1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 522: LIÊN QUAN GÌ TỚI TÔI ?

      Niky đẩy cửa ra, bưng chén cháo ngô, tới nhìn Đường Khả Hinh, nhàng gọi: "Khả Hinh?".

      Đường Khả Hinh trong mộng, mơ hồ tỉnh lại, nhìn Niky, cảm giác giống như thế kỷ mới tỉnh lại, lau mồ hôi trán, nhìn khẽ mỉm cười.

      "Are you ok?" Niky có chút lo lắng ngồi ở bên giường, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

      Đường Khả Hinh lời nào, rất mệt mỏi tựa vào bên giường, nuốt cổ họng khô rát cái, nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết ở phòng của mình, nhưng ngoài cửa sổ lại tối tăm, liền tò mò hỏi: “What time now?" (Mấy giờ rồi hả ?).

      Niky nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : “It’s already 11 pm¬ now." ( mười giờ đêm rồi).

      Đường Khả Hinh tựa vào bên giường, nghe như thế, mới cười khổ : "Tôi ngủ lâu chứ?"

      Niky hiểu gì, chỉ có chút lo lắng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn Niky, khẽ mỉm cười, chỉ lắc đầu cái.

      "Tới ăn chút cháo , Bruce làm, hết sức thơm ngon. . . . . ." Niky mỉm cười bưng chén múc muỗng cháo đưa đến bờ môi .

      "Tôi tự mình ăn. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút hư mềm bưng chén , cầm muỗng, múc chút cháo ăn .., nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới giấc mộng kia, ngờ hai người kia lại trùng lắp nhau.

      Niky có chút đau lòng và bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, hết sức đồng tình vươn tay, vén sợi tóc .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn , mỉm cười : “I am fine. Don' t be so worried. Just go to sleep." (Tôi rất khỏe, đừng lo lắng, ngủ .)

      Niky nhìn Khả Hinh, nhưng vẫn có chút yên lòng cười lắc đầu cái.

      “Go." ( ngủ . . . . .) Đường Khả Hinh vươn tay đặt bàn tay đen của , mỉm cười .

      Niky ngồi ở bên, nhìn cười yếu ớt, mới ở chung mấy ngày cũng có chút hiểu , chỉ đành phải mỉm cười gật đầu, : "Ok!"

      Đường Khả Hinh cười.

      Niky đứng lên rời khỏi phòng, lúc tới cạnh cửa xoay người nhìn về phía Khả Hinh, đột nhiên cười : thank you for coming. It feels like, I was barn again. I have been dreamin go fmarrying bruce. You know, it feels good to have acompany. It is apity that here jectsme. Bruceand I cannot fallin love and feel lonely all alone. But issoamazing that we no longer feel that way when you are with us." (Cám ơn tới, tôi cảm thấy tôi giống như sống lại. Tôi vẫn muốn gả cho Bruce, có người bạn cảm giác rất tốt. Nhưng ấy muốn tôi, tôi rất tiếc nuối! Hai chúng tôi nhau, cùng nhau đơn, nhưng đến rồi, ba người chúng ta cũng còn đơn, đây mới chuyện rất kỳ diệu!).

      Đường Khả Hinh có chút hiểu, mỉm cười nhìn Niky, nhún nhún vai, bày tỏ hiểu lắc lắc đầu.

      Có lẽ Niky biết nghe hiểu, : "Ok, ngủ ngon."

      "Ngủ ngon" Đường Khả Hinh mỉm cười .

      Niky .

      Đường Khả Hinh nằm ở bên giường, hai mắt lại lên chút dịu dàng, nhịn được buông chén trong tay xuống, ngồi ở trước bàn đọc sách, dùng tay mở đèn bàn, từ trong hộc tủ, rút ra bưu thiếp mới, cầm bút máy, vung bút, dùng nét chữ xinh đẹp, viết lên: Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      chăm chú nhìn ba chữ kia, hai mắt lộ ra mấy phần kiên định, liền im lặng để nó vào trong hộc tủ, cầm quyển sách tiếng giới thiệu về phòng ăn, bắt đầu chăm chú đọc.

      Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi tí tách cùng với đơn.

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mãnh chiếu rọi, mang đến từng trận ấm áp, bờ sông vẫn dịu dàng mở rộng ra phía trước, cây liễu rũ đâm chồi mới, nơi xa tòa kiến trúc kiểu Gothic đứng vững ở dưới bầu trời, giống như võ sĩ tao nhã truyền thống.

      Hôm nay Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương đậm, mang ủng ngắn màu đen, sau khi ngủ ngày đêm, tinh thần phấn chấn, nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng đầy hi vọng, mới vừa ra khỏi phòng, tiếng kinh khủng từ nhà hàng tây truyền đến, khiếp sợ dừng tại chỗ, nghe bên trong phòng ăn truyền đến tiếng phá hủy đáng sợ, khiếp sợ nhào ra ngoài, từ cửa sau vọt vào phòng ăn, nhìn thấy hai bên cửa sổ sát đất, cửa chính phòng ăn, tất cả đều nổ tung, sau đó quả cầu lửa, ầm ầm từ ngoài cửa sổ ném vào, lập tức đốt khăn trải bàn màu tím, lửa cháy hừng hực ! !

      Đường Khả Hinh thét chói tai tiếng, lập tức chân chạy tới, ở trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, thế rất lửa mạnh, nắm khăn trải bàn, nhào tới trước bàn khác, vừa thét chói tai, vừa cầm khăn trải bàn, đánh về phía đám lửa, vừa bổ nhào vừa khóc lớn kêu to: "Bruce, Niky mau dậy ! ! Mau! !"

      Bruce và Niky vọt vào phòng ăn, vừa lúc nhìn thấy Đường Khả Hinh nổi điên cầm tấm trải bàn, điên cuồng dập lửa, nhưng thế lửa càng lúc càng mạnh, nhanh chóng đốt màn cửa màu trắng ở cửa sổ sát đất, sắp cháy đến nóc nhà, sắp thiêu cháy thân thể nho của ! !

      "No. . . . . ." Bruce chạy tới nhanh, lập tức nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, vội vàng kéo về phía sau! !

      "Buông tôi ra! ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ khóc rống, liều mạng cầm khăn trải bàn, nhanh chóng dập lửa, nhưng lúc này tấm khăn trải bàn cũng cháy hừng hực, sắp đốt tới bàn tay bé của ! !

      "No. . . . . . điên rồi! ! Phòng ăn này biến mất, mau chạy !" Bruce nhanh chóng nắm thân thể Đường Khả Hinh, muốn kéo ra ngoài.

      "Tôi ! ! Tôi chết cũng ! !" Đường Khả Hinh điên cuồng gào thét, lại nắm cái khăn trải bàn khác phát điên dập lửa, lúc này, Niky mới tìm được hai bình chữa lửa, bình đưa cho Bruce, bình cho mình, sau đó gấp gáp mở chốt, điên cuồng phun vào hướng gió thổi đầu kia! !

      Mick chạy ra, hiểu chuyện xông vào phòng bếp, nhắc thùng nước muốn tưới.

      Đường Khả Hinh vừa điên cuồng thét chói tai, vừa khóc cầm khăn trải bàn, tiếp tục dập thế lửa càng lúc càng cao, sụp đổ gọi to: " được! ! được! ! Đây là phòng ăn tôi vất vả lau sạch ! ! được! ! thể cháy! ! được . . . . . . dưới đất còn có rất nhiều rượu đỏ trân quý, thể cháy! ! được! !"

      Tiếng gào tuyệt vọng, thê lương truyền đến, khói đen xông thẳng lên trời!

      Tiếng xe cứu thương, còi đội cứu hỏa, cảnh sát vang lên.

      Vô số người đường, rối rít tò mò chạy qua phòng ăn Bách Hợp, nhìn phần phòng ăn cháy rụi, thầm , rất nhiều học sinh cũng rất tò mò tụ tập, nhìn phòng ăn này, suy nghĩ tại sao bị cháy?

      Lửa được dập tắt.

      Đội chữa cháy và cảnh sát tới lui.

      Đường Khả Hinh tóc tai xốc xếch, mặt đen thui, quần áo vốn đẹp đẽ, đen kịt, rách nát, hai mắt rời rạc, tuyệt vọng ngồi ở sân cỏ, nhìn phòng ăn ngày hôm qua vẫn xinh đẹp, hôm nay cửa sổ sát đất vỡ, phần diện tích lớn bên trong phòng ăn bị lửa thiêu cháy rồi, những tấm khăn trải bàn xinh đẹp, ghế nằm màu tím xinh đẹp, còn có ly thủy tinh, tất cả đều cháy hết. . . . . .

      Nước mắt chảy xuống.

      Đường Khả Hinh run rẩy, tuyệt tuyệt vọng ngắm nhìn phòng ăn, giống như còn nhìn thấy đêm ấy, bóng dáng kiên định của mình ở nóc nhà sửa chữa, bị đánh ngã, chớp đôi mắt đẫm lệ, nước mắt sắp chảy xuống, nghe được tiếng nức nở thê lương, chậm rãi quay đầu, thấy Niky tựa vào trong ngực Bruce, ngồi ở sân cỏ trước nhà hàng, hoảng sợ run rẩy khóc, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn phòng ăn, càng hoảng sợ núp trong ngực Bruce, trong ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ, lộ ra ánh sáng hoảng sợ, loại hoảng sợ quá độ cũng tầm thường! !

      Đường Khả Hinh trợn to đôi mắt đẫm lệ, nhìn bộ dáng Niky kinh sợ, đánh hơi được khí tầm thường, lập tức nhào qua, ngã tại trước mặt của Niky, nước mắt rơi xuống, vừa níu thân thể của Niky, nghi ngờ, tức giận, sụp đổ kêu to: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao nét mặt như thế? Tại sao? ? có phải biết chuyện gì hay ?"

      Niky nghe Đường Khả Hinh hỏi, sợ hãi vội vàng núp ở trong ngực, Bruce, dám lên tiếng.

      “Tell me” ( cho tôi biết). Đường Khả Hinh cắn răng tức giận liều mạng kéo quần áo của , lửa giận ngút trời kêu to: “Do you have some thing to do with the fire accident?" (Trận cháy này có phải có liên quan tới hay ?)

      "Hey." Bruce lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, nhìn phẫn nộ kêu to: “What are you doing?" ( muốn làm gì?).

      "Phòng ăn của tôi mất rồi! ! !" Đường Khả Hinh quỳ mặt đất, nhìn hai người bọn họ kích động thét chói tai: "Phòng ăn của tôi mất rồi! ! Bị cháy rồi ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      gần như điên cuồng nhào về phía Niky, níu quần áo của , rơi lệ tức giận kêu to!

      “Get out! ! !" ( cút ngay! !) Bruce tức giận lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, sau đó cũng buông Niky ra, đứng dậy vào trong phòng ăn! !

      " cho tôi biết! ! Tại sao phòng ăn của tôi biến mất? Tại sao bị cháy?" Đường Khả Hinh lại kéo cổ áo của Niky, sụp đổ tức giận rơi lệ hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

      Cả người Niky giống như bị hoảng sợ khổng lồ, cuốn rúc vào cỏ, đôi tay nắm chặt, cắn chặt răng, nước mắt từng viên lăn xuống!

      " cho tôi biết! cho tôi biết, tại sao phòng ăn cháy! ! Tại sao?" Đường Khả Hinh gấp kéo tay , khóc lớn kêu to! !

      “Get out of my eyes." ( cút ngay khuất mắt tôi! !" )Bruce đột nhiên kéo Đường Khả Hinh ra, sau đó vội đỡ Niky run rẩy, mới nhìn tức giận hét to: “That is all be cause of you."(Tất cả đều tại )! !"

      "Ông gì?" Đường Khả Hinh nhìn ông ta, rơi lệ kêu to! !

      Sắc mặt của Bruce lạnh lẽo, chợt cầm từ điển tiếng Trung-, đánh lên dòng tiếng ở phía ! !

      Đường Khả Hinh run rẩy nhìn dòng chữ tiếng , phía dưới giải thích tiếng trung: tất cả đều tại !.

      Hai mắt của run lên, đột nhiên nghi ngờ nhìn Bruce, bật khóc kêu to: "Liên quan gì tới tôi?"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 524: ĐIỆP VIÊN 007

      Năm con chó lông vàng cực bự, oai phong lẫm liệt đứng ở phòng ăn bên ngoài, vô cùng linh lợi và tràn ngập cảnh giác trợn mắt nhìn tới trước!

      Đường Khả Hinh tức giận đứng ở kế bên con chó cách đó xa, thở hổn hển nhìn phong cảnh xung quanh, cắn răng nghiến lợi sờ tóc xốc xếch trán cái, cũng để ý bây giờ khuôn mặt mình đen bẩn, quần áo cháy rách mấy lổ , cứ khí thế hung hăng ngửa mặt, vô cùng hung ác : "Tôi nuôi năm con chó! ! con giữ chỗ phòng ăn! Đến buổi tối, hoặc lúc buôn bán, tôi thả nó ra! Còn ai dám động đến phòng ăn của tôi nữa, tôi giết chết người đó ! !"

      gian xung quanh yên tĩnh, chút tiếng động.

      Bruce và Niky, hai người đứng chung chỗ, có chút sợ nhìn mấy con chó lông vàng cực bự xung quanh phòng ăn, đầu lưỡi thè ra dài, cái đầu trơn mượt đội năm cái mũ quả dưa của cảnh sát, mặc vào cảnh sát quần áo, chính là chó cảnh sát! !

      Đường Khả Hinh muốn thêm, chỉ ầm ầm xoay người vào nhà hàng!

      Trong phòng ăn truyền đến từng trận thanh sột soạt.

      Bruce và Niky nghe thanh, nghi ngờ vào phòng ăn bị thiêu cháy gần nửa, tràn đầy mùi than khét khó ngửi, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh căng thẳng, đứng ở trước quầy ba, dùng rổ màu đen, đem ly tách còn sót lại có bị cháy hư, từng cái từng cái đặt ở trong rổ.

      Niky xin lỗi nhìn Khả Hinh, kêu : "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh muốn , gương mặt lạnh lùng, đặt từng cái từng cái ly vào trong rổ, vốn cho rằng còn có thể còn ít, tuy nhiên phát , cũng chỉ còn lại tám cái ly hoàn hảo chút tổn hại, hốc mắt đỏ bừng, hít hít lỗ mũi chua xót, bưng rổ để ở bên, lục lọi khắp quầy bar, những chung rượu, dao mở chai, ly cocktail cổ điển tinh xảo vừa mua về, mất sạch. . . . . .

      Cảm giác chán nản dâng lên.

      này trợn to đôi mắt đẫm lệ lạnh nhạt, gì thêm, chỉ bưng lên nó vào trong phòng ăn.

      Bruce đau lòng nhìn vóc người gầy, tóc trán cũng bị cháy rụi nửa, nhưng cũng lời nào, yên lặng đứng ở trong phòng ăn, ngừng lục lọi khăn trải bàn đốt thành than, còn có cái, xem chút có còn sót lại đồ có thể sử dụng hay , thậm chí có số gỗ còn hết sức nóng, cũng vươn tay muốn đẩy tấm ván ra.

      "No" Bruce đau lòng tiến lên trước, nắm chặt cổ tay Khả Hinh, : "It’s too hot (Rất nóng)" .

      "Buông tay!" Đường Khả Hinh muốn thêm lời nào, tránh thoát tay của ông ta, vừa nhìn vừa lật vừa tìm. . . . . .

      “Hey, stop it, there is nothing here” (Này, dừng lại, còn cái gì)

      Bruce nhìn về phía đau khổ giãy dụa, lớn tiếng gọi: "There is nothing, the resterant is burn out, you go back to china” ( còn có cái gì nữa, đều bị cháy sạch rồi, Phòng ăn này còn, trở về Trung Quốc !).

      Đường Khả Hinh dừng lại động tác, hai mắt rưng rưng nhìn vài cái bàn ăn mặt đất, nhớ tới mặc dù bọn chúng cũ, nhưng tất cả đều là gỗ đỏ thượng đẳng kết hợp với điêu khắc tinh xảo, vô cùng nghệ thuật, luôn phát ra khôngkhí nồng đậm ấm áp, lúc này toàn bộ thành than. . . . . .

      lặng yên nhìn lâu, nhưng vẫn tiếp tục lục lọi khối gỗ bị cháy!

      "Stop it!” (Đừng tìm nữa) Bruce nắm chặt , lớn tiếng.

      Đường Khả Hinh tức giận xoay người, đẩy ông ta ra! !

      Bruce bất đắc dĩ nhìn .

      Đường Khả Hinh gì, chỉ cắn răng nghiến lợi xoay người, tiếp tục đạp lên tấm ván cháy đen, hai mắt rất bình tĩnh lật từng khối, tìm kiếm chút dấu vết qua!

      "Khả Hinh. . . . . ." Niky đau lòng nhìn , bóng dáng tịch mịch, độc, kiên cường, lặng lẽ rơi lệ, khổ sở xin lỗi : "I'm sor¬ry, sor¬ry, sor¬ry” (Tôi vô cùng xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .).

      Đường Khả Hinh nghĩ để ý đến , chỉ tiếp tục cúi đầu ở trong từng trận hơi nóng than hồng, trán đầy tràn mồ hôi, cũng vội lau, sắc lạnh lùng lật than! bóng người dịu dàng chạy vào.

      Bruce và Niky, hai người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy Mick chạy vào, cùng Khả Hinh tìm kiếm, thậm chí còn nhặt lên cái nĩa rất sáng, nó cười vui vẻ, cầm giơ cho Khả Hinh nhìn!

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, mệt mỏi nhìn Mick khéo léo, vui vẻ giơ cái nĩa , nhìn nó, đột nhiên biết ơn mỉm cười.

      Bruce và Niky hai người liếc nhìn nhau, cũng im lặng cùng vào, lật cái bàn dưới đất, tìm cái gì đó còn sót lại, cũng có ai chuyện, giống như lúc này, ngôn ngữ thế giới này biểu đạt chủ yếu bằng dấu hiệu.

      ra chúng ta cũng sợ thay đổi, nhưng có quá nhiều người trong chúng ta thành thói quen thay đổi.

      này còn kịp có thời gian bi thương, thậm chí muốn cho mình cơ hội buông thả bi thương, liền ném mình vào công việc bận rộn sửa chữa nhà hàng, đầu tiên tốn cả đêm, quét dọn hết phòng ăn, dọn dẹp vật dụng còn có thể dùng, hôm sau cầm tiền Trang Tĩnh Vũ thực lời hứa đưa tới, mời Kỹ sư thiết kế thiết kế và lắp đặt thiết bị phòng ăn lần nữa.

      Kỹ sư thiết kế gật đầu, lấy nguyên tắc thiết kế phòng ăn có, mở rộng ra bên ngoài nhà hàng, thêm quầy bar bằng thủy tinh trong suốt đại, cả phòng ăn lại dán lớp gỗ, bốn mặt tường màu trắng, ở giữa buông xuống tấm màn lụa màu tím, đèn chùm thủy tinh lãng mạn rũ xuống rực rỡ hẳn lên.

      Công nhân thiết kế theo cầu Kỹ sư, khắp vách tường, tất cả các lổ trước mắt mọi người, mỗi ba bước lắp chiếc đèn cây quýt màu vàng, mở rộng ra bên ngoài phòng ăn, dùng thủy tinh màu tím và màu trắng mở rộng sân cỏ ở bên ngoài phòng ăn, tạo thành ba chiếc ô, rơi xuống từng sợi tua ren, từ cây cầu tới phòng ăn, chỗ ngồi khuất ở bên trong tua ren. . . . . . Như như . . . . . .

      Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề!

      Trong khoảng thời gian này Đường Khả Hinh cùng Kỹ sư thiết kế mỗi ngày báo cáo, làm thế nào để giữ lại nguyên trạng phòng ăn lúc ban đầu, lắp đặt thêm chút thiết bị đại, còn muốn nối thông vị trí hầm đất, mình sửa chữa gian phòng , sửa chữa gian phòng khác cho Niky.

      Niky xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh mình mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc cao, trán đổ mồ hôi, giúp đỡ công nhân bó củi ra ra vào vào, lúc thiết kế gian phòng của mình còn nhờ Kỹ sư thiết kế cửa sổ cho mình mở ra, biết ơn nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, kéo tấm ván cuối cùng vào phòng ăn, trong khoảng thời gian này, gần như có chợp mắt, vì tiết kiệm tiền, kiêm làm vài công việc, ban ngày giúp quét sơn, buổi tối dùng bàn tay bé tinh xảo của mình vá khăn trải bàn màu tím chợ mua về, mình cắt xén, mình khâu vá, thậm chí thêm vào sợi rua ren xinh xắn, thỉnh thoảng còn giúp đóng đinh và bưng ván gỗ! !

      Trong khoảng thời gian này, Mick vẫn là người giúp việc cho Khả Hinh, giúp đẩy khối gỗ trước mặt.

      Bruce đội nón giấy, vừa quét sơn, vừa ngắm nhìn cháu trai theo phía sau Khả Hinh, đẩy ván gỗ cho , ông ta khỏi mỉm cười, trong khoảng thời gian này, Mick cũng ngủ chung với Khả Hinh, thậm chí tắm cho nó, lấy cơm cho nó ăn từng ngụm từng ngụm, còn dạy nó mở miệng chuyện. . . . . . Mặc dù cháu trai chỉ nhìn cười vui vẻ nhưng cũng chuyện, Khả Hinh lại chút chán ghét, dạy hết lần này đến lần khác ! !

      Cứ như vậy, hơn nửa tháng trôi qua, rốt cuộc phòng ăn lắp đặt thiết bị xong !

      Mùa xuân chính thức trở lại cả vùng đất, trải qua hơn nửa tháng, rốt cuộc trong phút chốc Cambridge buông thả xinh đẹp , gió xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời rực rỡ, Hoa đào bay tung, mùi hoa quế bay xa, ở con đường thôn quê lưu luyến quên về. . . . . .

      Kiến trúc cổ kính theo ánh mặt trời rực rỡ, càng lộ vẻ huy hoàng, vô số học sinh, từ học viện Trinity, học viện Hoàng gia, học viện Hoàng hậu, rối rít như chim én trong mùa xuân, đến các phòng ăn đồng quê, vừa ngắm nhìn phong cảnh đồng quê xinh đẹp, vừa thưởng thức món ăn đặc biệt thơm ngon.

      Đường Khả Hinh cùng bọn Bruce đứng ở ngoài cây cầu , ngẩng đầu lên nhìn phòng ăn sau khi rực rỡ hẳn lên, phát ra đại và cổ điển kết hợp nhau lộ ra nét đặc biệt, nhất là Khả Hinh gieo hạt mầm nẩy mầm, khắp nơi bay ra mùi hương hoa hồng, lại mua về hai chiếc xích đu, vẫn đặt ở dưới tàng cây Tiểu Hồng, nhưng mỗi nơi trang bị thêm mấy cameras. . . . . .

      Đường Khả Hinh nghiêm túc cẩn thận đứng ở dưới cầu thang, nhìn công nhân lắp đặt Camera cuối cùng, vặn đinh ốc xong, đột nhiên có chút hiểu vì sao Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, khắp nơi cẩn thận, mình kinh doanh nhà hàng cũng phải tính toán tỉ mỉ, huống chi Tổng Giám đốc, chỉ quyết định nho có thể thành tựu hoặc giải quyết rất nhiều việc. . . . . .

      "Ok!" Công nhân mỉm cười cầm đinh ốc bút, giơ giơ lên, mới : "Tất cả đều làm xong"

      Bruce và Niky đứng ở dưới mái đình phòng ăn thủy tinh, nghe công nhân tiếng ok, tất cả đều thở phào nhõm nở nụ cười, phải biết trong khoảng thời gian này, vì đuổi theo Khả Hinh tranh tài, gần như ngày đêm nghỉ ngơi, mới tu sửa phòng ăn xong, vô cùng dễ dàng, thậm chí Bruce , nếu lúc còn trẻ tuổi, có ý thức chút, có lẽ trong trường học Cambridge, nhất định có bóng dáng của ông ta.

      Mọi người nghe lời này, cũng cười vui vẻ. Đường Khả Hinh cũng đứng ở trước cửa nhà hàng, nhìn cả gian phòng ăn dưới nỗ lực của mình, lại rực rỡ hẳn lên, đột nhiên cười gượng, nhưng có cảm xúc rối rắm, mà nhanh chóng cùng Niky thay đồng phục màu đen của nhân viên phục vụ, Bruce mặc đồng phục quản lý, cho Mick bộ đồng phục nhân viên phục vụ, làm quảng cáo cho phòng ăn. . . . . .

      Tại thời điểm đó, Tổng Công ty Hoàn Á ra thông báo cho nhân viên phải quảng cáo theo thiết kế căn bản phòng ăn, nhưng lúc mấy người bọn họ đối mặt với chuyện dễ, cảm thấy những tấm hình quảng cáo này có thể được điểm mới mẽ của nhà hàng, liền tự mình nghĩ ra chủ ý, chủ ý này bắt nguồn từ Tiểu Nhu đáng , cảm thấy có thể thể tinh thần thân sĩ nước và hình tượng nữ thần, vài động tác xuất sắc của bộ phim điệp viên 007, mấy người bọn họ liền lớn mật bắt chước tư thế điệp viên 007, để cho quý ông Bruce mập mạp đẹp trai đứng ở trước cửa nhà hàng, vẻ mặt nghiêm túc, mạnh mẽ ôm vai đứng, Niky và Khả Hinh, hai nữ hầu bàn, tư thế như cây súng lục, tựa vào bả vai Bruce, xinh đẹp, hơi lộ ra khuôn mặt hoạt bát, rất sống động, Mick mặc bộ đồng phục nhân viên phục vụ cũng ôm vai đứng ở giữa ông nội, làm bộ dáng điệp viên 007 nhí !

      Nhiếp ảnh gia đứng ở ống kính trước, nhìn tổ hợp kì quái này, nhịn được cười ha ha!

      Mấy người Bruce cũng nhịn được ngửa mặt cười lớn. Đèn flash sáng lên, chụp lại giây phút quý giá bọn họ buông lỏng vui vẻ cười to, chụp liên tục.

      Mấy người bọn họ vui vẻ di chuyển các vị trí trong phòng ăn, chụp các vị trí đặc sắc trong phòng ăn.

      "Còn thiếu thứ. . . . . ."

      Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, nhìn bọn họ bật cười .

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh nhìn nhiếp ảnh gia, ngạc nhiên hỏi.

      bóng dáng dịu dàng núp ở tại gốc cây đào nào đấy, nhìn tới bên này.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 525: HƠI THỞ

      "Thức ăn ngon" nhiếp ảnh gia nhìn mấy người bọn họ, mỉm cười .

      Bruce bọn họ vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, thậm chí nghĩ ra chủ ý, muốn lập tức đòi Tổng Công ty cấp đầu bếp và nhân viên phục vụ.

      "No. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhàng bác bỏ đề nghị này.

      "Why?" Bruce nhìn , ngạc nhiên hỏi.

      Đường Khả Hinh im lặng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn cả gian phòng ăn, rất lãng mạn hoàn mỹ đứng ở trước mặt của mình, hai tròng mắt của lóe lên loại quyết tâm sâu, : "Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp!"

      "What!" Bruce kinh ngạc : "Chúng ta tự chọn lựa đầu bếp? điên rồi! Chúng ta thể bỏ qua cơ hội tốt này, đầu bếp tốt, là linh hồn cả phòng ăn, bây giờ thực tranh tài rượu đỏ, tại sao có thể đưa ra quyết định nguy hiểm như vậy?"

      Đường Khả Hinh nghe những lời này, lại khẽ mỉm cười, ở chỗ này, trải qua hơn nửa tháng đắm chìm, người cũng khỏi trở nên trầm tĩnh, kín kẽ, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi cẩn thận và chu đáo, nếu như chủ tịch Hoàn Á chọn đầu bếp cho mình, bọn họ vì mệnh lệnh mà đến, chờ sau khi mình kết thúc cuộc tranh tài rượu đỏ, tất nhiên quay trở về, nếu là như vậy, tuổi thọ phòng ăn này chẳng qua cũng ngắn ngủn mấy tháng, đây phải là Đường Khả Hinh muốn. . . . . .

      Nghĩ tới đây, càng giải thích gì, nhưng hai mắt phát ra ánh sáng càng kiên định hơn, nhìn tới trước, cố chấp : "Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp! !"

      Bruce và Niky đứng ở bên, nghe được câu này, tất cả đều hiểu nổi nhìn .

      Đường Khả Hinh lại vui vẻ hoạt bát nở nụ cười, nhìn bọn họ, tinh nghịch đáng tràn đầy năng lượng : "Quyết định như vậy! ! Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp! ! Chọn đầu bếp đẹp trai! !"

      làm là làm ngay ! !

      Bọn người Đường Khả Hinh lập tức để nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình, lại thông qua bọn họ công nghệ chỉnh sửa, có được hình ảnh "Điệp viên 007" thông báo quảng cáo tuyển dụng nhân viên, sau giữa trưa tràn đầy ánh mặt trời, đến từng nơi phát tờ quảng cáo, đây cũng là trong những kế hoạch của Khả Hinh, mượn phát tờ quảng cáo, ngay cả có thể quảng cáo cho nhà hàng chút. . . . . .

      Lúc đầu, Đường Khả Hinh vẫn có chút lo lắng, có thể tuyển được người hay , nhưng phát lo lắng này dư thừa, bởi vì người của toàn thế giới, bao gồm nước , đều theo đuổi cách sống được hoan nghênh nhất, chính là làm thuê! ! Thậm chí sau khi người nhận được thong báo, cũng rối rít muốn thử, bởi vì đây là phương thức sinh tồn !.

      Huống chi, Đường Khả Hinh phát ở nơi này, phát huy cái đầu thông minh của mình đến cực hạn, bởi vì biết được ở nước , Hoàn Cầu là tập đoàn nổi tiếng, có hình tượng hết sức ràng, lúc đưa ra điều kiện tuyển dụng, càng cường điệu chút, loại phương pháp quảng cáo này, quả nhiên hết sức có hiệu quả, sau khi liên tục phỏng vấn ba người, rối rít tới, còn thiếu điều muốn đạp nát cửa chính phòng ăn!

      Bruce và Đường Khả Hinh cùng Niky yên lặng ngồi ở trước bàn ăn, cõi lòng đầy mong nhìn thấy đầu bếp số , dẫn phụ bếp của mình vào phòng bếp. . . . . .

      Mấy người hết sức căng thẳng nhìn cửa ra vào phòng bếp.

      Chỉ thấy nam đầu bếp đến từ nước Pháp khoảng chừng hơn 40 tuổi, im lặng đứng trước bếp, đem thịt bò phụ bếp chuẩn bị xong, đặt ở tấm thớt, hai mắt sáng quắc mà chăm chú dùng cán dao đập mạnh gân bò mấy cái, sau đó nhúng thịt vào trong chanh. . . . . .

      Vẻ mặt phụ bếp nghiêm túc cầm giấy bạ lên, dùng cây kéo cắt thành hình hoa mai, mở ra tấm thớt, ở phía trải lên lớp tương XO, đầu bếp lập tức tiến lên, thịt bò từ trong nước chanh, đặt lên giấy bạc, bọc lại, đặt ở vĩ sắt, mở lửa. . . . . .

      Phụ bếp lập tức lấy ba trứng gà, nhanh chóng đánh vỡ, gạt lòng đỏ trứng, chỉ để lại lòng trắng, nhanh chóng khuấy đều nhau, muốn chế biến bánh ngọt, lại có chút cố kỵ nhìn Mick đứng ở cửa, hết sức tò mò nhìn vào, bọn họ lập tức dừng động tác trong tay, nhìn Mick khẽ mỉm cười.

      Niky nhanh chóng kéo Mick trở về chỗ, ngồi xuống.

      Khoảng ba mươi phút sau, rốt cuộc đầu bếp lại để cho phụ bếp, bưng lên beefsteak vĩ sắt nóng chín khoảng bảy phần, thơm ngào ngạt đặt bàn.

      Ba người đồng thời nhìn phụ bếp nhanh chóng tháo giấy bạc bao beefsteak, mở giấy hoa, lộ ra beefsteak có màu sắc vàng óng ánh hết sức đẹp mắt, thậm chí lớp bên ngoài rịn ra chất lỏng, hết sức mê người.

      Bruce và Niky vui vẻ nâng dao nĩa tiến lên, cắt beefsteak, phát chín bảy phần có thể có bị chút ảnh hưởng, bọn họ vui vẻ đưa beefsteak vào trong miệng nhai mạnh, phát đây mới món beefsteak cực phẩm, lớp ngoài giòn miệng, lớp bên trong mềm mại, ngon miệng, trơn mềm, cũng dầu mở. . . . . .

      Bruce và Niky lâu rất lâu có ăn beefsteak ngon như vậy, bọn họ rối rít vui vẻ thốt lên.

      Mick ăn vô cùng vui vẻ, thậm chí vừa ăn, vừa rất hài lòng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhai beefsteak, hai mắt chỉ thoáng qua nụ cười, lại im lặng lên tiếng.

      Phụ bếp mang đồ ngọt.

      Món bánh ngọt này chỉ chứa trong chén thủy tinh, nhìn như chén bánh ngọt màu trắng đơn giản, hết sức đơn giản, thậm chí có bất kỳ trang trí, mấy người cùng cầm muỗng, múc chút bánh ngọt.

      Ánh mắt của Niky sáng lên, giơ muỗng, kinh ngạc phát , món bánh ngọt giống như trứng hoa mà phải trứng hoa, giống như kem mà phải kem, cũng giống như áng mây, có lẽ chút suy nghĩ dịu dàng, hòa tan trong miệng mình, thấm sâu trong môi mình, mềm mại như tơ lụa, tựa như giọt sương sớm đầu xuân. . . . . .

      "Is very de¬li¬cious! là quá ngon!" Bruce mỉm cười kêu lên.

      Đường Khả Hinh cầm muỗng, cũng múc chút bánh ngọt ăn, nhàng mân trong môi, hai mắt khẽ xoay tròn, liền để muỗng xuống, ngẩng đầu lên nhìn vị đầu bếp ưu tú xuất sắc mỉm cười : "Cám ơn. . . . . ."

      Hai người mỉm cười gật đầu, hiểu ý của , liền cáo biệt.

      " hài lòng?" Bruce kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lắc đầu cái.

      "Why?" Bruce hết sức kinh ngạc hỏi.

      Đường Khả Hinh chỉ ngẩng đầu lên nhìn Bruce, hai mắt chỉ khẽ lóe lên, nhưng có lên tiếng, tiếp tục cho đầu bếp kế tiếp vào phỏng vấn. . . . . .

      Đầu bếp từng bước từng bước tới, rối rít chế biến món ăn ngon nhất của mình, đưa lên bàn.

      Bruce và Niky đều thích tất cả, nhưng Đường Khả Hinh cũng thích, động chút no no no no! ! Làm cho hai người bọn họ cũng muốn phát điên, ngay cả Mick có chút bất đắc dĩ, bởi vì mấy ngày nay bọn họ ăn beefsteak và bánh ngọt, chồng chất chắc có vài con bò rồi, cũng có thể mở tiệm bánh ngọt rồi, những món ăn ngon này, trải qua từng trận oanh tạc, cũng làm cho bọn họ thiếu chút nữa sắp bị bệnh kén ăn, hơn nữa khoản tiền Tổng Công Ty đưa xuống để cho bọn họ tuyển dụng nhân viên, cũng sắp cạn sạch. . . . .

      Nhưng Đường Khả Hinh phỏng vấn đầu bếp ngày thứ năm, vẫn hài lòng, lắc lắc đầu, : "No"

      Niky nghe xong lời này, lập tức che miệng làm bộ tới phòng rửa tay, gần đây cùng đầu bếp dự thi trước đó qua lại gần, Bruce vẫn cảm thấy và đầu bếp kia có thể ở cùng chỗ, bây giờ ông nhìn thấy Niky muốn nôn, liền căng thẳng nghĩ, có phải mang thai hay ?

      Đường Khả Hinh buồn cười nhìn về phía vẻ mặt khẩn trương của Bruce, đột nhiên cười, câu: "She is not pregnant ( có mang thai!)

      Bruce bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhún nhún vai, câu: "Ok, went will interview end? ( phỏng vấn như vậy, rốt cuộc muốn làm đến lúc nào? Tôi nghĩ ấy nôn xong, tôi cũng muốn nôn. Nếu như có thể, sinh cho tôi đứa con trai !)"

      Đường Khả Hinh chỉ cười ha ha, cầm giới thiệu vắn tắt của người dự tuyển cuối cùng hôm nay, còn chưa kịp xem hình, chỉ mỉm cười kêu tiếng: "Bruce?"

      sững sờ, lại là cái tên Bruce?

      bóng dáng dịu dàng tới phòng ăn.

      Tay cầm sơ yếu lý lịch, ngẩng đầu lên, nhìn phía trước có người đàn ông hơn 20 tuổi, dịu dàng, cao khoảng 1m80, mái tóc vàng hơi xoăn, có nét quý tộc , khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn, hai mắt màu nâu dịu dàng, lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn, người mặc áo len màu xanh dương đậm, quần tây màu trắng, đứng ở bên cửa, nhìn mọi người, khẽ mỉm cười, phà tới chút hơi thở lãng mạn. . . . . .

      Thất thần, người khác còn tưởng rằng hoàng tử tao nhã.

      Niky mới vừa từ toilet, nôn mửa ngổn ngang tới, ngửi được mùi vị hết sức tao nhã, nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông dịu dàng đứng ở phòng ăn, đẹp trai đến khiến người ta cảm giác lòng sôi trào, lập tức trợn tròn mắt.

      Đường Khả Hinh yên lặng nhìn lúc lâu, cảm thấy giống như gặp ở nơi nào?

      Đôi tay Bluce cắm vào túi quần, đứng ở bên cửa, dịu dàng nhìn phương Đông xinh đẹp ở trước mặt, nhớ tới lúc gặp nhau ở trạm xe lửa Kingscross, ánh mắt dịu dàng, giống như phát ra chút ánh sáng xanh, đôi môi ngượng ngùng nhấp , mập mờ giống như là người tình, cả người lộ ra hơi thở nồng nặc ngọt ngào như mộng, nhàng bao quanh Đường Khả Hinh. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 526: HÔN (HAI)

      "Bruce?" Bruce cầm sơ yếu lý lịch mặt bàn, có chút ngượng ngùng, bật cười .

      Bruce dịu dàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, rất dịu dàng đáp: "Yes. . . ."

      Niky trợn to hai mắt, tới, nhìn Bluce đứng ở bên cửa, nhấp đôi môi, ngượng ngùng, vẫn phong cách hoàng tử nhìn Đường Khả Hinh, chút nhu tình này cũng khỏi làm cho người ta tim đập nhanh.

      Đường Khả Hinh vẫn còn kinh ngạc, cảm thấy gặp ở nơi nào, ánh mắt của xoay tròn, lại suy nghĩ lần nữa, rốt cuộc nhớ đến lúc đứng chụp hình ở Kingscross, giống như nhờ người đàn ông Đức đẹp trai chụp hình cho mình. . . . . . Chẳng lẽ chính là. . . . . . cảm thấy vui vẻ đứng lên, nhìn vui vẻ gọi: "Is you? Bruce?"

      Bruce mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nhộn nhạo ôn nhu, gật đầu đáp: "Yes"

      "Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh rất kinh ngạc cười to, về phía Bruce trợn to hai mắt sáng ngời, nhìn vui vẻ : "Tại sao biết tới nơi này?"

      Bruce mỉm cười giơ lên thông báo tuyển dụng trong tay, ý bảo mình nộp đơn trước.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn kéo thông báo tuyển dụng xuống, mới giật mình hồ đồ cười, tiếng: "Sorry.”

      Bruce chỉ nhấp môi mỏng, cúi đầu mỉm cười.

      "Trời ạ, nơi này có hai Bruce" Niky đột nhiên trở nên nhiệt tình, cười rộ lên .

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Bruce cũng đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ sao có chuyện trùng hợp kì lạ như thế. . . . . .

      " cũng có thể gọi tôi là Ellen. . . . . ." Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng .

      "Ellen?" Đường Khả Hinh nhìn , cười ngọt ngào gọi .

      "Đúng vậy. . . . . ." Ellen gật đầu.

      "Nhưng cậu tới nộp đơn đầu bếp sao?" Bruce mỉm cười nhìn Ellen, có chút tin còn trẻ như vậy, có bao nhiêu kinh nghiệm nấu nướng, hơn nữa nhìn , tuyệt đối giống như đầu bếp.

      "Yes. . . . . ." Ellen nhìn Bruce, lại ôn hòa, phong độ thân sĩ , mặc dù như thế, từ trong tròng mắt dịu dàng của , vẫn cảm nhận được chút bí .

      Bản thân Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn , : " chắc chắn tới nộp đơn sao?"

      Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hôm nay mặc cái áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn xếp li màu trắng, mang ủng ngắn màu đen, tóc xoăn qua vai nhàng buộc lên, trán rũ xuống vài sợi tóc xoăn. . . . . . Khuôn mặt trái xoan nhắn, mắt to ngập nước sáng ngời, lỗ mũi nhọn, đôi môi hấp dẫn giống như hoa đào, khẽ nở nụ cười, giống như trăng rằm, lộ ra hàm răng trắng nõn khỏe mạnh. . . . . .

      lẳng lặng nhìn.

      Niky ôm vai nhìn vẻ mặt Ellen dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên hiểu ý mỉm cười.

      Bruce nhìn cũng hiểu ý mỉm cười.

      Nhưng bây giờ Đường Khả Hinh nghĩ quá nhiều, chỉ mỉm cười nhìn người đàn ông dịu dàng và đẹp trai, kêu : " chắc chắn tới nộp đơn đầu bếp sao?"

      khuôn mặt đẹp trai của Ellen, mỉm cười, lại đáp: "Yes!"

      "Nhưng . . . . . ." Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn ăn mặc lịch đẹp trai vẫn chưa tin.

      Ellen nghe vậy, liền im lặng đứng thẳng người, đặt thông báo tuyển dụng cầm trong tay để lên bàn, giống như hết sức quen thuộc vào phòng bếp, nhìn phòng bếp nhà hàng tây tinh xảo, rửa hết sức sạch , chén đĩa cũng lau hết sức sạch , tủ lạnh trong vách tường, bàn thép màu trắng để các loại dao, mỉm cười vươn tay, dùng ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào bàn thép, hai mắt giống như lên chút suy nghĩ thâm trầm.

      Ba người Đường Khả Hinh ngồi ở mặt bàn, nhìn vào, nhìn vẻ mặt , cảm thấy có chút ngạc nhiên.

      Ellen đột nhiên quay đầu, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: " có thể giúp đỡ tôi ?"

      Bruce và Niky cùng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn Ellen có chút há hốc mồm, chỉ vào mình, : "Me?"

      Ellen khẽ gật đầu.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Bruce và Niky cái, đột nhiên mỉm cười, đứng lên, câu: "Ok, tôi rất vui lòng."

      Ellen ngượng ngùng gật đầu.

      Đường Khả Hinh liền vào phòng bếp, nhìn , hỏi: "Cần tôi giúp cái gì sao?"

      Ellen cầm cái tạp dề, đến ở trước mặt của Đường Khả Hinh, dịu dàng đeo vào cho , sau đó đôi tay hết sức dịu dàng nắm chặt bả vai của , xoay người của . . . . . .

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên xoay người, cảm thấy ngón tay Ellen hết sức dịu dàng hoạt động bên hông của mình, thắt dây cho mình, sững sờ, nhớ tới người ấy cũng từng buộc tạp dề cho mình như vậy, dịu dàng, nhất là ánh mắt kia. . . . . .

      Thân thể bị mạnh mẽ xoay lại!

      sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Ellen.

      Hai mắt Ellen hết sức hấp dẫn dịu dàng đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh mẽ, nhìn Đường Khả Hinh, giống như có ma lực hấp dẫn sâu, thậm chí chọc thẳng và tim .

      Đường Khả Hinh nhìn trong tròng mắt giống như biến thành màu xanh đen, có bóng dáng nho của mình, cả người lập tức sửng sốt, giống như bị màu xanh này hấp dẫn sâu, thể dời tầm mắt. . . . . .

      Ellen gì thêm, mà mỉm cười xoay người, người đàn ông đẹp trai vốn mới vừa hơn 20 tuổi, lúc này ánh mắt giống như người đối mặt thức ăn ngon ngàn vạn năm, nhanh chóng xoay người, xắn ống tay áo, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy thịt bò, còn có cá mú, sò biển, lập tức lấy ra con cá mú đen, cắt thành miếng, đặt vào lò nướng, nướng cá vàng ươm giòn tan . . . . . .

      Có rất ít người làm cá như vậy, Đường Khả Hinh nhìn , ngạc nhiên cũng thấy sắc mặt của Ellen chăm chú, hai mắt giống như chứa đựng năng lượng vô hạn, cầm tỏi, rau húng tây, bạc hà, rau mùi tây, nấu với cà chua, loại mùi vị rất đặc biệt, dần dần xông lên, làm cho ánh mắt người ta khỏi sáng lên. . . . . .

      Ellen im lặng lên tiếng, tưới nước cà chua lên từng miếng cá, chất lỏng đỏ tươi hợp với miếng cá vàng ươm làm cho người ta lập tức nuốt nước miếng, vừa nhàng dội nước gia vị lên, vừa quay đầu dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhìn đĩa cá, nuốt nước miếng.

      Ellen khẽ mỉm cười, nhanh chóng đốt lửa, cái nồi đất sạch , rót Riesling, rau húng tây, nghệ tây, cắt vài lát vỏ chanh, rót vào chút ít bơ, sau khi đun sôi, đem sò biển rửa sạch, tách bỏ nửa bỏ, đổ sò biển còn nửa thịt và vỏ vào trong nồi nước nóng hổi, đợi sau khi đun sôi hoàn toàn, mới căn dặn Đường Khả Hinh ra ngoài lấy bơ cuộn, thả vào trong súp, lại cắt ô liu đen thành miếng, bỏ vào trong súp sôi ùn ục, mùi vị có hai!

      Rốt cuộc mùi vị nồng đậm bên trong phòng bếp bay lên.

      Ánh mắt Ellen chăm chú biến thành sắc bén, đem hạt thông thả vào lò nướng150 độ, nướng thành màu vàng nâu, lại đem mực ống bỏ vào trong chảo, cùng ớt khô, tỏi, rau húng tây, hạt tiêu đen, đun sôi lúc, lấy mực ống ra để nguội, thái sợi, đem rau thơm, cần tây, rau thơm thân trắng, tỏi. . . . . . Chế biến thành sốt màu xanh, tưới lên mực ống, cuối cùng rắc lên hạt thông màu vàng nâu, món ăn này giống như mang theo cám dỗ trí mạng xuất tại bàn ăn phòng ăn, Bruce và Niky nuốt ngụm nước bọt, rốt cuộc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ellen, người đàn ông này giống như chưa có vào phòng bếp, chỉ nhè cuốn ống tay áo lên, giọt nước dính ở người , giống như người đàn ông gia đình, nấu món ăn ngon đơn giản mà thôi.

      Đường Khả Hinh vừa nhìn , vừa kịp chờ đợi cầm nĩa, ghim lát cá mực ăn, nhất thời cảm giác bình thường chỉ là mùi vị cá mực nướng đơn giản, trải qua chế biến, giống như võ sĩ, lúc này trở thành vị vua, mùi vị rất phức tạp, mùi vị khác thường làm người ta vui vẻ, đột nhiên rất cảm động kêu lên: "Tôi muốn chính là mùi vị này! ! Món ăn của nhà hàng tây các nơi, cơ bản đều giống nhau, nhưng tôi muốn món ăn đặc biệt, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người khác! ! Những món ăn này đều là món Mexico, sau khi món ăn được cải tiến, thưởng thức tâm trạng thoải mái, thậm chí mang theo chút phong tình! !"

      khiếp sợ nhìn Ellen, bật cười kêu to: " quá lợi hại ! !"

      Hai mắt Ellen chỉ lên nụ cười có chút dịu dàng.

      Mấy ngày nay, Bruce và Niky hai người này nếm món tây đến muốn phát điên, bây giờ có món mới mẻ, đặc biệt là rau cải, đặc biệt là món Âu, nhìn rất them ăm, thậm chí bọn họ cũng chú ý tới, ba món ăn này nhìn như liên quan nhau, dùng gia vị cũng cơ bản giống nhau, nhưng thưởng thức món ăn khác nhau cảm giác vẫn biến mất! làm người ta hết sức hết sức vui vẻ ! !

      Ellen đứng ở bên, nhìn mọi người, bao gồm Mick đều ăn vui vẻ, cầm nĩa ăn cá, ăn miệng dính đầy tương đỏ, hé miệng mỉm cười.

      Đường Khả Hinh vừa ăn cá mực, vừa nhìn Ellen, có chút vui vẻ hỏi: " tính toán ở phòng ăn chúng tôi làm việc hay ?"

      Ellen dịu dàng nhìn trước mặt, đôi tay đâm khẽ túi quần, đẹp trai dịu dàng cười gật đầu, : "Yes!"

      Giương mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, duỗi tay về phía , : "Cám ơn ! Hoan nghênh gia nhập phòng ăn Bách Hợp !"

      Ellen vươn tay, nắm bàn tay bé của , cũng vui vẻ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh kích động nhìn Ellen, suy nghĩ rốt cuộc cũng có đầu bếp, nhà hàng này rốt cuộc có thể khai trương, nghĩ tới đây, càng thêm kích động nhìn bên ngoài phòng ăn, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoa đào bay đầy trời.

      Cha, cha đúng, con đường về phía thành công là thể so đo thời gian, khi chúng ta bỏ ra quên mình, bỏ ra tất cả, có báo đáp ! !

      Đúng vậy, khi chúng ta quên mình, bỏ ra tất cả đều có báo đáp, này ở nước trải qua khó khăn tất cả người thường thể gặp phải, lại dùng lấy trái tim vô cùng kiên định tới hôm nay, từ xây dựng lại, rồi đến rực rỡ hẳn lên, chỉ tẩy rửa phòng ăn này, còn có tư tưởng và linh hồn của mình.

      phòng ăn Bách Hợp chọn khai trương vào ngày chủ nhật tuần này, trong khoảng gian này này Đường Khả Hinh sửa chữa phòng ăn, mỗi ngày đều học quản lý kinh doanh phòng ăn, còn gọi điện thoại cho Mạn Hồng hướng dẫn kinh doanh phòng ăn như thế nào, cho nên trước khi khai trương nhà hàng, chỉ có mình dùng năng lực phải của người, ôm đồm mua, ghi nợ, kế toán, còn có các loại công việc nhân viên phục vụ, tiếng cũng nhanh chóng tiến bộ.

      Trong quá trình Ellen cũng đưa tới người trợ lý, còn đưa ý kiến, tuyển thêm hai sinh viên làm việc thời vụ, Gordon và Sophie, vào tối thứ sáu, Hoàn Á mua hàng đưa tới mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi kiểm kê, Niky làm theo Khả Hinh căn dặn, đặt tất cả nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, thậm chí kinh ngạc phát , còn có kem bảy màu mới đưa vào tủ lạnh, mắt to của sáng lên, muốn đưa ngón tay đen kịt vào quẹt . . . . .

      "Chát ! !" Đường Khả Hinh đứng ở bên, cố làm ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nhìn .

      Niky như ủy khuất cất vào tủ lạnh xong, lầu bầu xoay người ra ngoài.

      Ellen đứng ở khu điểm tâm ngọt trong phòng bếp, đem phần pho mát, quết lên quả táo, dâu tây, việt quất, thậm chí thêm chút Bạc Hà, cầm muỗng, xoay người dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn cái, khẽ mỉm cười, cầm muỗng, múc lên chút trái cây trải pho mát và việt quất, đưa vào miệng, nhất thời cảm giác mềm mại ướt át của pho mát trượt vào đầu lưỡi, giống như dây dưa triền mien với đầu lưỡi, việt quất ướt át và chua chua, như đầu lưỡi tình nhân ngượng ngùng trêu đùa. . . . . . sững sờ, hai mắt lộ ra ánh sáng mê ly, giống như cảm thấy người đàn ông đưa đôi tay dịu dàng ôm bên hông của mình, cúi xuống hôn môi nồng tình mật ý, thậm chí mút lấy đầu lưỡi, nhàng ngậm, liếm. . . . . .

      Ellen bưng cái đĩa tròn, hai mắt phát ra ánh sang nồng đậm, vẻ mặt lộ ra mập mờ nhìn , mới vừa muốn cất bước, lại nghe được ngoài cửa có người gọi Khả Hinh . . . . . .

      "Vâng•" Đường Khả Hinh chợt từ trong món bánh ngọt bừng tỉnh, có chút mờ mịt nhìn Niky cái, lập tức xoay người ra ngoài, vừa ra ngoài vừa ngạc nhiên vỗ đầu của mình suy nghĩ, mới vừa xảy ra chuyện gì? Điên à? Tại sao lại xuất ảo giác?

      Ellen đứng ở bên trong phòng bếp, nhìn Khả Hinh lúc khỏi, ngây ngốc vỗ đầu của mình, đột nhiên ngượng ngùng mỉm cười, xoay người, để đĩa xuống, nhìn pho mát thiếu chút, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng. . . . . .

      Đường Khả Hinh ra ngoài, nhìn Bruce dẫn mọi người cùng nhau mặc đồng phục Hoàn Cầu mới vừa đưa đến, đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, còn có váy ngắn nữ, thậm chí ngay cả bảng tên đều có, kiểm tra từng món, rốt cuộc hiểu Trần Mạn Hồng luôn thích cầm roi, ở trước mặt nhân viên nhìn khắp nơi, nghiêm túc kiểm tra, còn có vô cùng cẩn thận và yên lòng, thậm chí trong đáy lòng còn che giấu ngượng ngùng và biểu đạt quan tâm.

      dừng ở trước mặt của Bruce, nhìn ông già này vẫn cùng với mình tới bây giờ, mái tóc ngắn màu trắng tao nhã, mặc đồng phục màu đen, mặt mày hồng hào, khuôn mặt cao hứng nhìn mình, hai mắt cũng đỏ bừng mỉm cười, đối với Niky, còn có sinh viên người mới nhận tới, Gordon và Sophie khẽ mỉm cười, : "Các vị cực khổ! ! Ngày mai, xin cố gắng lên! !"

      "Ok! ! !" Mọi người cùng nhau giơ tay, giương mặt nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh cũng cười, cảm thán ngẩng đầu lên, nhìn cả phòng ăn, vô cùng mong đợi ngày mai! !

      Buổi tối hôm đó, Đường Khả Hinh vẫn như bình thường, giống như cha ngày trước, im lặng phụ trách kiểm tra phòng bếp lần, dùng ngón tay quét mặt bàn, lại ngẩng đầu, nhìn chén đĩa trong tủ thủy tinh trong suốt, cùng dao nĩa, thậm chí kiểm tra bên trong hầm chứa đá, có trở nên xấu hay , hài lòng mỉm cười, phòng ăn, kiểm tra thiết bị phòng cháy, tình huống bài biện bàn ăn, lại vào phòng của Niky, vào hầm dưới long đất. . . . . .

      Hầm đất vẫn ẩm ướt, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước giọt, thanh này giống như thanh bên bờ sông Cambridge.

      Hơi lạnh.

      Đường Khả Hinh ôm hai vai, từng bước từng bước đạp hầm đất, nghe tiếng nước giọt quen thuộc, tiếp tục về phía trước, lập tức trong đường hầm sâu thẳm truyền đến thanh giống như tiếng giết chóc chiến trường lịch sử. . . . . .

      sững sờ, dừng bước lại, đứng ở trong đường hầm hẹp, khẽ trợn hai mắt, theo bản năng lắng nghe thanh xung quanh truyền tới, cho rằng mình nghe lầm!

      Lập tức, chợt giống như thiên quân vạn mã ùng ùng kéo tới, thậm chí nghe được vô số thanh người cầm kiếm giết choc ! !

      "Ai? Tại sao có thể như vậy?" Đường Khả Hinh ôm chặt áo choàng, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn khắp xung quanh, kinh hoảng quát to tiếng: "Ai . . . . . . "

      Két . . . . . .. . . . . . tiếng mở cửa kinh khủng truyền đến.

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, run rẩy hai mắt trợn to, thấy cánh cửa cổ xưa bên cạnh hầm rượu, theo tiếng vang đáng sợ chậm rãi mở ra, đàn ông mặc chiến y màu trắng cổ xưa, giống như quỷ mỵ chậm rãi xuất tại cạnh cửa, khuôn mặt tôn quý như hoàng tử, hai mắt màu nâu sậm, ánh nhìn giống như xuyên thấu linh hồn người, đội mũ tướng quân lông chim dài, tóc quăn dài màu vàng kim rũ xuống, nhìn mình, vươn tay giống như ngàn vạn năm, thâm tình gọi : "Jenny . . . . . ."

      Cảm giác lạnh run! !

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn ánh mắt màu nâu sậm của người đàn ông kia, cuối cùng biến thành màu xanh dương thú tính, giống như hai hồn bó đòi mạng, muốn hút linh hồn của mình, đầu của lập tức tê rần, trước mặt bỗng tối sầm, cả người hoảng sợ đến té xỉu ở đất.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 527: CÒN ẤY SAO?

      "Jenny. . . . . . Jenny. . . . . ." Từng tiếng gọi dịu dàng, từ bốn phía chậm rãi truyền đến.

      Đường Khả Hinh nằm ở giường, hai mắt nhắm nghiền, lắc đầu, níu chặt ga giường, hoảng sợ run rẩy, hơi thở dồn dập, giống như lập tức bị hút vào trong gian u ám khổng lồ kinh khủng. . . . . .

      "Jenny. . . . . ." Tiếng gọi đến gần như thế, giống như có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi đập vào mặt.

      giọt mồ hôi từ trán xuống.

      Đôi tay Đường Khả Hinh níu chặt ga giường, cuối cùng hai mắt mông lung mờ mịt mở ra, trong từng làn sương mù màu trắng, giống như nhìn thấy bóng dáng bi thương, chậm rãi ràng. . . . . .

      khỏi nhớ lại nổi đau, hai mắt chợt đỏ bừng, ý thức mở mắt lần nữa, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông England mặc quần áo kỵ sĩ màu trắng thêu vàng, ngắm nhìn mình sâu, hai mắt lóe ra nước mắt bi thương và tư niệm, giống như chờ ngàn năm vạn năm, rốt cuộc xuất . . . . . .

      " là ai?" Đường Khả Hinh thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông England giống như hoàng tử, hai mắt màu nâu sậm, rất dịu dàng và bi thương nhìn mình, cũng cảm giác xa lạ. . . . . .

      thâm tình nhìn , hai tay chống ở hai bên thân thể của , lúc nhàng nằm xuống, mái tóc dài màu vàng óng hơi xoăn quét qua khuôn mặt của . . . . . .

      Vào lúc này, hai mắt Đường Khả Hinh chảy xuống nước mắt giống như từ kiếp trước kiếp này, nhìn , khỏi kích động, muốn vươn tay khẽ vuốt ve mặt của , lại thể động đậy, chỉ rất bi thương nhìn , nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .

      cũng kích động vui sướng nhìn , nắm bàn tay bé của , thả vào bên môi, thâm tình hôn, nước mắt từ sống mũi cao thẳng chảy xuống, trong lòng run rẩy, nhộn nhạo đơn trăm năm qua . . . . . .

      Đường Khả Hinh giống như biết đơn, rốt cuộc khẽ nhích ngón tay, nhàng lướt qua môi mỏng của . . . . . .

      ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy tràn đầy vô hạn thâm tình, rốt cuộc cúi xuống, nhàng hôn ở môi của .

      Vô hạn lạnh lẽo.

      Đường Khả Hinh lại theo bản năng đưa hai tay ra, ôm chặt cổ của , thậm chí đôi tay quét xuống, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của , giống như biết thân thể của bị đóng băng trăm năm rất lạnh.

      Nước mắt của lại xuống, khẽ mút lấy môi của , bàn tay nắm bả vai của , chảy xuống áo len trắng tinh của , nhàng vuốt ve bờ vai trần của . . . . . .

      Đường Khả Hinh lại ôm chặt thân thể của , quét phần lưng của , cùng mở môi mỏng, đầu lưỡi quấn lấy lẫn nhau. . . . . .

      "A . . . . . . . . . . " tiếng kêu thê lương, lập tức truyền đến! ! !

      Ầm! ! ! vật to lớn nện ở mặt đất! !

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy mặc váy dài màu trắng bay bay, chải tóc kiểu cổ xưa, đầu chảy máu, trợn mắt oán hận, mặt sát mặt đất, tức giận nhìn mình! ! Hai mắt của trừng to, hoảng sợ đến vỡ mật, lập tức nhanh chóng ngồi dậy, đôi tay nắm chặt tóc, kêu to: "A . . . . . . . . . . "

      "Khả Hinh?" Tiếng của nhiều người gấp rút truyền đến! !

      "A . . . . . ." Đường Khả Hinh ôm đầu hoảng sợ khóc lớn, nước mắt tí tách lăn xuống, nhớ tới người đàn ông kia đơn và tịnh mịch chờ đợi nhiều năm, nhớ tới bóng lưng mới vừa xuất , giống như mất trí hét to! !

      "Khả Hinh! ! !" Bruce ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hoảng sợ luống cuống, liền vội vàng tiến lên, ôm vào trong ngực, kêu to: "It is just a dream. A dream on¬ly” (Đây chỉ là giấc mộng! Chỉ là giấc mộng!).

      Ellen và Niky hết sức khiếp sợ và hiểu nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh giường khổ sở chảy nước mắt, khổ sở buồn bã khóc, mặt ngạc nhiên, rốt cuộc ở trong hầm dưới lòng đất xảy ra chuyện gì?

      Đường Khả Hinh tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Bruce, tiếp tục khổ sở thất thanh khóc lớn, nước mắt từng viên lướt qua khuôn mặt, bi thương mất trí! !

      Ellen gấp gáp tiến lên, lập tức đưa hai tay nắm chặt Đường Khả Hinh lắc mạnh, kêu to: "Hi! ! Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh bị người lắc mạnh, rốt cuộc trong đầu vụt qua, rơi lệ ngẩng đầu, nhìn Bruce và Niky, còn có Ellen, thậm chí Mick ngủ cùng với mình, đều mặc áo ngủ trắng như tuyết, ôm con mèo trắng, có chút lo sợ nhìn mình, chợt thất thần, giống như mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, thở hổn hển, tâm trạng lại căng thẳng nhìn mọi người. . . . . .

      "Khả Hinh, what's wrong with you? In my dream just now, I heard your screaming from the cellar. Then we ran down to the cellar, and saw you already pass out.” (Khả Hinh, rốt cuộc có chuyện gì? Tôi ngủ, nghe được tiếng kinh hoảng thét to bên trong hầm đất, chúng tôi cùng nhau chạy xuống, liền nhìn thấy té xỉu ở nơi đó). Niky nhanh chóng gấp gáp .

      Đường Khả Hinh có thể nghe hiểu Niky , nhưng cảm giác thân thể bị người rút sạch sinh khí, tựa vào bên giường, nhìn xung quanh, tủ treo quần áo củ kỹ, còn có giá sách nho , thậm chí lò sưởi trong tường nho , giống như mới từ thực tế phục hồi tinh thần, nuốt cổ họng khô cạn cái, lau mồ hôi trán, cúi đầu, im lặng lên tiếng. . . . . .

      Nhưng bi thương vẫn còn có tiếp tục.

      Người đàn ông kia bi thương nhìn mình, hai mắt rưng rưng thâm tình, đơn rất nhiều nhiều năm. . . . . . đơn rất nhiều rất nhiều năm. . . . . .

      ngồi ở giường, lại ôm đầu, nước mắt từng viên chảy xuống, nức nở.

      Mọi người nghi ngờ nhìn .

      Ellen càng nghi ngờ hiểu ngồi ở bên giường, nghiêng mặt nhìn hai mắt Đường Khả Hinh bi thương, mất hồn, còn có bi thương phát ra từ trong thân thể, liền cau mày ngưng mặt lâu, mới đưa ra chủ ý : “Ok. Maybe we'd better stop asking her what's going on and let her be quite for a moment. It is already late at night. I'll keep her company and you can just go and take a rest now (Có lẽ chúng ta cần hỏi ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho yên lặng lát, tại đêm khuya, mọi người nghỉ trước, tôi ở cùng ấy).

      Bruce và Niky cùng nhau quay mặt sang, nhìn .

      Ellen nhìn bọn họ, lại im lặng gật đầu cái.

      Bọn Bruce thể làm gì khác hơn là im lặng đứng lên, muốn ra ngoài, nhưng Niky vẫn cúi người xuống, đưa hai tay bưng khuôn mặt nhắn của Khả Hinh, hôn lên trán của , mới lo lắng : "Tất cả đều có chuyện gì, bảo bối. Chúng tôi ."

      Đường Khả Hinh ngồi ở giường, tiếp tục rơi lệ.

      Hai người thể làm gì khác hơn là ra ngoài.

      Ellen im lặng nhìn Đường Khả Hinh độc ngồi ở giường, hai mắt thâm thúy lên chút đau lòng và lo lắng, dịu dàng hỏi: "Có thể cho tôi biết, xảy ra chuyện gì hay ?".

      Đường Khả Hinh im lặng lâu, biết dùng tiếng biểu đạt thế nào, suy nghĩ bay xa xa, lại nhớ tới nước mắt bi thương chờ đợi của người đàn ông kia, trong lòng khỏi chua xót, đau đớn nở, nghẹn ngào : "Tôi đột nhiên rất nhớ người nhà của tôi . . . . ."

      Ellen cau mày nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai dịu dàng của Ellen, trong khoảng thời gian này, cùng tiếp xúc, phát đầu bếp rất ngượng ngùng, quá rành biểu đạt, nhưng nấu món ăn rất có linh hồn, hiểu , lại khỏi tin cậy, liền dùng tiếng trung sâu kín : "Tôi đột nhiên nhớ người nhà của tôi . . . . . Lúc nảy tôi nằm mơ, trong mơ có đàn ông hôn tôi, rất bi thương, rất thâm tình hôn tôi, tôi giống như cảm thấy nước mắt của ấy, rất dịu dàng rơi vào mặt của tôi, linh hồn của tôi bay ra, theo ấy biết đâu. . . . . . Tôi giống như đến tòa thành cổ xưa xây dựng vì tôi, mỗi chuyện xưa nơi đó, tôi nhặt lên cũng đau lòng. . . . . ."

      cúi đầu, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt, nhàng nức nở, khỏi đau lòng, nghẹn ngào : "Loại cảm giác này, cùng tất cả chuyện quá khứ của tôi, chênh lệch xa là xa, tôi cảm thấy cuộc sống, bắt đầu thay đổi. . . . . . khỏi thay đổi. . . . . . Tôi sợ, tôi lo lắng, thậm chí tôi bắt đầu nhịn được nhớ tới người kia. . . . . ."

      đột nhiên đưa hai tay che mặt nghẹn ngào bật khóc, : "Tôi mới vừa ở trong mộng hôn người đàn ông khác! Tôi sợ! Nhưng tôi bị ấy hấp dẫn giải thích được, tôi cho rằng cuộc đời này của tôi động lòng vì người thứ hai, nhưng tại sao tôi động lòng với người trong mộng. . . . . . Tôi cảm nhận ấy lạnh lẽo, tôi cảm nhận nổi bi thương của ấy, tôi muốn ôm ấy, thậm chí muốn hôn ấy! ! Có chuyện gì? Có chuyện gì? Tại sao tôi có thể động lòng đối với người đàn ông thứ hai? thể nào. . . . . . thể nào. . . . . . Tôi giống như mơ thấy ấy. . . . . ."

      Ellen yên lặng nghe này , hai mắt lộ ra chút đau đau dịu dàng, cúi người tới trước, cẩn thận ôm vào trong ngực, tay vỗ phía sau lưng của . . . . . .

      Nước mắt Đường Khả Hinh cũng khống chế nổi chảy, giống như thấy người đàn ông trong mộng, bi thương nở, lạnh băng nhìn mình, trong lòng của đau xé, nữa tựa vào trong ngực Ellen, nhàng nức nở. . . . . .

      "Chúng ta ra ngoài dạo. . . . . ." Ellen đột nhiên đưa ra đề nghị.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm .

      Ellen nhấp môi khẽ mỉm cười, dịu dàng đưa ngón tay vén tóc trán ướt đẫm của , sau đó cẩn thận đứng dậy đỡ Khả Hinh mặc màu trắng áo len, mini skirt màu trắng, thuận tay cầm lên cái áo khoác màu trắng, khoác lên người của , dìu đứng lên, mình chỉ mặc áo len cổ chữ V màu trắng, quần tây màu nâu, vóc người cao gầy, hết sức tao nhã theo ra phòng ăn.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn trời đêm Cambridge, toàn bộ ra ở dưới ánh trăng dịu dàng, cây liễu yên tĩnh, bờ sông chảy xuôi, từng tòa nhà yên lặng đứng vững ở dưới bầu trời tối tăm, từng ngọn đèn đường cổ kính, màu xanh, màu hồng, màu vàng, màu xanh sáng lên, giống như đá quý, đắm chìm trong sương, tản ra ánh sáng mê người. . . . . . nhìn phong cảnh yên tĩnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình thoát khỏi giấc mộng, có chút thoải mái, thở dốc hơi, quay đầu nhìn Ellen. . . . . .

      Ellen ngượng ngùng mỉm cười, nhàng đỡ bả vai của , cùng với qua hành lang thủy tinh trong suốt của phòng ăn, qua cây cầu cong cong, dọc theo con đường ướt đẫm, qua từng ánh đèn giống như viên đá quý, về phía trước. . . . . .

      Ban đêm ở Cambridge, có quán rượu buôn bán trắng đêm, cho nên thường xuyên có rất nhiều người quá cao hứng, ở đường nổi điên ném chao rượu khắp nơi, cho nên Ellen ôm chặt Khả Hinh, từng bước từng bước cẩn thận dọc theo con đường cổ kính, về phía trước.

      Đường Khả Hinh nhìn thị trấn nổi tiếng thế giới, trong vô số học viện đẳng cấp nhất thế giới, sừng sững ở trước mắt mình, vẫn thể cảm nhận mình là người Cambridge, mặc dù nơi này rất bao dung. . . . . .

      "Do you believe that? You only have the family feeling the moment you left it. ( tin ? Cảm giác gia đình, chỉ là lúc rời khỏi mới có thể sinh ra. . . . . . ) Ellen mỉm cười dùng giọng vô cùng dịu dàng ra những lời này.

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn , hiểu.

      Ellen im lặng lên tiếng, ôm đứng ở tòa nhà có lịch sử lâu đời, vách tường nghệ thuật điêu khắc ràng, tay lướt qua dấu vết điêu khắc khắp nơi, thậm chí ngón tay nhàng lướt qua đường cong than thể người nữ . . . . . .

      Ánh mắt Đường Khả Hinh nhìn chăm chú như vậy, liền cũng ngạc nhiên đưa bàn tay bé, đặt ở nơi gồ lên, tay có thể đặt tại đường cong nào đấy thân thể người nam, ngẩn ra, quay mặt sang nhìn Ellen.

      Ellen cười.

      Đường Khả Hinh đột nhiên hiểu ý cười.

      Lúc này, mưa phùn rối rít rơi xuống, vô số ngọn đèn xanh da trời, vàng, đỏ, chiếu rọi hạt mưa phùn giống như nhiều màu sắc. . . . . .

      Chẳng lẽ đây chính là mưa cầu vòng trong truyền thuyết?

      Đường Khả Hinh và Ellen, hai bóng dáng tĩnh mịch trùng điệp trong cơn mưa phùn lóe ánh sáng nhiều màu sắc, nhìn nhau, đột nhiên bật cười thoải mái.

      Cảnh giới cuộc sống có nhiều, ra cần khổ sở truy tìm, nó ở bên cạnh của bạn, lĩnh ngộ và hiểu thấu đáo làm tiêu tốn của bạn chút thời gian ?

      Ellen im lặng ôm Khả Hinh tiếp tục về phía trước, dọc theo con phố quán rượu, thấy vô số người, tay thuận giơ chai rượu, rối rít cụng nhau, hào hứng chè chén, hai người đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn tất cả. . . . . .

      Đường Khả Hinh càng giống như cách thế hệ nhìn những đôi nam nữ hào hứng vui vẻ, dịu dàng mỉm cười.

      Ellen quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên ôn nhu cảm tính hỏi: "Do you still love him? ( còn ta sao?).

      "Hả?" Đường Khả Hinh nhìn Ellen, đột nhiên cười khổ muốn giải thích đây chỉ là giấc mộng. . . . . .

      "No..." Ellen nhìn Đường Khả Hinh sâu, : "The real one not in your dream (Tôi người ngoài giấc mộng... )

      Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng lên tiếng, quay mặt sang nhìn con hẻm ướt đẫm và u tối. . . . . . Mưa phùn vẫn rơi tí tách, đột nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn Ellen, có chút tinh nghịch : " tại tôi lại muốn biết , bí mật trong hầm dưới lòng đất này! Tại sao tôi có giấc mơ kì lạ như vậy! !"

      Ellen hiểu nhìn .

      Đường Khả Hinh kéo lên, đạp con đường ướt đẫm bước ! ! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :