Chương 168: Tôi muốn người (chưa beta)
Mary và Đông lên tiếng, cúi đầu đứng ở bên.
Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Trần Mạn Hồng, ánh mắt lóe lên lo lắng, bộ dáng rất sợ hãi rụt rè, cười, nhìn về phía ngoắc ngoắc tay : "Tới đây."
Đường Khả Hinh tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nở nụ cười bí trêu đùa, trong lòng của khỏi lo lắng, nhưng vẫn thở dốc hơi, cẩn thận xê dịch tới phía trước, lâu, lâu mới đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, ràng ngửi thấy thân thể của , tỏa ra mùi nước hoa giống như thiên nhiên trong buổi sáng tinh mơ, làm cho tinh thần người ta tự chủ buông lỏng, theo bản năng thở phào nhõm.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, cố ý cau mày : "Xem ra ngày hôm qua làm chuyện rất tốt, gây họa!"
Đường Khả Hinh cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười, nhìn về phía : "Có người hi vọng côi khỏi, có người hi vọng ở lại, muốn khỏi ?"
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt xoay tròn, mới sâu kín : "Muốn . . . . . ."
Mọi người cùng nhau rất kinh ngạc nhìn về phía , Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ càng thêm gấp gáp nhìn .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra dịu dàng, có chút bí nhìn về phía .
Đường Khả Hinh mệt mỏi thở dài, yếu ớt : "Lúc tôi đến làm ở Khách sạn Á Châu, tôi chỉ cầu chỗ yên thân, chút ánh mặt trời, nhưng khi tiếp xúc mọi chuyện, làm cho tôi khách sạn này, rất nhiều đồng nghiệp ở khách sạn này, tôi bắt đầu khát vọng có thể ở chỗ này làm chút việc, giữ lại chút tình cảm, nhưng tôi phát có rất nhiều chuyện, tôi thể kiểm soát được, phát triển theo phương hướng tôi thể nắm bắt. . . . . . Tôi sợ, tôi khổ sở, tôi uất ức, trong lòng tôi chua xót. . . . . . Nhưng tôi biết nên làm gì? Thậm chí sáng nay các tờ báo đưa tin, làm tổn thương tôi và người thân của tôi, tôi rất đau lòng. . . . . . rất mệt mỏi. . . . . ."
Đôi tay Trang Hạo Nhiên khẽ cắm vào túi quần, im lặng nhìn về phía .
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thấp giọng : "Tôi vốn muốn rời khỏi, nhưng tôi phát , khỏi nhất định thể giải quyết vấn đề, ngược lại nó đẩy tôi rơi vào vực sâu dư luận đáng sợ. . . . . . Cho nên tại tôi muốn . . . . . . tại tôi cũng thể . . . . . . Tôi thể . . . . . . Nếu tôi , tôi mang theo những lời đáng sợ kia đến suốt cuộc đời. . . . . ."
Mọi người đều đồng tình nhìn về phía .
Trang Hạo Nhiên nhìn trước mặt, lúc đến những lời này ánh mắt thoáng qua kiên quyết, mỉm cười : "Theo lời , ý của là sai?"
Đường Khả Hinh có chút biết làm sao ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía : "Trong xương có chút kiêu ngạo nhưng dùng kiêu ngạo vào tính cách của mình mà để mặc cho suy nghĩ của mình muốn làm gì làm, đêm qua, lúc Thị Trưởng phu nhân ở du thuyền mời chuyện phiếm với ấy, điều phải làm đầu tiên chính là xin phép cấp của mình, hay hỏi thăm đồng nghiệp bên cạnh, có lẽ vào thời điểm đó, có thể nghe được lời đề nghị khác, nhưng cũng có làm như vậy, xem mình là thành viên của Khách sạn Á Châu. Tổng Giám đốc Tưởng có thể giữ nhân viên như tới hôm nay, ngoài dự liệu của tôi! Theo tiêu chuẩn của tôi, vĩnh viễn thể nào vào chỗ này."
Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng, cúi đầu im lặng lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh, dùng phong cách của người lãnh đạo : "Tại sao các nhân viên nhất định phải trải qua đào tạo mới có thể làm việc ? Tại sao có nội quy, quy định cứng rắn như sắt ? Bởi vì đây là ngành nghề phục vụ, nhân viên và khách sạn, bên vinh quang, tất cả vinh quang; bên tổn hại, tất cả đều tổn hại! sai lầm lớn nhất của chính là quá coi thường công việc của mình, cảm thấy chỉ là nhân viên bé, cho dù có làm sai hay sai chuyện gì, cũng hoàn toàn trừng phạt và khen thưởng ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! phải nhớ kỹ, trải qua chuyện hôm nay, phải nhớ, cho dù là ai xem thường công việc của mình, cũng phải chịu trừng phạt đáng sợ !"
Hai mắt Đường Khả Hinh ứa lệ, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong đồng cỏ, : " đứng ở chỗ này, suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc làm sai điều gì! ! Nếu nghĩ ràng, vĩnh viễn đừng trở lại nữa"
Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của , lại : "Người có tài năng, thể có chút kiêu ngạo, đây là chuyện mà những người quản lý chúng tôi mệt mỏi nhất."
Kiệt nghe được câu này, hai mắt của đột nhiên sáng lên, có chút vui mừng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Đông cũng nhịn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
"Tôi . . . . . Tôi . . . . . Sai rồi. . . . . . tôi rất cố gắng, rất nỗ lực. . . . . . Tôi thấy Thị Trưởng phu nhân tâm trạng tốt, khi đó, ra tôi muốn tìm cơ hội khỏi, nhưng . . . . . ."
"Nhưng nghĩ tới sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí nghe được chuyện xưa, cảm thấy rất đáng thương, rất khổ sở, rất uất ức, liền dừng bước chân, tiếp tục lắng nghe!"
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên làm sao biết được.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua trêu đùa, cười : "Cho nên, quên mất là thành viên của Khách sạn Á Châu! Chuyện này, sai rồi, Đường Khả Hinh! Lỗi của là bảo vệ bản thân mình, lỗi của là tự tiện rời khỏi công việc! Lỗi của bị người lợi dụng hiền lành! Cũng bởi vì mềm lòng mà hành động hồ đồ, làm ảnh hưởng giá cổ phiếu của Tập đoàn Á Châu hôm nay lao dốc, lợi ích bị tổn thất, Tổng Giám đốc Tưởng mở hội nghị khẩn cấp!"
Khả Hinh cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bộ dáng hối hận và bất đắc dĩ của , lòng : "Cho nên. . . . . . Khách sạn Á Châu chứa nổi rồi, cũng thể ở lại chỗ này nữa!"
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.
Phòng hội nghị số Tập đoàn Á Châu!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí chủ tọa, căng thẳng mở hội nghị hàng năm, sau đó An Tình đẩy cửa chính phòng họp bước nhanh tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, khom người xuống, thầm chuyện gì, ánh mắt sắc bén của chợt lóe, lập tức đứng lên, nhìn về phía các vị lãnh đạo cấp cao : "Các vị, tạm thời có số việc phải xử lý, tạm ngừng hội nghị!"
Các vị lãnh đạo cấp cao nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cài xong cúc áo âu phục, bước nhanh ra ngoài!
Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm đóng lại !
Tất cả mọi người giật mình, ngạc nhiên xảy ra chuyện gì?
Tưởng Thiên Lỗi sải bước về phía Văn phòng Tổng Giám đốc, vừa vừa lạnh lùng hỏi: "Tổng Giám đốc Trang tới lúc nào ?"
"Mới vừa tới đây, Đông mời ấy tới Văn phòng của ngồi tạm trước, tôi vội đến xin ý kiến của !" An Tình bước nhanh theo sát.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên cái, im lặng lên tiếng tới hành lang bộ phận hành chánh, tất cả nhân viên hành chánh, lập tức đứng dậy, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng cung kính gọi: "Tổng Giám đốc!"
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, qua bên cạnh mọi người, thấy Đông cầm trà bánh, đứng ở cạnh cửa phòng làm việc, nhìn thấy Tổng Giám đốc, cũng bất đắc dĩ cúi thấp đầu, kêu : "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, liền tự mình đẩy cửa chính phòng làm việc Tổng Giám đốc, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên trong.
Trang Hạo Nhiên ngồi vào ghế dựa xoay to lớn dành cho khách ở trước bàn làm việc, thoải mái xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt cũng thoáng qua chút ánh sáng bí nhưng cứng rắn, nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng vào Văn phòng của mình, mở cúc áo âu phục, cởi tây trang ném ở giữa ghế sa lon, mới chậm rãi tới trước bàn làm việc của mình, ngồi xuống, mở ra tài liệu trước bàn, nhàn nhạt hỏi: "Ngọn gió nào, thổi cậu tới đây vậy ?"
Trang Hạo Nhiên biết Tưởng Thiên Lỗi để ý chuyện đêm qua, liền bật cười : " có ngọn gió nào hết, chỉ là. . . . . . Nghĩ da mặt dày, bán cho chút mặt mũi, muốn người của ."
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy thoáng qua chút nghi ngờ, : "Muốn người nào ?"
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, mặt lên nụ cười, : "Đường Khả Hinh!"
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên hơi bật cười : "Cái gì?"
Trang Hạo Nhiên hơi đổi tư thế ngồi, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhàngcười : "Tôi muốn Đường Khả Hinh!"
"Lý do"
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hơi trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc : "Tôi mến tài năng của ấy. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, ngưng mặt nhìn .
Trang Hạo Nhiên có chút khổ não đưa tay chống trán, cau mày suy nghĩ làm thế nào để tóm gọn những lời kế tiếp, suy nghĩ kỹ lúc, rốt cuộc buông tay ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : " nhiều năm rồi, tôi rất ít tiếp xúc được có nội tâm sạch , toàn tâm toàn ý vì rượu đỏ, mặc dù tôi phát , tính cách của ấy và khuôn mặt ấy còn thiếu sót, nhưng tôi mến tài năng của ấy. . . . . . cũng biết, tôi là người rất thích tài. . . . . ."
"Cậu cảm thấy tôi đúng ?"
"Ít nhất bây giờ thể giữ ấy lại, chú Tưởng cũng bỏ qua cho ấy."
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên chút vui nhìn về phía .
Trang Hạo nhiên thoải mái mà buông tay cười : Come on! Đây chỉ là đơn thuần, nếu như quyết ý muốn đuổi ấy , như vậy... giao ấy cho tôi."
" ấy phải món đồ chơi!" Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở .
"Tôi bồi dưỡng cho ấy!" ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe sáng nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
:clap:
Chương 170: Khiêu chiến (chưa beta)
Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn gắt gao nhìn về phía , mang theo tia kiên định và thỏa hiệp : "Lúc tôi đến đây, phát rất nhiều rất nhiều đồng nghiệp, bọn họ tin tôi, cũng bởi vì ngày hôm qua ở thuyền lời này, bọn họ nghĩ rằng tôi đẩy Thị Trưởng phu nhân xuống biển, sau đó bao che cho tôi"
Tưởng Thiên Lỗi vui nhìn : "Người của bộ phận nào !"
Đường Khả Hinh có ý định lên tiếng.
Văn Chi nhịn được : "Bộ phận sảnh tiệc !"
"Văn Chi!" Trần Mạn Hồng làm bộ tức giận nhìn Văn Chi : "Nơi này đến phiên lắm mồm sao?"
Chính nhịn được cúi đầu cười trộm!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, tính toán nhận nợ : "Lời đồn đại, vốn thể ngăn cản được. . . . . ."
"Nhưng cũng bởi vì mới có nhiều lời đồn đại như vậy, hai ngày nay, tôi trải qua vô số chuyện, mắt của tôi nhìn thấy mọi người chỉ trỏ vào tôi, tôi cũng nhìn người tôi đau lòng khổ sở vì tôi, thậm chí tranh thủ cãi nhau, nhất định phải xin lỗi tôi, ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi. . . . . . Trả lại danh dự cho tôi! Như vậy tôi mới làm cho nhiều người tôi, nhiều người tin tưởng tôi phải thất vọng!" Đường Khả Hinh lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, .
Mọi người cũng cảm thấy hả giận, đồng nghiệp phòng ăn ngự tôn, rối rít vọt tới bên trong phòng ăn, tò mò nhìn, thậm chí còn có vài nhân viên lấy điện thoại di động ra quay video, chụp được hình ảnh quý giá này! !
Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt nhìn ánh mắt rất kiên quyết và van nài của Đường Khả Hinh, thở dốc hơi, rốt cuộc chậm rãi mở miệng : "Xin lỗi. . . . . . Ngày hôm qua tôi hiểu lầm . . . . . ."
Đường Khả Hinh đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chợt chua xót.
Tất cả mọi người cũng được an ủi nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lạnh lùng lóe lên chút bất đắc dĩ : "Rất. . . . . . xin lỗi, để cho chịu uất ức. . . . . ."
Đường Khả Hinh cúi đầu, uất ức, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , liền sâu kín : "Đây là lần cuối cùng khóc ở Khách sạn Á Châu. Nếu thể thắng ở trong trận thi đấu rượu đỏ phải vĩnh viễn khỏi tập đoàn Hoàn Cầu. Theo Tổng Giám đốc Trang học làm như thế nào để làm nhân viên khách sạn đạt cầu !"
Đường Khả Hinh nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
"Đông . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi Đông , lại nhìn chừng cặp mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh, : "Đưa ấy làm thủ tục nghỉ việc, dựa theo xử lý ban đầu, bồi thường cho ấy năm tiền lương!"
"Vâng!" Đông đáp lời.
"Tiêu Đồng!" Trang Hạo Nhiên chậm rãi gọi!
"Vâng!" Tiêu Đồng lập tức tiến lên!
"Đưa ấy phòng nhân Hoàn Cầu làm thủ tục nhận chức!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười .
"Vâng!" Tiêu Đồng lên tiếng trả lời!
"Đường Khả Hinh. . . . . ." Đông nhìn chăm chú về phía : " theo tôi, đưa làm thủ tục nghỉ việc."
Đường Khả Hinh nhìn Đông , liền gật đầu cái, lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn .
im lặng lên tiếng, chỉ cúi đầu, mới vừa muốn qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên ra ngoài, cổ tay bị người nhàng nắm chặt, có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, lạnh lùng : "Nếu như lựa chọn, phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình . . . . . . Cũng đừng hy vọng số mạng bí mật tặng phần thưởng cho ."
Đường Khả Hinh kiên cường nhìn về phía , cười : "Từ lúc cha tôi bước vào nhà giam tôi biết tặng phần thưởng Thượng Đế cho tôi rồi, sau này, tôi muốn dựa vào bản thân mình mà sống tốt, sống có tôn nghiêm! Cuộc thi tuyển chọn chuyên gia rượu đỏ lần này, tôi thua! Tôi tuyệt đối thua! Tôi có lòng tin này!"
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay mảnh khảnh lạnh lẽo, hai mắt khẽ lóe lên cái, cuối cùng thở mạnh hơi, gật đầu : "Tốt. . . . . . Như vậy tôi lau mắt chờ xem! Mặc kệ tôi từng có lỗi với thế nào, nếu có chút phù hợp, tôi cũng tuyệt đối tuyển dụng !"
Đường Khả Hinh mỉm cười, chớp đôi mắt ngấn lệ, : "Tôi tin tưởng bản thân mình, dù thua, tôi cũng phải thua có tôn nghiêm, có giá trị!"
Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nữa, lòng bàn tay buông lỏng.
Đường Khả Hinh lên tiếng lặng lẽ rút tay khỏi lòng bàn tay của , ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy bóng dáng gầy, càng lúc càng cách xa mình, hai mắt của thoáng qua ánh sáng mãnh liệt.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Cám ơn , Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Cám ơn thành toàn."
Tưởng Thiên Lỗi sâu kín quay đầu lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhướng lông mày : "Xem ra giữa chúng ta, số mạng định trước là đối thủ, luôn phải cướp đoạt."
" nhảm!" Trang Hạo Nhiên cười : " từ bỏ ấy, tôi đón nhận, mặc dù tôi biết , có lẽ muốn từ bỏ."
Tưởng Thiên Lỗi muốn thêm lời nào chỉ xoay người ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, vẫn rất đẹp trai nở nụ cười với Thái Hiền: "Thái Hiền, bảo Đường Khả Hinh làm xong thủ tục nhận chức, thay đổi đồng phục xong, đến phòng tổng thống tìm tôi"
"Vâng!" Thái Hiền lên tiếng trả lời.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên giải quyết xong chuyện, thở ra hơi, đôi tay cắm túi quần, rất thoải mái ra khỏi phòng ăn, lại nhìn thấy Tào Kiệt đứng ở bên, rất biết ơn nhìn mình, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Tào Kiệt cái, mới xoay người ra ngoài.
Tòa nhà nhân viên!
Đường Khả Hinh cầm chìa khóa và bộ đồng phục của mình cùng tất cả vật phẩm lúc đến, bỏ vào trong túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, đưa về phía Đông .
Đông nhìn chiếc túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, nhớ tới lúc mới vào nhận việc vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ như đứa bé, tại chỉ mới bao lâu, trải qua rất nhiều chuyện, nhịn được ngẩng đầu nhìn cặp mắt to tròn hiền lành của Khả Hinh, sâu kín hỏi: ". . . . . . có trách tôi ? Trách tôi vô tình ?"
Đường Khả Hinh nhìn Đông , lắc đầu cái, rất biết ơn cười : "Tôi trách . . . . . . Tôi cám ơn . . . . . . cho tới nay, tôi đều rất biết ơn quan tâm tôi. . . . . . lòng đối với tôi, tôi cảm nhận được. . . . . ."
Đông cảm thấy rất an ủi mỉm cười, đưa hai tay ra, nhận lấy cái túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, sau đó đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh túi giấy màu vàng, : "Đây là thẻ tiền lương nhân viên, trong đó có năm lương, tổng cộng sáu mươi ngàn đồng, chiếc thẻ tiền lương mới làm xong, vốn định sau này chuyển tiền lương cho . . . . . . đáng tiếc. . . . . . thể phục vụ cho khách sạn nữa, ra trong lòng tôi rất quý , cố gắng lên!"
Đường Khả Hinh nhận lấy cái túi giấy đó, có chút kích động nhìn về phía Đông : "Cám ơn ! Tôi cố gắng!"
Đông rưng rưng nhìn , về chuyện Tưởng Thiên Lỗi, có ngàn vạn lời muốn nhưng bị nghẹn nơi cổ họng, lên tiếng.
"Đường Khả Hinh?" Tiêu Đồng sảng khoái mau tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn mỉm cười : "Thủ tục nghỉ việc xong, theo tôi"
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh vừa bước theo Tiêu Đồng, vừa quay đầu nhìn về phía Đông .
Đông cũng đứng ở bên cạnh gốc cây, nghiêng đầu nhìn .
Đường Khả Hinh biết có số việc thể lưu luyến, liền dứt khoát theo Tiêu Đồng về phía sân tòa nhà hành chánh Tập đoàn Hoàn Cầu! Tổng cộng hai mươi tầng, màu bạc sáng rực đứng vững dưới bầu trời xanh, trước tòa nhà đều là sân cỏ xanh biếc, còn có đài phun nước hình cầu bằng pha lê màu xanh dương, có rất nhiều nhân viên ra vào, chuẩn bị ngày mai Tổng Giám đốc đến giải quyết công việc liên quan.
Tiêu Đồng mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh vào bộ phận nhân lầu ba, làm thủ tục nhận chức, sau đó bảo Đường Khả Hinh kí vào đơn nhận chức.
Đường Khả Hinh cũng hết sức khéo léo ngồi tại chỗ, cầm lấy đơn nhận chức, liếc mắt nhìn phía , giới thiệu vắn tắt có liên quan đến mình, cảm thấy có vấn đề, mới vừa muốn kí vào, nhưng hai mắt trợn to nhìn về phía phần giới thiệu phía , làm giật mình kêu lên: "Cái gì? thư ký Tổng Giám đốc? Tôi sao?"
Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh cười : "Đúng vậy! Chính là !"
"Tôi làm sao có thể làm thư ký Tổng Giám đốc? phải tôi chuẩn bị thi chuyên gia hầu rượu sao, chức vị cao cấp như vậy, tôi dám nhận. . . . . ." Đường Khả Hinh nhất thời hoảng sợ .
Tiêu Đồng là nhiệt tình cởi mở, nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười sảng khoái : " yên tâm! Chúng tôi đào tạo chuyên môn cho ! Hơn nữa là thư ký phụ trách hạng mục rượu, sau này nhất định phải khắp các trang trại rượu và tất cả khách sạn mua bán rượu đỏ của các quốc gia thế giới, tiến hành phối hợp, giao tiếp, trao đổi với Trưởng bộ phận quầy bar, quản lý khách sạn, bộ phận rượu, bộ phận mua hàng, đồng thời còn phải cùng Tổng Giám đốc tham gia buổi hội nghị rượu đỏ toàn thế giới! Đây là công việc tốt, nếu có tâm tư xấu chút, có thể thăng chức rất nhanh!"
Trong lòng Đường Khả Hinh chợt lạnh, bởi vì bị hãm hại, bị sỉ nhục, bây giờ đối với "Xấu" sợ hãi.
Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Khả Hinh cười : "Thân ái, làm việc với Tổng Giám đốc Trang, cho rằng ấy lạnh nhạt thờ ơ với , chờ đến ngày tranh tài rượu đỏ, loại bỏ sao? ấy là người có năng lực, tuyệt đối làm chuyện vô ích, hoặc là vì thích trọng dụng nhân tài, hơn nữa ấy để cho phụ trách công việc này là hy vọng có thể đến gần rượu đỏ hơn. Có lẽ biết chức vị này có chỗ tốt, chính là mỗi ngày nhận được mẫu rượu đỏ lớn cỡ bàn tay từ các trang trại rượu toàn thế giới, toàn bộ phía đều có kí hiệu bươm bướm màu xanh của Hoàn Cầu. . . . . ."
Đường Khả Hinh hoàn toàn kinh hãi nhìn Tiêu Đồng, nuốt ngụm nước bọt : "Tổng Giám đốc hiểu gì về tôi, tại sao trọng dụng tôi như vậy?"
Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh : " thế giới này mỗi chuyện xảy ra đều có lý do! Nếu tới đây dũng cảm tiếp nhận, đây là bắt đầu cuộc sống mới! Nhưng phải nhớ kỹ, ấy cho càng nhiều, đối với có cầu nghiêm khắc hơn, bình thường có thể đùa với ấy, ngay cả có thể trách mắng ấy, nhưng nhất định phải nhớ, phải làm tốt công việc của mình! ra ấy có thể là người vô tình hơn so với Tổng Giám đốc Tưởng! dám với tiếp nhận khiêu chiến của ấy ?"
:clap:
bạn nào hay bắt lỗi làm ơn nhìn kỹ chữ "CHƯA BETA" ở đầu trang, còn muốn xem nữa cứ tự nhiên, tôi chán vụ này lắm rồi
Chương 169: cầu
Phòng ăn ngự tôn!
Mary và Hà Na yên lặng lên tiếng đứng chờ ở bên.
Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt căng thẳng chờ đợi, có lúc Kiệt nhịn được nắm tay Trần Mạn Hồng, Trần Mạn Hồng tức giận hất tay ra!
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành hai người nhịn được cúi đầu bật cười.
Nhã Tuệ ôm chặt thân thể gầy của Khả Hinh, ngồi cạnh vị trí cửa sổ, rất sốt ruột chờ đợi.
Lão đầu bếp cũng nghe chuyện ngày hôm nay, nghĩ tới chưa tới giờ làm việc buổi chiều, ngay lập tức trước vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh, lấy ra chân giò hun khói hảo hạng, dùng dao lưu loát cắt ngang ba miếng, thả vào bên, sau đó lấy rau hẹ tươi, cắt thành từng đoạn, lấy thêm hai con dao sắc bén băm nhuyễn chân giò hun khói và rau hẹ, sau khi băm xong, đặt ở trong tô lớn, cầm đũa trộn các loại gia vị thành hỗn hợp, mùi hương rất nồng lập tức bay ra ngoài!
Phụ bếp đứng ở bên cạnh hiểu nhìn ông ta.
Lão đầu bếp để ý tới người khác, chỉ nhanh chóng từ trong tủ lạnh cầm da sủi cảo, gói lại nhân bánh, căn dặn: "Bật lửa đun nước sôi!"
"Vâng!" Phụ bếp lập tức bật lửa, nấu nước!
Lão đầu bếp nhanh chóng gói kỹ tám viên sủi cảo, bỏ vào trong nước sôi, cầm đôi đũa dài, khuấy tròn 360 độ, hai mắt chăm chú nhìn sủi cảo ở trong nước nóng liền dần dần nở ra, ngay lập tức bỏ đôi đũa, cầm cái đĩa màu trắng, gắp sủi cảo nấu chín, đặt ở dĩa xếp thành hàng, để cái đĩa xuống, cầm trái cà chua, dùng dao điêu khắc, tay trái nắm dao nhanh chóng xoay tròn, tay phải cầm đầu nhọn của trái cà chua, buông lỏng cái, chỉ trong chốc lát, hai đóa hoa cà chua chia nhau đặt ở đĩa, lại lấy cái đĩa , ở phía đổ lên nước sốt chua ngọt, nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, vào phòng ăn, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, đặt cái đĩa sủi cảo xuống trước bàn Khả Hinh.
Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp.
Trần Mạn Hồng và Kiệt cũng mỉm cười nhìn về phía ông ta.
Quách lão đầu bếp lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua bộ dáng tội nghiệp của Khả Hinh cái, mới : "Bé con! Tôi cuối cùng cảm thấy ở người của nhìn thấy chút bóng dáng đầu bếp, tôi biết nhà của xảy ra chuyện gì, nhưng cũng giữa trưa, chắc là cũng đói bụng rồi, ăn ."
Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp, biết lúc nữa, có thể mình phải rời khỏi khách sạn, càng nở làm cho đau lòng hơn, cố nén nước mắt, nghẹn ngào : "Cám ơn ông"
Đôi mắt già nua của lão đầu bếp nhìn cái, mới : "Cẩn thận nóng!"
"Tại sao chỉ có tám cái?" Nhã Tuệ muốn cho mình nhàng chút, cũng nghẹn ngào hỏi.
" cũng đừng đến những nơi đông người nữa." Lão đầu bếp xong lại đau lòng nhìn Khả Hinh cái, mới im lặng khỏi.
Nhã Tuệ nở nụ cười, rưng rưng nhìn về phía người bạn thân, nghẹn ngào : "Ăn ."
Đường Khả Hinh gật đầu cái, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, cầm đũa lên, gắp viên sủi cảo, bỏ vào trong miệng nhai, nhất thời phát mùi chân giò hun khói thơm nồng tràn ra, đây là chân giò hun khói cao cấp nhất, nước mắt của lăn xuống, cố gắng nuốt xuống viên sủi cảo, lại gắp lên viên khác, ăn miếng, vừa ăn trong lòng vừa chua xót, mới phát ra vì mình yếu ớt làm liên lụy tới rất nhiều người.
cắn viên sủi cảo, nghẹn ngào rất khó chịu, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .
Mọi người nhìn bộ dáng như vậy, cũng lại khá hơn nữa lo lắng chờ đợi, cảm thán, rốt cuộc nghe bên ngoài có người : "Tổng Giám đốc Tưởng, Tổng Giám đốc Trang tới. . . . . ."
Mọi người nghe xong, lập tức nghiêm túc đứng ở bên, chờ đợi.
Đường Khả Hinh cũng vội bỏ đũa xuống, lau khô nước mắt, đứng ở bên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người tràn đầy khí thế cùng với các lãnh đạo cấp cao và Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Á Châu cùng vào phòng ăn ngự tôn!
Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt liền thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên, mặt còn chưa khô nước mắt, khuôn mặt bị thương và mệt mỏi, chứa đựng vô số uất ức và đáng thương, đôi bàn tay bé nắm áo góc, hết sức hoảng sợ lo lắng, hai mắt lóe lên cái, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Đường Khả Hinh! tới đây."
Đường Khả Hinh nghe giọng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chấn động, hoảng sợ đến dám nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày.
Trần Mạn Hồng lập tức lên trước, đỡ Đường Khả Hinh về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Đường Khả Hinh bước từng bước từng bước nhàng tới, trái tim đập thình thịch, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi thở đàn ông quen thuộc người chợt nhào về phía mình, thở phì phò.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng , sắc mặt cứng rắn : "Nếu vẫn tiếp tục bộ dáng kia, cho dù tới đâu, vĩnh viễn cũng có người thu nhận !"
Khả Hinh nghe lời này, cứng ngắc như tảng đá, nhớ tới đêm qua mình chịu uất ức, trong lòng khỏi oán hận, cắn chặt răng, lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh : "Lúc nảy Tổng Giám đốc Trang tới tìm tôi, xin tôi nhân tình, mang qua đó!"
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ khẽ cúi đầu cười tiếng.
"Nhưng cho dù ở nơi nào, tôi cũng có quyền xa thải , hoặc xử phạt bất kỳ chuyện gì! Vì chuyện làm ngày hôm qua, mặc dù toàn bộ phải lỗi của , nhưng vì tình hình chung của khách sạn, phải quyết định xa thải !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cứng rắn : "Cho nên bắt đầu từ bây giờ, phải là nhân viên Khách sạn Á Châu nữa! ! Nếu chấp nhận nhận cầu của Tổng Giám đốc Trang đới với , như vậy bây giờ là người của tập đoàn Hoàn Cầu! ! Nhưng tôi quan tâm thuộc về nơi nào, đối với việc tuyển dụng , tôi vẫn nghi ngờ, cho nên tại Tập đoàn Hoàn Cầu và Khách sạn Á Châu cùng tổ chức cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu, nếu thể đoạt được thành tích ưu tú, tiến vào Top 5 trận chung kết cuối cùng, vẫn phải rời khỏi tập đoàn Hoàn Cầu!"
Rốt cuộc Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Tôi? Tôi . . . . . Tôi . . . . . tham gia tuyển chọn? Tôi có thể sao?"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía : "Tại sao thể?"
Tâm trạng Đường Khả Hinh có chút căng thẳng : "Nhưng tôi . . . . . Mặt của tôi . . . . ."
Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Mặt của và tài năng của liên quan! Tôi và Tổng Giám đốc Tưởng trao đổi với nhau, cũng trao đổi với Laurence tiên sinh, ông ấy vô cùng mong đợi lần này có thể tham gia tuyển chọn chuyên gia hầu rượu năm nay, bù đắp tiếc nuối ba năm trước đây, có tới dự thi. Nhưng đừng ôm hy vọng quá lớn, bởi vì cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu lần này có thể nghiêm khắc hơn so với trước kia, có nhiều đối thủ cạnh tranh hơn, nếu có lòng tin ở lại, nếu có quyết tâm, bây giờ trở về tìm chỗ yên thân!"
Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại nhìn về phía hai mắt vô tình thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi, trái tim của đập thình thịch, lại nhịn được ngẩng đầu lên nhìn các đồng nghiệp, còn có lão đầu bếp căng thẳng nhìn mình, lại rưng rưng nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ, họ đều mỉm cười kích động nhìn mình, thở mạnh, hai mắt lóe lên cái, rốt cuộc trịnh trọng gật đầu : "Được!"
Tất cả mọi người cũng nở nụ cười cảm động.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng nhắn trước mặt, gật đầu vô cùng khó khăn, chậm rãi nhìn về phía : " nghĩ kỹ chưa, nếu thất bại, hay thua cuộc, chịu chỉ trích lần nữa! Hoặc thất bại lần cũng có thể đánh ngã vĩnh viễn!"
Hai mắt Đường Khả Hinh trong suốt tự nhiên, kiên quyết : "Tôi nghĩ kỹ, tôi quyết định tham gia cuộc tuyển chọn lần này, nếu tôi thành công trúng tuyển, tôi cam tâm trạng nguyện khỏi khách sạn! Nhưng tại tôi có thỉnh cầu, hi vọng Tổng Giám đốc có thể đồng ý, xem như bây giờ tôi vẫn là thành viên của Khách sạn Á Châu, thỉnh cầu chuyện."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt của Đường Khả Hinh rất kiên quyết : "Tốt! !"
"Hi vọng Tổng Giám đốc có thể đồng ý tôi, giải thích với bên ngoài chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển có quan hệ đến tôi! Tôi bị oan, Thị Trưởng phu nhân cũng xác nhận chuyện này, tôi hi vọng có thể mở miệng thay cho tôi câu, bởi vì tôi muốn để cho cha của tôi ở trong tù xem được tin tức này đau lòng khổ sở. . . . . . Tôi thể chịu đựng cha của tôi khổ sở. . . . . . Bởi vì cả đời ông ấy cũng có cơ hội ra khỏi song sắt rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh nghẹn ngào xong, nước mắt lại lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn , hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mới chậm rãi gọi: "Đông !"
"Vâng!" Đông lập tức tiến lên!
"Lập tức thông báo giới ký giả, tôi và Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh, còn có Thị Trưởng phu nhân, cùng mở họp báo!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn chừng nước mắt Đường Khả Hinh, !
"Vâng!" Đông đáp lời, lập tức lui về phía sau mấy bước, liền nhanh chóng ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, lúc lâu, mới hỏi tiếp: " còn có cầu gì ?"
Đường Khả Hinh nghe xong, muốn lắc đầu cái. . . . . .
Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . .
Xung quanh có rất nhiều người ho khan!
Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người nháy mắt với mình, có chút hiểu, lại nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhưng Trang Hạo Nhiên nhìn mình cười tiếng rất thần bí, hai mắt của xoay tròn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút lo sợ : ". . . . . . . . . . . . mới vừa . . . . . . Cái gì?"
"Tôi hỏi còn có cầu gì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút bất đắc dĩ .
Lúc này ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn về phía : " có thể, đừng tiếp nhận đơn từ chức của Nhã Tuệ hay ? ấy là người làm việc rất chăm chỉ!"
Nhã Tuệ nhìn cảm động bất đắc dĩ nhìn về phía Khả Hinh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đảo vòng, nhìn về phía Nhã Tuệ đứng ở bên rất lúng túng, lạnh giọng : " tại tôi cũng có ý định nhận đơn từ chức của ."
Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng đỏ mắt nở nụ cười.
Đường Khả Hinh thở hơi, suy nghĩ chút, cảm thấy có gì, mới vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chớp mắt nhìn mình, hai mắt của chợt lóe, giống như bẩm sinh dễ dàng hiểu được ý của , sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lấy hết can đảm, chút khách khí : "Vì ngày hôm qua hiểu lầm tôi đẩy Thị Trưởng phu nhân xuống biển. . . . . . Bây giờ . . . . . . xin lỗi tôi , lập tức xin lỗi!"
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, nhìn về phía !
:clap:
Tôi rất tiếc phải xin lỗi mọi người vì tôi thể cùng các bạn hết bộ truyện này. Vì số lý do cá nhân, tôi đành gát lại. Sau này có người edit thay tôi. tại tôi cố gắng hoàn thành bộ truyện "Đế hậu thiên tài" và beta hoàn bộ "vợ trước giá trời" trong tháng 7 và rời khỏi diễn đàn, mong các bạn thông cảm.
thời gian qua cám ơn mọi người ủng hộ truyện, tôi gửi toàn bộ số điểm chia cho các bạn như , lúc trước có bạn hỏi tôi điểm dùng làm gì, "điểm để các bạn đọc truyện VIP" nếu thích hoặc vào shop đấu giá mua đồ chơi trong diễn đàn. http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_wave.gif
bắt đầu từ hôm nay tôi vào diễn đàn nữa, sau khi hoàn 2 bộ tôi vào đăng 1 loạt và chuyển toàn bộ điểm cho các bạn.
Chương 171: Bánh xe chong chóng gió xoay tròn
Khả Hinh nghe vậy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, chút do dự, nhưng đầu ngón tay dần dần run rẩy.
Tiêu Đồng cũng lên tiếng, chờ đợi .
Khả Hinh im lặng, từ từ đặt sơ yếu lý lịch xuống, gì, Tiêu Đồng và quản lý bộ phận nhân cũng nhìn chăm chú, bình tĩnh nắm bút, giống như cha nhiều năm trước, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cầm bút máy điền tên họ của mình vào sơ yếu lý lịch, khi ba chữ xinh đẹp Đường Khả Hinh xuất tờ sơ yếu lý lịch ngưng mắt nhìn chữ viết, hai mắt của chợt đỏ bừng.
Tiêu Đồng bật cười, hướng về phía Khả Hinh lưu loát : "Chúc mừng trở thành thành viên của Tập đoàn Hoàn Cầu!"
Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Đồng, nghiêm túc mỉm cười.
"Thủ tục nhận chức làm xong, mời theo tôi" Tiêu Đồng nhanh chóng với Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thở dốc hơi, cảm giác bước chân có chút mềm nhũn, cắn chặt răng đứng lên, theo Tiêu Đồng ra khỏi bộ phận nhân , sau đó nghe Tiêu Đồng : "Tòa nhà Hành chánh chỉ là nơi làm việc của Tập đoàn Hoàn Cầu, tạm thời từ lúc khởi công dự án khách sạn dưới nước đến khi hoàn thành ở lại chỗ này, sau khi kết thúc các hạng mục, chúng ta quay về quốc. Cả tập đoàn Hoàn Cầu của chúng ta tổng cộng có hơn triệu nhân viên, ở nơi này khoảng ngàn nhân viên chủ chốt đến từ các quốc gia thế giới, chỉ có nhân viên làm việc cơ mật mới lại ở chỗ này. Cho nên ra vào ở chỗ này, tất cả đều là người ưu tú của Hoàn Cầu, đương nhiên cũng có nữ nhân viên thích trang điểm, ăn mặc, ăn vặt như các minh tinh, thậm chí công khai thích nhìn những chàng trai trẻ đẹp, bình thường phải tình huống đặc biệt, Tổng Giám đốc Trang quá gò bó hành vi của các , bởi vì bản thân của ấy phải là người quá quy tắc!"
Tiêu Đồng tới chỗ này, liền đứng ở trước thang máy, mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Khả Hinh.
Khả Hinh cũng mỉm cười.
Cửa thang máy mở ra.
Tiêu Đồng dẫn Khả Hinh vào thang máy, sau đó tiếp tục giải thích: "Bởi vì Hoàn Cầu là tổ chức nghiệp vụ, cho nên nhìn thấy các nhân viên chủ chốt, bọn họ đều cần mặc đồng phục, chỉ có thư ký Tổng Giám đốc mới cần trở lại thay đồng phục công ty, cho nên phòng thay quần áo giống như Khách sạn Á Châu có rất nhiều người ra vào, có phòng thay quần áo riêng và gian phòng tắm công cộng . . . . . . cũng đặc biệt bố trí phòng spa, nếu sau khi tan việc, cảm giác làn da tốt, có thể thuận tiện làm spa miễn phí!"
Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng : "Còn có loại phục vụ này sao?"
Thang máy tầng năm.
Tiêu Đồng mỉm cười ra ngoài : "Tổng Giám đốc Trang quản lý nhân viên rất đặc biệt, ấy hết sức chú trọng đến chuyện nhân viên được làm việc trong môi trường thoải mái và vui vẻ, có thể nâng cao hiệu quả và mức độ nhiệt tình đối với công việc".
Tiêu Đồng xong liền dẫn Khả Hinh vòng qua phòng khách, bởi vì tập đoàn Hoàn cầu mới chính thức vào ở, cho nên hôm nay chỉ có vài nữ viên ở lầu năm khu hoạt động chủ yếu, về phía phòng khách trước gian phòng , cẩn thận đẩy cửa ra, liền nhìn thấy gian phòng màu hồng, bên trong có bàn trang điểm nho , tủ treo quần áo đứng, phòng tắm riêng, còn để hai chai nước hoa. . . . . .
Tiêu Đồng xoay người nhìn về phía Khả Hinh mỉm cười : "Đây là phòng thay quần áo riêng của . Tổng cộng có ba bộ đồng phục treo ở trong tủ quần áo. có 10 phút, mau thay đồng phục, chúng ta còn phải gặp Tổng Giám đốc."
"Vâng!" Đường Khả Hinh còn chưa kịp nhìn phòng thay quần áo nho của mình, liền vào mở tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy ba bộ đồng phục màu xanh đen được ủi thẳng thớm treo bên trong, phát ra vẻ nghiêm túc và tinh tế, nhìn chăm chú bộ đồng phục, suy nghĩ nữa, lập tức vươn tay gở xuống trong ba bộ, giơ ngay trước mắt, nhìn cúc áo màu vàng chiếu sáng lấp lánh giống như cúc áo của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, khẽ cắn môi dưới, cầm đồng phục vào phòng tắm.
Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, hơn năm phút đồng hồ, sau đó nghe tiếng cửa vang lên, xoay người lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, mặc vào đồng phục màu xanh đen, vóc người xinh đẹp hấp dẫn, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn dưới váy ngắn, tóc ngắn chạm vai khiến cho càng trẻ trung xinh đẹp, Tiêu Đồng chậm rãi đánh giá lối ăn mặc của , xinh đẹp động lòng người.
Khả Hinh có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tiêu Đồng nhìn bộ dáng , nhịn được nhìn về phía má trái của , có chút đồng tình cười : " theo tôi, Tổng Giám đốc có chuyện muốn gặp ".
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu.
Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh hiểu ý cười : "Tổng Giám đốc của phải là Tổng Giám đốc Tưởng nữa, mà là Tổng Giám đốc Trang."
Tầng lầu cao nhất, ‘phòng tổng thống'.
Hai cánh cửa gỗ đỏ ở đầu kia hành lang dài.
Cửa thang máy mở ra, Tiêu Đồng dẫn Khả Hinh đạp thảm hoa màu tím về phía hai cánh cửa gỗ đỏ.
Tiếng bước chân rất , nhưng Khả Hinh lại bước nặng, hai mắt của càng lúc càng sáng nhìn về phía hai cánh cửa gỗ này, trái tim đập thình thịch.
Tiêu Đồng mỉm cười tới bên cửa mới xoay người với Khả Hinh: "Được rồi, tiếp theo là việc của , tôi thể cùng, buổi chiều tôi còn có việc! Đừng căng thẳng, tôi nhắc nhỡ , mặc dù Trang tổng là người nghiêm khắc, nhưng ấy có nhìn thấy chăm chỉ làm việc hay , điều này rất quan trọng. Cố lên. Thả lỏng."
"Cám ơn ." Đường Khả Hinh rất nghi ngờ, nhưng vẫn lòng cám ơn.
Tiêu Đồng nhìn cười cười, liền xoay người khỏi.
Trái tim Đường Khả Hinh giống như muốn nhảy ra ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, theo bản năng đưa bàn tay bé, gõ tiếng.
Bên trong có chút tiếng động.
đứng yên trong chốc lát, rốt cuộc lại đưa tay, gõ cái.
Đinh tiếng, cửa tự động mở ra.
Khả Hinh có chút kinh ngạc, cho rằng có người giúp việc tới mở cửa, nhưng cảm thấy bên trong rất yên tĩnh, đưa hai tay đẩy hai cánh cửa, nhất thời cảm thấy luồng gió mát đập vào mặt, mang đến khí nhàng khoan khoái, trợn to hai mắt nhìn ‘phòng tổng thống' xa hoa bày ra trước mắt, ghế sa lon đắt tiền, bức bình phong nước, đèn chùm pha lê to lớn, màn hình tinh thể lỏng cao ba mét phát tin tức các quốc gia thế giới, trước phòng khách là gian phòng thuỷ tinh hình cầu ở ngoài sân thượng của Khách sạn Á Châu, bên trong đặt chiếc Piano ba chân. . . . . .
mùi thơm Hoa Trà quanh quẩn.
tờ giấy hợp đồng trắng tinh hình vuông có lẽ bỏ , cho nên bốn góc vuông bị cắt thành bốn đường thẳng, cửa sổ sát đất mở ra gió lùa vào cuốn lên góc.
"Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Khả Hinh gọi .
Bốn phía vẫn yên tĩnh.
nhàng đạp mặt đá cẩm thạch màu đen sáng bóng, từng bước từng bước về phía giữa ghế sa lon, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy kiến trúc sư này nhất định là người rất phóng khoáng, lúc thiết kế gian phòng ‘phòng tổng thống' này mạnh dạn đưa vào suy nghĩ riêng của mình, mà cầu của khách sạn phải sang trọng bậc nhất, thậm chí thấy bên trái ghế sa lon đặt trụ thủy tinh hình tròn, bên trong có cá nhiệt đới màu lam, màu tím, màu bạc bơi lội. . . . . .
rất ngạc nhiên nhìn đàn cá nhiệt đới, tâm trạng tự chủ trở nên tốt hơn, mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ.
Trước bàn, mười mấy phần tài liệu mở ra lung tung, ngăn nắp, xốc xếch kinh khủng. . . . . .
Tại sao có người giúp việc?
Khả Hinh nhịn được khom người xuống, cẩn thận sắp xếp từng phần tài liệu ngay ngắn, bằng phẳng đặt ở cùng chỗ, lại cầm ly Hoa Trà nguội đưa lên mũi ngửi cái, cảm giác mùi thơm này giống như vẫn còn ở trong ly thủy tinh, mỉm cười để ly thủy tinh xuống, sau đó nhìn thấy tờ giấy trắng hình vuông vẫn cuốn lên góc, Khả Hinh chú ý tới chính giữa tờ giấy trắng có chấm tròn nho , hơi tò mò cầm tờ giấy hình vuông ở trong tay nhìn chút, cũng nhịn được mỉm cười, liền cuốn bốn góc giấy vào chấm tròn ở giữa, gấp thành hình chong chóng gió, mới cúi người đè xuống nắp hộp gỗ màu nâu bên cạnh hộp khăn giấy, lắc ra cây tăm, có chút ham chơi cầm cây tăm, luồn vào giữa chong chóng gió, cố định hình dáng của nó, sau đó cầm đầu cây tăm giơ về phía hướng gió, đón gió lớn. . . . . .
Chong chóng gió xoay xòe xòe giống như bánh xe.
Tâm trạng Đường Khả Hinh khỏi trở nên tốt hơn, từ đến lớn, thích nhất là chong chóng gió, bởi vì có trai đó là bánh xe hạnh phúc, thậm chí cười ra tiếng. . . . . .
"Chơi vui sao?" Có giọng cảm tính từ phía sau truyền đến.
"Chơi vui. . . . . ." Thậm chí Đường Khả Hinh còn giơ cao chong chóng gió, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ ngọt ngào đáp lời, sau đó đột nhiên nhìn thấy bóng nhàn nhạt trong bức tường thủy tinh phía đối diện mình nhìn mình, còn có ánh mắt nóng rực của bóng dáng màu trắng ở sau lưng nhìn mình, trái tim của nhảy loạn, chợt xoay người lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo T-Shirt tay ngắn màu trắng, quần thường màu trắng, nét mặt nghiêm túc lộ ra vẻ bí nhìn mình. . . . . .
"A!" Đường Khả Hinh lui ra sau bước, chong chóng gió trong tay chợt rớt xuống.
Ngón tay thon dài cầm chong chóng gió đó.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm chong chóng gió, rơi ra nhưng vẫn đón gió, nhàng chuyển động, nhìn chong chóng gió xoay có chút khó khăn, suy nghĩ bay đến nơi, cuối cùng, nở nụ cười trêu đùa nhìn về phía Khả Hinh.
Khả Hinh lập tức cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên cầm chong chóng gió, nhìn , từng bước từng bước tới. . . . . .
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, từng bước từng bước lui về phía sau, nhưng cảm thấy thân thể Trang Hạo Nhiên phát ra hơi thở đàn ông sau khi tắm nhào về phía mình, mặt của lập tức đỏ lên, chân thối lui đến bên cạnh ghế sa lon, đôi tay chống thành ghế phía sau lưng, tay bấu chặt vào ghế sa lon. . . . . .
Last edited by a moderator: 30/9/15