1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 528: BÍ MẬT TRANG THỨ NHẤT

      Đêm sâu sâu, là lúc vạch trần bí mật?

      Tiếng mưa vẫn rơi tí tách xuống đất.

      Nghe trong hầm rượu có rất nhiều chuyện bí , ví dụ như bạn qua con đường hầm sâu thẳm trăm năm, thỉnh thoảng có thể nghe được có người tiếng hô hoán đào bới đường hầm. . . . . . Loại thanh này, chân , trái ngược với thời gian.

      Hai người cùng vào phòng ăn, nhìn thấy gian phòng của Niky mở ra, bóng tối rất khủng bố.

      Cả người Khả Hinh nhịn được lạnh run cái, cảm giác mới vừa thoát ra, lần nữa bị đường hầm sâu thẳm bí hút linh hồn, trái tim của nhảy lên thình thịch.

      "Hi?" Ellen vươn tay, vỗ bả vai của .

      "À?" Cả người Đường Khả Hinh hơi run rẩy, ngẩng đầu lên có chút hoảng sợ nhìn .

      "Are you ok?" Ellen nhìn , có chút quan tâm hỏi.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nuốt cổ họng khô khốc cái, nhìn cánh cửa , hai mắt kiên định chợt lóe, gật đầu : "Ok"

      Ellen nhìn cái, gật đầu liền đỡ cùng nhau im lặng về phía gian phòng.

      Niky ngủ rồi, suy nghĩ của rất đơn thuần, cho nên ngủ rất sâu.

      Ellen nhàng kéo cánh cửa gỗ hầm đất, lập tức cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt nhào lên, im lặng xuống cầu thang, từng bước từng bước xuống, sau đó dắt Đường Khả Hinh xuống.

      Tiếng nước lặng lẽ vang lên.

      Đường hầm dưới lòng đất dài, ngẫn nhiên còn có tiếng gió gào thét, loại cảm giác này giống như kết thúc chuyện xưa, còn có chuyện xưa kế tiếp.

      Ellen đỡ Đường Khả Hinh xuống cầu thang , sau đó dọc theo hành lang sâu thẳm tới, hai bên ngọn đèn vàng quả quít tường tản ra ánh sáng nhàn nhạt, càng lúc càng lạnh.

      Sắc mặt của Khả Hinh cũng càng lúc càng tái nhợt, tựa vào trong ngực Ellen, từng bước từng bước về phía trước, sau khi qua mấy cua quẹo, rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa chính cũ kỹ của kho rượu, dầy cộm nặng nề, bên cạnh là cánh cửa gỗ khắc hoa văn cổ xưa, cảm giác u lùa đến, Sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, nhìn chòng chọc cánh cửa kia, nhớ tới mình nhìn thấy người đàn ông ở thế kỷ cổ xưa, kinh khủng như hồn đột nhiên ra, nhìn về phía mình giơ tay gọi : "Jenny. . . . . ."

      "Ai?" Đường Khả Hinh lập tức xoay người, hoảng sợ nhìn con đường đá sâu thẳm, phát mình muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật là sai lầm! lập tức hoảng sợ muốn . . . . . .

      "No" Ellen đột nhiên nắm chặt tay của , nhìn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, vội vàng : "Chúng ta thể lúc này, chúng ta từng nghe qua vô số chuyện xưa kinh khủng, nhưng lý do cuối cùng chúng ta sợ hãi là tìm ra !"

      " cái gì?" Đường Khả Hinh rất sợ, lắc đầu cái, căng thẳng kháng cự run rẩy : "Tôi muốn , chỗ đó quá đáng sợ! ra chúng ta cần tự mình thăm dò, có lẽ chúng ta nên hỏi Bruce chút. . . . . ."

      "Tôi biết. . . . . ." thanh như hồn từ phía sau lưng truyền đến.

      "A . . . . . . " Đường Khả Hinh nghe được thanh này, lập tức ôm đầu thét chói tai.

      Ellen lại càng hoảng sợ xoay người, nhìn thấy Bruce mặc áo ngủ, tay cầm đèn pin, vẻ mặt tức cười đứng ở bên, bất đắc dĩ nhìn mình, nhất thời thở phào nhõm, nuốt ngụm nước bọt, kêu : "God! Bruce!"

      Đường Khả Hinh run rẩy, nghe được tiếng gọi, vội vàng ngẩng đầu lên, cũng thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bruce, qua bên cạnh mình, : "Tôi biết trong gian phòng này xảy ra chuyện gì, bởi vì từ trước đến nay tôi cũng vào, chỉ theo quy củ của Hoàn Á, phái người đúng giờ quét dọn gian phòng này, tôi cũng rất muốn hiểu bên trong rốt cuộc có bí mật gì? Nghe con trai của vị tướng quân từng ở nơi này, trong thời kỳ chiến loạn chạy trốn tới nơi này. . . . . ."

      "À?" Đường Khả Hinh hiểu lời của ông ta.

      Ellen im lặng nghe, liền cầm tự điển tiếng , nhanh chóng đánh lên dòng chữ để cho hiểu, càng quyết định vào gian phòng đó xem ngọn ngành.

      "Go" Ông già Bruce trải qua hơn nửa thế kỷ, trong tay cầm đèn pin, ở trước mặt hai người trẻ tuổi, tới trước cánh cửa kia, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng vẫn muốn đẩy. . . . . .

      Tiếng gió lạnh nhàng thổi đến.

      Đường Khả Hinh giật mình, núp ở sau lưng Ellen, liều mạng kéo lấy ống tay áo của , khuôn mặt nhắn dính vào cánh tay của , dám nhìn về trước nữa.

      Ellen khẽ mỉm cười, tay vỗ vỗ lưng bàn tay bé của , bày tỏ an tâm, dắt thẳng tới phía trước, tới cạnh cửa, cùng Bruce nhìn vào gian phòng u ám, ánh đèn pin cầm tay chiếu sáng góc nào đó, vừa lúc rơi vào chiếc giường kia. . . . . .

      Đường Khả Hinh liếc trộm đến chiếc giường , liền nhớ lại giấc mộng, thâm tình khẽ hôn mình, ngay lúc đó mình giống như bị mê hoặc, mê loạn, khổ sở, đau thương. . . . . . nở, lúc này hai mắt càng thêm run rẩy nước mắt, căng thẳng nhìn chiếc giường . . . . . .

      Ellen lại nhất thời phát ổn cau mày, thân thể khỏi cứng ngắc.

      Bruce vào gian phòng , tách tiếng, bật ngọn đèn ố vàng, gian phòng cổ kính bí bày trí trang nhã nhất thời sáng lên, chiếc giường mấy trăm năm, tủ quần áo khắc hoa văn, bút lông chim dài. . . . . .

      "Gian phòng này có vấn đề!" Sắc mặt của Ellen nhất thời ngưng trọng rất chắc chắn.

      "Cái gì?" Bruce ngạc nhiên nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ nắm chặt cánh tay của , sắc mặt tái nhợt, thở gấp, nhìn , hỏi: "Có gì ổn?"

      Hai mắt thâm thúy của Ellen xoay tròn, nhìn chiếc gương trong tủ treo quần áo cổ xưa, phản chiếu ra ba khuôn mặt khác nhau, lại chậm rãi nhìn ghế nằm màu đỏ thẫm bên cạnh cùng tủ sách cổ xưa, chiếc giường màu sắc vẫn tươi đẹp, người bình thường có ngửi ra mùi vị thứ ba, nhưng đầu bếp thiên tài này ngửi được. . . . . .

      "Nơi này có loại mùi thơm kỳ dị. . . . . ." Ellen im lặng tới trước bàn đọc sách cổ xưa, nhìn phía bài biện đơn giản, còn có hộp mực nước mấy chục năm đổi, có thể hoàn hảo chút tổn hại. . . . . . tỉ mỉ xem xét, rốt cuộc nhìn thấy được bản nhật ký, đặt ở mặt bàn, nghi ngờ cầm bản nhật ký kia lên, nhàng mở ra. . . . .

      "No!" Bruce đột nhiên ra, đưa bàn tay đè lên quyển nhật ký, sắc mặt trầm trọng nhìn Ellen : "Đây là nhật ký! ! Chúng ta nên tùy ý lật xem nhật ký của người khác, chính là phi thường vô lễ."

      Ellen im lặng nhìn Bruce luôn luôn ôn hòa, khó được nghiêm túc, thế nhưng vẫn trầm trọng : "Chúng ta cũng muốn tìm tòi nghiên cứu tâm tư của người khác, nhưng Khả Hinh bị kinh sợ kì quái, tôi nghĩ có chút nguyên nhân, có lẽ có liên quan đến chủ nhân căn phòng này, tình qua nhiều năm, tại sao thể tìm hiểu nguyên nhân?"

      Bruce im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn hai người bọn họ giằng co, sắc mặt của cứng rắn, chợt vươn tay ôm bản nhật ký vào trong ngực! !

      Hai người đàn ông đồng thời nhìn .

      "Người đàn ông này hôn tôi ở trong mộng! Cho nên tôi . . . . . Có tư cách biết xảy ra chuyện gì!" Đường Khả Hinh dũng cảm ôm nhật ký vào trong ngực, có chút căng thẳng nhìn bọn họ .

      "What?" Bruce và Ellen đồng thời kinh ngạc nhìn .

      Đường Khả Hinh lên tiếng nữa, ôm lấy nhật ký bước nhanh ra gian phòng , vừa vừa sợ, nhưng vẫn nhanh về phía trước, thậm chí thùng thùng thùng thùng nhảy lên cầu thang, nhanh chóng trở về mặt đất.

      Niky bị tiếng động đánh thức, khỏi ngồi dậy, dụi mắt, nhìn thấy bóng trắng đung đưa trước mặt, ah tiếng, lại đưa ra mười ngón tay run rẩy thét chói tai! !

      Đường Khả Hinh ôm nhật ký, đứng ở bên cửa, nhìn bộ dáng Niky hoang mang sợ hãi, có chút buồn cười, nhịn được bật cười phốc tiếng, sau đó ôm nhật ký ra gian phòng , nhìn đồng hồ treo tường trước mặt, ba giờ sáng, hai tròng mắt của lạnh lẽo, trở về gian phòng của mình nhanh, phịch tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng mở ngọn đèn sáng ngời trong phòng, đặt nhật ký lên bàn, sau đó hai mắt lạnh lùng tới lò sưởi trong tường bên, ném vài gốc củi đốt vào lò sưởi trong tường, bỏ chút dầu đốt, đốt lửa, cả lò sưởi trong tường sang lên.

      Ánh lửa nhanh chóng cháy hừng hực, ánh lửa chiếu khuôn mặt nhắn Đường Khả Hinh, ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn lửa mạnh bên trong, kiên định tin tưởng thế giới này có quỷ! ! có quỷ!

      lập tức đứng lên vào phòng tắm, tắm nước nóng, mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng dài quá gối, bên ngoài khoác áo ngủ màu đỏ thẫm Nhã Tuệ mua cho mình, nhàng buộc lại, mới vừa ôm nhật ký muốn ngồi ở ghế dựa ấm áp bên cạnh lò sưởi trong tường, tiếng gõ cửa vang lên, nghi ngờ về phía bên cửa phòng, mở ra. . . . . .

      Ellen dịu dàng đẹp trai đứng ở bên cửa, nhìn mình khẽ mỉm cười, cảm tính : "Tôi nghĩ cần phiên dịch, bởi vì rất nhiều việc tự điển giải thích được, gồm có chút tuyệt hảo, dấu chấm than. . . . . ."

      Tối nay, Đường Khả Hinh có chút hiểu , đứng ở bên cửa, nhìn Ellen chằm chằm, người đàn ông này tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, biết nấu ăn, có nhiều thiên phú. . . . . . Hai tròng mắt của dịu dàng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhàng hỏi: "Rốt cuộc là ai?"

      Ellen im lặng nhìn Đường Khả Hinh, đáng xinh đẹp động lòng người, khẽ mỉm cười, : "Tôi tên là Ellen. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, nhìn rất lâu, rốt cuộc mỉm cười : "Vào . . . . . ."

      Ellen mỉm cười vào gian phòng, Đường Khả Hinh nhàng đóng cửa phòng lại, nhìn đứng ở bên cạnh lò sưởi trong tường, nhìn lửa cháy hừng hực bên trong lò, hai mắt sâu thẳm lên chút ánh sáng ưu buồn.

      Đường Khả Hinh nhìn sâu.

      Lò lửa vẫn cháy hừng hực, thỉnh thoảng phát ra tiếng chi chi.

      nằm ở ghế dựa bên cạnh lò sưởi trong tường, đắp cái chăn màu xanh dương, mặt dán vào nệm tơ lụa mềm mại, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực. . . . . .

      Ellen ngồi sô pha bên cạnh lò sưởi trong tường, cuối cùng nhàng mở trang thứ nhất quyển nhật ký, lặng lẽ đọc: "My Jeane. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 529: JENNY

      Từ năm 1455 tới năm 1485, dòng tộc Lancaster và dòng tộc York ở nước bùng nổ cuộc nội chiến đoạt vương vị England, lịch sử gọi là chiến tranh hoa hồng! Tên bắt nguồn từ biểu tượng hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng của hai hoàng tộc.

      Trận nội chiến này trải qua mấy chục năm vô cùng tư tàn khốc và kịch liệt, vô số hoàng tử và Công Tước tham gia tranh đoạt ngôi vua, tạo thành chết chóc vô số kể, khói thuốc súng nổi lên bốn phía! !

      Ngày ấy, tuyết rơi như lông ngỗng bay tán loạn, khắp rừng núi trùng điệp, bông tuyết bao trùm ở trong rừng rậm lạnh lẽo, tòa thành màu đen ầm ầm mở ra, kỵ sĩ cầm đầu mặc bộ giáp vàng, tay cầm trường kiếm, cưỡi Bạch Mã lao nhanh, cầm đầu phi ngựa chạy đến, sau lưng chiến kỳ đón gió bay phần phật, biểu tượng đóa hoa hồng trắng tráng lệ đột ngột xuất ở trước mặt mọi người! !

      Vua Henry VI đích thân thống lĩnh tướng sĩ, giơ cao cờ xí, tự mình nghênh đón, hạ lệnh muốn tiêu diệ gia tộc York!.

      Nhất thời nơi hoang dã, tiếng gào to liên tiếp, chiến mã nghểnh cổ hí vang, người trong hai hoàng tộc hỗn loạn chém giết, tất cả vung trường kiếm chút lưu tình, khắp nơi đầm đìa máu tươi, nhiễm đỏ tuyết trắng phau phau!

      kị sĩ trong hoàng tộc York, cưỡi ngựa, mặc bộ giáp bạc, dũng cảm nhất, tay cầm trường kiếm, cưỡi bạch mã, lấy tốc độ nhanh chóng mà sắc bén, giết vô số binh lính gia tộc Lancaster, đến mức máu tươi kinh khủng bắn tung tóe!

      Vô số binh lính rối rít tránh lui! !

      tiếp tục phát ra tiếng rống giận dữ, tay vung trường kiếm khảm Hồng ngọc, lấy khí thế của gió lốc, vung kiếm chém binh lính gia tộc Lancaster, nơi xa thớt tuấn mã màu đen điên cuồng phi đến, tay cầm trường kiếm, đột nhiên đột phá trùng vây, vung kiếm giết vô số binh lính gia tộc York, nhìn thấy mặc giáp bạc, biểu tượng hiệu hoa hồng trắng, hai mắt nóng lên, tay vung trường kiếm, giá tiếng, thích mạnh đùi ngựa, thân thể bay lên tiến tới gần binh lính, hoành kiếm chém thẳng về phía cổ của ! !

      Chiến mã ngẩng mặt lên trời hí dài!

      hộc máu, tay cầm trường kiếm vung lên, đánh lui binh lính công vây, chiến mã đột phá trùng vây chạy như bay về phía trước, ngờ phía trước là rừng núi u, chiến mã thu chân kịp, khàn giọng hí dài, mang theo chủ nhân rơi xuống trong núi rừng tuyết trắng ! !

      Rừng núi địa thế hiểm trở, đường trong rừng càng ngày càng xuống dốc, cuối cùng là vách đá vạn trượng! !

      Chiến mã vì đỡ cho chủ nhân, ý thức được sắp sửa xông thẳng vách đá, thấy phía trước có gốc đại thụ trăm năm, thu chân kịp, liền hí tiếng cuối cùng, đầu ngựa chạm thẳng thân cây, máu tươi bắn ra, hướng bên cây lăn lộn , chủ nhân ngã nằm ở mặt tuyết, mũ sắt rơi xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ ngửa lên trời, tóc xoăn dài màu vàng kim, tiết lộ có huyết thống cao quý, hai mắt thâm thúy khẽ nhắm lại, mũi ưng cao nhọn, lại lộ ra chút dịu dàng, môi mỏng mở ra, rơi xuống từng mảng bông tuyết. . . . . .

      Chiến mã phủ người nằm ở mặt tuyết, đầu ngựa tràn đầy máu tươi, dính vào mặt tuyết, mở đôi mắt tròn to đen thôi nhìn chủ nhân nằm ở mặt tuyết, cũng nhúc nhích, chỉ là máu tươi từ trong bộ giáp bạc của tràn ra. . . . . . Con ngựa muốn khàn giọng gọi chủ nhân, bất đắc dĩ mất hết hơi sức, cuối cùng chỉ đành phải nhắm hai mắt lại, nhận lấy số mệnh Thượng Đế an bài. . . . . .

      Lúc này, bầu trời tuyết lại rơi xuống, hoàng hôn dần dần áp xuống, tiếng kêu la rốt cuộc dừng lại, cuối cùng hoa hồng trắng giống như lúc đến, bồng bềnh, chiến thắng trở về, mà người đàn ông có huyết thống quý tộc thuần chính nhất cũng bí biến mất trong cuộc chiến tranh này.

      Thế giới bên ngoài, quân đội York thừa thắng tiến vào Luân Đôn, thế giới rừng núi lại mảnh tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh tuyết bay nhàng rơi.

      Đêm tối, trong nháy mắt ập tới, hoàn toàn chôn vùi chút dấu vết máu cuối cùng của người đàn ông này.

      Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn dùng linh hồn cầu xin hòa bình với Thượng Đế.

      Bông tuyết trắng có lẽ là nước mắt của Thượng Đế, ở nơi chiến trường, rốt cuộc bao nhiêu oan hồn chết trận, loại hòa bình này, có lẽ dân chúng bình thường hiểu.

      Trận tuyết này rơi xuống ước chừng hai ngày hai đêm dừng lại vào đêm tối, trăng sáng treo cao, trong tiếng gió lạnh gào thét, ánh sáng bàng bạc rơi vào trong rừng rậm, càng lúc càng lạnh.

      Chiến mã bị chôn vùi ở trong tuyết trắng, thế nhưng lại rơi xuống ở nơi đồi núi , đón nhận chút thương tiếc cuối cùng của Thượng Đế, khi tuyết trắng bồng bềnh rơi vào người của , luôn có từng trận gió rét nhàng thổi qua, thổi bông tuyết người của , bông tuyết rơi vào trong môi tan dần, giống như chén quỳnh tương của Thượng Đế, dần dần tràn vào bên trong thân thể của . . . . . .

      Trong hai ngày hai đêm, phải dựa vào chén quỳnh tương này, nuôi sống sinh mạng.

      Đêm, gió to, lại thổi lên đất vô số tuyết mịn, trăng sáng dần dần lẩn khuất vào trong mây.

      Tối, rất tối.

      Cho đến khi, nơi xa truyền đến tràng tiếng bước chân dịu dàng đạp tuyết, thậm chí bay tới chút ánh sáng giống như ánh sao, chỉ là ánh sao có dịu dàng và rung động như vậy.

      Điểm sáng tiến gần, mặt tuyết trắng, trong núi rừng u, quả xuất bóng dáng dịu dàng, có mái tóc xoăn dài màu đỏ sậm, dùng bím tóc dài cố định trán, hai bên cài đóa hoa trắng như tuyết, mặc váy dài tay áo đèn lồng trắng tinh nhưng cũ kỹ, tay áo dài, thậm chí rũ xuống bắp đùi, bên ngoài khoác trường bào màu đen, trong tay cầm đèn lồng, đạp tuyết về phía bên này, hai tròng mắt của màu xanh da trời, dịu dàng như nước, mũi cao nhọn, có mấy nốt tàn nhang, môi màu hồng bị đau đớn đến đỏ bừng, khuôn mặt nhắn vốn hoàn mỹ vô song, lại rơi xuống vài vệt máu màu hồng. . . . . .

      tiếp tục xách theo đèn lồng màu đỏ, sắp xuyên qua mảnh rừng núi này, cũng lúc trải qua chỗ đồi núi đột nhiên dưới chân bị vấp cái, kêu khẽ tiếng, cả người nhào mặt tuyết . . . . . .

      "A, tuyết chết tiệt. . . . . ." chống mặt tuyết mềm mại, sắp đứng dậy, nhặt lên đèn lồng may bị tắt, mới vừa muốn khẽ mắng vài tiếng, lúc xoay người, nương theo ánh đèn, nhìn thấy người đàn ông nằm mặt tuyết, phần lớn thân thể bị bao phủ, chỉ lộ ra khuôn mặt đẹp trai, hoảng hốt thét lên. . . . . ."Ông trời ơi! ! Đây là người nào ? chết rồi sao?"

      vội vã giật mũ đội lên đầu của mình xuống, trong tay cầm đèn lồng, cúi đầu vội vàng bước nhanh về phía trước, chân đạp mặt tuyết mềm mại phát ra tiếng sột soạt, đuôi váy ren dài quét qua mặt tuyết phát ra tiếng sột soạt. . . . . .

      lúc lâu, lại đột nhiên nâng đèn lồng, dừng bước lại, lúc này trận gió thổi qua, tuyết trắng phau phau rơi xuống, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, cảm thấy nam kia sĩ giống như có chết, lập tức xoay người, có chút kiêng kỵ nhìn người đàn ông kia, tuyết trắng lần nữa dần dần bao trùm ở mặt , giống như sắp chôn tánh mạng của , hai mắt xanh của lên chút ánh sáng hiền lành và cứng cỏi, thở ra hơi, ngay lập tức nhấc đuôi váy dài lên, đạp tuyết vừa dầy vừa nặng, tới trước mặt của , nhắc đèn lồng, thấy khuôn mặt trí tuệ của người đàn ông ở trong tuyết bay vẫn đẹp trai đến khiến người tim đập nhanh, hai tròng mắt của khẽ chớp, đưa ngón tay thon dài trắng nõn, nhàng rơi vào mũi của thế nhưng phát còn có mấy phần ấm áp, hai tròng mắt của sáng lên, ném đèn lồng màu đỏ nhanh, quỳ gối mặt tuyết, đưa đôi tay trắng nõn của mình, liều mạng đào tuyết người của người đàn ông này. . . . . .

      "Hi! ! Hey! ! có khỏe ?" căng thẳng đào tuyết trắng bao trùm người của , lo lắng nhìn bộ dáng giống như ngủ say, thở ra hơi lạnh, lại liều mạng đào hết tuyết trắng người của . . . . . .

      "Hey! ! có khỏe ?" tiếp tục đào tuyết người của , lại phát , tay dần dần chạm giáp bạc cứng rắn như sắt người của , mái tóc xoăn vàng kim qua vai, chỉ có những kỵ sĩ mới có thể để tóc dài qua vai, hơn nữa mái tóc xoăn vàng kim của . . . . . . càng nghi ngờ càng mạo hiểm quỳ xuống mặt tuyết băng giá, đào tuyết bao lắp người của , mặc cho gió lớn ào ạt, tuyết rơi lên mái tóc xoăn của , mặt trái xoan, còn có giữa cánh mũi xinh đẹp. . . . . .

      "Hi!" Hai tay của gần như đông cứng, ngẩng đầu lên nhìn vẫn ngủ say, nhớ tới chủ trang viên câu, chiến sĩ dũng té xỉu, chết , bọn họ chỉ ngủ thiếp , hai tròng mắt thông minh của dịu dàng chợt lóe, lại vô thức hít vào ngụm khí lạnh, đột nhiên đưa lên quả đấm bị đông cứng đỏ tươi, xoa xoa ở người, ngay lập tức nhắm mặt của , bốp tiếng, nhắm mắt lại đánh tới! !

      "A! !" thanh truyền đến, người đàn ông này có thể tỉnh lại, mặt lộ ra khổ sở, thở dài hơi.

      vui mừng mỉm cười.

      Lúc này, bão tuyết vẫn bay tán loạn, có dịu dàng, biết ở đầu rừng rậm nào đó, kéo ra hai nhánh cây đại thụ, cắn răng chịu đựng lạnh lẽo, cỡi bỏ bộ giáp người của người đàn ông, lại mang đặt lên nhánh cây rậm rạp, ở trong đêm cực lạnh, lôi kéo từng bước về phía trước, ngọn đèn quả quýt màu đỏ đong đưa, ở giữa rừng cây, khó khăn di động.

      Bão tuyết lướt , thế giới đột nhiên phát sinh biến hóa, người York tiếp tục tiến quân vào Luân Đôn, sắp xưng Vua.

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ!

      cánh rừng nho trải dài đến phương xa, bao trùm những quả đồi, cành cây rơi xuống, rối rít bị người dùng vải phủ kín, con đường rừng nho mấp mô dài trong trang viên có vẻ ngay ngắn ràng, ở trong lòng của người , rượu đỏ là quỳnh tương Thượng Đế ban cho loài người.

      , mặc váy dài màu xanh nhạt hơi cũ, chải hai bím tóc dài, tram hoa màu trắng cắm lên bím tóc, nhìn từ phía sau, giống như bươm bướm xanh, nhấc đuôi váy dài, rượu đỏ của Pháp vừa mới cất vào trong bình , tới trang viên. . . . . .

      "Charles tiên sinh!" Tay cầm chai rượu đỏ, vui vẻ vọt vào gian phòng chủ trang viên, vừa muốn báo cáo lại nhìn thấy người đàn ông gần bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, ôm người phụ nữ cởi nửa quần áo người, ôm vào ghế sa lon, sắp cắn xuống đầu nhũ hoa của , phụ nữ kia ngửa mặt phát ra tiếng thở gấp. . . . . .

      Jenny nhịn được kêu khẽ tiếng, ta cũng phải vợ của chủ trang viên mà là người tình của Tử Tước!

      Sau đó, quả nhiên giống như dự liệu, Jenny lại bị chủ trang viên ra sức đánh, sau đó lau máu ở khóe miệng, ra khỏi phòng.

      "Ồ! ! Gặp quỷ! !" Nô lệ da đen cầm điểm tâm, tới, thấy Jenny lại bị đánh, liền thương tiếc , : "Chị hai của tham gia buổi dạ vũ của Công Tước, nhưng bị đánh ở nơi này."

      Jenny cũng lên tiếng, mà nắm đuôi váy dài, mặc cho tay áo ren trắng tinh tung bay trung, lại bước nhanh tới hầm đất. Vườn nho này cũng nhanh cũng bị người quên lãng, giống như chỉ có mới là thích nhất.

      Hầm đất nho , do cửa gỗ khóa lại, cẩn thận xách theo chai rượu, mở khóa ra, vào hầm đất, thấy người đàn ông thoi thóp dựa nghiêng vào bên cạnh thùng rượu, vẫn ngủ, nhấc đuôi váy dài, lập tức đứng ở bên cạnh , trong tròng mắt xan, lộ ra chút ánh sáng dịu dàng, đêm qua khổ cực lén đưa vào bên trong vườn nho, dám khắp nơi, chỉ đành phải đưa hôn mê vào trong hầm rượu! !

      "Hey?" đứng ở bên cạnh , vươn tay nhàng gọi .

      Thế nhưng lại vẫn ngủ say, tóc xoăn rũ xuống, lộ ra nét cao quý.

      tiếp tục nhìn lâu, có cách nào, nắm chai rượu trong tay, đột nhiên mở rượu ra, nâng khuôn mặt rót chút rượu ấm áp vào miệng . . . . . .

      mày đỏ thẫm bất đắc dĩ từ bờ môi chảy ra.

      lo lắng nhìn lâu, nhưng vẫn còn có cách nào liền giơ rượu đỏ lên, mình ngửa mặt uống hớp lớn, sau đó khom người xuống, nâng khuôn mặt kiên nghị của , do dự đưa mắt nhìn lâu, rốt cuộc quyết định, cúi đầu, khẽ hôn lên môi mỏng của , lắc khuôn mặt , từ từ trút dịch rượu vào trong môi của . . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 530: LÊN MEN

      Sáng sớm, tuyết bay tán loạn.

      Vườn nho trải dài trong rừng núi bị tuyết trắng bao phủ mảnh trắng xóa.

      bóng dáng màu xanh nhạt, trong trời tuyết trắng mịt mờ, chậm rãi di động trong rừng nho.

      mặc váy dài màu xanh nhăn nheo hơi cũ, ngang lưng quấn chặt dây thừng trắng xương cá gai, đầu tóc xoăn màu đỏ, bên dưới áo choàng, hai bím tóc đuôi sam , dùng ngọc trai buộc lại, quấn chặt tóc dài phân tán phía sau, tay áo màu xanh dài che cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của , bàn tay bé bị lạnh đỏ, nắm chặt góc váy dài, bàn tay bé bên phải nắm bình gốm sứ nho , giấu ở trong tay áo, tới hầm rượu. . . . . .

      Bông tuyết tiếp tục bồng bềnh rơi xuống.

      đứng ở con đường trong vườn nho, ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay đầy trời, ảo não hôm nay mình có mang áo choàng, nhấc đuôi váy dài, bước nhanh đạp mặt tuyết dày mềm mại, phát ra tiếng sột soạt về phía trước.

      "Jenny!" người phụ nữ nô lệ da đen tuổi chừng năm mươi, mặc váy dài màu xám tro chấp vá, tay cầm ấm bạc xinh đẹp, hung hãn ra căn phòng , nhìn Jenny, hết sức ngạo mạn với : " lại chạy đến hầm rượu lén uống rượu?"

      "A, !" Jenny thở hổn hển đứng ở trước hầm rượu, nhìn người phụ nữ này, mặt bị đau đến đỏ bừng, mỉm cười : " bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa! Tôi chỉ tới xem rượu đỏ đáng của chúng ta tinh khiết như thế nào?"

      "Xin nhất định phải nhớ kĩ, từng vì lén uống rượu mà nhảy vào trong thùng lớn duy nhất trong trang viên chúng ta, làm hỏng nửa nước nho của chúng ta!" Người phụ nữ da đen lại nghiêm túc .

      "Tôi vô cùng xin lỗi. . . . . ." Jenny đứng ở trong tuyết bay, hơi cúi đầu, hết sức ảo não bị nhắc tới chuyện này.

      Người phụ nữ da đen lại có để ý hỏi, mà đắp áo choàng màu xám tro lên đầu, nhắc cái ấm bạc, tới phía trước.

      Jenny hơi cẩn thận nhìn người phụ nữ da đen xoay người bước nhanh về phía trước, đột nhiên mỉm cười, bởi gì mấy ngày qua cố ý cùng nữ nô lệ tên Ella, kể chuyện xưa có liên quan hầm đất của Bá tước có ma cà ròng hút máu, từ đó thời gian bà ta dám tiến vào hầm đất.

      Mở bỏ khóa sắt.

      Jenny thở ra hơi lạnh, tay cầm dây xích dài, đẩy cửa vào, rồi nhanh chóng đóng lại chặt, nhắc đuôi váy dài, dọc theo con đường u chật hẹp, chạy như bay về phía trước, đuôi váy màu xanh lá cây dài, quét ra tiếng vang sột soạt. . . . . .

      cánh cửa gian phòng khác phịch tiếng bị mở ra.

      người đàn ông mặc bộ áo kỵ sĩ màu trắng, nằm ở bên cạnh giá rượu, hai mắt nhắm nghiền, vẫn hôn mê nặng nề, người phủ lên cái chăn màu xám tro, còn có nước nho thường ngày trút vào trong thân thể của , làm cho sắc mặt tái nhợt của có chút khôi phục, lỗ mũi tuấn thở rất hấp dẫn. . . . . .

      Jenny căng thẳng nhìn cái, lại nhanh chóng đóng cửa lại, móc ra bình gốm sứ, nhấc đuôi váy dài, tới người đàn ông, quỳ gối bên người , hai tròng mắt màu xanh nhìn khuôn mặt đẹp trai của , dịu dàng khẽ nhấp nháy đến mấy lần, liền quyết định vặn mở nắp bình sứ, uống ngụm rượu đỏ lớn, đôi tay dịu dàng chống hai bên người của , mái tóc xoăn đỏ như lửa rũ xuống, cúi nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của , mắt màu nâu mày kiếm, giống như hoàng tử hấp dẫn mà các chị thường bàn tán, do dự lát, rốt cuộc cúi đầu, hôn lên môi của , khuôn mặt khẽ động, từng chút từng chút rót rượu đỏ vào trong môi của . . . . . .

      "Người Lancaster chết tiệt! ! Để lại dân nghèo tóc đỏ núp ở trong trang viên chúng tôi, còn dám làm càn như vậy, còn mau ra cho tôi?" Ella trở lại, ở bên ngoài kêu to!

      Jenny im lặng lên tiếng, chỉ cúi người nhào vào lồng ngực cứng rắn như sắt của người đàn ông này, đôi môi khẽ nhúc nhích, lại chậm rãi rót rượu vào trong môi của ! !

      "Jenny! Ra ngay ! mang rượu đỏ đưa cho hai người chị cao quý của !" Ella tức giận gõ cửa, ầm ầm vang dội, bà ta ghét qua khu rừng nho, quay trở lại lâu đài cổ!

      Hiển nhiên Jenny có chút nóng nảy, bàn tay bé nâng khuôn mặt trí tuệ của , muốn mở đôi môi của . . . . . .

      "Jenny! ! Người Lancaster chết tiệt! !" Ella lại đập cửa mạnh hơn !

      đột nhiên mở mắt, thấy xinh đẹp như mộng ảo, nhưng mặt lại có nhiều chấm đỏ, mắt nhắm lại, lông mi dài, xúc động vội vàng hôn môi của mình, môt lọn mái tóc dài màu đỏ rũ xuống, cuốn ở ngực của mình, tay chống tại ngực, hơi run rẩy nắm thành quả đấm . . . . . .

      Hai tròng mắt màu nâu của nhanh chóng chớp lóe, cảm giác trong môi mình dần dần hưởng thụ dịch nho thơm ngọt mang theo chút cay ấm áp, thân thể ấm dần. . . . . .

      "Người Lancaster đáng chết! ! !" Ở bên ngoài Ella kêu to hơn! !

      Hai mắt của mãnh liệt nhấp nháy, chợt đẩy trước mặt ra, tay thuận thế nắm lên trường kiếm Hồng Bảo Thạch ở bên cạnh, hướng cổ của đâm thẳng tới . . . . . .

      "A . . . . . ." Jenny tựa vào cạnh cửa, đưa hai tay ra, ngẩng mặt hoảng sợ kêu to! !

      "Người Lancaster ghê tởm! mới vừa muốn làm cái gì? Có phải muốn cho tôi uống chất độc hay ?" căng thẳng, tay cầm trường kiếm chỉ vào , khàn khàn kêu to! !

      "A, !" Jenny nhìn thân thể của khôi phục, đôi tay bắt chéo ở lồng ngực của mình, căng thẳng nhìn , vội vàng giải thích : "Xin đừng đối với tôi như vậy! Nước nho từng bị xem thành chất độc, cho nên mới để cho lên men, nhưng tôi tuyệt đối để cho mùi rượu đầy mê người, được gắn cái tên đáng sợ như vậy! Tên của nó gọi "Lysa". . . . . ."

      "Lysa?" cau mày nghĩ tới cái tên này!

      "Đúng vậy! Lysa! Tôi đặt tên cho nó, bởi vì nó đến từ nước Pháp, rượu rất ngon, nhưng bởi vì ngày hôm qua tôi nhất thời phạm lỗi khiến nó vẫn thể cất vào cái giá sưu tập xinh đẹp của Công Tước!" Jenny gấp gáp nhìn người đàn ông này, lại căng thẳng giải thích.

      ngưng mặt lạnh lùng, mặc cho mái tóc xoăn dài lay động tại vai, nắm chặt trường kiếm trong tay, lại nhắm thẳng vào nơi cổ họng này, như muốn dùng sức, giọng tức giận hỏi: " đều là ?"

      "Tôi dùng linh hồn xinh đẹp của rượu đỏ kia, làm bảo đảm!" Jenny nhìn , thở gấp gáp, giải thích.

      "Đây là nơi nào?" lại nắm trường kiếm, nâng cằm của , nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , mặc dù có số chấm hồng, vẫn xinh đẹp, xinh đẹp, nhất là đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh, giống như bầu trời xanh thẳm thoáng , màu xanh dịu dàng.

      "Đây là trang viên nho của Công Tước Johnson!" Jenny lập tức nhìn , giải thích.

      "Johnson?" cau mày nghĩ tới cái tên này, cả người tản ra khí thế, để cho cao nhìn xuống gọi thẳng tên của người này!

      "Đúng vậy! Johnson!" Jenny lại căng thẳng giải thích.

      "Dẫn tôi gặp ông ta!" hai lời, nâng mạnh khuôn mặt mê người của , nhìn hai mắt màu xanh của tràn đầy dịu dàng, ra lệnh!

      Jenny nghe xong lời này, hai mắt lộ ra ánh sáng vội vàng và do dự, muốn đáp ứng!

      "Dẫn tôi gặp ông ta! Nếu , dối! người Lancaster như làm sao có thể ở tại trong nhà người York? còn giữ tóc đỏ, đây là tóc dân nghèo!" cầm kiếm, trượt lên cổ trắng như tuyết của , dời đến trước ngực đầy đặn của , cảm nhận được lồng ngực phập phồng, bờ ngực lộ ra hết sức mê người.

      Jenny biết nên làm sao giải thích với , nhưng nhìn vóc người oai phong, hơi thở cả người tôn quý, nhất là mái tóc vàng kim, tiếp tục do dự. . . . . .

      nhíu mày, chợt thu kiếm đặt ngang cổ của , tiến tới gần, cúi xuống nhìn , sống mũi cao thẳng điểm lên lỗ mũi nho của , lại khiển trách to: "Dẫn tôi gặp Công Tước Johnson! ! !"

      ngửa mặt ở khoảng cách gần, nhìn khuôn mặt giống như vương tử, giống như có thể từ trong tròng mắt sắc bén của , cảm nhận là người vì chiến tranh chiến đấu quên mình, hai tròng mắt của tràn lệ, theo bản năng lắc đầu : "! Nếu như là người York, là người Quý tộc, xin đừng gặp ông ta! Tôi thể dẫn gặp ông ta! Tôi rất xin lỗi!"

      "Bần dân Vô lễ!" chợt ném xuống trường kiếm, xứng đáng bị binh khí trong tay mình đâm chết, nhưng nhanh chóng dùng sức nắm chặt cổ của , lại lạnh lùng to: "Mang tôi gặp Johnson? biết tôi là ai sao?"

      "Tôi là Jenny!" ngẩng đầu nhìn người đàn ông trí tuệ, vội vàng .

      cúi đầu nhìn , khuôn mặt dán sát, giống như có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

      "Nếu như ngài là hoàng tộc, xin ban cho tôi cái chết, tôi thể dẫn ngài gặp ông ấy! Cũng xin mãi mãi đừng để cho tôi biết tên của ngài! Tôi mãi mãi tổn thương ngài!" Jenny lại vội vàng van xin .

      ngưng mặt nhìn , hai mắt màu nâu sậm lộ ra nghi ngờ, trong hai tròng mắt của rất chân thành.

      " là người Lancaster, tại sao muốn cứu tôi?" nắm mạnh cằm của , cúi mặt, nhìn chòng chọc hai tròng mắt của , lại lạnh lùng hỏi.

      " phải là tôi cứu ngài! Là dịch rượu đỏ này cứu ngài! Là Lysa cứu ngài!" lại ngửa mặt bất lực nhìn , vội vàng .

      Ánh mắt xoay tròn, quay mặt sang, nhìn bình gốm sứ màu nâu sậm đất!

      " tôi làm sao tin tưởng ? Tộc người của tôi, tàn sát tộc người của !" đột nhiên nhìn , giọng tức tối .

      Hai mắt Jenny tràn lệ, nhìn , : "Chiến tranh có thể mang đến cho mọi người cái gì? ai là người thắng sau cùng, hôm nay, Thượng Đế cầu nguyện cho tộc người của ngài, ngày mai chúc mừng cho tộc người của tôi. . . . . ."

      "Mãi mãi !" chợt siết chặt cổ của , muốn giết !

      "Ồ! Tôi nên giết ngài! Ở thế giới này, chỉ có giết chóc mới có thể sống ! Tại sao lúc này tôi mới hiểu đạo lý này? Thượng Đế, đây là bài học đáng sợ dường nào!" Jenny chợt tràn lệ, khó chịu .

      im lặng lên tiếng, nhìn chòng chọc! !

      Jenny ngửa mặt, lồng ngực thở gấp, tức giận nhìn .

      nhìn hai mắt phẫn nộ, chậm rãi cúi đầu, nhìn ngửa mặt mới phát , bờ môi đầy rượu đỏ như máu, mới nhớ tới dùng môi của cứu mình, rót rượu vào thân thể mình. . . . . .

      lúc do dự! !

      "Ầm ầm ầm ầm ầm! !" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thô lỗ của Ella, vừa đập cửa vừa kêu to: "Mở cửa! ! Mở cửa! !"

      Ầm! ! Cửa bị đập mở! !

      Thân thể mập mạp của Ella, tức giận đằng đằng chạy vào, nhìn kho rượu trống rỗng, ngưng mặt suy nghĩ ở chỗ này, nhưng rốt cuộc đâu? Ella tức giận suy nghĩ kỹ lát, mới tìm tầng tầng giá rượu! !

      Năm nay ánh mặt trời thiếu thốn, cho nên dịch nho đựng trong thùng lớn cũng có hương vị ngọt ngào như nước Pháp, hơn nữa nó vẫn bằng nước Pháp. . . . . . .

      thùng rượu to lớn, dâng lên bọt bong bóng nho !

      ngâm mình ở bên trong rượu, trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đối diện, ngột ngạt nhìn mình chặt, sắc mặt càng lúc càng khó chịu, dường như càng ngày càng sưng lên. . . . . . cảm thấy gấp gáp, nghiêng người tới trước, ôm cổ của , hôn ở môi , liên tục ngừng truyền hơi thở của mình cho . . . . . .

      trợn to hai mắt, im lặng lên tiếng cảm thấy hiền lành dịu dàng ôm mình, thậm chí có chứa tình ý dạt dào, cũng nhịn được vươn tay, ôm chặt hông của , lúc còn chưa có hoàn toàn truyền hết dịch rượu tinh khiết, triền miên ôm hôn. . . . . .

      (Dịch rượu đỏ ngâm lúc ban đầu lên men, thể rượu có màu sắc ràng, cho nên còn có thể ở bên trong thùng rượu, nhìn thấy đối phương.)
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 531: DÂNG HIẾN VÌ

      Mấy ngày sau, khắp thành tuyết bay rơi tán loạn, người gia tộc York tiếp tục tấn công, đánh tới Luân Đôn, Công Tước Johnson vì ăn mừng chiến thắng, tổ chức dạ vũ ăn mừng giờ phút lịch sử này.

      Đêm tối nhanh chóng lại tới, phủ ở khắp trong rừng nho.

      Tuyết và gió gào thét thổi qua.

      bóng dáng màu đỏ nhạt ở trong rừng nho trắng xóa dần dần di động.

      Jenny mặc váy dài xương cá màu đỏ bó sát người, tháo bồng váy đặt vào trong đống tuyết, giống như dịch rượu đỏ, chải lên hai búi tóc bươm bướm, dùng ngọc trai xinh đẹp cài bím tóc, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ, mũ khoác lên đầu, đứng ở trước gốc nho, đưa bàn tay bé mảnh mai trắng tinh bị đông cứng đỏ, tháo từng mảnh vải cũ quấn lên cành nho, từng cái từng cái tháo ra.

      Gió tuyết cuốn tới, toàn bộ trút vào thân này.

      hít khí lạnh, chịu đựng rét lạnh, mặc cho bong tuyết rơi xuống tóc mình, mặt, người, hai mắt màu xanh lại lộ ra ánh sáng dịu dàng, tháo từng mảnh vải cây ra.

      Nơi xa có bóng đen, di động tới phía trước, đạp tuyết phát ra tiếng sột soạt.

      mặc đồng phục đầy tớ màu đen, dùng vải bố từ đỉnh đầu bao tới bên hông, che mái tóc màu vàng óng, hướng về phía bóng hồng tới, nhìn thấy xem ra hết sức mảnh mai đứng ở trong vườn nho, dỡ xuống từng cành cây, cánh tay còn treo cái giỏ cũ xinh đẹp, phía đặt vài con dao bén nhọn, đứng ở cách đó xa, hai mắt thâm thúy ngắm nhìn .

      Từ ngày gặp nhau ở trong thùng rượu, cũng có xuất nữa, chỉ là đúng giờ đưa tới thức ăn và Rượu cho mình.

      Jenny vẫn chăm chú, dịu dàng mở từng tấm vải, thậm chí tại cây đằng nào đấy, cảm giác cành cây quá nhiều, liền trực tiếp lấy ra dao , muốn cắt bỏ cành cây dư thừa.

      "Tại sao phải làm như vậy?" Nhìn , rốt cuộc sắc mặt nghiêm túc hỏi.

      Jenny giật mình xoay người, nhìn thấy xuất trước mặt của mình, thậm chí rốt cuộc chấp nhận mặc quần áo bình dân, che giấu thân phận của , nhưng khuôn mặt hoàn mỹ, hai mắt màu nâu sậm phát ra ánh sáng mãnh liệt, vẫn làm cho người ta thể bỏ qua.

      "Tại sao phải làm như vậy?" Nhìn , hỏi nữa! !

      Ánh mắt Jenny xoay tròn, lúc đầu cũng hiểu ý , sau đó mới hiểu động tác của mình, dịu dàng nở nụ cười, khuôn mặt ngọt ngào ở trong tuyết bay xinh đẹp như hoa hồng, cầm dao lên, xoay người tiếp tục cắt cắt nhánh cây dư thừa, mới mỉm cười : "Dọn dẹp cành hư thân cây nho, sau đó giữ lại hai nhánh để cho cây có thể ra mầm, cắt ra để cho nó có thể tiếp nhận nước mưa và ánh mặt trời mùa đông.".

      đứng trong gió tuyết nhìn kia, đứng ở trong tuyết rất kiên định, mà tòa thành Công Tước, ở phía xa, truyền đến tiếng nhạc dạ vũ vui vẻ, quan sát quần áo hề giống đầy tớ và bình dân, liền lạnh lùng hỏi: " là ai?"

      Jenny dừng động tác trong tay lại, nhìn , do dự lát, mới tiếp tục xoay người, cắt tỉa nhánh cây dư thừa cành cây, chọn lựa loại cành, càng ngừng cắt cành khô, dây leo lâu năm, để nó "Lộ ra màu xanh".

      "Tại sao phải làm phần công việc này?" hỏi nữa!

      đứng ở trong tuyết bay, tay cầm dao , dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười : "Bởi vì đàn ông chính tay giết chết linh hồn, phụ nữ có trách nhiệm tái sinh."

      cau mày!

      "Dịch quả nho là Quỳnh Tương Ngọc Dịch mê người nhất mà thượng đế ban cho chúng ta, nó phải loại nước ép trái cây, mà là linh hồn giấu theo thời gian phát ra mùi thơm ngất ngây, thậm chí nó giống như động vật, có thể ở bên trong thân thể của chúng ta, giống như con chim ở giữa vùng hoang dã tự do bay lượn ở trời, phất phới ở trong rừng rậm, giống như tinh linh bí . . . . . . cũng chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc xinh đẹp của nó từ trong suốt đến màu đỏ thẫm . . . . . ." càng càng hưng phấn, tay cầm dao , có chút ngượng ngùng, khoái trá mỉm cười : "Đó là loại màu sắc rất mê người! Đến nay tôi tìm được loại màu sắc, có thể kết hợp với nó !"

      "Giống như màu đỏ mái tóc dài xinh đẹp của . . . . . ."

      Sau lưng ấm áp.

      đứng phía sau , cầm lọn tóc, để lên chóp mũi khẽ ngửi, mùi thơm thậm chí mang theo hương vị môi hôn ngọt ngào ngày đó.

      đứng tại chỗ, im lặng lên tiếng.

      Tay cầm lọn tóc đỏ, nâng mí mắt, nhìn cái cổ trắng như tuyết, cùng khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, im lặng lên tiếng ôm , nắm bàn tay cầm dao, tiếp tục dùng sức mạnh, cắt những cành cây thừa.

      đêm này, dài đăng đẳng, trong lúc dòng tộc của mình tiến hành chiến tranh, cũng trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế, hai người tiếp tục im lặng cắt tỉa cành cây, thỉnh thoảng Jenny đến cuộc chiến tranh này. . . . . .

      : "Chiến tranh là hủy diệt !"

      : "Chiến tranh là xây dựng lại!"

      : "Hủy diệt sau đó xây dựng lại, giết chóc bao nhiêu linh hồn của thượng đế?"

      : "Linh hồn vốn phải trở về với Thượng Đế!"

      : "Các người làm sao biết, thỏa mãn dục vọng trong lòng của mình, Thượng Đế tiếp nhận linh hồn của các người?"

      trận cuồng phong thổi qua! !

      tức giận nắm chặt cằm của , nâng khuôn mặt nhắn của , hai mắt nóng bỏng : "Lancaster đáng chết! Tộc người của tàn sát tộc người của chúng tôi, giống như ngọn gió thu thổi tới quét hết lá cây mặt đất!"

      "Vì chiến tranh mà chiến tranh, cho nên mọi người cũng chỉ là đồ chơi của thượng đế!" Jenny dũng cảm ra ý kiến của mình! !

      " thế giới này, chỉ có phụ nữ mới là đồ chơi!" cuồng nộ kêu to: "Các người chỉ là đám đồ chơi cởi quần áo ra, chờ chúng tôi cho gọi!"

      Jenny thở phì phò, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của che giấu ở dưới miếng vải đen, nghe người York đánh mất hoàng tử, dám lên tiếng nữa, bởi vì rất có thể bị thân phận của giết chết ở pháp trường, giống như dũng sĩ chiến tranh, treo cổ lên thành trì!

      "Mặt xấu xí như thế, chính là Thượng Đế trừng phạt người Lancaster! !" Hai mắt của nóng lên, đẩy cả người !

      ngã nhào ở mặt tuyết, giống như máu đỏ thẫm.

      "Soạt soạt soạt soạt. . . . . ."

      Trong bầu trời đêm tĩnh mịch, bước nhanh về phía trước, miếng vải đen rơi xuống, lộ ra mái tóc vàng óng của .

      Jenny ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng , hai mắt nóng lên, nhanh nhấc đuôi váy dài đỏ thẫm, đạp tuyết dầy, chạy như bay về phía trước, kêu : "Hey! Hey!"

      lạnh lùng quay đầu lại, tiếp tục cất bước về phía trước, vóc người kỵ sĩ trông rất khôi ngô ở trong gió! !

      "Hey! Hey!" tiếp tục nhấc đuôi váy dài, chạy như bay về phía trước.

      Cánh cửa hầm đất phịch tiếng đóng lại chặt kín! !

      Jenny đứng ở ngoài cửa, mặc cho tuyết bay tán loạn, nhìn cánh cửa kia, bất đắc dĩ xoay người, chỉ nhấc đuôi váy dài về phía trước, trải qua vườn nho, vào lâu đài cổ, ở trong phòng bếp tập thể, nâng cái khay tuyệt đẹp, phía đặt rượu đỏ, còn có điểm tâm và thịt Gà tây làm cho người ta chảy nước miếng sải bước vào hầm rượu, đẩy cửa ra, qua hành lang, mới vừa muốn cho hưởng niềm vui thắng lợi của tộc người của , ngờ mới vào, nhìn kho rượu trống rỗng, khay soảng tiếng, rơi xuống đất, bi thương vội vàng hét to tiếng: " . . . . . ."

      Tòa thành của Công Tước đột nhiên canh gác sâm nghiêm, ánh đèn trong tòa thành đột nhiên sáng lên, đến bao lâu, liền nghe được tiếng cánh cửa lớn bị phá vỡ, vô số binh lính vọt tòa thành! !

      "Tên phản đồ! !" Có thanh từ đầu kia tòa thành thê lương vang lên!

      Jenny đứng ở bên ngoài Lâu đài, ngẩng đầu lên, trong khí lạnh lẽo, giống như nghe được tiếng rống giận này, hai tròng mắt màu xanh lam của vội vàng chợt lóe, muốn chạy vào tòa thành, lúc chạy vào, nhìn thấy vài tên binh sĩ, nhanh chóng kèm hai bên người đàn ông ra, miệng bị che lại, người xung quanh đẩy ra, rơi lệ, vội vàng muốn lên. . . . .

      bị đẩy, tức giận nhìn , ánh mắt giống như cắn răng nghiến lợi : " bán đứng tôi ! bán đứng tôi ! Người Lancaster đáng ghét! Bởi vì các người là dân tộc hèn hạ! !"

      Jenny rơi lệ nhìn , lắc đầu kêu to: "! ! . . . . . ."

      Mẹ tôi là người tình bí mật của Tử Tước, cho nên tôi hiểu ông ta mưu đồ bí mật chuẩn bị tạo phản hoàng tộc, thể gặp ông ta ! !

      nhanh chóng bị đưa , nhốt vào phòng giam bí mật trong tòa thành ! !

      Jenny đứng ở trong tuyết, nhìn thành tường cao vút, tuyết trắng rơi vào trong, tòa thành mờ mịt nặng nề, làm sao phá vỡ mà vào! !

      "Mẹ . . . . . ." Jenny nhấc váy dài, nhào vào căn phòng hoa lệ, quỳ gối bên chân mẹ, rơi lệ van xin : "Xin cứu ấy, vô luận như thế nào, xin cứu ấy!"

      Mẹ mặc hoa phục màu xanh dương, đầu đội mũ ngọc trai, cúi đầu, nghiêm nghị nhìn con , : "Jenny! Mẹ của con cũng chỉ là món đồ chơi của Công tước, mới có thể để cho ba chị em của con được sống, mẹ mới cầu cạnh Công Tước, để cho con miễn roi hình vì chuyện cứu hoàng tử, vào lúc này con muốn xin tha cho ta?"

      Jenny ngẩng đầu nhìn mẹ, rơi lệ : ", mẹ, ! Mẹ hiểu, con ấy, con ấy! Xin cứu người của con!"

      Mẹ lạnh lùng đứng lên, sửa lại bao tay ngọc trai chút, : "Con xuống ! Nhanh chóng khỏi! Công Tước sắp thông báo cho Quốc vương Lancaster, ông ấy bắt được hoàng tử!"

      Jenny vội vàng nhìn mẹ vô tình, biết nên làm sao !

      "Thân phận hèn của chúng ta, chỉ là đồ chơi của đàn ông! ! Bỏ ý nghĩ đó !" Mẹ lạnh nhạt nhìn , lại : "Con có thể sống ở trong vườn nho, là hy sinh rất lớn, còn muốn mẹ làm cái gì cho con nữa?"

      Jenny im lặng lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong chiếc gương trang điểm gỗ đào phía trước, chỉ là có chấm hồng, nhớ tới ôm chặt người mình : "Giống như mái tóc đỏ của . . . . . ."

      Cửa phòng bí mật bị mở ra!

      Jenny mặc váy đuôi lông vũ màu lửa đỏ, kéo bím tóc cao quý, lộ ra nửa bờ ngực, kéo khăn trùm đầu che lại sắc đẹp vốn khuynh quốc khuynh thành của , những chấm hồng này chỉ vì chống đỡ ánh mắt của đàn ông. . . . . .

      Đuôi váy hoa lệ, nặng nề quét mặt đá kiên cố.

      Vegas trông coi căn phòng bí mật giam hoàng tử, tuổi chừng năm mươi, chuẩn bị bí mật mang hoàng tử trao vào tay người Lancaster, trong lúc đó được thông báo có người muốn gặp mình, ông ta nhìn thấy Jenny tối nay rất hoa lệ xuất trước mặt của mình, hai bầu ngực như như , khuôn già nua của ông ta, hơi nhíu lại, ánh mắt lóe lên. . . . . .

      Hai mắt màu xanh của Jenny, ngắm nhìn ông ta rất dịu dàng như nước.

      Trong căn phòng bí mật ánh đèn rất yếu ớt.

      ngồi ở trong mật thất, hai mắt đông lạnh, nhớ tới ánh mắt thuần khiết của Jenny, khuôn mặt hiền lành, nở nụ cười ngọt ngào khi đến rượu đỏ. . . . . . lại tức giận đấm mạnh xuống mặt đất, kêu to: " ngày nào đó tôi khôi phục vương vị, tôi nhất định xé nát ! !"

      Tiếng rên rỉ của đàn ông truyền đến.

      Bóng dáng nặng nề nặng nề! !

      Lão già Vegas đè ở người thiếu nữ mới mười tám tuổi, lột từng tầng từng tầng quần áo của , hôn khắp toàn thân của , cuối cùng bỏ quần lụa mỏng cuối cùng của , trong ngọn đèn yếu ớt, hết lần này đến lần khác phát ra tiếng kêu dâm đãng, tiến vào người .

      Jenny, xinh đẹp, ở trong dịch rượu đỏ, tìm được phương thức tiếp cận cảnh giới xinh đẹp nhất của Thượng Đế, từ chối đàn ông, chỉ mong đem bản thân mình dâng hiến tất cả cho rượu nho xinh đẹp, nhưng chỉ lần gặp mặt, , vì hiến dâng ra lần đầu tiên quý giá của mình. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 532: NƯỚC MẮT

      con Bạch Mã phi nước đại đến trước tòa thành! !

      Jenny khoác quần áo mỏng manh, đứng trước cửa sổ tòa thành, nhìn bóng dáng đó từ từ xa, hai tròng mắt của rơi nước mắt, mới vừa muốn vẫy tay gặp lại, cánh cửa sắt chợt mở ra, thấy Công Tước tức giận tới, trong tay cầm trường tiên, ở thân thể của gần như trần truồng ngừng quất, ngừng hung hăng quất! !

      cuộn tròn thân thể, mặc cho Công tước quất, chỉ yên lặng nghe ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng thớt ngựa điên cuồng đuổi theo, miệng của hộc máu tươi, mặc cho khuôn mặt dán sát đất, nước mắt rơi xuống.

      Hoàng cung! !

      Cả người mặc triều phục hoàng tử màu trắng, từ ngai vàng xuống, khuôn mặt tức hận quát to: "Tôi muốn giết tất cả người phản bội tôi, giết tất cả người Lancaster! !"

      "Giết kẻ phản bội! ! Giết tất cả người Lancaster! !"

      Mọi người giơ cao trường kiếm, lớn tiếng đáp lại! !

      Giục ngựa chạy chồm! !

      Cờ xí hoa hồng trắng bồng bềnh! !

      Người kỵ sĩ cầm đầu mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm, dẫn vô số binh lính, chạy như bay qua rừng rậm rộng lớn, xông thẳng tới tòa thành Công Tước Johnson, đến mức, thấy người Lancaster, lập tức vung kiếm chém giết! !

      Tất cả người trong tòa thành Công Tước đều chạy trốn thục mạng! !

      Jenny mặc váy đỏ thẫm nhiều ngày, tóc rối loạn, khuôn mặt tiều tụy, khắp cánh tay trắng như tuyết đều là vết thương, đứng ở trong mật thất đầu tòa thành, đôi tay nắm chặt song sắt, hai mắt vội vàng nhìn người trong thành rối rít la hét chạy trốn, nghi ngờ, cánh cửa sắt sau lưng bị mở ra, lập tức căng thẳng xoay người, thấy mẹ rơi lệ nhào vào, ôm con , kêu to: "Jenny! ! !"

      "Mẹ! !" Jenny cũng cảm động lập tức ôm chặt mẹ! !

      "Chúng ta nhanh ! ! Hoàng tử York sắp dẫn người đến tính sổ! ! Giết rất nhiều người Lancaster! ! Công Tước phản bội ta, chắc chắn ta bỏ qua cho chúng ta !" Mẹ lập tức nắm chặt tay của con , ra ngoài! !

      "Mẹ! !" Jenny nhất thời nắm chặt tay của mẹ, vội vàng hỏi: "Toàn bộ người của chúng ta phải sao?"

      "Đúng vậy, toàn bộ người của chúng ta phải !" Mẹ nhanh chóng kéo con , phủ thêm áo choàng màu đen cho , che kín mặt con , nhanh chóng kéo con xuống cầu thang xoắn ốc tòa thành, nơi đó có rất nhiều người bị Công Tước giam cầm kêu to cứu mạng!

      Jenny xoay người muốn cứu bọn họ! !

      "! ! Bây giờ chúng ta lập tức khỏi! Lập tức! ! Hai chị của con cùng hai công tử Quý tộc chạy rồi! Mau!" Mẹ nhanh chóng kéo con , lao xuống cầu thang, ra tòa thành, dọc theo vườn hoa bên ngoài tòa thành khắp nơi binh hoang mã loạn, vọt ra khỏi tường thành, xe ngựa ở phía trước, kiệu phu nóng nảy chờ đợi, kêu to: "Phu nhân ! ! Nhanh lên ! !"

      Mẹ nhanh chóng kéo tay của con , muốn đẩy con lên xe! !.

      Jenny vừa bị mẹ đẩy lên xe, vừa vội vàng xoay người, nhìn vườn nho nơi xa ở trước mắt, bị bão tuyết bao trùm, hai tròng mắt của nhanh chóng xoay tròn. . . . . .

      "Mau! !" Mẹ biết khuôn mặt của con xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, để tránh phức tạp, muốn chịu khổ nữa, lại vội vàng dùng khăn màu đen, quấn chặt , lập tức ra lệnh cho người đánh xe lên đường! !

      "! ! Mẹ! ! ! !" Jenny căng thẳng nhìn mẹ, đột nhiên vội vàng : "Con thể khỏi lúc này! ! Con thể! !"

      "Tại sao?" Mẹ nhìn , tức giận hỏi! !

      Jenny nắm chặt tay của mẹ, khóc thút thít : "Con thể bỏ mặc vườn nho của con! ! Con thể! !"

      "Jenny . . . . . .. . . . . . " Mẹ gấp gáp nhìn Jenny, đau lòng kêu to: "Con lập tức khỏi! Tất cả nơi này bị san thành bình địa! Con phản bội Công Tước, cho dù con tới nơi đó, cũng thể nhận được hạnh phúc! ! Con là kẻ phản bội !"

      "Mẹ!" Jenny lại căng thẳng nhìn mẹ, kêu to: "Con từng cứu hoàng tử, con tin tưởng ấy hại con, con nhất định phải trông coi vườn nho này! ! Con thể khỏi! Mùa xuân sang năm nảy mầm nhiều công việc, bọn chúng nhú mầm non, đâm chồi. . . . . ."

      "Jenny! ! !" Mẹ kích động kêu to: "Hoàng tử York đó giết người như ngóe! ! Con đừng bị vẻ ngoài của ta lừa gạt! !"

      "! ! ! ! Con tin tưởng ấy! ! Con tin tưởng ấy có thể hiểu, trong thế giới của con có người Lancaster, cũng có người York, tôi chỉ là trong những linh hồn của thượng đế, con muốn trông coi "Nước mắt" của thượng đế ! !" Jenny nhanh chóng nhấc đuôi váy đột nhiên nhảy xuống xe, sau đó ngẩng đầu rơi lệ nhìn mẹ, nắm chặt tay của bà, vội vàng : "Mẹ của con! ! Mẹ của con! Xin người nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình! ! Con sao! ! Cho dù con bị xem là kẻ phản bội thế giới này, con cũng quyết muốn làm kẻ phản bội vườn nho ! Trong hầm rượu còn có nhiều rượu, bọn chúng từ từ đổi màu giống nhau màu máu! !"

      "Jenny . . . . . .. . . . . . " Mẹ khóc nhìn con ! !

      "Mẹ, tạm biệt! ! Con tin tưởng ấy, con tin tưởng . . . . . .. . . . . . " Jenny nhìn mẹ, lại nhấc đuôi váy, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng chạy về phía vườn nho! !

      "Jenny . . . . . ." Mẹ vội lên xe ngựa, nhìn con gào to! !

      Jenny ở trong sóng người lại lại trong tuyết, thở gấp, nhấc đuôi váy dài, chạy như bay về phía trước, vườn nho ở phía trước, nhất định phải đứng trước trang viên, cho người đàn ông này, mình hy sinh thân thể để cứu là bởi vì ! ! Là bởi vì ! Xin vì tình của mình, nên tổn thương người bên trong tòa thành này! ! nên! Bởi vì chiến tranh, chỉ có người thống trị nhận được, những người khác là vô tội!

      Bông tuyết bay múa! !

      bóng dáng màu đỏ thẫm vội vàng di động phía trước.

      Ngài kia, người ngựa xông tới! Hoa hồng trắng tung bay ở trung!

      Người York giục ngựa chạy chồm tới, rối rít vung trường kiếm, chém giết vô số linh hồn, máu tươi tung tóe bay khắp nơi! !

      Jenny giống như nghe được tiếng chémgiết đáng sợ, nước mắt của chảy xuống, kêu to: "! ! ! ! nên tổn thương người vô tội! ! Là người tạo nên vườn nho này, rót vào chút dịch rượu cứu vớt sinh mạng của các người! ! ! !"

      cầm đầu giục ngựa đến, tay cầm giây cương, thấy đội nhân mã vọt vào tòa thành, nhưng lại thắng ngựa, cao nhìn xuống tuyết, nhìn vườn nho, nhớ tới rất quý vườn nho, hai mắt lại tức giận quắc lên, vung lên trường kiếm, kêu to: "Mang toàn bộ người trong vườn giết cho tôi! ! Phóng lửa thiêu hết vườn nho, được lưu cành lá! ! Đốt hết cho tôi! !"

      Ra lệnh tiếng! !

      Hỏa tiễn sớm chuẩn bị xong, ánh lửa cháy sáng hừng hực, lao về phía vườn nho! ! trong đêm tối nhanh chóng bị ngọn lửa đốt cháy! !

      Jenny đứng ở nơi xa đầu kia, nhìn vườn nho bốc cháy, dường như muốn tức giận thiêu đốt khắp bầu trời, đột nhiên sụp đổ khóc rống kêu to: " . . . . . . . . . . . . . . . . đây là nơi duy nhất có thể trồng nho tốt nhất đất nước này! ! . . . . . "

      chạy nhanh về phía trước, kêu to: " . . . . . . . "

      cưỡi lưng ngựa, nghe được tiếng kêu quen thuộc, chợt quay đầu, thấy bóng dáng màu đỏ thẫm chạy đến khu vườn, tóc dài màu đỏ thẫm bay loạn trong gió, khuôn mặt nhắn vốn đầy chấm đỏ, lúc này biến mất rất khuynh quốc khuynh thành, nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn tới trước, lại tức giận kêu to: "Đốt! ! thiêu hủy hầm dưới lòng đất cho tôi! ! Tôi muốn tiêu hủy tất cả !"

      "! ! !" Jenny khóc chạy tới, lại thấy cửa hầm rượu mở ra, vô số hỏa tiễn, xông thẳng vào, bên trong nhanh chóng cháy sáng, thậm chí phát ra tiếng nổ mạnh, tất cả nhanh chóng bị hủy hoại. . . . . . khiếp sợ tuyệt vọng trợn to hai mắt, rơi lệ nhìn ánh lửa hừng hực khắp nơi, vô số thi thể, té nằm mặt tuyết, bao gồm nô lệ da đen của người Lancaster ngày ngày chửi mình đáng chết, chợt nhớ tới buổi tối đáng sợ đó, mình cứu vớt ác ma như thế nào. . . . . . . . . . . .

      tức giận giục ngựa đến, chợt nhảy xuống, tay cầm trường kiếm, nhắm vào trong cổ của , hét to: "Kẻ phản bội đáng chết! ! Kẻ phản bội đáng chết! ! phản bội tôi ! vốn rất có cơ hội làm người phụ nữ của Quốc Vương! Nhưng phản bội tôi!"

      Đầu tóc của Jenny rối bời, vẫn còn tiều tụy bị sỉ nhục hôm đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rơi lệ nhìn khắp vườn nho, còn có chút dịch rượu trong suốt, bốc cháy trả về với Thượng Đế, bi thương khổ sở khóc : "Thượng Đế ơi, ngài tự tay sáng tạo linh hồn, lau khô nước mắt cho ngài, nhưng thế giới này còn nước mắt. . . . . . Cũng còn nữa rồi. . . . . . Có ai hiểu, ngài rơi xuống nước mắt, từng viên mê người, là trân quý dường nào. . . . . . Bởi vì Thượng Đế rơi lệ. . . . . . Rượu đỏ của tôi, rượu đỏ quý của tôi, ngài vẫn còn tiếp tục lên men, từng viên bọt khí nho chút tinh khiết nhất, tư tưởng tốt đẹp nhất của loài người. . . . . . Tôi . . . . . . Rượu đỏ. . . . . Thượng Đế. . . . . . rốt cuộc tại sao ngài muốn chỉ dẫn tôi theo phương hướng này. . . . . . Tại sao?"

      Thế nhưng vẫn dùng trường kiếm, giống như lúc mới gặp mặt, nhắm vào trong cổ của , tức giận : "Tại sao muốn phản bội tôi ! là phụ nữ đầu tiên tôi hôn qua, tại sao muốn phản bội tôi? !"

      Jenny rơi lệ oán giận quay mặt sang, nhìn người đàn ông trước mặt, nắm chặt quả đấm, nhớ tới sau đó mấy người đàn ông và Công Tước rối rít xé rách quần áo của mình, tức giận dâng lên, buồn bã tuyệt vọng : "Tại sao tôi muốn phản bội ? Bởi vì là người York ghê tởm! là người York giết người như ngóe! Lúc đầu tôi nên cứu ! nên ở trong thùng rượu cho nụ hôn của tôi, tôi cho rằng những bọt khí đáng có thể cứu vớt linh hồn đầy máu tanh của , nhưng tại tôi mới hiểu được, người nào có thể cứu vớt ! nên mang cả vùng đất tang thương này biến mất! ! Mang theo linh hồn ma quỷ của biến mất! Nếu như có thể làm lại, tôi mang tuyết trắng phau phau phủ lên thân thể , để cho nghẹt thở mà chết!"

      nghe xong lời này, mở trừng hai mắt, vung trường kiếm lên cổ của , có do dự, buồn bã rơi lệ giận dữ vung lên! !

      Máu tươi rơi mặt tuyết trắng!

      Jenny đứng tại chỗ, hai mắt rơi lệ, mặc cho máu tươi ở cổ phun ra, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng ngã ở mặt tuyết, mặc cho tuyết buồn bã rơi tán loạn ở mặt của . . . . . .

      "Jenny thân ái của . . . . . . Em còn nhớ sao? Khi đó em xuất trong rừng rậm, tin tưởng em là chiếc đèn Thượng Đế phái tới cứu vớt linh hồn của , ánh đèn rất yếu ớt, nhưng nó ngừng chiếu sáng, cuối cùng em an nghỉ nơi vườn nho rồi, lòng của cũng theo, ra cũng giống như em, lúc đầu gặp lại em, lần đầu tiên nhìn thấy em sâu, duyên phận sai để cho chúng ta cùng gian và thời gian, khác nhau giữa và hận, em , hận. . . . . . ngừng sinh sôi trong tình , có mới có hận. . . . . . Nhưng quanh quẩn lại và hận, có thể kéo dài đến mãi mãi có nhau sao? tình nguyện em hận mãi mãi. . . . . . Nhưng cách nào cùng em mãi mãi, dùng tình trọn đời coi chừng rừng nho của em. . . . . . Nơi Thiên đường nếu như em còn đau lòng và rơi lệ, hãy khóc thỏa thích, rơi xuống chút cam lộ cho vườn nho chúng ta, làm dịu linh hồn của . . . . . Để cho vì em làm chút chuyện gì cho vùng đất này. . . . . . Jenny thân ái của , nhớ em. . . . . . Nhớ em. . . . . ."

      Mưa phùn bồng bềnh, bên trong lò lửa cháy hừng hực, xèo xèo vang dội, thời gian chợt thay đổi.

      Đường Khả Hinh ngồi ở ghế dựa, nghe xong cố này, khiếp sợ rơi lệ, kích động đau lòng khóc thành tiếng, vì Jenny khả ái, vì nổi đau buồn kia, cũng vì tình hoàn chỉnh. . . . . . lại đau lòng như dao cắt, thất thanh khóc rống. . . . . . Vốn cho rằng mình đủ kiên cường và dũng cảm, nhưng ở trước mặt xinh đẹp kia, sinh mạng và linh hồn đều đáng nhắc tới. . . . . .

      Nước mắt từng viên lăn xuống, mới hiểu được, nó trân quý như thế. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :