1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 248: ÁNH NẾN TRONG ĐỜI 2

      "Hôm nay em trai của chị có thể vui vẻ như vậy, vẫn phải cám ơn em. . . . . ." Tô Linh vươn tay nhàng đặt mu bàn tay của , tùy ý cười : "Trước đó lúc em chưa tới, cậu ấy gần như gì, có vẻ buồn rầu vui, mẹ chị nhìn thấy cũng có chút lo lắng, nhưng em vừa tới, cậu ấy liền cười, cười vui vẻ, người cả nhà chúng tôi cũng vui vẻ theo. . . . . . sau này, em nhất định phải trò chuyện, tâm với Ricky nhiều hơn, bởi vì cậu ấy ở bên ngoài mình, rất đơn. . . . . ."

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người chị khéo hiểu lòng người ở trước mặt, dịu dàng đáng , ánh mắt nhìn mình mang theo chút cầu khẩn, nhìn ánh mắt này, hiểu, liền mỉm cười gật đầu, sâu kín : "Em hiểu nên làm như thế nào, Tô Thụy Kỳ là người tốt, là người chấp nhận đưa cho người khác ánh sáng ấm áp, em tin ấy nhất định vui vẻ hạnh phúc, vì ấy vui vẻ hạnh phúc, em chấp nhận trả giá tất cả, em cũng cần gì. Em rất hâm mộ gia đình chị, họp mặt đông đủ, em tin mọi người hạnh phúc mãi mãi, bao giờ xảy ra chuyện cũ nữa. . . . . . Mãi mãi . . . . . ."

      Tô Linh chân thành nhìn về phía , nghẹn ngào : "Có ?"

      "Vâng!" Đường Khả Hinh cảm giác trong lòng của mình rơi lệ, cười gật đầu cái.

      "Cám ơn em." Tô Linh lòng cám ơn .

      " cần cảm ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu , có chút khổ sở run người nhưng vẫn kiên trì ngồi ở ghế sa lon, thở mạnh.

      " chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười tới, nhìn về phía Khả Hinh và chị.

      " gì. Khả Hinh tốt đầy thiện ý, chuyện với ấy, chị rất vui vẻ." Tô Linh mỉm cười .

      Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, : "Em chuyện với chị cũng rất vui vẻ. Em nghĩ, nếu em có người chị như thế tốt biết bao nhiêu?"

      "Sau này em có!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, kéo Đường Khả Hinh cười : " thôi. Chúng ta cùng cắt bánh ngọt."

      "Tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh đồng ý , sau đó đứng dậy, lúc này toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hai người bọn họ bèn nhìn nhau mỉm cười, bước về phía chiếc bánh ngọt cao tầng trong sảnh tiệc, nhìn bánh sinh nhật rất xinh đẹp, phía lấp lánh màu sắc rực rỡ ảo mộng, Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía , ngọt ngào mỉm cười, mới vừa muốn sai người thắp nến, nhưng Khả Hinh lại ngăn nhân viên phục vụ tiến lên, nhận lấy cây nến, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ dịu dàng cười : "Tối hôm nay. . . . . . Em muốn tự mình thắp nến cho . . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt dịu dàng, liền mỉm cười gật đầu.

      Toàn trường nhất thời tối xuống, chỉ có ánh nến trong tay Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vén đuôi váy, bước lên trước, trong tay cầm cây nến nho , lúc mọi người yên lặng hy vọng, nhàng đốt lên cây, hai cây, cây thứ ba, giống như ba năm trước đây nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, luôn ở tại mỗi thời điểm khác nhau, lúc nào cũng tràn đầy ánh mặt trời, đem cho mình chút ấm áp, hai mắt của ứa lệ, ngẩng đầu lên có chút đành lòng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở đầu ánh nến, vui vẻ mỉm cười nhìn về phía .
      an ủi nở nụ cười, rồi dịu dàng đốt cây nến. . . . . .

      Tô Linh đứng ở đàng xa, áy náy nhìn về phía trước mặt, có chút đau lòng, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh yên tĩnh thắp xong cây nến cuối cùng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, và Tô Thụy Kỳ cùng đứng ở trước bánh ngọt, lại vui vẻ nở nụ cười, sau đó hai người chấp đôi tay, cùng ăn ý đứng ở trước bánh ngọt, cúi đầu cầu nguyện, sau đó đồng thời mở mắt, nhìn nhau cái, rồi cùng nghiêng người tới phía trước, thổi tắt tầng nến kia! !

      Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! !

      Ánh đèn chợt sáng lên, cả hội trường lấp lánh ngọn đèn màu hồng rực rỡ, đèn thủy tinh trong sảnh tiệx cũng bắt đầu chiếu sáng rực rỡ chói mắt, đêm xinh đẹp sắp kết thúc, nhân viên phục vụ mỉm cười đưa tới cây dao dài mỏng màu xanh, Tô Thụy Kỳ cầm lấy cùng Đường Khả Hinh nắm cây dao dài, ở trong tiếng vỗ tay và giấy màu bay xuống giống như tuyết mịn, mới vừa muốn cắt xuống bánh ngọt. . . . . .

      Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, bóng dáng như hoa Bách Hợp, xinh đẹp mộng ảo xuất tại trước cửa, giống như nàng công chúa đến sau cùng, hướng về phía trước kêu lên. . . . . ."Ricky. . . . . ."

      Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

      Mọi người xoay người nhìn về phía bóng hình xinh đẹp nơi xa, tất cả mọi người khẽ kêu lên.

      Trong tiếng gọi xa xôi, Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía mặc váy dài màu trắng, buộc bím tóc vàng óng ánh, vô cùng xinh đẹp, giống như từ bên kia thế giới trở về, vẻ mặt tràn đầy thâm tình, cảm động nhìn mình. . . . . . Trong lòng của chợt tan vỡ, lòng bàn tay nhịn được mềm nhũn, cây dao dài phịch tiếng, rơi mặt đất.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn cây dao kia, lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đứng ở bên cửa, rất xinh đẹp đến nổi chân , lại làm cho người ta hít thở thông. . . . . .

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt rưng rưng, cắn chặt răng, nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp kích động của , trong ánh mắt chứa đựng thâm tình nồng đậm, sắc mặt của lạnh lẽo, đột nhiên xoay người, bước dọc theo hành lang tới đầu khác! !

      "Ricky. . . . . ." Tiệp Dư khóc nấc, nhấc đuôi váy dài, rơi lệ đuổi theo bóng dáng .

      Tất cả tân khách toàn trường đều kinh hô.

      Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên, nhìn bánh kem to lớn rực rỡ ở trước mặt, nước mắt của lăn xuống, thân thể mềm nhũn lập tức ngã xuống đất.

      Tưởng Thiên Lỗi thấy thế, căng thẳng lập tức phóng người lên trước, nhưng cảm giác có bóng dáng thoáng qua bên cạnh mình, nhanh chóng tới trước mặt của Khả Hinh, lập tức bế lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh mê man, vẻ mặt nghiêm túc qua từng đám người, hai mắt nóng bỏng về phía trước. . . . . .

      Tất cả mọi người cũng khiếp sợ nhìn về phía bọn họ.

      Đường Khả Hinh còn hơi sức nằm ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra bi thương và mờ mịt, cuối cùng giọt nước mắt lăn xuống.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      heo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 249: TỔN THƯƠNG

      "Ricky! ! Ricky! !" Tiệp Dư rơi lệ đứng ở trước cửa phòng VIP, thất thanh khóc rống : "Mở cửa ! Em sai rồi! mở cửa ! Em cố ý chọn sinh nhật của trở lại là hy vọng cho bất ngờ! Em biết em, em biết mãi mãi cũng quên em, Ricky, mở cửa ! Em , em trở về, trước kia do em tham lam, sau khi , vẻ đẹp của em, mọi thứ của em, tất cả đều quan trọng, khi đó, em mới phát , mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. . . . . ."

      Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tiều tụy và đau thương ngã ngồi cạnh cửa, hai mắt rưng rưng, lại tức giận nhìn về phía trước.

      "Ricky! Em cầu xin ! Mở cửa !" Tiệp Dư lại dùng sức vỗ cửa, thất thanh khóc rống!

      Tô Linh ngăn cản mọi người vào VIP, tự mình tức giận tới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía được gọi là xinh đẹp nhất Phương Đông, giờ phút này còn dáng vẻ, ngã ngồi ở cửa khóc rống, Tô Linh lạnh lùng và oán hận với : " trở về làm gì? còn dám trở về? Em trai của tôi mới vừa khôi phục từ trong thế giới của ! ! Bây giờ lại còn biết xấu hổ trở về?"

      "Chị. . . . . ." Tiệp Dư rơi lệ kêu lên.

      " đừng gọi tôi là chị!" Tô Linh tức giận quát khẽ: "Tôi có em như ! Cũng có em dâu như ! Tôi vô cùng hận ! Tại sao cứ ích kỷ như vậy? Lúc ấy , bỏ rơi người đàn ông cứu sống lại, đến chết, để ý thâm tình của cậu ấy, tình của cậu ấy, tất cả mọi thứ của cậu ấy, cứ bỏ ! biết lúc khỏi, cậu ấy khổ sở thế nào ? Ngày ngày sống giống như chết, mấy ngày mấy đêm ăn cơm, ngủ được, cha mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, lại bị tổn thương, người cả nhà chúng tôi đau khổ theo cậu ấy mấy năm! Tại sao còn biết xấu hổ trở về? sống ở trong thế giới kia phải rất tốt sao? Tại sao còn muốn trở lại? Rốt cuộc còn muốn tổn thương cậu ấy bao nhiêu lần mới bằng lòng hả! ! ?"

      Nước mắt Tô Thụy Kỳ bi phẫn lăn xuống.

      "Em sai rồi, em sai rồi, chị, chị tha thứ cho em . . . . . Em sai rồi. . . . . ." Tiệp Dư lại khóc nhìn Tô Linh.

      " đừng tôi tha thứ cho ! Bây giờ tôi và có quan hệ, người cả nhà chúng tôi cũng có quan hệ tới ! Tôi xin , tôi cầu xin sau này đừng dây dưa em trai của tôi nữa! cút cho tôi! Lập tức cút cho tôi!" Tô Linh tức giận hét!

      "Chị, em cầu xin chị, để cho em gặp Ricky! Nhiều năm qua, em vẫn rất cố gắng rất cố gắng sống, chính là vì để kiêu ngạo trở về gặp ấy lần. . . . . . Em cầu xin chị, đừng đuổi em , em sai rồi, em vì ấy, bây giờ em có thể cần gì cả, nếu muốn em khôi phục lại mặt mũi trước kia em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Ricky chấp nhận em, em cần gì cả, em thề. . . . . . em thề. . . . . ." Tiệp Dư khóc ngã xuống đất.

      Tô Linh lại tức giận : " cần thề với tôi! Cuộc đời của có liên quan đến chúng tôi! cút cho tôi! Nếu , đừng trách tôi khách khí! Quá khứ tôi lưu cho con đường sống, là bởi vì tôi cũng thương em trai! Hôm nay ! ! Cút! !"

      "Chị. . . . . . cho dù hôm nay chị giết chết em, cũng cho em gặp ấy lần , nhiều năm, em rất nhớ ấy, nhớ đến muốn phát điên. . . . . ." Tiệp Dư khóc bi thảm.

      Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, hai mắt tràn lệ nhưng cũng nhúc nhích.

      Lúc này Nhậm Tử Hiền cũng vào, hết sức tức giận nhìn về phía Tiệp Dư : "Từ trước đến giờ tôi lời độc ác, nhưng tại tôi mắng cũng cảm thấy có tư cách để nghe! Tôi chưa từng thấy qua người biết xấu hổ như vậy! ấy bị vứt bỏ, biết ? người sâu đậm, vì việc riêng của mình, vứt bỏ ấy! Đợi đến khi người ta bình phục, lại đâm dao vào vết thuơng của người ta! ! Ngay cả từ chối cũng đau! Nếu lòng muốn tốt cho ấy, tại sao mang theo bi thương của mà chết ! ! tìm chết là được! nên cái gì vì ấy, đều chấp nhận, tình nguyện chết ! ! Tôi cũng tin thế giới này thực có người chết vì người khác! Tôi càng tin loại người như vì người khác mà chết! Tôi chút nào tin lời của ! ! ! Đừng tổn thương Ricky và người nhà bọn họ!"

      "Cho em cơ hội chuộc tội ! Chị!" Tiệp Dư quỳ đến trước mặt của Tô Linh, nắm váy của , khóc .

      " hề có cơ hội chuộc tội!" Hai mắt Tử Hiền chợt lóe, đột nhiên vỗ cửa phòng, kêu to: "Tô Thụy Kỳ! ! Mặc dù tôi coi trọng Đường Khả Hinh! Mặc dù tôi rất ghét ấy! Nhưng làm chuyện gì phải đến nơi đến chốn chứ? Tối nay nhiều người nhìn trừng trừng, tay cũng dắt, cơm cũng ăn, cha mẹ cũng gọi rồi, nhảy cũng nhảy rồi, đèn cầy cũng cùng nhau thổi, còn thiếu chút thời gian, buổi tối này kết thúc, cũng làm cho người ta bị mất hết mặt mũi tại trước mặt bao nhiêu người, ấy chịu nổi, ngất !"

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ nóng lên, lập tức đau lòng nhảy dựng lên, nhanh chóng mở cửa phòng, trực tiếp nhìn về phía Tử Hiền, gấp gáp hỏi: "Khả Hinh đâu?"

      " biết ấy đâu! Giống như là Trang Hạo Nhiên đưa ấy rồi, lúc , người hôn mê!" Tử Hiền nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nóng nảy, lập tức phóng người lên trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ."

      "Ricky! !" Tiệp Dư khóc gọi Tô Thụy Kỳ!

      Ánh mắt Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía : " thế giới này, cái gì cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng! Bao gồm tình ! !"

      Tiệp Dư khóc nhìn về phía bóng dáng Tô Thụy Kỳ chạy lên phía trước, ngã mặt đất.

      "Khả Hinh . . . . . ." Tô Thụy Kỳ đau lòng chạy ra đại sảnh, nhìn xung quanh vòng, nhìn tân khách sắp rời khỏi ngạc nhiên nhìn mình, trong lòng của quýnh lên, lại chạy như bay ra ngoài, nhanh chóng xuống cầu thang xoắn ốc, lao ra Câu lạc bộ Á Châu, nhưng phát lúc này bầu trời đêm sâu kín, nhàng rơi xuống hạt mưa lất phất, giọt mưa ẩm ướt đêm đen, giờ phút này buông thả chút hơi lạnh đầu thu.

      Trong lòng của đau nhói, nhanh chóng xuống bậc thang, dọc theo con đường hoa hồng dài, nhìn xung quanh gấp gáp đau lòng gọi: "Khả Hinh! ! xin lỗi! Lúc nảy nên tổn thương em! Bây giờ em ở đâu! Em mau ra đây ! rất lo lắng, lo lắng cho em! Tất cả đều có thay đổi, chúng ta đều có thay đổi! ! Khả Hinh . . . . . . "

      tiếng thét to, truyền khắp cả bầu trời đêm, truyền khắp cả Câu lạc bộ, nào có ai biết vào lúc vui vẻ phải cẩn thận chút, bởi vì tất cả mọi thứ đều cần phải gìn giữ bảo vệ.

      thanh kia tràn đầy áy náy và lo lắng, kéo dài ở trong đêm mưa, thét cao, nhưng thanh nào đáp lại áy náy của .

      ***

      chiếc xe thể thao màu trắng, ở trong đêm tối, tiếp tục lướt .

      Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn về phía Khả Hinh thoi thóp giống như chết, ánh mắt rời rạc, mê man tựa vào chỗ ngồi, sâu kín nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ở trong từng ánh đèn đường, lập lòe những lằn nước chảy giống như nước mắt bi thương, sắc mặt tái nhợt nhìn "Nước mắt" này, im lặng lên tiếng. . . . . .

      cũng chuyện gì, chỉ chăm chú lái xe.

      yếu ớt thanh, tuyệt vọng, sâu thẳm, bi thương, còn hơi sức vang ở trong buồng xe. . . . . ."Người ta. . . . . . người và được người . . . . . . Người ta đều vì người và được người mà cố gắng,. . . . . . Còn tôi sao ?"

      Tiếng từ trong linh hồn Đường Khả Hinh khẽ phát ra.

      Trang Hạo Nhiên hơi đau lòng quay đầu sang, tối nay cũng muốn gì, chỉ đau lòng nhàng hỏi: " và được người sao?"

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, còn hơi sức : "Tôi rất cố gắng người tôi , tôi rất cố gắng người tôi. . . . . . Nhưng bọn họ đều hẹn mà cùng rời bỏ tôi . . . . . Bỏ lại tôi mình, để cho bọn họ sống với số mệnh của bọn họ. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chợt cảm thấy tâm trạng nặng nề, khẽ : "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi đưa về nhà trước."

      "Nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới chữ này, hai mắt lộ ra buồn bã, còn hơi sức : "Nơi đó là của tôi nhà sao? Tôi có nhà. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lái xe, chạy nhanh tới ven đường, dừng lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách, xoay người lại nhìn , : "Như vậy. . . . . . muốn chỗ nào? Tối nay, mặc kệ muốn đâu. . . . . . Tôi đều với . . . . . ."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, nhìn bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ, nhìn nước mưa, nước mắt của lăn xuống.

      Chiếc xe thể thao màu trắng tiếp tục chạy như bay đường, chạy qua đường lớn ven biển, chạy qua cái cầu cao, chạy vào phố xá sầm uất, đến vùng ngoại ô nào đó, cuối cùng mới chuyển vào con đường u, chậm rãi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh gì, thân thể mềm nhũn còn hơi sức đẩy cửa xe ra, mang giày cao gót, bước ở mặt đất ướt đẫm, vén chặt đuôi váy, từng bước từng bước, gian nan tới trong hẻm .

      Trang Hạo Nhiên vội vàng dừng xe theo tới, mới vừa muốn đưa tay dìu .

      Tôi muốn mình . . . . . ." còn hơi sức tránh ra khỏi tay của , hai mắt nổi lên hơi nước, đau lòng nghẹn ngào : "Tôi dám tùy ý tiếp nhận đồng tình của người khác, bởi vì tôi biết có ngày, thứ này giống như thủy tinh tan vỡ trong thế giới của tôi, đâm vào làm cho tôi đau đớn, thậm chí nụ cười cảm động trong quá khứ, hôm nay trở thành châm chọc sâu, tôi dám cầu xa. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn .

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh mệt mỏi vào trong hẻm , càng càng sâu, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt có cây chuối tây, có cái sân , ngọn đèn trước sân thắp sáng, có chút an ủi nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, hơi vui vẻ về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên biết đêm này muốn tới gặp người này, thuộc về thế giới của mình liền dừng lại ở bên tường, nhìn về phía . . . . . .

      Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa , dưới ánh đèn, nghẹn ngào gọi : "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con là Khả Hinh. . . . . ."

      vừa gọi, vừa có chút đau lòng, phát ra tiếng khóc , khóc gọi: "Mẹ. . . . . . mẹ ra gặp con . . . . . con là Khả Hinh. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa, sau đó có người gấp rút ra sân , sau đó người phụ nữ trung niên nhanh chóng mở cửa!

      Trang Hạo Nhiên có nhìn lại, chỉ nghiêng mặt sang bên, im lặng lên tiếng.

      "Khả Hinh?" Lý Tú Lan đau lòng cũng kinh ngạc nhìn con mặc đồ này, khuôn mặt lại rơi lệ, rất bi thương nhìn mình, bà lập tức hoảng sợ, nhìn con , bật khóc hỏi: "Con , con làm sao vậy?"

      Nghe tiếng gọi, Đường Khả Hinh càng rơi lệ nhìn mẹ, khó chịu ra lời, cả người mãnh liệt nức nở rơi lệ.

      "Con làm sao? Mau vào đây! Người kia có ở nhà! Mau vào, đừng sợ!" Lý Tú Lan đau lòng vội vàng đỡ con , muốn vào trong nhà.

      "Con vào được. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên nở nhìn mẹ, tiếp tục rơi lệ : "Mẹ. . . . . . con chỉ nhớ mẹ thôi, để cho con nhìn mẹ chút. . . . . . Tối hôm nay con đột nhiên rất nhớ mẹ. . . . . . tại sao năm đó mẹ quan tâm con. . . . . Để cho con giống như đứa bé có cha mẹ . . . . . ."

      Nước mắt Lý Tú Lan lăn xuống, biết con bị thương, nếu , tới tìm mình, đau lòng tiến lên ôm con vào trong ngực khóc : "Mẹ sai rồi. . . . . . con mau vào, đội mưa bị cảm sao?"

      Nghe lời quan tâm này, nước mắt Khả Hinh lại từng viên lăn xuống, bật khóc : "Tối nay, con nhớ mẹ, con rất nhớ . . . . ."

      "Mẹ thương con. . . . . . Mẹ thương con. . . . . ." Lý Tú Lan vội vàng ôm con , cũng bất đắc dĩ bật khóc.

      Mưa phùn vẫn bay tán loạn, ánh đèn trước cái sân , lóe có chút ánh sáng ấm áp.

      Mưa giọt, Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở góc tường, ngắm nhìn vào trong sân . . . . . .

      Khả Hinh mặc váy dài xinh đẹp, chống cây dù mẹ cho , cẩn thận nắm váy dài, ngồi ở ghế , nước mắt khô, cũng có chút nụ cười cầm dao , gọt vỏ khoai tây, vừa gọt vừa quay đầu nhìn về phía mẹ ở bên trong phòng bếp , cầm bột mì, nhào nặn cho mình, vừa nhào nặn vừa nhìn mình, rất đau lòng mỉm cười, cười thỏa mãn, nước mắt lăn xuống, tiếp tục chăm chú gọt vỏ khoai tây, dịu dàng : "Mẹ, con tìm được công việc tốt rồi, cấp rất thương con, dạy cho con học rượu đỏ. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, im lặng lên tiếng, mỉm cười.

      " sao? Tốt. . . . . ." Lý Tú Lan nghe vậy, tiếp tục nhào nặn bột mì, tay thuần thục đem từng khối bột nhanh chóng kéo thành sợi mì, bỏ vào trong nồi nước đun sôi, sau đó cầm đũa lên, nhanh chóng vớt vớt, lại bỏ vào rau cải và thịt băm ăn còn dư lại đêm qua, nhìn nó lăn lộn ở phía , lại nhanh chóng đem khoai tây con gọt xong, nhanh chóng thái sợi, sau đó bắt chảo nóng, xào khoai tây chua cay cho con , món mà thích ăn nhất.

      Khả Hinh cứ ngồi ở ghế , ánh mắt vui vẻ, sâu kín nhìn bóng dáng mẹ bận rộn vì mình, khóe mắt lăn xuống nước mắt, lại nhanh chóng lau . . . . . .

      Lý Tú Lan chăm chú xào khoai tây sợi, nghe tiếng khóc của con , bà có chút lo lắng xoay người, nhìn con cái, phát lại rơi lệ, liền nghẹn ngào đau lòng : "Con chờ chút, ăn được ngay. . . . . ."

      "Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh như đứa bé khéo léo, mỉm cười thỏa mãn gật đầu cái.

      Lý Tú Lan lại vui vẻ xoay người, chăm chú xào món ăn.

      Đường Khả Hinh vẫn ngồi trong cây dù, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía mẹ, đúng lúc này, nghe được thanh say rượu, thô lỗ đáng sợ từ nơi xa truyền đến bên này, sắc mặt của khẽ thay đổi.

      Lý Tú Lan nhanh chóng xào kỹ khoai tây, trút vào mì sợi xong, cũng sợ nóng, cầm tay, vui vẻ cười ra : "Nấu xong rồi, đói bụng, mau ăn . . . . . . . . . . ."

      Khuôn mặt già nua của bà sững sờ, cầm món ăn, nhìn sân trước mặt trống rỗng, chỉ có nước mưa tí tách rơi vô tận giống như nước mắt, còn có cây dù màu đen rách nát đặt xuống ở bên, mới vừa rồi con ngồi chiếc ghế , ướt đẫm rồi, tay của bà mềm nhũn, tô mì nóng trong tay và cái đĩa toàn bộ rơi mặt đất, soảng tiếng, vẩy ra . . . . . . bà đau lòng chạy nhanh ra cửa nhà, nhìn con hẻm tối tăm ướt đẫm, thê lương đau lòng kêu khóc: "Con . . . . . ."
      Last edited: 20/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 250: ÔM

      Nước mưa vẫn lạnh lẽo rơi xuống róc rách.

      Vào lúc này cả tòa Khách sạn Á Châu khổng lồ cũng chìm trong màn mưa dứt.

      Cánh cửa ‘phòng tổng thống' ở lầu cuối, bị đẩy ra nhàng, ánh đèn ấm áp cả đại sảnh yên tĩnh chiếu sáng vật dụng trong nhà ấm áp, còn có phòng Piano thủy tinh hình bán nguyệt nối liền phòng khách.

      Trang Hạo Nhiên yên lặng vào trong cửa, mới quay đầu nhìn về phía .

      Cả người Đường Khả Hinh ướt sủng đứng ở bên cửa, hai mắt sâu kín nhìn hoàn cảnh bên trong, lộ ra chút do dự.

      Trang Hạo Nhiên cười khẽ tiếng, nhìn về phía , dịu dàng : "Vào . . . . . . nhóc."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn cái, mới từng bước từng bước vào trong căn phòng làm cho người ta nhất thời có cảm giác an toàn và nhõm, nhưng trong lòng vẫn khổ sở làm cho trái tim vẫn chìm đắm trong buổi tối đáng thương này, im lặng giống như áng mây đứng ở giữa phòng khách, hai mắt mờ mịt rời rạc, biết nhìn về phương nào.

      Trang Hạo Nhiên lại mấy bước, xoay người nhìn về phía vẫn bi thương và mờ mịt đứng ở giữa phòng khách, cũng bất đắc dĩ thở dài, xoay người cất bước tới trước mặt , cúi đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như đứa bé mất mát, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn đôi mắt to hồn của , ảm đạm có ánh sáng, giống như chết, muốn mở miệng gì, nhưng đột nhiên phát nên lời, chỉ nắm bàn tay bé của , dắt vào trong.

      Đường Khả Hinh cũng lên tiếng, cất bước theo .

      Trang Hạo Nhiên dắt Đường Khả Hinh vào gian phòng rộng rãi đầu tiên, nhất thời nhìn thấy trong phòng trưng bày giống như cung điện đại, bốn chiếc ghế sa lon bằng gỗ gụ màu vàng nhạt, cửa sổ sát đất bên cạnh biển để ghế nằm màu đỏ thẫm, phía để quyển sách, còn có đĩa đào đỏ, chiếc đèn bàn, đặt ở trước bàn thủy tinh chiếu sáng ấm áp, hai chiếc bình sứ màu vàng đặt ở hai bên cổng vòm trước phòng khách và phòng ngủ, hai bó Lan Hồ Điệp màu trắng cắm trong bình hoa vẫn tốt tươi, tấm rèm lụa màu vàng nhạt áp sát phía trong tường, bên dưới là chiếc giường thêu hoa văn hình rồng màu trắng, hai bên là bóng đèn hình rồng, lấp lánh ánh sáng màu bạc, tường bên trái có ghế nằm hình tròn, phía bày mấy bộ sách rượu đỏ.

      Khả Hinh đứng ở bên giường, nhìn mấy cuốn sách này, thậm chí nhìn thấy có trang bìa sách màu đỏ, hết sức hết sức đẹp mắt.

      Bên trong gian phòng truyền đến từng đợt tiếng động cực nhanh.

      Lúc này Trang Hạo Nhiên cởi tây trang đen, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, im lặng cầm bộ quần áo thể thao nữ màu trắng, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa cho : "Tắm ."

      Khả Hinh cúi đầu, sâu kín nhận lấy quần áo thể thao đưa tới, nhưng vẫn có chút do dự ngẩng đầu nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ vịn thân thể của , đẩy cả người về phía cổng vòm cách chiếc giường xa, bên trong để tất cả bức tranh quí giá, chiếc gương toàn thân tinh xảo, còn có giá gỗ phía bên trái gương để tất cả các loại tinh dầu tắm, tiếp theo là các loại mỹ phẩm dưỡng da, hồ tắm màu vàng chứa đầy nước, phía nổi cánh hoa hồng bồng bềnh. . . . . .

      quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , câu thứ hai: "Tắm . cần nghĩ gì cả, tắm. . . . . . Hả?"

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn về phía .

      "Đói bụng rồi sao? Mới vừa chỗ của mẹ cũng có ăn cơm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía hỏi.

      Đường Khả Hinh lắc đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên gật đầu cái, : "Vậy tắm . Tôi pha nước ấm xong rồi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đành cầm quần áo thể thao, gật đầu cái.

      Cửa nhàng đóng lại.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, suy nghĩ chút, cũng cởi cúc áo sơ mi, ra khỏi phòng, qua phòng khách, dọc theo cầu thang xoắn ốc lên gian phòng kiểu mở, phía thiết kế mới, lịch trang nhã, kết hợp ngọn đèn vàng vòng tròn lớn trang trí trần nhà, bên trái để giá sách khổng lồ, phía nhiều bộ sách, cởi áo sơ mi ra, vào phòng tắm, tiếng nước chảy truyền ra, qua lúc lâu, người tắm rửa xong, mặc T-shirt màu xanh nhạt tay ngắn, quần thường màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, mang dép màu trắng dọc theo cầu thang xoắn ốc xuống, lại thấy Đường Khả Hinh tắm rửa xong, mặc T-shirt tay ngắn, quần thể thao màu trắng, tóc ướt đẫm, đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ.

      dừng ở cầu thang, suy nghĩ chút, liền cất bước xuống lầu, tới bên cạnh , nhìn mưa phùn rất rơi ngoài cửa sổ, rơi vào trong mặt biển, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn phía ngoài cửa sổ, thở dài, : "Sắp lập thu rồi. Đây là lúc hoa nho nở đẹp nhất, nhất là đầu xuân, mưa phùn phất phới rơi lá nho, rơi hoa , tất cả đều rất yên lặng, thậm chí mang theo chút bi thương, rất đẹp, mỗi lần tôi qua nơi đó, qua con đường mòn , từng khóm hoa tôi đều cảm thấy nó có sức sống bền bỉ. . . . . ."

      "Nơi đó. . . . . . rất đẹp sao?" Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      "Ừ. Ở Bordeaux, nơi đó có khí hậu dễ chịu, bầu trời trong xanh, mây trắng trắng, có nhiều chim biết tên, còn có con đường ngoài trang viên treo rất nhiều hoa Violet. . . . . . yên tĩnh làm cho người ta càng đơn, 7 giờ sáng, có vài cưỡi xe đạp mang theo tiếng chuông êm tai chạy qua từng con hẻm , còn có quán cà phê lãng mạn, ấm áp. . . . . . lúc đó tôi ngồi yên ở nơi chỗ, cảm nhận tất cả mọi thứ trước mắt, rốt cuộc phát , đơn cũng quá khổ sở." Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua chút thâm trầm.

      Đường Khả Hinh bị giọng hấp dẫn, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía , mỉm cười : "Bây giờ đau thương như vậy, chẳng qua là bởi vì thế giới của quá ."

      " sao?" Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ tới lời của cha: hiểu được cuộc sống càng nhiều, phương hướng con tới càng ràng hơn. . . . . .

      "Nhận thức và tiến bộ là quá trình đơn và khổ sở dài đằng đẵng. . . . . . quá hạnh phúc làm cho người ta hài lòng cả đời, khi tới giai đoạn này, phát ra hạnh phúc vẫn luôn cùng với ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười .

      "Cha của tôi từng những lời này. . . . . ." Trong lúc mông lung, Đường Khả Hinh nhớ tới những lời này: nhận thức cùng tiến bộ là quá trình đơn và khổ sở dài đằng đẵng . . . . . .

      " sao? Chẳng lẽ chúng tôi có quan hệ?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười .

      " thể nào. . . . . ." Đường Khả Hinh sâu kín : "Chúng ta là người cùng thế giới."

      "Cha của phải rất sao? Tôi thường nghe đến ông ấy."

      "Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắc tới người cha quý, trong lòng của đột nhiên thư thái, mặt nhịn được nở nụ cười, hơi nhớ lại : "Ông ấy dạy tôi rất nhiều thứ, giảng giải cho tôi rất nhiều thứ có liên quan đến thức ăn, có liên quan đến rượu đỏ, còn có. . . . . . Ông ấy thích nhất gọi tôi là công chúa . . . . . . đột nhiên ôm tôi đưa lên cao, để cho tôi ở cao nhìn xuống ông ấy, : tương lai Khả Hinh nhất định là có thể giỏi giang hơn cha, còn có trách nhiệm, hết lòng tín ngưỡng . . . . . . ngày nào đó, cha ngẩng đầu nhìn con của cha . . . . ."

      " sao?" Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hai mắt xẹt qua vui vẻ hỏi.

      "Ừ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, trong chớp mắt, ôm Đường Khả Hinh đưa lên cao, đôi tay ôm chặt cái mông của , ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười : "Có phải như vậy hay ?"

      "Tổng Giám đốc!" Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, hoảng sợ đến thất sắc cúi đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đẹp trai trí tuệ, muốn giữ vững khoảng cách, muốn giãy giụa xuống, nhưng lại ôm càng chặt hơn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Đường Khả Hinh, nhất thời khôi phục tức giận, hai mắt xẹt qua dịu dàng, : "Hôm nay công chúa của tôi đau lòng, tôi tạm thời thay thế người cha quý, ôm !"

      Thoáng chốc, hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, kích động nhìn về phía .

      "Cha thường ôm như thế nào? xoay vòng vòng sao?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm Đường Khả Hinh, bật cười xoay tròn vòng, Đường Khả Hinh hoảng sợ vươn tay ôm lấy cổ của , nhìn nở nụ cười ấm áp, nhịn được ngẩng mặt lên nở nụ cười, đôi mắt to trong sáng lấp lánh.

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cười, lại ôm đứng ở giữa phòng khách, vui vẻ xoay tròn, hơn nữa càng xoay càng nhanh!

      "Choáng váng, choáng váng, choáng váng! Mau buông tôi xuống," Khi nhanh chóng xoay tròn, Đường Khả Hinh nhịn được ôm cổ của , cười ha ha.

      Trang Hạo Nhiên dừng lại, ôm vào phòng Piano, đứng ở bên trong quả cầu thủy tinh khổng lồ màu xanh dương lấp lánh ánh sáng, lại vui vẻ xoay tròn.

      Đường Khả Hinh trút bớt rất nhiều bi thương, ôm Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn.

      Mưa vẫn còn rơi xuống, nó vẫn còn bi thương sao? biết. . . . . . Chỉ là chúng ta biết, có chút an ủi, ra cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần làm bạn ở bên cạnh là tốt rồi.

      Đêm này, rốt cuộc có chút vui vẻ.

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hai người chân , nằm ở mặt chiếc Piano ba chân, ở giữa để chai Laffey năm 1982, hai người nắm ly rượu đỏ, uống đến say mù mịt nhưng vẫn cười vui vẻ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đối phương, nở nụ cười dịu dàng, cuối cùng Đường Khả Hinh nằm ở mặt Piano, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt đỏ hồng, ngây ngốc hỏi: "Tổng Giám đốc, tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?"

      Trang Hạo Nhiên rất tao nhã, hai mắt nóng bỏng hết sức hấp dẫn nhìn khuôn mặt nhắn đỏ hồng của Đường Khả Hinh, im lặng lên tiếng, dịu dàng đưa ngón tay, nhàng chạm vào khuôn mặt nhắn của , cái mũi của , môi trơn bóng và cái cằm xinh đẹp của , thở dốc hơi, nhắm mắt lại, mỉm cười.

      Hai mắt Đường Khả Hinh rời rạc nhìn về phía , đột nhiên cảm giác uống rượu làm mỏi mệt, say khướt, mặt dính vào mặt Piano, chìm vào giấc ngủ.

      Đêm trôi qua.

      Chỉ cần bạn tin tưởng, chắc chắn khổ sở có lúc qua, ánh mặt trời chiếu rọi mặt biển, chiếu sáng quả cầu thủy tinh khổng lồ, quả cầu thủy tinh còn có hai người. . . . . .

      Cánh cửa ‘phòng tổng thống' đột nhiên bị đẩy ra!

      Đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng náo nhiệt hò hét, vừa vừa cười tới, muốn lên phòng tìm Trang Hạo Nhiên, lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên tất cả trợn tròn mắt.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 251: CHẲNG CÓ GÌ CẢ

      chai Laffey làm người ta say nổi, nhất là hai tửu quỷ!

      Bọn Lâm Sở Nhai thể tin nổi trợn to hai mắt nhìn về phía sàn phòng khách, bàn trà, còn có ghế sa lon, có rất nhiều chai rượu đỏ hang mẫu nghiêng ngã. . . . . .

      "Chuyện này. . . . . ." Tào Kiệt chỉ vào những cái chai.

      "Đừng , nhất định là Tổng Giám đốc Trang chúng ta làm chuyện tốt." Lâm Sở Nhai ngơ ngác : "Bởi vì ấy nở uống chai lớn, luôn dùng chai giải quyết mình và người ta".

      Tiêu Đồng nghe xong, lập tức có dự cảm tốt, dọc theo từng chai rượu đỏ sàn, nhàng lên phòng Piano, lập tức vẫy mọi người đến xem!

      Bọn Lâm Sở Nhai vội vàng xông qua, nhìn mặt chiếc Piano ba chân khổng lồ, nằm nam nữ, nam chính là Tổng Giám đốc Trang vĩ đại, tư thế tuyệt đẹp, nằm ở bụng mềm mại của , cần cũng biết này nhất định là Đường Khả Hinh, cũng ngủ mơ màng, mặt nghiêng qua bên, tay đặt ở gương mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên.

      "Trời ạ. . . . . . sao lại thế này?" Lúc Lâm Sở Nhai lời này, ra khuôn mặt rất hưng phấn, bởi vì vốn là người chỉ sợ thiên hạ loạn!

      "Còn có thể xảy ra chuyện gì?" Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh đáng thương mà nằm ở mặt Piano, bị người đàn ông cao 1m9 gối đầu bụng, cũng ngủ được, là cực phẩm, cảm thán : "Nhất định là tối hôm qua xảy ra chuyện."

      " thể nào! xem quần áo của bọn họ chỉnh tề " Tô Lạc Hoành rất cầm thú !

      Vẻ mặt Tiêu Đồng bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Tô Lạc Hoành : "Tôi , tối ngày hôm qua Đường Khả Hinh xảy ra chuyện, cho nên ấy đau lòng khổ sở, Tổng Giám đốc mang ấy tới nơi này, uống rượu giải sầu!"

      Tô Lạc Hoành cau mày nhìn về phía : "Ôi chao! Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ giống nhau sao?"

      Mấy người bọn họ cùng nhau lặng lẽ tiến lên, vây quanh chiếc Piano khổng lồ, nhàng di chuyển, nhìn nam nữ này ngủ ngon lành.

      "Tổng Giám đốc chúng ta giống như đứa trẻ nằm ở trong bụng mẹ, rất cảm động nha. . . . . ." Lâm Sở Nhai đột nhiên xúc động, rất kích động .

      Đám người cùng ngu ngốc nhìn về phía .

      "Nhìn cái gì vậy? Tôi nổi hứng làm thơ có được ?" Lâm Sở Nhai cũng nhìn về phía mấy người ngu ngốc.

      "Tôi thấy nổi thú tính có!" Tô Lạc Hoành móc !

      " quá bỉ ổi!" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành.

      "Đừng tranh cãi nữa!" Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn bộ dáng tiều tụy của Khả Hinh, : "Để cho ấy ngủ yên lát. Tối hôm qua nhất định rất đau lòng. Mọi người nhanh dời lão đại , đè ở bụng người ta chuyện như vậy cũng làm được, khó trách Tinh Xuyên thích ấy!"

      "Mẹ nó! nhiều người muốn đè ấy còn được đấy !" Tô Lạc Hoành lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh nhíu mày.

      Mấy tên cầm thú và Tiêu Đồng lập tức vèo tiếng lách người chạy mất!

      Đường Khả Hinh nhất thời cảm giác eo của mình đau, thậm chí ở giữa bụng có vật cứng đè nặng, nhăn khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy, thở dốc hơi, mới vừa chuyển người, lại cảm thấy ở giữa bụng vẫn bị đè ép nặng nề, hai tròng mắt đầy sương mù hơi lóe lên, chậm rãi mở mắt, trong mờ mịt nhìn thấy trời xanh mây trắng gần ngay trước mắt, giống như mình đưa tay có thể chạm đến, lập tức tỉnh táo, hai mắt lim dim chớp chớp, có nhìn lầm, đó là quả cầu thủy tinh, thậm chí phong cảnh ngoài cửa sổ được thu lại, đem phong cảnh bên ngoài tạo thành bán cầu khổng lồ vây quanh mình . . . . . .

      đột nhiên có chút kích động nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, đều ở trong đáy mắt, tay giống như có thể chạm đến, chậm rãi đưa bàn tay bé, đón lấy trời xanh mây trắng ấm áp vây quanh mình, đột nhiên nghĩ tới câu : con người khi còn sống, nếu muốn hạnh phúc, hãy đem phong cảnh tốt đẹp giấu ở trong lòng.

      đột nhiên nở nụ cười, cười kích động, cảm thấy thân thể mình như trời xanh mây trắng nhàng bay, loại cảm giác hoàn toàn mới theo mình, hưng phấn mới vừa muốn động đậy thân thể, nhưng vẫn cảm thấy ở giữa bụng nặng nề, nghiêng mặt sang bên nhìn về phía giữa bụng, lại thấy Trang Hạo Nhiên rất tao nhã nằm ở bên cạnh mình, thậm chí đầu của gối lên bụng của mình, mặt hướng về phía mình, lông mi dài, bao trùm mí mắt dưới, nghe đàn ông có lông mi dài rất chung thủy, biết có đúng hay ? nhớ tới chuyện Tinh Xuyên, nhịn được cười, nhìn sống mũi cao thẳng và bờ môi khêu gợi của , người đàn ông này rất đẹp trai, rất đẹp trai. . . . . .

      sâu kín nhìn , nhớ tới đêm qua ôm mình nằm ở đàn piano, có chút khêu gợi cố chấp, nhìn mình : "Nằm tại đây, sáng sớm ngày mai, thấy niềm vui tưởng tượng được. . . . . ."

      nở nụ cười cảm động, lại ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng trong thế giới nho của mình, đẹp đẹp, cười vui vẻ, thậm chí lúc này, cảm thấy mình hạnh phúc, cảm thấy buông lỏng, đó là trời cao biển rộng.

      Thời gian từng giờ từng phút trôi qua!

      Dưới bầu trời xanh mây trắng dần dần thay đổi hình dáng, chợt có chú chim bay qua, dừng ở trước quả cầu thủy tinh, nghiêng cái đầu đáng rồi vỗ cánh bay .

      Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên trong cơn buồn ngủ mãnh liệt tỉnh giấc, mở mắt ra, nhìn về phía trời xanh mây trắng đều ở trong đáy mắt, cười khẽ tiếng, vừa muốn xoay người, phát Piano chỉ có mình, bóng người bé xinh đẹp biết đâu, có chút ngạc nhiên xuống Piano, chân ra khỏi phòng Piano, đột nhiên nghênh đón làn gió biển, nhàng khoan khoái đập vào mặt, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhưng nhìn cả phòng khách đều là chong chóng gió bảy màu xinh đẹp, bọn chúng được cắm từng góc, khoái trá chuyển động màu sắc hạnh phúc, sững sờ nhìn những bánh xe hạnh phúc này, nhịn được nở nụ cười, lại làn gió biển phất qua mặt, thậm chí ngửi thấy mùi thơm cỏ Lavender, mùi thơm này mang theo chút kí ức, quấn lấy mình. . . . . .

      bé xinh đẹp, mặc váy trắng, buộc lên tóc đuôi ngựa cao, tay cầm chong chóng gió, xoay người về hướng mình nhàng động lòng người vẫy tay cái, cười rất ngọt ngào . . . . . .

      Hai mắt của lộ ra dịu dàng, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía chong chóng gió khắp phòng lần nữa, so với mọi thứ xa hoa, cái này còn xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn, mộng ảo hơn.

      bàn trà có tờ giấy màu tím bị con Sư Tử bằng ngọc đè lên theo gió bay bay.

      có chút tò mò cầm tờ giấy kia lên, nhìn mặt có nét chữ xinh đẹp viết: tôi nhìn thấy ngủ rất say cho nên tôi có gọi , nhưng tôi lại biết tỉnh lại, có thể hơi nhức đầu, cho nên tôi tìm được chút nguyên liệu ở trong tủ lạnh nấu chút canh gà nhân sâm, đặt ở bàn ăn, tỉnh lại ăn chút giải rượu rất tốt. Hôm nay, tôi muốn xin nghỉ ngày, bởi vì tôi có chút chuyện phải làm, tôi nha. Cám ơn .

      Trang Hạo Nhiên cười khẽ tiếng, chuyển bước chân về phía phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy cái nồi hầm màu trắng, đặt ở bàn cơm, chớp mắt cái, vươn tay mở nắp nồi hầm, quả nhiên trong nồi bay ra mùi nhân sâm lẫn mùi gà thơm nồng nóng hổi, tràn vào lòng người làm cho tinh thần người ta phấn chấn, hài lòng mỉm cười.

      Đại sảnh khách sạn Á Châu.

      Đường Khả Hinh yên tĩnh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, có chút chột dạ đội nón kết màu trắng, đôi tay cắm ở trong túi áo, cúi đầu từng bước từng bước về phía trước.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới vừa từ Câu lạc bộ ra ngoài, nghe Đông cái gì, nhìn thấy Khả Hinh mình yên tĩnh qua bên cạnh mình, muốn ra ngoài. . . . . .

      "Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người, gọi lại! !

      Đường Khả Hinh giống như có nghe được, hai mắt trong trẻo lạnh lùng sải bước ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng vội vã, im lặng lên tiếng, giơ tay bảo Đông cần theo, mình đuổi theo bước chân , cất bước ra đại sảnh, sau đó đón gió biển lẫm liệt, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đuổi theo tới trước trạm xe buýt, mới vừa muốn gọi , lại thấy Đường Khả Hinh đội mũ rất đáng , chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhắn nhìn về phía mình.

      dừng tại chỗ, nhìn về phía bộ dáng rất trong sáng, nhớ lại đêm qua rất xinh đẹp hấp dẫn, vẫn còn chưa tỉnh hồn, nhìn về phía hỏi: "Tối hôm qua. . . . . . sao chứ?"

      "Cho tôi mượn mấy đồng ngồi xe buýt! Tôi có tiền!" Đường Khả Hinh thẳng.

      Tưởng Thiên Lỗi gì, nhìn về phía , : " và Tổng Giám đốc Trang vĩ đại ở chung chỗ, tại sao ngày ngày có tiền?"

      "Tôi và ở chung chỗ, 100 đồng mua mấy cái bánh bao, cũng muốn hỏi tôi lấy lại chín mươi mấy đồng!" Đường Khả Hinh trả lời .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      "Cho mượn ?" Ánh mắt Đường Khả Hinh có chút nhàn nhạt nhìn về phía .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, từ trong túi tây trang của mình, móc bóp ra, có chút tức giận rút ra 100 đồng đưa về phía .

      "Cám ơn. Ngày mai tôi làm trả lại cho !"

      "Lần trước còn chưa có trả lại. . . . . ."

      "Ồ! Lần sau tôi trả lúc hai trăm. . . . . ." Đường Khả Hinh xong, liền lạnh nhạt xoay người đón gió biển mãnh liệt, chuẩn bị đón xe buýt.

      "Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại gọi , hơi cao giọng hỏi: "Tối hôm qua có sao chứ?"

      Khả Hinh quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lộ ra chút lạnh lùng, hỏi: "Tối hôm qua tôi có chuyện gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng đón gió, nhìn lúc lâu, biết xe buýt trước mặt sắp tới, liền lòng với : "Mọi chuyện tối hôm qua đều có liên quan tới tôi, nhưng tôi muốn với , tôi biết trong thế giới của , rốt cuộc tình là cái gì? Là có nhau lần hay có nhau mãi mãi? Là dắt tay của ấy hay ở xa xa nhìn ấy hạnh phúc? Mà tôi nhìn thấy các người cam lòng muốn có nhau lần, cũng thể có nhau mãi mãi, cũng thể dắt tay của ấy, cũng thể ở phía xa xa chúc phúc cho ấy. . . . . . Vậy tình này của được xem là cái gì chứ? Nếu như có ngày, ấy già, sau đó quay đầu lại, các người nhớ lại cái gì đây? Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

      nhìn chằm chằm về phía , hỏi.

      cũng nhìn chằm chằm về phía .

      Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra chút đau lòng, lại ngẩng lên đầu nhìn về phía : "Nếu tôi người. . . . . . Tôi thấy ấy khổ sở và đơn, tôi cố gắng muốn có ấy. . . . . . hoặc là buông tay để cho ấy hạnh phúc. . . . . . Bởi vì chỉ cần ấy hạnh phúc, tôi có thể hạnh phúc. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . ."

      hai lời, nhảy lên xe buýt, tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn về phía trước, xe chậm rãi chạy , nhìn phía ngoài cửa sổ lần nào.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài xe buýt, đón gió biển, nhìn chiếc xe buýt màu trắng chạy , hai mắt của lộ ra ánh sáng sâu thẳm.

      đến phố Tây Hoa!

      Đường Khả Hinh vẫn đội mũ, cúi đầu, nhàn nhạt xuống xe, dọc theo con đường Mộc Lan dài, đạp tia nắng mặt trời đất, hơi mỉm cười từng bước từng bước về phía trước, ngờ mới vừa tới bên cạnh hồ sen, có bóng dáng dịu dàng chắn ở trước mặt của mình, sững sờ ngẩng đầu lên, đón gió mát, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn mặc tây trang đêm qua, vẻ mặt tiều tụy đứng ở trước mặt của mình, thở dài cái, mệt mỏi : " đợi em cả buổi tối, cho rằng cả đời này em cũng trở lại. . . . . ."

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn về phía .
      Last edited: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 252: RẤT NẶNG

      Hồ sen gần vào thu, lá sen càng xanh biếc.

      Ánh mặt trời buổi trưa có vẻ rất sinh động phản chiếu giọt nước những lá sen, hoa sen màu hồng nở rộ trong ngày hè lần cuối cùng, cánh hoa và lá xòe ra, vô cùng xanh biếc.

      Trường tiểu học nơi xa tan học, rất nhiều học sinh tiểu học ào ào chạy ra ngoài, bọn chúng đều mặc váy màu trắng hoặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh dương, vui vẻ chạy ra sân trường, được ba mẹ dắt tay đường trở về nhà, bài hát "Tuổi thơ" từ bên kia trường học truyền đến, giống như tạm biệt mùa hè. . . . . .

      Đường Khả Hinh vẫn tựa vào rào chắn hồ sen, đón gió lành lạnh, hơi mỉm cười nhìn về phía những học sinh tiểu học buồn lo, nhớ tới khi còn bé, ba mẹ cũng từng đón mình và trai tan học như vậy.

      Tô Thụy Kỳ vẫn căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn khuôn mặt nhã nhặn trầm tĩnh của nhìn về phía học sinh tiểu học trước mặt, nở nụ cười ôn nhu, tim của đau nhói, nhàng gọi: "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Tô Thụy Kỳ, đột nhiên mỉm cười, đáng: "Vâng. . . . . ."

      "Chuyện tối hôm qua, vô cùng xin lỗi. . . . . . . . . . . nhất thời có nghĩ tới tối hôm qua ấy lại xuất đột ngột, . . . . ." Tô Thụy Kỳ muốn giải thích, đột nhiên biết giải thích thế nào, chỉ sâu kín nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, lạnh nhạt : "Em biết. . . . . ."

      "Em biết?" Tô Thụy Kỳ căng thẳng và hiểu nhìn về phía .

      " ấy tên Tiệp Dư đúng ? Cũng là ảnh hậu Amiee đoạt giải Quả Cầu Vàng. . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt .

      Tô Thụy Kỳ nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía hồ sen trước mặt, sâu kín cười : " ấy đẹp, đẹp. . . . . . Nghe ấy là người phụ nữ đẹp nhất Phương Đông. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, hai mắt đột nhiên mờ , cũng xoay người im lặng nhìn về phía phương xa.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, có chút hiểu được, cười : "Buổi tối trời mưa hôm đó, ấy đoạt giải rồi xuất trước màn ảnh lớn, cho nên mới hôn em, bởi vì trong lòng quá đau đớn. . . . . . Đúng ?"

      Tô Thụy Kỳ nghe xong vội vàng nhìn về phía , : " . . . . ."

      Đường Khả Hinh gật đầu cái, hai mắt lộ ra nụ cười tha thứ, : "Em hiểu mà . . . . . ."

      "Rốt cuộc em hiểu cái gì?" tại Tô Thụy Kỳ cực độ gấp gáp, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khó chịu : "Bây giờ em có thể đừng xen vào việc của ấy hay , tại chỉ quan tâm em! biết tối ngày hôm qua sai, nên mình bỏ lại em, để cho em mình đối mặt những tân khách, . . . . . ."

      "Tô Thụy Kỳ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàng gọi .

      Tô Thụy Kỳ nhìn .

      Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn , lòng : "Mặc dù đối với tình , em quá quen thuộc, nhưng em biết, hận bao nhiêu là càng bấy nhiêu . . . . . . Cho dù ấy hay , nhưng lo lắng cho ấy là , đối với chuyện tối hôm qua, em rất mệt mỏi nhưng em trách , thế giới này, cho dù em tức giận ai, em cũng tức giận . . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đột nhiên tức giận : "Em cái gì?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn về phía .

      "Em thế giới này, cho dù em tức giận ai, em cũng tức giận ?" Tô Thụy Kỳ có chút đau lòng hỏi.

      Hai mắt Đường Khả Hinh mờ , hai tay vịn rào chắn, sắc mặt lộ ra bình tĩnh.

      "Em. . . . . ." Tô Thụy Kỳ càng lúc càng tức giận : " tình nguyện để em tức giận ! tình nguyện để em mắng , đánh , nhưng em có cảm giác gì ! Em cũng biết tức giận! cách khác, đối với , em hoàn toàn có cảm giác?"

      Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn khuôn mặt Tô Thụy Kỳ căng thẳng, mỉm cười : "Tối hôm qua, quả em có chút tham lam. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn về phía hồ sen xanh biếc trước mặt, lòng của mình: "Em nhìn cả nhà của hòa thuận vui vẻ, ông nội Thủ tướng đối với em rất tốt, còn gắp thức ăn cho em, chú và dì cũng rất tôn trọng em, chị của cũng rất quan tâm em, em có chút tham lam, tham lam ấm áp của gia đình , bởi vì cuộc đời em muốn cầu cũng cầu được. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn : "Nếu em chấp nhận, bọn họ trở thành người nhà của em."

      "Bọn họ phải là người nhà của em. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, nhớ tới lời của Tô Linh, lòng nhìn : "Bọn họ là người nhà của , mặc kệ dùng cách gì đối đãi với tình , nhưng nhất định phải toàn tâm toàn ý quý trọng người nhà của , bởi vì có số người, cả đời khát vọng cũng có được hạnh phúc. . . . . ."

      "Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cảm thấy lời Khả Hinh có chút kì lạ, liền gấp gáp nhìn về phía : "Rốt cuộc em muốn cái gì?"

      "Em muốn là. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút nở nhìn Tô Thụy Kỳ, lòng : "Nếu như có thể, lý trí chút đối mặt với tình của mình, đừng để cho ông nội, ba mẹ lo lắng, cũng đừng để cho chị lo lắng, vị Tiệp Dư tiểu thư kia, nếu vẫn thích ấy, hãy thành với lòng của mình . . . . . . Bởi vì có đôi khi, , phải dựa vào bản năng sống trong cuộc đời của . . . . . . Lúc cắt bánh ngọt, nhìn thấy ấy, lập tức bỏ lại em, em biết ngay người là ai. . . . . . Mà cuối cùng em cũng chỉ là bạn bè tốt nhất, tri kỹ tốt của . . . . . . Điểm này có thay đổi. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nghe lời từ chối như vậy, trong lòng đau nhói, nhìn Đường Khả Hinh, : "Em từ chối sao?"

      "Em hi vọng nên từ chối lòng mình. Mà em có từ chối hay đối với cũng quan trọng." Đường Khả Hinh lạnh nhạt .

      "Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ lập tức nắm chặt bả vai của , để cho đối diện mình, đau lòng vội vàng : "Em đừng như vậy! ! Đêm hôm đó, hôn em, có cảm giác! trở về cả buổi tối cũng có ngủ được. . . . . ."

      "Em cũng có ngủ. . . . . ." Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn , mỉm cười .

      Tô Thụy Kỳ sững sờ, nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn , lòng : "Đêm hôm đó, em nhìn thấy bi thương nên cảm động, cho tới bây giờ em cũng biết, ra người bi thương có thể làm cảm động người khác, nhưng qua rồi, bởi vì nụ hôn, so với quá khứ của chuyện của chúng ta đáng nhắc tới. . . . . . Em cũng muốn nhắc lại. . . . . ."

      "Nghĩa là sao?" Tô Thụy Kỳ cau mày nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn , nhìn khuôn mặt đẹp trai của , nhìn ánh mắt như ánh sao, nhớ tới ba năm qua, làm hộ cho người của mình, trong lòng của căng thẳng, lại nhớ tới lời của Tô Linh, hai mắt của chợt lóe, : "Em hi vọng, sau này chúng ta cần gặp lại nhau. . . . . . Bởi vì trải qua tối hôm qua, sợi dây tình bạn của chúng ta đứt. . . . . . em vô ý tiếp nhận tình cảm của , cũng vô ý làm bạn bè với . . . . . ."

      "Rốt cuộc em làm sao vậy?" Tô Thụy Kỳ đột nhiên rất mất mát nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng : "Điều này cũng giống em! ! Cũng giống lời của em !"

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, lòng : "Con người thay đổi, ba năm qua, cám ơn từng giúp đỡ em, cũng cám ơn từng động lòng với em, ngại má trái em trọn vẹn, cũng cám ơn cho em giấc mộng đẹp nhất, nhưng kể từ ba năm trước đây, sau khi má trái của em bị hủy, có nghĩ tới muốn có nhau mãi mãi cùng người nào, em biết em xứng với tình , cũng xứng có được . . . . . ."

      Tiếng bị tắt nghẽn.

      ". . . . . . . . . . . ."

      sửng sốt.

      Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của , cúi người xuống, hôn môi của , nước mắt lăn xuống.

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, hai tay buông thỏng ở bên, mặt hơi ngẩng lên, cảm thấy người đàn ông trước mặt hôn lên môi của mình, nước mắt rơi vào khuôn mặt của mình, có chút ấm áp. . . . . .

      Rất nhiều học sinh tiểu học qua bên cạnh bọn họ, cùng nhau rất kinh ngạc nhìn hai chị làm gì?

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, chậm rãi buông Đường Khả Hinh ra, nhìn hai mắt này rưng rưng, nghẹn ngào bi thương hỏi: "Nếu như tình là bản năng. . . . . . Vậy bây giờ làm gì?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn , nước mắt lăn xuống.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nắm bả vai của , cúi xuống, rất đau lòng : " sai, vừa mới bắt đầu bị em hấp dẫn là bởi vì ấy, nhưng em phải là ấy. . . . . . Em cũng cầu phẩu thuật cho em, thậm chí cắt tóc em cũng rất thấp thỏm, sợ nợ . . . . . biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ thích nhìn bóng lưng của em, bởi vì em bộ rất đẹp. . . . . . bước chân nhàng, từng bước từng bước về phía trước, có chút đáng thương, còn có chút đáng . . . . . . dịu dàng. . . . . ."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, kích động nhìn .

      Tô Thụy Kỳ đau đến toàn thân run rẩy, nước mắt kích động xuống, cố nén khổ sở, : " vẫn luôn từ chối em, ba năm này vẫn luôn từ chối em là bởi vì sợ em là Tiệp Dư thứ hai, nhưng biết ngày nào đó, đột nhiên hiểu ra, mặc kệ em là ấy hay là em, đều tiếp nhận. . . . . . biết ở trong lòng của ấy quan trọng như thế nào, nhưng tại trong lòng của chỉ có em. . . . . . dám , bởi vì sợ chữ quá . . . . . . Bởi vì em ở trong sinh mệnh của , rất nặng. . . . . ."

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, đau lòng nhìn .

      Tô Thụy Kỳ vội vàng nhìn Đường Khả Hinh, hối hận nghẹn ngào : "Tha thứ cho , Khả Hinh. . . . . . Tha thứ cho . . . . . ra muốn khôi phục má trái của em là vì bản thân em, phải vì . . . . . Bởi vì trong thế giới của , em như thế nào cũng xinh đẹp nhất. . . . . . cho cơ hội, cho dù bây giờ em hay , cho cơ hội, chúng ta cùng nhau về phía tương lai, vừa vừa nghỉ. . . . . . Được ?"

      Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, ánh mắt mê man nhìn đôi mắt bi thương của , gì, chỉ nhàng kéo vành nón, im lặng bước .

      "Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía : ". . . . . . muốn cho cơ hội sao?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ mím chặt đôi môi, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, rút lại đôi tay run rẩy, cắm vào trong túi áo, từng bước từng bước về phía trước. . . . . .

      "Khả Hinh . . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại đau lòng rơi lệ gọi , nghẹn ngào hỏi: "Em nở bỏ sao? bỏ được sao?"

      Bóng lưng kia vẫn chậm rãi biến mất con đường Mộc Lan.
      Last edited: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :