1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Xinh đẹp cả đời

      Tô Thụy Kỳ nghe xong, nhìn bộ dáng sợ hãi như vậy, nét mặt lên nụ cười như cười, đưa mắt nhìn lâu mới chậm rãi : "Tôi thu tiền . . . . . . Nhưng . . . . . . Nếu muốn, cần đứng ở cửa tiệm của tôi, như vậy ảnh hưởng hình tượng trong tiệm của tôi. . . . . ."

      Khả Hinh hoảng sợ chớp mắt, vội vàng xin lỗi : "Vâng. . . . . . Vâng. . . . . . xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi cẩn thận tới tiệm của rồi. . . . . . xin lỗi. . . . . . Tôi lập tức . . . . . ."

      xong, ngay lập tức có chút căng thẳng xoay người, đầu ngón tay run rẩy khẽ vuốt má trái, thở dốc gian nan về phía trước.

      Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa hàng, nhìn bóng lưng còng xuống giống như bà già mấy chục tuổi, liền lạnh nhạt : " có người nào có thể xinh đẹp cả đời, trọn vẹn cũng phải là tội lỗi, cần thiết khom người như vậy. . . . . ."

      Khả Hinh dừng lại nhìn cây đa tỏa bóng xanh phía trước, hai mắt nhịn được đỏ lên. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ nhìn bóng lưng dừng lại mới : "Vào ."

      Khả Hinh chậm rãi xoay người nhìn người đàn ông kia vào trong tiệm, lòng của khỏi chùn bước, đứng ở trong gió rét lạnh, cảm giác cả người lạnh cứng run rẩy. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ vào trong tiệm, im lặng tới phía sau chỗ ngồi cắt tóc, mở toàn bộ ánh đèn trong cửa tiệm sáng lên, ánh sáng thủy tinh nhu hòa, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa chiếu vào, càng thêm ấm áp giữa ngày Đông, nhìn xung quanh trong cửa tiệm, mình vào phòng nghỉ ngơi, bỏ qua trình tự pha cà phê mà trực tiếp cầm lên gói cà phê hòa tan vào trong chén sứ trắng của mình, nhấn nước.

      vô cùng bình tĩnh nhìn coffee tan nhanh ở trong nước nóng bỏng bay lên mùi thơm, suy ngẫm chút mới cầm cà phê ra phòng nghỉ ngơi, cặp mắt khỏi nhìn về phía cửa tiệm mở ra, quét nhìn trước cửa tiệm, chỉ có mấy người khách lui tới, còn có tia nắng mặt trời chiếu rọi đến cây đa tỏa bóng xanh. . . . . .

      hai mắt hơi chớp động, cầm cà phê nóng, qua đại sảnh xa hoa, tới trước cửa hàng, tựa bên cửa kính, hết sức nhàn nhã tay nâng cà phê, cúi đầu thổi hơi vào trong chén nóng bỏng, hớp ngụm cà phê thơm lừng, nhấc mí mắt, nhìn về phía đầu đường bên kia. . . . . .

      Khả Hinh vẫn mình đơn, điềm đạm đáng đứng ở giữa trời gió lạnh, có chút lo lắng và co rúm lại, níu lấy góc áo bệnh nhân trắng tinh của mình, nhìn , mắt to linh động vẫn lộ ra nước mắt run rẩy. . . . . .

      mặt Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười, tiếp tục uống cà phê, để cho mùi thơm lan khắp cổ họng, nhàng nuốt xuống, lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      Khả Hinh vẫn có chút sợ hãi nhìn , rồi lại tự chủ nhìn .

      Khoảng cách giữa bọn họ chỉ ngắn ngủn mấy bước, gian giữa bọn họ là tia nắng mặt trời chiếu xuống, còn có gió lạnh thổi qua. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, mỉm cười chậm rãi : "Vào . . . . . ."

      Đường Khả Hinh vẫn có chút đề phòng nhìn cái liền cúi đầu, vẫn lên tiếng, muốn xoay người cái, ngờ chân đạp vào cục đá , làm giật mình chao đảo thân thể, thở khẽ nhìn cục đá đất.

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng như vậy, : "Vào . . . . . . Sửa sang lại chút. . . . . . Tôi luôn từ chối người khách đầu tiên tới tiệm của tôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn .
      Tô Thụy Kỳ gì, cầm cà phê xoay người vào trong tiệm.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Nằm xuống

      Tô Thụy Kỳ mình tao nhã ngồi ghế sa lon màu trắng ở bên trong tiệm, giống như rỗi rãnh uống cà phê, vừa uống vừa nghiêng đầu nhìn thấy nơi cửa tiệm, chậm rãi kéo qua cái bóng nhàn nhạt, hai mắt xẹt qua nụ cười, đặt chén cà phê xuống, tay chống thành ghế sa lon, xoay người nhìn Đường Khả Hinh có chút căng thẳng đứng bên cửa tiệm, đôi tay sợ hãi kéo đồng phục bệnh nhân của mình, kéo muốn nhào nát.

      hết sức tự nhiên nhìn gò má xinh đẹp của này, chậm rãi cười : " vào đây. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lo lắng liếc nhìn vào trong, lập tức liếc Tô Thụy Kỳ hết sức đẹp trai tao nhã ngồi ở ghế sa lon, hai mắt mỉm cười nhìn mình, giật mình, có chút hoảng sợ tựa vào cạnh cửa, run rẩy nhưng dám vào.

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ lên dịu dàng vui vẻ, lạnh nhạt : "Vào , tôi mời uống cà phê?"

      Đường Khả Hinh trợn to cặp mắt, liếc nhìn chén sứ màu trắng trước bàn thủy tinh, do dự lát, lại liếc mắt nhìn người hai bên đường trước cửa tiệm tò mò nhìn , có chút sợ hãi chân trần bước vào mặt sàn đá bóng loáng, nhất thời lòng bàn chân có cảm giác ấm áp mới phát , gian phòng này mở máy sưởi, rất ấm áp, lòng của khỏi buông lỏng.

      Tô Thụy Kỳ đứng lên, chậm rãi đến trước mặt , vóc người cao gần 1m9, đè lên bóng dáng nhắn trước mặt.

      Đường Khả Hinh lập tức dán lưng trước cửa kính, có chút căng thẳng cúi thấp đầu.

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng như vậy, đột nhiên cười tiếng.

      Đường Khả Hinh nghe cười khỏi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, xúc ánh mắt dịu dàng hơi sắc bén của , lập tức cúi thấp hơn, có chút biết làm sao.

      Tô Thụy Kỳ nhảm, chỉ xoay người : " theo tôi . . . . ."

      Đường Khả Hinh chớp mắt nhưng vẫn cảm thấy trước mặt người đàn ông có loại ma lực làm cho người tin phục cách khó hiểu, để cho mình tự chủ theo phía sau , qua đại sảnh xa hoa, nhìn tất cả xung quanh, đột nhiên có chút tò mò thân phận của người đàn ông này, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của , đột nhiên ngửi được mùi nước hoa đàn ông rất dễ chịu từ áo sơ mi người .

      Tô Thụy Kỳ dẫn tới khu gội đầu, lại nghe được lầu có tiếng động vang lên, Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy , mặc đồng phục màu trắng của tiệm, vừa ngáp vừa xuống, nhìn thấy ông chủ và người xa lạ kì quái, giật mình, gọi: "Ông chủ?"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ, cặp mắt nhanh chóng chớp chớp, có chút kích động muốn xoay người ra ngoài.

      "Nhân viên trong Tiệm của tôi " Tô Thụy Kỳ chỉ nhàn nhạt giải thích, liền nhìn nhân viên, mỉm cười : " làm sớm vậy?"

      " cũng tới sớm như vậy?" cũng có chút kinh ngạc nhìn ông chủ, chưa tới tám giờ a.

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, chỉ hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh cái, mới : " đến vừa đúng lúc, gội đầu cho người khách này. . . . . . nhà tạo mẫu tóc xuống đây sửa sang cho ấy chút."

      "Ồ!" Nhân viên có chút ngạc nhiên xuống lầu, vừa xuống, vừa nhìn Đường Khả Hinh, cảm thấy có chút cổ quái.

      Đường Khả Hinh hoảng sợ, thân thể lập tức thối lui đến góc, theo bản năng từ chối người xa lạ.

      Tô Thụy Kỳ xoay người, bình tĩnh nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ chút rồi : " chuẩn bị ly sữa nóng và ít điểm tâm."

      Nhân viên nhìn Đường Khả Hinh cái, mới ồ tiếng, dám lên tiếng, lập tức ra ngoài tiệm.

      Tô Thụy Kỳ tự mình đến trước mặt Đường Khả Hinh, nắm cánh tay gầy của , kéo lên bậc thang, tới ghế dựa màu đen ở khu gội đầu, : "Nằm xuống. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Lên lầu

      "Ách....." Khả Hinh có chút biết làm sao nhìn cái.

      Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ mỉm cười nhìn : "Tôi rồi..... là khách.....Nằm xuống ........"

      "...." Theo bản năng Đường Khả Hinh cúi đầu để sợi tóc che má trái của mình.

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, nắm cánh tay của , hơi dùng sức để cho ngồi ở ghế dựa, sau đó đôi tay nắm hai vai của , để cho nằm xuống....

      "....." Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, muốn từ chối.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Có phải làm chuyện gì cũng cần lý do hay ?"

      Đường Khả Hinh có chút hiểu gì, liền ngẩng đầu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, giải thích : "Khách vào nơi này, muốn xinh đẹp luôn có đống lý do nhưng chúng tôi nghe lý do của các , bởi vì chúng tôi có tiêu chuẩn của chúng tôi."

      Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước nhìn .

      "Nằm xuống....." Tô Thụy Kỳ giải thích nữa, đôi tay nắm bả vai của để cho nằm xuống, sau đó thẳng người lên, giơ cánh tay cuốn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, dây đồng hồ Omega màu đen, tôn lên màu da cánh tay trắng tinh đầy nam tính của , mặt đồng hồ bạch kim lóe ra ánh sáng lấp lánh, lặng lẽ đưa ra ngón tay thon dài mềm mại, để xuống trước gò má của Khả Hinh, nâng sợi tóc trước mặt , gò má trái đáng sợ lập tức tại trước mắt, Khả Hinh hoảng sợ khẽ che má trái, lồng ngực bắt đầu lo sợ phập phồng ngừng, dường như Tô Thụy Kỳ nhìn thấy, kéo tóc dài đến eo, đẩy vào bồn rửa tay, kéo tới cái băng ngồi màu đen, sau khi ngồi ở ghế, xả nước ấm, sương mù chậm rãi bay lên.

      "Điểm tâm đến rồi!" tay cầm sữa nóng và điểm tâm tới, nhìn thấy ông chủ ở trong khu gọi đầu chuẩn bị gội đầu cho người? giật mình ngây người.

      "Để đó! Chuẩn bị mở tiệm !" Tô Thụy Kỳ lên tiếng, cầm lên vòi phun, nhàng vỗ vỗ trán Khả Hinh để cho nước ấm dọc theo sợi tóc chậm rãi chảy xuống.

      Đường Khả Hinh vẫn căng thằng trợn to hai mắt, nhìn hoa văn trang trí trần nhà, lại cảm giác người đàn ông này nhàng gội đầu cho mình, ngón tay dịu dàng cọ da đầu của mình, thậm chí dọc theo huyệt vị mát xa cho mình, hai mắt của khỏi đỏ bừng, có chút tin hoàn cảnh lúc này, làm cho khỏi nhịn được mở lời hỏi: "Tại sao muốn giúp tôi?"

      "Tôi rồi....Tôi từ chối người khách đầu tiên tới trong tiệm của tôi." xong, liền nhấn dầu gội đầu, khẽ xoa mái tóc dài của , cảm giác sợi tóc của này mềm mại rất chắc khỏe, nhấc mí mắt liếc nhìn Khả Hinh ngược lại hướng mình, vẫn căng thẳng che chặt má trái, đôi mắt to đen giống như ánh sao trong đêm, mơ mộng và quyến rũ, sống mũi cao rất hấp dẫn, cánh môi thiếu huyết sắc nhưng vô cùng hoàn mỹ....

      im lặng gội đầu cho xong, phủ thêm lớp dầu xả hết sức đắt giá trong tiệm, sau khi gội sạch, dùng khăn lông màu xanh nhạt rất dịu dàng lau cho , vừa lau vừa căn dặn nhân viên : "Tiểu Sơ, cầm áo choàng tắm đưa khách tắm...."

      "Vâng...." Tiểu Sơ lập tức buông công việc trong tay, lên khu gội đầu.

      Đường Khả Hinh kinh ngạc ngồi dậy, tóc được lau khô ráo sạch , vẫn che giấu má trái, nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ gì cũng nhìn , chỉ đứng dậy xuống bậc thang.

      Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nhìn bóng lưng Tô Thụy Kỳ đột nhiên xa, có cảm giác bị người ép buộc lên lầu cao, bây giờ có cách nào, chỉ đành phải chân trần lên lầu hai cùng kia.

      Tô Thụy Kỳ đứng ở trong sảnh, nâng lên cà phê, khẽ nhấm hớp, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh lên lầu, im lặng cười tiếng, đặt xuống chén cà phê, di chuyển hai chân thon dài, tao nhã tới khu đồng phục, lướt nhìn qua những bộ quần áo hoa lệ, liền lấy xuống hai bộ, sau đó cũng xoay người lên lầu.
      Last edited: 17/1/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38:

      Cả người Khả Hinh trần truồng ngâm mình ở trong bồn tắm sữa tươi, nhìn gian hoa lệ khiến người ta líu lưỡi, khắp nơi là đèn pha lê đắt giá, mặt tường có gắn đồng hồ vàng kiểu Châu Âu, còn có bên trái ngọn đèn tinh dầu Lavender, tỏa hương quanh quẩn trong gian làm cho người ta khoan khoái, ánh lửa lóe sáng, bồn tắm sữa tươi cánh hoa hồng bồng bềnh, hương rất thơm. . . . . .

      Cả người vẫn căng thẳng nhưng vẫn vội vàng tắm rửa xong cầm lên áo choàng tắm bọc lại, bên ngoài phòng tắm cũng đưa vào bộ quần áo để cho mặc vào.

      sững sờ khi nhìn thấy bộ trang phục ấy, căng thẳng suy nghĩ chút, sau đó vươn tay mặc vào.

      Lầu hai cửa hàng tạo mẫu.

      Tô Thụy Kỳ ngồi ghế sa lon màu trắng bên ngoài, liếc nhìn tờ tạp chí lưu hành năm nay, lật từng tờ từng tờ, rốt cuộc lật đến tờ danh viện nào đó mặc áo váy dài lụa mỏng, xách theo túi xách LV, ngồi ở chỗ khách quý trong tuần lễ thời trang Paris, ngẩng mặt xem người mẫu di chuyển khán đài, lên tiếng lật tờ nữa.

      Tiểu Sơ đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ, lại hết sức tò mò xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, nhịn được tò mò tiến tới cười : "Ông chủ. . . . . ."

      "Ừm" Tô Thụy Kỳ vẫn liếc nhìn tạp chí.

      Ánh mắt tò mò của Tiểu Sơ nhìn chằm chằm Tô Thụy Kỳ, bát quái hỏi: " kia, ấy là ai vậy?"

      Tô Thụy Kỳ nâng mí mắt, cười như cười nhìn cái.

      Tiểu Sơ dám lên tiếng, ho khan tiếng, lập tức đứng thẳng người.

      Tô Thụy Kỳ cúi đầu cười tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí, lại nghe cửa mở ra, nhướng mắt lên.

      Khả Hinh mặc váy lụa ngắn màu đen bó sát người phong cách England, lo âu cẩn thận ra, bên trong váy thiết kế những cánh hoa hồng nở rộ xếp chồng lên nhau lộ ra vòng eo mảnh khảnh, mặt trước chiếc váy trơn nhẵn, để cho cả người trở nên cao quý, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng, càng làm thêm rụt rè. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ hài lòng cười tiếng, buông tạp chí xuống : " theo tôi"

      Khả Hinh nhìn bóng lưng của cái, nhịn được bước theo .

      Vô tình vào phòng thiết kế đặc biệt.

      đứng ở bên cửa nhìn gian pha lê trong suốt, Tô Thụy Kỳ cầm kéo lên, nhàng dùng của mình ngón cái, sờ sờ lưỡi kéo, trong ánh mắt lộ ra chút nặng nề.

      hiểu.

      "Ngồi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm lên kéo cắt tóc, nhìn .

      dám cưỡng lại được, chỉ đành phải di chuyển thân thể tới chỗ ngồi cắt tóc, theo bản năng nhìn vào mặt gương.

      Tô Thụy Kỳ để cây kéo xuống tới phía sau của , nắm hai vai của để cho ngồi xuống, phủ thêm khăn choàng cố định chỗ mới dùng lược dịu dàng cắt tỉa mái tóc dài đến eo, sau đó kéo ra cái băng ngồi di động, cầm đoạn tóc, tay vung kéo, chiếc lược cũng bả vai vị trí sợi tóc, Khả Hinh căng thẳng nhìn . . . . . .

      cười : "Thế nào? bỏ được?"

      Hai mắt Khả Hinh sợ hãi chợt lóe, dám lên tiếng.

      Tô Thụy Kỳ cầm cây kéo, nhìn sợi tóc bóng mượt, mới chậm rãi : "Thích hợp với bản thân mới là xinh đẹp nhất. Vứt bỏ chút, mới có thể có được chút. Dũng cảm lên."

      xong liền kéo cắt xuống, sợi tóc dài, chậm rãi rơi mặt sàn màu trắng tinh.

      Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, tiếp tục chuyên chú cắt xong từng đoạn tóc dài cho , từng kéo cắt xong, nhìn như vô tình nhưng kiểu tóc hết sức tinh tế, thậm chí đem mái tóc dài trán, khéo léo chia sang má phía bên trái, che má trái trọn vẹn của , lộ ra má phải hết sức xinh đẹp tinh xảo, hai mắt mơ mộng, nhàng chớp nháy, vô hạn mê người.

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính trong lòng khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục xuống.

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, cầm máy sấy tóc lên, sấy khô tóc cho , lại dùng keo nhàng vuốt, sau khi hoàn thành, mới đứng phía sau của , nhìn trong kính.

      Đường Khả Hinh chớp mắt đẫm lệ nhìn mình trong kiếng, tóc ngắn chạm vai, so lúc trước bất cứ lúc nào cũng nhàng khoan khoái, thanh tú đáng . . . . . .

      Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt đẫm lệ của Khả Hinh trong kính, cũng lên tiếng mà nhấc lên khăn choàng để sang bên, đến ngồi ở ghế sa lon bên vách tường kính trong suốt, cầm lên tạp chí, cũng ngẩng đầu lên vừa xem vừa : "Công tác của tôi xong rồi, ."

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ nhìn Tô Thụy Kỳ trong kính đột nhiên trở nên lạnh nhạt, cũng dám lên tiếng, đôi tay chống thành ghế đứng lên, xoay người nhìn .

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí.

      Hai mắt Đường Khả Hinh hơi ảm đạm, chậm rãi đến trước mặt của , nhàng khom lưng, giọng : "Cám ơn . . . . . ."

      " cần khách sáo. thôi. Thời gian của tôi nhiều lắm, buổi chiều còn có chuyện. . . . . ." Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cái, khẽ mỉm cười cái, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí. ,

      Đường Khả Hinh nhìn cái, dám lên tiếng, liền im lặng khỏi phòng cắt tóc, dọc theo cầu thang xoắn ốc, chậm rãi xuống lầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên dần dần đến làm việc, ra khỏi cửa tiệm, đón gió lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, nhìn vào cửa sổ thủy tinh lầu hai, bóng dáng người xem tạp chí. . . . . .

      Tay Tô Thụy Kỳ tiếp tục lật tạp chí, cho đến khi cảm giác ánh mắt nhàn nhạt ở dưới lầu biến mất, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tịch mịch điềm đạm đáng , mình đơn đường. . . . . .
      Nhược Vândunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Cây dù

      Đường Khả Hinh mình chẳng có mục đích ở lối bộ, Tô Thụy Kỳ chuẩn bị cho đôi giày màu đen đế bằng, đạp mặt đất, có vẻ ấm áp thoải mái, lại làm cho bắt đầu lệ nóng. . . . . .

      mờ mịt luống cuống nhìn đám người xung quanh, mặt mọi người vẫn bình tĩnh, có ai biết, người cùng bọn họ gặp thoáng qua đến cùng có bao nhiêu bi thương?

      Khả Hinh vội vàng cúi đầu, lau nước mắt mặt mình, cảm giác có chút lạnh, đôi tay khẽ nhét vào trong túi áo khoác, lại cảm thấy cuộn giấy, móc ra cuộn giấy ra mới phát xấp tiền tờ 100 đồng, lòng của khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục lăn xuống, nhìn xấp tiền này, sáng dưới ánh mặt trời màu sắc đẹp mắt như vậy, nhưng mình nên làm gì?

      Lòng của chợt bi thương, nắm chặt xấp tiền ngẩng đầu lên đứng bên đường cái rơi lệ nhìn mọi thứ quanh mình biết phải làm sao. . . . . . Từ nay phải con đường nào?

      Số mạng ở trong tay của người tạo thành rất nhiều đường số mệnh, có vài người tin, thế giới này có thiên đường, bởi vì Thượng Đế làm sao trông nom nhiều người bi thương?

      Khả Hinh tan nát cõi lòng tiếp tục về phía trước, biết bao lâu, biết trải qua bao nhiêu đường, hai chân mỏi nhừ, sắc mặt trở nên tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh, trong tay vẫn siết chặt xấp tiền 100 đồng, tới trong phố xá sầm uất, lúc này gió lạnh rất mạnh, tiếng gió ào ào thổi qua, ánh mặt trời dần dần biến mất, phủ xuống khí ngột ngạt, rốt cuộc Khả Hinh đến đường trước pho tượng, sâu kín nhìn người phụ nữ phía xa, mặc bộ quần áo quét đường phố màu vàng dơ dáy bẩn thỉu, búi tóc vén lên buông lỏng, cầm cây chổi dài, ngừng quét vỏ trái cây, giấy linh tinh đất, thỉnh thoảng bị mệt mỏi, liền xoa xoa mồ hôi, khuôn mặt bà già nua, lộ ra bi thương mệt mỏi, thỉnh thoảng quá lạnh miệng thổi phù khí nóng, sương mù màu trắng bay ra, lồng ngực có chút khó chịu, eo có chút đau, ngồi xổm đất lấy hơi. . . . . .

      Khả Hinh đau lòng đến mau hít thở thông, che miệng, rơi lệ nhìn người phụ nữ trước mặt, gọi : "Mẹ. . . . . ."

      Lý Tú Lan mệt mỏi thở dốc hơi lại chống cây chổi, xoa xoa mồ hôi trán tiếp tục quét xong đường phố còn lại, đem toàn bộ rác bỏ vào trong sọt, sau đó dùng hai tay đầy vết sẹo, khom lưng cố hết sức kéo sọt rác đến xe rác bên kia. . . . . .

      Cả người Khả Hinh mềm nhũn bên cạnh pho tượng, khổ sở nức nở, nhìn mẹ đáng thương như vậy, nước mắt của từng viên lăn xuống, đau lòng khóc : "Mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con vô dụng. . . . . . con vô dụng. . . . . ."

      Dường như Lý Tú Lan nghe được tiếng nức nở, có chút nghi ngờ quay lại nhìn.

      Khả Hinh nhanh chóng núp ở phía sau pho tượng, che miệng khổ sở mặc cho nước mắt lăn xuống, cảm giác đau thấu tim phổi.

      Lý Tú Lan nhìn đường phố lạnh lẽo, cảm thấy mình lo nghĩ quá nhiều tiếp tục kéo xe rác về phía trước. . . . . .

      "Mẹ. . . . . ." Khả Hinh đau lòng theo mẹ sau lưng của mình, vừa vừa rơi lệ nhìn bóng lưng mẹ còng xuống.

      Lúc này, trời càng tối hơn, mây đen đột nhiên kéo đến, trận gió lớn lạnh thổi mạnh tới, cơn mưa lạnh lẽo như vô tình trút xuống. . . . . .

      Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn trời đột ngột đổ mưa, bà lạnh lẽo co rúm người kéo sọt rác tới xe rác! !

      Khả Hinh đứng ở trong mưa, đau lòng rơi lệ nhìn mẹ bóng dáng ướt đẫm của mẹ, vừa muốn cất bước nhưng vẫn cắn răng đứng lại, mặc cho mưa gió tuôn rơi, dám tiến tới, chỉ sâu kín nhìn theo bóng lưng của mẹ. . . . . .

      Lý Tú Lan bị lạnh thở hổn hển chạy tới phía trước, vừa chưa được mấy bước, lại nghe giọng trẻ gọi mình: "Dì ơi. . . . . ."

      Lý Tú Lan dầm mưa quay đầu, nhìn thấy đứa bé chống cây dù , trong tay cầm cây dù lớn màu xanh đậm, đưa tới trước mặt của mình : "Vừa rồi có chị nhờ cháu đưa cho dì!"

      Lý Tú Lan nhìn cây dù trong tay đứa trẻ, lại nhìn về phía đường phố trắng xóa nước mưa cũng thấy người quen, bà dám nhận.

      "Cầm . . . . . ." giơ lên cây dù trong tay, đưa tới trong tay Lý Tú Lan rồi rời .

      Lý Tú Lan cầm cây dù đứng ở trong mưa, trong lòng khỏi đau xót, nhìn mưa khắp xung quanh.

      Khả Hinh vẫn núp ở sau pho tượng, cuộn tròn thân thể, đứng ở trong mưa, giấu mặt khóc rống lên, xung quanh nước mưa ào ạt trút người của mình, nhưng cách nào rửa sạch vết tích khuôn mặt thiện lương của mình, vừa khóc thảm thiết, vừa ngửa mặt nhìn trời kêu lên: "Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì, mà đối với tôi như vậy ! Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì ! ! Cha. . . . . .mẹ. . . . . .con xin lỗi hai người . . . . . .con xin lỗi hai người. . . . . ."

      Xuanh quanh mưa to vẫn rơi xuống, bầu trời điên cuồng gầm thét! !

      Đường Khả Hinh tiếp tục bi phẫn khóc rống nhưng bởi vì đau lòng quá độ, cuối cùng té ngã ở trong mưa, hai mắt nhắm lại! , mọi web khác đều

      đoàn xe sang trọng chậm rãi lái tới quảng trường, dẫn đầu là chiếc xe Rolls-Royce ở trong mưa vẫn lóe lên ánh sáng kim loại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :