Chương 497: XOAY NGƯỜI
Đêm sâu, chìm đắm, vạch trần chút bí mật.
Bữa tiệc qua, dạ vũ sắp bắt đầu.
Chúng danh viện, thiên kim, rối rít bắt đầu thay đồ dạ hội diễm lệ, bắt đầu đêm hạnh phúc lãng mạn.
Tiếng nhạc sôi động, phóng túng lãng mạn vang lên khắp nơi, kèm theo tiếng sóng biển nhàng bay vào ‘phòng tổng thống'.
Có bóng hình xinh đẹp ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng ngủ ‘phòng tổng thống'.
Ánh đèn thủy tinh phát ra ánh sáng bí .
Đường Khả Hinh mặc váy ren dài màu da khoét sâu chữ V trước sau, sợ dây chuyền kim cương hình giọt nước bờ vai treo cánh tay trắng nõn, lấp lánh ánh sáng trong suốt, tóc ngắn chạm vai nhàng buộc lên, rũ xuống vài sợi tóc xoăn, ngẩng mặt lên, nhìn mắt to ngập nước của mình, lóe ra ánh sáng huyền ảo, cố ý trang điểm bóng mờ bên sống mũi cao, có chút hấp dẫn và cao quý như người lai, môi đỏ mọng hấp dẫn trí mạng. . . . . .
im lặng nhìn mình trong kính, nhìn lâu lâu.
trong kính, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp.
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua chút lành lạnh, cầm vòng tai kim cương hình giọt nước, đeo vào lỗ tai bên trái, lấy thêm vòng tai, đeo vào lỗ tai bên phải.
Gương mặt trái xoan nhất thời được vòng tai lấp lánh, chiếu rọi vô cùng hấp dẫn.
Thời gian vừa đúng.
im lặng đứng lên, đuôi váy dài rơi xuống, đường xẻ nơi bắp đùi bên trái tách ra, đuôi váy bay bay, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trong váy dài màu bạc, đôi chân thon dài trắng nõn, hấp dẫn, mê người.
trận gió, nhàng thổi qua.
Giống như lúc đến.
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua lạnh lùng, mang giày cao gót cùng màu, cầm trắng áo lông thú như tuyết, khoác lên bả vai, liền im lặng lạnh lùng ra ngoài. . . . . .
Cửa nhàng đóng lại.
Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay tôi muốn thanh toán từng món nợ đau thương người của tôi ! !
về phía hành lang dài, đuôi váy tung bay, cuốn lên, tự nhiên tách ra, hết sức quyến rũ, quyến rũ. . . . . .
Thời gian chín giờ.
trường dạ vũ, đông đảo thiên kim tiểu thư, công tử, thiếu gia, toàn thân mặc hoa phục ở trong sàn nhảy, đeo mặt nạ vũ hội hóa trang cầu, hoặc khăn che mặt, đứng ở trong sàn nhảy, lãng mạn khiêu vũ.
Vợ chồng của Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cùng bọn Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ ngồi ở vị trí chủ khách, cũng mang mặt nạ, vừa vừa cười, cũng thích buổi tối bí như vậy.
Chỉ có Trang Hạo Nhiên, ngồi ở ghế sa lon, hai mắt đông lạnh nhìn phía trước, im lặng lên tiếng.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc tây trang màu đen kẻ sọc, áo sơ mi màu đen, cài bông hoa tơ tằm, nghiêm nghị, phong độ vào sảnh tiệc, thấy mọi người đeo mặt nạ, hoặc khăn che mặt, ở sảnh tiệc vừa vừa cười, bình tĩnh vào, cùng Tô Linh và mấy vị tân khách, con em quan chức quý hiển, tham gia vũ hội hóa trang, ngồi chung chỗ, mỉm cười chuyện.
Lúc này, bên trong sảnh tiệc, tới , mặc váy ren dài màu da mê người, mặt cũng che khăn lụa tơ tằm mỏng cùng màu, từ búi tóc đến bên tai phải, vóc người uyển chuyển, bước thẳng vào, từng bước từng bước, váy dài bay lên, lộ ra chân dài hấp dẫn.
ít thiên kim, danh viện, còn có công tử, thiếu gia cùng nhau tò mò nhìn .
Trang Hạo Nhiên ở trong sàn nhảy, giống như nhận được tiếng bước chân, nhìn , hai mắt nghi ngờ ngưng tụ.
Con trai của Ủy viên Trương, Trương Bồi Hiên, từ trước đến giờ có trí nhớ đặc biệt tốt, nhìn bóng dáng xinh đẹp vào hội trường, đột nhiên híp mắt, cười : "Vóc dáng của này giống như từng quen biết ?"
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn kia đứng ở sàn nhảy, mặt che khăn, đôi mắt to ngập nước, khẽ chớp mắt, dịu dàng động lòng người, khẽ nhăn mày.
Trương Bồi Hiên gần như khẳng định là Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, cầm ly rượu, đứng lên, về phía , kêu : "Hi?"
Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang, nhìn , nhận ra Trương Bồi Hiên, hai mắt chỉ nhàn nhạt nhấp nháy.
"Tôi có vinh hạnh mời khiêu vũ ?" Trương Bồi Hiên nhìn , mỉm cười .
Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn , khẽ mỉm cười, gật đầu.
"Mời. . . . . ." Trương Bồi Hiên mời Đường Khả Hinh mỉm cười tới chỗ kia ngồi.
Đường Khả Hinh im lặng theo phía sau , về phía chỗ khách quý.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, cùng các công tử khác đều nhìn .
"Mời ngồi. . . . . ." Trương Bồi Hiên mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon bên cạnh mình.
"Cám ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười ngồi ở ghế sa lon, hơi nâng chân dài khoác lên đùi chân khác, lộ ra bắp đùi đẹp trắng nõn hấp dẫn, cực độ mê người.
Mấy vị công tử nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, kéo khăn che, càng bí mê người.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chặt, hai mắt đông lạnh!
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trương Bồi Hiên, cám ơn nhận lấy ly rượu đỏ đưa tới, tay cầm đáy ly, ngón tay chạm đầu ngón tay của , mắt xinh đẹp khẽ chớp, nhìn .
Trương Bồi Hiên nhìn sâu, hơi dựa vào ghế sa lon, tay kéo eo của , theo bản năng nhìn hai tròng mắt của , dò ý tứ khác.
Đường Khả Hinh chỉ khẽ mỉm cười, có chút quyến rũ và mập mờ nhìn .
Trương Bồi Hiên nhìn ý tứ trong ánh mắt, đột nhiên cười vui vẻ tiếng, cúi xuống ở bên tai của , khẽ: "Chuyện và Tổng Giám đốc Trang hợp nhau trộm tài liệu lần đó, trong cơn tức giận, tôi cho cha nghe. . . . . ."
Đường Khả Hinh bình tĩnh quay mặt sang, hai mắt chớp , có chút dịu dàng nhìn .
cũng cúi đầu, cụng trán của , khẽ mỉm cười, : "Nhưng cha tôi , ở thế giới này, tôi có thể truy cứu bất cứ người nào, cũng thể truy cứu .... rốt cuộc có ma lực gì?"
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn , tay nâng ly rượu đỏ, giơ .
Trương Bồi Hiên cũng nhìn sâu, giơ ly rượu.
Hai người cụng ly, nhìn đối phương sâu, hớp ngụm rượu đỏ.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chừng .
Trang Hạo Nhiên ngồi ghế sa lon ở đầu kia, sắc mặt lạnh lùng nhìn .
"Tại sao chuyện?" Trương Bồi Hiên nhìn sâu, đột nhiên cúi đầu ở bên tai của hỏi khẽ.
" muốn tôi cái gì?" Đường Khả Hinh quay mặt sang, ở khoảng cách gần nhìn .
"Lần trước ở trước mặt của Đạt Khoa, cầm hai chai rượu đỏ tới làm đảo lộn của tôi..tôi phải trị tội như thế nào?" Trương Bồi Hiên ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực, cúi đầu, ở bên tai của , khàn khan .
" muốn tôi làm thế nào?" Đường Khả Hinh có chút quyến rũ nhìn , mỉm cười.
Trương Bồi Hiên tiếp thu được tin tức lộ ra trong hai mắt , liền bật cười : "Muốn biết, ra ngoài rồi . . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, đột nhiên mỉm cười.
"Mời. . . . . ." Trương Bồi Hiên giống như người thắng lợi, kéo eo nhắn của Đường Khả Hinh ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, trừng mắt, nâng rượu đỏ lên, uống hơi cạn sạch!
Trang Hạo Nhiên nhìn Trương Bồi Hiên ôm Đường Khả Hinh ra ngoài, hai mắt lên chút đau lòng, hoàn toàn thất vọng, nhắm mắt lại!
Tầng lầu 13!
Là tầng lầu duy nhất của khách sạn Á Châu có hành lang dài gần cảnh biển!
Gió biển thổi ào ào! !
Sóng biển cuộn trào! !
Trương Bồi Hiên lập tức gỡ khăn che mặt, đè Đường Khả Hinh ở tường, cúi xuống, hai mắt nóng rực, mười phần có ý đồ nhìn .
Đường Khả Hinh cũng nhìn , hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, trái tim lại lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt quả đấm!
Trương Bồi Hiên gì thêm, mà từ từ cúi xuống, muốn hôn môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh.
mới vừa muốn nghiêng mặt, lại nghe được phía trước có giọng lạnh lung gọi: "Cậu chủ Trương!"
mặt Trương Bồi Hiên lộ ra vui, quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt hơi ngưng lại, nhưng vẫn có chút mất hứng cười : "Tổng Giám đốc Tưởng, chuyện gì?"
" này từng trộm tài liệu của Đạt Khoa, là thư ký thân cận của Tổng Giám đốc Trang! Tôi điều tra ra ấy, để tránh dư luận, hay là ngài để cho tôi dẫn ấy trước. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .
Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhàng mỉm cười.
Trương Bồi Hiên nghe lời này, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, mỉm cười : "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Ngài nên phá hư khí tốt đẹp lúc này chứ?"
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nguội lạnh nhìn , lại lên nụ cười, : "Vốn là nên giúp người hoàn thành ước nguyện! Nhưng ấy phải do Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu của tôi quyết định, lẻn vào trong phòng khách quý của tôi, ăn trộm, tôi nhất định phải giải quyết theo lẽ công bằng, nếu có chuyện gì, tôi chấp nhận tự mình báo cáo với Ủy viên Trương !"
"Tổng Giám đốc Tưởng!" Trương Bồi Hiên nổi giận.
Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên, cười nhạt.
"Mời. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trương Bồi Hiên, hai mắt lập lòe, đè nén tức giận trong lồng ngực : "Để cho tôi mang này ! ấy rất xấu! Quá nghe lời!".
chương 497: Xoay người 2
Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, cảm thấy buồn cười.
"Tổng Giám đốc Tưởng, hôm nay bán cho tôi chút mặt mũi. . . . . ." Trương Bồi Hiên lòng .
" xin lỗi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn , : "Hôm nay tôi thể bán cho bất kì người nào mặt mũi!"
Trương Bồi Hiên đột nhiên nở nụ cười.
"Xúc phạm!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận tiến lên, nắm mạnh tay của Đường Khả Hinh, kéo về phía trước! !
Đường Khả Hinh loạng choạng, lảo đảo về phía trước, vừa vừa quay đầu nhìn Trương Bồi Hiên.
Hai mắt Trương Bồi Hiên nóng lên, nhìn .
Đường Khả Hinh quay mặt sang, lạnh lùng, cười hài lòng về phía trước! !
***
Tiếng gõ cửa, nhàng vang lên!
Như Mạt nằm ở giường, ngủ say, nghe tiếng gõ cửa, khẽ chớp mắt buồn ngủ, khàn khàn hỏi: "Ai vậy?"
"Như Mạt tiểu thư, quản lý phòng khách có chuyện tìm . . . . . ." Người giúp việc chăm sóc ở bên cạnh, nhìn .
Như Mạt nằm ở giường, suy nghĩ chút, liền dịu dàng : "Để cho ấy vào đây."
Quản lý cẩn thận vào phòng ngủ, nhìn Như Mạt, mỉm cười : "Như Mạt tiểu thư, Tổng Giám đốc mới vừa căn dặn, mời đến phòng cảnh biển lầu 13. . . . . ."
Như Mạt nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
Tầng lầu 13! !
" làm gì đấy?" Đường Khả Hinh tức giận tránh ra khỏi tay của , nhìn hét to: " kéo tôi làm gì?"
"Em mới vừa làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , tức giận quát to! !
"Tôi mới vừa làm gì có liên quan đến sao? là gì của tôi vậy?" Đường Khả Hinh nhìn , tức giận hét to! !
Tưởng Thiên Lỗi bi phẫn nhìn , đột nhiên cảm thấy khổ sở rống lên: " là ai cũng biết! ! Thậm chí ngay cả bản thân cũng phải là ! chỉ có ở trước mặt của em, mới lộ ra nguyên hình! ! là người đàn ông độc ác vô tình đáng sợ! ! Nhìn trái tim của em bị moi ra, cũng làm được gì! ! Được chưa? Khi đó, chỉ muốn chết theo em! ! Được chưa? Nếu bây giờ em hận , cầm dao đâm chết ! !"
Đường Khả Hinh run rẩy rơi lệ, kích động phẫn nộ nhìn , tức giận đến nước mắt từng viên lăn xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn , đột nhiên vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , bi thương run rẩy nghẹn ngào : " thể xem em! ! Bởi vì nợ ấy quá nhiều! ! Bởi vì nợ em quá nhiều! ! thể đến gần em thêm nữa! ! giống như ma quỷ ở bên cạnh em! !"
" chính là ma quỷ bên cạnh tôi ! !" Đường Khả Hinh nhìn , kích động run rẩy rơi lệ gào to: "Tôi và ở chung chỗ, ngắn ngủn mấy tháng, trải qua khổ sở lớn nhất trong đời tôi! ! vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác theo ta, tôi tha thứ cho , chỉ là tình trong trái tim, còn có chút tin tưởng! Tôi dùng hết cuộc đời tôi tin tưởng ! Nhưng lại phá vỡ nền tảng cuộc sống và niềm tin của tôi! ! Niềm tin là lý do sống sót duy nhất trong đời tôi! Nhưng đánh nát nó! ! Mặc kệ tôi ở bàn mổ, trải qua sống chết như thế nào! Biết muốn mang trái tim tặng cho Như Mạt tiểu thư, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cầu mong lúc ấy vào nhìn tôi chút. . . . . . Nhưng có! ! có! !"
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt run rẩy nước mắt.
Đường Khả Hinh lại bật khóc : "Tình có thể sinh ra, trong biển người mênh mông, gặp được tôi..tôi gặp được . . . . . . Nhưng có vào nhìn tôi . . . . . ràng , sau này muốn đứng bên cạnh tôi, tôi bất chấp tất cả tin tưởng . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng ở bên, kích động bi phẫn, run rẩy muốn vươn tay, nâng khuôn mặt nhắn của .
Đường Khả Hinh tức giận rơi lệ đẩy tay ra, nhìn lại khóc : "Hôm nay tôi kêu ra ngoài! ! Vốn là muốn giết ! ! Nhưng giết rồi phải phụ lòng trong quá khứ tôi toàn tâm toàn ý sao? Có người , cái gì gọi là từng có được? Những lời này chỉ dành cho những người chưa từng trải qua! ! Tôi giết rồi, quá khứ của tôi cũng biến mất! ! Tôi cần máu tươi của vấy bẩn linh hồn sạch của tôi. hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, chút thiện lương cuối cùng kêu ra ngoài, cho chút cơ hội với tôi! ! lúc đó im lặng! ! vô tình! Tất cả mọi thứ làm! Tôi tha thứ cho lần cuối cùng! Từ nay về sau, thế giới của hai chúng ta trống rỗng! !"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khổ sở tràn lệ ngẩng đầu, nhìn .
Đường Khả Hinh muốn chuyện, xoay người, rơi lệ về phía trước.
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động nắm tay của , vào lúc này, muốn giữ lại! ! Muốn giữ lại. . . . . ."Đừng ! ! Đừng ! xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."
Đường Khả Hinh rơi lệ dừng ở tại chỗ, cũng quay đầu lại, lại bật khóc, : "Sau này, nên tùy tiện giữ người khác lại, thế giới này, bao giờ nữa có người như tôi, dùng hết sinh mạng để tha thứ cho ! chút tha thứ này, lấy hết hơi sức sống sót cuối cùng của tôi! Đây chỉ là vì , đây cũng là vì chút tình cảm cuối cùng của tôi!"
xong, đột nhiên bật khóc nhanh chạy về phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh xa, cuối cùng tuyệt vọng rơi lệ.
Cửa thang máy, lặng lẽ mở ra, Như Mạt cẩn thận ra, thấy ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi mất mát rối loạn, lòng của hoảng sợ, vội vàng chạy như bay qua, nhìn gọi : "Thiên Lỗi, làm sao vậy?"
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi chợt tỉnh ngộ, nhìn Như Mạt khổ sở nghẹn ngào gọi: "Như Mạt! ! Như Mạt! !"
Như Mạt lập tức rơi lệ nhìn .
" xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bả vai của , đè nén khổ sở khổ sở : "Xin tha thứ cho chỉ có thể bảo vệ em đến tại. . . . . . Tha thứ cho . . . . ."
Trái tim Như Mạt gay gắt đau nhói, gấp gáp nhìn , bật khóc : " cái gì ? đừng như vậy. . . . . ."
"Như Mạt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khổ sở co quắp nghẹn ngào cúi xuống, quyết định thẳng thắn : " nhiều năm qua cùng với tình của em, mệt quá mệt quá rồi. vẫn cho rằng có thể bảo vệ em cả đời, nhưng khi gặp được Khả Hinh, ấy là duy nhất trong đời , muốn , nhưng lại dùng hết tất cả, dùng hết cuộc đời để ! ở bên ấy, rất vui vẻ, rất hạnh phúc, tình nhiều năm qua đè ép , vẫn muốn thừa nhận, nhưng. . . . . . vui vẻ. . . . . ."
Như Mạt khổ sở rơi lệ nhìn , khóc đến co quắp.
"Nhưng đột nhiên, phát , và ấy cùng nhau khổ sở, rất hạnh phúc. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay run rẩy nắm chặt bả vai của , nước mắt kiên nghị rơi xuống, : "Xin tha thứ cho , tại trong lòng của , chỉ có ấy! kia! ấy. . . . . . Tương lai mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, và ấy cùng nhau đau khổ, cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần ấy chấp nhận tha thứ cho ….. tình nguyện buông tha tất cả mọi thứ. Xin. . . . . . Thành toàn. . . . . . xin em. . . . . . Thành toàn. . . . . ."
". . . . . . Thiên Lỗi, em mà, đừng rời bỏ em . . . . ." Như Mạt bật khóc .
" xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . thể mất ấy nữa. . . . . . nợ ấy quá nhiều, thể mất ấy nữa. . . . . . Từ nay về sau, chỉ muốn cho ấy hạnh phúc. . . . . . chỉ muốn ấy hạnh phúc. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi xong, nâng chặt khuôn mặt nhắn của Như Mạt, nặng nề khổ sở hôn trán của , liền chạy như bay về phía trước! !
"Thiên Lỗi . . . . . ." Như Mạt đứng tại chỗ, nhìn , khóc kêu to! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi vội vàng rưng rưng chạy về phía trước, nhớ tới Đường Khả Hinh : hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, chút thiện lương cuối cùng kêu ra ngoài, cho chút cơ hội với tôi! ! lúc đó im lặng! ! vô tình! Tất cả mọi thứ làm! Tôi tha thứ cho lần cuối cùng!
Đau xé lòng!
Khả Hinh, cho thêm cơ hội! cầu xin em, Khả Hinh! ! Cho thêm cơ hội!
Biển rộng sôi trào mãnh liệt! Cuồng phong thổi đến! !
Đường Khả Hinh kéo đuôi váy dài chạy đến bên bờ biển, nhìn bóng đêm mênh mông trước mặt, chỉ có thanh sóng biển mãnh liệt đáp lại, khổ sở, khổ sở bật khóc : "Cha! ! Cha . . . . . . con làm đúng ? Con làm đúng ? Cha , người làm thức ăn, phải có tình bao la, phải tha thứ mọi người! Con cố gắng, cố gắng! !"
đột nhiên quỳ gối bờ cát, ngửa mặt khóc rống : "Nhưng vất vả, chon giấu thù hận trong thân thể, vất vả ! Rất uất ức ! Nhưng làm thế nào? Con là con của cha, con thể quên lời dạy dỗ của cha, con thể để trí tuệ suốt đời của cha và tinh thần sụp đổ trong thân thể của con. . . . . . Mặc dù vất vả chịu đựng. . . . . . Nhưng con chấp nhận mang theo tình của cha, kiêu ngạo sống tiếp. . . . . ."
Biển rộng nhàng tuôn ra, gió biển còn quá mãnh liệt, lại mang theo chút dịu dàng, thổi tới trước mặt.
kia, rốt cuộc mệt mỏi nằm ở bờ cát, hai mắt nhắm lại, mặc cho váy dài ở trong gió bay phất phới. . . . . .
Last edited by a moderator: 24/7/17