Chương 471: NGỌT NGÀO
Chiếc Audi Pikes Peak ở đường núi ngoằn ngoèo, nhanh chóng chạy như bay, nhiều lần leo dốc núi, cũng vô cùng xinh đẹp và chói lọi.
Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đầu đội mũ che kín má trái, hai mắt dịu dàng mà mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài xe, liên miên bất tuyệt, rừng núi xuân ý dạt dào, khắp nơi cành trơ trọi nhé chồi xanh mướt, mấy con bươm bướm phá tan cái lạnh lẽo ngày xuân, giương cánh bay cao, nhìn mấy con bươm bướm dũng cảm bay dưới bầu trời xanh, dáng dấp xinh đẹp phóng túng bay . . . . . .
Ánh mắt đuổi theo chặt.
"Bắt đầu từ hôm nay, tất cả khổ sở, tất cả mọi thứ tự mình tôi chịu đựng. Cho dù số mạng của tôi gãy đổ, tôi cũng cam tâm trạng nguyện! !"
Tim cảm thấy đau đớn sâu sắc, đau đến đổ mồ hôi hột, lạnh lẽo run rẩy!
chợt níu chặt áo ngực, trán xuất mồ hôi, hai mắt run rẩy nước mắt, hồi tưởng lại buổi tối đáng sợ đó, đao đáng sợ, còn có từng trận tiếng kêu khóc truyền tới phòng giải phẫu, cùng người kia im lặng đáng sợ, đột nhiên cất tiếng hét to: "Dừng xe . . . . . . . . . . . "
"Chi . . . . . .. . . . . . " tiếng thắng gấp! !
"Chuyện gì vậy ?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, vội vã hỏi.
Cả người Đường Khả Hinh run rẩy vặn cửa xe, nước mắt rơi xuống, tinh thần thất thường lao xuống xe, dọc theo đường lúc đến, chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa gào: "Cứu mạng . . . . . . cứu mạng . . . . . . đừng có giết tôi, đừng giết tôi, ! Đừng moi tim của tôi!"
"Khả Hinh . . . . . ." Trang Hạo Nhiên gấp gáp nhào ra xe, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn đột nhiên sụp đổ, hoảng sợ khóc rống chạy , trong lòng của đau nhói, chạy như bay về phía trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ."
"Đừng moi tim của tôi! ! Đừng! Tôi muốn chết! ! Cứu mạng . . . . . . " Đường Khả Hinh vấp ngã xuống con đường mòn nào đó trong rừng núi, nhớ tới kí ức qua, ngừng khóc rống, muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, trong đầu cảm thấy hỗn lọn, sắp chạy qua con đường khác trong rừng núi, ngờ bị vấp tảng đá, cả người nhào vào đất, hai tay chống đá vụn đường , vừa khóc vừa điên cuồng đứng lên, muốn chạy như bay về phía trước, phải trốn.
"Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Trang Hạo Nhiên từ trong rừng cây chạy như bay xuống, gấp gáp kêu to: " đừng như vậy! Tất cả đều qua! sao! !"
Đường Khả Hinh nghe, thân thể nhắn tiếp tục rơi lệ chạy như bay về phía trước, nhớ tới đêm đó từ linh hồn đến thân thể đều rét lạnh thấu xương, cả người run rẩy chạy về phía trước, mắt nhìn thấy trước mặt có hồ nước, hai lời, thần trí mơ hồ muốn nhảy xuống . . . . .
"Khả Hinh! ! !" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của , xoay cả người lại, nhìn đau lòng gọi: " đừng như vậy! !"
Đường Khả Hinh điên cuồng giãy giụa thân thể kích động run rẩy, nhìn Trang Hạo Nhiên, mất hồn rơi lệ lạnh lẽo : "Tôi ! ! Tôi trở về! Tôi muốn về nhà! ! Tôi muốn về nhà! ! buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!"
Sắc mặt của tái nhợt, tức giận rét lạnh run rẩy đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn xoay người chạy về phía trước.
" trở về nhà nào?" Trang Hạo Nhiên nhìn rống giận : "Nơi đó là nhà của sao?"
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nước mắt chảy xuống, lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng , nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn : " cho tôi biết, đó là nhà của sao? Cái nhà kia thậm chí phải của Tô Thụy Kỳ, đó là của Tô tiểu thư đấy! Thế giới này có rất nhiều người đều có nhà! ! Nhưng chỉ có là có! ! Thậm chí ngôi nhà và Nhã Tuệ ở tại, cũng phải là nhà của ! ! cho tôi biết, sống lâu như vậy, theo tôi bao lâu, có chính thức sáng lập phần giá trị thuộc về chính hay ?"
Thân thể Đường Khả Hinh lảo đảo muốn ngã, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rơi lệ.
" có! ! có! !" Trang Hạo Nhiên nhìn , rống giận : "Đây chính là nguyên nhân cho tới nay, mặc dù đau lòng cho , nhưng tôi cũng thưởng thức ! ! Tôi thích nhất là loại phụ nữ như ! Mỗi phút cũng sống yếu ớt, dùng hiền lành đáng chết của , sau khi làm tổn thương mình, lại để cho người khác dọn dẹp cục diện cho ! đừng cho rằng có thể trốn tránh cả đời ở chỗ đó! có ai, có bất kỳ nghĩa vụ đối tốt với cả đời! Qua chút thời gian, chút lời đồn đại, lại muốn trốn ở chỗ nào?"
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, ra lời.
Trang Hạo Nhiên đứng gần phía sau , nóng mắt nhìn , : "Trong đời tôi thích nhất chuyện, chính là miễn cưỡng người khác! ! Nếu như tự nguyện, vậy ở lại đây . Tôi có ý miễn cưỡng muốn dẫn !"
Sắc mặt của lạnh lẽo, đạp con đường đá gập ghềnh, muốn lên núi.
bàn tay , nhàng nắm lấy ống tay áo của .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, im lặng nhìn .
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn , sắc mặt tiều tụy, vừa điềm đạm đáng , vừa giống như con thỏ mềm mại.
" nắm tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn , khách khí hỏi.
Nước mắt chảy xuống.
"Chân của tôi . . . . . Bị thương. . . . . ." nhìn , đột nhiên mềm nhũn .
Trang Hạo Nhiên nhìn , trong đầu lập tức thoáng qua hình ảnh, cỏ Lavender, ngồi ở tảng đá , mềm nhũn khóc : "Chân của em bị thương."
nhịn được nhìn .
Đường Khả Hinh xin lỗi cúi đầu, nước mắt từng viên chảy xuống, cũng dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên có cách nào với , nhàng bước tới trước, xoay người : "Lên đây ."
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , do dự.
"Lên đây ! Kiếp trước tôi mắc nợ đấy!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ .
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ lóe lên ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn nhàng tiến lên, từ phía sau lưng ôm của .
Trang Hạo Nhiên lập tức cõng Đường Khả Hinh lên, sau đó dựa vào trí nhớ, về phía đường lúc đến.
Đá gập ghềnh, Trang Hạo Nhiên bước lên đều có đá vụn ào ào lăn xuống, vì sợ ngã xuống, ánh mắt sắc bén mà chăm chú, cắn chặt răng, cõng người sau lưng, từng bước từng bước lên .
Mặt của Đường Khả Hinh dính vào bả vai rộng rãi của Trang Hạo Nhiên, giống như có thể cảm giác bên trong thân thể của , khí nóng lưu chuyển, tiếng trái tim đập thình thịch, truyền tới.
Trang Hạo Nhiên để ý tới , tiếp tục cắn chặt răng lên .
" rất giống người trai lớn lúc tôi còn . . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh lại êm dịu nhàng truyền đến.
"Ha ha! khó được!" Trang Hạo Nhiên cười khổ : "Phụ nữ bên cạnh tôi, mọi người đều tôi giống như em trai của các ."
"Tôi . . . . . ." Đường Khả Hinh lại nghiêm túc với .
"Mặc kệ có phải hay . . . . . ." Trang Hạo Nhiên thẳng.
Đường Khả Hinh nghe được lời này liền mất hứng, liền hơi nghiêng mặt, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của , cẩn thận, dịu dàng hỏi: " tức giận à?"
"Có gì phải tức giận. Tôi và có quan hệ gì, đón trở về cho Nhã Tuệ, tôi liền theo đuổi Tinh Xuyên của tôi! Sau này sống hay chết, tôi đều mặc kệ!" Trang Hạo Nhiên tiếp tục cõng , lên .
Đường Khả Hinh nhấp đôi môi, có chút đau lòng ngẫm nghĩ, liền nghiêng mặt, có chút lấy lòng cười : "Tôi . . . . . Tôi giúp theo đuổi Tinh Xuyên?"
" cần lo!" Trang Hạo Nhiên ngay.
Trong lòng của Đường Khả Hinh hơi đau, mặt dính vào bả vai của , biết nên gì.
Trang Hạo Nhiên lời nào, tiếp tục cõng lên .
trưa rồi, dưới ánh mặt trời chói lọi chiếu vào chiếc lên Audi Pikes Peak, giống như tên của nó, rất lợi hại.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên thở hổn hển cõng Đường Khả Hinh tới trước xe, mở cửa xe, để cho ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng kịp nghỉ ngơi, liền đứng ở trước mặt , nâng váy chút, cởi giày của xuống, quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ, lập tức tới buồng sau xe, đem rượu thuốc rễ ớt lúc ấy Nhã Tuệ đưa cho , trở lại đến trước mặt của Đường Khả Hinh, vài giọt rượu thuốc lên mắt cá chân , nhìn chân trắng nõn, da mịn màng, có chút hồng hồng, ngón chân đều đặn, hết sức chọc người, thế nhưng lại lạnh lùng, đôi tay ngừng chà xát, dùng sức chà xát. . . . . .
"A!" Đường Khả Hinh nhăn mặt kêu .
"Kêu cái gì! Có cái gì hay mà kêu! lớn mật chạy trối chết như vậy, cũng đừng sợ đau!" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn chân của , lại ra sức chà xát.
" chà nữa, rất đau." Đường Khả Hinh muốn rút chân lại, cuốn vào ghế trước.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận đứng lên, muốn kéo ra chân ra.
Đường Khả Hinh chịu, rút bàn chân nhắn của mình, muốn xoay người.
Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ đứng lên, thân thể to lớn thon dài, cứng rắn xông vào gian nho ở trong buồng xe, tay nhanh chóng quay ghế ngồi xuống, mạnh mẽ đè , cùng với nằm ở ghế xe, tay xông vào trong váy, nắm chặt chân của ! !
Đường Khả Hinh sững sờ, quay mặt sang, có chút lúng túng nhìn .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên nhìn , đè nén thân thể nhắn của , cảm thụ mềm mại của , nhưng sắc mặt cứng rắn.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn .
Trang Hạo Nhiên lên tiếng, chỉ nắm chặt bàn chân của , ngón cái dùng sức chà xát! !
"A. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đau đến ngửa mặt, đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trán, chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn chặt, tay khỏi dùng sức mạnh hơn.
"A. . . . . . Đau quá. . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở kêu .
Trang Hạo Nhiên nhìn như vậy, đột nhiên cúi đầu xuống, mặt tựa vào cổ của , thở dài hơi.
Đường Khả Hinh cũng thở khẽ, nhịn được xoay mặt, nhìn .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại của Đường Khả Hinh, hai mắt mê ly, giống như có thể vê ra sóng nước dịu dàng, cái mũi rất nhọn, mê người, môi mềm hé mở, lộ ra màu hồng phấn. . . . . . nhìn môi đỏ mọng mê người của , hai mắt xẹt qua chút dịu dàng và bối rối, cảm tính dịu dàng hỏi: "Hôm nay. . . . . . thoa son môi sao?"
" có. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt nóng bỏng của , kêu : "Chỉ là. . . . . . thoa chút son dưỡng môi. . . . . ."
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, nhìn môi sáng bóng, lại hỏi: "Mùi vị gì?"
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, suy nghĩ chút, nhớ ra được.
"Tôi ngửi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi xuống, nghiêng mặt tới trước, để cho môi mỏng hấp dẫn của mình, chạm vào môi của . . . . . .
Đường Khả Hinh sững sờ, biết nên làm sao, đôi bàn tay bé chống trước ngực của , khẽ nắm thành quả đấm.
Lồng ngực của truyền đến khí nóng.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn , hai mắt nóng bỏng chợt lóe, trong đầu xông con sóng lạnh lẽo, chợt đứng lên.
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn .
" thôi!" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ đứng lên, nuốt cổ họng khô khốc cái, nhanh chóng tới ghế lái, ngồi xuống, cài dây nịt an toàn xong, tay đè vị trí kế bên tài xế, tăng lên, cũng có nhìn lại , tiếp tục cầm tay lái chạy tới phía trước!
Đường Khả Hinh vẫn tò mò nhìn , ánh mắt càng ngày càng dịu dàng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lái xe, hết sức hết sức khó chịu, cảm giác thân thể của mình, bắt đầu dâng lên khí nóng ran, loại cảm giác này sắp làm cho mình cháy hừng hực.
Đường Khả Hinh vẫn rất nghi ngờ nhìn .
" đừng nhìn tôi, !" Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận quay mặt sang, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Đường Khả Hinh, che ở trong viền nón, hết sức mê người, lẳng lặng nhìn . . . . . .
Đường Khả Hinh phát ánh mắt hơi nóng bỏng, lại càng ngạc nhiên.
Trang Hạo Nhiên chợt dừng xe, dừng ở giữa đường, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, cổ họng khô khốc.
"Tổng Giám đốc. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh mất hồn gọi .
Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nhào tới, lập tức đè vào chỗ ngồi, nhìn , nóng bỏng : "Tôi . . . . . Tôi có chút nhớ đến Tinh Xuyên rồi. . . . . ."
Đường Khả Hinh chớp mắt to, kinh ngạc nhìn .
Trang Hạo Nhiên phát trói buộc đạo đức người mình chợt biến mất, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng xoay tròn, vội vàng : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . tại rất muốn hôn !"
Đường Khả Hinh hiểu nhìn , nhịn được đáp: "À. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới mới vừa xoa nắn bàn chân nhắn êm ái cho , trái tim nhảy thình thịch, muốn nổ tung, hóc môn sinh dục nam liên tiếp bị kích thích, cũng có chỗ phát tiết, nhìn vội vàng : " , muốn hôn ấy, có chút nhịn được. . . . . . . . . . . . phải biết, Tây Phương muốn tạm biệt với người, cũng có thể hôn môi chứ?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, mắt lập tức sáng lên, trái tim nhảy thình thịch, nhìn .
" cho tôi cái hôn ! ! chút nữa tát tai tôi, tôi thể nhịn được nữa!" Trang Hạo Nhiên xong, đột nhiên cúi đầu xuống, vô cùng nóng bỏng hôn lên môi mềm Đường Khả Hinh, cảm giác mềm mại giống như dòng điện nhanh chóng truyền khắp thân thể của ! !
Đường Khả Hinh lại trừng mắt, cả người cứng ngắc, ra lời!
Lồng ngực Trang Hạo Nhiên dồn dập phập phồng, đè nén thân thể mềm mại lên, mút lấy cánh môi mềm mại của , cảm giác rất ngọt ngào, tình ý miên man thấm tận đáy lòng, vốn chỉ muốn chuồn chuồn lướt nước, lại lần khó kìm lòng nổi, tháo dây an toàn người mình, áp tới ngậm môi dưới của , lại nhàng bao trùm đôi môi của , cũng có ép buộc, chỉ rất cảm tính mập mờ, lộ ra chút trẻ con : "Khả Hinh, cho tôi nụ hôn. . . . . ."
Trong óc Đường Khả Hinh hỗn loạn, mới vừa muốn . . . . . .
Đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông vào trong bờ môi của , cùng với đầu lưỡi nho của quấn lấy, mút, thân thể nóng ran dâng lên hơi thở, nồng nặc chiếm đoạt, vừa ngừng dây dưa quấn lấy đầu lưỡi , thậm chí phát ra tiếng rên rỉ.
"Ưmh. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh mê loạn mở to, vẫn còn trong khiếp sợ, trong đầu nghĩ tới mực thương và săn sóc mình, còn có như đứa trẻ : "Cho tôi nụ hôn. . . . . ." Hai tròng mắt của ửng đỏ, cảm thấy mềm lòng, buông lỏng thân thể. . . . . .
Trang Hạo Nhiên biết thỏa hiệp, lập tức hạ ghế ngồi của xuống, đè ở người của , cùng với trằn trọc, ở trong buồng xe hôn cuồng nhiệt bá đạo.
Lúc này trận gió thổi qua.
Con bươm bướm nào đó, dịu dàng giương cánh bay đến, lướt qua bóng người đung đưa cửa sổ xe.
Người bên trong xe, giống như muốn bị người quấy rầy, đột nhiên đóng cửa sổ xe lại, lại mạnh mẽ ôm lấy , bá đạo mút lấy ngọt ngào. . . . . .
Chương 472: BƯƠM BƯỚM LÀ HOA
Xe lửa nơi xa, quét qua thanh đường ray, vang xa, kéo dài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi trở lại vị trí, nhớ tới vẻ điên cuồng của mình mới vừa rồi, bản thân mình cũng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy hồ đồ ngồi dậy, cả khuôn mặt đỏ lên, rất lúng túng, hai mắt càng ngừng nhấp nháy, biết nên làm sao, cảm giác cánh môi tê dại vẫn còn đó.
"À. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh lúng túng, xấu hổ, lập tức hối tiếc, xin lỗi giải thích : ". . . . . . xin lỗi! Mới vừa rồo. . . . . . Tôi xoa chân cho , tôi..tôi, lúc tôi làm nhất định là, là, là bị ong mật đốt rồi !"
Đường Khả Hinh đỏ mặt quay đầu lại, nhìn .
", , !" Trang Hạo Nhiên căng thẳng, trán cũng rịn mồ hôi lạnh, biết nên làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, biết gì, ngay lập tức bắt lấy lời của : "..., ... cũng biết, từ trước đến giờ tôi có nguyên tắc, chính là thỏ . . . . Thỏ. . . . Thỏ. . . . . ."
Người đàn ông nhanh nhẹn lắp bắp.
"Thỏ ăn cỏ gần hang. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, dịu dàng .
"Đúng vậy! ! Thỏ ăn cỏ gần hang, tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu xuống, hai mắt lên chút dịu dàng và uất ức, lập tức luống cuống, giải thích: "Tôi mới vừa cẩn thận nếm. . . . . . Tôi..tôi, tôi . . . . ."
"Nếm, ăn ngon chứ? Rất khó nếm. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, nhìn .
"A, có. . . . . . có. . . . . . Tạm. . . . . . Tạm được. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút dở khóc dở cười, biết nên làm sao, nhìn .
Đường Khả Hinh muốn chuyện, cúi thấp hơn.
tại cả người Trang Hạo Nhiên cũng rối loạn, nóng nảy, mâu thuẫn, biết suy nghĩ cái gì, chỉ đành phải nghiêng người tới, xoay mặt qua, căng thẳng : "Được rồi! ! đánh tôi bạt tai ! ! Giết tôi ! Giết ! ! Tôi phải là người! Tôi sai rồi! !"
Đường Khả Hinh nghe vậy, lên tiếng, để ý .
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, lập tức sốt ruột : " làm tôi lo lắng chết rồi, Tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hay là đánh chết tôi !"
Trang Hạo Nhiên lại thở gấp gáp quay mặt sang.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, trầm ngâm lúc lâu, quả vươn tay, vỗ cái mặt đẹp trai của !
Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn .
Mặc dù Đường Khả Hinh có trải qua chuyện chăn gối, nhưng cũng hiểu hành động kích động của đàn ông, dịu dàng cúi đầu thấp, : "Tôi hiểu. . . . . ."
" hiểu cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn , trợn tròn mắt.
"Tôi thường thường thấy các Phó tổng thích số minh tinh, nhìn người ta trẻ tuổi trắng trẻo mũm mĩm, sau đó nhịn được hôn ngay. . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Đoán chừng chân của tôi rất đẹp. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, nhàng .
". . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng nhìn Đường Khả Hinh, gần như gào khóc : "Làm sao có thể mang mấy tên cầm thú so với tôi?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười : "Nếu phải như vậy, vậy tại sao hôn tôi?"
"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bối rối, nhìn lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt cúi đầu, mỉm cười : "Lái xe , sau này đừng chà xát chân cho khác, phải mỗi người đều giống như tôi . . . . . Hơn nữa, được như vậy nữa . . . . . Nếu còn như vậy, bạt tai đấy . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn .
"Lái xe ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt .
Trang Hạo Nhiên lên tiếng, quay đầu, im lặng suy nghĩ lúc, chỉ đành phải lái xe, nắm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, suy nghĩ từ từ chuyển động, khẽ cắn môi dưới, ức chế chút mềm yếu, bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua lúc.
Ba giờ chiều, rốt cuộc xe lái về phía nội thành, dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, Trang Hạo Nhiên dừng xe, quen vươn tay, nắm bàn tay bé của Đường Khả Hinh, mới đụng chạm, lập tức nhảy ra, quay đầu, nhìn .
Đường Khả Hinh cũng rút bàn tay bé của mình, cúi đầu, lời nào.
Tôi tạo nghiệt gì
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn xe cộ tới tới lui lui phía trước, nhớ tới mới vừa ở trong buồng xe, đóng lại cửa sổ, mình đè ở người của , hơi nghênh hợp, mở môi đỏ mọng, lộ ra chút thỏa hiệp, giống như có chút báo ơn, thế nhưng mình biết sống chết, mạnh mẹ bá đạo hôn môi của , còn cởi áo khoác của , còn sờ soạng ngực của . . . . . . Đầu óc nổ tung! !
cảm thấy mồ hôi lạnh lại tuôn ra ! !
Đường Khả Hinh cũng nhịn được nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác của mình, : nhóc , thân thể của đẹp, tôi thích. . . . . .
Mặt đỏ lên, bình thường đàn ông có lễ phép đối với mình, theo tính tình kích động lúc 19 -20 tuổi, sớm vặn gảy ngón tay của rồi. Nhưng là Trang Hạo Nhiên. . . . . . là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên có tình có nghĩa có ân đối với mình. . . . . .
thở dài.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cái, hiểu cảm thán, xin lỗi : ", xin lỗi. . . . . . Chuyện này, là ngoài ý muốn của tôi, đây là chuyện ngoài nguyên tắc, xin lỗi, để cho khốn đốn."
Đường Khả Hinh chỉ cười cười.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn Đường Khả Hinh chặt, khởi động xe, tất cả xe sau lưng, bao gồm Mercedes-Benz, BMW, toàn bộ dám động, cũng dám nhấn kèn, ai dám chọc Audi Pikes Peak?
"Đèn xanh rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhắc .
Trang Hạo Nhiên mới phản ứng được, cầm tay lái, xoay vô lăng, cho xe chạy thẳng về hướng chung cư.
Chiếc Audi Pikes Peak rất lợi hại, nhưng điềm đạm, điềm đạm.
Nó ở trong mùa xuân tuyệt vời này, chậm rãi lái về phía chung cư Nam Quốc, xe chạy qua con đường lớn hoa đào dài, hai bên cánh hoa màu hồng, bay về phía chân trời, rất lãng mạn và tuyệt vời.
Đường Khả Hinh nhất thời có chút kích động, ngồi thẳng người dậy, nhìn nóc phòng trọ màu trắng ở trước mắt, nghĩ tới Nhã Tuệ, người bạn tốt nhất thế giới này ở bên trong, hai tròng mắt của lập tức đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cái, dịu dàng mỉm cười, cho xe dừng ở trước rào chắn phòng trọ , sau đó xuống xe, đỡ Đường Khả Hinh kích động run rẩy ra.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn cánh cửa màu trắng bên trong vườn, nhớ tới Nhã Tuệ vì mình mất mát tình , cắn răng mướn căn nhà ở chỗ này, là muốn mình trở lại tuổi thơ hạnh phúc, trong đầu lập tức nhớ lại hình ảnh mông lung khi còn bé, có , tuổi chừng mười hai, cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh đen, dắt ra bé mới vừa tỉnh ngủ, mái tóc dài rối tung xõa xuống, ngồi ở ghế vườn hoa, vừa chải bím tóc cho bé, vừa dạy hát “Bươm bướm là hoa”, thanh non nớt, ngọt ngào vang lên: "Bươm bướm gì với bông hoa , hãy nhìn tôi, bông hoa gì với gió xuân, hãy hôn tôi, gió xuân gì với thung lũng để cho tôi im lặng tựa vào bạn, thung lũng gì với trái đất, để cho tôi ngủ ở trong lòng rộng rãi của bạn, Om Mani xinh đẹp. . . . . .
bé ngồi ở trước ghế , để cho chị chải tóc cho , đôi tay càng ngừng cột sợi dây màu hồng, kết từng cái, vừa buộc vừa hát theo: "Trái đất hỏi các bạn muốn điều gì, tôi là các bạn, các bạn cũng là tôi, bươm bướm là hoa, trong thung lũng có gió xuân, trong lòng có ước mộng, các bạn có thể thu hoạch. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn nóc phòng trọ màu trắng, nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới mình chỉ còn lại ý thức, nghe được tiếng kêu khóc của Nhã Tuệ ở ngoài phòng bệnh, trái tim đau nhói.
Cánh cửa , đón tia nắng chiều mở ra.
Nhã Tuệ mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu xanh đen, bên ngoài khoác áo khoác dài tới đầu gối, mái tóc suông mềm mại, xách theo túi xách màu đen, có chút vộ vả đóng cửa lại, muốn bước , nhưng ngẩng đầu lên lập tức sửng sốt.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn Nhã Tuệ, bốn tháng thấy, lại tiều tụy rất nhiều, trái tim đau nhói.
Nhã Tuệ thể tin nhìn Đường Khả Hinh, xuất tại trước mặt của mình, mấy tháng có tin tức, tóc hơi dài, khuôn mặt hơi tái nhợt, lại gầy gò, đứng ở bên cửa ngoài rào chắn, gầy cùng như cành liễu, giống như gió vừa thổi, liền ngã xuống. . . . . . thở hổn hển, hai mắt rưng rưng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng xin lỗi nhìn Nhã Tuệ, nước mắt từng viên lăn xuống, muốn gọi , rồi lại dám gọi, chỉ kích động đứng nhìn.
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt kích động nhấp nháy, cả người run rẩy, nhưng bởi vì gặp gỡ quá nhiều biến cố, để cho tin tưởng thực rất tốt đẹp trước mắt, chỉ nhìn Đường Khả Hinh, giống như có chuyện gì xảy ra, nghẹn ngào : "Trở về, trở về, về rồi?"
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt rơi xuống, liền vội vàng gật đầu.
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, nhìn , mới có chút tin, kích động hỏi: "Còn. . . . . . Còn ?"
Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu cái, nghẹn ngào : "Tôi..tôi ở trong núi, trong khoảng thời gian này biết chị thích ăn dưa chuột, làm nhiều chút, ướp rồi. . . . . ."
Nhã Tuệ nghe vậy, nhanh chóng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, nén nước mắt, sắc mặt bình tĩnh gật đầu cái, : "Tốt."
nhắc cổ tay, nhìn thời gian sắp năm giờ, liền : "Tôi phải làm gấp, cho nên trước. Tổng Giám đốc Trang, làm phiền đưa Khả Hinh vào."
xong, nhanh chóng ra ngoài sân , nhanh chóng tới đường lớn hoa đào.
Đường Khả Hinh quay đầu, hai mắt lóe lên nước mắt, nhìn bóng lưng của .
Nhã Tuệ cắn chặt răng, hai mắt nhấp nháy nước mắt, xách theo túi xách, bước nhanh về phía trước.
Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh tượng này, sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhịn đau ở chân, đột nhiên khóc chạy tới phía trước, nghẹn ngào gọi: "Nhã Tuệ. . . . . ."
Nước mắt Nhã Tuệ nhanh chóng lăn xuống, dừng bước lại, kích động nức nở.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , khóc : "Tôi nhớ khi chúng ta còn bé, đường học, bởi vì chị lớn hơn tôi, cao hơn tôi, cho nên luôn nhanh hơn tôi, nhưng chị vài bước, dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn tôi cái, sợ tôi té ngã, theo kịp. . . . . ."
Nhã Tuệ lên tiếng, mặc cho nước mắt chảy xuống.
"Có lúc, chị quay lại, nắm chặt tay của tôi, cùng nhau bước , khi đó, tôi liền hỏi chị, có thể làm như chị của tôi hay , chị được, chị tôi là tiểu thư, chị là người ở, chị chúng ta tuyệt đối thể làm chị em. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục khóc rống : "Nhưng lúc tôi nằm ở trong phòng phẫu thuật, vẫn có ý thức, nghe được chị quỳ lạy bác sĩ, xin bọn họ cứu em của chị. . . . . . Đây là lần đầu tiên trong đời chị chịu nhận tôi làm em của chị. . . . . ."
Nhã Tuệ đột nhiên run rẩy trận, bật khóc.
"Tôi biết tương lai, tôi có thể đối tốt với chị giống như chị đối với tôi hay , nhưng xin tin tưởng tôi, lúc ấy tôi sống, còn chút ý thức, ý thức hạnh phúc, chính là rốt cuộc tôi được làm em của chị. . . . . . Tôi hạnh phúc, khi có người chị tốt . . . . . . còn hơn chị ruột. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên bật khóc .
Nhã Tuệ nghe lời này, kích động xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, bật khóc: " luôn như vậy! ! Từ đến bây giờ, vẫn làm sai chuyện, ngừng theo sát phía sau tôi khóc, mấy lần tôi muốn bỏ lại , nhưng bỏ được! Cũng bởi vì, cha mẹ của cứu cha mẹ của tôi, cũng bởi vì, luôn chấp nhận ở phía sau của tôi, gọi tôi tiếng chị, hai tiếng chị. . . . . . Nhưng chị có thể với bao xa? Lúc bị bệnh, chị thể bệnh thay , lúc sắp chết, thể chết thay . . . . . . cần người chị này làm gì? Chị chẳng có tác dụng gì, chị chỉ có thể quỳ gối trước mặt người khác, cầu xin người khác cứu ! Nhưng tất cả mọi người đều , cứu được ! Thậm chí muốn moi tim của ra! Khi đó, tôi hận mình vô dụng! Tôi ngoại trừ dập đầu, tôi cũng làm được gì! Tôi hận mình, tại sao khi còn bé, muốn dắt tay của , ràng phải nghe lời của chú, đừng dắt , phải cho tự mình! Chú vẫn với tôi, nếu như té ngã, đừng đỡ dậy, phải để mình, tại sao tôi nhịn được? Lúc tôi còn , nên cố nhịn, đừng dắt tay của ! Bây giờ tôi rất hối hận! ! Hối hận để con bé biết tự ái như , mình cũng lảo đảo! Cho đến khi thiếu chút nữa mất mạng! Tôi rất đau lòng! Tôi nên mềm lòng! ! !"
Đường Khả Hinh chịu nổi đau lòng và khổ sở, ngồi xổm mặt đất, kích động nức nở rơi lệ.
" khóc ! !" Nhã Tuệ nhìn , cũng bật khóc : "Ít ra còn có thể khóc, ít ra còn biết đau! biết Cậu chủ Tô cứu sống lại, lúc đẩy ra phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ rất đáng thương! Trong lòng của tôi suy nghĩ, từ nay về sau, thay đổi, hiểu chuyện, ngờ, tự giam mình lại, ước chừng bốn tháng rồi, có biết bốn tháng này, bởi vì khuôn mặt khôi phục, tôi mua rất nhiều cây lược hay ? Nghĩ tới giống như khi còn bé, tết tóc cho ! có biết tôi rất vui khi còn sống ? có biết tôi rất vui khi mặt của có thể khôi phục ? Con bé chết tiệt này! ! Tại sao muốn nhốt mình ? có nghĩ tới tôi hay !"
Nhã Tuệ ngã ngồi mặt đất, thất thanh khóc rống.
Đường Khả Hinh đau lòng khó chịu từ dưới đất đứng dậy, lập tức kích động về phía Nhã Tuệ, đứng ở phía sau , đưa hai tay ra, vội ôm lấy , gọi: " xin lỗi, Nhã Tuệ, tôi sai rồi!"
Trong lòng Nhã Tuệ đau đớn khóc thành tiếng, nhưng vẫn vươn tay, nắm chặt bàn tay bé bả vai, khóc : " hứa với tôi, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải nghĩ đến mình trước, đừng làm chuyện ngốc nữa, bởi vì phải mỗi lần cũng đều may mắn được Cậu chủ Tô và Tổng Giám đốc hết sức cứu giúp mạng của đến lúc cuối cùng. . . . . ."
Đường Khả Hinh rơi lệ nghe lời, vội vàng gật đầu.
Nhã Tuệ đau lòng, lại nắm chặt tay Đường Khả Hinh, lại rơi lệ khóc rống.
thế giới này, có rất nhiều cuộc gặp gỡ, người thân gặp gỡ, người gặp gỡ, bạn bè gặp gỡ. Chỉ cần bạn lòng bỏ ra, cái loại gặp gỡ đó rất tốt đẹp.
Tình bạn khắc sâu của hai người, cảm động hoa đào cây, gió xuân lất phất, thổi qua vô số cánh hoa mềm mại, lơ lửng ở trung, vui vẻ vây quanh. . . . . . . . . . . .
Last edited by a moderator: 24/7/17