1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 543: CHỐNG ĐỠ NGÀN NĂM

      Xe đạp tiếp tục chạy dọc theo con đường phố uốn lượn ướt đẫm, người đường ít dần, mưa phùn mịt mờ.

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, chống cây dù trong suốt, nghe tiếng mưa rơití tách, nhìn đám người lẻ tẻ, thỉnh thoảng ra cửa hàng, thỉnh thoảng nữ sinh đại học người Mĩ tóc vàng ăn mặc hấp dẫn vào tiệm đồ cổ, đột nhiên khẽ mỉm cười, hỏi: " gặp phải Giai Giai ở đây ?"

      quên đoạn tình khó quên, từng ngồi ở trong xe thể thao của , tận mắt nhìn thấy lần đầu tiên vì tình lộ ra chân mất mát.

      Trang Hạo Nhiên cởi xe đạp, chỉ ngẩng mặt mỉm cười.

      Đường Khả Hinh khẽ ngẩng đầu, nhìn người đàn ôngđẹp trai này, hai mắt chỉ lộ ra nhàn nhạt, mặc dù đột xuất, nhưng có thể tưởng tượng trong lòng của Giai Giai rất quan trọng, nhịn được, có chút tò mò hỏi nữa: "Giai Giai, vẫn còn ở Cambridge sao?"

      "Ở đây. . . . . ." Trang Hạo Nhiên rốt cuộc mỉm cười .

      " à?" Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cười .

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chở Đường Khả Hinh nhanh chóng tránh khỏituyến đường chính kẹt xe, hết sức quen thuộc địa hình quẹo cua, chạy qua cửa hàng chuyên bán giày múa ba-lê. . . .

      Đường Khả Hinh lập tức rất nhiệt tình xoay mặt, nhìn đôi giày múa lúc mình thường qua cũng nhất định phải nhìn, thường đặt ở giữa tủ kính, đôi giày múa màu trắng hết sức tinh xảo, có thể mang bình thường, thích nhất hoa văn chuồn chuồn màu xanh lá cây phía đôi giày múa . . . . . .

      "Thế nào?" Trang Hạo Nhiên cảm giác gì, cúi xuống, hỏi .

      " có. . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ cười, tiếp tục nhìn con đường phía trước, vòng qua con đường chính, dọc theo con đường màu trắng của học viện trước bờ sông , chạy tới phía trước, lại quay lại đề tài mới vừa rồi, nhàng hỏi: " còn nhớ chị ấy ?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng lúc, mới rốt cuộc : "Thỉnh thoảng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , đột nhiên lộ ra nụ cười khổ : "Đàn ông thiệt là, quên người nhanh như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười rộ lên : "Xin em! Là ấy bỏ rơi ."

      "Nhưng em nghe giọng điệu của , chị ấy vẫn thích . . . . . ." Đường Khả Hinh nhàng .

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt cười cười.

      "Cuối cùng em cảm thấy, chỉ cần theo đuổi. . . . . . Chị ấy quay lại. . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy Trang Hạo Nhiên chính là người đàn ông thế giới xứng đáng được bất kỳ nào .

      Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên dừng xe đạp ở dưới gốc cây đại thụ, cúi đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn cười : "Chuyện gì vậy?"

      "Ở trong thế giới của em, tình có thể theo đuổi quay lại, đúng ?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn , giọng nhạt hỏi.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, biết nên gì.

      Trang Hạo Nhiên có ý thỏa mãn lòng tò mò của lần, nhàng đỡ xuống xe, dừng xe ở dưới gốc cây to, sau đó cầm khóa xe, im lặng khóa xe cẩn thận, bởi vì ở cái địa phương này, có nhiều người rất thích xe đạp, cưỡi liền cưỡi luôn.

      Đường Khả Hinh cảm giác mưa ngừng, liền xếp cây dùng, im lặng nhìn .

      "Giai Giai là phụ nữ rất có lý tưởng theo đuổi nghệ thuật, hiểu rất phương hướng của mình, cũng hiểu rất mình muốn cái gì, có lẽ chính vì điểm này hấp dẫn . . . . ." Trang Hạo Nhiên khóa kỹ xe, liền đứng ở bờ sông bên bờ, nhìn yên lặng dòng nước chảy qua, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh, lạnh nhạt .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh im lặng tới bên cạnh .

      " ấy thích uống cà phê, thích tiểu thuyết trinh thám, thỉnh thoảng lúc vẽ tranh xong, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần yếm màu xanh dương, xõa tóc dài, chân đứng ở trước tác phẩm của mình, thỉnh thoảng hài lòng, thỉnh thoảng lắc đầu cái, ra ấy có điên cuồng nghệ thuật như vậy, nhưng nếu như gặp phải tác phẩm hài lòng, ấy luôn luôn rối rắm, suy tư, lặp lại, cho đến khi mình hài lòng mới thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đến bạn trước, mặt lộ ra mấy phần ngọt ngào và tự hào, giống như bọn họ có chia tay.

      Đường Khả Hinh hết sức tò mò, im lặng đứng ở bên cạnh , nhìn vẻ mặt lộ ra dịu dàng cảm tính, người đàn ông rất chân .

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Em có chút rất giống ấy, chính là đối mặt với thất bại, hết lần này đến lần khác trải qua kinh hiểm và chiến thắng."

      Đường Khả Hinh cười.

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, lại nhìn dòng sông, mỉm cười : "Khi đó, bị hấp dẫn sâu vì loại phong cách người ấy, từng cử chỉ của ấy cũng giống như tràn đầy ma lực nghệ, ánh mắt là có thể nhìn ra ý nghĩ của người khác, lúc yên lặng dịu dàng khéo léo, chút nào dao động vì hỗn loạn thế giới này, luôn có trí tuệ và chính kiến của mình, khi đó, chung với ấy, luôn có thể chuyện trời dưới đất, lý tưởng, chính kiến, tác phẩm, chúng tôi có chung theo đuổi, cũng có từng người , có chung chấp nhất, cũng có cố chấp khác nhau, nhưng chúng tôi đều hết sức tôn trọng đối phương. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, rốt cuộc trong lòng hơi xúc động, có chút hiểu hỏi: "Nếu như là vậy, tại sao lúc ấy hai người phải chia tay?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng lúc lâu, mới nhìnĐường Khả Hinh cười hỏi: "Em cũng cảm thấy, giữa chúng tôi rất xứng đôi chứ?"

      Đường Khả Hinh lòng gật đầu.

      "Đúng vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lộ ra chút nghiêm túc nhưng bối rối, bật cười : " cũng cảm thấy giữa chúng tôi, giống như cũng thiếu cái gì, khi đó, ấy vẽ tranh, thời gian nghỉ phép theo ấy, làm món ăn ngon cho ấy, thu dọn lại căn hộ ngổn ngang cho ấy, thậm chí đặt đủ tiền ở dưới gối ấy, để lúc có ở bên cạnh ấy, lúc đói bụng cần ngân hàng lấy tiền phiền phức, có thể ra ngoài ăn bữa cơm, hoặc ở tại chỗ đặt cơm tháng bên ngoài, mỗi ngày đưa tới trước cửa nhà cho ấy. . . . . . Nhưng em biết, ấy làm cho người ta rất yên lòng, cuối tuần chủ nhật đến, thấy trước cửa nhà thả đống lớn thúc ăn mua bên ngoài. . . . . . Toàn bộ đều chưa ăn. . . . . ."

      "Toàn bộ đều chưa ăn?" Đường Khả Hinh nghe xong mất hồn, la hoảng lên : "Tại sao?"

      Trang Hạo Nhiên bật cười : "Lúc ấy sáng tác thường quên ăn cơm, thỉnh thoảng nhớ tới, chỉ uống ly nước, hoặc có thể cầm bánh quy, nhai miếng là có thể qua ngày. . . . . ."

      "Trời ạ!" Đường Khả Hinh thể tin nổi kêu lên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Em cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi chứ? Thậm chí có lúc cũng nghi ngờ, ấy làm sao sống được? Ôi, mỗi ngày gọi điện thoại, mổi ngày , phải ăn cơm phải ăn cơm, cuối cùng ấy chê phiền, liền tắt máy."

      "À? tức giận à?" Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.

      "Có cái gì tức giận?" Trang Hạo Nhiên bật cười : "Chúng tôi rất hiểu nhau, hiểu suy nghĩ gì, chỉ là có cách nào mà thôi."

      "Vậy. . . . . . tranh cãi sao?" Đường Khả Hinh lại tò mò hỏi.

      " tranh cãi. . . . . . Tại sao phải tranh cãi với phụ nữ ? chỉ tranh cãi với phụ nữ !" Trang Hạo Nhiên cười .

      "Ai vậy?" Đường Khả Hinh lập tức hỏi.

      "Em đấy!" Trang Hạo Nhiên nhìn , khách khí .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhớ tới chút chuyện cũ qua, chính xác là cãi nhau, nhưng cũng chỉ là mình phát điên, ra vẫn là hết sức rộng lượng, áy náy, đỏ mặt.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, đôi tay cắm túi quần, dọc theo bờ sông, nhìn nước sắp tràn đến bên chân, tiếp tục từng bước từng bước về phía trước, vừa vừa : "Cứ như vậy, chúng tôi ở chung chỗ, nhau thời dian, cho đến khi có buổi sáng sớm nào đấy, ấy đột nhiên để lại cho cái thẻ, ở phía ấn mạnh dấu môi son, rời khỏi ."

      "Tại sao ?" Đường Khả Hinh lại ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chị ấy muốn rời khỏi ?"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, chăm chú nhìn phía trước, sâu kín cười : "Nghệ Thuật Gia điên cuồng phải thể ở hành động, mà là tâm hồn, sau khi ấy và nhau, phát tác phẩm có điểm đặc biệt, thậm chí ấy ghét những đường nét nhu hòa, thỉnh thoảng cùng với ấy bộ ở đường, tình lữ bên cạnh cũng nhắc nhở ấy, mới 28, mà ấy hơn ba mươi. . . . . . lúc ban đầu, chúng tôi nóng bỏng như lửa, dần dần, nhìn thấy trong lòng ấy yếu ớt, lúc muốn nhắc nhở ấy, ấy lại cần bất cứ ai, cho tới bây giờ ấy cũng cần bất luận người nào, bao gồm cả . . . . . Bao gồm những món ăn nấu xong cùng tiền đặt dưới gối đầu. . . . . ."

      Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên thở dài hơi, mới ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh phía trước, mỉm cười : " ra sớm phát , chỉ là muốn thừa nhận, ấy vẫn xem thường tất cả, nhưng ấy được xem thường tình của ấy, để lại hậu quả mãnh liệt . . . . . . ấy cảm thấy sau khi ấy và nhau, ấy hề giống như nhà nghệ thuật nữa, ấy càng giống như người phụ nữ đơn giản bình thường, thậm chí có tư tưởng. Tình của chúng tôi chính là như vậy, vừa vừa buông tay . . . . . . Cho đến khi chia tay. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe đến đó, mới có chút khổ sở và tiếc nuối nhìn , : "Chẳng lẽ. . . . . . lần đầu tiên chị ấy chia tay, cũng có tiếp tục đuổi theo sao?"

      Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, hai mắt hấp dẫn nhìn lúc lâu, mới cười nhạt : "Đường Khả Hinh! vẫn có thể vô cùng tha thứ, vô cùng an ủi, vô cùng chăm sóc, thậm chí lần hai lần lúc đêm khuya yên tĩnh, ôm ấy trăm lần nghìn lần, em, mãi mãi em, nhưng cũng là người. . . . . . cũng mệt mỏi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu cái, hai mắt lộ ra mấy phần tình cảm, liền nhanh chóng quay mặt , mỉm cười : "Nếu như. . . . . . ấy có thể giống như em, chỉ lần. . . . . . chỉ lần. . . . . . Sợ đói, mua cho phần bánh mì, bởi vì ăn được, mà đau lòng khóc lâu. . . . . . có thể chống đỡ ngàn năm. . . . . . theo đuổi ngàn năm. . . . . ."

      Đường Khả Hinh trợn tròn mắt.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra mấy phần ôn nhu, mặc dù hiểu đối với phần tình , có đủ loại nở, nhưng thể coi thường , chính là người phụ nữ này, ra mình đủ . . . . . . nữa, chỉ xoay người tiếp tục dọc bờ sông về phía trước. . . . . .

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, đau lòng nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên đường dọc bờ sông uốn lượn, rất đơn. . . . . .

      chiếc thuyền lá , nhàng trôi tới, bờ sông chỉ có chiếc thuyền , còn có sinh đáng cầm cây sào, chống bờ sông, sắp rời khỏi. . . . . .

      "Hi!" Đường Khả Hinh nhìn cây chống sào tay, lập tức móc ra bảng của mình, theo quy tắc cũ tại Cambridge, muốn xuống chiếc thuyền chút.

      "Ok!" Sinh viên mỉm cười sảng khoái giao cây sào cho Đường Khả Hinh.

      "Thank you!" Đường Khả Hinh vui vẻ nhận lấy cây sào dài, sau đó lúc "Người chèo thuyền" đẹp trai lên bờ, mình dựa theo phương pháp chống sào Ellen dạy mình, kỹ thuật hết sức thuần thục lưu loát cầm cây sào dài nhàng chống bờ sông, chiếc thuyền cứ như vậy chèo tới phía trước.

      Trang Hạo Nhiên khó được buông lỏng, trở lại Cambridge, suy nghĩ đến chuyện cũ, im lặng lên tiếng, đôi tay cắm túi quần về phía trước, có chú ý người phía sau.

      "Hi! ! Hi . . . . . . "

      giọng hào hứng bay tới.

      vẫn có cảm giác, tiếp tục về phía trước.

      "Trai đẹp phía trước ! ! Dừng chút!"

      Giọng ngọt ngào lại bay tới.

      Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn thấy Đường Khả Hinh cởi bỏ áo khoác, mặc áo len màu đen rộng thùng thình, cùng quần jean màu xanh dương, sợi tóc trán lướt rơi xuống, rũ khuôn mặt nhắn, đáng , con bé này có thể vừa chống sào, vừa làm cho chiếc thuyền , ở mặt sông xanh biếc, bồng bềnh chuyển động tới mình, giật mình nhìn , cười : "Em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhàng chống cây sào dài, để cho thuyền nhàng lướt tới cạnh bờ sông, mới mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên : "Trang Hạo Nhiên tiên sinh thân mến, hôm nay có thể gặp gỡ ngài, em rất vui vẻ, rất cảm động, biết em có vinh hạnh mời ngài cùng em chèo thuyền du ngoạn hay ?"

      Trang Hạo Nhiên đứng ở cạnh bờ sông, nhìn nhóc này, nhịn được bật cười : "Em. . . . . . Mời ?"

      "Vâng!" Đường Khả Hinh tinh nghịch ngửa mặt cười .

      Trang Hạo Nhiên cười : " ngồi, em chống sào?"

      "Đúng vậy!" Đường Khả Hinh gật đầu!

      "Tại sao?" Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng nhìn .

      Đường Khả Hinh nắm cây sào dài, lại trong trẻo cười : "Đòi lại chút uất ức vứt bỏ ở Cambridge !"

      Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn .

      "Lên !" Đường Khả Hinh hơi quá hưng phấn, lập tức muốn lên bờ kéo , ngờ chống cây sào thuyền hơi dời , hét to tiếng, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đứng lên thuyền, ôm cả người vào trong ngực, đứng thẳng ở thuyền !

      "Mẹ ơi! ! Làm em sợ muốn chết!" Đường Khả Hinh dựa sát vào ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, che ngực, hoảng sợ đến thở hổn hển, kêu to.

      "Xem em " Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn , : "Ngay cả sào cũng chống đỡ được, mà mời ngồi thuyền? Ngồi xuống, dẫn em chạy vòng!"

      " cần! !" Đường Khả Hinh lại kéo Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế thuyền , chính mình tay chân có chút vụng về kéo sào, cười : "Hôm nay em nhất định phải chống sào cho !"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn được ngồi tại chỗ, tao nhã duỗi chân dài, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh mình, cười ngọt ngào cầm cây sào dài, chợt điểm bờ sông, để cho chiếc thuyền lướt qua san sát cây cầu nổi tiếng thế giới, trải qua mặt tường có chút loang lổ có lịch sử đến trăm năm, rêu xanh bò đầy mặt tường, có thể rũ xuống vô số hoa màu hồng, màu tím tương tự đèn lồng, thậm chí thấy vô số lá cây đỏ, thấm mặt nước, nhộn nhạo lăn tăn lay động. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên yên tĩnh ngồi ở thuyền , nhìn Đường Khả Hinh hết sức chăm chú và nghiêm túc, rất đáng , chống cây sào dài, khẽ điểm mặt nước, tiếp tục chèo thuyền về phía trước, đến mức tất cả theo gió nhàn nhạt ngọt ngào phất qua khuôn mặt, hai mắt khẽ nhộn nhạo mấy phần dịu dàng và cảm động.

      Khả Hinh chống chiếc thuyền sau khi lướt qua giáo đường, nghe được bên trong truyền đến Thánh Ca, hết sức tò mò nắm cây sào dài, muốn nhón lên nghe bài Thánh Ca êm tai, lại cảm giác sau lưng ấm áp, khỏi quay mặt sang. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên ở phía sau, ôm , dịu dàng hỏi: "Nghe hiểu được Thánh Ca này sao?"

      Đường Khả Hinh lắc đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, ôm vào trong ngực, để cho an toàn tựa vào trước lồng ngực của mình, nhận lấy cây sào trong bàn tay bé của , mới dịu dàng cảm tính : "Đây là bài Thánh Ca về tín ngưỡng, em cần biết nội dung, bởi vì lúc này tín tâm quan trọng hơn thứ khác."

      Đường Khả Hinh mỉm cười lắng nghe, mặc dù có chút hiểu.

      Trang Hạo Nhiên cười cười, gì thêm, chống cây sào dài, để cho chiếc thuyền nhộn nhạo sông, thỉnh thoảng trời mưa, hai người cùng chống cây dù, vui vẻ, thõa mãn rúc vào nhau, vòng nhìn bờ sông xanh xanh lãng mạn xung quanh, giáo đường uy nghiêm thánh khiết, kiến trúc cổ kính trang nhã, còn có hàng liễu rũ hữu tình cũng khẽ cười. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 544: MUỐN LÀM CHUYỆN

      Buổi tối hôm đó, Trang Hạo Nhiên cũng có quấy rầy Đường Khả Hinh nữa, bởi vì biết là thời điểm tranh tài quan trọng nhất của , vì vậy tùy tiện tìm khách sạn ở gần đấy, thoải mái nằm ở giường chuyện phiếm với Khả Hinh lâu, mới dần dần ngủ say.

      Sáng sớm hôm sau.

      Ánh nắng mặt trời chói lóa, rực rỡ diễm lệ, từng đóa hoa , chuồn chuồn, bươm bướm rối rít vỗ cánh bay lượn.

      Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên ở trong ba tháng mệt mỏi, tới đây nghỉ ngơi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xanh nhạt ra ban công, vừa vặn ở vị trí này, xuyên qua bụi cỏ xanh biếc và cây liễu nhìn thấy phòng ăn Bách Hợp ở phía trước, ngẩng mặt mỉm cười.

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng dậy sớm, hôm nay nhiệt độ lên cao, mặc bộ áo sơ mi màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, quần jean màu xanh nhạt, mang giày thể thao màu trắng, mới vừa ra phòng ăn Bách Hợp xa lắm, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên quần áo mát mẻ, đeo kính đen, đẹp trai tựa vào đại thụ trăm năm, đá cây ngô đồng đất, vui vẻ kêu to: "Trang Hạo Nhiên?"

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay quần áo rất mát mẻ thuần khiết, giống như đóa hoa Bách Hợp, xinh đẹp quyến rũ, chậm rãi mỉm cười, duỗi tay về phía .

      Đường Khả Hinh do dự lát, rốt cuộc qua, đặt tay vào trong lòng bàn tay của , mới hỏi: "Chúng ta nơi nào?"

      Trang Hạo Nhiên bước qua cây ngô đồng bên đường, mỉm cười kéo về phía trước, vừa vừa cười : "Thừa dịp, buổi trưa phòng ăn của em mới bắt đầu buôn bán, chúng ta Cambridge chút, dẫn em tất cả học viện chút, chúng nó mới là linh hồn của Cambridge . . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười cảm động cười : "Làm sao biết, em chưa từng những nơi đó ?"

      " nhóc của rất cần mẫn." Trang Hạo Nhiên , nắm bàn tay bé của , mười ngón tay đan chặt nhau, nở nụ cười về phía trước.

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong trong lòng ấm áp, cúi đầu, nhìn tay Trang Hạo Nhiên cầm tay của mình, ngón tay hết sức thon dài đẹp mắt, trắng hơn nhiều so với người đàn ông thích động vận, nhưng nó là đôi tay của người đàn ông hết sức gợi cảm, khỏi nghĩ tới, tay của đeo lên chiếc nhẫn, nhất định rất đẹp mắt. . . . . . khỏi, thiếu chút nữa quên mất chiếc nhẫn Phong Tín Tử ngón út của mình, bởi vì làm việc ở phòng ăn thể đeo nhẫn, liền tháo ra cất . . . . . .

      Nghĩ tới đây, hai tròng mắt của lóe lên, lời nào, sợi dây chuyền ở cổ nhàng đong đưa.

      Hai người cùng nhau vừa vừa cười đến ngày tiệm bánh mì hôm qua, hai người chọn phần bánh mì tình lữ lớn, còn có hai ly cola lớn, dọc theo con đường trong ba học viện, vừa ăn, vừa về phía trước, thỉnh thoảng Trang Hạo Nhiên xé chân giò hun khói ăn ngon, liền đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh . . . . . .

      Đường Khả Hinh há miệng ra vừa định ăn.

      Trang Hạo Nhiên nhịn cười, đưa bánh mì vào trong miệng của mình!

      "Ôi! lại dùng chiêu cũ !" Đường Khả Hinh rất tức giận đứng ở sau lưng kêu to!

      Trang Hạo Nhiên đứng ở phía trước, cất giọng cười to, tiếp tục nhai bánh mì, về phía trước.

      Đường Khả Hinh dậm chân, liền cầm cola về phía trước, hai người cùng xem học viện Trinity nổi tiếng khắp thế giới ở Cambridge vào đầu xuân, xem số kiến trúc thời Trung Cổ, thuận tiện tiến vào thánh viện Trinity, giảng giải cho lịch sử huy hoàng của học viện Trinity, bao gồm những bậc vĩ nhân ở chỗ này như Newton, Byron. . . . . .

      "Mau tới đây. . . . . ." Đường Khả Hinh chạy đến cua quẹo bên cạnh kiến trúc cổ xưa, ôm gốc cây lùn lùn, lại nhàng kéo cành lá cây táo ra, vui vẻ cười : "Gốc cây táo này chính là cây táo lúc ấy rơi xuống quả táo nện vào Newton sao?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở đầu này, nhìn Đường Khả Hinh giống như đứa bé đứng ở dưới cây táo, bộ dáng hài lòng vui vẻ, liền gật đầu : "Có nhiều truyền thuyết, trong những truyền thuyết đó như vậy, còn . . . . . ."

      "Em nghĩ truyền thuyết này." Đường Khả Hinh nhanh chóng căn dặn Trang Hạo Nhiên, cười gọi: "Mau! ! Cầm điện thoại chụp hình cho em !"

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, có cách nào, liền lấy điện thoại di động của mình, đến gần cây táo, hướng về phía Đường Khả Hinh nhìn ống kính làm dấu yeah chụp hình, nhìn thấy liền muốn cười : "Tư thế này của em, mẹ của nhất định thích em."

      "Tại sao?" Đường Khả Hinh ôm cây táo ngạc nhiên cười hỏi.

      "Bởi vì mẹ của rất ưa thích làm dấu tay, bà ấy cảm thấy làm dấu tay đáng , đáng tiếc từ lúc hai tuổi trở về sau, chị của chịu giơ tay, quá ngây thơ !" Trang Hạo Nhiên xong, liền muốn cười.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, tức giận nhìn , : " vòng vo mắng em?"

      " có, khen em!" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười .

      " mau tới đây! Chúng ta chụp chung! Cùng nhau làm dấu tay, gửi tấm hình qua cho dì ! Nhanh lên chút!" Đường Khả Hinh vươn tay ngoắc .

      " muốn! Rất ngây thơ !" Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người muốn !

      "Nhanh lên chút! ! !" Đường Khả Hinh đứng ở nơi đó dậm chân, kêu to : "Nếu như dì nhìn thấy chúng ta như vậy, dì nhất định rất vui vẻ! ! Nhanh lên chút! !"

      " muốn!" Trang Hạo Nhiên muốn tới giáo đường ! !

      "Em thích á! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên tức giận kêu to!

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn . . . . . .

      "Tới đây!" Đường Khả Hinh bướng bỉnh cố chấp, vươn tay ngoắc ! !

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, thở dài, đành bất đắc dĩ xoay người, tới dưới cây táo. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức chạy đến phía trước, nhờ du khách mới vừa vào tới giúp chụp tấm hình cho mình và Trang Hạo Nhiên, du khách đồng ý, lại vui vẻ chạy trở về, tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, tay lập tức cất vào trong cánh tay , theo thói quen dựa vào bờ vai của , lại nâng cái tay khác, làm dấu yeah, cười to: "Cà!".

      Trang Hạo Nhiên nhất thời bị chọc cười, liền cùng , lúng túng vươn tay, làm dấu yeah, cười nhìn ống kính.

      Du khách cũng bị lây nhiễm khí của bọn họ, liền cầm điện thoại di động, hướng về phía bọn họ, đè nhè xuống nút chụp.

      "Cám ơn!" Đường Khả Hinh vui vẻ chạy tới, nhận lấy điện thoại di động, lại đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, điều chỉnh ống kính : "! Chúng ta cùng nhau chụp hình !"

      " muốn!" Trang Hạo Nhiên muốn !

      "Nhanh lên chút! !" Đường Khả Hinh lập tức kéo Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      "Em thấp như vậy làm sao chụp ?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cái, lại muốn xoay người khỏi.

      "Ghét! ! Em biết Giai Giai của cao!" Đường Khả Hinh đứng ở bên, tức giận làm nũng !

      Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, nhìn Đường Khả Hinh tức giận đứng ở nơi đó, cúi đầu, lại thở dài hơi, chỉ phải quay lại, sau đó nhàng ngồi ở dưới cây táo, vươn tay với : "Tới đây !"

      Đường Khả Hinh liếc về phía .

      "Tới đây !" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, lại đưa tay gọi .

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhìn bộ dáng nghiêm túc, lập tức tới, mới vừa vươn tay. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay bé của , kéo ngã ngồi trong ngực mình, ôm , cười : "Như vậy em cũng lùn, em cao hơn rồi !"

      Đường Khả Hinh ngồi ở đùi Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười nhìn .

      "Nào." Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động lên, làm bộ như ho khan tiếng, giơ cao, Đường Khả Hinh lập tức ghé gần Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhắn ghé sát khuôn mặt đẹp trai kiên nghị của , nở nụ cười rất ngọt, hạnh phúc thậm chí có chút căng thẳng . . . . .

      "Chụp đây !" Trang Hạo Nhiên lại giơ máy chụp hình, mới vừa dứt lời, liền đè xuống nút chụp, ở mặt hôn cái, đèn flash sáng lên!

      Đường Khả Hinh khiếp sợ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: "Này !"

      "Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đẩy Đường Khả Hinh ra, cầm điện thoại di động bước .

      "Trang Hạo Nhiên! ! xấu xa! !" Đường Khả Hinh lập tức nhào tới, muốn đánh !

      Nhưng sau khi cất tiếng cười, trước mặt cũng thấy người.

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên xuyên qua hành lang học viện Trinity tầng tầng kiến trúc cổ, qua vô số gốc cây biết tên, cây đước, cây hoàng, sau đó qua giáo đường học viện Trinity, đứng ở giáo đường, nhìn sân cỏ xanh biếc rộng lớn, vẫn thấy người, liền nhanh chóng bước về phía trước. . . . . . lúc trải qua hành lang dài kiến trúc cổ hình vòm hét to tiếng: "Trang Hạo Nhiên! !"

      Đột nhiên có người từ phía sau nhanh chóng ôm mình.

      "A . . . . . ." hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, thét to tiếng.

      Trang Hạo Nhiên lại bật cười, bế ngang thân thể , tới phía trước : "Ở Đại học Cambridge, Học viện Trinity có khoảng sân và kiến trúc đẹp nhất, từ từ thôi, sau đó học viện hoàng hậu dạo chút, sau đó tới cây cầu Sighs (cầu than thở) dạo chút, nghe bài thơ của Từ Chí Ma . . . . . ."

      "Em biết rồi !" Đường Khả Hinh mỉm cười ôm cổ Trang Hạo Nhiên, đắc ý .

      "Em biết?" Trang Hạo Nhiên dịu dàng ôm Đường Khả Hinh ra gác chuông, mỉm cười : "Đọc nghe chút?"

      "Thong thả tôi quay bước ,
      Cũng nhàng giống như khi tôi đến,
      Ung dung tôi vẫy vẫy tay,
      Chia biệt áng mây đỏ trời chiều”
      “Có đúng ?" Đường Khả Hinh rất đắc ý cười hỏi.

      "Đúng!" Trang Hạo Nhiên bật cười : "Mà thích, phải bài đó."

      "Còn có bài khác ?" Đường Khả Hinh nhìn , ngạc nhiên hỏi.

      "Đọc nghe chút?" Đường Khả Hinh lập tức ! !

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười ôm Đường Khả Hinh ra Thánh Viện Trinity, sau đó ở dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp, đặt Đường Khả Hinh ngồi ở cỏ, mình lại nằm xuống, đón gió trời ngọt ngào, nhắm mắt lại. . . . . .

      " muốn đọc thơ cho em sao?" Đường Khả Hinh cũng nằm ở cỏ xanh xanh, đầu hướng về phía Trang Hạo Nhiên, hai tay chắp sau ót, mỉm cười nhìn trời xanh mây trắng. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, vừa lúc nhìn thấy đám mây giống như đóa hoa Phong Tín Tử bay qua, đột nhiên xoay người, ngẩng mặt, ở khoảng cách gần cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt hấp dẫn khẽ lóe lên, hơi thở đàn ông từ trong áo sơ mi nhào ra. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngược phương hướng, trợn to hai mắt nhìn , có chút hiểu.

      Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan nhắn ửng hồng của , đột nhiên mỉm cười xúc động đọc: "Khang kiều, tạm biệt thôi. . . . . . Tâm trạng của tôi đầy cảm xúc biệt ly, mi là tri kỷ hiếm có của tôi, năm đó tôi từ biệt quê cha đất mẹ, vượt qua Thái Bình Dương, tính ra Thu, hai thu, qua bốn mùa Xuân Thu, dấu vết ở hải ngoại, đất nước châu Âu xinh đẹp, sắc thu ở Phù Tang, phong cảnh núi đàn hương, cỏ thơm, sóng biển bao la, cởi mở suy nghĩ trong lòng ta, hôm nay cũng biến thành núi sông trong mộng. . . . . . mỗi khi tôi nghĩ đến cuộc sống bao nhiêu bôn ba khổ cực, bao nhiêu hy sinh, cũng chỉ uổng phí vô bổ, tôi bôn ba bốn năm, mang tên là cầu học, dù sao con đường tri thức, hái được vài cành hoa cỏ, ở trong núi chân lý, leo lên mấy ngọn núi. . . . . . Tôi tự mình lao nhanh đến văn minh, chưa từng bôi đen tâm hồn mình, hôm nay tôi đối với màu sắc cổ xưa, cây cầu phủ rong rêu, vẫn có thể thản nhiên gặp gỡ, bình tĩnh chia tay. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, lộ ra mấy phần kích động và buồn bã nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cúi mặt xuống sâu nhìn hai mắt mộng mơ của , khuôn mặt nhắn ửng hồng, môi như cánh hoa đào, trong lòng của đột nhiên tràn đầy xúc động, hai mắt mãnh liệt lóe lên cái, thở dốc tiếng, sâu kín : "Đường Khả Hinh. . . . . . muốn làm chuyện. . . . . ."

      "À?" Đường Khả Hinh hiểu đáp tiếng, nước mắt chợt lóe lên, mới sâu kín ứng: "Cái gì?"

      Trang Hạo Nhiên nuốt cổ họng cái, cảm tính : hôn em. . . . . . Liền cúi mặt xuống, ngược hướng hôn môi .

      Đường Khả Hinh trợn mắt, thân thể cứng ngắc ở thảm cỏ, đôi môi hoảng sợ đến hé mở.

      Trang Hạo Nhiên gì thêm, chỉ cúi đầu môi mỏng hấp dẫn dùng của mình, mút cánh môi như hoa đào, thậm chí do dự thoát ra đầu lưỡi, cuồng nhiệt xông vào trong môi của , cùng với đầu lưỡi quấn lấy nhau, bởi vì căng thẳng mà tản ra hơi thở nóng hấp dẫn, nhào về phía đối phương, từ lúc bắt đầu triền miên, đến cuối cùng nhắm mắt lại, xúc động ôm hôn . . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 545: GẶP LẠI

      "A . . . . . . " tiếng gào thống khổ từ trung học viện truyền đến, hấp dẫn du khách rối rít ghé mắt! !

      "Ôi, ôi, ôi ! ! Đừng bẻ! gãy, thực gãy! Đến lúc đó kết hôn làm sao đeo nhẫn?" Cả người Trang Hạo Nhiên nằm ở cỏ, đầu chui ở trong bụi cỏ, giơ tay đáng thương gào to! !

      Mặt Đường Khả Hinh lộ vẻ gì, bẻ ngón tay giữa của , nhìn bộ dáng khổ sở giãy giụa, tức giận hỏi: "Xem còn dám làm loạn hay ! ! Mỗi lần đều như vậy!"

      "Ôi chao! ! Bài thơ này quá xúc động mà ! ! sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên rất đáng thương dập đầu đất, đau đến đổ mồ hôi hột, ra lời, ra có chút sợ đau.

      "Biết đau à ?" Đường Khả Hinh mới vừa xong, mở trừng hai mắt, ngón tay lại dùng sức, nhanh chóng bẻ ngón giữa của ra phía sau !

      "A . . . . . . . " Trang Hạo Nhiên giống như con cá chạch nằm mặt đất, lại đau đến lăn lộn, toàn thân toát mồ hôi kêu to: " biết sai rồi! !"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, vẫn tức giận : "Mỗi lần đều như vậy, lần nào cũng thừa dịp em mơ hồ, dùng chiêu chiếm tiện nghi của em ! Chỉ biết khi dễ em, sao thấy dám đối với Tinh Xuyên như vậy ! ! Ghét! !"

      xong, cả người cũng hất tay của ra, tức giận đứng lên, sải bước đạp mặt cỏ xanh xanh về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, biết tức giận , liền vội vàng bò dậy, bước nhanh theo hướng , vừa đuổi theo , vừa cười : "Ôi, em đừng như vậy mà! sai rồi, được ? sai rồi! sai rồi!"

      Đường Khả Hinh dừng bước chân, tức giận ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, chuyện giống như pháo nổ: "Trước kia em thừa nhận sai lầm với , em mỗi ngày chỉ biết sai rồi! sao?"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút nên lời, nhìn .

      Đường Khả Hinh hung tợn trừng mắt liếc nhìn cái, tiếp tục về phía trước!

      "Ôi ! ! !" Trang Hạo Nhiên lại vội vàng chạy như bay đến, cười ngăn ở trước mặt , mới có chút lo sợ : "Em tha thứ cho ! Chỉ tha thứ lần! Lần sau nữa! ! Lần này thơ của Từ Chí Ma quá hợp hoàn cảnh mà !"

      Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hai mắt lập tức giống như chuông đồng, nhìn chằm chằm, hô to: "Lần trước là nhớ Tinh Xuyên ! ! Lần này là Từ Chí Ma! ! Lý do của quá nhiều!"

      xong, đôi tay đẩy ra, lại tức giận về phía trước, vừa vừa tức giận : "Em biết ý nghĩ của ! ! Bởi vì em giống người phụ nữ khác! Em chịu đau khổ, em bị người vứt bỏ, em lẻ loi hiu quạnh, em phải thiên kim đại tiểu thư, em cũng có khí chất, em càng có tài hoa nghệ thuật, cho nên nhìn vừa mắt, muốn trêu cợt em liền trêu cợt . . . . . A!"

      Cả người bị người mạnh mẽ lôi kéo, như đứa ngốc xoay đầu lại nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, mặt có chút nghiêm túc nhìn , : " nên mình như vậy! Em biết, nghĩ như vậy !"

      Đường Khả Hinh nghe xong, lại tức giận muốn đẩy ra !

      Trang Hạo Nhiên vội vàng muốn ôm an ủi . . . . . .

      " buông tay! !" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy ra !

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, có cách nào, dùng sức đàn ông ôm vào trong lòng, mới vừa ôm chặt eo của , đột nhiên trợn mắt hét: "A . . . . . . . ".

      Đường Khả Hinh lại dùng sức bẻ ngón tay của , bẻ mạnh, : "Còn dám đến gần em?"

      " sai rồi! ! sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên lại cầu xin tha thứ, rất đau rất đau! !

      Đường Khả Hinh hung hăng nhìn cái, buông tay của , mình về phía trước.

      Tay của Trang Hạo Nhiên bị đau đến chịu nổi, vẫn tiếp tục theo, lại muốn xin lỗi. . . .

      " dám tới đây! ?" Đường Khả Hinh lập tức dừng bước chân, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, dừng ở tại chỗ nhìn !

      "Hừ!" Đường Khả Hinh lại xoay người về phía trước. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lại muốn đuổi theo. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu!

      Trang Hạo Nhiên dừng hạ! !

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm, nhớ tới ngày hôm qua nghe đến Giai Giai, nhớ tới đặt tiền ở dưới gối đầu cho phụ nữ mến, nhớ tới vì người phụ nữ mến đặt cơm tháng bên ngoài, nhớ tới mỗi ngày gọi điện thoại bị tắt máy, vẫn nhìn . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên sững sờ, nhìn .

      Đường Khả Hinh lại tức giận trợn mắt nhìn cái, mới : "Xem xét thấy để tiền ở dưới gối, tha cho lần! Sau này cách xa em mét!"

      xong, người bước nhanh về phía trước!

      Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, ban đầu mặt sững sờ, sau đó bình tĩnh, cuối cùng mới lên nụ cười mấy phần vui sướng, vội vàng chạy theo.

      đường náo nhiệt, người người chen chúc, bởi vì hôm nay ánh mặt trời rực rỡ.

      "Em đừng tức giận mà! Nếu như tha thứ cho , sao chuyện với ?" Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh về phía đường phố náo nhiệt.

      Đường Khả Hinh về phía trước, vẫn muốn dừng lại, mới xoay người quẹo trái. . . . . .

      "Này!" Trang Hạo Nhiên nhịn được theo quẹo trái, mới vừa kéo , ngờ thân thể đột nhiên va vào chiếc xe đạp chạy tới, ầm tiếng, cả người đập tường, đau đến kêu tiếng, cầm khuỷu tay của mình. . . . . .

      "Trang Hạo Nhiên!" Đường Khả Hinh nghe tiếng kêu, quay đầu thấy Trang Hạo Nhiên va vào tường, đau đến đè khuỷu tay, liếc chiếc xe đạp đất, bánh xe quay nhanh, đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cầm tay của , nhìn từ xuống dưới, : " sao chứ?"

      " có việc gì!" Trang Hạo Nhiên nhìn , đột nhiên mỉm cười, lại có chút đau đau nhắc tay, nhìn cùi chỏ, áo sơ mi trắng rách, trầy chút da. . . . . .

      "Em xem chút!" Đường Khả Hinh căng thẳng cầm tay của , lại muốn nhìn kỹ.

      Trang Hạo Nhiên nhìn căng thẳng như vậy, vừa muốn bật cười có gì. . . . . .

      "Hạo Nhiên?" . . . . . . . . . . . .

      tiếng gọi nhàng giống như từ phương xa bay tới bên tai, mang theo mấy phần xúc động, mấy phần mập mờ, mấy phần dịu dàng, mấy phần vui sướng. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, hai mắt chợt tin nổi, sáng lên.

      Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên quay đầu, trước mặt, chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng cũng có lưu lại bao nhiêu dấu vết ở mặt của , mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần yếm màu xanh dương, bên ngoài khoác áo khoác len màu trắng có mũ đội đầu, mái tóc suông buông xuống đến bên hông áo khoác, mặt trái xoan, đường nét hết sức dịu dàng, mắt to sâu, lông mi cong tự nhiên, đặc biệt lỗ mũi con lai cao, hấp dẫn mê người, đôi môi hơi dầy nhàng nở nụ cười, cả khuôn mặt giống như nữ thần, tỏa sáng lấp lánh, rất quyến rũ . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn muốn ngây người! !

      Trang Hạo Nhiên ngây người, hai mắt nhịn được trở nên dịu dàng, thậm chí lộ ra mấy phần tình cảm tự nhiên theo quán tính, rất xúc động, giống như cơn sóng, thậm chí vẫn dám tin, nhìn .

      Giai Giai cũng hết sức xúc động dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, đặc biệt khàn khàn giọng , từ trong đôi môi hơi dầy khẽ gọi ra: "Hạo Nhiên, ngờ lại gặp ở chỗ này."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, ánh mắt sáng lên, đột nhiên biết thân phận của , chính là Giai Giai! !

      lập tức khiếp sợ quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn Giai Giai, nhịn được đắm chìm trong chuyện cũ, những tháng ngày hai người cười ngọt ngào ôm nhau ngủ, khi tỉnh lại nụ hôn nóng bỏng mê người, còn có ôm thân thể của đứng ở ban công nhìn phong cảnh Cambridge, còn có vô số chuyện cũ, giống như ngày hôm qua, chợt nhoáng lên ào tới. . . . . .

      Giai Giai giống như hết sức hiểu Trang Hạo Nhiên, có chút bất đắc dĩ nhìn , đột nhiên mỉm cười, vươn tay vén tóc dài trán, mới : "Được rồi! Đừng ngây người! ! đến giờ rồi!"

      Lúc này Trang Hạo Nhiên mới chợt bừng tỉnh, cực kỳ có chút kích động nhìn , đột nhiên mỉm cười.

      Hai người lặng lẽ gần nhau, nhìn đối phương, lâu lâu, rốt cuộc vươn tay, nghiêng người tới trước, ôm đối phương chặt, thậm chí Giai Giai ôm cổ Trang Hạo Nhiên, giống như hết sức nhớ nhung, mặt chôn ở bả vai của , nở nụ cười quyến rũ, : "Em rất nhớ . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, tâm trạng có chút kích động, cười, ôm chặt eo của , nhàng vuốt tóc , sâu kín : " cũng thế. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, giống như bị đẩy ra khỏi thế giới hai người xa xa, sững sờ nhìn bọn họ.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 546: RẤT ĐAU LÒNG

      đường, dòng người càng ngày càng nhiều, hôm nay là ngày gì tốt ?

      Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu rọi mỗi vị trí tòa nhà cổ cũng rất trang nhã và dịu dàng.

      tiếng cười mang theo quá cảm tính truyền đến.

      Đường Khả Hinh đẩy xe đạp màu trắng của Giai Giai, ngẩng đầu lên. . . . . .

      Vóc dáng Giai Giai cao cao, có chút gầy, cho nên có vẻ hơi nhàng, cùng Trang Hạo Nhiên cao 1m90 như người mẫu, cùng chỗ rất xứng đôi, hơn nữa bọn họ mặc quần áo giống nhau, nhìn qua, giống như tình lữ. . . . . . .

      "Làm sao đột nhiên tới Cambridge?" Giai Giai mỉm cười xoay mặt, nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

      Trang Hạo Nhiên hơi cười, mới hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh, : "Vì nhóc này!"

      Đường Khả Hinh đỡ xe đạp, dừng lại, đỏ mặt.

      Giai Giai xoay người nhìn Đường Khả Hinh, lần nữa xúc động, dịu dàng bật cười, lúc nảy hai người giới thiệu qua rồi, liền cảm thán : " xinh đẹp. . . . . ."

      "Đừng khen ấy, chút nữa, cái đuôi vểnh lên !" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng !

      Hai người bọn họ tiếp tục về phía trước, Trang Hạo Nhiên vừa vừa nghiêng mặt, có chút dịu dàng nhìn Giai Giai, cười : "Làm sao em lại gầy? Lại ăn cơm?"

      Giai Giai có chút bất đắc dĩ, đôi tay cắm túi quần của mình, bước chân thoải mái về phía trước, mới sâu kín cười : "Gần đây bận trưng bày tác phẩm ở viện bảo tàng, cho nên tinh thần có chút tốt lắm. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng dừng bước lại, nhìn .

      Giai Giai cũng quay mặt sang dịu dàng nhìn đau lòng và lo lắng theo thói quen, đột nhiên vươn tay cất vào cánh tay của , nhìn quyến rũ cười : "Em sao, đừng lo lắng, nên biết, em đói bụng, lúc thức dậy có thể ăn được con trâu!"

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Hai người tiếp tục về phía trước, tới chút chuyện cũ sau khi chia tay với nhau, cũng hết sức ăn ý đề cập Tinh Xuyên, bởi vì bọn họ đều là người chín chắn, hiểu có số chuyện, lúc cần rối rắm rối rắm, chỉ chút chuyện cuộc sống gần đây, có đôi khi, Giai Giai tiếng trung tốt, dùng tiếng để diễn tả, sau đó hai người lại dùng tiếng rất nhiều. . . . . .

      Đường Khả Hinh dắt xe đạp, tiếp tục theo phía sau bọn họ, câu cũng nghe hiểu, chỉ đành khổ sở mỉm cười.

      "Đúng rồi." Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, lại nhìn Giai Giai, dùng tiếng trung mỉm cười : "Em ra ngoài là có việc sao? Chúng tôi có làm trì hoãn chuyện của em hay ?"

      Giai Giai đứng ở trước tiệm giày múa ba-lê, nhìn cười : " có, em cố ý ra ngoài, cũng biết vóc người của em quá cao, thích mang giày cao gót, gần đây em phát MuMu có đôi giày múa rất đẹp, liền muốn tới thử."

      "Hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn , bật cười, bởi vì vẫn thích mang giày múa, kiểu giày đáy bằng, nhất là màu trắng.

      "À. . . . . ." Giai Giai đứng ở trước tiệm, nhìn hai người mỉm cười : "Nếu như mọi người bận rộn, hay là vào cùng nhau xem chút? Hạo Nhiên, ánh mắt của rất tốt, cho chút ý kiến. . . . . . Khả Hinh? Có thể ?"

      hết sức lễ phép nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười hỏi.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn hai người bọn họ người cái, bật cười : "Tốt! Tôi sao, mọi người đưa ý kiến là được rồi."

      " bé hiểu chuyện !" Giai Giai giống như hết sức hợp ý với Khả Hinh, đứng ở bên cạnh , đỡ bả vai của , nhìn Trang Hạo Nhiên cười : "Em ước ao có người em tốt như vậy, Tinh Xuyên quá nghe lời!"

      Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến mỉm cười, duỗi tay về phía : "Vào thôi."

      Giai Giai mỉm cười về phía , vươn tay bỏ vào trong lòng bàn tay , hai người tay trong tay tiến vào.

      Đường Khả Hinh đứng ở phía sau bọn họ, nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, cũng cười cười, dựng xe đạp xong, vào.

      Tiệm giày múa ba-lê MuMu là tiệm truyền thống lâu đời, lấy thiết kế thủ công làm chủ, truyền lại hai đời, cháu của chủ tiệm này là thợ thiết kế nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng nào đó, cho nên tiệm giày này lấy thiết kế giày đáy bằng làm chủ, mỗi đôi cũng chỉ là duy nhất, tuyệt có đôi thứ hai, xem như bạn là bé lọ lem hay công chúa tới, nhìn trúng cùng đôi giày, cũng có đôi giống nhau.

      "Em thích nhất đôi giày này. . . . . ." Sau khi Giai Giai chào hỏi tiếng với bà chủ người tuổi chừng năm mươi, sau đó về phía tủ kính, cầm đôi giày múa ba-lê, nâng ở trong lòng bàn tay, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Xem được ? Mặt của nó thêu chuồn chuồn xanh lá, linh động, cho tới bây giờ em cũng có thấy chuồn chuồn xanh lá xinh đẹp như vậy, nhất là ánh mắt của nó, là màu nâu sậm kết hợp màu đen tuyệt hảo làm cho người ta nhìn có cảm giác rất sống động, màu sắc đôi cánh xanh lá, là xanh lá đẹp nhất thế giới này, em biết thợ thiết kế làm sao tìm được màu xanh lá xinh đẹp . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cũng nở nụ cười tới, nhìn đôi giày trong tay , chuồn chuồn màu xanh lá phía , khéo léo giống như may máy, hết sức sống động giống như bươm bướm, cau mày : "Con chuồn chuồn này giống như con vật trong chuyện cổ tích của chứ?"

      Giai Giai lập tức vui vẻ cười : "Vẫn là Hạo Nhiên có mỹ cảm nghệ thuật, hợp ý với em! thợ thiết kế tiệm này, đoán chừng là bị dẫn dắt, cho nên tác phẩm xuất linh hồn thứ ba."

      Trang Hạo Nhiên cười, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên, hỏi: "Khả Hinh? Em cảm thấy đôi giày này như thế nào?"

      Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn đôi giày múa ba-lê trong tay Giai Giai, còn có con chuồn chuồn xanh lá phía , mình nhìn nó ước chừng hai tháng, bởi vì nó quá đắc, gần 1000 pound, đôi tròng mắt nghe biết dùng bằng ngọc gì, hết sức đắt giá, tiền lương của mình đủ, nên vẫn ngừng dành dụm, ngừng dành dụm. . . . . . Lúc này, lần đầu tiên trong cuộc đời , lòng riêng muốn , xinh đẹp. . . . . . hoặc nghĩ tới Giai Giai là giống như vô số người làm nghệ thuật ở đầu đường nước , là quỷ nghèo!

      "Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên vẻ mặt của , cười hỏi: "Em làm sao vậy?"

      "Khó coi?" Giai Giai có chút tò mò nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi.

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhìn hai người bọn họ, cười : "Rất đẹp. . . . . ."

      "Vậy tôi thử chút. . . . . ." Giai Giai mỉm cười xách theo đôi giày múa, về phía bên cạnh tủ kính, ngồi xuống, cởi giày vải đáy bằng trắng tinh của mình, mặc dù vóc người cao chừng 1m70, nhưng giày cũng lớn, mang vào đôi giày đáy bằng, vừa vặn, liền mỉm cười đứng lên, đứng ở trước kính toàn thân, níu ống quần rộng rãi của mình, để cho đôi giày múa mang theo chuồn chuồn xanh lá lộ ra ngoài, là hết sức cá tính và phong cách độc đáo, liền ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, cười hỏi: "Như thế nào?"

      Bà chủ tiệm đứng ở bên, cũng hết sức mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười lên trước, đôi tay cắm túi quần, cúi xuống nhìn đôi giày múa, hai mắt khẽ lóe lên ánh sáng dò xét, do dự lát, mới hơi cau mày, lắc đầu, : "Khó coi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút vui vẻ nhìn ! !

      "Khó coi?" Giai Giai có chút mất hồn nhìn , thậm chí thể tin nổi nhìn : ". . . . . . Khó coi?"

      Trang Hạo Nhiên hơi sững sờ nhưng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Giai Giai có chút thất vọng, lập tức sợ tức giận, bật cười : " chỉ cảm thấy này chuồn chuồn xanh lá hơi quá linh động, thích hợp với phong cách chín chắn và cá tính của em, nhưng nếu em thích mua thôi, đừng để ý đến ý kiến của . là đàn ông, nhìn đồ nhất định có khoảng cách hơn mọi người. Hỏi Khả Hinh chút ? Khả Hinh? Giai Giai mang giày này, xem được ?"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      Giai Giai cũng có chút tò mò nhìn Khả Hinh, cười : "Khả Hinh? Tôi mang giày này, xem được ?"

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh lại liếc đôi giày kia, ra kết hợp với khí chất của , bản thân mình có cảm giác nhìn tương đối tốt, trong lòng của từ chối mấy lần như vậy, chỉ đành phải cười : "Tôi cảm thấy. . . . . . tệ."

      "Tôi cũng cảm thấy đẹp mắt. . . . . ." Giai Giai cũng níu ống quần, lại nhìn đôi giày múa kia.

      "Vậy mua , có cái gì hơn được em thích?" Trang Hạo Nhiên cười móc ví ra, rút thẻ vàng muốn tới quầy tính tiền.

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm người này! !

      Giai Giai có chút ngọt ngào mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên tới quầy tính tiền, : " vẫn tính đó. . . . . . Thích nhất giúp người ta trả tiền. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên vừa đưa thẻ vàng cho bà chủ tiệm, vừa cười : " cũng thích giúp trả tiền cho người toàn thế giới, nhưng em thích gì, đều mua cho em."

      Giai Giai cười.

      tại Đường Khả Hinh rất mất mát như bị người tưới gáo nước lạnh, giày của , giày của , giày của , giày của , giày của . . . . . .

      Bà chủ tiệm mỉm cười khen câu, ánh mắt tốt, liền vươn tay nhận lấy thẻ vàng. . . . . .

      "Wait!" Giai Giai đột nhiên kêu .

      Mọi người cùng nhau quay đầu, nhìn .

      Giai Giai đứng ở bên, có chút bất đắc dĩ mỉm cười : "Tôi muốn giày này nữa."

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn hỏi: "Tại sao?"

      Giai Giai khẽ nở nụ cười, nhìn Trang Hạo Nhiên : "Bởi vì cảm thấy khó coi, trong lòng em thoải mái, cần!"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn , nhớ tới trước kia, mặc quần áo, ăn mặc, cũng muốn được mình khen ngợi.

      Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn chằm chằm vào bà chủ tiệm cầm chiếc thẻ vàng, chỉ sợ bà cẩn thận cà ! ! !

      " ra cần để ý đến ý kiến của . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười .

      "Em là người làm nghệ thuật, theo đuổi hoàn mỹ. . . . . ." Giai Giai mỉm cười cởi đôi giày múa ba-lê, câu sor¬ry với bà chủ tiệm, liền đem đôi giày cánh chuồn chuồn vào trong tủ kính . . . . .

      Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, muốn cười! !

      " muốn?" Trang Hạo Nhiên nhìn Giai Giai, có chút lo lắng mất mát, muốn vui.

      Giai Giai chỉ cười, đưa hai tay nhét vào trong khuỷu tay của , : " muốn! ! thích, em cũng thích!"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, : "Vậy thôi, chúng ta lại dạo, có thể gặp phải đôi giày em thích?"

      "Tốt. . . . . . Cùng dạo nghệ thuật phố vui nhất, bởi vì đôi mắt người làm nghệ thuật !"

      Hai người liền bước , Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn đôi giày kia, tính toán túi của mình còn có 700 pound, chỉ cần mình hầu rượu ngày xong, có thể lấy thêm tiền lương, có thể mua đôi giày múa này, ánh mắt của lóe lên ánh sáng hứng phấn, nhanh chóng ra, cũng thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh tiệm, mở khóa xe, ngồi lên xe trước mới với Giai Giai: " thôi, biết em thích nhất dạo chợ. . . . . ."

      Giai Giai mới vừa muốn tiến lên, lại thấy Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên, mới có chút áy náy cười : " xin lỗi, Khả Hinh, thiếu chút nữa quên mất ? Muốn cùng ?"

      Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Cùng nhau ! Chợ Cambridge có nhiều thứ có thể chơi."

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh lại sững sờ, mới cười : " ! Gần như mỗi ngày tôi đều chợ! Bởi vì phòng ăn phải thêm số đồ linh tinh! Nơi đó tôi còn quen thuộc hơn mọi người."

      " ?" Trang Hạo Nhiên hỏi lần nữa, vẫn suy nghĩ muốn , : " ! Cùng ! lái xe thể thao tới đây."

      " ! ! Phòng ăn sắp buôn bán, mọi người chơi , chụp hình , tôi trước." Đường Khả Hinh nở nụ cười .

      "Đợi chút, Giai Giai ở chỗ này chờ , đưa Khả Hinh về trước. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn giơ tay bảo Khả Hinh lên xe. . . . . .

      " cần! !" Đường Khả Hinh vừa cười về bên kia, vừa nhìn bọn họ vẫn tay cái, sảng khoái : "Mọi người chơi ! Có thời gian tới phòng ăn chúng tôi, để cho đầu bếp đẹp trai của chúng tôi làm món ăn cho mọi người !Bye! ! Chị Giai Giai, bye!"

      mỉm cười hết lời, xoay người, thở hơi, tiếp tục sải bước tới phía trước.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 547: ĐÔI VỢ CHỒNG THẦN TIÊN

      "Ầm . . . . . . "

      Đường Khả Hinh ầm tiếng, đẩy cửa phòng ra, nhào tới trước bàn đọc sách, kéo hộc tủ ra, từ bên trong ôm ra cái hộp , soét soét soét… lấy tiền bản , nhân dân tệ ở bên trong, còn có số tiền đô la mấy ngày nay đổi với Niky, rất căng thẳng, ngón trỏ dính nước miếng đếm, hai mắt vội vàng rũ xuống, miệng ngừng lẩm bẩm, kêu: "100, 200, 300. . . . . ."

      căng thẳng nhìn hai tờ pound, còn gom tiền nhân dân tệ, đô la tính hết, còn thiếu hai trăm đồng! !

      Đường Khả Hinh lập tức ôm đống tiền, ngồi ở tủ, hai mắt vội vàng nhấp nháy, nghĩ tới đôi giày múa kia, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa nhìn thấy Giai Giai đầu như bị lừa đá, lấy sữa, móc túi tiền ra rất nhanh! Người nào biết có tiền? Lần trước cũng thế, Cố Di mua sợi dây chuyền ba chục triệu, cho cũng chớp mắt ! ! Người này biết xấu hổ, chỉ biết đưa tiền cho phụ nữ, lại thấy giúp em? mua cho em đôi giày kia, em bán thân cho cũng được! ! Trang Hạo Nhiên ghê tởm ! ! !

      vừa hung hăng nguyền rủa người đàn ông xấu xa kia, ngón tay vừa dính nước miếng, lại đếm tiền, nghĩ tới hầu rượu gần kết thúc, mình cũng có thể mua đôi giày kia, ha ha ha, chúng ta trông cậy vào những người đàn ông xấu xa kia! !

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Đường Khả Hinh mở cửa, thấy Niky nhắc nhỡ sắp buôn bán, liền cười : "Tốt! Tới ngay!"

      Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, sáng lạn chiếu xuống, trong mặt cỏ xanh xanh, hoa hồng đỏ tươi, diễm lệ ướt át, giọt sương lấp lánh trong suốt, theo gió ngọt ngào, hơi lay động, hết sức tao nhã quyến rũ.

      Phòng ăn Bách Hợp buôn bán hết sức tốt, người quá ánh mặt trời, khó được thời tiết tốt, tất cả mọi người rối rít ngồi ở bàn ăn ngoài trời, nở nụ cười thưởng thức món ăn ngon.

      Lúc Đường Khả Hinh chạy tới chạy lui với khách và hầm rượu, trong lòng suy nghĩ còn có mấy ngày nữa cuộc thi đấu kết thúc, nhất định phải hoàn thành công việc tốt.

      Vào buổi trưa, bắt đầu ảo thuật.

      Niky mới mời tới bartender, ở sân cỏ ngoài trời, bắt đầu ở trước mặt khách khứa biểu diễn điều chế cocktail “Rose Queen” mới nghiên cứu với Ellen, trong ngọn lửa điều chế rượu có màu sắc giống như hoa hồng, đây là biểu diễn khách quen thích nhất, sau đó còn có quản lý phòng ăn Bruce biểu diễn ảo thuật cho mọi người, quý ông người hơn 50 tuổi bị làm khó, bị Đường Khả Hinh ép buộc mình tự học mấy trò ảo thuật, lúc ban đầu ông ta vẫn hết sức kháng cự, sau đó nhận được tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, ông ta bắt đầu thích thứ này.

      Lửa mạnh ở giữa bàn ăn bay lên, thực khách rối rít vỗ tay nở nụ cười, bên trong “Rose Queen” tăng thêm rượu nho đỏ, cũng chỉ là trong những thức uống thực khách thích nhất.

      Đường Khả Hinh đứng ở hành lang phòng ăn, nhìn bartender ném ba ly rượu lên trung, cuối cùng xảo diệu rơi vào trong tay, lại đem rượu đỏ tươi trút vào trong cái ly Cocktail cao cổ, Sophie và Joey lập tức nở nụ cười tiến lên, đem cánh đuôi phụng màu vàng kim trang trí ở miệng ly, sau đó nhanh chóng đặt lên khay, bưng tới các vị khách. . . . . .

      Tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.

      Đường Khả Hinh cũng vui vẻ vỗ tay.

      "Có khách đến!" Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng hô.

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Giai Giai hai người dẫn đầu, dẫn mấy người đàn ông người tuổi chừng hơn hai mươi, dịu dàng tao nhã, vô cùng phong độ vô cùng lịch vừa cười dọc theo Cây cầu tới, hơi ngẩn ngơ, sau đó qua con đường màu trắng, tới trước mặt bọn họ, có chút vui vẻ cười : "Tổng Giám đốc, . . . . . ."

      "Khả Hinh?" Giai Giai đổi lại áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, mái tóc dài cá tính bay bay, tới trước Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Chúng tôi cũng nghe , phòng ăn của mọi người tới vị đầu bếp thiên tài, thậm chí buổi trưa còn có biểu diễn ảo thuật hết sức đặc sắc, dẫn theo mấy người bạn bè thân của chúng tôi đến nếm thử thức ăn ngon tại phòng ăn của mọi người chút."

      Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn mình mỉm cười, lập tức cười : " rất hoan nghênh ghé thăm! Mời vào trong !"

      "A . . . . . . . " Niky vừa nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lập tức cảm giác mất hồn kêu lên, liền ném khay chạy vào phòng ăn.

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, bị làm giật mình, ngay sau đó cùng mấy người bạn nở nụ cười, : "Tôi quá đẹp trai rồi!"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ bật cười, dẫn bọn người Giai Giai về phía vị trí bàn ăn gần bàn ảo thuật nhất, bảo Sophie và Gordon kéo ghế ra cho bọn họ, sau đó mời bọn họ ngồi, Trang Hạo Nhiên và Giai Giai hai người giống như ban đầu có chia tay, đến ngồi gần ở chung chỗ, vừa mở khăn ăn trắng tinh cho Giai Giai, mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Lúc nảy trở về thế nào? Chạy về?"

      "Bay trở về." Đường Khả Hinh nở nụ cười, tự mình đưa thực đơn món ăn và menu rượu cho tất cả thực khách.

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cái.

      "Nghe đầu bếp phòng ăn của các vụ làm món Mexico ngon." Giai Giai tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh có chút tò mò cười hỏi.

      "Đúng vậy." Đường Khả Hinh lập tức chuyên nghiệp giới thiệu với Giai Giai, : "Đầu bếp Ellen của chúng tôi từng là đầu bếp của hoàng thất, kỹ thuật nấu nướng hạng nhất, hơn nữa đưa tư tưởng rất hoàn mỹ thể ở bên trong món ăn, mang cho tất cả thực khách hưởng thụ khứu giác khác nhau."

      "Hả?" Giai Giai nhìn , lập tức nở nụ cười : "Vậy chúng tôi cũng muốn nếm thử chút, có món gì ngon giới thiệu ?"

      vừa dứt, Trang Hạo Nhiên cùng mấy người bạn lập tức đều nhìn .

      Đường Khả Hinh lập tức lưu loát thiệu cùng mọi người, : " bằng nếm thử chút món beefsteak nướng ấy mới nhất nghiên cứu ra, như thế nào? Món ăn này rất kì diệu, tôi tạm thời giữ bí mật."

      Mọi người vừa nghe xong càng có hứng thú, tất cả đều nở nụ cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Em xem, nếu như chúng tôi hài lòng sao? Em chịu trách nhiệm?"

      "Mọi người hài lòng, chúng tôi cũng phụ trách bồi thường, chỉ được." Đường Khả Hinh tự mình nhận lấy nước chanh Sophie bưng tới, đưa đến trước mặt tất cả các vị khách, lễ phép cười .

      "Tại sao?" Trang Hạo Nhiên vẫy khăn ăn, khẽ mở ở trước bàn, mới nở nụ cười hỏi.

      "Bởi vì là ông chủ, cho nên phải chịu trách nhiệm hoàn toàn." Đường Khả Hinh khách khí cười .

      Trang Hạo Nhiên cười ha ha, nhìn về phía bạn bè : "Look my baby" (nhìn xem bảo bối của tôi đấy!).

      Tất cả bạn bè đều bật cười, Giai Giai càng thêm quan tâm xoay người, vươn tay nắm bàn tay bé của Đường Khả Hinh, nhìn mỉm cười : "Khả Hinh, nên trách Hạo Nhiên, ấy chuyện rất đáng ghét như vậy!"

      "Tôi biết !" Đường Khả Hinh cố ý hết lời, lập tức bưng bánh mì như ngón tay phòng ăn chuẩn bị cho khách, đặt ở giữa đóa hoa Bách Hợp.

      Giai Giai nhìn bày trí hết sức nghệ thuật, nhất là hoa Bách Hợp mở ra có bánh mì bằng ngón cái, có chút cảm thán cười : "Thiết kế này. . . . . ."

      "Tôi và Ellen cùng nhau nghĩ." Đường Khả Hinh đứng ở bên, mỉm cười .

      Giai Giai bày tỏ khen ngợi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, có chút cảm thán : "Có thể để đưa linh cảm vào món ăn, rất ít thấy, dũng cảm thiết kế như vậy, làm cho những người làm nghệ thuật như chúng tôi xấu hổ."

      "Chị Giai Giai đừng chê cười chúng tôi. Mọi người ngồi trước, tôi trước phòng bếp thu xếp." Đường Khả Hinh nhìn mọi người cái, mới nhàng xoay người khỏi.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, có chút im lặng.

      Giai Giai vừa bưng nước ấm uống hớp , vừa nhìn Trang Hạo Nhiên cái, đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, nở nụ cười dịu dàng.

      Đường Khả Hinh lập tức vào phòng bếp trao đổi với Ellen, chuẩn bị món ăn mới beefsteak nướng than cho bọn người Trang Hạo Nhiên, Ellen gật đầu, liền nhận lấy thực đơn món ăn khách mới vừa gọi do Sophie đưa tới, liếc mắt nhìn thực đơn, khách cũng có gọi rượu, biết Trang Hạo Nhiên muốn kiểm tra mình, liền xoay người tới hầm rượu, ở trong hầm rượu lạnh lẽo, hai mắt của xoay tròn, nhanh chóng chọn chai Valencia của Tây Ban Nha có nhiều bọt khí vui vẻ, lại chọn chai Burgundy Pinot Noir năm 1997 của Pháp, mới tạm thời xoay người khỏi hầm rượu. . . . . . .

      Bên ngoài phòng ăn, nhà ảo thuật Bruce biểu diễn ảo thuật, chỉ thấy ông ta mỉm cười giơ lên cái hộp, nở nụ cười nhìn mọi người, bên trong trống rỗng.

      Mọi người hết sức chăm chú nhìn ông ta.

      Bruce nhìn mọi người thần bí nở nụ cười, đột nhiên đóng cửa cái hộp, lại kéo ra, bó hoa hồng đỏ tươi chợt xuất .

      Các thực khách rối rít mỉm cười vỗ tay.

      Bruce biết thân phận Trang Hạo Nhiên, ngay lập tức rất thân sĩ mang bó hoa hồng đỏ tươi, tự mình đưa đến trước mặt của Giai Giai.

      Ở trong tiếng vỗ tay, Giai Giai rất vui mừng vươn tay cười nhận lấy bó hoa hồng của Bruce, nhàng vươn tay về phía ông ta, câu: "Thank you!"

      "You are welcome" Bruce tiếp tục biểu diễn ảo thuật cho mọi người, lúc này Đường Khả Hinh xách theo hai chai rượu đỏ ra phòng ăn, đặt ở bàn ăn, đem máy tính thời gian bày ra trước, Sophie và Joey lại lộ vẻ háo sắc, ngây người đứng ở bên nhìn Trang Hạo Nhiên tao nhã ngồi tại chỗ, tay đặt ở phía sau ghế ngồi của Giai Giai, hết sức đẹp trai hấp dẫn nở nụ cười, dùng tiếng lưu loát trò chuyện với bạn bè về chút chuyện liên quan đến học viện, thỉnh thoảng cổ áo sơ mi mở ra, thấy bên trong làm da khêu gợi, hết sức mê người. . . . . .

      "Oh my god ..." Khuôn mặt Sophie nhịn được đỏ lên, nâng khuôn mặt : "So handsome." (Trời ạ, quá đẹp trai rồi! )

      Trái tim Joey cũng đập rộn lên nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế, đôi chân dài khêu gợi tao nhã chồng lên nhau, thỉnh thoảng tới chuyện lý thú tại học viện Cambridge, mặt nở nụ cười, mười ngón tay nắm bả vai bên cạnh, rất hấp dẫn, rất mê người, rất ... làm cho người ta nghĩ lung tung, đến từ Trung quốc, cảm giác mình thở được, : "Cũng khó trách Niky điên khùng, tôi cũng muốn điên rồi! ! Tôi rất hâm mộ, hâm mộ người phụ nữ ngồi bên cạnh ! ! Người phụ nữ kia là ai vậy? Bọn họ là tình lữ sao?"

      Đường Khả Hinh đem rượu đỏ chuẩn bị xong, im lặng ngẩng đầu lên nhìn chỗ Trang Hạo Nhiên, nghe Giai Giai chuyện gì, có chút dịu dàng và cưng chiều nhìn , ngón tay sờ tóc dài bả vai . . . . . .

      Giai Giai cũng yên lặng nhìn cái, tay đặt đầu gối , có chút tiếc nuối cười.

      "Ồ!" Tất cả bạn bè nhìn bọn họ từng là đôi vợ chồng thần tiên, tất cả đều vỗ tay cười, Đường Khả Hinh cũng im lặng đứng ở bên, nhìn bọn họ lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :