1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Buông tôi ra

      Mấy đàn ông mạnh mẽ đuổi theo Đường Khả Hinh, níu lại hai cánh tay của , muốn che lại miệng của !

      Đường Khả Hinh lập tức vung lên chai rượu đỏ, cắn răng xoay người cái, hướng đầu người đàn ông kia, cắn răng vung mạnh tới! !

      Bốp tiếng, máu phun ra! ! đầu đàn ông bị đánh trúng, té ngã ở trong mưa!

      Đường Khả Hinh hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông kia té lăn đất, kinh hiểm nhìn chai rượu đỏ trong tay, có thể khong bị tổn hại chút nào, lập tức thở phào nhõm, ôm chai rượu đỏ xông vào trong mưa, vừa xông vừa kêu to: "Cứu mạng a! ! Có người muốn giết tôi a . . . . . .mau tới cứu cứu tôi! ! Có người muốn giết tôi ! ! ! Mau tới a! ! !"

      "Lập tức bắt lấy ta, để cho ta kêu loạn! ! Mau lên! !" Người đàn ông cầm đầu mãnh liệt lên phía trước như dã thú, chạy đuổi theo hướng Đường Khả Hinh! !

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến vẻ mặt run rẩy, ôm chặt chai rượu đỏ, đội mưa đêm càng lúc càng lớn, chạy thẳng về phía trước, vừa chạy vừa nhìn cả vùng tối tăm, buồn bã hoảng sợ kêu to: "Cứu mạng! ! Người mau tới! Có người muốn giết tôi! ! Cầu xin các người mau ra đây cứu tôi! !"

      Rốt cuộc, người đàn ông cầm đầu ở mưa rơi nặng hạt, níu chặt tóc Đường Khả Hinh, dùng sức kéo ngã đất! !

      "A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã nhào trong đất, mặt ngâm vào trong nước bùn, vẫn liều mạng ôm chặt chai rượu đỏ, khóc rống kêu to: "Cứu mạng . . . . . . có người muốn giết tôi! Ai tới cứu tôi! Cầu xin các người! !"

      Sau lưng, mấy đàn ông nhanh chóng đuổi theo Đường Khả Hinh, đao nhọn tay sáng lên, hướng bả vai của cắm mạnh xuống đao! !

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh ngửa đầu điên cuồng la tiếng, đau đến thấu tim phổi, cả người đầy tràn máu tươi ngã ở mưa trong đất, dầm mưa to, khóc rống điên cuồng la hét!

      Người đàn ông cầm đầu đột nhiên kéo ra mảnh vải trắng, nhét chặt vào miệng Đường Khả Hinh, hơn nữa hung hăng đạp mấy cái bụng của ! !

      "Ưmh. . . . . ." mặt của Đường Khả Hinh nhăn nhó, đau đến tuôn mồ hôi lạnh, nước mưa lạnh lẽo lăn xuống mặt, ngấm vào trong vết thương, đau như vạn tên xuyên tim, chai rượu đỏ trong tay, lăn xuống vũng nước nơi nào đó . . . . . .

      cắn chặt răng, cố nén khổ sở chỏi người lên, đưa ra năm ngón tay, muốn nắm chai rượu đỏ kia. . . . . .

      Người đàn ông cầm đầu cứng rắn đưa lên chân, đạp mạnh ngón tay của !

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến rơi nước mắt, rách da ngón tay, máu tươi tràn ra!

      "Bắt ta lại cho tôi !" Người đàn ông cầm đầu tàn nhẫn ! !

      Mấy đàn ông khác nắm chặt hai tay của Đường Khả Hinh, buộc đứng lên, đối mặt với bình chất lỏng đáng sợ kia!

      Đường Khả Hinh hoảng sợ rơi lệ, khàn giọng cầu xin: "Các người muốn làm gì? Tôi biết các người! Buông tôi ra . . . . . . buông tôi ra. . . . . . rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi biết gì hết! ! Bỏ qua cho tôi ! ! Cầu xin các người . . . . . ."

      " rất nhanh biết chúng tôi muốn cái gì!" Đàn ông xong, hai mắt tức giận trừng to, tàn nhẫn nhận lấy bình thủy tinh trong tay! !

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt cầm bình chất lỏng trong suốt quỷ dị trong tay, vẻ mặt tàn nhẫn tới, hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, nổi điên cắn răng liều mạng giãy giụa cổ tay bị kiềm chế, kêu to: "Buông tôi ra! ! Các người muốn gì! ! Buông tôi ra!"

      Người đàn ông lại cười dữ tợn, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Đường Khả Hinh, : "Bắt đầu từ hôm nay, tưởng niệm kỹ khuôn mặt nhắn xinh đẹp này của ! !"

      ta xong, đột nhiên cầm bình thủy tinh, dội vào mặt Đường Khả Hinh!

      "A . . . . . ." tiếng kêu thảm thiết đáng sợ từ trong bóng đêm, truyền tới!

      :
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Bình thản ngủ say

      Trong đêm mưa xe cứu thương vang lên thê lương.

      Bên trong xe tiếp tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết đáng thương của , xuyên qua cửa sổ trong xe, thấy hai người bác sĩ và y tá căng thẳng đè chặt nổi điên, nằm ở giường di động, khổ sở giãy giụa, kêu khóc: "Mặt của tôi . . . . . Mặt của tôi . . . . . Cứu tôi, ai tới cứu tôi. . . . . ."

      Bác sĩ chỉ đành phải lấy ra thuốc an thần, nhắm cánh tay của tiêm phát, tiếp tục khổ sở khóc kêu trong đau đớn, mặt giống như bị lửa đốt nóng rực, làm cho điên cuồng đau đớn khóc thét, nắm khăn trải giường trắng tinh, gân xanh mu bàn tay nổi lên!

      Hai người y tá đè chặt ở giường, cầm lên sợi dây đàn hồi, trói giường di động, tiếp tục ngửa đầu, khàn giọng khổ sở gào lên, thời gian
      Giống như qua lâu lâu, thuốc có tác dụng, chậm rãi đáng thương ngủ ở giường di động, giống như chết, tay buông thỏng bên.

      Đêm tối, chuông điện thoại vang lên đáng sợ.

      chừng 23 tuổi, đầu tóc quăn ngắn, vet mặt thanh tú, mắt buồn ngủ lim dim từ trong chăn ấm áp bò dậy, vươn tay dùng bàn tay mò ra ánh đèn trước giường, mơ hồ cầm lên điện thoại, khàn khàn đáp lời :”Alo….”

      sững sờ, khiếp sợ khi nghe được tin tức đáng khiếp sợ, hoàng sợ đến hai mắt mở trừng, đau lòng hét to tiếng, ngay lập tức vén chăn bò dậy, run run mặt quần áo ra ngoài!

      Đêm nay vô cùng kinh khủng.

      Taxi thắng gấp tại phòng cấp cứu. Nhã Tuệ từ trong xe lao ra, cố nén cảm xúc kích động, nổi điên chạy về phía hành lang phòng cấp cứu, theo bác sĩ chỉ dẫn, bác sĩ và y tá qua lại, vẻ mặt mọi người nghiêm túc, căng thẳng. sắc mặt của chợt trắng bệch, đáy lòng thấy lạnh lẽo thấm vào trong cơ thể, lập tức chạy đến trước phòng cấp cứu, túm lấy y tá nới ra, run rẩy nghẹn nào hỏi: “Bác sĩ! Tôi là người thân của Đường Khả Hinh. Bây giờ tình huống của ấy ra sao?”

      Y tá nhìn cái muốn nhưng vẫn lắc đầu cái, lên tiếng, vội vàng về phía hành lang quỷ dị.

      Nhã Tuệ quay đầu, nhìn theo bóng lưn y tá, càng có loại dự cảm chẳng lành, trái tim nhảy lên thình thịch ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn trước phòng cấp cứu, thở dốc lo lắng : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? người tốt đẹp như vậy!”

      Thời gian căng thẳng từng giờ, từng phút trôi qua.

      Ánh đèn phòng cấp cứu bệnh viện tối xuống.

      Nhã Tuệ căng thẳng nhào tới trước cửa phòng cấp cứu, run run nhìn sắc mặt nặng nề của bác sĩ, hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Bác sĩ! Bệnh nhân ra sao? Bị thương nghiêm trọng ?”

      Bác sĩ khẽ thở dài, mất mát : “Má trái ấy bị axit sunfurit bỏng nặng, may mắn lúc đó trời mưa phùn có nước mưa pha loãng, nhưng tổn thương bên ngoài, hủy hoại gương mặt, chúng tôi cố gắng.”

      Nhã tuệ hít hơi lạnh, trợn to hai mắt, khiếp sợ nghe tin tức này, sau đó nắm chặt tay áo của ta, lo lắng bật khóc: “Bác sĩ! Xin nhất định phải cứu ấy! phụ nữ làm sao có thể có gương mặt! Hủy khuôn mặt làm thế nào? Cuộc sống của ấy vốn rất khổ, cứu ấy ! Chúng ta có thể cấy da ? Còn có biện pháp khác ? Ngàn vạn lần được hủy khuôn mặt!”

      Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      “Bác sĩ…..” nước mắt của Nhã Tuệ lăn xuống, còn muốn cầu khẩn …

      “Chờ ấy tỉnh lại, an ủi ấy , trong khoảng thời gian này, có thể cảm xúc của ấy ổn định …” Bác sĩ xong, liền khẽ than thở, ra ngoài.

      Nhã Tuệ rơi lệ nhìn bác sĩ xa, đột nhiên khổ sở ra lời, lúc này cửa chính phòng cấp cứu nhàng mở ra, hai người y tá nhàng đẩy giường bệnh ra.

      Khả Hinh nằm ở giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân trắng như tuyết, bởi vì thuốc mê chưa tan hết, giống như bình thản ngủ say, chỉ vì má trái bị tổn thương được bao bộc như người chết, vai trái và vai phải cũng đều bị băng bó lại, cả người đầy vết thương, giống như đêm qua bị ma quỷ xé rách, trong lòng chợt đau nhói, cúi người xuống cứng rắn nuốt tiếng khóc, gọi: “Khả Hinh …”

      Đường Khả Hinh yên tĩnh ngủ giường di động, bình thản ngủ say…

      Sáng sớm hôm sau .

      Con chim ở đầu cành nhàng cất tiếng hót vang.

      Bệnh viện từng tòa nhà màu trắng giống như ánh sáng thiên đường chiếu rọi màu sắc khủng khiếp.

      Bên trong phòng bệnh, truyền đến tiềng thầm của bác sĩ và y tá, còn có cảm ơn đầy mệt mỏi của Nhã Tuệ: “Bác sĩ, ấy ngủ mê mấy giờ rồi, lúc nào mới có thể tỉnh lại?”

      Chắc hẳn sắp tỉnh rồi, chúng tôi cũng tiêm thuốc mê đau nữa, nhưng lúc ấy tỉnh lại, nhất định phải cho chúng tôi biết, bởi vì cảm xúc của ấy có thể cực độ yên, có khả năng làm ra cử động thương tổn tới mình …” bác sĩ lại .

      “Cám ơn , bác sĩ …” Nhã Tuệ lại lòng cám ơn.

      giường bệnh truyền đến tiếng rên khổ sở.

      Nhã Tuệ lo lắng xoay người, nhìn người bạn thân ở giường mắt đầu khẽ lay động, lập tức nhào tới trước giường bệnh, kêu : “Khả Hinh …”
      Last edited: 8/1/15
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Xé rách

      Đường Khả Hinh chậm rãi mở ra hai mắt, nhất thời tiếp xúc ánh sáng màu trắng, giống như ánh sáng thiên đường. Tác dụng thuốc mê chưa tan, mềm nhũn giống như bị tê liệt nằm ở giường, sắc mặt xám xịt, nhìn người bạn thân, muốn gì đó nhưng ra lời. . . . . .

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn người bạn thân, đột nhiên bật khóc, nhưng được gì, chỉ khổ sở nức nở rơi lệ.

      Đường Khả Hinh sâu kín nhìn vẻ mặt người bạn thân kích động rơi lệ, tròng mắt còn hơi sức nhấp nháy, tay phải chậm rãi đưa lên mơ hồ bị đau đớn, muốn vuốt ve khuôn mặt của bạn rơi lệ, lại nhìn thấy tay phải bị băng gạc băng bó tái nhợt, sững sờ, giống như suy nghĩ tại sao mình bị thương. . . . . .

      suy nghĩ đáng sợ ập tới trong đầu của Khả Hinh làm cho hơi thở của càng lúc càng nặng nề, trừng mắt nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh yên tĩnh, trắng bệch, theo bản năng sợ níu chặt ga giường, muốn động đậy thân thể, lại mơ hồ phát đau đớn nóng rát bắt đầu chậm rãi kích thích má trái của mình. . . . . .

      Mặt của tôi . . . . .

      Thân thể chấn động mạnh cái, hai mắt hoảng sợ trợn to, hình ảnh kinh khủng đêm qua giống như ma quỷ giương nhắn múa vuốt nhào về phía mình, người đàn ông kia cầm lên a-xít sun-phu-rit tàn nhẫn dội tới mặt mình!

      "A . . . . . ." tiếng bén nhọn đau đớn, khàn giọng từ bên trong phòng bệnh truyền đến! !

      Bác sĩ và y tá ở đầu kia hành lang, nghe được thanh, lập tức buông xuống tài liệu trong tay, chạy như bay đến phòng bệnh! !

      Đường Khả Hinh nằm ở giường, thê thảm rơi lệ kích động gào lên: "Mặt của tôi . . . . . . bọn họ phá hủy mặt của tôi! ! Những người đó phá hủy mặt của tôi! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng . . . . . . cứu tôi . . . . . ."

      Nhã Tuệ lập tức ôm chặt Khả Hinh, khóc : "Khả Hinh! có chuyện gì! nhất định có thể tốt! Chúng ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ, tốt thôi ! !"

      "Khuôn mặt của tôi có . . . . . . khuôn mặt của tôi có . . . . . . mặt của tôi bị phá hủy . . . . . ." Đường Khả Hinh kích động suy sụp kêu khóc, giãy giụa, thậm chí mất lý trí phóng xuống giường, lúc Nhã Tuệ kịp ngăn cản, vọt vào toilet, nhìn thẳng vào tấm gương trong toilet, trơ mắt nhìn băng gạc dầy cộm đáng sợ mặt mình, đột nhiên thở hổn hển, dám nhúc nhích!

      "Khả Hinh!" Nhã Tuệ nắm chặt khung cửa, nhìn người bạn thân đứng ở trước gương, mất tỉnh táo bình thường, hoảng sợ : " đừng kích động! Vết sẹo này nhất định có thể khép lại! Tin tưởng tôi, Nhất định tốt!"

      Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính, chớp hai mắt, nhưng vẫn đưa ra đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, há miệng run rẩy chạm vào băng gạc đáng sợ bên má trái, cơn đau đớn làm cho lòng chợt rét lạnh. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng nhìn , nhắc nhở : " ngàn vạn lần được đụng đến vết thương kia, vẫn chưa khép lại! Ngàn vạn đừng đụng vào!"

      Đường Khả Hinh nghe được lời của người bạn thân, chỉ nhìn chòng chọc băng gạc tràn máu trong kính, đột nhiên cắn răng tay nắm chặt băng gạc mặt, cắn răng xé ra! !

      Trong kính đột nhiên xuất , khối thịt đỏ tươi, mơ hồ tràn máu đáng sợ nổi lên má trái, khuôn mặt xinh đẹp non mềm từng quen thuộc, giờ phút này đầm đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ, giống như bị móng vuốt ma quỷ càu nửa bên mặt , thân thể của chấn động mạnh cái, rốt cuộc sụp đổ khổ sở hét lên, kêu gào cầm lên cái bình trước gương, dám tin hung hăng đập vào trong gương!

      Ầm tiếng, mặt gương nứt vỡ vụn, bay văng khắp nơi!

      "Đây là giả! Đây là giả! Đó phải là mặt của tôi! !" Đường Khả Hinh khổ sở khóc kêu to, phát điên cầm bình cắn răng liều mạng đập vào trong gương, miểng thủy tinh cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi róc rách rơi xuống, chảy tới cánh tay!


      Chương 20: Áo khoác này

      "Khả Hinh . . . . . ." Nhã Tuệ xông tới, khóc ôm chặt thân thể nổi điên, quay đầu lại kêu to: "Bác sĩ! ! Bác sĩ! ! Mau tới đây! !"

      Bác sĩ và y tá nhanh chóng xông tới, nhìn Đường Khả Hinh điên cuồng đập vào gương, tình trạng hoàn toàn bạo phát giống như kẻ điên, trong tay máu tươi nhuộm đỏ, lập tức gọi to: "Lập tức chuẩn bị thuốc an thần! ! Để phòng ngừa vết thương nhiễm trùng! Mau lên!"

      "Vâng!" Y tá nhanh chóng xông ra ngoài!

      "Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đó phải là mặt của tôi! !" Đường Khả Hinh liều mạng giãy giụa thân thể mình bị ôm chặt, kích động khóc lớn, nước mắt và máu bên má trái tràn ra chung chỗ, chảy xuống quần áo bệnh nhân trắng như tuyết.

      Bác sĩ lập tức cầm lấy thuốc an thần, bảo y tá nắm chặt , nhắm cánh tay trắng như tuyết của , đâm xuống, nhanh chóng đè xuống chất lỏng màu trắng!

      "Buông tôi ra . . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy mình cánh tay húc vào đau đớn, lại ngửa mặt, thê lương rơi lệ khóc lớn: "Đó phải là mặt của tôi . . . . . . các người buông tôi ra! !

      Khả Hinh, tỉnh táo chút! !" Nhã Tuệ ôm người bạn thân, đau lòng khóc lên! !

      "Buông tôi ra . . . . . ." Đường Khả Hinh cắn răng giãy giụa thân thể, muốn giãy giụa thoát khỏi kiềm chế, lại đột nhiên bị cơn mềm nhũn ập trán, hiệu lực thuốc tê làm cho đột nhiên mất thần trí, ngã ở trong ngực người bạn thân, hai mắt đáng thương nhắm lại, hai tay còn hơi sức rủ xuống, máu tươi tí tách dọc theo cánh tay chảy xuống!

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ lo lắng gọi bạn thân, nhìn hôn mê lần nữa, căng thẳng nhìn bác sĩ!

      "Để cho ấy ngủ giấc tốt. Có lẽ. . . . . . ấy muốn tỉnh lại. . . . . ." Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu cái, khom người ôm lấy , thả vào giường bệnh, thừa dịp tê dại ngủ say, tất cả mọi người thở dài hơi, hai mắt của y tá Liên cũng đỏ bừng nhìn má trái Đường Khả Hinh : "Gương mặt đẹp như thế, phá hủy đáng tiếc."

      Trong lòng của Nhã Tuệ đau xót, nhìn má trái người bạn thân quấn chặt lụa trắng, nhớ tới hai người khi còn bé, thích chen chúc trước gương chải đầu, mình thích nhất dán vào má phải của , cùng nhau nhìn gương, má trái ấy xinh đẹp, lòng của đột nhiên đau, nghẹn ngào kêu . . . . . ."Khả Hinh. . . . . ."

      Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

      Nhã Tuệ nhìn bác sĩ và y tá bận rộn, liền đứng lên tới mở cửa, nhìn thấy hai người cảnh sát đứng ở trước mặt của mình, bọn họ đưa ra giấy chứng nhận : "Chúng tôi nhận được bệnh viện thông báo, bệnh nhân bị người hãm hại, tạt axít cho nên muốn tới tìm hiểu tình hình để chúng tôi tra án!"

      Nhã Tuệ nhìn cảnh sát, lập tức hai mắt đỏ bừng : " ấy tên Đường Khả Hinh, có thể lúc năm giờ sáng bị hắt axít, sau vai còn bị đâm đao, nhưng tình huống cụ thể, chúng tôi vẫn chưa hiểu , bởi vì tại cảm xúc của ấy rất kích động, căn bản cũng có biện pháp hỏi ra chuyện gì. . . . . ."

      Cảnh sát nghe, liền im lặng vào, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh nằm ở giường, má trái bị tổn thương rất nặng, hơi thở thoi thóp, mồ hôi lạnh tuôn ra, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt còn vương nước mắt, mới vừa rồi kích động giãy giụa lúc này chìm vào giấc ngủ, liền quyết định : "Cảnh sát chúng tôi chuẩn bị lập án điều tra, hi vọng ấy có thể mau sớm tỉnh lại, phối hợp với chúng tôi phá án. Nếu như khôi phục cảm xúc lập tức báo cho chúng tôi biết."

      "Tôi hiểu rồi. . . . . ." Nhã Tuệ vội vàng đáp lời, trả lời cảnh sát thêm mấy vấn đề nữa, mới tiễn chân cảnh sát, vào phòng bệnh, tới bên giường, nhìn người bạn thân vẫn còn ngủ mê man, bác sĩ và y tá vẫn bận rộn băng bó vết thương cho , thậm chí còn nhìn thấy y tá nhàng buông lỏng cúc áo trước ngực, lật nghiêng người Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ lập tức nhìn thấy sau vai , máu tươi nhiễm đỏ mảng lớn, nghe vết thương rất sâu, đau lòng, nghẹn ngào : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao bị như vậy?"

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn khổ sở, hai mắt khép chặt, tóc dính bên má phải da thịt trắng nõn, dọc theo người tới cổ, gương mặt, máu tươi nhuộm ướt chiếc áo, y tá nhàng lau , bả vai trần trắng như tuyết và lấy chăn che lại nửa bộ ngực sữa như như , dưới ánh mặt trời rực rỡ, tràn đầy hấp dẫn và động lòng người, từng là xinh đẹp như hoa đến cỡ nào?

      Nhã Tuệ nhìn bộ dáng đáng thương của Khả Hinh, nước mắt lăn xuống.

      Y tá cầm quần áo dính máu của Đường Khả Hinh, vừa muốn xoay người, lại thấy bên giường bệnh để chai rượu đỏ, lúc ấy đưa Đường Khả Hinh vào, ôm chặt, còn có chiếc áo khoác của đàn ông, liền xoay người khẽ hỏi Nhã Tuệ: "Tiểu thư, áo khoác này nhìn rất bẩn, có muốn vứt bỏ luôn hay ?"

      Nhã Tuệ nghe xong, ngay lập tức tò mò ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh giường bệnh để chiếc áo khoác màu đen dính vào bụi đất vàng úa, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiếc áo có giá trị giá rẻ, bên cạnh còn để chai rượu đỏ, nhìn số năm thân chai, là rượu đỏ trăm năm, đây cũng phải là rượu đỏ người bình thường có thể có được. . . . . .

      Hai mắt của chợt lóe, có chút nghi ngờ xoay người vòng qua giường bệnh, đầu tiên coi thường chai rượu đỏ kia, nhắc lên chiếc áo khoác, nhìn dấu bùn phía , có chút nghi ngờ, do dự lát, rốt cuộc đưa tay, nhét vào trong túi chiếc áo khoác này, chừng chút, có phát vật gì, bình tĩnh suy nghĩ chút, lại đưa tay nhét vào trong túi chiếc áo khoác, tiếp xúc được vật cứng, tinh thần của rung lên, lập tức từ bên trong móc ra bưu thiếp bạch kim tối cao, phía ghi: Tưởng Thiên Lỗi- Tổng giám đốc Khách sạn Á Châu!

      Nhã Tuệ sững sờ!
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Ngài có biết ấy ?

      Ngôi nhà của nhà họ Tưởng giống như lâu đài, nằm bên hồ Ngọc Trai trong dãy núi, phát ra khí thế hùng vĩ.

      Sáng sớm, ánh mặt trời nơi xa chiếu rọi lên sân đánh Golf , sân cỏ xanh biếc, giống như tấm thảm to lớn trải ra dưới bầu trời, cây gậy chơi golf màu trắng, lóe sáng ở trong mặt cỏ, cây cờ trắng nhàng phiêu động.

      con chó to đón gió chạy như bay ở bãi cỏ, lông dài màu vàng tung bay ở trong gió, giống như Vũ Sĩ.

      Ba nữ giúp việc mặc đồng phục màu trắng, cầm khay bạc trắng, bước nhanh về phía đại viện nhà họ Tưởng, qua phòng khách sang trọng và thanh lịch, lên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ gụ, lại chuyển trở lại hành lang xa hoa treo bức tranh bằng gỗ gụ của danh họa nổi tiếng thế giới theo phong cách Châu Âu, lập tức nhìn thấy quản gia Vệ Tư, ông già gần bảy mươi tuổi, người mặc đồng phục quản gia đuôi én màu đen, dẫn theo mười người giúp việc, đứng ở cuối hành lang trước cửa hai cánh cửa kim loại màu trắng, mọi người được huấn luyện nghiêm khắc, tiếng, mặt tràn đầy cẩn thận và thận.

      Người giúp việc đứng đầu cung kính tới, nhìn về phía quản gia lặng lẽ gật đầu, lúc quản gia đồng ý mới xoay người nhàng gõ cửa, cung kính cúi thấp đầu gọi: "Cậu chủ. . . . . ."

      Bên trong lặng lẽ tiếng động.

      Người giúp việc im lặng chút lại đưa ra tay, nhàng gõ gõ vào hai cánh cửa, chậm rãi kêu : "Cậu chủ. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Rốt cuộc thanh bên trong truyền đến, trầm thấp có lực, lộ ra khí thế rất lớn.

      Quản gia vừa nghe, lập tức hơi xoay người, hai tay mang bao tay trắng, vịn hai cánh cửa, đẩy ra. . . . . .

      luồng ánh sáng mặt trời chiếu đến, phòng khách có phong cách Châu Âu cổ điển, khắp nơi để vật dụng quí giá, màn cửa sổ màu trắng cao ba thuớc rơi xuống đất, nhàng bay múa. Bên cửa sổ đứng người đàn ông cao gần 1m9, mặc áo sơ mi trắng quý giá, quần tây đen thẳng, đưa lưng về phía cửa chính, hơi cúi xuống, vừa cài cúc tay áo sơ mi, vừa nhìn về phía con chó cưng chạy nhanh sân cỏ, mặt lên nụ cười thỏa mãn.

      Quản gia im lặng căn dặn tất cả người giúp việc, sắp xếp xong gian phòng, tự mình dẫn ba người giúp việc ra ngoài cửa sổ, tới ban công hình bán nguyệt, cẩn thận liếc mắt nhìn, bàn ăn dài bài biện ly cao cổ, hoa tươi và khăn ăn mới khẽ gật đầu!

      Người giúp việc lập tức cầm những thứ tinh xảo đặt ở bàn cơm.

      "Ông chủ, bà chủ đâu?" Dưới ánh nắng ban mai, Tưởng Thiên Lỗi xoay người, lộ ra nửa gương mặt hoàn mỹ, chậm rãi tao nhã nhận lấy khăn lông nóng lau tay người giúp việc đưa tới, mới ra khỏi ban công ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi.

      Quản gia mỉm cười đứng tới bên phải Tưởng Thiên Lỗi hơi gấp eo : "Ông chủ đưa bà chủ đến chùa Bạch Đà cầu phúc cho chủ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng, chỉ nâng lên sữa tươi uống hớp , điện thoại di động ở trong phòng vang lên.

      Quản gia lập tức vào phòng khách, ở bàn trà thủy tinh cầm lên điện thoại di động cung kính đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi : "Cậu chủ, điện thoại của cậu. . . . . ."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhận lấy điện thoại di động, nhìn dãy số xa lạ màn ảnh màu đen, khẽ cau mày, suy nghĩ nửa khắc, nhưng vẫn nhận điện thoại, nghe đầu bên kia truyền tới tiếng tút, nhàn nhạt : "Alô. . . . . ."

      Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, cặp mắt sáng lên, cẩn thận liếc mắt nhìn Khả Hinh ngủ say giường, ngay lập tức đứng lên ra phòng bệnh, đóng cửa lại, trong lòng khỏi khẽ run, nuốt cổ họng khô rang khẽ : "Xin chào. . . . . . Tưởng Tiên Sinh. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe giọng xa lạ này tâm tình lập tức vui : "Ừ. . . . . . là. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghe tiếng chậm rãi, trái tim của khỏi nhảy cái, vì bạn thân vẫn phải bạo gan : "Ngài khỏe chứ, Tưởng Tiên Sinh, mạo muội gọi điện thoại cho ngài chỉ vì có chuyện cấp bách muốn hỏi ngài, ngài có biết tên là Đường Khả Hinh ? ấy xảy ra chuyện trong túi áo khoác, tôi tìm thấy được danh thiếp của ngài."

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: biết

      " biết. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi .

      Nhã Tuệ sững sờ nhưng vẫn có chút căng thẳng nắm điện thoại, với : "Nhưng tại sao. . . . . . ấy cầm áo khoác của ngài?"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm điện thoại, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, : "Tôi muốn giải thích chuyện này."

      Nhã Tuệ nghe lời này, đáy lòng chợt lạnh, nhưng đây là đầu mối duy nhất muốn buông tha, ngay lập tức căng thẳng với : "Tưởng Tiên Sinh, tôi hiểu hôm nay gọi điện thoại cho ngài quá mạo muội, nhưng vì người bạn của tôi xảy ra chút chuyện cho nên tôi muốn tìm hiểu tình huống chút. . . . . . Tối hôm qua lúc ấy trở về nhà đột nhiên bị. . . . . ."

      "Chuyện của ấy chẳng quan hệ tới tôi, cần với tôi chuyện của ấy!" Tưởng Thiên Lỗi thẳng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Nhã Tuệ Nhất sững sờ, đối mặt với người như vậy, mình có chút biết làm sao, nhưng vẫn bạo gan hỏi: "Vậy. . . . . . chai rượu đỏ ấy đặt ở trong phòng bệnh là của ngài sao? Chai rượu đỏ kia đến từ nước Pháp. . . . . ."

      " phải của tôi. Nghe ấy trộm được." Tưởng Thiên Lỗi bắt đầu nhịn được : "Đối với loại người như thế, tôi có lời gì để . Nếu có chuyện gì, tắt máy. . . . . ."

      "Tưởng Tiên Sinh! !" Nhã Tuệ gấp đến độ nắm chặt điện thoại : "Xin ngài chờ chút, rất xin lỗi, tôi xin lỗi ngài nhưng xin ngài đừng nóng vội cúp điện thoại, bởi vì chuyện này rất khẩn cấp, tôi có cách nào, nếu như tối hôm qua ngài từng tiếp xúc với Khả Hinh, vậy xin ngài. . . . . ."

      "Tôi có hứng thú biết chuyện của ấy." Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cứng ngắc, bày ra thái độ : "Loại người như thế sống giống như rắn, tôi cần nhiều, tắt máy."

      Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tắt điện thoại, nắm chặt điện thoại di động đen trắng, còn hơi sức quay đầu nhìn về phía sân cỏ xanh biếc mênh mông, hai mắt xẹt qua tia nghi ngờ, nhớ tới ánh mắt của Đường Khả Hinh ngày hôm qua lập lòe bất định, còn có nét mặt cầu xe bất cứ giá nào, luôn lộ ra kì quái, đặt điện thoại di động bàn ăn, hai mắt lóe lên hình ảnh đêm qua, sau khi ném tiền cho để cho mình ở lại đường tối tăm. . . . . .

      Tiếng gõ cửa lại vang lên.

      Quản gia hơi xoay người, nhìn cánh cửa đóng chặt, lên tiếng: "Mời vào."

      Tưởng Thiên Lỗi thu lại cảm xúc, đặt xuống điện thoại di động, nâng lên sữa tươi hớp ngụm . Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Người giúp việc tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính : "Cậu chủ. Như Mạt tiểu thư tìm đến ngài."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, mặt lạnh lùng, nổi lên chút cảm xúc dễ phát , giống như do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt : "Tôi có thời gian."

      Người giúp việc có chút chần chờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi uống hớp sữa tươi nữa rồi đem khăn ăn đặt ở trước bàn, đứng lên, người giúp việc lập tức nhắc âu phục màu đen đặt ở giá áo, đưa đến trước mặt , giúp mặc vào.

      Tưởng Thiên Lỗi tự mình cài cúc áo âu phục, để cho người giúp việc chỉnh sửa âu phục cho mình mới lạnh nhạt ra ngoài, người giúp việc lập tức nhấn cái nút bên cạnh bàn, để tài xế lái xe đến sân lớn chờ đợi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng xuống cầu thang xoắn ốc, ra phòng khách, trực tiếp ngồi lên chiếc Rolls-Royce, với tài xế: "Lái xe."

      Tài xế vẫn còn do dự trong chốc lát, nhìn về phía bóng dáng màu trắng trong mặt cỏ, dám động tay lái. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng miễn cưỡng, chỉ lạnh lùng ngồi ở sau xe, im lặng bất động.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :