1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 478: CẦM THÚ ĐỀU NHƯ VẬY!

      "Mặt của em . . . . . có thể khôi phục như cũ sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ, nghi ngờ hỏi.

      Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Nếu như em mong đợi, ba ngày sau, cùng em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến phút giây kỳ diệu. . . . . . Được ?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng chợt lóe, tay nhịn được khẽ vuốt má trái, nhớ tới vết sẹo ba năm này, mặc dù mang đến cho mình tổn thương và đau khổ, nhưng vẫn cùng với mình, vượt qua vô số ngày đơn. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ vươn tay, vuốt má trái , ôn nhu : "Thế nào? nhớ nhung vết sẹo kia sao?"

      Đường Khả Hinh cười khổ.

      Tô Thụy Kỳ nhìn , dịu dàng cười : "Phụ nữ vốn là như vậy ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn .

      "Mặc kệ vật này, vừa tổn thương vừa đau khổ, nhưng theo em lâu, lúc biến mất vẫn nở, dễ dàng mềm lòng. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh cười .

      Giống như câu có hàm ý khác.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn .

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười, đưa tay vuốt tóc ngắn trán , dịu dàng : "Yên tâm, có ý gì khác. tin tưởng trải qua lần này, mỗi người chúng ta đều phải hiểu đạo lý hơn, bao gồm cả em. . . . . . Chỉ là, có chuyện rất nghi ngờ cũng muốn hỏi em. . . . . ."

      "Hả?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt trong veo của Đường Khả Hinh, hơi do dự lát, mới : "Lúc ấy thân thể của em tốt, đưa vào bệnh viện, phát lưng của em có vết thương, nhưng bởi vì đêm hôm đó, mưa gió sấm sét liên tục, biết bị người cố ý hay vô ý, cái vị trí gắn cameras lại chạm điện hoạt động. và Tổng Giám đốc Trang nhờ Cục trưởng Cục cảnh sát điều tra chuyện này. Trong quá trình này, chúng tôi mới biết, em vì ngăn đao cho Tổng Giám đốc Tưởng, mới bị thương vào bệnh viện. . . . . ."

      Trái tim Đường Khả Hinh bị người hung ác đâm vào đao, cái đêm mưa gió sấm sét đáng sợ đó làm cho cả người run rẩy rét lạnh, giống như ma quỷ lại muốn đưa móng vuốt đáng sợ chụp vào mình, tiếng thét to, sắc mặt lập tức tái nhợt, tay run run nắm chặt mặt bàn, thở gấp gáp, hai mắt mất hồn tán loạn, sắp ngã xuống.

      "Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lo lắng nhìn vẻ mặt giống như bị tạt axít ba năm trước, lập tức vươn tay ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh run rẩy, đau lòng : "Được rồi, chúng ta nữa, chỉ là hôm nay ông nội có tới chuyện này, cảnh sát hơi sốt ruột, nên . . . . . . xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, bồi hồi nhớ tới chuyện cũ giữa sống và chết, hai mắt run rẩy nước mắt. . . . . .

      "Khả Hinh! Nhã Tuệ bảo mang canh cho !" Tiểu Nhu nhảy nhót lên, vào gian phòng, nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, con ngươi trừng to, hoảng sợ.

      Đường Khả Hinh vội vàng tránh khỏi trong ngực Tô Thụy Kỳ, có chút lúng túng lau nước mắt. Tô Thụy Kỳ cũng có chút lúng túng mỉm cười đứng ở bên.

      ", , xin lỗi! Tôi. . . . . . quấy rầy mọi người. Mọi người từ từ ha. . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt xoay người, nhanh chóng chạy xuống lầu.

      Mọi người nghe được Tiểu Nhu chạy rầm rầm rầm xuống cầu thang, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cười : "Xuống nhanh như vậy, cầu hôn chứ?"

      Tiểu Nhu là cái đuôi của Khả Hinh, sợ người ta trêu chọc , ngược lại rất trọng tình nghĩa, cắn chặt môi dưới, lời nào, ngồi trở lại vị trí.

      Ánh mắt của Trần Mạn Hồng nhíu lại, nhìn bộ dáng Tiểu Nhu, cố ý : "Nhìn bộ dáng như vậy, hai người bọn họ ở phía , khẳng định có hi vọng."

      " à?" Ánh mắt của Tô Lạc Hoành trừng to, vui vẻ cười : "Chẳng lẽ, thư ký Hoàn Á chúng ta muốn làm cháu dâu của Thủ tướng à? Đây chính là chuyện rất vinh quang nha! Mọi người cũng biết, Tiêu Đồng bởi vì ai thèm lấy, tôi cũng có chút lo lắng cho ."

      Tiêu Đồng nằm cũng bị trúng đạn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành : "Tôi xúc phạm hả? Tôi ai thèm lấy, liên quan gì tới ?"

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành, kéo bả vai Tiêu Đồng, cười : " đúng lắm! Tại sao Tiêu Đồng của tôi ai thèm lấy? ấy rất hiểu chuyện, rất xinh đẹp, rất cao ráo, rất có tài, cũng ưu tú như Khả Hinh, hơn nữa ấy nghe lời hơn Khả Hinh!".

      Đường Khả Hinh mới vừa xuống lầu, nghe được câu này, liền nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên, cố ý : "Tại sao tôi mới rời khỏi lát, xấu tôi rồi hả ?"

      Mọi người cùng nhau cười nhìn Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ cùng xuống lầu, Lâm Sở Nhai : "Đúng vậy! Lão đại mới vừa giống như Tiêu Đồng."

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Lâm Sở Nhai, cười : "Cái thứ biết xấu hổ! ! Tôi như vậy lúc nào?"

      "Dám làm dám nhận!" Lâm Sở Nhai chỉ vào Trang Hạo Nhiên tức giận .

      "Khả Hinh! !" Tiểu Nhu cầm đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bày tỏ rất trung thành : " yên tâm, tôi chuyện và Cậu chủ Tô ôm nhau lúc nảy. . . . . ."

      Tròng mắt trừng to! !

      Tất cả mọi người đều nhìn về , phốc tiếng bật cười.

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.

      "Cho nên tôi ! !" Vẻ mặt Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu, : " bảo tôi làm sao tin tưởng vào thứ người như thế! ? Tại sao nổi giận với thứ người như thế? Đầu óc như đậu hủ, cho tới bây giờ cũng phát triển! ! Còn đỡ đẻ cho heo! Chậc!"

      Tiểu Nhu rất ảo não cúi đầu, dám lên tiếng.

      Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng đứng ở bên, Tô Thụy Kỳ ngược lại tự nhiên thanh thản đỡ bả vai Đường Khả Hinh, nhìn mọi người : "Cám ơn các vị hôm nay tới trò chuyện với Khả Hinh. Phải biết bốn tháng này, tôi buồn bực muốn hỏng, mặc kệ trêu chọc ấy thế nào, cũng trông thấy ấy cười."

      Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn .

      Tô Thụy Kỳ càng dịu dàng nhìn , ngượng ngùng mỉm cười. Nhìn bọn họ, rất giống như vợ chồng.

      bàn ăn, tất cả mọi người cũng có chút hiểu ý nở nụ cười, Trang Hạo Nhiên lại im lặng lên tiếng, chỉ ngồi ở bên, cười nhạt.

      "Mọi người từ từ ăn, tôi có chuyện cũng xong rồi, phải ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười .

      " ngồi chút nữa . . . . . . liền như vậy, chúng tôi còn chưa cám ơn đấy. . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn Tô Thụy Kỳ .

      " cần, mọi người từ từ ăn thôi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại khách khí nở nụ cười tạm biệt mọi người, sau đó dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, : "Đưa ra ngoài."

      "Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền cùng với Tô Thụy Kỳ ra ngoài.

      Mọi người cùng nhau nhìn hai người ra ngoài, nam trẻ tuổi tài cao, nữ dịu dàng động lòng người, cỡ nào trời đất tạo nên.

      "Quả đôi! Khả Hinh chúng ta nhất định là cháu dâu của Thủ tướng!" Lâm Sở Nhai rất chắc chắn.

      "Có ?" Nhã Tuệ rất vui vẻ chuyện này, : "Cậu chủ Tô, là người đàn ông tôi gặp, thích hợp với Khả Hinh nhất."

      Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, ăn miếng cà cuối cùng, gì.

      Thời gian từng giờ trôi qua.

      Tối nay, tất cả mọi người ăn ngon, tận hứng, trò chuyện vui vẻ, sau đó mấy phụ nữ Khả Hinh và Nhã Tuệ đều phòng bếp hỗ trợ, sau đó Trang Hạo Nhiên kéo tứ đại cầm thú lên lầu hai, sau khi ầm ĩ ở phòng khách, vào trong phòng đọc sách đóng cửa lại, sau đó chính mình vẻ mặt nghiêm túc gọi bọn họ. . . . . ."Ngồi !"

      Bốn người Lâm Sở Nhai đồng thời dừng tại chỗ, im lặng hiểu nhìn .

      "Tôi các người ngồi !" Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, rất nghiêm túc, .

      Mấy người nhìn nhau, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống chung ghế sa lon ở đầu kia, lại nhìn Trang Hạo Nhiên : "Làm gì ? Thần bí như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên nghiêm túc tới ghế sa lon người, ngồi xuống, giống như lãnh đạo tối cao, nhìn mọi người, : "Hôm nay tôi gọi mọi người vào, vì cái gì khác, chỉ có chuyện muốn thương lượng với mọi người chút thôi."

      Mấy người Tô Lạc Hoành cau mày, nhìn .

      Thái độ Trang Hạo Nhiên mới vừa nghiêm túc, lại thả lỏng, khuôn mặt đẹp trai liền nhăn lại, có chút gào khóc nhìn mọi người : "Tôi biết, Cậu chủ Tô cùng Khả Hinh phát triển, hơn nữa phát triển nhanh như vậy. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Mọi người cùng nhau im lặng nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn là người lạnh lẽo, cũng cau mày, híp mắt nhìn .

      "Nếu như hai người bọn họ đúng như vậy, hôm nay tôi cũng như vậy! Tôi sợ bất cứ ai, nhưng tôi có chút sợ Tô Thụy Kỳ . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ .

      "Rốt cuộc là chuyện gì? chuyện cứ ngắt khúc ngắt khúc? xước mía à?" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn , ngạc nhiên .

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn mọi người, có chút thấp thỏm : "Tôi hôm nay. . . . . . lúc. . . . . . Lúc đón Khả Hinh trở về, tôi..tôi, tôi. . . . . ."

      Mọi người cùng nhau nín thở nhìn .

      "Tôi đột nhiên rất nhớ Tinh Xuyên!" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ .

      " nhớ ấy à? Đây là tin tức sao?" Tào Kiệt ngạc nhiên .

      " mình cậu kết hôn, cậu biết cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn được, giống như xổ ra lời châu ngọc, : " đường về, tôi biết xảy ra chuyện gì, tôi hôn con bé chết tiệt kia! !"

      ". . . . . . . . . ." Bốn người lập tức như bị điểm huyệt, tất cả đều trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên! !

      " bị ong mật đốt à ?" Tô Lạc Hoành gấp gáp kêu lên! !

      "Cậu làm sao biết?" Trang Hạo Nhiên rất vui vẻ vì có người suy nghĩ giống mình! !

      "Con mẹ nó, chỉ có mới tin tưởng ấy bị ong mật đốt thôi !" Lâm Sở Nhai kích động kêu lên: "Hàng này khẳng định là nổi lên thú tính, sau đó cưỡng bức người ta."

      "Tôi có cưỡng bức ấy! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp kêu lên, : "Chỉ hôn! ! Hiểu? Chỉ hôn thôi! !"

      " cũng quá hèn hạ ? Có phải với Khả Hinh, được, tôi chịu nổi, hôn trước rồi , sau đó tát tai tôi hay !" Lâm Sở Nhai nhìn nhanh! !

      Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn Lâm Sở Nhai, nhịn được kêu to: "Làm sao cậu biết?"

      Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Kiệt nhìn , đồng thời kêu to: "Chúng tôi chính là như vậy! ! Cầm thú đều như vậy! ! !"
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 479: XIN LỖI

      "Chẳng lẽ tôi theo mọi người lâu rồi, tôi cũng trở nên giống mọi người?" Trang Hạo Nhiên sụp đổ !

      " đừng có buồn nôn!" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nhìn , tức giận : "Cho dù rất đứng đắn! Chúng tôi nhiều lắm chỉ muốn chơi đùa minh tinh! lại dám chơi đùa Đường Khả Hinh?"

      "Cậu đừng dùng từ ngữ thô tục như vậy ở người tôi được ?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Tô Lạc Hoành : "Tôi làm sao lại chơi đùa ấy? Lúc đó tôi. . . . . . Lúc đó. . . . . ."

      Trong lúc nhất thời ràng, chỉ : "Lúc đó tôi. . . . . . Thần. . . . . . Thần trí mơ hồ mà!"

      Tô Lạc Hoành lập tức : " đương nhiên là thần trí mơ hồ! Thần trí ràng cũng có thể hôn ấy sao?"

      "Đúng vậy! !" Trang Hạo Nhiên giống như vừa tìm được tri kỹ, biết tán thành lời của đến cỡ nào!

      "Phi! !" Lâm Sở Nhai lập tức hung hăng : " coi ấy thần trí mơ hồ à ? ràng chính là loại người, nếu như mình thần trí mơ hồ, ăn mặc cực kỳ kín đáo! xem, lần đó uống rượu với Tử Hiền tiểu thư, phải cửa mở ra để cho người ta vào à? có thấy qua, ấy tùy tiện lên giường với người phụ nữ thích chưa! ? ấy đều bị chị bỏ rơi !"

      "Tại sao cậu tôi bị bọn họ bỏ rơi?" Trang Hạo Nhiên tức giận: "Đó là bởi vì bọn họ cảm thấy tôi quá xuất sắc, rất có tiền, cho nên cảm thấy có áp lực ở bên tôi! ! Hiểu chưa?"

      " ghê tởm!" Lâm Sở Nhai lập tức cắt lời , : " có bản lãnh, tìm giống như Tiểu Đường, xem chút, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng, có sợ ấy có tiền, sợ ấy đẹp trai hay ? có tìm được người mình , chẳng có sợ cái gì cả ! !"

      "Cậu tổn hại tôi cũng đủ rồi nha? Tôi trừ tiền lương của cậu sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai, tức giận hỏi.

      " có trừ tiền lương của tôi!" Lâm Sở Nhai nhìn , đầy hàm ý: "Ông chủ! thần trí mơ hồ! cho tôi biết, rốt cuộc có động lòng với Tiểu Đường hay ?"

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức nóng mắt : " có!"

      Lâm Sở Nhai ngửa mặt, nhìn , tin : "Loại người như , hôn môi với phụ nữ thích? Hôn lưỡi chưa?"

      " có ! Làm sao có thể hôn lưỡi ? !" Trang Hạo Nhiên lập tức kêu lên! !

      " ấy dối!" Lãnh Mặc Hàn từ tốn .

      "Cậu dựa vào cái gì tôi dối?" Trang Hạo Nhiên ngay lập tức nhìn , tức giận hỏi.

      "Lỗ tai của đỏ." Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, quăng câu.

      "Tôi . . . . . Lỗ tai của tôi đỏ, có liên quan gì đến tôi dối?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, tức giận hỏi.

      "Lúc dối, lỗ tai của đỏ, chuyện này, bình thường tôi cho ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt .

      "Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người này.

      " hôn lưỡi hả?" Lâm Sở Nhai khiếp sợ nhìn .

      "Cậu hỏi cái này là ý gì hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn , kích động hỏi.

      "Nếu như thích! ! Nghĩa em từ, giúp bắt ấy lại! !" Lâm Sở Nhai rất trọng tình cảm .

      Lúc này Tô Lạc Hoành có chút bình tĩnh nhìn Lâm Sở Nhai, bật cười : " muốn. . . . . . Khiêu chiến với cháu trai của Thủ tướng sao? Đó phải là người khác! ! Đó chính là Cậu chủ Tô! ! người ấy gánh vác gần mười tỷ tài sản của cả gia tộc, bây giờ chị của ấy còn tạo ra tiền cho ấy! !"

      Lâm Sở Nhai nhìn Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, : "Thân ái, người đàn ông này cũng rất có tiền! ! Chị của ấy cũng tạo ra tiền cho ấy! Gần đây chị của ấy đúng là dòng dõi đế quốc "Kim cương"! !"

      "Được rồi!" Tô Lạc Hoành nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng chấp nhận : " thắng! muốn theo đuổi thế nào! ?"

      "Mọi người gì ? phải chỉ hôn cái sao?" Trang Hạo Nhiên bị đến tâm phiền ý loạn, liền có chút mất hồn : "Tôi chỉ muốn , nụ hôn này, là vô ý, lúc ấy tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhìn bàn chân của ấy hết sức đáng . . . . . ."

      "Vậy có thể hôn chân . . . . . ." Lâm Sở Nhai nhịn được bật cười, .

      "Aiz! với các người lao lực! Có việc phiền lòng tìm các người! Các người chê tôi như vậy, càng càng hồ đồ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, sải bước ra ngoài! !

      "Lão đại!" Lâm Sở Nhai nhắc nhở , lại rất thận trọng : "Tôi cảnh cáo ! ! Nếu như có động lòng với ấy, ngàn vạn lần đừng gặp ấy! Cậu chủ Tô ra thể so với Tổng Giám đốc Tưởng, nhưng lúc ấy hung ác, có thể rất ác! Bởi vì ấy rất nặng nguyên tắc! giống Tổng Giám đốc Tưởng cùng chơi với nhau từ đến lớn! dâu, ấy là chú rể. . . . . ."

      "Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức muốn nắm gối ôm ném ! !

      Mấy đàn ông cùng nhau cười trốn ra.

      "Ghê tởm!" Trang Hạo Nhiên về phía cạnh cửa, muốn kéo cửa ra.

      "Lão đại! !" Tô Lạc Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, lòng : ". . . . . . Rốt cuộc có cảm giác với Khả Hinh hay ? Nếu quả có, ra, mấy em phân tích cho ."

      Trang Hạo Nhiên tay cầm khóa cửa, trầm ngâm lát, mới cười : "Lỗ tai của tôi có đỏ chứ?"

      Lãnh Mặc Hàn lập tức quay đầu. . . . . .

      "Ầm! !" Cửa đóng lại, rơi xuống chút bụi bậm lâu!.

      "Thấy ?" Tô Lạc Hoành nhào về phía Lãnh Mặc Hàn, rất kinh ngạc hỏi.

      " có. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt .

      "Shit. . . . . ." Bọn Lâm Sở Nhai rất mất mát ngồi trở lại vị trí.

      Trang Hạo Nhiên dọc theo đường về phía trước, vừa che lỗ tai của mình, vẻ mặt coi thường : "Lỗ tai đỏ! ! Tôi che kín như vậy, lỗ tai của tôi bán đứng tôi sao?"

      qua phòng khách , cẩn thận qua giá sách, phía để chiếc gương, đột nhiên ngừng lại, nheo mắt đến trước gương, ngửa mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình, cũng chú ý mặt, muốn nhìn lỗ tai có đỏ hay , sau lưng xuất bóng dáng màu đen, im lặng nhìn , kêu lên tiếng, quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh nhìn mình, lại càng hoảng sợ, chặn ngực, nhìn , thở hổn hển : "Ôi! ! Tiểu thư! dọa chết người! ! làm gì đứng ở phía sau tôi vậy?".

      Đường Khả Hinh rất bị oan uổng : "Tôi gọi hai tiếng!"

      Trang Hạo Nhiên kỳ lại nhìn : " gọi tôi hả ? gọi tôi ?"

      "Đúng vậy . . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn người này, bất đắc dĩ .

      " gọi tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

      "Hỏi thích ăn trái cây gì, làm cho . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , có chút bất đắc dĩ, .

      Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt nhắn hồng hồng, mắt to khẽ chớp, môi hồng mê người, quay mặt , thẳng: " cần. Tôi về."

      "Nhanh như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.

      "Ừ. Tôi uống rượu, cũng lái xe, bảo tài xế tới đón tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, nhanh chóng xuống lầu.

      Đường Khả Hinh cũng theo xuống lầu.

      Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu, Nhã Tuệ trò chuyện, Trang Hạo Nhiên nhìn họ cười : "Tôi có việc trước, mọi người từ từ chơi. 12 giờ, đuổi mấy tên cầm thú về đấy. . . . . ."

      "Tổng Giám đốc, ở lại trò chuyện chút. . . . . ." Nhã Tuệ vội vàng đứng lên, cười .

      " cần, đừng đưa, bên ngoài lạnh lẽo." Trang Hạo Nhiên hơi giơ tay, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cái, mới : " nha."

      "Tôi đưa . . . . . ." Đường Khả Hinh cùng theo ra ngoài.

      " cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mình ra ngoài, đoán chừng tài xế tới rất nhanh, liền đứng ở trong sân , nhìn vầng trăng sáng bầu trời, hít thở sâu hơi.

      Sau lưng có tiếng bước chân.

      quay mặt sang, thấy Đường Khả Hinh ra, dịu dàng nhìn mình.

      " ra ngoài làm gì? Bên ngoài lạnh lẽo, mau trở về. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đôi tay cắm túi quần, quay mặt sang, nhìn đường lớn hoa đào ở đầu kia, cảm nhận được từng làn mùi hương, rất thoải mái.

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng , đột nhiên lên trước, vươn tay cất vào trong khuỷu tay của , mỉm cười : "Chúng ta dạo đường hoa đào chút, sợ qua chút thời gian nữa, hết mùa hoa. . . . . ."

      sững sờ tại chỗ.

      Trang Hạo Nhiên lập tức buông tay ra, ho khan hai tiếng, mới lại : " cần. Tôi uống rượu, choáng váng đầu. muốn ."

      "Tôi có. . . . . . kém hơn Tiêu Đồng xa như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn , đột nhiên hỏi.

      Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, quay đầu, nhìn , : "Gì?"

      Đường Khả Hinh có chút mềm mỏng cười : "Chị ấy hiểu chuyện, chị ấy xinh đẹp, chị ấy có tài, chị ấy còn nghe lời. . . . . . so với tôi nghe lời hơn, hơn nữa gây họa, cũng để truyền máu cho tôi . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, dịu dàng cười : "Tô Thụy Kỳ cho tôi biết, lúc tôi làm phẫu thuật, mất nhiều máu, kho máu bệnh viện đủ máu, là truyền máu cho tôi, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. . . . . ."

      "Mặc kệ là ai, tôi cũng có thể làm như vậy." Trang Hạo Nhiên hời hợt.

      "Hôm nay làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, nhớ tới mới vừa rồi ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cúi đầu muốn hôn Đường Khả Hinh, hai mắt của nhanh chóng xoay tròn, do dự lúc, mới : "Tối hôm nay, tôi muốn mình, mình bình tĩnh. cũng còn tuổi, cậu chủ Tô là người tốt, mặc dù chuyện tình cảm nên quá gấp, nhưng bên cạnh có người bạn như thế, làm đối tượng suy tính tương lai, tồi. nha."

      Trang Hạo Nhiên nữa, lập tức muốn ra sân .

      Đôi tay Đường Khả Hinh lập tức nhét vào trong khuỷu tay của , nghi ngờ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn cái, lại im lặng buông lỏng tay của ra, bước nhanh về phía trước.

      Đường Khả Hinh ra ngoài, theo phía sau , dịu dàng nhìn bóng lưng , có chút căng thẳng : "Có phải hôm nay tôi vặn ngón tay của , tức giận hay ? Tôi xin lỗi . . . . . ."





      Chương 480: TRAI

      Trang Hạo Nhiên dừng lại.

      Đường Khả Hinh lại cất bước chân có chút sưng đau, tới bên cạnh , bàn tay bé dịu dàng nắm cánh tay của . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên tránh khỏi tay của , nhìn mỉm cười : "Tôi có hẹp hòi như vậy sao? So với chuyện làm trước kia, hôm nay có là gì ? Tôi có việc gì, chỉ uống rượu nhiều hơn chút, ăn món cà ngon làm, hôm nào làm chút cho Thủ tướng ăn, để cho ông ấy thích hơn chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn .

      " đây! ! Mau trở về !" Trang Hạo Nhiên vươn tay, khẽ vuốt đầu của , cười cười, xoay người khỏi.

      " trai. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , gọi .

      Trang Hạo Nhiên dừng bước, có chút ngây ngô ngẩng đầu, nhìn con đường hoa đào màu hồng ở trước mặt, cánh hoa bồng bềnh.

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng ấm áp của , lại dịu dàng kêu : " trai. . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, có chút phản ứng kịp?

      "Em . . . . . Đồng ý với , sau này. . . . . . gọi trai. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , mỉm cười : "Giống như thích, theo phía sau , gọi trai, trai. . . . . ."

      mặt Trang Hạo Nhiên cuối cùng lên nụ cười, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, ôn nhu đứng ở trước mặt của mình, xinh đẹp động lòng người, ánh mắt nóng bỏng nhìn , trong lòng nổi lên cảm xúc kích động, : "Ừ. Sau này gọi trai . . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngây thơ đơn thuần mỉm cười, nhàng về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay cất vào trong khuỷu tay của , mặt dán vào cánh tay của , dịu dàng gọi: " trai. . . . . . trai. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bối rối nhìn hoa đào lay động theo chiều gió nơi xa, mỉm cười.

      "Có phải tất cả mọi thứ đều được cõi U Minh an bày hay ?" Hai người cùng nhau im lặng về phía trước, Đường Khả Hinh dịu dàng hỏi.

      "Hả?" Suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên bay xa, lơ đãng đáp.

      Đường Khả Hinh níu chặt khuỷu tay của , cười : " luôn muốn người em , nhưng em vẫn đồng ý, trời cao lại an bài em bị thương, để cho truyền máu cho em, bây giờ trong thân thể em, chảy dòng máu của , rốt cuộc. . . . . . có liên hệ máu mủ với rồi. . . . . . Chúng ta có thể làm em rồi."

      Trang Hạo Nhiên cười nhàn nhạt.

      Hai người rất chậm rãi tới trước đường lớn hoa đào, lúc này, ánh đèn đường màu xanh chiếu sáng, vô số cánh hoa đào màu hồng, theo gió bay bay, giống như chiếc dù mộng ảo, uốn lượn ở trung rất lâu, rất nhàng, rất lãng mạn, rất xinh đẹp.

      Giống như con bươm bướm xinh đẹp lúc giữa trưa.

      Trang Hạo Nhiên tới trong thế giới cánh hoa đào lay động theo chiều gió, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút vui sướng vươn tay, muốn nắm cánh hoa đào màu hồng trong tay, ánh mắt giống như màu sắc viên ngọc quý, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, môi đỏ mọng cong , giống như ánh trăng rằm, lẳng lặng nhìn , ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngửi từng cánh hoa đào, quay mặt sang, mới vừa muốn cho biết, mình ngửi được mùi thơm nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của , sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , đột nhiên mỉm cười, vươn tay, đặt đầu của , : "Em ngốc."

      Đường Khả Hinh cố ý nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn chằm chằm, trong lúc cánh hoa đào bồng bềnh rơi xuống, đột nhiên bế ngang cả người lên.

      Đường Khả Hinh kêu ra tiếng, ôm cổ của , cười hỏi: "Làm gì?"

      Trang Hạo Nhiên nhìn , bất đắc dĩ cười khổ : "Chân của em như vậy, còn muốn theo , rốt cuộc lúc nào mới có thể khỏi chung cư? Em về nhà như thế nào? trai ôm em về nhà thôi."

      Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn , dịu dàng mỉm cười.

      Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, nữa, cất bước về phía trước.

      Đường Khả Hinh ôm cổ của , tựa đầu dính vào cổ của , mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại đau lòng khẽ chớp, trong lòng có tiếng nhàng vang lên: tha thứ em, nhận làm trai, hoàn toàn là vì . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên có nghe được tiếng trong đáy lòng , chỉ tiếp tục ôm về phía trước.

      Thời gian, giấu ở trong từng cánh hoa đào, tình theo theo mộng bay . Bóng dáng của hai người, vào lúc này, trùng điệp chung chỗ, về phía trước.

      Lúc rạng sáng!

      Trang Hạo Nhiên mới bình tĩnh và mệt mỏi trở lại ‘phòng tổng thống', lấy thẻ mật mã, quét vào ổ khóa, đinh tiếng, cửa mở ra, rốt cuộc về đến nhà rồi, thở phào nhõm, vào cửa nhà, sau đó bóng dáng trắng nhanh chóng, quát to tiếng: "Trang Hạo Nhiên . . . ."

      Cái ót Trang Hạo Nhiên lập tức tê dại, quay đầu, nhìn đến chị của mình, Trang Ngải Lâm, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần thể thao ngắn màu trắng, đầu tóc xoăn hấp dẫn xõa ra, tay cầm gậy bóng chày, trừng mắt, hướng người của mình điên cuồng đánh xuống, ah tiếng, kêu to, trốn sang bên! !

      "Ầm! ! !"

      Gậy bóng chày trực tiếp đập tét cửa gỗ ‘phòng tổng thống' ! ! !.

      Trang Hạo Nhiên trừng mắt, hoảng sợ đến cái ót tê dại, kêu to: "Chị! ! ! Chị làm gì thế? Chưa điều chỉnh chênh lệch múi giờ sao?"

      Trang Ngải Lâm tay cầm gậy bóng chày, xoay người, nhìn em trai tránh ở đầu kia ghế sa lon, cắn răng nghiến lợi, ra sức hét: "Bà cũng điều chỉnh chênh lệch múi giờ rồi, cho nên mới biết Bắc Cầu bây giờ là 12 giờ rạng sáng! ! phải tôi quy định cậu ngủ 10 giờ sao? Cậu chạy lêu lổng nơi nào? Trở về nước học thói xấu đúng ?"

      nữa, vọt tới đầu kia ghế sa lon, lại muốn giơ gậy bóng chày, đánh mạnh người Trang Hạo Nhiên! !

      "Ôi, ôi, ôi! !" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, từ ghế salon lật tới đầu kia, gậy bóng chày lập tức đánh trúng gối đầu tơ tằm ghế sa lon, vải rách ra, lông vũ bay đầy trời, vừa núp chị, vừa kêu to: "Có người nào giống như chị chứ! ! Em trai cũng sắp 30 tuổi rồi, còn muốn em ngủ 10 giờ ?"

      Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, hai mắt nóng lên kêu to: "Ba mươi tuổi thế nào? Khi còn bé, phải tôi dẫn cậu ra ngoài tiểu sao?"

      xong, nhìn em trai muốn nhảy lên cầu thang, lập tức vung tay mở nắp bình trà bàn trà, hướng sau lưng em trai ném mạnh! !

      "À?" Cả người Trang Hạo Nhiên đau đến ngã ở bậc thang, kêu to: "Đừng ngoáy eo mà! Eo đàn ông rất quan trọng! !"

      Trang Ngải Lâm hét to tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắp bắt được !

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy chị sắp tới, lập tức hoảng sợ đến chết khiếp, liều mạng nhảy lên cầu thang, : "Chị khỏe sao ! ! Em rồi, đánh phụ nữ! Chị đừng buộc em."

      "Ý của cậu cậu đánh thắng được tôi?" Trang Ngải Lâm hai lời, lúc em trai sắp nhảy lên bậc cầu thang cuối cùng, đột nhiên tay nắm chặt cầu thang, thân thể bay lên trung, đạp qua ngang lưng Trang Hạo Nhiên cái! !

      "A . . . . . ." Cả người Trang Hạo Nhiên nhào đất, đau đến kêu to ôi ôi !

      Cả người Trang Ngải Lâm rầm tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắc lạnh lẽo, lập vặn tay phải của em trai ra phía sau cái! !

      "A . . . . . . " Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, đau đến kêu to: "Đau chết rồi! !"

      "Biết đau, tại sao 12 giờ về nhà? ? Cậu biết tôi làm cha làm mẹ rất mệt ? Chỉ vì chuyện lớn cả đời của cậu, tôi rất phiền não?" xong, lập tức nắm tóc cái ót em trai, kéo mạnh ra!

      "A . . . . . . . Chị! ! nên như vậy! !" Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, lại thể động đậy, thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ! !

      "! ! Tại sao 10 giờ trở về nhà ngủ? Có phải cùng bọn Lâm Sở Nhai chơi minh tinh hay ?" Đầu gối Trang Ngải Lâm đè nén ở ngang lưng em trai, lại cắn răng vặn chặt tay phải của ! !

      " có, có, làm sao có thể! ?" Trang Hạo Nhiên khổ sở nhanh chóng .

      " có?" Trang Ngải Lâm tin, cúi đầu ngửi người Trang Hạo Nhiên có mùi nước hoa hay , lập tức, ngửi được mùi thơm cơ thể phụ nữ vẫn còn xử nữ, cảm thấy nóng mắt, lập tức giơ bàn tay sấm sét, hướng giữa xương sống lưng Trang Hạo, chụp mạnh ở giữa đốt xương cái, cắn răng kéo ra, tất cả khớp xương lập tức kêu lên răng rắc vang dội! !

      "A . . . . . . . . . . . " Trang Hạo Nhiên đau đến rơi lệ, mới thừa nhận : "Đau chết em rồi! ! Em nhận, nhận! ! Em mới vừa ở chung với , tên của ấy gọi là Khả Hinh, là thư ký của em! Em cảm thấy ấy rất thú vị cho nên em bảo ấy nhận em làm trai. . . . . ."

      Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, càng thêm tức giận, vung tay khuỷu tay lên, đập mạnh ngang lưng , hét to: "Cậu muốn em , ý là người chị tôi đây khi dễ cậu đúng ? Tôi đối với cậu chưa đủ tốt sao?"

      "A . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, lại đầu hàng : " đúng, đúng! Em sai rồi! ! Chị đối với em rất tốt! ! Em chỉ muốn tìm nhiều em tới hầu hạ chị!"

      "Đừng chuyện này! ! Vừa nhắc tới tới tôi liền tức giận!" Sắc mặt của Trang Ngải Lâm nóng lên, hét to: "Ban đầu mẹ mang thai em , cũng bởi vì cậu bướng bỉnh nhảy xuống biển, mẹ lo lắng, mới mất em bé! ! Lúc ấy làm cho tôi đau lòng! ! Vốn là muốn đem hết tình thương cho cậu! ! Tôi có chút tức giận!".

      hai lời, lại kéo mạnh tóc của , đập mặt của xuống đất! !

      "A! !" Trang Hạo Nhiên có cách nào, chỉ đành phải cầu xin tha thứ : "Em sai rồi! Em sai rồi ! Tất cả đều là lỗi của em, là em có lỗi với em !"

      "Chuyện này, chúng ta có thời gian cả đời để tính toán! Hỏi cậu! Có phục hay ?" Trang Ngải Lâm lại vặn chặt tay phải của , hét to! !

      "Phục. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nghi ngờ mình lại bị nội thương, bất đắc dĩ .

      "Cùng tôi xuống! ! Có người muốn chuyện với cậu! !" Trang Ngải Lâm lập tức nắm em trai, ném cả người xuống dưới lầu!

      Trang Hạo Nhiên có cách nào, chống thân thể mình trật khớp xương, từng bước từng bước lê cầu thang, nhìn chị như chim Yến, từ bên cạnh cầu thang trực tiếp nhảy xuống, nhanh chóng mở máy vi tính trong tay, màn hình lập tức xuất ngôi biệt thự giống như tòa thành, sắc mặt của biến đổi, lập tức xoay người. . . . . .

      "Nếu cậu dám ! ! Bà để cho cậu thấy được mặt trời ngày mai! Tôi đánh tới cậu tàn phế, trực tiếp ném cậu về ! !" Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon, cầm quả táo, cắn cái, mới chậm rãi .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 481: EM

      Trang Hạo Nhiên nghe như thế, cảm thấy bất đắc dĩ quay đầu, nhìn chị của mình.

      Trang Ngải Lâm lại cắn quả táo cái, giống như có chút nhàm chán nhìn em trai mình, bên cạnh gậy bóng chày tỏa sáng lấp lánh, biết uy vũ đến cỡ nào !

      Trang Hạo Nhiên khẽ thở dài cái, cam chịu tới, ngồi ở ghế sa lon, nhìn vào màn hình máy vi tính, cuối cùng từ trong phòng khách tòa nhà huy hoàng, chuyển tới ghế sa lon màu trắng sữa, có người phụ nữ, giống như hơn ba mươi tuổi, người mặc váy dài tua ren màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ màu trắng, ngồi ở ghế sa lon, kéo búi tóc, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt sáng rỡ, hai mắt dịu dàng, nhìn màn hình, rưng rưng, bi thương. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bà.

      Người phụ nữ trong màn hình, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau nhói, khẽ cúi đầu, cầm khăn tay trắng lau lệ, truyền đến tiếng nức nở nhàng, bên kia truyền đến tiếng Violin rất bi thương.

      Trang Hạo Nhiên muốn chết.

      " ra mẹ cũng có trông cậy mỗi ngày có thể nhìn thấy con. Nơi tòa thành này, 87 cái gian phòng, nơi nào có thể giữ được con . . . . . ." Bà xong, đột nhiên lại bi thương cúi thấp đầu, nhàng lau lệ, phong cách hoa lê đẫm lệ.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bà bi thương, chợt nhíu mày lông, cười khổ cúi đầu.

      Trang Ngải Lâm ngồi ở bên, giống như người việc gì, tiếp tục ăn táo.

      "Lần trước trở lại nước . . . . . . Mấy ngày?" Bà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên trong màn hình, buồn rầu lạnh nhạt hỏi, hỏi xong, nước mắt liền ào ào rơi xuống.

      "Giống như chỉ mấy ngày thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại thở dài.

      Bà vừa nghe xong càng bi thương, cầm khăn tay trắng, khẽ che mặt, nức nở.

      "Đừng khóc. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn bà, bất đắc dĩ .

      "Con kêu mẹ làm sao bây giờ? Contrở về nước , cũng muốn về nhà chuyến, gặp mẹ . . . . . Xem ra con đặt mẹ ở trong lòng. . . . . ." Bà xong, lại nhàng lau lệ, khóc : "Lúc mẹ biết con trở về nước , còn đặc biệt bảo đầu bếp chuẩn bị nhiều món ăn con thích, làm cho con ăn. . . . . ."

      "Được rồi, được rồi, con sai rồi. Lần sau con trở về nhất định ở nhà đoạn thời gian, trò chuyện với mẹ, được ?" Trang Hạo Nhiên nhìn bà, nhàng dụ dỗ.

      "Con cũng đừng dụ dỗ mẹ . . . . ." Bà ngồi ở ghế sa lon, lại dùng khăn lụa, lau nước mắt mặt, mới nghẹn ngào : "Mẹ cũng biết , địa phương chúng ta giữ được con, nhớ ngày đó, mẹ mang thai con mười tháng... ở trong bụng của mẹ con cũng chưa từng an phận, lúc ấy cha của con biết đứa bé trong bụng là bé trai, buồn bực lâu. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt phức tạp.

      "Nhưng trong lòng chúng tôi nghĩ, mặc kệ là con trai hay con , chúng tôi đều phải cẩn thận nuôi dưỡng, cho tới bây giờ cũng có ghét bỏ con là con trai, chúng tôi cố gắng công bằng là đủ rồi. . . . . ." Bà xong, lại nhàng lau lệ, rất điềm đạm đáng , lại nghẹn ngào : "Tuy nhiên có lúc, cha của con , phần tài sản cũng giữ cho con, nhưng chúng tôi làm sao chịu được? Luôn cho con chút tiền tiêu vặt. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười khổ, muốn chuyện.

      "Con , con có ý gì? Quanh năm suốt tháng cũng biết về nhà chuyến! Độc thân như vậy, tương lai có vợ rồi, còn thế nào?" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung bắt đầu có chút muốn sụp đổ khóc rống.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên đột nhiên thay đổi, sau lưng từng trận lạnh lẽo.

      Quả nhiên. . . . . .

      Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức khổ sở nghẹn ngào hỏi: "Con xem! ! Mẹ và vợ của con rơi trong nước, con cứu người nào?".

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ còn trẻ hơn chị , lại dở khóc dở cười : "Mẹ, từ lúc con 12 tuổi hỏi vấn đề này, hỏi đến bây giờ. . . . . . Chẳng lẽ mẹ phiền sao?"

      "Vậy con cho mẹ biết, tương lai, vợ của con và mẹ rơi trong nước, con cứu người nào?" Hai mắt Ân Nguyệt Dung lại rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, khóc hỏi.

      "Mẹ bỏ qua cho con ?" Trang Hạo Nhiên hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn mẹ trong màn hình, gào khóc tiếng, : "Lúc con mười hai tuổi, cứu mẹ, mẹ con vô dụng! con như vậy làm sao đáng cho phụ nữ phó thác cả đời? Được rồi, con mười tám tuổi, con cứu hai cả hai người, sau đó mẹ khóc , được! Nhất định chỉ có thể cứu , con muốn cứu người nào? Con biết làm sao trả lời vấn đề này! ! Có lần con rất tức giận , được rồi, mẹ hi vọng như vậy, con cứu vợ! ! Lần đó mẹ khóc ước chừng hơn nửa tháng, làm cho cha cắt hết tất cả hạng mục trong tay con! Rốt cuộc mẹ muốn đáp án như thế nào? Tại sao mẹ hỏi chị , cha và chồng của chị ấy rơi trong nước? Chị ấy muốn cứu người nào?"

      "Cái tên súc sinh đáng chết! !" Ân Nguyệt Dung nghe xong, cảm thấy đau lòng bật khóc, : "Cho nên nuôi con trai làm gì? Nếu có con thân thiết! ! Chị của con hiểu tâm tư của mẹ và cha của con! Nó lui tới với bất kỳ người đàn ông nào, cũng biết bơi lội! !"

      Trang Hạo Nhiên lại gào khóc tiếng, quay mặt sang nhìn chị.

      Trang Ngải Lâm nhìn em trai, có chút hả hê cầm táo, cắn mạnh cái! !

      "Tại sao con cũng làm như vậy? Mỗi lần con tìm phụ nữ, cũng già hơn so với mẹ con, hơn nữa cũng biết bơi lội! !" Ân Nguyệt Dung đến chuyện này, liền đau lòng khổ sở tức giận .

      "Đó là do mẹ tương đối trẻ tuổi được chứ?" Trang Hạo Nhiên hết sức hết sức bất đắc dĩ !

      "Vậy con biết tìm người trẻ tuổi hơn mẹ sao? Tại sao nhất định phải tìm người thoạt nhìn giống như bằng tuổi mẹ? Mẹ kéo có tuổi giống như mẹ dạo phố, giới thiệu cùng người khác, đây là con dâu tôi! ! Bọn họ có thể cảm thấy mẹ phải là điên khùng chính là ngu ngốc hay ? Thậm chí cho rằng mẹ già nua mắc chứng si ngốc! !" Ân Nguyệt Dung kích động .

      "Vậy mẹ cũng đừng kéo ấy ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên nhịn được phản bác câu.

      "Tại sao mẹ thể kéo ấy ra ngoài? Mẹ muốn có đứa con dâu, làm con , làm công chúa để chăm sóc! Vì người con dâu này, mẹ đặt mua trước chiếc Rolls-Royce dài 12 mét ! ! Chỉ cần con cưới vợ cho mẹ, con có thể cao bay xa chạy! Mẹ có thể cần gặp con cả đời!" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung ra ý đồ của mình!

      "Mẹ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ, thở dài hơi, : "Vợ có tìm dễ dàng như vậy sao?"

      "Beckham rất xấu trai cũng tìm được! ! Tại sao con tìm được ?" Ân Nguyệt Dung lại kích động hỏi! !

      trán Trang Hạo Nhiên rịn mồ hôi, nhìn mẹ, có cách nào với bà.

      "Mẹ mặc kệ! !" Ân Nguyệt Dung tức giận : "Bây giờ mẹ muốn bồng cháu, muốn đến phát điên rồi! Con nhanh tìm cho mẹ, sinh đứa cháu cho mẹ, mẹ muốn tìm con dâu, nhất định phải là trẻ tuổi, mắt to, vóc người thấp chút, đáng ! Như vậy mới giống con dâu của mẹ!"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngồi ở ghế sa lon, nhìn mẹ, muốn chuyện!

      "Con hãy nghe cho kỹ! Nếu như năm nay tìm con dâu cho mẹ, mẹ bảo cha của con phân chia tài sản cho con! ! Cứ như vậy ! có việc gì đừng tới tìm mẹ, mất thời gian mẹ đắp mặt nạ ! Nếu như lần sau để cho mẹ phát , 10 giờ đêm con lên giường ngủ, mẹ để cho chị của con quất chết con ! ! !" Ân Nguyệt Dung hai lời, tắt máy vi tính.

      Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn màn hình tối xuống, thở dài hơi, quay đầu, thấy chị đứng lên, duỗi lưng cái, : "Đánh cậu trận, giản gân cốt, thoải mái hơn! Ngủ !"

      "Chị muốn ở nhà em à?" Trang Hạo Nhiên nhìn , mất hồn hỏi.

      Trang Ngải Lâm quay đầu nhìn em trai, nở nụ cười cái : "Cậu nghe thấy mẹ sao? Hai người già bọn họ muốn đem tất cả tài sản để lại cho tôi, bao gồm cả cậu!".

      "Haiz...!" Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bà chị này !

      "Haiz cái gì mà haiz! Chậc!" Trang Ngải Lâm gì nữa, lấy thêm quả táo vào bên trong.

      "Em nhận người em , em hi vọng chị thích ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn chị, cười .

      "Nhận cũng phải là em của cậu!" Trang Ngải Lâm về phía phòng khách, đóng cửa lại trước, để lại câu: "Sáng sớm ngày mai làm điểm tâm cho tôi, tôi muốn ăn cháo tôm tươi!"

      Cửa, phịch tiếng đóng lại!

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon, nhìn màn hình máy vi tính trống rỗng, nhớ tới lời của mẹ, đột nhiên mỉm cười, có chút mệt mỏi đứng lên, lên lầu hai, cởi áo khoác xuống, lập tức ngã xuống giường, nhìn bầu trời trần nhà thủy tinh, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng biết đâu, nhịn được nhớ tới câu nhàng đáng : " trai. . . . . ."

      Trong lòng khẽ đau nhói.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên chút đau đau, nhớ lại nhiều năm trước. . . . . .

      Đứa bé trai được cứu lên từ trong biển, nằm thoi thóp ở bờ cát, mắt nhắm lại, nghe được mẹ quỳ gối bên cạnh mình, khàn giọng kêu khóc: "Hạo Nhiên! ! Hạo Nhiên . . . . . . con ngàn vạn lần được có chuyện! Nếu như con xảy ra chuyện, mẹ chết theo con! ! Hạo Nhiên . . . . . ."

      Thế giới kia, rất lạnh, rất lạnh lẽo.

      Đứa bé trai nằm ở bờ cát, cuối cùng bởi vì có người làm hô hấp nhân tạo cho mình, phun ra vài ngụm nước bọt, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ quỳ gối trước mặt của mình, khóc thành lệ người, mới vừa muốn đưa bàn tay bé, muốn nắm tay mẹ. . . . . . Nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đau đớn, tay đè bụng mình, kêu đau tiếng: "A . . . . . . đau quá . . . . . ."

      "Vợ, vợ, em làm sao vậy?" Bóng dáng cha mơ hồ xuất bên cạnh mẹ.

      Đứa bé trai mở đôi mắt trôi nổi còn hơi sức nhìn mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ đột nhiên tái nhợt, đau đớn chịu nổi, tay nắm chặt bụng, khổ sở kêu: "Con của tôi . . . . ."

      Máu từ giữa hai chân mẹ tràn ra.

      Đứa bé trai nhìn máu tươi giữa hai đùi của mẹ, cả người nó chấn động mạnh, lại phun nước biển ra, trận mắt hoa, liền biết chuyện gì nữa.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 482: KHỔ SỞ TỨC LÀ HẠNH PHÚC

      Ba ngày sau.

      Sáng sớm.

      đến ngày hôn lễ của Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, Đường Khả Hinh bởi vì vết sẹo khuôn mặt, cho nên thể làm phù dâu của , chỉ tham gia hôn lễ theo bình thường.

      Sáng sớm hôm nay, Nhã Tuệ rời giường, cho Khả Hinh làm chút điểm tâm rất phong phú, vừa loay hoay lấy đĩa , vừa nhìn Khả Hinh mới vừa xuống lầu, : "Tôi cho biết, mặc dù thể làm dâu phụ, nhưng vẫn phải chọn chiếc váy xinh đẹp chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh mặc váy ngủ tơ tằm, dài, màu trắng, con mắt vẫn có chút lim dim nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười : "Biết rồi."

      Nhã Tuệ xoay người, nhìn Đường Khả Hinh ăn mặc giống như con thỏ , khẽ mỉm cười, : "Rửa mặt chưa?"

      "Rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàng gật đầu, ngồi ở ghế sa lon, ôm gối ôm, có chút lười biếng, đêm qua gặp ác mộng.

      "Tinh thần tốt?" Nhã Tuệ có chút lo lắng đến trước mặt , nhìn , ngạc nhiên hỏi.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, mông lung mỉm cười, : "Cả buổi tối gặp ác mộng, nằm mơ thấy Tô Thụy Kỳ tháo băng gạc cho em, tháo bỏ từng lớp từng lớp, nhưng vẫn tháo băng gạc xong, em bắt đầu sợ, cảm thấy khuôn mặt này, có hố đen rất đáng sợ, cái hố đen này rất lạnh, rất lạnh. . . . . ."

      Nhã Tuệ có chút đau lòng kéo bả vai của , khẽ: " có chuyện gì. Đều qua. Cậu chủ Tô , có việc gì."

      Sắc mặt Đường Khả Hinh có chút tái nhợt quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, trong lòng vẫn có chút run rẩy : "Nhã Tuệ, chị má bên trái của em, có thể khôi phục sao? có thể giống như trước kia sao?"

      Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh sâu, cười khẽ : "! Nhất định !"

      Đường Khả Hinh có chút lo lắng tựa vào vai của , sâu kín : "Em vẫn. . . . . . Có chút lo sợ. . . . . ."

      Nhã Tuệ ôm , : " có việc gì. Tin tưởng tôi, có tôi ở bên ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực dịu dàng của Nhã Tuệ, hai mắt vẫn xẹt qua chút bi thương. Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

      Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt.

      "Ai vậy?" Nhã Tuệ có chút tò mò đứng lên, về phía cạnh cửa, nghĩ tới là Tô Thụy Kỳ, mở cửa, lại thấy Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang nhung màu xanh dương đậm thịnh hành nhất ở Paris, sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, vạt áo trước cài nơ hoa cùng màu áo sơ mi, đứng ở trong ánh mặt trời rực rỡ, khí khái hùng sáng lạn, đẹp trai nghiêm nghị, có chút nét giống người nước ngoài, làm người ta lập tức thất thần.

      Nhã Tuệ nhìn , mặt ửng đỏ, cũng có chút thất thần.

      Ánh mắt sáng Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhìn Nhã Tuệ, nở nụ cười nhiệt tình, nhìn : "Chào buổi sáng, Nhã Tuệ. . . . . ."

      "A. . . . . . Chào buổi sáng. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn Trang Hạo Nhiên vội vàng mỉm cười : "Tổng Giám đốc Trang, hôm nay tới sớm như vậy? về công ty sao?"

      "Gần đây công việc hơi giản chút, nhờ bọn Sở Nhai quản lý cho tôi cũng tệ. Tôi là loại người lúc lười biếng lười biếng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại nhịn được cười .

      Nhã Tuệ tin, nhưng vẫn mỉm cười với : "Mời vào. Khả Hinh ở bên trong, mới vừa thức dậy."

      " cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên hơi đứng vào trong nhà, nhìn thấy Đường Khả Hinh ba ngày gặp, mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, đứng lên, dịu dàng nhìn mình, khẽ mỉm cười. . . . . .

      "Thay quần áo!" Trang Hạo Nhiên nhìn , nhanh chóng ra lệnh : "Mau! Có người muốn gặp em.".

      "Ai vậy?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Thay quần áo! Mau!" Trang Hạo Nhiên nhìn , lại nhanh chóng ra lệnh.

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ nghi ngờ liếc nhìn nhau, vẫn nhanh chóng quay người lên lầu, vào gian phòng, mở tủ treo quần áo, nhìn trái phải quần áo đơn giản của mình, hơi gấp gáp chọn váy len ngắn màu đen liên thể, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng, mang ủng ngắn, ra khỏi phòng, đột nhiên có chút lo sợ xuống lầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên nhìn mình cười : " thôi. . . . . ."

      " đâu?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      " ở bên ngoài. . . . . ." Trang Hạo Nhiên trước ra khỏi nhà, Đường Khả Hinh cũng nghi ngờ ra căn nhà , đứng ở trong nắng mai, nhìn dưới tang cây hoa đào ở đầu kia, người đàn ông mặc tây trang màu đen, chải mái tóc dài màu vàng kim của mình, gọn gàng, ngăn nắp, đứng ở nơi đó cũng có thể phát ra khí thế mạnh mẽ, sửng sốt. . . . . .

      Gió, nhàng thổi tới.

      Cánh hoa đào lay động theo chiều gió bay đầy trời, ở trong thế giới dịu dàng, xoay quanh.

      Quả nhiên vào lúc này, Vitas xoay người, dùng thái độ trước sau như , nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt lại hết sức sắc bén.

      Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ, liếc nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , cũng khẽ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh hết sức cung kính từ từ tới, đứng ở trước mặt Vitas tiên sinh, nhìn ông, hết sức lễ phép, vẻ mặt hơi lộ ra sợ hãi, : "Vitas tiên sinh. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài tới rồi?"

      Sắc mặt của Vitas cứng ngắc, nhìn hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy và sợ hãi, lạnh lùng mở môi mỏng, sâu kín : "Tôi nhớ, chúng ta gặp hai lần. . . . . .".

      Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe, dám lên tiếng.

      " lần ở đại sảnh Hoàn Á, lần ở nơi này. . . . . ." Tiếng của Vitas chậm rãi truyền đến.

      Sau lưng của Đường Khả Hinh lập tức rét run, mắt to càng ngừng nhấp nháy, cũng dám chuyện.

      Hai mắt Vitas khẽ ngưng lại, nhìn thái độ Đường Khả Hinh sợ hãi, : "Lần trước gặp chuyện may bị phẫu thuật, trốn gần bốn tháng, tôi bỏ ."

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, căng thẳng, run run : "Tôi . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."

      "Đừng cảm thấy gặp chuyện may, cả thế giới đồng tình với , đây là may mắn của !" Vitas nhìn , nhanh: "Mặc dù Thượng Đế thương hại , nhưng chẳng qua là giễu cợt bất lực của ."

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt nhấp nháy.

      Vitas nhìn Đường Khả Hinh, lại thẳng thắn : " trái tim nhiệt tình, sợ nhất phải là người khác dập tắt, mà tự mình dập tắt. giam mình bốn tháng, chính là vứt tất cả điều tôi dạy dỗ lúc ban đầu, tôi làm sao thất vọng về ?"

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.

      Vitas lại nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh, : "Có lúc tiến bộ, chính là cho mình gian thở dốc, bởi vì suy nghĩ dư thừa đều là vô dụng!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng khỏi dâng lên chút ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn Vitas, lòng : "Ngài dạy dỗ rất đúng!"

      "Tâm tư của tinh tế tỉ mỉ chút!" Hai mắt Vitas xẹt qua chút sắc bén, nhanh: "Người bình thường, tùy ý đến tìm mấy câu ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn ông sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười tới, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh ngây ngốc, cười : "Đứa ngốc. Mau gọi Thầy giáo."

      Đường Khả Hinh cảm thấy vui mừng nhìn Vitas, kích động cười : "Tôi có thể gọi sao? phải chúng ta phải vào Học viện rượu đỏ, mới có thể gọi Thầy giáo sao?"

      "Cho nên em còn mơ hồ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cười khẽ tiếng.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn Vitas kích động hưng phấn gọi: "Thầy giáo! !"

      Vitas cũng có bị hai chữ này cảm động, mà nhìn sâu, : "Trải qua lần này, khổ sở như vậy, có hiểu tại sao ?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh mơ hồ nhìn ông, hiểu.

      Vitas nhìn này suy nghĩ vẫn rất đơn thuần, chậm rãi đưa ngón trỏ ra, gõ mạnh lên trán , lạnh lùng : "Người suy nghĩ đơn thuần, cá tính cũng đơn điệu, bản thân có sức hấp dẫn người khác. Cho nên. . . . . . Vào lúc này, thế giới cần , mà . . . . . . Cũng cần thế giới."

      ". . . . . . . . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, hiểu nhìn ông.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, khẽ mỉm cười, lên tiếng.

      "Ý của lời này là . . . . ." Đường Khả Hinh hiểu nhìn Vitas.

      " hiểu, từ từ thấm vào thôi." Vitas xong, liền lạnh lùng qua bên cạnh , cất bước khỏi.

      Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo mà nghiêm túc của Vitas, nghĩ tới lời của ông: "Vào lúc này, thế giới cần , mà cũng cần thế giới. . . . . . Những lời này, rất quen thuộc, hai tròng mắt của nhấp nháy, đột nhiên nhớ lại khi còn bé, cha mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đem từng phần mì xào, tách ra từng cái hộp, đặt bếp, khi đó, mình hiểu chuyện, nhìn cha, ngạc nhiên hỏi: "Cha, tại sao mỗi ngày cha phải chuẩn bị nhiều món ăn như vậy, cho những người xin cơm hay sao?"

      Cha vừa cầm đũa gắp mì sợi bỏ vào cái hộp cuối cùng, mới dịu dàng : "Bởi vì bọn họ cần giúp đỡ."

      "Vậy tại sao bọn họ tự mình lấy ăn?"

      Cha quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : " thế giới này, có rất nhiều người, có đôi lúc, bất đắc dĩ buông tha mình, nhưng đó là lúc bọn họ tương đối khổ sở, cha cho những người đó ăn, phát cuộc đời của bọn họ thực chỉ có thể tiếp nhận quà tặng, đây là cảm giác thê lương có lựa chọn nào khác, cũng bởi vì nhìn thất bọn họ có lựa chọn nào khác, chúng ta càng quý trọng cuộc sống tại của mình. . . . . ."

      " tại?"

      "Đúng vậy. . . . . ." Người cha nhìn con , lại thương nhàng vuốt đầu , mỉm cười : "Có lúc, thế giới cần chúng ta, mà chúng ta. . . . . . Cũng cần thế giới. . . . . . Tặng cho tức là báo đáp, cần tức là được cần, bỏ ra tức là nhận được. Khổ sở tức là hạnh phúc."

      Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, nhìn bóng lưng Vitas, từ từ xa, bóng dáng vẫn to lớn cao ngạo, bị đánh ngã, đột nhiên nghẹn ngào tiến lên kêu to: "Tôi hiểu rồi! ! Tôi hiểu rồi! ! Cám ơn ngài, thầy giáo! ! Cám ơn ngài!"

      Vitas nghe được, sắc mặt vẫn cứng đờ về phía trước! !

      chiếc Land Rover, theo gió chạy đến, lướt qua từng mảng cánh hoa phấn hồng.

      Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn thấy Đường Khả Hinh khóc tới, lập tức dừng xe, mở cửa xe, nghi ngờ lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Khả Hinh? Em làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng hơi nghiêm túc lên trước, : "Cậu chủ Tô, tới là . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nhìn bọn họ, mỉm cười : "Đón Khả Hinh trở về bệnh viện, trả lại xinh đẹp cho ấy. . . . . ."

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn , nhất thời khẽ cắn môi dưới, hai mắt trở nên dũng cảm, đúng vậy, nếu như như trước kia, như thế nào? mặt có vết sẹo, vẫn theo đuổi mơ ước của cuộc đời. . . . . .
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 483: NHỜ MỚI CÓ HÔM NAY

      Kể từ sau thân thể Như Mạt khôi phục, Tô Thụy Kỳ liền rời khỏi bệnh viện Tập đoàn Á Châu, trở lại bệnh viện thành phố cũng là bệnh viện cao cấp nhất trong cả nước.

      Chiếc Land Rover ở đường phố thành thị, chậm rãi chạy về phía trước.

      Mùa xuân đến rồi, ánh mặt trời rực rỡ, hai bên đường phố thân cành nhú chòi non, khắp nơi là khí mát mẻ, vui vẻ.

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, ngồi ở sau xe, nhìn con phố náo nhiệt bên cạnh cửa sổ, có mặc áo thu ba lỗ màu trắng, váy ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo khoác lông thỏ, buộc tóc đuôi ngựa xoa tung, đeo vòng bạc cực lớn, trong tay cầm phần bánh xếp, vừa cùng bạn ăn, vừa cười . . . . . .

      Cuộc sống lành mạnh như thế. Lạc thú còn phía sau.

      Đường Khả Hinh nhìn kia, hai mắt lên nụ cười cảm động.

      Mặc dù Nhã Tuệ cũng lo lắng, lại kéo Đường Khả Hinh, nhìn Tô Thụy Kỳ ở ghế lái, tay cầm vô lăng, nhìn tới phía trước, có thể tưởng tượng ánh mắt rất chăm chú.

      chiếc xe thể thao Mercedes Benz màu bạc, theo phía sau.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn chiếc Land Rover màu đen ở trước mặt, ở đường cây ngô đồng chạy nhanh tới phía trước, nó giống như chủ nhân, chững chạc, trầm tĩnh, nhớ tới chút nữa tháo băng gạc, thở dài cái, nắm chặt tay lái, tiếp tục chạy tới phía trước.

      đến bao lâu.

      Chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi lái vào bệnh viện, chạy qua đài phun nước bọt nước văng khắp nơi, tạm ngừng ở trước đại sảnh bệnh viện, Tô Thụy Kỳ dừng xe xuống trước, lại nhanh chóng mở cửa xe sau, nhàng đỡ xuống Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ. . . . . .

      "Bệnh viện này. . . . . . Là bệnh viện làm trước kia?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn đại sảnh huy hoàng phía bên trong, còn có tòa nhà màu trắng rất đồ sộ.

      "Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười : "Vốn là tính trở lại, nhưng bởi vì nhận lời mời của người bạn thân, vẫn trở lại."

      Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu cái, trái tim lại đột nhiên đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt, có chút lo sợ.

      " thôi. . . . . . có việc gì. . . . . ." Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh mỉm cười lên bậc thang.

      Đường Khả Hinh chỉ đành phải gật đầu cái.

      Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên, hai người đàn ông cũng cùng nhau lên , cùng vào đại sảnh bệnh viện.

      Y tá trưởng nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, lập tức mỉm cười tới, cung kính : "Bác sĩ Tô, tới?"

      "Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ đáp lời, dẫn Đường Khả Hinh về phía phòng khoa ngoại, căn dặn vào phòng VIP, mình lại cầm bệnh án của kiểm tra đối chiếu Đường Khả Hinh vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, chịu vào.

      Mọi người cùng nhau nghi ngờ nhìn .

      Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, cúi đầu, im lặng hồi lâu, mới xoay người, từ từ nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn .

      Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, cảm giác nơi cổ họng mình khô khốc, nuốt ngụm nước bọt, mới níu chặt ống tay áo, với : "Hôm nay, cám ơn theo em . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn , : "À?"

      Đường Khả Hinh cảm giác trái tim càng lúc càng nặng, ép tới chặt, nhưng vẫn kiên định : "Em muốn bác sĩ Tô và Nhã Tuệ đối mặt chuyện này. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn .

      Nhã Tuệ và Tô Thụy Kỳ cùng nhau im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, kiên trì : "Giống như ba năm trước đây, làm bạn với em, chính là hai người bọn họ. . . . . . tại, em chỉ muốn hai người này ở bên em . . . . ."

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lại lóe lên ánh sáng khẳng định.

      Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, mặt lộ ra kiên quyết, do dự lát, chỉ đành phải đáp lời: "Được rồi. . . . . . ở bên ngoài chờ em. . . . . ."

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh lại xác định : "Xin. . . . . . khỏi bệnh viện. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên có chút nghi ngờ nhìn , hỏi: "Tại sao?"

      " có lý do gì. . . . . . Hãy để cho em đối mặt với chuyện này. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ ra giọt lệ.

      Trang Hạo Nhiên có chủ ý, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ chỉ đành phải mỉm cười nhìn , hi vọng có thể tôn trọng ý kiến của Đường Khả Hinh."

      Trang Hạo Nhiên do dự chút, chỉ đành phải nở nụ cười khổ : "Được rồi. . . . . . khỏi trước. . . . . . Nhưng em hứa với , mặc kệ xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều thay đổi, được ?"

      Đường Khả Hinh gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên lại lo lắng nhìn cái, chỉ đành thỏa hiệp, mỉm cười vươn tay bắt tay với Tô Thụy Kỳ, giữa đàn ông với nhau, muôn ngàn lời muốn cần , hai người cũng chuyện, có số việc giao phó rất ràng. . . . . .

      " đây. . . . . . cẩn thận. . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, mình, mất mát xoay người khỏi, mặt lộ ra lo lắng và quan tâm, hành lang dài, kéo xuống bóng dáng đơn.

      "Khả Hinh. . . . . . Tại sao muốn như vậy ?" Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, hiểu : "Tổng Giám đốc Trang rất quan tâm ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn bóng dáng đơn của Trang Hạo Nhiên, sâu kín : "Em mãi mãi quên được, ba năm trước đây, sau khi em bị hủy khuôn mặt, rất khổ sở, rất bi thương, rất tuyệt vọng, mọi thứ đều rất nặng, lúc em rất khổ sở, mà chị cũng rất khổ sở, em đau đến khóc, chị cũng đau đến khóc, chị gánh chịu cho em rất nhiều rất nhiều thứ, hôm nay, cho dù em tháo băng gạc, khuôn mặt có thể khôi phục hay , nếu thể khôi phục, em cũng muốn ấy giống như chị, chịu đựng loại tuyệt vọng và bi thương sau khi bị hủy khuôn mặt ba năm trước đây. . . . . ."

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

      Tô Thụy Kỳ càng thêm an ủi nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, : "Nếu em hi vọng mình có thể gánh chịu, như vậy, tại có thể vào rồi."

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn , khẽ gật đầu.

      Ba người đồng thời vào phòng bệnh.

      Y tá trưởng dẫn hai người y tá, cẩn thận đẩy xe đẩy vào, phía có kéo, thuốc nước, băng gạc cầm máu tạm thời, dụng cụ. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ quay về phòng làm việc của mình trước, thay áo bác sĩ, sau khi khử trùng, bình tĩnh đứng ở bồn rửa tay, dùng nước sát trùng sát khuẩn tay của mình, y tá lập tức mở máy sấy khử trùng cho , bình tĩnh đưa đôi tay vào bên trong hong khô, sau đó nhận lấy bao tay trong suốt y tá đưa tới, mang lên. . . . . .

      Mặc kệ trình tự này có phức tạp hay , nhưng dự tính tương lai có thể xuất phát biến số, tất cả đều phải cẩn thận.

      " thôi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ xong, liền lạnh lùng ra phòng làm việc, sau đó quẹo cua, tới gian phòng VIP của Đường Khả Hinh, thấy ngồi ở giường, buộc lên tóc đuôi ngựa nho , lộ ra khuôn mặt nhắn, dính băng gạc, nhìn tới trước, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt cũng nghiêm túc, tới trước mặt , hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn , có chút căng thẳng, gật đầu .

      Tô Thụy Kỳ nữa, chỉ bảo y tá cầm cây kéo khử trùng, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi người xuống, cẩn thận cắt bỏ lớp gạc bên ngoài cho . . . . . .

      Kéo có chút đau.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, nhịn được nhớ lại lúc ấy bị thương cảm thấy khổ sở, Nhã Tuệ đến trước mặt , cũng rất căng thẳng nắm chặt tay của , nhìn Tô Thụy Kỳ nhàng cắt xuống từng lớp băng gạc, cẩn thận đặt ở bên trong khay, trái tim của cũng nhảy đến cổ họng rồi. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ cầm lên cây kéo khác, quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh còn dư lại lớp băng gạc mỏng cuối cùng, im lặng lên tiếng, cẩn thận cúi người xuống, khẽ xoay khuôn mặt nhắn của Đường Khả Hinh, dùng kềm, kéo băng dính dính vào da thịt mềm mại của Đường Khả Hinh, từng chút từng chút, cẩn thận kéo ra. . . . . .

      Ba người y tá và Nhã Tuệ cũng căng thẳng nghiêng mặt nhìn.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :