1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 507: KHIẾP SỢ

      "Nếu là bạn chán ghét Luân Đôn, đó chính là chán ghét cuộc sống."

      Samuel john¬son, nhà lô-gích học người trình bày cuốn sách du lịch!

      Bầu trời dần dần sang trở lại.

      Đường Khả Hinh chống hai tay ở trước lan can thành xe buýt hai tầng, tò mò ghé đầu nhìn xuống, hai bên đường phố lấp lánh, vô số xe taxi màu đen, màu hồng, màu nâu ngược xuôi, kiến trúc cổ kính chiếm hết ánh mắt du khách, phần lớn nhà cửa có năm tháng lịch sử lâu đời, nhưng tu sửa vô cùng phù hợp, kiến trúc mới ít nhất có hơn mười tầng, tất cả nằm ở trong kiến trúc cổ kính, kết hợp hết sức hài hòa, nhất định có ảnh hưởng đến phong cách kiến trúc cổ điển, vô số đàn ông người ăn mặc thân sĩ đẹp trai, hoặc phụ nữ thanh lịch, cùng du khách đến từ các nơi thế giới, đường phố quyến rũ, bầu khí mát mẻ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nam sĩ mặc trang phục kỵ sĩ, trong tay cầm roi ngựa, vung roi để cho hai con ngựa nhàng chạy phía trước. . . . . .

      "Nhìn ! ! Có xe ngựa! ! Có xe ngựa!" Đường Khả Hinh vui vẻ đến nhịn được, vỗ hai rương hành lý bên cạnh, kêu to: "Mau nhìn ! !"

      Hai rương hành lý bên cạnh, yên lặng tựa vào vị trí nào đó.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại kích động nhìn xe buýt màu đỏ, chậm rãi chạy tới trước, cơn gió mát mẻ thổi tới, mang đến khí đặc biệt, sững sờ, quay sang, lập tức ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy tòa nhà quốc hội phong cách Gothic nổi tiếng thế giới, vô cùng hung vĩ huy hoàng nằm ở giữa trời đất, vào lúc này tiếng chuông đồng hồ Big Ben vang lên to, dường như muốn gõ đến Thiên cung, Thần điện. . . . . .

      Hai mắt của trừng to, lại kích động đứng lên, thấy được tòa nhà quốc hội cách xa "London Eye", đó là bánh xe khổng lồ, đặt bên cạnh chiếc cầu bắt qua dòng sông Thames, theo thời gian, chậm rãi xoay tròn, dòng sông tĩnh chảy xuôi, vô số du khách ngồi ở thuyền, ngắm nhìn kiến trúc cổ xưa lẫn đại hai bên bờ song dài đối lập nhau, từng có người nghi ngờ thay đổi kiến trúc cổ kính "London Eye" làm chủ thành phố mê người này, trở thành Luân Đôn "Đường chân trời", thế nhưng tòa thành này lấy thái độ bao dung trước nay chưa có, đem bánh xe xinh đẹp kì ảo kết hợp với cảnh sắc hữu tình tại ! !

      Đường Khả Hinh kích động dang rộng hai tay ra, nâng chặt khuôn mặt, hai mắt ửng hồng, nhìn kiến trúc khổng lồ mà mê người, trong đầu lập tức ràng, nhớ tới Tiêu Đồng về Luân Đôn, cung điện Buckingham, viện bảo tàng , bảo tàng Teresa Wax, phong cảnh như tranh vẽ, cảnh quan đếm cũng đếm xuể, có lẽ chúng ta may mắn, có thể ở bên ngoài hoàng cung, nhìn thấy bóng dáng Nữ Hoàng, nhịn được nhớ lại người kia, có liên quan với người hoàng gia cao nhất ở địa phương mê người này, là đề tài mà Quý tộc, công chúa, danh viện thường xuyên nhất, là người đàn ông phương Đông được hoan nghênh nhất nơi này, có lẽ tại ngồi ở góc khách sạn mới, cẩn thận làm việc, hoặc uống rượu đỏ.

      Em bước lên đất nước của , lại cách rất xa.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi tối tăm nhưng ngồi tại chỗ, đột nhiên mới phát , bước lên quê hương của , mới hiểu được thân phận chênh lệch cách xa, quen biết trước kia giống như chỉ là giấc mộng, ở mấy ngày trước, hai người đứng dưới bóng cây nhìn nhau mỉm cười, có lẽ thành dĩ vãng, lạc mất ở mảnh đất vĩ đại mê người này, chui vào trong khe hở thời gian.

      tiếng chuông vang lên, nhắc nhở Đường Khả Hinh phải xuống xe, lập tức vui vẻ hào hứng kéo hành lý nặng nề, xuống xe, muốn dùng hai mắt của mình, xem đồng hồ Big Ben nổi tiếng thế giới chút, muốn nhìn cảnh tượng rực rỡ và hùng vĩ của nó, muốn lao lên phía trước, nghe tiếng đồng hồ vang dội nhất thế giới. . . . . .

      cảm giác hưng phấn nhảy xuống xe, hả hê kéo hành lý, vừa ngẩng đầu lên nhìn bốn hướng đồng hồ Big Ben ở trước mắt, vui vẻ kéo hành lý, muốn về phía trước lại nhìn thấy người đàn ông cụng ly với mình hôm nay, lộ ra sắc mặt trầm, đứng ở trong đám người, nhìn trái phải, ánh mắt của trừng to, lui ra sau hai bước, đột nhiên kêu to: "Tại sao? phải là 100 pound sao?"

      Giọng trong trẻo này hấp dẫn người đàn ông cầm đầu nhìn sang, ta nhìn thấy Đường Khả Hinh kéo cái rương, sợ hãi bước , ta lập tức nhớ tới chính là cụng ly với mình, nghĩ tới có thể gặp ở chỗ này, biết ta dung tiếng câu gì, chỉ theo hướng Đường Khả Hinh kêu to! !

      Mấy người đàn ông vừa nghe, lập tức vọt vào đám người, đuổi theo Đường Khả Hinh! !

      "A! ! Mẹ ơi! Thiên hạ có cơm trưa miễn phí! vất vả tới nơi này, cho tôi nhìn cái chứ ! !" Đường Khả Hinh vừa kéo rương hành lý, vừa kêu to ầm ĩ, vọt vào đám người, tránh trái, núp phải, kêu to: "Help! Help!"

      Vô số du khách, tụ tập bên cạnh trạm xe buýt, nghe được tiếng kêu, liền tò mò nhìn sang.

      Đường Khả Hinh liều mạng kéo cái rương, nhìn dáo dác, chạy nhanh về phía trước, chỉ chút nữa là sắp nhào tới rừng cây phía trước, ngờ sau lưng bị người kéo mạnh, hoảng sợ đến vỡ mật, vừa muốn la to tiếng, ngờ miệng bị người bịt kín! !

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh trừng mắt, liều mạng giãy giụa! !

      Người đàn ông bên cạnh, cắn răng tay che miệng Đường Khả Hinh, nhìn bờ sông bên này lưu lượng khách nhiều lắm, liền kéo cả người về phía nơi kín đáo ! !

      Mấy người đàn ông cũng lộ sắc mặt trầm, về phía trước! !

      "Cứu. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Phía trước đám người, giống như nhóm bước nhanh về phía trước, hai cái rương màu xanh dương và màu hồng cũng bị cứng rắn lôi ! !.

      Địa phương xinh đẹp cũng có nguy cơ, vô luận chúng ta học sinh tồn như thế nào, trước hết vẫn phải biết bảo vệ tốt cho mình.

      đến bao lâu, mấy người đàn ông, liền dọc theo bờ sông, hả hê cười khỏi.

      Đường Khả Hinh mình bị ném dưới tàng cây nào đấy, mặt sưng đỏ, cái mũ bị kéo lệch ra bên, tóc bị xé kéo ngổn ngang, khóe miệng tràn đầy máu, áo khoác bị giật ra, toàn bộ tiền bị lấy , còn cho người đạp cái ở bụng, cái rương bên cạnh bị mở ra, quần áo, hộ chiếu đều bị lật rối loạn, có tiền, có tiền. . . . . . Những người đó còn hả hận, tát bạt tai mặt của , bị đánh đến lỗ tai kêu ông ông.

      Cả người, vừa sợ, vừa run rẩy, lại lòng chua xót, lại uất ức, lại khổ sở.

      Cả người Đường Khả Hinh đau đớn ngồi dưới đất, muốn chống thân thể đứng lên, lại đau đến ra lời, mặt vo thành nắm, khóe miệng chảy máu, giọt, sắc mặt tái nhợt, kiên cường đưa tay lau máu ở khóe miệng, tự với mình được phép khóc, được phép khóc, liều mạng nuốt nước mắt trở về, cứng rắn chống cái rương, lúc đứng lên, mới phát áo khoác ngoài cũng bị xé rách, tiền có, chính thức mất tất cả. . . . . .

      sững sờ, mờ mịt nhìn "London Eye" xinh đẹp xoay tròn ở trước mắt, đột nhiên cười khổ tiếng, trong mắt có lệ, nhưng xuống, đau đớn chỉ muốn cười, phủ cái rương, cười! !

      "Nôn bia hết rồi ! Sớm biết tiền bị cướp đoạt hết, cũng nôn bia!" chống mạnh thân thể, quỳ mặt đất, thu nhặt tất cả hành lý vào trong rương, vừa thu vừa hút lỗ mũi đỏ bừng, thu nhặt hết tất cả, mới phát , ra trong rương còn có ba củ khoai tây nấu chín Tiểu Nhu giữ cho mình, quấn ở trong cái hộp giữ tươi, mở đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, nhìn ba củ khoai tây bên trong hộp giữ tươi, nhớ tới ánh mắt dịu dàng, khéo léo của Tiểu Nhu, đột nhiên trở nên kích động nở nụ cười.

      Ở trong thời khắc tuyệt vọng như vậy, mỗi phút trong quá khứ đều rất quý trọng.

      Đường Khả Hinh hít mũi cái, run rẩy cầm hộp giữ tươi, kéo hành lý, tựa vào thân cây, mở hộp giữ tươi, từ bên trong lấy ra củ khoai tây thơm ngon, lột vỏ, vừa nhìn "London Eye" dưới ánh trời chiều, rực rỡ xinh đẹp như thế, vừa ăn khoai tây thơm ngát, mất tất cả rồi, mất tất cả rồi, đột nhiên cảm thấy buồn cười, lại cắn củ khoai tây. . . . . .

      sợ nữa.

      Cái gì cũng trải qua, còn sợ, cầm khoai tây, lại cắn ăn từng ngụm từng ngụm, nuốt vào.

      đất nước xa lạ, lập tức có thể xóa tan bi thương trong quá khứ của bạn ! nhưng bi thương mới đến ! !

      đơn bất lực, vừa kéo hành lý vừa dầy vừa nặng, vừa chậm rãi bước .

      Đường Khả Hinh, sợ, sợ, cuộc sống này, phải mùi vị gì cũng nên nếm thử chút sao? Cũng phải ai cũng có thể nếm mùi vị kinh hiểm và kích thích như thế, giống mọi chuyện từng trải qua du thuyền, sinh mạng còn sống, chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh chúng ta dũng cảm. có gì phải sợ.

      này lại kéo hành lý về phía trước, từng bước từng bước về phía trước.

      Bóng dáng đơn đường phố cổ kính, tạo thành mãnh liệt chênh lệch.

      từng vô số nghệ thuật gia tới tòa thành này, bởi vì nó trải qua quá nhiều truyền thuyết, hoàng tộc giết chóc, mạo hiểm cải cách, còn có thay đổi thời đại công nghiệp, hỏa hoạn cũng từng thiêu đốt ở trong thành phố này, nhưng bằng tinh thần im lặng quyến rũ, hết lần này đến lần khác nó chữa trị lịch sử buồn bã, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên nó có vô số màu sắc bí .

      Dù đối với thế nào cũng đáng kể, vẫn tòa thành này, bởi vì người đó ở tòa trong thành này.

      Màn đêm buông xuống, bầu trời vẫn bất đắc dĩ trút xuống cơn mưa phùn rất , Luân Đôn ơi, ánh đèn mê người, lung linh giống như từng trái tim , tràn đầy mập mờ, mê ly, mông lung, mộng ảo.

      Đầu đường ướt đẫm, giống như linh hồn dịu dàng của .

      Xe cộ trong Thành phố, chạy khắp nơi.

      biết bao lâu rồi.

      Cả người Đường Khả Hinh mệt mỏi, kéo rương hành lý, về phía con đường phố uốn lượn, chẳng có mục đích, trong tay ôm hộp giữ tươi, bên trong còn có hai củ khoai tây, vừa về phía trước, hai mắt mênh mông vừa nhìn đường phố xinh đẹp xung quanh, ở trong ánh đèn màu xanh dương, hồng, xanh lá, vàng, mê người chiếu rọi, chiếu rọi kiến trúc cổ kính ở trong mưa như tranh vẽ, phía trước tiệm đồ cổ dựng chiếc đèn màu đen khổng lồ, bên trong lại đặt con hổ và con mèo, ở trong tiệm đồ cổ thắp ánh đèn vàng quyến rũ, bạn có thể nhìn thấy rất nhiều hàng mỹ nghệ cổ xưa, được bài biện tao nhã ở trong tiệm, phát ra ánh sáng vô cùng bí cao quý.

      Càng ngày càng có cảm giác mãnh liệt, chỗ hấp dẫn nhất của thành phố này chính là ôm ấp tình cảm sâu sắc.

      Địa phương như mộng, địa phương như tranh vẽ, vào ban đêm càng biểu lộ bỏ sót.

      Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, đạp mặt đất ướt át, từng bước từng bước về phía trước, rốt cuộc tới cua quẹo hình trụ khổng lồ, buông hành lý xuống, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời rơi xuống cơn mưa, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Trong cuộc đời, lúc đơn có thể để cho mình mỉm cười, đây là quà tặng tốt nhất cho mình.

      Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

      này ngồi ở địa phương này, ngây người lâu lâu, rốt cuộc mệt mỏi chịu nổi, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ mê.

      biết gì, tòa nhà khổng lồ thắp sáng hàng chữ tiếng màu xanh da trời to, theo như trình độ tiếng của , hiển nhiên hiểu được mấy chữ tiếng này, nhưng có chữ, nhất định biết, đó chính là: Hotel. . . . . . .

      chiếc xe thể thao Lamborghini thắng gấp ở trước khách sạn, nhân viên tiếp tân lập tức cung kính, nở nụ cười lên trước, nhìn người trong xe khẽ mỉm cười.

      Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen kiểu England, áo sơ mi màu đen, nơ đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen hai hàng nút, ôm mỹ nữ tóc vàng khêu gợi, nở nụ cười xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân ở bên cạnh, mới vừa muốn vào đại sảnh khách sạn.

      "Hi! Hi?" Tiếng của hai nhân viên khách sạn, từ bên hông đại sảnh truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, thấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, đứng ở trước mặt bóng dáng nho , khẽ đẩy thân thể của , vẫn hết sức lễ phép, cung kính gọi: "Hi! ?"

      Cái cái rương màu xanh dương đó. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên hơi cau mày, theo bản năng còn muốn nhìn vào bóng tối, cái rương màu xanh da trời.

      "Let’s go!" Bên cạnh, mỹ nữ tóc vàng, lại làm nũng với .

      Trang Hạo Nhiên mập mờ nhìn cái, liền ôm về phía trước.

      "À? Cứu mạng? muốn làm gì?" giọng truyền đến.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên chợt biến, dừng bước lại, đột nhiên xoay người, cau mày nhìn bóng dáng quá quen thuộc, chớp mắt cho rằng xuyên , cảm thấy loại ý nghĩ này, thể tưởng tượng nổi. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức núp ở góc tường, hai mắt lệ, ngẩng đầu lên nhìn hai người này, hoảng sợ đến run rẩy.

      Giọng này. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên cau mày buông mỹ nữ tóc vàng ở bên cạnh, theo giọng này, chậm rãi về phía bóng dáng nho màu đỏ trong góc tối.

      Đường Khả Hinh cũng nghe loạt tiếng bước chân, bỗng hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên xuất trước mặt của mình, kinh hãi, hai mắt lăn xuống nước mắt, cảm giác nằm mơ. . . . . .

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lập tức sáng lên, trong đầu bừng tỉnh, khiếp sợ đến ra lời! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 508: PHƯƠNG HƯỚNG NGƯỢC LẠI

      Đường phố ướt róc rách, đèn đường màu đỏ phủ ở vách tường, rất mê ly, mập mờ.

      Trang Hạo Nhiên lái xe thể thao, nghe tiếng mưa rơi róc rách, hai mắt lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh lái xe, mặc dù thỉnh thoảng chớp mắt, biểu vẫn có chút thể tin.

      Đường Khả Hinh ôm chặt balo của mình, ngồi ở trong gian rất ấm áp, cúi đầu, lên tiếng, mới vừa rồi bởi vì tỉnh ngủ gào thét, lại làm kéo rách khóe miệng mới khép lại, rịn ra vài giọt huyết, vội vã vươn tay, lau khô.

      Trang Hạo Nhiên chú ý tới động tác này, cầm tay lái, quay mặt sang, có chút quan tâm và dịu dàng nhìn gò má của , nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu cái.

      nhìn cái, mới quay đầu, chăm chú lái xe.

      Chiếc Lamborghini ở đường phố uốn lượn, chạy thời gian lâu. . . . . .

      "Luân Đôn tồn tại vào thời La Mã cổ đại, cho nên chiều rộng đường phố cũng giống như thời kì xe ngựa trước đây. . . . . ." Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, lạnh nhạt .

      Đường Khả Hinh khẽ chớp hai mắt, cúi đầu, lên tiếng.

      Bởi vì trải qua cuộc hành trình ở đất nước xa lạ, trong đất nước lớn mạnh, phát mình rất bé, khỏi sinh ra loại cảm giác xa lạ với .

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng nữa, lái xe, ở con đường uốn lượn chạy thêm lúc, rốt cuộc chạy ra đường phố, dọc theo sườn núi tới, lái về phía biệt thự độc lập cuối con đường này, tường rào cửa màu đen, vây quanh tòa nhà màu trắng, ánh đèn vàng xung quanh vách tường sáng lên, trước cửa từng thân cây màu xanh lá, phát ra ánh sang xanh mơn mởn.

      Chiếc Lamborghini dừng ở trước sân , hai người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, lập tức đứng nghiêm chào.

      Trang Hạo Nhiên bước ra xe thể thao trước, chống cây dù trong suốt, nhanh chóng bước tới ghế lái phụ, mở cửa xe, nhìn Đường Khả Hinh ở bên trong. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ôm chặt túi đeo lưng, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu, nhìn nóc biệt thự tao nhã cổ điển, còn có hai vệ sĩ trước cửa, trải qua loạt biến hóa và sợ hãi, sợ hãi tất cả mọi thứ trước mắt, bao gồm tất cả tầng lớp nơi đây.

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh ở bên trong dám nhúc nhích, liền nhàng khom người xuống, đỡ xuống.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải xuống xe, Trang Hạo Nhiên đưa cây dù cho , sau đó mình im lặng về phía buồng sau xe, lấy cái rương màu hồng và cái rương màu xanh dương, cái rương này, khẳng định là mình mua.

      " thôi. . . . . ." kéo hai cái rương, tay kéo bả vai của , hơi cúi thấp phía dưới, vừa độ cao chống cây dù, vào sân .

      Vệ sĩ lại chào lần nữa, khỏi nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu, ôm chặt túi đeo lưng, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, cùng vào sân , trải qua con đường đá trắng , bước lên hai bậc thang, tới trước cửa biệt thự. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên im lặng vươn tay, đặt mật mã khóa cạnh cửa, đinh đinh đinh mấy tiếng, cửa mở ra, bên trong lập tức lùa ra khí ấm áp.

      "Vào thôi." Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh vào trong nhà, đây chỉ là căn hộ theo kiểu biệt thự, phong cách thiết kế, lấy gọn làm chủ, phòng khách nho , thảm theo phong cách Châu Âu, đặt ghế sa lon vòng tròn màu trắng sữa, phía trước là LCD, bên trái là ngọn nến, phía dưới là lò sưởi trong tường, bên cạnh lò sưởi trong tường đặt ghế nằm, xem ra vô cùng thoải mái.

      Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn bên trái phòng khách, bước lên hai bậc thang là phòng ăn cổ điển nho , lấy màu nâu làm chủ, bên cạnh là phòng bếp nho kiểu mở, cũng có lò sưởi trong tường nho , ở bên cạnh bàn ăn, vị trí chính giữa là cầu thang xoắn ốc màu trắng, tường treo mấy bức tranh.

      gian rất truyền thống.

      Trang Hạo Nhiên vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa cởi áo khoác xuống, ném ở bên ghế sa lon, từ lúc đó đến tại, vẫn thể tin được có thể mình đến nước , nhìn bộ dáng có chút lo lắng và sợ hãi, khóe miệng bị thương, liền nghi ngờ, nhàn nhạt : "Vào . . . ."

      Đường Khả Hinh dám nhúc nhích.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng , liền bất đắc dĩ lên trước, nắm cánh tay của , nhàng kéo về phía phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, mình cởi áo khoác tây trang xuống, tháo cà vạt ra, mở cổ áo, nhìn ngồi ở ghế sa lon cúi đầu, bộ dáng đáng thương, nhớ tới ở buổi tiệc ở trong nước, liền im lặng lên tiếng xoay người, đứng ở bên cạnh lò sưởi trong tường, ném vào chút củi, đốt lửa, mới chậm rãi hỏi: "tại sao tới nước ?"

      Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon, vẫn thể tin mình ở trong chỗ an toàn, cúi đầu, yếu ớt : "Em phục vụ phòng ăn ở nước . . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên cái, nhìn bên trong lò sưởi hừng hực, liền nhàn nhạt hỏi: "Ở nơi nào?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, lời nào.

      Trang Hạo Nhiên hiểu , liền đứng lên, xoay người, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, mười hai giờ, liền hỏi: "Ăn cơm rồi sao?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ ôm chặt túi đeo lưng, cúi đầu, bên trong còn có hai củ khoai tây.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh sâu, bất đắc dĩ hỏi khẽ: "Ăn cơm rồi sao?"

      Đường Khả Hinh hơi chớp hai mắt dịu dàng, mới nhàng : "Ăn. . . . . Ăn rồi. . . . ."

      Trang Hạo Nhiên cau mày nghi ngờ nhìn , hỏi: "Ăn cái gì?"

      Đường Khả Hinh nuốt cổ họng cái, mới sâu kín : ". . . củ khoai tây. . . ."

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn , thở dài cái, mới : " củ khoai tây chống đỡ ngày?"

      Đường Khả Hinh muốn tất cả mọi chuyện hôm nay mình gặp phải ở Luân Đôn, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.

      "Chờ chút. . . . . . làm chút món ăn cho em . . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, liền cuộn hai ống tay áo, muốn vào phòng bếp.

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, có chút cố kỵ, ôm túi đeo lưng, cũng có ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng : "Cố. . . . . . Cố Di tiểu thư có ở nhà hay ? Như vậy tốt?"

      Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn , bất đắc dĩ cười : "Nếu như ấy ở nhà, em muốn làm thế nào với em?"

      ". . . . . . Đưa em khách sạn là được rồi, em ở buổi tối, em ngay. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức rất nghiêm túc cúi đầu .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua chút bất đắc dĩ và đau đớn nhìn , thở dài, mới vào phòng bếp : "Ở đó , thường mang theo phụ nữ về nhà."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, biết nên gì.

      Trang Hạo Nhiên về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có đùi Gà tây nho , cùng chút tôm tươi, cá mực. . . . . . liền từ bên trong, nhanh chóng lấy tôm tươi ra, đặt ở đĩa, rửa sạch, lột vỏ, sau đó đem đùi Gà tây, dùng dao mỏng cắt mấy lần, cắt thịt xong bỏ vào trong chén, bỏ vào nước sốt đặc biệt, ướp gia vị, bật lửa, đặt chảo lên, rót dầu ô liu, chiên thịt Gà tây. . . . . .

      Sau đó trở chảo, Trang Hạo Nhiên chiên cá mực cắt gọn và tôm tươi, cùng nhau bỏ vào trong đĩa thủy tinh, cho vào chút tỏi sáng nay mới cắt xong, trộn đều lát, mới : "Gần đây rất ít nấu cơm ở nhà, cho nên nhiều đồ ăn lắm, lại khác với trong nước, làm mỳ Ý cho em thôi."

      Đường Khả Hinh ôm túi đeo lưng, dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nho kia, tiếp tục chăm chú chiên thịt Gà tây.

      Có lẽ là có chút vội vàng.

      Mỳ Ý và thịt Gà tây chiên mang lên bàn rất nhanh, Trang Hạo Nhiên đặt ly nước hoa quả tươi lên bàn, mới nhìn hướng Đường Khả Hinh : "Tới đây ăn . . . . . ."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, ngay lập tức để túi đeo lưng xuống, đứng lên, về phía phòng ăn ở đầu kia, nhìn món mì ý thơm ngon, nuốt nước miếng cái, sau đó về phía vị trí kia, ngồi xuống, nhìn chằm chằm đĩa mì ý.

      Trang Hạo Nhiên vừa nhìn , vừa kéo ghế ra, ngồi xuống, : "Ăn ."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, quá đói, liền : "Cám ơn. . . . . ."

      hai lời, khát khô miệng lưỡi, cầm nước cam lên, uống ừng ực ừng ực vài ngụm lớn, thở ra hơi, liền cầm nĩa, ghim miếng thịt gà, nhét vào trong miệng, nhai gấp, rất thơm. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng giống như đói bụng mấy chục năm, khẽ nhíu mày.

      Đường Khả Hinh nuốt chân giò hun khói thơm nồng, lại cúi xuống cầm nĩa lên, quấn hang chục vòng mỳ ý, toàn bộ nhét vào trong miệng, ăn để miệng trống !

      "Chậm chút. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn ăn vội vã như vậy, có chút đau lòng nhắc nhở .

      Đường Khả Hinh có nghe khuyên, tiếp tục ăn nhanh, ăn bàn lớn, giống như biết có bửa cơm này, còn bữa sau, ăn gấp gáp, hai mắt tràn đầy nước mắt, lại cố gắng để rơi, vừa nhai mì, vừa nâng nước trái cây lên uống. . . . . .

      "Em chậm chút. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhắc , dịu dàng : "Ăn xong rồi, còn có nữa. chết đói. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vừa ăn mỳ ý, vừa ngẩng đầu lên, nhìn cái.

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, có lẽ bởi vì chuyện trong bữa tiệc lúc trước, có hơi thất vọng. . .

      Đường Khả Hinh gì, trong lòng đau xót, mặc dù muốn giải thích, nhưng vẫn cố nén khổ sở trong lòng, tiếp tục ăn mì, nuốt từng ngụm từng ngụm.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bộ dáng , lại nhắc nhở lần nữa: "Em ăn từ từ, chết đói. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vừa nuốt mì, vừa suy nghĩ trong chốc lát, mới nâng lên đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút áy náy : "Lúc em tới, quên mang khăn lông tắm, bàn chãi đánh răng và áo ngủ, nơi này có dư ?"

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, mặt lên nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu cái.

      Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút bối rối cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cúi đầu, đáng thương, rốt cuộc nhịn được cười : " mua cho em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lên chút dịu dàng và biết ơn nhìn , dịu dàng : "Có ?".

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, liền đứng lên, nắm bả vai của , : "Từ từ ăn, chờ trở lại, trong tủ lạnh có nước hoa quả, nếu như lạnh, ngồi ở ghế dựa bên lò sưởi trong tường, hong lửa lúc. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cúi đầu, khuôn mặt yên tĩnh, hai tròng mắt ngập nước, khẽ gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên kéo tây trang, vừa mặc lên, vừa nhanh chóng mở cửa, ra biệt thự , căn dặn hai vệ sĩ hôm nay có thể tan việc, mình cũng bước nhanh về phía xe, ngồi vào bên trong xe, nhanh chóng khởi động, lái xe khỏi! !

      Xe chạy nhanh con đường yên tĩnh!

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời, mặt rốt cuộc lộ ra gấp rút và vui mừng, tay cầm tay lái, cũng bởi vì hơi kích động mà mềm yếu, nhanh chóng lái xe, chạy qua con đường yên tĩnh, thấy cửa hàng tiện lợi 24h, lập tức dừng xe, xuống xe, vào trong cửa hàng, nhìn mỹ nữ người mới mười tám tuổi, giơ tay câu: "Hi . . . ."

      "Hi. . . . . ." Nhân viên làm việc mỉm cười .

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vào trong cửa hàng, nhìn kệ có từng loại khăn lông màu hồng, màu xanh dương, màu trắng, màu đỏ, nghĩ nghĩ, liền chọn khăn lông màu hồng còn có bàn chãi đánh răng cùng màu, bước nhanh ra ngoài, đoán chừng tại cửa hàng đóng cửa, dễ mua áo ngủ, tối nay để cho mặc áo của mình trước. . . . . . Nghĩ tới đây, đột nhiên mỉm cười, xách theo cái túi , ngồi trở lại xe, lần nữa lái xe chạy nhanh về nhà! !

      Mưa phùn vẫn rơi xuống mông lung.

      Mới mười phút đồng hồ, Trang Hạo Nhiên lái xe chạy nhanh trở về nhà của mình, mặt của rốt cuộc lộ ra nụ cười, xách theo cái túi , vào cửa nhà, đẩy ra, lập tức phát bên trong lạnh lẽo, cả phòng khách trống rỗng, phòng ăn cũng có ai, chỉ còn lại cái đĩa trống , yên tĩnh nằm ở bàn ăn. . . . . .

      sững sờ, hai mắt xẹt qua tia nghi ngờ, xách theo túi, từng bước từng bước vào, đầu tiên trầm trầm nhìn thoáng qua phòng ăn, trong lòng đột nhiên run lên, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn phòng khách , chỉ còn lại củi đốt ấm áp cháy hừng hực, mà hai rương hành lý và túi đeo lưng nho cũng thấy, giống như chưa từng tới bao giờ. . . . . .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên vội vàng lóe lên qua tia kích động, lập tức nghĩ đến mới vừa rồi để mình , là vì muốn rời khỏi, trong lòng đau nhói, chợt chạy như bay ra ngoài, ra sân , đứng ở trong mưa, nhìn quang cảnh trống rỗng xung quanh, khổ sở gọi to: "Khả Hinh . . . . . . Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . "

      Quang cảnh xung quanh rất yên tĩnh, có tiếng đáp lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

      Trang Hạo Nhiên hối hận chạy như bay về phía trước, lại gấp gáp kêu to: "Đứa ngốc này! ! Em biết giận em! Em luôn tin vào lời nên tin! ! rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng bỏ lại em! Tại sao em tin ? ! Đứa ngốc, lúc này em khỏi, em còn có thể trông cậy vào ai? Đường Khả Hinh . . . . . . sai rồi được ? Lúc đầu nên sau này liên lạc! ! sai rồi được ? Em mau ra đây! ! Khả Hinh . . . . . . . . . . "

      Trang Hạo Nhiên đau lòng chạy như bay.

      Phương hướng ngược lại.

      , kéo rương hành lý nặng nề, hai mắt ngân ngấn nước mắt, trong tay nắm chặt tiền mới vừa lấy ra từ trong ví tiền của người đàn ông kia, từng bước từng bước dọc theo đường phố ướt đẫm về phía trước, sắc mặt của bình tĩnh, hai mắt tràn đầy nước mắt, qua ánh đèn Xanh da trời, rơi xuống câu dịu dàng: em xứng đàm luận rượu đỏ với , đúng vậy, ngay cả lộ trình ngắn ngủn em cũng rất mệt, rất khổ sở, tương lai gian khổ làm sao chống đỡ? Cho nên, em muốn quấy rầy cuộc sống của nữa . . . . . . em con đường của em, em mình. . . . . .

      Mưa phùn rơi rơi, rơi đầy bầu trời lãng mạn trong thành phố.

      Hai bóng dáng nhàn nhạt, dọc theo phương hướng ngược lại, càng chạy càng xa.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 509: RẤT HẠNH PHÚC

      Sáng sớm.

      Buổi sáng Luân Đôn nước , giống như kí ức qua, khí tản ra hương thơm lặng lẽ.

      Các loại kiến trúc, ở dưới ánh mặt trời buổi sáng, lộ ra nét trang nhã đặc biệt, thành cửa sổ treo đầy hoa, đèn đường cổ kính, rất yên lặng, lại làm cho người ta phát , thành phố này của nước thành phố chú trọng tỉ mỉ.

      Đường Khả Hinh mặc áo lông cổ lọ màu trắng, quần dài màu xám tro bó sát người, mang giày đáy bằng màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, kéo hành lý, từ khách sạn nho ra, đứng ở trước cánh cửa giăng hoa xanh biếc, quay đầu, mỉm cười nhìn quản lý khách sạn hơn 50 tuổi, giơ giơ bản đồ trong tay, ngọt ngào câu: "Thank you. . . . . ."

      "Bye. . . . . ." Quản lý khách sạn mặc đồng phục màu đen, hướng về phía Đường Khả Hinh vẫy tay.

      Đường Khả Hinh nhìn ông ta cái, mới kéo hành lý xoay người ra khỏi khách sạn, nhìn ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống đường phố Luân Đôn, khí mát mẻ trong lành, rải rác đường phố phong cách độc đáo, chậm rãi phát ra ánh sáng thân thiện, đêm qua mình đoạn đường dài mới tìm được khách sạn này, có lẽ lúc tới rớt mất ví tiền, để cho sinh ra mấy phần đề phòng và địch ý đối với thành phố này, nhưng cả đêm dùng tiếng nát trò chuyện với quản lý khách sạn, phát người trong thành phố này có quá nhiều phẩm chất tốt đẹp.

      Ngày hôm qua, quản lý khách sạn dùng từ điển, hết sức khó khăn với mình làm sao ngồi xe buýt đến trạm tàu điện ngầm Kingscross, hơn nữa còn để lại tờ giấy tiếng cho mình, nếu mình hiểu như thế nào, đưa tờ giấy này cho tài xế, hoặc đưa cho tài xế tắc xi.

      Đường Khả Hinh vừa lôi kéo cái rương bước , vừa mỉm cười nắm tờ giấy màu xanh dương bay ra mùi Lavender, người kì lạ, vô luận bọn họ làm chuyện lớn hay chuyện , lại muốn làm hết sức nghiêm túc, ví dụ như viết tờ giấy cho bạn, bọn họ tuỳ tiện xé trang giấy lấy ra dùng, mà dùng hình thức hết sức tôn trọng, dùng tờ giấy viết thứ tiếng của bọn họ, sau đó nhịn được nhớ tới đêm qua quản lý có chút khiêm tốn cười với mình: được rồi, chúng tôi lãng mạn bằng người Pháp. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhịn được bật cười, trải qua gặp gỡ tất cả mọi chuyện cả ngày hôm qua, đêm qua đến ngày hôm nay, để cho như tắm gió xuân, hơn nữa còn có chuyện để cho hết sức hết sức cao hứng, dừng bước lại, tựa vào trước cột đèn đường cổ kính màu đen, ngẩng đầu lên nhìn đường phố phía trước mặt, khắp nơi là cửa hàng đắt tiền, thậm chí phía trước còn có tiệm nail hết sức sang trọng ở trong nước nhưng ở nước thoạt nhìn quá bình thường, còn có các loại hương liệu ở trong nước cũng tìm được, toàn bộ bài biện đặc biệt tinh xảo, giống như bất cứ lúc nào cũng chờ đợi người thưởng thức nghệ thuật xuất . . . . . . Chờ chút! Tất cả đều phải trọng điểm, trọng điểm là . . . . .

      Đường Khả Hinh thể nhịn, mặt lộ ra nụ cười, hai mắt sáng ngời nhìn cửa hàng muôn màu rực rỡ, lúc nào cũng có thể có rất nhiều người tìm đến cửa hàng, cảm giác những tờ bảng hết sức căng phồng bên trong túi áo khoác ngoài của mình, ngày hôm qua móc ví tiền của Trang Hạo Nhiên phát bên trong có xấp tiền, cũng bất chấp tất cả móc ra hết, cũng kịp đếm, cho đến sau khi tới khách sạn , mới trốn vào toilet ngồi bồn cầu đếm, tờ tiền, chính là 50 pound, hình Nữ Hoàng , vô cùng uy phong, đúng, lúc này, có thể là hết sức nhân từ. . . . . . Mọi người đoán chút, rốt cuộc đếm bao nhiêu tờ tiền giấy, đếm toàn bộ hai mươi tờ. . . . . .

      Hai mươi tờ 50 pound, tổng cộng là bao nhiêu tiền? 1000 pound! ! ! ! .

      Ôi trời ơi!!! Người đàn ông này có thể đem 1000 pound bỏ trong ví tiền! Tại sao ?

      Đường Khả Hinh vui vẻ cười híp mắt, trải qua ngày, bắt đầu có chút thích nghi thành phố này, rốt cuộc cũng hiểu , thế giới này, có lẽ tiền phải vạn năng, nhưng nó có thể giải quyết rất nhiều vấn đề! nghĩ xong, mắt lại sáng long lanh, cười như hoa, cầm hơn 30 pound còn lại ở khách sạn, ngọt ngào hưng phấn về phía trước, nghĩ tới, nếu tôi mệt, vậy tôi ngồi xe buýt hai tầng, tôi có thể ngồi tắc xi, ha ha ha. . . . . .

      Đường Khả Hinh giống như ngốc, chỉ cần có người đối với tốt chút, cũng thõa mãn biết đến cỡ nào, lôi kéo cái rương bước , vẫn đắm chìm trong tờ giấy quản lý khách sạn đưa cho mình, mình cũng thầm : sau này tôi trở về nước, nếu có người hỏi thăm đường xá với tôi, tôi cũng nhất định phải dùng giấy viết thư rất đẹp, viết tên đường cho người khác, loại tôn trọng sâu này, là cảm giác lãng mạn. . . . . .

      bắt đầu có chút hiểu Trang Hạo Nhiên có được tao nhã tỉ mỉ từ đâu.

      Đường Khả Hinh nhét tờ giấy màu xanh dương vào trong túi áo khoác của mình, lại kéo rương hành lý về phía trước, liền nhìn thấy gian cakeshop ở cua quẹo góc đường, thiết kế màu cà phê, vô cùng cá tính, bên trong cửa sổ hình tròn, có mấy cái người ngoại quốc cầm hot dog ngồi tại chỗ, vừa cắn hot dog, vừa xem báo, hết sức hết sức nhàn nhã, đột nhiên mỉm cười, vội vàng kéo rương hành lý lên trước.

      “Good morning. . . . . ." Đường Khả Hinh lôi kéo hành lý, cười rất ngọt ngào, rất khéo léo đẩy cửa, vào cakeshop.

      “Good morning. . . . . ." Ông chủ người đẹp trai, hơn ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo len màu xanh dương, quần dài màu nâu, tóc xoăn hết sức cá tính đẹp trai, đưa cà phê cho người khách, nghe tiếng kêu, mỉm cười quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng cười cười, về phía trước tủ kính, mắt to lấp lánh nhìn bánh mì trong quầy kính, đủ loại kiểu dáng đều có, có số gặp ở trong nước, có số chưa từng thấy qua, nghe nước nổi tiếng nhất chính là bánh mì hot dog, lập tức chỉ cái bánh hot dog trong quầy thủy tinh nhìn như thơm ngát, câu: "This!"

      "Ok!" Ông chủ biết phương Đông vẻ mặt luôn vui vẻ khả ái, hiểu tiếng , cũng nhiều lời, liền mỉm cười lấy ra cái bánh hot dog, đặt ở khay trong. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức móc ra đống bảng , bày ở trong tay rất nhiệt tình nhìn .

      Ông chủ nhìn động tác đáng của , mỉm cười, sau đó từ trong đống bảng , rút ra hai bảng . . . . . .

      Đằng trước, hai ông già to béo hơn sáu mươi tuổi, vừa cắn hot dog, vừa nhìn tới, cười kêu tiếng: "Ồ. . . . . ."

      Mọi người nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh hiểu nhìn bọn họ, hiểu.

      ra đây là tiệm bánh mì lâu năm, hot dog nổi tiếng gần xa, bình thường là bốn pound cái.

      Người đàn ông đẹp trai người ngượng ngùng, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

      Mặc dù Đường Khả Hinh hiểu, nhưng cảm thấy là chuyện rất vui vẻ và ngọt ngào, nghĩ ngợi vươn tay, cầm lấy hot dog trong tay, câu thank you, liền cười kéo hành lý, vừa ra khỏi tiệm, vừa cắn chiếc hot dog, ánh mắt của sáng lên, thể tin nổi há to mồm, cho tới bây giờ cũng có ăn hot dog đậm đặc chất lỏng, lại mang theo vô hạn hương vị giòn tan ngon miệng, hơn nữa bánh mì dùng kỹ thuật hạng nhất, phối hợp hương vị hết sức nồng, ngay cả có thể vừa ăn vừa nặn ra sữa tươi, mùi sữa trơn mà vị cực kỳ lãng mạn, rất vui vẻ cầm hot dog, kéo rương hành lý, lại vọt vào tiệm bánh mì, nhìn ông chủ tiệm, vui vẻ kêu lên: "It’s very very de¬li¬cious! !" (bánh mì này rất ngon!)

      "Ha ha. . . . . ." Người đàn ông đẹp trai người , nhìn Đường Khả Hinh lòng đánh giá như vậy, cười sảng khoái! !

      "Thank you! !" Đường Khả Hinh là người nhiệt tình thích thức ăn ngon, cảm thấy người làm được thức ăn ngon, đều là Nghệ Thuật Gia để cho người ta kính nể, hơn nữa phát mất thiên phú, để cho nếm ra mùi vị bình thường rất hấp dẫn, thậm chí cảm nhận được mùi vị truyền thống lịch sử của tiệm bánh mì này, đây mới là truyền thống chính thức của thành phố này! ! Truyền thống phải phóng đại, mà là chắt lọc!

      Đường Khả Hinh rất vui vẻ, vừa ăn hot dog, vừa kéo hành lý tiếp tục thoải mái vui vẻ bước về phía trước, bởi vì thường bị thương, cho nên năng lực khỏi bệnh càng ngày càng tốt rồi !

      đường dần dần náo nhiệt, thời tiết hơi ấm áp, đêm qua gió, mưa tuyết đảo qua, Luân Đôn tối tăm, rốt cuộc nghênh đón thời tiết trong sáng.

      Nghe trạm xe lửa Kingscross cách nơi này còn đoạn đường, Đường Khả Hinh mỉm cười kéo hành lý, cầm hot dog thơm, quẹo cua xông vào trong con đường , chuẩn bị ngồi xe buýt hai tầng lần.

      Xoay người trong chớp mắt.

      chiếc xe Lamborghini thắng gấp ở trước tiệm bánh mì! !

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, khoác áo len màu trắng, kết hợp cà vạt màu bạc, tháo mắt kính xuống, nghiêng mặt nhìn ông chủ đẹp trai bên trong tiệm bánh bao, Jackson, người bạn thân của mình, bận bận bịu chọn đưa bao cho khách sạn, muốn vào hỏi thăm chút, Đường Khả Hinh đói bụng, có thể vào ăn hot dog hay , có lẽ bởi vì quá nóng nảy, cảm thấy rất có khả năng, liền lái xe chạy tới phía trước! !

      Tại khách sạn màu xanh lá cây, bởi vì hôm nay rất tốt, bà chủ mỉm cười đem hai giỏ hoa hồng đỏ thẫm, treo bên cạnh chùm đèn màu trắng, lấy bình phun, tưới lên giọt nước xinh đẹp.

      "Hi! !" Trang Hạo Nhiên lập tức xuống xe, nhìn bà chủ lộ nụ cười hấp dẫn, liền vào.

      "Hi!" Bà chủ nhìn thấy người đàn ông phương Đông rất đẹp trai, cũng cười rực rỡ, nhiệt tình chào hỏi.

      Trang Hạo Nhiên bước vào, nhìn thấy quản lý khách sạn mặc đồng phục màu đen, lập tức mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở hình Đường Khả Hinh ngọt ngào khả ái, đưa tới quản lý khách sạn, có chút áy náy lại căng thẳng hỏi: "Exuse me! Did the girl live here last¬night?" (Quấy rầy, này tối hôm qua có dừng chân ở nơi này ?)

      Quản lý khách sạn mỉm cười cúi đầu, liếc mắt nhìn hình điện thoại, lập tức vui vẻ : "Yes ! She did !!! She is very cute and sweet!" (Vâng, có chứ, tối hôm qua chính xác ấy dừng chân ở chỗ này, rất đáng và ngọt ngào.)

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, ngay lập tức kích động vui mừng cười : "Re¬aly?" (Có ?)

      "Yes!" Quản lý khách sạn mỉm cười nhìn .

      "Is she still here?" Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn quản lý! (Bây giờ ấy còn ở đây chứ?)

      "No! she al¬ready left!" Quản lý khách sạn mỉm cười . (, ấy khỏi rồi. . . . . .)

      Trang Hạo Nhiên lập tức thất vọng nhìn , lại căng thẳng hỏi: "Did you know where she is going?" (Xin hỏi có biết ấy đâu ?)

      “Sorry, it’s customer privacy, we can not disclose it" (Đây là riêng tư của khách hàng, chúng tôi thể trả lời)

      Trang Hạo Nhiên nghe xong, lập tức sốt ruột lấy danh thiếp của mình, : I' m the ceo of sislor hotel, this girl... girl...." (Tôi là Tổng Giám đốc khách sạn Heathrow, này. . . . . . này. . . . . .)

      cầm điện thoại di động, hơi sửng sốt, nhìn Quản lý khách sạn, nhớ tới Đường Khả Hinh gọi mình bằng trai, dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải giải thích: This girl is my little sister, she left me, due to some misunderstandings, now I want find her, she is in uk on her own, she doesn't no English at all. I'm very worried about her, please…" ( này là em của tôi, bởi vì ấy có chút hiểu lầm, rời khỏi tôi, tại tôi muốn tìm được ấy, bởi vì ấy mình ở nước , biết tiếng , tôi hết sức lo lắng, cầu xin !)

      Quản lý đứng ở bên, cầm hình Trang Hạo Nhiên, nhìn chút, vẫn có chút do dự.

      “Please! I have been looking for her the whole night, please...” (Ngày hôm qua tôi tìm ấy buổi tối. . . . . . Làm ơn!"

      xong, lại gấp gáp mở chụp ảnh chung của mình và Đường Khả Hinh ở trong hôn lễ cho điếm Quản lý khách sạn nhìn!

      Quản lý hơi nghiêng người tới trước, nhìn hình đám người trong hôn lễ, quả thực nhìn thấy đôi tay Đường Khả Hinh cất vào trong khuỷu tay Trang Hạo Nhiên, đầu tựa vào bả vai của , cười rất ngọt đẹp, hạnh phúc, liền cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên : "Your little sister must like you so much, she looks happy in photo" (Em của khẳng định hết sức thích , xem hình nở nụ cười, ấy rất hạnh phúc. . . . . .)

      Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, hai mắt trở nên có chút ướt át, nhớ lại vào lúc bất lực và mất mát nhất, mình ném cho thanh dao sắc bén lạnh lẽo, để cho rất độc lựa chọn cuộc sống của mình, ra phải là loại buông tay sao?

      "Ok!" Quản lý khách sạn mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : "She going to Kingscross" ( ấy Kingscross!)
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 510: BỞI VÌ

      Đường Bối Khắc : Nhiều khi, người du lịch nước ngoài, mang theo quá nhiều thứ thực dụng, phải là quần áo, mà là quá nhiều kì vọng và hình ảnh khuôn sáo.

      Có lúc, chuyển hướng chú ý, làm như vậy là để thay đổi cách nhìn.

      Chắc rằng cũng có rất nhiều người xem qua Harry Potter chứ? Chắc rằng mọi người cũng biết sân ga chín ba phần tư chứ? Trong phim, cậu bé Harry đẩy rương hành lý nặng nề, mang theo ước mơ phép thuật, xuyên qua vách tường sân ga số chín ba phần tư, tới thế giới phép thuật, thực cuộc hành trình kì bí của mình, tòa kiến trúc kỳ lạ gọi là trạm xe lửa Kingscross, Kingscross nằm ở giữa trung tâm Luân Đôn, tòa nhà này xây dựng theo phong cách Victoria phải có hơn 160 năm, được chỉ định là kiến trúc bảo tồn của đất nước, trước khi khai mạc thế vận hội Olimpic Luân Đôn, trải qua nhiều năm tâm huyết, kiến trúc sư đóng dấu hình bán nguyệt màu trắng mái nhà ở ngoài tường tòa nhà cổ kính, xây dựng lối ra vào trạm xe lửa đại, còn có đại sảnh sang trọng.

      Trạm xe lửa Kingscross ở bên cạnh trạm cuối cùng nhà ga "Eurostar" và thư viện quốc tế Britain, những kiến trúc mê người, cách trạm xe lửa chỉ mấy bước xa.

      chiếc xe buýt màu đỏ thẫm dừng ở trước trạm xe xa, Đường Khả Hinh vui vẻ kéo hành lý xuống xe buýt, ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy tòa nhà cổ kính màu vàng rực rỡ dưới bầu trời xanh thẳm, ở nước , vô luận là kiến trúc theo phong cách Gothic hay Victoria, tất cả đều cho người ta loại cảm giác ngẩn ngơ, giống như giây kế tiếp bạn tiến vào trong lịch sử, cái loại cảm giác thân ở trong mộng, lúc nào cũng để cho mình kích thích mạnh mẽ và dịu dàng, càng ngừng thay đổi, ngẩng đầu lên, nhìn phía trước trạm xe thiết kế gác chuông giống như đồng hồ Big Ben, cảm thán kiến trúc thành phố này, bất cứ lúc nào cũng thể trung thành.

      vui vẻ mỉm cười, vội vàng kéo rương hành lý nặng nề, dọc theo lối vào trạm xe lửa, cực kì hưng phấn kêu: "Harry Potter! ! Tôi tới đây! !"

      Bên trong trạm xe lửa Kingscross, kiến trúc đại và kiến trúc cổ kính hai bên tỏa sáng, bất cứ lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác cổ xưa và đại thay đổi lien tục.

      Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, mua vé, vào trong trạm xe lửa, phòng khách rộng lớn đại, nóc xây dựng rất đặc biệt, mới mẻ, trang nhã hấp dẫn, vô số người đường, hoặc nghỉ ngơi, hoặc qua lại, mặt mọi người lộ ra nụ cười rất ôn hòa, vô số nhà hàng, nhà sách, còn có cửa hàng , sáng lên ánh đèn màu da cam, bất cứ lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái, trung cũng thiết kế tương tự, lộ ra ánh đèn từ đỏ sậm tới đỏ nhạt. . . . . .

      Nước đất nước có sắc thái đặc biệt ràng, bất cứ lúc nào nó cũng làm cho người ta mất hồn, như ở trong giấc mộng.

      Đường Khả Hinh như bé hết sức tò mò, tới trước tủ kính hiệu sách nào đó trong trạm, ánh mắt sang lên nhìn thấy được rất nhiều bộ sách đến Harry Potter, ai Harry Poster? Tới địa phương này, nhất định phải mua chút đồ lưu niệm chứ? Dù sao có tiền! !

      Nghĩ tới đây, này lập tức vọt vào hiệu sách , ở trong ngọn đèn vàng ấm áp, vui vẻ mua hết bộ sách Harry Potter và Manga, vẫn rất nhiệt tình mỉm cười với bà chủ mình đến từ Trung Quốc, trong đầu nhớ tới người nào đó với mình: nếu như ở đất nước xa lạ, bạn muốn nhận được tôn trọng của người khác, như vậy nhất định phải tự hào cho người khác biết, bạn tới từ nơi nào! Tôi tên là Đường Khả Hinh, tôi phải gọi Khả Hinh. Đường, phong cảnh đất nước của bạn mang cho bạn tất cả tự hào, bao gồm tên của bạn, để cho thế giới biết đến nhiệt tình và tấm lòng của bạn, mà nảy sinh thay đổi. . . . . .

      Đường Khả Hinh dùng tiếng rất tồi của mình, dưới tình huống người ta nghe hiểu rất khó được, cho người ta biết, hoan nghênh bạn đến du lịch Trung Quốc, đất nước chúng tôi cũng là đất nước rất đẹp.

      Bà chủ nhìn Đường Khả Hinh nhiệt tình như vậy, cũng cười rộ lên.

      Đường Khả Hinh rất vui vẻ kéo hành lý, ra tiệm sách, lập tức kéo hành lý tìm sân ga chín ba phần tư ! !

      Khi bóng dáng nho biến mất ở góc đại sảnh hẻo lánh Trang Hạo Nhiên từ chỗ khác, gấp gáp tới, vừa gấp gáp nhìn đám người đông đúc khắp nơi, vừa để ý đến thân phận kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . "

      Chợt có hành khách Châu Á, tò mò ngẩng đầu lên nhìn .

      Trang Hạo Nhiên chạy đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt kích động, vội vàng nhìn xung quanh, suy nghĩ tới Kingscross, rốt cuộc là muốn du lịch, hay là phục vụ phòng ăn? Nhiều sân ga như vậy, muốn nơi nào? Nhớ tới khuôn mặt nhắn tái nhợt của Đường Khả Hinh đêm qua, còn có cầm dao nĩa, ngừng cuốn sợi mì Italy dài, nhét vào trong miệng điên cuồng nhai nuốt, vẻ mặt đáng thương, trong lòng của càng thêm sốt ruột, lại chạy như bay lên phía trước. . . . . .

      Thế giới này rất lớn, mỗi ngày đều ngừng có chuyện mới mẻ xảy ra, tất cả mọi chuyện, cũng bởi vì chúng ta gặp gỡ, mà lặng lẽ xảy ra thay đổi cực lớn. . . . . . Cho nên, bước bước, có thể nghĩ quan trọng đến cỡ nào.

      Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, dọc theo cầu thang màu trắng tầng xuống, dựa theo trí nhớ của mình, rốt cuộc tới trạm xe lửa phía tây, 9, 10, 11, tìm được sân ga chín ba phần tư trong truyền thuyết, hưng phấn đứng ở đứng trước sân phép thuật nổi tiếng thế giới, nhìn ngói màu vàng tường, lấy hình vòm làm chủ, vách tường kiến trúc cổ kính, có thể nghe thấy được mùi vị lịch sử nồng nặc, chiếc xe đẩy đó, nữa vọt vào trong vách tường, còn nửa vẫn còn ở tường ngoài, vô số du khách, hâm mộ cái tên Harry Potter mà đến, rối rít ngồi ở xe đẩy chụp hình, vách tường ghi chín ba phần tư hết sức hết sức ràng! !

      "Tôi cũng muốn chụp hình! !" Đường Khả Hinh lập tức buông rương hành lý của mình, từ bên trong tìm được máy chụp hình Nhã Tuệ mua cho mình, mở ra, lại nhanh chóng kéo rương, luồng khí nong nóng hừng hực chạy đến chiếc xe đẩy, nhìn người đàn ông ngoại quốc đẹp trai bên cạnh, biết là người nước nào, dù sao hơn 20 tuổi, vẻ mặt nho nhã, mặc áo len màu xanh đen, cùng quần tây màu đen, đeo mắt kính màu đen, lập tức đưa máy chụp hình tới, cười vui vẻ gọi: "Please!"

      Du khách khó được nhất là buông xuống phần tâm trạng phòng bị.

      Người đàn ông đẹp trai người Đức mỉm cười gật đầu, đưa ngón tay thon dài trắng nõn, nhận lấy máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ kéo rương hành lý, bên trái màu xanh dương, bên phải màu hồng, mình đứng ở bên cạnh xe đẩy, đưa ta làm dấu yeah, cười xinh đẹp ngọt ngào.

      thể phủ nhận, Đường Khả Hinh là rất đẹp.

      Người đàn ông đẹp trai người Đức vừa điều chỉnh ống kính, vừa nhìn phương Đông rất đẹp ở trước mặt cái, cười khẽ, mới nâng máy chụp hình, vui vẻ chụp tấm hình hết sức nghệ thuật cho trước mặt.

      "Thank you!" Đường Khả Hinh biết thể quấy rầy người khác, ngay lập tức cám ơn, cầm lấy máy chụp hình, kéo rương hành lý, rất vui vẻ về phía trước.

      "Hi. . . . . ." Người đàn ông đẹp trai người Đức nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh rất đáng , đột nhiên mỉm cười kêu : "I’m Bluce. . . . . ."

      Đường Khả Hinh xoay người, nhìn người đàn ông đẹp trai người Đức nở nụ cười rất dịu dàng, hơi sửng sốt, mới cười ngọt ngào vươn tay, vỗ vỗ lồng ngực của mình, cười : "I’m Đường Khả Hinh!"

      Người đàn ông đẹp trai người Đức nghe xong, có chút ngại ngùng nở nụ cười, tuy , nhưng vẫn lộ ra lễ phép và tôn trọng : "Hi, Đường Khả Hinh ... nice to met you.... . ."

      "Me too!" Đường Khả Hinh vui vẻ xong, liền lôi kéo hành lý về phía trước, biến mất ở trong đám người!

      Trang Hạo Nhiên chạy đến đầu đầy mồ hôi, tới đứng trước sân ga chín ba phần tư ba, nhìn du khách cười vui, chụp hình khắp nơi, nhưng bóng dáng quen thuộc, rất gấp gáp nhìn xung quanh, lo lắng khổ sở : "Đường Khả Hinh! ! Em ở đâu vậy? Cho dù em muốn đâu, để cho gặp mặt em được ? Xem em mang đủ tiền chưa. . . . . . Xem em mang quần áo đủ chưa. . . . . . Xem sắc mặt em còn tái nhợt giống như ngày hôm qua hay . . . . . ."

      Người đàn ông này, cực kỳ sốt ruột nhìn đám người xung quanh, mặc dù hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn xoay người chạy như bay.

      Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, vào sân ga gần 160 năm lịch sử, giống như có thể đặt mình trong thế giới Harry Potter, ở trước mặt là kiến trúc cổ kính, tường gạch màu vàng, khắp nơi có thể nhìn thấy được cửa sổ hình vòm, từng mảnh ván khuôn xưa cũ, giống như có thể ở trong từng ngọn đèn nho cổ kính, nhìn thấy đèn măng-sông trước kia, trong khung hoa văn hết sức quyến rũ và lãng mạn, ánh đèn mê người sáng lên, này đặt mình trong trạm xe lửa giống như trong giấc mộng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cái giá màu đen trung, bắt lên tòa nhà hình vòm, áp xuống khí lịch sử quá mãnh liệt, đoàn tàu màu xanh dương, màu vàng xuyên vào, cái chuông lớn cổ kính treo phía đường ray, trong cửa hàng cổ kính phát ra ánh đèn màu xanh dương, màu đỏ, màu xanh lá cây hấp dẫn, nhắc nhở mọi người, bạn đại. . . . . .

      ". . . . . . đẹp. . . . . . Đây rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào?" Đường Khả Hinh kích động nhìn xung quanh tòa nhà, nhất thời phát mắt mình thực cần thế giới, đột nhiên phát , mình khao khát ngắm nhìn toàn bộ thế giới.

      thể nào, thể có địa phương bạn mới vừa đến là có thể ngay, bởi vì thành phố đẹp, có quá nhiều thứ.

      Chúng ta , bởi vì nhất định có rất nhiều rất nhiều lý do, nhưng thể phủ nhận, có lý do phải tới, đó chính là cảm xúc. . . . . . Trong cảm xúc có cái gì? Có lịch sử, có tư tưởng, có người văn hóa, có phẩm cách, rất nhiều. . . . . .

      Đường Khả Hinh hưng phấn kéo rương hành lý, vừa về phía trước trạm của mình, vừa nghĩ đến những lời Tiêu Đồng với mình, nước đất nước trải qua quá nhiều thay đổi lịch sử, kiến trúc huy hoàng từng bị phá hủy nhiều lần, bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt thành tro tàn, nhưng đất nước này chút tổn hại và sa sút, thu dọn tình trạng, xây dựng lại. . . . . . Loại xây dựng lại ngừng tu bổ, ngừng mở rộng để cho thành phố này có kiến trúc kinh điển, biến thành kiến trúc tinh thần truyền lại đời sau, chẳng lẽ đáng cho người đời sau chúng ta tham khảo?

      Đường Khả Hinh kích động kéo rương hành lý, cúi đầu, nhìn tấm vé trong tay, thời gian là 10 giờ 30', dây dưa lăn lộn lâu, rốt cuộc đặt chân lên trạm xe lửa Cambridge, có chút xúc động nở nụ cười, có chút biết ơn ở trong quá trình này mình có bị đánh ngã, thấu hiểu sâu, nhảy ra bước, ngày mai là phong cảnh vô hạn, thở dài hơi, cất tấm vé, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn đoàn xe chậm rãi lái tới, vẻ mặt kích động nở nụ cười. . . . . .

      Rất nhiều hành khách cũng rối rít nở nụ cười đứng ở trước trạm xe lửa, vui vẻ thảo luận, xung quanh tràn ngập tuyệt vời thể tả.

      Rốt cuộc đoàn xe lửa ngừng lại.

      Tất cả hành khách cũng vui vẻ xách theo hành lý lên xe, Đường Khả Hinh cũng vui vẻ xách hành lý, chuẩn bị bước lên xe lửa. . . . . .

      "Đường Khả Hinh! !"

      Cả sân ga, có thể sáng lên hình ảnh Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      Đường Khả Hinh nắm hành lý, sững sờ ở đứng trước trạm, nghe hành khách bên cạnh thảo luận hình ảnh ở đâu tới. . . . . . ngây ngốc đứng tại chỗ, suy nghĩ mình nằm mơ phải .

      Trang Hạo Nhiên mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, đứng ở trước Microphone, biết trước mặt ở nơi đâu, chỉ rất mệt mỏi và gấp gáp : " biết bây giờ em ở đâu, chỉ muốn với em câu, đừng lên xe. . . . . ."

      trận gió, nhàng thổi qua.

      Đường Khả Hinh nắm rương hành lý, hai mắt sáng ngời, chiếu sáng lấp lánh giống như kim cương, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đóa hoa sen. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nuốt ngụm nước bọt, thở dài cái, mặc cho mồ hôi trán rơi xuống, đau lòng nhìn microphone : " xin lỗi, khi đó, nên sau này liên lạc, nên , em xứng đàm luận rượu đỏ với . . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, nước mắt lóe lên.

      " rất xin lỗi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại đau lòng : "Cho cơ hội, dẫn em xem đồng hồ Big Ben, xem London Eye chút, xem sông Thames chút, nơi này còn có rất nhiều địa phương xinh đẹp, em nhất định chưa từng , dẫn em chút, được ?"

      tiếng thỉnh cầu nhàng.

      Đường Khả Hinh lại hít hít lỗ mũi đỏ, nuốt nước mắt vào lòng, nắm chặt hành lý, mới vừa muốn về phía trước. . . . . .

      "Em biết tối hôm qua với em, Luân Đôn là thành phố tồn tại từ thời La Mã cổ đại, cho nên có rất nhiều đường phố, cũng giữ vững chiều rộng xe ngựa trước kia? Em có biết tại sao ?" Trang Hạo Nhiên gấp rút .

      Đường Khả Hinh dừng ở đứng trước trạm, cảm giác xe lửa trước mặt sắp khởi hành. . . . . .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua chút dịu dàng, đau xót : "Đó là bởi vì. . . . . . muốn chia sẻ với em. . . . . . Ngay cả con đường, chút khí, cũng muốn chia sẻ với em. . . . . . bởi vì sinh mệnh của em và có chung điểm rượu đỏ, để cho cuộc sống của tìm được nhiệt tình thương rượu đỏ, loại cảm giác này, ra rất vui vẻ, rất tịch mịch. . . . . . Lúc đàm luận cảm thấy đây là chuyện vĩnh hằng. . . . . . Em có thể hiểu, có đúng ?"

      Khuôn mặt Đường Khả Hinh dịu dàng, lên nụ cười ngọt ngào, hai mắt lấp lánh nước mắt.

      "Đừng . . . . . . Đừng . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại vội vàng kêu : "Khó được tới đất nước xinh đẹp, đừng . . . . . ." .

      Đường Khả Hinh nắm hành lý, hai mắt khẽ lóe lên, lúc nhân viên tàu lửa nhắc nhở, hành khách Cambridge phải lên xe, suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn xách hành lý lên xe lửa. . . . . .

      "Đường Khả Hinh! ! !"

      Tiếng kêu truyền đến lần nữa! !

      vào lúc này xe lửa cũng nổi còi về phía trước, chạy tới thế giới biết.

      Trang Hạo Nhiên, tới đất nước xinh đẹp này, em rất vui vẻ, em thích kiến trúc ở đây, người nơi này, đường phố nơi này, chút gió, chút mưa nơi này, phải vì cái gì khác, là bởi vì . . . . . . Em cảm nhận ở xung quanh em . . . . . Như vậy là đủ rồi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 511: LỰA CHỌN

      Boong.. . . . . Boong.. . . . . Boong.. . . . . Tiếng chuông giáo đường giống như mang theo linh hồn truyền đến! !

      Chuyến xe lửa ngắn ngủn 45 phút, Đường Khả Hinh gần như có cách nào có cơ hội cho mình xem Harry Potter và Manga, ngồi ở ghế ngồi xe lửa mềm mại như bông quá thoải mái, tay đè hoa văn bên cửa xe, mắt sáng lên, nhìn bầu trời xanh xa xôi, tầng mây trắng bồng bềnh rất mập mờ cuốn chỗ, di chuyển theo xe lửa, vô số tòa nhà thấp lùn theo phong cách Điền Viên, hoặc phong cách Gothic đặc biệt, mở ra trước mắt. . . . . .

      Có người , từ Luân Đôn đến Cambridge, đây là cuộc hành trình dài tẩy rửa linh hồn mê người. Thị trấn Cambridge nổi tiếng bởi vì đại học Cambridge, đại học Cambridge là trường học nổi tiếng nhất nước , bên cạnh đại học Oxford, nơi quay bộ phim Harry Potter xa, bước lên mảnh đất này, bạn giống như hấp thụ tinh túy của trời đất, trường học hàng đầu này phải có tám trăm năm lịch sử, sản sinh ra hơn tám mươi bậc vĩ nhân nổi tiếng đoạt giải thưởng Nobel, Newton, Darwin (Đác-uyn), Byron từng ở mảnh đất này, phát ra trí tuệ nổi tiếng thế giới.

      Xe lửa chậm rãi dừng ở bên trong nhà ga thiết kế kiểu Gothic, vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn lôi kéo rương hành lý, cả người bị kích thích giống như sắp gặp Newton, nhảy xuống xe lửa, ra sân ga nhanh.

      Mưa phùn, như lông trâu rơi xuống.

      Đường phố ướt át nhưng sạch , khiến cho linh hồn nhiễm chút bụi bậm, hai bên đường phố uốn lượn khu kiến trúc đỉnh tháp mọc lên san sát, yên lặng đứng vững ở dưới bầu trời, có quá nhiều Thánh Địa du lịch, chỉ có thể đứng xa nhìn, mà nhìn gần được, ở Luân Đôn và Cambridge, khi bạn càng đến gần mỗi tòa kiến trúc, từng chi tiết ở vách tường, bạn có thể nhìn thấy hoa văn chú Sư Tử tinh xảo, hoặc hoa văn đặc sắc chưa biết đến. . . . . .

      Vô số học sinh đến từ các đất nước toàn thế giới, cởi xe đạp, đeo túi sách, lẫn vào trong ngõ hẻm, đại học Cambridge có hơn ba mươi học viện, cũng có tập trung ở chỗ riêng biệt, mà phân tán ở mỗi góc trong thị trấn , cho nên bất cứ lúc nào bạn qua thành tường cổ xưa che kín, qua ngã rẽ cây cầu , cũng có thể bị khí trí thức nồng đậm của học viện Cambridge bao vây.

      Ở nơi này, bạn có thể tận hưởng kiến thức, thử thách uy quyền.

      Đường Khả Hinh chống cây dù trong suốt, kéo rương hành lý, ngẩng đầu lên, đứng ở đường phố biết tên, hai mắt đỏ bừng nhìn thị trấn cổ kính lại nổi tiếng thế giới, hai bên đường phố uốn lượn có rất nhiều tiệm nghệ thuật, tiệm đồ cổ, còn có khách sạn náo nhiệt, nhà trọ khác theo phong cách nông thôn, qua bên trái con đường chính là cây cầu hình vòm nho , có nam nữ dựa chung chỗ, đứng ở cầu trò chuyện rất ngọt ngào, ở bờ sông cây liễu rũ xuống, bờ sông nổi tiếng thế giới sinh ra vô số vĩ nhân ở cách đó xa, bởi vì mưa phùn rơi tí tách, khiến cho con sông "Cam", giống như bức màn tơ lụa màu xanh, xung quanh hai bên là hàng cây màu xanh, lá đỏ bò qua vách tường, còn có chiếc thuyền dừng ở cạnh bờ sông. . . . . .

      người đàn ông England mặc áo len cổ lọ màu đen, quần tây màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác cài hai hàng nút, tay che dù, tay cầm sách, cúi đầu nhìn nội dung trong sách, hai tròng mắt trong suốt mà thâm trầm, biển tri thức vốn làm cho lòng người rộng rãi vô hạn.

      Đường Khả Hinh kích động kéo rương, vẻ mặt lộ ra nghẹn ngào, về phía cây cầu đầu bên kia con đường, bước lên giữa cây cầu ướt át, chống cây dù, tay chống thành cầu, nhìn dòng song dịu dàng, chảy uốn lượn phía trước, thỉnh thoảng lá cây hồng hồng rơi xuống, "Xiêm áo" dính vào dòng nước trôi qua dịu dàng. . . . . . rất hiền lành. . . . . . rất bao dung. . . . . . dịu dàng. . . . . . rất nhã nhặn lịch . . . . . . Giống như lòng mẹ. . . . . .

      Cảm giác chua xót, cảm giác xúc động, trở nên kích động, cảm giác uất ức, cảm giác vui vẻ, cảm giác hưng phấn. . . . . .

      Đường Khả Hinh che dù, nhìn "Con sông" uốn lượn, nhìn cảnh sắc xinh đẹp hai bên bờ sông, đột nhiên nở nụ cười, cười vui vẻ, vui vẻ, cười nhưng trong mắt lại rưng rưng, lại vội vàng nuốt trở vào, hiểu , vào lúc này, mới bắt đầu khiêu chiến, thể khóc. . . . . . thể khóc. . . . . .

      tiếng còi xe tắc xi ở nơi nào vang lên.

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn chiếc tắc xi màu đen, mặc dù biết nơi này có rất nhiều địa phương truyền thuyết và xinh đẹp, ví dụ như thi nhân nước ta ở nơi này, để lại câu thơ bất hủ, nhưng trong lòng của sốt ruột về phòng ăn mình phục vụ ở nơi nào, liền kéo rương hành lý nhanh vươn tay đón tắc xi, ở trong cơn mưa ướt róc rách, ngồi vào buồng xe, thở hổn hển hơi, mới đưa địa chỉ phòng ăn cho tài xế tắc xi.

      Lái xe taxi cầm địa chỉ, nhìn, cau mày, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt lộ ra nụ cười tin, hỏi lại: “Are you sure? The lily restaurant?"

      "Yes!" Đường Khả Hinh nhìn tài xế, lập tức rất hưng phấn gật đầu.

      "Ok!" Tài xế tắc xi chậm rãi mỉm cười, sau đó trả lại tờ giấy cho Đường Khả Hinh, ở trong mưa ướt róc rách lái xe chạy về phía trước! !

      Đường Khả Hinh lại trở nên kích động nằm ở bên cửa sổ, nhìn Cambridge thị trấn đáng , bạn chỉ nhìn thấy nhiều cửa hàng muôn màu rực rỡ, đám người náo nhiệt, thấy cửa hàng đồ cổ, hoặc quán rượu nổi tiếng, còn có phòng cà phê Starbucks ngoài trời, xe chạy qua nhiều ngã rẽ, cũng nhìn thấy sân cỏ xanh xanh rộng rãi, cùng con sông uốn lượn ngay trước mắt, lại trải qua giáo đường Gothic khắp nơi, rốt cuộc rời khỏi trung tâm thị trấn này, sau đó chạy dọc theo đường dài, lái vào con đường thôn quê nào đó, hai bên đều là phong cảnh nông thôn, khách sạn nông thôn lớp lớp, hoặc quán trọ nông thôn san sát ở trong sân cỏ bằng phẳng, càng . . . . . . . . . . . . Càng . . . . . . càng hẻo lánh. . . . . .

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đột nhiên có chút buồn phiền, quay đầu, nhìn đường phố trong thị trấn, cách nơi ban đầu có chút xa, lúc nghi ngờ, tắc xi đột nhiên dừng ở bên đường cây ngô đồng nào đó, dùng tiếng câu, đến.

      "Đến?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh rất nghi ngờ đẩy cửa xe xuống trước, sau đó nhìn thấy tài xế tắc xi mang hành lý xuống cho mình, tò mò nhìn người tài xế này, hỏi: "Where?"

      "Here. . . . . ." Tài xế cười chỉ về phía bờ sông bên kia, trong mặt cỏ xanh xanh, gian nhà hàng tây phong cách Điền Viên, mỉm cười .

      Đường Khả Hinh theo ngón tay của , cũng quay đầu, nhìn sang bờ sông bên kia, sau đó nhìn thấy gian nhà hàng tây, tối thiểu có hai triệu năm lịch sử chứ? Nếu , làm sao bại lụi tới mức này? Ở Cambridge gọn gàng sạch như thế, lại có nhà hàng cổ xưa phủ đầy bụi như vậy? Thanh gỗ đỏ bên ngoài đóng mạng nhện, xung quanh mặc cho số côn trùng biết tên bay, từ nơi rất xa nhìn vị trí bàn ghế bên trong phòng ăn, đặt xiêu vẹo sức sẹo, cửa sổ có chút lieu xiêu muốn đổ, giống như chỉ cần lấy tay chỉ cái, nó rớt xuống. . . . . .

      Trái tim cũng rớt xuống, tan nát! !

      Con ngươi Đường Khả Hinh sắp rớt ra, nhắm hai mắt lại, lại mở ra, tự với mình nằm mơ, nhưng chớp mắt cái, cửa sổ nhà hàng trước mặt rớt xuống, có con mèo trắng, bị hoảng sợ nhảy ra ! !

      "Mẹ ơi. . . . . ." Đường Khả Hinh quả thể tin nổi nhìn nhà hàng này, cho rằng mình xuyên đến địa phương nào, sau đó nhìn cơn gió từ rừng cây đỏ phía sau nhà hàng, thổi tới phía trước cái, bên trong khăn ăn cũ kỹ, tất cả đều bồng bềnh, phải tro, chính là bụi bẩn. . . . . .

      "Tại sao lại muốn đối xử với tôi như vậy?" Đường Khả Hinh còn chưa kịp đắm chìm trong vui vẻ ở Cambridge, liền bị thực tế trước mắt đả kích đến mất ý chí chiến đấu !

      " thể nào! ! thể nào! !" Đường Khả Hinh dám tin, lại kéo cái rương lớn , xoay người lên chiếc cầu cong cong, ánh mắt gấp rút bước qua sân cỏ xanh biếc, tin nổi đến trước nhà hàng tây, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu nhà hàng, chính xác viết lộn xộn mấy chữ. . . . . . Lily restau¬rant. . . . . .

      Rương hành lý màu hồng rớt tại cỏ, rương hành lý màu xanh dương cũng ngã xuống cỏ.

      Đường Khả Hinh đứng ở giữa hai rương hành lý, ánh mắt ngốc trệ, thần trí thất thường, nhìn từng chỗ bại lụi bên trong phòng ăn, còn có ly thủy tinh treo quầy bar, tất cả đều là bụi bậm. . . . . . Đây quả thực là thế giới thể tưởng tượng nổi! ! Tại sao Vitas đối với mình như vậy?

      Đường Khả Hinh lập tức sinh ra ý nghĩ lui bước, cảm giác mình thể ở phòng ăn này bán được chai rượu ra ngoài, thể nào! ! đoán chừng phòng ăn con ngựa ô của Trang Hạo Nhiên ở tại Trung Quốc sáng tạo ra mấy triệu doanh thu rồi? Làm sao mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ? thể nào! ! thể nào ở nơi này, nhất định là Vitas tiên sinh nghĩ sai rồi! ! nghĩ tới đây, lập tức nhấc rương hành lý lên, nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, chạy về thị trấn mới vừa , muốn gọi điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Vitas! ! lập tức gọi điện thoại cho Vitas! ! !

      Trung Quốc, văn phòng quản lý Bộ rượu Hoàn Cầu.

      Điện thoại nội bộ vang lên.

      Vitas cúi đầu xem doanh thu của chuyên gia hầu rượu các nước toàn thế giới, vẫn là chú ngựa ô mà Trang Hạo Nhiên bồi dưỡng, còn có người đàn ông Trung Quốc phòng ăn ở Nhật Bản thuộc Khách sạn Á Châu lập kỷ lục tốt nhất! Ông trầm ngâm cúi nhìn doanh thu tranh tài của hai người này, cùng với tỉ lệ bán các loại rượu.

      Tiếng chuông điện thoại nội bộ tiếp tục vang lên.

      Vitas cầm điện thoại lên, câu: "Hel¬lo!"

      "Vitas tiên sinh! !" giọng trong trẻo hòa lẫn tiếng mưa phùn rơi, mang đến khí ướt át Cambridge Luân Đôn.

      Hai mắt Vitas khẽ ngưng lại, nắm điện thoại, hơi cau mày, muốn chứng minh phán đoán của mình có sai, : "Đường Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh vừa nghe tiếng của thầy giáo, mắt lập tức đỏ thắm, đứng ở trong phòng điện thoại màu đỏ thẫm, nắm máy điện thoại, lạnh lẽo run rẩy, nghẹn ngào : "Tôi . . . . . Tôi đến Cambridge rồi. . . . . . Tôi có việc gấp muốn báo cáo với ngài chút!"

      Vitas trầm ngâm lắng nghe.

      "Ngài có thể ở Trung Quốc, cũng có tới qua Cambridge, biết có chuyện gì xảy ra. . . . . ." Đường Khả Hinh thực vội vàng : "Ngài biết, Tổng Công ty chọn cho tôi phòng ăn như thế nào, căn bản cũng phải là phòng ăn, rách đến tồi tệ, giống như vài chục ngàn năm có tu sửa qua, tất cả cửa sổ đều xiêu vẹo muốn đổ xuống, ly rượu vốn trong suốt, bây giờ là màu đen, tôi đoán chừng bên trong có rắn, thậm chí còn có con chuột. . . . . . Nơi này căn bản. . . . . ."

      "Tôi biết là nó như thế nào. . . . . ." Vitas lạnh lùng .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, trong lòng run lên, thể tin nổi kêu lên: "Ngài. . . . . . Ngài . . . . . . Ngài biết?"

      "Cái phòng ăn này là tôi chọn cho ! Nó cũng trong những phòng ăn của Hoàn Cầu chúng ta, tôi làm sao biết?" Vitas bình tĩnh .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ biến sắc, sắp nhảy dựng lên, gấp gáp : "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy ngài còn . . . . . bảo tôi tới? nơi tồi tàn làm sao có thể có doanh thu sao? Tôi thể ở bên trong mua chai rượu, hơn nữa bên trong căn bản cũng có phục vụ và đầu bếp! ! !"

      " vào sao?" Vitas nắm điện thoại, nhàn nhạt hỏi.

      "Tôi còn vào làm gì?" Đường Khả Hinh gấp đến độ muốn khóc!

      "Vậy trở về . . . . . ." Sắc mặt của Vitas hết sức bình tĩnh .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, cảm thấy Vitas nghiêm túc, đột nhiên dám tiếp nữa.

      Vitas nắm điện thoại, nghe được thanh, lại ra lệnh: "Trở về . . . . . có bất kỳ người nào miễn cưỡng ở lại chỗ đó."

      ". . . . . . . . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh lại đỏ bừng, nhất thời ra lời.

      " cảm thấy phòng ăn muốn như thế nào?" Vitas nắm điện thoại, nhàn nhạt hỏi: "Giống như phòng ăn tại Khách sạn Á Châu? phục vụ tốt nhất, rượu ngon thượng hạng, khách hàng đẳng cấp?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nhưng trong lòng phục nghĩ: chẳng lẽ đúng sao?

      "Nếu như vào lúc này, muốn lùi bước là chứng minh, xứng đáng đến gần rượu đỏ, bởi vì rượu đỏ chỉ giới hạn ở phục vụ tốt nhất, hoàn cảnh tốt đẹp, còn có khách hàng đẳng cấp. Nếu như chọn lựa chịu nổi khiêu chiến, sợ hãi ngày mai xảy ra chuyện gì, trở về. có bất kỳ người nào miễn cưỡng ." Vitas .

      "Điều này đối với tôi quá công bằng!" Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhanh chóng phục .

      Sắc mặt của Vitas căng thẳng, hai mắt thâm thúy ngưng chặt, có thói quen chọn kích thích và giễu cợt : "Cái gì gọi là công bằng? Cho tới bây giờ chỉ mình cũng có học qua trường học rượu đỏ chính quy, làm thư ký Hoàn Á, nhận tôi làm thầy giáo, điều này đối với rất nhiều người mà , chính là loại công bằng. Nếu như thể ở vị trí bình thường, dốc hết tinh thần, sáng lập kỳ tích, tại sao tôi phải trọng dụng ! ! ? Tương lai Tôi làm sao đem trang viên khổng lồ và việc phân tích xuất nhập khẩu rượu đỏ toàn thế giới giao cho ?"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, nước mắt sắp rơi xuống nhưng liều mạng nuốt trở vào.

      " tại tôi cho lựa chọn! ! muốn trở về, tôi lập tức phái người đón ! muốn ở lại, tắt điện thoại ! ! Tôi phải làm việc! Tôi có thời gian rỗi rãnh nhảm với !" Vitas nhanh.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh vừa chua vừa chát, hai mắt ươn ướt, nước mắt lại muốn lăn xuống, kiên cường cắn răng lau sạch!

      "Trở về hay cúp điện thoại? Lập tức trả lời cho tôi!" Vitas lạnh lùng ! !

      Đường Khả Hinh đứng ở trong buồng điện thoại hẹp, đôi tay run rẩy nắm chặt điện thoại lạnh như băng, im lặng suy nghĩ lâu lâu, hai mắt lóe lên nước mắt rất ủy khuất đến mấy lần, cắn răng dập máy xuống! !

      Mộng là để lại cho người tìm mộng, thực tế để lại cho người nắm chặt lý tưởng.

      Mưa phùn mơ hồ, trong buồng điện thoại chợt mệt mỏi, bất lực ngồi xổm ở trong gian nho , ôm đầu gối nhàng nức nở, nước mưa chảy xuống cửa sổ , giống như lệ, từng giọt rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :