Chương 412: NHỚ
Mưa phùn bay bay, dứt.
Bên ngoài cửa, sợi mưa chảy xuống rất mịt mờ.
Bên trong cửa sổ thủy tinh. Có bóng dáng, nhàng chồng lên nhau.
Tưởng Thiên Lỗi ngậm cánh môi Khả Hinh, vừa mút, tay xoa bộ ngực sữa của , cách lớp quần áo xoa nắn . . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cả người run rẩy có chút kịch liệt, nhưng vẫn hé miệng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng xúc động mở cánh môi, ngậm đầu lưỡi của , mút lấy, dây dưa, tay chậm rãi dọc theo bên eo rơi xuống, cho đến đùi đẹp thon dài, cởi giày cao gót của xuống, cầm bàn chân trắng nõn, dịu dàng vuốt ve.
Loại ngọt ngào này, giống như chui vào tâm khảm.
Đường Khả Hinh nhịn được co rúc hai chân, cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi đầu khẽ hôn : "Đứa ngốc. . . . . ."
Tràn ngập tình và triền miên như vậy.
Đường Khả Hinh nhịn được đưa hai tay ra, ôm cổ của , dịu dàng nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu nhìn , hai mắt nóng bỏng ở trong ánh nến, giống như bốc cháy lên, hôn môi của !
Đường Khả Hinh mỉm cười.
lại cúi xuống, hôn môi của ! !
Đường Khả Hinh có chút run rẩy nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi nữa cúi đầu nhàng hôn môi của , trán, khuôn mặt và cằm, có chút oán hận : "Hôn trăm lần cũng đủ."
Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi lại muốn cúi đầu, nóng bỏng hôn , tay muốn buông lỏng cúc áo áo ghi lê của .
"Em đói rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh lầu bầu .
Tưởng Thiên Lỗi cố ý cau mày nhìn .
"Em đói bụng. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , làm nũng .
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, liền thả ra : "Được rồi."
Đường Khả Hinh vui vẻ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngồi dậy, lần nữa cắt beefsteak cho , trong chớp mắt, Khả Hinh lại nhào vào trong ngực của , ngẩng đầu lên, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ, cần nhìn cũng hiểu ý trong ánh mắt , liền cúi đầu hôn trán của , mới cầm beefsteak cắt gọn, đưa tới bên miệng của . . . . . .
Đường Khả Hinh ăn beefsteak, nhìn hướng Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: " . . . . . . đút em ăn beefsteak mỗi ngày chứ?"
"Được." Tưởng Thiên Lỗi đồng ý với .
Đường Khả Hinh cố ý nhìn chằm chằm : "Em tin! Điều này sao có thể?"
"Đây là chuyện . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hời hợt .
"Đây là chuyện ?" Đường Khả Hinh nhìn , lại kinh ngạc hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi có chút ngạc nhiên nhìn , thẳng thắn : "Đút beefsteak cho em, cần nhiều hơi sức và phiền toái sao?"
Lời này, là tâm, có thể làm được, hơn nữa cảm thấy có gì phải nghi ngờ.
Đường Khả Hinh nhìn sâu, đột nhiên bưng mặt của , hôn môi , mới : "Bạn trai, em chết mất!"
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười, lại cắt beefsteak : " rất thích nghe những lời này."
Trong lòng Đường Khả Hinh ấm áp, lại nằm ở trong ngực của , lòng : "Cám ơn ."
" cần cám ơn. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhịn được cười.
Đường Khả Hinh cũng cười vui vẻ, nhìn , nhàng gọi: "Bạn trai. . . . . ."
"Ơi."
"Bạn trai. . . . . ."
"Ơi. . . . . ."
"Bạn trai. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên dừng lại động tác trong tay, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua nụ cười, có chút thần bí : " bằng, thay đổi cách gọi ?"
Đường Khả Hinh mở mắt to sáng long lanh, nhìn chằm chằm hỏi: "Cái gì?"
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cắt miếng thị bò bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, hết sức lịch nuốt xong, mới cười : "Vợ. . . . . ."
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi mình cũng cảm thấy buồn nôn, nhịn được cười.
Phốc!
Đường Khả Hinh cũng nhịn được cười, lại cố ý trêu chọc : "Em thích nghe, gọi lần nữa!"
Tưởng Thiên Lỗi , hơi cúi đầu cười.
"Gọi . . . . . . Em muốn nghe, em muốn nghe. . . . . ." Đường Khả Hinh cởi giày, quỳ gối ghế sa lon, đánh mạnh bờ vai của , cười .
Tưởng Thiên Lỗi còn xấu hổ chưa từng có, rất ngượng ngùng, liền xoay người, ôm lấy eo của , cúi xuống muốn hôn : " bằng hôn . . . . . ."
"Em muốn!" Đường Khả Hinh lại làm nũng.
"Nghe lời. . . . . . Hôn chút. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, nhàng hôn môi của , lại muốn mút môi của , Khả Hinh quay mặt , lại cảm giác mãnh liệt dịu dàng xâm nhập mình lần nữa, khó nhịn được lâu, ôm cổ , ôm . Ngọt ngào quấn lấy nhau, giống như cả đời cũng đủ.
Ngoài cửa sổ nước mưa róc rách rơi xuống.
Thỉnh thoảng nghe trong phòng có người thét chói tai, Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi trêu chọc cho muốn chạy ra khỏi cửa, lại bị ôm chặt thân thể, đè ở trước cửa sổ sát đất trong suốt, hai tay nắm chặt mười ngón tay , cúi xuống, hôn cánh môi ngọt ngào của, cảm xúc bắt đầu dâng tràn, rất khát vọng. . . . . .
Khả Hinh dần dần buông lỏng, đón nhận nụ hôn của , hai mắt bắt đầu mê ly, nhìn chăm chú phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, hôn cổ của , hít hít mùi thơm trong thân thể , mê người như thế, trong lòng có loại tình cảm, khắc vào tim của mình.
Nơi xa truyền đến tiếng còi xe lửa.
Đường Khả Hinh hơi tỉnh hồn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc hỏi: "Chỗ này. . . . . . Xung quanh đây có đường ray xe lửa?"
"Ừm." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng vươn tay, nhàng véo cằm của , lại hôn mũi , .
Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ, lập tức nắm tay của : " theo em."
" đâu?" Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn hỏi.
"Mau!" Đường Khả Hinh lập tức cầm tây trang ném cho Tưởng Thiên Lỗi, liền lôi kéo ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hiểu vừa nhìn , vừa ra ngoài.
Đường núi vẫn ướt đẫm, lá phong đỏ rực, giống như phải hoàn thành sứ mạng của nó, tỏa sáng sắc thu xinh đẹp nhất, vẫn rơi rụng, vì để năm sau hồi sinh mà thay đổi, sau đó lâu hóa thành bùn đất, cuộc sống chính là như vậy, liên miên vô tận.
Bọn họ có che dù.
Đường Khả Hinh vẫn kéo Tưởng Thiên Lỗi, đạp lá phong ướt đẫm, vòng qua đường núi xây dựng con đường cây ngô đồng, chuyển vào rừng cây rậm rạp bí , bước nhanh về phía tiếng còi xe lửa.
"Rốt cuộc em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất hiểu nhìn .
", nhanh lên chút." Đường Khả Hinh , sau đó kéo , từng bước từng bước vòng qua dốc đứng, đường núi gập gềnh, con đường bùn lầy, xuyên qua rừng phong đỏ rực, có thể nhìn thấy con đường hầm ở lưng chừng núi, nhìn thấy đoàn xe lửa u kéo dài, vui vẻ mỉm cười, rất cảm động! !
Tưởng Thiên Lỗi tới bên cạnh , quay đầu, nhìn cười ngây ngô, liền hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"
Đường Khả Hinh nhìn con đường kia vẫn còn cách đường rầy xa, : " có nghe qua truyền thuyết về đường rầy chưa?"
"Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn .
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua nụ cười cảm động : "Có người , cùng người của mình, đường sắt lần, là có thể ở chung chỗ cả đời. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn , đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười.
Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt , rất nghiêm túc : "Là ! !"
"Cho nên. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn .
Đường Khả Hinh đột nhiên nheo mắt mỉm cười, kéo mạnh Tưởng Thiên Lỗi, ở trong con đường tối, về phía đường rầy ướt đẫm.
"Cẩn thận chút. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lo lắng đỡ .
Đường Khả Hinh được nâng đở, lên đường rầy, Tưởng Thiên Lỗi cũng lên, hai người đứng ở giữa đường rầy nhìn đối phương. . . . . .
" muốn sống chung với em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lo lắng xe lửa lui tới, đột nhiên cười cười .
Đường Khả Hinh cũng vui vẻ mỉm cười, lại vươn tay nắm tay của , cùng nhau dọc theo đường rầy, từng bước từng bước về phía trước.
Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng, bóp bàn tay bé của , cũng từng bước từng bước về phía trước.
Khắp rừng núi, giống như chỉ là hình cắt màu đen, nơi xa có hai bóng dáng nho di động, thỉnh thoảng chồng lên nhau, thỉnh thoảng tách ra.
"Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . em . . . . . ."
Có , đối mặt tình , lớn tiếng hô.
" dũng cảm về phía trước, phải cố gắng . . . . . . . . . . . "
Có , đối mặt cuộc sống, đối mặt với tình trong đời, dũng cảm lớn tiếng ra! !
là rạng sáng rồi.
Mưa ngừng rơi.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng lái xe, lái về phía con đường lớn Mộc Lan, nghe mùi hương, tâm trạng vui vẻ, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ngủ bởi vì mệt mỏi, mặt hơi nghiêng, lông mi rất khéo léo phủ xuống, chóp mũi hình cung đẹp, cánh môi hồng, bởi vì hôn mà đỏ tươi. . . . . . cười khẽ, cầm tay lái, cho xe chạy nhanh đến ngôi lầu , dừng xe, mới dịu dàng quay đầu, nhìn Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn trầm trầm ngủ.
yên lặng nhìn , lâu lâu, là em để cho hiểu, chờ đợi còn có ý nghĩa quan trọng khác, nhịn được dịu dàng vươn tay, nhàng sờ tóc ngắn trán .
động tác nho như vậy.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mơ hồ hỏi: "Đến rồi?"
Tưởng Thiên Lỗi thương nhìn , mỉm cười : "Ừ. . . . . ."
Đường Khả Hinh như đứa bé, mỉm cười, vươn vươn lưng mỏi, vẻ mặt rất đáng .
Tưởng Thiên Lỗi càng nhìn càng , vươn tay, nhàng sờ chút tóc ngắn trán , cảm tính cưng chìu : "Mệt ?"
" có. . . . . ." Đường Khả Hinh lắc đầu cái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút nở cười : "Vậy em về nhà trước đây."
"Tốt." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười xong, liền bước xuống xe trước, vòng qua sườn xe, tự mình mở cửa x echo .
Đường Khả Hinh mỉm cười xuống xe, nhìn sâu.
Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn , nghĩ đến sắp tách ra, liền chậm rãi tiến lên, ôm vào trong lòng, hôn lên tóc , mới : "Trở về tắm nước nóng, ngủ giấc ngon, gặp mộng đẹp, đừng đau lòng, tất cả có ."
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , gật đầu cái.
Tưởng Thiên Lỗi cười, buông thân thể ra, mới muốn gì đó, lại nhìn phía trước, hơi sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt , cũng xoay người, thấy Nhã Tuệ im lặng nhìn mình, nhất thời căng thẳng nhìn , gọi: "Nhã. . . . . . Nhã Tuệ?"
Vẻ mặt Nhã Tuệ cứng ngắc nhìn , ngay cả chào hỏi cũng muốn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Đường Khả Hinh lập tức buông tay Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của , chợt dắt tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn , mỉm cười, trong hai mắt xẹt qua chút ánh sáng mãnh liệt : "Phó quản lý Lưu, trễ thế này, đợi Khả Hinh?"
Nhã Tuệ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đường Khả Hinh, đè xuống cảm xúc, chớp mắt cái, mới thu lại vẻ mặt, quay sang Tưởng Thiên Lỗi, cũng nhìn : "Phải, bởi vì tôi phát mấy ngày nay, thời gian ấy về nhà có chút đúng, tôi có chút lo lắng, nên xuống chờ ấy. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, mới vừa muốn giải thích. . . . . .
"Sau này !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, .
". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, lòng : "Sau này nếu như tôi dẫn ấy ra ngoài, tôi tự mình gọi điện thoại cho , để cho yên tâm."
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn .
Nhã Tuệ cũng im lặng nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, lại rất chắc chắn: "Tôi đối xử tốt với ấy, yên tâm. Tôi cố gắng thay đổi tình trạng bây giờ, tương lai, tôi . . . . . . Cho ấy hạnh phúc, yên tâm."
Nhã Tuệ vẫn lên tiếng, lộ vẻ gì nhìn .
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng lại, nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ vẫn buông lỏng, mỉm cười : "Hôm nào, có thời gian, tôi tự mình mời ăn cơm. . . . . ."
Hai mắt Nhã Tuệ khẽ chớp động, nhìn , nhưng vẫn chịu buông lỏng.
Tưởng Thiên Lỗi biết cần nhiều lời, liền xoay người nhìn Đường Khả Hinh ngây ngốc lo lắng nhìn mình, mỉm cười, nâng mặt của , vỗ cái, mới xoay người, lên xe, khỏi.
"Đường Khả Hinh!" Nhã Tuệ chờ xe , lập tức nhìn !
Đường Khả Hinh nhanh chóng nắm chặt tay Nhã Tuệ, hai mắt gấp, gấp, gấp nhìn ! !
Nhã Tuệ nhìn ánh mắt , bất đắc dĩ thở dài.
Đường Khả Hinh lại vui mừng mỉm cười, lập tức nhào tới trong ngực Nhã Tuệ, làm nũng nghẹn ngào : "Tôi chết mất!"
Nhã Tuệ ôm bạn thân, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn cười.
***
Hai người trở lại ngôi lầu dịu dàng, rốt cuộc Khả Hinh thở phào hơi, ném túi xách xuống, : "Buồn ngủ quá, tắm xong, sau đó đọc sách!"
"Còn đọc sách? Trời cũng sáng rồi." Nhã Tuệ có chút đau lòng cho bạn thân .
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, nheo mắt cười : "Phải xem! Người khác muốn tôi xem! Tôi để cho ấy thất vọng."
"Người nào?" Nhã Tuệ nhìn , ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh lên tiếng, xoay người nhìn cái rương thiếu chút nữa rời khỏi đất nước này, nhớ tới vẻ mặt trí tuệ và nụ cười của , bất cứ lúc nào cũng nhàng vây xung quanh thế giới của mình, hai tròng mắt của , xẹt qua kiên định : "Chính là . . . . . ."
Mưa phùn qua, sương mù nặng nề, khắp nơi vẫn ướt đẫm, ngày mai sắp đối mặt với Vitas, thân thể nhắn của Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn đọc sách, mở đèn bàn, vừa tra máy tính, vừa ghi lại tài liệu.
Nhã Tuệ đắp chăn ngủ, nhìn vẻ mặt kiên định, khẽ mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau.
Ngày hôm qua 3 giờ 20 Khả Hinh mới ngủ, bảy giờ rưỡi dậy. Hôm nay rất lạnh, mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean màu xanh dương, áo khoác màu đen, nhanh chóng rửa mặt, làm điểm tâm sang cho Nhã Tuệ, đặt ở trước bàn, chờ cho bạn thân thức dậy, mình làm, trong tay ôm đống lớn tài liệu, vẻ mặt lộ ra rất kiên định.
Mặc dù rét lạnh, khách sạn Á Châu vẫn náo nhiệt, bởi vì đây là nơi xinh đẹp hoàn toàn làm cho người ta đắm chìm trong bốn mùa.
Đường Khả Hinh vui vẻ ôm tài liệu, chào hỏi tất cả đồng nghiệp xong, liền trực tiếp vào Hoàn Á, mới vừa rồi còn vui vẻ, trong chớp mắt, bước vào thế giới của Trang Hạo Nhiên, lòng của khỏi run rẩy, tay ôm tài liệu, mềm nhũn, nhớ khỏi, trái tim cảm thấy nhớ nhung mãnh liệt và ghen tuông lan tràn toàn thân, thở ra hơi, quyết định nghe lời Tiêu Đồng, bước vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng vọt lên lầu, đến thẳng tầng lầu Tổng Giám đốc.
Đường Khả Hinh bước nhanh ra ngoài thang máy , thấy đồng nghiệp lục tục đến, bởi vì chưa tới giờ làm việc, mọi người đều ở đây trò chuyện, khẽ mỉm cười, tiếp tục về phía trước, lại thấy cửa chính phòng Tổng Giám đốc ở trước mắt, trong chớp mắt, dừng bước lại, nhìn tới. . . . . .
Giống như thấy có người lao ra, trong tay cầm đĩa đào, vừa ăn vừa gọi mọi người: trong phòng nghỉ ngơi có giỏ đào to, hôm nay lúc dạo chợ mua được, rất ngọt, mọi người hết bận nhanh ăn.
Hai mắt thoáng đỏ bừng.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, từng bước từng bước về phía trước, nhìn cánh cửa kia càng ngày càng gần, nhớ tới hôm qua mới khỏi, tại sao giống như nhiều thế kỷ, khá dài như vậy?
Nước mắt lại lên.
Đường Khả Hinh lập tức chớp mắt , nuốt nước mắt xuống, bước nhanh qua phòng Tổng Giám đốc, vào phòng thư kí, bởi vì mình tới quá sớm, cho nên đồng nghiệp chưa đến, im lặng để tài liệu xuống, về phía phỏng nghỉ ngơi, hết sức im lặng nhanh chóng đứng ở trước ngăn tủ, lấy ly, muỗng, bắt đầu nấu nước pha trà sữa, lại trút chút bột vỏ trứng gà đặc biệt thích, nhàng khuấy đều, giơ lên ngửi cái, là mùi vị thích, nhàng mỉm cười, đem trà sữa ly đặt ở trong khay, thổi phù phù ra ngoài.
Hành lang dài, truyền đến tiếng bước chân rất .
Đường Khả Hinh cầm khay, dịu dàng qua phòng thư kí, qua phòng hành chánh, xoay người, đẩy cửa phòng Tổng Giám đốc, cơn gió lạnh nhào tới, chong chóng gió màu tím mình xếp trước kia, vui vẻ xoay tròn, sắc mặt bình tĩnh đóng cửa lại, ở trong gian này làm cho mình rất vui vẻ, ngửi mùi nước hoa vẫn lưu lại trong gian này, về phía trước bàn làm việc thu dọn lại sạch , nhàng để trà sữa xuống, cũng ngẩng đầu, lại dịu dàng cười : "Hôm nay, tôi pha trà sữa rất ngon, mùi vị vừa phải, bột vỏ trứng gà, tôi cũng thêm vừa đúng, biết bây giờ ở máy bay, trở lại đất nước luôn có mưa chưa, tôi muốn với , lần sau lúc muốn dẫn tôi , đừng chọn máy bay tư nhân, bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng chưa có ngồi qua máy bay, tôi chỉ thấy ti vi, rất nhiều người trước khi lên máy bay, có người đưa tiễn, có người khóc, có người cười, tôi rất vui vẻ, bởi vì tôi là người thích náo nhiệt. Cho nên, lần sau, lúc muốn dẫn tôi khỏi, chúng ta mua vé máy bay công cộng, ngồi hạng phổ thông, mọi người cùng nhau lên máy bay, tôi ngồi bên cửa sổ, ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng tôi ngủ thiếp , nhất định dựa vào ... nhất định phải cho tôi tựa lên vai. . . . . ."
Trong lòng đau xót.
Khả Hinh nhịn được chảy nước mắt, vẫn có nhìn vị trí ghế da, nghẹn ngào : "Tổng Giám đốc, muốn trở lại cũng đừng gấp, tôi chăm chỉ làm việc, học tập, thi đấu, tôi thành công rồi, tôi quốc tìm , rồi đến nhà của , nấu cơm cho ăn."
lau nước mắt, nhớ tới Trang Hạo Nhiên ở trong phòng bếp, làm món ăn, cứ dùng ngón tay sạch , cầm miếng đưa đến bên miệng của mình, lúc nhìn mình ăn, vẻ mặt rất chăm chú và đáng .
Đường Khả Hinh cố nén tâm trạng khổ sở và mất mát, lại nghẹn ngào : "Tôi nhất định phải giải quyết Vitas! Mặc kệ tôi người nào! Tôi , mãi mãi là phương hướng trong đời ! Tôi để cho thất vọng. . . . . . Hôm nay thời tiết rất lạnh, trời mưa, lúc ngồi xe buýt xe, tôi chậm mấy phút, tôi có chút lo lắng, nếu như tôi tới trễ, nhất định vui, nhưng tôi có trễ, tôi đến còn sớm. . . . . . Tôi muốn sau này thử cố gắng, chạy bộ sáng sớm. . . . . ."
Có , ở trong gian tĩnh lặng, lẩm bẩm, lẩm bẩm, lẩm bẩm. . . . . . Giống như người đàn ông kia, cũng hề khỏi, vẫn ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, chăm chú xem tài liệu. . . . . .
Chương 413: NGƯỜI PHÀM TỤC
Tập đoàn Hoàn Cầu.
Cao ốc rượu.
Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn lên tòa nhà màu trắng trước mặt, trầm ngâm nghĩ nghĩ, liền quyết định vào trong.
Khu đánh giá so tài rượu đỏ, tầng trệt.
Đường Khả Hinh chậm rãi ra thang máy, nhìn thấy có ít phóng viên liên quan trong và ngoài nước, vẫn theo cuộc tranh tài lần này, rất hứng thú hỏi thăm người phụ trách liên quan, cuộc tranh tài lần này, là vì tìm kiếm nhân tài, hai là thực tuyên truyền cho Hoàn Cầu rất tốt, ở trong công ty lớn, mỗi quyết định, cũng suy tính rất kỹ, chút nào bỏ qua cơ hội có thể lợi dụng, có lẽ từ ban đầu, Ban Tổ chức cũng tính xong thủ đoạn tuyên truyền.
Đường Khả Hinh im lặng ôm tài liệu, tiếp tục về phía trước, dựa theo địa chỉ Tiêu Đồng cho mình, tới cuối hành lang dài, lập tức nhìn thấy cửa lớn màu nâu sậm ở giữa có hoa văn, đóng chặt, bên trái là phòng thư ký và trợ lý, liền tới trước cửa phòng thư kí, nhàng gõ cái.
Thư ký Mộng Đình ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: "Xin hỏi là. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức lễ phép gật gầu chào , cung kính : "Chào , tôi là Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh. . . . . ."
Mộng Đình nghe được thân phận của , liền đáp tiếng, cũng mỉm cười cung kính đứng lên, tới trước mặt , : "Chào , thư ký Đường, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ?".
Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười với Mộng Đình: "Tôi . . . . . hôm nay tôi rất mạo muội quấy rầy, muốn tìm Vitas tiên sinh. . . . . ."
Trợ lý mặc đồng phục màu trắng, ngồi ở trước máy vi tính, thẩm tra đối chiếu tài liệu, nghe như thế, khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Vẻ mặt Mộng Đình cũng lộ ra khó xử nhìn Đường Khả Hinh, : "Tìm. . . . . . Tìm Vitas tiên sinh?"
"Đúng vậy." Khả Hinh mỉm cười .
Mộng Đình nghe xong, liền mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Thư ký Đường, tới tìm Vitas tiên sinh, bởi vì biết thói quen làm việc của ông ấy chứ?"
Đường Khả Hinh lắc đầu cái, bởi vì ông là người quá là bí , mình tìm tòi tài liệu, cũng chỉ xem được chuyện lien quan đến ông đánh giá rượu đỏ, cũng có ghi chép bản thân ông, có manh mối gì, người bên cạnh cũng cách nào nhắc nhở mình, bao gồm Tiêu Đồng.
Quả nhiên Mộng Đình bất đắc dĩ cười cười, mới nhìn : "Thư ký Đường, tôi muốn đơn giản với , lúc Vitas tiên sinh làm việc, gặp khách, ngay cả hẹn trước cũng có cơ hội, ngay cả chủ tịch, Tổng Giám đốc, muốn gặp ông ấy, cũng gặp ông lúc làm việc và thời gian dùng cơm, thậm chí lúc ông ấy nghỉ ngơi giải trí, cũng gặp người. . . . . ."
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Mộng Đình, nhớ tới lần trước đích thân Vitas ở đại sảnh chờ mình, đây là đặc ân to lớn đến cỡ nào. . . . . . lập tức có chút gấp gáp hỏi: "Vậy. . . . . . Tôi có thể thông qua biện pháp nào, có thể gặp ông ấy?"
Mộng Đình gần như cảm thấy có khả năng, cười : "Trừ khi ông ấy tự mình hẹn , nếu có cách nào."
Đường Khả Hinh chán nản ôm tài liệu, ngây ngô đứng ở bên, biết nên làm sao.
Mộng Đình mỉm cười với Khả Hinh : "Hay là về trước. Ở chỗ này chờ, phải là biện pháp."
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền khẽ gật đầu cái, chậm rãi xoay người, ra ngoài.
Thư ký và trợ lý cũng im lặng nhìn xoay người khỏi.
Khả Hinh từng bước từng bước ra khỏi phòng làm việc, lại qua cánh cửa đóng chặt, nhớ tới ông đứng ở dưới ánh mặt trời, đầy mạnh mẽ cúi xuống nhìn mình, thậm chí mang theo giễu cợt : hoàn toàn xứng làm chuyên gia hầu rượu! Những lời này, giống như đầu quả chùy đập vào trái tim của mình!
Hai tròng mắt của lập tức đỏ bừng, đột nhiên từ trong thân thể dâng lên khí thế quật cường, để cho ôm tài liệu, đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Vitas, cũng nhúc nhích.
Mộng Đình có chuyện, vừa định cầm tài liệu vào phòng làm việc, lại kinh ngạc thấy Đường Khả Hinh ôm tài liệu, như đứa bé ngây ngô, đứng ở bên, cố chấp, bình tĩnh chờ đợi, có lẽ trong lòng hiểu , muốn khuyên Đường Khả Hinh khỏi, lại suy nghĩ đây là cách của , liền im lặng vào phòng làm việc.
Đường Khả Hinh bình tĩnh đứng ở bên lên tiếng.
Thời gian từng giờ trôi qua, từ 9 giờ 30 phút sáng tới 11 giờ 30 phút.
Mộng Đình ra vào đến mấy lần, đều thấy Đường Khả Hinh kiên định đứng ở nơi đó, cũng nhúc nhích, vẫn có thể nhìn ra thân thể hơi yên, có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng cố chấp đứng ở nơi đó, im lặng giống như tôn pho tượng, tư tưởng và thân thể đều cứng lại . . . . . . Mộng Đình đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn với lòng kiên định, mặt lộ ra nụ cười khẽ, xin đừng quá tin tưởng cách thế tục thế giới này, ra chỉ cần bạn có lòng chân thành, thiện chí bỏ ra, làm cho người ta tin tưởng bạn và thưởng thức bạn. . . . . .
lần cuối cùng Mộng Đình vào phòng làm việc của Vitas, đem danh sách học viên mới tiếp nhận và quy định so tài cho ông xem qua.
Vitas ngồi ở trước bàn làm việc, im lặng xem tài liệu cùng tài liệu, chăm chú, sinh động, nghiêm nghị, cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa làm việc thời kỳ, thể có cho dù là ai quấy rầy!
Mộng Đình nhìn dáng vẻ ông chăm chú, suy nghĩ lát, rốt cuộc gọi : "Vi¬tas. . . . . ."
Vitas nghe gọi, hai mắt thâm thúy xẹt qua chút vui, ngẩng đầu lên nhìn .
Mộng Đình có chút áy náy nhìn ông, : "Rất xin lỗi, quấy rầy ngài, Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa gần ba giờ rồi, ấy hiểu thói quen của ngài, nhưng tôi nhìn ra, ấy có chút lo lắng. . . . . ."
Vitas im lặng nhìn cái, lại cúi đầu xem văn kiện.
Mộng Đình bất đắc dĩ nhìn bộ dáng ông, liền im lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng làm việc nhàng mở ra.
Mộng Đình đứng ở bên cửa, nhìn Khả Hinh vẫn đứng ở nơi đó cũng nhúc nhích, trầm ngâm nhìn phía trước, hết sức kiên định, bất đắc dĩ thở dài, tới trước mặt Khả Hinh, lòng : " về thôi, chờ ở chỗ này chỉ uổng công . . . . . ."
Đường Khả Hinh hơi lắc đầu cái.
Mộng Đình bất đắc dĩ nhìn , đột nhiên mỉm cười, nhưng vẫn xoay người khỏi.
12 giờ.
Rốt cuộc cửa chính Phòng làm việc mở ra.
Vitas vẫn mặc tây trang màu đen, lạnh lung ra ngoài, dáng người to lớn cao ngạo, cực giống đàn ông Pháp, cất bước về phía trước, cũng có nhìn Đường Khả Hinh.
Trợ lý và Mộng Đình lập tức theo ở phía sau.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông bước , nuốt cổ họng khô khốc, : "Tôi phục!"
Vitas để ý tới , tiếp tục về phía trước.
"Tôi phục! ! Hôm nay, tôi phải đến thăm hỏi ngài hay học kiến thức của ngài! Tôi chỉ muốn câu trả lời hợp lý!" Đường Khả Hinh đột nhiên cứng rắn .
Vitas cũng biến mất ở nơi thang máy.
Đường Khả Hinh xem chừng cánh cửa kia, cắn răng, vội vàng bước theo!
Nhà hàng Trung Quốc "Thúy Trúc Uyển", đèn lồng đỏ lớn treo cao, tòa nhà này xây dựng hết sức tinh xảo lại cổ điển, tọa lạc trong khu rừng trúc xanh biếc, rất nhiều nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu tím cầm khay, ra ra vào vào.
Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hẹn ăn cơm trưa với Laurence và Vitas, nhưng bởi vì có chuyện tạm thời tới chậm chút, lúc này, dọc theo con đường mòn, cùng Đông về phía bên này, vừa vừa sơ qua tình hình cuộc họp, lại nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc xuất ở trước mắt, sững sờ, ở trong gió rét, ở trong cành trúc lay động, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng trước nhà hàng Trung Quốc, đứng ở bên khóm trúc, hết sức kiên định. . . . . .
"Có. . . . . . Chuyện gì xảy ra?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.
Đông cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt này lại lộ ra kiên định, liền suy nghĩ chút, mới : "Đoán chừng. . . . . . Là bởi vì chuyện của Vitas tiên sinh . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhớ lại Đường Khả Hinh cũng đề cập tới chuyện này, liền cất bước về phía trước, cho đến khi tới trước mặt , cúi xuống, có chút dịu dàng nhìn .
Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt có bóng đen, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của mình, mệt mỏi muốn cười, chỉ mệt mỏi nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi hiểu ánh mắt của , liền chậm rãi hỏi: "Cần giúp ?"
Đường Khả Hinh lắc đầu cái.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn lúc lâu, rốt cuộc vươn tay, vỗ bả vai của , liền im lặng khỏi.
Đông tới trước mặt , nhàng hỏi: "Có muốn. . . . . . Tôi rót ly nước cho hay ?"
Đường Khả Hinh vẫn im lặng lắc lắc đầu.
Đông nhìn cái, đột nhiên mỉm cười, cũng im lặng khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lên tới lầu hai nhà hàng Trung Quốc, thấy Laurence và Vitas ngồi ở phòng dựa vào cửa sổ sát đất, chỉ nếm rượu đỏ Hansen Cabernet-Gernischt của Pháp mới vừa ủ năm nay, cụng ly, trò chuyện bằng tiếng Pháp, liền mỉm cười tới, : "Hai vị tiên sinh, rất lịch tao nhã."
Laurence và Vitas xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cùng hết sức thân sĩ đứng lên. . . . . .
"Mời ngồi." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười tới, hơi giơ tay, sau khi quản lý phòng ăn kéo ghế ra, buông lỏng cúc áo tây trang, ngồi xuống, đầu tiên nhìn bọn họ cái, mới hỏi: " thưởng thức loại rượu đỏ gì?"
Laurence mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Bất kỳ chuyên gia hầu rượu nào, ý tưởng cuối cùng cũng hy vọng có thể tìm được loại rượu ngon để phối hợp mỗi loại thức ăn ngon thế giới. Nhưng tôi phát , các món ăn ngon ở tại khách sạn Á Châu có hương vị rất nặng, muốn tìm được loại rượu đỏ kết hợp, hết sức khó khăn."
"Hả?" Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Vitas : "Tôi còn tưởng rằng, hai người là pháp sư lợi hại nhất thế giới, luôn có thể nghĩ ra các loại biện pháp."
"Cuộc sống chính là phải ngừng vượt qua cản trở, pháp sư cũng phải là người có bản lãnh, bọn họ chỉ là tương đối giảo hoạt thôi." Laurence nhàng đùa.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, lại liếc về phía Vitas ngồi ở bên, chỉ hơi lộ ra nụ cười, thể lịch , liền nhìn ông : "Vitas tiên sinh, trong quá khứ cũng từng tới Trung Quốc, đối với món ngon của Trung quốc chúng tôi, có cái nhìn gì ?"
"Thức ăn là linh hồn của con người, người đến gần linh hồn cũng nhiều, khi đến cái nhìn, chính là loại xúc phạm đối với người chế biến ra thức ăn ngon, tôi vẫn có ý kiến." Vitas lạnh nhạt .
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, hai mắt khẽ chuyển động, bởi vì hiểu ý nên lên tiếng.
Laurence lại nhìn Vitas mỉm cười : "Lúc tôi mới vừa đến đây, thấy Khả Hinh đứng ở bên ngoài phòng ăn, đoán chừng muốn được ông chấp nhận?"
"Đừng với tôi, người bên ngoài cánh cửa rượu đỏ đều là người phàm tục." Vitas lạnh lùng .
Last edited by a moderator: 24/7/17