1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: tìm được ấy

      Đông mặc đồng phục màu đen, mang theo huy hiệu khách sạn, dẫn hai người thư ký, bước nhanh ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, căn dặn thư kí hành chánh đứng ở ngoài cửa : "Tổng Giám đốc có lệnh, khẩn cấp tìm cho được Đường Khả Hinh! ! lập tức đem tài liệu liên quan đến ấy cho chúng tôi, thân phận chính xác nhất của ấy, còn có hoàn cảnh làm việc và bạn bè hằng ngày của ấy, đều phải tìm ngay!"

      "Dạ!" Thư kí hành chánh lập tức trở về đến phòng làm việc, tra tìm tài liệu!

      Cuộc tranh tài diễn ra càng lúc càng quyết liệt, đầu bếp trưởng Khách sạn Á Châu, dẫn đầu bếp nhà hàng Pháp, đầu bếp nhà hàng Tây, đầu bếp nhà hàng Trung Quốc, ngừng ra ra vào vào, đưa lên từng món thức ăn, nhân viên phục vụ cũng từng người nối đuôi, chậm rãi đưa lên các loại rượu đỏ quý. . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lạnh nhìn tất cả chuyên gia pha rượu ưu tú phát huy tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhất, chỉ có Laurence trong suốt cả quá trình, ánh mắt chưa bao giờ buông lỏng, ông ta là người đàn ông sáng lập ra huyền thoại, cho nên ông ta rất thích tìm ra nhân vật huyền thoại thực . . . . . .

      Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rối rít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, quản lý hành chánh càng ngừng gọi điện thoại của Đường Khả Hinh nhưng điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy, sau khi Đông nhận được tài liệu của Đường Khả Hinh, ngay lập tức phái vệ sĩ vội vàng ra đại sảnh Club tự mình tìm người.

      Bệnh viện.

      Nhã Tuệ ngồi ở bên giường bệnh, sâu kín nhìn Khả Hinh nằm ở giường trắng tinh, má trái quấn băng gạc, hai mắt nhắm lại buồn bã, khóe mắt vẫn vương nước mắt, trong lòng của đau nhói, nếu như lúc này Khả Hinh dự thi là chuyện hạnh phúc dường nào? Nỗ lực nhiều năm như vậy. . . . . .

      Nhã Tuệ dám nghĩ thêm nữa, biết ngủ liền nghẹn ngào an ủi: "Khả Hinh, cần lo nghĩ chuyện so tài, sau này có cơ hội chúng ta lại tham gia, được ?"

      Đường Khả Hinh nằm ở giường, nhắm mắt, mọi thứ xung quanh đều đen tối, nhưng dường như thấy hình ảnh duy nhất có màu sắc, cha dẫn mình tới hầm rượu đỏ, chỉ vào từng chai rượu đỏ, ôn tồn chậm rãi giới thiệu: "Đây là Xích Hà Châu, đây là Phẩm Lệ Châu, đây là Xà Long châu. . . . . . để phân biệt được các loại rượu, ra rượu đỏ là bài tập đơn giản nhất, bởi vì người chưng cất rượu ở bất kỳ thời điểm nào trong điều kiện thuận lợi về gió sương, ánh sáng mặt trời, dùng nhiều loại giống nho, chưng cất với nhau, rượu đỏ tỏa ra mùi thơm khắp nơi, rượu đỏ là sáng tạo của người chưng cất rượu và cũng là sinh mệnh thứ hai tỏa sáng của quả nho. . . . . . Phải biết rằng bản thân sinh mệnh lặp lại, chúng ta đối mặt với rượu đỏ, sinh mệnh thứ hai, càng phải quý trọng sinh mạng tốt đẹp của mình. . . . . . Khả Hinh, con phải nhớ cha lời , cho dù trong tương lai có bao khó khăn xảy ra, cũng phải quý trọng cơ hội trong tay có thể làm cho mình hạnh phúc. . . . . . nên bỏ qua cơ hội mà số mạng cho con. . . . . . Bởi vì. . . . . . Có lẽ đối với vài người, có thể cơ hội chỉ có lần. . . . . . Mất cũng quay trở lại. . . . . ."

      hai mắt Đường Khả Hinh đóng chặt đột nhiên run mạnh cái, lông mi trào ra nước mắt buồn bã.

      Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Khả Hinh như vậy nóng lòng muốn an ủi, ngờ vừa khéo điện thoại di động vang lên, vội vã liếc mắt nhìn là điện thoại của đồng nghiệp liền ra ngoài, đoán chừng là đến cuộc thi, nhớ ngày đó, Khả Hinh nộp đơn tham dự cuộc thi của Khách sạn Á Châu, biết nội quy quy định của khách sạn rất nghiêm cũng tránh để người đàm tiếu cho nên che giấu thân phận bạn bè của mình và Đường Khả Hinh, vừa ra ngoài vừa nghe điện thoại, tiếp tục diễn biến cuộc thi của khách sạn. . . . . .

      Đường Khả Hinh chậm rãi mở đôi mắt đẫm lệ, nghĩ tới lời của cha, nặng nề quay về thế giới của mình, lời thấm thía như vậy, hy vọng nhiều như vậy, thở hổn hển, ngồi thẳng người dậy, rơi lệ liếc mắt nhìn dải băng cột vào người mình, cắn răng dùng hết hơi sức, xoay cổ tay, muốn giãy giụa ra khỏi dải băng, bất đắc dĩ bác sĩ vì sợ tự tổn thương nên buộc dải băng chặt, nước mắt của lăn xuống, cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng, cố sức giật cổ tay sưng đỏ, cho đến nổi trầy da bầm tím rốt cuộc cởi bỏ được dải băng! !

      thở dốc hơi, tự do, nức nở rơi lệ, đôi tay run lẩy buông lỏng dải băng người, cố nén vết thương sau vai, vừa muốn bước chân trần xuống giường, ai ngờ thân thể chợt choáng váng, cả người té xuống, gương mặt bị thương đập trúng lên góc mép giường, máu tươi tràn ra, cơn đau thấu tim phổi làm cho ngã mặt đất, đau đến sắp hít thở thông, cắn răng chịu đựng đau đớn, mặc cho máu tươi từ mặt chảy xuống, hai tay chống chặt mặt sàn cứng rắn, chuẩn bị muốn bò dậy, ngờ lại ngất xỉu ngã xuống sàn. . . . . .

      Nhã Tuệ nghe được tiếng động liền vội vàng cúp điện thoại, vào bên trong phòng bệnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh ngã xuống đất, mặt, người tất cả đều là máu tươi, khiếp sợ nhào tới thét to: "Khả Hinh . . . . . ."

      Đường Khả Hinh nắm chặt hai tay của người bạn thân, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, khóc : "Tôi muốn tham gia cuộc thi! Tôi nhất định muốn tham gia cuộc thi! Tôi thể để cho cha thất vọng! ! Tôi thể để cho ông ấy thất vọng! Tôi là hy vọng duy nhất trong cuộc đời ông ấy! Tôi muốn thi! Tôi muốn thi! Nhã Tuệ, giúp tôi !"

      Nhã Tuệ ôm lấy người bạn thân, khóc : "Dáng vẻ như thế này còn muốn thi sao? Cho dù thi, nhưng mặt của làm thế nào? đừng như vậy, buông tha . . . . . ."

      "Tôi muốn! ! Tôi muốn buông tha! !" Đường Khả Hinh đột nhiên lắc đầu, kích động muốn chống lên thân thể run rẩy, nhưng đột nhiên choáng váng té ngã! !

      Nhã Tuệ hoảng sợ ôm chặt bạn thân, nhìn ra ngoài khàn giọng kêu to: "Bác sĩ . . . . . . mau tới đây! ! Bệnh nhân ngã xuống, vỡ vết thương rồi! !"

      Bác sĩ và y tá mau chóng chạy vào, thấy tình huống này, kinh hãi lập tức nhào tới trước, chích thuốc giảm đau cho , rồi đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt cầm máu. . . . . .

      "Mau! !" Bác sĩ ném ống nghe bệnh, tự mình ôm lấy Khả Hinh đặt lên giường di động, cùng y tá nhanh chóng đẩy ra ngoài, Nhã Tuệ vừa theo ra ngoài, vừa đau lòng rơi lệ nhìn bạn thân vẫn còn giường di động, gào khóc thê thảm, căng thẳng vội vã nắm tay Khả Hinh, : "Khả Hinh, phải kiên cường lên! Đừng nghĩ đến cuộc thi! Nhất định sau này chúng ta có cơ hội lần nữa! ! Nhất định có!"

      Đường Khả Hinh lại cuốn rúc vào giường di động, mặc cho máu tươi chảy ra, nắm chặt tay của bạn thân, cầu cứu khóc : "Nhã Tuệ, hiểu tôi mà, tôi nhất định phải tham gia cuộc thi, dẫn tôi , tôi muốn tham gia cuộc thi . . . . . . tôi thể để cho cha thất vọng! ! Tôi cầu xin , Nhã Tuệ! ! Mang tôi thi . . . . . . Nhã Tuệ. . . . . . Tôi cầu xin . . . . . . "

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng rơi lệ nhìn người bạn thân được đưa vào phòng cấp cứu, vẫn vươn tay về phía mình, ánh mắt lộ ra đau thương tuyệt vọng, trong lòng của đau nhói, ngồi xổm ở bên cửa phòng cấp cứu, che mặt nức nở.

      Đại sảnh bữa tiệc!

      Cuộc tranh tài vẫn diễn ra, mọi người nghỉ ngơi giữa buổi, Đông nhanh chóng tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cúi người xuống : " tìm được ấy rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi mặt hơi nghiêng, chậm rãi hỏi: "Ở nơi nào?"
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Hủy bỏ

      Đông giọng với Tưởng Thiên Lỗi: " ra là Đường Khả Hinh và Phó Giám đốc Nhã Tuệ nhà hàng Tây chúng ta là bạn thân, rạng sáng đêm qua, nghe ấy Đường Khả Hinh bị thương nằm viện nên chạy tới chăm sóc, đây là người nhà của Nhã Tuệ , vừa rồi chúng tôi gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, ấy cũng nhận.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lúc này mới nhớ tới sáng nay Nhã Tuệ gọi điện thoại cho mình, nghe giọng của rất gấp, ánh mắt lóe lên rồi chớp cái, nhớ tới đêm qua, sau khi mình rời Đường Khả Hinh mình đứng ở giữa đường tối tăm. . . . . .

      Đông đứng ở bên, chờ đợi lúc, mới hơi nghi ngờ cúi người, nhắc nhở. . . . . ."Tổng Giám đốc?"

      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nề hỏi: " ấy bị thương như thế nào?"

      Đông lại : "Tình huống cụ thể lắm, chỉ nghe người nhà của Nhã Tuệ , bị thương nghiêm trọng nhưng mà vì con vẫn nhận điện thoại, cho nên có cách để thông báo."

      Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ lúc liền lạnh nhạt : "Nếu cũng bị thương nằm viện, khả năng tới đây dự thi lớn, hủy bỏ tư cách thi của ấy "

      Đông nhìn cái, khẽ gật trả lời: "Vâng . . . . ."

      "Tổng Giám đốc, cậu biết tình hình của kia sao?" Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút quan tâm hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nghiêng người, chậm rãi với Laurence: "Nghe hôm nay ấy bị thương nằm viện, tình trạng tương đối lạc quan cho nên tới."

      "Ồ. . . . . . đáng tiếc." Laurence thất vọng .

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.

      ***

      Giường di động được nhàng đẩy ra, Đường Khả Hinh nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm lại hai mắt, nằm ở giường, thoi thóp thở.

      Nhã Tuệ lo lắng đứng lên, nhìn bộ dáng của bạn thân trong lòng lại đau nhói, vội vàng nắm bàn tay bé của , nhìn , lặng lẽ rơi lệ.

      Hai người y tá nhìn Nhã Tuệ tận tâm tận lực vì bạn bè như vậy nên có chút quan tâm hỏi: " ấy xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao có thấy người nhà của ấy tới thăm ấy? Dù sao lúc yếu ớt nhất ai cũng rất mong người nhà. Nếu như có người nhà của ấy ở bên cạnh, có thể tốt hơn chút, đến nỗi quá xúc động. . . . . ."

      Nhã Tuệ sững sờ, sâu kín nhìn gương mặt tái nhợt của bạn thân, chợt nhớ tới hôm nay là ngày 03 tháng 10, vừa vặn là sinh nhật của cha Khả Hinh, từng hứa với cha mình, sau cuộc thi phải đến nhà giam thăm ông. Nghĩ tới đây, suy nghĩ chút rồi theo y tá đẩy Khả Hinh vào phòng bệnh. . . . . .

      "Hả? Điện thoại di động của ai rơi sàn?" Y tá nhìn điện thoại di động màu trắng sàn, kỳ quái hỏi.

      Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ tới, vừa rồi nhào vào xem Khả Hinh điện thoại di động của mình rơi sàn, vội vã nhặt lên điện thoại di động, nhàng xoa xoa, lại phát điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ từ khách sạn, có thể Giám đốc thúc giục mình về khách sạn làm, nghĩ nhiều, liền gọi điện thoại về nhà để ba mẹ tới đây chăm sóc chút, mình phải ra ngoài.

      Khả Hinh nằm yên giường bệnh, bởi vì thuốc mê chưa tan vẫn ngủ say, Nhã Tuệ nhìn thời gian còn sớm nữa liền y tá giúp chăm sóc chút, rồi nhanh chóng ra bệnh viện, lúc ở gần bệnh viện mua cái bánh ngọt nho sau đó lên tắc xi, đưa tiền : "Đến nhà giam Tây Hoa!"


      Chương 31: Mang theo người tới gặp chú

      Sau khi tắc xi ở trong thành phố chạy lúc lâu, rốt cuộc lái vòng quanh đường núi phía trước, Nhã Tuệ quay mặt sang nhìn ngoài cửa xe trong suốt, tòa nhà nằm đỉnh đồi cao gần ngay trước mắt. . . . . .

      Hai tròng mắt của nóng lên, nước mắt chảy xuống, lại vội vàng lau sạch, vội vàng móc tiền trả cho tài xế tắc xi rồi bước nhanh xuống xe, vào cửa chính nhà giam, sau khi ghi danh, liền được hai cảnh sát dẫn mình qua đầu hành lang dài u ám. . . . . .

      Nhã Tuệ có chút căng thẳng, dọc theo hành lang u ám về phía trước, nhìn vách sắt cứng rắn hai bên trái phải, nghĩ tới nơi này có bao nhiêu linh hồn phạm tội bị giam giữ ở bên trong? Sinh mạng cách nào ra ngoài, giống như số mạng biến thành ma quỷ bấu chặt cổ họng của bọn họ, trong lòng của càng lúc càng có cổ cảm giác hít thở thông, giống như có thể nhìn thấy đôi mắt trầm, lườm sinh linh thiện lương thế gian.

      Nhã Tuệ nắm chặt dây hộp bánh ngọt, bước chân hơi nhanh theo cảnh sát tới trước cửa sắt, cảnh sát dùng mật mã mở ra cánh cửa sắt vừa dầy vừa nặng, nhìn Nhã Tuệ.

      Sắc mặt Nhã Tuệ hơi nặng nề, cầm bánh ngọt vào ngồi ở cái ghế trước bàn gỗ, đầu ngón tay có chút run rẩy đem bánh ngọt đặt ở bàn, nhìn cánh cửa sắt cái, cánh cửa kia vẫn đóng chặt, hai tròng mắt của vẫn nhịn được đỏ bừng, cánh cửa sắt này nhiều năm trước từng đóng lại toàn bộ cuộc sống của người đàn ông lương thiện. . . . . .

      Nhiều năm trước, trận cháy kia vẫn còn ở trong lòng của mỗi người, khi đó, toàn bộ xung quanh tràn đầy tiếng khóc thét, tiếng kêu thảm thiết, còn có người cha đáng thương của Khả Hinh, vì người nhà, chịu đựng tất cả thảm cảnh mà đẩy mọi người ra khỏi đám cháy. . . . . .

      Khi đó Khả Hinh còn tuổi, biết cha sắp bị bắt, khóc quỳ gối trước mặt chú cảnh sát, lôi kéo chú tay rơi lệ cầu xin: " phải cha của cháu làm! ! phải cha của cháu làm! Chú, cháu cầu xin các người, thả cha cháu! Cháu cầu xin các người! Cha cháu là đầu bếp ưu tú nhất đời! Ông ấy biết làm chuyện như vậy! ! Nhất định ! Cháu cầu xin các người thả cha của cháu! Cháu cầu xin các người! Cháu dập đầu xin các người! Cháu dập đầu xin các người! !"

      bé Khả Hinh khóc lóc hết lời, lập tức hai tay chống mặt đất, càng ngừng đầu đập đầu xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu, xin các chú cảnh sát, xin mọi người!

      Chuyện cũ mồn trước mắt, tất cả hình ảnh cũng đau thấu tim phổi.

      Nhã Tuệ đắm chìm trong trí nhớ, đau lòng rơi lệ, lại nghe được đối diện cửa vang lên "bang" tiếng, truyền đến loạt tiếng bước chân!

      "Đường Văn Chí! !" cánh cửa khác mở ra, hai người cảnh sát vào, nhìn về phía ngoài cửa la hét !

      Nhã Tuệ lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn.

      Rốt cuộc, nghe được loạt bước chân mềm nhũn còn hơi sức chậm rãi truyền đến, kéo theo bóng dáng nhàn nhạt, ông già hiền lành mặc quần áo phạm nhân màu xám nhạt, mang giày vải rách nát, thân hình còng xuống, gương mặt tiều tụy, hai mắt tang thương vội vàng lộ ra chút nụ cười, xuất tại cạnh cửa, hai tay bị xích sắt khóa lại, lơ lửng ở giữa trung, đến hy vọng nhìn ngó, lại nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở bên trong phòng thăm tù, ông sững sờ, mặt lộ ra chút thất vọng, mới miễn cưỡng cười : "Nhã Tuệ?"

      "Chú!" Nhã Tuệ lập tức đứng lên nhìn về phía Đường Văn Chí, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gọi : "Cháu tới thăm chú. Hôm nay là sinh nhật của chú, chúc chú sinh nhật vui vẻ."

      "Aiz. . . . . . Cám ơn cháu, khó được cháu có lòng tới chuyến!" Đường Văn Chí vội vàng nở nụ cười, đạp bước chân mềm nhũn còn hơi sức, ngồi ở trước mặt Nhã Tuệ, hai tay đầy sẹo, chống mặt bàn, có chút lo lắng nhìn hỏi: "Khả Hinh. . . . . . Tại sao hôm nay tới? Có phải tham gia cuộc thi hay ? Tình huống như thế nào? Con bé được chọn chứ?"

      Nhã Tuệ nhìn hai mắt già nua của Đường Văn Chí, lộ ra ánh sáng mong đợi, nếp nhăn khổ sầu mặt làm cho ông ta thoạt nhìn già nua hơn so lần trước, ánh mắt khỏi đỏ lên, nhưng vội cười : " ấy. . . . . . tham gia cuộc thi, bởi vì thời gian quá gấp. . . . . . Cho nên thể tới, nhờ cháu mua cho chú ổ bánh ngọt. . . . . ."

      Đường Văn Chí nghe xong, giống như thở phào nhõm nở nụ cười vui vẻ : "Chú biết ngay con bé này cố gắng. . . . . . Có thể thi đậu chuyên gia pha rượu là mơ ước của nó a. . . . . . sinh nhật của chú phải chuyện quan trọng, bảo nó đừng nghĩ tới. . . . . . sau khi thi xong nghỉ ngơi mấy ngày, tới cho chú nghe tin tức tốt. . . . . . chú có lòng tin với con bé, từ đứa bé rất nỗ lực. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghe ông như vậy, trong lòng khỏi chua xót, nước mắt nhịn được muốn rơi xuống, vội vã hít mũi cái nuốt nước mắt trở về mới miễn cưỡng cười : "Chú yên tâm. Nhất định Khả Hinh cố gắng nỗ lực để thi. Chú. . . . . . đầu chú lại thêm mấy sợi tóc trắng rồi. . . . . . Ở trong có tốt ?"

      Đường Văn Chí chậm rãi cười tiếng, : "Tốt. . . . . . Sống rất tốt. . . . . . Bảo Khả Hinh đừng lo, gần đây thức ăn nhà giam tốt hơn, chú ở nhiều năm như vậy cũng quen rồi, bình thường có việc gì nhận vá chút quần áo, mở đất hoang, cuộc sống cũng tệ, nhưng đôi mắt có chút tốt lắm, ở trong tù chú có người bạn cũng giễu cợt sau này con mang con rể đến thăm chú, chú nhìn cũng biết. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghe lời này, nhớ tới Khả Hinh bị hủy nửa bên mặt, nghẹn ngào vội vã : "Khả Hinh xinh đẹp đáng như vậy vẫn luôn có rất nhiều người thích, tương lai nhất định người thương Khả Hinh, chăm sóc cho Khả Hinh! Đến lúc đó, nhất định ấy mang theo người tới gặp chú, kính trọng chú, hiếu thuận với chú. . . . . ."

      Đường Văn Chí gật đầu cái, hai mắt già nua rũ xuống, biết có lẽ mình đợi được ngày này liền ngẩng đầu lên, có lỗi nhìn Nhã Tuệ : "Nhã Tuệ a, chú vô dụng, đời này chỉ có thể ở trong nhà giam, người làm cha như chú đây thể chăm sóc tốt cho con , để cho con bé bị rất nhiều khổ sở. . . . . ."

      Đường Văn Chí đột nhiên nghẹn ngào nơi cổ họng, vội vàng cúi đầu, lau nước mắt gương mặt thương tang, có chút nghẹn ngào : "Cháu. . . . . . xem như làm giúp chú chuyện, chăm sóc cho Khả Hinh nhiều chút, kiếp sau chú làm trâu làm ngựa cũng đền đáp cả nhà cháu. . . . . . Đứa bé này, có lúc, biết chăm sóc mình, luôn quên ăn cơm, đặc biệt sợ mình, cháu có thời gian trò chuyện với nó nhiều chút, đến nỗi để cho nó đơn cảm giác mình là đứa bé cha mẹ . . . . . ."

      Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, vội vàng cúi đầu, nghẹn ngào : "Chú, chú đừng như vậy, nếu nhờ có chú, cả nhà cháu chết đói từ mười mấy năm trước. . . . . . Chú yên tâm . . . . . . Cháu chăm sóc ấy tốt. . . . . . Cháu nhất định chăm sóc cho ấy tốt. . . . . ."

      Đường Văn Chí nghe lời này yên lòng cười tiếng, gật đầu cái, hai mắt già nua nhìn về phía xa xa, giống như nhìn thấy được nụ cười ngọt ngào khuôn mặt xinh đẹp của con , : "Hi vọng Khả Hinh có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: bản thân mình

      Nhã Tuệ thăm chú Đường xong, xách theo túi xách, mệt mỏi còn hơi sức vào cửa bệnh viện, qua đoạn bên đài phun nước dưới ánh mặt trời, nhất thời mặt xét qua tia nắng nhàng ấm áp, dừng bước lại, vươn tay soi ánh mặt trời, nhìn lòng bàn tay trong suốt nổi lên màu hồng sáng bóng, nhớ tới Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hai mắt trong suốt, còn có nụ cười dịu dàng ngọt ngào, lòng của lại đau nhói……

      “Lúc nãy bị hủy khuôn mặt tới Bệnh viên chúng ta ở trong phòng bệnh cắt cổ tay tự sát rồi, đáng thương……” Có nữ y tá cùng đồng nghiệp lúc ra ngoài, thấp giọng kể.

      phải chứ? Bị thương nặng thế nào, sao lại tự sát?” Đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên.

      “Má trái bị phá hủy!”

      Nhã Tuệ nghe lời này, trong lòng hoảng hốt, nắm chặt dây túi xách nhào tới khu nội trú, chạy qua hành lang dài, thở hổn hển gấp gáp dừng ở trước cửa phòng bệnh, quả nhìn thấy cả phòng bệnh bị bác sĩ, y tá chen lấn, bên trong càng ngừng truyền đến kêu gào của Khả Hinh, ba mẹ của mình hết sức giữ chặt Khả Hinh, nằm ở giường bệnh khổ sở giãy giụa, cổ tay trái bị cắt máu tươi, khóc thét thê lương, khàn giọng kêu gào: “Để cho tôi chết ! Để cho tôi chết ! ! Mặt của tôi như thế này, để cho tôi chết , tôi được thi, mặt của tôi có, cuộc đời của tôi cũng xong rồi. Tôi sống nổi, để cho tôi chết ! !”

      Nhã Tuệ vừa khóc vừa xông tới, cũng thấy Khả Hinh đẩy ra cha mẹ của mình, muốn xông tới vách tường, bác sĩ và y tá lập tức ngăn ở bên tường, đón được thân thể của , lại muốn tiêm cho thuốc an thần nhưng Nhã Tuệ đột nhiên tức giận vạch đám người, thậm chí đẩy bác sĩ, từ trong túi xách của mình lấy ra cây dao ném xuống đất, khóc : “ chết ! ! Bây giờ chết ! ! Tất cả mọi người đừng ngăn ấy! người nếu muốn sống, vậy hãy để cho ấy chết ! ! Các người ngăn cản được sao? Hôm nay ấy chết được, ngày mai ấy cũng chết!”

      Cả phòng bệnh bác sĩ và y tá đột nhiên dừng lại, sâu kín nhìn Khả Hinh.

      “Nhã Tuệ, con làm gì vậy?” Cha mẹ nóng lòng kêu lên.

      Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh nằm ở sàn nhà lạnh lẽo, máu tươi tay vẫn ngừng chảy ra nhưng chú ý, cuộn tròn thân thể, hai chân trần trụi, mặt dán mặt tường tiếp tục khóc rống…...

      Rốt cuộc Nhã Tuệ cũng nhịn được khổ sở, bật khóc to: “Tôi vừa mới thăm cha của ! ! Ông ấy còn chờ tin tức tốt của ! Cho nên, bây giờ tốt nhất chết ! ! Như vậy cũng chịu đựng thất vọng và khổ sở của cha ! ! Cũng chịu đựng ông ấy khổ sở cả đời ở trong tù! ! chết ! ! Máu trong tay sắp chảy khô, chết ! ! Tôi lại cũng chịu nổi nữa! ! Hai ngày nay tôi chịu đựng sợ hãi còn nhiều hơn cả đời! ! Tốt nhất bây giờ chết ngay , chúng tôi cũng cần chăm sóc ! ! Tôi cũng mệt mỏi rồi!”

      Đường Khả Hinh nhớ tới cha, nước mắt ngừng được chảy xuống, tay vịn ở mặt tường màu trắng, máu nhiễm đỏ cả mặt tường.

      Nhã Tuệ vẫn kích động với Đường Khả Hinh: “Gương mặt bị phá hủy có gì đặc biệt hơn người? ! Thân thể quan trọng sao? Thân thể do cha mẹ sinh ra! ! có thể sống được dễ dàng, còn muốn chết? Nếu mặt của bị phá hủy, chúng ta thể thay đổi cuộc sống khác sao? Nếu có ai mình, chúng ta bản thân mình được ? Chúng ta bản thân mình được ?”

      Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá nghe những lời này hốc mắt cũng nhịn được đỏ thắm……

      Cha mẹ của Nhã Tuệ càng thêm đau lòng rơi lệ.

      Đường Khả Hinh vẫn khổ sở nức nở, nước mắt và máu cùng nhau dọc theo khuôn mặt lăn xuống.
      Last edited: 15/1/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Biến mất

      Nhã Tuệ đột nhiên còn hơi sức quỳ gối trước mặt của Đường Khả Hinh, kìm lòng được nữa bật khóc : "Khả Hinh. . . . . . Hôm nay tôi thăm cha của , tôi rất sợ rất đau lòng, tôi có dũng khí cho ông ấy biết mọi chuyện gặp phải! Sau này tôi cũng có dũng khí cho ông ấy biết, con của ông chết. . . . . . mặc dù tại tôi ở trước mặt của nhưng trong lòng của tôi là ánh mắt của cha , đơn như vậy, hy vọng như vậy, mong đợi như vậy. . . . . . Nếu thương cha mẹ của mình, vì bọn họ, phải sống tốt! ! Phải sống tốt. . . . . . Tôi cầu xin . . . . . . Tôi muốn nhìn gương mặt đau lòng của chú, ông ấy chẳng khác nào như người cha thứ hai của tôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nằm mặt đất, nhớ tới hình ảnh đơn của cha ở trong tù, đột nhiên kích động khóc lên: "Cha! Con xin lỗi cha! Con xin lỗi cha . . . . . . "

      Nhã Tuệ cũng rơi lệ ôm chặt người bạn thân, cùng với khóc rống lên, vừa khóc vừa : "Khó khăn cũng qua, bước tới bước nữa thôi. . . . . . Khả Hinh. . . . . . bước tới bước nữa thôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vẫn khổ sở mệt mỏi khóc thút thít nhưng ra lời. . . . . .

      Khổ sở, tuyệt vọng, khóc lóc theo thời gian rồi cũng qua , cho dù muốn đối mặt , nhưng vẫn phải đối mặt. . . . . .

      Mặc dù Khả Hinh còn sống nhưng mỗi ngày như xác chết nằm ở giường bệnh, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm người lui tới phòng bệnh, thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng hoảng sợ, dần dần từng hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát đáng , bắt đầu trở nên sợ hãi, trở nên im lặng. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng nhìn bộ dáng bạn thân như vậy, vừa mới muốn mở miệng khuyên nhủ nhưng cha mẹ khẽ thở dài, tới : "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải cần ít thời gian mới có thể bình tĩnh lại, trước kia Đường ngồi tù, phải Khả Hinh cũng khóc lâu sao? Để cho con bé yên lặng chút , nên ép buộc nó quá chặt. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghe vậy chỉ sâu kín nhìn Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, bình tĩnh, hai mắt nhắm lại, nước mắt lăn xuống giống như phút chốc từ giả cuộc sống, từ giả sinh mạng. . . . . .

      tháng sau, đảo mắt vào mùa đông rồi, thời tiết dần dần trở lạnh, gió lạnh thấu xương từ mỗi góc bay vào trong cửa sổ, lạnh lẽo làm người giường bệnh tỉnh lại. . . . . .

      lại thấy rét lạnh nhưng thân thể lạnh lẽo nằm ở giường, biết băng gạc trắng dán má trái của mình mở ra đêm qua, hề tò mò với gương mặt của mình nữa, giống như đây chỉ là gương mặt xa lạ, lưu luyến nữa, cũng hy vọng, giống như người chết nằm ở giường. . . . . .

      Nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng động , đó là giọng của bác sĩ, nặng nề : " tháng rồi, vết thương mặt bệnh nhân khép lại rồi, chỉ là sau này phải tránh kích động, bởi vì bây giờ phần da tổn thương vẫn còn rất mỏng, dễ dàng bị tổn thương, bình thường cũng gắn ăn thức ăn cay. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghẹn ngào nức nở : "Bác sĩ, chẳng lẽ thể làm phẫu thuật cấy da sao? Mặc kệ tốn hao nhiều tiền nữa, cho dù táng gia bại sản, chúng tôi tuyệt đối buông tha Khả Hinh! Tôi cầu xin , cứu ấy. . . . . . Tôi quỳ xuống cầu xin . . . . . ."

      Khả Hinh nằm ở giường, sâu kín mở ra hai mắt, trong hốc mắt tràn ra nước mắt.

      Bác sĩ vội vàng đỡ Nhã Tuệ : " đừng như vậy. hiểu chuyện phẫu thuật cấy da, mặc dù cấy da có thể cải thiện da mặt nhưng khôi phục được khuôn mặt cũ, huống chi, cho dù muốn làm cũng phải chờ tới hai ba năm sau, xem xét trạng thái của da mới có thể quyết định có thể làm hay . . . . . . Tôi xem tình trạng của bệnh nhân này, cảm giác nên lạc quan. Phiền toái nhất, là làn da của ấy thuộc loại rất nhạy cảm, rất dễ dàng sinh ra di chứng đáng sợ! Cho nên. . . . . . tạm thời mọi người cần thiết lãng phí tiền bạc và thời gian ở bệnh viện, bệnh viện chúng tôi thương cảm hoàn cảnh khó khăn của gia đình, cũng như bệnh trạng đặc biệt của bệnh nhân cho nên giảm 10% viện phí cho gia đình. Nên xuất viện thôi. . . . . ."

      "Bác sĩ. . . . . ." Nhã Tuệ rơi lệ nhìn bác sĩ.

      "Xuất viện . . . . . . Sau này sắp xếp cuộc sống cho ấy kỹ chút. . . . . . Hủy gương mặt, quả là chuyện rất tàn nhẫn. . . . . . Chăm sóc cho ấy tốt, tháng nay, gia đình cũng cực khổ, lãng phí ít tiền bạc trị bệnh cho ấy, vết thương sau vai và khớp xương ngón tay khép lại cũng khá tốt, nhưng phải chú ý, sau này nên nhắc vật nặng để tránh cho cơ thể bị tổn thương, biết là người nào nhẫn tâm như vậy, quá tàn nhẫn. . . . . ."

      Bác sĩ lắc đầu cái, khẽ thở dài, rời .

      Nhã Tuệ rơi lệ, nhìn bác sĩ xa, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn cúi đầu, lau nước mắt, xoay người khẽ kéo cửa phòng bệnh chuẩn bị vào nhưng sững sờ, nhìn thấy giường bệnh trống trơn, chăn giường xốc xếch chồng lên cùng nhau, cửa sổ mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào. . . . . .
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Tô Thụy Kỳ

      Phố xá sầm uất!

      Dưới ánh mặt trời rực rỡ, khắp nơi xe cộ ồn ào, đường người đến người , nét mặt của bọn họ hoàn toàn biểu lộ cảm xúc, chỉ là qua lại vội vã.

      Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, mặc quần áo bệnh nhân trắng tinh, đôi tay cắm túi áo , mang dép, ngã nghiêng trái phải, mờ mịt ngỡ ngàng đường, thỉnh thoảng bị người đường va vào bả vai phát, vội vã cúi đầu, để cho mái tóc dài dơ dáy bẩn thỉu che ở má trái của mình, hai mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, ngân ngấn nước mắt.

      "Mẹ, người chị này làm sao vậy?" Có bé ngây thơ mắt to nhìn chằm chằm, chỉ vào mặt của Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi mẹ ở bên cạnh.

      " mau, có thể là người điên!" Người mẹ lôi kéo tay của con , vội nhìn Khả Hinh thần trí có chút thất thường liền nhanh chóng bước .

      Lúc này Đường Khả Hinh run rẩy ngẩng đầu, cẩn thận nhìn theo người mẹ dắt tay của con phía xa, nước mắt của lăn xuống, nghẹn ngào gọi : "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con nhớ mẹ. . . . . . Con rất nhớ mẹ. . . . . ."

      vừa mới dứt lời, đột nhiên sợ nhìn đám người lui tới bên cạnh dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình, tâm trạng của khỏi khủng hoảng, sợ hãi, từng bước thối lui đến trước cửa hàng tạo mẫu cao cấp nào đó, ngồi xổm xuống, cả người run rẩy nhìn đám người xung quanh, biết làm sao, giống như toàn bộ thế giới đều ghét bỏ mình, khinh bỉ mình. . . . . .

      chiếc Land Rover Suv màu đen dừng sát ở trước cửa hàng!

      Bên trong xe xuống người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu đen giản dị, vóc người giống như người mẫu, trong tay cầm hộp điều khiển từ xa, hướng về phía xe hơi lười biếng nhấn cái, bên trong xe sáng lên thanh hệ thống báo động mới xoay người chuẩn bị muốn vào cửa hàng tạo mẫu cao cấp, nhưng chợt dừng bước đứng ở trước cửa hàng, có chút ngạc nhiên nhìn đáng thương ngồi xổm ở trước tiệm, cả người quần áo bệnh nhân màu trắng, ánh mắt như vô cùng hoảng sợ, chớp mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ người khác thương tổn mình. . . . . .

      bình tĩnh nhìn lát mới chậm rãi đến trước mặt của kia, cúi đầu, gọi : "Hi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai như người mẫu ở trước mặt, ánh mắt như tia nắng mặt trời, chứa thông minh, bình thản, thong dong. . . . . .

      lập tức lui người về phía sau co lại, hoảng sợ nhìn !

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng hoảng sợ của Đường Khả Hinh, mặc dù tò mò nhưng vẫn mỉm cười hỏi : " ngồi ở cửa tiệm của tôi làm gì?"

      "À?" Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, mới phát ra sau lưng là cửa hàng tạo mẫu cao cấp, hoảng sợ lưng dán vào cửa kính, cúi đầu dám lên tiếng, theo bản năng mái tóc dơ dáy bẩn thỉu dài đến eo che kín má trái của mình.

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của liền thở dốc hơi, tay nhấn hộp điều khiển từ xa cái, hai cánh cửa kính sau lưng Đường Khả Hinh đột nhiên mở ra.

      Đường Khả Hinh giật mình, đột nhiên hoảng sợ đứng lên, căng thẳng đứng ở bên cạnh cửa hàng, ánh mắt có chút hoảng sợ nhưng tò mò muốn nhìn vào bên trong, liền thấy trong cửa hàng trang trí sang trọng và phong cách, trang phục tuyệt đẹp, treo đầy ở trong tủ kính thủy tinh, phòng trang điểm tinh xảo theo phong cách Châu Âu, mộng ảo giống như cung điện công chúa trong truyện cổ tích, còn có đồ trang sức đắc tiền và còn bố trí khu vực cắt tóc, bày ra quang cảnh vô cùng xinh đẹp. . . . . .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ xê dịch vị trí cho đến thối lui đến bức tường kính, đôi tay chống đỡ trước cửa kính, cả người vẫn hoảng sợ run rẩy.

      Tô Thụy Kỳ ôm hai vai, dường như rất kiên nhẫn nhìn .

      Đường Khả Hinh vẫn lên tiếng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ cái, lại vội vàng cúi đầu chỉ sợ người khác nhìn ra má trái của trọn vẹn.

      Tô Thụy Kỳ nhìn như vậy, bình tĩnh chớp mắt, cuối cùng làm ra quyết định, : "Vào . . . . . . Tôi dọn dẹp cho chút, mặc đồ này ở đường hù chết người ta."

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ lui về phía sau bước : "Tôi . . . . . Tôi có. . . . . . có tiền. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :