Chương 387: LỆNH ĐIỀU ĐỘNG
Đường Khả Hinh và Tần Chí Vĩ hai người trò chuyện vui vẻ, nhất là tới kem tình lữ, đĩa kem tươi hình trái tim, hai người cầm muỗng, hào hứng ăn uống.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa ăn kem, vừa nhìn Tần Chí Vĩ, mặt cười híp mắt, sau khi nở nụ cười, mới : " biết có gì đáng cười! ?"
Đông đứng ở bên, nhìn Tần Chí Vĩ trẻ tuổi nhiệt tình, Khả Hinh chính là thanh xuân động lòng người, liền thuận miệng câu: "Đều là người trẻ tuổi, có khác nhau, chuyện cùng loại đề tài, tự nhiên bao dung và hòa hợp. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đông .
Đông khẽ cười nhìn về phía hai người trẻ tuổi, cũng hoài niệm thời thanh xuân của mình, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi rất khách khí nhìn mình, mặt của từ từ đỏ lên, lập tức cúi đầu, : ". . . . . . xin lỗi. . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, lạnh lùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Lúc này, mì ý của Đường Khả Hinh cũng tới, nhìn hải sản đĩa, tất cả đều là tôm và thịt cua, vui vẻ mỉm cười, : "Dường như ăn rất ngon."
"Mau ăn, hôm nay khách nhiều, thức ăn mang lên tương đối trễ." Tần Chí Vĩ nhàng đẩy cái đĩa, về phía , : " quá gầy, ăn nhiều chút."
"Được. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, : "Vậy tôi bắt đầu đây."
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh giống như đói bụng, ăn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói, liền có chút quan tâm hỏi: "Công việc rất nhiều sao? Xem bộ dáng giống như rất vất vả."
"Ừm. . . . . . cấp của tôi tương đối nghiêm khắc." Đường Khả Hinh há miệng ăn mì, .
"Con cần làm việc ở bên ngoài. . . . . . Quá cực khổ." Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, lòng .
Đường Khả Hinh nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai thà, cặp mắt sang rực, cũng rất giống như Trang Hạo Nhiên, liền mỉm cười, : "Từ trước tới nay tôi cũng có mình, dường như cho tới bây giờ cũng có người nào với tôi con cần làm việc ở bên ngoài quá cực khổ. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, khỏi hơi nhắc mí mắt, nhìn .
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh cười : " có người nào với sao?"
" có. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, tiếp tục ăn mì sợi.
"Sau này. . . . . ." Tần Chí Vĩ lòng nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Nếu như chúng ta có thể làm bạn bè, tôi có cơ hội chăm sóc , mỗi ngày có thể ở nhà chơi và làm công việc mà thấy thích, đừng làm rất khổ cực."
Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu lên, nhìn , đầu tiên miễn cưỡng mỉm cười, sau đó có chút tin được, : ". . . . . . Tại sao phải. . . . . . Đối với tôi . . . . . Cái đó. . . . . ."
"Cái gì?" Tần Chí Vĩ cảm thấy rất thú vị.
"Là. . . . . . Cái đó. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, nhìn Tần Chí Vĩ ô ô a a : "Đối với tôi tốt như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi bưng cà phê, uống hớp .
"Bởi vì tôi chưa từng gặp qua , rất yên lặng mình ăn ba ly kem to, vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ cái gì, mắt trống rỗng, có chút bi thương, nhưng rất hiền lành. . . . . ." Tần Chí Vĩ xong, cầm thìa lên, múc chút kem ăn.
Đường Khả Hinh rất yên lặng nhìn , trong lòng có chút cảm động.
"Ăn mau ! Nếu qua giờ trưa, chút nữa bị trễ bị mắng làm thế nào?" Tần Chí Vĩ lại thúc giục .
"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục vui vẻ ăn mì.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hai người bọn họ vui vẻ ăn mì, mặt lại lên nụ cười khó hiểu.
Quả nhiên, lúc này. . . . . .
Trong hành lang quản lý Dung nhanh chóng tới "Nhã Các", kể cả ba trưởng kíp, nhanh chóng tới, nhìn về phía Tần Chí Vĩ, tức giận : " ra cậu ở nơi này! !"
Tần Chí Vĩ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía quản lý Dung, ngạc nhiên cười : "Đúng vậy, quản lý. Tôi . . . . . dùng bữa trưa. . . . . ."
Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị quản lý phòng ăn Nhã Các, suy nghĩ xảy ra chuyện gì?
"Cậu có nhận được tin nhắn sao?" Quản lý Dung lạnh lùng nhìn về phía Tần Chí Vĩ, hỏi! !
"Tin . . . . . . tin nhắn gì?" Tần Chí Vĩ đột nhiên lấy điện thoại di động ra, mở màn hình ra xem, quả nhiên là quản lý gửi cho mình, phải nhanh chóng trở về phòng ăn, lập tức đứng lên xin lỗi, nhìn về phía quản lý cười : " xin lỗi, quản lý, lúc nảy tôi thấy tin nhắn, bởi vì hôm nay tôi nghỉ phép. . . . . . Cho nên. . . . . ."
"Nghỉ ngơi cái gì? Khách sạn bên Las Vegas đột nhiên thiếu người, muốn điều người từ khách sạn chúng ta, tên của cậu ở trong danh sách, tối hôm nay, phải hỏa tốc thôi! ! Lúc này, cậu còn còn ý định ăn cơm?" Quản lý Dung nhìn về phía , tức giận ! !
"Las. . . . . ." Tần Chí Vĩ thể tin nổi nhìn về phía quản lý, giật mình : "Las. . . . . . Las Vegas?"
Con ngươi Đường Khả Hinh cũng trừng to, nghĩ tới nơi xa như vậy, có nên sai người ở chỗ này đến hay ?
"Đúng vậy! ! Las Vegas! ! Chuyện hộ chiếu chúng tôi làm xong cho cậu! Mau! ! Nhanh chóng về phòng ăn trước, mở cuộc họp video. . . . . ." Quản lý Dung bắt lập tức ngay!
"Chờ chút. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Tần Chí Vĩ nghe tin bất thình lình, đột nhiên xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn Tần Chí Vĩ, mỉm cười an ủi : " có chuyện gì! Nhưng chỉ ít thời gian, có thể trở về ngay. . . . . ."
" ba năm, sau khi trở lại, tiếp tục khảo hạch! thôi!" Quản lý Dung vẫy tay, lạnh lùng .
"Ba năm! !" Lần này Tần Chí Vĩ phát điên, nhìn về phía Quản lý Dung, : "Lâu như vậy?"
"Đúng rồi! ! nên mất thời gian ở chỗ này! !" Quản lý Dung xong, cũng nhanh chóng kéo Tần Chí Vĩ .
"Chuyện này. . . . . ." Tần Chí Vĩ bị buộc bất đắc dĩ theo quản lý, lại quay đầu, xin lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn về phía dần dần xa, suy nghĩ, tại sao lại đột nhiên muốn điều đến Las Vegas, đó phải là phạm vi quản lý của Trang Hạo Nhiên sao? Tại sao lại. . . . . . Hai tròng mắt của nhàng nhấp nháy, ý tưởng kích chạy lên não, đột nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lung nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi ho tiếng, để cà phê xuống ly, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, sắp 1 giờ 30, liền đứng lên, muốn ra ngoài. . . . . .
"Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh nhìn , gọi!
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua chút nụ cười, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
" phải là chứ? Có nên ngây thơ như vậy hay ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía người này, tức giận hỏi.
"Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi giả bộ ngu nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Đừng chuyện ngây thơ với , ngây thơ bằng em ăn kem sao?".
". . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía !
Tưởng Thiên Lỗi lại có để ý tới , xoay người bước ra ngoài, vẻ mặt Đông cũng xin lỗi theo phía trước.
Đường Khả Hinh vừa tức giận nhìn về phía , vừa ném tiền xuống, nhanh chóng theo.
Tưởng Thiên Lỗi vừa về phía thang máy, vừa căn dặn Đông : " chút nữa họp, nhất định phải trình lên công văn phê duyệt của Thị Trưởng. . . . . ."
“Vâng” Đông gật đầu đáp.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt vào thang máy, Đông cũng nhanh chóng vào, tay bấm phím số tầng lầu Tổng Giám đốc, thang máy chậm rãi khép lại.
Hai người ở bên trong thang máy, muốn phương án nội bộ tập đoàn, nhưng ngờ thang máy trong chớp mắt lại mở ra. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như nuốt than lửa đứng ở trước cửa, nóng mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía .
Đông nhìn cục diện này, ngay lập tức im lặng ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh bước tới, cạch tiếng, đóng cửa thang máy lại, bước đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, tức giận thở mạnh, hỏi: "Có phải là hay ?"
"Cái gì có phải là ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi!
Đường Khả Hinh tức giận nhìn , : "Điều động Tần Chí Vĩ , có phải là hay ?"
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, nhìn về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn thái độ của , muốn phát điên hét to: "Rốt cuộc muốn làm gì? ấy chỉ xem mắt tôi thôi, có trêu chọc gì tới hả ?"
"Em thích cậu ta sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !
"Thích! !" Đường Khả Hinh nhìn , trực tiếp ngửa mặt !
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn , hỏi: "Thích cậu ta cái gì?"
Đường Khả Hinh tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung : "Tôi thích ấy trẻ tuổi, đủ đẹp trai, đủ nhiệt tình, đối với tôi đủ quan tâm! ! giống số người, già giống như ông chú, trò chuyện có khác nhau, đủ đẹp trai, đủ cao!"
đủ cao. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười, : " đủ cao?"
"Đúng vậy! ! đủ cao! !" Đường Khả Hinh thẳng!
"Để cho cậu ta ở Las Vegas đến hết đời, để xem có thể cao hơn mấy centimét hay !" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, xoay người , !
"Tôi cảnh cáo ! ! Lập tức hủy bỏ lệnh điều động này, nếu , tôi khách khí với ! !" Đường Khả Hinh rất gấp gáp, muốn Tần Chí Vĩ bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tiền đồ của .
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng! !
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn thái độ chết tiệt của , đột nhiên tức giận : "Tốt! ! đừng cho rằng tôi cũng chỉ có thể cầu ! !"
hai lời, liền trực tiếp đè xuống tầng trệt, muốn nhảm với !
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay bé của , giơ lên, trừng mắt nhìn , nóng nảy : "Đường Khả Hinh! ! Chúng ta mới hôn môi bao lâu, đủ đẹp trai, đủ trẻ tuổi, có khác nhau với em rồi hả ?"
Đường Khả Hinh dùng sức hất tay của ra, mới ngẩng đầu lên nhìn , : "Tôi và hôn môi còn chưa tới 24h, cũng chút do dự nhào tới trong ngực người khác! !"
Chương 388: CHO, CHO, RẤT NHIỀU CHO
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời bất đắc dĩ nhìn .
" buông tay! !" Đường Khả Hinh chợt hất tay của ra, muốn xoay người khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay bé của , kéo tới trước mặt của mình, cúi xuống nhìn , : "Mấy ngày nay, trong đầu của luôn nhớ đến nụ hôn của em ở bệnh viện. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, lại muốn dùng sức bỏ tay của ra!
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm vào trong ngực, tay cạch tiếng, nhấn thang máy tầng chót!
" làm gì đấy?" Đường Khả Hinh lập tức mở than thể, đánh mạnh lên người ! !
Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt, bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, kiềm chế thân thể giãy giụa, cúi xuống nhìn hỏi: " và em có khác nhau như thế nào? Những lời em , đều nhớ tất cả, bao gồm ngày đó và em cùng mua quýt, em , nếu như có thể để cho các doanh nghiệp chúng ta trực tiếp liên hệ với nông dân trồng rau quả để thu mua, tốt biết bao? Như vậy, cuộc sống của bọn họ, ít ra tốt hơn chút. . . . . . Chuyện này, vẫn làm, ngày mai tổ đặc biệt nghiên cứu hoàn thành rồi !"
Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn , : "Làm như vậy có khác nhau sao? Nếu như phải do ý tưởng của em, chút tấm lòng cảm động .. làm sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên tràn lệ, nhớ tới đêm hôm đó, lần đầu tiên bộc lộ suy nghĩ của mình, câu ‘về nhà gọi điện thoại cho tôi’ vẫn in sâu ở trong óc của mình, như con sóng cuồn cuộn, nước mắt lăn xuống, vẫn cắn chặt răng, muốn tránh thoát ngực của . . . . . .
"Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của , sâu gọi , cúi đầu xúc động : " rất nhớ em. . . . . ."
" buông tôi ra!" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy ra, nghẹn ngào kêu : "Đừng với tôi những thứ này, tôi muốn nghe!"
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của , lại vội vàng : "Hoa hồng xanh thích ?"
Đường Khả Hinh dừng lại, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc hỏi: "Cái gì Hoa hồng xanh?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại của Khả Hinh, càng nhìn càng đau lòng, sâu kín : "Bó hoa kia. . . . . . Là tặng. . . . . ."
"?" Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh tiếp nhận nổi, đột nhiên sững sờ, thân thể lại mềm nhũn.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn , đột nhiên đau lòng mỉm cười, : "Phải . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên thốt nên lời, quay mặt , lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt , dựa vào bên cạnh thang máy, cúi xuống, cụng vào trán , chóp mũi xinh đẹp nhàng chạm chóp mũi của , cảm giác đôi môi mềm mại cách môi mỏng mình xa, lại sâu kín : "Tối hôm qua, gửi hình cho em chỉ là muốn cho em biết, rất nhớ em. . . . . . có ý gì khác. . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên cười giễu cợt, cảm giác tối hôm qua mình uống rượu vô ích, nước mắt nhịn được rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của , ở khoảng cách gần nhìn nhau, lại lúng túng vội vàng : " chưa từng cố ý tìm hiểu ý nghĩa của loài hoa, nhưng Đông với , Hoa hồng xanh gần như là loại lời hứa. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe lời này, nước mắt lại từng viên lăn xuống.
" hiểu, lời hứa trước kia giống như hạt bụi trong khí, nếu như lời hứa làm cho em lo sợ, vậy chúng ta ở chung chỗ . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại bưng mặt của Khả Hinh, thở hổn hển, hai mắt xẹt qua căng thẳng và đau lòng, cũng dám hôn môi của nữa. . . . . .
Đường Khả Hinh ra lời, chỉ xoay mặt, để cho nước mắt từng viên rơi xuống.
" biết làm như thế nào mới có thể trở lại lúc ban đầu, cho tới bây giờ đối mặt với tình , cũng có lòng tin, rất thấp thỏm. . . . . . Chỉ sợ câu làm cho em bị thương. . . . . . Chỉ sợ làm sai chuyện, em khỏi . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ mệt mỏi : "Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, lúc mệt mỏi, nhịn được nhớ đến em. . . . . . Phát ra tình phải cướp đoạt, bởi vì lúc em ở bên cạnh , rất thoải mái và. . . . . . Hạnh phúc. . . . . . cảm giác này cần rất dụng tâm mới có được, thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì và tiền bạc đổi lấy. . . . . ."
Trái tim Đường Khả Hinh chợt vỡ vụn, phản chiếu vết tích tình còn sót lại trong quá khứ, vẫn chiếu lấp lánh. . . . . . đột nhiên biết vì sao, đau lòng, rất đau, chợt đè chặt trái tim, ra lời, chỉ co quắp khóc, khóc khổ sở, khó chịu, đáng thương. . . . . .
"Khả Hinh?" Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy thân thể của , nhìn nét mặt khổ sở, gấp gáp hỏi: "Em làm sao vậy? Nơi nào thoải mái?"
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi nhàng, càng cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu, níu chặt quần áo trước ngực, ngửa mặt nhìn về phía trước, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rất đau lòng nhìn , : "Em cho biết, nơi nào khỏe! ! cho biết! !"
Đường Khả Hinh khổ sở run rẩy, bật khóc, : "Thân thể của tôi. . . . . . từng bị thương, tôi đứng ở trong mưa, sốt cao 40 độ, tôi ngừng nghĩ tới người, nghĩ tới nếu như lúc đó ấy xuất phút, quan tâm gọi tên của tôi chút, có thể. . . . . . Trong tương lai dài, ấy làm sai chuyện gì, tôi đều chọn tha thứ cho ấy. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .
"Nhưng cuối cùng vào lúc tôi cần ấy nhất, ấy lại biết đâu. . . . . . Biến mất rất tuyệt tình, rất tàn nhẫn. . . . . ." Đường Khả Hinh níu chặt quần áo, đau đến khó chịu, khóc : "Tôi biết làm thế nào để tha thứ cho ấy, tha thứ hết lần này tới lần khác lại bị thương nữa hay . . . . . . Rốt cuộc tôi còn bao nhiêu, bản thân tôi cũng biết. . . . . ."
Nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm , đau lòng xin lỗi cúi xuống, cụng vào trán , thở dài cái, : " xin lỗi. . . . . ."
Đường Khả Hinh khóc : "Tôi muốn nghe gì cả, tôi vứt bỏ tình của mình, nó bay tới nơi nào tôi cũng biết nữa, trái tim của tôi, nỗi khổ sở của tôi, tất cả tất cả mọi thứ của tôi, tất cả ném cho thời gian, tôi có hơi sức xen vào nữa. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này lo sợ, lại vội vàng ôm lấy , căng thẳng : "Khả Hinh! ! ! Em đừng như vậy! !"
Đường Khả Hinh xoay mặt, rơi lệ nhìn về phía trước, biết nên gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi sâu.
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của , đau lòng nhìn , hỏi: "Em vẫn sao? Vẫn sao?"
"Tôi biết. . . . . ." Đường Khả Hinh mệt mỏi .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong tròng mắt mệt mỏi sâu, chuyện gì, đột nhiên cúi xuống, hôn mạnh đôi môi hồng mềm mại của ! !
Đường Khả Hinh có từ chối, cũng có nghênh hợp, mặc cho nước mắt từng viên xẹt qua gương mặt trắng nõn. Tưởng Thiên Lỗi rời khỏi nụ hôn kia, lại vội vàng nhìn ! !Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn về phía trước.
Lúc này cửa thang máy chợt mở ra, luồng gió lạnh nhào vào.
Tưởng Thiên Lỗi đón gió lạnh lẫm liệt, nhấn thang máy dừng lại tầng lầu, nhìn Đường Khả Hinh trong ánh mắt kia mênh mông và còn hơi sức, đột nhiên thở nặng nề, : "Tốt!"
Đường Khả Hinh sâu kín chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nhìn Đường Khả Hinh, : "Nếu em còn , buông em ra! điều cậu ta ! để cho cậu ta ở khách sạn này, từng bước thăng tiến! ! Để cho em cùng với cậu ta sống thuận lợi ! !"
Đường Khả Hinh lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi hai lời, ra thang máy, đưa lưng về phía người bên trong thang máy, vô cùng thản nhiên : "Em !"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của , nước mắt rơi xuống, do dự lát, nhưng vẫn vươn tay nhàng bấm nút thang máy xuống tầng lầu , ánh đèn sáng lên. . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên, thoáng qua chút đau lòng.
Đường Khả Hinh mệt mỏi đè xuống nút đóng cửa, ánh đèn sáng lên, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. . . . . .
tay nắm lấy cánh cửa thang máy! !
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trong chớp mắt nắm chặt cửa thang máy, nhìn về phía Đường Khả Hinh, thể tưởng tượng nổi đau lòng : " à?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt chợt nổi lên hơi nước, : "Em. . . . . . này!"
"Sau này. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía , bất đắc dĩ nghẹn ngào : "Còn muốn giữ lại người, chân thành chút. . . . . . Đừng chơi trò hề này nữa. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía , hai mắt xẹt qua chút đau thương, nhưng mềm mại và dịu dàng. . . . . .
đột nhiên mỉm cười, chắc chắn nhìn về phía ! !
Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn , tay lại nhàng buông xuống . . . . . .
Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi thoáng cảm động, chợt vào thang máy, lập tức ôm mang ra ngoài, đứng ở tầng thượng, đón trời xanh mây trắng, đón lẫm liệt gió, bưng mặt của , nhìn đôi mắt đẫm lệ, biết này tha thứ cho mình lần nữa, trong trong lòng đau nhói, lại cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của !.
Đường Khả Hinh nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi xuống.
Gió, mặc dù lẫm liệt, mặc dù rét lạnh, nhưng ánh mặt trời cũng chiếu vào người của hai người, bọn họ giống như đôi tình nhân ở giữa trời đất, cho dù là Eve và Adam, cho dù bị người đời khinh bỉ, nhưng đây là số mệnh, cho dù là số kiếp, có tình nguyện vạn tên xuyên tim.
cảm thấy trầm luân, lại lần nữa hiến dâng ra tim của mình, hai mắt xẹt qua ấm áp, giọt lệ lóe lên dưới bầu trời xanh, bưng khuôn mặt nhắn của , đón gió, đón ánh mặt trời, lại quý trọng mút môi của , giống với nụ hôn trong quá khứ . . . . . .
cảm nhận được chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn .
bưng khuôn mặt nhắn của , nhìn , cưng chìu mỉm cười, lại cúi xuống, nhàng mút cánh môi của , rất dịu dàng, rất cưng chìu. . . . . .
Trái tim của lại mềm mại, đôi tay nhịn được nắm cánh tay to lớn của . . . . . .
Vào lúc này Tưởng Thiên Lỗi cảm giác toàn bộ thế giới vui vẻ vây quanh, bưng mặt của , sau khi dịu dàng hôn, đột nhiên đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào trong môi của , cùng với đầu lưỡi của quấn lấy, khi mút được hương ngọt ngào trong chớp mắt, nở nụ cười cảm động, thậm chí hấp dẫn gảy đầu lưỡi của , lại mút liếm. . . . . .
Đường Khả Hinh cách nào ngăn cản bá đạo và thâm tình của , đón nhận nụ hôn của , cùng đầu lưỡi nhàng quấn lấy, cảm giác hơi thở truyền tới khí nóng, nhào về phía mình, cảm xúc đột nhiên dâng trào, đôi tay nhịn được đưa ra ôm cổ của , dường như muốn đón lấy chiều cao của . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm eo của , để cho cả người bay lên, cưng chìu hôn môi của .
Đường Khả Hinh nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi xuống, lại hôn mạnh lên môi của ! !
Nụ hôn này thỉnh thoảng kéo dài dài, thỉnh thoảng ngắn ngủi trong chớp mắt, giống như kéo dài lâu lâu, cho đến khi hai người đem tịch mịch, khổ sở tách ra trong khoảng thời gian này tất cả đều hôn đủ, mới dừng lại, nhìn nhau.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn hai mắt Đường Khả Hinh vẫn ngấn lệ, liền vươn tay quét giọt lệ, : "Đừng khóc. . . . . . Sau này để cho em khóc. . . . . ."
Đường Khả Hinh ở khoảng cách gần nhìn nổi đau xót trong tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn có chút tin, nghẹn ngào : " . . . . . . Trở về sao?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, vốn muốn mình hề rời khỏi, nhưng vẫn phối hợp lời của ..., cưng chìu cười : "Đứa ngốc, trở về. . . . . ."
Đường Khả Hinh cảm thấy đau lòng, đưa hai tay ra, nhón hai chân lên ôm cổ của , khóc kêu to: " xấu xa! rất xấu ! ! Em hận chết được!"
Tưởng Thiên Lỗi lại nhịn được nở nụ cười cảm động, ôm chặt eo nhắn của , hôn tóc , hít mùi thơm nơi cổ của bay ra, mới sâu kín : "Hận , chỉ cần em rời khỏi , em giết cũng được. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức buông hai tay ra, nước mắt lăn xuống, nhìn , đánh mạnh lên bờ vai của ! ! Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay bé, đặt ở bên môi, hôn . Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, nhón chân lên ôm , làm nũng khóc : "Sau này, cho tùy tiện rời khỏi em."
"Tốt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười đáp.
" đâu, cũng phải với em tiếng!"
"Tốt. . . . . ."
"Mỗi ngày, em muốn kiểm tra tin nhắn điện thoại!"
"Tốt. . . . . ."
"Mỗi buổi tối, em đều muốn hỏi ở đâu, phải trả lời em ràng."
"Tốt. . . . . ."
" thể tùy tiện nhìn bất kỳ nào!"
"Tốt. . . . . . vốn thích nhìn phụ nữ. . . . . ."
"Em bị cảm, phải ở bên giường chăm sóc em, mua thuốc cho em, rót nước cho em, dỗ em ngủ!"
"Tốt. . . . . . có thể ngủ chung với em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi có chút ngượng ngùng, cúi đầu tao nhã nở nụ cười.
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn !
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn , lại bưng mặt của : "Đứa ngốc, đùa với em thôi, tôn trọng tất cả ý nguyện của em, chỉ cần em vui vẻ, cái gì cũng được. . . . . ."
Đường Khả Hinh lại cảm thấy cười vui vẻ, đưa hai tay ra ôm ! !
Tưởng Thiên Lỗi thở phào cái, ôm chặt thân thể nhắn của , ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh mây trắng, xúc động : "Chỉ mong. . . . . . Mãi mãi bên nhau. . . . . ."
"Chỉ cần ở bên cạnh em, trời mưa, gió lốc, động đất, Ngày Tận Thế, em cũng sợ!" Đường Khả Hinh nhìn , rất cố chấp .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bé ngốc này, lại cảm tính mỉm cười, hôn mạnh lên môi của .
"Được rồi, đừng hôn nữa, đến giờ làm việc, em sắp tới trễ. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, cúi đầu .
Tưởng Thiên Lỗi nâng cằm của , nhìn khuôn mặt nhắn của hồng hồng mềm mại, : " phải chỉ có người đàn ông, sau khi em cùng với ta sống chung, muốn em vất vả nữa. . . . . ."
Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn .
Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn , nhưng có gì, ngàn vạn lời cũng cần , ôm thân thể của , cùng với cùng ra thang máy.
Đường Khả Hinh đầu tựa vào lồng ngực nóng bỏng của , nghe trái tim của đập thình thịch, lại đưa ra đôi tay ôm hông của . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ôm vào thang máy, nâng khuôn mặt nhắn của , nhàng hôn lên môi của , mới : "Tối hôm nay, đón em tan việc, ăn cơm với em, hả?"
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp .
Tưởng Thiên Lỗi cười, đúng lúc này, cảm thấy điện thoại di động chấn động, lấy ra nhìn, là điện thoại của Như Mạt, sắc mặt thu lại. . . . . .
Last edited by a moderator: 24/7/17