1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 533: HOA ĐÀO LÃNG MẠN

      Đến khi chết, Jenny cũng biết là ai, chỉ biết là là hoàng tử. . . . . .

      Đến chết, ngay cả tên của , cũng biết được, trừ nụ hôn vô cùng bất đắc dĩ.

      Ánh sáng tẩy rửa, mặt trời thay đổi, thái độ cũng giống như bộc lộ ngày ấy, khi chết, tình trổi dậy ràng, vẫn coi chừng lời hứa hoàn thành với , bảo vệ mảnh rừng nho đến chết cũng muốn bảo vệ, mở ra vô số nhà hang trong cả nước, truyền bá dịch rượu mê người, dùng giá gỗ thượng đẳng nhất, dùng hầm đất giấu kín nhất, dùng món ăn tốt nhất, bởi vì cảm giác, Jenny nhìn. . . . . nhìn. . . .

      Linh hồn của nhìn. . . . . .

      "Jenny của , sắp chết, cho nên luôn mơ thấy em ở thiên đường, đứng ở tầng mây, dịu dàng nhìn , nụ cười vui vẻ kia giống như cam lộ làm dịu trái tim già nua của . . . . . . Jenny của , nhớ linh hồn thuần khiết của em ở trong thế giới của tôi, từng tồn tại rất quyến rũ. . . . . . vô cùng hạnh phúc. . . . . . kịp chờ đợi khép lại tia sáng cuối cùng trong sinh mạng, gặp em ở thiên đường, hi vọng Thượng Đế thương xót chút tình của chúng ta, để cho gặp mặt em lần, rồi để cho rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục, tiếp nhận trừng phạt vì những linh hồn chết. . . . . . Nếu có kiếp sau gặp lại, em là đóa hoa nho, là thùng rượu để dịch nho lên men. . . . . Ngọt chua đắng cay, tất cả đều thở vì em. . . . . . Jenny, đây là lá thơ cuối cùng. . . . . . Đây là lá thơ cuối cùng của chúng ta. . . . . . em. . . . . . em. . . . . . em. . . . . ."

      Từ trong ánh lửa, Ellen ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh đau lòng rơi lệ khóc rống, tiếp tục giải thích: "Gian phòng ăn này, chính là phòng ăn được mở ra cuối cùng khi hoàng tử chuẩn bị vượt qua giây phút cuối cùng của cuộc đời, sau đó bởi vì tộc người chiến tranh, ấy bị buộc khỏi, nơi này từng qua tay vô số người, cũng từng trải qua thời gian tuyệt vời nhất, nhưng cuối cùng đơn vẫn cam lòng bị vứt bỏ,. . . . . . Nghe truyền thuyết cuối cùng, hoàng tử từng ở trước phòng ăn này, nhìn ra bờ sông xinh đẹp nơi xa, trong lòng nhớ nhung Jenny. . . . . ."

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh kinh ngạc rơi lệ nhìn Ellen, chợt nhào qua, nhào vào người của , nắm chặt tay của , thống khổ kêu to: "Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? hiểu tiếng trung! ! lại có thể giải thích cho tôi hoàn chỉnh như vậy, rốt cuộc là ai?"

      Ellen im lặng nhìn kích động Đường Khả Hinh, ánh lửa đỏ soi mặt của , hai mắt dịu dàng mà thâm thúy, rất sáng ngời, mỉm cười : " thế giới này, có quá nhiều trùng hợp xinh đẹp như vậy, sinh mạng tồn tại, theo đuổi lần nữa. . . . . . Tôi chỉ là đầu bếp khát khao hiểu biết, làm việc trong nhà hàng ở Đức của Hoàng thất , tôi tới đây du lịch, gặp . . . . . Tôi giống như hoàng tử, gặp được thuần khiết. . . . . ."

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn , trong đôi mắt dịu dàng, có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

      Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng : " ra đây chỉ là chút duyên phận xinh đẹp, bởi vì trong hoàng thất của tôi, từng nghe qua chuyện xưa này. . . . . . Cũng hiểu, ra người sáng lập Hoàn Cầu có huyết thống vương tử, cho nên mới càng nghi ngờ đến nơi này."

      "Có ?" Đường Khả Hinh lại kinh ngạc hỏi, nhịn được nhớ tới Trang Hạo Nhiên, người nọ lại còn mang huyết thống hoàng tộc?

      Ellen lại gật đầu.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, quay mặt sang, cũng rơi lệ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ sáng lên màu xanh mê người, lá đỏ bay bay, nước mưa giọt giống như cam lộ, nhớ tới đêm qua mưa ngừng, nhưng trong lòng chuyện xưa chưa kết thúc, trong lòng của đột nhiên tràn đầy năng lượng, nhớ lại Jenny ở trong thời chiến tranh, nhấc đuôi váy dài, đến chết cũng muốn bảo vệ rừng nho, đến chết cũng muốn bảo vệ chất lỏng này, hai tròng mắt của chợt sáng ngời. . . . . .

      " biết tại sao tôi bị hấp dẫn ?" Ellen xếp nhật ký, có chút xấu hổ, mỉm cười nhìn .

      Đường Khả Hinh hiểu nhìn .

      "Bởi vì . . . . . . tên là. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . ." Ellen đột nhiên lại nhịn được cười.

      Đường Khả Hinh nhìn , cũng có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

      "Tôi tin kinh doanh tốt phòng ăn, bởi vì có rất nhiều người ở bên . . . . . ." Ellen khích lệ .

      "Rất nhiều người ở bên tôi?" Đường Khả Hinh nhìn , sâu kín suy nghĩ những lời này.

      "Đúng vậy, rất nhiều người ở bên , bao gồm Jenny hiền lành. . . . . ." Ellen giống như hiểu , mỉm cười .

      Đường Khả Hinh nghe những lời này, lại nhớ tới cố rượu đỏ xinh đẹp, đột nhiên mỉm cười, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào : "Tôi vẫn cảm thấy cuộc đời của mình rất lênh đênh, đau đớn đáng thương, nhưng ở trước mặt ấy, tôi là cái gì? ấy vì vườn nho, tự hủy khuôn mặt, mà khuôn mặt tôi bị phá hủy, lập tức từ bỏ tất cả. . . . . ." xong, lại nhìn ánh lửa cháy hừng hực bên trong lò, nhớ tới Jenny, giống như trong cuộc đời có thêm linh hồn dịu dàng, giống như người mẹ che chở cho mình chặt. . . . .

      "Trong đây còn về rượu đỏ kết hợp tất cả thức ăn tâm đắc. . . . . ." Ellen mỉm cười mở tài liệu sau nhật ký, đưa về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ, vui vẻ cầm lấy phần tài liệu kia, vừa muốn nhìn, mới phát ra tất cả đều là tiếng , liền bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn .

      Ellen nhịn được nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh cũng cười, cười bất đắc dĩ.

      Hôm nay kết thúc chuyện xưa, phát triển cần chuyện xưa! !

      Đường Khả Hinh mặc đồng phục phòng ăn, lúc tất cả mọi người vẫn chưa thức giấc cả phấn chấn chạy ra phòng ăn, đứng ở cỏ xanh biếc, nhìn mùa xuân đến Cambridge rồi, từng cánh hoa đào lả tả rơi xuống, mùi hương cây nguyệt quế ở đằng kia bay đến, bên bờ sông Cambridge tràn đầy cánh hoa màu hồng nhạt tung bay, dần dần di động phía trước, có mấy sinh viên, quần áo mát mẻ, đeo ba lô, cởi xe đạp chạy nhanh qua. . . . . .

      tiếng chuông vang ở trong khí, rất êm tai dễ nghe.

      Hai mắt Đường Khả Hinh sáng ngời, mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, trong lòng nghĩ tới Jenny, rốt cuộc hiểu, nếu như dễ dàng bị thương, chỉ vì thế giới của đủ lớn. . . . . . đột nhiên nở nụ cười, hai mắt tràn lệ cười, ra nhà có ở đâu xa, nhà ở trong lòng, phải học mở man đầu óc, nghênh đón thế giới này! !

      "Hi! Khả Hinh!" lúc này, Niky mới xoa đôi mắt lim dim, cảm thấy mơ màng ra ngoài, gọi .

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Niky, hai mắt sáng ngời, tràn đầy năng lượng ánh sáng, mỉm cười đầy tin ngửa mặt, đáp : "Hi. . . . . ."

      Tia nắng mặt trời xé tầng mây chiếu xuống, rơi vào người dũng cảm hiểu được cuộc sống, rơi vào gian phòng ăn tràn đầy tình và mong đợi.

      Hôm nay Phòng ăn chính thức buôn bán! !

      Sáng sớm, Đường Khả Hinh cùng tất cả nhân viên trong phòng ăn liền đến gần Cambridge, phân phát tờ quảng cáo, thậm chí Mick đáng mặc bộ đồng phục phòng ăn đáng , vác lên vai tấm biển quảng cáo Bruce làm xong cả đêm hôm qua, dùng cử chỉ của quý ông khắp nơi, mà Ellen dùng dáng vẻ đẹp trai mê người của mình, lúc phòng ăn còn chưa có khách, đến trong sân trường học viện hoàng hậu, tùy ý mỉm cười có rất nhiều nhìn mỉm cười mập mờ. . . . . . Mà Gordon và Sophie càng phòng ăn Bách Hợp, mà chạy đến trong học viện quảng cáo cho phòng ăn, phòng ăn có vị đầu bếp từng hầu hạ thành viên hoàng thất, nấu ăn ngon và dáng vẻ hết sức hấp dẫn. . . . . .

      Ngày xuân ấm áp hoa nở, Đường Khả Hinh trồng mầm hoa hồng đâm chồi trổ nụ rất đáng , nhưng thể chờ chúng nở hoa, lúc sắp gần trưa vẫn còn chưa có khách, vẫn còn kích động, vui vẻ chạy đến chợ, vừa quảng cáo phòng ăn của mình, còn vừa mua rất nhiều rất nhiều hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, màu sắc xen kẽ đặt vào cả gian phòng ăn, còn có vườn hoa bên ngoài, để cho màu sắc tươi đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, khỏi nhớ tới lời của cha: cuộc sống thành công, quan trọng vào thời gian. . . . . .

      Đúng vậy, chỉ cần tôi buông tha, cho dù hôm nay có ai cũng có khách xuất , cho dù tôi mất cuộc so tài này, nhưng tôi vẫn tiếp tục. . . . . .

      Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, cầm bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, nhìn chúng đỏ tươi, nở rực rỡ, nở nụ cười tràn đầy lòng tin đối với cuộc sống, lập tức cầm hai bó hoa hồng đỏ lớn, đặt xuống ở hai bên cửa nhà hàng. . . . . . Mới vừa cầm bình phun nước phun lên cánh hoa, cũng nghe sau lưng có người : “This restau¬rant is pret¬ty good” (Phòng ăn này tệ. . . . . .)

      khiếp sợ xoay người nhìn thấy mấy tóc vàng ăn mặc rất mốt và khêu gợi, trong ngực ôm sách vỡ, dọc theo cầu gỗ, mỉm cười tới, thậm chí nhìn thấy cả vườn hoa hồng, họ còn hết sức kinh ngạc ôm sách vỡ cúi đầu ngửi , mới nhiệt tình nở nụ cười, : "Look, there are so many roses, I love this-place.” (Nhìn xem, còn có rất nhiều hoa hồng, tôi rất thích nơi này. . . . . . ).

      Đường Khả Hinh nghe như thế, trong lòng của nhịn được ấm áp, suy nghĩ cố gắng nhiều ngày, hôm nay dung hình ảnh rất xinh đẹp và vui vẻ đón người khách đầu tiên, hai tròng mắt của rưng rưng, nhịn được cảm động đến ra lời! !.

      Niky và Bruce lập tức rất nhiệt tình ra đón, mỉm cười câu: "Welcome to lily restaurant "

      Mấy nở nụ cười ngọt ngào bước tới trước, vốn muốn vào phòng ăn xem chút, nhưng khi nhìn cả vườn hoa hồng ở trước phòng ăn, bọn họ liền rất tùy ý ôm sách vỡ ngồi bàn ở hành lang bên ngoài phòng ăn, vừa đặt sách vỡ xuống vừa kinh ngạc, vui vẻ nhìn xung quanh, thậm chí có , cởi áo khoác màu trắng, sau đó mặc áo len màu xanh nhạt, cùng quần jean xanh nhạt, mỉm cười ngồi ở ghế dựa cuối hành lang, lấy tạp chí Khả Hinh thận trọng trưng bày kệ sách , nhàng lật xem, mỉm cười : "Good... it's the same warm home” (Nơi này có cảm giác ấm áp giống như ở nhà. . . . . . )

      Đường Khả Hinh vẫn dám nhúc nhích, thể tin nhìn mấy người khách sinh viên hết sức thích nơi này, nở nụ cười nhận lấy thực đơn Niky đưa tới, từ trước đến giờ Niky luôn nhiều, còn hết sức nhiệt tình giới thiệu cho khách. . . . . .

      " mặc áo len màu xanh là con của Công tước. . . . . ." Bruce nhanh chóng bưng món chè Tuyết Lê ướp lạnh ra, phòng ăn tặng ngày đầu tiên khai trương, nhìn Đường Khả Hinh nháy mắt .

      Đường Khả Hinh vừa hoảng sợ nhìn lịch dịu dàng ngồi ghế, lật xem tạp chí lộ ra khí chất thục nữ, đột nhiên kích động mỉm cười, lại nghe sau lưng tiếng động, lập tức xoay người, nhìn thấy mấy nam sinh, còn có đôi tình nhân, bao gồm số khách Trung Quốc tới Cambridge du lịch, bọn họ mỉm cười : "Rất hiếm nhìn thấy phòng ăn có người Trung quốc, nhất định phải vào nếm thử chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vui vẻ lập tức đến chân cầu, liền hướng mọi người khom lưng, nghẹn ngào cười : "Hoan nghênh quý khách ghé thăm ! !"

      Mới vừa dứt lời, bên cạnh cây cầu , tiếp tục tới mấy người khách bị Mick hấp dẫn, bọn họ cũng cười sang bên này, Đường Khả Hinh rất kích động đứng ở dưới ánh mặt trời, thấy ngày thứ nhất có hơn hai mươi người khách, lục tục đạp mặt cỏ xanh biếc, qua rất nhiều hoa giống như vườn hoa trước phòng ăn, vào phòng ăn, hoặc ngồi ở xích đu vui đùa. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . . Con phải tin tưởng cha, khi con làm việc chăm chỉ, thành công tới bất ngờ. . . . . ."

      "Khả Hinh." Niky nâng cái khay, rất sốt ruột chạy ra nhà hàng, nhìn Đường Khả Hinh ngẩn người, kêu to: come on we are so-busy! !"

      Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức xoay người, thấy Niky, kích động mỉm cười, dọc theo con đường tràn đầy ánh mặt trời, kêu to: "Tới rồi . . . . . . "
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 534: MẤY CHỤC GIÂY

      Đường Khả Hinh ngờ, ngày thứ nhất khai trương phòng ăn liền buôn bán tốt như vậy, hơn nữa đánh giá thấp nơi Cambridge này, bởi vì thế giới mỗi ngày người tới chỗ này nối liền dứt, hơn nữa sinh viên nơi này hoặc người của thị trấn Cambridge cũng thích uống trà chiều ở nhà hàng, thậm chí vào ban đêm cũng muốn vừa nhìn bờ sông tĩnh lặng, hoặc trò chuyện riêng, hoặc chuyện . . . . . .

      Rốt cuộc Vitas cho mình nơi tốt đến dường nào?

      Đường Khả Hinh dám tưởng tượng, nếu mình buông tha nơi này, tổn thất lớn bao nhiêu! Từ lúc khai trương phòng ăn, mỗi ngày buôn bán đến mười giờ đêm, cũng vẫn bận rộn, chịu trách nhiệm chuyên gia hầu rượu duy nhất của phòng ăn, nhưng chuyện mua sắm, kế toán, ghi nợ, thậm chí công việc dọn vệ sinh khi bán xong, ôm đồm toàn bộ, đến cuối cùng bởi vì ban đêm khách quá nhiều, phải mời sinh viên Trung Quốc đến làm bán thời gian. . . . . .

      Cám ơn Ellen, lúc nhàn rỗi phát huy vẻ đẹp nam tính của mình, thỉnh thoảng rất phong độ nhàng ra ngoài tán gẫu chút thức ăn ngon và phong cảnh xinh đẹp của Cambridge với vài người khách nữ, cũng thảo luận món bánh ngọt của mình từng ra được nữ hoàng khen dứt miệng, những người khách cũng hưng phấn ngửa mặt cười to, Đường Khả Hinh tới trước mặt, vừa tham gia tiếng cười, vừa mở rượu đỏ cho khách. . . . . .

      Trong khoảng thời gian này, mặc dù khách mở rượu đỏ lâu năm tương đối ít, nhưng thắng ở người quý rượu đỏ, từ thế kỷ cũ tới thế kỷ mới, bọn họ vẫn luôn vô cùng quý mùi vị rượu đỏ mê người, trong thế giới của bọn họ, mỗi ngày nếm chút rượu đỏ là có thể kích thích cảm xúc lãng mạn của bọn họ, hơn nữa bọn họ rất thích loại khí cùng nhau thưởng thức rượu đỏ, trong tiềm thức mãi tìm kiếm những câu chuyện xưa về rượu đỏ, còn có tìm kiếm nghiên cứu mùi vị trong đó. . . . . . đây là bản năng bẩm sinh, so với ở trong nước, chỉ có số người của giới thượng lưu mới quen thưởng thức nhiều rượu đỏ tốt, giống như Vitas , ở nơi khác của thế giới, suy nghĩ đối đãi với rượu đỏ giống nhau, giúp cho mình trưởng thành và tiến bộ.

      Đây là , hơn nữa vẫn rành rành.

      "Ôi chao. . . . . ." Đường Khả Hinh thông qua nút rượu đỏ, cẩn thận làm đau tay, lập tức xin lỗi với khách, mỉm cười : "Sor¬ry. . . . . ."

      Ellen cũng vừa mỉm cười nhìn khách xin lỗi, vừa vươn tay nắm bàn tay bé của , xoa .

      "Ồ. . . . ." Mấy Pháp, cùng hiểu ra bật cười to.

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, nhàng rút tay ra, cẩn thận rót rượu cho khách.

      Ellen cũng có chút xin lỗi, ngượng ngùng mỉm cười đứng dậy, đôi tay nắm bả vai Đường Khả Hinh, giọng dịu dàng, khàn khàn : "Tôi trước. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, có chút lúng túng đáp : "Vâng. . . . . ."

      " ấy là quý ông người Đức hấp dẫn, đất nước của bọn họ, tỷ số đàn ông trung thành dẫn đầu toàn thế giới. . . . . ." Pháp tên Julie, hết sức thích phòng ăn này, xem nơi này như nhà, thỉnh thoảng đưa bạn học tới nơi này dùng cơm, vào buổi tối đến nơi này thưởng thức chút rượu ngon, nhân viên phục vụ nơi này mọi người đều hết sức xuất sắc và nhiệt tình, bao gồm cậu bé Mick khả ái.

      Đường Khả Hinh mỉm cười yên lặng lắng nghe, sau đó giải rượu cho khách xong, hơi giơ tay mời các cứ tự nhiên.

      Lúc này, Niky ôm khay đứng ở xích đu, nheo mắt cười nhìn bóng dáng xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hết sức có ý tứ.

      " làm sao vậy?" Bruce đến gần , ngạc nhiên hỏi.

      "Tôi hi vọng Khả Hinh và Ellen mãi mãi ở chung chỗ, sau khi tranh tài rượu đỏ, tiếp tục ở nơi này. . . . . . Tôi hết sức hết sức thích nơi này." Niky ôm khay, lại lần nữa rơi vào trong ảo tưởng, rất say mê .

      Bruce lại nhìn Niky tức giận : "Nếu là như vậy, có lẽ phải xin thêm đầu bếp!"

      "Tại sao?" Niky ngạc nhiên nhìn Bruce!

      " nhìn trúng đầu bếp kia, gần đây có tới tìm ?" Bruce giễu cợt nhìn .

      Mặt của Niky cứng rắn, hai mắt trợn to, tức giận : "Tên người chết tiệt! ! Ông là người có phong độ thân sĩ nhất! Ông là người nên nhảy vào sông, dùng nước Thánh tẩy rửa não của ông ! Tức chết tôi rồi!"

      "Đến đây ! Tôi ngại!" Bruce chỉnh sửa đồng phục quản lý của mình chút, sau đó kiêu ngạo xoay người khỏi, ông già này sau khi phòng ăn sống lại, rốt cuộc cảm thấy mình là quản lý phòng ăn thích hợp mà tự hào, cũng nổi lên loại cảm xúc tự mãn của người , thuận tiện ngửa mặt : "Ngày mai tôi phải Tổng Công Ty báo cáo công việc! ! Tương lai của tôi ở nơi đó gặp được nhiều người phụ nữ quyến rũ!"

      Niky nghe xong lời này, càng tức giận nhìn ông ta : "Đúng vậy! ! Để cho bọn họ cũng biết ông chỉ là ông già, còn là ông già có đứa cháu trai!"

      Bóng dáng Bruce xa, nhìn thấy bà lão chừng năm mươi tuổi xấp xỉ tuổi với mình thị trấn Cambridge, hôm nay lại tới phòng ăn thưởng thức trà trưa, ông ta lập tức hết sức phong độ thân sĩ nghênh đón, thậm chí hơi gấp cánh tay, xoay người, với nữ sĩ: "Quý kính của tôi, rốt cuộc tới! Tôi hết sức vinh hạnh có thể gặp lại , mời để cho tôi dẫn đến chỗ ngồi hấp dẫn luôn thích, hôm nay lá đỏ rất đỏ. . . . . ."

      "Cám ơn. . . . . ." Bà lão mỉm cười đưa tay, cất vào trong cánh tay Bruce, bước .

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, vui vẻ nhìn những người khách đáng , nhịn được mỉm cười, càng ngày càng thích con người hiểu lễ ở đất nước đáng này, thậm chí hưởng thụ cuộc sống, bọn họ đều đối với tại chưa đủ thỏa mãn, gió mưa làm thay đổi bọn họ thưởng thức trà chiều, cám ơn Hoàn Á, chỗ dựa mạnh mẽ, cho phép phòng ăn cần gì, cũng đều cung cấp ngừng, thậm chí khi Khách sạn vận chuyển loại rượu đỏ cũ, mới tới phòng ăn này trước tiên. . . . . .

      "Khả Hinh!" Niky vẫn à hết sức quan tâm Khả Hinh thi đấu rượu đỏ, tới bên cạnh , tò mò và nhiệt tình hỏi: "Ngày hôm qua doanh thu của chúng ta bao nhiêu? phòng ăn chúng ta khai trương tháng, phải sắp báo cáo đơn rượu đỏ rồi sao? Tôi rất căng thẳng, rất hồi hộp!"

      Đường Khả Hinh sững sờ, bận rộn quá mức, thậm chí quên kiểm kê rồi.

      Trung Quốc, Tổng Công ty Hoàn Cầu! !

      Hôm nay chính thức công bố thành tích của nhóm chuyên gia hầu rượu ở vòng thi đấu hai, thông báo danh sách và số lượng ở từng khách sạn toàn thế giới ! !

      Sớm tinh mơ, Nhã Tuệ liền kéo Tiểu Nhu và Trần Mạn Hồng hết sức lo lắng, chạy như bay đến tòa nhà nhân viên! !

      Bọn Lâm Sở Nhai cũng hết sức nhiệt tình lái xe thể thao, chạy thẳng về phía tòa nhà nhân viên! !

      "Mau! Mau! !" Nhã Tuệ kịp chờ đợi, kéo hai người bạn thân về phía bên này!

      "Ôi, đừng gấp mà!" Trần Mạn Hồng có cách nào với , cười : "Tôi mang giày cao gót mười mấy centimét! !"

      " gần hai tháng tôi có tin tức của Khả Hinh ! Con bé này, chịu cho tôi biết ấy ở nơi nào thôi, nhưng ấy ra khỏi nước hai tháng, cuộc điện thoại cũng dám gọi! ! kẻ nhẫn tâm!" Nhã Tuệ vừa tức giận, vừa hận, lại đau lòng cởi giày cao gót, rốt cuộc chạy đến trước màn hình điện tử lớn tại tòa nhân nhân viên, thấy rất nhiều quản lý và nhân viên rối rít tò mò đứng ở nơi đó chờ đợi, cũng hi vọng chuyên gia hầu rượu của khách sạn mình có thể ra chiến thắng.

      "Tránh ra, tránh ra!" Tiểu Nhu lập tức xông tới, đẩy tất cả mọi người ra, sau đó lôi kéo Nhã Tuệ, hết sức căng thẳng đứng ở trước bảng thông báo, ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình lớn chỉ sáng lên hình ảnh quảng cáo cuộc so tài, cách thời gian công bố còn có năm phút đồng hồ, Nhã Tuệ căng thẳng đến cuống họng cũng nhảy ra ngoài, thở gấp, nhìn năm phút đồng hồ giảm xuống từng giây từng giây, hai tay của khoanh lại, vừa nhìn quảng cáo trong màn hình, vừa hoảng sợ rối tinh rối nùi, : "Bà của tôi ơi, tôi chỉ có thể xem tin tức của ở chỗ này, nhìn dáng vẻ của , biết gầy hay mập, biết nước có nuôi dưỡng người hay , tôi ngại thắng hay thua, nhưng bị thương khỏi, ngàn vạn lần phải chăm sóc mình . . . . . ."

      Nhã Tuệ xong, cũng nhịn được rơi lệ bật khóc.

      Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Nhã Tuệ đau lòng và lo lắng, hốc mắt cũng ửng đỏ thở dài, : " thế giới này, tại sao có thể có loại người như và Khả Hinh, làm sao lại gặp được nhau hả? Kiếp trước, hai người có phải là vợ chồng hay ?"

      "Ô ô ô ô ô. . . . . ." Tiểu Nhu cúi đầu, bật khóc ô ô ô ô, vừa khóc vừa lau nước mắt.

      Trần Mạn Hồng vừa nghe tiếng khóc của , liền nhịn được to: " khóc cái gì ? khóc cái bướm hả? Khả Hinh có quan hệ gì với ? có vấn đề à?"

      "Tôi rất nhớ Khả Hinh mà!" Tiểu Nhu lại nức nở bật khóc, nước mắt cũng giọt áo yếm của lại nức nức nở nở : " biết Khả Hinh ăn hết ba củ khoai tây của tôi chưa?"

      "Phi! ! tại là lúc nào còn nghĩ tới ba củ khoai tây của ! !" Trần Mạn Hồng liếc cái! !

      "Đừng tranh cãi nữa, sắp có kết quả rồi!" Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, thấy thời gian còn lại hơn ba phút!

      Hai người đều dám chuyện, cùng nhau căng thẳng ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn.

      Văn phòng Tổng Giám đốc.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài corsages màu xanh dương, ngồi ở trước bàn làm việc, chăm chú lật xem tài liệu khách sạn dưới nước, lúc lâu, mới đáp: "Vào . . . . . ."

      Đông mỉm cười vào phòng làm việc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng : "Tổng Giám đốc, sắp có kết quả chuyên gia hầu rượu vòng mới."

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đông kinh ngạc : "Nhanh như vậy?"

      Đông tới trước mặt của , khẽ gật đầu, cười : "Đúng vậy. Sau phút nữa, nhanh mở websites của Tổng Công ty ."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, nhớ tới hai tháng này vẫn có tin tức của , thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng có gọi cho mình, loại nhớ nhung mãnh liệt giống như nặng trĩu ở trong sinh mệnh, lập tức mở máy vi tính ra, vội vàng mở websites của Tổng Công ty, quả nhiên thấy websites chuẩn bị công bố thành tích của chuyên gia hầu rượu, đây là kết quả giữa cuộc thi đấu vòng thứ hai, cách khác, còn có hai tháng nữa mang theo thành tích của mình trở về! !

      Hai mắt kịch liệt lóe sáng, rốt cuộc mặt lên nụ cười dịu dàng lần đầu tiên sau hai tháng.

      Số giây dần dần thay đổi.

      Từ năm mươi giây, đến 49, đến 48, 47, 46, 45, 44, 43, 42. . . . . .

      Thời gian giống như ngừng lại ! !

      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu căng thẳng nhìn màn hình lớn. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng nhìn chằm chằm! !

      Vitas và Laurence cùng Hội đồng quản trị, bao gồm chủ tịch Trang và chủ tịch Tưởng dùng kết nối toàn cầu đều căng thẳng nhìn xem.

      Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên, hai người vượt qua tất cả mọi nguời chiến thắng áp đảo, càng căng thẳng nhìn.

      Thời gian từng giây từng giây đếm ngược! !

      Rốt cuộc đến mười giây cuối cùng, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1. . . . . .

      Ở bên trong màn hình lớn, chợt sáng lên doanh thu của bốn đến mười chuyên gia hầu rượu, tất cả đều là chuyên gia hầu rượu hàng đầu thế giới! ! Nửa tháng, doanh thu của bọn họ từ 100-130 ngàn, đây là thành tích hết sức kinh người ! !

      Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên cùng đứng lên, nhìn chòng chọc màn hình lớn! !

      Trong màn hình, chỉ thấy ruy băng đỏ bay múa, sau đó vụt sáng lên đoạn màu vàng lên tên của ba người đứng đầu! ! Thứ ba là tuyển thủ của Hoàn Á đưa ra, Thiên Thiên, doanh thu là 140 ngàn, thứ hai là tuyển thủ của Khách sạn Á Châu đưa ra, làm 150 ngàn, thứ nhất là ngọt ngào quyến rũ, buộc tóc đuôi ngựa đáng , mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu màu đen, đứng ở dưới ánh mặt trời, nở nụ cười rực rỡ nhiệt tình, sáng lên trong màn hình, bằng tư thái ngựa ô, chiến thắng vòng thi đấu thứ hai ! ! .

      "A . . . . . . . . . . Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu nhìn hạng nhất, phía dưới viết Đường Khả Hinh, đơn rượu đỏ 178 ngàn, thắng lợi áp đảo, đoạt vị trí vô địch! !

      "Oa . . . . . ." Nhã Tuệ càng kích động bật khóc, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới bầu trời nước , nở nụ cười ngọt ngào khả ái, nước mắt chảy rào rào.

      Tưởng Thiên Lỗi kích động ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười xinh đẹp, sáng ở trong màn hình, rất ngọt ngào và dịu dàng, đột nhiên mỉm cười, hai mắt lên chút đau lòng và vui mừng.

      Bầu trời Provence Pháp.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo len màu xanh dương nhạt, quần áo màu trắng thoải mái, tay cầm túi hành lý LV, lại từ gian phòng ăn ra, mưa phùn bồng bềnh, lại lẻ loi mình đứng ở giữa đường, nhìn đường phố trải dài, hai mắt lên lo lắng và đau lòng, thở dài hơi, suy nghĩ: Khả Hinh, em ở đ
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 535: ĐẠT ĐƯỢC

      "A . . . . . . . . . . " Phòng ăn Bách Hợp truyền đến tiếng hoan hô.

      Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, kinh ngạc nhìn tên của mình xếp vị thứ nhất trong màn hình máy vi tính, ngẩn người lâu lâu, cũng chưa tỉnh táo, chẳng qua cảm thấy tại sao trong vòng tháng mình có thể kiếm được nhiều đơn rượu đỏ như vậy, đột nhiên có chút vội vàng xoay người, nhìn thực khách xung quanh phòng ăn hoặc thưởng thức rượu ngon, hoặc nhấm nháp thức ăn ngon, trò chuyện hết sức vui vẻ, nhất là nâng ly rượu đỏ, nhìn rượu đỏ thẫm bên trong, tất cả đều hưng phấn gật đầu, cảm thấy tệ.

      Làm sao có thể?

      Đường Khả Hinh vẫn thể tin được, khiếp sợ kêu : "Làm sao tôi có thể tôi vô địch?"

      Ellen tựa vào bên cạnh quầy bar, khuôn mặt lộ ra vui sướng, ngượng ngùng mỉm cười, dịu dàng nhìn .

      Đường Khả Hinh lại kinh ngạc nhìn thực khách, đối với thức ăn ngon mọi người cũng khen dứt miệng, sau đó thưởng thức rượu ngon đều cảm thấy phối hợp có gì bằng, bình thường, mỗi đêm sau khi phòng ăn kết thúc buôn bán, Ellen cũng với mình về cách nhìn của thế giới đại đối với thức ăn ngon, hơn nữa dùng loại suy nghĩ hết sức chuyên nghiệp, giảng giải cho : " người có hơn 10 ngàn vị giác, mà vị giác chủ yếu cảm thụ mùi vị, có bốn loại, ngọt, chua, đắng, mặn. . . . . . Khi bên trong thân thể chúng ta xuất muốn uống vị ngọt, dấu hiệu chứng tỏ thân thể người này thiếu hụt nhiệt lượng, sinh ra vị chua, chủ yếu nhất là thân thể của cần thay thế mới hoặc có lẽ là thức ăn hỏng, vị mặn tức là trợ giúp cho giữ vững cân thăng bằng cơ thể. . . . . ."

      Ellen giảng giải từng chút từng chút, Đường Khả Hinh nghe từng chút từng chút, phát thức ăn ngon tiến bộ ngang hàng với thế giới, hơn nữa có lúc, thức ăn tiến bộ nhanh hơn so với thế giới.

      "Đúng vậy. . . . . ." Ellen đồng ý cách nhìn của , tiếp: " thế giới này, tràn đầy chính trị, mưu, tổn thương, chiến tranh, chiếm đoạt, chỉ có thức ăn, nó có thể tránh được nguy hiểm và sống trong tất cả hoàn cảnh, lấy thân phận của ‘Nghệ Thuật Gia’, hề băn khoăn, thậm chí lấy kết hợp hoàn mỹ nhất đưa đến trước mặt mọi người và được mọi người chào đón."

      Đường Khả Hinh nghe như thế, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kích động mỉm cười nhìn Ellen.

      Ellen cũng nhìn , mỉm cười vươn tay, nắm bàn tay bé của , dịu dàng : "Thân ái, quý trọng phút giây có thể đối mặt với nghệ thuật hoàn chỉnh và tinh khiết nhất. Nó có thể làm cho người ta cởi mở, ở trong thế giới thức ăn ngon và rượu đỏ, phát huy sức tưởng tượng vô tận, trong quá trình này, ai gò bó , càng có người ngăn cản . . . . . . hẳn là may mắn, nó. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hết sức chắc chắn, biết ơn gật đầu, sau đó lơ đãng cúi đầu, từ trong tay nhàng rút lại bàn tay bé. . . . . .

      Ellen im lặng nhìn , hai mắt lên chút nóng bỏng dịu dàng.

      Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên nhìn Ellen, mang theo chút khổ não, cười : "Nhưng làm thế nào? Lúc hầu rượu, tôi được tiếng . . . . . ."

      Ellen nghe vậy, liền im lặng mỉm cười, dịu dàng đứng dậy, xoay người vào phòng bếp. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng cao gầy, dịu dàng của Ellen vào phòng bếp, lúc chợt xoay người, mất hồn nhớ tới bóng dáng người khác, Ellen luôn chuyên nghiệp hơn so với , nhưng người kia nấu xong món ngon cho mình, lại làm cho cả đời mình thậm chí quên được.

      Ellen mỉm cười cầm ly kem ba màu, bên cạnh cái ly cắm đóa hoa hồng trắng tinh, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn , kể từ đêm hôm đó hai người cùng nhau đọc chuyện xưa của Jenny và hoàng tử, giống như hoa hồng trắng là đóa hoa duy nhất bọn họ có chung trong lòng.

      "Nếm thử chút. . . . . ." Ở trong vô số ánh sao lấp lánh, mang theo lạnh lẽo ban đêm, Ellen xuất dưói ánh đèn hơi yếu, dịu dàng, mập mờ nhìn , giống như trong chớp mắt sau đó, sắp cúi xuống hôn .

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh hết sức ảo não đứng dậy, đôi tay xoa khuôn mặt nhắn của mình đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng cười : " được! Tôi thể nếm đồ ngọt của , cũng muốn nếm tất cả mọi thứ. . . . . ." Bởi vì cái loại cảm giác hôn gián tiếp làm cho mắc cở đỏ bừng mặt. . . . . .

      "Tại sao?" Ellen đột nhiên đến gần , tay kéo vòng eo của , cúi xuống, hai mắt dịu dàng nhìn .

      ", , . . . . . . Ngủ ngon. . . . . ." Đường Khả Hinh lúng túng lập tức đẩy ra, xoay người tới gian phòng của mình.

      Ellen cầm kem đứng ở sau lưng , mỉm cười hỏi: " có hiểu ?"

      Đường Khả Hinh đứng ở sau cửa phòng ăn, xoay người nhìn Ellen, mặc dù hiểu toàn, nhưng vẫn mỉm cười : "Để tôi xem chút thôi. . . . . ."

      Hôm sau.

      Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên phục vụ, tâm trạng căng thẳng, thấp thỏm đứng ở cạnh cửa phòng ăn, nhìn hai người khách mỉm cười chào hỏi: "Hoan nghênh ghé thăm. . . . . ."

      "Tôi cần loại rượu tuyết lợi có mùi vị ngọt ngào, cám ơn. . . . . ." Khách vào, mỉm cười cầu như vậy.

      Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, liền bật cười, : "Vâng, lập tức chuẩn bị cho các ."

      dùng kinh nghiệm hầu rượu qua, nhìn hai người khách nữ người , quần áo tùy ý, tay cầm túi xách, cứ rất đơn giản thoải mái ngồi xuống ghế, trò chuyện nội dung mình cũng biết, nhưng có thể cảm thấy, tâm trạng của các vui vẻ, lập tức xoay người xuống hầm rượu, suy nghĩ lại trong chốc lát, rốt cuộc ở trong tầng tầng rượu nho trắng kệ, chọn chai Valencia của Tây Ban Nha tươi vui tao nhã hơn so với rượu Reserva Syrah. . . . . .

      Loại rượu đỏ này giữ vững truyền thống phương thức thu hoạch nho lúc rạng sáng, để cho lúc hái quả duy trì chất lượng nho cao nhất, bọt khí của rượu có màu vàng nhạt, có chứa dâu tây, táo, còn có chút thạch trái cây, mùi vị đặc biệt, hương vị hết sức hết sức nhàng, giống như viên đá trượt vào trong miệng của bạn, bởi vì đây là loại quả nho được chọn hái trong vườn nho, phương thức nghiền ép hết sức nhàng, có lẽ bạn có thể cảm nhận trong quá trình này, thợ nấu rượu xem rượu là người tình của mình, dịu dàng. . . . . .

      Đường Khả Hinh lộ vẻ gì, trong quá trình ướp lạnh ruợu, để cho sinh viên Joey mới tới làm việc bán thời gian dạy cho mình giải thích bằng tiếng liên quan đến mùi vị rượu đỏ, đeo tai nghe, để cho phiên dịch cho mình khi khách cần bất cứ lúc nào.

      Ellen hơi căng thẳng đứng ở trước quầy bar, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh thở hơi, dùng tiếng chuẩn bị xong, dựa vào trí nhớ hết sức tốt của mình, lặng lẽ giảng giải rượu đỏ bằng tiếng , sau đó đem chai rượu ướp lạnh cẩn thận đưa đến trước mặt khách, mỉm cười dùng khăn lông trắng, cẩn thận, dịu dàng lau sạch chai rượu ướp lạnh. . . . . .

      Hai vị khách mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, bởi vì xem chuyên gia hầu rượu giải rượu, là chuyện hết sức vui vẻ.

      Đường Khả Hinh dùng ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi xé bao bì kim loại chai rượu, sau đó theo đường vân bao bì, xé mở xong kéo bao bì xuống, nhìn dây kẽm đặc biệt quấn chặt nút chai rượu, nhìn cái, liền hết sức bình tĩnh tay trái nắm chặt mặt chai, tay phải giật "Dây kẽm", nhanh chóng giật xong, ngón cái tay trái đè nén nắp chai, dùng sức, dùng sức mạnh. . . . . . cố ý làm ra vẻ thần bí, thông minh khéo léo nhìn hai vị khách. . . . . .

      Hai người khách nữ, nhìn cái chai trong tay , có chút căng thẳng.

      "Now, we withess the miracle of the moment. . . . . .” ( tại là lúc chúng ta nhìn thấy kỳ tích. . . . . . )" Đường Khả Hinh lại lấy vẻ bí , nhìn hai người khách, vẻ mặt khoa trương, cười .

      Hai người khách nhìn vẻ mặt nhõm, cũng nhịn được nở nụ cười, bởi vì mở rượu (tức là sâm banh chúng ta thường uống, ở nước ngoài, bình thường lãng phí bọt khí, những bọt khí mới là linh hồn của sâm banh. . . . . . ), là học vấn, nếu như mở được, bọt khí phun ra. . . . . .

      Đường Khả Hinh khẽ nâng nụ cười nhõm, nhưng ngón cái tay trái lại đè nút chai rượu, ngón trỏ nắm chặt mép nút chai rượu, tay phải giống như tìm tòi nghiên cứu, dịu dàng xoay thân chai, xoay từ từ. . . . . . Rốt cuộc tiếng xì nhàng vang lên trong tay Đường Khả Hinh. . . . . .

      "Hả?" Ánh mắt Đường Khả Hinh đột nhiên sáng lên, cố ý kinh ngạc nhìn chai rượu nhạt bay ra sương mù giống như tấm sa của công chúa, cười tiếng, hài lòng thoải mái mở nắp chai trong tay, nhàng xoay tròn trước mặt khách, bọt khí trong chai rượu giữ lại trọn vẹn. . . . .

      "Ồ. . . . . ." Hai người khách nữ rối rít vỗ tay nở nụ cười, cảm thán.

      Đường Khả Hinh cũng cười, lập tức bảo Niky đưa tới hai ly Tulip, cũng gì, chỉ đưa tất cả ngôn ngữ của mình vào trong rượu, rót chút rượu màu vàng kim vào trong ly, chờ đợi bọt khí đáng dần dần giảm bớt, lại châm đến bảy phần, để bọt khí có đầy đủ gian bay lên, mới mỉm cười, dùng tiếng mình mới vừa chuẩn bị xong mỉm cười với khách: “Listen to the whispers of sparking wine, like happy fish. . . . . ." (Hãy lắng nghe thanh của bọt khí đáng chút, cực kỳ giống con cá vui sướng. . . . . .)

      "Thank you. . . . . ." Khách lập tức bị lây nhiễm Khả Hinh, vui vẻ nở nụ cười, nâng ly rượu trước mặt, hớp ngụm , liền hết sức kinh ngạc vui vẻ gật đầu, : "Great. . .”

      “Thank you, please enjoy it...” (Mời từ từ thưởng thức. . . . . .) Đường Khả Hinh mỉm cười xong, trong thoáng chốc xoay người, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, căng thẳng đến trán đổ mồ hôi, vừa lau, vừa lấy tay quạt khuôn mặt bé của mình. . . . . .

      Ellen nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh, đột nhiên giống như người chồng, cúi xuống cưng chiều, ngượng ngùng nở nụ cười.

      “You are great! !" Niky là cảm thấy giỏi, sáp tới gần , vui vẻ .

      Đường Khả Hinh cũng khỏi buông lỏng nở nụ cười, chính thức hiểu, ra mới là ngôn ngữ của rượu, giống như đầu bếp, ngôn ngữ trực tiếp nhất là thức ăn ngon, chỉ cần mình hiểu rượu đỏ, quá trình hầu rượu hoàn mỹ, thậm chí thắng được rất nhiều ngôn ngữ, lập tức hào hứng phấn họi to: "Bruce!"

      "Hi! !" Bruce nhanh chóng từ phòng ăn ra, nhìn Khả Hinh, trong long có chút sợ hãi, bởi vì gọi mình lớn như vậy, nhất định có chuyện, quả nhiên. . . . . .

      Đường Khả Hinh rất gấp gáp nhào tới trước mặt của Bruce, hai tay nắm chặt cánh tay của ông ta, giống như con nhìn cha, tìm được điểm mấu chốt buôn bán, cười : "Here are the magic school? (Xung quanh đây phải có trường học phép thuật sao?)

      Bruce nghe lời này, lập tức sụp đổ kêu lên: "Baby, this world without harry potter, like your country without sun wukong! (Bảo bối, thế giới này có Harry Potter, giống như đất nước của có Tôn Ngộ . . . . . ).

      Kể từ lúc Đường Khả Hinh học được mấy phần tiếng , lại ỷ vào Ellen biết tiếng Trung, liền dùng tiếng hết sức nát, gạt bọn họ, Trung Quốc có con Khỉ đột, có 72 phép biến hóa, đánh chết tất cả thần tiên trời. . . . .Nhưng Niky và Bruce đều tin, trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Tiểu Long và Thành Long quá lợi hại! Bọn họ cũng cảm thấy, Thần Tiên thể nào bị đánh chết, giống như Jesus là thượng đế, mãi mãi bị đánh ngã, bọn họ cảm thấy người Trung Quốc rất đáng sợ).

      "No! !" Đường Khả Hinh kiên trì ý kiến của mình, quen dùng tiếng với ông ta, vội vàng : "Ông nhất định phải học phép thuật, khách nhất định thích xem! ! Ông phải học mấy loại phép thuật, ví dụ như đưa tiền xu vào trong ly, sau đó biến 100 pound, từ trong tay của ông, vào trong túi tôi . . . . . giống như vậy! !"

      "What?" Bruce nhìn , kích động kêu to, mặc dù ông ta hiểu, nhưng ông ta cảm thấy cách nhìn của Đường Khả Hinh, nhất định rất đáng sợ.

      "Cứ làm như thế! !" Đường Khả Hinh lập tức xoay người, lập tức tìm Joey, thừa dịp tạm thời vắng khách, bảo Joey dạy cho mình giải thích rượu đỏ sắp giới thiệu trong ngày hôm nay bằng tiếng , hết lần này đến lần khác sợ khó khăn, mặc kệ làm gì, cầm khay, rửa đĩa, hay cắt cỏ dại đều học, chờ đến có khách tới, lập tức tiến lên hầu rượu. . . . . .

      Ellen đứng ở bên rất im lặng nhìn , rất ít thấy tích cực như vậy, giống như có mãi mãi phát huy hết trí tuệ và nhiệt tình, khi khách đưa ra thực đơn món ăn lập tức mỉm cười nhận lấy, cẩn thận hỏi thăm khách có hài lòng rượu hay ? Khách ngẩng đầu lên, hỏi Đường Khả Hinh có loại gì tốt giới thiệu lập tức trước ra bốn loại món ăn ngon và rượu đỏ đại biểu cho phòng ăn, để cho khách chọn lựa, họ im lặng lập tức dùng tiếng : "Tôi tin tìm được loại rượu hoàn mỹ cần phải có thời gian và duyên phận . . . . . . Chúng ta dùng trước rượu tuyết lợi thích hợp sau giữa trưa đến hoàng hôn, như thế nào? Giống như dạo chơi ở Cambridge mê người, sau đó nghe theo món ngon chỉ dẫn, chúng ta lại chọn lựa loại rượu tiếp theo?"

      Những người khách thoải mái cười rộ lên, gật đầu.

      "Xin chờ chút. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người, lại thở phào nhõm, lập tức nở nụ cười tới hầm đất! !

      Ellen đau lòng lại cảm động, thưởng thức nhìn kia, nghĩ tới mỗi lần cũng đều cảm thấy mình thể nào nhiệm vụ hoàn thành, nhưng mỗi lần đều hoàn thành, hơn nữa hoàn thành hết sức kinh hiểm và tốt đẹp.

      Cứ như vậy ngày từng ngày từng ngày trôi qua, trong thời gian suốt cả tháng, mỗi ngày này chỉ ngủ hai ba giờ, mỗi ngày tăng thời gian học tất cả loại rượu đỏ và Whisky dưới hầm đất, gần như mỗi ngày, trong miệng đều là tiếng mọi lúc, ra khỏi miệng chính là giới thiệu loại rượu của phòng ăn, có lúc mọi người đều nghĩ năng lượng của từ đâu mà có, rồi lại thương tiếc thường rửa chén đĩa trong phòng ăn, vừa nằm bàn học tiếng , nhịn được mệt mỏi ngủ mất. . . . . .

      Trời ạ, thành công đến như vậy, thông minh hoàn thành hầu rượu ở đất khách quê người, hơn nữa bây giờ gần như có thể có đầy đủ đơn rượu giới thiệu cho khách, nếu như hiểu, Joey ở sau lưng hướng dẫn biểu đạt ý muốn của khách, lập tức dùng tiếng để diễn tả món ăn và rượu đỏ của phòng ăn cho khách, dĩ nhiên, nếu như người ta thảo luận về học viện Oxford, Harry Potter làm thế nào để chiến thắng Voldemort, còn Cambridge tồn tại rất nhiều linh hồn bay trong bầu trời xinh đẹp, độ sâu tiếng bay đầy trời, dĩ nhiên hiểu. . . . . .

      Thành công, luôn dành cho người có chuẩn bị!

      tháng trôi qua, Đường Khả Hinh thể tin nổi nhìn trong màn hình máy vi tính, mình có thể đạt được vị trí hạng , bất ngờ, loại xúc động sâu làm cho hai mắt đỏ bừng.

      Bruce vui sướng mang tin tức tốt này, thông báo cho khách ở phòng ăn, tất cả mọi người đều rối rít vỗ tay cười vui, để bày tỏ chúc mừng, thậm chí có số sinh viên làm quen với Ellen cũng cầu người đàn ông này hôn mình thích cái.

      Ellen nhịn được đỏ mặt, lúc mọi người ồn ào hồi, lúc Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong vui sướng đột nhiên vui vẻ mà ngượng ngùng tiến lên, ôm chặt vóc người nhắn đáng trước mặt, tay nắm cái ót , nhàng kéo thân thể mềm mại của , cưng chiều và chúc mừng.

      Đường Khả Hinh thoáng đỏ mặt! !

      "Oa ồ! !" Tất cả thực khách, bao gồm Bruce và Niky, còn có bọn Sophie rối rít vỗ tay cười đùa muốn tác hợp cho bọn họ! !

      " nên ồn ào!" Đường Khả Hinh lập tức muốn đẩy ra, lại bị Ellen ôm vào trong lòng, trước mặt người cả phòng ăn, cúi xuống mặt tựa vào vai của , ngượng ngùng mỉm cười cảm động : "Ok. Congratulations, all of this, you should have……including the blue sky, white clouds, sweet wind, and lili restaurant, and we. . . . . ." (Được rồi, chúc mừng , tất cả mọi thứ phải nhận được, bao gồm trời xanh mây trắng, gió ngọt ngào, phòng ăn Bách Hợp và chúng tôi . . . . . )

      “Really? Including you?" (Có ? Bao gồm cả ?)

      Ellen dịu dàng nhìn , hai mắt lên chút ngọt ngào và mập mờ, bật cười : "Yes!"

      Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, nhìn về phía màn ảnh máy vi tính trung mình lấy tư thái chú ngựa ô xuất , màu sắc hình ảnh nét, ánh nắng mặt trời rực rỡ, bối cảnh vùng xanh đậm đỏ tươi, mình mặc đồng phục, đứng ở trước ống kính, rất tự tin và nhiệt tình, nở nụ cười ngọt ngào đáng giống như lúc mười chín tuổi, trong lòng của lại khỏi đau xót, chôn mặt trong ngực Ellen, có chút kích động và mệt mỏi suy nghĩ, bởi vì con đường này mệt mỏi, rất dễ dàng. . . . . .

      Càng nghĩ càng kích động. . . . . . lại nắm chặt cánh tay Ellen, cúi đầu khe khẽ nức nở, nước mắt từng viên chảy xuống, cuối cùng nhớ cha mẹ, thậm chí nhớ Nhã Tuệ, nén được, nức nở kích động co quắp khóc! !

      Ellen cảm thán khoảng thời gian này khổ cực và nặng nề, còn có vô hạn áp lực, , đường khó khăn tới, rất dễ dàng, lại đau lòng ôm chặt thân thể run rẩy của , khẽ vuốt phía sau lưng của , nở nụ cười cảm động.

      Trung Quốc, Tổng Công ty Hoàn Cầu! !

      Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên thể tin nổi nhìn trong màn hình, chừng hai mươi ba tuổi, nhìn ống kính nở nụ cười thuần khiết, thể tin vượt qua mọi người, giành được chức vô địch! ! thể nào! ! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 536: TRONG CHỚP MẮT

      Mưa phùn tí tách.

      Hôm nay khách hơi ít, đều ở nhà dùng cơm, Đường Khả Hinh khó được nhàn rỗi, khuôn mặt mỉm cười, đứng ở hành lang, hai tay vịn hàng rào, nhìn về phía cây liễu xanh biếc rũ xuống bên cạnh cây cầu , bờ sông dịu dàng uốn lượn, phản chiếu cây nguyệt quế màu đỏ bờ, giống như tấm dãy lụa màu đỏ, nơi xa tòa kiến trúc cổ vẫn giống như dũng sĩ sâm nghiêm, tất cả mọi thứ đắm chìm trong mưa bụi trắng xóa. . . . . .

      Trong mưa Cambridge rất đẹp rất đẹp, tập trung môi trường sống toàn thế giới, khắp nơi màu sắc rực rỡ, cùng tâm trạng xinh đẹp.

      Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn mọi thứ trước mặt, kết quả cuộc thi đấu có, kích động qua, loại tâm trạng muốn chắp cánh trở về nhà, bị đè nén, trong lòng nhớ tới Jenny, biết hôm nay mình lẻ loi mình, tình từng xem như sinh mạng, tan thành mây khói bất cứ lúc nào, còn ràng buộc, hôm nay có thể làm bạn với mình, chỉ có chút mơ ước trong lòng, cho nên. . . . . . còn có đường lui, chỉ có thể về phía trước. . . . . . về phía trước. . . . . .

      Trái tim đau buốt.

      Hai mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, cúi xuống, nhìn hạt mưa tí tách, hết nhớ nhung và bi thương, cứng rắn để cho mình càng kiên cường.

      Sau lưng khẽ ấm áp.

      hơi bừng tĩnh nghiêng mặt, cảm nhận được bóng lưng dịu dàng đó, hai mắt lộ ra mấy phần bi thương, im lặng lên tiếng.

      Đôi tay Ellen nắm bả vai gầy của trước mặt, mỉm cười nhìn về phía trước, dịu dàng nhàng hỏi: "What are you think¬ing of?” ( suy nghĩ gì?)

      Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía bờ sông trước mặt, dừng lại lâu, nhếch miệng mỉm cười.

      Hai mắt Ellen lóe lên cái, cảm thấy mấy ngày nay trời mưa, nhiệt độ giảm xuống , đôi tay xoa bả vai mảnh mai của , chỉ sợ lạnh.

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, xúc động mỉm cười : "Có lẽ, tôi chỉ lẻ loi mình, từ chỉ vì để bảo vệ chút rượu đỏ, hay khoảng trời xanh cho vườn nho, áng mây trắng, chút gió sương mưa tuyết, cứ như vậy mà . . . . . ."

      Hai tròng mắt của lên giọt lệ.

      Trong lòng của Ellen đau nhói, hiểu này, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nhìn ánh nến phòng ăn, mới cho phép mình nhớ nhung người kia, mà người kia giống như mình được phép nhớ nhung nữa, lúc tỉnh giấc thường lau nước mắt mặt, hai mắt kiên định mở ra sách vỡ, nhưng mặc dù như thế, vẫn biết nhớ nhung người kia mãnh liệt, rất mãnh liệt. . . . . .

      Đường Khả Hinh yên lặng rơi lệ, đè xuống suy nghĩ nặng nề, nhìn về phía bờ sông xa xôi, từng mảng màu hồng lãng mạn, nghẹn ngào cười : "Con người khi còn sống, ít nhất nên có lần, dốc hết tình trong lòng trao cho người nào đó, quan tâm mãi mãi có nhau, quan tâm từng phải có. . . . . . Qua thời gian kia, mới chính thức hiểu , ra năm tháng bi thương nhất, thống khổ nhất là thời gian tốt đẹp nhất trong đời. . . . . ."

      Ellen từ phía sau lưng, ôm , đôi tay vòng chặt thân thể lạnh lẽo, mảnh mai, tịch mịch.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên giọt lệ, rất mông lung nhìn về phía phong cảnh trước mặt, mấy ngày này, bớt nước mắt, bởi vì rất bận rộn, bận rộn đến nhớ nổi người nào, chuyện gì.

      "Khả Hinh! !" Niky lập tức kéo Mick chạy đến, bởi vì Ellen đồng ý dẫn Mick hiệu bánh ngọt trước học viện hoàng hậu.

      Ellen buông Khả Hinh ra, nhìn về phía Niky khẽ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh quay mặt sang bên, lau nước mắt.

      Niky có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, biết nên làm sao?

      Ellen gì, chỉ mỉm cười tới, nhàng kéo Mick ra ngoài, bởi vì mưa dần dần tạnh, tạm thời có khách, vừa bước lên xe đạp, bảo Mick ngồi ở trước đòn xe, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghiêng đầu, đẹp trai mỉm cười hỏi: "Let's go?"

      Đường Khả Hinh nhìn về phía , dịu dàng lắc đầu cái.

      Ellen im lặng nhìn về phía kiên cường, bình thường mình nhiều nhất chỉ có thể ôm cái, nhưng cho tới bây giờ đều từ chối mình, thậm chí cũng chịu ngồi sau xe đạp của mình, chạy vòng thị trấn , chỉ có mình, tất cả đàn ông muốn theo đuổi , đều rối rít từ chối, mỉm cười đạp bàn đạp xe, ôm Mick bé, : "Let’s go!"

      "Be care¬ful!" Đường Khả Hinh nhìn Ellen chỡ Mick chạy qua cây cầu , liền có chút lo lắng nhìn về phía bọn họ, nhắc nhở.

      “Ellen really is the most perfect, the most handsome gentleman! I believe that no one is more handsome than him, more tender!” (Ellen là thân sĩ hoàn mỹ nhất, đẹp trai nhất thế giới! Tôi tin tưởng có người đẹp trai hơn, dịu dàng hơn !)" Niky xoa đôi tay, lại lộ vẻ háo sắc nhìn Ellen chỡ Mick về phía trước, vừa chỡ mặt vừa cười, vô cùng vui vẻ.

      Đường Khả Hinh im lặng xoay người vào trong phòng ăn, câu: "Hi vọng Bruce nhanh chóng trở lại, ông ấy có ở nơi này, tâm trạng của tôi đột nhiên có chút tốt."

      Niky đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh với vẻ mặt bi thương biến mất, mình cũng thở dài, nhún nhún vai.

      Luân Đôn mưa phùn vẫn mông lung.

      Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Á, thuộc khu kiến trúc lâm viên, nằm ở ven bờ hồ khu lâm viên, đều chìm vào trong sương mù trắng xóa, vô số xe hơi màu đen ra ra vào vào.

      Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần thường màu trắng, bên ngoài khoác áo jacket màu trắng đơn giản, im lặng lái chiếc Lamborghini màu bạc của mình chạy tới Tổng Công ty Hoàn Á, bảo vệ đứng ở hai bên cửa sắt màu đen, lập tức chào ! ! im lặng lên tiếng, xoay tay lái, lái xe thể thao chạy vào đường lớn uốn lượn trong rừng, trong đó tòa nhà cao nhất với kiến trúc cổ kính kiểu Gothic, ra trước mắt. . . . . .

      Mưa rơi càng lúc càng lớn.

      Trang Hạo Nhiên lái xe, chạy nhanh đến tòa nhà kiểu Gothic, tức trước trụ sở chính của Tổng Công ty Hoàn Cầu, dừng xe, mặt lộ vẻ gì, nhấc túi hành lý, ra ngoài. . . . . . Trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc Đường Khả Hinh đâu, mình thiếu điều lật tung hết nước Pháp, nhưng tìm được người, miệng Tiêu Đồng giống như bị niềng răng, cố nạy cũng mở, hết sức phiền não về phía trước. . . . . .

      Ầm! ! !

      Trước đại sảnh, hai người chạm vào nhau! !

      "Ồ!" Bruce hết sức cảm thán cúi đầu, nhìn tài liệu ướt đẫm sàn, đó là tài liệu báo cáo công việc, còn có tài liệu báo cáo phòng ăn và các nhân viên, thậm chí còn kiến nghị tăng thêm nhân viên phục vụ, tất cả đều ướt đẫm rồi ! Phía đều do chủ tịch đích thân ký tên! !

      "Sor¬ry!" Trang Hạo Nhiên thở mạnh hơi, cúi người xuống, nhanh chóng giúp người đàn ông người mập mạp hơn 50 tuổi, nhặt tài liệu sàn, thu dọn từng phần từng phần, thậm chí liếc nhìn địa chỉ liên quan đến phòng ăn ở Cambridge, còn có báo cáo công việc liên quan đến doanh thu buôn bán mới nhất của phòng ăn, lấy thân phận Tổng Giám đốc, nắm phần tài liệu này, vẻ mặt lộ ra chút ít kinh ngạc, lật xem từng tờ từng tờ tài liệu, thậm chí thể tin nổi cười : “Lily restaurant? Even back in business?” (Phòng ăn Bách Hợp? Có thể buôn bán lần nữa?).

      Bởi vì Bruce sống lâu ở Cambridge, rất ít tới Tổng Công Ty, càng cần phải nhìn thấy nhân vật như Trang Hạo Nhiên, liền xem như đồng nghiệp bình thường, kiêu ngạo và tự hào nhún nhún vai, : "Yes, our are restaurant’s turn over” (Việc buôn bán của chúng tôi còn hết sức tốt!).

      "Wow. . . . . . " Trang Hạo Nhiên cười đáp lời, cũng biết phòng ăn Bách Hợp, hoang phế ở Cambridge gần 3 năm, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Bruce, mặt lộ vẻ tán thưởng lại : "You saved this restau¬rant?” (là cứu vớt gian phòng này?).

      Bruce lập tức sảng khoái cười ha ha, : “No, all of us, in all efforts for it. It's our home. We will be there, a lifetime of happiness! (Tất cả người của phòng ăn chúng tôi đều cố gắng vì nó! Bây giờ nơi đó là nhà của chúng tôi, tất cả chúng tôi ở nơi đó, hạnh phúc cả đời! )"

      Trang Hạo Nhiên nghe ngôn ngữ này giống như có chút quen thuộc, nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn ông ta cái, mới đưa tài liệu trong tay cho ông ta, mỉm cười : "Congratulations”. (Chúc mừng ông!).

      "Thank you”. (Cám ơn! !) Bruce cũng có khách khí vươn tay, bắt tay với .

      Trang Hạo Nhiên vươn tay, bắt tay với ông ta.

      Bruce cất tài liệu vào trong túi giấy, chống cây dù, chào hỏi Trang Hạo Nhiên xong, mới xoay người ra ngoài.

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Bruce che dù xa, đưa mắt nhìn lâu lâu, mới khẽ mỉm cười, cảm thán xoay người vào trong. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 537: GỌI ĐIỆN THOẠI CHO CHÚ RỂ

      Văn phòng Tổng Giám đốc.

      Trang Hạo Nhiên khiếp sợ để túi hành lý xuống, nhìn vào màn hình máy vi tính, sáng lên giải quán quân mới nhất cuộc so tài rượu đỏ vòng thứ hai, Đường Khả Hinh, bằng tư thế mạnh mẽ, đánh bại hai tuyển thủ xuất sắc trước đó, nhảy cái vào hàng ngủ ngựa ô!

      "Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh trong màn hình máy vi tính, mặt nhìn ống kính, hai mắt lóe lên sáng ngời, tinh nghịch nở nụ cười ngọt ngào, giống như Tiểu Đường khả ái, chút nào nhìn ra thuần khiết và đơn giản như thế, thân thể rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu năng lượng, có thể để cho ở trong thế giới hiểu chút nào, sáng lập kỳ tích. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ."

      nhàng gọi, ngồi ở ghế da, hai mắt lên đau lòng, vui sướng, khiếp sợ, còn có xúc động, lại hết sức nhớ thương và lo âu nhìn trong màn hình, cười rất rực rỡ, giống như tất cả đều qua, nhưng mới qua bao lâu?

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Trang Hạo Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn Đường Khả Hinh trong màn hình máy vi tính, giống như mấy thế kỷ thấy, biết gì.

      Selina trực tiếp đẩy cửa tới, nhìn Tổng Giám đốc bay nước Pháp thời gian, bất đắc dĩ cười : “Boss, chaiman of the board of directors want to talk to you. . . . . ." (Lão đại, chủ tịch có chuyện tìm .)

      Trang Hạo Nhiên phiền não chỉ muốn gặp, nhưng vừa nghe đến cha của mình, liền có chút hoảng sợ, thời gian mình làm gì liền chạy ra bên ngoài, có thể chọc cho ông mất hứng, suy nghĩ lại trong chốc lát, liền có chút cố kỵ ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký, cẩn thận, nheo mắt hỏi: "Gặp mặt ở đâu?"

      “Your home! (nhà của !). Seli¬na đột nhiên mỉm cười, .

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch! !

      Mưa phùn mờ mịt, mùa xuân khắp Luân Đôn chìm trong sương mù, thành phố càng lộ ra lãng mạn hoài cảm.

      tại, Trang Hạo Nhiên lòng dạ nào thưởng thức cái gì khác, chỉ lái xe chạy về phía biệt thự của mình, trong đầu lo nghĩ trong khoảng thời gian này, rốt cuộc mình làm chuyện gì, chọc giận ông bố mất hứng? có nha, ngoại trừ thỉnh thoảng mình chạy đến Pháp. . . . . . nghĩ tới nghĩ lui cũng lái xe dừng ở trước cửa nhà mình, hai người bảo vệ đứng ở trước cửa, nghiêm túc nhìn nhìn mình. . . . . .

      cầm tay lái, rất tỉnh táo nhìn hai người bảo vệ, dựa vào nét mặt của bọn họ, suy đoán gặp chuyện may đến mức nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt bọn họ lộ vẻ gì?

      Đậu xe xuống.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặtbọn họ, rốt cuộc dáng vẻ nổi lên chút đề phòng, lái xe, tắt máy, chống cây dù lên, xách theo túi hành lý xuống xe, lại liếc bọn họ cái.

      Hai người bảo vệ vẫn đứng ở trong mưa cũng nhúc nhích.

      Trang Hạo Nhiên gì, chỉ chống cây dù im lặng về phía trước, suy nghĩ chút, lại có chút lo sợ, giống như dâu mới thấp thỏm gọi điện thoại cho chú rễ.

      Văn phòng Tổng Giám đốc.

      Điện thoại nội bộ vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi vừa xem tài liệu, hai mắt chăm chú lóe lên suy nghĩ chuyện gì, lát sau, mới cầm lên điện thoại nội bộ đáp: "A lô !"

      "Thiên Lỗi . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đứng ở rào chắn trước cửa nhà, thâm tình nắm điện thoại gọi .

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nắm điện thoại, ngẩng đầu lên, lạnh lùng : " phải cậu nhớ tới tôi nên gọi chứ, Hạo Nhiên. . . . . ."

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức thu lại, chớp mắt lộ ra ánh sáng vô tội, mềm mỏng : " đừng như vậy mà."

      "Cậu muốn như thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi khách khí trực tiếp hỏi .

      "Hôm nay cha của tôi tìm tôi, biết ông ấy tìm tôi là bởi vì chuyện gì ?" Trang Hạo Nhiên hỏigiống như cầu người.

      Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, nắm điện thoại, lặng lẽ : "Cha của cậu tìm cậu, cậu chạy tới hỏi tôi?"

      "Cha của tôi gặp tôi ở nhà hai lần, lần là bởi vì chuyện Như Mạt, lần là bởi vì chuyện Tử Hiềnqua đêm ở nhà tôi . . . . . ." Trang Hạo Nhiên rất hồi hộp, cầm điện thoại di động, gấp gáp : "Lần này tôi trêu chọc người nào chứ? Suy nghĩ đến Khả Hinh, tại ấy còn quan hệ với , tôi tìm ấy cũng bởi vì tôi lo lắng cho em này có chuyện gì, huống chi, chúng tôi là quan hệ cấp và cấp dưới, có đúng hay ? Tôi có thể tìm ấy, có đúng ?"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua mấy phần hả hê, có chút phách lối cười : "Cái này có gì biện pháp? Phụ nữ cậu thích đều thích tôi . . . . ."

      " ! !" Trang Hạo Nhiên thu hồi vẻ mặt, có chút nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc, có tố cáo với cha của tôi hay ?"

      "Trang Hạo Nhiên, tôi tố cáo! ! Tôi mọn như cậu!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận .

      " ai mọn hả? Lần đó lái xe muốn đụng chết tôi, tôi quên toàn bộ chuyện này !" Trang Hạo Nhiên tức giận .

      "Cúp!" Tưởng Thiên Lỗi có thời gian để ý đến , muốn cúp điện thoại!

      "Đợi nào...! !" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng gọi !

      Tưởng Thiên Lỗi gì, dừng lại động tác , chờ kẻ nhàm chán chuyện.

      " gì với cha của hả? Sau đó cha của gì đóvới cha của tôi? Sau đó cha của tôi giận chó đánh mèo với tôi,? Giống như lần trước, lén lút chuyển tiền bạc của Hoàn Cầu, bị tôi tra được, tôi chuyển tiền của trở về, tức giận nhịn được. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút đáng thương . . . . . .

      "Cậu. . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bị bức đến đỏ mặt, còn thiếu điều chưa tắt hơi, lửa giận muốn cháy hừng hực, đứng lên : "Đời tôi cũng chưa có gặp qua loại người như cậu! ! Ghê tởm!"

      "A!" Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt ngưỡng mộ phát hoa si, bật cười : " đáng . . . . ."

      "Bộp!"

      Tức giận cúp điện thoại ! !

      Trang Hạo Nhiên nắm điện thoại, sắc mặt hơi thu lại, hai mắt xoay tròn, nghe giọng điệu Tưởng Thiên Lỗi đoán chừng liên quan đến , vậy Chủ tịch Trang căm tức chuyện gì? Nghĩ tới nghĩ lui, đoán ra, hỏi chị đương nhiên là thể nào, hung ác mang mình cho cha cắt nấu mì sợi ăn, thở dài, có cách nào, chỉ đành phải bước lên mấy bậc thềm, tới trước cửa. . . . . . Do dự lúc lâu, rốt cuộc đẩy cửa vào, thò mặt ra phía trước, mắt nhìn vào bên trong. . . . . .

      Cả phòng khách ấm áp, khắp nơi trưng bày độ vật kiểu cổ xưa kết hợp đại, lò sưởi trong tường đốt củi, phòng ăn mở ánh đèn màu vàng, có bóng người ở chậm rãi di động.

      Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, rốt cuộc thấy cha mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu đen, bóng lưng mang tạp dề rất lạnh lùng, nghiêm túc, trán của lập tức đổ mồ hôi, hoảng sợ đến ra lời.

      Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ nghiêm túc đứng ở trước bếp lò, dùng dao bén nhọn, cắt cá, lạnh lùng : "Nếu như con lăn tới đây, bây giờ con ra khỏi cái nhà này. . . . . . Dù sao lúc ấy mẹ con sinh con, cha cam lòng, tình nguyện."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền dám nữa, chỉ cố giả bộ tự nhiên cười cười, vào nhà, đóng cửa lại, chừa lại chút khe hở, mới : "Lời lúc ấy, tương lai cha chính là cha, tại con làm tất cả đều vì phục vụ cho cha và mẹ, còn có chị và rể."

      Trang Tĩnh Vũ lời nào, tiếp tục nhanh nhẹn, cắt cá.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng lạnh lùng của cha cái, mới đến trước phòng khách để túi hành lý xuống, cởi áo khoác xuống, mới nhìn về phía cha, bật cười : "Cha, tại mới ba giờ chiều, cha ăn buổi trưa, hay . . . . ."

      Máy hút khói mạnh, Trang Vũ tĩnh nghe được gì.

      Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của cha, mình cũng dám gì, mới vừa muốn chui lên lầu tắm. . . . . . .

      " Pháp mới vừa trở về, ăn trước. . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhìn nồi canh ông nấu xong, liền đem cá cắt mỏng bỏ vào trong nước sôi.

      "Con, con . . . . . Con đói . . . . . ." Trang Hạo Nhiên miễn cưỡng cười .

      "Vậy con có thể ăn." Trang Tĩnh Vũ đậy nắp nồi, tận dụng thời gian này, vẻ mặt bình tĩnh mà tự nhiên mở vòi nước, rửa tay.

      Trang Hạo Nhiên lập tức dám phản đối, hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tim gan run sợ vừa về phía bàn ăn, vừa cười : "Vậy, vậy ăn chút ."

      Trang Tĩnh Vũ rửa tay xong, sau đó đeo bao tay dày, nhắc nồi cá, đưa đến bàn ăn, đặt xuống ở trước mặt con trai, : "Quên nấu chút cơm cho con rồi, chấp nhận ăn ."

      Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, liếc phần tài liệu cha cầm lên, ngồi ở trước mặt của mình, đeo mắt kính lên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh lật xem, thế nhưng lại rất căng thẳng nuốt cổ họng khô rát cái, mới vươn tay, nhàng mở nắp nồi cá lớn, sau đó trợn mắt nhìn nồi canh cá trắng, phía dưới đều là ớt đỏ Dorset Naga, ở nước có tên mùa xuân đại dương, đây chính là ớt cay nhất thế giới, đạt kỷ lục Guinness thế giới . . . . . .

      trợn mắt, đồng tử phóng đại. Há to mồm, mắt ngơ ngác nhìn phía dưới có khoảng năm cân ớt, lúc này dầu ớt nổi lên, bay ra mùi vị cay nồng gay mũi ! ! Cha biết mẹ sợ nhất vị cay, nấu ăn cũng có cho vào chút vị cay ! !

      Trang Tĩnh Vũ vẫn hết sức bình tĩnh lật xem tài liệu.

      Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến trái tim muốn nhảy ra, nhìn cha, khổ sở nhăn mặt, cầu xin : "Cha, con làm sai chuyện gì mà cha đối xử với con như vậy ? Tốn nhiều hơi sức nấu ớt như vậy, tay của cha có khỏe ?"

      "Chị của con trở lại. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ lạnh nhạt .

      "À?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cha, hiểu, cả thế giới của chỉ có ớt ở trước mặt, phải biết, loại ớt mùa xuân đại dương có cái tên vô cùng xinh đẹp, nhưng làm cho người ta chết vì cay . . . . . .

      "Nó thích ăn cá. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ .

      "Sau đó sao?" Đại não Trang Hạo Nhiên vẫn còn mơ hồ, khổ sở hỏi.

      "Cho nên con để lại cá cho nó, con ăn ớt . . . . . ." Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt lật xem phần tài liệu, phía thấy tài liệu liên quan đến Di, sau lưng bốc lên đám lửa, lại đè nén lửa giận, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ : "Ăn từng trái từng trái, rơi trái, cha chém rơi đầu con, tại dừng lại tất cả hạng mục của con, bao gồm khách sạn dưới nước! ! !"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :