1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 245: THANH

      Buổi tiệc xong, tiếp theo thời gian khiêu vũ, lúc này, Thủ tướng và ông bà Tô cùng số người lớn tuổi mỉm cười dời bước lên phòng khách trang nhã ở lầu, để cho người trẻ tuổi ở chung chỗ vui chơi tự nhiên thoải mái . . . . . .

      Ricky tự mình cùng Đường Khả Hinh đỡ ông nội về phía cầu thang xoắn ốc sảnh tiệc.

      Lúc này sắc mặt Tô Linh trong trẻo lạnh lùng nâng ly, thay bộ váy dài thắt lưng màu tím nhạt, nhìn về phía Đường Khả Hinh đỡ ông nội, vẻ mặt lộ ra rất khéo léo, cũng giống như Tiệp Dư từng làm, Nhậm Tử Hiền cầm ly cocktail màu đen sậm, hớp ngụm , mới ngẩng đầu lên nhìn trang phục Đường Khả Hinh mặc tối nay, chắt lưỡi tiếng, hơi chế giễu, : "Chị xem, tối nay ấy rất xinh đẹp, nhưng cha chịu khổ trong tù, mẹ vẫn còn ở chỗ nào đó quảng trường quét đường phố, vừa rồi ấy nhìn thấy cả nhà chị hoà thuận vui vẻ, biết nghĩ thế nào. Em càng ngày càng thích ấy. . . . . ." .

      Tô Linh quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tử Hiền : "Từ trước đến nay cũng có thích qua người nào. . . . . . cho dù là nam hay nữ. . . . . ."

      Tử Hiền nâng ly nhịn cười nhìn bộ dáng Tô Linh hơi cười chúm chím, biết có chút tức giận, ngay lập tức : "Chị. . . . . ."

      "Tối nay tôi rất vui vẻ, thể cho tôi biết chuyện này sau ngày sao? Khó trách Thiên Lỗi luôn trốn tránh , đây cũng là nguyên nhân, phụ nữ luôn chuyện sát phong cảnh như thế, người nào thích chứ? giữ cho mình chút vui vẻ, tặng cho người khác và cho chính mình, như vậy cuộc sống của làm sao sống thoải mái?" Tô Linh lấy thái độ của người chị nhìn về phía Tử Hiền .

      Tử Hiền im lặng lên tiếng, cầm rượu đỏ, hớp ngụm .

      "Tôi luôn tin tưởng, lúc ấy Thiên Lỗi lựa chọn phải vì nguyên nhân dòng họ, tôi có chút hiểu ấy, đối với những gì thích, biểu hết sức ràng, đừng bỏ lỡ cơ hội làm cho ấy động lòng." Tô Linh tốt bụng nhắc nhở .

      Tử Hiền hơi nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn phong độ nghiêm nghị ngồi tại chỗ trò chuyện cùng tân khách, trò chuyện chút, giống như cảm thấy có người nhìn mình, nhàn nhạt quay đầu, thấy vợ chưa cưới nhìn mình, hơi sững sờ nhìn về phía .

      Tử Hiền lên tiếng quay đầu , tiếp tục uống rượu đỏ.

      Tô Linh tiếp tục dạy dỗ : "Sau này, tôi hi vọng cẩn thận mở miệng chuyện, nhất là đối với Đường Khả Hinh, người rất nhạy cảm, chuyện lưu con đường sống, nếu , làm cho ba người đàn ông chán ghét . Về chuyện của ấy, tôi tự điều tra, cho dù cho Ricky mặt mũi, vẫn phải cho Thiên Lỗi mặt mũi, chuyện với ấy cũng khách khí chút, bởi vì cũng biết cá tính của em trai tôi, mặc dù cậu ấy khéo hiểu lòng người, nhưng đối với người mình luôn luôn bảo vệ, vô cùng coi trọng, nếu muốn mất tình bạn cuối cùng."

      Từ trước đến giờ Tử Hiền rất kính trọng Tô Linh, ngay lập tức lấy lòng cười : "Ôi chao, chị, chị cũng phải biết cá tính của em, từ trước đến giờ thích , nhưng em. . . . . ."

      "Vậy có thể tiếp nhận lời của người khác sao?" Tô Linh hỏi .

      Tử Hiền lập tức lên tiếng.

      " làm tổn thương sau lưng ấy, tôi có chút cảm giác giống . Giữ cho tốt phong cách tiểu thư cao quý của , phải dựa vào chinh phục khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình chinh phục đàn ông của mình." Tô Linh xong, cũng lạnh lùng nâng ly khỏi, vừa về phía trước, vừa mỉm cười nâng ly cùng với tất cả tân khách, lại căn dặn người giúp việc ở sau lưng, : "Lập tức đem tài liệu của Đường Khả Hinh truyền tới di động của tôi, tôi muốn xem ngay!"

      "Vâng!" Người giúp việc lập tức trả lời, sau đó liền lui xuống.

      Tử Hiền cầm ly đứng ở trong đám người, nghĩ tới câu sau cùng của Tô Linh: phải dựa vào chinh phục khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình chinh phục đàn ông của mình. Lòng của lại đau, rất đau, nâng rượu đỏ uống xuống, rồi uyển chuyển cất bước về phía Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn về phía Như Mạt ngồi ở đó với chồng, đắm đuối đưa tình nhìn chồng chưa cưới của mình, đột nhiên kích động, cười khổ, loạng choạng ngã nhào ở bên cạnh chồng chưa cưới, đầu gối ở bả vai của . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng vợ chưa cưới, sau đó xin lỗi nhìn về phía vị khách ở bên cạnh, lập tức nâng ly, lễ phép cười tiếng, rồi đứng lên bước .

      "Em làm sao vậy?" Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Tử Hiền luống cuống, liền hỏi.

      Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín : "Tưởng Thiên Lỗi! Cuối cùng cũng kết hôn chứ? vẫn sống chứ?"

      "Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , có chút phiền não : "Em nổi điên làm gì?"

      "Rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể chinh phục được ?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng đột nhiên đau nhói : " dạy em có được ? cho em biết, phải làm thế nào em làm thế đó, được ? Trừ cai thuốc, cái gì em cũng đồng ý với ! Em muốn khác đến chinh phục , em chỉ muốn mình là đủ rồi."

      "Rốt cuộc em làm sao vậy?" Tưởng Thiên Lỗi vô cùng thiếu kiên nhẫn hỏi.

      Hai mắt Nhậm Tử Hiền rưng rưng nhìn về phía , nghẹn ngào : "Cho dù em và chia tay, về sau kết hôn chứ? Dù sao sau này cũng phải có con chứ? tính cả đời thương mẹ đứa bé chỉ thích nghiệp của , con của , còn người của sao? Có thể cả đời cũng chiếm được ấy, đối với em công bằng sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía , lạnh nhạt : "Em say rồi."

      Nhậm Tử Hiền thở dài hơi, cảm giác rất ngột ngạt, hai mắt của rưng rưng, tối nay rất khổ sở : "Được rồi! Em nữa ! Chỉ cần em với chút chuyện của em nhất định . . . . . . Em uống say rồi, em nổi điên làm gì! định giam mình bao lâu, nhốt em bao lâu? Em cảm thấy em nên trở lại, chỉ cần em trở lại, em cảm thấy hít thở thông. Em trở nên giống chính mình, em trở thành kẻ rất đáng sợ. Em đột nhiên có cảm giác ra tình sai lầm làm cho phụ nữ điên cuồng!"

      "Tử Hiền. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay ôm .

      "Em có chút đáng nào sao?" Tử Hiền rơi lệ nghẹn ngào nhìn , tối nay có thể hơi bị say, làm nũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : " có chút đáng nào sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới bình thường rất kiêu ngạo, lúc này như đứa bé, nước mắt lăn xuống, đột nhiên bất đắc dĩ cười cười : "Đáng . . . . . ."

      Tử Hiền rất đau lòng tựa vào trong ngực chồng chưa cưới, nghẹn ngào : "Em thừa nhận lời của em hơi độc, em sai rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vợ chưa cưới vậy, cười : " lại cảm thấy em sai."

      Tử Hiền lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười xoay người, dịu dàng lau nước mắt mặt , Tử Hiền vì dịu dàng của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn ánh mắt đố kỵ của Như Mạt, hai mắt của lập tức lộ ra ánh sáng hung hăng!

      "Chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn hỏi.

      " có. . . . . ." Nhậm Tử Hiền lên tiếng, chỉ giống như đứa bé hít mũi cái, tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Như Mạt chằm chằm, lại quên mất lời của Tô Linh!

      Hội trường nhất thời tối xuống, hai luồng ánh đèn lập tức sáng lên ở sàn nhảy, dưới bục sân khấu màu trắng, chậm rãi bay lên con Thiên Nga Trắng khổng lồ bằng thủy tinh, theo ánh đèn từ bên trong tới bên ngoài, phun ra bọt nước màu hồng xinh đẹp lấp lánh, hết sức mộng ảo. . . . . . các thiên kim cẩn thận chú ý mới giật mình kinh ngạc cười : "Đài phun nước màu hồng này phải hiệu ứng ánh sáng, mà là đài phun nước hoa . . . . . . Trời ạ. . . . . ."

      Tô Linh ngồi ở giữa ghế sa lon, mỉm cười nhìn về phía tất cả thiên kim : "Các vị tiểu thư đến tham gia tiệc sinh nhật, tất nhiên tôi đưa lên quà tặng sau cùng tối nay, cám ơn mọi người tham dự tiệc sinh nhật của em trai tôi làm cho bữa tiệc tối hôm nay thêm nhiều màu sắc. . . . . . Cám ơn mọi người. . . . . . Cạn ly. . . . . ."

      "Cạn ly. . . . . ." Tất cả thiên kim cũng vô cùng vui vẻ nâng ly.

      Tô Thụy Kỳ mới vừa trò chuyện với ông nội lầu lúc, nhiều năm qua, lần đầu tiên vui vẻ trò chuyện với ông nội như thế, có Khả Hinh ở bên cạnh nhắc nhở, muốn mình ở lại lúc, thay quần áo tới ngay, nhưng trò chuyện với ông nội lâu cũng nhìn thấy , trong lòng của gấp gáp, liền xuống lầu tìm người, lúc này phát bắt đầu khiêu vũ, ít thiên kim thay quần áo, hấp dẫn hơn xuất tại sàn nhảy, khắp nơi bóng hình xinh đẹp diễm lệ, đứng ở lầu, càng ngừng tìm kiếm bóng dáng của Đường Khả Hinh, nhưng nhìn khắp nơi thấy bóng dáng , trong lòng của có chút nóng nảy, lúc này, ánh đèn giống như biết tâm tư mình, đuổi theo bóng hình xinh đẹp!

      cùng với người toàn trường nhất thời nhìn về phía trước.

      Trong hội trường xuất xinh đẹp, tạo hình mái tóc như cổ xưa, hơi cuốn về bên trái, 13 đóa hoa bằng ren trắng quấn búi tóc của , tinh khiết giống như giọt sương sớm đọng đóa hoa , nở nụ cười say lòng người, mặc váy lụa cổ yếm màu trắng, thêu hoa văn Tiên Hạc, những chiếc lông vũ nhàng tung bay như chim Tiên Hạc giương cánh, để cho trở nên rất mộng ảo. . . . . .

      từng bước từng bước tao nhã uyển chuyển bước về phía Tô Thụy Kỳ, kiểu váy yếm làm cho người ta nhìn thấy đôi vai trần và bóng lưng hấp dẫn của , bước tới phía trước, cái mông ngúng nguẩy, vóc người chữ S lộ ra bỏ sót, mỗi bước về phía trước, chúng tân khách nhìn thấy tấm lưng trơn mềm trắng nõn của , lấp lánh hình xăm ngọn lửa màu đỏ thẫm, sau đó nhìn thấy đôi cánh rất sống động như ở trong ngọn lửa, tạo hình của giống như nàng tiên nữ, mọi người lại bắt xôn xao thầm to . . . . . .

      "Rốt cuộc ấy là thiên kim nhà nào?"

      "Là thư ký của Tổng Giám đốc Trang"

      " người thư kí, xuất sắc thế này sao?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh chứa chút mông lung buổi sớm, ảo mộng về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn hai mắt Đường Khả Hinh lấp lánh, lộ ra nụ cười trong vắt, rất xinh đẹp về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt của khẽ chớp, nhìn chằm chằm qua bên ghế sa lon, quét tới mùi hoa hồng thơm ngát, vóc người uyển chuyển làm cho ngàng vặn người như rắn nước, bầu ngực sữa chắc nịch cũng hấp dẫn trí mạng, ánh mắt có cách nào rời khỏi người của , cho đến khi nhìn thấy ngọn lửa đỏ thẫm như muốn bốc cháy lên bả vai , ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía . . . . . .

      Nhưng Đường Khả Hinh qua bên cạnh , quay đầu lại mà từng bước từng bước về phía Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở cầu thang, chăm chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng.

      Đường Khả Hinh cười , ngẩng đầu lên, hơi có chút tinh nghịch nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn mỉm cười, khẽ luồn tay ra, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, dịu dàng : "Hoàng tử vô cùng đẹp trai của em, tối nay, có chấp nhận nhảy bản với em ?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn sâu, đột nhiên cười tiếng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước xuống, về phía Đường Khả Hinh, nắm tay của . . . . . .

      Trong sàn nhảy, vang lên tiếng nhạc du dương.

      Tô Thụy Kỳ nhàng dắt Đường Khả Hinh về phía trung tâm sàn nhảy, trong từng làn hương thơm nước hoa từ đài phun nước, hai người ôm nhau, bước theo điệu nhạc, trước sau, phối hợp rất ăn ý. . . . . .

      Tất cả tân khách toàn trường đều trầm ngâm nhìn cảnh tượng này, phát đây là câu chuyện hoàng tử và bé lọ lem xinh đẹp nhất thế giới.

      Tưởng Thiên Lỗi ở phía dưới nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hai mắt chợt lóe lên, nhớ tới điệu tanggo kích tình đêm đó, thở dài hơi.

      Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh nhìn nhau, nhàng khiêu vũ. . . . . .

      ". . . . ." Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên mỉm cười, nắm tay Khả Hinh, ôm vòng eo rất mềm mại của , có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ hỏi: " giống như nhớ, em . . . . . . biết khiêu vũ chứ?"

      "Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, theo kéo , bước tới, cố gắng mỉm cười dùng giọng nhàng chậm rãi, che giấu trong lòng mình bình tĩnh, : "Trước đó em biết khiêu vũ, nhưng tối hôm qua, em được giáo ép buộc luyện tập ba giờ, rốt cuộc học xong. . . . . .nhưng chưa được. . . . . . . . . . . . Thành thạo!"

      "Ép buộc luyện tập?" Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên cười nhìn : "Cái gì gọi là ép buộc luyện tập. . . . . ."

      "Chính là. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ chớp tròng mắt, dịu dàng : "Chính là nếu em nhảy sai, ấy cầm cây roi vừa dài vừa to, quất mạnh chân của em. . . . . ."

      Lúc câu này, tròng mắt lộ ra dí dỏm, khẽ cắn môi, làm cho mình cười vô cùng đáng và thông minh biết bao nhiêu, thực tế lại là vừa đáng thương vừa uất ức, vừa tức giận!

      Tô Thụy Kỳ ngưng lại bước chân, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh cái.

      Đường Khả Hinh cũng nhìn , chớp chớp mắt to.

      nhớ tới chuyện hai ngày trước mình gọi điện thoại cho , mới biết chịu uất ức, đột nhiên cười to, đau lòng vươn tay ôm thân thể của vào trong ngực, : " xin lỗi, em chịu khổ. . . . . . Người nào quất em, hung hăng quất lại ấy!"

      Phốc! ! Khúc Uyển Đình ở trước máy giám sát phía sau sàn nhảy, nghe như thế, phun ra cà phê ra phía trước, máy vi tính đột nhiên xèo tiếng bốc cháy, tách tiếng, tắt ngấm!

      "Soẹt . . . . . .. . . . . . " Trong lỗ tai Đường Khả Hinh vang lên tiết rít bén nhọn, cau mày ah tiếng, tay đè lỗ tai, khó chịu kêu .

      "Thế nào?" Tô Thụy Kỳ nhìn , lo lắng hỏi.

      Đường Khả Hinh mỉm cười lắc đầu, có việc gì, lại nhăn mày, hơi nghiêng mặt muốn nghe thanh trong tai . . . . . .

      Nhưng có chút thanh.

      nhíu mày, trợn to hai mắt nhìn Tô Thụy Kỳ.

      cũng nhìn mình, cười dịu dàng.

      miễn cưỡng nở nụ cười, cắn răng câu chỉ có mình nghe hiểu: "Khúc tiểu thư, có sao chứ. . . . . . vẫn còn đó chứ?"

      Vẫn có chút thanh nào, có chút tuyệt vọng thở ra hơi, lại ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cùng vui vẻ khiêu vũ.

      Trang Hạo Nhiên mới vừa tán gẫu với Thủ tướng xong, xuống lầu, lại nhìn thấy nét mặt của Đường Khả Hinh, cũng kì lạ nhìn về phía .
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 246: TRÒ CHUYỆN VỚI TÔI LÁT 1

      Khúc Uyển Đình từng , lúc bắt đầu tiệc tối, cần lo lắng, bởi vì tất cả mọi thứ làm, toàn bộ tân khách tại bữa tiệc để ý, cho nên chỉ cần có cơ hội , bọn họ thử thách phản ứng và năng lực của , sau khi bữa tiệc qua, sai chút, từ nơi này có thể truyền ra khắp nơi, cho nên nếu muốn giữ vững thân phận thư ký Tổng Giám đốc, nhất định phải chú ý đến buổi khiêu vũ, vào lúc đó, có rất nhiều người tò mò vì thân phận của hôm nay hoặc mang theo ý đồ đến gần !

      Đường Khả Hinh cầm ly rượu, sau khi Tô Thụy Kỳ cùng mình nhảy xong đến nơi khác để giữ khách, mỉm cười về phía trước, vừa vừa nhìn ngắm, cha mẹ Tô vẫn còn ở trong phòng trang nhã nhìn xuống, lại nhìn về phía Tô Linh, ngồi ở ghế sa lon, giống như công chúa, trò chuyện với vị thiên kim vừa trở lại quốc lần này, lại vô tình gặp được danh viện, nghe ấy sắp kết hôn, gả cho con trai của Công tước.

      Vị thiên kim kia hơi lộ ra nụ cười kinh ngạc, : "Có ? ấy chuẩn bị gả cho Gor¬den sao?"

      "Ừ. Nghe Nữ hoàng cũng hết sức thích hôn này." Tô Linh mỉm cười xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh nâng ly chạm cốc với vị nam sĩ trước mặt, uống hớp , liền lách mình , suy nghĩ chút, sau đó quay đầu lại chuyện phiếm với vị tiểu thư kia.

      Đường Khả Hinh lướt qua đám khách quý, mới phát bọn họ đều là người có thân phận hiển hách, nghĩ tới mình và bọn họ khẳng định thích hợp nhau, liền từng bước từng bước đến ghế sa lon ngồi xuống, an ổn vượt qua buổi tối gian nan.

      "Hi, Đường tiểu thư. . . . . ." Có xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp cùng mỉm cười, tay nâng cocktail về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra hâm mộ, giọng gọi .

      "Chào các chị. . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nâng ly, dựa theo lời Khúc Uyển Đình chỉ dạy cho mình, khẽ gật đầu dịu dàng chào hỏi.

      "Lúc nảy và Cậu chủ Tô nhảy rất đẹp. . . . . ." Có tiểu thư mặc lễ phục màu đỏ, lòng cười .

      "Cám ơn các chị" Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên cười đến khuôn mặt muốn cứng ngắc, dịu dàng : "Tôi cũng chỉ mới học khiêu vũ chưa được mấy ngày. . . . . .".

      Ba thiên kim nghe xong liếc nhìn nhau cái, liền miễn cưỡng cười : "Học mấy ngày lại tốt như vậy?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh giương mắt nhìn ba người các , lập tức biết mình sai, liền mỉm cười : "À. . . . . . Ồ. . . . . . ra tôi biết khiêu vũ, chỉ nhờ cậu chủ Tô hỗ trợ, kéo tôi . . . . . ."

      Ba thiên kim nhìn nhau cái, liền nở nụ cười : "Xem ra, cậu chủ Tô rất thích . . . . . ."

      ". . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của bọn họ, cảm giác họ nghe hiểu tiếng người sao? cũng gì, chỉ ồ tiếng, lại ngượng ngùng mỉm cười.

      Ba thiên kim mỉm cười gật đầu về phía trước, có người nhàng : " là phách lối. . . . . ."

      "Người ta có cậu chủ Tô thích, phách lối cũng sao. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cầm ly rượu, mới phát trong xã hội thượng lưu, phải ngày hai ngày có thể vào, tại hơi tức giận, căng thẳng, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng xoay người muốn tìm chỗ trốn, ngờ xoay người cái, liền nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc rất đẹp trai, rất phong độ nâng ly, dùng ánh mắt đặc biệt mập mờ của người Tây Phương, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm tính khàn khàn : "Hi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, nhàng nhìn xung quanh, phát nhiều thiên kim cũng bởi vì tò mò thân phận của mình mà nhìn mình, muốn tránh cũng tránh kịp, liền hơi nâng ly về phía , mỉm cười : "Hi. . . . . ."

      “Dear miss, you are so beautiful tonight, can I know you?" (tiểu thư xinh đẹp, tối nay rất đẹp, chúng ta có thể làm quen ?) Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai hết sức hấp dẫn .

      ". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh hơi chớp mắt, ra câu này hết sức đơn giản, nhưng cũng bởi vì quá căng thẳng, nghe hiểu, lại quên mất lời dạy của Khúc Uyển Đình, liền bật cười : "Yes”

      Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai vô cùng vinh hạnh nở nụ cười, tiếp tục nhiệt tình : "I'm Aaron electroic administrative officer. My name is Phyllis, this year china to work, when I came to this beautiful country, I was shocked (tôi là Tổng Giám đốc điều hành công ty điện tử Jaren, tôi tên là Phyllis, năm nay mới đến Trung Quốc làm việc, khi tôi tới đất nước xinh đẹp này, tôi rất vui mừng. . . . . . )

      Đường Khả Hinh nghe tràng tiếng , giống như bài phát biểu, sau đó cười tiếng, bày tỏ kinh ngạc : "Yes! ?"

      Ôi! đúng rồi! !

      "Yes!" Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai giống như tìm được tri kỷ, cười lớn.
      Mặt của Đường Khả Hinh cũng cười như hoa nở, cười rạng rỡ, trong lòng khổ sở, suy nghĩ, rốt cuộc người này cái gì?

      Tưởng Thiên Lỗi mới vừa đưa Tử Hiền trở về phòng khách quý nghỉ ngơi, sau đó xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy trắng khêu gợi, tay nâng ly cocktail màu xanh dương, dường như sôi nổi chuyện phiếm với người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, sau đó người ta hỏi: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?" (tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh làm quen với ?"

      Đường Khả Hinh trợn mắt to xinh đẹp, nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, giống như hết sức ràng : "What?"

      "Ah . . . . ." Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai có chút ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh cái, vẫn thân sĩ phong độ mỉm cười lặp lại câu lúc nảy: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?"

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như hiểu, lập tức khẽ che miệng, mỉm cười : "Yes!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy nhịn được cười, xuống cầu thang, cầm ly cocktail màu trắng, uống hớp, mới phát cocktail này có mùi hoa hồng, hết sức thích hợp với mình.

      Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai cảm thấy bối rối, nhìn vẻ mặt hết sức đáng của Đường Khả Hinh, lễ phép hỏi lại: ""Feel shy, miss, can you understand what I said?" (tiểu thư, xin hỏi có thể nghe hiểu lời của tôi ?")

      "Yes!" Đường Khả Hinh lại rất phong tình mỉm cười .

      Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, hơi kinh ngạc, lại nâng ly dùng ngôn ngữ khác nhất định có thể hiểu, nhàng hỏi: "Tiểu thư, ra có thể nghe hiểu lời của tôi ? Nếu như nghe hiểu, tôi có thể tiếng trung. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 246: TRÒ CHUYỆN VỚI TÔI LÁT 2

      "What? Ah! yes!" Đường Khả Hinh thuận miệng !

      Phốc! Tưởng Thiên Lỗi mới vừa uống vào ngụm cocktail, nghe những lời này, vẫn nhịn được phun ra ngoài chút, nhướng mày, vội vàng lấy khăn tay trắng, thất lễ lau !

      Đường Khả Hinh nghe được thanh này, liền xoay người trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở gần mình, kiêu ngạo xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, mỉm cười câu: "Excuse me!"

      xinh đẹp phong tình mất.

      Người đàn ông nước ngoài đẹp trai vẫn còn cầm ly rượu trắng, nhìn về phía trước mặt, về phía bên kia, phong tình vạn chủng, xinh đẹp mộng ảo, nhưng cái gì nghe hiểu. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, đổi lại cái ly, liếc mắt nhìn bóng lưng của .
      Đường Khả Hinh cầm cocktail, vừa về phía trước, trong lòng vừa thầm thề, tôi tuyệt mở miệng chuyện, tôi giả như mình bị câm.

      "Hi. . . . . . Đường tiểu thư. . . . . ." Có thiên kim xinh đẹp, là bạn thân của Tô Linh, nâng ly về phía .

      "Hi. . . . . . Chào . . . . . ." Đường Khả Hinh lại nâng ly, dịu dàng cụng ly với .

      "Tối nay rất đẹp. . . . . ." Tiêu Tiêu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười .

      " quá khen. mới là xinh đẹp nhất. . . . . . ôi, tôi rất thích chiếc váy của , đẹp nha. . . . . ." Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn về phía vị tiểu thư mặc chiếc váy dài kiểu nữ thần lộ vai, rất lòng cười .

      "Có ?" Tiêu Tiêu cũng vui vẻ mỉm cười : "Chiếc váy của tôi là thời trang Paris mùa thu mới nhất năm nay, toàn thế giới chỉ có hai chiếc, chiếc ở chỗ của công chúa Bhutan. . . . . ."

      "Trời ạ, làm cho người ta hâm mộ. . . . . . rất đẹp nha. . . . . . Váy đẹp, người càng đẹp hơn, cuối cùng tôi cảm giác như công chúa Bhutan mặc nhất định nhìn cũng có xinh như !" Đường Khả Hinh hết sức có lễ phép nhìn chiếc váy, lộ ra vẻ hâm mộ.

      Tiêu Tiêu nghe vậy càng thêm vui vẻ, lập tức nắm cổ tay của , hết sức thân mật : "Lần sau, tuần lễ thời trang Paris, chúng ta cùng chứ. Nếu như thấy thích, chúng ta trao đổi với nhau chút. . . . . ."

      "Tốt!" Đường Khả Hinh nhiệt tình đồng ý, vui vẻ : "Có thể học tập với , tôi rất vui."

      " nên quá khách sáo, mời tùy ý. . . . . ." Tiêu Tiêu xong, liền nâng ly khỏi.

      Đường Khả Hinh giống như như quả bóng cao xu xì hơi, muốn cười nữa, cảm giác mặt của mình sắp cứng ngắc rồi, thở dài hơi, mới vừa muốn cất bước, lại nhìn thấy người đàn ông nước ngoài đẹp trai nâng ly về phía mình, hoảng sợ, lập tức xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nâng ly mỉm cười chuyện với vị thiếu gia, chịu nổi yes và what, hai lời, đề cập đến ân oán trước kia, liền kéo váy dài, lúc người nước ngoài sắp đuổi tới mình nâng ly giống như rất vui mừng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Tổng Giám đốc Tưởng! lâu gặp!"

      Tưởng Thiên Lỗi nâng ly, trầm ngâm nhìn về phía .

      Thiếu gia này, cha là ủy viên chính trị, cũng nâng ly nhìn về phía bọn họ, chỉ mỉm cười, lời nào.

      "Xin chào. . . . . ." Đường Khả Hinh làm theo lời Uyển Đình dạy mình, gật đầu mỉm cười nâng ly với vị thiếu gia này.

      "Xin chào. . . . . ." Thiếu gia này cũng mập mờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc người hấp dẫn của Đường Khả Hinh.

      "Đường tiểu thư. . . . . . Chúng ta lâu gặp sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cầu xin của Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía người đàn ông nước ngoài đẹp trai sau lưng , trợn trợn mắt nhìn , liền nhịn cười : "Chúng ta phải mới vừa ăn cơm xong?"

      "Ăn cơm xong thể lâu gặp sao? Tôi ngày gặp như cách ba thu?" Đường Khả Hinh mím môi, nghiến răng những lời này, nghĩ tới người đàn ông này, rất được a ! !

      Tưởng Thiên Lỗi nhịn được bật cười, nhìn thiếu gia này lễ phép nâng ly khỏi, cũng nâng ly về phía ta.

      "Trò chuyện với tôi lát!" Đường Khả Hinh vội vàng !

      "Tôi có thời gian!" Tưởng Thiên Lỗi hai lời, liền xoay người, ngờ tây trang bị người lôi kéo, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh tội nghiệp nhìn về phía , tay kéo góc tây trang của .
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 247: BÓNG ĐEN 1

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên quay người lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía : "Lá gan rất lớn, lại dám kéo tây trang của tôi!"

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, nhìn , ngón tay khỏi nới lỏng, chậm rãi buông góc tây trang của ra. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay bé của , để ly rượu xuống, liền nhìn : "Nhảy bản . . . . . ."

      "À?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, nhìn .

      "Tôi . . . . . . Nhảy bản , nếu , người của toàn thế giới, nhất định cũng theo phong trào đến tìm ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía , lạnh nhạt .

      Đường Khả Hinh nghe vậy, vẫn đứng ở trong đám người, nhìn , đột nhiên cảm thấy lúc nảy mình tới tìm , mất hết mặt mũi, trong lòng của căng thẳng, liền muốn xoay người khỏi, Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay bé của , nhanh chóng kéo mạnh, ôm vào trong ngực. . . . . .

      "A!" Cả người Đường Khả Hinh nhào tới trong ngực của , khẽ kêu tiếng, cảm thấy lòng bàn tay trần của Tưởng Thiên Lỗi đặt lưng mình, nhàng vuốt, thậm chí đầu ngón tay đụng phải sống lưng của mình, lòng của mềm nhũn, tự chủ dựa trong ngực của , ngẩng đầu lên, mê ly nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng cúi xuống, vừa nhìn , vừa kéo nhích lại gần mình hơn, chậm rãi xoay tròn ra sàn nhảy, tới trước đài phun nước hoa, mượn ánh đèn màu hồng, nhìn cặp mắt to của lộ ra xấu hổ, mong đợi, còn có chút cảm động, nhìn chằm chằm đôi mắt này, tối nay lông mi dài nổi bật càng mê người, tay của từ bên vòng eo khêu gợi của , nhàng lướt phía sau lưng của , ngón tay xẹt qua ngọn lửa màu đỏ thẫm, trầm thấp cảm tính nhìn , hỏi: "Thích bữa tiệc tối nay ?"

      "Thích. . . . . ." Chỉ cần Đường Khả Hinh trong nhạc chập chờn, trong khí mờ ảo, rơi vào trong thế giới của , cách nào tự làm chủ.
      Tưởng Thiên Lỗi bước, hưởng thụ ăn ý bước chân , thậm chí cảm nhận thân thể mềm mại của , nhàng tựa vào người của mình, khơi gợi ham muốn mãnh liệt của đàn ông, hai mắt của thoáng qua nụ cười, nhìn : "Tôi biết đến. . . . . . Còn dùng phương thức này . . . . . ."

      Đường Khả Hinh hắng giọng, trong lòng hơi động nhìn về phía , : "Tôi thế nào?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ nắm bàn tay bé của , nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , sâu kín : "Việc xã giao trong xã hội thượng lưu, thái độ chuyện phải như thế. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hiểu nhìn về phía .

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt mỉm cười, : "Khi người đàn ông với , tôi biết đến, còn lấy loại phương thức này, nên hiểu, ấy kinh ngạc vui vẻ. . . . . . nên trả lời cám ơn. . . . . ."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, hơi khoa trương nhìn , nhịn được hỏi: ". . . . . . vừa mới cố ý hỏi tôi, hay. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn mắt to ngây thơ trong sáng của Đường Khả Hinh, cười khẽ tiếng, : "Cố ý."

      Lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt mờ , bước chân liền rối loạn, cẩn thận đạp chân của cái.

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày.

      " xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn buông tay của ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của , để cho nhích lại gần trước mặt của mình hơn, rồi dắt xoay tròn giữa sàn nhảy, vừa xoay tròn vừa cúi đầu nhìn lông mi dài của , lỗ mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi, nhàng bĩu môi cái, mỉm cười : "Tức giận?"

      " có." Đường Khả Hinh lạnh nhạt đáp lời.

      Tưởng Thiên Lỗi lại hơi nghiêng mặt nhìn chừng mắt , quả có chút vui, im lặng mỉm cười, cảm tính : "Ở trong vòng này, nếu như vui vẻ, cũng nên biểu lộ ra ngoài mà nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam sĩ, mỉm cười với ta. . . . . ."

      "Tôi hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hết sức khêu gợi hấp dẫn, : "Chẳng lẽ trong vòng này, có cảm xúc khác, cần phải cười với người ta, cười đến cứng mặt."

      " từ chối cái vòng này."

      "Tôi từ chối."

      " lựa chọn con đường xa hoa, bước lên thảm đỏ, tới nơi này, phải dự đoán được mọi chuyện hôm nay sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn .

      " đừng với tôi, hưởng thụ ánh đèn nơi này, thức ăn ngon, còn có cậu chủ Tô say đắm khiêu vũ với . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn , lại dịu dàng .

      "Chúng tôi chỉ bạn thân"

      "Nhưng ấy xem là bạn thân." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở , : "Tối nay biểu tốt như vậy, ấy bị chìm đắm vào trong thế giới của , làm sao từ chối ấy?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh thoáng qua chút lạnh lùng : "Tổng Giám đốc Tưởng, ở trong thế giới của , tôi xứng đáng có bạn bè, xứng đáng có hoa tươi, xứng đáng có váy xinh đẹp? Chỉ cần tôi thể , tôi có lỗi với bất ai?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt cứng lại, chậm rãi cười tiếng hỏi: "Ở trong thế giới của , có phải người của chỉ có thể tiếp nhận hoa tươi của , váy của , thảm đỏ rất đẹp rất đẹp của hay ?"

      Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, hung hăng nhìn .

      Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười : "Mà tôi phải, tôi , đơn giản là vì tôi là thư ký của Hoàn Cầu, tôi là bạn thân của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn vì thân phận của tôi, tấm lòng của tôi thể vẻ đẹp của tôi, nhưng tôi cảm thấy nhất định cho phép người của mình, biểu diễn tất cả."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua chút sững sờ, lại đông lạnh nhìn .
      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : " là hạng người như vậy sao? Tưởng Thiên Lỗi."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt : "Tôi phải là người như thế, cần nhiều lời."

      "Tôi cũng muốn nhiều lời." Đường Khả Hinh nhàng buông lồng ngực của ra, lòng nhìn về phía , mỉm cười : "Chẳng qua ở chỗ này, tôi học được thứ là. . . . . . thứ muốn biểu đạt, lại thể biểu đạt, muốn mập mờ rất mập mờ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh cau mày nghĩ nghĩ, nhịn được bật cười, : " ra . . . . . . tất cả mọi thứ đều phải là lỗi của , lỗi là ánh đèn, nhạc, còn có đài phun nước xinh đẹp, cách khác. . . . . . lỗi của hoàn cảnh!"

      Sắc mặt của cứng rắn, chuyện nữa, mà nhàng nắm đuôi váy, qua bên cạnh về phía trước, cổ tay bị người nhàng nắm lại, quay đầu nhìn về phía .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ nắm cổ tay của , hai mắt ở trong gian mờ ảo, lóe lên cái.

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt xốc xếch lóe lên, lòng của thầm đau xót, nhưng vẫn di chuyển bước chân, về phía trước, người nước ngoài kia lại tới, mới vừa muốn mỉm cười nghênh đón, lại cảm giác bên hông bị người kéo, cũng nhào vào trong ngực của , ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn .
      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Khả Hinh, hai mắt bi thương và mong đợi, hai mắt lóe lên chút dịu dàng, ôm thân thể của , dịu dàng : " nhạc còn chưa kết thúc, tôi và nhảy xong điệu này. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh tràn qua nước mắt, trong lòng chợt chua xót, buồn bã nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi chuyện nữa, chỉ là ôm thân thể của , tiếp tục nhàng bước theo điệu nhảy, nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng phối hợp theo bước chân , buồn bã và đau lòng nhìn .

      Ánh đèn sàn nhảy từ màu hồng chuyển sang màu xanh, lại chuyển sang màu tím u buồn mê ly mờ ảo.

      Sau đó, sàn nhảy mờ ảo chỉ có hai người.

      Chỉ mong. . . . . . nhạc mãi mãi kết thúc. . . . . . Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng lòng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới ba năm trước đây, hai người gặp nhau mình là ngây thơ, từng hướng về phía người đàn ông hoàn mỹ lộ nụ cười của mình, đột nhiên bật cười, khóe mắt rơi xuống nước mắt. . . . .

      nhìn giọt nước của , ánh mắt lại lộ ra chút dịu dàng, muốn vươn tay lau giọt nước mắt cho . . . . . .

      Khả Hinh vội vàng nhìn .

      Lúc này Đông nhanh chóng tới, với Tưởng Thiên Lỗi: "Tổng Giám đốc, trái tim Như Mạt tiểu thư đột nhiên khỏe, đưa đến phòng VIP, mời bác sĩ theo dõi!"

      Tưởng Thiên Lỗi chợt buông Khả Hinh ra, khiếp sợ nhìn về phía Đông !
      Đường Khả Hinh cũng đột nhiên tin nổi nhìn về phía Đông , lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên cái, cũng quay đầu lại, bước nhanh về phía trước!

      Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng thản nhiên khỏi, đột nhiên hơi loạng choạng, tuyệt vọng đơn ngây người đứng trong ánh đèn màu hồng, nước mắt lăn xuống xuống. . . . . .
      Chương 247: BÓNG ĐEN 2

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng nảy, áy náy bước nhanh về phía trước, vừa vừa hỏi: "Như Mạt ra sao?"

      Đông lập tức : "Tình huống hết sức tốt, dường như gần đây trái tim khó chịu hơn so năm trước, giống như ba năm trước đây. . . . . ."

      dám nữa.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên mãnh liệt, bước nhanh về phía phòng VIP cuối hành lang, tay nắm chặt khóa cửa, dùng sức vặn cái, cửa mở, cũng thấy Tần Vĩ Nghiệp, Trang Hạo Nhiên, còn có Thủ tướng, người nhà họ Tô, bác sĩ gia đình đều có mặt, hai mắt của lóe lên mãnh liệt, hơi thu hồi ánh mắt, nắm chặt quả đấm, về phía giường, nhìn thấy sắc mặt Như Mạt tái nhợt, đầy mồ hôi hột, giống như sắp chết, thoi thóp nằm ở giường, tim của chợt đau nhói, nhìn hai mắt yếu ớt lóe lên, cố nén cảm xúc vào trong trái tim, hỏi: "Như Mạt như thế nào? Có phải. . . . . . Trái tim xuất phản ứng bài xích hay ?"

      Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh vợ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : " có việc gì. Vì ấy mới vừa qua toilet nhìn thấy bóng đen, ấy giật mình."
      "Bóng đen?" Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Như Mạt.

      Như Mạt thở gấp gáp, sâu kín ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Tôi mới vừa điều tra, đó chỉ là nam nhân viên phục vụ, đưa thức uống cho khách quý, cẩn thận làm ấy sợ. có chuyện gì."

      Như Mạt yếu ớt nhìn về phía mọi người, dịu dàng : " xin lỗi, các vị, là tôi tốt, phá hư nhã hứng của mọi người."

      Tô Linh lo lắng cho nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười : "Đứa ngốc, chỉ cần có việc gì là tốt rồi, chúng tôi cũng yên tâm."

      Thủ tướng cũng gật đầu : "Nếu là như vậy, cũng đừng ra ngoài. Ở chỗ này nghỉ ngơi tốt. . . . . ."

      ". . . . . ." Như Mạt mỉm cười cố gắng muốn chỏi người lên, nhìn về phía mọi người, mỉm cười : "Tối nay bữa tiệc xinh đẹp như vậy, tại sao tôi có thể vắng mặt, tôi sao. . . . . . qua rồi. . . . . . tại hơi thở ổn, thuận lợi rất nhiều, có việc gì. . . . . ."

      " có chuyện?" Tần Vĩ Nghiệp cẩn thận nhìn vợ.

      "Ừm. . . . . ." Như Mạt mỉm cười gật đầu.

      "Vậy chúng ta ra ngoài . Xin lỗi mọi người." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười hết lời, liền cẩn thận dắt vợ, mọi người cùng nhau yên lòng ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng Như Mạt giống như bị thương, tim của cũng đau, biết đau cái gì. . . . . .

      Như Mạt vừa xoay người ra ngoài, vừa quay đầu để yên lòng, mỉm cười lắc đầu cái, tim của đau nhói, nhưng vẫn cất bước xoay người theo bóng lưng của , về phía trước. . . . . .

      bóng dáng màu trắng, nhìn cảnh tượng này, thân thể nhắn lui nấp vào hành lang.

      Bữa tiệc tiếp tục, sắp sửa tổ chức nghi thức cắt bánh ngọt.

      Thủ tướng ngồi vào chỗ, tất cả mọi người đều xuống lầu, chuẩn bị xem Tô Thụy Kỳ cắt bánh ngọt, tuy nhiên tìm khắp nơi thấy Khả Hinh, liền ngạc nhiên nhìn về phía mọi người : "Mọi người nhìn thấy Khả Hinh ? Tôi tìm ấy lâu. . . . . ."

      Mọi người nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn vòng, mới : " nhìn thấy. . . . . . cậu cũng biết ấy đâu sao?"

      " có. . . . . ." Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng, cũng có chút mất mát : " phải ấy rồi chứ? Tôi còn muốn cùng ấy cắt bánh ngọt đấy”.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, suy nghĩ chút, hai mắt chợt lóe lên.

      Trang Hạo Nhiên cau mày, có chút lo lắng, cũng có chút nghiêm túc nhìn đám người náo nhiệt xung quanh hội trường, mới vừa muốn đứng dậy, lại nghe Tô Linh mỉm cười : "Em trai, ấy tới kìa. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ vừa nghe, nhanh chóng xoay người.

      Đường Khả Hinh ra từ lối phòng VIP, tay nâng ly "Hỏa Liệt Điểu" màu đỏ thẫm, vén đuôi váy, vừa qua tân khách, dịu dàng mỉm cười gật đầu, vừa về phía Tô Thụy Kỳ, vẫn linh động xinh đẹp, vô cùng quyến rũ. . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng nở nụ cười động lòng người.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon, nhìn Đường Khả Hinh uyển chuyển tới, nhìn thấy Tiêu Tiêu, vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt lộ ra khả ái giống như vầng trăng non, hướng về người tới nâng ly, đột nhiên mỉm cười.

      Tô Thụy Kỳ thở dốc hơi, bước nhanh tới bên Đường Khả Hinh, bật cười : "Em làm sợ muốn chết. tìm em rất lâu, cũng nhìn thấy em!"

      Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cố ý hạ thấp giọng, khe khẽ : "Em sao. Bên trong váy bị siết quá chặt, em ra bên ngoài lấy hơi."

      Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng như vậy, hai mắt xoay tròn, liền cúi đầu lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 248: ÁNH NẾN TRONG ĐỜI 1

      "Đến giờ cắt bánh cake, chúng ta cùng nhau cắt!" Tô Thụy Kỳ lập tức kích động nắm bàn tay bé của , muốn dẫn về phía sảnh tiệc. . . . . .

      "!" Đường Khả Hinh cảm thấy cắt bánh ngọt lại quá chính thức, liền cười kéo tay lại, nhàng : "Như vậy tốt. . . . . . Chúng ta . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay bé của , để cho tới ngồi xuống bên cạnh chị, rồi nửa ngồi ở trước mặt , nắm bàn tay bé của , dịu dàng : "Em chờ lát, có bạn bè tới đây, tán gẫu với ấy chút, nên chạy loạn, sắp cắt bánh cake rồi, biết ?".

      Đường Khả Hinh lên tiếng, ngồi tại chỗ, dịu dàng nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt chân thành tha thiết ở trước mặt, dịu dàng cảm động, bất đắc dĩ mỉm cười, mới dịu dàng : "Tốt. . . . . . Em chờ . . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, về phía trước.

      Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Tô Thụy nhanh chóng về phía người đàn ông nho nhã ở trước mặt, vừa vừa cười, ánh mắt của hơi tối lại. . . . . .

      "Em trai của chị, từ đối với món đồ mình thích cũng đặc biệt cố chấp. . . . . ." Tô Linh cũng cưng chìu nhìn về phía em trai.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Linh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, vẻ mặt lộ ra cưng chìu, cũng cười : "Ba mẹ của em chỉ có con , cho nên khi còn bé, em nhìn hàng xóm có chị , có em , có trai, có em trai, em vô cùng hâm mộ. . . . . . Tô Thụy Kỳ có người chị như chị, hạnh phúc."

      Tô Linh gì, chỉ hơi mất mát cười khổ : "Nhưng cậu ấy từng vì tình , từ bỏ cả nhà chúng tôi."

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh.

      Tô Linh cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm thấy hơi hứng thú nhìn đôi mắt to hiền lành của trước mặt, còn có cả người tản ra trầm lặng an phận, nhưng thể bỏ qua, thẳng thắn : "Em và Tiệp Dư giống nhau."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, lại tò mò nhìn về phía Tô Linh, hỏi: "Tiệp Dư. . . . . . Xin hỏi ấy là ai?"

      Tô Linh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Em biết?"
      ". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía lắc đầu cái.

      Ánh mắt Tô Linh lộ ra sợ hãi đối với dư trong quá khứ, sâu kín : "Đối với chị mà , ấy là phụ nữ đáng sợ, vào buổi tối đáng sợ đó, lúc ấy em trai của chị trực, cả nhà chúng tôi vốn sống hạnh phúc, vào buổi tối đó, tan vỡ tất cả. . . . . ."

      Đường Khả Hinh có chút tò mò nhìn về phía Tô Linh, hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi bàn tiệc, cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, dám tưởng tượng bọn họ cả nhà từng chịu đựng chuyện may.

      Vẻ mặt Tô Linh cứng lại, có chút đau thương : "Đêm hôm đó, có với má trái trọn vẹn, ở mưa to bay tán loạn, ôm người mẹ lớn tuổi, quỳ gối cửa bệnh viện, khóc kêu to: cứu mẹ của tôi, cầu xin mọi người cứu mẹ của tôi, nếu mọi người chấp nhận cứu bà, tôi chấp nhận đánh đổi tất cả."

      Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hai mắt của xoay tròn.

      Tô Linh đột nhiên bật cười, : "Cho nên. . . . . . Em trai của chị nhất định ra, giúp đỡ kia, cứu giúp mẹ của ấy, cũng phát cả người ấy ướt đẫm, té ngã ở trước hành lang bệnh viện, lộ ra má bên phải xinh đẹp, cậu ấy ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình chính là như vậy, tới rất nhanh, kịp trở tay, làm cho người ta chống đỡ được, em trai của chị cứ như vậy bị chìm đắm vào trong thế giới của ấy. Cho nên chị vẫn cảm thấy, đối với tình cảm người nào có thái độ rệt, hại người khác, cũng hại bản thân mình."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, yên tĩnh lắng nghe.

      Tô Linh tới chỗ này, đột nhiên nghẹn ngào bật cười, khẽ thở dài, mới tiếp tục sâu kín nhớ lại đoạn chuyện cũ: "Bọn họ nhau, bất chấp tất cả để nhau, ấy xuất , ấy bắt đầu muốn càng nhiều, cảm thấy má trái trọn vẹn khiến cho tình , hạnh phúc, tất cả đều bị cản trở ngoài cửa, ấy khổ sở, ấy đau lòng, ấy sụp đổ, thỉnh thoảng lúc nửa đêm, khổ sở cầm đồ ném vào gương!"

      Trái tim Đường Khả Hinh hơi đau, đột nhiên nín hơi thở, nắm chặt váy.
      "Cũng bởi vì như vậy, Ricky buông xuống dao giải phẩu ngoại khoa học hành vất vả trong nhiều năm, lần nữa học tiếp ba năm chỉnh hình ngoại khoa, tốt nghiệp đạt thành tích xuất sắc. . . . . . Vì chuyện này, ông nội của chị phát bệnh tim ba lần, rất đau đớn, thậm chí có mấy lần để ý đến việc nước, cả nhà chúng tôi đều khuyên em trai đừng bỏ qua, vì người nhà suy nghĩ lại, nhưng cậu ấy vẫn bất chấp tất cả cầm dao chỉnh hình, trong buổi sáng nắng ban mai rực rỡ, đổi khuôn mặt cho Tiệp Dư. . . . . ." Tô Linh mỉm cười .

      Đường Khả Hinh nhất thời có chút căng thẳng nhìn về phía Tô Linh.

      Tô Linh cũng mỉm cười nhìn về phía : "Có phải cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hay ?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ nhìn .

      Ánh mắt của Tô Linh xẹt qua nụ cười có chút bất đắt dĩ : " , bởi vì người tham lam chắc chắn biết hạnh phúc cuối cùng. ấy bắt đầu có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ấy còn chưa thỏa mãn, mong ước đôi mắt to lớn hơn chút, lỗ mũi cao hơn chút, đôi môi đẹp hơn chút, từng ngày ấy đòi hỏi, càng ngừng đòi hỏi, Ricky chỉnh khuôn mặt cho ấy nhiều lần, cho đến lúc cuối cùng, Ricky mệt mỏi, cậu ấy cảm thấy ấy thích chính bản thân mình mà người khác, bao gồm người mẹ lớn tuổi của mình. . . . . . chắc em biết chứ? Bây giờ Ricky vẫn còn chăm sóc người mẹ của Tiệp Dư trong nhà. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn về phía .

      Tô Linh sâu kín quay đầu trìu mến nhìn em trai nâng ly, vui vẻ mỉm cười với người, cũng an ủi : "Nhưng thời gian là câu trả lời hay nhất. Tiệp Dư ra tìm người đàn ông khác chỉnh sửa khuôn mặt cho ấy. Rốt cuộc ở trong tình mù quáng, Ricky tỉnh táo lại liền thề bao giờ dùng dao giải phẫu nữa, rời khỏi giới y học, rời khỏi giới giải phẩu thẫm mĩ ngoại khoa, trải qua từng ngày bình thản yên tĩnh, mối quan hệ của cả nhà chúng tôi và em trai cũng được cải thiện gần năm nay, vì thế, mẹ chị cũng rất an ủi, ông nội càng vui vẻ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ tới giọng kích động của Tô Thụy Kỳ, thậm chí mang theo chút tức giận: từng thề với trời, cuộc đời này cầm dao giải phẩu nữa, cũng cứu giúp bất kì ai! Hai mắt của tràn lệ, đột nhiên cảm giác ngực bị nghẹn, thở nổi.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :