1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 492: HÔN LỄ (BỐN)

      Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng mặc váy dài, màu đen, màu bạc tung bay, giống như hồn bí thống trị thế giới, mỉm cười tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, hai mắt nóng lên, cũng động đậy.

      Đường Khả Hinh nở nụ cười quyến rũ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giống như người xa lạ, lên tiếng.

      Cả người Như Mạt run rẩy nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới những lời chúc phúc, cỗ lạnh lẽo trong trái tim từ từ ngâm ra ngoài, căng thẳng đến trái tim có chút đau đớn.

      "Như Mạt! !" Trang Ngải Lâm lập tức gọi Như Mạt, khẽ nhíu mày lông cười : "Trái tim của sao chứ?"

      Như Mạt lập tức cúi đầu, khổ sở : " có, có việc gì. . . . . . Cám ơn chị quan tâm."

      "Thiên Lỗi!" Trang Ngải Lâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dứt khoát gọi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Đường Khả Hinh chặt, tóc xoăn màu nâu sậm buộc lên, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhắn, mang theo cá tính, kiêu ngạo, xinh đẹp, từng vì tình mà im lặng rơi lệ, cúi đầu che kín nửa bên mặt của mình, giống như mây khói bay rồi.

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kích động của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười, ở ngay trước mặt Như Mạt, nhàng gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng? Ngài nhìn tôi làm gì?"

      Trái tim của Như Mạt nứt ra đau đớn, hơi nghiêng mặt, hoảng sợ lo lắng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Đường Khả Hinh chặt, thể dời mắt.

      Trang Hạo Nhiên cầm rượu đỏ, đứng ở đầu kia, chỉ hơi cười, cũng tới, hớp ngụm rượu đỏ.

      Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thể động đậy, nhịn được cười lớn, gọi : "Thiên Lỗi? Có con chim cắn tiền của cậu bay rồi !"

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mới lấy lại tinh thần, trầm ngâm suy nghĩ lúc, mới thể tin nổi nhìn Đường Khả Hinh!

      "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng : " mặt của tôi, có vật gì bẩn sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh sâu, ra lời.

      Lúc này nhân viên phục vụ cầm khay, đưa tới hai ly rượu đỏ, cùng là Conti 1980.

      Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng mỉm cười bưng rượu đỏ qua.

      Đường Khả Hinh càng dịu dàng xoay tròn rượu đỏ trong chén, khẽ giơ lên, vừa uống ly rượu đỏ, hơi híp mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn chòng chọc.

      Đường Khả Hinh nở nụ cười, để ly rượu đỏ xuống, mới có chút bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, im lặng xoay người tránh ra.

      Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thái độ Tưởng Thiên Lỗi kích động nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, lòng của đau nhói, hai mắt tràn lệ, kéo ống tay áo của .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhúc nhích, nhìn Đường Khả Hinh.

      Hai tròng mắt sắc bén của Đường Khả Hinh lại chợt lóe, nhìn Như Mạt, dịu dàng : "Như Mạt tiểu thư, trong bốn tháng này, nghe hôn nhân của chị và Thị Trưởng kết thúc, tình thanh mai trúc mã với Tổng Giám đốc Tưởng, rốt cuộc có thể đươm hoa kết trái, tôi chúc mừng các người trăm năm hạnh phúc, ân ái ngọt ngào cả đời."

      Như Mạt nghiêng mặt dám lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn , hai mắt xẹt qua chút đau thương.

      Trang Ngải Lâm liếc mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh cau mày nhìn nét mặt và thái độ giằng co của hai người bọn họ, nhịn được mỉm cười, : "Có phải tôi nên xuất hay , để cho mọi người khiếp sợ như vậy? Hay kịp chuẩn bị ? Hay cảm thấy. . . . . ."

      rũ mắt nhớ tới đêm mưa kia, mình nằm ở giường phẫu thuật, nghe Nhã Tuệ kêu gào, nghe có người muốn moi trái tim của mình ra đưa cho phụ nữ mến nhất, muốn nghe tiếng của người kia, nghe người kia câu: cứu ấy, cầu xin mọi người cứu ấy, hết sức cứu ấy. . . . . . Chỉ cần im lặng, mình có thể tha thứ tất cả cho ! ! Nhưng có! ! ! Cho đến khi những người đó cứng rắn tới, muốn mình hiến tặng trái tim. . . . . . vẫn im lặng, vẫn im lặng, vẫn im lặng, vẫn im lặng! ! ! !

      Hai mắt của run rẩy nước mắt tức giận, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bật cười thành tiếng, cười có chút run rẩy, có chút kích động. . . . . .

      Sắc mặt của Trang Ngải Lâm hơi thu lại, lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc Như Mạt.

      Cả người Như Mạt chấn động, dám nhúc nhích, dựa sát vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi.

      "Tổng Giám đốc Tưởng?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng : "Ngài quen dùng im lặng để xử lý cho dù là ai, hay bất cứ chuyện gì sao?"

      Câu ý khác!

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười có chút lạnh lùng, hai tròng mắt thâm thúy ngưng tụ, hơi thở ngừng lại, mới nhìn hướng , chậm rãi mở môi mỏng, : "Có chút im lặng, chính xác là đáng chết."

      Đường Khả Hinh nhìn chăm chú trong đôi mắt còn sót lại chút tình cảm, đột nhiên cảm thấy hứng thú cười : " sao? Vậy ngài cảm thấy, tại sao im lặng đáng chết vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn nét mặt Đường Khả Hinh tươi cười như hoa, nhưng có thể nhìn ra trong tròng mắt có chút tức giận và kích động, chậm rãi : "Im lặng vốn là thể làm bất cứ chuyện gì, thể làm bất cứ chuyện gì, chính là đáng chết."

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi ngưng lại, có chút đồng tình nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh đồng tình, lập tức vui.

      Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua chút dịu dàng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười xúc động : "Đúng vậy, thể làm chuyện gì, vốn là đáng chết, giống như tôi từng nằm ở giường bệnh, có người muốn mọi trái tim của tôi ra, hiến tặng cho người khác, tôi chỉ có thể im lặng, bởi vì tôi biết, khi đó, tôi sắp chết rồi. . . . . ."

      có chút khổ sở cúi đầu, hai tròng mắt dịu dàng nhưng đau lòng, xẹt qua chút tức giận, ngẩng đầu lên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : " có biết tại sao tôi bị thương vào bệnh viện hay ? Đó là bởi vì tôi đỡ cho người khác đao! !"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt run rẩy ánh sáng khổ sở, nhìn , biết, có người muốn hại mình! !

      "Ha ha ha. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhịn được bật cười, cầm rượu đỏ, nhịn được uống hớp!

      Trang Hạo Nhiên đứng ở đàng xa, nhìn .

      Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi giống như bị xé rách lần nữa, nhìn !

      "Im lặng là cái gì?" Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : "Ngài biết im lặng là cái gì ?"

      Tưởng Thiên Lỗi sâu nhìn , ánh mắt lại run rẩy đau đớn, đau đớn, đau đớn! !

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, rốt cuộc hai mắt trở nên lạnh lùng và quyết tuyệt, nhìn , chợt nhíu mày, : "Im lặng giống như tôi nằm ở bàn mổ! Lúc đó là. . . . . . Vô năng!"

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nhìn Đường Khả Hinh!

      Như Mạt cũng cảm thấy khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh.

      Đông đứng ở bên, cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.

      "Lúc ấy tôi. . . . . . Hình dung bản thân mình như thế . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười giơ ly rượu trong tay, hướng Tưởng Thiên Lỗi, quyến rũ, phong tình vạn chủng.

      Tưởng Thiên Lỗi gáp gáp nhìn .

      Đường Khả Hinh lạnh nhạt nhìn ánh mắt , đôi mắt đẹp chợt lóe, nhìn Như Mạt run rẩy, đột nhiên mỉm cười, gọi: "Như Mạt tiểu thư!"

      Vẻ mặt Như Mạt run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng nhìn sâu, lạnh lung, mỉm cười : "Tấm vé bay Luân Đôn, chị còn giữ tốt sao?"

      Vẻ mặt Như Mạt run lên, dám lên tiếng.

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh ngưng tụ, ngửa mặt ngẩng đầu lên nhìn , lại cười lạnh : " biết, tấm vé máy bay đắt giá này có thể trả lại hay ? Nếu như có thể, trả chứ? Vì thế giới này, bất kỳ cảm giác khát vọng bay lượn cũng như giấc mộng mà thôi, chị vốn ở trong phúc, hạnh phúc đến tận trời, nhưng đừng quá câu chấp chút tình ngây thơ, đơn thuần thể , còn sót lại trong đáy lòng của chị ? ! Có tình như vậy buộc chặt lấy chị, lại cần vé máy bay, còn thành toàn cho người khác?"

      Hai mắt Như Mạt run rẩy nước mắt.

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

      Đường Khả Hinh lại nhìn Như Mạt nhanh: "Xem người đàn ông bên cạnh chị kìa, lúc chị bị thương, ta cũng chỉ . . . . . . Im lặng! !"

      "Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn gầm !

      Đường Khả Hinh quyến rũ nhìn , đột nhiên mỉm cười, : "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài gọi tôi? sau này xin ngài đừng chỉ mặt gọi tên! Bởi vì tôi và ngài có quan hệ gì, nếu như sau này, ngài muốn tôi đáp lễ ngài, xin gọi. . . . . . Đường tiểu thư!"

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt rượu đỏ, liền muốn tiến lên. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhưng lập tức xoay người, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức muốn xông lên.

      Trang Ngải Lâm khẽ ngăn cản.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , có chút kính trọng với , lông mày nhảy lên, gọi: "Chị!"

      Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Trùng hợp như thế? ấy cũng gọi tôi là chị! Mặc kệ trước kia duyên phận của ấy như thế nào, nhưng bây giờ ấy là em của Trang Ngải Lâm tôi ! Đừng để cho tôi có tâm trạng tốt, tặng 12% cổ phần Á Châu của tôi cho ấy!"

      Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn .

      Trang Ngải Lâm tay nâng rượu đỏ, khẽ mỉm cười, ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, nắm chặt quả đấm! !

      Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy dài, bước nhanh qua đám người đông đúc, sắc mặt tái nhợt, kích động phẫn nộ về phía trước . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng của từ từ di chuyển, cuối cùng để ly rượu xuống, nhanh về phía trước.

      Đường Khả Hinh qua vô số đám người, rốt cuộc về phía tấm màn lụa mỏng màu trắng, tay nắm ly rượu đỏ, muốn rót vào trong miệng! !

      bàn tay nắm mạnh tay của !

      nóng mắt quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cảm thấy tức giận hất tay của ra, lại nâng ly rượu lên, muốn uống rượu. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lạnh lùng lập tức giành lấy ly rượu của , nện ở bàn!

      Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy ra, sau đó muốn rót rượu. . . . . .

      Bóng dáng màu đen, di chuyển về phía bên này.

      Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, đột nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, lập tức kéo vào trong ngực của mình, cúi xuống hôn môi của !

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn vẻ mặt run rẩy, hai mắt xẹt qua chút đau lòng, nhưng gì. . . . . .

      Nếu như em muốn thắng, vậy giúp em.

      Cơn gió bồng bềnh.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài bức màn màu trắng, nhìn cảnh tượng này, nắm chặt quả đấm, ánh mắt nóng lên! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 493: HÔN LỄ (NĂM)


      Trang Hạo Nhiên chậm rãi buông Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn nước mắt trong tròng mắt ngưng lại, nhưng mặt lại lên chút lạnh nhạt, : "Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, nên khinh địch, lúc xoay người, liền yếu ớt. . . . . ."


      Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy khổ sở và đau lòng nhìn .


      Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt , để ý tới nữa, xoay người khỏi.


      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng xa, căng thẳng muốn đuổi theo, lại nghe được có người hô to: "Hôn lễ sắp bắt đầu, mời tất cả quý khách ngồi xuống."


      Chúng tân khách vừa nghe, liền về phía chỗ ngồi hai cầu hoa khác, ngồi theo vị trí chỉ định, mà lãnh đạo cấp cao của hai đại tập đoàn Hoàn Á và Á Châu phân ra ngồi vị trí chứng hôn hai bên khán đài, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai đại Tổng Giám đốc đầu tiên mời Tô Linh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở vị trí khách quý, sau đó Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh là lãnh đạo cấp cao Hội đồng quản trị, Đường Khả Hinh vén đuôi váy, ngồi chung với Trang Ngải Lâm ở vị trí hàng thứ hai.


      Tô Thụy Kỳ ngồi vị trí đầu, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.


      Đường Khả Hinh nhìn , cũng khẽ mỉm cười.


      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, ánh mắt quét về phía vẻ mặt Đường Khả Hinh dịu dàng, căng thẳng, hai mắt thoáng qua mấy phần sắc bén.


      Như Mạt ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng hoảng sợ níu chặt góc túi xách tay.


      Lúc này, nhạc khúc hôn lễ rốt cuộc vang lên! !


      Màn hình lớn tại sân khấu, rốt cuộc sáng lên hình ảnh chú rể dâu rốt cuộc xuất tại đại sảnh khách sạn Á Châu, tất cả tân khách, rối rít vỗ tay, bày tỏ chúc mừng.


      Đại sảnh khách sạn Á Châu! !


      Rốt cuộc Tào Kiệt dắt Trần Mạn Hồng mặc áo cưới mỉm cười đứng ở hành lang lầu hai Khách sạn Á Châu, thấy các đồng nghiệp quản lý Khách sạn Á Châu, mọi người mặc đồng phục khách sạn, vẻ mặt lộ ra vui vẻ, đứng ở hai bên thảm đỏ nơi đại sảnh, rối rít vỗ tay bày tỏ chúc mừng. . . . . .


      Trần Mạn Hồng cảm khái lộ ra khăn voan mông lung đầu, nhìn đồng nghiệp dưới lầu, mọi người lòng chúc mừng, khuôn mặt tươi cười, nhớ tới ở chỗ này gần mười mùa xuân thu, từ thanh xuân đến hôm nay, mình theo tuổi lớn lên, vốn cho rằng hạnh phúc sắp qua độc cả đời, Tào Kiệt lại xuất . . . . . . Tình này giống như giấc mộng, còn chưa có bắt đầu, cũng ở cùng chỗ, có oanh oanh liệt liệt cũng nước chảy đá mòn rồi. . . . . .


      Hai tròng mắt của ửng đỏ, quay mặt sang nhìn Tào Kiệt.


      Tào Kiệt đẹp trai, quay mặt sang nhìn Trần Mạn Hồng, cười hạnh phúc, tay nắm bàn tay bé của đặt ở bàn tay giữa mình.


      Trần Mạn Hồng khỏi nở cười dịu dàng, nước mắt giống như sắp tràn ra.


      Tào Kiệt cách khăn voan trùm đầu, nhàng bưng khuôn mặt nhắn của , nỉ non : "Đừng khóc, chúng ta nên vui vẻ, tương lai, mỗi ngày và em như hôm nay. . . . . ."


      Trần Mạn Hồng nghẹn ngào nở nụ cười.


      " thôi. . . . . ." TàoAnh Kiệt đỡ Trần Mạn Hồng chậm rãi bước thảm đỏ xuống cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước tới đại sảnh.


      Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ dẫn đâu rể phụ và dâu phụ, mỉm cười tay trong tay, theo phía sau đuôi váy gần mười mét của Trần Mạn Hồng, xuống cầu thang, theo ở đằng sau là Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng, Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu . . .


      Tiếng vỗ tay lại vang lên cuồng nhiệt.


      Tào Kiệt dắt Trần Mạn Hồng rốt cuộc xuống cầu thang, dọc theo phương hướng thảm đỏ, đivề phía đại sảnh Á Châu, tất cả đồng nghiệp chia ra hai bên cạnh, đều vỗ tay cuồng nhiệt, bao gồm lão đầu bếp phòng ăn ngự tôn, quản lý bộ phận PR, có mối quan hệ với Trần Mạn Hồng hết sức tốt, gả cho tấm chồng như ý, nhịn được rơi lệ, nhưng sợ người khác thấy, liền vội vàng xoay người lay . . . . .


      Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng đứng ở cửa chính đại sảnh, nhìn tất cả đồng nghiệp vỗ tay chúc mừng, cũng khỏi kích động nghẹn ngào.


      Giám đốc Hoắc Minh cũng mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Trần Mạn Hồng, cũng có chút kích động : “Mạn Hồng, làm việc ở đây cũng mười năm rồi, xem như tôi nhìn từ hai mươi tuổi lớn lên cho tới hôm nay, dễ dàng, phòng ăn ngự tôn dưới hướng dẫn của , vẫn từng bước phát triển, thái độ rất tận tụy, ảnh hưởng đến rất nhiều người, mười năm rồi, cho tới bây giờ cũng ngày nghỉ, nếu xin phép nghỉ, mặc dù thân thể thoái mái, cũng truyền nước biển làm, tôi . . . . . đau lòng, nhưng vẫn tôn trọng thái độ làm việc của . tốt xứng đáng được quý trọng, là quản lý tốt nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta!”


      Trần Mạn Hồng lập tức rơi lệ, cầm hoa cầu, cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy.


      Hai mắt Tào Kiệt cũng ửng đỏ, cảm động nhìn giám đốc.


      “Hôm nay là ngày vui của , nếu lựa chọn xuất giá ở khách sạn, vậy tôi đại diện toàn bộ đồng nghiệp khách sạn, vừa như người nhà, vừa như đồng nghiệp, chúc mừng cho . . . . .” Hoắc Minh lại , cũng có chút kích động, hốc mắt ửng đỏ.


      “Cám ơn Giám đốc. . . . .” Trần Mạn Hồng nghẹn ngào khom lưng cám ơn.


      “Tốt lắm! !” Hoắc Minh cảm thấy tiếc nuối xong, lại nhìn Tào Kiệt cười :”Tào Phó tổng, Quản lý Trần chúng tôi giao cho cậu, chúng tôi vô cùng yên tâm, nhưng nếu tương lai cậu khi dễ ấy, chúng tôi cũng tha cho cậu !”


      “Chú yên tâm!Tôi chăm sóc ấy tốt!”Tào Kiệt kích động .


      “Tốt! Vậy, tôi chúc mừng cho các người ! ! Ra khỏi cửa khách sạn, nên quay đầu lại, coi như con gả ra ngoài, tát nước ra ngoài rồi.”Hoắc Minh mỉm cười, người hơi tránh ra.


      “Quản lý Trần! ! Chúc mừng ! !” Tất cả đồng nghiệp khách sạn đều rối rít vỗ tay, lại chúc mừng! !”


      “Mạn Hồng. . . . .” Thiên Tuệ nhìn Trần Mạn Hồng, càng thêm kích động khóc : “ nhất định phải hạnh phúc!”


      Trần Mạn Hồng rơi lệ nhìn mọi nguwofi.Khẳng định mỉm cười.


      Tào Kiệt lại nhìn mọi người gật đầu cám ơn, liền nhàng dắt Trần Mạn Hồng chậm rãi ra đại sảnh khách Á Châu. . . . .


      Bùm. . . . . Bùm . . . . . . Bùm. . . . . . thanh vang lớn! !


      Nơi xa, du thuyền Câu lạc bộ Á Châu, vang lên tiếng pháo mừng!


      Rung chuyển trời đất!


      Giấy màu bắn lên trung, theo gió rối rít tung bay, mười hai kinh khí cầu khổng lồ bên bờ biển, ầm ầm bay lên, kéo giữa biển trời: Mạn Hồng, em!


      Trần Mạn Hồng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn kinh khí cầu khổng lồ.


      Tào Kiệt mỉm cười đỡ vợ chậm rãi về phía trước.

      . . . . .

      Bong bóng bay hai bên thảm đỏ, mộng ảo chậm rãi bay lên vô số bong bóng màu hồng, nhàng bay khắp bầu trời, đôi chú rể dâu dọc theo thảm đỏ dài, từ đại sảnh Á Châu về phía cầu hoa bên bờ biển. . . . . .


      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở bờ biển!


      Đường Khả Hinh kích động quay đầu, nhìn Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng từng bước từng bước, mộng ảo về phía thảm đỏ bên này, nhất là đuôi váy áo cưới mười mét của Trần Mạn Hồng rất mộng ảo bay bay, lại nhận được tiếng vỗ tay chúc mừng!


      Hai bên nhà kính hoa hồng rốt cuộc bay lên, mười hai hoa đồng mặc màu trắng váy , tay cầm hoa cầu , bắt đầu hát ca khúc tiếng Pháp thơ mộng.


      Hai bên cầu hoa dài, lại bắt đầu dâng lên vô số bọt sóng, màn lụa màu trắng ở trong gió bay bay, pha lê lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.


      Cuối cùng hôn lễ cũng bắt đầu! !

      Chỉ huy ba đội trình diễn, cùng lúc bắt đầu vung đôi tay lên, bắt đầu tấu “Hành khúc hôn lễ” kích động lòng người


      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đứng ở đầu kia hoa cầu, nhìn tất cả tân khách đều đứng lên, nhìn mình nhiệt liệt vỗ tay, rốt cuộc hai người bọn họ bắt đầu có chút căng thẳng !


      "Người em! ! Cố lên! !" Lần đầu tiên Tô Lạc Hoành làm rể phụ, mình cũng có chút căng thẳng!


      Tào Kiệt gật đầu, đè nén tâm trạng căng thẳng, thở ra hơi, mới dắt Trần Mạn Hồng nở nụ cười hạnh phúc, cùng nhau bước lên cầu hoa dài, chậm rãi tới đài chứng hôn.


      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên lần nữa.


      Bong bóng màu hồng bồng bềnh bay đến.


      Đội chỉ huy du thuyền bên bờ biển vừa thổi huýt gió, mười hai con Cá Heo đáng , ở trong mặt biển xanh, càng ngừng biểu diễn vũ điệu ánh trăng!


      Chúng tân khách kích động rối rít kêu lên.


      Chú rể dâu ở trong khí kích động, qua cầu hoa dài, tới đài chứng hôn, cùng nhau mỉm cười đứng thẳng.


      Rể phụ và dâu phụ phân ra hai bên, mỉm cười chờ đợi.


      nhạc sôi động rốt cuộc từ từ ngừng lại, tất cả tân khách ngồi xuống, xung quanh chỉ có tiếng sóng biển dịu dàng.


      Người chủ trì thấy dâu chú rể đứng ở trước khán đài chứng hôn phủ đầy hoa bạch hợp trắng tinh, trong tiếng im lặng, mời hai người chứng hôn lên trước, lời chúc mừng.


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe gọi, liền cùng nghiêm túc đứng dậy, thân sĩ, phong độ cài cúc áo tây trang xong, người to lớn cao ngạo, nghiêm nghị, người phong cách như ông vua, chậm rãi về phía dưới đài chứng hôn, bước lên ba bậc thang, về phía trước đài chứng hôn, nhìn dâu chú rể ở trước mặt, đồng thời mỉm cười.


      “Mời Tổng Giám đốc Tưởng lời chúc mừng trước!”Người chủ trì mỉm cười xin phép.


      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền trong tiếng im lặng, tới trước đài chứng hôn, nhìn Trần Mạn Hồng hôm nay mặc áo cưới trắng tinh, rất xinh đẹp mộng ảo, có chút xấu hổ cười hạnh phúc, hơi trầm ngâm, rốt cuộc lòng, mỉm cười : “Mạn Hồng, là quản lý vô cùng ưu tú của Khách sạn Á Châu tôi, cẩn trọng, thái độ nghiêm túc, để cho tất cả nhân viên khách sạn chúng ta đều có chút khâm phục, hôm nay là ngày vui của cuộc đời về phía thiên đường hạnh phúc, tôi hi vọng có thể nhớ thời khắc hạnh phúc nà, vì thời khắc hạnh phúc này, người , phải cám ơn người mình. Đồng thời, tôi cũng đại diện toàn thể nhân viên Khách sạn Á Châu, chúc mừng cho , câu, nhiều năm na vất vả. . . . .”


      Trần Mạn Hồng lại bị cảm động, cúi đầu, cố nén nước mắt.



      “Mời Tổng Giám đốc Trang lời chúc mừng”

      Người chủ trì mỉm cười .


      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhiệt tình đẹp trai, đứng ở giữa đài chứng hôn, nhìn khuôn mặt trí tuệ, của Tào Kiệt, lòng : “ Kiệt, con người khi còn sống, có nhiều thời khắc chúng ta phải quý trọng và ghi khắc, thế nhưng thời khắc này, cậu tuyệt đối cần ghi khắc nhất. Bởi vì trong biển người mênh mông, chúng ta gặp gỡ vô số người, nhưng chỉ có người có thể chấp nhận mỗi thời khắc trong tương lai, cùng cậu cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, chỉ riêng tâm ý của ấy, cậu cũng phải biết ơn đứng ở bên cạnh cậu, bởi vì ấy vô cùng dung cảm và dễ dang. . . . .”


      Tào Kiệt kích động gật đầu, lại nhìn Trần Mạn Hồng.


      Trần Mạn Hồng cũng im lặng cảm khái rơi lệ.


      Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn Tào Kiệt, thâm tình : “Biết cậu nhiều năm, cậu là đồng nghiệp vô cùng thông minh, sáng lạn, nhanh nhẹn, có phương hướng ràng. Về công, cậu làm việc mạnh mẽ và kiên quyết, làm việc quyết đoán, về tư, lúc tôi đơn hay buồn bã cậu vừa là người bạn cũng là người thân, tôi vô cùng hạnh phúc. Cám ơn cậu nhiều năm qua, vì Hoàn Á tận tụy nổ lực bỏ ra! Tương lai, tôi tin chắc cậu hạnh phúc bởi vì Quản lý Trần là xinh đẹp, thông minh, rất chung tình!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười xong lời chúc mừng! !


      Tiếng vỗ tay của mọi người nhiệt liệt vang lên lần nữa! !


      “Cám ơn Tổng Giám đốc Trang. . . . .” Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng đồng thời kích động cám ơn.


      “Mời người chứng hôn rời khan đài, Mục Sư vào vị trí! !” Người chủ trì trong từng tiếng vỗ tay kích động, mời Mục Sư bắt đầu tuyên đọc lời thề! !


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở bên, Mục Sư mỉm cười từ phía sau ra, đầu tiên vui mừng chúc mừng cho dâu chú rể, sau đó tay cầm Thanh Kinh, tuyên đọc lời thề, rồi đến trao đổi nhẫn cưới trong nhà kính hoa hồng.


      Vào giây phút kỳ diệu này, Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ đồng thời mỉm cười bước lên, lấy ra nhẫn cưới nam nữ, tới nhà thủy tinh lãng mạn, cùng các tân khách chứng kiến tới nhà thủy tinh lãng mạng cùng các tân khách chứng kiến Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng, hai người hạnh phúc trao đổi nhẫn cưới.


      Khi chiếc nhẫn cưới mang vào trong tay dâu chú rể, bọn họ cùng thâm tình nhìn đối phương sâu, cũng kích động tràn lệ nở nụ cười.


      “Mời chú rể mở khan che mặt, hôn dâu!”Người chủ trì nở nụ cười vui vẻ .


      Chúng tân khách ầm ầm ngồi xuống, lại nhiệt liệt vỗ tay! !


      Tào Kiệt trở nên kích động mỉm cười tiến lên, đôi tay run rẩy cưng chìu vạch khan voan dầu vợ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ, cảm giác ngọt ngào thương dâng lên, cũng nhịn được ôm eo của , ở trong từng trận tiếng vỗ tay chúc mừng, hôn lên môi đỏ mọng của vợ.


      Rầm rầm rầm! ! Pháo hôn lễ vang lên lần nữa!


      Vô số giấy màu bay đầy trời, chim bồ câu trắng tinh giương cánh bay lượn, bầu trời bay lên vô số banh vải nhiều màu, cá heo ở trong từng trận tiếng vỗ tay và nhạc sôi động, đồng thời trình diễn vũ điệu ánh trăng, phát ra tiếng kêu vui vẻ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 26/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 494: CÀ


      Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng trao đổi nhẫn xong, trong khí vui mừng, cùng dìu nhau ra, cùng nhau cám ơn hai vị Tổng Giám đốc quan tâm chỉ đạo hôn lễ lần này.


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười gật đầu.


      Tào Kiệt càng kích động bắt tay với Tưởng Thiên Lỗi.


      Tưởng Thiên Lỗi bắt tay với , lại nhìn Trần Mạn Hồng mỉm cười : "Chúc mừng


      " "Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . ." Trần Mạn Hồng cầm hoa cầu, vui vẻ .


      "Tên nhóc! ! !" Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, có chút kích động nhìn Tào Kiệt, lập tức biến thành người đàn ông chân chính, vui vẻ : "Sau này, phải quý trọng đoạn hôn nhân này, Quản lý Trần là giai nhân hiếm có!"


      "Biết rồi! !Cám ơn Tổng Giám đốc!"Tào Kiệt cười .


      "Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . ." Trần Mạn Hồng cũng cười ngọt ngào hạnh phúc.


      "Cùng nhau cám ơn tân khách . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, vỗ bả vai Tào Kiệt.


      "Tốt. . . . . ." câu chú rể nghe xong, liền vui vẻ cùng dìu nhau, lần nữa về phía khán đài, vẫn tay chào hỏi đối với tất cả tân khách tham gia hôn lễ.


      Mọi người cũng rối rít vỗ tay và lên tiếng chúc mừng.


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nhìn câu chú rể vui vẻ về phía trước, cám ơn tân khách, bọn họ có riêng tâm , nhưng vẫn cùng xoay người về phía bên dưới khán đài.


      phóng viên, mỉm cười ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, tay cầm máy chụp hình, nhiệt tình : "Tưởng tổng, Trang tổng, chúng tôi là phóng viên nhật báo Trung Hoa, đầu tiên chúc mừng hai nhân tài ưu tú của tập đoàn các vị, hôm nay kết hôn với nhau."


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn , đồng thời mỉm cười.


      Phóng viên lại cười : "Hơn bốn tháng này vẫn có tin đồn, hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu bất hòa làm cho nhà đầu tư và người chơi cổ phiếu lo lắng, hôm nay thấy hai đại tập đoàn cùng chung tổ chức hôn , có phải vì phá tan tin đồn bất hoà này hay ?"


      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, nhàn nhạt mỉm cười, : "Hôm nay là ngày vui của Hoàn Cầu chúng tôi, nếu vì nótăng thêm ý đồ khác, phải là ngày vui mừng nữa rồi. Hai tập đoàn lớn của Hoàn Cầu vốn là nhà, bên hưng thịnh kéo theo bên còn lại tổn thất, đối với tin đồn bên ngoài chúng tôi bất hòa nhiều năm, chúng tôi sớm trở thành quen rồi. Chúng rôi cũng tin tưởng truyền thông, nắm bắt tin tức vô căn cứ, viết tin đúng , cám ơn mọi người quan tâm.”


      Phóng viên vừa ghi vừa chép, vừa cười vừa nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . .


      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười :”Mỗi doanh nghiệp hợp tác đều có dự tính, nếu như có dự tính, như vậy hợp tác giữa hai công ty, cũng có tính cạnh tranh và xung đột. Phàm lúc có cạnh tranh và xung đột đều có mâu thuẫn, tôi tình nguyện tin tưởng, những mâu thuẫn này có thể để cho chúng tôi tự kiểm điểm và tiến bộ hơn. Nhưng đúng như lời của Tổng Giám đốc Tưởng, đối với tin đồn bên ngoài chúng tôi bất hòa nhiều năm, sớm trở thành thói quen. Xin tất cả truyền thông viết tin tức đúng . doanh nghiệp lớn hơn nữa cũng hoàn toàn có thể chống lại được tin tức tấn công.”


      Phóng viên lập tức bật cười, cất bản ghi chép và máy ghi xong, mới : “Cám ơn hai vị Tổng Giám đốc hôm nay tiếp nhận phỏng vấn của tôi, ngoài buổi hôn lễ, đề tài này rất quý giá, tôi nhất định nắm giữ tốt, báo cáo . quấy rầy.”

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời mỉm cười, Đông lập tức tiến lên, bảo trợ lý lưu ý phóng viên. . . . .


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi vẻ mặt cười, sắc mặt hơi ngưng lại.


      “Đừng tưởng rằng, tôi biết cậu tung hỏa mù, chế tạo tin tức chúng ta bất hòa, sau đó chấn động căn cơ của Tập đoàn Á Châu tôi!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo phóng viên phía trước, lại có phóng viên tòa soạn khác muốn tiến lên, vệ sĩ ngăn lại.


      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức xoay người, hia mắt sáng ngời nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : “Tổng Giám đốc Tưởng! thế giới này, cảm thấy có tường bị gió lùa?”


      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, hai mắt đè nén lửa giận nhìn , nhớ tới lúc nảy hôn môi Đường Khả Hinh, tay nhịn được siết chặt, khẽ nhíu mày, chậm rãi cười : “Tập đoàn Á Chây của tôi xây dựng nhiều năm, sớm có thể độc lập phát triển, quá khứ trước kia, tôi cần có cũng được.”


      “Như vậy luền bạc ra, ngài có thể tự nhiên xoay người.” Trang Hạo Nhiên nhìn , trong đôi mắt lên lạnh lùng, lại nở nụ cười : “Hai chúng ta bị xì căng đan rất nhiều năm, nếu như tiếp tục hỗ trợ nhau, đoán chừng cũng có người tin tưởng nữa! !”


      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, lạnh lùng nhìn .


      Trang Hạo Nhên muốn nữa, lập tức xoay người, cũng nghe được phía trước có người kêu lên ném hoa cầu! !


      Hai người vừa nghe, liền cùng nhìn về phía bồn hoa ở giữa khan đài hình tròn, Trần Mạn Hồng cầm hoa cầu, vui vẻ mà hạnh phúc đưa lung về phía đống trẻ tuổi chưa lập gia đình.


      “Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ vui vẻ tới chỗ ngồi của Khả Hinh, cứng rắn kéo : “Mau! ! Mạn Hồng ném hoa cầu! Chúng ta cùng nhận.”


      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ nhiệt tình như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, :” cần. Tôi còn nhận hoa cái gì?”


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời nhìn .


      được! ! Nhất định phải ! Chẳng lẽ muốn gả cho người à?Mau dậy !” Nhã Tuệ vui vẻ kéo Đường Khả Hinh về phía khan đài hôn lễ ở đầu kia.


      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải níu đuôi váy dài, theo sau lưng Nhã Tuệ, đứng ở dưới khán đài, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lung Mạn Hồng hấp dẫn uyển chuyển, bất đắc dĩ mỉm cười.


      nghiêm túc chút! !” Nhã Tuệ rất vui vẻ căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh


      “. . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười gì, chỉ đành phải cúi đầu, thở dài, : ”Được. . . .”


      “Quản lý, quản lý, quản lý! !” Tiểu Nhu mặc váy lụa màu tím, đứng ở trước mặt đống , nhảy lên, vui vẻ kêu to: “Nhất định phải ném cho tôi, nhất định phải ném cho tôi, tôi muốn lập gia đinh! ! Quản lý, nghe được lời của tôi ! ?”


      Rất nhiều , cũng đứng ở chính giữa, chen chúc chật chội, cười vui.


      Trần Mạn Hồng đứng ở khán đài, ôm hoa cầu, nghe tiếng cười vui vẻ sau lưng, nhắm mắt lại, lập túc cười to : “Được ! ! Bắt đầu ném hoa cầu đấy! Tất cả chuẩn bị! ! ! Hai ! ! Ba ! !”


      xong, lập tức ném hoa cầu về phía sau! !


      Bó hoa cầu màu trắng ở trung kéo lê đường cung xinh đẹp, ném về phía các sau lưng.


      “A. . . . . .” Rất nhiều lập tức náo nhiệt hưng phấn chen tới trước, tranh giành hoa cầu
      Lúc này, Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bó hoa cầu lại ném qua vị trí của mình, sững sờ, nhịn được vươn tay, dễ dàng ôm lấy bó hoa cầu kia, trợn tròn mắt.


      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhìn Đường Khả Hinh tay ôm hoa cầu, cũng khỏi sửng sốt.


      "A. . . . . . Tại sao lại là Khả Hinh giành được?"Rất nhiều cũng mất mát kêu lên.


      Tiểu Nhu cũng có chút mấtmát đứng tại chỗ, bởi vì vẫn còn lo lắng ai thèm lấy mình.


      Nhã Tuệ vui vẻ chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, hưng phấn gọi: “Khả Hinh! ! Chúc mừng giành được hoa cầu! Người kết hôn kế tiếp, có thể là rồi! !”


      Trần Mạn Hồng xoay người, thấy Đường Khả Hinh giành được hoa cầu cũng cười vui vẻ.


      Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, thấy bạn thân cười đến ra lời.


      “Mau! !Mau lên! !” Nhã Tuệ lập tức đẩy Đường Khả Hinh, vui vẻ cười.


      “Lên, lên làm gì?”Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười hiểu hỏi.


      phải giành được hoa cầu sao? Phải cùng dâu chụp hình chung!” Nhã Tuệ cười hưng phấn .


      Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, suy nghĩ chút, ngay lập tức theo Nhã Tuệ đề nghị, mỉm cười gật đầu, kéo đuôi váy, được Tào Kiệt thân sĩ nâng đỡ, lên khán đài nho , cùng Trần Mạn Hồng ôm nhau chúc mừng, liền nhìn vào ống kính, mỉm cười ôm nhau chụp hình.


      Lúc này cơn gió thổi qua.


      Đường Khả Hinh và dâu, hai xinh đẹp, cười ngọt ngào, hướng về phía ống kính, thỉnh thoảng ôm nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau, giả vờ hôn.


      Dưới khán đài các cũng hâm mộ, vui vẻ thét chói tai.


      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh đó, nhìn Đường Khả Hinh khán đài cầm hoa, mặc váy dài lộ vóc người xinh đẹp khí phách, để mái tóc màu nâu, khuôn mặt sáng rỡ hai mắt lấp lánh, bốn tháng thấy, lộ ra vẻ đẹp dịu dàng và chin chắn hơn, ánh mắt tự chủ đuổi theo.


      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh


      “Các an em, tới đây chụp hình! !”Tào Kiệt đột nhiên kêu Tô Lạc Hoành.


      Đám người lập tức leo lên khán đài, mấy an hem cùng nhau muốn ôm Tiêu Đồng chụp hình!


      “Làm gì?”Tiêu Đồng lập tức cười đẩy ra, kêu to.


      “Ôi chao! ! cũng là em của bốn người chúng tôi mà! Kiệt em trai của tôi kết hôn, tổ chức kết hôn à? !”Tô Lạc Hoành cười to .


      em của chết !” Tiêu Đồng cố ý tức giận liếc cái, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, làm nũng dậm chân gọi: “Lão đại, bọn họ khi dễ tôi !”


      Trang Hạo Nhiên cất giọng cười to, chỉ vào bốn người bọn họ, cao giọng : “Mấy tên cầm thú các người ! !” Dám khi dễ Tiêu Đồng của tôi, chút nữa tôi thu thập các người!”


      “Được ! !” Bốn người Lâm Sở Nhai xấu xa xong, Tô Lạc Hoành lập tức tiến lên, ôm Tiêu Đồng lên, kêu to: “Chúng ta theo Tiêu Đồng tiểu thư chụp hình ! !”


      “A ! !” Tiêu Đồng cười lớn tiếng, ôm cổ của Tô Lạc Hoành, cố ý nhìn , cười! !


      “Mời nhìn ống kính!” Thợ quay phim, tay cầm máy chụp hình, cười gọi.


      Lúc này, bốn người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cùng Tiêu Đồng chụp hình chung, lập tức cười ghi hình lại!


      “Lão đại! ! Mau tới đây! !”Tào Kiệt cười kêu to.


      Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia, cười lắc đầu, :
      cần !”


      “Nhanh lên, nhanh lên! !” Tào Kiệt thấy vợ đứng ở đầu kia cùng các chị em của mình cùng nhau chụp hình, cũng gọi lão đại.


      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười cười, thể làm gì khác hơn là đứng lên lên khán đài, Tô Lạc Hoành kéo đến giữa, sau đó mấy người chen đến bên cạnh , vui vẻ nhìn ống kính, vừa muốn chụp hình, nhưng Lâm Sở Nhai đột nhiên kêu to: “Chờ chút ! !”


      Mấy người sững sờ, nhìn hỏi: “Có chuyện gì?”


      “Khả Hinh của chúng ta đâu?” Lâm Sở Nhai đứng ở đầu kia, nhìn Đường Khả Hinh, liền kêu to: “Khả Hinh! ! là người của chúng ta bên này, mau tới đây! !Cùng chúng ta chụp hình!”


      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn đám người Tô Lạc Hoành, đột nhiên mỉm cười, vui vẻ : “Vâng. . . . .”


      vén đuôi váy, từng bước từng bước dọc theo cầu hoa, mỉm cười về phía trước.


      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở dưới khán đài, nhìn khuôn mặt vui vẻ nở nụ cười, hai mắt sâu kín nhịn được lên chút đau đau, dịu dàng nở nụ cười.


      Như Mạt đứng ở đầu kia, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt run rẩy lo sợ.


      Đường Khả Hinh mỉm cười tới bên cạnh Tiêu Đồng, vừa muốn đứng lại, đám người Tô Lạc Hoành lập tức đẩy cả người sang bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười to : “ là bảo bối của Tổng Giám đốc, nên đứng thành khối !”


      Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn .


      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, bất đắc dĩ mỉm cười.


      “Chụp hình đây ! !” Thợ chụp hình điều chỉnh ống kính, cười .


      Mấy người vừa nghe, lập tức đứng vững, Trang Hạo Nhiên cùng Khả Hinh đứng ở chính giữa, Tiêu Đồng ở bên phải Trang Hạo Nhiên, rồi đến bốn người đàn ông, cùng nhau vui vẻ hướng về phía ống kính cười kêu to: “Cà ! !”


      Thợ chụp hình cười : “, hai. . . . .”


      Đường Khả Hinh đột nhiên rất tinh nghịch đưa hai tay ra, kéo chặt tay Trang Hạo Nhiên, đều làm nũng nghiêng bả vai của , vui vẻ ngọt ngào nhìn về phía ống kính mỉm cười, cũng kêu lên: “Cà ! !”
      Last edited by a moderator: 26/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 495: SAI

      Ánh đèn flash tươi vui chợt lóe! !

      Tấm hình vui vẻ ngay lập tức chụp được.

      Tất cả mọi người đều vui vẻ mỉm cười.

      Lúc này, Laurence và Vitas hai người tới trễ, song song đứng ở dưới khán đài, nhìn người khán đài nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức vui vẻ cùng Tào Kiệt lên trước, cùng hai người bắt tay.

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhấc khẽ đuôi váy, xuống khán đài, vừa muốn tới chỗ Trần Mạn Hồng. . . . . .

      Bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước mặt , nhàn nhạt ngăn cản.

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi, khẽ mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên câu: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên được!"

      Tròng mắt Đường Khả Hinh hơi híp, nhìn .

      Hai mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lại nhìn Đường Khả Hinh, giọng thâm trầm: "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên được!"

      Đường Khả Hinh giống như cảm thấy người này từ ngoài gian tới, nhìn , đột nhiên bật cười tiếng : "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài gì ?"

      "Cho dù là ai cũng có thể, Trang Hạo Nhiên được! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , lại lạnh giọng .

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng giống như duy ngã độc tôn, nổi giận, nhìn , hai mắt lóe lên nguội lạnh : " có tư cách gì, còn dám ở trước mặt của tôi, kêu gào hành vi của tôi?"

      " khuyên em lần cuối cùng! Cho dù là ai cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên được!" Tưởng Thiên Lỗi xong, cũng lạnh lùng tránh ra.

      Đường Khả Hinh tức giận đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thản nhiên khỏi, nhớ tới bốn tháng nay bị uất ức, nhớ tới nằm bàn mổ chịu tất cả uất ức, hai tay nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người phát run! !

      Tưởng Thiên Lỗi lại đến trước mặt của Như Mạt, đỡ cánh tay của , dắt tới chỗ khách quý ngồi xuống, rất săn sóc và dịu dàng.

      Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt quả đấm, vang lên răn rắc, móng tay cắm vào trong thịt! !.

      Phải như thế nào mới có thể gặp! ! hèn mọn ! !

      Phải như thế nào mới có thể làm được?

      Hai mắt Đường Khả Hinh ửng hồng, kích động run rẩy nhìn Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hạnh phúc rúc vào với nhau, nhớ tới bốn tháng trước đây, đứng ở trong mưa cầu hôn mình, lôi kéo mình vào tiệm trang sức, mình là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời , nhưng xoay người muốn moi tim của mình ra, lắp cho người phụ nữ ! ! Mà người phụ nữ dịu dàng đó vì mình ném bỏ vé máy bay, cho chính mình thêm cơ hội! !

      Lạnh lẽo ! !

      Rơi vào trong băng lạnh lẽo! !

      Mình thành vật hy sinh cho tình của hai người bọn họ! !

      đột nhiên có chút buồn cười, muốn cười, linh hồn giống như thích uống máu, mùi máu tươi làm cho linh hồn mình cũng thể kiềm chế, căng lên! ! Căng lên! ! Lập tức quay mặt sang, nhìn biển rộng mênh mông, hung hăng cắn răng nghiến lợi, hung hăng cắn răng nghiến lợi ! ! !

      "Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên tới, kéo bàn tay bé của , mỉm cười : "Nhanh qua đây, chúng ta cùng nhau chụp hình!"

      Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, rịn mồ hôi, hai mắt rời rạc nhìn , run rẩy có chút tức giận.

      Nhã Tuệ nhìn , lập tức ngây người, ngạc nhiên hỏi: "Khả Hinh? làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhã Tuệ, cơn tức giận trong thân thể giống như ngọn lửa bùng cháy lên!

      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lại nhìn cả người tức giận, lo lắng gọi : "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

      Nước mắt muốn trào ra!

      Đường Khả Hinh hết sức đè nén cảm xúc, móng tay lại từng hồi cắm vào trong thịt, cuối cùng, móng tay bén nhọn, phá vỡ lòng bàn tay, máu tràn ra ngoài!

      Đêm hôm đó, sau lưng thân trúng đao khổ sở, bắt đầu điên cuồng hét lên ! !

      Hai mắt của sợ hãi trừng to! !

      "Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, nên khinh địch, dễ dàng yếu ớt. . . . . ."

      tiếng từ trong thân thể của mình dâng lên! !

      "Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhìn như vậy, lại kích động gọi .

      Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt, nhưng bởi vì câu của Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi thu hồi tức giận trong thân thể, máu từ trong lòng bàn tay dần dần tràn ra, đau, rất đau, rất đau, lấn át cả nổi đau kia. . . . . . dần dần bình tĩnh, đè ép cảm xúc, nhìn ánh mắt của Nhã Tuệ có chút hoảng sợ, khẽ nở nụ cười, nhàng : "Bất chợt, cảm thấy thân thể có chút thoải mái. . . . . ."

      "Nơi nào thoải mái, chỗ nào?" Nhã Tuệ vươn tay, nâng mặt của , lo lắng hỏi tiếp.

      Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười đưa bàn tay bé lạnh lẽo, nắm tay của Nhã Tuệ, : " có việc gì. . . . . . có việc gì. . . . . . Bất quá em muốn về nghỉ lát, có thể là tối hôm qua ngủ được, thân thể em có chút lạnh. . . . . ."

      "Vậy tôi với . . . . . ." Nhã Tuệ lập tức .

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút thở gấp khó chịu miễn cưỡng cười : "Chị là dâu phụ thứ nhất, có nhiều chuyện, cũng phải phụ giúp, làm sao chứ ! Em trở về phòng của Trang chị nằm lát, có chuyện gì, em cũng phải là đứa bé. . . . . ."

      "Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn , có chút lo lắng .

      " có chuyện gì. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay, nắm bàn tay bé của , khẽ mỉm cười, gật đầu.

      "Tôi bảo Tiểu Nhu cùng thôi. . . . . ." Cuối cùng Nhã Tuệ có chút lo lắng.

      " có việc gì, em trước, đừng lo lắng. . . . . ." Đường Khả Hinh sửa sang xong tâm tình, nở nu cười ngọt ngào, sau khi chia tay Nhã Tuệ, mình kéo đuôi váy dài, tới khách sạn.

      Trang Hạo Nhiên chuyện với Laurence, thấy bóng lưng Đường Khả Hinh xa như vậy, hơi suy nghĩ chút, vẫn câu xin lỗi, rời sân trước, theo bóng dáng của về phía trước.

      Đường Khả Hinh hai mắt rời rạc, sắc mặt tái nhợt, tay cầm đuôi váy dài, mình từng bước từng bước về phía trước! !

      Tại sao? Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Sau khi tôi chết sống lại, vẫn đối với tôi như vậy !

      Hai mắt của run rẩy nước mắt, càng lúc càng gia tăng bước chân, tới đại sảnh khách sạn, vừa vừa nhớ đến lúc nảy rất dịu dàng và săn sóc đỡ Như Mạt ngồi xuống, tim như bị cắt đau! !

      Trang Hạo Nhiên theo phía sau, nhìn Khả Hinh vọt vào đại sảnh khách sạn, càng càng nhanh, hai mắt chợt lóe, cũng bước nhanh tới trước! !

      ‘Phòng tổng thống' tầng thượng Á Châu!

      Đường Khả Hinh phịch tiếng, vẻ mặt rời rạc, kích động bi phẫn vọt vào ‘phòng tổng thống', nước mắt lập tức rớt xuống, nhào vào ghế sa lon, nhớ tới nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đó, trái tim lại đau đớn, đau đến thở nổi, khổ sở đè chặt nơi ngực, ngã tại mặt sàn, nước mắt từng viên chảy xuống, ma quỷ trong linh hồn ngừng muốn xông ra ngoài! ! muốn giết người! ! muốn giết người! ! muốn giết người! ! !

      "A . . . . . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi, tôi muốn giết . . . . . ." Đường Khả Hinh liều mạng níu chặt ghế sa lon, rơi lệ bi phẫn kêu to: "Tôi muốn giết ! ! Tôi muốn giết !"

      Nước mắt, càng ngừng lăn xuống.

      khổ sở co quắp ngửa mặt khóc, trong đầu đều là lời dạy khoan dung của cha và Tưởng Thiên Lỗi bội bạc, nền tảng của cuộc sống, cùng niềm tin, tất cả đều sụp đổ! ! Sụp đổ! ! Tất cả đều là phản bội, tất cả đều là phản bội! !

      "Cha! ! Bây giờ con muốn giết người! ! Con muốn giết ấy! ! Con muốn giết ấy! !"

      Cả người Đường Khả Hinh kích động run rẩy, ngửa mặt nhìn tới trước, hai mắt thoáng qua bóng ma đáng sợ ! muốn giết ! !

      Khuôn mặt hiền lành của cha, phong cảnh vườn nho nơi xa, nhất thời xuất ở trong thế giới .

      Có ai hiểu, chỉ mới hai mươi ba tuổi. . . . . . hai mươi ba tuổi có trải qua tang thương. . . . . .Nhưng bị người nhất trong cuộc đời phản bội, niềm tin của bị sụp đổ, ma quỷ và thiên sứ xé rách thế giới! !

      Cảm xúc kích động, cảm xúc đáng sợ đánh thẳng vào sâu, khống chế !

      Đại não lập tức tê dại! !

      Đường Khả Hinh ý thức được thù hận sắp biến mình thành người khác, nước mắt của từng viên lăn xuống, phát điên từ mặt sàn, vừa khóc, vừa về phía phòng tắm, run rẩy cởi xuống giày cao gót của mình, kéo đuôi váy dài của mình xuống, bên trong chỉ còn lại váy lót mỏng manh, bò vào trong bồn tắm lạnh lẽo, lập tức dùng tay vặn vòi sen lạnh lẽo, nước lạnh lẽo nước ào ào rơi xuống, gấp rút, nhanh chóng rơi vào người của này.

      Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, run rẩy, mặc cho nước lạnh tắm rửa mình, thân thể kích động tức giận sắp bị lửa mạnh hừng hực bốc cháy, lạnh giống như đao lạnh cắm vào thân thể mình, sắc mặt tái nhợt, run rẩy mặc cho nước trút xuống, trong đầu lại lóe lên đứt quãng hình ảnh Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Như Mạt, ah tiếng, ôm đầu nằm ở trong bồn tắm đầy tràn nước, thất thanh khóc rống, khóc đến sụp đổ! !

      Trang Hạo Nhiên phịch tiếng, đẩy cửa ‘phòng tổng thống', lập tức nghe được tiếng gào khổ sở của Đường Khả Hinh, sắc mặt của biến đổi, xông vào phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp cùng giày cao gót vẩy mặt sàn, có cố kỵ nữa, vọt vào phòng tắm, cũng nhìn thấy cả người Đường Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, mặc cho nước lạnh từ đầu trút xuống, cả người co rút, tóc xõa tung, run rẩy điên cuồng khóc rống, tim của đau nhói, lập tức nhào tới trước, quỳ gối bên bồn tắm, nắm chặt hai tay của , kêu to: "Em làm gì vậy?"

      "Tại sao ấy có thể hạnh phúc? Tại sao ấy hạnh phúc như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kích động bi phẫn, hai mắt run rẩy khổ sở và tức giận kêu to: "Làm tổn thương em rồi! ! Tại sao ấy có thể hạnh phúc? Tại sao người phụ nữ đáng sợ đó được hạnh phúc? ta với em, ấy nữa, muốn , muốn chết! ! tại ân ái cùng với ấy! Em là vật hy sinh giữa bọn họ! ! Em là vật hy sinh! ! Em cho biết, tất cả những gì cha em dạy cho em trước kia đều sai! ! Đều sai! Người hiền lành thể nào hạnh phúc! ! Những kẻ vì tư lợi mới có thể sống lâu trăm tuổi! ! Em hận thể giết hai người bọn họ ! !"

      "Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên quát ! !

      " buông tay ra! ! cũng sai rồi! ! Tất cả mọi người với em đều sai! ! Toàn tâm người là sai! ! Hiền lành cũng là sai! ! Tất cả đều sai! !" bi phẫn gào to! ! !

      Chương 496: NƯỚC MẮT LẠNH LẼO

      "Đường Khả Hinh! ! Em bình tĩnh chút! !" Trang Hạo Nhiên lại nghiêng người tới trước, mặc cho nước lạnh vẩy vào mặt mình, lại gào lớn với : "Em đừng mê sảng!"

      "Em có! !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn Trang Hạo Nhiên khóc rống gào to: "Em có! ! Tất cả mọi thứ em trải qua, tất cả đều là sai! ! Sai! ! Em nhìn hai người bọn họ hạnh phúc! Em hận! ! Em hận! Bọn họ nên chết ! !"

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt thân thể kích động run rẩy, nhìn hai mắt rất đáng sợ, hai mắt của lên chút đau lòng, : " đến như vậy sao?"

      "Đừng tình với em! !" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi hét: " thế giới này, bất kỳ tình đều là sai! ! thế giới này, căn bản cũng có tình chân ! Tình chân đều bị người có lòng lang dạ sói ăn hết rồi! ! Ăn hết tất cả! ! Em cũng tin tưởng thế giới này có tình ! Em tin! tại em chỉ có hận! Em muốn trả thù! Em muốn giết bọn họ! Em nhất định phải giết ấy !"

      xong, người nằm ở trong nước lạnh lẽo, hai mắt nổ tung! !

      Trang Hạo Nhiên bất động nhìn nét mặt khổ sở lệ rơi, đột nhiên sắc mặt cứng rắn, chợt đứng dậy ra ngoài! !

      Đường Khả Hinh vẫn ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, nhớ tới tất cả mọi chuyện hôm nay, nhất thời co quắp trận, lại đau khổ bật khóc.

      Trang Hạo Nhiên nắm con dao nhọn gọt trái cây, lạnh lùng tới trước bồn tắm, ném vào trong nước.

      Đường Khả Hinh kích động rơi lệ run rẩy cúi đầu, nhìn con dao nhọn trong nước, phát ra ánh sáng đầy sát khí và tàn nhẫn!

      "Nếu em muốn giết ấy giết ấy ngay bây giờ! ! Sauk hi giết ấy rồi, xem em có thể thoải mái chút hay !" Trang Hạo Nhiên đứng lên, thất vọng nhìn , lạnh lung vô tình .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, cả người ngâm ở trong nước lạnh, run rẩy.

      " giết ấy ! Xem nổi hận trong thân thể em có thể bởi vì em giết bọn họ mà biến mất hay !" Trang Hạo Nhiên nhìn , lại lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh kích động ngồi ở trong bồn tắm, lên tiếng, mặc cho nước lạnh lẽo vẩy vào mặt mình, hòa tan chút ấm áp cuối cùng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng khổ sở uất ức phẫn hận, hai mắt lên chút đau, lòng : "Tại sao . . . . . . có thể quen biết với loại người như em vậy? quá khứ của rất ràng! , ! Nhưng tại sao có thể quen biết với loại người như em? Em nhìn em , bây giờ giống thứ gì? Lúc ấy là em muốn ấy! ngăn cản nhiều lần, là em muốn ấy! ! Có ai ép buộc em hả ? Có ai cầm dao cứa cổ của em hả? Là ai ? Là thiên sứ hay là ma quỷ? Là do chính em ! !"

      Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống.

      "Hôm nay rốt cuộc ấy gì để cho em tức giận như vậy? Để cho em cảm thấy cái gì cũng có thể tha thứ? ! Để cho em cảm thấy mọi thứ trong quá khứ đều sai! cho em biết, Đường Khả Hinh! Nếu như thời gian trong quá khứ và lịch sử có để đảo ngược! ! Có thể đuổi tới bệnh viện cứu em! ! Em có dũng khí em cũng đừng sợ bị thương! ! Lúc em làm có nghĩ tới sao? thế giới này, có bất kỳ chuyện gì có thể hạnh phúc đến cùng! ! Hạnh phúc chỉ là chút cảm xúc mà thôi! ! Nhưng ngờ em có thể chối bỏ quá khứ của cuộc đời em như vậy! Chối bỏ trí khôn và dạy dỗ của cha em, chối bỏ thương của chúng tôi dành cho em! cho em biết, nếu như có những thứ này, chừng em sống được đến bây giờ! !" Trang Hạo Nhiên lại tức giận quở mắng ! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, im lặng lên tiếng, thân thể từ lạnh lẽo dần dần cứng ngắc!

      " mặc kệ tình giữa các người có khắc cốt ghi tâm như thế nào! Nhưng em hiểu câu : cái gì gọi là từng có được? Những lời này chỉ dành cho những người chưa từng trải qua! ! muốn đến tình của hai người! Thử hỏi trong đoạn tình cảm này, chỉ mình ấy có lỗi sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn , đau lòng hỏi.

      ". . . . . . . . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống.

      "Khi mình hạnh phúc, liền đem oán hận đổ cho người khác, đó là hành động ngu xuẩn! Đó là hành động dốt nát! Đó là hành động ích kỷ! cho em biết, em có biết tại sao từ trước tới nay, đều ngăn cản em ở bên Tưởng Thiên Lỗi ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , tức giận .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nước mắt lại rơi xuống.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên chút đau lòng : "Đường Khả Hinh! cố gắng thử tìm hiểu tình của hai người! khuyên Như Mạt! muốn ấy theo , bởi vì biết, cuộc sống của ấy mềm yếu, trái tim của ấy là số mệnh, giống như sợi dây mây đáng sợ quấn chặt thân thể Tưởng Thiên Lỗi! ấy là người phụ nữ đáng sợ! thế giới này, người ác độc, người hiểm, người tâm cơ, đều đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Nhưng chỉ có kẻ mềm yếu, là đáng sợ nhất! Bởi vì chúng ta có cách nào đối phó! ! Phàm là người rơi vào trong thế giới của ấy đều bị ao đầm cuộc đời ấy làm mất sức, thở nổi! ! lo lắng cho Tử Hiền, bởi vì Tử Hiền bị ấy làm mất sức, nhưng em ! !"

      Nước mắt Đường Khả Hinh khổ sở rơi xuống. (đáng đời).

      Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, lúc sau mới : "Em oán hận cái gì? Muốn hận hận bản thân mình! Hận mình vô dụng, tiến vào trong thế giới của ấy! ! Ngay cả em cũng khỏi rơi vào, huống chi là Tưởng Thiên Lỗi? người, phải hi vọng ấy hạnh phúc sao? Em thù hận, cũng chỉ chứng minh em đủ! ! Nếu như em đủ, có tư cách gì mắng ấy, hận ấy?"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng.

      " thích bộ dáng em như vậy!" Trang Hạo Nhiên lòng : "Mặc dù thay em ngăn cản ấy, nhưng thích bộ dáng em hôm nay! Thù hận, tàn nhẫn, buông thả mình! Quả so với quá khứ của em tưởng như hai người! Người như vậy, có tư cách ở trước mặt của đàm luận rượu đỏ với ! !"

      Đường Khả Hinh rơi lệ, nhìn tới trước.

      Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn , : "Kế tiếp em muốn làm gì làm, tùy bản thân em! Muốn giết ấy giết ấy! Sau đó xem em dùng máu tươi có thể rửa sạch linh hồn tì vết của em hay ! !"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, mặc cho nước mắt nóng hổi chảy xuống.

      " ai chịu trách nhiệm cuộc sống của em! Đây là tình tự em lựa chọn! Bản thân khổ sở tự mình chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tự bản thân em sống tốt cuộc sống của mình! quá thất vọng em rồi! Tạm thời, chúng ta cần liên lạc, tự em giải quyết cho tốt! !" Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người khỏi, phịch tiếng, đóng cửa lại! !

      Đường Khả Hinh mình ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, cả người mất hồn chán nản run rẩy nhìn tới trước, nhưng cũng thấy cái gì.

      Sau giữa trưa.

      Hôn lễ bên bờ biển dần dần kết thúc! !

      Tiệc cưới lập tức bắt đầu.

      Chúng tân khách dời bước đến sảnh tiệc khách sạn, Như Mạt đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền sai người đưa về phòng nghỉ ngơi ở khách sạn trước.

      Phòng khách VIP.

      Tưởng Thiên Lỗi cẩn thận đỡ Như Mạt nằm ở giường nệm trắng như tuyết, sau đó có chút đau lòng nhìn .

      Như Mạt nằm ở giường, dịu dàng vươn tay nắm tay của , mỉm cười : "Em sao, yên tâm."

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn yên lòng nhìn .

      " có chuyện gì. . . . . ." Như Mạt lại khẽ mỉm cười.

      "Được rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay bé của , : "Nghỉ ngơi tốt, giúp xong, trở lại với em, hôm nay khách khứa quá nhiều."

      Như Mạt gật đầu cái.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt, biết bởi vì mình luống cuống lúc nảy, liền có chút đau lòng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của , dịu dàng : "Yên tâm, nhất định trở về. . . . . ."

      "Ừm. . . . . . Mau . . . . . ." Như Mạt nhìn , mỉm cười gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, cúi xuống nhàng hôn lên trán của , lại kéo chăn cho , mới đứng dậy, ra ngoài.

      Khi xoay người trong thoáng chốc, hai mắt Như Mạt lập tức lộ ra lo sợ và buồn bã.

      Tưởng Thiên Lỗi có quay đầu lại như thường ngày, tinh thần có chút tập trung ra ngoài.

      Đông im lặng lên tiếng, theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, ra ngoài.

      "Tân khách tại thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

      "6 giờ bắt đầu bữa tiệc, 9 giờ tối bắt đầu dạ vũ, 11 giờ bắn pháo hoa." Đông nhanh.

      "Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi đáp lời, tiếp tục lạnh lùng về phía trước, suy nghĩ chút, mới hỏi nữa: "Tuyết Nhi đâu?"

      " chơi với chị Lý. . . . . ." Đông dịu dàng .

      Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ chút, liền có hỏi nữa.

      Hành lang dài, chỉ còn lại tiếng bước chân dần dần thưa.

      Như Mạt tựa vào cạnh cửa, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai tay nắm chặt khung cửa, sợ hãi.

      Đêm huyễn hoặc, đêm đáng sợ, bắt đầu.

      ‘Phòng tổng thống'.

      Đường Khả Hinh vẫn mình ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, run rẩy, nước mắt dần dần chảy xuống, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào ánh sáng ấm áp, rơi vào trong bồn tắm yên tĩnh, vẫn thể bình tĩnh, hai mắt cũng tức giận run rẩy nữa, vừa muốn chống mặt bồn tắm lạnh lẽo, đứng dậy, ngờ tay bị trợt, lòng bàn tay bị vòi xả dưới đáy nước cắt đứt, đau đớn kêu tiếng, đưa lên tay, thấy lòng bàn tay rách miệng , máu tràn ra, cau mày vừa muốn đè chặt vết thương, trong đầu lại chợt lóe lên hình ảnh trong đêm mưa lạnh lẽo, mình đứng ở rừng cây , nhìn người đàn ông kia , Như Mạt là của tôi! !

      Trái tim của bị đâm đau nhói, hai mắt nhất thời trừng lên!

      thanh đao nhọn vô tình cắm vào bả vai của mình! ! Trí mạng cắm vào trong bả vai! Máu tươi chảy đầm đìa! Tất cả xung quanh đều là mùi máu tươi, khoảnh khắc đó khứu giác phát huy đến cực điểm, tất cả đều là mùi máu tươi, tất cả đều là mùi vị ma quỷ ! ! !

      Đường Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm, nhìn máu tươi trong lòng bàn tay xuống, từng giọt rơi vào trong bồn tắm trong veo, sắc mặt của tái nhợt, hai mắt lại phát ra ánh sáng tức giận, nhớ tới Nhã Tuệ quỳ dưới đất khóc rống, người kia im lặng, muốn moi tim của mình, muốn moi tim của mình, trái tim chợt bị chấn động, kế hoạch trả thù mãnh liệt làm cho tiêu mất lý trí, hai mắt lạnh lùng đông cứng, nhìn tới trước. . . . . .

      Chỉ có ý niệm! Tôi muốn trả thù! Tôi muốn trả thù! ! Tối nay tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho mình! ! Tôi tin hiền lành! ! Tôi tin! ! Tôi phải làm người hiểm độc ác! ! Tôi muốn để cho nếm thử mùi vị đau khổ này ! ! Tôi nhất định muốn nếm thử mùi vị đau khổ này ! !

      Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi nắm chặt quả đấm, hai mắt rơi xuống nước mắt trả thù lạnh lẽo! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :