1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 484: MỌI NGƯỜI ĐOÁN ẤY LÀ AI?

      Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mày, cầm kềm lên, cẩn thận nâng băng gạc dính rất chặt, từ bên tai nhàng kéo rơi, cho đến vị trí dưới mặt, rốt cuộc lột xuống lớp cuối cùng, băng gạc nhàng nhàng xuống, lập tức thở phào nhõm, căng thẳng, nóng bỏng nhìn má trái Đường Khả Hinh . . . . . .

      Nhã Tuệ cũng căng thẳng, đổi phương hướng cái, nhìn má trái Đường Khả Hinh, đột nhiên kích động thở phào, đôi tay che chặt miệng, nước mắt ào ào lăn xuống.

      Ba người y tá cũng nhìn chăm chú.

      Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt kì lạ của mọi người, lòng của chợt run lên, thường là vận rủi, làm cho lập tức sợ hãi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, cũng hỏi, tay cũng nhanh chóng nắm chiếc gương ở mép giường, kích động đưa tới trước mặt của mình, vừa nhìn tới trước. . . . . . sửng sốt. . . . . . Nhìn trong gương, ánh mắt sững sờ và rơi lệ, giống như mình ba năm trước đây, chăm chú nhìn mình lúc này, khuôn mặt lâu nhìn thấy, kích động kinh ngạc, vui mừng, nở nụ cười. . . . . .

      " khỏe ? lâu thấy. . . . . ." thanh ngọt ngào xinh đẹp, đột nhiên từ trong giương truyền đến.

      Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, nhìn mình trong giương, hai mắt lên nước mắt, lỗ mũi cao nhọn, đôi môi hình cung xinh đẹp như cánh hoa đào màu hồng, khuôn mặt nhắn, hai bên má ửng hồng, giống như mỹ nhân ngủ say rốt cuộc tỉnh lại. . . . . . vết sẹo kia theo mình ba năm dài, rốt cuộc biến mất, giống như đây chẳng qua là luồng khói, giấc mộng bay . . . . . . Ngón tay tin , khẽ chạm má trái, cảm nhận da thịt trơn mềm, có chút ấm áp, giống như lúc mười chín tuổi. . . . . .

      "Tôi khỏe, ba năm nay, bởi vì rất nhớ , vẫn luôn khỏe. . . . . ." trước gương nhìn trong kính, khuôn mặt run rẩy, nước mắt từng viên kích động lăn xuống, khổ .

      " có quan hệ, tất cả đều qua, tôi trở về. . . . . . tôi trở về xinh đẹp, sau này tôi giúp , giống như con bướm, buồn lo, vui vẻ tung bay . . . . . ." ngọt ngào trong gương, chỉ có mười chín tuổi, ánh mắt sáng ngời, vô cùng tinh tế, vui vẻ tràn đầy năng lượng nhiệt tình tương lai, vui vẻ mỉm cười, : " phải cố lên! Giống như tôi trải qua, vì rượu đỏ trong lòng, cố lên!"

      Đường Khả Hinh nhìn mình trong gương, đột nhiên ngửa mặt nhìn Nhã Tuệ, oa tiếng, kích động rơi lệ khóc rống lên!

      Nhã Tuệ cũng rất kích động ôm chặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười cảm động, rơi lệ nghẹn ngào : "Khả Hinh. . . . . . Đều qua. . . . . . Tất cả đều qua. . . . . . Mặt của khôi phục, rất đẹp. . . . . . rất đẹp, rất đẹp. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, kích động run rẩy ôm chặt , cám ơn khóc : "Con đường này em gian khổ, con đường này, cám ơn chị ở bên em, cũng gian khổ. . . . . ."

      Nhã Tuệ khóc thành tiếng, chỉ ôm chặt Đường Khả Hinh, kích động run rẩy rơi lệ.

      Tô Thụy Kỳ đứng ở bên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới ba năm trước đây, lần đầu thấy , mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở dưới cây đa, bi thương, tuyệt vọng nhìn mình, ánh mắt rời rạc, trống rỗng. . . . . . Hồi tưởng lại ban đầu, đột nhiên kích động mỉm cười, hai mắt giọt lệ, cảm thán cuộc đời biến đổi thất thường. . . . . .

      Đường Khả Hinh vừa khóc rống vừa xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, người đàn ông này, mặc áo blouse màu trắng, cũng giống như ba năm trước đây, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn mọi người, giản dị lại vô cùng khoan dung, trong lòng của đau nhói, chợt đứng dậy, nhào tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, bật khóc : "Cám ơn , Tô Thụy Kỳ, cám ơn . . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ đè nén kích động, ôm chặt Đường Khả Hinh, cảm thán : "Đều qua. . . . . . Sau này tốt hơn. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em mãi mãi đều là em lúc đầu. . . . . . Tin tưởng mình, tương lai tốt đẹp hơn. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , kích động gật đầu, cười biết ơn, nước mắt cuối cùng chảy xuống, dọc theo má trái mềm mại, trợt tới cằm, vang lên tích tích, phát ra chút thanh mơ ước, rơi vào trong gió, rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên sóng lăn tăn. . . . . .
      Gió thổi nhè ! !

      Tòa nhà màu trắng, ở trong ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, sáng lạn, chói mắt.

      Đường Khả Hinh buộc tóc ngắn chạm vai thành tóc đuôi ngựa cao, trán chỉ còn lại vài sợi tóc, đôi mắt to sáng lấp lánh nhấp nháy, nhấp nháy, khuôn mặt trái xoan nhắn, hồng hồng, nụ cười giống như giọt sương, trong suốt lấp lánh.

      " khác xa. . . . . ." Y tá trưởng nhìn Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, áo khoác , buộc tóc lên cao, giống lúc tới, tóc ngắn che mặt, hình tượng nặng nề, lúc này rất tươi mát, xinh đẹp, giống như ở tuổi này, nên có thanh xuân và xinh đẹp.

      Nhã Tuệ vừa lau nước mắt mặt, vừa cầm hoa cầu màu trắng, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, kích động buộc lên tóc đuôi ngựa lên cho , lại nắm chặt bả vai của , nhìn lần từ xuống dưới, nhịn được nở nụ cười, vừa khóc vừa : "Rất đẹp! rất đẹp!"

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Nhã Tuệ bảo vệ mình lâu, ánh mắt lộ ra kích động vui vẻ, lại cảm thấy biết ơn vươn tay ôm chặt bạn thân, xúc động cười : "Cám ơn chị, Nhã Tuệ, cám ơn chị. . . . . ."

      Nhã Tuệ cũng ôm chặt Khả Hinh, cũng rơi lệ nở nụ cười.

      "Được rồi. Bác sĩ chúng tôi chờ ở bên ngoài lâu rồi." Y tá trưởng nhìn hai người kích động, mỉm cười nhắc nhở.

      Hai người bèn nhìn nhau cười, Đường Khả Hinh kích động tới cửa, tách tiếng, mở cửa, kêu to: "Tô Thụy Kỳ! !"

      Tô Thụy Kỳ thay thường phục, nhìn Đường Khả Hinh sau khi chăm sóc da giai đoạn đầu, mỉm cười đứng ở trước mặt của mình, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhàng khoan khoái, nụ cười rực rỡ, khuôn mặt trái xoan nhắn đỏ rừng rực, mắt to lấp lánh, giống như vì sao lấp lánh, sáng ngời động lòng người, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng nõn khỏe mạnh. . . . . . ra lúc em mười chín tuổi, trước khi khuôn mặt chưa bị phá hủy là bộ dáng này, hoạt bát, tinh nghịch, động lòng người, ra ba năm nay trước, vẫn luôn suy nghĩ, quá khứ của em như thế nào. . . . . . ra là như vậy . . . . . .

      Tô Thụy Kỳ dịu dàng mỉm cười nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng kích động nở nụ cười nhìn , giọng ngọt ngào, trong trẻo: " chờ lâu rồi sao?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt to sáng ngời hấp dẫn người của , lóe lên ánh sáng của thanh xuân , mỉm cười : "Đúng vậy. . . . . . Chờ lâu lắm rồi. . . . . . lâu. . . . . . lâu rồi. . . . . ."

      "Vậy thôi! !" Đường Khả Hinh lập tức níu chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười .

      "Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười, xúc động gật đầu.

      Nhã Tuệ ra, nhìn hai người bọn họ, cố ý cười : "Tốt, Đường Khả Hinh, có bạn khác phái nhớ đến người cũ !"

      Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, cười ha ha to, tới bên cạnh , níu chặt tay của , hưng phấn : "Nào có? Chị là bảo bối của em, làm sao nhớ chị? Ba năm nay, phần lớn thời gian đều là hai người ở bên em, làm phiền hai người rồi. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ và Nhã Tuệ cùng bật cười, cùng nhau về phía trước.

      Phía trước có người đàn ông mặc màu trắng áo blouse, đeo mắt kính, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu, trong tay cầm hồ sơ bệnh án, mới vừa từ phòng làm việc của mình ra, bắt đầu kiểm tra phòng bệnh. . . . . .

      "Văn Kiệt?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, gọi .

      Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt xoay người, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, liền khẽ mỉm cười, : "Hôm nay phải nghỉ phép sao, tại sao trở về bệnh viện? Lại yên lòng bệnh nhân kia?"

      Tô Thụy Kỳ cười : "Dẫn bệnh nhân của tôi tới đây tháo băng gạc, mặt của ấy mới vừa khôi phục."

      Hàn Văn Kiệt nghe vậy liền hơi xoay mặt, nhìn bên cạnh , mặc lịch , dáng dấp vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to mộng ảo ngập nước, nhấp nháy, nở nụ cười hết sức ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa cao, tràn đầy thanh xuân. . . . . .

      "Khả Hinh, Nhã Tuệ, vị này chính là bạn thân của tôi ở bệnh viện, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất của bệnh viện, người con thứ ba của nhà họ Hàn, bác sĩ Hàn. . . . . ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười giới thiệu.

      "Hàn tiên sinh, chào . . . . . ." Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt, đồng thời cung kính gật đầu, gọi .

      "Chào các . . . . . ." Hàn Văn Kiệt cũng lễ phép nhìn họ, khẽ mỉm cười, mới nhìn Tô Thụy Kỳ, nghề nghiệp hỏi: "Sauk hi tháo băng gạc, tất cả có vấn đề chứ?"

      " có vấn đề!" Tô Thụy Kỳ mỉm cười .

      "Cả nước chỉ có mới có thể cầm hai cây dao. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nhìn , cười , .

      "Đừng lời khách sáo, có thời gian ăn cơm, chúng tôi trước." Hôm nay tâm trạng của Tô Thụy Kỳ tốt.

      "Tốt. . . . . ." Hàn Văn Kiệt đáp lời, nhìn bọn Đường Khả Hinh cũng mỉm cười gật đầu cái, khỏi.


      Nhã Tuệ xoay người, nhìn bóng lưng đẹp trai của Hàn Văn Kiệt, đột nhiên hỏi: "Người con thứ ba của nhà họ Hàn, chính là tam thiếu gia của Hàn thị?"

      "Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ gật đầu cười .

      "Trời ạ! trai của ấy là ông trùm giới bất động sản. . . . . khách sạn trực thuộc cũng đếm xuể." Nhã Tuệ nhịn được .

      Đường Khả Hinh nghe vậy, nhịn được quay đầu lại, tò mò nhìn bóng lưng Hàn Văn Kiệt từ từ xa.

      Lúc này điện thoại di động vang lên.

      Nhã Tuệ nhanh chóng nhận điện thoại, là giọng của Trần Mạn Hồng, lập tức vui vẻ : "Mạn Hồng? Tôi cho biết, mặt của Khả Hinh khôi phục rồi ! ! Đúng vậy! Khôi phục! Cám ơn . . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Được, chúng tôi tới ngay! !"

      "Chuyện gì?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.

      Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, mỉm cười : "Mạn Hồng hỏi mặt của khôi phục như thế nào, tôi rất tốt, ấy chúc mừng , để ăn mừng khôi phục gương mặt, để cho đến "Gucci" chọn vài bộ lễ phục, tham gia tiệc cưới của ấy."

      "A. . . . . . cần chứ?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười : "Tùy tiện là tốt rồi."

      "Làm sao có thể tùy tiện?" Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : " phải biết, lần này Tào Phó tổng và Mạn Hồng tổ chức hôn lễ, là chuyện lớn của Tập đoàn Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu, đây là lần đầu tiên, hai tập đoàn có cặp đôi, lão Chủ tịch của chúng ta cũng muốn mượn cơ hội này, giải thích tin tức bất hòa của hai đại Tổng Giám đốc, cho nên hết sức long trọng, đến lúc đó có ít nhân vật chính trị nổi tiếng tham gia hôn lễ, mà người chứng hôn là. . . . . Tổng Giám đốc Tưởng và Trang Hạo Nhiên. . . . . ."

      xong, lập tức có chút cố kỵ nhìn Đường Khả Hinh.

      Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, sắc mặt hơi bình tĩnh, lại nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười : "Nếu là như vậy, giống như phải chọn bộ lễ phục thích hợp. . . . . ."

      "Đó là đương nhiên, bây giờ xinh đẹp như vậy, mặc váy vào, biết xinh đẹp đến cỡ nào!" Nhã Tuệ lập tức cười .

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được bật cười.

      "Lúc này. . . . . ." Tô Thụy Kỳ dừng ở tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Có phải em nên gọi điện thoại cho người em mới vừa đuổi hay ? đoán chừng bây giờ ấy nóng như lửa đốt rồi !"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt xẹt qua chút dịu dàng, đột nhiên mỉm cười.

      Văn phòng Tổng Giám đốc.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, tựa vào ghế da, cầm bút máy, tâm tư xem tài liệu, chỉ gõ mặt bàn bên trái, gõ mặt bàn bên phải, hề có tinh thần.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Trang Hạo Nhiên trả lời, nghĩ tới lúc nảy Đường Khả Hinh đuổi mình khỏi, nét mặt quyết liệt, lại thở dài cái, rất lo lắng, nhưng chỉ đành phải tôn trọng ý kiến của .

      Tiêu Đồng cũng đợi người này đáp lời, tự mình đẩy cửa tới, nhìn Trang Hạo Nhiên : "Lão đại! Bộ phận hành chính, phòng thị trường muốn liên hoan, muốn phê chuẩn hóa đơn ở Khách sạn Á Châu."

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, tay cầm bút máy, vẫn ngừng gõ.

      "Kí bao nhiêu?"

      "Tùy tiện"

      "Vậy rốt cuộc là kí bao nhiêu?"

      "Tôi tùy tiện!" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên, lại rời rạc.

      Tiêu Đồng nhìn dáng vẻ của , liền nhịn được híp mắt cười, trêu chọc : "Nếu , bàn đặt 300 ngàn nhé?"

      Trang Hạo Nhiên trừng mắt, rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhìn hướng Tiêu Đồng, thẳng: "Bà ơi! Chừa cho tôi chút tiền được ? Tương lai tôi còn phải góp tiền mua đồ cưới cho !"

      Tiêu Đồng nhịn được bật cười, : "Ai kêu trả lời!"

      "Ôi, chớ phiền! ! Tự xem làm ! Chút chuyện này, cũng phải tìm tôi," Trang Hạo Nhiên muốn chuyện nữa, cầm tài liệu lên muốn tiếp tục phê duyệt! !

      "Vậy 30 ngàn bàn?" Tiêu Đồng nhìn , án theo thông lệ, .

      "Ừ" Trang Hạo Nhiên đáp.

      "Vậy tôi ra ngoài! Gần đây bận việc muốn chết! ! Hôn lễ của Tào Kiệt, tôi còn phải làm dâu phụ, còn chưa có thử lễ phục!" Tiêu Đồng xoay người ra ngoài.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, lại nhịn được vừa nhìn tài liệu vừa cười : "Tôi khuyên đừng làm dâu phụ, cẩn thận ai thèm lấy."

      "!" Tiêu Đồng phịch tiếng, đóng cửa lại! !.

      Trang Hạo Nhiên bật cười, muốn chăm chú nhìn tài liệu lát, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, lập tức để bút máy xuống, cầm điện thoại di động lên, alô tiếng.

      Tiếng của Nhã Tuệ từ đầu kia truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên cảm thấy vui mừng cười : "Là sao?"

      "Ừ. . . . . . Nhưng có chuyện, tôi muốn phiền . . . . . ." Nhã Tuệ đứng ở trước cửa sổ sát đất trong cửa hàng thời trang cao cấp, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên kia thử lễ phục, liền mỉm cười : "Lúc mới vừa tới, thời tiết còn trong sáng, nhưng bây giờ trời có chút u ám, tôi đoán chừng sắp mưa, cậu chủ Tô tạm thời có chút việc rồi, cho nên có thể tới đón chúng tôi về nhà hay , bên này tắc xi tốt."

      "Tôi đến ngay! !" Trang Hạo Nhiên lập tức cúp điện thoại, nhắc tây trang, mặc vào, bước nhanh ra bên ngoài.

      "Lão đại, đây là hóa đơn trình kí. . . . . ." Tiêu Đồng đứng ở bên cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp về phía trước, ngạc nhiên suy nghĩ, có chuyện gì?

      Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, đứng ở bên, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ phía ngoài cửa sổ, đường phố xe cộ tới lui, trong huyên náo, lộ ra phồn hoa, mỉm cười cái.

      "Gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc chưa?" Bóng dáng màu xanh nhạt của Đường Khả Hinh từ đầu kia truyền đến.

      "Gọi rồi. . . . . ."

      " ấy tới?"

      "Ừ. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn bóng lưng của , khẽ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn trong kính bày đầy các loại trang sức đắt tiền, cũng dịu dàng mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 485: CHIẾC Ô

      Lúc giữa trưa.

      Ánh mặt trời rực rỡ. Đường phố bóng cây nối liền nhau, xe cộ lui tới, thành phố nhộn nhịp.

      Trang Hạo Nhiên lái chiếc xe thể thao Mercesdes Benz, nhanh chóng chạy nhanh tới trước cửa hàng "Guicci", dừng xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà độc lập ba tầng, mặt tường lấy màu xám tro làm chủ, bên trong tủ kính, phát ra ánh sáng cao quý, chăm chú nhìn cửa sổ sát đất ở tầng hai suy nghĩ chút, tháo dây nịt an toàn, xuống xe.

      Hai người nhân viên trong cửa hàng, người mặc đồng phục màu bạc ra, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cung kính gọi: "Tổng Giám đốc Trang"

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vào trong cửa hàng sang trọng, thấy có mấy người khách nữ danh tiếng, ở nơi đó chọn thời trang mùa xuân mốt mới của Paris, im lặng xoay người lên cầu thang xoắn ốc.

      Mấy thiên kim tiểu thư, đứng ở trước quần áo và trang sức muôn màu rực rỡ, nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xanh dương đậm, nghiêng người lên cầu thang xoắn ốc, thân hình đẹp trai trí tuệ, cũng khỏi kêu : "Cậu ấm nhà ai, đẹp trai như vậy?"

      "Bộ quần áo người ấy, dường như là chuyên gia Carl may đo đấy, toàn cầu cũng chỉ có bộ, làm bằng thủ công tinh chuẩn, tôi từng xem qua tạp chí lần, vẫn còn ngạc nhiên, là thiết kế cho cậu ấm nhà kia sao? Người nào có thể mời được chuyên gia Carl?" Có thiên kim, .

      "Cậu ấm nhà nào vậy?" danh viện dẫn đầu hơi lớn tuổi, nhìn nhân viên trong cửa hàng hỏi.

      "Tổng Giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu. . . . . ." Nhân viên làm việc lập tức .

      Ba người kinh ngạc há hốc, khiếp sợ : "Trang. . . . . . Trang Hạo Nhiên?"

      "Khó trách ấy mời được chuyên gia Carl, chị của ấy, Trang Ngải Lâm là danh viện phương Đông hạng nhất tại Paris, cho dù đâu, đều là thượng khách chuyên gia thời trang Paris, em trai ở nước là người đàn ông phương Đông mà chúng danh viện mơ ước nhất!"

      "Sao ấy tới cửa hàng chúng ta?"

      Mấy người bắt đầu rối rít bàn tán.

      Trang Hạo Nhiên lên lầu hai, nhìn đại sảnh màu tím nhạt tôn quý, khắp nơi bày trí thời trang Paris mùa xuân hết sức lóa mắt, có áo khoắc ghi lê kiểu nữ, còn có trang phục công sở nữ, có nhìn thấy váy dạ hội.

      "Tổng Giám đốc Trang, mời ngài ở nơi này chờ chút. Khu chuyên váy dạ hội ở lầu ba, có ba vị tiểu thư bao sảnh thử quần áo. . . . . ." Quản lý dẫn hai nhân viên làm việc, mỉm cười tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, mời ngồi ghế sa lon ở giữa phòng khách, chờ đợi.

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên về phía ghế sa lon, ngồi xuống, nhắc cổ tay, nhìn thời gian đồng hồ, gần 1 giờ rồi.

      Nhân viên làm việc cẩn thận bưng qua chai Cabernet Sauvignon Conti 2000, cẩn thận đặt ở trước bàn thủy tinh.

      " cần, tôi lái xe." Trang Hạo Nhiên căn dặn.

      "Vâng . . . . ." Nhân viên làm việc nghe xong, lập tức thu hồi chai rượu đỏ, sau đó vào phòng nghỉ ngơi, pha ly Thiết Quan , cẩn thận đặt ở trước bàn thủy tinh.

      Trang Hạo Nhiên hơi có chút căng thẳng ngồi ở ghế sa lon, tay đặt thành ghế dựa, ngón tay gõ , suy nghĩ biết Đường Khả Hinh như thế nào?

      "Tổng Giám đốc Trang tới rồi?" Nhã Tuệ từ lầu xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười .

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười đứng lên, về phía Nhã Tuệ, : "Lúc nảy công việc cũng nhiều lắm."

      "Vất vả cho rồi." Nhã Tuệ nhìn , cười .

      " vất vả. . . . . ." xong, nhìn Nhã Tuệ, có chút lo lắng hỏi: "Khả Hinh đâu? ấy sao chứ? Mặt khôi phục sao?"

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, cười : " ấy mới vừa thay váy dạ hội xong, sắp xuống lầu, nhìn xem. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lập tức nghe được tiếng bước chân êm ái, liền ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang xoắn ốc.

      , tóc buộc lên, mái tóc giả màu đen xõa dài tới ngang lưng, trán đội mũ quả dưa màu trắng kiểu lớn cỡ bàn tay, khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt to ngập nước, bóng mắt màu be, mũi cao nhọn, thoa chút phấn hồng, hết sức hấp dẫn mê người, vẫn cánh môi màu hồng lộ ra ánh sáng trơn bóng, khẽ mỉm cười, như trăng rằm, mặc váy dây dài màu trắng bó sát người, chậm rãi xuống, đuôi váy hình bán nguyệt dài kết hoa Mãn Thiên Tinh nho , theo bước chân dần dần hạ xuống, đuôi váy quét ra thanh, vải lụa màu trắng hai vai rũ xuống cánh tay, cao quý long trọng nhàng, giày cao gót 12 cm, nhàng bước cầu thang xoắn ốc, hơi cẩn thận. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn , sửng sốt.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng cười dịu dàng, khuôn mặt trái xoan nhắn, mềm mại ửng hồng, môi đỏ mọng hé mở, cũng xinh đẹp khiến người động lòng.

      Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nụ cười thu hút của , lập tức hít thở thông.

      Đường Khả Hinh vừa nhìn , vừa vịn cầu thang xoắn ốc xuống, từng bước, từng bước, rốt cuộc đạp tới mặt bằng, trong lòng tràn ngập biết ơn và dịu dàng tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn . . . .

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh sau khi buộc tóc ngắn lên, khuôn mặt trái xoan nhắn hoàn toàn lộ ra, rất dịu dàng, da thịt mềm mại, cằm nhọn khéo léo, có chút hấp dẫn. . . . . . Đây mới là xinh đẹp.

      "Hôm nay. . . . . . Có phải em cao chút hay ?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, hỏi.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng, nhìn , mỉm cười, đáp: "Ừ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi mềm mỏng cười : "Mới vừa rồi, em thay váy, nhưng bởi vì nó quá dài, em giữ được, nhân viên làm việc chuẩn bị cho em đôi giày 8cm, sau đó em hỏi ấy, tôi cao 1m61, cộng thêm 8cm, là cao bao nhiêu? Họ , gần 1m70, trong lòng của em suy nghĩ, còn chưa đủ, cao 1m90, nên em chọn đôi cao nhất 12 cm. . . . . . xem?"

      xong, nâng váy trắng tinh lên. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn nhấc đuôi váy trắng tinh lên, lộ ra giày thủy tinh lấp lánh, quả nhiên cao, ngón chân trắng nõn, ở giày thủy tinh trong suốt, sáng lên màu da xinh đẹp, bàn chân hơi hồng, mắt cá chân cao, càng lộ vẻ mê người, dịu dàng mỉm cười.

      Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như mộng, nhu tình như nước, cười ngọt ngào : "Em biết dáng dấp của em cao, cho nên sau này phải mua nhiều giày cao gót chút, như vậy đứng ở bên cạnh , có vẻ quá thấp. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hai mắt nhộn nhạo mấy phần tình cảm, dịu dàng cảm tính hỏi: "Tại sao, phải mang giày cao gót cao như vậy?"

      "Bởi vì khát vọng em lớn lên . . . . . . Mặc dù em có cách nào để cao lên, nhưng em luôn có biện pháp, từ từ làm cao, cho đến có ngày, có thể kiêu ngạo, tự hào đứng ở bên cạnh , xứng đôi với , trong tương lai, quan tâm nhiều hơn, mặc dù em có cách nào làm tòa núi lớn, giống như ở bên cạnh em, . . . . . . . . . Tôi làm chiếc ô ." Đường Khả Hinh nhìn , khẽ nhếch môi , tinh nghịch cười .

      Trang Hạo Nhiên nhìn , dịu dàng cười : "Chiếc ô ?"

      "Vâng, chiếc ô . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , cười ngọt ngào, .

      "Chiếc ô dùng để làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cảm tính hỏi.

      Đường Khả Hinh cười : "Vì che cho chút gió, ngăn cản chút mưa."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua ngọt ngào, nhìn , nhịn được cười : "Ngoan như vậy?"

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra chút nũng nịu, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười : "Dĩ nhiên!"

      "Chiếc ô lớn đến bao nhiêu?" Trang Hạo Nhiên nhìn , lại dịu dàng hỏi.

      Đường Khả Hinh nhàng suy nghĩ chút, liền hơi bước tới bước, gần như dán sát lồng ngực của , đưa ngón tay ngọc thon dài, che hai mắt trướcnh, cười : "Lớn thế này. . . . ."

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên vừa động, hai mắt nhắm lại, cảm nhận được bàn tay ấm áp của này dán hai mắt của mình hiểu đó là toàn bộ thế giới. . . . . .

      Xúc động càng tăng.

      Hai mắt kích động khẽ chớp, vươn tay, nắm bàn tay bé trắng nõn, kéo xuống, mở mắt, mỉm cười nhìn trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào, cảm tính : "Hứa hẹn lung tung cũng phải là chuyện đùa. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lại mỉm cười : "Em từng bởi vì hai lời hứa, suýt chút nữa mất mạng, nhưng em vẫn muốn hứa. . . . . . Bởi vì lời hứa, chuyện rất tốt đẹp. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu, lên tiếng, lại lên nụ cười kích động.

      Trang Hạo Nhiên thở khẽ hơi, ôm vào trong ngực, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của .

      Nhân viên làm việc và Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ ăn ý như vậy, tất cả đều im lặng xuống lầu.

      Trang Hạo Nhiên đẩy thân thể mềm mại của ra, vươn tay, véo cằm của , hai mắt dịu dàng xoay tròn, tiếp tục nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của . . . . . .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cũng rất dịu dàng mỉm cười nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nắm bả vai trần của , cúi người xuống, hôn má trái của . Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua chút sững sờ nhưng cuối cùng có chút cảm động.

      Môi của Trang Hạo Nhiên nhàng tiếp xúc da thịt mềm mại bên má trái của , đột nhiên nhịn được ôm eo thon của , lại hôn vành tai má trái của . . . . . .

      Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thân thể lập tức mềm nhũn, kịp suy nghĩ, cả người lập tức bị nhu tình của như sóng biển xô tới làm cho mình lập tức thất thần, ý loạn tình mê.

      Trang Hạo Nhiên hôn tới da thịt bên cạnh môi , đột nhiên nâng tròng mắt nóng bỏng, nhìn ! Mặt của Đường Khả Hinh ửng hồng, rốt cuộc khôi phục chút ý thức, muốn đẩy ra. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt thân thể của , lại hôn lên trán , lại hôn má trái của , hôn từng chút từng chút như thế, vỡ vụn. . . . . .

      Giống như. . . . . . Giống như. . . . . .

      Ánh mặt trời sau giữa trưa, áp xuống, hai bóng dáng trùng điệp, giống như hôn môi, nhàng triền miên chung chỗ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 486: CON VỊT XẤU XÍ VÀ THIÊN NGA TRẮNG

      Chiếc xe thể thao Mercedes-Benz chạy như bay ở đường.

      Trang Hạo Nhiên tay cầm tay lái, nhìn phía trước có nhiều xe từ từ giảm chân ga, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt lại xẹt qua chút sắc bén.

      Đường Khả Hinh thay váy lễ phục, mặc lại thường phục, vẫn buộc tóc đuôi ngựa cao, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhàng chơi đùa với thiên nga thủy tinh đáng Trang Hạo Nhiên mới vừa mua cho , chiếc nhẫn Phong Tín Tử ngón giữa, lúc mui xe mở ra ánh mặt trời chiếu vào trong, lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

      Đèn đỏ sáng lên.

      Trang Hạo Nhiên dừng xe, tay có chút nhàm chán muốn cầm cần gạt, ngờ tay đụng phải bàn tay bé của Đường Khả Hinh mới vừa buông xuống, giật mình, rút trở về, hoảng sợ : "Lúc nảy có hôn miệng ! !".

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhịn cười nhìn .

      Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, tay lau mồ hôi trán.

      Đèn xanh sáng lên.

      Trang Hạo Nhiên vội vàng kéo cần gạt, làn gió xuân thổi tới, lập tức quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng : "Nhìn nhóc em trở nên đẹp mắt như vậy, làm cho người ta vui vẻ, hiểu chưa? phải là trai của em sao? trai thân thiết với em được sao?"

      Đường Khả Hinh cúi xuống, vẫn chơi đùa con thiên nga thủy tinh trong tay, đột nhiên dịu dàng : "Con vịt xấu xí thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được. . . . . ."

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn , hỏi: "Có ý gì?"

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên cười : "Em , con vịt xấu xí thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được, mặc dù hôn em… em cũng hiểu, xinh đẹp chỉ là nhất thời. . . . . . Em có giàu tưởng tượng, cảm giác mình là thiên nga."

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, mới vừa muốn chuyện, điện thoại di động reo lên, sững sờ, nhận máy Bluetooth headset bên trong xe, đeo tai nghe, hỏi: "Là ai?"

      "Chết ở nơi nào hả? Cậu lại có ở công ty?" Giọng sắc nhọn của Trang Ngải Lâm truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên chấn động, cầm chặt tay lái, : "Ở bên ngoài. Đón bạn bè, chuyện gì?"

      "Xe của tôi bị hư, đến võ đường đón tôi," Tiếng của Trang Ngải Lâm truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, bất đắc dĩ : "Sao gọi điện thoại cho tài xế ? Em phái người qua đón chị thôi."

      "Tôi nuôi cậu lớn như vậy, cậu gặp tôi dùng đến tài xế sao?" Tiếng của Trang Ngải Lâm lạnh lùng truyền đến, ngay lập tức truyền đến tiếng phá hủy!

      Cả người Trang Hạo Nhiên run cái, giống như bị dọa sợ , chỉ đành phải bất đắc dĩ : "Được rồi. Em đón chị, gửi địa chỉ vào di động của em."

      "Cúp!" Tiếng của Trang Ngải Lâm lập tức biến mất.

      Lúc này Trang Hạo Nhiên lái xe, từ từ chạy dọc theo trung tâm thành phố đến đường lớn Tây Lâm, vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Khả Hinh, xin lỗi, có chút chuyện, có cách nào đưa em về nhà."

      Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Trang Hạo Nhiên bật cười : " có việc gì, là . . . . . . là. . . . . . phải đón chị của . . . . ."

      Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc : "Chị của trở về nước rồi?"

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lái xe, lái về phía trước tòa nhà thị chính trung tâm, nơi đó có tấm bảng hiệu tắc xi màu xanh lá.

      "Em muốn gặp chị! !" Đường Khả Hinh lập tức cười, ánh mắt lóe lên, biết vui vẻ đến cỡ nào!

      Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười khổ, : "Có cái gì tốt mà gặp?"

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, hai mắt thoáng qua chút mất mát, nhìn : "Có phải loại người có thân phận như em, với cao tới chị của hay ?"

      Trang Hạo Nhiên dừng xe ở trước bảng hiệu tắc xi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu, bộ dáng hơi giống dâu , bật cười : "Cưng ơi, em muốn với cao, nhiều lắm là với cao tới thôi, đừng với cao tới chị ấy! Chị ấy cũng phải là gì của em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chợt có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, khổ sở nghẹn ngào : "Em vẫn muốn, chị của chính là chị của em, cho nên em rất ưa thích rất ưa thích chị của , nhưng ngờ, lại còn , chị ấy phải là gì của em? Cũng chính là em tự mình đa tình?"

      " phải ý này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở dài hơi, : "Chị của phải người bình thường. phải với em sao? Tử Hiền nhìn thấy chị ấy cũng hoảng sợ đến muốn chết. . . . . ."

      " dối! !" Đường Khả Hinh tin, ngồi tại chỗ, tỏ ra tức giận : " nhất định cũng muốn cho em gặp mặt chị ấy! Bởi vì sợ em làm mất mặt !"

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn xuống cái, thở dài hơi, nhưng vẫn kiên trì chuyển xe, nghiêng người qua cởi bỏ dây nịt an toàn cho , : "Được rồi, đừng làm rộn nữa. Mau trở về thôi, phải vội đến đón chị ấy? mang theo váy của em. . . . . ."

      từ chỗ ngồi phía sau cầm váy trắng cùng mũ quả dưa mới vừa mua trong cửa hàng Guicci cho , nhét vào trong ngực Đường Khả Hinh, muốn đẩy xuống xe, gọi tắc xi cho .

      nghĩ tới có thể như vậy! !

      Đường Khả Hinh ôm túi giấy của mình, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, người khác có thể nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho mình, lại cảm thấy tức giận, muốn xuống xe. . . . . .

      "Này! ! Nhanh xuống xe, thời gian của nhiều lắm, đón chị ấy chậm, chị ấy tức giận . . . . . ." Trang Hạo Nhiên muốn kéo Đường Khả Hinh xuống xe.

      " muốn! !" Đường Khả Hinh ôm váy, chính là muốn xuống xe! !

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn , có cách nào : "Bảo bối! Nghe lời! Nhanh xuống xe! gọi tắc xi đưa em về nhà."

      " muốn!" Đường Khả Hinh muốn, ôm váy, đôi mắt to sáng, vô cùng quật cường!

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa xe, bất đắc dĩ nhìn , thở dài, : " nên ồn ào, được ? Nhanh xuống xe."

      " muốn! Em muốn gặp chị! !" Đường Khả Hinh bướng bỉnh!

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn , khẽ nhăn mày, có cách nào với : "Em đấy, em muốn gặp chị ấy đấy, nếu như. . . . . . chút nữa, em bị khi dễ. . . . . ."

      " !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to!

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng rất tức giận, đột nhiên nhăn mặt, mỉm cười, : "Tốt. Vậy ."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức kéo dây nịt an toàn, cài rất nhanh, ngoan ngoãn ôm váy trắng của mình, ngồi tại chỗ, cười dịu dàng động lòng người, biết xinh đẹp đến cỡ nào!

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng , chợt mỉm cười, chỉ đành phải ngồi trở lại vị trí, phát động xe, : " thôi! chút nữa qua nhìn thấy chị ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ, im lặng! Miệng của chị ấy độc ác nữa, em cũng phải im lặng! Hiểu?"

      "Ừm!" Đường Khả Hinh liền vội vàng gật đầu! !

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chút, ngay lập tức cầm tay lái, hơi đạp chân ga, cho xe chạy thẳng.

      Đạo quán võ thuật nằm ở bên cạnh khu tòa nhà chính phủ, ba tầng lầu hết sức oai phong, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận tiếng la.

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy xe đến trước đạo quán, dừng xe.

      Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà ba tầng, ngạc nhiên hỏi Trang Hạo Nhiên. . . . . ."Chúng ta tới đây làm gì?"

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh sững sờ, nhịn được cười : "Đón chị ấy. . . . . ."

      "Chị của tới nơi này làm gì?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, chỉ mở cửa xe, : "Xuống đây , bà ơi, chị của thích võ thuật, thỉnh thoảng tới đây rèn luyện thân thể."

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh bật cười, : "Hiểu rồi, lúc em còn , cha còn để cho em học Taekwondo. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ đỡ xuống xe, cùng vào đạo quán gần 2000 mét vuông, nhân viên làm việc trực tiếp hướng dẫn bọn họ, Trang Ngải Lâm ở căn phòng thứ nhất, bên trái tại lầu ba.

      Lối dài, sàn nhà bằng gỗ nguyên chất và các mặt tường, lộ ra loại khí thâm trầm.

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng lên lầu ba, đạp sàn gỗ, trải qua hành lang dài, rốt cuộc tới gian phòng thứ nhất.

      Đường Khả Hinh hết sức hết sức mong đợi cũng tò mò đứng ở bên cửa, ôm váy trắng của mình, cùng Trang Hạo Nhiên nhìn vào bên trong. . . . . .

      "A . . . . . ." người đàn ông mặc đạo phục màu trắng, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt khổ sở từ chính giữa đạo trường hơn 100 mét vuông, té xuống, nện ở cạnh cửa, tay đè ngực, khổ sở kêu lên.

      Đường Khả Hinh nhìn ta, có chút hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy , tuổi chừng 30, vóc người cao gầy, dáng dấp xinh đẹp, mái tóc xoăn dài buộc đuôi ngựa, mặc đạo phục màu xanh dương đậm, nắm chặt hai quả đấm, lườm mắt nhìn về phía ba người đàn ông sắp tới, hô to tiếng, chạy như bay đến, tung người lên, nhanh như tia chớp, hai mắt sắc bén chợt lóe, hướng trước ngực ba người đàn ông, đá liên hoàn ba cước, ở trung xoay tròn 360 độ, xoay người giơ chân, đạp thẳng vào đầu ba người đàn ông, tiếng bốp bốp bốp vang lên!

      "A, a, a! !" Ba người đàn ông đồng thời ngã mặt đất, khổ sở ngửa mặt, gào lên.

      Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, thể tin nổi há to mồm.

      "A . . . . . . . . . . . " Người đàn ông cuối cùng nhào tới, giơ tay muốn so chiêu với ! !

      Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, mỉm cười, trước khi người đàn ông sắp xông tới, lấy tốc độ như tia chớp, cũng lao về phía trước, lộn đầu lật 360 độ, lúc người đàn ông đến gần thân thể bay lên trung, hai chân kẹp chặt cổ của ta, ánh mắt chợt lóe, hô to tiếng, vặn mạnh cái, hung ác đập người đàn ông xuống đất, cùi chỏ thụt xuống kích trí mạng, đập giữa tim! ! !

      "A . . . . . . . . . . . " Người đàn ông kia bởi vì khổ sở nôn như điên búng máu, cuối cùng ngất xỉu.

      Cả võ đường, lập tức yên tĩnh, ngoại trừ nghe thấy chút tiếng kêu gào yếu ớt.

      Đường Khả Hinh run rẩy nắm túi giấy, con ngươi muốn rớt ra, nhìn mười mấy đàn ông ngã mặt đất, có chút mắt hoa, có chút giãy giụa, ruột gan chấn động cũng rớt xuống rồi.

      "Chị. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thấy nhưng thể trách, có chút bất đắc dĩ gọi chị .

      Trang Ngải Lâm nhanh chóng nghiêng mặt, biết từ khi nào trong tay xuất con dao , nhìn Trang Hạo Nhiên nóng mắt hét to: "Tại sao trễ như thế?"

      con dao bén nhọn, như mũi tên nhọn bay về phía trước nhanh chóng xẹt qua mặt Trang Hạo Nhiên, đâm thẳng vào trong khung cửa, lắc lư lay động sáng ở trước mặt Đường Khả Hinh, vừa nhìn con dao sắc bén, cách mình cũng chỉ 3 cm, sắc mặt lập tức tái nhợt, lòng bàn tay mềm nhũn, túi giấy rơi xuống. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 487: ÁNH MẮT

      Chính giữa võ đường trống ! !

      Mười mấy người đàn ông mới vừa bị Trang Ngải Lâm đánh tan tác, mọi người cũng đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, vừa ngồi ở ghế sa lon độc lập màu trắng sữa, vừa liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh run rẩy đứng ở trước mặt của mình, vừa nhận lấy trà nhân sâm táo đỏ quán trưởng đưa đến trước mặt mình, mở nắp chung, thổi mấy cái, nhìn trà nóng màu vàng nhạt, gợn lên song lăn tăn, mới cúi đầu hớp ngụm .

      Bên cạnh vắt chiếc váy trắng, cùng chiếc mũ tròn .

      Sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt run rẩy nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt như có chuyện gì, nhớ tới mới vừa rồi giải quyết nhiều người đàn ông xong, ngay cả hơi thở cũng thở gấp, lại bị hù dọa đến mật vỡ ra, dám câu, xem như hiểu được, tại sao chị Trang ở Bắc bán cầu, Tử Hiền ở Nam Bán Cầu rồi. . . . . . tại chỉ muốn Ngoại Tinh Cầu. . . . . .

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn thái độ của chị , liền có chút lo sợ, nghiêng mặt, nhìn Khả Hinh bên cạnh chút.

      Trang Ngải Lâm liếc mắt.

      Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, nhìn tới trước.

      "Người vào đạo tràng của tôi, có hai loại. . . . . ." Trang Ngải Lâm cẩn thận để ly trà trong tay xuống, từ từ sâu kín .

      Ý tứ của những lời này chỉ vào mình.

      Đường Khả Hinh nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía Trang Ngải Lâm.

      Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng tiếp: " là tìm tới tôi bái sư. . . . . . Hai. . . . . . Là tìm tới tôi khiêu chiến! !"

      Trái tim cũng vỡ ra.

      Cả người Đường Khả Hinh bị dọa sợ , hai mắt nhấp nháy, cũng dám lời nào, ghi tạc lời của Trang Hạo Nhiên ở trong lòng.

      " là loại nào?" Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vẻ mặt căng thẳng run rẩy, sợ hãi rụt rè.

      Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nghiêng mặt nhìn Khả Hinh, ánh mắt nhắc nhở , ngàn vạn lần được chuyện, ngàn vạn lần được chuyện, chỉ cần em bỏ qua lời của chị ấy, giống như Cố Di, liền thoát qua kiếp.

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn dám nhúc nhích.

      "Câm à ?" Trang Ngải Lâm nhìn , đột nhiên nhạo báng hỏi.

      Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi tức giận thở gấp đứng ở bên, quả nhiên vẫn lời nào.

      Hôm nay Trang Ngải Lâm dường như hơi kiên nhẫn, ngửa mặt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười : " là đồ vô dụng! Ngay cả cũng xong, còn dám làm em của em trai tôi ?"

      "Chị!" Trang Hạo Nhiên lập tức lên tiếng chị, nhanh: "Chị đừng như vậy, dọa ấy."

      Trang Ngải Lâm lập tức trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại sắc bén : "Muốn cậu tìm vợ, cậu tìm em làm cái gì? Em kết hôn với cậu, sanh con, chăm sóc cha mẹ sao? Tất cả đều là thứ nhát như chuột! !"

      xong, lập tức đứng lên muốn ra ngoài.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm ôm vai đứng lên, sắp ra ngoài, lập tức như người của võ đường, quỳ mặt sàn, giọng điệu kiên định : "Chị! ! Xin chị thu em làm đệ tử !"

      Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn .

      Trang Ngải Lâm cũng ôm vai, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nhu nhược quỳ mặt sàn, tròng mắt hơi híp, : ". . . . . . gì?"

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh đột nhiên hết sức kích động : "Trước kia em làm việc ở quán bar, thường có đàn ông muốn sờ ngực em, em thường xuyên phải vung chai bia, chính là ném mất cái khay, nhưng sau đó em hết sức hết sức khổ não chuyện này, cho đến khi có người khách đến quán, nhìn thấy em bị khách sỗ sàng, liền dạy cho em chiêu vặn ngón tay của đàn ông. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thu tay ra phía sau.

      Trang Ngải Lâm hơi quay mặt sang, mắt lạnh nhìn .

      "Từ đó về sau, em liền dùng chiêu kia, chế phục nhiều người. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng .

      Ánh mắt của Trang Ngải Lâm lên chút nụ cười, nhìn nhóc này.

      "Nhưng. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, lập tức rất thán phục, cười : "Mới vừa rồi chị rất xinh đẹp !"

      Ai thích được người tâng bốc?

      Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt kích động của Đường Khả Hinh, đôi mắt to, linh hoạt nhạy bén, liền nở nụ cười hả hê, : "Có ?"

      " !" Đường Khả Hinh lại quỳ mặt đất, hết sức hết sức thành khẩn gật đầu, lại : "Cho nên, xin chị thu em làm đệ tử !"

      ". . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ôm vai nhìn nhóc này, khẽ nhếch nụ cười sắc bén.

      Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh nhắc nhở, khẽ: "Này! Em điên hả? Em chưa thử qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của chị ấy phải ?"

      Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, mặt lập tức bốc lửa, cắn răng nghiến lợi : "Đồ vô dụng! ! Người ngoài người ta muốn bái chị của cậu, làm đệ tử của chị cậu, cậu dám làm mất mặt tôi?"

      xong, chân bước, nhào tới trước, hai lời, thân thể bay lên, hướng ngực em trai đá qua! !

      "A . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bị đánh, cả người nện ở sàn nhà bóng loáng, bay thẳng về phía đầu tường bên kia ! !

      "Bốp bốp bốp bốp! !" Đôi mắt to của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhấp nháy, vỗ vỗ bàn tay bé, vẻ mặt sùng bái, vui vẻ kêu lên: "Chị là lợi hại! ! , , rất lợi hại! ! !"

      Trang Ngải Lâm càng đắc ý nhìn Đường Khả Hinh, nhịn được nở nụ cười : "Có phải rất xinh đẹp hay ?"

      " xinh đẹp ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn chị, giống như nhìn thần tượng biết đến cỡ nào.

      Trang Ngải Lâm vui vẻ, nhìn Khả Hinh, bật cười, : " nhóc, có chút thú vị. Đứng lên .".

      Trang Hạo Nhiên đè chặt vị trí bị đau nơi lồng ngực, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn con sói mắt trắng Đường Khả Hinh, vẻ mặt tức giận!

      "Vâng!" Đường Khả Hinh cười vui vẻ, đứng lên.

      "Hơi khát nước. . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ngồi trở lại ghế sa lon, mỉm cười .

      Phó quán trưởng vừa nghe, lập tức ra ngoài, bưng vào chung trà mới, tới trước mặt của Trang Ngải Lâm.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn, nở nụ cười lập tức tới, quỳ gối trước mặt của Trang Ngải Lâm, nhận lấy trà, lại đưa đến trước mặt , ngẩng đầu lên, vui vẻ cười : "Cám ơn chị thu em làm đệ tử, mời chị uống trà!"

      Trang Ngải Lâm mỉm cười vươn tay, nhận lấy trà nóng Đường Khả Hinh đưa tới, mở nắp chung cái, mới chậm rãi : " phải biết, ngày bái sư, suốt đời là cha, hiểu đạo lý này ?"

      "Hiểu!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên im lặng, vươn tay chống trán.

      "Tốt. . . . . ." Trang Ngải Lâm rất vui vẻ mình có nữ đệ tử, sau khi uống trà xong, câu: "Từ trước đến giờ tôi cũng có thu nữ đệ tử, xem khéo léo chơi vui, lễ ra mắt lần sau cho , lần này thiếu, để cho thất vọng."

      "Cám ơn chị!" Đường Khả Hinh cười khéo léo, hưng phấn .

      "Đứng lên , tôi cũng phải tắm rồi. . . . . ." Trang Ngải Lâm hài lòng đứng lên, liếc mắt cái nhìn thấy váy màu trắng bên cạnh, vẻ mặt lộ ra ghét bỏ vươn tay, nâng chiếc váy trắng, nhìn kiểu dáng chút, nhìn đường cắt may, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, có chút muốn nôn mửa, hỏi: "Chiếc váy này của người nào?"

      Đường Khả Hinh liền vội vàng đứng lên, : "Của em đấy."

      Trang Ngải Lâm lại cảm thấy choáng váng đầu, quay đầu, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt khoa trương tức giận hỏi: "Người nào chọn váy cho ? muốn váy này làm gì?"

      "Ngày mai Kiệt muốn kết hôn phải sao? ấy tới chọn, cửa hàng trưởng chọn cho ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cảm thấy đau đớn khó chịu, chống người đứng lên, .

      Vẻ mặt Trang Ngải Lâm khiếp sợ dùng ngón tay, khều chiếc váy màu trắng, thể tin nổi nâng trước mắt, chịu nổi : " xem chút! ! xem dây cột vai này rũ xuống quê mùa như vậy! ! Tham gia hôn lễ ở bờ biển cũng phân biệt được trường hợp nào, chọn loại váy này! ! xem mũ đội chút, trời ạ! Cho rằng là hôn lễ của Hoàng tử William sao! ! Ánh mắt kém như vậy, làm như thế nào làm em của tôi?"

      Đường Khả Hinh sững sờ, biết nên cái gì cho phải.

      Ánh mắt của Trang Ngải Lâm liếc trang phục nhà quê của Đường Khả Hinh, cũng tức giận : "May mắn là màu trắng, vẫn thích hợp, nếu giống như Tử Hiền, tự cho rằng ánh mắt độc đáo, nhưng đứng ở bên ngoài, xấu hổ chết được! theo tôi ! !"

      " đâu?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm.

      " theo là được!" Trang Ngải Lâm hai lời, ra ngoài trước, Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng biết xinh đẹp đến cỡ nào, liền vội vàng theo.

      "Này! !" Trang Hạo Nhiên nhìn kêu to! !

      Nửa giờ sau.

      Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu võ đường, nghe được thanh giày cao gót từ bên trong truyền ra, liền xoay người. . . . . .

      Trang Ngải Lâm mặc váy da màu nâu dài tới gối, thời trang xuân Paris mới đến. váy da dập nổi hoa văn ba chiều làm cho bộ váy lộ ra khí phách mười phần, mang giày cao gót Ý màu đỏ thẫm, xách theo túi xách màu nâu cùng tong màu, mái tóc dài quyến rũ buộc lên bó ở phía sau, trán chải lên, tươi sáng mà cá tính, vẻ mặt nhõm ra ngoài, đeo mắt kính màu đen lên, cầm chìa khóa xe thể thao của em trai, câu: "Mi có thể cút !"

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhìn , biết ai cút. . . . . .

      Trang Ngải Lâm lạnh lùng quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Xương của cậu còn chưa có rời ra đúng ?"

      Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ lui về phía sau bước.

      " theo tôi," Trang Ngải Lâm xong, người cũng ngồi lên xe thể thao rồi, Đường Khả Hinh dò ý của , cũng giống như con kiến vội về phía xe, ngồi ở ghế cạnh tài xế, mới vừa muốn quay đầu lại câu với Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      "Vèo . . . . . . . . . . . "

      Xe lao phía trước ! !

      Đường Khả Hinh kêu tiếng, cả người ngửa ra sau, lúc này chạy tốc độ 120 km/h, nhìn xe đường phố toàn bộ thành ốc sên! !

      Trang Ngải Lâm nắm phương hướng, vẻ mặt đông lạnh, nắm chặt tay lái, lại đạp chân ga, xe vèo cái, trực tiếp lao đến khu mua sắm nổi tiếng dành cho phụ nữ, tòa nhà màu đen, lại lộ ra phong cách hết sức thời thượng, ra ra vào vào, tất cả đều là xe thể thao quý giá cùng danh viện ăn mặc mốt hợp thời.

      Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn tên cửa hàng này, có chút sững sờ.

      "Xuống xe!" Trang Ngải Lâm trực tiếp lái xe, dừng xe, lập tức về phía trước.

      Đường Khả Hinh cũng vội vàng theo phía sau , về phía trước. . . . . .

      ngờ, hai người mới vừa vào, cũng thấy Nhậm Tử Hiền mới từ bên trong ra, Đường Khả Hinh thấy , khỏi hoảng sợ.

      "Đường Khả Hinh?" Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức ngọn lửa vô danh cháy hừng hực, cắn răng nghiến lợi gọi .

      Giống như thế giới trở lại quá khứ.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, trái tim run rẩy, đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, có chút lo sợ.

      "Gọi ai đó? Da mặt rất dày, người giống người, quỷ giống quỷ . . . . . ." Trang Ngải Lâm chậm rãi tháo mắt kính, mắt lạnh nhìn Nhậm Tử Hiền.

      Lúc này Nhậm Tử Hiền, mới nhìn thấy Trang Ngải Lâm, sắc mặt lập tức trắng bệch, đứng ở bên, có chút run rẩy : "Chị. . . . . . Chị. . . . . ."

      Trang Ngải Lâm mắt lạnh, nhàn nhạt nhìn Nhậm Tử Hiền hôm nay mặc váy ren dài màu đen thịnh hành tại Paris, áo màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu đen, mang túi xách màu đen, đột nhiên tràng khoa trương, bất đắc dĩ, đau lòng nở nụ cười.

      Nhậm Tử Hiền hết sức hết sức bất đắc dĩ đứng ở bên, dám lên tiếng.

      "Có số người, có đầu óc! bao nhiêu cũng có tác dụng! Chỉ có thể dựa vào chút mánh lới để giữ thể diện! nhìn , mặc cái thứ lưu hành như vậy? có ai bảo chết sao?" Trang Ngải Lâm cầm mắt kính, gõ bả vai của , tức giận .

      Tử Hiền dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc, bình thường Nhậm Tử Hiền coi trời bằng vung, đứng ở trước mặt chị, có thể giống như con chó .

      " tới nơi này làm gì?" Trang Ngải Lâm nhìn , hỏi nhanh.

      "Tiệm của em . . . . . ở bên trong. . . . . . Em tới xem chút. . . . . ." Sắc mặt của Tử Hiền hoàn toàn trắng bệch, .

      "Cho người đóng cửa tiệm lại, tránh làm gai mắt của tôi!" Trang Ngải Lâm trực tiếp lạnh lùng .

      "Vâng . . . . ." Nhậm Tử Hiền yếu ớt trả lời.

      Trang Ngải Lâm muốn chuyện, chỉ xách túi xách, rất quyến rũ giơ lên.

      Nhậm Tử Hiền hiểu ý lập tức nhận lấy, cầm trong tay.

      cũng giơ mắt kính lên.

      Nhậm Tử Hiền lại nhanh chóng nhận lấy.

      Trang Ngải Lâm gì, chỉ lạnh lùng nhàng cất bước vào bên trong, Đường Khả Hinh cùng Nhậm Tử Hiền ở phía sau. . . . . .

      Trang Ngải Lâm lập tức cau mày nhìn Nhậm Tử Hiền, : "Có người , . . . . . . Là Tiểu Ngải Lâm?"

      Sắc mặt Nhậm Tử Hiền lập tức trắng bệch, nhanh chóng đáp: "Tuyệt đối có chuyện như vậy, em xách giày cho chị cũng xứng!"

      "Cũng may, có chút tự biết! Vậy gần theo tôi làm gì? Tôi và quen thuộc à?" Trang Ngải Lâm nhíu mày nhìn , lạnh lùng .

      Nhậm Tử Hiền lập tức lui ra sau mấy bước.

      Đường Khả Hinh hết sức hết sức kinh ngạc nhìn .

      " nào!" Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, chắt lưỡi tiếng, cười gọi: "Kì lạ! ! Con bé kia ở Paris có chút tiếng tăm, về tới đây dọa người, cũng sợ mất thể diện!"

      xong, lập tức xoay người về phía trước.

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, liền đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :