1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 258: CHẲNG LẼ CẬU TA LÀ PHỤ NỮ?

      Buổi trưa cũng đến nhanh, ăn xong đồ ăn Trung Quốc, sau đó Nhã Tuệ phải đến Câu lạc bộ phụ giúp tay, có vẻ yên, thỉnh thoảng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ.

      Kỳ Gia Minh căn dặn Phó quản lý mới tới, chắc chắn vào giờ nghỉ trưa, hệ thống ra món ăn mới, bởi vì tháng này báo nhiệm vụ hơi nặng nề, vừa nhấn mạnh món ăn nào đó, vừa nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước phòng ăn biển nhìn sản phẩm bày kệ thủy tinh, có chút yên, lại thở hơi, nhìn cổ tay, mỉm cười, liền để tài liệu xuống, về phía Nhã Tuệ cười : "Có phải vội hay ? Nếu như vội, có thể trước, có chuyện gì."

      " có. . . . . . có đâu. . . . . ." Mặt Lưu Nhã Tuệ hơi hồng, thả cổ tay xuống.

      "Được rồi, được rồi, có chuyện gì phải làm làm nhanh , đừng nhàm chán ở chỗ này!" Kỳ Gia Minh cười hết sức thoải mái, : " vượt qua thời gian kiểm tra, chắc chắn là quản lý rồi, chúng ta đều giống nhau, tại chúng tôi cũng dám thất lễ với ."

      "Ôi chao, quản lý!" Nhã Tuệ có chút mềm mỏng nhìn về phía Kỳ Gia Minh, bật cười.

      "Mau !" Kỳ Gia Minh rất sảng khoái vỗ vỗ bả vai của , : "Buổi chiều phải trợ giúp Câu lạc bộ, nhất định rất mệt mỏi. tại thả lỏng chút cũng tốt."

      "Vâng." Nhã Tuệ nghe vậy, chỉ đành phải mỉm cười đáp lại, sau đó hơi căng thẳng thở hơi, liền xoay người khỏi, trong lòng cũng biết căng thẳng cái gì, cảm thấy lần đầu tiên làm chuyện loại này, đầu ngón tay hơi run, cứ có cảm giác quá lúng túng, nhưng dù sao cũng là con , ôm chút ảo tưởng vào tòa nhà nhân viên, thay lại váy màu trắng của mình, còn có áo khoác màu xanh dương nhạt, buộc đầu tóc nhàng, đơn giản xinh đẹp, nhưng tràn đầy suy tư, căng thẳng ra tòa nhà nhân viên, về phía đại sảnh Khách sạn Á Châu, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn tất cả lãnh đạo cấp cao cùng bọn Đông ra ngoài, lập tức đứng ở bên, rất cung kính cúi đầu, dịu dàng chào: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, nhớ tới câu cao phú suất, trong lòng biết vì sao lại buồn cười, lên tiếng trả lời, liền về phía trước.

      Dường như Nhã Tuệ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhạo mình, liền ngẩng đầu lên nhìn xoay người khỏi, bóng lưng vừa đen lại lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt của lập tức tốt, hừ tiếng, liền xoay người, qua đại sảnh náo nhiệt buổi trưa, thỉnh thoảng đụng phải khách mình quen thuộc, càng thêm khom lưng chào hỏi, mỉm cười tạm biệt khách, rốt cuộc nhìn thấy phòng cà phê trang nhã ở đầu kia khách sạn, mặt của lập tức đỏ lên, mười con ngón tay hận được xoắn vào nhau, trái tim đập thình thịch, lo lắng đến cả người rịn mồ hôi lạnh, thậm chí não bộ của càng lúc càng thiếu dưỡng khí, thở dài hơi, cất bước về phía trước, vừa vừa dựa theo lời như Khả Hinh , chỉ định bàn số 12 gần cửa sổ trong phòng cà phê trang nhã, có người đàn ông ngồi trước bàn để đóa hoa hồng rực rỡ, tò mò về phía trước, quả nhiên xa xa nhìn thấy người đàn ông mặc đồ thường nhưng nhìn hết sức tao nhã, cầm tờ báo xem, thoảng ra mùi nước hoa đàn ông dễ ngửi. . . . . .

      Trái tim của Nhã Tuệ khỏi nhảy lên, mặt nở nụ cười như cười, có cảm giác bóng dáng này quá kém, liền có chút căng thẳng gọi : "Chào . . . . . ."

      Tờ báo soạt tiếng, buông xuống, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu lên.

      Nhã Tuệ cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn cái, nhất thời cái ót chiêng trống vang lên "bùm bùm", tuyệt vọng sụp đổ nhìn vẻ mặt Kỳ Gia Minh khiếp sợ nhìn mình, cũng khiếp sợ nhìn về phía Kỳ Gia Minh, thể tin nổi kêu lên: "Quản lý! Là ? Làm sao biết ở chỗ này?"

      Kỳ Gia Minh cũng có chút ngượng ngùng bật cười : "Tôi . . . . . Tôi bị Tào Kiệt với tôi, có xinh đẹp thanh nhã đáng, động lòng, đức hạnh hiền lành, ngưỡng mộ tôi lâu, muốn cùng tôi kết thân sao? phải tôi đến rồi sao? Nhưng. . . . . ."

      có chút buồn cười nhìn về phía Nhã Tuệ! .

      "A . . . . . . " Nhã Tuệ cảm thấy mặt mũi bị ném ra ngoài hành tinh rồi, vội dậm chân, chịu nổi : "Đường Khả Hinh! Rốt cuộc làm gì vậy?"

      "Đến đây! Ngồi chút!" Kỳ Gia Minh bật cười, kéo Nhã Tuệ ngồi xuống.

      Mặt của Nhã Tuệ hồng giống như trái bí rợ, ngồi tại chỗ, quay đầu chỗ khác, nhịn được vẻ mặt đưa đám, nghẹn ngào!

      "Nhã Tuệ . . . . . ." Kỳ Gia Minh có chút cười xấu hổ, hết sức chân thành với : " cũng biết, tôi cũng rất thích , nhưng loại thích này phải là loại thích kia. . . . . ."

      "Quản lý, hiểu lầm tôi..," Nhã Tuệ mất mặt vội vàng muốn giải thích.

      "Đừng đừng đừng! Trước hết đừng kích động, hãy nghe tôi !" Kỳ Gia Minh phì cười : "Tôi à, tôi cũng cảm giác mình tệ, nhưng làm chung với nhiều năm, tôi tính khí nóng nảy, thói quen xấu, tính nết tốt cũng biết đấy, ngay cả tôi nuôi chút ước mơ cho các hi vọng cũng có, cho nên thể đến chuyện tình , hiểu chưa? Tôi cũng phải từ chối , nhưng. . . . . ."

      "Có tới ?" Trước quầy tiếp tân Từ Trạch Minh, bạn thân của Kỳ Gia Minh, nghe hôm nay muốn xem mắt, mình cũng hết sức sốt ruột, vẻ mặt hưng phấn tới hỏi: " bé kia như thế nào, là người ở đâu?"

      Nhã Tuệ nghe lời này, lại muốn bật khóc, hận được tìm cái hang chui xuống, chết cho xong.

      Kỳ Gia Minh nháy mắt nhìn Từ Trạch Minh, lại nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Vẻ mặt Từ Trạch Minh thể tin nổi nhìn về phía Nhã Tuệ, bật cười : " thể nào? Nhã Tuệ! Hôm nay người quản lý muốn xem mắt là à? Trời ạ, thích Gia Minh từ lúc nào vậy?"

      "Ôi chao! phải! Ôi chao, mất mặt chết!" Lưu Nhã Tuệ tức giận đứng lên, hai lời liền chạy lấy người, mới vừa chưa được mấy bước, Trần Mạn Hồng hưng phấn chạy tới, hỏi: "Cao phú suất có tới ? Ai vậy!"

      ". . . . . . . . ." Nhã Tuệ ném mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi, lại che mặt bật khóc!

      "Khóc cái gì? được thôi!" Trần Mạn Hồng hai lời, liền liếc về phòng cà phê trang nhã, nhìn thấy hai tên khốn kiếp Kỳ Gia Minh và Từ Trạch Minh ở chỗ đó cất tiếng cười to, lập tức hiểu ra, nhìn về phía Nhã Tuệ cười tiếng : " thể nào? cao phú suất, phải là Quản lý Kỳ của chứ! Ôi chao, mẹ ơi! muốn cùng thứ người như thế đương, còn cần Đường Khả Hinh à? Tôi ra lệnh tiếng, tặng giỏ lớn cho ."

      Lưu Nhã Tuệ nên lời, vừa lấy điện thoại di động ra, vừa tức giận gọi: "Đường Khả Hinh, nghe điện thoại!"

      "Ngáp…!" Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ thư ký, toàn thân như lạnh run, hít mũi cái, cầm điện thoại lên, nghe.

      "Đường Khả Hinh!" Nhã Tuệ nhanh chóng khỏi đại sảnh, tức giận ra phía sau vườn hoa, vừa vừa tức giận : "Xem làm chuyện rất tốt! có thể giới thiệu Quản lý Kỳ cho tôi? Tôi còn ngạc nhiên con bé chết tiệt , làm sao biết nhiều cao phú suất như vậy ra gom người của khách sạn chúng ta! muốn giới thiệu người nào cũng được, lại giới thiệu Quản lý Kỳ! Ngay cả cánh cửa ra vào bộ phận cũng có bước ra, mắc cỡ chết người!"

      Đường Khả Hinh lập tức cầm microphone xa, ôi tiếng, phì cười : "Tôi . . . . . ngày hôm qua tôi xem tư liệu trong khách sạn chúng ta, tôi . . . . . Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy ấy tệ, nếu hài lòng, tôi giới thiệu những quản lý khác cho ? Dù sao tối nay tôi giữ phòng ăn trang nhã cho , đến lúc đó. . . . . ."

      Nhã Tuệ tức giận đến muốn nổ phổi, : "Những người đó cần giới thiệu, tôi cũng biết vậy! Sau này cút xa chút cho tôi, còn làm những chuyện này nữa, xem tôi có thu thập ! Bạn bè cũng cần làm nữa!"

      Bộp! Điện thoại tắt ngủm!

      Vẻ mặt của Lưu Nhã Tuệ lúc đỏ lúc xanh tới sau vườn hoa, ngồi xuống ghế dựa trước cây tương tư màu đỏ, khổ sở thở nổi, nghĩ tới mới vừa còn ôm mộng thiếu nữ, lại bị phá vỡ, vừa ngại mất thể diện, vừa thở dốc hơi.

      Đám người Lâm Sở Nhai mới vừa muốn qua phía sau vườn hoa, về phía phòng ăn biển ăn cơm, lại thấy Nhã Tuệ mình đơn ngồi ở ghế dựa, bên cạnh cây tương tư tỏa bóng mát ở người của , có chút khổ sở làm cho người ta động lòng.

      Lâm Sở Nhai dừng bước lại, nhìn về phía , : "Mọi người trước , tôi có chút chuyện."

      "Chuyện gì vậy?" Tô Lạc Hoành cười hỏi.

      " !" Lâm Sở Nhai để ý bọn họ.

      "Ồ!" Mấy người đàn ông vừa vừa cười khỏi, Lâm Sở Nhai mình bước con đường đầy hoa cỏ xanh biếc, tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn hôm nay mặc giản dị, lộ ra chút trong sáng và dịu dàng, giống mặc vào đồng phục nguội lạnh, đột nhiên mỉm cười.

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc tây trang sọc màu xám tro, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nhìn về phía mình, có chút căng thẳng đứng lên, rất cung kính gọi: "Phó tổng. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ, liền hỏi: "Sao vậy?"

      "À. . . . . . có việc gì, đột nhiên có chút nhàm chán, ở lại chút. . . . . ." mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, yếu ớt .

      "Nghe Khả Hinh giới thiệu bạn trai cho , hài lòng sao?" Lâm Sở Nhai đoán được.

      ". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ lên tiếng.

      "Ngồi ." Lâm Sở Nhai mỉm cười ngồi xuống, nắm tay Nhã Tuệ cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt , xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt khẽ chớp, cái mũi cao nhọn, lộ ra cá tính hiền hoà, môi khẽ mím lóe lên màu hồng sáng bóng, là Phương Đông rất điển hình.

      Nhã Tuệ cảm thấy có người nhìn mình, liền quay đầu sang, thấy ánh mắt dàng của Lâm Sở Nhai dịu, mặt của đỏ lên, quay đầu , dám lên tiếng.

      " xấu hổ như vậy, cho dù kết thân có thể cái gì? Có phải chưa từng tiếng hay ?" Lâm Sở Nhai hỏi.

      Nhã Tuệ cười khổ : "Nào có thời gian , hoàn cảnh trong nhà vẫn luôn tốt, ra tôi quá thông minh, có thiên phú như Khả Hinh, cho nên tôi rất cố gắng mới thi đậu đại học khách sạn. Ở trong trường học, tôi nhìn người khác thương, tôi liền cầm sách giáo khoa học văn, tôi muốn vào Khách sạn Á Châu, đó là khách sạn ai cũng khát vọng muốn vào, sau khi tôi vào, tôi cho rằng cuộc sống có thể dễ thở hơn nhưng mới phát , cuộc cạnh tranh chính thức mới bắt đầu, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi quý, 6 tháng, năm, đều có kiểm tra dứt, cũng gánh vác nhiệm vụ hết, mệt mỏi thở nổi, có lúc tan việc, ngay cả tắm cũng tắm nổi, toàn thân phát run nằm lỳ ở giường ngủ, Mạn Hồng như thế, tôi cũng như thế, rất nhiều đồng nghiệp đều như thế. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai yên tĩnh lắng nghe, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: "Năm nay Nhã Tuệ bao nhiêu tuổi?"

      "Tôi . . . . . qua ba tháng nữa, tôi 26 rồi. . . . . ." Nhã Tuệ có chút đỏ mặt .

      "Tại sao giống Khả Hinh?" Lâm Sở Nhai cười : " ấy luôn luôn chính mình cao 1m62, ra chỉ có 1m58 hay 59, bởi vì chuyện này, lão đại của chúng tôi vẫn thận trọng và nghi ngờ."

      Nhã Tuệ nghe vậy, cũng nhịn được : " có chút bướng bỉnh."

      " ra số tuổi này là đẹp nhất, hiểu chuyện, chín chắn, xinh đẹp, bản thân hơi trong sáng, là tốt đáng để cho người khác mong đợi, chỉ là duyên phận chưa tới thôi. . . . . ." Lâm Sở Nhai cười .

      " cần an ủi tôi đâu." Nhã Tuệ nhịn được bật cười.

      "Tôi có an ủi . Đây là lời . rất tốt. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn về phía , rất nghiêm túc : " quả tệ."

      Nhã Tuệ có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía .

      ", tôi mời ăn cơm, lúc nảy khẳng định mất mát, tâm trạng tốt, chưa ăn cơm. . . . . ." Lâm Sở Nhai nữa, liền dắt tay Nhã Tuệ. . . . . .

      ", cần. . . . . ." Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, muốn rút tay về.

      " thôi." Lâm Sở Nhai nắm chặt bàn tay bé của Nhã Tuệ, dọc theo con đường đá ở trước mặt, bước nhanh.

      Nhã Tuệ vừa , vừa cúi đầu, nhìn người đàn ông này nắm tay của mình, cầm rất chặt, mặt của tự chủ ửng đỏ.

      Gió biển thổi lất phất, cây dừa lay động!

      phòng ăn trước cửa sổ sát đất, có hai bóng dáng ngồi ở nơi đó bật cười vui vẻ.

      Lâm Sở Nhai là người tuyệt đối hài hước, chọc cho Nhã Tuệ thẹn thùng bật cười, vừa cắt thịt bò bít tết, kể những chuyện thú vị lúc mình học ở quốc, cắt gọn khối thịt sườn, nhàng đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới : "Ăn , khối thịt này mềm nhất."

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn về phía , trong lòng đột nhiên ngọt ngào.

      Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang!

      Đường Khả Hinh phịch tiếng, lại mở cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, kêu: "Tổng Giám đốc . . . . . . "

      Trang Hạo Nhiên chăm chú xem tài liệu, đột nhiên lại bị tiếng kêu làm giật mình, tức giận cầm bút máy chỉ về phía Đường Khả Hinh, : " tìm đường chết hả! ! Mỗi lần vào đều gõ cửa, có phải muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu hay ! ?"

      Đường Khả Hinh muốn bật khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay chống ở trước bàn làm việc của , căng thẳng : "Nghe Nhã Tuệ cùng Lâm phó tổng ăn cơm!"

      "Ăn cơm ăn cơm, giống như con kiến chết trong nhà của , ghét!" Trái tim Trang Hạo Nhiên vẫn đập thình thịch, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, trong lúc nhất thời quên mất số liệu mới vừa nhìn ở nơi nào.

      "Nhưng Lâm Sở Nhai là đàn ông sao?" Đường Khả Hinh kêu to lên!

      Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh : "Chẳng lẽ cậu ta là phụ nữ?"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 259: HẸN HÒ

      " ấy phải đàn ông, ấy là cầm thú!" Đường Khả Hinh kêu la!

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nên lời, : "Bình thường tôi mắng sao, dù sao cậu ta cũng là cấp của , thể chuyện như vậy.

      "Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh rất sốt ruột : "Tôi rất quan tâm đối với chuyện lớn cả đời của Nhã Tuệ, ấy có thể chọn, nhưng tuyệt đối thể chọn Lâm phó tổng, mỗi ngày sáng trưa tối, đến cả nửa đêm bọn họ thay đổi phụ nữ khắp nơi, nhưng Nhã Tuệ nhà chúng tôi là nhà lành!"

      "Ôi chao, mẹ ơi, hiểu rất người đàn ông kia rồi ! Cậu ta chính là cầm thú! Được rồi, tôi giúp kêu cậu ta trở lại!" Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Lâm Sở Nhai.

      Phòng ăn Ngự cảnh!

      "Lúc đó, tôi còn suy nghĩ, tại sao tôi qua bên cạnh kia ấy tát tôi bạt tai, ra là tên nhóc Tô Lạc Hoành giở trò quỷ, ấy là cao thủ Taekwondo, tát tai này làm cho tôi lùng bùng lổ tai cả tuần lễ." Lâm Sở Nhai cười .

      "Ha ha ha. . . . . ." Nhã Tuệ nhịn được che miệng cười, cười vui vẻ.

      Lâm Sở Nhai nhớ tới cuộc sống thời đại học, tại cũng cảm thấy buồn cười, sau đó cầm dao nĩa lên, cắt khối thịt bò, đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới : "Đây, đừng chỉ lo cười, ăn , hơi gầy. . . . . ."

      Nhã Tuệ vất vả nhịn cười, mới vừa muốn ăn thịt bò bít tết, nhưng lại nhịn được bật cười, cười đến run cả người.

      Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng , mình cũng nhịn được bật cười, có chút cảm thán : " lâu có gặp , đến thời đại học, có thể cười vui vẻ như vậy rồi."

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, có chút hiểu, mỉm cười nhìn về phía .

      "Ăn . . . . . ." Lâm Sở Nhai cũng vô cùng vui vẻ, cắt thịt bò bít tết cho , lúc này điện thoại di động vang lên, thuận tiện nhận máy.

      "Bây giờ cậu ở chỗ nào?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hỏi.

      " dùng cơm. . . . . ." Lâm Sở Nhai có chút buồn cười : " phải gọi tới gói cho chứ? Hóa đơn này do ký đấy!"

      "Ít nhảm! Lập tức trở về cho tôi!" Trang Hạo Nhiên ngay.

      "Tại sao? Người ta còn chưa ăn cơm xong?" Lâm Sở Nhai chịu!

      "Lăn trở về ngay! Nếu lăn trở về, tháng sau phái cậu Châu Phi cho Lạc Đà ăn!" Trang Hạo Nhiên bộp tiếng, cúp điện thoại!

      Lâm Sở Nhai sửng sốt, cầm điện thoại di động, hiểu nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ cũng có chút ngạc nhiên nhìn về phía : " làm sao vậy?"

      Lâm Sở Nhai có chút áy náy nhìn về phía Nhã Tuệ, cười : " xin lỗi, lão đại của chúng tôi đột nhiên nổi điên, muốn tôi trở về chuyến. Cho nên tôi có cách nào ăn trưa với rồi, tôi ký hóa đơn trước, nhớ ha, ở chỗ này ăn thoải mái. . . . . ."

      xong, nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ, đem đơn hóa ký xong, sau đó xin lỗi mỉm cười, vỗ bả vai của , : "Ăn từ từ. Có cơ hội, lại mời ăn bữa cơm, bồi thường nha."

      " có gì, có gì, bận việc gấp, có thể là việc công rồi, chúc mọi việc thuận lợi. Cám ơn bữa trưa hôm nay của . . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cung kính .

      "Cám ơn" Lâm Sở Nhai liếc nhìn cái, mới nhanh chóng xoay người khỏi.

      Trang Hạo Nhiên đặt điện thoại xuống, mới nhìn Đường Khả Hinh, nhịn cười với : "Hài lòng chưa? Bà !"

      Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dốc hơi : "Làm tôi sợ muốn chết, nếu thân thiết với Lâm phó tổng làm thế nào?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : " yên tâm, Nhã Tuệ phải tuýp phụ nữ Lâm Sở Nhai thích."

      "Làm sao biết?"

      "Cậu ta thích hấp dẫn, phụ nữ hấp dẫn mang tính khiêu chiến, Nhã Tuệ cùng ăn với cậu ta! Nhiều lắm cũng là vì ấy là bạn bè của , cho nên thuận tiện ăn bữa cơm mà thôi. Tôi . . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh : " trông nom chuyện lớn cả đời của bạn , chi bằng quan tâm chuyện lớn cả đời của mình chút , phải muốn hẹn xem mắt đàn ông ở Nhã Các sao? Tôi cũng quên hỏi , người đàn ông kia là người như thế nào?"

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, lập tức cười : "Tốt! ấy rất tốt!"

      Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhìn về phía .

      cũng nheo mắt nhìn về phía !

      Trang Hạo Nhiên lập tức cầm bút lên, gõ mạnh vào trán của , mới : "Xem nghịch ngợm kìa, nhớ nhìn kỹ người đàn ông xem mắt, nếu như cảm thấy ta có thể, mang tới cho tôi xem, vượt qua kiểm tra của tôi rồi mới có thể thương"

      "Tại sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, mở tài liệu ra, lại liếc mắt nhìn , mới : " có lý do gì!"

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm.

      "Còn cút ra ngoài cho tôi," Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn về phía : " cho rằng ai cũng giống như vậy à? Ngày ngày rỗi rãnh, tôi rất bận rộn!"

      Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn cái, mới lầm bầm thẳng bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa, ầm tiếng.

      "Ôi chao!" Trang Hạo Nhiên lại sợ hết hồn, trái tim muốn rớt ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kia, tức giận : "Dọa chết người rồi! Nhất định là học sập cửa từ con bé Tiêu Đồng chết tiệt kia !"

      Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng Thiên Lỗi!

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi trước máy vi tính, nhìn về phía màn hình lớn trước mặt, hai mắt lộ ra thâm trầm, giống như chữ phía đúc bằng chì, toàn bộ hình ảnh rối rắm thành từng đoàn.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào " Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt trả lời.

      Đông mỉm cười đẩy cửa vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Tổng Giám đốc, phòng ăn Nhã Các ‘cảnh biển’ đặt xong, tất cả mọi thứ muốn sắp xếp, tôi đều sắp xếp xong rồi, xin hỏi còn căn dặn gì nữa ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía , mỉm cười : " có, cám ơn ."

      " cần khách sáo." Đông mỉm cười lui ra ngoài.

      "Đông . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn về phía .

      “Vâng” Đông lập tức dừng bước, cung kính gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía , : "Tối nay, biết phải nên làm như thế nào chứ?"

      "Biết, yên tâm." Đông mỉm cười .

      "Ừ. ra ngoài ." Tưởng Thiên Lỗi chuyện nữa.

      Đông im lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, đứng ngoài cửa, có chút rầu rỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, trong lòng suy nghĩ, tất cả thuận lợi sao?

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đứng lên, về phía trước cửa sổ sát đất, nhìn trời lam biển biếc phía ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh liệt, con chim biển từng ngọn sóng, kêu chói tai, bay , trong đầu của lên khuôn mặt xinh đẹp của kia và câu : "Tôi biết trong thế giới của , rốt cuộc tình là cái gì? Là có nhau lần hay có nhau mãi mãi? Là dắt tay của ấy hay ở xa xa nhìn ấy hạnh phúc? Mà tôi nhìn thấy các người cam lòng muốn có nhau lần, cũng thể có nhau mãi mãi, cũng thể dắt tay của ấy, cũng thể ở phía xa xa chúc phúc cho ấy. . . . . . Vậy tình này của được xem là cái gì chứ? Nếu như có ngày, ấy già, sau đó quay đầu lại, các người nhớ lại cái gì đây? Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

      lặng lẽ nhớ tới những lời này, nhớ tới ánh mắt sâu kín của Đường Khả Hinh lộ ra khó hiểu, hai mắt của chợt lóe lên, lại ngẩng đầu nhìn về phía sóng biển nơi xa, thoáng qua sầu muộn phát tán ra xung quanh.

      tiếng thở dốc tràn ra.

      Trời và biển theo thời gian càng ngừng kéo dài ra, nhưng rốt cuộc bọn họ biết quý trọng thời gian sao? Biết người nhớ nhung dài bao nhiêu sao? Biết người chờ đợi, dài bao lâu sao?

      Đường Khả Hinh mỉm cười nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, hôm nay nhập xong hóa đơn cuối cùng vào trong máy vi tính, thở phào hơi.

      Tiêu Đồng cầm tài liệu tới bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Làm xong chuyện rồi hả ?"

      "Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu!

      " chịu tiết lộ chút, người đàn ông tối hôm nay là ai vậy?" Tiêu Đồng hết sức tò mò nhìn , cười .

      "Ha ha ha. . . . . . chịu!" Đường Khả Hinh bật cười xong, liền cầm điện thoại di động màu trắng có màn hình cực lớn Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, có chút thần bí tìm số điện thoại của người khác, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên mỉm cười, đứng dậy tới phòng thay quần áo, đổi lại áo sơ mi chiffon màu hồng của mình, váy ngắn màu đen, mang giày bệch, sửa lại tóc ngắn của mình chút, vui vẻ cầm túi xách, tới phòng ăn nhã các.

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính, phân tích số liệu, tiếng gõ cửa vang lên, cũng ngẩng đầu, đáp: “Vào ”.

      Đông mỉm cười tới, với Tưởng Thiên Lỗi : "Tổng Giám đốc, tại bảy giờ tối, thời gian đến."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, áng mây hồng cuối cùng biến mất, liền đứng lên, nhắc tây trang màu đen, tự mình mặc vào, cài cúc áo tây trang xong, bước ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, cần Đông theo, mình về phía thang máy.

      Nhã Các nhà hàng tây 26 tầng nằm trong tòa nhà chính Khách sạn Á Châu, trước mặt nhìn ra phong cảnh biển xinh đẹp nhất thành phố, mà đặc biệt nhất, nó là phòng ăn theo kiểu di động, chỉ cần khách đồng ý, căn phòng có thể ở trong tầng lầu xoay tròn xuống dưới, hoặc cả tầng lầu bay lên trung, xoay tròn 360 độ, thưởng thức phong cảnh mặt biển.

      Cửa thang máy mở ra!

      Đường Khả Hinh vui vẻ ra thang máy, nhìn về phía quản lý sớm ra đón tiếp, có chút ngượng ngùng : " xin lỗi, tôi là thư ký. . . . . . Tổng Giám đốc Trang, tôi tên là Khả Hinh. . . . . ."

      "Vâng, chúng tôi nhận được thông báo của bộ phận hành chính, mời theo tôi . . . . ." Quản lí Chu mỉm cười mời Đường Khả Hinh vào phòng VIP cao cấp.

      Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng sang trọng ấm áp, đột nhiên mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy VIP bí mật, nhìn thang máy sắp đến tầng lầu Nhã Các, hai mắt của lộ ra chút dịu dàng, trong tay cầm cái hộp , khẽ mỉm cười.

      Thời gian tám giờ.

      Đại sảnh khách sạn Á Châu.

      chiếc xe Mercedes phiên bản dài chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, Như Mạt mặc váy ren dài màu xanh nhạt, vén mái tóc bồng trang nhã, đeo hoa tai ngọc trai, tay cầm túi xách Gucci, mang giày cao gót màu trắng, về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, nhìn thấy Đông cúi đầu tới, liền mỉm cười hỏi: "Đông , Tổng Giám đốc Tưởng đâu?"
      Last edited: 17/1/16
      heo điên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 260: ĐỪNG

      "Tổng Giám đốc ở Câu lạc bộ. . . . . ." Đông mỉm cười .

      "Hả?" Như Mạt ngạc nhiên nhìn về phía Đông : " tại ấy ở trường đua ngựa?"

      "Đúng vậy." Đông lại nhàng đáp lời.

      Như Mạt có hơi thất vọng : "Nếu như vậy, vậy tôi về trước."

      Đông mỉm cười : " đến rồi, hôm nay phòng ăn nhã các có món ăn mới nhất, bằng mời Như Mạt tiểu thư qua thưởng thức?"

      " cần. . . . . ." Như Mạt có hơi thất vọng muốn xoay người khỏi.

      "Như Mạt tiểu thư mời. . . . . ." Đông lại mỉm cười xin phép trước.

      Như Mạt tò mò nhìn cái, chỉ đành bảo người giúp việc ở phía sau lưng cần theo, nhấc khẽ đuôi váy, theo Đông vào thang máy, nhấn tầng lầu Nhã Các nhà hàng tây.

      Cửa thang máy mở ra.

      Đông mỉm cười mời Như Mạt ra thang máy.

      Như Mạt nhìn cái, có hơi nghi ngờ mỉm cười, nhấc khẽ đuôi váy, dọc theo đại sảnh trang nhã, bước lên thảm màu tím, theo thói quen về phía phòng VIP trang nhã, nhưng Đông lại xua tay mời Như Mạt xoay người vào "phòng cảnh biển", Như Mạt lại kinh ngạc nhìn về phía Đông , dịu dàng : "Đông , cũng biết, tôi cũng thích dùng cơm trong phòng, tôi thoải mái. . . . . ."

      "Biết rồi, mời vào. . . . . ." Đông mỉm cười đẩy cửa.

      Như Mạt lại ngạc nhiên nhìn cái, có chút vui cất bước vào phòng cảnh biển, nhất thời nhìn thấy trong phòng đầy ánh nến sáng rực, sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, nghiêm nghị phong độ đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, khẽ mỉm cười nhìn mình. . . . . .

      Trong chớp mắt, hai mắt Như Mạt đỏ thắm, nghi ngờ nhìn về phía , tại sao lại ở chỗ này?

      Đông lên tiếng nữa, chỉ im lặng đóng cửa lại.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai mắt lộ ra thâm tình, nhìn về phía Như Mạt.

      Lúc này hai mắt Như Mạt rưng rưng, mới phát vây quanh giữa hai người là đoàn hoa hồng hình trái tim, ngay chính giữa đặt đóa hoa hồng màu trắng, có vẻ rất giống như tâm ý, kích động mỉm cười, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, từ trong sâu thẳm tâm hồn gọi : "Thiên Lỗi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi như thế, hai mắt lóe lên cái, nhìn ra tâm trạng của có chút căng thẳng, nhưng vẫn thở , bước về phía Như Mạt, cúi xuống, nắm hai tay của , bóp , rồi cùng về phía đoàn hoa hồng hình trái tim, cho đến khi hai người đứng ngay chíng giữa, vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng thở ra hơi, Như Mạt chớp đôi mắt mơ mộng nghi ngờ nhìn . . . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên mãnh liệt, rốt cuộc thấp giọng nhàng chậm rãi, cảm tính, khàn khàn : " nhớ lần đầu tiên gặp em là ở rất nhiều rất nhiều năm trước, khi đó, em là bé xinh đẹp hay thẹn thùng. . . . . ."

      Như Mạt ứa lệ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi sâu kín hồi tưởng lại quá khứ, khẽ mỉm cười, có chút hoài niệm : " ra lúc mới gặp gỡ em cũng rất kinh ngạc, tại sao thế giới này có thể có môt bé xinh đẹp như vậy . . . . . . Trong chớp mắt, bị em hấp dẫn sâu. . . . . ."

      Như Mạt mỉm cười nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhàng chậm rãi nhớ lại: "Khi đó, nhìn em ngồi ở xích đu nhà của chúng tôi, mặc váy trắng xinh đẹp, bay tới bay lui, đôi mắt to sáng lấp lánh, rất thu hút, lúc đó, biết, rất nhiều hình ảnh ghi vào trong tim , mãi mãi bao giờ quên. . . . . ."

      Nước mắt Như Mạt lăn xuống.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút đau lòng : " cũng cho rằng, tinh thần và thể xác em cũng mãi ở trong thế giới của , rực rỡ giống như đóa hồng, qua nhiều năm, món ăn em thích đều thích, thích mùi hương tỏa ra từ người em, thích những chuyện em làm, thậm chí vì , học quản lý khách sạn, luôn nhận tình của em, nhưng cho lại em ít, thậm chí quên mất tâm trạng của em, em thích, em vui vẻ, em hạnh phúc, bao gồm nỗi khổ sở của em. . . . . . nhốt em vào trong thế giới của , cho rằng như vậy em hạnh phúc, vui vẻ, nhưng. . . . . . lại bỏ quên nổi khổ sở lớn nhất trong lòng em, đó chính là thiếu sót. . . . . ."

      Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của theo năm tháng nhuốn vào chút tiều tụy, đau lòng vươn tay khẽ xoa mặt của , lòng : " ra đêm đó em kết hôn, rất khổ sở, thể tin được, thế giới này, người nhất lại phản bội , khỏi .. tức giận hận được hủy diệt toàn thế giới, qua nhiều năm rồi, mặc dù vẫn em, nhưng cũng hận em, hận em tại sao muốn khỏi . . . . . Nhưng sai rồi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Như Mạt kích động nhìn Tưởng Thiên Lỗi, muốn gì đó, lại dám ra, chỉ sợ câu, trong chớp mắt hủy diệt ước mộng.

      Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, hai mắt rưng rưng, giọng run rẩy : "Nếu khi đó, tập trung tranh đấu với Hạo Nhiên, nhất định phát em bị nhà họ Tần ép khổ sở như vậy, cho tới trước lúc em cưới, nhìn ánh mắt của em lúc khỏi rất buồn bã. . . . . ."

      Như Mạt đột nhiên khổ sở rơi lệ, thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, cố nén nước mắt lên trong hai tròng mắt, cúi xuống hôn lên trán , : " xin lỗi, nhiều năm vẫn hận em, xin lỗi, nhiều năm vẫn tha thứ cho em. . . . . ."

      Như Mạt cố nén thân thể run rẩy, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi bưng chặt khuôn mặt của Như Mạt, mạnh thở hơi, vẫn đau lòng : "Rất nhiều năm vẫn cầm tay em, muốn buông ra, nhưng buông ra trong chớp mắt, giống như sinh mạng quan trọng nhất biến mất, thống khổ và mất mát, làm cho thở nổi, muốn chết , cho dù cố gắng như thế nào, nhưng số phận luôn là để cho trở lại bên cạnh em, bắt đầu chấp nhận, bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu tiếp nhận. . . . . . Có lúc, trong chớp mắt, muốn dắt tay của em, cùng em biến mất khỏi đất nước này, dẫn em đến chân trời góc biển, nhưng biết , em theo . . . . . Bởi vì cuộc đời của em, thiếu nợ nhà họ Tần quá nhiều, tôn trọng tình thân này của em, cố nén tình cảm của chính . . . . . . có thể đè nén cả đời, chỉ cần em có thể hạnh phúc. . . . . ."

      Như Mạt đau lòng đưa hai tay ra, bưng mặt của , thâm tình rơi lệ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm hai tay của , đau lòng cúi đầu, nước mắt kiên cường lóe lên trong ánh nến, kích động : "Nhưng gần đây, giống như cảm thấy sắp mất em, nếu bắt được em, mất em. . . . . ."

      " , mãi mãi mất em..em . . . . . ." Như Mạt rơi lệ .

      ". . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thở dài nắm chặt bàn tay bé của , thâm tình vội : "Có lúc, số mạng đáng sợ, trong chớp mắt, nó có thể mang thứ quan trọng nhất trong cuộc đời người, chấp nhận số mạng, nhưng đối mặt với tình của em, tình nguyện tin tưởng luân hồi, hi vọng kiếp sau có thể gặp em. . . . . . Nhưng tại chờ được kiếp sau, bởi vì giữa chúng ta, từng kỷ niệm đều là khổ sở, vậy em mang hạnh phúc nào để tìm ở kiếp sau? hi vọng kiếp này em có thể hạnh phúc, chắc chắn kiếp này cũng chỉ có mới có thể cho em hạnh phúc. . . . . . muốn lãng phí thời gian nữa, khát vọng cùng người nhất ở chung chỗ. . . . . . Tha thứ cho từng đối với người khác động lòng, tha thứ từng mệt mỏi, nhưng quả em, Như Mạt, em. . . . . ."

      Như Mạt cảm động bật khóc, gật đầu : "Em biết . . . . . . Em luôn cho rằng em . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, nhìn người phụ nữ mình cả đời, đột nhiên ở trước mặt , chậm rãi quỳ xuống chân, nắm tay của , đặt ở môi hôn, thâm tình nhìn , móc ra cái hộp nhung đỏ thẫm, mở ra ở trước mặt của Như Mạt, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, xuất . . . . . .

      Như Mạt kinh ngạc rơi lệ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, vẻ mặt kích động : "Như Mạt, chúng ta kết thúc loại cuộc sống khổ sở này , qua nhiều năm, em khổ sở lựa chọn, tuy rằng nó để cho nhiều người hạnh phúc, và em cùng nhau kết thúc cuộc sống khổ sở này , mặc kệ tình giữa chúng ta bị bao nhiêu người chê bai, đều chấp nhận tiếp nhận nó, có thể vì tình của chúng ta, buông tha tất cả mọi thứ có, chỉ cần em chấp nhận ở bên . . . . . . Được ? Giao cho cơ hội, để cho em được hạnh phúc lần nữa. . . . . ."

      Như Mạt khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn thâm v quỳ gối trước mặt , nhìn , tiếp: "Như Mạt. . . . . . Dũng cảm chút, ra khỏi cái lồng tù đó, hôm nay muốn tôn trọng cuộc sống của em nữa, bởi vì cuộc sống của em và tình giữa chúng ta đều sai. . . . . . Chúng ta đều sai. . . . . . Như Mạt. . . . . . dũng cảm chút, về phía , làm cho em hạnh phúc, mặc kệ bao nhiêu người trách mắng chúng ta, đều nhất định bảo vệ em, chống đỡ mũi tên nhọn đáng sợ nhất thế giới này, tình nguyện mình chịu đựng vạn tên xuyên tim, chỉ cần em tới đến trước mặt của là được. . . . . ."

      Nước mắt Như Mạt tuôn như suối, mọi thứ xung quanh giống như hỗn loạn, biết nên làm sao?

      "Như Mạt!" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở và đau lòng nhìn . . . . . ."Gả cho ! làm cho em hạnh phúc, vứt bỏ gông xiềng trong cuộc đời của em, gả cho ! Tương lai, cho em hôn lễ lớn nhất thế kỷ, đón dâu xinh đẹp nhất thế giới của . . . . . ."

      Như Mạt đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn cúi đầu, cũng trong lúc này, điện thoại di động vang lên, sững sờ, đột nhiên lau khô nước mắt, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là điện thoại nhà, kích động alô tiếng. . . . . .

      " chủ, mau trở lại, hôm nay tâm trạng cậu chủ đột nhiên tốt, vết thương cũ đột nhiên tái phát, tại gấp rút đưa đến bệnh viện!" Quản gia đột nhiên gọi Như Mạt.

      Như Mạt hoảng hốt, gấp gáp gọi: " ấy bệnh viện lúc nào?"

      " tại vừa mới tới, cậu ấy vẫn luôn gọi tên của !" Quản gia nhanh chóng .

      Như Mạt lập tức căng thẳng : "Ông với ấy, tôi lập tức đến bệnh viện ngay!"

      "Vâng!"

      Như Mạt cúp điện thoại, đột nhiên nóng lòng rơi lệ cúi đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp khổ sở nhìn Như Mạt, van xin : "Đừng , Như Mạt. . . . . . Đừng . . . . . . Để cho sống ích kỷ lần, đừng . . . . . . Tối nay ở lại. . . . . . cầu xin em, Như Mạt. . . . . ."

      Như Mạt khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rơi lệ : "Thiên Lỗi, vết thương đạn bắn của Vĩ Nghiệp bị tái phát, đây là chuyện rất nghiêm trọng, em thể trông nom, nếu như có nhà họ Tần, chúng ta cũng có bắt đầu, cũng có tình , xin lỗi, tối nay em nhất định phải tới, chuyện của chúng ta, ngày sau bàn lại. . . . . . xin lỗi!"

      xong, đột nhiên nhẫn tâm đứng lên, chạy ra bên ngoài! !

      Tưởng Thiên Lỗi mình ngồi trước đoàn hoa hồng, hai mắt ứa lệ, xẹt qua chút khổ sở tuyệt vọng, tay chậm rãi rũ xuống, chiếc vòng tròn hẹp dùng để nhốt chặt cuộc đời, đột nhiên từ trong hộp nhung lăn ra, rơi vào trong cánh hoa.
      Last edited by a moderator: 17/2/16
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 262: LÀM BẠN

      Đường Khả Hinh rất tức giận ra phòng ăn Nhã Các, tới trước thang máy, ấn nút xuống lầu, tức giận : " là quỷ hẹp hòi! Cho dù xem mắt thành công, cũng phải ăn cơm với tôi chứ! Khó được lão đại của chúng tôi đặt cho chỗ, vốn là giữ cho và quản lý thứ hai dùng xem mắt mà! Hừ!"

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra!

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, ngờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi xuất tại trước thang máy, đầu cúi xuống, mặc áo sơ mi trắng, nhuộm vài giọt rượu màu đỏ thẫm, đột nhiên rất kinh ngạc nhìn về phía , gọi : "Tưởng Thiên Lỗi! ?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng, chỉ đứng ở bên trong thang máy, im lặng lên tiếng, vẻ mặt tiều tụy mất mát đến đáng sợ.

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, mất hồn nhìn về phía .

      Cửa thang máy dần dần đóng lại.

      Đường Khả Hinh điên cuồng bấm cửa thang máy, trong chớp mắt cửa mở ra, vào, căng thẳng nhìn về phía , hỏi: "Này! ! làm sao vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, đột nhiên thân thể nghiêng cái đổ người Đường Khả Hinh, mùi rượu nồng nặc cũng đập vào mặt , ôi tiếng, tiếp được thân thể cường tráng của , cả người cùng ngã xuống đất, cửa thang máy ầm ầm đóng lại, dừng ở tầng 13, Khả Hinh ôi tiếng, bị đè ở người, nóng đến người đầy mồ hôi, ôm thân thể say khước, gần muốn ngủ mê man, kêu to: "Này! ! làm sao vậy hả? Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"

      Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh cứng, hai mắt lại mờ đục mơ hồ, cúi đầu ở người Đường Khả Hinh!

      Đường Khả Hinh thở hổn hển, nghiêng mặt sang bên nhìn như vậy, nghĩ đường đường là Tổng Giám đốc, lại uống rượu đến như vậy quá mất mặt rồi, lập tức đẩy người ra, vươn tay, khó khăn nhấn số tầng lầu cuối, cám ơn trời đất, Nhã Các và cao ốc văn phòng Tổng Giám đốc cùng tòa lầu!

      "Này! ! Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh đỡ người dậy, ngẩng đầu lên, nhìn mặt của , căng thẳng hỏi: " làm sao vậy? đừng làm tôi sợ! ! Tại sao uống nhiều rượu như vậy hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi gì, chỉ đứng vững thân thể, vẫn nhịn được nghiêng về hướng Đường Khả Hinh.

      "Aiz . . . . . ." Đường Khả Hinh lại chật vật ôm lấy người , cảm giác thân thể của nặng như ngàn cân, ép tới mình đổ mồ hôi, thở nổi, ôm chặt người xốc lên, quay đầu nhìn số tầng lầu, lên đến tầng chót, thở phào hơi, suy nghĩ có lẽ Đông và mấy thư ký còn ở nơi đó, lại thở phào nhõm, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh mình, vẻ mặt của vẫn lạnh cứng, nhưng trong tròng mắt vẫn giấu được bi thương chảy ra ngoài. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của , liền nhíu mày chặt, : " làm sao vậy hả ? Tại sao uống rượu đến như vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn ai, chỉ lạnh lùng nhìn phía trước.

      Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Hai mắt vẫn đông lạnh nhìn về phía phía trước.

      Đường Khả Hinh cau mày, nhìn dáng vẻ say rượu, xem ra say rượu vẫn còn rất tốt, hai mắt xẹt qua nụ cười, nghe ở phía sau mở ra, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc phát cả tầng lầu Tổng Giám đốc, bao gồm bộ phận hành chính, bộ thư ký, toàn bộ tắt đèn, bên trong mảnh tối tăm, lúc này, mới nhớ tới hôm nay là thứ sáu, tất cả mọi người tan việc rồi, lập tức xoay người nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi đứng có chút vững, liền thở dài, đỡ người ra thang máy, đẩy ra ngoài, định để ý : ". . . . . . . . . . . . tự mình nghỉ ngơi khỏe. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đây. . . . . ."

      nhìn cũng nhúc nhích, nghĩ chắc là đứng vững rồi, liền im lặng xoay người vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.

      đứng ở trong cửa thang máy, nhìn bóng lưng cao lớn kiêu ngạo lại đơn, cắn chặt răng, chớp mắt cái, để cho thang máy chậm rãi đóng lại.

      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt cái, che giấu bi thương, thoáng qua đỏ thắm và đơn. . . . . .

      Lúc này cửa thang máy mở ra, ánh sáng từ trong thang máy hắt ra.

      Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, bất đắc dĩ và đau lòng nhìn bóng lưng của .

      Đôi mắt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lên giọt lệ.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, ra thang máy, đưa ra đôi tay bé, nhàng nắm cánh tay to lớn của , đỡ người vẫn có chút yên về phía trước.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn say khước, chỉ là bước theo bước chân của về phía trước.

      Cả tầng lầu Tổng Giám đốc mảnh tĩnh lặng, chỉ truyền tới tiếng bước chân bộ lặng lẽ.

      Đường Khả Hinh đỡ Tưởng Thiên Lỗi tới trước cửa phòng làm việc, đưa tay đẩy cửa ra, bên trong vẫn mảnh u ám, muốn đưa tay mở đèn, nhưng biết công tắc mở đèn ở nơi nào, thở dài hơi, thể làm gì khác hơn là mượn ánh đèn yếu ớt của các con tàu biển ngoài cửa sổ chiếu tới, đỡ về phía bên ghế sa lon, mới vừa muốn ngồi xuống, cả người ngã ngồi ở ghế sa lon, mặt ngó cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy được hình ảnh xa xăm, trong sương mù dầy đặc, giống như giấc mộng buổi sớm, có ngồi ở xích đu, cười khanh khách ngọt ngào, bay tới bay lui, hai tròng mắt đột nhiên xẹt qua chút đau lòng, nước mắt tiếp tục tràn ra.

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhìn bộ dáng tiều tụy và đau lòng như vậy, cũng nhịn được đau lòng, chậm rãi đến trước mặt của , nửa ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tiều tụy của , sâu kín : "Tưởng Thiên Lỗi, xảy ra chuyện rất bi thương sao? Ở trong suy nghĩ của tôi, tuyệt đối bị đánh ngã, chuyện gì vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ hãm sâu ở trong bóng tối, nhìn ánh đèn phía ngoài cửa sổ, đơn.

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng im lặng, đột nhiên có chút tức giận : " muốn chuyện, tôi đây!"

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn chìm ở trong thế giới kia, im lặng, giống như quyết tâm muốn đắm chìm.

      Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn cái, ngay lập tức đứng lên, ra ngoài, phịch tiếng đóng cửa lại!

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn giống như người chết, ngồi tại chỗ cũng nhúc nhích.

      Qua lúc lâu.

      Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy mở ra, sau lưng nghênh đón luồng sáng, trong tay của cầm ly trà sâm của phòng thư kí, nhìn bóng lưng của cái, im lặng thở dài, có mở đèn, biết lúc này, có lẽ hy vọng núp ở trong bóng tối, liền từng bước từng bước nhàng cầm ly trà sâm tới trước mặt của , nhìn : "Tôi biết bây giờ muốn gì, cũng muốn uống cái gì... cũng muốn làm gì, nhưng tôi muốn cho biết, ngày mai là nghi thức kéo cờ Câu lạc bộ Jockey mới, hẳn phải tham gia, nhưng tối nay uống xong trà sâm này, chỉ rất đau đầu, mà sắc mặt còn tốt, đến lúc đó hai mắt bị quầng thâm cũng còn đẹp trai!"

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn về phía trước, lên tiếng.

      Đường Khả Hinh có cách nào, suy nghĩ tại sao người này lại bướng bỉnh như vậy? tức giận ngồi ở bên cạnh , cầm cái muỗng sớm chuẩn bị xong, múc muỗng sâm, thổi thổi, cảm giác nó bớt nóng, liền tự mình đưa đến bên môi, nhìn : "Uống chút, hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn tựa vào ghế sa lon, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong màn đêm, ánh mắt lóe ra ánh sáng rất đơn tĩnh mịch.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn bộ dáng , bộp tiếng, nện chén xuống, sau đó đứng lên, bước nhanh ra ngoài, cổ tay bị người nắm chặt, tức giận quay đầu lại.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sa lon, im lặng lên tiếng nắm cổ tay của , hai mắt nhìn phía trước.

      bất đắc dĩ nhìn , cảm thấy lòng bàn tay của có chút lạnh lẽo. . . . . .

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút đau lòng và đơn, nhàng dắt trước mặt, chậm rãi kéo để cho ngồi ở bên cạnh mình. . . . . .

      Đường Khả Hinh lại ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, rất nặng nề và mệt mỏi dựa xuống, trong lúc Khả Hinh nghi ngờ, cứ nằm xuống, đầu gối ở đùi Khả Hinh . . . . .

      Đường Khả Hinh giật mình hít vào ngụm khí lạnh, trừng lớn con ngươi, hai tay chống ở ghế sa lon, thân thể ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn cứ nằm xuống, đầu gối ở đùi của mình, rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, có chút gấp gáp kêu : "Này. . . . . . làm sao vậy?"

      nhắm mắt lại, cũng lời nào, nhưng có thể nhìn ra đôi mắt của khẽ di động, có chút giọt lệ ứa ra.

      Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi gì, chỉ xoay người, mặt hướng vào Đường Khả Hinh, khuôn mặt kiên nghị dán vào bụng của , nghe trong thân thể lộ ra bi thương, trái tim của lại đau đến khó chịu, đưa hai tay ra ôm thân thể nhắn, cắn chặt răng, nước mắt khổ sở chìm vào trong bóng đêm.

      Đường Khả Hinh chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt ghế sa lon, do dự lúc, mới cúi đầu, rất dịu dàng nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, cảm giác sống mũi cao thẳng của dán vào bụng của mình, truyền đến chút ấm áp, trong lòng của giống như xẹt qua chút ấm áp, chậm rãi đưa tay lên, ở trong bóng tối, muốn xoa khuôn mặt của , nhưng bàn tay bé ngừng giữa trung, lại do dự lúc, vẫn đặt bàn tay bé lên khuôn mặt của . . . . . .

      Có lẽ cảm nhận được dịu dàng, lại ôm chặt thân thể của , mặt dán vào bụng của , muốn thu lấy chút ấm áp.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ khẽ thở dài, bàn tay bé xoa khuôn mặt của , ngón tay trỏ co lại, nhàng xẹt qua khuôn mặt của , cho đến môi , hai mắt của ươn ướt, vừa định đưa ra bàn tay bé, lại cảm thấy mặt của khẽ di chuyển, cánh môi khẽ hôn bàn tay bé của , giống như cám ơn tối nay ở lại làm bạn, nước mắt của lăn xuống, đột nhiên vươn tay, nhàng đặt ở người của , ngón tay nắm bả vai cứng rắn của , cảm thấy cuộc sống của nặng nề, liền thở dài cái, nước mắt lại lăn xuống, rồi hít mũi cái, vội vàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm nơi xa, sâu kín nhắm mắt lại.
      heo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 263: TỐI HÔM QUA LÀM CHUYỆN GÌ ?

      Chín giờ tối.

      ‘Phòng tổng thống'.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần thường màu trắng, nằm ở giường, đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên, càng lúc càng cảm thấy có chút ổn, lại có chút lo lắng cầm điện thoại bàn tại mép giường, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý phòng ăn Nhã Các, hỏi thẳng: "Đường Khả Hinh có tới dùng cơm với vị tiên sinh ?"

      " có, Tổng Giám đốc, ấy mình ngồi ở trong phòng, dùng xong bữa ăn tối, cho đến lúc cũng hết sức tức giận." Quản lý Phòng ăn cung kính trả lời câu hỏi của .

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức từ giường ngồi dậy, hai lời, vén chăn lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc ra ‘phòng tổng thống'.

      Tối nay bầu trời rất yên tĩnh, sóng biển mãnh liệt qua, gian rơi vào mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng nhàng xô bãi cát.

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy ra Khách sạn Á Châu, thở hổn hển nhìn cả đại sảnh khách sạn, lúc này hơn chín giờ, khách vẫn còn rất nhiều, tới lui ở đại sảnh náo nhiệt, nhìn quanh khắp nơi, bây giờ có người, ngay lập tức ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân nhận lấy chìa khóa, lập tức ra ngoài, tận dụng thời gian trống này, lại tìm người từng góc , vẫn có tung tích, nhớ tới đêm hôm đó, Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mẹ, khóc thầm, đơn và khổ sở, thở dài hơi, ra đại sảnh, ngồi lên xe của mình, phóng xe ! !

      Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng vẫn chạy khắp nơi trong thành phố!

      Lúc này, sao trời lặng lẽ biến mất, mơ hồ thay thế vào là cơn mưa phùn giống như màn tơ mỏng, rối rít rơi xuống.

      Trang Hạo Nhiên mở bồng xe ra, chạy trong mưa phùn, vẫn nhìn quanh khắp đường phố náo nhiệt, lúc này, điện thoại di động reo lên, nhanh chóng đè xuống tai nghe Bluetooth, nghe điện thoại của Lâm Sở Nhai: " ấy về nhà rồi sao?"

      " có, Quản lý Lưu vẫn còn ở phụ giúp ở Câu lạc bộ, trong nhà cũng có ai trả lời, chừng ấy trở về rồi, lại đâu đó? phải bởi vì xem mắt thất bại hoặc chuyện khuôn mặt. . . . . . Bị đối phương chê chứ?" Lâm Sở Nhai cũng có chút lo lắng .

      "Cúp!" Trang Hạo Nhiên lên tiếng nữa, nhanh chóng lái xe, tiếp tục chạy khắp trong thành phố, thậm chí chạy vào con hẻm tĩnh mịch, nhanh chóng tắt máy, xuống xe, dọc theo con đường quen thuộc, tới trước cái sân kia, tối nay vẫn giống như đêm đó, mưa phùn rơi xuống, người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo bông trắng, quần lửng màu đen bẩn, cố hết sức khiêng bao ốc vít kim loại từ nhà hàng xóm muốn đem về nhà gia công, nhưng cho dù bà kéo thế nào cũng kéo nổi, Trang Hạo Nhiên đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn thấy bóng lưng bà dì, vẻ mặt lộ ra chút đau lòng.

      Lý Tú Lan kéo đến đầu đầy mồ hôi, vẫn nhúc nhích, liền về phía đầu cái hẻm , gọi hàng xóm tới giúp tay.

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên trước, cắn chặt răng, khiêng bao ốc vít kim loại nặng nề, vào trong sân , đặt xuống tại khối đá lửa trước cửa nhà, sau đó nhanh chóng móc bóp ra, từ bên trong rút ra 1000 đồng, đặt ở trước bao ốc vít kim loại, chăm chú nhìn mười tờ tiền 100 đồng, suy nghĩ chút, liền nhanh chóng ra ngoài, Lý Tú Lan từ cua quẹo trở lại, mặt lộ ra rối rắm, ngẩng đầu lên nhìn thấy bao ốc vít kim loại trước mặt, bà giật mình, nhanh chóng vào cái sân , lại thấy bao ốc vít kim loại lành lặn đặt xuống bên cạnh bàn máy gia công của mình, phía còn đặt vài tờ tiền 100 đồng, bà kinh ngạc xoay người, ra khỏi sân , kêu to: "Là ai vậy? Tại sao phải giúp tôi?"

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi lên xe thể thao, sau đó lái xe khỏi, tiếp tục lái xe chạy khắp thành phố, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phất phới nước mưa, trong lòng lẩm nhẩm câu: "Đường Khả Hinh, ở đâu? Tại sao gọi điện thoại cho , nghe máy?"

      Trong phòng Tổng Giám đốc tối đen.

      Người kia say rượu ngủ say, có cả đêm qua ngủ, cũng bởi vì chăm sóc người kia quá mệt mỏi, cũng trầm trầm ngủ say, đầu ngẩng lên, tay vẫn có chút lo lắng đặt lên mặt của , điện thoại bên cạnh ghế sa lon, lần hai lần ba lần vang lên thanh chấn động, nhấp nháy ánh sáng màu xanh dương, từng lần thắp sáng gian u ám, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, tiếng chấn động và chút ánh sáng này thực quá yếu ớt.

      Ba giờ sáng, Trang Hạo Nhiên còn gọi điện thoại, lo lắng lái xe trở lại Khách sạn Á Châu, dám cho Nhã Tuệ trực, đề phòng lo lắng, suy nghĩ làm sao tìm được người, trong lúc này, dừng bước lại, nhìn thang máy trước mặt mở ra, mấy người khách ra, ánh mắt của lóe lên cái, liền bước nhanh về phía phòng quan sát lầu phụ, cầu nhân viên theo dõi kiểm tra cameras thang máy tầng lầu Nhã Các từ 8 giờ tối đến 3 giờ sáng, nhân viên giám sát nhanh chóng kiểm tra băng từ, quay lại thời gian thang máy theo cầu của ...

      Hai tay Trang Hạo Nhiên chống mặt bàn máy theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía này màn hình TV, lại nhìn thấy người làm cho kinh ngạc, Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt tiều tụy vào thang máy, áo sơ mi còn giọt rượu, nhíu mày, nhìn người nọ thế nào? Sau đó trong camera xuất hình ảnh Đường Khả Hinh, ánh mắ của sáng lên, nhìn thấ Khả Hinh mới vào thang máy, sau đó Tưởng Thiên Lỗi té ở người ...

      Hai mắt của chợt lóe, cuối cùng buông lỏng thở dốc hơi, nhìn hai người bên trong thang máy.

      Sáng sớm hôm sau.

      Đêm qua mưa phùn mang tới khí mát mẻ, khí trời vẫn còn ẩm ướt có vẻ hơi lạnh, Đường Khả Hinh nằm ghế salon run rẩy, liền trở mình kéo quần áo đắp lên người của mình, vẫn muốn ngủ tiếp, nhưng quá lạnh, thở dốc hơi, cuối cùng nhíu mày, hơi hé mắt ra, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời chiếu vào hai mắt của mình, lại thở dốc hơi, nheo mắt lại, ngờ nhìn thấy bóng đen đong đưa trước mặt mình, đột nhiên tỉnh giấc, thấy người đàn ông mới vừa mặc quần tây màu đen, nửa người lộ ra bắp thịt rắn chắc, kéo cái áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc vào, về phía cửa sổ sát đất, tay cài áo xong, giọng trầm trầm truyền đến: “ tỉnh rồi hả?”

      Đường Khả Hinh bỗng chốc ngồi dậy, đầu tóc rối bời, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xoay người, hơi xắn tay áo sơ mi, đoán chừng mới vừa rửa mặt xong, ngồi ở ghế salon đối diện mình, mở phần tài liệu khẩn cấp, xem như có việc gì, khiếp sợ nhìn bộ dáng của , nhanh chóng nghĩ đến bản thân mình: “Tối hôm qua ngủ ở chỗ này hả?”

      nhảm!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lật tờ tài liệu.

      “Vậy tại sao gọi tôi dậy?” Đường Khả Hinh lập tức muốn kéo cái áo người mình, mới phát là tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng đầu lên nhìn về phía .

      “Gọi tỉnh dậy, sớm cút rồi!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xem nội dung trong văn kiện.

      ...” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái người có lương tâm, tức giận khẽ hừ, giật tây trang của ra, vội vàng quẹt miệng, sợ mình chảy nước miếng, sửa sang lại tóc của mình, kéo T-shirt, kéo váy, giống như làm chuyện trái với lương tâm, căng thẳng nhìn đồng hồ tren tường chín giờ, đoán chừng số nhân viên làm rồi, ôi tiếng, mặt nhăn nhó bò dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, hai tay chống bên cạnh cửa, muốn mở ra nhìn nhìn bên ngoài xem có người hay ...

      Rốt cuộc từ tài liệu Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng lén lút của Đường Khả Hinh, liền cau mày hỏi: “ làm gì vậy?”

      Đường Khả Hinh quay đầu lạ, mứt vẫn buồn ngủ lim dim, tóc còn có mấy cọng dựng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp : “ trai à! đường đường là Tổng giám đốc, nếu để cho người khác biết tối hôm qua tôi đêm tại chỗ , tôi còn có thể sống ở Khách sạn Á Châu nữa sao?”

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : “Cho nên thế nào? tính cắm vào đôi cánh bay ra từ cửa sổ bên ngoài, hay là từ mặt đất ra ngoài?”

      Đường Khả Hinh tức giận trợn mắt nhìn ngươi có lương tâm, : “Tưởng Thiên Lỗi! hau nhỉ? Nếu phải bởi vì , tôi rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay! Nấu như tôi bị nước miếng dìm chết. Thành quỷ cũng bỏ qua cho ! Mau lên! Giúp tôi nhìn xem bên ngoài có người hay , để cho tôi còn chuồn êm...”

      Cửa ầm ầm mở ra!

      Đường Khả Hinh giật mình đứng thẳng người, dính vào cửa, đôi tay giơ lên.

      Đông cẩn thận đẩy bữa sáng phong phú, mỉm cười tới, lại ngẩng đầu lên trong chớp mắt, nhìn về phía salon trống , còn suy nghĩ Đường Khả Hinh đâu? Nghe thấy tiếng động sau lưng, ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng dán tường, đôi tay giơ lên, đỏ mặt : “Tối hôm qua tôi có qua đêm với Tổng giám đốc!”

      Phốc!

      Đông nhịn được cúi đầu mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía người giấu đầu lòi đuôi, : “Tôi biết , tối hôm qua có qua đêm với TỔng giám đốc của chúng tôi, tôi tin ....”

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh như muốn chết nhìn về phía Đông , cảm giác mình là nước rửa dều ràng, bất đắc dĩ thở dài, mới nhìn , : “Thư kí Lưu, bên ngoài có người ? Các đồng nghiệp làm rồi sao? Nhất định có nhiều người ở bên ngoài đúng ? Chỗ Tổng giám đốc có lối bí mật , tôi có thể bay ra bên ngoài hay leo ra?”

      Đông nhịn được cười khẽ tiếng, nhìn về phía : “Khả Hinh, hôm nay thứ bảy, bên ngoài có ai...”

      “À?” Đường Khả Hinh trừng con ngươi, thể tin nổi kêu lên: “Hôn nay thứ bảy bên ngoài có ai?”

      Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to: “Vậy lúc nãy tại sao sớm?”

      Tưởng Thiên Lỗi có trả lời , chỉ đứng dậy về phía cửa sổ sát đất. Kéo ra cái bàn thủy tinh, trực tiếp ngồi ở nơi đó, : “Ăn điểm tâm xong rồi ”.

      “Tôi muốn ăn!” Đường Khả Hinh hai lời, liền muốn mở cuear ra ngoài, Đông lại ngăn ở trước mặt , đỡ thân thể của , cười : “Cả buổi tối cũng có nghỉ ngơi tốt, rất mẹt mỏi,, rửa mặt trước, ăn sáng xong, có thể về nhà ngủ bù, bày giờ sáng Tổng giám đốc gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi dặn nhà hàng tây làm... nên ở lại ăn rồi ...”

      “Tôi..” Đường Khả Hinh mới vừa muốn nhưng người bị ĐÔng đẩy mạnh vào phòng rửa mặt rồi.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn thủy tinh, nhìn Đông cẩn thận bày từng món ăn sáng, vừa bày xong các loại bánh ngọt, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, nhàng : “Tối hôm qua Như Mạt tiểu thư bệnh viện, sau đó Thị trưởng cũng có việc gì...”

      Tưởng Thiên Lỗi lật tờ tài liệu, nghe được tiếng cửa mở, nhấc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh rửa mặt xong, mặt vẫn còn hơi ẩm ướt ra ngoài, đoán chừng dám dùng khăn lông, im lặng lên tiếng, cầm ly sữ uống hớp.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía trước bàn thủy tinh, nhìn Đông cái, ĐÔng lập tức lấy lòng và chân thành đỡ ngồi xuống, mỉm cười : “Ăn sáng hả? Nghe lời của tôi... Được ?”

      Khả Hinh rất thích Đông , liền có cách nào, ầm ly sữa tươi uống hớp.

      “Hai người cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài trước...” Đông mỉm cười hết lời, liền nhnagf lui a ngoài.

      gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió biển thổi vù vù.

      Hai người ăn điểm tâm xong cũng ngẩng đầu lên!

      Tưởng Thiên Lỗi lại cầm ly sữa tươi uống hớp , mới thả cái ly xuống, lật tờ tài liệu, hỏi: “Tối hôm qua tôi... có làm chuyện gì chứ?”
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :