1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: biết

      " biết. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi .

      Nhã Tuệ sững sờ nhưng vẫn có chút căng thẳng nắm điện thoại, với : "Nhưng tại sao. . . . . . ấy cầm áo khoác của ngài?"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm điện thoại, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, : "Tôi muốn giải thích chuyện này."

      Nhã Tuệ nghe lời này, đáy lòng chợt lạnh, nhưng đây là đầu mối duy nhất muốn buông tha, ngay lập tức căng thẳng với : "Tưởng Tiên Sinh, tôi hiểu hôm nay gọi điện thoại cho ngài quá mạo muội, nhưng vì người bạn của tôi xảy ra chút chuyện cho nên tôi muốn tìm hiểu tình huống chút. . . . . . Tối hôm qua lúc ấy trở về nhà đột nhiên bị. . . . . ."

      "Chuyện của ấy chẳng quan hệ tới tôi, cần với tôi chuyện của ấy!" Tưởng Thiên Lỗi thẳng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Nhã Tuệ Nhất sững sờ, đối mặt với người như vậy, mình có chút biết làm sao, nhưng vẫn bạo gan hỏi: "Vậy. . . . . . chai rượu đỏ ấy đặt ở trong phòng bệnh là của ngài sao? Chai rượu đỏ kia đến từ nước Pháp. . . . . ."

      " phải của tôi. Nghe ấy trộm được." Tưởng Thiên Lỗi bắt đầu nhịn được : "Đối với loại người như thế, tôi có lời gì để . Nếu có chuyện gì, tắt máy. . . . . ."

      "Tưởng Tiên Sinh! !" Nhã Tuệ gấp đến độ nắm chặt điện thoại : "Xin ngài chờ chút, rất xin lỗi, tôi xin lỗi ngài nhưng xin ngài đừng nóng vội cúp điện thoại, bởi vì chuyện này rất khẩn cấp, tôi có cách nào, nếu như tối hôm qua ngài từng tiếp xúc với Khả Hinh, vậy xin ngài. . . . . ."

      "Tôi có hứng thú biết chuyện của ấy." Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cứng ngắc, bày ra thái độ : "Loại người như thế sống giống như rắn, tôi cần nhiều, tắt máy."

      Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tắt điện thoại, nắm chặt điện thoại di động đen trắng, còn hơi sức quay đầu nhìn về phía sân cỏ xanh biếc mênh mông, hai mắt xẹt qua tia nghi ngờ, nhớ tới ánh mắt của Đường Khả Hinh ngày hôm qua lập lòe bất định, còn có nét mặt cầu xe bất cứ giá nào, luôn lộ ra kì quái, đặt điện thoại di động bàn ăn, hai mắt lóe lên hình ảnh đêm qua, sau khi ném tiền cho để cho mình ở lại đường tối tăm. . . . . .

      Tiếng gõ cửa lại vang lên.

      Quản gia hơi xoay người, nhìn cánh cửa đóng chặt, lên tiếng: "Mời vào."

      Tưởng Thiên Lỗi thu lại cảm xúc, đặt xuống điện thoại di động, nâng lên sữa tươi hớp ngụm . Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Người giúp việc tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính : "Cậu chủ. Như Mạt tiểu thư tìm đến ngài."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, mặt lạnh lùng, nổi lên chút cảm xúc dễ phát , giống như do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt : "Tôi có thời gian."

      Người giúp việc có chút chần chờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi uống hớp sữa tươi nữa rồi đem khăn ăn đặt ở trước bàn, đứng lên, người giúp việc lập tức nhắc âu phục màu đen đặt ở giá áo, đưa đến trước mặt , giúp mặc vào.

      Tưởng Thiên Lỗi tự mình cài cúc áo âu phục, để cho người giúp việc chỉnh sửa âu phục cho mình mới lạnh nhạt ra ngoài, người giúp việc lập tức nhấn cái nút bên cạnh bàn, để tài xế lái xe đến sân lớn chờ đợi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng xuống cầu thang xoắn ốc, ra phòng khách, trực tiếp ngồi lên chiếc Rolls-Royce, với tài xế: "Lái xe."

      Tài xế vẫn còn do dự trong chốc lát, nhìn về phía bóng dáng màu trắng trong mặt cỏ, dám động tay lái. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng miễn cưỡng, chỉ lạnh lùng ngồi ở sau xe, im lặng bất động.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Như Mạt

      Trong mặt cỏ xanh biếc, bóng dáng trắng như tuyết, nhàng như mây bay.

      mặc váy dài chiffon màu trắng, mái tóc xoăn mềm mại, mắt to ngập nước, khẽ mím đôi môi đào sáng bóng, gương mặt tiều tụy nhìn về phía chiếc Rolls-Royce màu đen, lộ ra chút nhẫn và bất đắc dĩ. .

      Gió ngọt ngào mang theo nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng, bay vào trong chiếc Rolls-Royce màu đen, xẹt qua gương mặt lạnh lùng kiên quyết của Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt vẫn lộ ra vui và kiên định.

      Tài xế dám lái xe, chỉ cầm tay lái, cũng nhìn về phía Như Mạt tiểu thư.

      Như Mạt nhìn chiếc xe kia động chút nào, hai mắt lộ ra chút đau lòng và áy náy, liền nắm chặt túi xách Chanel trong tay, đạp mặt cỏ màu xanh biếc, chậm rãi về phía chiếc xe.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi xe, cũng nhúc nhích, hai mắt vẫn phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Khuôn mặt Như Mạt cụp xuống, nắm sợi dây trân châu túi xách Chanel, lồng ngực có chút phập phồng đến bên cạnh cửa xe, hơi lo lắng nhìn bên trong xe, Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở trong xe, sắc mặt nguội lạnh, có chút căng thẳng khẽ chớp hai mắt, do dự lát nhưng vẫn vươn tay kéo cửa ra, ngồi ở bên cạnh . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, nhưng vẫn nhúc nhích.

      Tài xế thức thời ra ngoài.

      "Tối hôm qua ta trở về?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hỏi.

      "Ừm. . . . . ." Như Mạt cúi đầu, có chút căng thẳng nắm túi xách, hai mắt xẹt qua hồng hồng : "Em vốn cũng định ra ngoài, ngờ ấy đột nhiên trở về, chuẩn bị cho em bữa tối dưới nến, em . . . . . dám từ chối ấy nữa. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, lộ ra ý giễu cợt : "Nếu vậy tại sao sáng nay còn phải tới đây?"

      Hai mắt Như Mạt lên chút giọt lệ, có chút ủy khuất mím chặt môi, dịu dàng : " nên như vậy, trong lòng của em khó chịu. Tối hôm qua cùng nhưng cả buổi tối em đều nhớ đến . cũng biết em rất bất đắc dĩ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, cả người tản mát ra thái độ từ chối người xa ngàn dặm.

      Trong lòng của Như Mạt đau xót, nước mắt chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt như phấn trắng, chảy tới cằm, giọt nước mắt của lớn như hạt đậu, làm cho đàn ông cách nào kháng cự. (đồ tinh)

      "Nếu tối hôm qua đến, hôm nay cũng cần xuất , tốt nhất vĩnh viễn nên xuất ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt, .

      Như Mạt khẽ cắn môi dưới, uất ức cất giọng : "Đừng như vậy, biết lòng của em . . . . ."

      " biết!" Hôm nay tâm trạng của tốt.

      Như Mạt quay đầu sang, nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Thiên Lỗi chút, vẫn lộ ra đẹp trai chết người, chính là người tao nhã và tôn quý như vậy, giống như ông vua, cho người phản kháng, cũng để cho người từ chối, ánh mắt hơi ảm đạm, tay vịn cửa xe : "Nếu vui vậy em trước. Đừng buồn, em hãy tin em. Hôm nào em tới tìm , lúc nảy người giúp việc với em, ăn điểm tâm, chỉ uống ly sữa tươi, trở về khách sạn, bảo thư ký chuẩn bị cho chút. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng. .

      Như Mạt rưng rưng nhìn , cảm thấy nguội lạnh, trong lòng cũng chết chuẩn bị xuống xe. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cắn răng, đột nhiên nắm chặt cánh tay trắng nõn của , kéo mạnh, cả người bị kéo vào trong trong ngực kiên cố của mình, tay lập tức ôm khuôn mặt mềm mại của , cúi xuống hôn mạnh môi của .

      Như Mạt nhắm lại hai mắt, nước mắt lăn xuống, ôm cổ của , đón nụ hôn cuồng nhiệt cướp đoạt của , cùng đầu lưỡi quấn lấy, cảm giác người đàn ông này mình, lòng của càng đau, càng đau. . . . . .
      Chương 24: Chung rượu nhạt

      Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vào bên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời của Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù trong bụng nghi ngờ nhưng cũng nghĩ tới người bình thường như Khả Hinh, làm sao có thể có qua lại với Tưởng Thiên Lỗi? Vậy rốt cuộc nguyên nhân Khả Hinh bị hủy gương mặt là gì? xúc phạm ai? Tối hôm qua gặp phải chuyện gì?

      nghĩ tới đây, tâm trạng khỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửa phòng bệnh, bước vào, tới bên giường vẫn thấy Khả Hinh dần dần hết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra. . . . . .

      Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúi người xuống, đỡ bả vai của , gọi : "Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh nhìn đôi mắt thấm nước mắt của người bạn thân, lập tức nhớ tới mặt của mình bị hủy, toàn bộ thế giới bi thương đột nhiên ập đến, lại đau đớn khàn giọng thét lên, mới vừa muốn giãy giụa rời giường, lại phát người của mình, chân, tay, cũng bị bác sĩ dùng dải băng trói dính ở giường, để phòng ngừa tiếp tục làm chuyện ngốc, tuyệt vọng nhìn về phía dải băng cột vào người mình, khóc rống lên: "Nhã Tuệ! Buông tôi ra! ! nên đối với tôi như vậy ! Buông tôi ra! ! Đó phải là ! mặt tôi bị hủy, tôi có . . . . . ."

      Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thể run rẩy liều mạng giãy giụa, đau lòng nghẹn ngào : "Khả Hinh. . . . . . nên như vậy, có gương mặt đó, chúng ta cũng có thể sống rất tốt! Khả Hinh! ! phải kiên cường! ! luôn rất kiên cường a! cố gắng chịu đựng chút! Tất cả cũng qua! Nhất định qua!" .

      Cả người Đường Khả Hinh điên cuồng run rẩy khổ sở, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, vào vải băng trắng bên má trái, giống như thương tiếc thấm vào trong vết thương, nhớ nhung gương mặt mềm mại từng như hoa, theo suốt hai mươi năm, cùng mình trải qua vô số khổ sở tuyệt vọng, cũng nhận thua, giờ phút này lại bị số mạng tàn nhẫn hủy diệt, tất cả tất cả mơ ước, tất cả tương lai đều dừng lại! ! !

      "Để cho tôi chết ! ! Nhã Tuệ! Để cho tôi chết ! Tôi sống! Tôi sống nữa . . . . . ." Khả Hinh nằm ở giường, khổ sở khóc thét lên: "Tôi quá mệt mỏi! Tôi muốn khóc! Tôi chịu nổi! !"

      Nhã Tuệ nghe người bạn thân như thế, cũng suy sụp thất thanh khóc rống : " đừng lời gỡ như vậyy! ! phải nghĩ đến cha của chút ! ! Cha của ngồi tù, lúc đưa ông ấy , chờ ông ấy ra ngoài! Cha của vẫn chờ thăm ông ấy! nhẫn tâm để cho ông ấy sống đơn cả đời ở trong tù sao? đành lòng sao? là hy vọng duy nhất của ông ấy!"

      Trái tim Đường Khả Hinh tan vỡ, xẹt qua lo lắng đau thương, nhớ tới cha, đột nhiên dừng lại giãy giụa, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, nhớ lại cha bị xử giam giữ suốt đời, lúc ngồi vào xe tù, từ cửa sổ nhìn mình, cặp mắt thê lương và nhớ thương, lòng của đau nhói, nước mắt từng viên dọc theo gương mặt trắng nõn lăn xuống. . . . . .

      Nhã Tuệ ôm chặt người bạn thân, kích động khóc : "Khả Hinh! Chuyện như vậy. . . . . . Chúng ta tiếp nhận , nhìn về phía trước! Chúng ta cố gắng kiếm tiền, nghĩ biện pháp cứu chữa mặt của mình! Nhất định! Chỉ cần chúng ta cố gắng! phải như vậy sao? Chỉ phải cố gắng, ngày nào đó có thể thực được mơ ước của mình! người như vậy! Mơ ước vì bị hủy gương mặt mà vứt bỏ."

      Trong lòng Đường Khả Hinh đột nhiên đau nhói, hai mắt bắt đầu kích động run rẩy, nước mắt bi thương rơi xuống. . . . . .

      Nhã Tuệ nhìn người bạn thân khổ sở như vậy, nhịn được khóc hỏi: "Rốt cuộc làm chuyện gì để cho người khác hủy hoại gương mặt của cơ như vậy! ! Mới vừa rồi cảnh sát tới, hỏi tình huống đêm qua của . Chỉ cần ra, chúng tôi mới có thể bảo vệ lẽ phải cho ! Là người nào độc ác hủy hoại gương mặt như vậy?"

      Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên run lên, lần nữa nhớ lại tối qua, mấy người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hiểm tàn nhẫn, cầm trong tay chai a-xít đáng sợ tạt về phía mình, cả người nhanh chóng lạnh cứng, hai mắt lộ ra sợ hãi và khủng khiếp, giống như nhìn thấy quỷ lạnh lẽo đáng sợ.

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn thấy vẻ mặt này của , giật mình, vội vàng ôm cứng thân thể , vừa khóc vừa lo lắng hỏi: " làm sao vậy? Có phải nhớ tới chuyện gì hay ? Là ai độc ác tổn thương như vậy? ra !"

      Sắc mặt Đường Khả Hinh càng lúc càng tái nhợt, hơi thở càng lúc càng thuận, giống như bị người bóp cổ họng.

      Nhã Tuệ nhìn bộ dáng kia của đột nhiên giật mình, căng thẳng : " đừng kích động! Tôi thấy đột nhiên gặp chuyện như vậy, tôi lo lắng và sốt ruột cho ! Nếu như sợ, tôi hỏi! Tôi hỏi được ?"

      Cả người Đường Khả Hinh run rẩy nhìn về phía chai rượu đỏ trước bàn, nhớ tới lời dặn dò của người đàn ông trước khi chết, nước mắt lại tràn mi.

      Nhã Tuệ xoay người, liếc mắt nhìn chai rượu đỏ, có chút căng thẳng hỏi: "Mặt của bị hủy có liên quan đến chai rượu đỏ này sao?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ buồn bã nhìn chai rượu đỏ kia.

      Nhã Tuệ nhìn thái độ của người bạn thân như vậy, gần như sụp đổ : " chuyện với đó. . . . . . . Rốt cuộc là có liên quan đến chai rượu đỏ, hay có dính dấp đến tổng giám đốc chúng ta? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? người bình thường, tại sao có liên quan đến ấy?"

      Đường Khả Hinh sâu kín mở mắt, nhìn Nhã Tuệ. . . . . .

      Nhã Tuệ nhìn người bạn thân, lòng chua xót, thương tiếc khóc : " quên rồi sao? Tôi chính là Phó Giám đốc nhà hàng Khách sạn Á Châu sao! Tưởng Thiên Lỗi là Tổng Giám đốc, chính là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, hôm nay nếu muốn nộp đơn dự thi chuyên gia hầu rượu, ấy đích thân kiểm tra , nếu thi đoạt giải cao nhất, ấy còn có thể uống với chung rượu nhạt!"

      Nhược Vân thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Chú ngựa ô

      Club Quốc tế Á Châu 6 sao!

      Club sáu sao nổi tiếng thế giới được xây dựng theo hình bán nguyệt lấy pha lê làm chủ, kiệt tác mới mẻ kinh điển, nằm ở trung tâm của thành phố bên bờ biển Hoàng đế, bên trong có đầy đủ nhất các cơ sở vui chơi giải trí của thế giới, bao gồm câu lạc bộ đánh golf, trường đua ngựa, nơi trao giải diễn viên đoạt giải thưởng Hollywood, còn có các câu lạc bộ du thuyền bên bờ biển, gần thành phố Marseille, có thể thấy được vô số khách có thân phận hiển hách, căng khinh khí cầu ở biển, cầm lái bay nhanh. . . . . .

      Còn có Club xì gà hàng đầu, thẫm mỹ viện đầy đủ nhất thế giới, thậm chí bao gồm phi trường tư nhân, sân bay trực thăng, dùng để tiếp đãi khách quý đến từ các quốc gia thế giới!

      Ngoài ra nơi này còn có câu lạc bộ Khách sạn Á Châu, nhiều lần tiếp đãi các lãnh đạo và nguyên thủ quốc gia đến từ các nơi thế giới! Cho nên có rất nhiều khách du lịch đến khu nghỉ mát này, dọc theo đường tòa nhà hình bán nguyệt vĩ đại, cũng nén được tiếng xôn xao!
      Hôm nay là ngày quan trọng của Tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu! Trải qua năm thi tuyển gần 2.000 chuyên gia hầu rượu mới, sau nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt, cuối cùng chọn ra năm thí sinh ưu tú nhất, tham gia lựa chọn cuối cùng!

      Hôm nay Tưởng Tổng Tài ra lệnh dời địa điểm cuộc thi cuối cùng, từ Khách sạn Á Châu, thay đổi cử hành bữa tiệc tại đại sảnh Club Quốc tế, cho nên hôm nay những người đứng đầu Club Á Châu, mang theo Giám đốc Khách sạn Á Châu, quản lý nhà hàng, quản lý nhà hàng Tây, quản lý nhà hàng Trung Quốc, quản lý nhà hàng Pháp, các đầu bếp trưởng, tổng quản lý nhân , chuyên gia hầu rượu, thợ nấu rượu, mặc đồng phục màu đen của khách sạn, bước nhanh đến đại sảnh Club, đứng trước bậc thang trắng, nhìn hai bên con đường lớn trước vòng xoay đài phun nước nghiêm túc sẵn sàng chờ đợi . . . . . .

      Rốt cuộc, mọi người nhìn thấy phía bên con đường lớn, đội xe chỉnh tề chậm rãi lái tới, dẫn đầu là chiếc xe Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, ở dưới ánh nắng rực rỡ, phản chiếu lấp lánh.

      Các lãnh đạo cấp cao lập tức đứng thẳng người, phân ra ở hai bên bậc thang!

      Cuối cùng chiếc Rolls-Royce trong chờ đợi của mọi người, chạy tới bên ngoài nhà màu trắng Club Á Châu, chạy về phía đài phun nước, sau khi vòng vòng, chuẩn xác dừng ở dưới cầu thang. . . . . .

      Giám đốc Club và Giám đốc Khách sạn lập tức dẫn thư ký tiến lên, tới bên cạnh cửa xe Rolls-Royce, tự mình mở cửa xe, khom lưng chào hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Bên trong truyền đến thanh trầm thấp, lập tức phát ra khí vô cùng trang trọng, tất cả mọi người biết , dưới hướng dẫn của nhân vật giống như Đế Vương này, tương lai xa Tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu bước vào thời đại mới.

      đoàn bóng đen, phóng ra trước!

      Rốt cuộc. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục kẻ sọc màu đen, trước vạt áo hình tam giác cài đóa hoa màu xanh, phong độ nghiêm nghị bước ra chiếc Rolls-Royce, đôi tay móc cúc áo âu phục, hai mắt quét nhìn tất cả lãnh đạo cấp cao tại chỗ, im lặng lên tiếng, ai cũng , trong thế giới của , rốt cuộc bao hàm số liệu như thế nào, chỉ thấy vừa vào trong, vừa chậm rãi hỏi: "Lần này tuyển chọn chuyên gia hầu rượu, được chuẩn bị như thế nào?"

      Giám đốc Khách sạn Hoắc Minh theo ở phía sau Tưởng Thiên Lỗi, : "Lần này thông qua các khách sạn địa phương, tiến hành 12 vòng sàng lọc lựa chọn chuyên gia hầu rượu, từ trong 2.000 người, chọn ra năm người ưu tú nhất sau cùng tới tham gia tuyển chọn lần này! Về phần trình độ của bọn họ như thế nào, trước mắt vẫn chưa biết."
      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, qua đại sảnh mới Club, nhân viên tiếp tân và nhân viên Club trước khán đài, toàn bộ đứng thẳng người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng chào! !

      "Khi nào Laurence ?" Tưởng Thiên Lỗi qua quầy bar phòng khách, tới trước thang máy, hỏi.

      Đông đứng ở phía sau, với : "Tối mai bay! Ông ấy hôm nay ở lại tham gia tuyển chọn chuyên gia hầu rượu cuối cùng, hi vọng khách sạn chúng ta có thể chọn lựa ra chuyên gia hầu rượu tốt nhất, ba ngày sau phục vụ chuyến đến Trung Quốc của Hoàng tử và Vương phi nước !"

      Trong ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi do dự mới lạnh lùng : " Trung Quốc lớn như vậy cũng chưa có biện pháp tìm được nhân tài ưu tú nhất! Trong khách sạn chúng ta, tổng cộng có 380 chuyên gia hầu rượu, có thể người nào để cho ông ta hài lòng, các người xem lại các người làm gì?"

      Tất cả lãnh đạo cấp cao cũng im lặng lên tiếng!

      Cửa thang máy mở ra, Tưởng Thiên Lỗi vào, Đông và ba người thư ký cũng vào, tất cả lãnh đạo cấp cao đứng ngoài cửa, khom người chào lần nữa, ngồi chờ thang máy đổi phiên!

      Đại sảnh bữa tiệc Club pha lê cao cấp nhất ầm ầm mở ra! !

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đạp sàn nhà pha lê vào đại sảnh hình bán nguyệt gần hai ngàn mét vuông, ngồi vị trí đầu tiên trước bàn ăn dài nhất, đảm nhiệm đánh giá lựa chọn cuối cùng lần này, các thành viên khách sạn cũng nghiêm túc ngồi hai bên bàn ăn, Đông người khác thư ký lập tức tiến lên, đem danh sách năm chuyên gia hầu rượu cuối cùng đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi!

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng cầm lên bìa tài liệu màu xanh dương mở ra, nhìn tên chuyên gia hầu rượu đầu tiên, người Pháp năm mươi tuổi, từng làm việc tại nhà hàng Pháp nổi tiếng trăm năm, giữ vị trí chuyên gia hầu rượu, từng tiếp đãi nhiều nguyên thủ quốc gia, vừa nhìn sơ yếu lý lịch trích ngang, vừa chậm rãi hỏi: "Mọi người đến đông đủ ?"

      Đông đứng bên cạnh , mặt lộ vẻ khó khăn : "Còn thiếu người cuối cùng. . . . . . Trước mắt còn chưa thấy điện thoại cũng cách nào liên lạc. . . . . . Là hai mươi tuổi, cũng là chú ngựa ô trong vòng đấu này."

      Chương 26: Tư cách thi

      "Chú ngựa ô?" Tưởng Thiên Lỗi giống như có hứng thú biết, chỉ tiếp tục xem tài liệu của chuyên gia hầu rượu đầu tiên : " hai mươi tuổi hiểu được rượu đỏ sao? Hiểu được thức ăn sao?"

      Các nhân viên Khách sạn cũng tò mò mở ra bìa tài liệu màu xanh dương trước mặt, tìm mới 20 tuổi, tò mò thân phận của .

      Ánh mắt Đông có chút kỳ quái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm giới thiệu : "Dường như ấy có khứu giác trời sanh, hơn nữa đối với thức ăn có cái nhìn đặc biệt, ấy là người duy nhất thưởng thức qua 370 loại rượu đỏ, cũng đáp sai chút!"

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên nhưng vẫn chậm rãi lật xem tên chuyên gia hầu rượu thứ hai, nữ hầu rượu người tuổi chừng bốn mươi, dòng họ ba đời đều là thợ nấu rượu, từng được chọn vào hoàng cung quốc phục vụ cho Nữ Hoàng nước , tại ở Khách sạn Hoàng Gia quốc giữ vị trí chuyên gia hầu rượu, có mười năm kinh nghiệm. . . . . .

      " tiếp. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi .

      Đông nhìn cái, tiếp tục nữa: "Hơn nữa. . . . . . ấy chỉ có vị giác đối với rượu đỏ hơn người bình thường, ấy còn là bậc thầy rượu trắng, rượu thanh, rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hết sức tinh thông, là chuyên gia trà hàng đầu."

      mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút hứng thú nhưng vẫn là tiếp tục lật xem tên của người kế tiếp, cũng đến từ nước Pháp, khoảng 60 tuổi, có ba mười năm kinh nghiệm hầu rượu, từng chủ trì nhiều bữa tiệc hội nghị nước đầu não, đối với thức ăn có giải thích phong phú, đối với rượu đỏ có nhiệt tình hơn người bình thường, câu sau cùng của ông ta: rượu đỏ là khởi nguồn của Sinh Mệnh loài người.

      Đông hiểu ý của Tưởng Thiên Lỗi, liền tiếp tục giải thích : "Lần này chúng ta chọn lựa chuyên gia hầu rượu, chủ yếu là nhằm vào khách sạn Trung Quốc chúng ta, phối hợp văn hóa ẩm thực của khách sạn Trung, Tây, cho nên trong quá trình lựa chọn cũng xem xét đến phương diện này chút, phần lớn các chuyên gia hầu rượu xuất sắc, bọn họ quá quen thuộc văn hóa nước ngoài, đối với Trung Quốc chúng ta vẫn có cách nhìn sâu sắc mà kia mặc dù có quá nhiều kinh nghiệm nhưng ấy bằng khứu giác trời sanh, mỗi lần trong trận đấu cũng có thể ngẫu hứng bộc phát tài nghệ rất tốt. . . . . ."

      Con ngươi quyến rũ của Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp, tiếp tục lật tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu, nhìn chuyên gia hầu rượu thứ tư là nam chuyên gia người Trung Quốc, tuổi chừng năm mươi, mới nhìn lướt qua, cũng lật tới tên người sau cùng. . . . . .

      ngồi rất nghiêm túc, xem phần tài liệu chuyên gia hầu rượu cuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lý lịch, là xinh đẹp có nụ cười hoạt bát đáng , cặp mắt to sáng ngời động lòng người, làm ánh mắt nhìn kỹ, cảm giác quen thuộc nhanh chóng ập vào lòng, lập tức nhìn dấu khoanh tròn chính giữa sơ yếu lý lịch viết tên họ chuyên gia hầu rượu. . . . . . Đường Khả Hinh!

      Lông mày của lập tức nhíu chặt!

      " người tôn trọng thức ăn và rượu đỏ, tại sao có thể ở trong trận đấu quan trọng như vậy đến trễ?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hết lời , liền đem sơ yếu lý lịch đặt ở bàn ăn, mới ngửa mặt : "Bắt đầu ."

      ra Đông cũng nhận ra Đường Khả Hinh nhưng có nghĩ đến ngày hôm qua cùng Tổng Giám đốc đến cục cảnh sát, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, có chút cẩn thận hỏi: "Tư cách thi của ấy. . . . . ."

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, : "Nếu đến giờ cuối cùng, ấy tới hủy bỏ tư cách thi của ấy."

      Đông lập tức gật đầu, hiểu ý tứ của : "Tôi phái thư ký đến bên ngoài khách sạn tự mình đợi ấy tới đây."

      "Bắt đầu . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi .

      Giám đốc vừa nghe, ngay lập tức đứng lên, nghiêm túc : "Cuộc thi chuyên gia hầu rượu bắt đầu! !"
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Món trứng tráng phù dung

      Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mở ra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây, mặc đồng phục com lê màu đen áo sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng khay màu vàng, cầm tất cả các loại rượu đỏ trân quý chậm rãi tới, dưới huấn luyện nghiêm chỉnh đem rượu đỏ cẩn thận đặt xuống ở cái bàn dài khác, từng chai rượu đỏ được dùng vải màu vàng bao lại, ở miệng của nó lộ ra niên đại và nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại rượu đỏ cũ mới toàn thế giới.

      Giám đốc liếc mắt nhìn chuyên gia pha rượu đầu tiên phía danh
      sách : “Người được đề cử đầu tiên: Jack”

      ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, người đàn ông người Pháp phong độ tao nhã, mặc tây trang màu đen, mang bao tay trắng, vẻ mặt nở nụ cười nghề nghiệp tới đứng ở giữa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu chào hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn ông ta hơi cười.

      Quản lý nhà hàng thấy chuyên gia pha rượu, ngay lập tức nháy mắt với Đầu bếp trưởng!

      Đầu bếp trưởng khẽ gật đầu, ngay lập tức đứng lên, xoay người xoải bước đẩy cửa ra ngoài, mấy vị đầu bếp phụ tá sớm ở ngoài cửa chờ đợi, căng thẳng : “Lần này chúng ta phải làm món chính nào? Nghe đây là cuộc thi chuyên gia pha rượu cấp bậc cao nhất, món ăn của chúng ta phải trân quý nhất chứ?”

      Đầu bếp trưởng lên tiếng, chỉ là sải bước về phòng bếp trước đại sảnh bữa tiệc, đẩy mở hai cánh cửa, 20 người đầu bếp nổi danh phân ra ở các vị trí, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, chờ lệnh, đầu bếp trưởng lại về phía bên cạnh nồi lớn, tiện tay chộp lấy ba trứng gà, bật lò lửa cái, ngọn lửa màu hồng bùng sáng lên……

      Chúng đầu bếp cùng nhau nhìn ta.

      Đầu bếp trưởng lên tiếng, lưu loát cầm lên muỗng lớn, múc chút dầu vẩy vào chảo, tay khuấy ba trứng gà cho vào, lập tức nhắc tới chảo nóng hất lên trung chút liền đem đĩa món trứng tráng phù dung trơn mềm hoàn mỹ thơm lừng, trút ở trong đĩa sứ trắng, vài giọt nước tương, thuận tay cầm lấy rau mùi tây, đặt vào trong giữa trứng như đóa hoa, vết dầu xuôi theo mép đĩa trống nhanh chóng chảy ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của các đầu bếp.

      Chúng đầu bếp hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc kêu : “Món trứng tráng phù dung?”

      Đầu bếp trưởng nhanh chóng cầm cái đĩa món trứng tráng phù dung, vào đại sảnh bữa tiệc, đem đặt ở bàn ăn hình tròn, rót ly nước lọc bày ở bên cạnh.

      Jack thấy đĩa món trứng tráng phù dung này, khẽ giật mình : “mondieu” (tiếng Pháp: trời ạ)

      Đông coi thường ánh mắt kinh ngạc của chuyên gia pha rượu, mỉm cười xin phép: “Mời Laurence……”

      Hai cánh cửa màu vàng kim vừa mở ra, người đàn ông Pháp chừng 70 tuổi, mặc đồng phục khách sạn màu đen chỉnh tề, trước vạt áo mang bảng hiệu màu vàng, mái tóc bạch kim gọn gàng quấn sau ót, hai mắt lấp lánh có thần, mặt mũi hồng hào, mỉm cười phong độ thẳng bước vào.

      Tất cả nhân viên khách sạn bên trong đại sảnh bữa tiệc gần như nhất trí đứng dậy, mỉm cười vỗ tay.

      Laurence giơ tay chào hỏi với mọi người, liền sải bước tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hướng về phía vươn tay: “Tưởng Tổng Tài……”

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, mới vươn tay, hướng về phía Laurence cung kính : “Cám ơn ông tới tham gia cuộc thi tuyển lần này.”

      Laurence hơi tiếc nuối dùng tiếng Trung Quốc vô cùng tiêu chuẩn : “Dùng khứu giác bảy mươi năm, trong đêm nhạy, giống như là nhắc nhở tôi, phải dùng phần còn lại của cuộc đời tôi cho gia đình. Hi vọng lần này Khách sạn Á Châu có thể chọn lựa chuyên gia pha rượu ưu tú nhất thế giới.”

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười : “Cám ơn ông bỏ ra nhiều năm đối với khách sạn. Hi vọng sau khi về nước, thân thể ông có thể mau sớm bình phục, chúng tôi chờ ông trở lại.”

      Hai người cùng nhau mỉm cười, Laurence buông tay ra, đầu tiên liếc mắt nhìn món trứng tráng phù dung bàn ăn, ông ta a tiếng, giơ tay : “good!”

      Ông ta xong, liền ngồi vào vị trí phía dưới Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười ngửa mặt nhìn chuyên gia pha rượu chuẩn bị thi.

      “Cuộc thi bắt đầu……” Đông vỗ bàn tay.

      Nhân viên phục vụ nhà hàng Pháp chuẩn bị lâu, cùng nhau mang bao tay trắng tiến lên, cùng lúc dùng dao mở chai, chuẩn mực mở ra từng chai rượu đỏ, nhất thời cả gian đại sảnh tiệc tràn ngập mùi rượu nồng đậm.

      Jack, chuyên gia pha rượu số 1 tới món trứng tráng phù dung, xem xét màu sắc, cầm đôi đũa bạc, gắp chút món trứng tráng phù dung bỏ vào trong miệng, sau khi nếm thử mới đến tới bàn rượu đỏ, cầm lên nút gỗ nghe mùi vị cất rượu đỏ.

      Đông căn dặn ba người thư ký mời chuyên gia pha rượu kế tiếp vào sân.

      Nữ chuyên gia pha rượu vào trước, liếc mắt nhìn món trứng tráng phù dung đĩa, vẻ mặt cũng lộ ra kinh ngạc, lại đến trước bàn rượu đỏ, cầm lên nút gỗ ngửi mùi vị rượu đỏ……

      Chuyên gia pha rượu thứ ba cũng liên tục vào……

      Chuyên gia pha rượu thứ tư cũng theo sát vào.

      Đông cầm văn kiện lên gắp, kêu : “Người được đề cử thứ năm, Đường Khả Hinh……”

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, lên tiếng.
      Last edited: 13/1/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Truyền bá rộng rãi

      Đại sảnh Club.

      Quản lý Hành chánh nhân cùng hai người thư ký, căng thẳng đứng ở trước bậc thang, trông chừng về phía con đường lớn nơi xa trải dài ra biển, vẻ mặt lộ ra gấp gáp.

      "Chắc chắn tới chứ?" thư ký trong số đó có chút tin, : "Đây chính là vinh dự cực lớn a, nghĩ đến chọn ra từ trong nhóm 2.000 chuyên gia pha rượu, được tuyển chọn rồi tiền đồ thể đo lường a."

      Quản lý Hành chánh Tiêu Tình nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian phía , trễ mười lăm phút rồi, ngay cả cũng tiếc nuối lắc lắc đầu.

      Bên trong đại sảnh bữa tiệc.

      "Đường Khả Hinh. . . . . ." Đông lại cầm tài liệu, giọng kêu.

      Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn lạnh lùng lên tiếng, chỉ nhìn lên mấy vị chuyên gia pha rượu ở trước mặt, dùng phương pháp đặc biệt để giải rượu, thậm chí bắt đầu nếm thử rượu. . . . . .

      Laurence nhìn Đông cái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ra trang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhân Đường Khả Hinh ở phía , kêu : "Là ấy?"

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Laurence, hơi cười hỏi: "Laurence tiên sinh biết ấy?"

      Laurence có chút cảm thán nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : "Vị tiểu thư này đáng là nhân tài, nếu được bồi dưỡng, chờ thời gian thành tựu rất lớn. Bởi vì tôi từng xem qua tài liệu dự thi của ấy, có cảm ứng khứu giác trời sanh, có thể ngửi ra ba mùi vị. Rất khó có được. sơ yếu lý lịch của ấy cũng viết: thức ăn và rượu đỏ, ra có thể sinh ra bí mật khổng lồ. Chỉ có người thích thăm dò mới có thể mang tới cho khách cảm thụ mới mẻ vị. Mặc dù có hơi trẻ tuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưng tôi vô cùng mong đợi đối với ấy!"

      Tưởng Thiên Lỗi hiểu, liền mặt ngửa mặt lên, lên tiếng.

      Sau khi bốn người pha rượu thưởng thức các loại rượu đỏ, liền nhất trí chọn lựa ra rượu trắng tuyết lợi loại mới, dùng để phối hợp với trứng phù dung. Bọn họ nhất trí giải thích, trong rượu trắng tuyết lợi độ ủ nhạt, như rượu đỏ ủ chua mà lấn át món trứng tráng phù dung, chỉ có người pha rượu sau cùng, lúc cầm ra rượu trắng vẫn hơi có vẻ do dự. . . . . .

      "Ông có nghi ngờ gì?" Laurence nhìn người pha rượu sau cùng, mỉm cười hỏi.

      Người pha rượu thứ tư nhấp món trứng phù dung có chút khó nghĩ lắc đầu cười : "Nước tương này phải nước tương bình thường, có mùi vị đặc biệt, phối hợp với rượu nho trắng, khó có thể phát huy được hương vị của nó. . . . . ."

      Đầu bếp trưởng khẽ cúi xuống, mỉm cười lên tiếng.

      Thời gian tranh tài vòng thứ nhất sắp kết thúc, rút ngắn quá trình lựa chọn, lại đem rượu nho trắng trả về chỗ cũ, sau đó nâng chén thưởng thức tất cả rượu đỏ. . . . . .

      Bệnh viện!

      Nhã Tuệ nắm điện thoại, thừa dịp Khả Hinh bởi vì cảm xúc kích động khóc mệt, tròng mắt còn vương nước mắt chìm vào giấc ngủ, ngồi ở đầu phòng bệnh, có chút lo lắng giọng : "Vòng tranh tài thứ nhất là cái gì? À? Món trứng tráng phù dung? Chỉ đơn giản như vậy? cuộc thi lớn trong năm chỉ đĩa món trứng tráng phù dung? Đây là món ăn Trung, phối hợp với rượu đỏ phải quá miễn cưỡng sao? Thợ nấu rượu cũng chọn cái gì? Rượu Tuyết lợi? Đáp án đúng rồi sao?"

      Đường Khả Hinh sâu kín mở đôi mắt đẫm lệ, giống như nhìn về phương xa. . . . . .

      "Lúc nào có kết quả? Còn có chuyên gia pha rượu. . . . . . người đó còn chưa tới sao?" Nhã Tuệ căng thẳng hỏi.

      Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, đột nhiên ở sau lưng Nhã Tuệ, mở ra đôi môi tái nhợt sâu kín : "Món trứng tráng phù dung, nhất định điểm nước tương, nhưng món trứng tráng phù dung nửa chín, trơn mềm ngon miệng, phối hợp với nước tương vỏ quít che giấu mùi trứng, thậm chí làm lòng trắng trứng sinh ra vị chát, đưa vào miệng nằm ở cổ họng, cho nên đầu bếp Phương Nam biết sử dụng nước tương đặc biệt ướp gia vị, bởi vì Phương Nam là nơi nổi tiếng nhất ướp gia vị nước tương, hòa tan với nước mưa đầu mùa xuân, có vị ngọt đặc biệt, kết hợp với rượu đỏ Xích Hà Châu mới 1993, vị ngọt kết hợp cùng độ ủ chua, có thể sinh ra vị nhàng nhưng mạnh mẽ, làm cho thực khách rất ấn tượng, nhưng thời gian giải rượu nhất định phải hơn 20', phòng ngừa độ ủ quá nặng hoặc quá ít, thêm cục đá, vị tốt hơn. . . . . ."

      Nhã Tuệ thoáng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh : "Nhưng phải rượu đỏ nhiệt độ mạnh sao?"

      Đường Khả Hinh sâu kín : "Vạn vật thế gian này, phối hợp bất kỳ vật gì, cũng sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu. . . . . . câu nệ với truyền thống, mới có thể tạo ra vị giác và cảm thụ mới nhất. . . . . ."

      Đáp án cuối cùng sắp xuất . . . . . .

      Đại sảnh bữa tiệc.

      Chuyên gia pha rượu thứ tư đột nhiên buông bỏ rượu tuyết lợi, chọn chai rượu đỏ trong đó, xác định thời gian giải rượu vượt qua 25 phút, mới cầm lên ly lùn, châm ly rượu đỏ, đặt bên cạnh món trứng tráng phù dung, thậm chí gắp cục đá bỏ vào trong ly rượu mới mỉm cười giương tay, lùi về phía sau bước. . . . . .

      Laurence đột nhiên nhìn ông ta cười tiếng.

      Đông nhìn ông ta xong, liền mở miệng : "Mở tất cả đoạn vải màu vàng rượu đỏ mà các chuyên gia pha rượu lựa chọn, xem số năm và nơi sản xuất."

      Bốn nhân viên phục vụ tiến lên, mở ra đoạn vải, ba người đầu, bọn họ chia ra chọn lựa rượu trắng Tuyết lợi năm 2.000, mà chuyên gia pha rượu sau cùng chọn lựa rượu đỏ Xích Hà Châu năm 1993.

      Nhã Tuệ nắm điện thoại, quay đầu lại, nhìn Khả Hinh có chút giật mình : "Kết quả công bố. . . . . . Vòng tranh tài thứ nhất, người thứ tư chiến thắng. . . . . . đáp đúng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngây người, hai mắt mờ mịt, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, cha đứng ở trong phòng bếp, vươn tay an ủi mình, mỉm cười : "Khả Hinh a, cuộc sống của chúng ta đều do thức nuôi cho chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải dụng tâm cảm thụ, cảm ơn thức ăn mang đến cho chúng ta sức sống mạnh mẽ. . . . . . Cha hi vọng trong tương lai Khả Hinh có thể đem thức ăn ngon truyền bá rộng rãi. . . . . ."

      Lòng của đau xót, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

      Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc nhưng Đường Khả Hinh vẫn đến, Đông có chút tiếc nuối nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Laurence lại tiếc nuối lắc đầu : "Tôi rất muốn gặp có cách nhìn đặc biệt đối với thức ăn. . . . . . tiếc quá. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: "Tìm ấy!"

      Ánh mắt của Đông sáng lên, mỉm cười : "Dạ!"
      Nhược Vânle lu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :