Chương 341: CHUYỆN TÌNH LÁ PHONG
Khắp nơi mảnh trắng xóa, là mưa, là sương, cũng phân .
Chỉ là, tất cả đều ướt đẫm.
Trời sáng, nhưng vẫn còn màu đen thê lương và mệt mỏi.
Dãy núi trùng điệp, cỏ cây ở trong sương mù rất chân , ngẫu nhiên con chim dũng cảm từ đầu cành cây sợ hãi kêu lên, ngay sau đó vỗ cánh bay cũng làm khuấy động những đóa hoa nhỏ màu vàng, màu đỏ đường núi mờ sương.
Lá nhỏ nhỏ giống như quét qua ánh sáng, nước mưa giống như nước mắt tí tách rơi xuống.
Bậc thang lên ̉nh núi, sáng sớm hôm nay cũng ướt đẫm như thế.
Chân núi truyền đến thanh gậy gỗ gõ mặt đất.
bóng dáng màu hồng ở dưới chân núi dần dần di động bước chân lên .
thanh gậy gỗ gõ xuống đất càng ngày càng gần.
Rốt cuộc nhìn thấy .
khoác áo mưa màu hồng, mặc quần áo thể thao màu trắng, tay cầm gậy gỗ, chống xuống, trong lúc nước mưa rơi vào người của mình thẳng người lên , vừa vừa thở dốc nặng nề, bàn tay bé tái nhợt, nắm gậy gỗ, để mặc cho nước mưa xuống dưới, lạnh, rất lạnh, thân thể của run rẩy, nhưng vẫn cố chấp về phía trước, từng bước từng bước, rất đơn, rất gian nan.
Hai tròng mắt của hoàn toàn bình tĩnh và lạnh lùng, mặt hơi ươn ướt, thậm chí sương mù xẹt qua trán và khuôn mặt trắng nõn, tay cầm gậy gỗ chống mặt đất, mặt bởi vì mệt mỏi và còn chút sức lực nào mà khổ sở cau mày, thở ra luồng khí trắng, ngay sau đó biến mất ở trong khí lạnh băng, lại đạp bậc thang đá, qua đám hoa nhỏ lạnh lẽo ướt át, bọn chúng tuyệt đối xinh đẹp như hoa hồng đêm qua, nhưng có sức sống mạnh mẽ.
Đúng vậy, có người nào hiểu, , từ cha vào nhà giam, mẹ tái giá, bị trai xem như ôn dịch vứt bỏ, có thể ở trong cuộc đời thê lương, má trái trọn vẹn, mở lòng tiếp nhận phần tình , điều này cần có bao nhiêu dũng khí? Cuộc sống của , ra lúc về phía trước vẫn bị vô hạn xé rách, cha bị tội phóng hỏa, vận mệnh của mẹ bi thảm, má trái trọn vẹn, còn có vô số vô số con người ghê tởm xé rách hoàn toàn cuộc sống của , rất vất vả, rất kiên cường, mới có thể khâu lại từng mảnh từng mảnh cuộc sống hoàn chỉnh của mình, trong quá trình này, từ lúc còn đều hiểu hơn so với bất cứ ai, nếu như muốn lấy được vật, cố gắng hơn người bình thường gấp trăm lần, ngàn lần, bao gồm tình . . . . . .
chút chua xót dâng lên trái tim.
nhanh chóng xoay tay mỏi nhừ, cầm gậy gỗ tiếp tục chống bậc thang đá, từng bước từng bước lên núi.
Lúc này, lời của cha, lời của mẹ, tất cả đều biến mất trong thế giới của , bởi vì tình , chỉ có thể tự mình chịu đựng, con đường này chỉ có thể tự mình , tự mình lĩnh ngộ.
Hai tròng mắt của dần dần lộ kiên cường, cám ơn tất cả khổ sở qua, trong lúc bi thương như thế, quá khứ đã tạo nên kiên cường, giống như bức tường kiên cố lấp kín bảo vệ mình chặt, mắt thấy sắp đến đỉnh núi, nhưng khắp nơi xung quanh càng lúc càng ướt đẫm, đình nghỉ mát đỉnh núi chìm vào trong mảnh trắng xóa, hai tròng mắt của lên ánh lệ, nhưng tay vẫn cầm gậy gỗ, mệt mỏi cắn chặt răng, khổ sở về phía trước, mặc dù đầu óc ảm đạm, tay cầm gậy gỗ đau nhức còn hơi sức, hai chân giống như phải là của mình, nhưng vẫn hít sâu hơi, đạp lên bậc thang cuối cùng, đứng ở chỗ cao nhất đỉnh núi, nghiêng nhìn dãy núi bên kia, đột nhiên kích động mỉm cười, mệt mỏi chậm rãi đến đình nghỉ mát ở kia đầu, đứng ở ven đỉnh, tiếp tục nhìn phong cảnh dưới chân núi.
“Cha. . . . . .” thở hổn hển, lau nước mưa lạnh băng trán chảy xuống, hai mắt nổi lên hơi nước, nhìn dãy núi phía trước, mỉm cười nghẹn ngào : “Con tới đỉnh núi, thời tiết rất lạnh, thống khổ có thể đóng băng ở chỗ này hay ? Hãy để thời gian theo con được ?”
Cả rừng núi, giống như là cả vũ trụ, có đáp lại .
Đường Khả Hinh lại thở ra luồng khí trắng, đột nhiên mỉm cười : “Con hiểu rồi.”
Đúng vậy, có lẽ hiểu hơn so với ai khác, cái loại cảm giác bị vứt bỏ, hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, trong đáy lòng của , có lẽ nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi đến, nhưng lại muốn bảo vệ chút hi vọng so với ai khác, mặc dù chỉ có chút hi vọng.
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh nhanh chóng đưa bàn tay bé lạnh lẽo, lau nước mắt nóng hổi mặt, đột nhiên cảm thấy bi thương tập kích tới, thở mạnh hơi, hướng về phía thế giới nghìn vạn dặm bóng người, thân thể hơi khổ sở run run, cũng nhịn được, ngẩng đầu đón mưa phùn lạnh lẽo, khóc rống lên, nước mắt từng viên lăn xuống, tiếng kêu khóc càng lúc càng khàn khàn, nói ra được lời gì, cũng chỉ hướng về phía thế giới lạnh lẽo vô tình, sắc mặt tái nhợt kêu khóc, tình vất vả, tình đơn, bởi vì tình là chuyện hai người, nhưng tình của , lại chen vào người thứ ba, cho nên phải là người thứ ba chịu khổ sở.
thân thể mảnh mai làm thế nào chịu đựng nổi khổ của hai người?
Bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng, tiếp tục ở trong thế giới trắng mịt mờ, bi thương thống khóc, bởi vì biết có một số chuyện, phải cáo biệt, hôm nay tới, tự tay mai táng một chút tình chấp nhất cuối cùng, nước mắt giống như ánh sáng những con đôm đốm trong suốt thuần khiết, bay nhẹ trung, để cho nó theo gió tan theo thời gian, khóc thút thít nhìn ánh sáng này, ngừng khổ sở, sinh mệnh đứng vững hướng về thuần khiết, vẫy tay chào tạm biệt.
Tình à, nghe qua câu chưa? làm được người của , vì khóc xé lòng một lần, bởi vì khi khóc hết lần này, có thể bao giờ như trước nữa.
Bệnh viện, phòng nghỉ ngơi VIP.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu trắng, đứng ở trước kính toàn thân, lạnh lùng sửa sang lại áo sơ mi đen, liếc mắt nhìn Đông , im lặng giơ tay lên.
Đông lập tức cầm hộp nhung màu đen, mở nhẹ ra, tới trước mặt của .
tự mình nhận lấy corsages màu xanh dương, cài trước ̉ áo, mới trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua gì rồi hả ?”
“À?” Đông có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía .
Tưởng Thiên Lỗi tự mình chỉnh sửa tây trang chút, mới nhìn hốc mắt Đông ửng đỏ ở trong kính toàn thân, hỏi nữa: “Tối hôm qua sau khi ra phòng bệnh nói gì với Hạo Nhiên?”
“. . . . . . . . . . . .” Đông cúi đầu, nắm cái hộp , dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía .
Đông suy nghĩ chút, mới dịu dàng : “Tôi nói Tổng Giám đốc Trang xem Khả Hinh chút. . . . . . tối hôm qua ấy có thể ở rạp chiếu phim chờ . . . . . . Chờ buổi tối thì làm thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn .
Đông có chút cảm thán : “Chẳng may. . . . . . ấy cũng giống như tôi, ôm bó hoa hồng chờ thì sao ?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, cúi xuống nhìn nước hoa bày đầy trước bàn, chọn lựa nước hoa thích hợp cho mình hôm nay, mới : “ ấy ngốc như vậy.”
Đông dám lên tiếng.
Ngón tay Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua lọ nước hoa trước bàn, im lặng trong chốc lát, mới hỏi: “Tối hôm qua Hạo Nhiên có ?”
“. Rất lo lắng chạy .” Đông .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.
Đông lại dịu dàng : “Tối hôm qua tôi biết chút tình huống, bên Tổng Giám đốc Trang có tin tới đây, nhưng buổi sáng hôm nay, lúc tôi tới bệnh viện, mới nhìn thấy bác sĩ chữa bệnh cho Khả Hinh lần trước tối hôm qua Khả Hinh mắc mưa, sốt gần 42 độ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía .
Đông hơi cười khổ : “ ấy còn ngốc hơn tôi, nếu như trời mưa, tôi sẽ đứng nơi đó.”
Tưởng Thiên Lỗi muốn nghe nhảm, chỉ hỏi: “Người đâu? Khỏe chưa?”
Hôm nay tâm trạng của Đông giống như có chút kích động, có lẽ bởi vì ngày hôm qua gái kia làm xúc động tâm linh của mình, trong đáy lòng có cơn tức giận từ từ dâng lên, mặc dù ́ gắng đè nén xuống, nhưng giọng vẫn có chút cứng rắn: “ thấy.”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cái, giọng hơi nặng nề hỏi: “Cái gì gọi là thấy?”
“Tôi lắm. . . . . . Cũng chỉ nghe y tá , tối hôm qua bọn họ ở bên Khả Hinh mãi cho đến 3 giờ sáng, sau khi xác định ấy hạ sốt mới nghỉ ngơi, ngờ khi bọn họ tỉnh lại, Khả Hinh thấy, tại người của Tổng Giám đốc Trang lo lắng tìm ấy.” Đông có chút đau lòng .
“Người ở đâu ?” Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng hỏi.
“Phòng ngủ Tổng Giám đốc Trang.” Đông .
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nhấn di động vừa căn dặn Đông : “Lập tức. . . . . .”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người đồng thời quay đầu.
Y tá mỉm cười tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi : “Tổng Giám đốc, Thị Trưởng phu nhân tỉnh rồi, muốn gặp ngài. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, hai mắt xẹt qua chút do dự, nắm điện thoại di động, suy nghĩ chút, mới để xuống, gật đầu cái, im lặng ra khỏi VIP, vừa cất bước, vừa có chút lo lắng, đến bao lâu, mới đến trước phòng bệnh Như Mạt, đẩy nhẹ cửa ra, thấy Như Mạt tỉnh lại, nhìn mình khẽ mỉm cười, nhìn Như Mạt hôm nay sắc mặt tốt hơn chút, thậm chí bên quai hàm lộ ra hồng hào, bật cười, rất mộng mơ rất xinh đẹp, khẽ mỉm cười, tới bên giường, vươn tay chạm nhẹ đôi môi , dịu dàng hỏi: “Tốt chút rồi?”
“Ừm. . . . . .” Như Mạt nhàng gật đầu cái, mới ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi có chút xấu hổ cười : “Tối hôm qua. . . . . . Em mơ thấy hai chúng ta kết hôn. Em thấy em mặc áo cưới rất đẹp, lên thảm đỏ, đứng ở đó chờ em . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhìn khẽ mỉm cười.
Như Mạt nhìn vẻ mặt , liền có chút dỗi hờn vươn tay nắm ngón tay của , dịu dàng hỏi: “Thế nào? thích?”
“ phải. . . . . . Rất thích. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ôm vòng eo của , ôm vào trong ngực, hôn tóc , hai mắt khẽ xoay tròn, mới có chút lo lắng mất thần.
Mưa phùn tiếp tục trút xuống mặt đất ướt đẫm.
Thời gian 9 giờ 20 phút!
Trang Hạo Nhiên hết sức gấp gáp bảo mọi người tìm Đường Khả Hinh, bọn người Lâm Sở Nhai nghe nhìn thấy Khả Hinh, cũng vô cùng lo lắng tìm khắp nơi, bởi vì Nhã Tuệ vẫn trực, tất cả mọi người dám cho biết, chỉ sợ lại bị kích động lo lắng, nhưng rốt cuộc Đường Khả Hinh đâu?
Tô Lạc Hoành đứng ở trước đại sảnh Hoàn Cầu, nhịn được suy đoán: “9 giờ 30 phút, ấy có thể làm rồi hay ?”
Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận quay đầu nhìn về phía : “Lần trước và gái Nhật Bản rất tốt, tới mười ngày liền thất tình, xin lão đại nghỉ nửa tháng! tại ấy bị tình huống này, còn có thể nghĩ tới làm sao?”
“Ôi chao, mọi người đừng tranh cãi nữa! ! Tìm người !” Tiêu Đồng tức giận nhìn về phía bọn họ, dậm chân ném cho bọn họ cây dù, để cho bọn họ tìm ở công ty chút! !
“Lão đại đâu?”
“ tìm người từ sớm rồi!” Tiêu Đồng mở cây dù, bước nhanh vào trong mưa, tới đầu khác phía sau vườn hoa.
9 giờ 25 phút.
Trang Hạo Nhiên che dù dọc theo tòa nhà nhân viên, đứng con đường nhỏ cả đêm nhuộm đỏ lá Phong, nghe nước mưa rơi tí tách, kêu to: “Đường Khả Hinh! ! ! ra cho tôi, còn có năm phút nữa, sắp trễ! Ra ngoài! !”
Con đường ướt nhem, có bóng người.
Trang Hạo Nhiên che dù thở hổn hển, đứng ở con đường , nhìn rừng phong đỏ rực phía trước, bất đắc dĩ : “Lá phong cũng đỏ, nhóc, làm sao có đầu óc hả?”
“Lá phong đỏ có quan hệ gì tới đầu óc của tôi ?”
giọng nói ngọt ngào ôn nhu truyền đến.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy kinh ngạc che dù, xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh thay lại đồng phục màu đen, vạt áo trước cài bảng hiệu Hoàn Cầu, chống cây dù trong suốt, đứng ở dưới cây Phong đỏ rực, nhìn mình, vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười, dịu dàng động lòng người, đột nhiên sững sờ, chớp mắt cái, vẫn chưa lấy lại tinh thần nhìn , cho rằng mình nằm mơ.
Đường Khả Hinh che dù, đứng ở trong mưa phùn, nhìn Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang màu đen, có thể bởi vì ra quá mau, ba cúc áo sơ mi trắng còn chưa cài, cố ý trợn mắt nhìn , tay chống cây dù, dịu dàng cất bước tới trước mặt của , nhìn vẻ mặt vẫn kinh ngạc mất hồn, đột nhiên mỉm cười, để cây dù xuống trong mưa, bước nhẹ vào dưới dù của . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhịn được lui về phía sau bước.
Đôi bàn tay bé của Đường Khả Hinh đột nhiên níu lấy cổ áo của , để cho dựa vào mình, mới tức giận ngẩng đầu lên nhìn : “ được nhúc nhích!”
Trang Hạo Nhiên vẫn mất hồn cúi đầu nhìn , trong tròng mắt lộ ra một chút khó hiểu. . . . . .
Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa bàn tay bé, giống như vợ nhỏ nhàng quét ̉ áo sơ mi của , cài cúc áo sơ mi trước ngực .
Động tác nho mà dịu dàng, rất chậm rãi, rất ngọt.
Trang Hạo Nhiên nhịn được cúi đầu, nhìn .
Đường Khả Hinh cài cúc áo xong, tay đặt ở trước lồng ngực của , cũng ngẩng đầu lên ánh mắt nóng bỏng mà quan tâm của , có chút tinh nghịch cười : “Tôi vì chuyện của mình mà chạy trốn lần thứ ba. Nếu như vậy, tôi đem đồ cưới của tôi cho làm gì?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, suy nghĩ chút, rốt cuộc khuôn mặt lên tươi cười, bất đắc dĩ nhìn .
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn , ngọt ngào mỉm cười.
Hai người cùng rất ăn ý bật cười.
Mưa phùn tiếp tục trút xuống, nhưng trở nên có chút vui vẻ, có thể bởi vì trong đêm, nhuộm đỏ cánh rừng Phong, giống như ngọn lửa thiêu đốt cuộcc sống và đam mê của con người.
Chương 342: SƯ TỬ VÀ CHÓ
Mưa phùn tiếp tục trút xuống.
Trang Hạo Nhiên cũng có câu thôi, liền tay ôm nhẹ eo Khả Hinh vào trong ngực, vừa che dù bước .
“Aiz!” Đường Khả Hinh vừa về phía trước, vừa quay đầu nhìn về phía cây dù trong suốt mặt đất, kêu : “Chúng ta cần cây dù à?”
“ cần.” Trang Hạo Nhiên câu hai nghĩa, ôm lấy Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng và kiên định, nhìn con đường nhỏtrùng điệp ở trước mặt, : “Trời mưa xuống, để lại cho người cần thôi.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên ở dưới gian cây dù nho , cái cằm kiên nghị hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi vươn tay, nhét vào cánh tay của .
Trang Hạo Nhiên lên tiếng, chỉ cúi xuống, nhìn đáng , khẽ mỉm cười, lại đem cái dù chống phía bên , vai trái của mình ướt đẫm, nhưng vẫn chống đỡ chút mưa gió cho .
Hai người cứ vừa vừa cười về phía đại sảnh Hoàn Cầu.
Bọn người Lâm Sở Nhai đứng ở bên, khiếp sợ nhìn bọn họ có thể giống như thay đổi, vừa vừa cười dựa vào nhau, vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người ngây ngốc.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh giống như nhìn thấy bọn họ, chỉ trực tiếp tới thang máy, thỉnh thoảng còn phải vén mái tóc ngắn cho , thậm chí khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , nhìn cặp mắt to, mặc dù khóc sưng lên, nhưng vẫn hết sức xinh đẹp, ánh mắt có chút dịu dàng.
Ánh mắt của Lâm Sở Nhai chớp chớp, thể tin nổi nhìn hai người này, phản ứng đầu tiên chính là: “ ấy làm sao vậy?”
Tô Lạc Hoành cũng rất tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh vào thang máy, vừa vừa cười, cũng có chút mất hồn : “Lão đại, chưa bao giờ dính vào phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi, đây chính là nguyên tắc của ấy.”
“Vậy. . . . . .” Tào Kiệt nhìn thang máy chậm rãi lên , hai người vẫn cười ở bên thang máy trong suốt, cũng có chút ngu ra, hỏi: “Vậy, ánh mắt ôn nhu của ấy mới vừa là muốn làm gì?”
Lãnh Mặc Hàn thường là người khơi lên câu kinh điển, : “Dù sao ánh mắt phải nhìn con gián.”
Ba người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn về phía .
“Ngoại trừ con gián, trong ánh mắt có thể còn có con người hay ?” Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía .
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng sụp đổ, nhìn về phía ba người Lâm Sở Nhai : “Kể từ khi tôm viên tặng cho tôi con mèo, muốn ăn con gián, có thể con gián nhà tôi biết sợ. . . . . .”
Ba người trầm ngâm nhìn .
Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn về phía bọn họ : “Sau đó nó gọi rất nhiều viện binh, tại tôi lo lắng có nên dọn nhà hay . . . . . .”
Ba người lại cùng nhau nhìn về phía , bất đắc dĩ nở nụ cười, Tô Lạc Hoành nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhìn có chút chòng chọc : “Trước tiên từ từ dọn nhà, cuộc họp bác bỏ lần thứ ba sắp bắt đầu! Đây cũng phải là chuyện đùa, nghe Tưởng Văn Phong sắp trở về rồi !”
Tào Kiệt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kinh ngạc hỏi: “Cậu ta sắp trở về?”
“Có thể! Trận đánh này thua, chúng ta có thể trở về nước ! Nhân tiện mang theo Mạn Hồng của cậu!” Sắc mặt của Tô Lạc Hoành có chút nặng nề : “Ngày đó tôi nhìn thấy lão đại bởi vì chuyện này, lần đầu tiên có chút phiền não.”
“Tôi có nhận ra nhỉ!” Tào Kiệt có chút mất hồn .
“Cậu có thể nhận ra ấy suy nghĩ gì sao? Nếu như cậu có thể nhận ra, cậu là lão đại rồi !” Tô Lạc Hoành chắt lưỡi nhìn , .
“Aiz, đừng xem thường người chứ.” Tào Kiệt lên, gọi lại Tô Lạc Hoành, hỏi tiếp: “Lão đại có hành động gì? Gần đây tôi nhận ra động tác của ấy, chỉ biết vẫn luôn bận chuyện của Tiểu Đường.”
Tô Lạc Hoành im lặng lúc, mới : “Cậu rất ít đến gần lão đại, cho nên hiểu rõ ấy, ấy chính là con sư tử, cậu biết sư tử và chó khác nhau chỗ nào ?”
Tào Kiệt nhìn .
“ khác biệt lớn nhất giữa Sư tử và chó là người cầm tảng đá ném chó, chó chọn chạy trốn xa xa, hoặc cắn tảng đá kia, nhưng nếu như người cầm tảng đá ném sư tử, nó cắn tảng đá, mà trực tiếp xông về phía người ném đá!” Tô Lạc Hoành nhấn mạnh từng chữ từng câu.
Ánh mắt của Tào Kiệt chợt lóe, hiểu ý nhìn về phía .
Lâm Sở Nhai đột nhiên mỉm cười, vươn tay kéo bả vai Tào Kiệt, : “ thôi! Sắp có kịch hay để xem.”
Lãnh Mặc Hàn cũng hiểu ý về phía trước.
Phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh mới vừa vào phòng làm việc, vừa đóng cửa, lập tức ôm ném thẳng lên trung, giống như khi còn bé được cha ôm!
“A!” Đường Khả Hinh kêu tiếng, đôi tay nhịn được đặt ở bờ vai của , cúi xuống nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười hỏi: “ làm gì đấy?”
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhắn Đường Khả Hinh cúi xuống, đôi mắt to giống như ánh sao, lấp lánh, khuôn mặt bé ửng hồng xinh đẹp, hai mắt của lộ ra chút dịu dàng, nhưng vẫn mang theo chút trách cứ : “Tại sao sáng sớm liền biến mất, làm chúng tôi hoảng sợ phân tán mọi người tìm , nhưng thể thông báo cho Nhã Tuệ!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, cúi đầu nhìn hai mắt nóng bỏng của người đàn ông đẹp trai, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, ôm về phía bàn làm việc của mình, trực tiếp đặt vào ghế Tổng Giám đốc của mình, mới khom người xuống, hai tay chống ở thành ghế, quan tâm nhìn : “Nhã Tuệ là người bạn quan trọng của , tôi nghĩ xảy ra chuyện gì, cũng muốn cho ấy lo lắng, cho nên tôi có thông báo ấy.”
Đường Khả Hinh ngồi ở bên trong ghế dựa của Trang Hạo Nhiên, bên trong có hơi ấm và mùi của , ấm áp bao quanh mình, khẽ mỉm cười, lòng : “Cám ơn .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn lúc lâu, mới dịu dàng hỏi: “Sáng sớm, đâu?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, liền im lặng cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt ở khoảng cách gần nhìn .
Đường Khả Hinh cũng có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn , đôi mắt to đầy dịu dàng, sau khi bị thương có chút mơ mộng u buồn.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn đôi mắt to của , đột nhiên thanh có chút khàn khàn và cảm tính : “Đến núi rồi hả ?”
Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn , hiểu làm sao biết.
Trang Hạo Nhiên hé miệng mỉm cười, chậm rãi cúi người xuống, khuôn mặt đẹp trai nghiêng tới trước, sống mũi cao thẳng của chậm rãi xẹt qua tóc , trán , chóp mũi của , khí nóng quét qua chút dịu dàng, giống như nụ hôn nhàng của người . . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, lại chớp mắt một cái.
Trang Hạo Nhiên vẫn cúi người xuống, nữa giương mặt, môi mỏng hấp dẫn sắp đến gần cánh môi như hoa đào của Đường Khả Hinh, nhớ tới đêm qua sốt cao bị mơ hồ và đau lòng, giọng nói giống như lời thầm của người , nhàng : “Sương mù đỉnh núi, bậc thang đá ̉, hoa màu đỏ, màu vàng, màu trắng ven đường, lá xanh giống nhau bôi dầu, lá chuối mục nát đình nghỉ mát bay xuống, giọt sương lá thông rơi xuống, còn có rất nhiều mùi hương hoa buổi sớm áo mưa tôi cho . . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn .
“ tới đỉnh núi, mệt ?” Trang Hạo Nhiên nhìn hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh lên tiếng, hai mắt lộ ra chút xa xăm.
Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng nhìn , chậm rãi : “Sau này, đừng mình lên núi, tìm người chia sẻ với . . . . . . Ví dụ như tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn , : “ thể theo tôi cả đời, luôn muốn theo Tinh Xuyên, tôi cũng phải tách khỏi .”
câu , hai người đồng thời im lặng.
“Rốt cuộc tôi có phải là trai của hay ?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút nghi ngờ thân thế của mình, cười .
“ phải . . . . .” Giọng lộ ra muốn, cam lòng, thích, mất hứng.
cúi đầu, giống như con thỏ .
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lại nhìn Đường Khả Hinh, trong ánh mắt lộ ra chút lãnh lạnh lùng : “Hôm nay, để cho tôi làm trai ngày !”
“À? Có ý gì?” Đường Khả Hinh có chút hiểu nhìn .
Trang Hạo Nhiên lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng vui.
***
Tậo đoàn Á Châu lại một lần nữa tổ chức cuộc họp về Dự án khách sạn dưới nước lần thứ ba, mà cuộc họp lần này, do chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang tự mình chủ trì giám sát, hội đồng quản trị Hoàn Cầu cũng tham gia cuộc họp ngày đó, bởi vì vẫn chưa nhận được ý kiến phê duyệt dự án của Thị Trưởng, cho nên đối với chuyện này, nghe Tưởng Thiên Lỗi đã có phương án giải quyết riêng, trong quá trình này, Trang Hạo Nhiên bí mật phái Thái Hiền Hàn Quốc điều tra kiện, rốt cuộc cũng đã quay về, lần này người ứng cử Kỹ sư Trưởng sẽ là thế lực tranh giành nửa giang sơn của hai Tổng Giám đốc! !
Tưởng Văn Phong chỉ cần sớm quay về, ở trong cuộc họp này, Trang Hạo Nhiên có phần thắng chút nào!
Cả tập đoàn nhất thời lâm vào bầu khí căng thẳng, hai thư ký Trưởng, Tiêu Đồng và Đông dẫn nhân viên sau lưng, nhanh chóng vào Phòng họp số một, xác định chỗ ngồi của các lãnh đạo cấp cao hôm nay, bận rộn biên bản cuộc họp, mà lúc xế chiều trước khi cuộc họp bắt đầu, hai Tổng Giám đốc tới văn phòng đại diện tập đoàn Hoàn Cầu cùng báo cáo công việc. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi trước, trở lại đại sảnh khách sạn Á Châu, đúng lúc này Trang Hạo Nhiên cũng dẫn lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu ra đại sảnh khách sạn. . . . . .
Hai nhóm người cùng tới.
Tất cả nhân viên đại sảnh Á Châu đồng thời im lặng đứng lên, cung kính khom người, cùng kêu lên: “Tổng Giám đốc Tưởng, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”
Hai Tổng Giám đốc đồng thời đến gần.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên nở nụ cười, dùng giọng điệu lộ ra một chút lạnh lùng, gọi : “Tổng Giám đốc Tưởng?”
Giọng nói này. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, lạnh lùng mang theo chút nghi ngờ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Last edited by a moderator: 24/7/17