Chương 366: MANG THAI
Trang Hạo Nhiên nhịn được cười lớn!
Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm : “Làm gì! ! Cười cái gì? Chưa từng thấy qua người xem mắt sao! ? nhớ kỹ, tối hôm qua mới ngủ chung với tôi, có thể hôn tôi ! Hiểu chưa? Nếu như tôi muốn chịu trách nhiệm, trốn cũng thoát!”
Trang Hạo Nhiên vẫn nhịn được cười : “Nhưng cần tôi chịu trách nhiệm . . . .”
“Phi!” Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn , lên tiếng vào Hoàn Á.
Trang Hạo Nhiên nắm cổ tay của .
quay đầu, nhìn .
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn , hỏi: “ muốn xem mắt à? Tôi nhớ được, bên cạnh còn có người đấy.”
Đường Khả Hinh nhìn về phía , thở dài cái, mới : “Tổng Giám đốc Trang, biết ? Có vài người, từng cho tình , nhưng đến cuối cùng, khỏi rất tàn nhẫn, ngay cả chút kỷ niệm cũng giữ lại cho . Cho nên người ở cao suy nghĩ, tôi hiểu. Tôi vẫn nên trở về con người bình thường của mình thôi.”
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn .
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, xoay người tiếp tục về phía trước.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của , đưa mắt nhìn lâu, mới : “Trốn nơi nào đấy? Tôi phải lên kia họp với người chịu cho kỷ niệm !”
“Sao sớm! Đợi người ta xa như vậy!” Đường Khả Hinh hừ tiếng, mới theo cùng nhau về phía trước.
Trang Hạo Nhiên còn nghĩ đến chuyện xem mắt, cười : “ Phó quản lý Lưu tìm cho dạng đàn ông như thế nào?”
“ biết đâu, phải có mắt, mũi và miệng thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ .
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, dùng bàn tay to đè đầu của : “Yên tâm ! Tôi nghiêm khắc xem cho em tôi!”
“! Ai muốn làm trai! Đừng biết xấu hổ!” Đường Khả Hinh hung ác trợn mắt nhìn cái, hai người cười vào thang máy!
đến bao lâu, chiếc Rolls-Royce màu bạc cũng chậm dừng ở trước cửa khách sạn.
Đông nhanh chóng ra đón Tưởng Thiên Lỗi, cùng nhau vào đại sảnh khách sạn, lập tức : “Chủ tịch chuẩn bị nửa giờ sau, muốn mở cuộc họp khẩn cấp, mười lăm phút sau, là thời gian Tổng Giám đốc Á Châu báo cáo công việc.”
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, sải bước về phía trước.
Thang máy ngừng chạy lên , đinh tiếng, dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, ở trước mặt thư ký đứng bên chờ đợi, về phía phòng làm việc của mình, sau đó nghe có thư ký : “Chủ tịch mới vừa cùng Tổng Giám đốc Trang ở phòng làm việc của , trò chuyện về cuộc họp chút nữaa.”
“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, liền mới sải bước vào bên trong phòng làm việc, đẩy hai cánh cửa ra, cũng nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc và Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon, nội dung cuộc họp quan trọng, Đường Khả Hinh thay cho đồng phục, vẻ mặt cẩn thận, đứng ở phía sau ghế sa lon, hai mắt gắt gao nhìn về phía .
Đường Khả Hinh cũng giống như nhìn thấy , ngay cả chào hỏi cũng .
Tưởng Vĩ Quốc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Tại sao trễ như vậy?”
“Có chút việc.” Tưởng Thiên Lỗi tới, buông lỏng cúc áo tây trang, cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi đen, và quần tây dài đen, dáng người phong độ, to lớn kiêu ngạo, đem tây trang giao cho Đông , mới chậm rãi nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh ở bên cạnh.
Đường Khả Hinh quay mặt , lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : “Tổng Giám đốc Tưởng, ngày kiếm tỷ bạc, có chút việc, chắc là rất quan trọng rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi khách khí nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười : “Chuyện nào quan trọng hơn so với tán gẫu vài câu với cậu?”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, ngồi ở ghế sa lon, lên tiếng.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn hai người này, : “Nếu muốn tranh đấu gay gắt, cũng đừng ra, ra cũng có ý nghĩa.”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc : “Chú, sao chú hiểu bọn cháu, cháu cũng có thể là con trai ruột của chú?”
“Nếu như cháu là con trai ruột của chú, cháu vừa ra đời, chú bóp chết cháu! Hoặc bóp chết nó! Như vậy thiên hạ mới thái bình!” Tưởng Vĩ Quốc khách khí .
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, ngồi ở bên cạnh Tưởng Vĩ Quốc, vừa lúc đối mặt Đường Khả Hinh, lại nâng mí mắt nhìn về phía .
Người này, hôm nay vẫn nhìn tôi? có bệnh à?
Đường Khả Hinh cũng có khách khí trừng mắt về phía ! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên chút nụ cười.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cười to : “Cháu nghe , em kiếp này là oan gia, là bởi vì kiếp trước thể nhau, trở thành người của nhau. . . . . . Chẳng lẽ, kiếp trước cháu và Thiên Lỗi có tình ?”
Phốc! Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi khách khí ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên : “Nếu như tôi biết, kiếp trước nhau với cậu, mới đưa đến kiếp này cậu tới tìm tôi nữa, tôi giết cậu trước, sau đó tự sát!”
“Vậy là có …? Kiếp này chúng ta nay vẫn phải gặp nhau.” Trang Hạo Nhiên cười .
Tưởng Thiên Lỗi lại nở nụ cười : “Cậu chưa từng nghe qua câu sao? Kiếp trước tự sát, hay bị người giết chết, đều là bởi vì trừng phạt đúng tội, có lẽ số mạng sớm an bài! Cho nên linh hồn thể đầu thai chuyển thế!”
Trang Hạo Nhiên cười to nhìn về phía , : “Kiếp này và tôi gặp nhau, tình nguyện tự sát?”
“Đúng vậy! ! Cho nên kiếp này cậu tốt nhất đừng đối ̣ch với tôi, nếu đời sau chúng ta nhau, tôi có thể làm cho cậu bị thương tích khắp người, giống như có số người, khóc bù lu bù loa, làm cho người ta nhìn rối rắm!” Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía .
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng.
“Hai người đàn ông chuyện đương, nghe làm cho người ta nổi da gà!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng gọi: “Đường Khả Hinh!”
Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong lời của Tưởng Thiên Lỗi, có nghe có người gọi .
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng im lặng nhìn về phía .
Vẫn có tiếng trả lời truyền đến. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn người này ngẩn người. . . . . .
Đường Khả Hinh nghĩ tới câu: tôi có thể làm cho cậu bị thương tích khắp người, giống như có số người, khóc bù lu bù loa, làm cho người ta nhìn rối rắm. . . . . . Rối rắm. . . . . . Rối rắm. . . . . . khẽ thở dốc hơi, nhắc mí mắt, nhìn ba người đàn ông nhìn mình, liền ngây ngốc. . . . . .”Hả?”
Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh : “Có người quen lạc vào tiên cảnh, cấu tạo đầu óc giống như người thường chúng ta.”
Đường Khả Hinh trừng mắt về phía ! !
Trang Hạo Nhiên cười nhìn : “ làm sao vậy?”
“Pha trà. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp ra lệnh.
“Vâng!” Đường Khả Hinh đáp xong, liền muốn xoay người khỏi, sau đó nghe được có người trầm giọng gọi: “Tôi muốn ly cà phê. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn cái, liền nhướng mày : “Tốt. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng cười nhìn .
Đường Khả Hinh xoay người ra ngoài, sau đó với Đông , Đông liền mỉm cười dẫn về phía phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy trong phòng nghỉ ngơi, có nhiều trà ngon thượng đẳng, có Bạch Hào Ngân Châm, Đại Hồng Bào, Thục Xuyên Tuyết Nha, suy nghĩ chút, liền chọn ly thủy tinh kiểu dáng hoa sen, đun nước nóng trước, nhìn nó sôi, rót vào ly, mới cầm chút Tuyết Nha, nhàng xoay tròn, vẫy ở trong nước, nhìn mầm lá xanh khi tiến vào trong nước quay cuồng, sau đó nhàng đứng lên, giống như chồi non đầu xuân, chìm xuống đáy ly, phối hợp đế ly thủy tinh trong suốt, vô cùng xinh đẹp. . . . . .
nghe mùi thơm đạt mức cầu của mình, liền đậy nắp ly trà, sau đó sắc mặt hết sức bình tĩnh lấy tách cà phê, múc mấy muỗng muối bỏ vào bên trong trước, sau đó rắc tiêu xay, tiếp theo rót cà phê hòa tan vào, rót nước vào, mới hung tợn : “Tôi cho sai khiến người! ! Tôi cho chạy đến nhà tôi tìm tôi ! Tôi cho chúc tôi trăm năm hạnh phúc! Tôi cho chuyện độc ác ! !”
Khuấy cà phê xong, nhanh trí vẩy lên bọt bơ ở phía , đặc biệt dùng chocolate, vẽ hình trái tim ở phía , mới nở nụ cười cái!
Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.
tiếng vào.
Đường Khả Hinh liền dùng khay bưng trà và cà phê, cẩn thận tới, trước tiên đặt ly trà ở trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, cung kính : “Chủ tịch, ngài dùng trà.”
“Ừ.” Tưởng Vĩ Quốc vừa xem tài liệu, vừa lên tiếng trả lời, đầu tiên liếc mắt nhìn ly trà bay ra mùi Tuyết Nha trong thâm sơn, lấy màu sắc trong trẻo của đất trời, lộ ra mùi thơm hết sức nồng đậm, mềm mại, lại nhàng, đây đúng là phẩm trà mình cần nhất lúc này, ông liền chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lên tiếng, cẩn thận đem đặt ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn tài liệu, lạnh lùng : “Tôi quên rồi, hôm nay muốn uống instant coffee, hay là để cho Tổng Giám đốc Trang . . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút ánh sáng hả hê.
“Đem tới đây, đem tới đây! Tôi khát nước!” Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa phất tay kêu.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút vội vàng nhìn về phía , cầm ly trà, biết nên làm sao.
“Bưng qua cho Tổng Giám đốc Trang ?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh .
Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn cái, mới có chút lúng túng và khó xử : “À. . . . . . Lúc nảy tôi rót coffee. . . . . .”
dừng lại, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Vĩ Quốc, dám lên tiếng, nhanh chóng bưng cà phê qua cho Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên hai lời, nâng cà phê lên uống ngụm lớnn, nhất thời vừa đắng lại vừa cay, vừa chát vừa ngọt làm cho muốn nôn mửa, che miệng muốn nôn. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức cắn chặt ngón tay, đồng tình hoảng sợ nhìn về phía .
“Thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút quan tâm, có chút căng thẳng, lại nhịn được hả hê cười hỏi: “Mang thai à ?”
Tưởng Vĩ Quốc cũng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía .
Trang Hạo Nhiên vị giác nhạy cảm, miệng ngậm cà phê, nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, thở dài hơi, nhưng vẫn nôn, cứng rắn nuốt xuống, lại cảm thấy buồn nôn.
“Làm sao rồi? Cà phê có vấn đề?” Tưởng Vĩ Quốc lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Con ngươi trừng Đường Khả Hinh trợn to, muốn lắc đầu, lại dám lắc đầu, căng thẳng nhìn về phía ông.
“ phải! Sáng sớm hôm nay lúc đến đây, liền có chút buồn nôn. Có thể tối hôm qua uống quá nhiều rượu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nuốt cà phê xuống, lại cảm thấy buồn nôn.
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, nụ cười mặt biến mất, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Đường Khả Hinh liều mạng trừng mắt về phía .
Cuộc họp kết thúc rất nhanh.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn được che miệng chạy , Tưởng Vĩ Quốc cũng trách cứ đêm qua uống nhiều rượu như vậy, Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh đứng lên, cầm điện thoại di động xem hình ảnh chiếc nhẫn Đông truyền tới, để ý đến .
“ hèn hạ!” Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía .
“Nếu em chính trực, tôi hèn hạ đâu!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đến gần Đường Khả Hinh, câu hai nghĩa: “ phải chỉ có cậu ta mới hiểu phải lấy lui làm tiến ! !”.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn , hiểu lời của .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn trước mặt, tiếp: “ phải chỉ có em mới bị thương vì tình !”
“Thần kinh!” Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, Tưởng Thiên Lỗi muốn kéo , ngờ khẽ buông tay, điện thoại di động rớt xuống, rơi vào bên chân của Khả Hinh, vừa vặn là hình ảnh chiếc nhẫn. . . . . .
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn thấy hình nhẫn cưới, hai mắt của chợt lóe, lập tức xẹt qua chút đau.
Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng nhìn .
Chương 367: KHỎI RẤT KHÓ KHĂN
Đường Khả Hinh ngưng mắt nhìn hình trong máy lúc lâu, mới khom người nhặt máy lên, nhìn hình ảnh chiếc nhẫn trong màn hình, là chiếc nhẫn ngọc thạch màu xanh hình giọt nước, có quá mức rực rỡ và khoa trương, ngược lại lộ quý phái thể thay thế, lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn này, mỉm cười cái : “Nhẫn cầu hôn à?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn .
Đường Khả Hinh thở dài cái, nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười, sắc mặt hơi thu lại, nhìn viên ngọc thạch màu xanh, khảm vào trong, lộ tình ý, sâu kín : “ xinh đẹp, vừa nhìn cũng cảm thấy nữ chủ nhân là rất hạnh phúc, có người rất ấy.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, nhưng cũng lên tiếng.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt, dáng vẻ rất tao nhã và bá đạo, chỉ là hai mắt xẹt qua chút bi thương, ra người đàn ông ưu buồn, hấp dẫn, lặng yên nhìn lâu, giống như sinh mạng chợt tênh, đưa điện thoại di động cho : “Chiếc nhẫn này rất đẹp mắt, dùng để cầu hôn, thích hợp. Chúc phúc hai người hạnh phúc đầu bạc, lòng thương .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, cũng nhận lấy.
Đường Khả Hinh trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong lòng bàn tay Tưởng Thiên Lỗi, mới chậm rãi xoay người, hai mắt đỏ thắm, lại thoáng qua chút lạnh lùng.
Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, cảm giác người trước mặt sắp kéo cửa ra ra ngoài, chợt tiến lên nắm chặt cổ tay của ! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng , sâu kín : “Tối hôm qua. . . . . . hai người. . . . . . ở chung chỗ sao?”
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, vẻ mặt lạnh lùng : “ ở chung chỗ!”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháp, nhìn bóng lưng nhắn của , : “Đừng dối!”
Đường Khả Hinh đột nhiên cười lạnh tiếng, xoay người nhìn ánh mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, lại im lặng : “ quan tâm em ở chung chỗ với ai sao? Cho dù em ở chung chỗ với ai, cũng chân thực hơn so với !”
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nhìn !
Đường Khả Hinh nhớ tới lời sáng nay, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào : “Em từng người, ấy là người đầu tiên trong đời em, cũng là người thân và rượu đỏ trong đời em, rất muốn lớn tiếng ! Nhưng ấy tin em, điều này so với em, càng làm cho em đau lòng hơn, giống như tất cả động lòng, tất cả ngọt ngào trong quá khứ, tất cả mọi thứ đều là giả dối! Nhưng em có cần tin tưởng em sao? Bây giờ em cùng người nào ở chung chỗ, cũng liên can tới ! Xin nên rối rắm chút tình cảm này, bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng rối rắm tình cảm quá nhiều! !”
Đường Khả Hinh chợt vung bỏ tay của , muốn xoay người ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi lại chợt tiến lên, đưa hai tay đau lòng nắm chặt bả vai của , mười ngón tay dường như muốn cắm vào trong thịt .
Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên, lạnh lùng : “Xin Tổng Giám đốc Tưởng chú ý đến hôn của , Đường Khả Hinh em vô ý trộn lẫn vào cuộc đời của , là trước kia em tham lam, muốn quá nhiều. Xin tha thứ cho em lúc ấy ngây thơ chân chất, đối với tình tưởng tượnh đủ, phòng bị đủ, bảo vệ đủ, cho nên hôm nay mới bị thương, em oán được người khác, em trách được người khác! Tương lai, em tin em tìm được hạnh phúc của em, cuối cùng có ngày, có thể thản nhiên ở trước mặt của , gặp thoáng qua!”
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh!
Nước mắt chảy xuống .
kiên cường vứt bỏ tay nơi bả vai, tiếp tục bước !
Tưởng Thiên Lỗi chợt nắm chặt bả vai của , ôm vào trong ngực, từ phía sau lưng ôm chặt bả vai của , cúi xuống! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng lên tiếng.
“ xin lỗi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cúi mặt ở cổ của , kích động bất đắc dĩ run rẩy .
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt chảy xuống, dọc theo khuôn mặt lăn xuống rơi tới cổ tay .
Tưởng Thiên Lỗi cảm giác trong ngực khổ sở run rẩy, vẫn ngừng rơi lệ, đành phải cắn chặt răng, chậm rãi đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của , chuẩn xác dùng ngón cái lau giọt nước mắt rơi xuống. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, vẫn im lặng từ phía sau lau nước mắt mặt , lần nữa đau lòng : “Xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .”
Thân thể Đường Khả Hinh bắt đầu khổ sở run rẩy, nghe những lời này, đột nhiên tức giận xoay người, liều mạng vỗ vào lồng ngực của , tức giận rơi lệ : “ xin lỗi, làm gì? Ai muốn nghe xin lỗi! ! Nếu xin lỗi, mua chiếc nhẫn cho em ! ! Mua chiếc nhẫn kim cương lớn nhất thế giới cho em, dũng cảm đeo vào tay của em! ! Vậy em tha thứ cho !”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn trước mặt, muốn đưa tay dìu . . . . . .
“ buông tay! ! Rốt cuộc muốn em làm sao? Để cho em xoay người khỏi, phải tốt sao? kéo em lại làm gì ! ! Em để cho , còn sao? ở lại, đến lúc đó em có thể cầm chân sao! ?” Đường Khả Hinh kêu to!
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi tràn lệ, muốn đưa tay ôm .
“ buông tay ! !” Đường Khả Hinh đẩy ra, khóc : “Lo mà cùng chị ấy sống chung hạnh phúc ! Nếu xin lỗi, vậy em tha thứ cho , được chưa? ! Chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống lẫn nhau! Cho dù có ngày, quay đầu lại, tình này em cũng chịu nổi rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vội vàng nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh chợt ra ngoài, phịch tiếng đóng cửa lại, nước mắt rơi xuống, lại nhanh chóng lau , bước nhanh tới thang máy, cách xa thế giới của chút, xa chút nữa! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong phòng làm việc, trong đầu nhớ lại nụ hôn say mê cùng , còn có trong bóng đêm dựa vào nhau, ôm nhau, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, nhớ tới Đường Khả Hinh : quay đầu lại, tình này em cũng chịu nổi rồi. . . . . . Dao bén nhọn đâm vào trong thân thể của , chợt kéo ra cửa phòng làm việc, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh sắp vào thang máy, ở trước mặt tất cả bộ phận hành chính và thư kí, trầm giọng kêu to: “Đường Khả Hinh! !”
Nhân viên cả tầng lầu lập tức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, quay đầu lại, tò mò liếc về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia. . . . . .
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn thang máy sắp đến lầu cuối, vẫn im lặng lên tiếng.
“Đừng ! !” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn bóng lưng của , cắn chặt răng, ra những lời này! !
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc chớp động hai mắt, nước mắt rơi xuống.
“Đừng ! nghe lời em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề! Cho đối phương thêm cơ hội! Tin tưởng lần này! Tin tưởng ,” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm , đau lòng gọi!
Nước mắt từng viên lăn xuống.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặc cho nước mắt lăn xuống, giống như ngàn đời vạn kiếp, cuối cùng đến hôm nay, thân thể bởi vì kích động run rẩy, đau đến sắp hít thở thông, muốn chết, nhớ lại sáng sớm ngày đó, ở trong mưa bay, có sau cơn bệnh nặng, tay cầm gậy gỗ nho , chống thân thể sốt cao, từng bước từng bước lên núi, vừa lên núi, vừa đau đến hít thở thông, mấy lần ngã ngồi bậc thang ướt đẫm, nước mắt từng viên lăn xuống, muốn buông tha, lại nhìn trong vũ trụ chỉ có mình, hiểu được nếu như mình thương mình, ai thương mình, ngay cả cỏ non nho , đóa hoa cũng học được cách khoe màu sắc của mình. . . . . .
“Chúng ta xem phim. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn quan tâm ánh mắt của mọi người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng : “Em muốn xem cái gì xem cái đó, nhưng đừng xem phim tình . . . . . . Bởi vì chúng ta . . . . . . cần xem!” “
Đường Khả Hinh dừng lại, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Cửa thang máy mở ra!
Đường Khả Hinh nhìn về phía bên trong có bóng người, đợi mình khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp rút tiến lên, nhìn bóng lưng , nói nhanh: “Chúng ta cùng trải qua mọi chuyện! ! Cùng giải quyết vấn đề!”
Đường Khả Hinh cảm giác bước chân sau lưng càng lúc càng gần, nước mắt của lại từng viên rơi xuống, nhớ tới nơi núi rừng mai táng ánh sáng tình , có lẽ bước đầu tiên học lớn lên phải biết buông tay, gì thêm, lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, người cất bước vào!
“Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Tưởng Thiên Lỗi mạnh mẽ nhào tới, thang máy mới vừa đóng, hai tay của chống trước cánh cửa, nhìn qua khe hở, lộ ra chút màu đen, sau đó cửa đóng chặt lại, cuối cùng lộ ra một chút đơn, hai mắt của tràn lệ, đơn nhìn cánh cửa, trái tim đau đớn giống như trải qua dâu bể tang thương, mười ngón tay nắm chặt trước cửa bằng thép, nhớ tới lúc khỏi rất dứt khoát, rốt cuộc phát ra cái gì gọi là đánh mất.
làm sao đánh mất?
Tưởng Thiên Lỗi mất mát đôi tay xuống, nhớ tới kia, đứng trong gió rét, nhìn mình cười ngọt ngào, vẫn vẫy tay với mình, ánh mắt mãi mãi mang thâm tình nhìn mình. . . . . .
Bên trong thang máy!
Đường Khả Hinh ngồi xổm ở sàn, thất thanh khóc rống, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc : “Cha! Con làm đúng ? Con làm đúng đúng ? Con rất đau, con rất khổ, là đúng ? Cha! Cha cho con biết, là đúng ?”
Mặt của dán vào bên cửa thang máy, nước mắt dọc theo cửa thang máy rơi xuống, tiếp tục run rẩy khóc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên : “Quyết định hạnh phúc của mình, là thái độ của bản thân mình!”
Đôi tay che mặt, lại thất thanh khóc rống, nước mắt lăn xuống!
Có chút tình , phải thể quay lại, cũng phải thể tha thứ, chỉ là phần tình này biến mất trong gió, muốn bắt cũng được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. . . . . .
“Biết khỏi rất khó khăn, người đơn, nhưng em lại muốn mãi mãi rơi lệ, muốn . . . . . .”
Last edited by a moderator: 24/7/17