1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 488: THƯƠNG NHẤT LÀ

      Hôm nay Tô Linh khó được ở , cùng mấy người bạn thân cùng nhau shoping, nhưng nghe Trang Ngải Lâm trở về nước, đến con đường này, lập tức kéo bạn thân trốn ra.

      Tất cả danh viện, trong thoáng chốc, tránh tránh, núp núp, có mấy người dám ra.

      Trang Ngải Lâm quen toàn thế giới mở đường cho mình , ôm vai, như nữ vương về phía trước, vừa vừa lạnh lùng với Đường Khả Hinh ở sau lưng: " phải biết, ánh mắt phải thiên phú, toàn dựa vào bản thân mình cố gắng rèn luyện ra, mọi người quen xem chuyện cổ tích bé lọ lem, cho rằng trong buổi tối hóa thân, sau này mặc quần áo sai sót, ghê tởm! ! Mặc quần áo đẹp, quan trọng ở cố ý, mà quan trọng ở vô ý! Áo thun ba lỗ màu trắng cũng có thể mặc phong cách, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất! thể cứ lấy mốt lưu hành giới, người ta lưu hành cái gì, mặc cái đó !"

      Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe, sau lưng lại xuất mồ hôi.

      Đường Khả Hinh nghe xong hơi sửng sốt.

      Trang Ngải Lâm lập tức xoay người, nhìn , nhàn nhạt hỏi: "Nghe kỹ ?"

      "Nghe kỹ!" Đường Khả Hinh lập tức .

      " hiểu chưa?" Trang Ngải Lâm lại nhìn .

      ". . . . . . phải rất ràng. . . . . ." Đường Khả Hinh thẳng thắn .

      Trang Ngải Lâm nghe lời này, mỉm cười, : " nhóc, tôi thích thẳng thắn."

      Nhậm Tử Hiền nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, suy nghĩ con bé đáng chết này là người nào, cái quỷ gì, cũng có thể giải quyết?

      " theo tôi, hiểu cũng đúng ! ! Phụ nữ muốn vươn lên chút, điều này cũng cần phải có thời gian giác ngộ!" Trang Ngải Lâm dẫn Đường Khả Hinh vào cửa hiệu thời trang, liếc nhìn chiếc váy len màu trắng, sợi dây kéo màu bạc, cũng tạo ra hiệu quả nổi bật, tuyệt vời nhất là phía trong là lớp vải mỏng màu đen cực ngắn, nổi lên lưới hình ô vuông bằng hạt gạo, rất đẹp mắt. . . . . .

      mỉm cười ôm vai, tới trước bộ quần áo kia, : "Thử nó chút . . . . . ."

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, ngẩng đầu lên có chút sững sờ nhìn .

      Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, ngửa mặt cười : "Thử nó chút !"

      "Ồ. . . . . . Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng lên trước, lúc này quản lý cửa hiệu mới ra, dám nhiều lời, lập tức căn dặn ba nhân viên làm việc, lấy chiếc váy này xuống, mời Đường Khả Hinh vào mặc thử . . . . . .

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải nhận lấy chiếc váy cẩn thận vào, lơ đãng liếc giá trị của bộ quần áo kia, trừng lớn con ngươi, kêu to: "120 ngàn?"

      Trang Ngải Lâm cau mày ngồi ở ghế sa lon, nhận lấy ly trà Tử Hiền đưa tới cho mình, lắc đầu cái, giận : "Vô dụng! ! Làm người của nhà họ Trang tôi, còn phải trông nom tiền? vào thay ngay."

      Đường Khả Hinh dám lời nào, run rẩy, cẩn thận cầm quần áo, tiến vào trong thử.

      Trang Ngải Lâm uống hớp trà.

      Tử Hiền đứng ở bên, cũng dám thở mạnh.

      đến bao lâu.

      Đường Khả Hinh mặc váy len màu trắng, giày da màu đen, kết hợp với màu bạc, buộc tóc đuôi ngựa cao, cẩn thận ra. . . . . .

      Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh khuôn mặt sáng rỡ, ngây thơ đơn thuần, vóc người nhắn, mặc quần áo này, hết sức giống công chúa , liền hài lòng mỉm cười, chỉ áo khoác lông chồn ở bên cạnh.

      Nhân viên làm việc lập tức phủ thêm áo khoác lông chồn cho Đường Khả Hinh, lập tức lộ ra nét tiểu thư cao quý.

      Trang Ngải Lâm ngửa mặt nhìn tư thái của Đường Khả Hinh, mặc dù hơi thấp, nhưng vóc người cân xứng, lạnh nhạt : "Thử hết quần áo bên kia cho tôi."

      Đường Khả Hinh kéo váy ngắn bên đùi mình, ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn nhân viên làm việc dùng chiếc khung di động, đẩy mạnh hơn hai mươi bộ quần áo, tới trước mặt của mình, khoa trương hỏi: "Thử hết. . . . . . Những thứ này sao?"

      "Dĩ nhiên! Đây chỉ là cửa hiệu. . . . . ." Trang Ngải Lâm cúi đầu uống trà.

      "À?" Đường Khả Hinh nhăn mặt nhìn .

      Cứ như vậy, buổi chiều ở các cửa hiệu dành cho phụ nữ, Đường Khả Hinh ngừng mặc quần áo, cởi quần áo, mặc quần áo, lại cởi quần áo, sau đó đến cửa hàng trang sức của Trang Ngải Lâm, bộ, hai bộ, ba bộ đồ trang sức, từng thứ đưa về nhà Khả Hinh, sau đó đến tiệm tạo mẫu quốc tế nổi tiếng, chọn cho vô số đồ trang điểm quý giá, mỹ phẩm dưỡng da, để cho ngồi xuống, uốn xoăn tóc ngắn chạm vai cho . . . . . .

      Hoàng hôn!

      Đường Khả Hinh ngồi bên trong phòng tạo mẫu, để nhân viên uốn tóc cho mình chính cũng rất mệt mỏi, đầu rũ xuống, mệt mỏi rã rời ngồi đó.

      Trang Ngải Lâm lại rất tinh thần, ngồi sơn móng tay, để cho nhân viên làm việc sơn móng tay cho .

      Nhậm Tử Hiền mệt mỏi chịu nổi, đứng ở bên, trán hơi đổ mồ hôi lạnh.

      "Có phải Khả Hinh. . . . . . có dính dấp gì với hay ?" Lúc này Trang Ngải Lâm mới hỏi Nhậm Tử Hiền.

      Nhậm Tử Hiền nghe xong, hận được tố cáo, lập tức cười lạnh : "Dính dấp cũng lớn! ! ấy vốn là nhân viên nho của Khách sạn Á Châu, ngờ đầu tiên quyến rũ Tô Thụy Kỳ, sau đó quyến rũ Thiên Lỗi nhà chúng ta, lúc đó em còn muốn thành toàn cho ấy, nhưng ngờ, ấy lại cần, để cho Thiên Lỗi và Như Mạt ở chung chỗ, biết vì sao, lại làm chung chỗ với Hạo Nhiên, con bé này, kỹ thuật quyến rũ người hạng nhất!"

      Trang Ngải Lâm lập tức nhắc đôi mắt quyến rũ nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở đầu kia, đầu cúi xuống, ngủ mơ mơ màng màng, mặc cho người ta uốn tóc cho ! !

      "Là " Nhậm Tử Hiền lập tức .

      Đôi tay Trang Ngải Lâm lập tức nắm chặt tay vịn ghế, ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Tử Hiền, trừng mắt : " ?"

      "! !" Nhậm Tử Hiền lập tức gật đầu, biết Trang Ngải Lâm thương Trang Hạo Nhiên muốn chết! !

      "Vậy học người ta chút! !" Trang Ngải Lâm nhìn Nhậm Tử Hiền nhanh.

      "À?" Nhậm Tử Hiền có chút sững sờ nhìn .

      Trang Ngải Lâm hung ác, nhôm rèn được thành thép nhìn Nhậm Tử Hiền, chỉ vào bóng dáng nho nhắn của Đường Khả Hinh, : "Tại sao được xưng là người đẹp nhất Phương Đông, tới đâu, đàn ông sợ tới đó, nhìn con nhóc kia chút ? Cái gì cũng đơn giản, ngay cả quyến rũ mấy người đàn ông thần trí điên đảo, chẳng lẽ nên kiểm điểm mình chút sao? ra tôi thương nhất chính là ! Tôi luôn hi vọng tiến bộ, biết ?"

      Trái tim Nhậm Tử Hiền bị xé mở, lời nào, còn hơi sức : "Vâng . . . . . Cám ơn chị quan tâm."

      "Học người ta chút! Dáng dấp xinh đẹp, có đàn ông , rất đáng thương!" Trang Ngải Lâm nhìn , đột nhiên trừng mắt, !.

      "Vâng . . . . ." Nhậm Tử Hiền chỉ đành cúi đầu.

      Trang Ngải Lâm lập tức tựa cả người vào ghế dựa, lạnh lùng : "Sau này đừng ở trước mặt tôi xấu người khác! Như vậy chỉ biết chê bai khí chất của mình! Bổn tiểu thư thông minh sáng trí, ánh mắt trong veo, biết nhìn người! Dựa vào cũng ra sức quanh co bóp méo ở trước mặt của tôi? cho rằng tôi não tàn giống như sao?"

      Nhậm Tử Hiền dám lời nào.

      Trang Ngải Lâm trực tiếp giơ bàn tay mịn màn, nhìn móng tay sơn màu đen ngón tay thon dài, chiếu lấp lánh, đột nhiên mỉm cười.

      Gần tối tám giờ.

      Gió hơi lạnh.

      Trang Ngải Lâm và Nhậm Tử Hiền ra ngoài trước, sau đó cùng nhau xoay người. . . . . .

      Đường Khả Hinh để tóc ngắn uốn xoăn chạm vai, trán đội chiếc mũ len màu xanh dương, mặc áo cánh dơi màu xanh dương đậm, kết hợp váy kiểu lá sen dài tới gối, tấc chân màu đen, lấp lánh kim tuyến, mang giày cao gót màu đen 12 cm, khó khăn ra, tay cầm túi xách màu đen, ngẩng đầu lên, hết sức mệt mỏi nhìn Trang Ngải Lâm. . . . . .

      Trang Ngải Lâm hài lòng mỉm cười, ngồi trở lại xe thể thao, : "Tốt! ! Rất tốt! ! Hôm nay tới đây thôi! ! Ngày mai chị tiếp tục dẫn dạo! Mua cho tất cả quần áo và váy xinh đẹp nhất thế giới !"

      "À?" Đường Khả Hinh vừa nghe, hoảng sợ đến khuôn mặt đổ mồ hôi, vội vàng muốn lắc đầu. . . .

      Trang Ngải Lâm lại đạp chân ga, xe thể thao vọt mất! !
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 489: HÔN LỄ ()

      Hai ngày sau! !

      Ngày vui của Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng !

      Từ buổi tối Nhã Tuệ ở bên trong ‘phòng tổng thống' với Trần Mạn Hồng, theo phong tục tập quán nhà , trước khi chải búi tóc, nếu để cho mười hai dâu phụ theo , cầm chín quả táo, đặt ở giường nệm, còn có chút trái châu bằng vàng, Kim Hồ Lô, tất cả đều bày xong, Lúc này ‘phòng tổng thống', khắp nơi giăng đèn kết hoa, khí vui mừng miên man.

      Ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong phòng khách xa hoa.

      Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, Tiểu Nhu, Văn Chi, mười hai dâu phụ, cũng sớm mặc váy dài chiffon màu tím nhạt, mỉm cười cuộn bím tóc, đội vòng bạch kim, từ phòng thay quần áo vừa vừa cười ra, Trần Mạn Hồng cũng mặc vào váy cưới ren màu trắng đuôi cá bó sát người ngày hôm trước mới chuyển bằng đường hàng từ Paris trở về, đuôi váy dài mười mét, cuộn búi tóc cao nhã, trong sáng, trang điểm hơi nhạt nhưng mộng ảo, nhìn các dâu phụ mặc váy đẹp, đột nhiên vui vẻ dịu dàng mỉm cười.

      Mặc kệ là tính tình kiêu ngạo đến cỡ nào, đến ngày hôn lễ cũng khỏi cảm động dịu dàng.

      "Ôi! ! Chiếc váy này xinh đẹp! Cho tới bây giờ tôi cũng mặc qua váy xinh đẹp như vậy!" Tiểu Nhu mặc váy dâu phụ màu tím nhạt, thắt bím tóc tinh xảo hai bên, trang điểm rất đơn thuần khả ái, nhìn vô cùng hoạt bát đáng .

      Trần Mạn Hồng nhịn cười nhìn Tiểu Nhu vui vẻ, rất hả hê đứng ở giữa phòng khách, khả ái xoay tròn, ngay lập tức nhịn được tức giận gọi: "Tới đây!"

      Tiểu Nhu dừng bước chân, nhìn Trần Mạn Hồng hôm nay là dâu, vô cùng xinh đẹp, nhìn mình, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, lập tức mếu máo nhìn quản lý, ủy khuất : "Quản lý, hôm nay chị kết hôn, đừng mắng nha!"

      Phốc!

      Trong phòng khách, mấy dâu phụ, bao gồm Nhã Tuệ và Tiêu Đồng, tất cả đều nhịn được bật cười.

      Trần Mạn Hồng cũng tức giận, lườm cái, kại lạnh lùng gọi: " tới đây cho tôi!"

      Tiểu Nhu vừa nghe, thể làm gì khác hơn là cúi đầu, mếu máo qua, rất đáng thương.

      Trần Mạn Hồng xoay người Tiểu Nhu, cầm đôi trâm ngọc trai trong tay, cẩn thận cắm ở tóc của , mới : "Bởi vì vóc người khó coi, khó coi, tôi mới đưa đôi trâm hoa thích nhất cho !"

      Tiểu Nhu sững sờ, nhìn trong kính toàn thân, Trần Mạn Hồng ghim trâm hoa vào cho mình, vẻ mặt lộ ra chút dịu dàng và thân thiết, đột nhiên oa tiếng, xoay người ôm Trần Mạn Hồng khóc : "Quản lý! ! Tôi nở rời xa chị! ! Ô ô ô ô ô!"

      Người này có thể bật khóc! !

      "Ôi ôi ôi ôi! !" Trần Mạn Hồng ngửa mặt chịu nổi kêu to: "Mau đẩy ấy ra, đừng dụi bẩn áo cưới của tôi!"

      Nhã Tuệ và Tiêu Đồng cười liền vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Nhu ra.

      Tiểu Nhu vừa đứng thẳng người, vừa run run khóc : "Quản lý, chị nhất định phải hạnh phúc! Chị là quản lý tốt nhất thế giới này!"

      Mọi người cùng nhau nhìn dáng vẻ của , đột nhiên tràngphì cười, Trần Mạn Hồng cũng nhịn được bật cười, nhìn Nhã Tuệ và mọi người, có chút xúc động : "Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, tuổi lớn, cho nên tôi và Kiệt tổ chức hôn lễ trong nước trước, rồi đến Thụy Sĩ làm tiệc rượu, mình tôi ở chỗ này, có những người bạn như mọi người luôn luôn chăm sóc. . . . . . Còn có. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng khỏi kích động, vội vàng cúi đầu, khẽ chớp mắt lệ.

      Bọn Nhã Tuệ, Tiêu Đồng vừa nhìn, liền vội vàng tiến lên kéo , cười : "Ôi chao, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nha, đây là chuyện vui. Chúng tôi ở bên ."

      Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên, biết ơn nhìn bọn họ mỉm cười, rồi lại nhớ tới Khả Hinh bây giờ có biện pháp làm dâu phụ cho mình, đồng ý sáng sớm tới đây, liền tò mò hỏi: "Khả Hinh đâu?"

      đến Khả Hinh, Nhã Tuệ liền tràngthan thở, đỡ ngồi xuống, mới : "Đừng đến ấy, hai ngày nay, trong nhà của chúng tôi, sắp bị quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm, mỹ phẩm dưỡng da chất đầy đống!"

      "Có chuyện gì vậy?" Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ, hiểu hỏi.

      " biết ấy dùng cách nào, chiếm được lòng chị của Tổng Giám đốc Trang, người ta thích ấy mua nhà quần áo cho ấy, ngày đó tôi mới vừa vào cửa, cả người thiếu chút nữa chôn ở trong đống quần áo, ấy cả người mệt mỏi bày ở ghế sa lon, trong tay còn cầm túi xách, giá tiền 500 ngàn, lúc đó tôi còn tưởng rằng ấy trúng số độc đắc đây? Nhưng trúng số độc đắc cũng mua được những thứ đó, tôi còn còn kịp hỏi chuyện gì, ấy cũng ngủ mê man rồi, ngày thứ hai, ngày thứ ba đều như vậy, từng xe quần áo mang vào phòng. . . . . ." Nhã Tuệ bất đắc dĩ .

      "Trời ạ!" Trần Mạn Hồng bật cười : "Danh viện khác tôi dám , nhưng chị ấy nhân vật nằm trong bảng phụ nữ người Hoa giàu có, chị ấy đứng thứ bảy . . . . . ."

      Nhã Tuệ chỉ phải cười khổ : "Tôi biết rốt cuộc chị ấy có bao nhiêu tiền, nhưng bị dọa sợ, tôi xem những bộ quần áo đó, Khả Hinh mặc cả đời cũng hết, bởi vì ngày hôm qua, lúc ấy trở lại quá mệt mỏi, cho nên hôm nay có thể tối mới tới."

      "Vậy tối nay thôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng cười : "Dù sao 11 giờ hôn lễ mới bắt đầu."

      "Mọi người mau nhìn xem! !" Văn Chi úp sấp bên cửa sổ sát đất, vui vẻ kêu to!

      Mọi người vừa nghe, tất cả đều tò mò tới bên cửa sổ, nhìn cửa chính khách sạn có đội danh dự trình diễn, tấm thảm đỏ thẫm mở ra kéo dài đến quảng trường, lăn xa hơn, mãi cho đến trường hôn lễ tại bờ biển, cuối cầu hoa dài, tấm màn lụa mỏng màu trắng bên bờ biển, tung bay trung như bức rèm che thủy tinh trong suốt, ở bên cạnh hàng ngàn tấm lụa mỏng, lấp lánh ánh pha lê nhiều màu sắc, gió biển thổi đến, rèm che giống như sóng lớn, tuôn trào.

      Nhân viên làm việc bận rộn dùng cần cẩu, lắp đặt 90 ngàn viên thủy tinh lên nhà kính hoa hồng trao nhẫn cưới, đặt ở Hoa Bách Hợp màu trắng ở cuối cây cầu, ánh sáng lấp lánh, lãng mạn mê người.

      Vô số nhân viên phục vụ khách sạn mang gần ngàn chiếc ghế, đặt ở hai bên cầu hoa, từng bó hoa hồng thơm ngát được đưa đến trường, đặt lên hình trụ màu trắng mỗi năm thước bó, vô số phóng viên nhộn nhịp đến bờ biển trước, chụp lại cảnh tượng vào thời khắc này!

      Bởi vì hôm nay là ngày Hoàn Á và Á Châu, hai tập đoàn lớn cùng nhau tổ chức tiệc cưới, mà Tào Kiệt là cấp dưới đắc ý nhất của Trang Hạo Nhiên, cho nên đông đảo nhân vật chính trị, người nổi tiếng, cũng rối rít vui vẻ đến dự, thậm chí gồm có Tô Linh và Tô Thụy Kỳ, thành viên Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, quan chức chính phủ, thương giới nổi tiếng, bao gồm lãnh đạo cấp cao Hoàn Á ở Âu châu đều trở về nước, ăn mừng tiệc cưới của , có thể thấy hôn lễ lần này long trọng đến cỡ nào, mà Trang Hạo Nhiên luôn xem em như tay chân, càng cần phải đám người Tào Kiệt, trực tiếp buông lời, hôn lễ của em xài tiền giới hạn, cho nên càng lộ ra khí vui mừng, tinh thần phấn chấn.

      Nhân viên làm việc vẫn còn dưới lầu nhanh chóng bận rộn, bởi vì Mạn Hồng là người của Khách sạn Á Châu, tại ngày hôn lễ, Tưởng Thiên Lỗi phê duyệt 100 dãy phòng miễn phí dùng để cho khách nghỉ ngơi tham dự tiệc cưới, lại chỉ phê duyệt cho Tử Hiền ở ‘phòng tổng thống', để cho động phòng đêm động phòng vượt qua lãng mạn, hai đại Tổng Giám đốc đều bỏ tiền ra sức, có thể thấy được mức độ coi trọng đối với bọn họ, hơn nữa cũng vì tôn trọng phong tục quê hương của Mạn Hồng, trước khi chưa rước dâu, cho phép chú rễ vào trong gặp mặt.

      Cho nên. . . . . .

      Nhã Tuệ có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn đồng hồ tường, 8 giờ 15 phút, cười hưng phấn : "Sắp đến 9 giờ 30 phút, chú rễ nên tới chứ?"

      Trần Mạn Hồng vừa nghe vậy, cũng có chút căng thẳng.

      "Mau! !" Tiêu Đồng cũng lập tức căn dặn Văn Chi : "Bảo chuyên gia trang điểm vào, chuẩn bị khăn voan và cùng trâm hoa cài. Hoa cầu đâu?"

      "Ở chỗ này! !" Tiểu Nhu lập tức chạy đến tủ bên cửa sổ, bưng ra cái hộp màu xanh đen, từ bên trong ôm ra bó hoa hồng sâm banh kết thành hoa cầu, chạy đến đưa cho Trần Mạn Hồng. . . . . .

      "Bây giờ chưa cần! Chúng ta còn sớm! !" Tiêu Đồng cũng có chút căng thẳng, nhìn phía ngoài cửa sổ Câu lạc bộ, : "Bọn họ bận rộn chứ."

      Phòng VIP Câu lạc bộ! !

      Tào Kiệt căng thẳng đến mặt tái nhợt đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu bạc, cài nơ màu trắng, vạt áo trước cài trâm hoa chú rể, nhìn bọn Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn mặc tây trang màu đen, trước cổ áo cài nơ hoa phù rể, nhìn mình vẻ mặt cười hi hi.

      "Các em! !" Tào Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn ba người em cùng chung hoạn nạn, vẻ mặt hưng phấn, tinh thần thấp thỏm cười : "Các em, tôi phải trước bước! !"

      Phốc! !

      Bọn Tô Lạc Hoành nhịn được cười lớn : "Tôi với cậu nha! ! Cậu phải chết! !"

      " nhìn xem! !" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Tô Lạc Hoành, vui vẻ cười : "Hôm nay là ngày vui của cậu ấy, cái gì chết sống chứ?"

      "Được, được, được!" Tô Lạc Hoành ngẩng đầu nhìn bộ dáng Tào Kiệt căng thẳng đến nổi mắc tiểu, bật cười : "Người em ..! Cậu yên tâm! ! Chúng ta cùng chung hoạn nạn lâu, để cho xảy ra chuyện gì, có con tới cản con , có người tới cản người, rượu tới cản rượu! ! Cho dù hôm nay chúng tôi bị Trang Hạo Nhiên chơi đùa! ! Chỉ vì cậu chết cũng cam lòng! ! Mấy cầm thú chúng tôi phải dựa vào cậu làm rạng rỡ truyền thống rồi !"

      Sau lưng, Kỳ Gia Minh và những phù rể đều nhịn được bật cười.

      "Mọi người nên như vậy!" Tào Kiệt cười ngây ngốc, trán đổ mồ hôi lạnh : "Tôi vừa nghĩ tới ở trước mặt hàng ngàn tân khách, cùng Mạn Hồng về phía cầu hoa, cả người tôi phấn chấn, hoảng sợ đè nén ở trong trong lòng đến tại cũng muốn sinh ra bệnh rồi ! Lần này có chút căng thẳng, lần sau phải khá hơn chút!"

      Phốc! ! !

      Tất cả mọi người đều nhịn được bật cười, Lãnh Mặc Hàn cũng nhịn được cười , : "Tên nhóc thúi! Kết hôn là chuyện cả cuộc đời, cậu còn muốn có lần sau hả!"

      "Đúng đúng đúng! !" Tào Kiệt cảm thấy đại não mình tê dại nghiêm trọng, chịu nổi, liền nhìn mọi người, hoảng sợ : "Làm thế nào? Tôi rất căng thẳng! Tôi ngất chứ?"

      " ! ! Nam tử hán đại trượng phu, phải là ở trước mặt mọi người, dắt ấy trở về sao! Có chuyện gì, em chống đỡ cho cậu ! ! Lên đường! ! Lấy vợ ! !" Tô Lạc Hoành giơ tay, hăng hái xung phong kêu to: "Thề phải xông phá đám dâu phụ, bắt vợ cậu giao đến tay! !".

      "Tốt! ! !" Lâm Sở Nhai cũng trở nên kích động hét to: "Lên đường! ! Trước tiên tiêu diệt Tiêu Đồng! !"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 490: HÔN LỄ (HAI)

      Khách sạn Á Châu! !

      Tào Ngọc Tinh cầm máy điện đàm, càng ngừng vào ra đại sảnh khách sạn náo nhiệt, thu xếp tiệc rượu hôn lễ bờ biển, sau đó còn có 100 bàn tiệc dùng cơm, bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa vội vàng vừa cắn răng nghiến lợi : " nghĩ tới Tào Ngọc Tinh tôi có ngày này, bị hôn lễ của Trần Mạn Hồng giày vò!"

      "Quản lý!" Ba nhân viên phục vụ bộ phận sảnh tiệc, nâng vào hoa cầu lớn vào đại sảnh, nhìn hỏi: "Hoa cầu này đặt ở đâu?"

      "Lối vào sảnh tiệc! !" Tào Ngọc Tinh tức giận .

      "Vâng!" Nhân viên phục vụ lập tức ôm hoa cầu vào.

      Tổng Đạo Diễn điều khiển chương trình hôn lễ là người tổ chức tiệc cưới ở trong nước, tổ chức cực kỳ có tiêu chuẩn, chỉ thấy lưu loát ra, tay cầm máy điện đàm, với trợ lý: "Chờ lát, chú rễ và đoàn phù rể sắp đến khách sạn đón dâu, sau đó cấp quản lý khách sạn và đồng nghiệp, đứng ở hai bên thảm đỏ, vỗ tay chúc phúc, dâu vừa ra khỏi đại sảnh, mọi người lập tức phun lễ hoa. . . . . ." .

      "Biết rồi." Trợ lý gật đầu đáp lời.

      "Còn có. . . . . ." Tổng Đạo Diễn lại nhanh chóng căn dặn: "Tân khách ngồi, dâu hết cầu hoa, nhất định phải bảo Đội biểu diễn dừng tấu nhạc, bởi vì hai vị Tổng Giám đốc phải vào trường chứng hôn, lúc vào sân mới tấu hòa ."

      "Vâng."

      "Hoa đồng đủ chưa?" Tổng Đạo Diễn hỏi tiếp.

      "Đủ rồi!" Trợ lý lại .

      Tổng Đạo Diễn gật đầu, nhìn tiệc cưới bên bờ biển, nhà kính hoa hồng ở đầu kia dựng lên sân khấu hình tròn màu trắng, liền cầm máy điện đàm, lớn tiếng gọi: "Tất cả chuẩn bị xong, nhanh chóng rời sân, nhân viên phục vụ bắt đầu vào sân, tân khách sắp đến nơi, đội trình diễn 1, 2, 3 vào vị trí! !"

      Nhân viên phụ vụ cầm máy điện đàm của mình, rối rít đáp lời, trong gió thổi ào ào bên bờ biển, kêu to: "Nhận được!"

      Mặt biển mênh mông sôi trào mãnh liệt, nổi lên bọt nước lãng mạn ấm áp, từng bài nhạc lãng mạn do tay Piano trình diễn.

      Tất cả khách quý lục tục kéo tới, quản lý của các bộ phận tiệc, bộ phận phục vụ khách, bộ phận PR, bộ phận lễ tân, dẫn nhân viên tiếp tân, đứng ở trước cửa, chào mừng khách quý đến để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó để cho nhân viên tiếp tân đưa bọn họ đến chỗ ngồi tạm thời tiệc đứng bên bờ biển, lúc Tô Linh và Tô Thụy Kỳ đến, là do Giám đốc đích thân đưa đến chỗ ngồi bên bờ biển, dần dần tân khách càng lúc càng nhiều, khí đầy náo nhiệt, vui mừng, vui mừng.

      Đông từ Câu lạc bộ nhanh chóng trở lại, nhìn mọi người bận rộn, lập tức hỏi trợ lý: "Tổng Giám đốc đâu?"

      "Vẫn còn ở phòng làm việc." Trợ lý nhanh.

      Đông suy nghĩ chút, liền nhanh chóng vào đại sảnh.

      Tầng lầu Tổng Giám đốc, bộ phận hành chính náo nhiệt, đầy hưng phấn bàn tán hôn lễ của Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng, Đông ra thang máy, mỉm cười nhìn mọi người vui vẻ chuyện, cũng chào hỏi, liền mình tới trước phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhìn cánh cửa gỗ màu nâu sậm đóng lại, đưa mắt nhìn lâu lâu, mới vươn tay, nhàng gõ cửa cái.

      Bên trong có ai đáp lời.

      im lặng đưa hai tay, nhàng đẩy ra.

      làn gió biển ấm áp xô đến.

      đứng ở bên cửa, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như nhìn về phía hôn lễ bên bờ biển. . . . . . dừng bước lại, dám phía trước, chỉ gọi : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc lạnh lùng, hai mắt xẹt qua chút ánh sáng ảm đạm, nhìn cầu hoa bên bờ biển, kéo lâu như thế, giống như thông đến điểm cuối hạnh phúc. . . . . .

      Cứ như vậy, im lặng nhìn.

      Đông nhàng đóng cửa lại, chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi rất đơn, cũng có chút chua xót, mình tới phía sau , dịu dàng : "Tổng Giám đốc. . . . . . đến giờ chuẩn bị phải ra tiệc cưới rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, cũng nhúc nhích, hai mắt lại lộ ra chút ánh sáng ảm đạm.

      Đông bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn , có chút đau lòng.

      Lúc này tiếng gõ cửa vang lên. xoay người, nhìn cánh cửa kia, : “Vào ”.

      Thư ký cẩn thận đẩy cửa tới, cung kính : "Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư tới."

      Đông lập tức xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới mình xoay người, thấy Như Mạt mặc váy dài màu da đính kim cương, bên ngoài khoác áo lông thú trắng tinh, mái tóc búi cao trang nhã, mang túi xách Chanel, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn , cuối cùng hai mắt mới lộ ra chút dịu dàng, nở nụ cười, duỗi tay về phía , cảm tính mà cưng chìu : "Tới?"

      "Ừm. . . . . ." Như Mạt kéo áo lông thú, khẽ nhếch nụ cười, về phía Tưởng Thiên Lỗi, đặt bàn tay bé ở trong lòng bàn tay của .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm , dắt đến trước mặt của mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt ngọt ngào mộng ảo, hai mắt lên ánh sáng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, mỉm cười an ủi, : "Trễ như thế?"

      Như Mạt nhìn , có chút cố kỵ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười : "Em thăm mẹ. . . . . ."

      Mặt của Tưởng Thiên Lỗi lên chút vui.

      Như Mạt nhìn bộ dáng , liền có chút lo lắng và lấy lòng kêu : "Thiên Lỗi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi khỏi rũ mắt nhìn .

      Hai mắt Như Mạt lộ ra dịu dàng, có chút làm nũng, có chút dịu dàng, có chút lấy lòng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt cúi đầu, nhìn thái độ của Như Mạt như vậy, cuối cùng hai mắt lên chút ánh sáng dịu dàng.

      Như Mạt cười, khẽ tựa vào trong ngực của , nghe nhịp tim đập vững vàng, lòng : "Thiên Lỗi, em . . . . . . rất . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, vươn tay ôm vào trong ngực, khẽ vuốt tóc , hôn trán của , đáp: "Ừ. . . . . ."

      Đông đứng ở bên, chờ đợi lúc, mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người Tưởng Thiên Lỗi và Như Mạt, cung kính : "Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư, thời gian tới. Chúng ta là khách mời chính, thể xuất quá lâu."

      "Tốt. . . . . ." Như Mạt biết mình mới có thể khuyên giải được Tưởng Thiên Lỗi, liền cười : " ra ngoài trước , tôi giúp ấy thay quần áo."

      "Tốt. . . . . ." Đông mỉm cười ra ngoài cửa, xoay người đóng cửa, ánh mắt thấy Như Mạt khẽ hôn Thiên Lỗi, im lặng cẩn thận kéo cửa lại, im lặng khỏi.

      Thời gian 9 giờ 10 phút! !

      Tổng Đạo Diễn đứng ở trường bờ biển, nghe chú rễ chuẩn bị tiến vào đại sảnh khách sạn Á Châu, lập tức cầm máy điện đàm, ra lệnh nhân viên kỹ thuật mở màn hình lớn bên trái cầu hoa, để cho tân khách ở trường, quan sát Tào Kiệt dẫn các phù rể vui mừng vào đại sảnh khách sạn Á Châu. . . . . .

      Tất cả tân khách nghe được thanh đám rước dâu cười vui truyền đến từ màn hình lớn, liền rối rít tò mò ngẩng đầu lên.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quả nhiên vào lúc này, Tào Kiệt cầm bó Hoa hồng xanh mộng ảo cực lớn, khuôn mặt đẹp trai, nở nụ cười dẫn đoàn phù rể vào đại sảnh khách sạn Á Châu, đoàn quản lý Khách sạn Á Châu, phân ra hai bên đại sảnh, rối rít vỗ tay chúc mừng.

      Tào Kiệt vui vẻ, hạnh phúc, cầm hoa vào đại sảnh, ở trong tiếng chúc phúc, liền trực tiếp vào thang máy! !

      Bên trong ‘phòng tổng thống'!

      "Bọn họ sắp tới rồi! !" Tiểu Nhu đứng ở bên cửa, nhìn qua Miêu Nhãn, quả Tào Kiệt dẫn theo đoàn 12 phù rể hùng dũng tới, liền vui mừng kêu to.

      Trần Mạn Hồng trang điểm xong, xõa tóc hai bên, cài hoa ngọc trai, đội khăn trùm đầu trắng như tuyết, có chút căng thẳng nhìn cạnh cửa, sắc mặt cũng lo sợ trắng còn chút máu.

      "Đừng căng thẳng! ! Có chúng tôi.!" Nhã Tuệ cũng có chút kích động cười .

      "Đúng vậy! ! Quản lý! ! Chị yên tâm! !" Văn Chi cũng vui vẻ nhào qua!

      Ngoài cửa! !

      Tào Kiệt cầm Hoa hồng xanh, tới cạnh cửa, nhìn cánh cửa phòng cưới đầy hoa hồng sâm banh, thở dài cái, kêu to: "Các em, chuẩn bị xong chưa?"

      "Tốt! !" Bọn Tô Lạc Hoành kêu to! ! !

      "Nhấn chuông cửa! !" Tào Kiệt hô to!

      "Tốt! Tiêu diệt Tiêu Đồng đầu tiên! !" Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nhấn mạnh chuông cửa! !

      Bên trong cửa! !

      "Chuông cửa vang rồi! !" Tiểu Nhu vui vẻ hô to! !

      Tiêu Đồng dẫn đầu, đứng ở trước cửa, ho mạnh mấy lần, nhịn cười, ầm ầm mở cửa, ôm vai tựa tại cạnh cửa, vẻ mặt phách lối nổ nụ cười, nhìn bọn họ.

      Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai lập tức lướt qua Tào Kiệt xông lên trước, thấy bộ dáng Tiêu Đồng, mới vừa rồi còn khí thế trùng trùng, vẻ mặt lập tức như bị táo bón, nhìn , chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, khom lưng chớp chớp mắt gọi to: "Chị Tiêu Đồng . . . . . ."

      Chúng tân khách ở trường bên bờ biển, nhìn cảnh tượng này, tất cả đều nhịn được bật cười.

      "Tại sao gọi ngọt như vậy?" Tiêu Đồng trực tiếp ngăn ở cửa, thái độ cứng rắn, cười : "Tôi đoán chừng lúc mọi người đến đây, suy nghĩ làm sao giải quyết tôi chứ?"

      "Tiêu Đồng, như vậy cái gì?" Lâm Sở Nhai lập tức lên trước, nhìn Tiêu Đồng, kích động : "Lúc chúng tôi mới vừa đến đây, liền nghĩ chị Tiêu Đồng xinh đẹp quyến rũ, tính tình dịu dàng đáng , hơn nữa vóc người, linh lung hấp dẫn, tuyệt đối chính là Rồng Phượng trong loài người, chúng tôi muốn hợp tác tốt với chị, đón dâu ra, lúc nữa em chúng tôi để cho chị mời rượu ? 3000 ly, hay 30 ngàn ly, có thể dìm chúng tôi chết đuối cũng được !"

      Ôi chao! Ôi chao! Tào Kiệt nghe xong, kích động, cảm thấy bị hai người em này chọc vào bẹ sườn dao !

      "Đừng ngọt ngào như vậy! !" Tiêu Đồng hả hê nhìn bọn họ, bật cười : "Tổng Giám đốc chúng ta mới vừa cho các người triệu đồng xông phòng cưới! ! Nếu như vậy ? Vì hôm nay các người khen chị đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy, tốt! Tôi nhượng bộ bước! cho các người phần chín của triệu đồng! ! Để lại phần rồi chúng ta chuyện tình cảm!"

      "Ôi chao! Chị Tiêu Đồng. . . . . ." Tô Lạc Hoành lập tức rất ve vãn tiến lên, học thuộc lòng lời kịch : "Tục ngữ có , thà phá ngôi miếu, phá hủy đôi vợ chồng, chị , phần chín của triệu đồng, chúng tôi cũng đưa cho dễ dàng, nhưng tại giờ lành đến, sắp qua thời khắc quan trọng, chị nên làm ơn làm phước."

      Tiêu Đồng cũng mỉm cười, có chút hả hê gõ ngón tay, : " chút cũng giảm bớt! Các chị em, mang đồ vật đến đây! !"

      Nhã Tuệ lập tức tiến lên, cầm lên phần tiền, giơ trước mặt các phù rể, cũng hả hê cười : "Xem ? phần tiền, chỉ cần các người giao ra triệu, chúng tôi thối lại cho các người!"

      "A a a a a! !" Tô Lạc Hoành té ngã, rất thán phục : "Phù dâu của chúng ta thông minh ồ! Xem ra cho là được rồi ?"

      " phải cho! !" Tất cả dâu phụ cười, kêu to! !

      "Ôi chao!" Tô Lạc Hoành quay đầu, nhìn các em kích động kêu to: "Các em! ! cho các chị dâu phụ biết, triệu đâu?"

      "Tối hôm qua party chia tay độc thân ăn hết rồi! !" Mọi người giơ tay lên cao kêu to! !

      Tiêu Đồng lập tức bật cười, : "Ăn hết đúng ! Kiếp sau lấy vợ! ! ! !"

      xong, lập tức muốn đóng cửa! !

      "Chờ chút! !" Tô Lạc Hoành vừa nháy mắt với Lâm Sở Nhai, vừa kêu to: "Tối hôm qua tiêu hết tiền, mọi người có đúng ?"

      " đúng! !" Phù rể cười to kêu to! !

      "Tốt! ! tại liền để cho Lâm phó tổng chúng ta nôn số tiền này ra!" Tô Lạc Hoành xong, lập tức nắm cằm Lâm Sở Nhai, nhìn Nhã Tuệ bên cửa.

      Lâm Sở Nhai lập tức lên trước, cười kêu to: "Tôi trả! ! Nôn tiền ra! !"

      hai lời, đột nhiên nhào tới trước, bưng mặt của Nhã Tuệ, hôn mặt, mà hôn môi của ! ! !

      Nhã Tuệ trừng mắt, tất cả dâu phụ, bao gồm cả Nhã Tuệ lập tức sửng sốt!

      "Các em! !" Tô Lạc Hoành nhìn họ sững sốt, vọt vào, kêu to: "Nhận chị dâu ! !"

      "Ha ha ha ha ha. . . . . ." Đám người Tào Kiệt vui vẻ đắc ý vọt vào, cười ha ha! !

      Nhã Tuệ ngây ngốc tại chỗ, bị người trước sau trái phải đụng ầm ấm, đúng là nên lời.

      "Này! ! Hôn hả?" Tiêu Đồng cảm thấy khiếp sợ nhìn Nhã Tuệ, kêu to!

      Nhã Tuệ sâu kín quay đầu, nhìn , lắc đầu cái : "Ngón cái của ấy ngăn ở môi của tôi, ra hôn đến. . . . . ."

      "À . . . . . . . . . . triệu của tôi ! !" Tiêu Đồng cảm thấy tức giận quay đầu, nhìn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai hài lòng nhảy điệu ánh trăng, còn cười hả hê a a a giơ tay, uốn éo mông kêu to, tức giận đến mặt đỏ bừng, nhào qua đánh bọn họ! !

      Tào Kiệt có thời gian chú ý chuyện này, cầm hoa vào gian phòng, nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc váy cưới ren trắng tinh, trang điểm xinh đẹp, đội khăn trùm đầu trắng tinh mông lung, dịu dàng nhìn mình, lập tức mềm nhũn, nửa quỳ ở trước mặt vợ, vẻ mặt mất hồn, vui vẻ cảm động dâng lên hoa, : "Vợ, tới đây! ! Bắt đầu từ hôm nay, em chính là tất cả của cuộc đời , mặc kệ xảy ra chuyện gì, hạnh phúc của em, chính là phương hướng theo đuổi trong tương lai! ! cưới được người vợ như em, là phúc phận tu luyện 10 đời, nghĩ, lúc trước em nhất định là chuyện xa vời. . . . . . Từ nước trở về, vừa lúc gặp em, cảm thấy, thế giới này, tại sao có thể có người đẹp như vậy, bắt đầu từ khi đó, quyết định rất nhiều việc, ch đến khi được em đồng ý. . . . . . cần em lớn hơn . . . . . cảm giác của , cũng em từ mấy ngàn năm trước rồi. . . . . . tới thế giới này trước em mấy ngàn năm. . . . . ."

      ràng rất ngây ngô.

      Trần Mạn Hồng gì nhìn , hai mắt chợt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống.

      Đám người Tào Kiệt cũng có chút kích động, cúi đầu, hít sâu cái, để cho nước mắt tràn ra.

      Mọi người nhìn cũng rất kích động.

      Bên ngoài sân, tân khách nhìn cảnh tượng này, cũng vui vẻ mà cảm động.

      "Được rồi! !" Tào Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng kích động : "Vợ! Chúng ta kết hôn xong! Sau đó chúng ta sống chung nhau suốt đời!"

      xong, đột nhiên ôm lấy Trần Mạn Hồng, vui vẻ cúi xuống, muốn hôn. . . . . .

      "Này, này này! ! thể hôn! ! Phải làm lễ thành hôn xong mới có thể hôn! ! Mau! ! Xuống lầu! !" Bọn Tô Lạc Hoành cũng có chút kích động, nhưng vẫn cố nén nước mắt, to với các em: "Các em, cùng với các dâu phụ cùng nhau xuống lầu! Cử hành hôn lễ!"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 491: HÔN LỄ (BA)

      trường hôn lễ.

      Tất cả tân khách cũng lục tục đến đông đủ, rối rít nâng ly, đứng ở bên bờ biển, thưởng thức trường hôn lễ xinh đẹp, thỉnh thoảng nhìn dưới đài chứng hôn, vị trí của hai đại Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu cùng người thân thuộc vẫn trống rỗng, đều mỉm cười nghĩ, khi nào chủ nhân tới.

      Tô Linh ngồi ở bên, vẻ mặt có chút căng thẳng, mở gương trang điểm, nhàng trang điểm bổ sung.

      Tô Thụy Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn bộ dáng chị có chút căng thẳng, liền ngạc nhiên : "Chị, chị làm sao vậy? Từ lúc đến tới bây giờ, chị luôn có chút căng thẳng."

      Hôm nay Tô Linh mặc váy dây dài màu trắng tao nhã, ngồi tại chỗ, có chút căng thẳng lấy hơi, nhìn Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ : "Cậu biết, tôi vừa nhìn thấy chị Trang, liền cả người thoải mái, lần trước tôi mặc chiếc váy ngắn Chanel xem trình diễn thời trang, mặc dù chị ấy rất lễ phép nhìn tôi, nhưng ánh mắt kia, thậm chí cả đời tôi quên được. . . . ."

      Hôm nay Tô Thụy Kỳ mặc tây trang màu đen, im lặng cười : "Vậy chị có thể cần để ý ánh mắt của chị ấy."

      Tô Linh nhìn em trai, lòng : "Cậu hiểu thế giới phụ nữ chúng tôi, rốt cuộc suy nghĩ gì."

      "Em đương nhiên hiểu, em cũng phải là phụ nữ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ khẽ cúi đầu, nhìn khán đài hôn lễ ở phía bên, biển rộng vẫn bắn lên bọt nước sôi trào.

      "Hôm nay Khả Hinh đến ?" Tô Linh tò mò nhìn Tô Thụy Kỳ, hỏi.

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, cũng lắc đầu cái, : " lắm. . . . . ."

      Mới vừa dứt lời, cũng nghe được có người : "Người của nhà họ Tưởng tới. . . . . ." .

      Các tân khách ở khán đài hôn lễ nghe như thế, rối rít quay đầu, cuối cùng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm, nhàng phong độ, đẹp trai nghiêm nghị từ đại sảnh ra, theo phía sau là em của mình, Tưởng Tuyết Nhi, hôm nay mặc váy ngắn màu trắng, bên ngoài khoác màu trắng áo khoác kiểu Hàn, chải tóc cao, khuôn mặt mộng ảo như búp bê, nở nụ cười xinh đẹp, bên cạnh, chính là Như Mạt vẫn dịu dàng, chỉ thấy kéo áo lông thú, vóc người uyển chuyển theo ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, mộng ảo mê người như thế. . . . . .

      Nam tân khách có lẽ biết còn là phu nhân Thị Trưởng thành phố, nhưng vẫn say sưa khuôn mặt xinh đẹp của , mặc dù bốn tháng trước, hôn nhân của và Thị Trưởng rốt cuộc kết thúc, mở cuộc họp báo, tuyên bố kết thúc hôn nhân, xôn xao náo động dư luận, tất cả mọi người ngờ Thị Trưởng phu nhân hiền lành như thế, cũng có quá nhiều người lên tiếng trách phạt, nhất là khi biết tình huống trái tim của bị bệnh lạc quan, sau đó ba tháng, cuối cùng Tổng Giám đốc Tưởng đứng ra, dắt tay hiền lành mộng mơ, muốn chăm sóc trọn đời, người biết nội tình, rối rít người đàn ông, có trách nhiệm, dù sao bọn họ từng là thanh mai trúc mã.

      Chuyện hạ màn kết thúc tại đây, mặc dù có người than thở, nhân vật như Tưởng Thiên Lỗi lại cùng người từng là Thị Trưởng phu nhân ở chung chỗ, có chút tức giận, nhưng từ thời điểm đó tới nay, bọn họ ở chung chỗ, tham gia rất nhiều bữa tiệc cùng tiệc tối từ thiện, trước công chúng đều hết sức ân ái, mọi người cũng dần dần đón nhận, nhưng nghe Chủ tịch Tưởng vẫn có tỏ thái độ, cảm giác Như Mạt muốn vào Hào Môn vẫn biết thế nào.

      Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay.

      Tưởng Thiên Lỗi dẫn hai người phụ nữ mến, cùng lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu mỉm cười chào hỏi mọi người, cám ơn bọn họ hôm nay tới tham gia hôn lễ của Mạn Hồng, sau đó nâng sâm banh, tân khách tham gia hôn lễ, cám ơn.

      Chúng tân khách cũng mỉm cười nâng ly với Tưởng Thiên Lỗi, chúc mừng Khách sạn Á Châu có giai nhân có năng lực tài giỏi và xinh đẹp quyến rũ.

      Tưởng Thiên Lỗi cùng đám lãnh đạo cấp cao cùng nhau nâng ly, cám ơn mọi người.

      Nhưng. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nâng ly hướng tân khách, ánh mắt nhàng quét nhìn tân khách xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Trang tổng đâu?"

      Đông đứng ở phía sau, lập tức : "Giống như chưa đến, cần thúc giục ?"

      "Khi nào hôn lễ bắt đầu?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.

      "Hẹn 45 phút sau." Đông lập tức .

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nữa, nâng ly mút rượu đỏ.

      Gió nhàng.

      Nơi xa, tòa nhà tọa lạc bên bờ biển, vô cùng bí và sừng sững ngã.

      bóng dáng uyển chuyển theo tia sáng lờ mờ, chỉ lộ ra móng sơn đen, tay nâng ly rượu băng, chăm chú nhìn trường hôn lễ, hai mắt giống như viên ngọc bích, vào lúc này, khiêm tốn, lóe lên.

      Trang Ngải Lâm mặc váy dây dài, thấp ngực màu đen hấp dẫn, đem áo khoác cánh dơi màu trắng, khoác lên bả vai gầy gò, chải búi tóc cao, trang điểm nhàn nhạt, vào gian trang nhã, nhìn bóng lưng dịu dàng bên cửa sổ, ngửa mặt nở nụ cười trào phúng : "Thế nào?"

      im lặng lên tiếng, hai mắt vô cùng ảm đạm, lại có chút ánh sáng từ từ ngưng tụ.

      "Tôi nghe chuyện xưa của lần. . . . . ." Trang Ngải Lâm bước nhàng giống như linh vật thần bí, tới bên cửa sổ, cũng nhìn trường hôn lễ phía ngoài cửa sổ, : "Bình thường dưới tình huống này, tôi khuyên tìm chết thôi."

      hơi nghiêng mặt.

      Trang Ngải Lâm khẽ nở nụ cười giễu cợt, lại : "Nếu như vẫn thích cậu ta, muốn thể tình trung thành đối với cậu ta chết !"

      sửng sốt.

      "Nếu như muốn chết, thể ra cũng phải cậu ta rất sâu! ! Như vậy, tại sao oán hận cậu ta?" Trang Ngải Lâm trực tiếp hỏi.

      suy tư. . . . . .

      "Nếu như vẫn thích cậu ta phải giành! Nếu như cảm thấy cậu ta đáng giá, như vậy hoa lệ xoay người, xem cậu ta trong suốt! Đây chính là hai lựa chọn của người thông minh! Bình thường tôi chỉ thưởng thức hai loại người này! Cái loại ở giữa ăn năn hối hận, đó là tự mình tìm chết! Càng là người tầm thường! muốn làm người thông minh, hay người ngu! Tự mình lựa chọn ! có thể ! có ai ép buộc !" Trang Ngải Lâm xong, liền ôm vai xoay người, chút nào miễn cưỡng ra ngoài.

      vẫn đứng tại chỗ, cũng nhúc nhích, hai mắt bắt đầu lóe lên.

      Bên ngoài phòng khách.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon, im lặng lên tiếng, giống như đợi cái gì, mặt lộ vẻ gì.

      Cửa mở ra.

      hơi ngẩng đầu, nhìn chị lạnh lùng ra, có đáp án, liền đứng lên, chuẩn bị cùng chị ra ngoài, ngờ sắp ra, cửa nhàng mở ra, đôi giày cao gót màu bạc bước ra. . . . . .

      Hai người bọn họ người đồng thời xoay người, nhìn .

      cũng khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ.

      Trang Ngải Lâm nhìn thái độ của , đột nhiên hài lòng mỉm cười.

      trường hôn lễ vẫn náo nhiệt sôi trào. Tất cả mọi người tay nâng ly sâm banh, rối rít mỉm cười bàn về hôn lễ hôm nay, rất mộng ảo.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng kéo hông của Như Mạt, cùng các khách quý mỉm cười.

      tiếng hô, Tổng Giám đốc Trang tới.

      Mọi người lập tức nhìn ra xa.

      Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng ngưng tụ, ngẩng đầu lên nhìn đầu kia thảm đỏ, quả nhiên, thấy Trang Hạo Nhiên mặc tây trang kẻ sọc màu đen, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu xanh dương khí phách, nở nụ cười nhiệt tình quen thuộc, sau lưng dẫn theo các vị lãnh đạo cấp cao Hoàn Á, trí tuệ đẹp trai thảm đỏ, lấy thân phận chủ hôn hôm nay, hướng chúng tân khách mỉm cười giơ tay gật đầu.

      Chúng tân khách rối rít nâng ly về phía .

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đẹp trai, tiêu sái nâng ly Laffey 2000, hướng chúng tân khách mời rượu, cười : "Cám ơn các vị tới tham gia hôn lễ hai cấp dưới đắc ý nhất của Hoàn Cầu."

      Chúng tân khách mỉm cười nâng ly về phía .

      Trang Hạo Nhiên vừa uống rượu, vừa nhìn đến Tô Linh đứng ở bên cạnh thở phào nhõm, lập tức cười tới, cùng với dán mặt ôm nhau, xấu xa : "Tô đại tiểu thư, nhìn thấy chị tôi, nhất định thở phào nhõm."

      " bậy!" Tô Linh cố ý trừng .

      Trang Hạo Nhiên cười to, khí trường lập tức sôi nổi hơn, cụng ly với Tô Thụy Kỳ, cám ơn nể mặt, lại nhìn toàn trường hôn lễ mộng ảo, rốt cuộc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt, vẫn mang chút tức giận, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn , ánh mắt sắc bén chợt lóe, mới chẳng bao lâu, Tưởng Thiên Lỗi từng muốn lái xe đụng mình, vẫn chưa quên, điện quang hỏa thạch va nhau, rốt cuộc kéo ra bức màn chiến tranh thế kỷ !

      Mọi người bàn tán, hôn lễ sắp bắt đầu, mời các vị an tọa, lại nghe được có người kêu lên: "Đại tiểu thư nhà họ Trang đến rồi! !"

      Mọi người sững sờ, nhân vật huyền thoại vẫn làm cho người ta hết sức tò mò.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nâng ly ngưng tụ, Như Mạt khỏi nắm chặt cánh tay của .

      Mọi người cùng nhau xoay người, nhìn đầu kia thảm đỏ. . . . . .

      trận gió cuồng ngạo quét đến, xông về hai bóng dáng xinh đẹp ở đầu kia thảm đỏ! !

      Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu đen, vẫn khoác áo khoác màu trắng, tay cầm túi xách da màu đen, bên ngoài túi xách đính từng viên đá quý màu đen, chiếu lấp lánh, mang giày cao gót màu đen, về phía bờ biển, gió thổi nâng đuôi váy dài của , tư thái như nữ vương, thống lĩnh thế giới bóng tối! !

      Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức bị hấp dẫn! !

      vài danh viện, lại nhịn được nhìn sau lưng Trang Ngải Lâm, có chút kinh ngạc vẻ đẹp của . . . . . .

      . . . . . . Mặc váy cúp ngực bạch kim, váy dùng bạch kim thêu hoa văn khí phách, ở trong gió nhảy múa, đuôi váy hình cung cực lớn mở ra, lại có thể nhìn ra, váy dài của thêu tòa thành lũy, đây là hoa văn phải người bình thường có thể dùng, mọi người lại ngạc nhiên nhìn kia. . . . . .

      Chỉ thấy chải mái tóc xoăn màu nâu sậm, búi tóc buộc ra sau, trang điểm nền nã, cái cổ khêu gợi, đeo sợi dây chuyền đá quý ba đường dài ngắn đồng nhất, cầm túi xách ngọc trai, mang giày cao gót màu bạc, nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh nở nụ cười, giống như tôn quý tự nhiên.

      " đẹp. . . . . ."

      Có người .

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên, nâng ly nghe những lời này, liền chậm rãi xoay người, nhìn đầu kia thảm đỏ, thấy , người mặc váy dài màu bạc, buộc búi tóc, đôi mắt to ngập nước, phát ra ánh sáng sắc bén, sống mũi cao nhọn, môi đỏ mọng như đóm lửa, khỏi lộ ra vẻ đẹp cực kỳ thâm trầm. . . . . . Hai mắt của lập tức thất thần, tay cầm ly rượu, nhìn cùng Trang Ngải Lâm tới hôn lễ trường, cùng mọi người lễ phép mỉm cười gật đầu, khuôn mặt từng quen thuộc, hôm nay xinh đẹp còn sót lại chút gì. . . . . . kí ức trước đây lập tức vỡ nát! !

      Trang Ngải Lâm hơi kéo áo khoác, từ trước đến giờ có thói quen chào hỏi với mọi người, mà cùng Đường Khả Hinh nâng bước chân tao nhã, trải qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tư thái như nữ vương về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở thảm đỏ đầu kia, nhìn chặt.

      Lúc này, Như Mạt cũng xoay mặt lập tức nhìn thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp, sắc bén như thế, khuôn mặt lập tức tái nhợt.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :