Chương 479: XIN LỖI
"Chẳng lẽ tôi theo mọi người lâu rồi, tôi cũng trở nên giống mọi người?" Trang Hạo Nhiên sụp đổ !
" đừng có buồn nôn!" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nhìn , tức giận : "Cho dù rất đứng đắn! Chúng tôi nhiều lắm chỉ muốn chơi đùa minh tinh! lại dám chơi đùa Đường Khả Hinh?"
"Cậu đừng dùng từ ngữ thô tục như vậy ở người tôi được ?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Tô Lạc Hoành : "Tôi làm sao lại chơi đùa ấy? Lúc đó tôi. . . . . . Lúc đó. . . . . ."
Trong lúc nhất thời ràng, chỉ : "Lúc đó tôi. . . . . . Thần. . . . . . Thần trí mơ hồ mà!"
Tô Lạc Hoành lập tức : " đương nhiên là thần trí mơ hồ! Thần trí ràng cũng có thể hôn ấy sao?"
"Đúng vậy! !" Trang Hạo Nhiên giống như vừa tìm được tri kỹ, biết tán thành lời của đến cỡ nào!
"Phi! !" Lâm Sở Nhai lập tức hung hăng : " coi ấy thần trí mơ hồ à ? ràng chính là loại người, nếu như mình thần trí mơ hồ, ăn mặc cực kỳ kín đáo! xem, lần đó uống rượu với Tử Hiền tiểu thư, phải cửa mở ra để cho người ta vào à? có thấy qua, ấy tùy tiện lên giường với người phụ nữ thích chưa! ? ấy đều bị chị bỏ rơi !"
"Tại sao cậu tôi bị bọn họ bỏ rơi?" Trang Hạo Nhiên tức giận: "Đó là bởi vì bọn họ cảm thấy tôi quá xuất sắc, rất có tiền, cho nên cảm thấy có áp lực ở bên tôi! ! Hiểu chưa?"
" ghê tởm!" Lâm Sở Nhai lập tức cắt lời , : " có bản lãnh, tìm giống như Tiểu Đường, xem chút, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng, có sợ ấy có tiền, sợ ấy đẹp trai hay ? có tìm được người mình , chẳng có sợ cái gì cả ! !"
"Cậu tổn hại tôi cũng đủ rồi nha? Tôi trừ tiền lương của cậu sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai, tức giận hỏi.
" có trừ tiền lương của tôi!" Lâm Sở Nhai nhìn , đầy hàm ý: "Ông chủ! thần trí mơ hồ! cho tôi biết, rốt cuộc có động lòng với Tiểu Đường hay ?"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức nóng mắt : " có!"
Lâm Sở Nhai ngửa mặt, nhìn , tin : "Loại người như , hôn môi với phụ nữ thích? Hôn lưỡi chưa?"
" có ! Làm sao có thể hôn lưỡi ? !" Trang Hạo Nhiên lập tức kêu lên! !
" ấy dối!" Lãnh Mặc Hàn từ tốn .
"Cậu dựa vào cái gì tôi dối?" Trang Hạo Nhiên ngay lập tức nhìn , tức giận hỏi.
"Lỗ tai của đỏ." Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, quăng câu.
"Tôi . . . . . Lỗ tai của tôi đỏ, có liên quan gì đến tôi dối?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, tức giận hỏi.
"Lúc dối, lỗ tai của đỏ, chuyện này, bình thường tôi cho ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt .
"Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người này.
" hôn lưỡi hả?" Lâm Sở Nhai khiếp sợ nhìn .
"Cậu hỏi cái này là ý gì hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn , kích động hỏi.
"Nếu như thích! ! Nghĩa em từ, giúp bắt ấy lại! !" Lâm Sở Nhai rất trọng tình cảm .
Lúc này Tô Lạc Hoành có chút bình tĩnh nhìn Lâm Sở Nhai, bật cười : " muốn. . . . . . Khiêu chiến với cháu trai của Thủ tướng sao? Đó phải là người khác! ! Đó chính là Cậu chủ Tô! ! người ấy gánh vác gần mười tỷ tài sản của cả gia tộc, bây giờ chị của ấy còn tạo ra tiền cho ấy! !"
Lâm Sở Nhai nhìn Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, : "Thân ái, người đàn ông này cũng rất có tiền! ! Chị của ấy cũng tạo ra tiền cho ấy! Gần đây chị của ấy đúng là dòng dõi đế quốc "Kim cương"! !"
"Được rồi!" Tô Lạc Hoành nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng chấp nhận : " thắng! muốn theo đuổi thế nào! ?"
"Mọi người gì ? phải chỉ hôn cái sao?" Trang Hạo Nhiên bị đến tâm phiền ý loạn, liền có chút mất hồn : "Tôi chỉ muốn , nụ hôn này, là vô ý, lúc ấy tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhìn bàn chân của ấy hết sức đáng . . . . . ."
"Vậy có thể hôn chân . . . . . ." Lâm Sở Nhai nhịn được bật cười, .
"Aiz! với các người lao lực! Có việc phiền lòng tìm các người! Các người chê tôi như vậy, càng càng hồ đồ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, sải bước ra ngoài! !
"Lão đại!" Lâm Sở Nhai nhắc nhở , lại rất thận trọng : "Tôi cảnh cáo ! ! Nếu như có động lòng với ấy, ngàn vạn lần đừng gặp ấy! Cậu chủ Tô ra thể so với Tổng Giám đốc Tưởng, nhưng lúc ấy hung ác, có thể rất ác! Bởi vì ấy rất nặng nguyên tắc! giống Tổng Giám đốc Tưởng cùng chơi với nhau từ đến lớn! là dâu, ấy là chú rể. . . . . ."
"Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức muốn nắm gối ôm ném ! !
Mấy đàn ông cùng nhau cười trốn ra.
"Ghê tởm!" Trang Hạo Nhiên về phía cạnh cửa, muốn kéo cửa ra.
"Lão đại! !" Tô Lạc Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, lòng : ". . . . . . Rốt cuộc có cảm giác với Khả Hinh hay ? Nếu quả có, ra, mấy em phân tích cho ."
Trang Hạo Nhiên tay cầm khóa cửa, trầm ngâm lát, mới cười : "Lỗ tai của tôi có đỏ chứ?"
Lãnh Mặc Hàn lập tức quay đầu. . . . . .
"Ầm! !" Cửa đóng lại, rơi xuống chút bụi bậm lâu!.
"Thấy ?" Tô Lạc Hoành nhào về phía Lãnh Mặc Hàn, rất kinh ngạc hỏi.
" có. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt .
"Shit. . . . . ." Bọn Lâm Sở Nhai rất mất mát ngồi trở lại vị trí.
Trang Hạo Nhiên dọc theo đường về phía trước, vừa che lỗ tai của mình, vẻ mặt coi thường : "Lỗ tai đỏ! ! Tôi che kín như vậy, lỗ tai của tôi bán đứng tôi sao?"
qua phòng khách , cẩn thận qua giá sách, phía để chiếc gương, đột nhiên ngừng lại, nheo mắt đến trước gương, ngửa mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình, cũng chú ý mặt, muốn nhìn lỗ tai có đỏ hay , sau lưng xuất bóng dáng màu đen, im lặng nhìn , kêu lên tiếng, quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh nhìn mình, lại càng hoảng sợ, chặn ngực, nhìn , thở hổn hển : "Ôi! ! Tiểu thư! dọa chết người! ! làm gì đứng ở phía sau tôi vậy?".
Đường Khả Hinh rất bị oan uổng : "Tôi gọi hai tiếng!"
Trang Hạo Nhiên kỳ lại nhìn : " gọi tôi hả ? gọi tôi ?"
"Đúng vậy . . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn người này, bất đắc dĩ .
" gọi tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
"Hỏi thích ăn trái cây gì, làm cho . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , có chút bất đắc dĩ, .
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt nhắn hồng hồng, mắt to khẽ chớp, môi hồng mê người, quay mặt , thẳng: " cần. Tôi về."
"Nhanh như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Ừ. Tôi uống rượu, cũng lái xe, bảo tài xế tới đón tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, nhanh chóng xuống lầu.
Đường Khả Hinh cũng theo xuống lầu.
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu, Nhã Tuệ trò chuyện, Trang Hạo Nhiên nhìn họ cười : "Tôi có việc trước, mọi người từ từ chơi. 12 giờ, đuổi mấy tên cầm thú về đấy. . . . . ."
"Tổng Giám đốc, ở lại trò chuyện chút. . . . . ." Nhã Tuệ vội vàng đứng lên, cười .
" cần, đừng đưa, bên ngoài lạnh lẽo." Trang Hạo Nhiên hơi giơ tay, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cái, mới : " nha."
"Tôi đưa . . . . . ." Đường Khả Hinh cùng theo ra ngoài.
" cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mình ra ngoài, đoán chừng tài xế tới rất nhanh, liền đứng ở trong sân , nhìn vầng trăng sáng bầu trời, hít thở sâu hơi.
Sau lưng có tiếng bước chân.
quay mặt sang, thấy Đường Khả Hinh ra, dịu dàng nhìn mình.
" ra ngoài làm gì? Bên ngoài lạnh lẽo, mau trở về. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đôi tay cắm túi quần, quay mặt sang, nhìn đường lớn hoa đào ở đầu kia, cảm nhận được từng làn mùi hương, rất thoải mái.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng , đột nhiên lên trước, vươn tay cất vào trong khuỷu tay của , mỉm cười : "Chúng ta dạo đường hoa đào chút, sợ qua chút thời gian nữa, hết mùa hoa. . . . . ."
sững sờ tại chỗ.
Trang Hạo Nhiên lập tức buông tay ra, ho khan hai tiếng, mới lại : " cần. Tôi uống rượu, choáng váng đầu. muốn ."
"Tôi có. . . . . . kém hơn Tiêu Đồng xa như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn , đột nhiên hỏi.
Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, quay đầu, nhìn , : "Gì?"
Đường Khả Hinh có chút mềm mỏng cười : "Chị ấy hiểu chuyện, chị ấy xinh đẹp, chị ấy có tài, chị ấy còn nghe lời. . . . . . so với tôi nghe lời hơn, hơn nữa gây họa, cũng để truyền máu cho tôi . . . . ."
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn .
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, dịu dàng cười : "Tô Thụy Kỳ cho tôi biết, lúc tôi làm phẫu thuật, mất nhiều máu, kho máu bệnh viện đủ máu, là truyền máu cho tôi, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. . . . . ."
"Mặc kệ là ai, tôi cũng có thể làm như vậy." Trang Hạo Nhiên hời hợt.
"Hôm nay làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn .
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, nhớ tới mới vừa rồi ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cúi đầu muốn hôn Đường Khả Hinh, hai mắt của nhanh chóng xoay tròn, do dự lúc, mới : "Tối hôm nay, tôi muốn mình, mình bình tĩnh. cũng còn tuổi, cậu chủ Tô là người tốt, mặc dù chuyện tình cảm nên quá gấp, nhưng bên cạnh có người bạn như thế, làm đối tượng suy tính tương lai, tồi. nha."
Trang Hạo Nhiên nữa, lập tức muốn ra sân .
Đôi tay Đường Khả Hinh lập tức nhét vào trong khuỷu tay của , nghi ngờ nhìn .
Trang Hạo Nhiên nhìn cái, lại im lặng buông lỏng tay của ra, bước nhanh về phía trước.
Đường Khả Hinh ra ngoài, theo phía sau , dịu dàng nhìn bóng lưng , có chút căng thẳng : "Có phải hôm nay tôi vặn ngón tay của , tức giận hay ? Tôi xin lỗi . . . . . ."
Chương 480: TRAI
Trang Hạo Nhiên dừng lại.
Đường Khả Hinh lại cất bước chân có chút sưng đau, tới bên cạnh , bàn tay bé dịu dàng nắm cánh tay của . . . . . .
Trang Hạo Nhiên tránh khỏi tay của , nhìn mỉm cười : "Tôi có hẹp hòi như vậy sao? So với chuyện làm trước kia, hôm nay có là gì ? Tôi có việc gì, chỉ uống rượu nhiều hơn chút, ăn món cà ngon làm, hôm nào làm chút cho Thủ tướng ăn, để cho ông ấy thích hơn chút. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn .
" đây! ! Mau trở về !" Trang Hạo Nhiên vươn tay, khẽ vuốt đầu của , cười cười, xoay người khỏi.
" trai. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , gọi .
Trang Hạo Nhiên dừng bước, có chút ngây ngô ngẩng đầu, nhìn con đường hoa đào màu hồng ở trước mặt, cánh hoa bồng bềnh.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng ấm áp của , lại dịu dàng kêu : " trai. . . . . ."
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, có chút phản ứng kịp?
"Em . . . . . Đồng ý với , sau này. . . . . . gọi là trai. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , mỉm cười : "Giống như thích, theo phía sau , gọi trai, trai. . . . . ."
mặt Trang Hạo Nhiên cuối cùng lên nụ cười, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, ôn nhu đứng ở trước mặt của mình, xinh đẹp động lòng người, ánh mắt nóng bỏng nhìn , trong lòng nổi lên cảm xúc kích động, : "Ừ. Sau này gọi trai . . . . . ."
Đường Khả Hinh ngây thơ đơn thuần mỉm cười, nhàng về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay cất vào trong khuỷu tay của , mặt dán vào cánh tay của , dịu dàng gọi: " trai. . . . . . trai. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bối rối nhìn hoa đào lay động theo chiều gió nơi xa, mỉm cười.
"Có phải tất cả mọi thứ đều được cõi U Minh an bày hay ?" Hai người cùng nhau im lặng về phía trước, Đường Khả Hinh dịu dàng hỏi.
"Hả?" Suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên bay xa, lơ đãng đáp.
Đường Khả Hinh níu chặt khuỷu tay của , cười : " luôn muốn người em , nhưng em vẫn đồng ý, trời cao lại an bài em bị thương, để cho truyền máu cho em, bây giờ trong thân thể em, chảy dòng máu của , rốt cuộc. . . . . . có liên hệ máu mủ với rồi. . . . . . Chúng ta có thể làm em rồi."
Trang Hạo Nhiên cười nhàn nhạt.
Hai người rất chậm rãi tới trước đường lớn hoa đào, lúc này, ánh đèn đường màu xanh chiếu sáng, vô số cánh hoa đào màu hồng, theo gió bay bay, giống như chiếc dù mộng ảo, uốn lượn ở trung rất lâu, rất nhàng, rất lãng mạn, rất xinh đẹp.
Giống như con bươm bướm xinh đẹp lúc giữa trưa.
Trang Hạo Nhiên tới trong thế giới cánh hoa đào lay động theo chiều gió, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút vui sướng vươn tay, muốn nắm cánh hoa đào màu hồng trong tay, ánh mắt giống như màu sắc viên ngọc quý, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, môi đỏ mọng cong , giống như ánh trăng rằm, lẳng lặng nhìn , ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. . . . . .
Đường Khả Hinh ngửi từng cánh hoa đào, quay mặt sang, mới vừa muốn cho biết, mình ngửi được mùi thơm nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của , sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên nhìn , đột nhiên mỉm cười, vươn tay, đặt đầu của , : "Em ngốc."
Đường Khả Hinh cố ý nhìn .
Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn chằm chằm, trong lúc cánh hoa đào bồng bềnh rơi xuống, đột nhiên bế ngang cả người lên.
Đường Khả Hinh kêu ra tiếng, ôm cổ của , cười hỏi: "Làm gì?"
Trang Hạo Nhiên nhìn , bất đắc dĩ cười khổ : "Chân của em như vậy, còn muốn theo , rốt cuộc lúc nào mới có thể khỏi chung cư? Em về nhà như thế nào? trai ôm em về nhà thôi."
Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn , dịu dàng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, nữa, cất bước về phía trước.
Đường Khả Hinh ôm cổ của , tựa đầu dính vào cổ của , mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại đau lòng khẽ chớp, trong lòng có tiếng nhàng vang lên: tha thứ em, nhận làm trai, hoàn toàn là vì . . . . . .
Trang Hạo Nhiên có nghe được tiếng trong đáy lòng , chỉ tiếp tục ôm về phía trước.
Thời gian, giấu ở trong từng cánh hoa đào, tình theo theo mộng bay . Bóng dáng của hai người, vào lúc này, trùng điệp chung chỗ, về phía trước.
Lúc rạng sáng!
Trang Hạo Nhiên mới bình tĩnh và mệt mỏi trở lại ‘phòng tổng thống', lấy thẻ mật mã, quét vào ổ khóa, đinh tiếng, cửa mở ra, rốt cuộc về đến nhà rồi, thở phào nhõm, vào cửa nhà, sau đó bóng dáng trắng nhanh chóng, quát to tiếng: "Trang Hạo Nhiên . . . ."
Cái ót Trang Hạo Nhiên lập tức tê dại, quay đầu, nhìn đến chị của mình, Trang Ngải Lâm, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần thể thao ngắn màu trắng, đầu tóc xoăn hấp dẫn xõa ra, tay cầm gậy bóng chày, trừng mắt, hướng người của mình điên cuồng đánh xuống, ah tiếng, kêu to, trốn sang bên! !
"Ầm! ! !"
Gậy bóng chày trực tiếp đập tét cửa gỗ ‘phòng tổng thống' ! ! !.
Trang Hạo Nhiên trừng mắt, hoảng sợ đến cái ót tê dại, kêu to: "Chị! ! ! Chị làm gì thế? Chưa điều chỉnh chênh lệch múi giờ sao?"
Trang Ngải Lâm tay cầm gậy bóng chày, xoay người, nhìn em trai tránh ở đầu kia ghế sa lon, cắn răng nghiến lợi, ra sức hét: "Bà cũng điều chỉnh chênh lệch múi giờ rồi, cho nên mới biết Bắc Cầu bây giờ là 12 giờ rạng sáng! ! phải tôi quy định cậu ngủ 10 giờ sao? Cậu chạy lêu lổng nơi nào? Trở về nước học thói xấu đúng ?"
nữa, vọt tới đầu kia ghế sa lon, lại muốn giơ gậy bóng chày, đánh mạnh người Trang Hạo Nhiên! !
"Ôi, ôi, ôi! !" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, từ ghế salon lật tới đầu kia, gậy bóng chày lập tức đánh trúng gối đầu tơ tằm ghế sa lon, vải rách ra, lông vũ bay đầy trời, vừa núp chị, vừa kêu to: "Có người nào giống như chị chứ! ! Em trai cũng sắp 30 tuổi rồi, còn muốn em ngủ 10 giờ ?"
Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, hai mắt nóng lên kêu to: "Ba mươi tuổi thế nào? Khi còn bé, phải tôi dẫn cậu ra ngoài tiểu sao?"
xong, nhìn em trai muốn nhảy lên cầu thang, lập tức vung tay mở nắp bình trà bàn trà, hướng sau lưng em trai ném mạnh! !
"À?" Cả người Trang Hạo Nhiên đau đến ngã ở bậc thang, kêu to: "Đừng ngoáy eo mà! Eo đàn ông rất quan trọng! !"
Trang Ngải Lâm hét to tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắp bắt được !
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy chị sắp tới, lập tức hoảng sợ đến chết khiếp, liều mạng nhảy lên cầu thang, : "Chị khỏe sao ! ! Em rồi, đánh phụ nữ! Chị đừng buộc em."
"Ý của cậu cậu đánh thắng được tôi?" Trang Ngải Lâm hai lời, lúc em trai sắp nhảy lên bậc cầu thang cuối cùng, đột nhiên tay nắm chặt cầu thang, thân thể bay lên trung, đạp qua ngang lưng Trang Hạo Nhiên cái! !
"A . . . . . ." Cả người Trang Hạo Nhiên nhào đất, đau đến kêu to ôi ôi !
Cả người Trang Ngải Lâm rầm tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắc lạnh lẽo, lập vặn tay phải của em trai ra phía sau cái! !
"A . . . . . . " Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, đau đến kêu to: "Đau chết rồi! !"
"Biết đau, tại sao 12 giờ về nhà? ? Cậu biết tôi làm cha làm mẹ rất mệt ? Chỉ vì chuyện lớn cả đời của cậu, tôi rất phiền não?" xong, lập tức nắm tóc cái ót em trai, kéo mạnh ra!
"A . . . . . . . Chị! ! nên như vậy! !" Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, lại thể động đậy, thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ! !
"! ! Tại sao 10 giờ trở về nhà ngủ? Có phải cùng bọn Lâm Sở Nhai chơi minh tinh hay ?" Đầu gối Trang Ngải Lâm đè nén ở ngang lưng em trai, lại cắn răng vặn chặt tay phải của ! !
" có, có, làm sao có thể! ?" Trang Hạo Nhiên khổ sở nhanh chóng .
" có?" Trang Ngải Lâm tin, cúi đầu ngửi người Trang Hạo Nhiên có mùi nước hoa hay , lập tức, ngửi được mùi thơm cơ thể phụ nữ vẫn còn xử nữ, cảm thấy nóng mắt, lập tức giơ bàn tay sấm sét, hướng giữa xương sống lưng Trang Hạo, chụp mạnh ở giữa đốt xương cái, cắn răng kéo ra, tất cả khớp xương lập tức kêu lên răng rắc vang dội! !
"A . . . . . . . . . . . " Trang Hạo Nhiên đau đến rơi lệ, mới thừa nhận : "Đau chết em rồi! ! Em nhận, nhận! ! Em mới vừa ở chung với , tên của ấy gọi là Khả Hinh, là thư ký của em! Em cảm thấy ấy rất thú vị cho nên em bảo ấy nhận em làm trai. . . . . ."
Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, càng thêm tức giận, vung tay khuỷu tay lên, đập mạnh ngang lưng , hét to: "Cậu muốn em , ý là người chị tôi đây khi dễ cậu đúng ? Tôi đối với cậu chưa đủ tốt sao?"
"A . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, lại đầu hàng : " đúng, đúng! Em sai rồi! ! Chị đối với em rất tốt! ! Em chỉ muốn tìm nhiều em tới hầu hạ chị!"
"Đừng chuyện này! ! Vừa nhắc tới tới tôi liền tức giận!" Sắc mặt của Trang Ngải Lâm nóng lên, hét to: "Ban đầu mẹ mang thai em , cũng bởi vì cậu bướng bỉnh nhảy xuống biển, mẹ lo lắng, mới mất em bé! ! Lúc ấy làm cho tôi đau lòng! ! Vốn là muốn đem hết tình thương cho cậu! ! Tôi có chút tức giận!".
hai lời, lại kéo mạnh tóc của , đập mặt của xuống đất! !
"A! !" Trang Hạo Nhiên có cách nào, chỉ đành phải cầu xin tha thứ : "Em sai rồi! Em sai rồi ! Tất cả đều là lỗi của em, là em có lỗi với em !"
"Chuyện này, chúng ta có thời gian cả đời để tính toán! Hỏi cậu! Có phục hay ?" Trang Ngải Lâm lại vặn chặt tay phải của , hét to! !
"Phục. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nghi ngờ mình lại bị nội thương, bất đắc dĩ .
"Cùng tôi xuống! ! Có người muốn chuyện với cậu! !" Trang Ngải Lâm lập tức nắm em trai, ném cả người xuống dưới lầu!
Trang Hạo Nhiên có cách nào, chống thân thể mình trật khớp xương, từng bước từng bước lê cầu thang, nhìn chị như chim Yến, từ bên cạnh cầu thang trực tiếp nhảy xuống, nhanh chóng mở máy vi tính trong tay, màn hình lập tức xuất ngôi biệt thự giống như tòa thành, sắc mặt của biến đổi, lập tức xoay người. . . . . .
"Nếu cậu dám ! ! Bà để cho cậu thấy được mặt trời ngày mai! Tôi đánh tới cậu tàn phế, trực tiếp ném cậu về ! !" Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon, cầm quả táo, cắn cái, mới chậm rãi .
Last edited by a moderator: 24/7/17