Chương 451: RỄ ỚT
"A, a, a, đau chết rồi!" phòng VIP biệt thự độc lập truyền đến tiếng kêu la.
"Mẹ nó. . . . . . kêu cái gì! ? giống như tôi sắp cưỡng bức !" giọng khác truyền đến! !
Mưa to vẫn điên cuồng rơi vãi! !
Từng chập gõ vào cửa sổ trong suốt, đường mưa rối rít chảy xuống.
Bên trong nhà, lò sưởi trong tường kiểu , hiếm thấy đốt sáng ba cây củi, ấm áp.
Lâm Sở Nhai mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu trắng, ngồi ở sô pha dài, trong tay cầm rượu thuốc, ngừng xoa xoa rượu thuốc thượng hạng lên cánh tay Trang Hạo Nhiên, vừa chà xát vừa tức giận : " chịu nổi ! Trong nhà có phụ nữ, tại sao để cho ấy thoa cho ? Còn phải dời tổ? xem là Thần Tiên hả?"
Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, bất đắc dĩ nhìn , : "Tôi , muốn cậu bôi rượu thuốc có khó khăn sao?"
Lâm Sở Nhai nhất thời bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận : "Tôi loại người như là số khổ! ! Trong nhà nhiều tiền như vậy, tự mình làm việc, tự mình nấu cơm, ngay cả cái nhà cũng muốn tự mình sửa sang lại! ! Bây giờ ngay cả thư ký Tiểu Đường, cũng muốn tự mình chăm sóc? Đây là chuyện gì hả?"
Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, lên tiếng.
Lâm Sở Nhai trừng mắt liếc nhìn cái, lấy thêm rượu thuốc, vài giọt lên bắp thịt cánh tay , lại dùng sức chà xát, mới : " hiểu nổi ! Tại sao phải thương Tiểu Đường như vậy? Vì tình cảm của hai người kia biết có thể thành hay , lại cùng với ấy chơi trò nhảy xuống biển !"
"Ôi, cậu chút! Tôi có thù oán với cậu hả?" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, trừng ! !
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhịn được nhìn , tức giận : "Nếu biết đau, tại sao còn phải liều mạng như vậy! ? Biết ấy chỉ có khâu vết thương, liền từ nước ngàn dặm xa xôi trở lại, ! Trở lại, còn phải theo ấy chơi trò mạo hiểm như vậy! Tài liệu kia, dựa vào chúng ta, sớm muộn cũng có ngày có thể cầm tới tay sao!"
"Tôi thấy vượt qua con trai của Ủy viên Trương được!" Trang Hạo Nhiên thẳng.
Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn , thở dài, : "Đầu óc của cấu tạo bằng cái gì? Tôi muốn mở nó ra xem xem coi cấu tạo bằng cái gì! ? Tại sao có thể dung nhiều như vậy ?"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Lâm Sở Nhai, cau mày : "Có phải cậu cũng giống phụ nữ như Tào Kiệt hay ?"
"Phi! ! tại Tào Kiệt ngày ngày ôm vợ ngủ! ! Hôm nay tôi khó được để cho nửa người dưới nghỉ ngơi, tới quấy rầy tôi, anhmuốn ăn đòn! !" Lâm Sở Nhai lại tức giận .
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Ai vậy?"
"Phó quản lý Lưu. . . . . ." Lâm Sở Nhai chậm rãi đứng lên, muốn mở cửa. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại đưa chân ngăn cản đường của , ngẩng đầu lên nhìn .
"Làm gì?" Lâm Sở Nhai nhìn , ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhìn , vẻ mặt phách lối, : "Tôi luôn có nguyên tắc chính là thỏ ăn cỏ gần hang, biết chưa?"
"A. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhàm chán nhìn , đáp.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn , chợt nhíu mày, lắc lắc đầu, lại : "Con thỏ tôi cũng thể ăn cỏ gần hang, cậu nên biết chứ?"
"Mẹ kiếp !" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, đưa rượu thuốc trong tay, : "Nửa đêm canh ba, bị Tổng Giám đốc Tưởng đuổi ra ngoài, tới nhà của tôi, muốn tôi thoa rượu thuốc cho , chỗ của tôi có rượu thuốc à? Tôi muốn bị thương như , nằm ở giường, muốn mười mấy xoa bóp cho tôi, lúc tôi mới vừa ra ngoài mua, thấy Quản lý Lưu, tôi thuận tiện hỏi ấy, ấy có, nhưng chưa tìm ra, cái đó tốt hơn, ấy trở về tìm! ! tại chắc là đưa tới đấy?"
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn , : "Trễ như thế, còn chưa tan việc sao?"
" ấy trực quá nửa đêm, bởi vì ngủ được, nên tới lui chút, có duyên với tôi thôi!" Lâm Sở Nhai đá văng ra, sải bước khỏi, tới trước cửa nhà, nhàng mở ra.
cơn gió lạnh nhào tới. Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác mùa đông khách sạn mới vừa phát ra, buộc búi tóc tao nhã, dịu dàng mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Lâm Sở Nhai cung kính gọi: "Lâm phó tổng. . . . . ."
"Nhanh nhanh nhanh! Vào ! Rất lạnh!" Lâm Sở Nhai vươn tay, nắm cánh tay của , để cho vào trong, đóng cửa nhà lại.
"Cám ơn. . . . . ." Nhã Tuệ thở ra ngụm khí trắng, vào phòng, nhất thời ấm áp, liền nhàng cởi áo khoác, hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"
"Người ngồi ở ghế sa lon như xác chết đó!" Lâm Sở Nhai săn sóc nhận lấy áo khoác trong tay , treo lên.
"Nhã Tuệ!" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Lưu Nhã Tuệ, mỉm cười .
"Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cầm chai bên trong có chút thực vật ngâm rượu thuốc, mỉm cười tới, cung kính gọi : "Tay của khá hơn chút nào ?".
" có việc gì, mới vừa rổi đột nhiên có chút cứng ngắc, phiền đặc biệt chuyến, ngượng ngùng." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ xin lỗi .
" đừng khách sáo. . . . . ." Nhã Tuệ dịu dàng, săn sóc, tính tình cực tốt, là người hơi khiêm tốn, quá vui vẻ chuyện, chỉ thấy hơi im lặng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, theo bản năng nhìn cánh tay sưng đỏ, mỉm cười : "Tổn thương gân. . . . . ."
"Làm sao biết?" Lâm Sở Nhai về phía quầy bar ở đầu kia, chuẩn bị pha trà cho , mới cười hỏi.
"Trước kia cha là phụ bếp, cho nên thường phải dùng đến sức cánh tay, thường xuyên bị sưng đỏ, cha của Khả Hinh chỉ là đầu bếp giỏi, còn biết kiến thức y học, cho nên tìm số cách điều chế dân gian, làm rượu thuốc tương đối tốt, thỉnh thoảng cho cấp dưới xoa chút. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười để chai rượu thuốc trong suốt xuống, nhàng cuốn ống tay áo lên.
"Cái này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn chất lỏng màu vàng nhạt nổi lên chút rễ cây, hỏi: "Đây là cái gì ngâm thành rượu thuốc?"
"Chủ yếu điều chế bằng rễ ớt. . . . . . rượu thuốc này của Khả Hinh làm . . . . . . ấy quen làm những thứ này. . . . . ." Sau khi Nhã Tuệ cuốn ống tay áo xong, cầm thuốc rượu lên, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Đến đây , tôi thoa cho , đưa tay ra ngoài. . . . . ."
"À. . . . . ." Mặc dù tính tình của Trang Hạo Nhiên sảng lãng, nhưng đối với xa lạ, vẫn hành động hết sức quy củ, liền nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười : " cần. . . . . . để Sở Nhai xoa cho tôi thôi. . . . . ."
"Thoa thuốc rượu, thể dùng sức mạnh, trầy da đối với thân thể càng thêm tốt. . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, bởi vì biết ơn đối tốt với Khả Hinh, nên đối với tăng thêm mấy phần thân thiết.
". . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai cái.
"Đừng giống như đàn bà!" Lâm Sở Nhai nhìn , ngang ngược .
Trang Hạo Nhiên có cách nào, hôm nay đôi tay này đau đớn, chỉ đành phải nhấc lên, nhìn Nhã Tuệ, ngượng ngùng : "Vậy. . . . . . Cám ơn . . . . . ."
" cần khách sáo, bình thường đối với Khả Hinh chúng tôi rất tốt, tôi cám ơn còn kịp, huống chi, đây là cái nhấc tay . . . . . ." Nhã Tuệ hơi lại gần chỗ Trang Hạo Nhiên chút, sau đó cũng hào phóng tự nhiên đưa bàn tay thon dịu dàng, nắm cánh tay của , xịt vài giọt rượu thuốc vào bắp thịt của , án theo phương pháp cha của Khả Hinh, hai ngón cái từ cao xuống, chà mạnh xuống, nhưng có đẩy trở lại, mà nhàng mở đôi tay, lại dùng hai ngón cái, từ cao xuống, chà mạnh xuống. . . . . .
Quả rất thư thái, hơn nữa rượu thuốc còn thấu vào.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười : " thoải mái hơn, hơn nữa rượu thuốc này. . . . . ."
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Rượu thuốc này mới điều chế lâu, vẫn có chút cay, bởi vì lúc trước dùng hết rồi, là Khả Hinh tự mình xuống ruộng đào rễ ớt, lúc ấy vẫn là ngày hè, đầu đội mũ, đứng ở trong ruộng, hết sức đáng . . . . . ." .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười : " rất thương ấy, tôi thường nghe ấy về cơ, rất thương ấy."
Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, cảm động : " ra mọi người biết, ấy càng thương tôi hơn, từ , chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi hơn ấy mấy tuổi, hoàn cảnh nhà ấy tốt hơn nhà chúng tôi, ấy có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, chuyện vui vẻ, cũng chia sẻ với tôi, học tan trường, mặc dù trường học khác nhau, vẫn muốn tài xế vòng lại đón tôi, sau này nhà ấy gặp biến cố, tình hình kinh tế trở nên kém, cha mẹ của tôi cũng trở về quê, hai chúng tôi sống chung nhau, ấy giống như chưa từng là tiểu thư nhà giàu, dậy sớm, quét dọn trong nhà, nấu ăn, làm đồ uống, đồ chua, phơi khô củ cải, ra chúng tôi tương đối lười, bình thường làm món ăn, gần như đều là ấy chăm sóc cho tôi . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, dịu dàng mỉm cười.
Nhã Tuệ nhớ tới tình nghĩa với Khả Hinh, nhịn được mỉm cười, lại : "Chúng tôi còn , hai người tốt như vậy, tương lai nếu như mình có bạn trai, có thể tách ra hay . . . . . ."
Lâm Sở Nhai mỉm cười bưng trà, đặt trước mặt , mới : "Vậy cũng cần tách ra, gả ở gia đình có hai con trai là được."
Nhã Tuệ cười phốc tiếng, lại cẩn thận xoa tay cho Trang Hạo Nhiên, vừa xoa vừa tỉ mỉ dặn dò : " nhớ kỹ, xoa rượu thuốc này, cũng đừng đụng nước lạnh, 20 phút sau, thuốc ngấm vào da. Như vậy hiệu quả tốt hơn."
"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên cười .
"Rượu thuốc này cất , cho Khả Hinh, để cho ấy thường xoa cho , kỹ thuật của ấy tốt hơn tôi." Nhã Tuệ nữa, hơi nghiêng mặt, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, lại từ xuống xoa tay cho .
Trang Hạo Nhiên nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn .
Nhã Tuệ đẩy , ngẩng đầu lên, tiếp xúc được ánh mắt Trang Hạo Nhiên, lập tức cúi xuống, mặt hơi ửng đỏ, vẫn xoa cho .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cúi đầu, suy nghĩ chút, mới : "A! Dạ dày lại có chút thoải mái, uống nước biển nhiều quá. Tôi toilet."
Trang Hạo Nhiên khó chịu đứng lên, lập tức tới toilet.
Lâm Sở Nhai lập tức tới, lo lắng gọi: "Này! ! chỉ tay của có chuyện, ruột gan của có chuyện gì hả? Đừng ảnh hưởng đến kiêu ngạo của đàn ông nha!"
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, lại nghe được tiếng chuông vang lên, theo bản năng nhìn điện thoại ghế sa lon bên cạnh, vừa lúc là hình ảnh Khả Hinh gọi tới, biết tối nay Khả Hinh ở tại nhà Trang Hạo Nhiên, đoán chừng là lo lắng nên gọi tới, liền mỉm cười cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời, hỏi: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh ngồi giường, nghe điện thoại này, ngạc nhiên hỏi: "Nhã Tuệ?"
"Ừ. . . . . . Trang tổng toilet rồi, tìm ấy có chuyện à?" Nhã Tuệ cười hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, kêu : ". . . . . . Tại sao ở cùng Tổng Giám đốc?"
Chương 452: ĐẮT
"Tay của Tổng Giám đốc Trang bị thương, sau đó bảo Lâm phó tổng mua thuốc rượu cho cho ấy, vừa đúng lúc gặp được tôi, nên tới đây thoa giúp ấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười .
" ấy bị thương? Tại sao tôu biết?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng hỏi.
Nhã Tuệ hơi trách móc : "Còn biết xấu hổ? Hôm nay phải với ấy sao?"
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh ra lời.
" tìm ấy có chuyện gì sao?" Nhã Tuệ nhìn , ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh cười nhạt : " có việc gì, mới tỉnh lại, đột nhiên có nhìn thấy ấy, nên có chút ngạc nhiên."
" ngủ sao?" Nhã Tuệ hỏi khẽ.
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp .
"Nghỉ ngơi ở nhà người khác, nhớ phải cẩn thận chút, giống trong nhà mình, biết ?" Nhã Tuệ yên lòng dặn dò.
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh bật cười trả lời.
"Vậy cúp . Tôi còn phải thoa thuốc cho ấy, tranh thủ thời gian, tôi còn phải trở về trực đấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười .
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, : "Tốt. Cám ơn , chăm sóc cho Tổng Giám đốc."
"! Giống như ấy là bạn trai của vậy, sợ thẹn thùng. . . . . ." Nhã Tuệ cười khẽ, nghe được có người mở cửa, liền trực tiếp : "Cúp máy đây."
Điện thoại cúp máy.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nằm ở giường, nghĩ tới Nhã Tuệ , còn có chuyện Trang Hạo Nhiên bị thương, vẫn im lặng.
Dưới lầu có tiếng động.
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, biết người nọ vẫn còn qua lại, lập tức kéo chăn, đắp ở người, xoay người! !
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở bên trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn này nồi cháo nguội, mới vừa mình đuổi Trang Hạo Nhiên , bất chấp ngón tay bị kẹp, khàn giọng kêu vào: "Lúc nửa đêm, con bé kia có khả năng đói bụng, nhớ hâm cháo nóng, đút cho ấy!"
Phịch tiếng! ! Cửa đóng lại! !
Phụ nữ của tôi, cần cậu chõ mồm vào sao! !
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng ở trước nồi cháo, , mình rất ít vào phòng bếp, cũng chưa từng suy nghĩ chút, nhưng vẫn đè ném tức giận, tách tiếng, bật bếp gas, đun nồi cháo! ! Chính xác là ! ! Ngọn lửa cháy hừng hực! trực tiếp xoay người, mở hộc tủ, từ bên trong lấy chén và muỗng.
Cháo nhanh chóng sôi lên, sau đó có chút mùi sền sệt truyền đến!
lập tức xoay người, có chút chú ý, nhìn nồi ngừng sôi, lập tức, mở nắp ra, tắt bếp, cúi đầu, mùi khét bay ra, hết sức hết sức khó ngửi, cảm thấy tức giận, bộp tiếng, đậy nắp lại! ! Cảm thấy tức giận xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đông : "Lập tức bảo đầu bếp phòng ăn, nấu nồi cháo gà nhân sâm mang tới đây!"
"Vâng!" Đông lập tức trả lời, mặc dù chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhanh chóng vén chăn, đứng lên, thu xếp!
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, còn muốn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy chán nản ra phòng bếp, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở góc kia, có bóng dáng di động, liền im lặng qua phòng khách, lên thang lầu, trở lại bên giường, nhìn bóng dáng nho quay lưng lại với mình, đưa mắt nhìn lâu, mới qua, ngồi ở bên giường, quay mặt sang nhìn . . . . . .
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngủ.
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi .
Người giường cũng nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại nghiêng người tới trước, khẽ luồn tay, nắm cánh tay của . . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, hung hăng tránh thoát tay của .
"Đừng như vậy! biết em , chúng ta nên như vậy!" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn vươn tay, nắm bả vai của , đau lòng : " nhận sai rồi còn được sao? Hôm đó ở bệnh viện em câu muôn đời muôn kiếp đào thai, hù dọa . biết, trước kia em thề như vậy, rất xin lỗi, làm cho em đau lòng như vậy."
Đường Khả Hinh khép chặt hai mắt, nắm chặt góc gối đầu, khóe mắt lên giọt lệ.
"Ngày đó gây gổ, mới biết, ra trong thế giới của em có rất nhiều thứ tốt đẹp, cũng biết, xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn , gọi .
Đường Khả Hinh hít hít mũi đỏ, lên tiếng.
Bây giờ Tưởng Thiên Lỗi có biện pháp, lại ngồi tiến lên, muốn xoay người của .
Đường Khả Hinh lại ra sức đưa lưng về phía .
Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn dùng sức lực đàn ông, xoay người của lại, cúi người xuống muốn ôm . . . . . .
Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy ra.
"Gả cho , ! Làm vợ của Tưởng Thiên Lỗi !" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn cúi người xuống, ôm chặt , muốn hôn .
" buông tay!" Đường Khả Hinh cuốn ở giường, tránh ra nụ hôn của , muốn đẩy ra.
"Khả Hinh. . . . . . nên như vậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức ôm chặt thân thể liều mạng giãy giụa, lại muốn cúi xuống hôn lên mặt của , tay dần dần vén chăn lên, muốn ôm thân thể mềm mại, ấm áp.
" tránh ra! !" Đường Khả Hinh lại ra sức đẩy ra, muốn xuống giường.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng từ phía sau lưng ôm chặt , mặt cúi xuống, dán chặt vào mặt của , thở dài cái, lòng : " nên tức giận! Là tốt !"
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, cũng có nước mắt, cắn chặt răng, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, đứng ở giữa hai , nắm chặt quả đấm im lặng, trái tim chợt dâng lên lạnh lẽo, lại muốn giãy giụa mở kiềm chế của , muốn chân xuống giường . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng ôm chặt , ôm chặt chặt, : " em ! !"
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm chặt cổ của , thở mạnh cái, hai mắt xẹt qua chút đau lòng, thâm tình : " em. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . . em. . . . . ."
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, chút khí rét lạnh xông vào thân thể, nên lời, sắc mặt tái nhợt, đầu óc bồng bềnh, luống cuống, đau lòng.
" xin lỗi, cho tới nay, đều là em quan tâm . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể mềm mại của , đau lòng : "Lúc cầu hôn Như Mạt, say rượu, em làm bạn với , chờ đợi , rời xa, biết đơn, mời xem phim, nếu như tin tức sai, bó hoa hồng kia, đoán chừng cũng mua. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước.
Tưởng Thiên Lỗi đau khổ : "Để cho em đứng ở trong mưa, khổ sở đợi mấy giờ, để cho em phát ra lời thề tuyệt vọng đó, vẫn là lỗi của , vẫn luôn lựa chọn vào thời điểm sau cùng, vứt bỏ em, có lỗi. . . . . ."
Giống như toàn bộ thế giới, vang lên sấm sét ầm ầm, nhưng cuối mùa thu, sấm sét ở đâu tới? Đó là thanh từ quá khứ. . . . . .
Nước mưa vỗ cửa sổ, tiếng mưa rơi róc rách.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, chăm chú nhìn góc phía trước, trong lòng khỏi chua xót, nhưng biết tại sao, chỉ sâu kín : "Em mệt rồi. về ."
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của , đau lòng nhìn , : "Em đừng như vậy! ! Tình của chúng ta rất dễ dàng có được sao? Tương lai chúng ta ở chung chỗ cả đời! Nhất định có gây gổ! Phải thử tha thứ cho đối phương, được ?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất trầm tĩnh hỏi: "Em hỏi . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn .
"Em và Trang Hạo Nhiên ở chung chỗ, hiểu lầm chúng tôi sao? !" Đường Khả Hinh nhìn , lẳng lặng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn đau lòng, nhưng hai tròng mắt lạnh như băng, sâu kín lắc đầu cái.
"Tại sao?" Đường Khả Hinh lại nhìn , hỏi.
" biết các người, biết các người có chuyện gì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nhìn , .
Đường Khả Hinh cười khổ nhìn , nghẹn ngào : " sao? Cám ơn tin tưởng em. Nhưng em muốn cho biết, lúc và Như Mạt chung với nhau, em tin ! !"
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn .
"Cho dù em chấp nhận cho tìm chị ấy!" Đường Khả Hinh nhịn được bệnh, mang theo chút hận và uất ức, rơi lệ : "Lòng của em cũng đau! ! Em cũng khó chịu! Em cũng biết chị ấy! ! bảo em lúc chung với nhau đừng nhắc tới chị ấy! Em nhắc có nghĩa là em tin tưởng ! Em chỉ chờ đợi, chờ đợi buông chị ấy ra, em . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .
Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, lại nhìn , : "Em và ở chung chỗ, em chuẩn bị bị thương, . Thậm chí em còn cho mình lý do, chính là, nếu như có ngày, em nhìn thấy các người ở chung chỗ, mập mờ ôm nhau, em cũng cho mình, có chuyện gì, có chuyện gì, em cũng chỉ bị thương , so với tình của em, bị thương có đáng gì?"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi đầu.
"Đáng tiếc tình phải công thức, tình cũng phải là đau khổ và ngọt ngào, phải cãi nhau, mà là tổn thương lẫn nhau, muốn trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào và nhau, nhưng tại. . . . . . em rất mệt mỏi nổi. . . . . . Xoay người, cũng rất đau. . . . . . rất đau. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt , nhìn phía trước, rơi lệ : "Tại sao thể thông cảm cho em ? Mặc dù em có thể chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng dù sao em cũng là người. . . . . . Chịu đựng tình này, em rất mệt mỏi rồi. . . . . . có thể hiểu em mệt mỏi thế nào sao? Nó quật ngã thời gian của em, niềm vui của em, bạn bè của em. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lập tức ôm vào trong ngực, đau lòng ra lời.
"Cho em chút thời gian. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng còn sức đẩy ra, mệt mỏi : "Lúc vết thương của em chưa khôi phục như trước, xin chăm sóc tốt cho Như Mạt tiểu thư. Bởi vì em biết, ngày nào chị ấy bình phục, chị ấy mãi mãi trở thành. . . . . . vấn đề của . . . . . ."
" ! Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại rất chắc chắn: "Chúng ta kết hôn , chúng ta lập tức kết hôn! !"
Đường Khả Hinh cười khổ.
"Em tin?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn ! !
Đường Khả Hinh quay mặt . . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, đột nhiên nắm chặt bàn tay bé của , nhanh chóng kéo xuống lầu! !
" muốn làm gì?" Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, ngẩng đầu, loạng choạng xuống lầu, nhìn , kêu lên.
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, kéo xuống lầu, nắm áo khoắc tây trang, khoác lên người của , cũng để ý có lạnh hay , liền dắt ra ngoài.
" muốn làm gì ?" Đường Khả Hinh lập tức kéo tay của .
"! ! theo , !" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn kéo ra ‘phòng tổng thống', phịch tiếng đóng cửa lại! !
Gió to, mưa to! !
chiếc màu đen chạy băng băng, vọt ở trong đêm mưa!
Đèn trước chiếu sáng chói! !
Mưa quét qua hai bên, quét tới từng đợt nước mưa, còn có đèn đường dừng ở bên cửa sổ! !
Đường Khả Hinh còn hơi sức ngồi ở vị trí kế bên tài xế vị, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, cho xe lao ở trong mưa, ánh đèn từng trận quét vào mặt của , chợt tối, chợt sáng. . . . . .
yên lặng nhìn nửa khuôn mặt của .
Tưởng Thiên Lỗi có lên tiếng, hai mắt xẹt qua chút đau, xe lái vào khắp thành thị vắng lặng.
"Muốn nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn , hỏi.
"Tìm cửa hàng trang sức! muốn mua nhẫn kết hôn cho em! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn , khóc : "Bây giờ, nơi nào còn có tiệm mở cửa! Đừng như vậy!"
" có!" Tưởng Thiên Lỗi lái xe, chạy nhanh ở trong mưa nhìn cửa hàng hai bên đường đóng chặt, ánh mắt kiên định lái xe.
" nên như vậy, Tưởng Thiên Lỗi! nên như vậy! !" Đường Khả Hinh bật khóc, : "Cho em chút thời gian lấy hơi! ! nên như vậy! Em cầu xin ! ! thể tìm được!"
" có! !" Tưởng Thiên Lỗi lập lại những lời này! !
" có! ! ! !" Đường Khả Hinh nhìn , khóc lớn: " nên như vậy! ! Chúng ta kết thúc ! ! Tưởng Thiên Lỗi, chúng ta kết thúc ! ! nên như vậy! !"
Chi . . . . . . tiếng thắng gấp, vang khắp cả bầu trời đêm! !
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lúc xe dừng sát, quay đầu, ở nơi này mờ tối trong mưa, đau lòng : "Đường Khả Hinh! ! Em biết tại sao em ?"
Đường Khả Hinh bật khóc, muốn trả lời, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
"Đó là bởi vì em ! Em rất kiên định , ! Em và Trang Hạo Nhiên nằm ở giường lớn, ra cũng khẳng định em ! Bởi vì tình này làm cho rất cảm động! ! Em từng , sợ bị vứt bỏ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! ! cũng từng bị Như Mạt từ bỏ! mãi mãi nhớ cảm giác đau đớn và phản bội này, hiểu rất ! Cho nên hối hận, thực xin lỗi em! !" Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn , đau khổ : "Nhưng lần hai lần vứt bỏ em...em vẫn canh giữ ở bên cạnh , rất cảm động. cảm thấy tình này, cả đời cũng biến mất. . . . . . Mãi mãi . . . . . ."
Đường Khả Hinh muốn lại nghe, trực tiếp kéo cửa ra, nghẹn ngào rơi lệ ra ngoài.
"Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức lao ra, đứng ở trong mưa to, nhìn bóng lưng nhắn của , bất đắc dĩ : "Tha thứ cho , cho thêm cơ hội! Em đứng tại chỗ, tới em! Được ? Em chỉ cần dừng lại là được! Chỉ cần dừng lại! !"
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, nhớ tới ngày đó cùng Nhã Tuệ dọn nhà, mờ mịt và luống cuống, còn có chút tuyệt vọng, trong lòng của đau nhói, dầm mưa, cất bước về phía trước.
" mang cho em hạnh phúc! Tin tưởng ! Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi lại đứng ở trong mưa, đau lòng lên tiếng gọi .
Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo đâm thẳng vào trong thân thể, ngay cả linh hồn cũng lạnh cứng.
"Chẳng lẽ mang đến cho em cũng chỉ có khổ sở sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , xa dần, lại kêu to! !
Bởi vì có ngọt ngào, cho nên mới khổ như vậy. . . . . . bởi vì , làm em đau nhói . . . . .Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, từng bước từng trong đêm mưa ướt đẫm, tiếp tục về phía trước.
"Đường Khả Hinh . . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi đau khổ gọi to! ! !
"Ồn ào quá...! !" Đột nhiên cửa tiệm, ầm tiếng kéo cửa lên, có người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, từ trong tiệm vàng nho ra, nhìn hai người bọn họ, khàn khàn : "Có muốn để cho người ta ngủ hay ?"
Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi ở trong mưa đêm, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông kia, sau lưng ông ta là tủ kính đồ trang sức xinh đẹp tinh xảo. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc đứng ở trong mưa, nhìn người đàn ông kia, bước nhanh tới, nhìn ông ta : "Ông chủ, ông là ông chủ của nơi này chứ?"
Người đàn ông kia có chút phòng bị nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận : "Đúng vậy!"
Tưởng Thiên Lỗi vui mừng cười : "Tôi..tôi muốn mua chiếc nhẫn! Mua nhẫn ngay! !"
"À? Trễ như thế?" Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc .
"Vâng! ! Lập tức! !" Tưởng Thiên Lỗi lại rất chắc chắn.
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, lên tiếng.
Người đàn ông kia suy nghĩ chút, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Đồ trang sức . . . . . Tiệm của tôi rất đắt đó !"
"Rất đắt tôi cũng muốn! !" Tưởng Thiên Lỗi bật cười, .
Ông chủ lại nhìn cái, mới nhìn giống như người có tiền, liền : "Vào ."
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cả người ướt đẫm lập tức tới, mạnh mẽ kéo Đường Khả Hinh vào tiệm vàng, chưa kịp sửa sang lại thân thể ướt đẫm, móc ví ra, lại phát chỉ có mấy trăm đồng, liền ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn ông chủ, : "Ông chủ! ! Chỗ ông có thể cà thẻ ?"
Ông chủ mới vào quầy thủy tinh, ngẩng đầu lên nhìn , tức giận : "Chỗ này của tôi là tiệm vàng ! Làm gì máy cà thẻ hả? Có phải cậu trêu đùa tôi hay ?"
"! !" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ chút, xoay người nhìn chiếc xe sau lưng, lập tức : "Chiếc xe phía sau tôi, tôi là chủ xe! ! xe có giấy tờ, có tên của tôi! Đây là thẻ căn cước của tôi! ! Chỉ cần ông chấp nhận bán chiếc nhẫn cho tôi, chiếc xe hơn ba triệu này, là của ông! !"
"Cậu đừng trêu chọc tôi! ! Đây là Mercedes ah ?" Ông chủ kinh ngạc nhìn , .
Tưởng Thiên Lỗi gấp đến độ đau lòng nắm tay Đường Khả Hinh, tới trước mặt ông chủ, khổ sở : " này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!"
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt ông chủ, trái tim đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Ông chủ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn người đàn ông vội vàng.
"Cầu xin ông! ! Bán cho tôi chiếc nhẫn !" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn ông chủ, khổ sở cầu xin: "Tôi chỉ. . . . . . có cơ hội. . . . . . Cầu xin ông!"
Đường Khả Hinh đau lòng, lập tức xoay người, rơi lệ muốn nghe nữa.
Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm chặt , cúi xuống, : "Cho cơ hội! Chỉ lần!"
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn ông chủ, khóc : "Ông chủ, ông bán cho ấy ! ! Người này có rất nhiều tiền! ! ất cho rằng rất nhiều việc cũng có thể dùng tiền để giải quyết! ! Ông bán cho ấy , ông bán hết tất cả nhẫn trong tiệm này cho ấy! ! Xem tối hôm nay ấy được cái gì! ? ấy có thể biết, tình của ấy vô giá, nhưng tôi xoay người cũng rất đắt! ! Rất đắt! !"
xong, chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chạy nhanh ra ngoài! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng xoay người theo đuổi, đứng ở trong mưa, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . . "
Đường Khả Hinh chạy nhanh ở trong mưa, khóc rống: "Tại sao vẫn như vậy! ! Dùng tình mãnh liệt cho em hi vọng! Lại hung hăng đâm vào trong thân thể của em dao! ! Tình của , so với bị vứt bỏ, càng làm cho em đau đớn hơn ! !"
Last edited by a moderator: 24/7/17