1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Bóng dáng kia

      Nước mưa vẫn trút xuống xung quanh.

      Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt say mê nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, nhất là lúc xem tài liệu rất chăm chú, hai mắt lộ ra ánh sáng rất sắc bén, trong lòng của như có mật ngọt chậm rãi tan ra . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, com lê màu đen, cả người lộ ra hơi thở tôn quý, lật xem tài liệu chậm rãi hỏi: "Nhìn cái gì?"

      Như Mạt lên tiếng, chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng say lòng người nhìn . Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi chuyển ánh mắt, nhìn cái, lên tiếng tiếp tục xem tài liệu, vừa nhìn vừa hỏi: "Lần này tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tình hình như thế nào?"

      Đông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mỉm cười : "Tình huống hoàn hảo. Hoàng tử Uy Liêm và vương phi đối với chuyến Trung Quốc lần này vô cùng hài lòng, chỉ là. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục lật xem tình hình chuỗi khách sạn bên Tây Âu. . . . . .". . . . . ."

      Đông có chút mất mát : "Laurence từ nước Pháp gửi điện thư về, hỏi thăm chuyến đến Trung Quốc lần này của hoàng tử và Vương phi hỏi tới Đường Khả Hinh. . . . . . Dường như ông ấy vẫn buông tha, hi vọng khách sạn chúng ta có thể hợp tác với kia. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại lật văn kiện trong tay.

      Như Mạt chú ý đến ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút thay đổi liền tò mò hỏi: "Đường Khả Hinh. . . . . . Chính là người . . . . . làm cho bị chê cười ở quán bar?"

      Tưởng Thiên Lỗi có chút trách cứ nhìn về phía Như Mạt.

      Sắc mặt của Như Mạt đỏ lên, có chút xin lỗi : "Xin lỗi, lần đó em tới để . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, : "Sau cuộc tuyển chọn, có tin tức của ấy ?"

      Đông bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi : " có. . . . . . Nhã Tuệ là bạn thân của Đường Khả Hinh vẫn xin nghỉ gần nửa tháng nay, nghe chăm sóc Khả Hinh bị thương, nếu Tổng Giám đốc muốn biết tin tức của ấy. . . . . ."

      " cần!" Tưởng Thiên Lỗi từ trong com lê đen của mình, gở xuống bút máy ký tài liệu!

      Đông sửng sốt nhìn cái liền xoay người nhìn về phía trước, lại thấy trong cơn mưa mờ mịt, có bóng dáng màu trắng, té ngã ở trước pho tượng quảng trường, ngạc nhiên khẽ kêu tiếng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhấc mí mắt, nhìn cái.

      Vì mưa rơi quá lớn, xe chạy chậm về phía trước, Đông nhìn bóng dáng nhàn nhạt kia, : "Có người té ngã ở trong mưa, dường như ngất . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này hơi xoay người nhìn về phía bóng dáng ngã xuống bên cạnh pho tượng trong cơn mưa rơi trắng xóa. . . . . .

      "Trời ạ!" Như Mạt lo lắng tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bóng dáng đơn kia : " đáng thương! Dường như là , Thiên Lỗi! Phái người xem ấy chút! !"

      Tưởng Thiên Lỗi mím chặt đôi môi, nhìn cái, vừa muốn lên tiếng, cũng nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu khóc to: "Khả Hinh . . . . . ."

      Đông giật mình nhìn phía ngoài cửa sổ!

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi dừng ở bóng dáng té xỉu đất trong mưa!
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Cửa Thiên đường

      Nhã Tuệ đội mưa vọt đến trước mặt Khả Hinh té xỉu, quỳ gối trước mặt , ôm lấy thân thể của , đau đớn khóc thành tiếng: "Tại sao ngốc như vậy! ! tới nơi này, phải muốn nhìn mẹ sao! Tại sao qua đó nhìn bà? Tại sao muốn trốn tránh bà? nhớ cha mẹ, tôi biết mà. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong ngực Nhã Tuệ, hai mắt khép chặt, mặc cho mưa gió trút xuống.

      Nhã Tuệ lại khóc : "Tôi biết tại sao muốn rời khỏi! Nhưng có thể đâu! ? gặp mặt mẹ cũng dám. . . . . . còn có thể đâu? Chúng ta về nhà , cho tới bây giờ gia đình chúng tôi cũng xem là người ngoài! Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà ! !"

      Nhã Tuệ vừa khóc, vừa muốn đỡ Khả Hinh cõng về nhà, ngờ Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong mưa, mặc cho mưa gió rụng rơi!

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng muốn đỡ , bất đắc dĩ cũng chỉ là , hơi sức đủ, muốn lôi kéo lại té lăn đất, vừa khóc vừa kéo Khả Hinh. . . . . .

      Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trong mưa.

      Như Mạt cũng có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Thiên Lỗi. . . . . . cứu cứu ấy. . . . . ."

      Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe, hai mắt phát ra ánh sáng vô tình : "Mặc kệ hôm nay ấy xảy ra chuyện gì, tất cả đều do ấy tự mình làm tự chịu, liên quan đến người khác! Để lại cho ấy cây dù, coi như ngày đó tôi nợ ấy đoạn đường!"

      Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn tròng mắt lạnh nhạt vô tình quen thuộc của Tưởng Thiên Lỗi, khẽ cắn môi dưới, dám nữa.

      "Vâng . . . . ." Đông rối trí trả lời, ngay lập tức cầm cây dù xe, chống lên, đội mưa gió bước nhanh tới trước mặt Nhã Tuệ gào khóc, đem cây dù đưa cho , rồi : "Nhã Tuệ! ! Đây là cây dù Tổng Giám đốc cho , đừng khóc nữa, mau gọi xe cứu thương !"

      Nhã Tuệ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Đông thư ký của Tổng Giám đốc che dù đứng ở trước mặt của mình, rơi lệ ôm Khả Hinh hôn mê, khóc cầu cứu: "Thư kí Lưu, tôi cầu xin giúp tôi cầu xin Tổng Giám đốc, đưa chúng tôi đoạn đường ! lúc nảy tôi đến đây, gần như mang theo tiền! Đưa chúng tôi đoạn đường! Tôi cầu xin !"

      Đông che dù, đứng ở trong mưa nhìn Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hôn mê ngã ngồi ở trong mưa, mưa gió điên cuồng trút lên người các , đành lòng nhưng hiểu cá tính của Tổng Giám đốc, khẽ thở dài hơi, đưa cây dù trong tay tới trước mặt , bất đắc dĩ xoay người rời . . . . . .

      Nhã Tuệ giật mình nhìn Đông nhanh chóng trở lại ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce đóng cửa xe, lập tức để Khả Hinh xuống, đội gió mưa, chạy như bay đến bên cửa sổ xe Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay vỗ mạnh vào cửa sổ xe, khóc : "Tổng Giám đốc! ! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài cứu giúp! Tôi biết ngài và Khả Hinh xảy ra chuyện gì, nhưng ấy có thể là chuyên gia pha rượu cực kỳ xuất sắc tại khách sạn chúng ta! Tổng Giám đốc. . . . . . Nếu như ấy dự thi, hầu ngài uống rượu đỏ, chỉ có thể là Khả Hinh a! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Tổng Giám đốc!"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêm mặt làm ngơ, nhìn mưa bay phía trước xe cửa sổ, hai mắt lạnh lẽo.

      Đông hơi nghiêng đầu nhìn cái, rốt cuộc bảo tài xế: "Lái xe!"

      "Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ khóc đuổi theo chiếc xe kia, càng ngừng vỗ cửa sổ xe, kêu to: "Tổng Giám đốc! Đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài làm ơn!"

      Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy . . . . . .

      "Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ vẫn buông tha đứng ở giữa đường khóc rống.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe lạnh lùng, hai mắt nhìn kính chiếu hậu phía trước, nơi xa có bóng dáng té xỉu nằm ở trong mưa gió, nhưng lên tiếng!

      Nhã Tuệ rơi lệ nhìn chiếc Rolls-Royce trước mặt dần dần xa, chỉ đành phải oán hận thế gian có quá nhiều người vô tình rồi nhanh chóng chạy về tại chỗ, đội mưa gió, cắn răng cố hết sức cõng lên Khả Hinh bất tỉnh, cố sức bước . . . . . .

      Đường Khả Hinh nằm ở sau lưng của Nhã Tuệ, đón gió mưa trút xuống, hoàn toàn có tri giác, đôi tay rũ xuống giống như người chết.

      Xung quanh mưa vẫn thê lương, điên cuồng trút vào người , giờ khắc này chỗ trút hết nổi bi thương, tuyệt vọng, giống như đêm hôm ấy, người đàn ông trong bóng tối ôm chặt mình, cắn xuống môi, tuyệt vọng để lại câu : "Tôi nếm qua máu của , mạng của tôi là mạng của , nếu nhà họ Tưởng phản bội, cho dù tôi hóa thành Quỷ Hồn cũng bỏ qua cho bọn họ!"

      Những lời này giống như tuyệt vọng trước cái chết bất ngờ ập đến! tấn công đến thế gian vô tình này!

      Bên trong xe Rolls-Royce màu đen!

      Như Mạt đột nhiên dùng tay đè ngực, khổ sở kêu : "Đau quá!"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay mặt sang, hai mắt nhìn thấ sắc mặt Như Mạt tái nhợt, lập tức để xuống văn kiện, ôm vào trong ngực, nâng mặt của , căng thẳng hỏi: "Thế nào?"

      "Tim của em đau quá!" nhất thời Như Mạt đổ mồ hôi đầm đìa, khổ sở thở hổn hển : "Đau quá. . . . . ."

      " phải bệnh tim của Như Mạt tiểu thư phát tác chứ?" Đông xoay người, có chút lo sợ .

      "Lập tức lái xe đến bệnh viện! !" Tưởng Thiên Lỗi ôm Như Mạt vào trong lòng, sắc mặt hơi căng thẳng : "Mau! ! !"

      "Dạ! !" Tài xế đáp lời, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện! !


      Chương 42: Trái tim

      Bệnh viện! Hành lang dài màu trắng!

      Đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên!

      Giáo sư khoa tim mạch giỏi nhất của cả bệnh viện nhanh chóng vào phòng cấp cứu!

      Nơi hành lang dài u ám, mười mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng thẳng giống như thần chết!

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, hai mắt xốc xếch chợt lóe, lúc ôm Như Mạt vào, hôn mê rồi, dường như ba lần tánh mạng của suýt lướt qua mình, khẽ cắn răng!

      Đông gấp gáp đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ đáng sợ, căng thẳng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế đặc biệt, muốn gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của , dám nhiều lời nữa liền xoay người tiếp tục nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu đóng chặt!

      Tất cả lặng lẽ yên tĩnh!

      Thời gian giống như qua lâu, rốt cuộc cửa chính phòng cấp cứu mở ra!

      Viện trưởng và nhiều giáo sư sắc mặt nặng nề ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, tới trước mặt viện trưởng và giáo sư, hỏi: "Viện trưởng! Như Mạt như thế nào?"

      Viện trưởng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng mỉm cười : " may lần này đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu hậu quả khó lường được. Đây là kỳ quan sát hoán đổi nội tạng năm thứ hai của Như Mạt tiểu thư, chúng tôi để ý thấy thân thể và nhịp tim của ấy sinh ra phản ứng bài xích."

      Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lạnh giọng : "Ý của ông . . . . . . Trái tim kia thích hợp với ấy?"

      Viện trưởng khẽ thở dài hơi: "Phải biết việc cấy ghép nội tạng, nhất là ghép tim, có ba kỳ quan sát, nếu như trong ba năm này, thân thể của ấy có phản ứng khác, mọi chuyện tốt. . . . . ."

      "Kết quả xấu nhất là gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn viện trưởng hỏi.

      Viện trưởng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Kết quả xấu nhất giống như lúc ban đầu chưa thay đổi trái tim, trái tim từ từ sợ hãi và suy kiệt, nhưng nếu trước lúc ấy phát bệnh, có thể tìm được trái tim thích hợp, tiến hành cấy ghép, có lẽ có đường sống. Nhưng thân thể của Như Mạt tiểu thư quá yếu, ý chí mạnh, ra đây là cơ thể đóng vai trò thúc giục tiềm thức."

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, hai mắt run rẩy xẹt qua chút đau lòng, thấy y tá chậm rãi đẩy Như Mạt thoi thóp nằm ở giường bệnh ra, lập tức tiến lên, cúi người xuống nhìn sắc mặt Như Mạt tái nhợt, hai mắt khép chặt, lông mi dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, mộng ảo và dịu dàng, nở nụ cười may mắn, nắm bàn tay bé lạnh lẽo của , nặng nề cam kết : " nhất định tìm cho em trái tim thích hợp, mặc kệ phải trả giá cao thế nào!" (cam kết làm hối hận cả đời , gặp cảnh đau lòng muốn chết vì đổi trái tim, ed khóc sưng cả mắt!)

      Như Mạt nằm ở giường bệnh, khép chặt hai mắt, giống như nghe được cam kết này, lông mi khẽ rung động, tràn ra nước mắt.

      Phòng bệnh VIP.

      Mưa dần dần tạnh, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên chút sương mù.

      Như Mạt vẫn chưa tỉnh thuốc mê nằm ở giường nệm trắng tinh, sắc mặt tái nhợt, ngủ say.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên giường, giống như sinh mạng vĩnh cửu nhìn Như Mạt, hai mắt lên dịu dàng.

      Có lẽ trong mộng, Như Mạt vẫn thể cảm nhận được người đàn ông trong sinh mệnh canh chừng mình, vẫn say trong giấc mộng ngọt ngào.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động.

      thanh của Đông từ ngoài cửa truyền tới, khe khẽ : "Tổng Giám đốc. . . . . . Tần tiên sinh tới. . . . . . mười lăm phút nữa đến phòng bệnh. . . . . . ấy vô cùng nóng ruột tình huống của Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tiếp tục nhìn gương mặt Như Mạt ngủ say.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Trái tim

      Bệnh viện! Hành lang dài màu trắng!

      Đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên!

      Giáo sư khoa tim mạch giỏi nhất của cả bệnh viện nhanh chóng vào phòng cấp cứu!

      Nơi hành lang dài u ám, mười mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng thẳng giống như thần chết!

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, hai mắt xốc xếch chợt lóe, lúc ôm Như Mạt vào, hôn mê rồi, dường như ba lần tánh mạng của suýt lướt qua mình, khẽ cắn răng!

      Đông gấp gáp đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ đáng sợ, căng thẳng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế đặc biệt, muốn gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của , dám nhiều lời nữa liền xoay người tiếp tục nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu đóng chặt!

      Tất cả lặng lẽ yên tĩnh!

      Thời gian giống như qua lâu, rốt cuộc cửa chính phòng cấp cứu mở ra!

      Viện trưởng và nhiều giáo sư sắc mặt nặng nề ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, tới trước mặt viện trưởng và giáo sư, hỏi: "Viện trưởng! Như Mạt như thế nào?"

      Viện trưởng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng mỉm cười : " may lần này đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu hậu quả khó lường được. Đây là kỳ quan sát hoán đổi nội tạng năm thứ hai của Như Mạt tiểu thư, chúng tôi để ý thấy thân thể và nhịp tim của ấy sinh ra phản ứng bài xích."

      Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lạnh giọng : "Ý của ông . . . . . . Trái tim kia thích hợp với ấy?"

      Viện trưởng khẽ thở dài hơi: "Phải biết việc cấy ghép nội tạng, nhất là ghép tim, có ba kỳ quan sát, nếu như trong ba năm này, thân thể của ấy có phản ứng khác, mọi chuyện tốt. . . . . ."

      "Kết quả xấu nhất là gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn viện trưởng hỏi.

      Viện trưởng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Kết quả xấu nhất giống như lúc ban đầu chưa thay đổi trái tim, trái tim từ từ sợ hãi và suy kiệt, nhưng nếu trước lúc ấy phát bệnh, có thể tìm được trái tim thích hợp, tiến hành cấy ghép, có lẽ có đường sống. Nhưng thân thể của Như Mạt tiểu thư quá yếu, ý chí mạnh, ra đây là cơ thể đóng vai trò thúc giục tiềm thức."

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, hai mắt run rẩy xẹt qua chút đau lòng, thấy y tá chậm rãi đẩy Như Mạt thoi thóp nằm ở giường bệnh ra, lập tức tiến lên, cúi người xuống nhìn sắc mặt Như Mạt tái nhợt, hai mắt khép chặt, lông mi dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, mộng ảo và dịu dàng, nở nụ cười may mắn, nắm bàn tay bé lạnh lẽo của , nặng nề cam kết : " nhất định tìm cho em trái tim thích hợp, mặc kệ phải trả giá cao thế nào!" (cam kết làm hối hận cả đời , gặp cảnh đau lòng muốn chết vì đổi trái tim, ed khóc sưng cả mắt!)

      Như Mạt nằm ở giường bệnh, khép chặt hai mắt, giống như nghe được cam kết này, lông mi khẽ rung động, tràn ra nước mắt.

      Phòng bệnh VIP.

      Mưa dần dần tạnh, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên chút sương mù.

      Như Mạt vẫn chưa tỉnh thuốc mê nằm ở giường nệm trắng tinh, sắc mặt tái nhợt, ngủ say.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên giường, giống như sinh mạng vĩnh cửu nhìn Như Mạt, hai mắt lên dịu dàng.

      Có lẽ trong mộng, Như Mạt vẫn thể cảm nhận được người đàn ông trong sinh mệnh canh chừng mình, vẫn say trong giấc mộng ngọt ngào.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động.

      thanh của Đông từ ngoài cửa truyền tới, khe khẽ : "Tổng Giám đốc. . . . . . Tần tiên sinh tới. . . . . . mười lăm phút nữa đến phòng bệnh. . . . . . ấy vô cùng nóng ruột tình huống của Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tiếp tục nhìn gương mặt Như Mạt ngủ say.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Trái tim tốt đẹp

      Cửa phòng bệnh mở ra!

      Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục đen của mình, lạnh lùng ra ngoài, căn dặn Đông : "Lập tức thông báo viện trưởng, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, tôi muốn thông qua toàn thế giới tìm được trái tim thích hợp nhất cho Như Mạt! Lập tức!"

      "Dạ!" Đông theo phía sau đáp lời!

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, lạnh lùng về phía trước, mười mấy tên vệ sĩ theo ở phía sau , cũng nhanh chóng ra khỏi đại sảnh bệnh viện.

      Khí thế lớn như vậy khiến cho bác sĩ, y tá, cùng người thân bệnh nhân trong bệnh viện cũng rối rít ghé mắt.

      Nhã Tuệ vừa mới chăm sóc cho Khả Hinh, trong tay cầm đơn thuốc chuẩn bị lấy thuốc, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ra đại sảnh bệnh viện, vệ sĩ cũng nhanh chóng theo sát ra ngoài, nhất thời tò mò theo ra ngoài, thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục, ngồi lên chiếc Rolls-Royce, vệ sĩ đóng cửa xe. . . . . .

      Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, hai mắt vô tình phát ra tia sáng lạnh lẽo, nhớ tới bộ dáng vô tình kia ở trong mưa to lúc nảy, liền có chút tức giận xoay người, xoay người trong nháy mắt nhìn thấy Đông , vẫn mặc đồng phục thư ký khách sạn, đeo bảng tên, cùng viện trưởng tới phòng làm việc, vừa vừa : "Viện trưởng! Tổng Giám đốc chúng tôi , mặc kệ trả bất cứ giá nào, nhất định phải thông qua tổ chức y tế tân tiến nhất thế giới nhanh chóng tìm trái tim thích hợp cho Như Mạt tiểu thư! Hơn nữa vô cùng gấp rút! Ngài cũng biết nguyên nhân Tổng Giám đốc tiện ở lại chỗ này. Nhưng Như Mạt là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tổng Giám đốc! Tôi hi vọng ngài hiểu chuyện này!"

      Viện trưởng gật đầu, : " Tưởng Tổng Giám đốc yên tâm! Chúng tôi nhất định hết sức!"

      "Ngài vất vả rồi." Đông dứt lời liền im lặng gật đầu cái, mình tới phòng bệnh.

      Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, lập tức núp ở phía sau cây cột bệnh viện, nhìn Đông cất bước tới phòng bệnh VIP, trong đầu của thoáng qua hình ảnh trong cơn mưa xối xả, dường như nhìn thấy trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng Tổng Giám đốc có xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đó cũng phải là vị hôn thê của Tổng Giám đốc trong bữa tiệc đính hôn thế kỷ,. . . . . . vậy. . . . . . ấy là ai?

      tức khắc hiểu ra, những gia đình cao quý, luôn có những chuyện tình cảm phức tạp!

      bất đắc dĩ lắc đầu cái, cầm đơn thuốc lấy thuốc xong liền về phía khu nội trú, qua lối riêng của phòng VIP ngửi thấy mùi thơm hoa hồng, tò mò ngẩng đầu lên, dường như thấy được lối VIP ở trước mặt xuất lên bóng dáng xinh đẹp nhưng nhìn thấy người tới, sâu kín nhìn bức tranh sơn dầu phong cách Châu Âu treo tại lối VIP, nặng nề thở dốc hơi, mới phát mùi thơm này rất dễ chịu, giống với mùi thơm nồng đậm của hoa hồng bình thường mà loại mùi thơm đặc biệt.

      Nhã Tuệ suy nghĩ nữa, giống như mang theo mùi thơm này mỉm cười xoay người vào phòng bệnh của Khả Hinh.

      Khả Hinh được Nhã Tuệ đưa về phòng bệnh, sâu kín rưng rưng tỉnh lại, trong đầu vẫn là hình ảnh đáng thương của mẹ kéo sọt rác trong mưa, nước mắt lần nữa từng viên lăn xuống.

      Nhã Tuệ khẽ thở dài, nhận thuốc trở về đặt ở giường bệnh, nhìn Khả Hinh lại rơi lệ, bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh , gọi : "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, vẫn sâu kín nhìn phòng bệnh trắng tinh, lặng lẽ rơi lệ.

      Nhã Tuệ thấy bạn thân như vậy, mình cũng khổ sở cúi đầu lau lệ, mới nghẹn ngào : "Luc nảy té xỉu ở đường, tôi gặp Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ, gì.

      Nhã Tuệ cố nén nước mắt, có chút chán nản : "Tôi . . . . . Tôi với thư kí của ta, xin Tổng Giám đốc giúp chở chúng ta đoạn đường. . . . . . Bởi vì ngất , bởi vì lúc ấy tôi tìm quá gấp cho nên người quên mang tiền, cũng có cầm điện thoại, tôi thể làm gì khác hơn là nhờ bọn họ. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi phát , mặc kệ có phải gương mặt của bị hủy hay , thế gian này vẫn có rất nhiều người vô tình, quan tâm đến chết sống của chúng ta"

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay mặt sang, đau lòng nhìn bạn thân.

      Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, đau lòng nghẹn ngào : "Khi đó, trong lòng tôi đột nhiên rất nhớ chú Đường. . . . . . Ông ấy là người tốt nhất, từng là đầu bếp ưu tú nhất cả nước ở khách sạn năm sao, người như vậy, nếu nhìn thấy người khác đói bụng, ở trong phòng bếp, thắp ngọn đèn , xào đĩa cơm chiên nóng hừng hoặc bát mì nóng cho người ăn xin, người già đơn có ai nuôi sống. . . . . . Khi đó, chú ở trong lòng của tôi là người chú đáng kính nhất, cao lớn nhất, đẹp trai nhất."

      Đường Khả Hinh nhớ tới cha, lại đau buồn, nước mắt tràn mi.

      Nhã Tuệ lấy tay lau nước mắt mặt ngừng chảy, tiếp tục nghẹn ngào : "Tôi mặc kệ có phải chú đầu bạc tóc trắng hay , khi tôi nhắm mắt lại, chú vẫn đẹp trai nhất, hiền lành nhất. . . . . . Tôi biết, ở trong lòng của có nghĩ như vậy hay , má trái trọn vẹn đại biểu cho cuộc sống cả đời sao. Nếu nghĩ nó quan trọng như vậy, vậy . . . . . . hãy nhắm mắt lại lắng nghe trái tim mình có giống như loại người vô tình kia hay , làm cho bản thân lạnh lẽo, hận thù thế giới? Hay từng là bức tranh xinh đẹp?"

      Đường Khả Hinh đột nhiên vô cùng khổ sở co quắp, run rẩy nắm chiếc chăn trắng tinh, che mặt của mình, mình núp bên trong nức nở.

      Nhã Tuệ khóc tiếp: " phải chú với sao? Mặc kệ trăng sao hay cảnh sắc xinh đẹp bị che giấu. Chúng ta thể vì chuyện may rủi thế giới này mà buông tha vẻ đẹp, linh hồn phải dũng cảm tiến tới a! Bởi vì đó là trái tim của chúng ta! Cuộc sống của chúng ta!"

      Đường Khả Hinh vẫn núp ở trong chăn, nức nở.

      Nhã Tuệ đau lòng ôm bạn thân vào trong ngực, khẽ xoa lưng của , nghẹn ngào nức nở : "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cần buông tha mình! làm sao biết, con đường này, nó nhất định hạnh phúc? Sở dĩ Khả Hinh từng xinh đẹp, phải bởi vì khuôn mặt của xinh đẹp, mà bởi vì là đáng , bất cứ lúc nào cũng để cho trái tim mình tốt đẹp! Dũng cảm chút nữa. Mặc kệ khuôn mặt của có bị hủy hay , những quả nho chưng cất trong thùng gỗ sồi thành rượu đỏ vẫn chỉ lựa chọn chuyên gia pha rượu có trái tim tốt đẹp nhất, hiểu bọn chúng nhất. . . . . . . . ."

      Đường Khả Hinh đột nhiên khóc rống, cuối cùng đưa hai tay ra ôm bạn thân của mình, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

      Đúng vậy, chúng ta làm sao biết, chúng ta lựa chọn con đường này nhất định hạnh phúc? Chỉ cần trong lòng chúng ta hi vọng, dũng cảm bước , sống hạnh phúc theo cách riêng của chúng ta, có đôi khi chỉ cần cố gắng cần buông tha là được.

      Nhã Tuệ cảm thấy Khả Hinh buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười, đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau nước mắt cho nhưng khi đầu ngón tay quét qua cánh mũi Khả Hinh. . . . . .

      Vẻ mặt Khả Hinh đột nhiên thay đổi, hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc xếch chợt lóe. . . . . .

      Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, hỏi: " làm sao vậy? thoải mái chỗ nào sao?"

      Đường Khả Hinh tái mặt, nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lên đầu ngón tay Nhã Tuệ, thả vào trong mũi, hít , có chút lo lắng ngẩng đầu lên, run rẩy : "Mùi thơm này. . . . . . Rất quen. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Có liên quan đến việc bị hại

      "À?" Nhã Tuệ ngạc nhiên giơ tay lên, đặt vào trong mũi ngửi cái, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nghi ngờ : "Tôi nghe được mùi thơm a. . . . . . Đây là mùi thơm gì?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên cái, hoảng sợ giọng : "Mùi hoa hồng. . . . . ."

      "Hoa hồng?" Nhã Tuệ trầm ngâm suy nghĩ chút, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình tới, ngửi được mùi thơm hoa hồng rất dễ chịu đúng như Đường Khả Hinh : "Ách. . . . . . Lúc nảy tôi vào phòng bệnh qua lối VIP, ngửi được mùi thơm rất dễ chịu, đối với mùi hương tôi cũng biết chút, nhưng mùi hoa hồng này làm cho tôi mê say sâu, cho tới bây giờ tôi cũng có ngửi qua mùi thơm hoa hồng đặc biệt như vậy. . . . . . Thế nào? Tôi mang mùi thơm này vào sao? Mùi thơm này thế nào?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn ra giọt lệ, nhanh như tia chớp, trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, mấy đàn ông, dữ tợn tới gần mình ngửi được mùi thơm hoa hồng, mà mùi thơm kia với mùi thơm bay vào trong tay Nhã Tuệ rất giống nhau. . . . . .

      Trái tim Khả Hinh chìm xuống đáy cốc, theo bản năng vươn tay, khẽ vuốt má trái của mình, cảm giác gương mặt này lồi lõm bằng phẳng, buổi tối đó đau thấu tim phổi, vẫn làm cho mình thức tỉnh trong cơn ác mộng, nhưng mùi thơm kia vẫn còn chưa biến mất trong trí nhớ của mình, đó là mùi thơm của người phụ nữ mang tới. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhớ tới trong khoảng thời gian này chịu khổ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nhấc chăn lên, chân trần sàn nhà lạnh lẽo.

      "Khả Hinh. . . . . . muốn đâu?" Nhã Tuệ ngạc nhiên cũng lo lắng đứng dậy, theo phía sau của , căng thẳng hỏi.

      Khả Hinh lên tiếng, hai mắt rưng rưng ngưng tụ tia hoảng sợ, run run mở cửa phòng, lập tức ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nặc, hai mắt của hoảng sợ trừng lớn, giống như mùi hoa hồng này góp phần tạo nên màu hồng xinh đẹp mộng ảo, giống như sương mù bay trung, thậm chí trái tim của nghe đau đớn, căng thẳng đè chặt trái tim, cố nén nước mắt, men theo mùi thơm này, từng bước từng bước tới. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . . làm sao vậy? đừng làm tôi sợ. . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng tiến lên.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, theo hành lang màu trắng dài trong bệnh viện tiếp tục về phía trước, dọc đường nhìn thấy mấy bệnh nhân, hai tròng mắt của hơi run rẩy, tiếp tục nín thở về phía trước, cho đến khi nhìn cửa ra vào khu vực phòng bệnh VIP, phát ra mùi thơm nồng nặc, vẻ mặt của lập tức run rung hoảng sợ, nắm chặt ngực áo, đột nhiên gia tốc độ, cất bước muốn về phía trước . . . . . .

      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ bỗng chốc kéo Đường Khả Hinh, căng thẳng : " làm sao vậy? Chỗ đó chúng ta thể vào!"

      Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ gấp gáp nhìn cánh cử ra vào xa hoa, nghẹn ngào rơi lệ kêu : "Mùi thơm này. . . . . . Mùi thơm này. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghi ngờ hỏi: "Mùi thơm thế nào? cần mơ hồ như vậy, chút cho tôi biết, có phải có liên quan đến việc bị hại hay ?"
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :