1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 502: ĐẾN NƠI

      Ba ngày sau, sáng sớm, tám giờ.

      Phi trường.

      Đường Khả Hinh mặc áo len cổ lọ màu trắng, váy dài màu đen bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác lông màu trắng, đội mũ len màu trắng rộng rãi, đeo ba lô , trong tay kéo cái rương hành lý, đứng ở cửa lên máy bay, cầm vé máy bay, nhìn đám bạn bè ở trước mặt, nở nụ cười.

      Nhã Tuệ sớm ở trong ngực Lâm Sở Nhai, khóc đến còn hình người.

      Tiểu Nhu cũng khóc đến run rẩy, vừa lau nước mắt, vừa nức nở với Khả Hinh: "Khả Hinh, nếu như nước , đụng phải 007, tôi là Daniel 007, nhất định phải giúp tôi tìm ấy ký tên. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, Lâm Sở Nhai im lặng bật cười nhìn con bé này.

      Đường Khả Hinh cũng cười, bất đắc dĩ : "Được. . . . . ."

      Tiêu Đồng vẫn lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, : "Khả Hinh! phải nhớ, ở Cambridge dễ , bản đồ đường cất xong rồi, đúng ? Nhất định phải nhớ, ở nước có. . . . . ."

      "Luân Đôn có sân ga, nếu như muốn đâu, phải vẫy tay, sau đó bộ đón tắc xi, bởi vì xe buýt rất đắt, có số tài xế có chút kiên nhẫn, hơn nữa cũng có biển báo, thậm chí bọn họ quên nhắc nhở nơi đến. . . . . ." Đường Khả Hinh hơi, xong rồi, lại cười nhìn Tiêu Đồng.

      Tiêu Đồng mỉm cười, có nghi ngờ.

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, dù tiếc đến đâu phải : " . . . . . . . . . . . . Quyết định muốn mình sao?"

      Đường Khả Hinh nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn thân, cũng xúc động, đè nén tâm trạng của mình, lên trước, ôm chặt Nhã Tuệ, mới nghẹn ngào : "Nhã Tuệ, em có ở nơi này đoạn thời gian, chị nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, em nhiều lần nhờ Lâm phó tổng rồi, cần lo lắng cho em. . . . em tốt, cần lo lắng. . . . . ."

      Nhã Tuệ vươn tay, mặt chôn ở vai của , nước mắt từng viên chảy xuống.

      Mặc dù Trần Mạn Hồng cũng đau lòng, nhưng vẫn nhắc nhở : "Được rồi, được rồi, tới giờ lên máy bay rồi, đừng kéo nữa, nên vào."

      Bọn Tô Lạc Hoành cũng gật đầu, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Tiểu Đường! ! Cố gắng lên! Mau vào !"

      Đường Khả Hinh ép buộc mình buông Nhã Tuệ ra, khổ sở nuốt nước mắt xuống, hôm nay có thể bình tĩnh như thế, có lẽ là bởi vì sắp xa đất nước, đến nơi quá xa xôi lạ lẫm, thể yếu ớt, biết ơn nhìn tất cả bạn bè quan tâm mình, trong lòng đau xót, lại nặng nề cúi người xuống, nước mắt chảy xuống, mới ngẩng đầu lên, con ngươi lóe sáng nhìn mọi người, cười rực rỡ : "Trong cuộc đời này của tôi, thời khắc hạnh phúc nhất chính là vào Khách sạn Á Châu, bởi vì thu hoạch rất nhiều người bạn chân thành, đáng ! Lần này xa, tôi cũng biết có thể thuận lợi hay , nhưng bây giờ tôi cám ơn mọi người quan tâm, tôi cố hết sức. Xin mọi người thay tôi chăm sóc tốt cho Nhã Tuệ, bởi vì chị ấy là hạnh phúc cuối cùng trong đời tôi. . . . . ."

      Nhã Tuệ rơi lệ nhìn .

      Lâm Sở Nhai khẽ gật đầu, vươn tay nắm bả vai Nhã Tuệ, : "Chúng tôi ."

      "Chúng tôi . . . . . ." Tất cả mọi người đều gật đầu.

      Đường Khả Hinh lại nhìn khuôn mặt quan tâm chân thành của tất cả bạn thân, cho đến khi phi trường nhắc nhở hành khách Luân Đôn, mời nhanh chóng lên máy bay, liền mạnh thở cái, nhìn vé lên máy bay trong tay, cười : "Được rồi, tôi phải vào. Mọi người mau trở về thôi. Hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại. . . . . ." Mọi người nhìn , vẫy tay cái.

      Tuy trong lòng Đường Khả Hinh nặng nề như búa bổ, nhưng mặt vẫn nở nụ cười, thoải mái xoay người, hai mắt di động nước mắt, vẻ mặt kích động run rẩy, lại cắn răng, nắm vé máy bay, kéo rương hành lý quay đầu lại nữa, sải bước về phía kiểm soát. . . . . .

      Mọi người đứng tại chỗ, nhìn nhắn trước mặt, vì truy tìm mơ ước, dựa vào ngôn ngữ quốc gia mình, về phía đất nước khác, bóng dáng kiên định nhưng ra rất đơn. . . . . .

      Bên trong airport departure terminal.

      Đường Khả Hinh bước nhanh kéo rương hành lý , lưng đeo ba lô, cầm vé lên máy bay, bước nhanh về phía cửa soát vé số bốn chuyến bay Luân Đôn, nhân viên hàng mặc đồng phục màu xanh dương đậm, cổ quấn khăn vuông màu xanh nhạt, mỉm cười cầm lấy vé máy bay của Đường Khả Hinh, nhàng xem xét, liền ngẩng đầu lên nhìn : "Chúc chuyến vui vẻ. . . . . ."

      "Cám ơn!" Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, cầm lấy vé máy bay, mỉm cười vào cửa lên máy bay, dọc theo lối uốn lượn dài, rốt cuộc nhìn thấy cửa máy bay ở phía trước, mở ra, có vài vị khách mới vừa vào khoang máy bay, hai vị nữ tiếp viên hàng chia ra ở hai bên cửa máy bay, mỉm cười mời khách cẩn thận về phía trước. . . . . .

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn chằm chằm cửa khoang máy bay, bên trong bay ra ánh sáng trắng ấm áp, chớp mắt to, rốt cuộc hiểu , mình bước lên cuộc hành trình ở đất khách quê người.

      "Tiểu thư. . . . . . mời lên máy bay. . . . . ." Hai nữ tiếp viên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe ra ánh sáng cố chấp, đè nén sợ hãi và run rẩy, tay nắm chặt rương hành lý, khẽ mỉm cười, dũng cảm về phía trước.

      Bởi vì là vị khách cuối cùng, nữ tiếp viên cùng vào khoang máy bay, chỗ ngồi của ở khoang hạng nhất, vị trí sát thân máy bay, dù sao lần đầu tiên Đường Khả Hinh ngồi máy bay, hết sức tò mò nhìn bên trong máy bay, thiết kế sang trọng, hơn nữa khoang hạng nhất, rộng rãi, thoải mái, chỉ có bốn người ngồi, mấy vị khách bên cạnh ngồi ở bên xem báo chí, hoặc tạp chí.

      Dù sao cũng là hơn 20 tuổi, đối với mọi chuyện vẫn hết sức tò mò, đầu tiên nhờ nữ tiếp viên cất rương hành lý cho mình, lại về phía bức màn lụa buông xuống chính giữa khoang máy bay, tò mò nhấc lên, nhìn vào bên trong. . . . . .

      Vô số hành khách trong và ngoài nước, bọn họ ngồi ở chỗ hơi chật chội so với khoang hạng nhất, có người mỉm cười, có nguời bình tĩnh thầm, có người vẫn còn ngủ bù, mọi người nhìn như rất bình thản và đáng , đúng vậy, đây là chuyến hành trình, có chuyện gì, có chuyện gì. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn mọi người, lúc nảy mặt còn có chút hoảng sợ, lại lên nụ cười.

      Có người nhàng vỗ vỗ bả vai của mình.

      nghi ngờ quay đầu.

      nam tiếp viên với khuôn mặt đẹp trai, cao khoảng 1m80, vô cùng giống như minh tinh, nhìn Đường Khả Hinh, lễ phép : "Tiểu thư, máy bay sắp cất cánh, mời ngồi trở về vị trí, cài dây nịt an toàn."

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh bật cười, lập tức ngồi trở lại vị trí của mình, thở phào hơi, lại quên thắt dây nịt an toàn.

      Nam tiếp viên nhìn khoảng 23 tuổi ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, căng thẳng dám nhúc nhích, liền mỉm cười lên trước, khom người xuống, đưa ngón tay trắng nõn, cầm dây nịt an toàn nhàng cài lại cho .

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn .

      "Đừng căng thẳng, sắp đến chính là thành phố xinh đẹp." Nam tiếp viên mỉm cười xong, liền đứng dậy, lại tiến vào trong khoang hành khách, kiểm tra.

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời xanh xanh, theo ánh mặt trời cuối cùng lộ ra màu vàng nhạt, rốt cuộc phải tạm thời chia tay với quê hương sinh sống hơn hai mươi năm.

      Có người : Sở dĩ bi thương và yếu ớt như thế, là bởi vì thế giới của còn chưa đủ lớn.

      này, hai mắt dịu dàng nhìn về phía ánh mặt trời, đột nhiên mới hiểu được lời của , bởi vì thế giới to lớn như thế, chút bi thương, vào lúc này, ngờ bé.

      Trong cuộc đời, theo gặp gỡ khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, mang đến cho mình trải nghiệm mới.

      Cố gắng lên, Đường Khả Hinh! !

      xong, chiếc máy bay chở hành khách khổng lồ màu trắng, xông thẳng tầng mây, hướng về phía đất nước thơ mộng, bay lượn .

      Từ sân bay thành phố đến phi trường Heathrow Luân Đôn, thời gian bay chừng mười hai giờ, tức là 8 giờ tối giờ Bắc kinh tới Luân Đôn, cũng chính là mười hai giờ trưa giờ địa phương.

      Đây là thời gian tốt đẹp, giống như biết có đêm tối tiến đến.

      Chiếc máy bay chở hành khách khổng lồ này, trung bằng tốc độ nhanh nhất, vô tình gặp được hai lần khí lưu, hơi có chút bình ổn mấy phút, các hành khách hết sức mệt mỏi, trong lúc hãy còn nghỉ ngơi, máy bay gần đến phi trường Heathrow Luân Đôn nước , vào lúc giữa trưa, bầu trời Luân Đôn u ám, luồng khí lạnh lẽo ép xuống, từng trận mưa to trút xuống, đập cửa sổ máy bay, dưới bầu trời xuất vô số nóc tòa nhà thấp lùn, ở trong thành phố u ẩm ướt, ánh đèn sáng lên giống như ánh sao.

      Bên trong khoang máy bay vang lên tiếng nhạc vui, giọng ngọt ngào của nữ tiếp viên truyền đến: "Kính thưa các vị hành khách, chuyến nay đến Luân Đôn nước hạ cánh, quý khách vui lòng thu xếp bàn ăn tại chỗ ngồi của mình, điều chỉnh ghế ngồi ở vị trí thẳng đứng, tắt tất cả máy tính và thiết bị điện tử, mời quý khách kiểm tra hành lý xách tay của mình thu xếp gọn gàng hay , chúng tôi tắt đèn trong khoang để hạ cánh, cám ơn."

      “Good afternon, ladies and gentlemen: our plane is descending now. Please be seated and fasten your seat belt. Seat backs and tables should be returned to the upright position. All personal computers and electronic devices should be turned off. And please make sure that your carry on items are securely stowed. We will be dimming the cabin lights for landing. Thank you!”

      số hành khách, nghe thông báo trong khoang, rối rít kéo bịt mắt xuống, mệt mỏi và buồn ngủ nâng vị trí ghế ngồi, bắt đầu thầm to . . . . . .

      Nữ tiếp viên và nam tiếp viên ra, kiểm tra và nhắc nhở lần nữa.

      Nam tiếp viên nhắc nhở Khả Hinh trước đó, ra nhìn thấy Khả Hinh ngồi tại chỗ, đầu lệch qua bên, mang bịt mắt, khoác chăn lông, vẫn ngủ say, đoán chừng là quá nửa đêm, máy bay gặp phải khí lưu, làm hoảng sợ, lúc đó khóc hai lần, lại vội vàng lau khô nước mắt, uống ly rượu đỏ, ôm gối ôm, cuối cùng khoảng 8 giờ sáng giờ Luân Đôn mới ngủ mê man rồi.

      Nam tiếp viên mỉm cười nửa ngồi ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhàng vỗ vỗ, gọi : "Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư?"

      Đường Khả Hinh vẫn nghiêng mặt ngủ say.

      "Tiểu thư?" Nam tiếp viên lại cao giọng, kêu gọi.

      Lúc này, Đường Khả Hinh mới nhíu mặt nằm ở trong chăn, thở dài hơi, mở mắt, mảnh tối đen, tiện tay kéo bịt mắt ra, nhìn nam tiếp viên ở trước mặt, dịu dàng mỉm cười, thanh khàn khàn, vẫn buồn ngủ hỏi: "Chuyện gì?"

      " đến Luân Đôn. Máy bay sắp hạ cánh, mời cài tốt dây nịt an toàn, giữ kỹ hành lý xách tay. . . . . ." Nam tiếp viên mỉm cười .

      Đường Khả Hinh trừng mắt, đột nhiên tò mò xoay người, ghé sát cửa sổ máy bay, quả nhiên nhìn máy bay quanh quẩn bầu trời đất nước mình quá xa lạ, bầu trời màu xanh đen, rất tối tăm, từng trận mưa rơi xuống, vô số nóc tòa nhà thấp lùn, ra mặt đất, ánh đèn lóe lên, chớp mắt mơ màng, thể tin nổi hỏi: "Đây là. . . . . . Nước. . . . . . Nước ?"

      Nam tiếp viên mỉm cười nhìn , cười : "Đúng vậy. Nước ."

      Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy mãnh liệt, lại nhìn phi trường Heathrow ở phía trước, xây dựng hơi vuông giống như đường ống, ra ở dưới bầu trời tối đen, đột nhiên kích động, lại nghi ngờ quay đầu, nhìn nam tiếp viên này, kinh ngạc hỏi nhanh: " tại ở Luân Đôn là mấy giờ?"

      "Giữa trưa, khoảng 12 giờ 30. . . . . . Máy bay của chúng ta bay chậm nửa giờ, tại sắp hạ cánh, mời cài tốt dây nịt an toàn. . . . . ." Nam tiếp viên vẫn tự mình cài tốt dây nịt an toàn cho , xếp bàn , khoang máy bay nhất thời tối xuống, toàn bộ tiếp viên trong khoang máy bay ngồi trở lại vị trí an toàn, cài dây nịt an toàn. . . . . .

      Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong kích động, nhìn máy bay lấy xung lượng mạnh mẽ, chạy thẳng tới đường băng, trợn to hai mắt, lúc này nhìn bầu trời đất lạ, lộ ra khí khác lạ, nhất thời ném toàn bộ mọi chuyện ngày hôm qua ra sau ót.
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 503: TÔI MUỐN VỀ NHÀ

      Luân Đôn thuộc thủ đô nước , là thành phố lớn nhất cả nước, là trong những Trung tâm kinh tế thế giới, mà phi trường Heathrow quốc tế là trong những phi trường bận rộn nhất toàn thế giới, hàng năm lượng hành khách và đến đây đạt gần 20 triệu lượt, là trong năm nhà ga tuyệt vời, do con đường hầm dưới đất nối liền đường ray, bên trong nhà ga nhiều cửa hàng và nhà hàng đếm xuể, trong đại sảnh nhà ga còn có đội bóng quốc gia sắp bay Mỹ, tạm thời bày ra sân bóng , biểu diễn kỹ xảo bóng đá.

      Vô số khách nước ngoài vây quanh, rối rít vỗ tay cười vui.

      Phía trước, thanh đội danh dự nghênh đón, giống như chào đón khách nước ngoài.

      Khách qua lại, hoặc nhanh chóng xách theo hành lý vào thang máy, chuẩn bị ngồi xe pod, hoặc ngồi ở phòng ăn thong thả xem điện thoại và xem báo.

      Cách vài chỗ, có thể nhìn thấy cảnh sát nước mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, đội nón màu đen, mặt mũi đẹp trai, ôn hòa, trong tay cầm súng qua lại tuần tra.

      Đường Khả Hinh kéo rương hành lý , lưng đeo ba lô, máy bay hạ cánh, đứng ở nơi lối dài, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, lúc nảy nữ tiếp viên thông báo nhiệt độ khoảng 0¬¬¬oC, khó trách Tiêu Đồng muốn mình mặc áo lông, thở hơi, luồng khí trắng bay ra, nhất thời mới phát quốc gia này lạnh hơn nhiều so với trong nước, ôm chặt áo khoác, đeo bao tay màu trắng kéo rương hành lý, vùa về phía trước, vừa nhìn rất nhiều người ngoại quốc xung quanh, mọi người đều là mắt xanh tóc vàng, quần áo gọn gàng nhanh chóng qua bên cạnh mình, tất cả đều tiếng mình nghe hiểu, còn có những ngôn ngữ quốc gia khác, phân biệt rốt cuộc bọn họ là người , hay người Đức, hay người Mỹ. . . . . .

      Thỉnh thoảng thấy hai người Châu Á, hành động lại hết sức kín kẽ và cẩn thận, chút cũng giống người Trung Quốc, so với người Châu Á tha hương, người Trung Quốc hơi đơn giản và nhiệt tình.

      Lập tức xung quanh đều là ngôn ngữ nghe hiểu, nhìn ra bảng chỉ đường, nghe tiếng .

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm rương hành lý, hai mắt nhanh chóng tràn lệ, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt từng viên lăn xuống mới phát , mình nghĩ thế giới quá đơn giản.

      Nên làm cái gì? Bởi vì sợ, quên hết sạch lời Tiêu Đồng căn dặn mình.

      Bóng dáng nhắn của vẫn đứng ở chỗ lối , dám di động nửa bước, bất quá nhanh chóng lau nước mắt mặt, từ trong ba lô móc ra từ điển điện tử Trung- Nhã Tuệ mua cho mình, trong lúc bất chợt nhớ Nhã Tuệ, nhớ đất nước của mình, nhớ đồng nghiệp và bạn bè, nhớ ba mẹ, trai. . . . . .

      Hít mũi cái.

      run rẩy thở khí trắng, cầm từ điển tiếng , nắm chặt ở trong tay, dựa theo lời nam tiếp viên đẹp trai mới vừa chỉ dẫn cho mình, trước tiên xuống thang máy, nhận lấy khay hành lý của mình, dựa theo thứ tự trạm ga, có kí hiệu hướng dẫn ra phi trường, nếu như hiểu, nơi này có dịch vụ sân ga Trung Quốc. . . . . .

      Đường Khả Hinh run rẩy, im lặng lâu, nước mắt từng viên rơi xuống, lau từng viên, hoảng sợ thất thần, hít hơi sâu, ép buộc mình ngẩng mặt lên, về phía nơi thang máy, lại nhìn thấy được ngoài tường bên trái cửa sổ sát đất, mấy chiếc máy bay mở đèn, chậm rãi chạy về phía đường băng, nhìn cái, mới xách hành lý, bước lên thang máy.

      Thang máy chậm rãi di chuyển, Đường Khả Hinh run sợ kéo hành lý, theo trước mặt người đàn ông Trung Quốc khoảng 30 tuổi cùng chuyến bay với mình, cố ý tới bên , có chút lúng túng nhìn cái.

      Người đàn ông bên cạnh, mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài cùng màu, tay cầm cặp công văn, ăn mặc nho nhã lễ độ về phía trước, cảm thấy có nhìn về bên này, liền nhìn mỉm cười.

      Đường Khả Hinh nhìn cười, lập tức giống như nhìn thấy được mẹ ruột, cũng cười.

      suy nghĩ chút, liền gì, bước .

      " cũng nước à?" Đường Khả Hinh lấy lòng hỏi .

      Đây phải nhảm sao?

      Người đàn ông kia nhìn vẻ mặt có chút hoang mang sợ hãi, liền bất đắc dĩ bật cười : "Phải, tôi tới nước ."

      "..., tới đâu vậy?" Đường Khả Hinh phát ở nơi toàn là tiếng , người nào hiểu tiếng địa phương của mình, có thể chút tiếng Trung Quốc là quá hạnh phúc!

      "Tôi đến Oxford, tham gia khóa học." mỉm cười , có chút vội vàng.

      "Tôi muốn Cambridge! !" Đường Khả Hinh có đọc qua sách gì, nhưng vẫn rất vui vẻ vỗ lồng ngực của mình, cười vui vẻ .

      "Là? là. . . . . . học sinh nơi đó?" Học sinh gặp gỡ học sinh, đều đặc biệt hưng phấn, mỉm cười nhìn .

      Mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn người đàn ông này nở nụ cười đáng kính trọng, muốn dùng kỹ thuật dối của mình ở quán bar trước kia, . . . . . . Phải . . . . . Nhưng lại cười khổ : " phải. . . . . . Tôi đến nhà hàng ở Cambridge. . . . . . làm. . . . . ."

      "Ồ. . . . . ." Người đàn ông kia cười cười.

      Hai người cùng đến chỗ lấy hành lý xa hoa gần 1000 mét vuông, trần nhà hình cầu đầy khoa văn, vô số băng chuyền chuyển động.

      Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhìn các băng chuyền nơi xa, hiểu để làm gì.

      Phía trước, người đàn ông vừa muốn tới băng chuyền hành lý của mình, lại cảm thấy sau lưng thanh, ngay lập tức quay đầu, nhìn vẻ mặt ngọt ngào, lại tràn đầy hoang mang sợ hãi, khẽ mỉm cười : "Lấy vé máy bay của , phía có số hành lý, tới bên này, băng chuyền hành lý của chúng ta chuyển lên ở chỗ này, thấy của , lấy là được rồi."

      Đường Khả Hinh vừa nghe, liền ah tiếng, kéo hành lý, bước nhanh về phía trước, vừa , hai mắt lại nổi lên nước mắt.

      Hai người đứng chung chỗ, chờ hành lý chậm rãi đưa lên, mà hành lý của người đàn ông đến Oxford tới trước, liền khom người nhấc hành lý của mình lên, có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: " chút nữa, bắt được hành lý, có người tới đón chứ?"

      Đường Khả Hinh dùng đôi mắt to ngập nước, lẳng lặng nhìn người đàn ông này, suy nghĩ chút, mới ngọt ngào cười, : "Có!"

      "Vậy tốt." Người đàn ông này nhắc hành lý của mình, về phía trước mấy bước, nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn này, có chút quan tâm cười : "Mặc dù đây là địa phương xinh đẹp, nhưng thế giới này có chỗ an toàn tuyệt đối, mỗi góc, vẫn tràn đầy nguy hiểm, cho nên mới nơi này, cẩn thận chút, nếu như muốn nán lâu chút, bắt đầu phải hiểu từ tiếng : cám ơn, xin lỗi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt quan tâm của , liền biết ơn cười cười, : "Tốt. Cám ơn ."

      "Hẹn gặp lại." Người đàn ông kia xoay người, cùng vô số hành khách nước ngoài ra khỏi đại sảnh.

      Đường Khả Hinh xoay người, nhìn băng chuyền hành lý xoay tròn, lúc xoay tròn, rất nhiều khách ngoại quốc đứng ở bên, yên lặng chờ đợi, liếc người ta cái, mới kéo hành lý, đến gần chút, chăm chú nhìn hành lý của mình, có tới hay . . . . . . Đợi chừng mười mấy phút, rốt cuộc nhìn thấy cái rương hành lý lớn màu xanh đen của mình, chậm rãi chuyển lên, vui vẻ mỉm cười, nhanh lên, kéo rương hành lý của mình, cắn răng kéo xuống, thở phào hơi, đặt rương hành lý nho màu hồng của mình lên rương hành lý lớn, dựa theo phương hướng được chỉ dẫn về phía trước, rốt cuộc tới phía cuối, nhìn thấy nơi tiếp đón người xuống máy bay, vô số đám người nước ngoài, đông đúc rối rít giơ cao tấm bảng hướng về phía đám người chậm rãi ra, dùng tiếng hô to.

      Sau lưng nhiều nam nữ trẻ tuổi có thể mới vừa về nhà, nhào về phía trước, cùng cha mẹ của mình tới đón, ôm nhau, hôn nhau!

      Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, nhìn đám người ôm nhau chen chúc ở phía trước, khuôn mặt bọn họ vui mừng và trông chờ, hạnh phúc. . . . . .

      Đột nhiên có chút nghĩ đến người.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh có chút chua, nhưng vẫn cắn răng kiên cường kéo hành lý ra ngoài, qua đại sảnh phi trường đông đúc náo nhiệt, thấy có đội bóng đá nước rất nổi tiếng biểu diễn, muốn chen vào đám người xem chút, nhưng đám người xung quanh tất cả đều dùng tiếng hào hứng chuyện, vây chặt, rất nhiều cảnh sát mang theo súng trường tăng cường tuần tra, các quầy hang người dùng thái độ thân sĩ nghiêm túc, cổ điển, làm việc, này nhìn mọi thứ xung quanh, sợ hãi. . . . . .

      "Khả Hinh, nếu như muốn Cambridge, có biện pháp vô cùng tiện lợi, chính là từ phi trường Heathrow, tìm được xe điện ngầm, sau đó ngồi tuyến màu xanh, đến kingscross, lại từ kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge, tôi thuận tiện cho biết ha, kingscross là sân ga mà Harry Potter lên đường nha. Đừng sợ, đó là cuộc hành trình chuyến kỳ diệu, giống như Harry Potter, nếu như ngươi quyết định muốn dựa vào chính mình, cũng đừng sợ, bởi vì phương hướng và đường vẫn tồn tại, chỉ cần đầu óc của sang suốt và tỉnh táo, nhất định có thể tìm được!"

      Tiếng của Tiêu Đồng truyền đến.

      Đường Khả Hinh bắt đầu có chút nhớ, tận lực nhắm mắt lại, nhớ lại lời của Tiêu Đồng nhiều hơn, tại cần nhất chính là tìm ví tiền, từ bên trong móc ra đồng bảng Tiêu Đồng cũng chuẩn bị tốt cho mình ở trong nước, đây mới rất đơn thuần và ngây thơ, trực tiếp kéo hành lý theo sóng người ra đại sảnh đông đúc, sau đó ngồi lên rương hành lý, móc ví ra, lấy ra xấp đồng bảng đếm. . . . . .

      Hai tờ, ba, bốn, năm, sáu . . . . . .

      Bên cạnh, người cảnh sát cầm súng trường, có chút ngạc nhiên nhìn phương Đông.

      vừa đếm, vừa ngẩng đầu lên, nhìn hành khách tóc vàng khắp nơi, ăn mặc xinh đẹp, cảm thấy đây là chỗ an toàn, lại cúi đầu đếm, trong lúc đó từ từ bình tĩnh, nhớ lại Tiêu Đồng câu khác: ở , ngồi tàu điện ngầm mất gần 3 pound, chuẩn bị tiền xài vặt từ 10 - 20 pound ở người. . . . . .

      suy nghĩ chút, liền đem tờ tiền lớn bỏ vào trong ví tiền, sau đó tự cầm hơn 30 tờ bảng nhét vào túi trái của mình, lại nhét 200 bảng vào túi bên phải của mình, rồi cầm ví tiền, nhét vào trong túi đeo lưng, kéo hành lý nặng nề, tới trước mặt của người cảnh sát kia, thấp thỏm, nhưng vẫn dũng cảm cười cười, kêu tiếng: "Hello?"

      Người cảnh sát cao lớn đẹp trai, mang súng trường, nhìn Đường Khả Hinh, kêu : "yes?"

      "Ah. . . . . . A. . . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, muốn hỏi xe điện ngầm như thế nào, nuốt ngụm nước bọt, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, để cho đại não của mình nên quá loạn, nên quá loạn, nhưng tại tập trung được, cũng có cách nào, lập tức cầm từ điển Trung-, đánh lên hai chữ xe điện ngầm, nhảy ra: underground, ánh mắt của sáng lên, liền ngẩng đầu lên, nhìn viên cảnh sát đẹp trai, thở phào cái, mới che ngực, lắp bắp tiếng nát, : "I. . . . . . I. . . . . . I. . . . . ."

      Viên cảnh sát đẹp trai vác súng, cau mày nhìn .

      trán Đường Khả Hinh đổ mồ hôi, trái tim nhảy thình thịch, nhưng vẫn dũng cảm, mặc kệ sai hay đúng, : "I... I... want to... no... I... go... go... to..."

      Nàng lời còn chưa hết, hai mắt cũng nước mắt, vội vàng hít hít cái mũi, có cách nào, ngạnh nghẹn ngào nuốt : "Underground. . . . . . Underground . . . . . . Underground Tôi muốn tàu điện ngầm. . . . . . Tôi muốn tàu điện ngầm. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . .".

      oa tiếng, bật khóc!
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 504: ĐÓ

      tiếng khóc, kéo dài.

      Hôm nay nước , thậm chí có dòng nước lạnh, mưa tuyết bay khắp nơi, cả thành phố chợt chìm sâu vào bóng tối, giống như cái tên “Oliver Twist”, thành phố trung tâm kinh tế thế vào lúc này hoàn toàn .

      Tưởng tượng và thực tế, dù sao vẫn có chênh lệch tương đương, chênh lệch tương đối lớn.

      Người cảnh sát đẹp trai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn này, từ đại sảnh tầng hai, đưa đến thang máy, hướng dẫn thang máy đến tầng trệt.

      Đường Khả Hinh vừa khóc nức nở, vừa kéo hành lý, vào thang máy, mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn cảnh sát đẹp trai ở sau lưng, kích động nức nở : "Cám ơn. . . . . thank you . . . . ."

      Cảnh sát đẹp trai vác súng đứng ở bên cạnh thang máy, nhìn khóc đáng thương cũng đáng , cười cười.

      "Thank-you! ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn cảnh sát đẹp trai cách mình càng ngày càng xa, hướng về phía cúi người sâu chào, mới lau nước mắt, nắm chặt rương hành lý, nhìn thân thể của mình, theo thang máy dần dần hạ xuống, mới tới Tiêu Đồng với mình, xe điện ngầm nước giống xe điện ngầm ở Trung Quốc, bọn họ dùng màu sắc để phân chia tuyến đường, mà mình sắp ngồi xe điện ngầm màu xanh dương, hơn nữa xe điện ngầm nước và Trung Quốc thiết kế giống nhau, chúng là xe điện ngầm xuất sớm nhất thế giới này, cho nên trạm xe điện ngầm tương đối hẹp, mà gian bên trong xe điện ngầm cũng hơn so với xe điện ngầm của những quốc gia khác . . . . . .

      Đường Khả Hinh còn chưa thấy được nước lãng mạn, nước mộng ảo, nước có truyền thống và kiến trúc lịch sử hấp dẫn, cũng chưa thấy được trai đẹp xinh rất ấm áp nho nhã, cũng phải cùng rất nhiều người, mới vừa từ đại sảnh phi trường lạnh lẽo, vào trong xe điện ngầm chật chội đứng đầy người, đè ép đầu đầy mồ hôi, cảnh sát đẹp trai mới vừa muốn nhắc nhở , cái rương nặng như vậy, nên ngồi xe điện ngầm, bởi vì xe điện ngầm nước rất hẹp rất , mà có nhiều nơi, xe điện ngầm gần như có thang máy!

      Đường Khả Hinh cùng đám người, biết là người , hay người Mỹ, hay người đức, cũng biết là những người nào, cùng nhau chen vào xe điện ngầm, vốn mới vừa nghĩ đến biện pháp thứ hai theo lời Tiêu Đồng, trực tiếp ngồi Xe buýt, nhưng bởi vì hôm nay mưa tuyết, xe buýt tạm ngừng hoạt động, muốn đến Cambridge sớm chút, tìm góc nào đó, muốn gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, muốn gọi điện thoại cho mọi người. . . . . .

      "Chớ đẩy, chớ đẩy, chớ đẩy" Đường Khả Hinh nóng đến đầu đầy mồ hôi, kéo rương hành lý nặng nề, mới vừa muốn ôm vào cửa xe điện ngầm, lại phát tất cả hành khách tại cửa vào, cũng lao qua lối mình , vội vã cởi ra bao tay và khăn quàng cổ của mình, cùng mọi người chen chen nhốn nháo về phía trước, rốt cuộc vào phòng bán vé xe điện ngầm, thở phào nhõm, vội vàng buông cái rương xuống, liếc qua kí hiệu màu sắc tuyến đường xe điện ngầm hai bên, liền muốn về phía trước mua vé. . . . . .

      Sau đó, đầu óc của tê dại, trợn to hai mắt, dừng bước lại, nắm chặt hành lý, thể tin nổi tại tuyến đường xe điện ngầm mình vừa muốn đến, nhiều người tuôn qua, lại liều mạng chen! !

      Vào lúc này, phát mình hòa nhập vào đất nước này, hòa nhập vào khách khí chút nào, lúc tất cả mọi người chen tới trước, liều mạng chen đẩy từng bước tới phía trước, rốt cuộc đầu đầy mồ hôi, cái mũ rơi xuống trước bảng chỉ dẫn, ngẩng đầu lên, ở trong từng lớp sóng người xô đẩy va chạm, thấy tuyến đường điện ngầm, từ màu nâu, màu vàng, màu xanh lá cây, màu cam, rồi đến màu đỏ tươi. . . . . . sau đó trợn nhìn phía dưới có hai đường màu xanh dương, cái là màu xanh dương đậm, cái màu xanh da trời, màu xanh dương là. . . . . .

      "Ngồi tuyến nào đây?" Đường Khả Hinh sắp điên nhìn màu xanh dương đậm và màu nhạt, Tiêu Đồng ngồi màu xanh dương đậm hay màu xanh dương nhạt, gấp đến độ muốn khóc nhìn bảng chỉ dẫn vắn tắt, có đọc được chữ tiếng nào, có cách nào, bây giờ có biện pháp, lập tức ở trong gian hẹp, móc ra từ điển tiếng của mình, đầu đầy mồ hôi gõ từng chữ từng chữ cái ở trước mặt, từ từ phiên dịch. . . . . .

      "Màu xanh dương đậm, có quảng trường gì đó, vườn hoa gì đó, viện bảo tàng gì đó. . . . . ." Đường Khả Hinh ở trong từng trận tiếng ồn ào, đầu đầy mồ hôi, tay run rẩy nhìn từ điển tiếng , hoảng sợ đến sắp vỡ mật, đọc những từ đơn này, suy nghĩ chút, cảm thấy đúng, bởi vì nghe Cambridge cách Luân Đôn hơi xa, thể nào có quảng trường gì đó, vườn hoa gì đó. . . . . .

      lại phiên dịch tuyến đường khác, lặng lẽ đọc: "Màu xanh da trời. . . . . . King Cross cái gì, Cái . . . . . ."

      “St.Pancras and Kingscorss, ánh mắt của lập tức sáng lên, nhớ tới Tiêu Đồng , từ kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge! !

      đột nhiên kích động nhìn tuyến màu xanh da trời, ở giữa ký hiệu kingscross, chính là ngồi tuyến xe màu xanh da trời, hai lời, cũng quên khóc, dựa theo tuyến đường mình muốn , kéo rương hành lý to, bởi vì hiểu tiếng , cho nên thể làm gì khác hơn là đến trạm vé mua vé, phía trước có nhiều người xếp hàng mua vé, vội vã cởi túi đeo lưng, đói bụng đến ruột gan cồn cào, từ bên trong móc ra bánh sandwich mới vừa từ máy bay nhét vào trong túi đeo lưng, lúc đợi mua vé, ngồi ở rương hành lý, ăn điên cuồng, hai ba ngụm liền nhét hết bánh sandwich vào trong miệng của mình, khô khốc gặm nuốt, vừa thở, ngẩng đầu lên, nhìn sắp đến mình, vội vàng từ trong túi xách của mình móc ra xấp bảng , lúc người phía trước bước khỏi nhào tới cửa sổ , thấy bên trong có người phụ nữ trung niên, mặc đồng phục xe điện ngầm, hết sức nhàn rỗi, đeo mắt kính , câu Tiếng . . . . . .

      Đường Khả Hinh nghe hoàn toàn hiểu, chỉ vội vàng đem xấp bảng đưa đến cửa sổ, rất sốt ruột : "Kingscross, Kingscross."

      Người phụ nữ trung niên nâng mí mắt, ngắm Đường Khả Hinh, từ trong tay của rút ra vài tờ bảng , “Why do so many people like Har¬ry ¬potter! ?" (Tại sao nhiều người thích Harry Potter như vậy?)

      "À?" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, hiểu nhìn bà dì đó, hiểu bà cái gì.

      “Nothing! Be care¬ful of your fore¬head!" ( có việc gì, cẩn thận trán của !)

      "À?" Đường Khả Hinh hiểu nhìn bà ta.

      Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nhìn Trung Quốc cái, giơ giơ tay lên, nhắc nhở người kế tiếp, mặc dù Đường Khả Hinh nghe hiểu, nhưng vẫn vui vẻ : "Thank you! !"

      Bà dì để ý đến nữa, Đường Khả Hinh cười cười ra, lấy được vé, kích động về phía trạm xe điện ngầm, lúc này, mới cảm thấy gian xe điện ngầm nơi này , có số hành khách vẫn cúi xuống ngồi ở vị trí vách tường, ngồi, xem ra hết sức đè nén, nghĩ nhiều nữa, ngẩng đầu nhìn thấy xe điện ngầm rốt cuộc chậm rãi lái tới, lập tức căng thẳng nhấc rương lên, cùng mọi người chen vào xe điện ngầm, bởi vì người nhắn, vọt vào đầu tiên cũng tranh được chỗ ngồi xuống, mệt mỏi, hai mắt rời rạc. . . . . .

      ông già người lịch hơn 70 tuổi, mặc tây trang thẳng thớm, bên ngoài khoác áo khoác dài, đội mũ cao bồi, tay chống gậy tới, có chút kiêu ngạo nhìn xung quanh. . . . . .

      Đường Khả Hinh luôn là đứa bé ngoan cung kính người lớn tuổi, vừa nhìn thấy ông già này lên xe, liền nhanh chóng đứng lên, nhìn ông ta cười : "Ngài ngồi ."

      Đây là tiếng trung!

      sững sờ mắt nhìn thấy ông già người , giơ tay lên.

      Ông già người có chút ghét bỏ nhìn Trung Quốc, lại nhìn thấy chỗ ngồi trước mặt trống , liền ồ tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn cám ơn, cất tiếng : "Thank-you!"

      "It’s ok!" Đường Khả Hinh khách sáo câu, liền kéo rương hành lý, đứng thẳng vào trong đám người rất chật chội, lau mồ hôi trán, cảm thấy xe điện ngầm bắt đầu chạy từ từ, cuối cùng chạy như bay về phía trước, thở phào nhõm, nhìn xung quanh, tất cả đều là người tóc vàng mắt xanh, trong lòng của lại cảm giác chua xót, nhưng bởi vì nhiều người ngay trước mắt, vội vã cúi đầu, hít mũi cái, tự với mình: Khả Hinh, phải sợ, phải sợ, lập tức đến trạm kingscross, đến nơi đó, lập tức có thể tới Cambridge, tôi rất nhanh tìm được nhà hàng đó, ăn chút gì, nằm ở giường, ngủ giấc! Sau đó làm việc! Đúng! Sau đó làm việc! Cố gắng lên! !

      rất bình tĩnh tự với mình, thế nhưng loại tư tưởng vừa xong, toàn xe điện ngầm ầm tiếng, kít tiếng, trong chốc lát xe điện ngầm chậm rãi ngừng lại!

      há hốc mồm ngẩng đầu, nghĩ xảy ra chuyện gì.

      “Gentlemen, ladies, I am sorry inform you, the underground outage. . . . . (kính thưa quý ông quý bà, tôi rất xin lỗi thông báo với mọi người, xe điện ngầm của chúng ta bởi vì mưa tuyết ngừng vận chuyển. . . . . . )"

      Tiếp theo là tràng tiếng , kính mời hành khách xuống xe, chuyển đổi xe điện ngầm.

      Chúng hành khách quát to tiếng, sau đó tất cả đều mắng, nhưng vẫn vọt xuống xe. . . . . .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến chết khiếp, bởi vì hiểu tiếng , cho nên trợn to hai mắt, nhìn mọi người xuống xe điện ngầm, cũng vội vàng xách hành lý, xuống xe điện ngầm, sau đó nhìn thấy có số người về phía nhà ga khác, cũng thấy có số người về phía cửa ra, hai mắt của tràn lệ, hiểu gì cả, thể làm gì khác hơn là theo nhóm khách, trái tim đập thình thịch cũng ra trạm xe lửa, thậm chí theo thang máy lên lầu. . . . . .

      cơn gió cực lạnh lẽo nhào vào cửa thang máy.

      Đường Khả Hinh giật mình ôm chặt áo khoác ngoài của mình, tay cầm rương hành lý, cúi đầu, đón gió lạnh, mưa tuyết, ra khỏi mặt đất mờ tối, cả người lập tức bị ướt đẫm, dám nghĩ quá nhiều, này cho rằng có phải xe điện ngầm xảy ra chuyện gì hay , lại dám quay lại, nhưng nhìn đường phố tối tăm, lộ ra khí lịch sử cổ xưa, xung quanh đều là đèn đường cổ kính, dĩ nhiên còn có các cửa hàng mọc san sát nhau lộ ra ánh đèn màu vàng, người người che dù bước nhanh. . . . . .

      cũng dám ngẩng đầu, cũng biết bên trong này là địa phương nào, chỉ há miệng run rẩy kéo hành lý nặng nề, chịu đựng thân thể bị ướt lạnh lẽo, thở khí lạnh, nhanh kéo cái rương, dọc theo đường phố hơi rộng rãi ẩm ướt róc rách, tới trước cửa hang tủ kính hình vòm, ngồi xổm xuống, đón gió lạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn từng dãy kiến trúc cổ trước mặt, ở bên trong mưa tuyết, lộ ra bầu khí kì lạ, đáng sợ, tòa kiến trúc hình vòm lộ ra màu đen là khủng khiếp, tất cả xung quanh đều là người đất nước này mà nhận biết, xe buýt màu đỏ chạy nhanh biết lái về phương nào. . . . . .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt, toàn thế giới chỉ còn lại mình mình, nước mắt tràn ra hốc mắt, biết nên làm sao? biết nơi này là địa phương nào, cũng biết nên làm sao? Con đường thông Cambridge vẫn luôn ở đây, nhưng mình nhìn thấy. . . . . .

      Cảm giác dòng nước lạnh ập đến, mang đến từng trận mưa tuyết, toàn bộ vỗ vào người , hoảng sợ đến vỡ gan mật, lại ép buộc mình bình tĩnh, tự với mình, sợ, sợ, tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi trước, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, lập tức có thể biết, kế tiếp phải làm gì!

      cảm giác khủng bố đáng sợ khác thường, sau đó mất mát, sau đó hiểu ra rồi trở lại bình thường, thở ra hơi, hai mắt ngân ngấn nước mắt, cởi túi xách, muốn tìm bản đồ ở bên trong, sau đó hai mắt của mờ mịt, trầm ngâm nhìn túi đeo lưng buông ra, bên trong sớm rỗng tuếch, lòng của run lên, chợt trút túi xách ra đất ướt đẫm, tất cả đều là sổ mình ghi chép rượu đỏ và bút máy, còn có mấy món ăn nhưng ví tiền thấy nữa ! !

      Lòng của run lên, hoảng sợ đến nước mắt chảy ròng, muốn khóc dám khóc, chỉ vừa thê lương nức nở, vừa đưa ngón tay lạnh cứng ra sức lắc túi xách, muốn giũ ra ví tiền của mình, nhưng có, có! lại điên cuồng ngồi xổm mặt đất, hai mắt hoảng loạn rời rạc, tay đưa ở mặt đất ướt đẫm đảo cuốn sổ , hộp bút , còn có bản đồ, mấy món ăn. . . . . .

      Toàn bộ đều đảo lên! !.

      " có, có, có. . . . . ." vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, nhìn đoàn người lui tới xung quanh, đáng thương kêu: "Người nào tàn nhẫn trộm mất ví tiền của tôi như vậy? Là ai? nên đối với tôi như vậy, người tôi có thứ đáng tiền! Trả ví tiền lại cho tôi, cầu xin các người! !"

      Mưa gió càng lớn, đều trút người .

      Người đường nhìn nước ngoài này ngạc nhiên rất, ho cho chút ánh mắt đồng tình.

      "Ai trộm ví tiền của tôi, ai trộm ví tiền của tôi! Ở trong đó còn có hình tôi và cha quý! Người nào lấy ví tiền của tôi, cầu xin các người trả lại cho tôi, cầu xin các người. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, đứng ở trong tuyết, rơi lệ nhìn thế giới xa lạ, khóc kêu to: "Trả ví tiền lại cho tôi, trả lại cho tôi, có nó, tôi biết đâu, tôi lạnh chết, tôi đói chết! Cầu xin các người, trả ví tiền lại cho tôi."

      Khả Hinh vừa khóc vừa níu người đường khắp nơi, đau lòng hỏi: " có thấy ví tiền của tôi hay ! ví tiền màu hồng! Bên trong có thẻ, có tiền, còn có hình. . . . . . Ví tiền của tôi . . . . ."

      người đàn ông người xem là kẻ điên, tay đẩy ra.

      Bên trong tủ kính người phụ nữ tóc vàng mắt xanh nghe được tiếng khóc, trở nên kích động ra ngoài, đón gió mưa to, câu go, liền đẩy rương hành lý của ra! !

      "Đừng!" Đường Khả Hinh lập tức vọt tới trước cái rương, ôm chặt cái rương, ngửa mặt nhìn xung quanh trắng xóa, mặc cho mưa tuyết trơi vào người của mình, thậm chí ở tóc ngắn kết băng, cóng đến cả người phát run, lại đáng thương bật khóc.

      Đèn đỏ sáng lên! !

      chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở trước đèn đỏ !

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu bạc, bên ngoài khoắc áo len cổ chữ V màu trắng, tay đặt ở tay lái, ngồi ở trong buồng xe ấm áp, vẻ mặt cười mập mờ, bên cạnh là mỹ nữ tóc vàng ăn mặc khêu gợi, tựa vào trong ngực của , làm như muốn trêu chọc , đẹp trai cười to, ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ vẫn còn sáng, liền hơi quay đầu, nhìn phong cảnh bên đường, lại thấy trong từng trận gió mưa tuyết hết sức mông lung, có bóng dáng màu trắng tê cứng núp ở trước cửa hàng, ôm cái rương, giống như khóc nức nở, ánh mắt dừng lại, nhìn . . . . . .

      Bởi vì cái rương màu xanh dương bên cạnh nhìn quen quen.

      Đèn xanh sang lên.

      Bên cạnh, mỹ nữ tóc vàng vỗ lồng ngực của , hấp dẫn quyến rũ nhắc nhở ! !

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn cái, đạp chân ga liền lái xe mất.
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 505: XỨNG

      ra, ở Luân Đôn mùa xuân vẫn tới sớm hơn so với nơi khác, mưa tuyết hiếm thấy, còn có sương mù, tất cả cảnh vật mơ hồ.

      Mưa tuyết qua, rét lạnh nhanh chóng tràn tới, ánh mặt trời muốn xuyên qua tầng mây, nhưng vẫn thể xuyên qua, bầu trời tạo thành vầng sáng, nhàng phân tán khắp cả đất nước lạ, nơi xa truyền đến tiếng chuông, chiếc xe hai tầng màu đỏ thẫm dần dần chạy dọc theo con đường uốn lượn. . . . . .

      biết sương mù Luân Đôn chưa? Nó càng làm nổi bật thành phố sương mù mông lung này, còn có tầng tầng kiến trúc lãng mạn sâu bên dưới, nhưng những thứ này, bạn phải mình khám phá, những cửa sổ có hoa văn màu trắng, màu nâu, màu xanh lá cây, màu đỏ, lộ ra ánh đèn vàng cam, ấm áp.

      Thành phố ướt át vốn có hương vị độc đáo, bởi vì hương vị của nó, càng đọng lại.

      Ở cửa xe điện ngầm, đến toilet gần đó thay lại áo len cổ lọ màu đen, quần jean bó sát người màu đỏ, mang giày tuyết màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, đội cái mũ màu đỏ thẫm, ôm cái rương của mình, dám bất kỳ nơi nào, chỉ núp ở trong vách tường màu trắng, sắc mặt tái nhợt, bụng đói cồn cào mở đôi mắt rời rạc còn hơi sức, liếc mắt nhìn lối cầu thang , đoàn người lui tới, chợt có ông già người 60-70 tuổi, mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh, quần tây màu đen, ngậm xì gà, đeo mắt kính, dừng lại, nhìn cái.

      Bởi đó trước bị xua đuổi, người thành phố này lạnh lùng nện mạnh đầu này!

      lập tức lo sợ đề phòng, ôm cái rương của mình, hai mắt run rẫy ngẩng đầu lên, dán chặt vách tường, nhìn ông già kia.

      Giống như cảm thấy sợ hãi và đề phòng, ông già khỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn người nọ , mới thở dốc hơi, cơnkhát nước làm cho đầu óc gần như thất thểu và rời rạc, sắc mặt tái nhợt, thậm chí tràn ra chút mồ hôi, mặc dù gió tuyết qua, giá rét cực độ hết, biết tại là lúc nào, cũng dám nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ biết nếu như sắc trời tối, mình thể ở nơi này. . . . . .

      Run rẩy . . . . . .

      Cả người này lạnh lẽo run rẩy, mệt nhọc còn chút sức lực nào, mạnh mẽ chống thân thể đứng lên, ngờ chân trượt, kêu khẽ tiếng, cả người kể cả cái rương ngã đất, cái rương ầm ầm ầm ầm dọc theo cầu thang màu trắng, rớt xuống, nằm mặt đất, nhìn cái rương rơi đến cua quẹo thang lầu, liền vội vàng, cũng để ý mệt mỏi, kéo cái rương màu hồng của mình, thở ra hơi lạnh, chạy nhanh tới dưới bậc thang, kéo cái rương nặng nề, nuốt cổ họng khô rát, thân thể chịu đựng vô cùng mệt mỏi, làm cho muốn lập tức ngã xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng, kéo cái rương, muốn cầu thang. . . . . .

      Bất đắc dĩ cái rương rất nặng, rất nặng, bên trong còn nhét lung tung khoác và quần áo bị làm ướt.

      kéo cái rương, cố gắng dùng sức, cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn từng bậc từng bậc thang.

      bàn tay trắng đột nhiên nắm tay cầm bên cạnh.

      Đường Khả Hinh hoảng sợ lập tức xoay người, trợn to hai mắt nhìn người đàn ông England, đẹp trai khác thường mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen, thân hình dong dỏng, trong lòng chợt run lên, theo thói quen sợ hãi làm cho gấp gáp kéo cái rương của mình, kêu to: " muốn làm gì? muốn làm gì?"

      “Stop stop. It's too heavy let mehelp you carry it up!" Người đàn ông England có chút gấp gáp nhưng vẫn hết sức thân sĩ nhìn này, .

      " tránh ra! ! tránh ra! ! No! No!" Đường Khả Hinh lại cảm giác hoảng sợ muốn kéo cái rương của mình trở về, gấp đến độ mắt đỏ ngầu! !

      “It's too heavy let mehelp you carry it up!" Người đàn ông England lại nhìn này, kiên trì nắm chặt cái rương trong tay , dùng ánh mắt và ra dấu tay nhắc nhở muốn mang giúp hành lý lên.

      Đường Khả Hinh có chút hiểu, nhưng vẫn rất hoảng sợ lo lắng nắm chặt rương hành lý, nhìn , trong đầu nhịn được nhớ tới mới vừa rồi ở trong cửa hàng, có người phụ nữ England đẩy cái rương của mình, đuổi mình . . . . . .

      Người đàn ông England lại nhìn nở nụ cười ôn nhu mà ngượng ngùng, nắm chặt cái rương hành lý của , giúp kéo lên cầu thang.

      Đường Khả Hinh cảm giác phải người xấu, nhưng vẫn hết sức đề phòng, chỉ run rẩy vừa nhìn , vừa kéo rương hành lý của mình, chỉ cần dám giành cái rương của mình, mình liều chết ôm thả.

      cơn gió lạnh thổi qua.

      Người đàn ông England giúp đỡ Khả Hinh, nhắc rương hành lý tới cửa xe điện ngầm, nhìn cười khẽ, hai mắt thâm thúy lộ ra chút ý tốt.

      Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ lo lắng, lại thấy người đàn ông quả chỉ giúp mình mang cái rương, loại cảm giác này, lại làm cho lòng vừa xúc động lại chua xót, vội vàng cúi người, nhìn người đàn ông kia, nghẹn ngào cám ơn: "Thank-you".

      “You're welcome.” người đàn ông trước mặt, khỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông kia từ từ xa, để lại bóng lưng thân sĩ rất dịu dàng, nuốt cổ họng khô rát cái, lúc này mới chậm rãi xoay người, hai mắt mơ hồ rời rạc, thấy gió, mưa tuyết ngừng, trước mặt là đường phố ràng, kiến trúc cổ kính, ở trước cửa của mỗi cửa hàng đều có hoa cảnh tao nhã, trong gian ấm áp ánh đèn màu vàng sáng rực, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đung đưa ở bên trong, đường phố uốn lượn, hai bên cạnh có hàng cây, rơi xuống từng chiếc lá màu vàng, đèn đường màu đen cổ kính cũng sáng lên ánh sáng màu vàng cam.

      tiếng chuông dễ nghe truyền đến.

      lập tức quay đầu, nhìn cánh cửa trong cửa hàng mở ra, mỹ nữ tóc màu vàng, mặc váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đen, bên hông thắt đai lưng nơ con bướm xinh đẹp, trong ngực ôm bó Hoa Bách Hợp xinh đẹp, lộ ra nụ cười ôn hòa, dọc theo đường phố uốn lượn, đến phía trước.

      Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý, nhìn con đường phố trước mặt, sau mưa gió, người đường bắt đầu dần dần nhiều lên.

      "Boong, boong, boong. . . . . ."

      Tiếng chuông giáo đường truyền đến từ nơi nào ?

      Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn cửa ra vào xe điện ngầm, cách con đường đối diện, chính là tòa kiến trúc cổ kính lần đầu tiên mình mới vừa lên, ra là giáo đường thiết kế kiểu Gothic, bên trong ra ông già mặc trang phục tôn giáo màu trắng, lộ ra lạnh nhạt, mang theo nghiêm túc, vẻ mặt thiêng liêng nhìn vị khách, gì đó.

      con đường phố uốn lượn chợt truyền đến ca khúc "Rivers of Babylon". Ban đầu còn chậm rãi, sau đó tiết tấu vui vẻ hạnh phúc.

      thanh giống vẫn máy quay đĩa, xuyên qua lịch sử truyền tới trước mặt của người đời.

      Đất nước này, vốn chính là lịch sử và đại hóa mạnh mẽ ăn sâu vào thành phố, cho nên những người ở nơi này khắc sâu truyền thống, nhưng sức sống phơi phới, thỉnh thoảng thấy mấy người da đen, chân đạp xe ròng rọc, vọt qua đường phố ướt át, xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm lại chạy qua từ con đường uốn lượn, quét qua cơn gió ấm áp, nồng đậm nét cổ kính.

      Trái tim bắt đầu có chút yên tĩnh.

      Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý trong tay, hai mắt rời rạc, dần dần ngưng tụ ánh sáng, dũng cảm bước ra, qua con phố.

      Ở nước , cửa hàng rất dày đặc, ở thành phố này có hơn 10 triệu dân, rất giỏi về dùng gian, khi bạn dọc theo tủ kính trưng bày, có thể nhìn thấy đồ vật trưng bày bên trong đều hết sức gọn gàng, trong gian boutique để toàn bộ búp bê, từ lớn cỡ như ngón tay như đến cao hơn thước, bọn chúng đều ngẩng khuôn mặt mơ mộng tươi cười, thỉnh thoảng còn có số con cỡ như ngón tay, treo ngược ở xích đu trong tủ kính.

      Đường Khả Hinh kéo cái rương, tò mò nhìn búp bê xích đu, dù sao cũng là , thấy Barbie rất đáng , trong lòng nhịn được mềm mại, hai mắt bắt đầu dần dần sáng lên.

      Ầm!

      Có người đường ngang qua, va vào thân thể của phát.

      lại kêu khẽ tiếng, hoảng sợ ôm cái rương, nhìn người đường kia.

      "Sor¬ry!" Có người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi, quần áo tùy ý, nhìn Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười đặc trưng, tỏ vẻ xin lỗi.

      Đường Khả Hinh kéo chặt cái rương, cũng gật đầu cái.

      Người đường lui tới càng nhiều lên.

      Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc cái, kéo cái rương, tiếp tục về phía trước, trước đó cho rằng trong túi áo khoác ngoài màu trắng của mình còn hai trăm pound, ngờ cũng bị người sờ vuốt , trong túi bên này mất hết , trộm trộm, còn có 10 pound. . . . . . 10 pound. . . . . . 10 pound có thể làm gì? Ngồi xe điện ngầm hai chuyến hết, hai mắt của lệ, nhưng vẫn cắn chặt răng, tự với mình được phép khóc, được phép khóc, dám dùng tiền linh tinh trong túi riêng của mình . . . .

      Tiệm bánh mì dọc đường!

      kéo hành lý, nhìn vào trong phòng bếp nho , toàn bộ trưng bày rất nhiều bánh mì mình chưa từng thấy hoặc thấy ở trong nước, còn có các loại bánh bao, nuốt nước miếng, hai mắt rời rạc nhìn bánh bao bên trong, mùi hương bay ra biết ngọt ngào trơn mềm đến cỡ nào, thậm chí từ bên trong nhìn thấy người phụ nữ cầm khối pizza trong tay, cắn mạnh cái, sau đó cứ cắn, cắn, cắn, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, vừa ăn vừa vui vẻ chuyện.

      Đường Khả Hinh nhìn bà ta ăn, nuốt ngụm nước bọt.

      Trong cửa hàng, nhân viên mới vừa nâng mẻ bánh mì mới, ra, phát bên ngoài tủ kính có , liền nghiêng mặt nhìn.

      Đường Khả Hinh vội vàng kéo rương hành lý, hai mắt có chút xốc xếch và vội vã, bước nhanh về phía trước.

      Bâng quơ về phía trước, bởi vì tâm trạng dần dần khủng hoảng, vẫn nhìn thấy được phong cảnh đầy xuân sắc.

      Lòng của dần dần yếu ớt, muốn về phía trước đột nhiên nghĩ tới khách sạn của Trang Hạo Nhiên, giống như gọi là "Heathrow. . . . . ."

      Dừng bước lại.

      Hai mắt của mờ mịt xoay chuyển, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trong lòng nhịn được thoáng qua cảm giác ấm áp. . . . . .

      "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta tạm thời đừng liên lạc, em xứng đàm luận rượu đỏ với !"

      giọng nguội lạnh truyền đến.

      Đường Khả Hinh nhớ tới giọng này, hai tròng mắt của khẽ chớp, để cho mình rơi lệ, mà nắm lấy cái rương vừa dầy vừa nặng, tiếp tục về phía trước, vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa nghĩ biện pháp, lúc muốn qua con phố beer dài lại nghe được tiếng cười vui ăn uống, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy gian lều beer màu xanh lá cây bên ngoài tụ tập hai đội đàn ông, bọn họ rối rít móc tiền bảng trong tay nện ở bàn , hai bên để ly beer to, số lượng tương đương với ba chai beer, sau đó bọn họ dùng tiếng chuyện gì đó, biết.

      Đường Khả Hinh sững sờ, bởi vì làm ở quán bar, hiểu , đây là beer liều mạng, người nào thắng là có thể lấy tiền bàn, suy nghĩ nữa, tiếp tục kéo cái rương về phía trước, nhưng lập tức dừng bước, ánh mắt sáng lên.
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 506: 10 POUND

      Bộp tiếng, nện ở bàn tròn ! !

      Mấy người đàn ông thân hình cao lớn hai bên, ngạc nhiên quay đầu, nhìn Phương Đông xinh đẹp, ăn mặc khả ái, đội nón len màu đỏ thẫm, hiểu, sửng sốt! !

      Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý, nhìn mấy người đàn ông trước mặt, nặng thở ra hơi, đè xuống vẻ mặt lo lắng hoảng sợ của mình, lại chen vào bàn tròn , nhìn bọn họ vỗ ngực của mình, câu: "Me! ! !"

      Hơn mười người đàn ông England, cùng nhau nghi ngờ nhìn , biết hiểu tiếng , cau mày cười hỏi: "You?"

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn những đàn ông England, mặc dù trong lòng lo sợ, nhưng vẫn bất cứ giá nào, nhìn bọn họ, dám vỗ mạnh mấy cái vào ngực, chỉ chỉ chai beer trước mặt, : "I. . . . . . I. . . . . . drink! !".

      xong, nện mạnh 10 pound bàn tròn , hai mắt sáng lên, giống như tính trước!

      "What! ?" Mấy người đàn ông England nhịn được bật cười, nhìn Phương Đông chiều cao thấp bé, tất cả đều tin!

      người đàn ông ngồi ở trước chai bia khác, người mặc áo len cổ lọ màu đen, quần jean màu đen, râu quai nón, nhìn Đường Khả Hinh, lại có chút tin tưởng, vừa nhíu mày, câu: "Are you sure?"

      "Yes!" Đường Khả Hinh gật đầu mạnh, nhìn ta, chắc chắn, cầm 10 pound duy nhất của mình, : "Come on! !"

      "Oa ồ! !" Tất cả đàn ông rối rít vỗ tay, ngay cả ông chủ quán beer cũng tò mò nở nụ cười ra, nhìn cuộc tranh tài này!

      "Ok! ! ! !" Người đàn ông này có thể lấy ra 100 pound, nện ở bàn, nhìn Đường Khả Hinh, ở trong tiếng ồn ào, kêu to: "If you win, this mon¬ey yours! ! !"

      biết có lẽ phương Đông này biết tiếng , dùng cách đơn giản nhất, nếu như thắng, tiền này đều là của ! !

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn đống tiền bàn, khẳng định cũng tin tưởng, số tiền kia đủ mình tự Cambridge rồi, đột nhiên mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn : "Ok!"

      "Ồ" bên bàn, người đàn ông England, cười ha ha ha bắt đầu vỗ tay! !

      Ông chủ quán beer làm trọng tài, đứng ở giữa bàn tròn, nhìn Đường Khả Hinh và người đàn ông bên cạnh, giơ tay kêu to: "One-two-three! ! Be¬ging! !"

      Người đàn ông trước nhanh chóng nâng ly bia lớn, giơ lên cao, đứng lên chợt uống xuống!

      Đường Khả Hinh nhìn cái, nhanh chóng bưng ly bia rượu cực lớn, giơ cao, dùng sức lực đều đều chậm rãi uống ly bia lớn này!

      "Ồ ồ ồ!" Bên bàn, còn có xung quanh người đường, tất cả đều rối rít tò mò đến gần bàn tròn , ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao chừng 1m80, uy mãnh cùng phương Đông vóc dáng thấp bé cụng beer, bọn họ rối rít tỏ vẻ công bằng, nhưng vẫn tò mò cười.

      Xung quanh càng ngày càng náo nhiệt.

      Quy tắc cuộc so tài liều mạng uống bia là thể dừng lại giữa chừng, phải uống hơi hết, nếu như có hơi dừng lại để ly, tính thua! !

      Đường Khả Hinh giơ lên cao ly beer, tâm trạng bình tĩnh, dùng mình kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở quán bar, cầm ly bia, từng hớp từng hớp uống, trán mồ hôi nóng ở từ từ tràn ra, bụng cũng nhanh chóng căng ra, tâm trạng vẫn bình tĩnh, xem mình tồn tại, lại từng hớp từng hớp uống beer màu vàng nhạt . . . . . .

      Người đàn ông bên đối phương, mới vừa uống vài hớp to, tại uống được nửa, cảm thấy dạ dày căng đến chịu nổi, trán cũng toát mồ hôi lạnh.

      Hai bên, người đường, ban đầu lên tiếng kinh hô, đến lúc này nín thở tĩnh, nhìn hai người đều chậm rãi uống bia, lúc mới bắt đầu, là Phương Đông thua mấy phần, tại, beer trong ly của người đàn ông bên trái, còn phần ba, nhưng beer trong ly của bên phải, từ phần ba, từ từ, từ từ chút ít . . . . .

      Ông chủ beer lập tức lấy mắt kính xuống, kỳ lạ nhìn phương Đông này.

      Đường Khả Hinh vẫn nhanh chậm, từng hớp từng hớp uống ly bia, lập tức cảm giác trong ruột gan của mình đều là beer, trán mồ đổ hôi lạnh, giọt giọt rơi xuống, lướt qua khuôn mặt, vào cổ áo áo len, đầu óc hôn mê mảng, hai mắt nhìn mọi thứ , nhưng beer trong tay dần dần vơi , ép buộc mình nhịn đến ngụm cuối cùng, lại ừng ực ừng ực nuốt xuống! !

      Rốt cuộc, mọi người kinh ngạc nhìn này, nện mạnh ly bia trống trước mặt, thở gấp gáp nhìn người đàn ông đối diện, còn dư lại phần mười, cũng té tại chỗ, được!

      "Ô" vô số người rối rít vỗ tay, sợ hãi than này lợi hại! !

      Đường Khả Hinh kịp nghĩ nhiều, lập tức nắm 10 pound trong tay mình lên, lại muốn nắm 100 pound của người đàn ông đối diện ! !

      Ầm!

      Người đàn ông này có chút đổi ý nhìn Đường Khả Hinh! !

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, giả bộ hung hăng nhìn , nâng quả đấm lên muốn đánh ta! !

      Người đàn ông co tay lại!

      Đường Khả Hinh kéo tờ bảng , nhét vào túi áo khoác của mình, vui vẻ đến mặt muốn nở hoa, kéo cái rương thở hổn hển, dạ dày khó chịu bước , ánh mắt rời rạc bước về phía trước, lập tức nhìn thấy phía trước có công viên , bên cạnh có phòng toilet, buồn nôn kéo cái rương xông tới! !

      Trong phòng toilet, truyền đến tràng nôn mửa! !

      Hai cái rương đặt ở bên cạnh, lặng yên chờ đợi.

      Đường Khả Hinh nôn gần hết beer trong cuống họng, mới chạy như bay ra ngoài, nhào tới bồn rửa tay, dùng nước súc miệng, lại rửa mặt để cho mình cứng rắn bình tĩnh, nhưng cả người vẫn rất choáng váng, lại vọt vào trong phòng toilet, ngồi ở bồn cầu, vẻ mặt rời rạc, trán đổ mồ hôi hột, run rẩy từ trong túi áo khoác ngoài của mình, móc ra xấp tờ giấy, đếm từng số. . . . .

      , hai, ba, bốn, năm. . . . . .

      Có người vào ! !

      phịch tiếng, đóng chặt cửa lại, ngồi ở bồn cầu, vẻ mặt căng thẳng đếm, tổng cộng 50 pound! !

      thể tin nổi giơ đồng bảng trong tay, con ngươi cũng muốn rớt ra nhìn 50 pound trong tay, vẻ mặt như muốn nở hoa, hắc tiếng, rất vui vẻ cười rộ lên, : "Trời ạ! ! Trời ạ! ! ! 100 pound! ! Ha ha ha ha ha! !"

      vừa cười vừa cầm tiền trong tay, dán mặt, cười đến run rẩy, cười đến điên cuồng, vừa đếm tiền, vừa hưng phấn, mắt tỏa sáng : "Trước tiên chị Cambridge, vì chị mới vừa bị uất ức, phải xem sông Thames, xem London Eye, xem đồng hồ Big Ben, xem tòa nhà quốc hội, xem hoàng cung, xem nữ vương, xem hoàng tử William, xem vợ của hoàng tử William, ha ha ha ha ha!"

      Vẻ mặt hưng phấn đặt tiền mặt, vui vẻ, đắc chí, kêu to: "Ôi chao, bà nội của tôi, ra ở nước dễ kiếm tiền như vậy! Ha ha ha ha ha. . . . . . 100 pound, pound là 10 đồng, 10 pound là 100 đồng, 100 pound là 1000 đồng ! Ha ha ha!"

      có hơi say.

      Đường Khả Hinh nóng đến đầu đầy mồ hôi, uống đến khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ cất 100 pound vào trong túi áo khoác ngoài của mình đàng hoàng, đóng rất chặt chẽ, sau đó kéo lấy hành lý, vừa kéo, vừa hưng phấn : " tại chị muốn ngồi xe buýt hai tầng! ! Ngồi tầng cao, mua hot dog! Ha ha ha. . . . . ."

      lại cảm thấy hưng phấn lôi kéo hành lý, ra ra toilet thiết kế như con bọ cánh cứng, dần dần phát , nghệ thuật kiến trúc thành phố coi trọng từng chi tiết.

      Đường Khả Hinh kéo hành lý, vui vẻ và hưng phấn, vừa muốn đạp sân cỏ mềm mại về phía trước, sau đó trước mặt đứng mấy đàn ông, thân hình cao lớn, miệng đầy ria mép, hai mắt sâu, lộ ra chút cam lòng, sững sờ, nhìn vẻ mặt bọn họ, phát có chút hung ác, quá giống người , ánh mắt sáng lên! !

      "You! ! Mon¬ey! Give me!" người đàn ông cầm đầu, cùng có chút giống với người đàn ông mới vừa cụng ly với mình!

      Đường Khả Hinh nắm chặt hành lý, ánh mắt run lên, đôi chân di động, nhìn ánh mắt hung ác của bọn họ, dần dần muốn ép tới gần, lòng của run lên, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ về phía trước, giống như được giúp đỡ : "Ồ! ! Po¬lice!"

      Mấy đàn ông có chút kinh hoảng quay mặt sang, liếc mắt nhìn sau lưng trống rỗng, mấy con chim bồ câu trắng bay qua, bọn họ cảm thấy tức giận quay mặt sang, thấy trước mặt, kéo hành lý nặng nề, chạy như bay về phía trước, bọn họ quát to tiếng shit, cũng điên cuồng chạy như bay tới trước!

      "Help! ! Help. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa kéo hành lý chạy bay về phía trước, vừa hô to: "Help! ! Help."

      Mấy người , ngồi ở nơi công viên, nghe tiếng kêu cứu, lập tức cầm điện thoại di động lên muốn báo cảnh!

      Mấy người đàn ông chia ra mấy đường bao vây Đường Khả Hinh! !

      "Cứu mạng." Đường Khả Hinh kéo hành lý, chạy nhanh ra đường cái ướt đẫm nhìn thấy hai người cảnh sát tuần tra về phía công viên, lập tức giơ chân vẫy tay kêu to: "Po¬lice! ! Help! ! Help! !"

      Hai người cảnh sát vừa nghe Đường Khả Hinh kêu lên, lập tức chạy nhanh về phía bên này.

      Mấy đàn ông dừng ở góc công viên, thấy Đường Khả Hinh cùng cảnh sát chỉ về phía mình muốn gì, hai mắt của bọn họ chợt lóe, có chứa mấy phần cố kỵ, lui về phía sau mấy bước, dần dần xa.

      Cảnh sát lập tức theo đuổi.

      Đường Khả Hinh mình hoảng sợ đến mất hồn mất vía, kéo rương hành lý, chạy như bay về phía con hẻm bên kia, thấy chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm sắp lái , ah tiếng, kêu to: "Stop! ! Stop!"

      Tài xế xe buýt thấy phía trước có ngoắc, liền cười cười, dừng lại.

      Đường Khả Hinh chạy trốn đầu đầy mồ hôi, kéo rương hành lý, vừa sợ vừa căng thẳng vừa run rẩy nhảy lên xe, câu thank you, tài xế xe buýt mỉm cười cái, liền chậm rãi nổ máy, chạy thẳng phía trước.

      Mấy đàn ông chợt từ phía sau đuổi theo, chỉ chút nữa là sắp đuổi kịp.

      Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước cửa sổ, cảm giác tốc độ xe nhanh hơn, mấy đàn ông đuổi theo kịp, dừng ở đường quát to tiếng, mặt của vừa cười giống như nở hoa, vừa thở vừa kêu to: "Ôi chao, mẹ ơi! Sảng khoái quá ! !"

      Xe buýt đỏ thẫm chậm rãi chạy phía trước.


      Đường Khả Hinh đầu đầy mồ hôi kéo hành lý, dọc theo cầu thang xoắn ốc , lên trần xe, cơn gió lạnh thổi tới, nhất thời tinh thần sảng khoái, thở ra hơi, hai tay chống ở trước thành lan can bên cạnh ghế, vẻ mặt nhiệt tình và hưng phấn nhìn đường phố nước uốn lượn đều ở đáy mắt, các cửa hàng mọc lên san sát, lộ ra sạch , gọn gàng và khí cổ kính, thỉnh thoảng thấy kiến trúc theo phong cách La Mã, nhô cao lướt qua, trải qua đường phố náo nhiệt, xe quẹo cua hai bên đường phố tĩnh lặng là các bậc thang lên xuống vào căn hộ hai tầng, toàn bộ đều xây bằng gạch ngói đỏ, cửa hình vòm màu trắng, tinh xảo nhưng trang nhã, nghe người hoa, trước cửa vô số gia đình cũng đặt nhiều loại hoa tươi, tại là đầu mùa xuân, đoán chừng còn chưa trổ nụ. . . . . .

      Đường Khả Hinh sửng sốt, ngồi tại chỗ, nhìn hoàn cảnh xa lạ, lộ ra nét văn hóa lâu đời, ùa đến, có lẽ trong quá khứ thế giới quá , hôm nay giống như hoàn cảnh cách mấy thế kỷ, ban đầu mình vẫn còn chưa có hòa nhập, chỉ là nhìn hoàn cảnh xung quanh, có loại xinh đẹp, loại sắc thái, dần dần hòa vào thân thể mình, phát linh hồn mở rộng, dần dần mở rộng. . . . . .

      vui vẻ ngẩng mặt tươi cười, vươn tay ở trong trung, đón gió lạnh nước , trái tim nơi đất khách có chút chua xót, hốc mắt có hơi hồng, lại nhanh chóng nhịn nước mắt, trong lòng kiên định với mục tiêu, mặc dù đơn, tịch mịch, luống cuống. . . . . . .

      Xe buýt chạy thẳng phía trước.

      mui xe, bóng dáng nho của xinh đẹp, ở dưới bầu trời nước lạ, ngưng tụ thành điểm sáng sáng, sáng! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :