1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 264: CẦN SAO?



      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt nhìn , nhịn cười, cố ý hỏi: "Tối hôm qua làm chuyện gì?"

      Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút mất tự nhiên, lại cầm ly sữa tươi uống ngụm, mới chậm rãi : "Ví dụ như uống chút rượu, chuyện gì nên , làm chuyện gì nên làm. . . . . ."

      mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, cầm đũa lên, đặt ở bàn, so xuống, mới cao giọng, bắt chước Trang Hạo Nhiên, giống như lưu manh : "Để tôi suy nghĩ xem. . . . . ."

      "Nếu như phải suy nghĩ, chính là có." Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .

      "Tôi suy nghĩ làm thế nào để tóm tắt cho nghe!" Đường Khả Hinh gắp viên bánh sủi cảo hấp, giơ lên nhìn nó cái, suy nghĩ bên trong nó chứa cái gì ?

      Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn .

      " quên mọi thứ? nhớ chuyện của mình làm chút nào?" Đường Khả Hinh cau mày nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi đề phòng có bẫy, liền lạnh nhạt : "Nhớ mang máng ít. . . . . ."

      "Ví dụ như ..?" Đường Khả Hinh phát mình theo Trang Hạo Nhiên, thông minh hơn nhiều.

      ". . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nhìn .

      Đường Khả Hinh cau mày, nhịn cười, kẹp viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai nhàng, nhất thời phát trong sủi cảo hấp này có thịt tôm, thịt bằm, trộn lẫn nước ép cần tây, hết sức hấp dẫn, ngon miệng, vui vẻ đưa đũa ra còn muốn gắp, ngờ đôi đũa bị người chặn lại, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cầm đũa, gắp viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai biết có bao nhiêu thơm tho, bao nhiêu tao nhã!

      Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái thứ người có lương tâm, tức giận giơ đũa, run rẩy : "Tối hôm qua nếu kiêu ngạo như sáng sớm hôm nay, chị đây mới để ý tới ! ! Để cho ngâm trong cái gạt tàn thuốc, ngạt chết !"

      Những lời này là Tô Lạc Hoành mắng Lâm Sở Nhai đấy!

      Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn về phía ! "Ngày hôm qua, …!" Đường Khả Hinh vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt vô cùng hoàn hảo, thần sắc vô cùng hoàn hảo, rất tức giận : "Tôi vốn xem mắt thành công, tâm trạng của người ta rất buồn bực (thứ dối này, cũng được, xem ra còn hơn Trang Hạo Nhiên), mình gặm hết bàn lớn món ăn, tức giận đến nên lời, ngờ tôi mới vừa ăn no xong, mở cửa thang máy, giống như tửu quỷ, nhào tới trước mặt của tôi, ôm tôi khóc, khóc rất đau lòng, rất đáng thương! !"

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi trừng lên, có chút khiếp sợ nhìn về phía , cũng dám nhiều lời! Kể từ lúc Đường Khả Hinh dần dần khôi phục tính tình, có Trang Hạo Nhiên làm chỗ dựa, người phách lối hơn nhiều so với trước kia, tức giận nghiêng đầu, như đứa bé đáng thương : "Tại sao tôi phát , kể từ sau khi gặp , ngày nào tôi cũng gặp chuyện tốt ! Tôi còn ngạc nhiên xảy ra chuyện gì làm cho đau lòng như vậy, liền ôm tôi khóc lớn gọi: Như Mạt! ! Như Mạt! Như Mạt . . . . . . . . . "

      Lông mày Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng căng thẳng, trừng mắt nhìn người này, giống như trừng ôn dịch!

      "Hừ!" Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn , mím môi, giống như tên lưu manh : "Sau đó, tôi có biện pháp, muốn bị mất mặt xấu hổ ở trước mặt nhân viên của , tôi liền hết sức vĩ đại đưa lên, lúc đầu muốn ném ở bên ngoài thang máy cho xong, ngờ! ! ! !"

      xong, lập tức vươn tay chỉ Tưởng Thiên Lỗi!

      Tưởng Thiên Lỗi rất căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ nhìn về phía . " có thể nằm mặt đất, nắm chặt tay của tôi, khóc lóc bảo tôi đừng !” Đường Khả Hinh hạ thấp giọng, giống như nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tưởng Thiên Lỗi ngày hôm qua. thở dài cái, giả vờ mình nghĩ vĩ đại : “Ngày hôm qua tôi nhìn thấy quá đáng thương, thuận tiện đỡ trở về, kéo lên, cùng tới phòng làm việc Tổng giám đốc, phòng đó chính là chỗ chúng ta ngồi!”

      xong câu đó, còn gật đầu cái, gống như mẫu giáo dạy học trò!

      xong câu đó,, còn gật đầu cái, giống như mẫu giáo dạy học trò!

      Tưởng Thiên Lỗi gì nhìn , có chút nóng nảy : “Sau đó... Tôi có làm gì? Ngủ thiếp phải ?”

      “Hăc!...” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên mỉm cười, mới cúi đầu, trừng mắt giống như con heo nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : “ có làm gì? ngủ thiếp ? Nếu quả n hư vậy tốt biết bao nhiêu? Nhưng , ngồi ghế salon, thần trí thất thường bật khóc: cõ lỗi với em, Như Mạt, có lỗi với em, nhiều năm, ra vẫn luôn hận em!”

      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, cảm giác đáy lòng của mình có luồng khí lạnh thấm ra sau lưng, cảm giác da mặt mặt của mình bị người xe phát ra tiếng xì xì, nhanh chóng chớp mắt lên tiếng chỉ cúi đầu nắm chặt ly sữa tươi.

      Tưởng Thiên Lỗi hhung hăng nhìn chằm chằm,, muốn chất vẫn lời của , nhưng thể tìm được sơ hở, sắc mặt của lạnh lẽo, hai mắt lóe lên cái.

      Đường Khả Hinh chậc tiếng, cười trộm : “Thế nào? vẫn còn quan tâm đến ánh mắt của người khác à?”

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng hả hê của , ngược lại lên tiếng, cầm ly sữa tươi uống hớp , mới hỏi: “Chuyện tôi uống say rượu, có người khác nhìn thấy ?”

      có! Tuyệt đối có! Tôi vì bảo vệ danh dự của , tuyệt đối để cho người thứ ba biết, nếu biết rồi, phải bị mất mặt, muốn giết người diệt khẩu sao?” Đường Khả Hinh vừa vừa cười, bưng ly lên, uống hớp sữa tươi...

      “Ừ đúng vậy... Tôi giết diệt khẩu...” Tưởng Thiên Lỗi gật đầu đáp lời.

      Phốc! Đường Khả Hinh ơhun sữ tươi ra ngoài, lập tức dùn g tay che lấy, toàn bộ sữa tươi trong miệng phun tay của mình, vừa kéo khăn giấy vừa ho khan mạnh, ho đến phổi cũng đau... “Khụ khụ khụ...

      TƯởng Thiên Lỗi lại hết sức bình tĩnh uống sữ tươi, thỉnh thoảng giương mắt tràn đầy sát khí về phía ĐƯờng Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của càng thêm hoảng sợ.

      “Sau đó còn xảy ra chuyện gì ?” Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía .

      có... có...” ĐƯờng Khả Hinh hoảng sợ đến nổi sau lưng cũng rịn mồ hôi, nhìn về phía .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng bắt chước vẻ mặt , ung dung : “Tôi sao cả, ...”

      ... có... sau đó ngủ hết sức tao nhã, tư thế tao nhã, cả người tao nhã” trán Đường Khả Hinh bắt đầu đổ mồ hôi.

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, đột nhiên hắp khối bánh dẻo đậu đó nhàng đến trong chén Đường Khả Hinh, “Ăn

      “Lần sau gặp chuyện như vậy, hi vọng đừng xen vào việc của người khác, tôi muốn giúp tôi”, sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo .

      Đường Khả Hinh nhắc mĩ mắt, khinh bỉ nhìn , táo bạo “Nếu phải nhìn thấy tội nghiệp chị đây mới thèm quan tâm ! và tôi có liên quan gì! Tôi ăn no rồi! đây!”

      cần sao” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhàn nhạt hỏi.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Cần cái gì?”

      “Cần tiếng...” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt .
      Last edited by a moderator: 23/2/16
      heo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 265: NHÓC

      Đường Khả Hinh yên lặng nhìn về phía , nhìn mặc áo sơ mi trắng mới tinh, quần tây dài đen, rất tao nhã ngồi ở bên cửa sổ, cầm ly sữa tươi uống, thần thái đó, khí chất đó rất nghiêm nghị và bình tĩnh, giống như ngày hôm qua người kia phải là . . . . . . nở nụ cười, : "Trong cuộc đời của cám ơn sao? Nhất là đối với người như tôi . . . . ."

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, vẫn dáng vẻ ở cao, : "Tại sao ? Nếu giúp tôi..tôi cám ơn. . . . . ."

      "Nhưng mới vừa , tôi cần giúp , muốn tôi sau này đừng xen vào chuyện người khác. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắc nhở .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm : "Tôi cần cám ơn, bởi vì tôi quên chuyện ngày hôm qua, quên mất hết sạch , làm chuyện gì, tôi đều nhớ ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía .

      "Nhưng tôi hi vọng. . . . . ." Đường Khả Hinh lòng nhìn về phía : "Nếu rất ấy, muốn say rượu để cho ấy nhìn, hay là. . . . . . Tỉnh táo khỏi. . . . . . Nếu , ấy đau lòng, cũng yên tâm. . . . . ."

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, hai mắt lóe lên mãnh liệt.

      Đường Khả Hinh lại sâu kín nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của , nhớ tới bộ dáng Như Mạt dịu dàng như nước, có lẽ giữa bọn họ có chút nguyên nhân gì, nếu đôi hạnh phúc nhất thế giới, trong lòng của ảm đạm, gì nữa, nhàng xoay người, vươn tay muốn kéo cửa ra. . . . . .

      Có người vội ôm lấy eo của , mãnh liệt xoay người của .

      Khả Hinh nhanh chóng xoay người, dán chặt ở cạnh tường, trợn to hai mắt, thể tin nổi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của mình, nắm bả vai của mình, hai mắt lóe lên mãnh liệt, : "Tối hôm qua. . . . . . Cám ơn . . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, đột nhiên mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của , hiểu.

      "Tối hôm qua. . . . . . Nếu giống như tôi , vừa khóc vừa la, đòi nhảy, tôi gọi xe đưa đến bệnh viện tâm thần!" Đường Khả Hinh nhịn được bật cười, lập tức đẩy ra, nhanh chóng kéo cửa ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận ra phòng làm việc, nhìn Đường Khả Hinh nhõm bước nhanh về phía trước, thậm chí chợt quay đầu lại, nhìn mình le lưỡi cái, mới xoay người bước , cứ nhìn bước nhàng, đột nhiên mỉm cười, tựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem tối hôm qua rốt cuộc mình uống bao nhiêu rượu? Càng nghĩ càng thấy quá mất mặt, thở dài hơi, nhớ tới lúc nảy Khả Hinh rất hung hăng, nhịn được mỉm cười.

      Đường Khả Hinh cũng vui vẻ vào thang máy, bởi vì cảm nhận được Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười ở sau lưng, nhịn được mỉm cười, nhấn nút đóng cửa, tựa vào bên tường thang máy, nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi nắm bả vai của mình, cúi đầu, mất mặt câu cám ơn , chắc lưỡi tiếng, nhịn được cười : " tiếng cám ơn cũng giống như bị trời đánh! Chậc!"

      Thang máy nhanh chóng trượt xuống, mang theo bóng dáng nho xuống lầu , cửa thang máy mở ra.

      Đường Khả Hinh sảng khoái mỉm cười bước ra, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, quần thường và giày da màu trắng, rất phong độ cùng đám người Lâm Sở Nhai nhanh chóng sang bên này, ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Tổng Giám đốc! !"

      Trang Hạo Nhiên dừng bước lại nhìn Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tinh thần rất phấn chấn, mắt to trong suốt lấp lánh tới, sắc mặt của lạnh lẽo, trực tiếp sải bước về phía trước, để ý tới !

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sững sờ : "Chuyện gì vậy?"

      Bốn người Lâm Sở Nhai chỉ nhàn nhạt nhìn cái, liền im lặng lên tiếng bước .

      Đường Khả Hinh càng thêm kinh ngạc nhìn bọn họ : "Rốt cuộc làm sao vậy?"

      Mấy người đàn ông cùng theo tâm trạng tốt của Trang Hạo Nhiên bước , ai dám quay đầu lại.

      Hôm nay thứ bảy, Đường Khả Hinh có thể trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại rất căng thẳng đuổi theo bọn Lâm Sở Nhai, chạy đến trước mặt của Tào Kiệt, người có tính khí tốt nhất, dùng trước ánh mắt nhìn Tào Kiệt, hỏi: xảy ra chuyện gì?

      Tào Kiệt cố ý lườm , vươn tay gõ trán của cái, mới cất bước về phía trước.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo, nhanh chóng tới trước mặt của Trang Hạo Nhiên, ngăn ra đại sảnh Á Châu, nhìn căng thẳng : "Tổng Giám đốc, tôi làm sai chuyện gì sao? ngày hôm qua tôi làm việc tốt? Tôi lập tức làm ngay, đừng tức giận!"

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, lạnh lùng nhìn cái, lại đưa tay đẩy người của , tiếp tục về phía trước, ra sau vườn hoa, dọc theo đường , tới cao ốc văn phòng Hoàn Cầu.

      Đường Khả Hinh giật mình, vội vàng theo Trang Hạo Nhiên, nhịn được vươn tay nắm cánh tay của , kêu : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên hất tay của ra, tiếp tục bước nhanh về phía trước, vào cao ốc Hoàn Cầu, trong hành lang tất cả nhân viên tiếp tân, Quản lý đại sảnh cùng tất cả nhân viên lập tức đứng thẳng người, cung kính khom lưng, gọi : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên lập tức vào thang máy, bọn Lâm Sở Nhai cũng vào, Đường Khả Hinh cũng chen vào, lập tức đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như tên hề, ngây ngốc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên làm như nhìn thấy , chỉ quay đầu .

      Đường Khả Hinh mím môi, mềm mỏng : "Tổng Giám đốc, làm sao vậy? nên tức giận nha! Có chuyện gì cứ ? Chỉ cần , tôi làm, kêu tôi học thuộc lòng, tôi ghim vào tay của mình, cũng thuộc lòng rồi?"

      Trang Hạo Nhiên làm như nghe thấy, nhìn thang máy nhanh chóng chạy lên, sau đó dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, mở ra, nhanh chóng ra ngoài, lúc này Tiêu Đồng ra đón, thấy Đường Khả Hinh, mới thở phào nhõm : "Cám ơn trời đất, rốt cuộc xuất rồi!"

      "Xảy ra chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, ngạc nhiên hỏi.

      Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận bước , nhịn được bật cười nhìn Đường Khả Hinh : "Tối hôm qua, Tổng Giám đốc chúng ta lo lắng xem mắt, biết gặp loại đàn ông như thế nào, sợ bị khi dễ, liền gọi điện thoại đến Nhã Các hỏi, ngờ nghe mình gặm hết bàn món ăn, còn tức giận khỏi, ấy lo lắng xảy ra chuyện giống như bữa tiệc của Cậu chủ Tô, lập tức phái chúng tôi tìm khắp nơi, ấy mình lái xe chạy khắp thành phố cả buổi tối, đến ba bốn giờ sáng mới trở về, rồi đến phòng quan sát, nghe mới biết đâu, năm giờ ấy mới ngủ, phía bên quốc có chuyện khẩn cấp, muốn ấy dậy xử lý, cho nên chợp mắt mấy phút, lại dậy rồi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Đồng, trong lòng nhịn được ấm áp, : " thể nào? Tôi . . . . ."

      "Gọi điện thoại cho được. . . . . . biết đâu. . . . . . Aiz. . . . . . lần này ấy tức giận rồi. . . . . . Nhanh năn nỉ ấy !" Tiêu Đồng lập tức nháy mắt căn dặn Đường Khả Hinh!

      "Ồ ồ ồ!" Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay lên.

      Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

      Phòng làm việc Tổng Giám đốc!

      Trang Hạo Nhiên chỉa đôi mắt gấu mèo 0.0, cầm điện thoại lên, nghe Đông Tổng Giám đốc muốn mời buổi chiều nay đánh golf, hừ tiếng, mới : " có thời gian! ! Để cho ấy tự mình dắt chó dạo !"

      Bộp tiếng, cúp điện thoại!

      Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, giọng của con bé đáng chết Đường Khả Hinh truyền đến: "Tổng Giám đốc, mở cửa , tôi đưa cà phê vào cho ".

      "Hừ! cho tôi thuốc tiên, tôi cũng cho vào!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở tài liệu ra, quyết định chủ ý, thèm để ý tới !

      Cửa ra vào kêu tách tiếng, bị người có chìa khóa mở ra!

      Trang Hạo Nhiên lập tức lui về phía sau cái, kinh ngạc nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh vô cùng tự nhiên, mặc quần áo thể thao hôm qua có chút đáng , bây giờ nhìn lại làm cho người ta hết sức chán ghét, vẻ mặt tự nhiên cầm cà phê, để chìa khóa ở bên trong đĩa, chậm rãi tới.

      "Ai cho vào? Dám cả gan? Lại dám mở cửa phòng tôi?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng đặt cà phê ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, sau đó vòng qua bàn làm việc, tới bên cạnh , đưa hai tay ra, níu lấy vành tai của mình, cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn chằm chằm người này!

      "Tôi sai rồi. . . . . . Tối hôm qua tôi. . . . . ."

      "Lão tử nghe!"

      Đường Khả Hinh im lặng!

      Trang Hạo Nhiên tức giận mở tài liệu ra, xem mấy lần lại thể nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía , tức giận vươn tay đâm cái trán của : "Tôi đấy! đấy! Thứ vô dụng! Ở bữa tiệc bị dạy dỗ như vậy, còn rút kinh nghiệm!"

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, nhưng có chút hiểu nhìn về phía , hỏi: "Gì?"

      Trang Hạo Nhiên nữa, chỉ phiền não xua tay cái, : "Cút cút cút! ! Cút ra ngoài! Nhìn thấy là bị phiền lòng! Hôm nay tôi phái thêm thư ký trông coi rượu đỏ tới đây, tránh khỏi nhìn thấy muốn buồn nôn!"

      Đường Khả Hinh kinh hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : " cần tôi sao!"

      " cần!" Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, chuẩn bị phê duyệt tài liệu.

      Đường Khả Hinh gấp gáp, : "Tôi cố ý, tôi thề có được vậy! Tối hôm qua mình tôi chống đỡ hết bàn món ăn, vốn định về nghỉ, ngờ gặp phải Tưởng Thiên Lỗi, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . ."

      "Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi cái gì . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhìn cái người có tiền đồ, tức giận tới ghế sa lon ngồi xuống, mới : " vì dư luận mới đến Hoàn Cầu của tôi, bây giờ muốn khỏi đúng ?"

      " có đâu!" Đường Khả Hinh lại căng thẳng tới trước mặt của , ngồi xổm xuống đáng thương giải thích : "Tôi có nghĩ nhiều như vậy. . . . . ."

      "Làm việc xem trước ngó sau, rốt cuộc đến khi nào mới lớn lên?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn !

      "Tôi sai rồi. . . . . . sau này tôi dám nữa. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức .

      "Tôi muốn người nghe lời! Tôi muốn người biết suy nghĩ!" Trang Hạo Nhiên lại có để ý , đột nhiên cảm thấy dạ dày của mình đau nhói.

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn , căng thẳng hỏi: " làm sao vậy?"

      "Giận đến bao tử đau!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cái, mới hỏi: "Điện thoại di động của đâu? Tại sao tối hôm qua tôi gọi nghe máy!"

      "Điện thoại di động tôi luôn chỉnh chế độ rung, tối hôm qua quá mệt mỏi, còn uống chút rượu nên ngủ quên, nghe được. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lấy điện thoại màu trắng Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, đưa cho xem.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, đoạt lấy điện thoại của , điều chỉnh tiếng chuông lớn nhất cho , mới hung hăng : "Như vậy sau này tôi xem còn dám nhận điện thoại của tôi , tức chết tôi rồi!"

      Phốc!

      Đường Khả Hinh nhịn được nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng , hung hăng lườm cái, hơi dịu dàng hỏi: "Cả đêm hôm qua. . . . . . ngủ hả?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt , tức giận : "Hôm nay thứ bảy, về nghỉ ngơi . . . . . ."

      " còn tức giận, tôi trở về. . . . . ." Giọng Đường Khả Hinh có chút dịu dàng.

      Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhịn cười, nhìn .

      "Hôm nay Tổng Giám đốc Tưởng hẹn tôi đánh golf, có thời gian để ý đến nhóc !" Trang Hạo Nhiên cười, đứng lên, để ý tới .

      "Đánh golf?" Đường Khả Hinh đột nhiên hưng phấn hỏi.
      Last edited: 5/3/16
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 266: BIẾT ĐÁNH GOLF ?

      Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ!

      Sóng biển xô vào đường ven biển dài làm văng lên bọt sóng trắng xóa, vô số chim biển vỗ mạnh đôi cánh liên tiếp bay qua, thỉnh thoảng nhìn thấy Hải Âu trắng ở mặt biển ngày hè phát ra tiếng kêu đặc biệt dễ nghe, nơi xa vang lên tiếng còi ca nô náo nhiệt. . . . . .

      Thuyền buồm màu trắng bắt đầu từ trong bến tàu giương buồm ra, ca nô ở mặt biển chạy như bay giống như tia chớp !

      Câu lạc bộ Jockey xuất rất nhiều người, vô số ký giả trong và ngoài nước cũng như các chương trình truyền hình, chen lấn vào trong Câu lạc bộ để viết báo đưa tin, các nhân viên, quản lý ưu tú nhất của Câu lạc bộ Á Châu và Khách sạn Á Châu nhận mệnh lệnh của Tưởng Thiên Lỗi và Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, phải dùng thái độ nghiêm túc cẩn thận phụ trách tốt công việc bên Câu lạc bộ, mà ở phương diện danh dự, Tưởng Thiên Lỗi cũng rất cố gắng để khôi phục lại danh tiếng, cũng xem như tỉnh táo lại.

      Trong cuộc đời người luôn có sóng sau đè sóng trước, người có trí tuệ, bọn họ lãng phí thời gian, cứ ba năm lại bắt đầu cuộc so tài rượu đỏ thế giới, vì chuyện này, Laurence gấp rút tiến hành công việc lu bù, bởi vì cuộc tranh tài rượu đỏ thế giới lần này còn lấy Tập đoàn Á Châu là đơn vị thi đấu chủ yếu, mà lấy Hoàn Cầu là đơn vị thi đấu chủ yếu, cách khác, đây là cuộc tranh tài quan trọng của tất cả chuyên gia hầu rượu từ các khách sạn toàn thế giới trực thuộc Hoàn Cầu. Mà chủ tịch Hoàn Cầu là chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang cùng tuyên bố, cuộc thi chuyên gia hầu rượu thế giới lần này, người giành giải thưởng được 8% cổ phần vườn nho “Đế Bảo” ở trong nước, kí hợp đồng 12 năm xa thải, được tiền thưởng 120 ngàn, cho nên cuộc tranh tài của Hoàn Cầu và Khách sạn Á Châu lần này làm dấy lên phản ứng mạnh mẽ, những tờ báo chủ yếu muốn đưa tin tức này, lại lần nữa Hoàn Cầu làm cho thế giới sôi trào.

      Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hẹn Trang Hạo Nhiên đánh golf, có lẽ chính là bàn bạc chuyện này.

      Khách sạn Á Châu, hôm nay trùng hợp là cuối tuần, cũng vừa vặn ở tại Câu lạc bộ Jockey, cho nên có rất nhiều người, vô số khách quý trong và ngoài nước, tranh thủ chút khí ngày hè cuối cùng của Miền Nam, người mặc đồ rằn ri Hawai, hoặc ngồi trong xe ngắm cảnh, hoặc tản bộ ở sân cỏ rộng rãi của Khách sạn Á Châu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngắm nhìn hoa cỏ xinh đẹp quý hiếm, hết sức vui vẻ, mà tất cả nhân viên khách sạn bận rộn nhộn nhịp tới lui như con thoi ở giữa các du khách.

      sân cỏ khổng lồ nằm giữa tòa nhà chính của khách sạn, giống như tấm thảm màu xanh trải dài ra phía xa xa, sân đánh golf hình bầu dục, có hơn mười bảo vệ mang bộ đàm, nghiêm túc tuần tra khắp nơi, nghe hôm nay hai vị Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu rất đẹp trai, rất trí tuệ, vô cùng phong độ muốn đánh golf ở chỗ này, thu hút các hoặc nữ du khách vờ như có việc gì tới bên cạnh sân Golf, nhàng ngắm nhìn. . . . . .

      luồng gió biển quét tới, làm cho những chiếc lá màu vàng màu xanh trong rừng cây nơi xa xa, xạc xào lay động, bay lên vô số màu sắc.

      Tiếng chó sủa theo gió truyền đến.

      Du khách rối rít ghé mắt.

      Đĩa bay màu xanh dương, vèo tiếng, từ rừng cây bay tới, tạo thành đường vòng cung trung, sau đó bay về phía đầu kia đồng cỏ! !

      ! !” Người huấn luyện chó hét lên, con chó lông vàng cực lớn, đột nhiên từ trong rừng cây vọt thẳng ra, oai phong giống như vị tướng quân đạp trong mặt cỏ xanh biếc chạy về phía đĩa bay, bộ lông vàng ươm ở trong mặt cỏ xanh biếc giống như từng làn sóng, nhìn rất rực rỡ!

      “Con chó này nghe là chó cưng của Tổng Giám đốc Tưởng, bình thường có năm người huấn luyện chó và ba bác sỹ thú y cùng nhau chăm sóc!”

      Có tiếng của vài du khách .

      Con chó lông vàng to lớn xinh đẹp, đạp sân cỏ xanh biếc, nghe lời của người huấn luyện bảo nó, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hung dữ bén nhọn, lao thẳng tới phía trước như mũi tên, cuối cùng đoán chính xác vị trí đĩa bay sắp rơi xuống, cả người bay vọt lên, há mồm ra cắn chặt chiếc đĩa bay, sau đó hoàn hảo rơi xuống đất, rồi oai phong chạy như bay về phía người huấn luyện! !

      “Ồ. . . . . .” Rất nhiều du khách ngạc nhiên rối rít vỗ tay, cảm thán nở nụ cười : “Quá tuyệt vời!”

      “Osica!” nữ huấn luyện chó mặc T-shirt màu đen bó sát người, quần ống đứng màu đen, bên hông quấn thức ăn cho chó, tay cầm hai đĩa bay màu hồng, ném về phía đồng cỏ bên kia.

      “Grâuuuu!” Con chó lông vàng rống lên tiếng, lập tức oai phong xoay người, hướng về phía đĩa bay lao như mũi tên, lúc chiếc đĩa bay sắp rơi xuống đất, nhảy người lên, đầu tiên là ngoạm chiếc đĩa bay trong trung, rồi nhanh chóng rơi xuống đất, lại nhảy vọt lên cái nữa, ngoạm chặt chiếc đĩa bay khác, sau đó chạm đất, chạy tới bên nữ huấn luyện, nữ huấn luyện vui vẻ ném thức ăn đặc biệt cho chó, quay đầu, dịu dàng hỏi sư huynh: “Tổng Giám đốc đâu?”

      Jack, người huấn luyện chó khác cũng mỉm cười tới, đứng ở trước mặt của Osica khẽ vuốt ve đầu của nó, nhìn nó ăn cũng rất nghiêm túc, mới cười : “Dường như họp, xuống ngay! Nếu như ấy nhìn thấy Osica ngoan như vậy, nhất định rất vui vẻ!”

      Nữ huấn luyện An An cũng cúi người xuống vuốt đầu của nó, : “Osica! chút nữa, ông chủ tới !”.

      “Grâuuu, grâu.! !” Osica nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, kêu hai tiếng, tỏ vẻ vui vẻ.

      Bọn An An cùng nở nụ cười.

      Đột nhiên từ nơi xa ào tới luồng gió mạnh, tràng tiếng vó ngựa vang lên, quét qua mùi sát khí nồng nặc!

      Ý thức cảnh giới và thú tính đáng sợ của Osica lập tức bị kích thích, nổi giận gầm lên tiếng, muốn như mũi tên xông thẳng ra ngoài, ánh mắt An An chợt lóe, ôm chặt cổ của Osica, ko ngờ lại bị thân thể to lớn rống giận hất ngã. Jack lập tức nắm chặt vòng cổ của nó, kéo nó trở về, ôm chặt thân thể của nó, nhanh chóng trấn an: “ được nhúc nhích! Ngồi xuống!”

      “Grâuuuuuuu! !” Osica nhìn về phía xa rống lên tiếng.

      “Lốc cốc, lốc cốc, lốc cốc……………” tràng tiếng vó ngựa nhanh chóng truyền đến, mang tới luồng gió mãnh liệt, Trang Hạo Nhiên rất thích cưỡi con “Truy Phong” được huấn luyện rất tuyệt vời, thân thể như tuyết, nhanh như tia chớp, nhắm phía đồng cỏ chạy như bay đến, chiếc bờm lông trắng dài ở trong nhấp nhô như từng đợt sóng, rất xinh đẹp…..

      Mấy người Lâm Sở Nhai bước vào trong đồng cỏ, thấy “Truy Phong” dung cảm giống như võ sĩ, lập tức giơ tay lên, huýt cái, kêu to: “Truy Phong!”

      Truy Phong là mộtt con vật rất to lớn, nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên trời hí tràng dài, phóng như bay đến bọn Lâm Sở Nhai, thế lao ko cản được!

      “Grâuuuuuuuuu!” Osica giống như ý thức được con vật khổng lồ này dường như muốn xâm chiếm lãnh địa của mình, lại muốn nhào người tới, Osica nhe răng về phía Truy Phong, An An vội vàng ôm chặt nó, vuốt ve trấn an, nhưng nhìn nó hung hắng, ý thức được nó rất giận dữ, lại : “ nên tức giận, ông chủ tới ngay……..”

      Dĩ nhiên, ông chủ ko có tới nhanh như vậy, ông chủ còn họp! Tưởng Thiên Lỗi tới trễ! !

      Trang Hạo Nhiên mặc quần áo đánh golf màu trắng, mang mũ lưỡi trai, rất tức giận lạnh lùng tới, hỏi người phía sau: “Mấy giờ rồi?”

      Đường khả hinh mặc quần áo đánh golf màu hồng, mang mũ lưỡi trai, đầu đầy mồ hôi đẩy xe gậy golf, thở hổn hển : “Dường như là 2 giờ rồi…….”

      Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn về phía đường khả hìnhm lạnh lùng : “Rốt cuộc là mấy giờ! Đừng với tôi dường như! Cũng đừng với tôi nếu như, chắc là, thậm chí là ước chừng, xấp xỉ….. Cũng được! Phải suy nghĩ cho kỹ! như vậy có khác gì ko !?”

      “Vâng!” Đường khả nình dừng xe, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, mới : “Hai giờ 37 phút!”

      “Lại trễ! Lại trễ! Lần sau ấy họp ở quốc, ânh đây ngủ ba ngày!” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng về phía sân đánh golf, nhìn quản lý Câu lạc bộ golf dẫn nhân viên nhanh chóng mang cái bàn tròn màu trắng và mười cái ghế nằm, chống dù che nắng, đưa lên nước suối, khăn ấm, nước nóng, đặt thực đơn chọn món ăn xuống, mới giữ lại năm nhân viên đứng ở phía sau phục vụ.

      “Đây là khách sạn, cũng ko phải ở bên sân bóng, đừng cố ý phục vụ như vậy…..” Trang Hạo Nhiên xong, vừa muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy con chó lông vàng của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Truy Phong của mình sủa to, tức giận tiến lên, Khả Hinh biết xảy ra chuyện gì, cũng ngây ngốc đẩy xe chạy theo !

      “Này!” Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên thích con chó lông vàng này, yt vào bọn người An An trông coi, tức giận tới trước mặt của nó, hét to: “ có việc gì đừng sủa lung tung! Trái tim tôi khỏe, biết ? Hù dọa Truy Phong của tôi rồi!”

      “Grừuuuuuu!” Osica đột nhiên rống giận, cả người lao mạnh về phía trước, muốn cắn Trang Hạo Nhiên!

      “A!” Trang Hạo Nhiên thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, lại giả vờ sao nhìn về phía Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tái mặt, tức giận hét to: “Mắng nó !”

      “Grừuuu!” Con Osica khổng lồ nhìn thấy Đường Khả Hinh, đột nhiên thân thể giống như bộc phát sức mạnh khổng lồ, lập tức há miệng, người lao thẳng tới Đường Khả Hinh, rống to: “Grâuuuuu!”

      “A............” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cà người đánh mất xa, ngã ngồi ở thảm cỏ, khóc kêu to: “Cẩu cẩu, mày rất đẹp trai! Mày rất oai phong! Mày rất sang trọng!”

      “Grừ!” Con vật này giống như nghe hiểu tiếng người, lúc An An ôm nó, dần dần yên lặng lại.

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến để mồ hôi lạnh toàn thân, khiếp sợ mất hồn hỏi: “Con chó này của nhà ai vậy......... rất....... đẹp trai a.......”

      An An lập tức ôm Osica : “Đây là chó cưng của Tổng Giám Đốc Tưởng.....”

      Đường Khả Hinh nghe xong, con ngươi nóng lên, liền nghiến răng, hung tợn : “Người cũng vậy, chó cũng vậy, đều giống nhau.....”

      Osica lập tức ngẩng đầu, trừng mắt về phía Đường Khả Hinh.

      Cả người chấn động mạnh, miễn cưỡng cười : “Đẹp trai......”

      “Chậc!” Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, khi dễ cái, mới tới phía trước.

      “Chờ tôi chút......” Đường Khả Hinh nữa, đẩy xe, chạy trối chết, trở lại chỗ ngồi, thấy Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn sân đánh golf nhỉ , sau đó nhìn phòng ăn và tất cả tầng lầu sảnh tiệc bên kia, liền cầm gậy golf đô bảy, đặt ở lòng bàn tay xoay tròn, mới hỏi: “Biết đánh golf ?”

      Đường Khả Hinh lập tức gật đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên có chút tin quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười : “Biết thực sao?”

      “Vâng!” Khả Hình là thông minh, chuyện dạy lần, phần lớn nhớ hết, trong đầu cũng nhiều lần tự hỏi, làm sao cho mình tiến bộ.

      “Vậy thử chút!” Trang Hạo Nhiên đưa cây gậy cho .

      “Được!” Từ lần trước Đường Khả Hinh chỉ học với Tưởng Thiên Lỗi học ngày, đac thích môn vận đông này, vui vẻ nhận lấy gậy golf, nhìn nhân viên phục vụ thả quả cầu trắng tại điểm phát bóng cho mình, hào hứng nhắm tư thế chính xác, chuẩn bị vung gậy golf mới hỏi: “Đánh chỗ nào?”

      Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, cầm ly nước ấm uống hớp, mới : “ thích đánh nơi nào đánh nơi đó, có có thể đánh rất xa ?”

      “Được!” Đường Khả Hinh hưng phấn, ánh mắt đột nhiên chăm chú, lúc bọn Lâm Sở Nhai nhìn chằm chằm, đứng vững tư thế đánh golf, vung gậy golf vòng 360 độ, vèo tiếng, quét quả cầu trắng lên trung bay thẳng tới đầu kia, rầm tiếng, thể tin nổi đánh bể cửa sổ thủy tinh sảnh tiệc lầu ba, rồi xông vào!

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sảnh tiệc lầu ba, thể tin nổi trợn mắt nhìn quả cầu golf đánh bể cửa sổ thủy tinh, thủy tinh văng ra bốn phía, thậm chí bắn vào người của mình, trước mặt, tất cả nữ quản lý và nữ thư ký đều kêu to, ánh mắt của giận dữ đứng lên, nhìn ra bên ngoài rống lên: “Người nào đánh golf ở bên ngoài?”

      Cây gậy golf trong tay Đường Khả Hinh chợt rơi xuống, nghe Trang Hạo Nhiên phut tiếng, phun nước tùm lum, oa tiếng, khóc lên!

      Osica ngẩng đầu lên , nghe tiếng ông chủ hết với mục tiêu, nó đột nhiên rống lên tiếng, tránh thoát kiềm chế của An An, nhe răng chạy như bay đến bên Đường Khả Hinh.....
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 267: TÊN NHÓC THÔNG MINH

      Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận ra khỏi tòa nhà, mới vừa bước vào sân cỏ, thấy đám người nhao nhao, sắc mặt của lạnh lẽo, lập tức bước nhanh tới, vạch đám người ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh quỳ mặt đất, ôm đầu run rẩy ngừng khóc, Trang Hạo Nhiên, An An và Jack cùng nhau lôi kéo con chó lông vàng, để cho nó cố nhào tới!


      "Cứu mạng !" Đường Khả Hinh quỳ mặt đất, lớn tiếng khóc: "Tôi muốn chết! Đừng ăn tôi".


      Tưởng Thiên Lỗi thể chịu nổi, nhìn dáng vẻ sợ chết của Đường Khả Hinh!


      "Tới rồi, tới rồi! Tôi đánh chết nó!" Tô Lạc Hoành hai lời, cầm cây gậy golf to nhất, muốn đập xuống con chó chết tiệt, lúc giơ lên, liền nhìn thấy đôi lạnh lùng đáng sợ, gậy golf dừng lại trung, có chút hoảng sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.


      Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn mắt nhìn cái, mới nhìn con chó cưng ở phía bên kia nhe răng gầm gừ đáng sợ, lạnh lùng : "Osica! ! Dừng lại!"


      Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, trong chớp mắt thở phào nhõm, Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng tức giận đứng ở trước mặt của mình, oa tiếng, hoảng sợ bật khóc.


      "Grừưuu!" Mặc dù tâm trạng của Osica bình phục, nhưng vẫn trừng mắt về phía Đường Khả Hinh, bộ dạng rất hung hăng.


      "Này!" Trang Hạo Nhiên vẫn nắm chặt sợi dây chó, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi tức giận : "Mau ngăn con chó điên cắn người của tôi!"


      Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lại lửa giận ngút trời : "Tại sao cậu ngăn cản kẻ điên đánh nát cửa sổ của tôi?".


      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh.


      Đường Khả Hinh vẫn quỳ mặt đất, mím môi, vẻ mặt uất ức muốn khóc rống.


      "Ai dạy đánh golf hả? Để cho đánh vỡ cửa sổ sảnh tiệc của Tổng Giám đốc Tưởng?" Trang Hạo rất giảo hoạt, lời xoay chuyển, chính mình mắng chửi người trước!


      Vẻ mặt Đường Khả Hinh đáng thương, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .


      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt , càng thêm tức giận phừng phừng, vẫn đứng sân cỏ, lửa giận ngút trời, rống lên: " nhìn tôi làm gì? do tôi dạy cho , tôi còn ngại mất mặt! vung gậy golf như vậy sao? Ánh mắt nhìn thấy đây là sân đánh Golf thu sao? Mù hả! ! Hôm nay may là tôi ngồi họp ở bên trong, nếu như đụng phải khách hàng, tôi lại phải hủy bỏ bao nhiêu thứ, mới có thể giữ được danh dự?"


      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại ủy khuất quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.


      Trang Hạo Nhiên chớp mắt cái, có ý niệm hèn nhát muốn thừa nhận xông lên óc, vẻ mặt của vặn vẹo, mới nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Được rồi, tôi ngờ kỹ thuật vung gậy của ấy xuất thần nhập hóa như vậy, xem ra là thầy giỏi có trò hay nha. . . . . . Thán phục, Thán phục. . . . . ."


      "Cậu. . . . . ." người tao nhã như Tưởng Thiên Lỗi tức giận cũng muốn chửi tục, lại muốn lên đánh người đàn ông này quyền, đột nhiên nghe được con chó cưng của mình kêu "ẳng" tiếng, vừa nghe thanh này, lập tức căng thẳng xoay người, nhìn về phía con Osica của mình còn chút tinh thần quỳ chân đất, đầu hơi cúi xuống, sững sờ, lo lắng đứng ở trước mặt con chó cưng của mình, vươn tay khẽ vuốt ve đầu của nó, nhanh chóng hỏi: "Nó thế nào?"


      An An dám lên tiếng, chỉ liếc về phía Trang Hạo Nhiên.


      Trang Hạo Nhiên chớp mắt cái, thân thể hơi nhích qua phía trước con ngựa của mình, tay nhè vỗ ngựa chân, muốn nó nhanh chút.


      "Truy Phong" lại rất trung thành đứng ở sau lưng ông chủ, đầu cúi xuống, nhàng tựa vào bả vai ông chủ.


      "!" Tưởng Thiên Lỗi hung hăng hỏi.


      An An có chút khó xử với Tưởng Thiên Lỗi: "Lúc nảy. . . . . . Osica muốn nhào tới Đường tiểu thư, sau đó Truy Phong của Tổng Giám đốc Trang chắc là muốn bảo vệ người, đột nhiên chạy như bay tới đá Osica cước, nó ngã ở thảm cỏ lăn mấy vòng. . . . . ."


      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, thể tin nổi, sắc mặt của cứng rắn, đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !


      Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp, miễn cưỡng cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay giơ lên mới : "Ôi chao, đừng tức giận nha, phải là đá cước sao, nếu nó đá, con chó cưng của tổn thương Khả Hinh nhà tôi rồi. . . . . ."


      "Chó cưng nhà tôi cũng gây tổn thương Khả Hinh nhà cậu! ! có mệnh lệnh, nó tuyệt đối cắn người!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận tới sau lưng Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn con Truy Phong coi ai ra gì, ở trong Câu lạc bộ phải có mười mấy người huấn luyện ngựa cùng chăm sóc, tức giận đến nghiến răng : "Nếu cậu cảm thấy nghiêm trọng, tôi ngồi lên, để cho nó đá cậu cước như thế nào?"


      "Ha ha ha! cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười có chút khó coi, .


      "Con ngựa đáng chết!" Tưởng Thiên Lỗi thừa dịp Trang Hạo Nhiên lưu ý, đột nhiên hung ác đưa chân lên đá cái gối con ngựa!


      Con ngựa bị đau hí lên tiếng.


      "Ôi chao" Trang Hạo Nhiên rất đau lòng, ngồi xổm xuống, vuốt đầu gối con ngựa của mình, rất tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Cho dù muốn đá, cũng cần đá mạnh như vậy chứ! Gảy xương sao?"


      "Lúc nảy con ngựa của cậu đá con chó nhà tôi, tại sao cậu bảo nó chút!" Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận, Osica giống như con trai cưng của , còn hết, bình thường có việc gì, đều phải dẫn nó ra ngoài dạo mấy vòng, cũng chỉ có nó mới có sức mạnh chơi đùa với mình, lại đau lòng nhịn được đến trước mặt Osica của mình, vươn tay vuốt ve đầu của nó, nhìn nó mặc dù có chút bị thương, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu sang. . . . . . .


      Đường Khả Hinh vẫn sợ hãi quỳ mặt đất, như Nhật Bổn thành kính hoảng sợ nước mắt rơi lã chã, nhìn về phía con chó kia năn nỉ : "Ô ô ô, tao cố ý muốn tổn thương chủ của mày, mày tha thứ cho tao . . . . . Tao sai rồi. . . . . . Tao thề, sau này tao bao giờ vung gậy golf lung tung nữa. . . . . . Tao dùng tiền lương của tao phát lời thề!"


      Tưởng Thiên Lỗi nên lời nhìn , nhướng mày, vẻ mặt hung tợn : " xin lỗi với người như vậy tốt biết bao nhiêu?"


      Đường Khả Hinh đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hít hít lỗ mũi đỏ au, lau lau nước mắt.


      Tưởng Thiên Lỗi hung hung trừng mắt nhìn , mới quay đầu nhìn về phía An An.


      An An ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, hiểu tin tức trong mắt của , liền gật đầu cái, đứng dậy tới trước mặt của Đường Khả Hinh, từ trong túi của mình, móc ra thanh thức ăn chó, ngồi xổm xuống đưa cho Đường Khả Hinh : "Thức ăn chó này cho !"


      Nước mắt Đường Khả Hinh rơi lã chã, lắc đầu cái : "Tôi đói bụng. . . . . ."


      Phốc! An An nhịn được cúi đầu nở nụ cười.


      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chỉ vào Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận : "Cậu xem , cậu dạy dỗ ra đứa bé thông minh như vậy sao!"


      Trang Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đường Khả Hinh, : "Bà ơi, người ta cho thức ăn của chó, là muốn cho chó ăn, phải mình ăn!"


      Đường Khả Hinh nghe vậy, nén nước mắt, nhìn về phía An An nở nụ cười hiền lành, quẹt mũi cái, : "Có ? phải phạt tôi, cho tôi ăn sao?"


      "Thức ăn chó của tôi rất quý đấy!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm .


      Đường Khả Hinh nhìn cái, miệng mếu máo, lại nhìn về phía An An có chút hiền lành, lo lắng : "Nó. . . . . . Nó. . . . . . Nó ghét tôi như vậy, tôi . . . . . qua. . . . . . Nó cắn tôi hay ?"


      " !" Vẻ mặt An An khẳng định nhìn .


      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, liền cắn chặt môi dưới, run rẩy nhận lấy thức ăn chó, ngây ngốc đứng lên, từng bước từng bước cẩn thận về phía con chó màu vàng to lớn. . . . . .


      Osica thấy Đường Khả Hinh tới, thân thể bị thương, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh!


      Cả người Đường Khả Hinh run lên, lui về phía sau, dám tiến lên nữa.


      An An bất đắc dĩ nhìn về phía , mỉm cười : "Đừng sợ! Có ông chủ ở đây, nó tùy tiện cắn người, cho dù tức giận, ông chủ cũng gọi nó lại, yên tâm . . . . . ."


      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, đứng ở bên, tức giận nhìn mình, mím môi, vẻ mặt khổ sở, từng bước từng bước qua, cho đến khi ngửi được mùi của con chó kia, người đến rất gần rồi, hết sức hết sức cẩn thận đề phòng nhìn con chó kia ngẩng đầu lên, vẫn rất khách khí nhìn mình lom lom, trái tim của run lên, thức ăn chó trong lòng bàn tay bé từng viên rơi xuống đất. . . . . .


      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn , liền cất bước tiến lên, tới phía sau của , nhàng ôm vào trong ngực, cùng cầm thức ăn chó.


      Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.


      Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận, nhưng khuôn mặt hơi thu vẻ tức giận, bất đắc dĩ nhìn : "Đừng sợ. . . . . . can đảm lên, nó cắn người. . . . . ."


      xong, cũng cùng Đường Khả Hinh hơi ngồi xổm xuống ở trước mặt của Osica, đẩy bàn tay bé của ra, đem thức ăn chó đưa về phía con chó cưng. . . . . .


      Osica thấy chủ nhân ngồi xổm ở sau lưng Khả Hinh, thu lại hung hăng, đầu rũ xuống, thè đầu lưỡi, bắt đầu nhàng ăn thức ăn trong lòng bàn tay Khả Hinh, sau đó hàm răng nhàng quét qua lòng bàn tay của , cả người Khả Hinh cứng ngắc, té ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh. . . . . .


      "Đừng sợ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng tựa vào phía sau lưng của , đỡ .


      Đường Khả Hinh nhìn hoảng sợ, nhìn Osica đột nhiên trở nên rất khéo léo ăn thức ăn trong tay mình, phát ra thanh nhịp nhàng đáng , thoải mái, tâm trạng của bình tỉnh lại.


      Osica ăn xong thức ăn chó trong tay Khả Hinh, lại ngẩng đầu nhìn cái, sau đó khẽ đầu cúi xuống, đột nhiên lúc Khả Hinh buông lỏng hai chân của nó chồm bả vai Đường Khả Hinh, nhàng liếm liếm khuôn mặt của . . . . . .


      "A . . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ thất kinh hồn vía, người ngã ra phía sau, kêu to: "Cứu mạng. . . . . ."


      Nhưng cử động này của Osica, chỉ có An An và Jack ngạc nhiên, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng sửng sốt.


      "Osica. . . . . ." An An sửng sốt nhìn về con chó đực lông vàng xinh đẹp, oai phong, nhào vào người của Khả Hinh, ngừng liếm mặt của và bàn tay bé của , Khả Hinh hoảng sợ kêu to, sâu kín : "Từ trước đến nay nó chưa bao giờ thích người thứ hai, ngoại trừ Tưởng Tiên Sinh. . . . . ."


      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra chút dịu dàng.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 268: TÔI DẠY CHO ẤY



      “Mẹ ơi! Mọi người cứu tôi với. . . . . . Tại sao nó ngừng liếm tôi vậy . . . . . .” Đường Khả Hinh ngã mặt đất, sợ hãi nắm chặt tay An An, cất tiếng gào to.


      Osica vẫn dính lấy người, liếm khuôn mặt nhắn của Khả Hinh, đôi chân ngừng ôm , cảm giác kia giống như muốn cọ cọ ở trong ngực của lâu.


      “A a a! Nhanh lên, kéo ra nó !” Khả Hinh rất sợ hãi kêu to.


      “Osica?” An An nghe vậy, lập tức quát Osica, bảo nó dừng lại.


      Osica chịu dừng lại mà cúi đầu dùng mõm dụi dụi vào bụng của . . . . . .


      A! ! Ha ha ha!” Khả Hinh bị nó làm nhột, rốt cuộc nhịn được cất tiếng cười to: “Cứu mạng ! ! Ha ha ha ha ha! Nhột chết rồi. . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn con chó cưng của mình cùng Khả Hinh chơi đùa vui vẻ như vậy, đột nhiên mỉm cười.


      “Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh dường như cảm thấy ý tốt của Osica, nhịn được ôm lấy nó, kêu lên: “ đùa nữa, đừng ngoáy! ! Nhột quá !”


      Osica vẫn ngừng cọ vào người Đường Khả Hinh.


      Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn ngây người, “Truy Phong” chậm rãi tới, lúc tất cả mọi người bất ngờ, nâng lên chân, đá cho Osica cước!


      “Ẳng! !” Osica rống lên tiếng, lại lăn mấy vòng, nó lập tức bò dậy giống như mãnh thú, nhanh như tia chớp xông về phía “Truy Phong”, An An và Jack kinh hãi ôm lấy thân thể của nó, “Truy Phong” lập tức trở về sau lưng ông chủ, Trang Hạo Nhiên sửng sốt có chút nên lời nhìn về phía trước.


      Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận đứng lên, nhanh chóng về phía Trang Hạo Nhiên, chỉ vào con ngựa đáng chết của , : “ là chủ loại gì, súc sinh loại đó! Cậy vào bản thân cao lớn như trâu bò, ngày ngày chơi ám toán!”


      “Aiz, đúng rồi ! Chẳng lẽ tôi Osica nhà vóc người thấp , vóc người của cũng thấp sao? ràng cũng cao 1m9 mà! Truy Phong nhà chúng tôi nhìn thấy Osica nhà dính lấy Khả Hinh như vậy, có thể nó cho rằng có người khi dễ ấy, tới bảo vệ ấy chứ sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên muốn dàn xếp ổn thỏa, đề phòng Tưởng Thiên Lỗi đá lén!


      “Nếu nó có bản lãnh, đừng trốn phía sau cậu!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .


      “Đó là nó cảm thấy ông chủ nó có bản lãnh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên xong, rất thức thời ngậm miệng!


      “. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hận muốn bóp chết Trang Hạo Nhiên, tức giận muốn bốc khói !


      đừng tức giận mà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh vội vàng bò dậy, thấy Osica lại muốn chạy tới, vẫn hơi sợ nó cắn mình, liền bước nhanh tới phía trước, sau đó thấy Osica đột nhiên đưa hai chân lên, gần bằng Khả Hinh rồi nhảy tới phía trước. . . . . .


      “Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn bộ dạng buồn cười của nó, nhịn được bật cười ha ha.


      “Truy Phong” thấy Tưởng Thiên Lỗi mới quay đầu nhìn về phía chó cưng của mình, nó lập tức từ sau lưng ông chủ nhảy ra, lại muốn nâng vó. . . . . .


      “Grâuuu !” Osica mắc mưu nữa, lại hung hăng xoay người, xù lông lên, muốn nhào tới!


      Tưởng Thiên Lỗi ngăn cản! !


      “Truy Phong” vèo tiếng, giống như nhanh như tia chớp, bay về phía trước chạy !


      Osica cũng chạy như bay theo phía sau nó ! !


      Cứ như vậy, hai con thú như tia chóp rượt đuổi nhau ở đồng cỏ, Jack và An An, cùng nhóm người huấn luyện ngựa lập tức chạy theo tới phía trước, muốn kéo cả hai con vật vô cùng hung mãnh!


      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau đứng ở bên, đều nhìn về phía con ngựa và chó cưng của mình phóng nhanh như tia chớp, ánh mắt sắc bén của bọn họ cùng nhìn tốc độ của chúng nó!


      Đường Khả Hinh cũng đứng ở chỗ khác, căng thẳng nhìn “Truy Phong” phi nhanh về phía trước, bị Osica đuổi rát buông, nó vẫn rất tao nhã giữ vững tốc độ của mình, để cho con chó đuổi theo, cũng bỏ xa nó nhiều, bị thu hút bởi dáng vẻ tao nhã của nó, “Truy Phong” nhanh chóng phóng về phía bên này, chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên ngẩng mặt lên trời hí tràng dài. . . . . .


      Đường Khả Hinh giật mình.


      Osica chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên đứng người lên, lăn vòng như quả cầu tuyết, rồi chạy như bay qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, rống lên tiếng! !


      Trang Hạo Nhiên giật mình, lui về phía sau bước, tức giận nhìn chằm chằm con súc sinh này, căn dặn Lâm Sở Nhai ở sau lưng, hung hăng : “Ngày mai tìm cho lão tử con chó Ngao Tây Tạng, tôi xem con chó chết tiệt này còn dám sủa loạn người hay ! Nó cho rằng chỉ có nó mới có hàm răng sao!”


      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên, cũng căn dặn Trần Tuấn Nam ở sau lưng, hung hăng : “Ngày mai tìm cho tôi con Hãn Huyết Bảo Mã, tôi muốn giống ngựa thuần chủng, làm chuồng bên cạnh con súc sinh kia.”


      “Vâng!” Trần Tuấn Nam nhịn cười, đáp lời.


      Phía trước hai con vật bị từng người kéo lại, vất vả mới tách bọn chúng ra, dắt đến bên, khóa lại.


      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên bắt đầu bình tĩnh vung gậy golf, thử cầu. . . . . .


      Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cầm gậy golf của mình hài lòng, ném cho nhân viên kéo bao gậy, còn mình đến phòng thay đồ, lúc qua bên cạnh liếc cái, im lặng cúi đầu.


      Tưởng Thiên Lỗi cũng rất khách khí tới trước mặt của Đường Khả Hinh, chỉ vào nóc tòa nhà hình tròn nơi xa, : “ nhìn thấy được chỗ kia kkhông?”


      “Thấy được. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn , ngây ngốc đáp lời.


      Tưởng Thiên Lỗi gật đầu cái, sau đó chỉ vào cửa sổ đầu tiên ở tầng : “Tôi thay quần áo ở chỗ đó. . . . . .”


      “Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn có chút hiểu quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ngây ngốc : “. . . . . . Muốn nơi nào thay quần áo, tại sao phải cho tôi biết ?”


      Phốc!


      Tất cả mọi người cũng nhịn được bật cười.


      Tưởng Thiên Lỗi nén giận, nhìn người mây này, : “ chút nữa, vung gậy với sếp của đừng có vô ý đánh về hướng kia, biết ?”


      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên lên, nhắc mí mắt nhìn .


      Tưởng Thiên Lỗi hung ác trợn mắt nhìn cái, mới xoay người sải bước về phía trước, bọn Đông lập tức theo phục vụ!


      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười, đứng ở điểm phát bóng, thử vung gậy!


      Đường Khả Hinh lại bị Tưởng Thiên Lỗi khinh bỉ thẹn thùng phen, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận : “Đều tại ! ! tôi có thể tùy tiện vung gậy, nhìn xem? Tôi gây họa!”.


      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh nhịn được cười : “Ai bảo ! Học nửa vời, ràng do vung gậy đúng!”


      “Tôi đánh cầu rồi!” Đường Khả Hinh tức giận .


      đưa cơm cho người khác ăn vào bụng, cũng gọi là ăn cơm sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười xong, liền cầm quả cầu, thử vung cho Khả Hinh nhìn, : “ xem đây, lúc nảy tôi ràng nhìn thấy vung về phía rừng cây, sau đó lại vung cầu về phía bên trái, tại sao như vậy? Đây là do tư thế vung gậy đúng, nhận biết phương hướng chính xác! Nên mới như vậy. . . . . .”


      Trang Hạo Nhiên cầm gậy, làm bộ nhàng xoay tròn, lại với : “Nhìn thấy chưa? Lúc vung gậy, eo và sức cánh tay tạo thành đường thẳng. . . . . .”


      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, liền gật đầu : “Tôi biết rồi!”


      “Biết rồi hả ?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , hỏi lại: “ chắc chắn chứ?”


      “Ừm!” Đường Khả Hinh dùng sức gật đầu!


      “Tốt! Tới phiên thử chút!” Trang Hạo Nhiên hai lời, đem gậy golf đưa cho Đường Khả Hinh!


      Đường Khả Hinh nhanh chóng nhận lấy gậy golf, sau đó hít sâu hơi, đứng ở trước điểm phát bóng, nhìn về phía rừng cây xa xa. . . . . .


      Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng , nắm bả vai và cánh tay của , rồi quan sát tư thế của , hài lòng cười gật gật đầu : “Ừm! tệ! Tốt!, vung cầu! ! Vị trí cờ hàng phía trước rừng cây !”


      Đường Khả Hinh hai lời, cầm gậy golf lên, vừa vung vừa nhìn về phía rừng cây nơi xa, dùng sức hết sức vung gậy golf mạnh, vút tiếng, quả cầu vèo tiếng bay về phía trước, bay qua rừng cây , trực tiếp hướng về phía cửa sổ đầu tiên lầu tại nóc tòa nhà hình tròn, rầm tiếng, lửa bắn tung tóe, thủy tinh vỡ ra, bắn thẳng vào! !


      Gậy golf rớt mặt cỏ!


      Đường Khả Hinh muốn khóc, trừng lớn con ngươi, miệng há to, nhìn về phía đó, quả có cảm giác thể tin được!


      “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Trong nhà truyền đến tiếng rống giận!


      Đường Khả Hinh trơ mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận mặc quần áo đánh golf màu đen, hung hăng ra ngoài, trán giống như có hơi sưng hồng, cằm của rớt xuống, rất uất ức đáng thương, vô sỉ, chân mềm nhũn quỳ gối cỏ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, liên tục tôi sai rồi, còn hơi sức, vẻ mặt như bị táo bón, oa oa khóc. . . . . .


      Quả nhiên cái trán của Tưởng Thiên Lỗi trúng chiêu, sưng lên cục đỏ tươi, nhìn quái nhân đất, tức giận : “Có phải mắt mù rồi hay ! ?”


      “Tôi cũng hi vọng tôi bị mù. . . . . .” Đường Khả Hinh bật khóc .


      “Aiz, aiz, aiz!” Trang Hạo Nhiên vội vàng lên trước, ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, giúp chuyện, cười : “ đừng tức giận! ấy mới vừa vung gậy chính xác, nhưng tôi quên chuyện. . . . . . Đều là lỗi của tôi. . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn trừng mắt nhìn !


      “Tôi đưa gậy sai rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười .


      sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên, mắt nóng lên, cố nén lửa giận : “Ý của cậu là, ấy cầm gậy golf chính xác cũng có chuyện gì sao? Cậu chắc chắn chứ?”


      “Tôi chắc chắn!” Trang Hạo Nhiên gật đầu chắc chắn!


      “Tốt! Cậu đứng nghiêng 90 độ ở trong cửa sổ chờ , tôi dạy cho ấy vung gậy! Dạy ấy vung chính xác về phía hàng cờ trắng bên rừng cây !” Tưởng Thiên Lỗi ngay!


      “À?” Trang Hạo Nhiên giật mình kêu lên!

      Chương 269: CỐ Ý



      Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng thay quần áo nho , nhìn về phía cánh cửa sổ cực lớn trước mặt, mình giống như phạm nhân, khàn giọng hô hào ra bên ngoài: “Khả Hinh . . . . . . ngàn vạn lần được quên mất, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng nghĩ tới , là ai nhặt về Hoàn Cầu, ngàn vạn lần được quên đó!”


      khàn giọng la hét, rất thâm tình, rất kích động, rất xúc động!


      Rất nhiều người đứng ở đồng cỏ, căng thẳng nhìn!


      Bốn người Lâm Sở Nhai nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng nhìn về phía trước.


      Đường Khả Hinh nắm gậy golf, cũng rất đáng thương nhìn về phía cánh cửa sổ nơi xa, cắn môi dưới, suy nghĩ lúc nảy quả cầu làm sao bay về phía cánh cửa sổ đó?


      Đáp án này, Trang Hạo Nhiên biết, dĩ nhiên Tưởng Thiên Lỗi cũng biết! Bởi vì vung gậy chỉ thiếu 90 độ, cho nên bóng mới có thể lệch khỏi phương hướng!


      Tưởng Thiên Lỗi thầm dễ chịu trong lòng, đứng ở bên, hết sức chậm rãi mang bao tay trắng, từng bước từng bước về phía Đường Khả Hinh . . . . . .


      Đường Khả Hinh cầm quả cầu, căng thẳng nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi như có tính trước, : “Tổng Giám đốc Tưởng, có thể bảo đảm tôi vung về phía cánh cửa sổ kia sao?”.


      “Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi rất hả hê.


      Đường Khả Hinh nhìn : “ gạt người!”


      biết. . . . . . Tôi dạy cho vung gậy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ho khan tiếng, nhịn cười.


      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng , càng cẩn thận : “Nếu tôi lại đánh vỡ cánh cửa sổ, đánh trúng Tổng Giám đốc, tôi phải rời khỏi chỗ này rồi. . . . . .”


      Người ta rất đáng thương.


      “Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại trở nên có tim có phổi!


      Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn muốn khóc.


      Bốn người Lâm Sở Nhai lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : “Khả Hinh, phải suy nghĩ kỹ, Tổng Giám đốc đối xử với rất tốt. . . . . . Người ta ràng sống, nếu như có chuyện may, ấy chưa có con cái, chưa có vợ, còn chưa lập di chúc, có chừng mực đấy. . . . . .”


      “Vâng!” Đường Khả Hinh rất chắc chắn gật đầu cái!


      “Bắt đầu . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi giống như thầy giáo của người ta, tới phía sau của , nắm hông của , vẫn nghiêm túc dạy: “Mở hai chân ra rộng bằng vai, cách cầm gậy golf, sai rồi. . . . . .”


      Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhìn hai tay của mình đan nhau, : “ có . . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, ôm Đường Khả Hinh, hai tay nắm đôi tay của Đường Khả Hinh, sau đó để cho hai đầu ngón tay co lại, mới : “Như vậy mới có thể bảo đảm lúc vung gậy, lực cánh tay và lực gậy golf thống nhất nhau. . . . . .”


      “Ồ ồ ồ!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu cái, có chút yên tâm, cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc dạy cho .


      Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc chỉ vào vị trí hàng cờ trắng trước mặt, : “Mắt nhắm ngay mục tiêu. . . . . . kiểm tra đối chiếu cự ly, sau đó vung gậy. . . . . . Hiểu chưa?”


      “Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ chỗ đó truyền đến, kêu to: “Lời của Tổng Giám đốc Tưởng, đừng quá tin, tin phân nửa là được! ! Biết ?”


      Đường Khả Hinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : “ có nghiêm túc dạy cho tôi!”


      “Nếu tin tôi, có thể vung gậy về phía cửa sổ đó!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh!


      Đường Khả Hinh suy nghĩ muốn vung tự do, bởi vì bắt đầu có chút tin !


      “Khả Hinh . . . . . .” Trang Hạo Nhiên từ cửa sổ truyền tới: “ ngàn vạn lần được nghĩ đến vung tự do đấy!”


      Đường Khả Hinh khó xử, bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa sổ đó!


      “Đóng cửa sổ chỗ Tổng Giám đốc Trang lại cho tôi. . . . . .” Như vậy hiệu quả đánh vỡ thủy tinh mới ràng. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi xoay người, vẻ mặt có chút hài lòng. . . . . .


      “Vâng!” Bảo vệ vội vàng chạy tới, đóng cửa sổ nơi Trang Hạo Nhiên đứng.


      Tưởng Thiên Lỗi thêm gì nữa, chỉ ngồi tại chỗ, bưng ly trà sâm, nhàng thổi thổi, bắt chước thái độ nhàn nhã của Trang Hạo Nhiên lúc nảy, : “Được rồi, có thể vung gậy. . . . . .”


      Đường Khả Hinh nắm gậy golf, quay đầu lại, cau mày nhìn về phía : “. . . . . . . . . . . . dạy xong chưa?”


      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, cười như cười nhìn về phía Đường Khả Hinh : “ muốn học được tuyệt kỹ của tôi, phải mất thời gian, mặc dù tôi có thời gian này, nhưng Tổng Giám đốc Trang đợi được. . . . . .”


      Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn cái, hít thở sâu, cầm gậy golf lên, kết hợp phương pháp của hai Tổng Giám đốc mới dạy cho mình, mới vừa muốn vung gậy lên, Tào Kiệt nhịn được nhắc nhở : “Lúc vung gậy thiếu 95 độ, cho nên bóng mới bị lệch. . . . . . Biết ? Phải vung đủ khoảng cách này. . . . . .”


      “A ồ!” Đường Khả Hinh nghe vậy, ra là nguyên nhân này, lại hít sâu hơi, cắn chặt môi dưới, tay cầm gậy golf, nhàng đong đưa qua lại, nhớ lời của Tào Kiệt, mở trừng hai mắt, lập tức vung gậy golf lên, muốn xoay tròn 480 độ, nhưng mới xoay hơn phân nửa vòng tròn, ô tiếng, vung gậy golf lên, vèo tiếng, bóng bay về phía trước ra ngoài, quả bóng nhanh chóng bay qua rừng cây , bay qua nóc tòa nhà hình tròn, xoay vòng tròn xinh đẹp, sau đó quả bóng nhanh chóng quét qua trước mặt mọi người, cốp tiếng, đánh vỡ ly trà sâm trong tay Tưởng Thiên Lỗi! !


      Lần này Tưởng Thiên Lỗi sợ ngây người, tay trống , thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh!


      Đường Khả Hinh cũng thể tin được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhìn lại cái ly bị đánh vỡ trong tay và quả bóng cái. . . . . .


      . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng, nghiến vang lên tiếng lách cách, : “Kiếp trước và tôi có thù oán đúng ? hận tôi như vậy sao? cố ý phải ?”


      Đôi chân Đường Khả Hinh mềm nhũn, lại quỳ xuống đất, cầu xin tha, khóc : “Tôi phải cố ý. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi tức giận phừng phừng vội vàng đứng lên, hận muốn thả Osica ra ngoài, cắn chết nhận biết phương hướng này!


      Lúc này Trang Hạo Nhiên đè lồng ngực chạy đến, cười đến mắt cũng nhìn thấy đường, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giống như đôi vợ chồng hoạn nạn có nhau, ôm nhau : “ làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn thấy nữa. . . . . .”


      Đường Khả Hinh vừa vỗ sau lưng Trang Hạo Nhiên, ánh mắt đáng thương vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.


      “Lúc nảy đánh quả cầu về phía kia hàng cờ trắng hả ?” Trang Hạo Nhiên kích động nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, hỏi!


      Đường Khả Hinh dám lời nào, chỉ rất ủy khuất nhìn .


      Trang Hạo Nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy ly trà sâm tan vỡ, còn Tưởng Thiên Lỗi tức giận đùng đùng, tiếng, kêu lên: “Mạnh như vậy sao?”


      Tưởng Thiên Lỗi lập tức tới, giống như vặn con gà, nhấc Đường Khả Hinh lên, tức giận hỏi: “! Có phải cố ý hay !”


      Đường Khả Hinh rất đáng thương co rúm người, lắc đầu cái!


      Trang Hạo Nhiên rất hả hê muốn đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra!


      “Cút!” Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận !


      “Ôi chao! ! đừng tức giận mà!” Trang Hạo Nhiên lại ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, vẻ mặt vẫn cười vui vẻ : “ nhìn , bộ dáng ấy vô tội đáng thương, làm sao có thể xuống tay?”


      “Tôi nghi ngờ hai người các người thông đồng để chỉnh tôi.” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận !


      Đường Khả Hinh đáng thương khóc : “Tôi có kỹ thuật đó. . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng nhìn Đường Khả Hinh, lại muốn mắng chửi người, nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức ôi tiếng, nhìn cái trán của Tưởng Thiên Lỗi bị thương : “Trời ạ! nhìn cái trán chút , bị thương rồi, đánh mạnh quá! Người đâu!”


      “Vâng . . . . .” Đông vội vàng đáp lời!


      “Mau lấy thuốc bôi cho Tổng Giám đốc Tưởng!” Trang Hạo Nhiên .


      “Vâng . . . . .” Đông đáp xong, lập tức về phía chỗ ngồi của Tưởng Thiên Lỗi, thấy đồng nghiệp Câu lạc bộ đem cái hòm thuốc để lên bàn, vội vã cầm lên, xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.


      Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận đứng tại chỗ!


      Đông lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh nháy mắt!


      Đường Khả Hinh thấy ánh mắt Đông , liền có chút hiểu , đáng thương tới trước mặt , nhận lấy cái hòm thuốc, trở lại trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, liếc về phía .


      Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng nhìn !


      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, : “Tổng Giám đốc. . . . . . ngồi xuống . . . . . . Tôi bôi thuốc cho . . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi lại có để ý tới , vẫn lạnh lùng xoay người, ngồi tại chỗ!


      Đường Khả Hinh nhìn cái, cẩn thận tới bên cạnh , nhàng ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn trán của , sưng lên rất đỏ, ngượng ngùng nhìn . . . . . .


      Tưởng Thiên Lỗi cũng còn tức giận nữa, nhìn .


      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, khẽ mỉm cười, cầm gậy golf lên, cùng bọn Lâm Sở Nhai chơi bóng.


      Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhàng : “Tôi bôi thuốc cho . . . . . .”


      Giọng dịu dàng.


      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt cái, cũng lên tiếng.


      Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở nắp chai thuốc sát trùng, lại phát nơi cổ tay phải của bị thủy tinh cắt miệng , khẽ kêu tiếng.


      Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu, liền quay đầu nhìn về phía .


      Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi lộ ra đau lòng, lấy nước sát trùng trong cái hòm thuốc, mở nắp, lấy bông băng, thấm nước sát trùng, nâng tay của , đặt ghế, thấm bông băng vào vết thương của , nhìn miệng vết thương sủi bọt màu trắng, lập tức cúi xuống thổi lên miệng vết thương. . . . . .


      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn .


      Đường Khả Hinh chăm chú nhìn bọt thuốc tan , mới lấy băng keo, nhàng xé ra, ngón tay dịu dàng chạm vào lòng bàn tay của , nhàng dán băng keo trong suốt vào bàn tay , lại đưa ra ngón trỏ đè .


      Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn ánh mắt rất chăm chú, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, trong lòng dâng lên xúc động. . . . . .


      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt nhìn .


      quay đầu .


      Đường Khả Hinh gì, chỉ nhàng bôi thuốc sát trùng, cầm thuốc, nhìn khuôn mặt kiên nghị của , dịu dàng : “Bôi thuốc chút nhé. . . . . .”


      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhúc nhích.
      Last edited by a moderator: 24/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :