1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 497: XOAY NGƯỜI

      Đêm sâu, chìm đắm, vạch trần chút bí mật.

      Bữa tiệc qua, dạ vũ sắp bắt đầu.

      Chúng danh viện, thiên kim, rối rít bắt đầu thay đồ dạ hội diễm lệ, bắt đầu đêm hạnh phúc lãng mạn.

      Tiếng nhạc sôi động, phóng túng lãng mạn vang lên khắp nơi, kèm theo tiếng sóng biển nhàng bay vào ‘phòng tổng thống'.

      bóng hình xinh đẹp ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng ngủ ‘phòng tổng thống'.

      Ánh đèn thủy tinh phát ra ánh sáng bí .

      Đường Khả Hinh mặc váy ren dài màu da khoét sâu chữ V trước sau, sợ dây chuyền kim cương hình giọt nước bờ vai treo cánh tay trắng nõn, lấp lánh ánh sáng trong suốt, tóc ngắn chạm vai nhàng buộc lên, rũ xuống vài sợi tóc xoăn, ngẩng mặt lên, nhìn mắt to ngập nước của mình, lóe ra ánh sáng huyền ảo, cố ý trang điểm bóng mờ bên sống mũi cao, có chút hấp dẫn và cao quý như người lai, môi đỏ mọng hấp dẫn trí mạng. . . . . .

      im lặng nhìn mình trong kính, nhìn lâu lâu.

      trong kính, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp.

      Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua chút lành lạnh, cầm vòng tai kim cương hình giọt nước, đeo vào lỗ tai bên trái, lấy thêm vòng tai, đeo vào lỗ tai bên phải.

      Gương mặt trái xoan nhất thời được vòng tai lấp lánh, chiếu rọi vô cùng hấp dẫn.

      Thời gian vừa đúng.

      im lặng đứng lên, đuôi váy dài rơi xuống, đường xẻ nơi bắp đùi bên trái tách ra, đuôi váy bay bay, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trong váy dài màu bạc, đôi chân thon dài trắng nõn, hấp dẫn, mê người.

      trận gió, nhàng thổi qua.

      Giống như lúc đến.

      Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua lạnh lùng, mang giày cao gót cùng màu, cầm trắng áo lông thú như tuyết, khoác lên bả vai, liền im lặng lạnh lùng ra ngoài. . . . . .

      Cửa nhàng đóng lại.

      Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay tôi muốn thanh toán từng món nợ đau thương người của tôi ! !

      về phía hành lang dài, đuôi váy tung bay, cuốn lên, tự nhiên tách ra, hết sức quyến rũ, quyến rũ. . . . . .

      Thời gian chín giờ.

      trường dạ vũ, đông đảo thiên kim tiểu thư, công tử, thiếu gia, toàn thân mặc hoa phục ở trong sàn nhảy, đeo mặt nạ vũ hội hóa trang cầu, hoặc khăn che mặt, đứng ở trong sàn nhảy, lãng mạn khiêu vũ.

      Vợ chồng của Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cùng bọn Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ ngồi ở vị trí chủ khách, cũng mang mặt nạ, vừa vừa cười, cũng thích buổi tối bí như vậy.

      Chỉ có Trang Hạo Nhiên, ngồi ở ghế sa lon, hai mắt đông lạnh nhìn phía trước, im lặng lên tiếng.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc tây trang màu đen kẻ sọc, áo sơ mi màu đen, cài bông hoa tơ tằm, nghiêm nghị, phong độ vào sảnh tiệc, thấy mọi người đeo mặt nạ, hoặc khăn che mặt, ở sảnh tiệc vừa vừa cười, bình tĩnh vào, cùng Tô Linh và mấy vị tân khách, con em quan chức quý hiển, tham gia vũ hội hóa trang, ngồi chung chỗ, mỉm cười chuyện.

      Lúc này, bên trong sảnh tiệc, tới , mặc váy ren dài màu da mê người, mặt cũng che khăn lụa tơ tằm mỏng cùng màu, từ búi tóc đến bên tai phải, vóc người uyển chuyển, bước thẳng vào, từng bước từng bước, váy dài bay lên, lộ ra chân dài hấp dẫn.

      ít thiên kim, danh viện, còn có công tử, thiếu gia cùng nhau tò mò nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ở trong sàn nhảy, giống như nhận được tiếng bước chân, nhìn , hai mắt nghi ngờ ngưng tụ.

      Con trai của Ủy viên Trương, Trương Bồi Hiên, từ trước đến giờ có trí nhớ đặc biệt tốt, nhìn bóng dáng xinh đẹp vào hội trường, đột nhiên híp mắt, cười : "Vóc dáng của này giống như từng quen biết ?"

      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn kia đứng ở sàn nhảy, mặt che khăn, đôi mắt to ngập nước, khẽ chớp mắt, dịu dàng động lòng người, khẽ nhăn mày.

      Trương Bồi Hiên gần như khẳng định là Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, cầm ly rượu, đứng lên, về phía , kêu : "Hi?"

      Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang, nhìn , nhận ra Trương Bồi Hiên, hai mắt chỉ nhàn nhạt nhấp nháy.

      "Tôi có vinh hạnh mời khiêu vũ ?" Trương Bồi Hiên nhìn , mỉm cười .

      Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn , khẽ mỉm cười, gật đầu.

      "Mời. . . . . ." Trương Bồi Hiên mời Đường Khả Hinh mỉm cười tới chỗ kia ngồi.

      Đường Khả Hinh im lặng theo phía sau , về phía chỗ khách quý.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, cùng các công tử khác đều nhìn .

      "Mời ngồi. . . . . ." Trương Bồi Hiên mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon bên cạnh mình.

      "Cám ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười ngồi ở ghế sa lon, hơi nâng chân dài khoác lên đùi chân khác, lộ ra bắp đùi đẹp trắng nõn hấp dẫn, cực độ mê người.

      Mấy vị công tử nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, kéo khăn che, càng bí mê người.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chặt, hai mắt đông lạnh!

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trương Bồi Hiên, cám ơn nhận lấy ly rượu đỏ đưa tới, tay cầm đáy ly, ngón tay chạm đầu ngón tay của , mắt xinh đẹp khẽ chớp, nhìn .

      Trương Bồi Hiên nhìn sâu, hơi dựa vào ghế sa lon, tay kéo eo của , theo bản năng nhìn hai tròng mắt của , dò ý tứ khác.

      Đường Khả Hinh chỉ khẽ mỉm cười, có chút quyến rũ và mập mờ nhìn .

      Trương Bồi Hiên nhìn ý tứ trong ánh mắt, đột nhiên cười vui vẻ tiếng, cúi xuống ở bên tai của , khẽ: "Chuyện và Tổng Giám đốc Trang hợp nhau trộm tài liệu lần đó, trong cơn tức giận, tôi cho cha nghe. . . . . ."

      Đường Khả Hinh bình tĩnh quay mặt sang, hai mắt chớp , có chút dịu dàng nhìn .

      cũng cúi đầu, cụng trán của , khẽ mỉm cười, : "Nhưng cha tôi , ở thế giới này, tôi có thể truy cứu bất cứ người nào, cũng thể truy cứu .... rốt cuộc có ma lực gì?"

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn , tay nâng ly rượu đỏ, giơ .

      Trương Bồi Hiên cũng nhìn sâu, giơ ly rượu.

      Hai người cụng ly, nhìn đối phương sâu, hớp ngụm rượu đỏ.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chừng .

      Trang Hạo Nhiên ngồi ghế sa lon ở đầu kia, sắc mặt lạnh lùng nhìn .

      "Tại sao chuyện?" Trương Bồi Hiên nhìn sâu, đột nhiên cúi đầu ở bên tai của hỏi khẽ.

      " muốn tôi cái gì?" Đường Khả Hinh quay mặt sang, ở khoảng cách gần nhìn .

      "Lần trước ở trước mặt của Đạt Khoa, cầm hai chai rượu đỏ tới làm đảo lộn của tôi..tôi phải trị tội như thế nào?" Trương Bồi Hiên ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực, cúi đầu, ở bên tai của , khàn khan .

      " muốn tôi làm thế nào?" Đường Khả Hinh có chút quyến rũ nhìn , mỉm cười.

      Trương Bồi Hiên tiếp thu được tin tức lộ ra trong hai mắt , liền bật cười : "Muốn biết, ra ngoài rồi . . . . . ."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, đột nhiên mỉm cười.

      "Mời. . . . . ." Trương Bồi Hiên giống như người thắng lợi, kéo eo nhắn của Đường Khả Hinh ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, trừng mắt, nâng rượu đỏ lên, uống hơi cạn sạch!

      Trang Hạo Nhiên nhìn Trương Bồi Hiên ôm Đường Khả Hinh ra ngoài, hai mắt lên chút đau lòng, hoàn toàn thất vọng, nhắm mắt lại!

      Tầng lầu 13!

      Là tầng lầu duy nhất của khách sạn Á Châu có hành lang dài gần cảnh biển!

      Gió biển thổi ào ào! !

      Sóng biển cuộn trào! !

      Trương Bồi Hiên lập tức gỡ khăn che mặt, đè Đường Khả Hinh ở tường, cúi xuống, hai mắt nóng rực, mười phần có ý đồ nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn , hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, trái tim lại lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt quả đấm!

      Trương Bồi Hiên gì thêm, mà từ từ cúi xuống, muốn hôn môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh.

      mới vừa muốn nghiêng mặt, lại nghe được phía trước có giọng lạnh lung gọi: "Cậu chủ Trương!"

      mặt Trương Bồi Hiên lộ ra vui, quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt hơi ngưng lại, nhưng vẫn có chút mất hứng cười : "Tổng Giám đốc Tưởng, chuyện gì?"

      " này từng trộm tài liệu của Đạt Khoa, là thư ký thân cận của Tổng Giám đốc Trang! Tôi điều tra ra ấy, để tránh dư luận, hay là ngài để cho tôi dẫn ấy trước. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhàng mỉm cười.

      Trương Bồi Hiên nghe lời này, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, mỉm cười : "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Ngài nên phá hư khí tốt đẹp lúc này chứ?"

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nguội lạnh nhìn , lại lên nụ cười, : "Vốn là nên giúp người hoàn thành ước nguyện! Nhưng ấy phải do Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu của tôi quyết định, lẻn vào trong phòng khách quý của tôi, ăn trộm, tôi nhất định phải giải quyết theo lẽ công bằng, nếu có chuyện gì, tôi chấp nhận tự mình báo cáo với Ủy viên Trương !"

      "Tổng Giám đốc Tưởng!" Trương Bồi Hiên nổi giận.

      Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên, cười nhạt.

      "Mời. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trương Bồi Hiên, hai mắt lập lòe, đè nén tức giận trong lồng ngực : "Để cho tôi mang này ! ấy rất xấu! Quá nghe lời!".

      chương 497: Xoay người 2

      Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, cảm thấy buồn cười.

      "Tổng Giám đốc Tưởng, hôm nay bán cho tôi chút mặt mũi. . . . . ." Trương Bồi Hiên lòng .

      " xin lỗi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn , : "Hôm nay tôi thể bán cho bất kì người nào mặt mũi!"

      Trương Bồi Hiên đột nhiên nở nụ cười.

      "Xúc phạm!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận tiến lên, nắm mạnh tay của Đường Khả Hinh, kéo về phía trước! !

      Đường Khả Hinh loạng choạng, lảo đảo về phía trước, vừa vừa quay đầu nhìn Trương Bồi Hiên.

      Hai mắt Trương Bồi Hiên nóng lên, nhìn .

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, lạnh lùng, cười hài lòng về phía trước! !


      ***
      Tiếng gõ cửa, nhàng vang lên!

      Như Mạt nằm ở giường, ngủ say, nghe tiếng gõ cửa, khẽ chớp mắt buồn ngủ, khàn khàn hỏi: "Ai vậy?"

      "Như Mạt tiểu thư, quản lý phòng khách có chuyện tìm . . . . . ." Người giúp việc chăm sóc ở bên cạnh, nhìn .

      Như Mạt nằm ở giường, suy nghĩ chút, liền dịu dàng : "Để cho ấy vào đây."

      Quản lý cẩn thận vào phòng ngủ, nhìn Như Mạt, mỉm cười : "Như Mạt tiểu thư, Tổng Giám đốc mới vừa căn dặn, mời đến phòng cảnh biển lầu 13. . . . . ."

      Như Mạt nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.

      Tầng lầu 13! !

      " làm gì đấy?" Đường Khả Hinh tức giận tránh ra khỏi tay của , nhìn hét to: " kéo tôi làm gì?"

      "Em mới vừa làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , tức giận quát to! !

      "Tôi mới vừa làm gì có liên quan đến sao? là gì của tôi vậy?" Đường Khả Hinh nhìn , tức giận hét to! !

      Tưởng Thiên Lỗi bi phẫn nhìn , đột nhiên cảm thấy khổ sở rống lên: " là ai cũng biết! ! Thậm chí ngay cả bản thân cũng phải là ! chỉ có ở trước mặt của em, mới lộ ra nguyên hình! ! là người đàn ông độc ác vô tình đáng sợ! ! Nhìn trái tim của em bị moi ra, cũng làm được gì! ! Được chưa? Khi đó, chỉ muốn chết theo em! ! Được chưa? Nếu bây giờ em hận , cầm dao đâm chết ! !"

      Đường Khả Hinh run rẩy rơi lệ, kích động phẫn nộ nhìn , tức giận đến nước mắt từng viên lăn xuống! !

      Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn , đột nhiên vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , bi thương run rẩy nghẹn ngào : " thể xem em! ! Bởi vì nợ ấy quá nhiều! ! Bởi vì nợ em quá nhiều! ! thể đến gần em thêm nữa! ! giống như ma quỷ ở bên cạnh em! !"

      " chính là ma quỷ bên cạnh tôi ! !" Đường Khả Hinh nhìn , kích động run rẩy rơi lệ gào to: "Tôi và ở chung chỗ, ngắn ngủn mấy tháng, trải qua khổ sở lớn nhất trong đời tôi! ! vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác theo ta, tôi tha thứ cho , chỉ là tình trong trái tim, còn có chút tin tưởng! Tôi dùng hết cuộc đời tôi tin tưởng ! Nhưng lại phá vỡ nền tảng cuộc sống và niềm tin của tôi! ! Niềm tin là lý do sống sót duy nhất trong đời tôi! Nhưng đánh nát nó! ! Mặc kệ tôi ở bàn mổ, trải qua sống chết như thế nào! Biết muốn mang trái tim tặng cho Như Mạt tiểu thư, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cầu mong lúc ấy vào nhìn tôi chút. . . . . . Nhưng có! ! có! !"

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt run rẩy nước mắt.

      Đường Khả Hinh lại bật khóc : "Tình có thể sinh ra, trong biển người mênh mông, gặp được tôi..tôi gặp được . . . . . . Nhưng vào nhìn tôi . . . . . ràng , sau này muốn đứng bên cạnh tôi, tôi bất chấp tất cả tin tưởng . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng ở bên, kích động bi phẫn, run rẩy muốn vươn tay, nâng khuôn mặt nhắn của .

      Đường Khả Hinh tức giận rơi lệ đẩy tay ra, nhìn lại khóc : "Hôm nay tôi kêu ra ngoài! ! Vốn là muốn giết ! ! Nhưng giết rồi phải phụ lòng trong quá khứ tôi toàn tâm toàn ý sao? Có người , cái gì gọi là từng có được? Những lời này chỉ dành cho những người chưa từng trải qua! ! Tôi giết rồi, quá khứ của tôi cũng biến mất! ! Tôi cần máu tươi của vấy bẩn linh hồn sạch của tôi. hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, chút thiện lương cuối cùng kêu ra ngoài, cho chút cơ hội với tôi! ! lúc đó im lặng! ! vô tình! Tất cả mọi thứ làm! Tôi tha thứ cho lần cuối cùng! Từ nay về sau, thế giới của hai chúng ta trống rỗng! !"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khổ sở tràn lệ ngẩng đầu, nhìn .

      Đường Khả Hinh muốn chuyện, xoay người, rơi lệ về phía trước.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động nắm tay của , vào lúc này, muốn giữ lại! ! Muốn giữ lại. . . . . ."Đừng ! ! Đừng ! xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh rơi lệ dừng ở tại chỗ, cũng quay đầu lại, lại bật khóc, : "Sau này, nên tùy tiện giữ người khác lại, thế giới này, bao giờ nữa có người như tôi, dùng hết sinh mạng để tha thứ cho ! chút tha thứ này, lấy hết hơi sức sống sót cuối cùng của tôi! Đây chỉ là vì , đây cũng là vì chút tình cảm cuối cùng của tôi!"

      xong, đột nhiên bật khóc nhanh chạy về phía trước! ! !

      Tưởng Thiên Lỗi khổ sở đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh xa, cuối cùng tuyệt vọng rơi lệ.

      Cửa thang máy, lặng lẽ mở ra, Như Mạt cẩn thận ra, thấy ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi mất mát rối loạn, lòng của hoảng sợ, vội vàng chạy như bay qua, nhìn gọi : "Thiên Lỗi, làm sao vậy?"

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi chợt tỉnh ngộ, nhìn Như Mạt khổ sở nghẹn ngào gọi: "Như Mạt! ! Như Mạt! !"

      Như Mạt lập tức rơi lệ nhìn .

      " xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bả vai của , đè nén khổ sở khổ sở : "Xin tha thứ cho chỉ có thể bảo vệ em đến tại. . . . . . Tha thứ cho . . . . ."

      Trái tim Như Mạt gay gắt đau nhói, gấp gáp nhìn , bật khóc : " cái gì ? đừng như vậy. . . . . ."

      "Như Mạt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khổ sở co quắp nghẹn ngào cúi xuống, quyết định thẳng thắn : " nhiều năm qua cùng với tình của em, mệt quá mệt quá rồi. vẫn cho rằng có thể bảo vệ em cả đời, nhưng khi gặp được Khả Hinh, ấy là duy nhất trong đời , muốn , nhưng lại dùng hết tất cả, dùng hết cuộc đời để ! ở bên ấy, rất vui vẻ, rất hạnh phúc, tình nhiều năm qua đè ép , vẫn muốn thừa nhận, nhưng. . . . . . vui vẻ. . . . . ."

      Như Mạt khổ sở rơi lệ nhìn , khóc đến co quắp.

      "Nhưng đột nhiên, phát , ấy cùng nhau khổ sở, rất hạnh phúc. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay run rẩy nắm chặt bả vai của , nước mắt kiên nghị rơi xuống, : "Xin tha thứ cho , tại trong lòng của , chỉ có ấy! kia! ấy. . . . . . Tương lai mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, ấy cùng nhau đau khổ, cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần ấy chấp nhận tha thứ cho ….. tình nguyện buông tha tất cả mọi thứ. Xin. . . . . . Thành toàn. . . . . . xin em. . . . . . Thành toàn. . . . . ."

      ". . . . . . Thiên Lỗi, em mà, đừng rời bỏ em . . . . ." Như Mạt bật khóc .

      " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . thể mất ấy nữa. . . . . . nợ ấy quá nhiều, thể mất ấy nữa. . . . . . Từ nay về sau, chỉ muốn cho ấy hạnh phúc. . . . . . chỉ muốn ấy hạnh phúc. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi xong, nâng chặt khuôn mặt nhắn của Như Mạt, nặng nề khổ sở hôn trán của , liền chạy như bay về phía trước! !

      "Thiên Lỗi . . . . . ." Như Mạt đứng tại chỗ, nhìn , khóc kêu to! !

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi vội vàng rưng rưng chạy về phía trước, nhớ tới Đường Khả Hinh : hãy nghe cho kỹ, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là chút thiện lương cuối cùng của tôi còn sót lại, tôi dùng hết sinh mạng, chút thiện lương cuối cùng kêu ra ngoài, cho chút cơ hội với tôi! ! lúc đó im lặng! ! vô tình! Tất cả mọi thứ làm! Tôi tha thứ cho lần cuối cùng!

      Đau xé lòng!

      Khả Hinh, cho thêm cơ hội! cầu xin em, Khả Hinh! ! Cho thêm cơ hội!

      Biển rộng sôi trào mãnh liệt! Cuồng phong thổi đến! !

      Đường Khả Hinh kéo đuôi váy dài chạy đến bên bờ biển, nhìn bóng đêm mênh mông trước mặt, chỉ có thanh sóng biển mãnh liệt đáp lại, khổ sở, khổ sở bật khóc : "Cha! ! Cha . . . . . . con làm đúng ? Con làm đúng ? Cha , người làm thức ăn, phải có tình bao la, phải tha thứ mọi người! Con cố gắng, cố gắng! !"

      đột nhiên quỳ gối bờ cát, ngửa mặt khóc rống : "Nhưng vất vả, chon giấu thù hận trong thân thể, vất vả ! Rất uất ức ! Nhưng làm thế nào? Con là con của cha, con thể quên lời dạy dỗ của cha, con thể để trí tuệ suốt đời của cha và tinh thần sụp đổ trong thân thể của con. . . . . . Mặc dù vất vả chịu đựng. . . . . . Nhưng con chấp nhận mang theo tình của cha, kiêu ngạo sống tiếp. . . . . ."

      Biển rộng nhàng tuôn ra, gió biển còn quá mãnh liệt, lại mang theo chút dịu dàng, thổi tới trước mặt.

      kia, rốt cuộc mệt mỏi nằm ở bờ cát, hai mắt nhắm lại, mặc cho váy dài ở trong gió bay phất phới. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 498: BỊ THƯƠNG

      Sáng sớm hôm sau.

      Đầu xuân, ngờ mưa phùn rơi xuống tí tách.

      Có con chim mỏ vàng nào đó đậu ở cửa sổ màu trắng kia trú mưa, cúi đầu mổ cửa sổ tích tích tích đến mấy lần.

      nằm ở giường nệm màu trắng, chậm rãi mở mắt, nhìn tia sáng nhu hòa bên trong gian phòng, lộ ra khí lạnh lẽo tươi mát đầu xuân, giá sách màu trắng, bày rất nhiều bộ sách rượu đỏ và khách sạn, bên cạnh chiếc bình cao lớn màu trắng bằng gốm sứ thanh hoa, đặt bó hoa Hỏa Liệt Điểu đỏ rực, màn lụa mỏng ở cửa sổ sát đất vén lên, bay vào cơn mưa và gió mát mang hương vị Bạc Hà.

      Đường Khả Hinh ngửi khí này, nở nụ cười nhàng, này, ngày hôm qua buông bỏ thù hận, tha thứ cho người, đổi lấy nụ cười thong dong và chút mưa phùn đầu xuân.

      vươn người cái.

      Đường Khả Hinh mặc váy lụa trắng, nhàng vén chăn xuống giường, mang dép màu hồng Nhã Tuệ mua cho mình, vào phòng tắm, rửa mặt xong, tinh thần thoải mái, cười khẽ tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cơn gió lạnh trong lành đập vào mặt, mưa phùn tí tách lướt khuôn mặt nhắn mềm mại của , chớp mắt đẹp, nhìn từng dãy nhà trọ phía ngoài cửa sổ, trong rất nhiều cành lá màu xanh, con đường uốn lượn c về phía các nơi, hoa đào màu hồng, ở trong mưa trắng xóa, tiếp tục bồng bềnh rơi xuống.

      Hai mắt dịu dàng nhìn phong cảnh này, nghĩ tới "Buông xuống", lại có ý nghĩa như vậy.

      "Khả Hinh! ! Mau dậy, tới giờ làm rồi!" Tiếng của Nhã Tuệ từ dưới lầu truyền đến.

      "Vâng!" Đường Khả Hinh đáp , nhớ tới ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên khuyên mình, trong lòng của thoáng qua chút vội vàng, muốn thổ lộ chuyện ngày hôm qua với , vội vàng rửa mặt xuống lầu về khách sạn.

      Đầu xuân mưa phùn rất dịu dàng, dịu dàng.

      Đường Khả Hinh mặc áo cao cổ hoa màu trắng, áo ghi lê màu xanh dương đậm theo phong cách England, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, cùng Nhã Tuệ gọi tắc xi trở lại bãi đậu xe Khách sạn Á Châu, trú mưa phùn, mỗi người thang máy, trở lại tầng lầu của mình.

      Cửa thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.

      Đường Khả Hinh ôm tài liệu rượu đỏ xem đêm qua, vui vẻ mỉm cười ra thang máy, vừa muốn tới phòng thư kí, ngờ thấy Tiêu Đồng rất vội ra từ phòng Tổng Giám đốc, căn dặn mấy thư ký, nhất định phải nhanh chóng gửi tài liệu tới nước !

      "Tiêu Đồng?" Đường Khả Hinh nghi ngờ tới, nhìn , có chút lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt có chút nhẫn, nhưng vẫn cố gắng trấn an : " hãy nghe cho kỹ! Chuyện lần này, giống như lần trước! Lần này Tổng Giám đốc trở về nước là bởi vì Chủ tịch gọi gấp! chuyện hết sức khẩn cấp mới gọi ấy gấp! ! Ngày hôm qua, chúng tôi chơi đến 3 giờ sáng, nhận được thông báo của chủ tịch, chúng tôi lập tức đến phi trường ngồi máy bay tư nhân đường hàng , nhưng thời gian quá gấp, dung được, Tổng Giám đốc thể làm gì khác hơn là sáng sớm hôm nay bảy giờ ngồi máy bay chở hành khách khỏi!"

      Hai mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn về phía Tiêu Đồng, trái tim chợt lạnh, nhớ lại ngày hôm qua ở trong hôn lễ, Trang Hạo Nhiên mấy lần giữ lại, mấy lần ngăn trở, lòng của chua xót. . . . .

      "Thân ái! !" Tiêu Đồng sắp vội muốn chết, nhìn , bất đắc dĩ : " phải tin tưởng tôi, lần này là bởi vì chủ tịch. . . . . ."

      "Muốn , tại sao cú điện thoại cũng gọi?" Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín .

      ". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn .

      " ấy. . . . . . tin tôi . . . . ." Đường Khả Hinh xong câu đó, đột nhiên có chút đơn, cười khổ.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn , : "Đừng suy nghĩ quá nhiều."

      "Tôi có. . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt mỉm cười xoay người, về phía phòng thư kí, hai mắt lộ ra chút mất mát : " ấy đúng, ai chịu trách nhiệm cuộc sống của tôi! Đây là tình tự tôi lựa chọn! Mình khổ sở, phải tự mình chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tự tôi sống tốt cuộc sống của tôi. . . . . . Hoa nho phải theo bốn mùa, về phía cuộc sống của chính nó . . . . . ."

      Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa phòng Tổng Giám đốc, khổ sở nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cười khẽ, nhưng gì nữa.

      Vào buổi trưa.

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhận được thẻ tham gia tranh tài rượu đỏ Tổng Công ty Hoàn Cầu giao cho mình, sau đó nghe lời của Vitas, đến nhà của ông học tập rượu đỏ.

      Mưa phùn vẫn róc rách rơi xuống.

      Có chút lạnh.

      Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, cầm cây dù đỏ thẫm Tiêu Đồng đưa cho mình, im lặng bước nhanh ra đại sảnh, vừa muốn tới trạm xe bus. . . . . .

      Mỗi khi tâm trạng tốt, muốn ngồi xe buýt chút, để cho mình trở lại ban đầu.

      Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tiều tụy chống cây dù, đứng ở trước trạm xe buýt, hai mắt nóng bỏng, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng chống cây dù, dừng ở trong mưa, hai mắt xẹt qua chút bị thương mờ mịt nhìn về phía .

      Mọi vật xung quanh nhất thời ngừng lại.

      Có câu: Giữa đám đông tìm trăm ngàn dặm, ai ngờ ở dưới ngọn đèn tàn. . . . . .

      Tiếp cận là lúc xoay người. . . . . . người mới ngoái đầu nhìn lại.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía .

      Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi lại đau như bị xé rách, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh mắt van xin.

      "Đừng nghĩ tôi tha thứ cho ... có thể tùy tiện xuất ở trước mặt của tôi." Đường Khả Hinh xong, lạnh nhạt che dù, tiếp tục về phía trước.

      Tưởng Thiên Lỗi che dù, tới trước mặt , hai mắt đau đớn, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười thông thả, thâm tình mà cảm động nhìn , : " thế giới này, có cái gì có thể bắt đầu lần nữa, như. . . . . . lúc này, chúng ta xem như người xa lạ. . . . . . Từ người xa lạ bắt đầu quen biết lần nữa . . . . . Nhìn kỹ , quan sát , từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác. . . . . ."

      Đường Khả Hinh che dù, nghe tiếng mưa tí tách rơi xuống dù, muốn chuyện nữa.

      Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn về phía này, hai mắt lên chút đau, lại mạnh mẽ đè nén, muốn tiến lên cầm lấy tài liệu cho , theo tới trạm xe bus. . . . . .

      Đường Khả Hinh lại cầm phần tài liệu, chống cây dù, lạnh nhạt trải qua bên cạnh , về phía trạm xe buýt màu đỏ thẫm trong làn mưa trắng xóa, hai mắt mờ mịt, chút tình cảm. . . . . .

      Cha, cha , chuyêng gia rượu đỏ và đầu bếp có rất nhiều điểm chung, nhưng điểm chung lớn nhất là: là con người. . . . . .

      Đường Khả Hinh chống cây dù màu đỏ thẫm, đạp con đường mưa ướt róc rách về phía trước, sắc mặt bình tĩnh về phía trước. . . . . .

      Trong đầu vang lên lời của Trang Hạo Nhiên: trái tim của ấy là số mệnh, giống như sợi dây mây đáng sợ quấn chặt thân thể Tưởng Thiên Lỗi! ấy là người phụ nữ đáng sợ! thế giới này, người ác độc, người hiểm, người tâm cơ, đều đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Nhưng chỉ có kẻ mềm yếu, là đáng sợ nhất! Bởi vì chúng ta có cách nào đối phó! ! Phàm là người rơi vào trong thế giới của ấy đều bị ao đầm cuộc đời ấy làm mất sức, thở nổi!

      chậm rãi tới trước trạm xe buýt, nhìn về phía biển rộng trước mặt, chìm vào trong thế giới trắng mịt mờ, khuôn mặt giống như đóa sen trắng thấm chút mưa bụi. . . . . .

      này, ngày hôm qua dùng hết chút lương thiện cuối cùng để tha thứ cho người đàn ông kia, lần cuối cùng vươn tay nắm sợi dây roi mây quấn chặt thân thể người đàn ông cắn răng kéo ra ngoài.

      Hai tròng mắt của lên giọt lệ, giống như thấy mưa bay đầy trời, nhàng rơi vào thân thể của mình, trong lòng mình.

      "Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh lên, vừa muốn kéo cổ tay . . . . . .

      Đường Khả Hinh chống cây dù, lên xe buýt.

      "Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng ở ngoài cửa xe, nhìn lạnh lùnh tới bên cửa sổ ngồi xuống, hai mắt lại lên kiên quyết : " bỏ qua! Tuyệt đối !"

      Khuôn mặt lạnh lùng dính vào cửa sổ lạnh lẽo, gì.

      Xe cuối cùng chậm rãi lái !

      Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng ở trong mưa, nhìn về phía chiếc xe kia, từ từ xa, cây dù trong tay, rớt xuống, mưa phùn rối rít rơi vào người , hai mắt nóng rực cũng kiên định!

      Tất cả mọi người cho rằng tôi chỉ bị thương chút, đó là bởi vì từ trước tới nay tôi ngừng bị thương, cho nên cảm thấy tôi chỉ bị thương chút.

      Từ nay về sau, Đường Khả Hinh tôi sống mình! Bảo vệ tốt bản thân mình, canh giữ kỹ giấc mộng của mình! mình trôi qua!

      Hai mắt của lên giọt lệ, quay đầu, kiên quyết nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa, cắn chặt răng, để cho mơ ước của mình bay lượn lần nữa! !

      Đúng vậy, cuộc sống càng về sau, càng có quá nhiều người làm bạn, nhưng có thể cho mình khát vọng hạnh phúc, cũng chỉ có bản thân mình.

      Những ngày kế tiếp, Đường Khả Hinh hoàn toàn chìm đắm trong công việc.

      cuộc tranh tài Rượu đỏ bắt đầu làm cho truyền thông càng chú ý hơn, mỗi chuyên gia hầu rượu đấu vòng loại, đều có phòng ăn tạm thời mà mình muốn phục vụ, nhưng Đường Khả Hinh vẫn có phòng ăn mà mình muốn phục vụ, mỗi ngày chỉ theo bên cạn Vitas, chạy khắp nơi, có lúc đến kho rượu, có lúc đến phòng ăn, có lúc ép buộc mình đến hầm rượu, lần nếm ba lượt rượu đỏ, tất cả đều vẫn còn trong thời gian ô-xy hoá. . . . . .

      tại mỗi ngày gần như đều say khước trở về, sau đó trong ánh mắt sững sờ của Nhã Tuệ, nằm lỳ ở giường, cũng tắm rửa, ngủ thiếp .

      ngày, hai ngày, ba ngày! !

      Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn Vitas, nhìn ông vẫn mặc tây trang màu đen, mái tóc màu vàng óng chải lên, mặt sắc nghiêm túc, xem tài liệu, ánh mắt của nhíu lại, có chút bất mãn nghiêng mặt nhìn ông !

      Vitas lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu!

      "Có chuyện gì bất mãn ra!" Vitas luôn đầy kinh nghiệm, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi ngay! !

      Đường Khả Hinh dám , nhưng bụng đầy uất ức.

      " !" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại nhanh chóng .

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn về phía ông, hiểu : "Tôi hiểu! các chuyên gia hầu rượu khác, tất cả bọn họ đều có phòng ăn mình phục vụ, nhưng chỉ có tôi có, trận đấu đầu tiên, là nhóm đạt doanh thu cao nhất. . . . . . Thời gian cũng qua mấy ngày, nhưng ngài còn có. . . . . . Tôi muốn phục vụ phòng ăn . . . . . ."

      Vitas chỉ lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : " phải mỗi ngày đều ngự tôn hỗ trợ sao?"

      Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên : "Vậy làm sao giống nhau? Nó cũng phải là phòng ăn tôi phục vụ. Nếu . . . . . . Tôi . . . . . Tự tôi chọn?"

      Vitas cau mày nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !" Đường Khả Hinh thuận miệng đáp.

      Vitas lập tức vui ngẩng đầu lên nhìn về phía , : "Cá tính của như vậy, đến phòng ăn nào cũng tốt. . . . . ."

      Câu tiếng trung này, là mình dạy cho ông ấy đấy.

      Đường Khả Hinh nhịn được bật cười.

      "Cái gì tốt? Thức ăn?" Laurence mỉm cười tới, trong tay cầm kỷ lục doanh thu mới nhất chuyên gia hầu rượu lập nên ở phòng ăn.

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn ông gật đầu cái, nhưng vẫn có chút bất mãn : " có, đến chuyện bây giờ tôi còn chưa có phòng ăn để phục vụ, tôi sợ tiếp tục như vậy nữa, tôi cũng cần thi đấu nữa. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . ." Laurence xong, sau đó đặt phần tài liệu rượu đỏ ở mặt bàn của Vitas, mới : " đừng gấp gáp, tin tưởng Vitas tiên sinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh thở dài hơi, đứng tại chỗ, vẫn có chút gấp gáp.

      Vitas để ý tới , mà cầm tài liệu lên nhìn chút, mới có chút kinh ngạc : "Lần tranh tài này có chú ngựa ô?"

      Laurence nhìn về phía ông, khẽ mỉm cười : "Đúng vậy. Ngày hôm qua ở Câu lạc bộ nhà hàng tây, ấy lập kỉ lục doanh thu 600 ngàn."

      "600 ngàn?" Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên.

      Vitas lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cau mày : " ra tôi lo lắng tháng cũng có người khác vượt qua bằng ấy ngày! Đây phải là doanh thu phòng ăn, mà là hóa đơn rượu đỏ của phòng ăn!".

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đỏ mặt cúi đầu, dám lên tiếng, lại nhịn được liếc về phía phần tài liệu trong tay Vitas, phía tấm hình, lại là có tuổi xấp xỉ với mình, vẻ mặt sáng ngời xinh đẹp động lòng người, hết sức hết sức đáng , ngạc nhiên! !

      Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, : " đến này cũng có chút duyên với , bởi vì ấy là chuyên gia hầu rượu vô cùng xuất sắc trong khách sạn của Tổng Giám đốc Trang, may mắn được Tổng Giám đốc Trang tự mình dạy dỗ, nghe ấy trở thành trong những người nối nghiệp Phó Tổng Giám đốc tương lai mà Tổng Giám đốc Trang chọn lựa!"

      "À?" Đường Khả Hinh kinh ngạc lại nhìn dịu dàng xinh đẹp, : " thể nào đâu? Còn rất trẻ !"

      "Cho nên ! vứt bỏ thiên phú của mình, là thứ có tương lai!" Vitas dứt khoát .

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, người này cứ chèn ép mình cũng quen rồi.

      "Nhắc tới Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Laurence mỉm cười nhìn về phía Vitas : " có nghe ? Cậu ấy ở bên nước truyền tin cưới . . . . . ."

      Tài liệu trong tay rớt xuống.

      Đường Khả Hinh nhìn về phía Laurence sửng sốt.

      "Vị giai nhân kia là ai?" Vitas nhìn về phía Laurence mỉm cười hỏi.

      "Cố tiểu thư." Laurence cười .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 499: PHỤC VỤ PHÒNG ĂN

      Mưa xuân vẫn rơi.

      Mùa hoa đào qua, cánh hoa màu hồng, đêm qua sớm tan tác, sáng nay, rơi đầy đất tấm thảm màu hồng.

      Đường Khả Hinh mình chống cây dù, đạp cánh hoa đào ướt át đất, ở trong mưa trắng xóa về phía trước, hai mắt lên chút nụ cười nhu hòa, thỉnh thoảng đưa bàn tay bé trắng nõn, hứng nước mưa lạnh lẽo. . . . . .

      Bóng lưng nhõm mà bình tĩnh, đơn mà dịu dàng.

      Lá cây đào bởi vì trận gió mà lay động rất lợi hại, dưới tàng cây, chống cây dù màu đỏ thẫm xa.

      Sinh mệnh trưởng thành qua cơn "Mưa Xuân" tẩy rửa, có mất mát, bi thương, vẫn còn ấm áp và khát vọng.

      Mưa rơi càng lúc càng lớn!

      Cả người Đường Khả Hinh có chút ướt đẫm trở lại phòng thư kí, thấy tất cả mọi người trò chuyện vui vẻ, cũng cười vui vẻ tới bàn, mới vừa ngồi xuống, mở tài liệu rượu đỏ, cũng nghe được nữ thư ký hỏi Tiêu Đồng: "Tiêu Đồng! ! Nghe Tổng Giám đốc truyền cưới tin, là hay giả hay ? Lần này truyền cưới, phải là đính hôn!"

      Tiêu Đồng ngồi tại chỗ, cầm tài liệu phê duyệt xong, đứng lên đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cười : "Tài liệu này cũng phê xong rồi, nhập vào hồ sơ lưu trữ trước, sau đó gửi đến bộ phận thu mua."

      "Vâng !" Đường Khả Hinh cười nhận lấy tài liệu.

      "Tiêu Đồng! cho chúng tôi biết !" Mấy nữ thư ký tò mò nhìn về phía hỏi.

      Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn họ, cười : "Được rồi! Tò mò như vậy làm gì? Tôi cũng chỉ nghe , nghe . . . . . . Có chút giống . . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng tò mò ngẩng đầu, nhìn Tiêu Đồng cười : "Có chút giống , hay là ? Nên sớm cho chúng tôi biết chút, để chúc mừng ấy."

      Tiêu Đồng cúi đầu nhìn Khả Hinh cái, mới ngồi xuống bên cạnh , khe khẽ hỏi: "Tổng Giám đốc có gọi điện thoại cho sao?"

      Đường Khả Hinh vừa xem tài liệu, vừa lắc đầu cái.

      "Người này thiệt là! ! ra ấy rất keo kiệt, chỉ là biết!" Tiêu Đồng cũng có chút tức giận , cầm bút lông chim bàn Khả Hinh, đặt ở trong tay vuốt vuốt.

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nhịn cười được, : " ấy có keo kiệt. Chỉ là. . . . . . Có thể ấy cảm thấy tôi xứng đàm luận rượu đỏ với cùng ấy thôi."

      ". . . . . . . ." Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, vươn tay ngừng nhập hồ sơ rượu đỏ, phát ba tháng nay, nhập khẩu rượu đỏ Laffey và Conti ... dần dần trở nên ít hơn, có chút nghi ngờ cau mày, cầm tài liệu lên, xem lại mấy lần.

      Tiêu Đồng nhìn chăm chú như vậy, nhịn được câu: "Lúc ấy tôi cho rằng . . . . và Tổng Giám đốc có thể có chút tình ý đấy."

      "Hả?" Đường Khả Hinh có nghe lời của ..., mà chăm chú cúi đầu, nhìn kỹ số liệu trong tài liệu, mình có hoa mắt, nhập khẩu rượu đỏ Chateau Laffey, ít phần ba, vậy lấy loại rượu nào bổ sung vào danh sách này? nghi ngờ mở phần tài liệu khác, kiểm tra.

      Tiêu Đồng có chút gấp gáp nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại hơi cất cao giọng : "Tôi vẫn cảm thấy, và Tổng Giám đốc giống như có chút tình ý, sao? Khả Hinh? đối với Tổng Giám đốc nghĩ như thế nào?"

      ". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng, đột nhiên bật cười : "Chị cái gì? Điều này sao có thể? Tổng Giám đốc vẫn thích Tinh Xuyên, nhưng bây giờ biết vì sao lại cùng Cố tiểu thư ở chung chỗ, có thể cậu ấm con nhà giàu đều như vậy, tình và hôn nhân đều khó hiểu."

      rất bình tĩnh xong, lại xem tài liệu.

      " . . . . . . Đối với Tổng Giám đốc cũng chút tình ý nào sao? Các người ở chung chỗ như vậy, Khả Hinh, làm người phải nhìn về phía trước. . . . . . Có đúng hay ? Trong cuộc đời, có ai vì đoạn tình cảm liền quyết định cả đời?" Tiêu Đồng nhìn cũng có chút sốt ruột.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn , : "Tôi tìm được bạn trai , tìm người đơn giản bình thường, đương chút, xem phim nhiều, sau đó ăn kem, sau đó kết hôn, sinh con, vì tương lai mà cố gắng. Nhưng tuyệt đối tìm người có chút tầm thường và có thân phận hiển hách. Tôi . . . . . muốn lại trải nghiệm những thứ khác. tại tôi chỉ quan tâm đến tranh tài."

      cười xong, sau đó vươn tay, kéo bả vai Tiêu Đồng, làm nũng tựa đầu vào vai của , cười hì hì : "Ôi chao. Đừng lo lắng chuyện lớn cả đời cho tôi ! Năm nay tôi mới 23 tuổi thôi. . . . . ."

      "Còn 23, 24 rồi !" Tiêu Đồng đẩy , cười .

      "Tôi mới 18!" Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, cười .

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !" Tiêu Đồng ngẩng đầu lên.

      "Tặng hoa tới rồi!" Thư ký dứt lời, liền nhịn cười được.

      Cửa mở ra.

      Quả nhiên là nhân viên tiệm bán hoa , tay nâng bó hoa hồng đỏ tươi, cười : " vị tiên sinh bí mật lại tặng hoa cho Đường Khả Hinh tiểu thư!".

      Tất cả mọi người cũng nhịn được cười.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng tới, nhận lấy hoa, sau khi ký tên thay cho mình, mới đưa đến trước mặt của Khả Hinh, : "Thân ái, xem chút? Hôm nay hoa hồng giống như tươi hơn so với hôm qua."

      Đường Khả Hinh cười khổ vươn tay, nhận lấy bó hoa hồng Tiêu Đồng đưa tới, cầm lên tấm thẻ màu xanh lam bên trong, mở ra, chỉ có từ tiếng , viết rất phóng khoáng: sorry.

      Chậc! Tiếng tốt ?

      Đường Khả Hinh gì nâng nó lên, tới bên cửa sổ sát đất, ném hoa ngày hôm qua vào thùng rác, lại cầm bó hoa này, cắm vào trong bình hoa, mùi thơm bay ra, cúi đầu, mỉm cười ngửi , thơm quá.

      "Khả Hinh, rốt cuộc có thích người ta hay ? Mỗi ngày ngửi hoa tươi!" Có thư ký cười .

      Tiêu Đồng cũng nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nhìn từng đóa hoa tươi đẹp, sâu kín cười : "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hoa có lỗi gì chứ?"

      Đưa mắt nhìn bó hoa này lâu. Rốt cuộc quay đầu, nhìn về phía mọi người cười : "Tôi hầm rượu trước đây !"

      "Vất vả. . . . . ." Các đồng nghiệp cũng cười .

      Đường Khả Hinh xoay người cầm tài liệu lên, còn có bản ghi chép, sau đó sảng khoái ra khỏi phòng thư kí, nhàn nhạt khỏi.

      Tiêu Đồng nhìn về phía bóng lưng của , có chút mất mát.

      Hầm rượu.

      Đường Khả Hinh mặc phục màu đen của Hoàn Á, đeo thẻ làm việc, cầm tài liệu, vào trong những kho rượu "Dạy cho người mới.", lúc mở phòng ra, khứu giác thể ngửi được từng trận mùi rượu mãnh liệt như ngày trước nữa, phải rất cố ý và dụng tâm tìm mùi hương, ban đầu còn khổ sở giãy giụa quen, tại thích ứng.

      Chỉ thấy đứng ở bên cửa, bậc công tắc mở ngọn đèn , nhàng đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn nhiệt kế trước mắt, lại xoay người, mới vừa muốn tìm loại rượu, lại thấy phía trước có bóng dáng nhàn nhạt, sửng sốt.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, mỉm cười đứng ở bên cạnh giá rượu, hai mắt dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Sắc mặt Đường Khả Hinh bình thản nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đến trước mặt , cảm nhận rất bình tĩnh, nhưng cũng mỉm cười cúi xuống, có nhìn thẳng ánh mắt , : "Trước khi quen biết em, bởi vì chuyện Như Mạt, rất ít về nhà, nhưng đoạn thời gian này, phát có liên quan gì nữa, nên thường xuyên về nhà hơn."

      giống như xem như người bạn thân, bày tỏ tâm .

      Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ hiểu ngẩng đầu lên, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lên nụ cười, : "Rất thoải mái."

      Hiểu.

      Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thản nhiên như vậy, đột nhiên mỉm cười, : "Vậy tốt."

      Hai tròng mắt thâm thúy Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, xẹt qua chút đau đớn.

      Đường Khả Hinh gì thêm, mà im lặng cầm quyển sổ, cầm rượu mẫu và các loại hương liệu, qua bên cạnh , ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh giá rượu, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, nhanh chóng đuổi theo!

      Mưa phùn vẫn rơi hoài dứt.

      Lá phong trải qua mùa đông rét lạnh, lại nhú chồi non khắp nơi.

      Đường Khả Hinh che dù, tay cầm tài liệu và rượu mẫu, tiếp tục nhàn nhạt về phía trước.

      Từ sau lưng truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm tây trang màu đen, che dù, bước nhanh, ở tiếng mưa róc rách tới trước mặt của Khả Hinh, có chút gấp rút : "Có thời gian rãnh ? muốn mời em về nhà ăn bữa cơm, Tuyết Nhi vẫn nhắc tới em."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, sắc mặt nhàn nhạt về phía trước.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi che dù, vừa nhìn theo , vừa đau lòng gọi: "Mời em ăn bữa cơm. . . . . . Được ?"

      Đường Khả Hinh vẫn chậm rãi về phía trước, quay đầu lại nữa. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng lạnh nhạt, hai mắt lóe lên giọt lệ bất đắc dĩ.

      Buổi chiều!

      Cửa phòng thư kí phịch tiếng mở ra ! !

      Đường Khả Hinh phát điên chạy ra phòng thư kí, mặt lộ ra nụ cười, chạy như bay đến thang máy phía trước.

      "Này ! ! chậm chút! !" Tiêu Đồng nhìn theo bóng lưng Đường Khả Hinh, nhịn được cười .

      Đường Khả Hinh nhấn cửa thang máy đinh tiếng, cả người vọt vào, vui vẻ như điên, che mặt cười to, bởi vì rốt cuộc Vitas gọi điện thoại tới, muốn mình tới phòng làm việc của ông chuyến, quyết định cho phục vụ phòng ăn! !

      trở nên kích động đưa hai tay ra chống mặt tường kính thang máy, cảm giác thân thể của mình càng ngừng bay lên cao theo hai bàn tay của mình, có được kết quả, cảm giác tốt!

      "Ha ha ha. . . . . ." càng nghĩ càng vui vẻ, cười, cười vui vẻ.

      Tòa nhà Hoàn Cầu !

      Văn phòng quản lý Bộ rượu!

      Cửa, phịch tiếng mở ra, Đường Khả Hinh xông tới, vui vẻ kêu to: "Vitas tiên sinh!"

      Vitas tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh bất đắc dĩ : "Con bé này có thói quen gõ cửa vào phòng làm việc từ lúc nào hả? Cửa của tôi bị phá hư !"

      "Tôi phục vụ phòng ăn nào? Là ngự tôn sao?" Đường Khả Hinh vui vẻ đến mắt cũng muốn híp lại, vẻ mặt hớn hở! !

      Vitas bất đắc dĩ nhìn cái, mới đưa túi giấy màu xanh đen trước mặt, đặt ở trước mặt , : "Tự xem "

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn cầm tài liệu lên, từ bên trong trước rút ra quyển sách quảng cáo các phòng ăn, tất cả đều bằng tiếng , sững sờ, giơ lên xem thế nào cũng xem hiểu, nghi ngờ nhìn Vitas cái, lại từ bên trong móc ra menu rượu đỏ, đây là thứ nhất định phải chuẩn bị lúc phòng ăn, lại nghi ngờ đưa tay vào túi giấy, từ bên trong rút ra vé máy bay. . . . . .

      "Vé máy bay?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên giơ lên, nhìn chữ tiếng : Luân Đôn. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 500: TRƯỞNG THÀNH

      "Luân Đôn là nước sao?" Đường Khả Hinh cầm vé máy bay, kinh ngạc nhìn Vitas, hỏi.

      Vitas ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cau mày : "Chẳng lẽ ở thế giới này còn có Luân Đôn khác?"

      Đường Khả Hinh hết sức hết sức kinh ngạc nhìn ông, : "Trời ạ, chuyện này. . . . . . Chuyện này thực quá ngoài ý muốn, tôi căn bản cũng hiểu tiếng , ngài phái tôi Luân Đôn nước ? Đây phải là. . . . . . Đây phải là giày vò chết tôi sao?"

      Vitas để bút máy xuống, im lặng lên tiếng đứng lên, về phía tủ rượu, cầm trong những chai rượu đỏ cũng có bất kỳ nhãn hiệu, rót hai ly rượu, sau đó đưa cho Đường Khả Hinh, : " xem ly rượu trong tay chút."

      Đường Khả Hinh nghi ngờ nhận lấy ly rượu đỏ Vitas đưa tới, giơ nó lên, đặt ở ánh đèn xoay tròn, cảm giác màu rượu đỏ thẫm, giống như viên hồng ngọc chiếu sáng rực rỡ, im lặng giơ nó, cúi xuống, đưa lên mũi ngửi cái, cảm nhận nhiệt độ của rượu, khẳng định ở bên trong có chút Cabernet Sauvignon, Cabernet Franc, mới biểu xuất sắc như vậy. . . . .

      ngẩng đầu lên, nhìn Vitas, hiểu hỏi: "Tôi xem rồi, thế nào?"

      Hai mắt Vitas lóe lên ánh sáng kiên định, nhìn Đường Khả Hinh, : " có thể dùng ngôn ngữ lần mùi vị mỗi người thế giới nếm ra được ?"

      thể nào!

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Vitas, : "Làm sao có thể? Tôi lại biết ý nghĩ của bọn họ. . . . . ."

      Vitas kiên định nhìn Đường Khả Hinh, : "Cho nên, rượu đỏ , nó có ngôn ngữ, sức cảm thụ của mới là ngôn ngữ của nó, cảnh giới tối cao của chuyên gia hầu rượu là tiếng động thắng được có tiếng."

      Đường Khả Hinh nhịn được nhớ tới lúc ấy ở phòng ăn ngự tôn gặp phải chuyên gia hầu rượu, câu nào, lại có thể hầu rượu rất tốt.

      "Phái mình đến đất nước xa lạ, là để cho buông bỏ ngôn ngữ tại của , lần nữa học tập lại thế giới rượu đỏ ở bên ngoài là như thế nào!" Vitas kiên định nhìn Đường Khả Hinh, : " có dũng khí tiếp nhận khiêu chiến ? Chấp nhận chọn đất nước yên tĩnh thử thách mình ?"

      Trong lòng của Đường Khả Hinh cảm giác lo sợ, vẻ mặt hơi đau khổ, nhìn Vitas : "Nhưng. . . . . . Tôi thực hiểu tiếng , tôi tới đó, tôi có thể. . . . . ."

      "Nếu như có thể làm chút chuyện người bình thường có thể làm được, dựa vào cái gì để thành công?" Vitas nhìn Đường Khả Hinh, cứng rắn hỏi.

      Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ cắn môi dưới.

      Vitas nhìn thái độ vẫn lo sợ, liền trực tiếp : " có thể từ chối sắp xếp của tôi, cũng có thể lên ý kiến của mình, nhưng tôi muốn cho biết, ở có số quốc gia, rượu đỏ phải là đồ uống cao quý, nó có ở trong gia đình của tất cả mọi người, rượu chỉ giống như nước bình thường, cho nên, có thể tiếp nhận nó chỉ là nước, mà phải là rượu đỏ cao quý hay ? Nếu như tiếp nhận nổi, nên từ chối sắp xếp của tôi."

      ". . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lại cắn chặt môi dưới, híp mắt suy nghĩ.

      Vitas cũng cau mày nhìn cái, xác định vẫn lui bước, liền trực tiếp thu lại tài liệu phục vụ phòng ăn. . . . . .

      "Ầm! !" Tay của Đường Khả Hinh lập tức vỗ vào tài liệu, hai mắt trợn to, nhìn Vitas! !

      Vitas bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhìn Vitas, hai mắt lại xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ ánh sáng, thở ra hơi, : "Tôi ! !"

      Hai mắt Vitas lên chút nụ cười.

      "Tôi ! ! Tôi ! !" Đường Khả Hinh lập tức nắm tài liệu phòng ăn của mình, còn có bản đồ, bao gồm vé máy bay, thu lại hết, vừa thu vừa ngẩng đầu lên, nhìn Vitas, lầu bầu : "Chỉ những thứ này thôi sao?"

      " còn muốn cái gì?" Vitas cau mày hỏi.

      "Tôi nước , chuyện ăn uống, người nào, người nào chịu trách nhiệm ?" Đường Khả Hinh sợ mình đủ tiền, liền liếc về phía Vitas.

      Vitas lại cau mày nhìn : "Có muốn cho triệu bảng , sau đó thuê người thông dịch, rồi kêu hai người giúp việc, chung với hay ?"

      ". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, mếu máo.

      " hầu rượu phòng ăn, cũng chính là làm việc, quản lý căn cứ theo qui định của cuộc so tài trả tiền lương cho và tiền trợ cấp chi tiêu hằng ngày tương đương với 20% mức lương." Vitas lại rất chắc chắn.

      "Ồ. . . . . ." Mặc dù Đường Khả Hinh vẫn có chút lo sợ, bởi vì nghe mức chi tiêu ở nước ngoài rất cao, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Vitas ngây ngốc cười : "Dù sao ngày ngày tôi sống ở phòng ăn, cũng cần ra cửa! !"

      Vitas muốn để ý đến lời của , mà xoay người về phía bàn làm việc, muốn làm việc.

      "Thầy. . . . . ." Mặc dù Đường Khả Hinh cảm thấy có chút chuyện trùng hợp dám hỏi, nhưng vẫn hỏi. . . . . ."Tại sao trùng hợp như thế, là Luân Đôn à? phải là Tổng Giám đốc. . . . . . ấy. . . . . ."

      Vitas lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, sắc bén : " đừng đem cuộc so tài thần thánh và trí tuệ của tôi xen lẫn vào trong cuộc sống lộn xộn lung tung của !"

      "Ôi! Tôi đùa mà!" Đường Khả Hinh nghe như vậy, lập tức thở ra hơi, liền vội vàng cười giải thích : "Chẳng qua cảm thấy có chút trùng hợp!"

      " ra ngoài!" Vitas muốn chuyện với nữa.

      "Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm tài liệu, sững sờ xoay người, mới vừa muốn khỏi, nhưng lại sững sờ quay lại, nhìn Vitas : "Vậy. . . . . . Khi nào ?"

      "Tại sao nhìn thời gian vé máy bay?" Vitas bị trêu chọc, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn , lạnh lùng .

      " phải tôi xem tiếng hiểu sao?" Đường Khả Hinh khổ sở nhăn mặt nhìn ông.

      Vitas lườm cái, mới tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, : "Ba ngày sau!"

      "Nhanh như vậy?" Đường Khả Hinh kinh ngạc kêu lên!

      Vitas lại nhịn được, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, : "Nếu như cảm thấy nhanh, có thể đợi sau khi cuộc so tài kết thúc, rồi . Dù sao nơi đó cần nhân viên."

      "! Tôi lập tức thu dọn đồ đạc! Dù sao tôi có hộ chiếu rồi !" Đường Khả Hinh lại cười, liền nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại!

      Lúc này, Vitas mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt lộ ra chút lo lắng và quan tâm, nhưng bởi vì biết luôn muốn ra ngoài học tập kinh nghiệm, liền cứng rắn quyết tâm, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.

      Phòng ăn nhân viên!

      "Luân Đôn?" Trần Mạn Hồng cầm đôi đũa, sững sờ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, kinh ngạc : " phải đâu? Cuộc đời có quen thuộc nơi đó, Luân Đôn? biết tiếng sao? làm sao thuyết phục người khác uống rượu đỏ của ?"

      Đường Khả Hinh cầm muỗng ăn cơm, trong lòng cũng thấp thỏm yên.

      Lúc này, Nhã Tuệ cũng lo lắng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn : "Khả Hinh, Vitas tiên sinh có biết tiếng của tốt hay ? Hơn nữa mình như , làm sao có thể sống ở nước ngoài? Chuyện này quá đáng sợ! được! ông ấy đổi lại phòng ăn cho ! Được ?"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cười : "Chị cái gì vậy? Vitas tiên sinh là loại người có thể đổi phòng ăn cho em sao?"

      Nhã Tuệ nghe vậy càng lo âu, : "Vậy làm sao bây giờ? Tôi yên lòng, từ đến lớn, cũng chưa có khỏi tôi . . . . ."

      "Chậc, chậc, chậc!" Trần Mạn Hồng cau mày nhìn Nhã Tuệ, bất đắc dĩ cười : " ấy cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng phải là mẹ của ấy, cái gì mà từ đến lớn hề khỏi ? Mặc dù ra ngoài có chút nguy hiểm, nhưng có lòng tin với ấy sao! ấy cũng phải lớn lên chứ? Chẳng lẽ trông chừng ấy cả đời à?".

      "Đúng vậy!" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, an ủi cười : "Yên tâm ! Chị nghĩ xem, mười mấy tuổi em làm, rất thông minh, có việc gì."

      Nhã Tuệ vẫn rất yên lòng, suy nghĩ chút, : "Tôi đưa ! ?"

      "Được!" Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ cười : " coi Khách sạn Á Châu là nơi muốn tới tới, sao? dễ dàng phục chức mất , uổng công Tổng Giám đốc chúng ta coi trọng !"

      " cần!" Đường Khả Hinh cười .

      Từ đầu đến giờ, Tiểu Nhu vẫn lời nào, chỉ cầm muỗng, càng ngừng ăn cơm, ăn rất ngon!

      Trần Mạn Hồng quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Nhu, nhạo báng : "Bạn tốt! là bạn tốt à! Khả Hinh sắp nước , cũng tiếng sao?"

      Khả Hinh và Nhã Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn .

      Tiểu Nhu vội nuốt cơm, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, lầu bầu : "Tôi muốn ăn nhanh về nhà, lấy cái túi lớn, bỏ chút khoai sọ, khoai tây, bắp cải trắng, còn có long nhãn cho Khả Hinh mang nước , nơi đó ăn được món ngon của chúng ta nơi này! Đến lúc đó ấy nhớ tới, làm thế nào?"

      ". . . . . . . . . ." Ba người phụ nữ nên lời, nhìn .

      "Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tiêu Đồng mỉm cười cầm khay tới, cùng các ngồi chung chỗ, vui vẻ hỏi.

      Nhã Tuệ nhìn Tiêu Đồng, gấp gáp : "Khả Hinh muốn Luân Đôn nước , ấy phục vụ phòng ăn ở nơi đó!"

      "À?" Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn bật cười, vui vẻ : "Trời ạ! Trùng hợp như thế! Tôi phải nhanh đưa địa chỉ nhà của lão đại ở nước , còn có khu cư xá và khách sạn ở Luân Đôn ấy thường ở, điện thoại cá nhân và điện thoại nhà cho ! Lúc đến nơi đó, tìm ấy trước! từ trước đến giờ Vitas tiên sinh làm việc ngoài dự đoán mọi người, cho nên tôi đoán chừng lão đại cũng biết quyết định lần này! lập tức gọi điện thoại cho ấy!"

      "Đúng vậy! !" Nhã Tuệ thiếu chút nữa quên người này, nhìn Khả Hinh vui vẻ cười : "Khả Hinh! ! tới đó, lập tức tìm Tổng Giám đốc Trang, tôi tin tưởng cho dù xảy ra chuyện gì, ấy cũng nhất định giúp cho !"

      Trần Mạn Hồng cũng cười gật đầu, : "Đúng vậy!"

      Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn mọi người quan tâm, đột nhiên mỉm cười, : " cần."

      "À?" Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn , ngay cả Tiểu Nhu cũng cảm thấy ngốc, : " cần?"

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, đến nay vẫn nhớ lúc ấy Trang Hạo Nhiên thất vọng lúc khỏi, xong lời này, cầm muỗng lên, nhàn nhạt ăn cơm, vừa ăn vừa : "Rốt cuộc tôi thể lệ thuộc vào ấy cả đời, tại ấy cũng sắp kết hôn, giữa nam nữ phải kiêng dè, hơn nữa có số việc, tôi muốn mình đối mặt."

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cũng cười : "Tôi biết mọi người quan tâm tôi, nhưng tôi muốn mình làm chuyện mơ ước, tôi hiểu rất , chỉ có bản thân kiên cường, là lời động viên tốt đẹp nhất cho cuộc sống tương lai của tôi,. Cuộc sống luôn luôn tự mình trải nghiệm vui buồn ghét, mình mới có thể hiểu được cái tốt đẹp trong đó. Trải qua chút mưa gió, mới chính thức hiểu , trưởng thành phải dựa vào chính mình."

      ". . . . . . . . . . . ." Tất cả mọi người im lặng lời nào.

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, đưa hai tay ra, nắm tay mọi người, nghẹn ngào cười : "Tôi . . . . . . Rất cố gắng rất cố gắng, yên tâm."

      "Nhưng. . . . . ." Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh.

      "Tôi phục vụ phòng ăn, theo quy định cuộc so tài này, thể tiết lộ tư liệu và địa chỉ phòng ăn, cho nên tôi cho mọi người." Đường Khả Hinh nắm tay Tiêu Đồng, hai mắt kiên định : "Tiêu Đồng, mặc kệ Tổng Giám đốc là có gấp hay , nhưng. . . . . . Xin chị tôn trọng ý kiến của tôi, giữ bí mật đối với chuyến Luân Đôn lần này !"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 501: CHÚT LÒNG TIN

      Văn phòng Tổng Giám đốc! !

      Tưởng Thiên Lỗi nắm bút máy, ngẩng đầu lên nhìn Đông , khiếp sợ hỏi: " . . . . . . Khả Hinh đâu?"

      Đông có chút đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : ". . . . . . Luân Đôn. . . . . . nước !"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức để bút máy xuống, thể tin nổi tựa vào ghế da, lên tiếng.

      Đông đứng ở bên, cũng còn dám chuyện.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức cầm điện thoại lên, bấm điện thoại của Vitas.

      "Hel¬lo?" Tiếng của Vitas, nhàng truyền đến.

      "Vitas tiên sinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      Vitas sững sờ, nắm điện thoại, mỉm cười lên tiếng: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

      "Vâng. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, ngồi tại chỗ, khách khí cười : "Tôi nghe Khả Hinh phục vụ phòng ăn ở. . . . . . Luân Đôn nước ?"

      "Ừ, đúng vậy." Vitas gật đầu.

      ". . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dừng lại lát, vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng vẫn cười khẽ, có chút bất đắc dĩ : "Vitas tiên sinh, từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ hỏi ngài vun trồng nhiệt huyết và trí tuệ đối với rượu đỏ của chuyên gia hầu rượu, nhưng lần này, quả tôi có chút hiểu, Đường Khả Hinh ngoại ngữ cực kém, hơn nữa mới bị thương khôi phục mấy tháng, nghe khứu giác của ấy cũng nhạy bén như trước kia, ngài để cho nước , chuyện này. . . . . ."

      "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ." Vitas mỉm cười : "Ngài cảm thấy hiểu rượu đỏ là quá trình đơn giản sao?"

      "Dĩ nhiên phải ý này." Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức cung kính đối với Vitas và Laurence.

      "Biết rượu đỏ, đồng nghĩa với trải qua lần cuộc sống chưa bao giờ biết đến, điều này cần dũng khí cực lớn, nếu như ấy có xuất sắc và sức hấp dẫn nhân cách, làm được quá trình lần này. Chúng tôi có bất kỳ người nào ép buộc ấy làm như vậy, nếu như ấy tiếp nhận nổi, thích ứng được, như vậy ấy trở về, chỉ đơn giản như vậy." Vitas đơn giản giải thích.

      Tưởng Thiên Lỗi còn lời gì để .

      "Theo quy tắc cuộc tranh tài, hi vọng Tưởng Thiên Lỗi ngài đừng quá mức trộn lẫn vào trong tuyển thủ tranh tài." Vitas lại lạnh nhạt .

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúp điện thoại, ngồi ở bên, nhíu chặt mày suy nghĩ.

      Đông ngẩng đầu lên, hiểu nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ầm ầm đứng dậy, trực tiếp ra ngoài, phịch tiếng, đóng cửa lại.

      Đông biết làm sao, sững sờ tại chỗ.

      Buổi trưa thời gian dùng cơm qua, Đường Khả Hinh trước các , giao nộp đồng phục Hoàn Á, mặc vào váy ngắn vàng nhạt, bên ngoài khoác cái áo khoắc màu đen cổ lớn, mái tóc xoăn buộc lên, trán rũ xuống đoạn tóc xoăn, xách theo túi xách màu đỏ, mang giày cao gót màu đen mới vừa muốn dọc theo đường lớn rừng phong, trở về Hoàn Á, cầm hộ chiếu Tiêu Đồng chuẩn bị cho mình. . . . . .

      bóng dáng màu đen đột nhiên xuất , nắm chặt bàn tay bé của , nhanh về phía trước.

      Đường Khả Hinh vừa loạng choạng về phía trước, vừa kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi có thể để ý ánh mắt người bên cạnh, nắm tay mình về phía trước, sợ hãi kêu: "Này! ! muốn làm gì?"

      " dẫn em chỗ!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt xong, cũng kéo về phía trước.

      " buông tay! Tôi có thời gian ầm ĩ với !" Đường Khả Hinh xoay mạnh cổ tay của mình, muốn với ! !

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn giải thích, cứng rắn kéo về phía trước! !

      chiếc xe Mercedes màu đen, mới vừa được cơn mưa tẩy rửa, chạy như bay con đường ngô đồng, bắn lên bọt nước trắng xóa!

      "Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng , hết sức bất đắc dĩ và tức giận : "Rốt cuộc muốn làm gì ?"

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh lại, cầm tay lái, lạnh nhạt : "Yên tâm. có điên cuồng đến nổi muốn bắt cóc em, chỉ muốn cùng em đến chỗ."

      Đường Khả Hinh hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn , lại : "Tôi hi vọng sau khi chúng ta buông bỏ tình cảm, cũng buông bỏ chút rối rắm và buồn bã!"

      Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, mỉm cười : "Vậy em dám thề với trời, em còn ?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nên lời nhìn người này.

      " tôn trọng tình của em, mặc kệ là hay người nào, nhưng em, đây là chuyện của chứ?" Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, cho xe chạy khỏi trung tâm thành phố, chạy dọc theo cánh đồng rộng lớn.

      Đường Khả Hinh nhìn , muốn rối rắm nữa, hỏi: "Rốt cuộc muốn làm gì? Muốn nơi nào? Tôi có thời gian! Ngày mai tôi phải nước ! !"

      " biết !" Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, lại đạp chân ga, cho xe chạy thẳng phía trước! !

      Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở, nhất là ở phương Nam, còn tuyết lạnh lẽo, cho nên bước chân mùa xuân càng tới nhanh hơn so với các nơi khác.

      Chiếc Mercedes-Benz dọc theo con đường ngô đồng dài, chạy , cuối cùng dừng ở cánh đồng ruộng rộng lớn, nhộn nhịp người ta, nơi đó có gần 500m bất cứ lúc nào cũng dựng lên lều giống như lều Mông Cổ, để vô số cân điện tử ở phía trước, rất nhiều nhân viên mặc khách sạn đồng phục bộ phận rượu và đồng phục đầu bếp đứng ở trước lều, tỉ mỉ quan sát rất nhiều nông dân rối rít đẩy rau quả của mình, tiến hành kiểm tra, lại để cho bộ phận kiểm tra, kiểm tra thuốc trừ sâu có vượt mức hay . . . . . .

      Quan chức Chính phủ và địa phương, còn có Bộ Kiểm tra đo lường cũng đứng ở bên, giám sát tất cả.

      Rất nhiều nông dân, số đẩy xe, số khiêng sọt lớn, mặt tràn đầy nụ cười hưng phấn, tới khu rau củ tạm thời, vô số đứa bé ở đồng ruộng vui vẻ đuổi theo bươm bướm màu hồng, màu xanh.

      Đường Khả Hinh sửng sốt đứng ở đầu kia cánh đồng ruộng, nhìn mọi thứ trước mặt.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng xuống xe, tới bên cạnh , nhìn cánh đồng ruộng trước mặt, vùng bao la tươi tốt, hai mắt thâm thúy lên chút tự hào mỉm cười, : "Rất nhiều người cảm thấy, làm Tổng Giám đốc là vì mưu tính cho chức vị của mình, nhưng có bao nhiêu người biết, Tổng Giám đốc nhất định phải có trách nhiệm suy nghĩ cho người khác? Bởi vì nếu như em suy nghĩ từng người bên cạnh rời khỏi em, bởi vì bọn họ chỉ vì lợi ích mới tới trước mặt của em. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, vẫn nhìn ông cụ 90 tuổi ở trước mặt, đẩy rau củ của mình, mặc dù con đường gập ghềnh, nhưng ông vẫn rất hưng phấn đẩy xe, tới khu kiểm tra thu mua, cười, hai mắt rưng rưng. . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên chút đau đau, : "Lúc đối mặt với tình thất bại của mình từng có , vừa ăn quýt, vừa với , nông dân trồng rau là nghề khổ nhất thế giới, nếu như có ngày, Thương gia chúng ta có thể bỏ qua món lợi kếch sù, trực tiếp cùng bọn họ tiến hành trao đổi và mua bán, như vậy bọn họ có thể có nhiều tiền chút, thu vào nhiều chút, tốt biết bao nhiêu?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi môi mím cái, rưng rưng nhìn cánh đồng phía trước có nhiều người, vẫn còn vui mừng đưa đồ về phía trước.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn những người đó, hơi lo âu : "Thế nhưng phương án thực khó càng thêm khó, bởi vì em bỏ qua trao đổi lợi ích cùng với những người này, mà tiến đến gần người yếu thế khác chút..., chứng tỏ em rất có thể bị liên lụy, nhưng lúc ấy kiên trì việc này, lúc mở hội nghị, lại có được ít ủng hộ, lập tức suy nghĩ, ra thế giới này, vẫn có rất nhiều người giống này. . . . . ."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nhớ tới cha luôn đứng ở trong phòng bếp, cầm chút rau củ, vẻ mặt lộ ra sâu xa.

      "Bắt đầu từ lúc ấy, rất thưởng thức đối suy nghĩ của ấy, đối với tất cả mọi thứ của ấy, mặc dù muốn về phía Như Mạt, nhưng vẫn muốn hiểu suy nghĩ của ấy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đón gió xuân, khẽ mỉm cười, .

      Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lòng : "Nghe em muốn nước ? Có thể cho biết địa chỉ nơi em ở tại nước ?"

      Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn , lắc đầu cái.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, gật đầu cái, tôn trọng ý kiến của , lại vươn tay về phía : "Đến đây. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ hiểu nhìn .

      "Đến đây. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn , khẽ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh nhìn vẻ ôn hòa trong mắt , liền chậm rãi vươn tay, bỏ vào trong lòng bàn tay .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm tay , về phía ruộng bậc thang gập ghềnh, tới khu kiểm tra rau củ.

      vị lãnh đạo cấp cao nhận ra Tổng Giám đốc, liền muốn gọi . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi chỉ hơi giơ tay, liền im lặng dắt Đường Khả Hinh mang giày cao gót bộ có chút gập ghềnh, tới khu kiểm tra, bên trong đặt rất nhiều cà rốt, củ cải trắng, bắp cải trắng, còn có chút rau đậu mầm chỉ có trong mùa xuân. . . . . . kéo đến trước đống củ cải trắng, ngồi xổm người xuống, bẻ củ cải ra hai nửa, nhận lấy con dao lãnh đạo cấp cao im lặng đưa tới, cắt miếng đưa cho Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi xổm mặt đất, nhìn cái, nhận lấy củ cải trắng đưa tới, bỏ vào trong miệng nhai xong, phát mùi vị của củ cải trắng này khác lắm với mùi vị táo, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon, sửng sốt.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười cũng cắt phần , mình cũng nhai thử, mới : "Đây là củ cải trắng do đầu bếp Quách của khách sạn chúng ta từ quê của mình mang vào."

      Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn .

      "Củ cải, tiếng gọi là. . . . . . radish" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên .

      Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Radish. . . . . . đọc theo . . . . . ."

      "Radish. . . . . . Đường Khả Hinh nhìn , nghẹn ngào đọc theo.

      "Carrot . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi nhìn , lại nhàng đọc.

      Đường Khả Hinh sâu kín nhìn , đọc theo “Carrot. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, hài lòng mỉm cười, : "Rất thông minh. . . . . ."

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, rưng rưng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn sâu, hai mắt lên chút đau đau, rồi lại cúi đầu, cầm dao cắt phần , bỏ vào trong miệng, nhai , rồi để xuống mới : " thôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng nhàng đứng lên.

      Hai người dọc theo con đường cánh đồng ruộng, về phía trước, quay trở lại là đường, Tưởng Thiên Lỗi dạy từng từ: "Bắp cải. . . . . . Cab¬bage"

      Đường Khả Hinh đứng ở sau lưng, đọc theo: "Cab¬bage. . . . . ."

      "Khoai tây. . . . . . Pota¬to. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cẩn thận ven đường, kéo lên, nhàng dạy.

      "Khoai tây. . . . . . pota¬to. . . . . ." Khả Hinh đọc theo.

      “Cảm ơn bạn tha thứ cho tôi . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn nông dân trồng rau phía trước, hai tròng mắt thâm thúy, rưng rưng .

      "Thank you to forgive me. . . . ." Khả Hinh lập tức đọc theo.

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ cười : "Sai rồi. . . . . ."

      " phải như vậy?" Đường Khả Hinh cũng cười, trong mắt lóe nước mắt.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng biết, ánh mắt nhìn khuôn mặt đáng kiên nghị của trước mặt. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn sâu.

      " mình nước , cẩn thận chút, nếu như hiểu, mấy ngày nay xem chút tài liệu giới thiệu liên quan nước , đứng ở ngã tư đường, đừng khóc, nếu bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn , dịu dàng .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, cúi đầu.

      "Đối mặt với khó khăn, phải dũng cảm chút, chờ em trở về. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn , nghẹn ngào : "Đừng chờ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi cười, quay đầu , mặt nhìn cánh đồng ruộng rộng lớn, : "Nơi này là nơi em khát vọng nhất, em tốt nhất ở lúc nữa, trước, lát có tài xế tới đón em."

      xoay người đến bên cạnh cửa xe.

      ", đừng đợi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , lại đau lòng .

      Tưởng Thiên Lỗi lời nào, ngồi vào trong xe, hai mắt rưng rưng, chuyển bánh, cầm vô lăng, quay xe, chạy tới phía trước.

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn chiếc xe kia chạy thẳng. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vừa lái xe, vừa nhìn Đường Khả Hinh trong kính chiếu hậu, đứng ở bên trong cánh đồng ruộng xanh ngắt, rất bé, lại dịu dàng, dịu dàng. . . . . . nắm chặt tay lái, hai mắt lóe lên, nghĩ tới sắp chia tay, tay lại run mạnh, lo lắng nhìn vào kính chiếu hậu. . . . . .

      Đường Khả Hinh vẫn đơn ở trong kính. . . . . .

      suy nghĩ sâu chút, đột nhiên dừng lại! !

      Đường Khả Hinh sửng sốt rơi lệ, nhìn tới trước.

      Tưởng Thiên Lỗi chợt xuống xe, phanh, đóng cửa xe, cúi đầu để cho nước mắt tuôn ra, bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, ôm vào trong lòng, cúi xuống, nước mắt trượt vào tóc .

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , cũng nhúc nhích, nước mắt chảy xuống.

      " buông tay. . . . . . Tôi tuyệt đối. . . . . . buông tay. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt trong ngực, khổ sở khàn khàn nghẹn ngào : " ở chỗ này chờ em trở lại. . . . . . Mang theo chút lý tưởng của em, coi chừng chỗ này, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cũng thực hạng mục này! !"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống.


      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại tràn ra nước mắt nở và nồng nàn thương nhớ, chợt buông ra, về phía trước.

      "Đừng đợi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , khóc đến run rẩy : "Tưởng Thiên Lỗi, đừng đợi thêm nữa. . . . . . nếu như thế giới của ràng, tìm hạnh phúc của mình . . . . . ."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chớp động nước mắt đau đớn, nhưng vẫn kiên định sải bước khỏi.

      Lúc này, tình đại biểu cho cái gì? Gió mát, cỏ non, hay chút lòng tin?

      đường, kiên quyết chia tay tình của mình, mặc dù rơi lệ, nhưng cuộc sống cũng thăng hoa, bởi vì tình của khiến cho người đàn ông thực hạnh phúc và ước mơ của quá nhiều người.

      Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, kích động nhìn đám người mỗi ngày cực khổ trồng rau, mọi người cũng lộ ra nụ cười chất phác, đẩy rau củ chín về phía khu kiểm tra đo lường, đột nhiên nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào : "Cha. . . . . . Cám ơn cha kiên trì sống sót, kiên trì giao cho con lý tưởng và mơ ước, cha nhìn thấy được ? Đây là nơi cha mơ ước, trong tương lai, con cố gắng thực mơ ước của cha, mang nhiều hạnh phúc, mang theo gian nan, chuyên cần, dụng tâm chế biến thức ăn cho người. Cha chờ con , con thời gian trở lại, rồi. . . . . . Trở về. . . . . ."

      Giữa đường nhìn quang cảnh tươi tốt ở trước mặt, đột nhiên kích động vui vẻ khóc, khóc.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :