Chương 427: LUI VỀ PHÍA SAU
Bệnh viện! !
Ba bác sĩ, khoa tim mạch căng thẳng vào phòng cấp cứu, viện trưởng bảo cho y tá trưởng nhanh chóng tìm Tô Thụy Kỳ!
Y tá trưởng đáp lời, lập tức gọi điện thoại!
Tưởng Thiên Lỗi kích động gấp gáp đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, căng thẳng nhìn vào bên trong, sợ xảy ra chuyện may, vẻ mặt Đường Khả Hinh đau lòng khỏi, trong lòng giống như dao cắt, lúc nóng nảy, Đông chạy vào, lập tức nhìn , hỏi: "Thông báo cho người nhà họ Tần chưa?"
"Báo rồi! !" Đông lập tức gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi gì thêm, lại nhìn chằm chằm phòng cấp cứu. . . . . . loạt tiếng bước chân truyền đến, lập tức quay mặt sang. . . . . .
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng vào, nhanh chóng mặc vào bác sĩ áo, muốn vào phòng cấp cứu. . . . . .
"Cậu chủ Tô! Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi biết mới vừa đuổi theo Khả Hinh ra ngoài, lập tức lên trước, nhìn muốn hỏi. . . . . .
Hai mắt Tô Thụy Kỳ giận dữ, trong chớp mắt, giống như lưỡi kiếm bén nhọn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giọng tức tối : " có tư cách nhắc tới tên của ấy! !"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn !
"Tôi tin lầm rồi ! ! Tưởng Thiên Lỗi, quả đối với tình đủ kiên định! !" Tô Thụy Kỳ lửa giận ngút trời vào phòng cấp cứu, phịch tiếng đóng cửa lại! !
Tưởng Thiên Lỗi ngây ngô đứng ở bên.
Đèn Phòng cấp cứu chợt sáng lên.
Lúc này Đông mới xoay người, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, trong lòng suy nghĩ có phải và Khả Hinh xảy ra chuyện hay ? Trong lòng đánh trống lát, liền tự quyết định, gọi điện thoại của Đường Khả Hinh. . . . . .
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi lien lạc được." sững sờ, cầm điện thoại di động, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn ánh đèn màu đỏ, nắm chặt quả đấm! !
Trái tim Đông đột nhiên căng thẳng, giống như có thứ gì đó sắp sửa vỡ vụn.
Ngôi lầu .
Phía dưới lầu dừng chiếc tải lớn.
Nhã Tuệ bận rộn trông coi công nhân, đồ đạc trong nhà nhiều lắm, phần lớn đều dời trống.
Tiểu Nhu trực tiếp ngồi vào trong xe vận tải, chuyển tủ treo quần áo công nhân mang tới, đưa lên.
Trần Mạn Hồng khó được mặc áo len màu trắng, quần jean màu xanh dương, đứng ở bên cạnh xa tải, đầu tiên bảo công nhân khuân đồ cẩn thận chút, lại nhìn Nhã Tuệ, mệt mỏi : "Tôi , những thứ đồ này, phòng trọ đều có, cần mang nữa!"
"Còn có thể dùng, liền cố gắng giữ ." Nhã Tuệ buộc tóc lên, mặc áo len màu đen, váy ngắn màu đen, đầu đầy mồ hôi, xách chậu Kiếm Lan ngoài ban công để trong xe vận tải, lúc quay lại, thấy Đường Khả Hinh đau lòng nở rời nhà, khóc đau lòng, trái tim của cũng vỡ ra, suy nghĩ ở chỗ này giữ lại quá nhiều kí ức tốt, lập tức gọi điện thoại cho Mạn Hồng, hỏi khu chung cư nhà có căn nhà trọ hay , bao nhiêu tiền đều chấp nhận trả.
Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền căng thẳng gọi điện thoại đến Ban Quản lý, mới biết khu biệt thự bên kia, có phòng trọ , hai tầng, phía trước có vườn hoa , giá thuê 7.000 tháng, loại giá tiền này, lương tháng của Nhã Tuệ mới 20 ngàn, chưa bao giờ nghĩ đến, tại cũng cắn răng nhanh chóng thuê lại, làm thủ tục, liền tìm công ty chuyển nhà, nhanh chóng dọn nhà.
"Khả Hinh đâu? Tại sao xuống?" Tiểu Nhu ngồi ở trong xe vận tải, thò đầu ra, ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ thở gấp, đứng ở dưới lầu, nhìn ban công trống , nhớ tới Khả Hinh từ lúc trở về, chỉ im lặng, còn hơi sức ngồi ở sô pha , sắc mặt tái nhợt khổ sở rơi lệ. . . . . . nghĩ tới đây, liền xoay người lên ngôi lầu , đến trước cửa, thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, ngồi ở ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mờ mịt, nước mắt ngừng, nhìn phía trước, im lặng lên tiếng. . . . . .
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, chậm rãi tới, cúi người xuống, ngẩng đầu nhìn .
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn .
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, ngồi xổm người xuống, thương tiếc và đau lòng : "Có phải. . . . . . Có chút nở hay ?"
Đường Khả Hinh lên tiếng, hai mắt rời rạc, có chút ánh sáng, như ngủ say mấy ngàn năm, giờ phút này mới tỉnh lại, rất mệt mỏi, buồn bã còn hơi sức : "Chúng ta ở chỗ này. . . . . . mấy năm rồi?"
Nhã Tuệ nghe vậy, liền quay đầu nhìn gian xung quanh, cũ kỹ nhưng êm đềm, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào : "Năm năm rồi. . . . . . Lúc mười tám tuổi, tôi dắt vào. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhìn tình huống xung quanh, trái tim từng chút buộc chặt.
"Cái này tủ rượu này, có phải của các hay ?" Người công nhân muốn chuyển tủ kính cuối cùng, nhìn bọn họ hỏi.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn bọn họ, lập tức : "Vâng!"
"Vậy chúng tôi mang nhé! !" Công nhân muốn khom người.
"Chờ chút. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, tới trước tủ rượu, cầm chìa khóa, mở cửa thủy tinh, nhàng đẩy ra, từ bên trong lấy ra chai rượu đỏ bị mình dán lên nhãn giả, nhàng ôm vào trong ngực, cảm thấy sức sống của nó ở bên trong bắt đầu khởi động, nhịn được nhớ tới người đàn ông trong bóng tối, vì bảo vệ chai rượu đỏ, mà mất sinh mạng, có lẽ chính vì phần cực hạn nhiệt tình này, cảm động mình.
"Có thể chưa? Vậy chúng tôi mang à?" Công nhân rút ổ điện tủ rượu, hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
Công nhân liền cắn răng, khiêng tủ rượu ra ngoài.
Căn phòng này trống rỗng, ngoại trừ ghế sa lon, hai người đứng ở bên cửa, cùng xoay người, nhìn căn phòng trống trơn, trống trơn từ phòng khách, đến phòng ngủ, đến phòng bếp, mỗi nơi cũng nổi trôi hơi thở sinh hoạt hàng ngày, muốn lập tức vứt bỏ những ký ức đau lòng này.
" thôi. . . . . . Lưu luyến nữa cũng vô ích, chúng ta phải bắt đầu cuộc sống mới. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng mỉm cười .
Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng, nhìn tất cả xung quanh, có bóng dáng nhàn nhạt, lơ lửng ở trong đầu, nước mắt lập tức lăn xuống, lại nữa, ôm chặt chai rượu đỏ, cùng Nhã Tuệ ra khỏi căn phòng sống năm năm, dọc theo cầu thang tối om xuống, ngọn đèn màu vàng phát ra ánh sáng mờ nhạt. . . . . .
Hai người dừng lại, nhìn nó cái, nhưng vẫn im lặng đẩy cửa ra, ra ngoài.
cơn gió lạnh nhào tới.
Nhã Tuệ ôm chặt Khả Hinh, hai người cùng về phía xe Trần Mạn Hồng.
Tiểu Nhu cũng muốn leo xuống, lên chiếc BMW!
" ở lại xe tải! ! Trông nom đồ! !" Trần Mạn Hồng quát tiếng.
Tiểu Nhu lên tiếng, chỉ đành phải núp ở trong xe vận tải.
Trần Mạn Hồng lập tức mở cửa xe cho Khả Hinh và Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ câu cám ơn, liền đỡ Khả Hinh ngồi vào ghế sau xe, mình cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại, Trần Mạn Hồng ngồi vào ghế lái, cầm tay lái, dừng lại lát, mới lòng : "Nếu như mọi người thu dọn xong, vậy chúng ta . . . . . ."
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngôi lầu , cùng nhau im lặng muốn gật đầu.
Trần Mạn Hồng gật đầu, liền nổ máy, cầm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng phía trước.
Nhã Tuệ và Khả Hinh, hai người ôm nhau, cùng khóc, nhưng vẫn kiên cường mỉm cười.
Chiếc BMW màu vàng chậm rãi chạy phía sau xe tải lớn, lái rời khỏi con đường lớn Mộc Lan, hướng về phía phố xá sầm uất, chạy . . . . . .
cơn gió rét mãnh liệt thổi tới, cây Mộc Lan xào xạc lay động, ngôi lầu , rốt cuộc cũng tối xuống.
Chân trời hồng cuối cùng mờ ! !
Trung thu khí rất ấm áp, ở hai bên con đường trong trung tâm thành phố, đèn lồng đỏ to chiếu sáng lấp lóe, khắp nơi có người bán vòng phản quang thiên sứ.
Chiếc BMW và xe tải lớn cùng nhau chạy qua trung tâm mua sắm, sau đó chạy vào con đường cây ngô đồng yên tĩnh, lại chuyển vào con đường lớn cây ngô đồng, chạy về phía cửa khu chung cư.
Đường Khả Hinh ở trong ngực Nhã Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cửa khu chung cư mở ra, Trần Mạn Hồng lái xe vào, vòng qua con đường cây ngô đồng, lái vào khu ba, dừng ở trước phòng trọ màu trắng đầu tiên.
Đường Khả Hinh nhìn căn nhà phía ngoài cửa sổ, dùng rào chắn màu trắng rào xung quanh vườn hoa nho , xích đu màu trắng dừng ở mảnh cỏ bằng phẳng, hết sức xinh đẹp, sững sờ, quay đầu nhìn Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ tháo dây nịt an toàn, nhìn , mỉm cười : "Ngôi nhà này, mặc dù so với ngôi nhà to của trước kia kém chút, vườn hoa chút, nhưng có khí của ngày xưa. . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ nhìn .
" khá hơn. . . . . ." Nhã Tuệ đột nhiên vươn tay, nhàng ôm Đường Khả Hinh, nghẹn ngào lại : " khá hơn. . . . . ."
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, nước mắt rơi xuống.
" ra , xem ngôi nhà của các người, nơi này chủ cho thuê nhà Nhật Bản rồi, đoán chừng ba năm rưỡi trở về, nếu như tương lai các người được kiếm tiền, còn có thể suy xét mua lại nó. . . . . ." Trần Mạn Hồng ra xe, .
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh ra xe, nhìn nhà trọ màu trắng hai tầng lầu ở trước mặt, nóc tầng hai, phong cách hết sức kiểu , trong vườn hoa trồng mấy loại hoa biết tên, có con đường nối thẳng tới cửa nhà, cánh cửa màu trắng nhàng đóng lại chặt kín, hai bên cửa sổ, mở ra, rèm cửa sổ màu trắng rũ xuống. . . . . .
Ánh mắt Đường Khả Hinh lại rơi xích đu, nhớ tới lời cha dạy và kỳ vọng nhiều năm, nước mắt của lại rơi. Trái tim bị bóp chặt
Hai mắt Nhã Tuệ cũng chợt đỏ bừng.
"Rồi cũng tốt thôi! !" Trần Mạn Hồng đứng ở trước rào chắn , mỉm cười : " về phía cuộc sống mới, có hy vọng mới."
Bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu tối xuống.
Người nhà họ Tần cùng Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng lên trước, thấy Tô Thụy Kỳ tháo khẩu trang, bước ra ngoài, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, thở phào nhõm : "Thị Trưởng phu nhân qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng ống dẫn máu đến tim và cơ tim dần dần co lại, phải nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp mới được!"
Người nhà họ Tần thở phào nhõm, mới gấp gáp đồng ý với Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, mới nén lửa giận khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên, thấy Như Mạt tạm thời chưa có nguy hiểm được đẩy ra ngoài, trong lòng của căng thẳng. . . . . .
Như Mạt hơi mở mắt, nhìn người nhà họ Tần lo lắng, hơi hé ánh mắt, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng tại chỗ nhìn , sau khi xác định an toàn, đột nhiên lui về phía sau bước, lui về phía sau bước nữa, thấy Như Mạt bị đẩy càng xa, lập tức xoay người, chạy như bay ra ngoài bệnh viện, căn dặn Đông theo sát, : "Mau chuẩn bị xe! Tôi muốn nhà của Khả Hinh! !"
"Vâng!" Đông gật đầu! !
Tưởng Thiên Lỗi nhanh ra đại sảnh bệnh viện, nhắc cổ tay, nhìn thời gian rạng sáng, suy nghĩ cũng về nhà, liền nhanh chóng ngồi lên chiếc Rolls-Royce mới vừa lái tới, vội : "Lái xe! ! Mau!"
Tài xế đáp lời, lập tức lái xe, cho xe chạy thẳng phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, quay mặt sang nhìn phía ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra đau lòng, nhớ tới Đường Khả Hinh câu: "Hôm nay, coi như là em bị báo ứng! ! Em , sâu hơn, tình cảm sâu hơn, cũng sánh bằng chút thiếu sót của chị ấy! ! chút thiếu sót này chôn giấu tình của em! ! Cái tên khốn kiếp này! ! Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt! ! Nếu như em cho cơ hội nữa, em phải là người! !"
Tim của , chợt đau nhói, căn dặn tài xế: "Lái nhanh chút! !"
Tài xế nghe vậy, lập tức đạp hết chân ga, chạy thẳng phía trước! ! !
cơn gió lạnh buốt, cuồng loạn quét qua thành thị! !
Đèn rực rỡ, xua tan hết bóng tối.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở ngôi lầu , thể tin nổi, nghe được chủ cho thuê nhà mới vừa xuống lầu thu lại chìa khóa , : " Hai trong phòng này chuyển rồi. . . . . . Bà dì bán báo thất vọng, còn muốn Khả Hinh gả con trai cả của bà, aiz, bọn họ rất tốt, tôi rất thích, vừa chịu khó, vừa hiền lành, nỡ. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lui bước về phía sau bước, trái tim chợt đau nhói, ngẩng đầu lên, nhìn ban công tối tăm, giống như thấy có mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở nơi đó, nhìn mình, vừa chờ đợi, vừa cười ngọt ngào. . . . . .
cảm giác gấp gáp, chớp mắt xoay người, nhìn gian yên tĩnh xung quanh, gọi : "Khả Hinh. . . . . ."
Chương 429: CHUYỆN CHÚT
Sáng sớm.
Ánh mặt rơi vào căn phòng , nhiều tia nắng lấp lánh, lấp lánh chiếu sáng.
Phòng trọ màu trắng, ở trong sương mù dần dần ra, bãi cỏ xanh biếc, giọt sương long lanh, hoa hồng hồng, ở trong gió chập chờn, có con chim đậu ở xích đu, mổ cái ghế, nhưng bởi vì tiếng động bên trong nhà, lập tức giương cánh bay .
Căn phòng truyền tới tiếng động.
Cánh cửa màu trắng đột nhiên mở ra.
thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh dương ra, đeo ba lô sách, mình trước vào xe!
"Này!" người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đầm màu trắng, xõa mái tóc bồng, bên trái cài đóa hoa muốn ra ngoài, nhìn thiếu niên kia, gấp gáp : "Chí Hào, con chờ em chút?"
" chờ! Mỗi ngày nó ngủ nướng, gọi tài xế Tiếu đưa nó , con trước!" Chí Hào xong, liền kêu tài xế lập tức lái xe.
Tài xế quả quen cậu chủ tức giận, lái xe .
"Này! Thằng bé này." Lý Tú Lan bất đắc dĩ đứng ở trong vườn hoa, nhìn chiếc xe kia dần biến mất, nhàng thở dài.
luồng nắng sáng sớm, tránh thoát tầng mây, chiếu vào bên trong cửa sổ màu trắng.
Có người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, tây trang đen, lịch nho nhã, hai mắt xẹt qua ánh sang trí tuệ rồi biến mất, đứng ở cửa sổ, nhìn mấy con chim giương cánh bay đến đậu ở song cửa sổ, hót véo von, ông lộ ra nụ cười ôn hòa, xoay người, nhìn ở trong căn phòng mộng ảo, con nằm ở chiếc giường công chúa bằng thủy tinh, mặc chiếc váy trắng như tuyết, chải hai bím tóc, ôm con chó tuyết, đắp chăn công chúa Bạch Tuyết, ngủ say.
Đường Văn Long mỉm cười, về phía bên giường con , nhàng ngồi xuống, nhìn khuôn mặt mềm mại của con , lông mi dài rũ xuống, cặp mắt to trong veo như nước đóng lại, trong lòng xẹt qua ấm áp, con là tâm can bảo bối của ông, là công chúa của mình. . . . . .
" còn gọi con bé thức dậy?" Lý Tú Lan đột nhiên vào gian phòng, nhìn Đường Văn Long trách.
Đường Văn Long lập tức xoay người nhìn vợ, nhàng giơ tay lên, để cho bà lên tiếng.
"Sớm muộn có ngày, bị làm hư thôi." Lý Tú Lan ra ngoài.
Đường Văn Long khẽ mỉm cười, nhìn con mới sáu tuổi, trầm ngâm lâu lâu, rốt cuộc chậm rãi vươn tay, đặt ở bả vai, cưng chìu gọi : "Khả Hinh? Đến giờ rồi, phải rời giường."
giường, nghe được tiếng gọi của cha, duỗi thân thể bé, hé mắt, lại khép lại, lại buồn ngủ lim dim, lẩm bẩm khàn khàn : "Cha, để cho con ngủ tiếp lát . . . . . ."
" được. . . . . . Bây giờ là 7 giờ 45 phút sang rồi, con phải nhà trẻ . . . . . ." Đường Văn Long nhàng ôm lấy con vào trong ngực, dịu dàng .
Bé Khả hinh nằm ở trong ngực cha, đầu dính vào ngực cha, mắt vẫn nhắm lại, muốn ngủ say, nhưng bàn tay bé mềm mại trắng nõn, lại đưa lên, nhàng đụng cằm của cha cái. . . . . .
Đường Văn Long lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn con lén lút dịu dàng
Khả Hinh vẫn nhắm mắt lại, nhưng ngón tay út trắng nõn, nhàng vuốt cái cằm trí tuệ của cha, làm nũng mỉm cười, : "Cha còn chưa cạo râu. . . . . ."
Đường Văn Long mỉm cười, cúi đầu, dùng chóp mũi cọ khuôn mặt nhắn của con , : "Con lại biết."
Bé Khả hinh cười vui vẻ.
"Vẫn còn ở nơi này lề mề! Hai cha con các người lại mè nheo! ! Tương lai con xa cha, làm thế nào?" Lý Tú Lan cùng người giúp việc tới, thay quần áo cho con , mới nhịn được cười hỏi.
"Sau này con muốn tìm người giống cha, giống trai, gả cho . . . . . ." Khả Hinh liên tục cười .
"Ha ha ha. . . . . ." Đường Văn Long vô cùng vui vẻ ôm lấy con , nhàng lắc lắc, : "Bảo bối của tôi, chính là biết dỗ ba vui vẻ!"
Bé Khả hinh cũng cười vui vẻ tựa vào trong ngực của cha.
Cả căn phòng, đều là tiếng cười ấm áp mỹ mãn hòa hài.
"Khả Hinh? Khả Hinh?"
Có giọng nhàng vang lên ở gian!
Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, nằm ở giường màu trắng, hai mắt đóng chặt lại, lông mi dài phủ xuống, vẫn ngủ say.
Nhã Tuệ thay lại áo sơ mi trắng, cùng váy ngắn màu bạc, ngồi ở Khả Hinh bên cạnh, nhìn ngủ say khác thường, có chút lo sợ, lại nhàng đẩy thân thể của , gọi : "Khả Hinh? Dậy , đến thời gian làm, nếu tới trễ, chúng ta ở nơi này có xe buýt đón, phải xe Mạn Hồng. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhàng mở hai mắt, mờ mịt mơ hồ lim dim, tiếp xúc được luồng ánh sang mặt trời từ bên trong cửa sổ màu trắng chiếu xuống, có chút giọt lệ tuôn ra.
"Khả Hinh? làm sao vậy?" Nhã Tuệ lo lắng nhìn .
Đường Khả Hinh chợt cảm thấy thân thể nặng nề, miệng khô lưỡi khát, chậm rãi quay đầu, nhìn bạn thân, lúc này mới chớp mắt hoảng thần, trở lại thực, sâu kín : "Tôi . . . . . Mơ thấy cha mẹ rồi. . . . . ."
Nhã Tuệ nghe vậy, dừng lại lát, mới mỉm cười : "Rất lâu có mơ thấy cha mẹ rồi, sao?"
Đường Khả Hinh nhàng gật đầu cái.
Nhã Tuệ thở dài hơi, khẽ cúi người xuống, : " có việc gì, lớn lên, tìm bạn trai giống như cha . . . . .".
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, trái tim như bị dao cắt, đau quá.
"Mau dậy ." Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, : sắp tới trễ rồi."
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh ngồi dậy, chợt cảm thấy thân thể choáng váng.
"Thế nào?" Nhã Tuệ có chút lo lắng nhìn .
Đường Khả Hinh lắc đầu cái, cười : " có việc gì, có thể ngủ quá sâu, gặp mộng quá sâu."
xong, liền cẩn thận rời giường, sau đó về phía tủ quần áo tường tại mép giường, nhàng kéo, từ bên trong lựa ra sơ mi kẻ ô màu xanh, váy ngắn màu đen, vào phòng tắm độc lập, nhàng đóng cửa lại, ở bên trong ra: "Hôm nay thời tiết giống như rất tốt, ánh nắng mặt trời rực rỡ. . . . . ."
"Đúng vậy!" Nhã Tuệ cười đáp, đứng ở phòng của Khả Hinh, nhìn căn phòng trang trí màu hồng, giường nệm lớn màu trắng, hai bên giường là chiếc tủ , chiếc đèn bàn nho phát ánh sang màu vàng nhạt, gần cửa sổ còn có ghế nằm màu trắng, qua chính là tủ sách gần cửa sổ, bàn máy vi tính màu trắng, bên cạnh bình hoa cao 1m, cắm nhánh hoa Hỏa Liệt Điểu. . . . . .
có chút cảm thán : "Chủ cho thuê nhà này cũng kì lạ, đồ dung trong nhà đầy đủ, hơn nữa đều quý giá, tại sao lại để lại cho chúng ta? Làm hại chúng ta khổ cực dọn nhà như vậy, tất cả mọi thứ đều chất trong kho hàng dưới tầng hầm rồi."
"Đúng vậy. . . . . ." đến bao lâu, Đường Khả Hinh thay xong quần áo, rửa mặt xong, mặc áo và váy ngắn, lại chọn cái áo ghi lê màu đen, nhìn trong tủ kính toàn thân mặc vào, mới : "Lúc tôi mới vừa vào, còn bị giật mình."
Nhã Tuệ đột nhiên có chút hưng phấn nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Làm thế nào? Tôi chỉ thích nơi này!"
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, cười khẽ : "Nếu như ưa thích, chúng ta phải cố gắng ở nơi này."
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, : "Tốt."
Hai người đồng thời mỉm cười, sau đó sắp xếp lại gian phòng của mình, nhắc túi xách, vừa vừa cười ra khỏi phòng, qua phòng khách nho lầu hai, xuống cầu thang xoắn ốc, qua phòng khách ấm áp, nhìn phòng bếp bước lên hai bậc thang, được bọn họ quét dọn sạch trơn, bong loáng, ánh mặt trời chiếu xuống, mảnh khí ấm áp, bọn họ lại vui vẻ mỉm cười, mở cửa. . . . . .
"Ầm . . . . . ." thanh vang lên!
Hai người ngây ngô đứng ở trước cửa, nhìn Tiểu Nhu mặc quần liền thân màu vàng, bên ngoài khoác áo khoác gấu mèo trắng đen, đội mũ có lỗ tai, nheo mắt cười chỉ vào bao tải đất, vui vẻ : "Mọi người ra ngoài rồi!"
". . . . . . làm gì vậy?" Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn hỏi.
Tiểu Nhu đội mũ gấu mèo, nhìn Nhã Tuệ bên trái, nhìn Khả Hinh bên phải, cười đắc ý : "Tối ngày hôm qua lúc tôi dọn nhà, liền nghĩ vườn hoa lớn, dùng trồng cỏ đáng tiếc, cả đêm tôi gọi mẹ tôi thu dọn chút hạt giống có thể trồng trong mùa đông, còn có khoai lang mới vừa đào lên, đưa tới, mọi người đưa chìa khóa cho tôi… tối nay tôi tới đây, phía sau ở nhà, mở mảnh đất, trước tiên trồng cà rốt, bắp cải trắng, còn có ớt, cà chua!"
xong, vươn tay ra, nhìn họ, mắt nhấp nháy nhấp nháy!
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh đồng thời im lặng nhìn ! !
Tiểu Nhu cũng nhiệt tình nhìn bọn họ! !
"Tôi mới cho ! cho rằng giống như ngôi lầu trước kia sao, lúc ấy, quản lý đem đồ trong nhà dọn , cũng sợ!" Nhã Tuệ bước trước!
"Aiz" Tiểu Nhu gấp gáp xoay người, nhìn Nhã Tuệ, kêu to: "Tin tôi ! Mỗi ngày tôi đến nhà lau cửa sổ cho mọi người, quét nhà, giặt quần áo, chà bồn cầu. . . . . ."
Nhã Tuệ để ý tới , qua chung cư bên kia.
"Khả Hinh. . . . . ." Tiểu Nhu lại muốn quay đầu lại, vẻ mặt khổ sở cầu xin Khả Hinh, con ngươi mở to, nhìn cái chìa khóa đong đưa trước mặt, ánh sáng nắng ban mai chiếu lấp lánh, lập tức hưng phấn nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh cầm chìa khóa, nhìn , mỉm cười : " cần lau cửa sổ, quét nhà, cũng cần giặt quần áo và chà bồn cầu, phải tới chơi nhiều, chúng ta ngủ chung, ôm nhau ngủ chung!"
"Ừm ừm ừm. . . . . ." Tiểu Nhu hưng phấn nắm chìa khóa, cười vui vẻ.
" thôi. Để đồ ở chỗ này là được rồi." Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu về phía trước.
"Khả Hinh tốt!" Tiểu Nhu ôm hông của .
Đường Khả Hinh vừa về phía trước, vừa xúc động : "Là Tiểu Nhu tốt, Tiểu Nhu giống như áo bông của tôi. . . . . ."
Tiểu Nhu lại cười vui vẻ.
Hôm nay Trần Mạn Hồng rất bận, lái BMW chỡ mấy nhanh chóng trở lại khách sạn, dọc theo đường , chỉ có đám Tiểu Nhu cãi nhau, tất cả mọi người cười.
Sau khi xuống xe, đoàn người liền trực tiếp dọc theo đại sảnh khách sạn tới, thuận tiện Mạn Hồng ký tên, ngờ mấy người mới vừa về phía thảm đỏ, liền nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, mọi người giật mình, xoay người, nhìn ra phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang đêm qua, vẻ mặt nóng nảy tiều tụy xuống xe, bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt cổ tay của , : "Chúng ta chuyện chút! !"
Mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, trong chớp mắt xoay cổ tay, tránh ra khỏi tay của ! !
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp quay đầu, nhìn .
Last edited by a moderator: 24/7/17