1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Quá bình thường

      Tô Thụy Kỳ nghe như thế, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốn đứng lên. . . . . .

      Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ, sắc mặt cứng rắn, hai mắt lộ ra kiên quyết : " đừng , tôi hy vọng xảy ra xung đột nào, để tôi !"

      Tô Thụy Kỳ rất ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khả Hinh nằm ở trong chăn, hai mắt nhắm chặt, hơi thở mong manh, trải qua biến cố như vậy cực độ mệt mỏi, hai mắt của đỏ bừng, im lặng lên tiếng ra khỏi phòng, sắc mặt bình tĩnh, tới trước cửa phòng khách, lạnh lùng mở cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi ngăn ở cạnh cửa, sắc bình tĩnh nhìn mình, Đông đứng ở bên cạnh, quan tâm : "Quản lý Lưu, Tổng Giám đốc đến thăm Khả Hinh. . . . . . ấy có khỏe ?"

      Tối nay sắc Nhã Tuệ rất lạnh lùng, chút nào coi trọng quan hệ cấp và cấp dưới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Khả Hinh có ở nhà. . . . . ."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ : " có ở nhà?"

      "Đúng vậy! có ở nhà!" Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt nguội lạnh .

      "Lưu Nhã Tuệ" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi .

      Trong lòng của Lưu Nhã Tuệ khỏi chua xót, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào : " ấy có ở nhà, biết ấy đâu, có lẽ chết rồi !"

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn ngăn ở cửa, lời hờn dỗi.

      Đông căng thẳng, lập tức với Nhã Tuệ: "Quản lý Lưu, cái gì? Tổng Giám đốc lo lắng cho Khả Hinh mới tới đây."

      Nhã Tuệ cười tiếng, hai mắt nổi lên hơi nước, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đau lòng : "Lo lắng? Nếu lo lắng, vậy tại sao hôm nay lúc ở thuyền ác tâm như vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Nhã Tuệ, im lặng lên tiếng.

      Nhã Tuệ thở mạnh hơi, lau nước mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào : "Tổng Giám đốc Tưởng, mười chín tuổi tôi tốt nghiệp đại học xong vào Khách sạn Á Châu, nhận được câu đầu tiên là: khách hàng là thượng đế! Câu thứ hai là: Khách sạn Á Châu là nhà của chúng ta! Nhưng tôi vào rất lâu, trải qua cạnh tranh gay gắt và kiểm tra liên tiếp, dần dần mới có tình cảm với nơi này, dần dần ở nơi này tìm được bạn bè. . . . . . Đến nay vẫn biết còn có bao nhiêu người có thể vì vị trí trong khách sạn này mà tranh giành đến bể đầu chảy máu. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn Nhã Tuệ.

      "Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ đột nhiên bật khóc, với Tưởng Thiên Lỗi: "Khả Hinh mới vào mấy ngày cũng vì đồng nghiệp, gánh chịu chút lỗi lầm, bởi vì câu của , ấy phải buông tay người bạn tri kỷ rất quý trọng trong đời. . . . . . biết tại sao ? Bởi vì khách sạn này!! ấy với tôi, cành hoa, cọng cỏ nơi này, thậm chí cái đĩa sáng bóng, cái ly trong suốt, đều có tình cảm sâu… là Tổng giám đốc khách sạn, nên hiểu những lời này so với bất cứ ai chứ? ấy nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ, làm bạn cùng hoa cỏ, mỗi buổi sáng chuyên cần lau đĩa cùng đồng nghiệp, buổi tối dụng tâm thu dọn ly tách với đồng nghiệp…Thế giới của ấy , tuy nhiên nhiều thứ có ý nghĩa!! ấy mệt mỏi quá rồi! Tại sao có thể đối với cố gắng sống tốt, ấy chết có gì đáng tiếc?”

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.

      Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên giường, nghe những lời này, chậm rãi cúi đầu nhìn Khả Hinh nằm ở giường ngủ say, hai mắt nhắm chặt, bàn tay bé nắm chặt góc chăn, ngủ cảm giác thiếu hụt an toàn, trong lòng của đau nhói, chậm rãi vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn lạnh lẽo của

      Đông nghe xong, hai mắt ửng hồng, cúi đầu lên tiếng!

      Nhã Tuệ càng trong lòng càng khổ sở, nhịn được rơi lệ :” ấy từng là thiên kim tiểu thư, ấy cũng từng được người giúp việc chăm sóc bảo vệ, nhưng chỉ mới mấy tuổi, ấy mất cha mẹ, trai cũng để ý đến ấy, còn tuổi dựa vào cá tính lạc quan của chính mình, dựa vào bất kì ai để sống cho đến bây giờ, biết ấy khó khăn đến cỡ nào ? Tôi làm bạn bè, nhìn ấy đường tới, tôi cũng chịu nổi, ấy lại cắn răng chịu đựng…. ấy chưa bao giờ ở trước mặt người lạ, than mình khổ, bởi vì ấy muốn người khác thương hại, càng muốn thương hại! ấy ở lại khách sạn chỉ vì nơi này!! có bất cứ lý do nào! Càng hy vọng viễn vông có được thứ gì! Hôm nay sỉ nhục ấy, vì người trong quá khứ mà chà đạp ấy! Nếu hôm nay chà đạp ấy như vậy, tại sao ban đầu mở ra cánh cửa? Trực tiếp đuổi ấy chịu tội này! biết đổ oan cho ấy giết người, đối với yếu ớt, chỉ cần chút ánh mặt trời là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào ? ra lúc đó ấy vẫn hy vọng được giúp đỡ, bởi vì là…Tổng giám đốc khách sạn Á Châu! ấy là nhân viên khách sạn Á Châu!! Chẳng lẽ nên bảo vệ ấy sao? làm như vậy xứng đáng là Tổng giám đốc khách sạn sao?”

      “Lưu nhã Tuệ!” Đông hơi nghiêm nghị nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút căng thẳng :” thể tôn trọng Tổng giám đốc!”

      “Chuyện ấy làm để cho tôi tôn trọng sao?” Nhã Tuệ tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi lớn tiếng :”Lúc tôi xông lên boong thuyền, trơ mắt nhìn người bạn thân của mình bị cảnh sát còng tay bước !! Khi đó, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ấy! có biết trong khoảnh khắc đó, tất cả dũng khí sống tiếp, tự tôn tất cả đều bị chà đạp còn mảnh!! ấy khóc lóc bước , lắc đầu , tôi có giết người, tôi có…nếu có chút tình người, trong khoảnh khắc đó, giữ lại chút lòng tin cho nhân viên tận tâm nỗ lực vì khách sạn này, có lẽ ấy cũng tuyệt vọng như vậy!! Vậy làm gì? Tổng giám đốc Tưởng! vì người phụ nữ mình , từ bỏ chúng tôi! Từ bỏ làm người đứng đầu khách sạn, từ bỏ tận tâm nỗ lực của chúng tôi!”

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.

      Tối Nay Nhã Tuệ hoàn toàn sụp đổ, tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi :”tất cả mọi chuyện làm với ấy hôm nay, cũng vì ấy là nhân viên khách sạn Á Châu!! Bao gồm cho phép ấy lui tới với người bạn tri kỷ, cũng vì ấy là nhân viên khách sạn Á Châu!! Cho nên, bắt đầu hôm nay, ấy phải! Tôi cũnng phải! Bây giờ tôi thay ấy từ chức! Tôi để cho ấy ở lại nơi đó chịu nhục!! !!”

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu nhã Tuệ.

      “Cảm ơn Á Châu bồi dưỡng chúng tôi!! Cám ơn vô tình của Tổng giám đốc Tưởng đánh thức chúng tôi! Thế giới này có rất nhiều đường , chúng tôi quyết định thay đổi đường !! Cho dù đường ăn xin cũng tuyệt đối đến cửa chính khách sạn Á Châu! Tuyệt đối để sỉ nhục!! Hôm nay mời về!! Chỗ ở của chúng tôi chứa nổi người có thân phận tôn quý như !”

      Nhã Tuệ xong, khẽ cặn chặt răng, chợt đóng sầm cửa phòng…ầm!!

      Đông khiếp sợ đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, có chút hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở bên cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lên tiếng.

      “Tổng giám đốc…” Đông căng thẳng :” đừng trách Nhã Tuệ, hôm nay ấy có chút kích động…đều là vô tâm……”

      Tưởng Thiên Lỗi hơi giơ tay, vẫn nhìn chặt cánh cửa kia, suy nghĩ chút lại đưa tay nhè đè xuống chuông cửa.

      Nhã Tuệ dán người ở cửa phòng, đôi tay che miệng chặt, để mình đau lòng khóc thành tiếng, chỉ khổ sở nức nở, để mặc cho nước mắt lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi chờ lúc, lại đưa tay đè xuống chuông cửa.

      Nhã Tuệ mạnh mẽ lau nước mắt, cắn chặt răng mở cửa!!

      Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên giường, nhìn má trái của Khả Hinh được mái tóc đen nhánh che kín, chậm rãi vươn tay, vén mái tóc này, nhìn thấy vết sẹo màu hồng lồi lõm bằng phẳng, giống như thuộc về khuôn mặt nhắn trắng nõn của Khả Hinh, phủ dưới mí mắt, xoay người cái, má phải xinh đẹp hoàn hảo so với má trái bị phá hủy, tim của khỏi đau nhói, duỗi ngón tay, nhàng chạm vào vết sẹo này, sâu kín :”Rốt cuộc….là ai độc ác phá hủy khuôn mặt của em như vậy? Hay vì chuyện gì mà phá hủy gương mặt của em?”

      Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên mấy lần, cuối cùng chậm rãi ngừng lại.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ đứng ở cửa bên nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, suy nghĩ 1 chút, liền xoay người xuống lầu.

      Đông cũng vội vàng theo xuống lầu…

      Lối cầu thang u ám.

      Lúc Tưởng Thiên Lỗi xuống cầu thang hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bóng đèn đỉnh đầu có thể chạm đến, lên tiếng vươn tay nhàng xoay cái.

      luồng sáng màu vàng phát ra nơi cầu thang.

      “Ồ? Dễ dàng sáng như vậy, tại sao lâu nay nó sáng?” Đông tò mò .

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt :”Đó là bởi vì nó quá bình thường…”

      Đông nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Nội dung thỏa thuận (chưa beta)

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, nhàn nhạt ra cửa chính cầu thang, tới chiếc Rolls-Royce. . . . . .

      Đông cũng ngồi vào xe, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở : "Tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tử Hiền tiểu thư vẫn im lặng, cũng bệnh viện thăm Như Mạt tiểu thư, biết. . . . . . Có thể. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, : "Về khách sạn"

      Biển rộng Mênh mông, sôi trào mãnh liệt.

      ‘Phòng tổng thống'.

      Trong gian u ám, tràn vào từng luồng gió biển, thậm chí quét qua tiếng gió.

      Cửa hơi mở ra, trụ đèn chiếu vào!

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cạnh cửa phòng Tổng Giám đốc, nghi ngờ nhìn bóng tối, biết luôn thích bóng tối, mặc kệ đâu, đều mở sáng rực, mình vào phòng khách, cởi xuống cúc áo âu phục, gọi : "Tử Hiền. . . . . ."

      tờ giấy thỏa thuận từ cầu thang xoắn ốc, nhàng rơi xuống, rơi tới bên chân của Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, xuyên qua ánh sáng màu xanh lam trong phòng khách, ngưng mắt nhìn tờ giấy thỏa thuận này, im lặng lên tiếng.

      Tử Hiền mặc váy dây màu xanh dương thanh nhã, mái tóc xoăn hấp dẫn, móng tay sơn màu xanh sáng bóng, đỡ tay vịn cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước xuống. . . . . .

      Bàn tay nhàng trượt lên thanh sắt bóng loáng, giống như vuốt ve bả vai cường tráng của người đàn ông.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng váy kéo lê, liền ngẩng đầu lên nhìn Tử Hiền im lặng xuống, tao nhã xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình, mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại hơi lạnh lùng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt .

      Xuyên qua ánh sáng màu xanh nhạt, Tử Hiền nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt thâm thúy chứa chuyện xưa, sống mũi cao thẳng, rất hấp dẫn, lúc cười, khóe miệng khẽ cong, vô cùng hấp dẫn, lưu luyến nhìn mặt của , nhìn lâu lâu, rốt cuộc tao nhã đưa ra ngón tay ngọc thon dài tới trước người của , cúi đầu khẽ mở cúc áo âu phục cho , cởi ra cúc thứ nhất. . . . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, nhìn ngón thon dài của cởi đến cúc áo thứ hai, lại ngẩng đầu nhìn .

      Tử Hiền im lặng lên tiếng, cởi đến cúc áo cuối cùng, sau đó rất tao nhã thâm tình cởi ra âu phục cho , nhìn vóc dáng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đẹp trai và hiền hoà, ném âu phục sang bên.

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày nhìn .

      Tử Hiền khẽ cười, đưa hai tay ra, ôm cổ của , dán gần thân thể của , hơi ngẩng đầu nhìn , quyến rũ : "Nhảy với em bản."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, hai mắt quyến rũ động lòng người, lộ ra chút đỏ thắm, im lặng lên tiếng đưa hai tay ra, kéo hông của , theo tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, bước lên phía trước, Tử Hiền mềm mại lui về phía sau bước, hết sức hết sức lưu luyến và trầm mê nhìn . . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ nhìn , bước lên trước bước . . . . . .

      Hai người cứ theo nhịp điệu lãng mạn của tiếng sóng biển mà khiêu vũ.

      "Em làm sao vậy?" Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhìn , hiểu hỏi.

      Tử Hiền sâu kín nhìn , lặng lẽ lâu, nhàng : " còn nhớ năm năm trước, lúc chúng ta . . . . . mới vừa gặp nhau ở Pháp ?"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt suy nghĩ chút, liền im lặng gật đầu.

      Tử Hiền hơi lộ ra dịu dàng, có chút tin nhìn cười : ". . . . . . nhớ sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn Tử Hiền.

      Tử Hiền mỉm cười, đột nhiên đưa mặt gần sát bả vai Tưởng Thiên Lỗi, nhắm mắt lại, nhớ lại nhiều năm trước, có đêm mưa trong quán rượu tại quốc, vang lên khúc nhạc “Prettyboy”, mình mặc váy cúp ngực màu đen, áo khoác lông màu trắng, ngón tay kẹp điếu xì gà , cùng với người bạn thân quốc tham gia xong buổi lễ tốt nghiệp, rồi đến quán bar tham gia party, vừa vào quán bar nhìn thấy đám bạn Pháp ngồi ở góc bàn nhìn về phía trước, hai mắt lấp lánh, thầm to .

      "Sói đói!" Tử Hiền khinh bỉ nhìn họ cái, sau đó giao lông thú cho nhân viên phục vụ, cầm điếu thuốc, phong tình tới, dùng tiếng pháp lịch hỏi: "Qu 'est-cequetufais?’ (các người làm gì?)

      "Un-bel-homme!! ! ! (phía trước có trai đẹp!) Trả lời là người bạn Pháp thân nhất của mình sống ở lâu đài lãng mạn, duyệt vô số đàn ông, thường chơi trò thoát y ở par¬ty, biết tiếng , Pháp, Nhật, Trung.

      " sao?" Tử Hiền ngồi xuống chung bàn, dùng tiếng trung hỏi người bạn thân ngồi ở bên cạnh, nhìn theo hướng những kia, hít hơi khói, quyến rũ phun ra bên ngoài, nghiêng mặt nhìn về phía trước, thấy ở góc bàn có mấy người đàn ông Pháp lịch tao nhã cùng với ba người đàn ông Phương Đông, người đàn ông trong đó, có ánh mắt thâm thúy u buồn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuyệt đẹp giống như điêu khắc, môi mỏng mím chặt lộ ra chút lạnh lùng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tao nhã ngồi ở cạnh ghế sa lon đỏ, tay nâng ly Whisky màu hổ phách, cổ áo mở ra hai cúc, áo sơ mi bỏ vào quần bị kéo ra góc , cảm thấy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông này lộ ra áp bức lao thẳng tới....

      Cho dù bên cạnh có bao nhiêu thân sĩ Pháp tao nhã, đẹp trai cũng thể che giấu khí thế mạnh mẽ của .

      Ánh mắt của Tử Hiền sáng lên.

      Xung quang, bạn học nữ người Pháp sôi nổi bàn tán về người đàn ông Phương Đông, là quá xuất sắc, quá mê người, thậm chí bọn họ đều ảo tưởng lên giường với .

      Người bạn thân Hách Lệ lại gần Tử Hiền, dùng tiêu tiếng trung chuẩn : “ ấy là người Trung Quốc, hay người Nhật Bản, hay người Hàn Quốc?”

      Tử Hiền im lặng lên tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, chút nào chú ý đến đề tài của bạn mà đặt ly rượu ở trước bàn đen, khẽ xoay cái ly, quan sát viên đá trong ly, vóc dáng này quá mê người rồi, khỏi mỉm cười, hai mắt phát ra ý khiêu chiến, : “ Hỏi chút chẳng phải biết sao?”

      bạn người Pháp ở bên cạnh thoáng bình tĩnh nhìn Tử Hiền, nổi tiếng phách lối, ngang ngược nhưng hết sức hấp dẫn tỏng trường học, từng có đoạn tình với thầy giáo, làm toàn trường khiếp sợ, sau đó biết bởi vì chuyện gì mà chia tay, ông thấy giáo kia du lịch đến nay muốn trở về, mà đàn ông toàn trường đều muốn theo đuổi nhưng tầm mắt của cực cao, ngoại trừ đoạn tình với thầy giáo, gần như đều lại mình!

      muốn hỏi sao? Nếu tối nay bắt lấy được ấy, tôi cá là túi xách Chanel!” Người bạn thân mỉm cười .

      Sắc mặt của Tử Hiền tự tin mỉm cười tiếng, lập tức nâng ly “ Red lady” tao nhã đứng lên, về phía nam sinh sôi nổi thảo luận ở đầu kia quán bar, thẳng tới trước mặt đàn ông Phương Đông, nhìn người khác gọi : “ Hi....”

      khí ngừng lại.

      Tất cả ngôi nam sĩ đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tử Hiền.

      “ La hine ( Trung Quốc) coree-dusud? ( Hàn Quốc) le-japon? ( Nhật Bản)” Tử Hiền chậm rãi mở miệng, liếc mắt nhìn đàn ông trước mặt, quyến rũ hỏi.

      Nam sĩ ngồi đều hết sức hứng thú nhìn về phía .

      Rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, mở miệng: “ Người Trung Quốc....”

      “ Hắc...!” Tử Hiền vui vẻ : “ Tôi biết ngay, cùng nước với tôi!”

      nhìn vẫn lên tiếng.

      Tử Hiền cầm Red lady, nhìn về phía tất cả nam sĩ bên cạnh nháy mắt ra hiệu.

      Tất cả các thân sĩ nhìn thấy đều hết sức nhiệt tình đứng lên, mỉm cười tới trước bàn của các Pháp xinh dep ở sau lưng, Tử Hiền nhân cơ hội ngồi ở đối diện với của , nhìn người đàn ông này vẫn nhìn ly rượu màu hổ phách, hai mắt thoáng qua chút thâm trầm, mỉm cười : “ Chơi trò chơi, như thế nào?”

      lạnh lùng hỏi: “ Trò chơi gì?”

      Tử Hiền bưng qua cái đĩa thủy tinh, đem Whisky, rượu dỏ, rượu trắng ở bàn, tất cả đều rót vào trong đĩa thủy tinh, sau đó đặt cái ly ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, : “ Nếu có thể úp ngược cái ly đặt vào trong đĩa rượu, sau đó làm cho nó đầy nước, tôi nhảy với bản, hôn cái, làm người phụ nữ của !”

      Cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt hấp dẫn lộ ra mê người nhìn về phía , trái tim Tử Hiền đập thình thịch nhưng vẫn hơi mỉm cười nhìn ....

      lạnh lùng cầm cái ly , lật ngược nó lại, chụp xuống chiếc đèn thủy tinh trước bàn, ngưng lại lúc, để cho hơi nóng tăng lên trong ly....

      Tử Hiền ngưng mặt, nhìn về phía cái ly úp chiếc đèn thủy tinh , hít hơi thuốc, hơi mỉm cười nhìn .

      nhàn nhạt lộn ngược cái ly đặt ở trong khay rượu, dừng lúc, rượu từ từ dâng lên trong ly, cho đến khi đầy ly, ngẩng đầu lên, nhìn .

      Tử Hiền nhịn được nở nụ cười, rất mập mờ nhìn về phía .

      Nhưng lại nhàn nhạt cúi đầu uống hớp Whisky.

      có hứng thú với tôi sao” Tử Hiền nhìn rất có hứng thú, trực tiếp hỏi.

      có hứng thú!”

      “ Vậy tại sao chơi trò chơi này?”

      “ Muốn khỏi.”

      “ Nhưng bắt đầu chơi trò này!” Tử Hiền lại nhìn về phía , hai tròng mắt lộ ra ngọn lửa đam mê rất kiên quyết.

      Cuối cùng ngẩng đầu nhìn .
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      heo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159: Cởi phân nửa

      Tử Hiền mỉm cười nhìn về phía : "Cho nên muốn chơi cũng được! Bây giờ có thể chưa bắt đầu, tương lai bắt đầu, tôi chờ . . . . . . Lập thỏa thuận làm chứng!"

      đột nhiên từ trong túi xách màu đen của mình, lấy ra cây bút lông ngỗng, gõ ngón tay, gọi nhân viên phục vụ, lấy ra hai tờ giấy trắng, ở trước mặt , viết hai tờ thỏa thuận, tờ cho , tờ cho mình, vừa viết tờ giấy thỏa thuận, nở nụ cười sáng lấp lánh, vừa nhìn người đàn ông đối diện, : "Cầm tờ thỏa thuận này, tương lai mặc kệ lúc nào tới tìm tôi, tôi cũng theo . . . . . . Cho dù bên cạnh có người con , tôi cũng theo đến cùng! Tuyệt đối đổi ý!"

      vẫn nhàn nhạt nhìn .

      mỉm cười bỏ tờ thỏa thuẩn vào túi xách của mình, cầm tờ thỏa thuận của bỏ vào trong cổ áo áo sơ mi của , : "Làm thân sĩ Trung Quốc, hãy cùng Trung Quốc tôi đây, ra khỏi quán bar này, cho tôi . . . . . chút mặt mũi! Bởi vì tôi và bạn bè đánh cuộc túi xách Chanel sản xuất nữa! Tôi muốn lâu rồi!"

      yên lặng nhìn lâu, nhưng vẫn còn lạnh lùng đứng dậy.

      Tử Hiền cười đắc ý đứng lên, tới trước mặt của , đưa tay nhét vào trong khuỷu tay của , hôn mặt !

      hơi cúi thấp mặt, nhìn .

      "Mondieu. . . . . ." Đầu kia các Pháp đều khiếp sợ kêu lên.

      Tử Hiền rảnh để ý đến những người đó mà là tựa vào bên cạnh , ra khỏi quán bar, vừa vừa rất kiêu ngạo nhìn đồng bạn sau lưng, ngừng hôn gió.

      Tử Hiền nhớ tới chuyện nhiều năm trước, đột nhiên cười khẽ tiếng, ôm chặt cổ của Tưởng Thiên Lỗi, mặt dính vào bờ vai của , có chút nước mắt run rẩy. . . . . .

      "Tại sao năm đó muốn viết giấy thỏa thuận?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.

      "Bởi vì khi đó em cũng biết chính là chồng chưa cưới mà cha em chỉ định. . . . . . Em biết thích em . . . . . Em chỉ có thể dùng cách đó giữ lại. . . . . ." Tử Hiền lại dán vào Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên cái, đẩy ra thân thể của , dừng lại động tác nhìn .

      Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng cười : "Thế nào? Điều bí mật này cất giấu trong lòng em năm năm rồi. Tối nay cho biết, thể được sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn chăm chú nhìn .

      Đôi tay của Tử Hiền ôm cổ của , rất lưu luyến nhìn khuôn mặt mê người của , sâu kín : " biết trước kia rất hấp dẫn, rất đẹp trai. . . . . . Giơ tay, nhấc chân đều rất tao nhã, mặc dù lúc đó, Như Mạt vừa kết hôn, trái tim của trĩu nặng."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên.

      "Cha em với em muốn tìm cho em người chồng hứa hôn, em bán tất cả đồ trang sức, chuẩn bị du lịch vòng quanh thế giới, dựa vào năng lực của mình mà kiếm sống, cũng chấp nhận sắp xếp như thế." Tử Hiền bước đôi chân, cùng nhàng khiêu vũ, sâu kín tiếp: "Nhưng trong khoảnh khắc em nhìn thấy , trái tim của em đập mạnh, cho đến khi lại gặp ở trong quán bar, em biết, cuộc đời của em bị vây hãm vào trong thế giới của . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nắm eo của , nhìn người vợ chưa cưới phách lối, kiêu ngạo chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ tâm , tối nay lại xúc động như thế, vẫn trầm mặc, càng suy tư nhìn đôi mắt quyến rũ động lòng người trong bóng tối. . . . . .

      Hai mắt của Tử Hiền lộ ra chút đỏ thắm, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Em có quá hèn mọn ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , dịu dàng : "Đừng mình hèn mọn."

      "Nhưng hôm nay lúc mắng Khả Hinh chết có gì đáng tiếc, em cảm giác mình hèn mọn" Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi lòng : "Giống như trong thế giới của , tất cả phụ nữ chúng tôi cũng nên chết , chỉ có ấy xứng đáng còn sống."

      "Tử Hiền." Tưởng Thiên Lỗi gọi .

      Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cúi xuống, mặt tựa vào trước lồng ngực của , cố nén nổi lòng chua xót : "Đều là lỗi của em, em nghĩ tới, người, quá sâu sắc, quá cố chấp. . . . . . ràng chạm vào ấy, vẫn muốn đến gần ấy. . . . . . Vì ấy thay đổi hai trái tim, vì ấy dốc hết suy nghĩ, vì ấy bỏ ra tất cả tình trong cuộc đời , để lại cho em vĩnh viễn chỉ là bóng lưng lạnh lùng. . . . . . Thậm chí quen biết nhiều năm, vẫn hôn em lần nào . . . . ."

      Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, ôm khẽ , hai mắt xốc xếch chợt lóe.

      "Em nên vui mừng vì tình cảm của hay đau lòng vì tình cảm của ?" Tử Hiền đau lòng : "Tối nay em nhìn thấy , em lo lắng cho , giống như giây kế tiếp, nhảy xuống biển theo ấy! Em hiểu, người như , tại sao để cho tình phát triển như vậy? Mỗi tối về, ấy nằm ở bên cạnh người đàn ông khác, làm sao chịu được? ?"

      "Tử Hiền" Tưởng Thiên Lỗi lại bất đắc dĩ nhìn .

      Thoáng chốc Tử Hiền có chút tỉnh táo ngẩng đầu nhìn , hỏi: "Giữa các người. . . . . . Có phải còn có chuyện mà em biết hay ! ! Đúng ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , chậm rãi buông tay ra.

      Tử Hiền lại nhón chân lên, ôm chặt cổ của , đau lòng : "Em hỏi nữa! Vì tối nay trở về! Em hỏi nữa! Dựa vào quan hệ lâu nay của chúng ta, các người cũng có cử chỉ quá mức! Em hỏi nữa!"

      Tưởng Thiên Lỗi ôm khẽ thân thể của , có chút bất đắc dĩ cười : "Em tin tưởng như vậy sao?"

      Tử Hiền lập tức buông Tưởng Thiên Lỗi, nhìn nghẹn ngào : "Em tin tưởng ! Bởi vì gạt em, mặc dù em, mặc dù thương em, mặc dù . . . . . . đặt em ở trong lòng, nhưng . . . . . . Chưa bao giờ gạt em, em biết các người có xảy ra quan hệ! Em tin các người có xảy ra quan hệ! Cho nên em mới thương người chồng chưa cưới của em. . . . . . nhẫn nại nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn , hai mắt lộ ra chút dịu dàng nhìn .

      "Tất cả mọi người hiểu , nhưng em hiểu! ! tuyệt vọng và gào khóc, hận thể giết chết kẻ khác, cũng hận thể giết chết chính mình! Em hiểu! !" Tử Hiền bật khóc: "Em rất đau lòng, rất đau lòng cho . . . . . . Tại sao em? Nếu em, em quý trọng , em để cho mỗi tối mình cầm rượu đỏ, nhìn bầu trời đêm tịnh mịch, đơn như vậy, em cũng để cho đơn, em cũng tuyệt đối bất kỳ người đàn ông nào! ! Tuyệt đối ! ! Em rất hận Như Mạt! Rất hận ! ! Tại sao nhìn thẳng vào em? Tại sao lúc đó tình nguyện nhảy xuống theo ấy, cũng cần em? Em người vợ rất tốt rất tốt! Nếu hài lòng chỗ nào với em, em thay đổi, em nhất định thay đổi! Em rất thích ! ! Rất rất . . . . . ." .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng ôm Tử Hiền, nghe tựa vào trong ngực của mình, thất thanh khóc rống, chỉ ôm , chuyện.

      Tử Hiền vẫn khổ sở thất thanh khóc rống: "Em hận tình của các người, hận muốn chết ! Người khác vào được, các người muốn ra ngoài! Tình nguyện chết ở bên trong, cũng muốn ra ngoài! Em chấp nhận từng là người đàn ông ăn chơi hàng đêm, cũng muốn như vậy, chỉ mở trái tim mình với người phụ nữ! ! Em phải chờ đến bao lâu? Rốt cuộc em phải chờ đến bao lâu?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đôi tay khẽ xoa bả vai nhắn của , sâu kín : "Em biết tại sao vẫn động vào em ?"

      "Em biết !" Tử Hiền cắn răng : " chờ em hối hận, chờ em tự mình khỏi! muốn cho em cơ hội lựa chọn! vẫn luôn phát ra tin tức này! ! Nhưng em muốn! Em chết cũng muốn!"

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Tử Hiền.

      Tử Hiền cũng vội ngẩng đầu lên, ôm cổ của , dán vào thân thể của , vội vàng khóc : " biết rất đẹp trai ? Lúc nào cũng rất hấp dẫn, lúc họp, tiếp nhận phỏng vấn, bắt tay với người khác, thậm chí lúc chuyện với nhân viên bình thường cũng rất đẹp trai! Cho dù cả trái tim đều cho ấy! ! Nhưng em vẫn cảm thấy rất đẹp trai, rất đẹp trai!"

      Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn Tử Hiền.

      Tử Hiền kiên quyết nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Bắt đầu từ hôm nay! ! Em bỏ mặc cho tình của em muốn ra sao ra nữa! Em là người thứ ba lui ra khỏi trò chơi này! Em là vợ chưa cưới của , vợ tương lai! ! Em muốn vị trí của em! ! Em muốn . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nặng nề nhìn !

      Tử Hiền lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn khuôn mặt của rất gần, tha thiết : " khát vọng hạnh phúc sao? khát vọng sao? Em cũng tin khát vọng! Em cũng tin cần vui vẻ! ! Em muốn ! ! Tưởng Thiên Lỗi, em muốn ! !"

      xong, đột nhiên nhón chân lên, hôn lên môi của !

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, môi mím chặt, nắm hông của , theo bản năng muốn đẩy ra.

      Tử Hiền chưa từ bỏ ý định, cứng rắn hôn lên môi của , nước mắt từng viên lăn xuống, thấm ướt khuôn mặt của , cũng thấm ướt khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi nhíu mày, đôi tay để xuống hông của , mười ngón tay chậm rãi buộc chặt, đột nhiên khẽ đẩy cả người ra. . . . . .

      Tử Hiền loạng choạng hơi gấp rút, mờ mịt, thất vọng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : "Ngủ , hôm nay khuya lắm rồi."

      Tử Hiền tức giận nhìn : "Em ngủ! Cho dù muốn ngủ, em cũng muốn ngủ chung với ! Em muốn ngủ cùng ! Chúng ta là vợ chồng chưa cưới! phải ngủ cùng nhau!"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : "Có thể ngủ chung nhưng lúc nửa đêm đừng cởi hết mình."

      Tử Hiền nhịn cười, lắc đầu : " !"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn , cười khẽ tiếng.

      "Em tin tưởng cuối cùng có ngày, hôn môi với em giường!" Tử Hiền lại kiên quyết, mang theo chút dí dỏm .

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ cúi đầu mỉm cười.

      Tử Hiền dường như cảm thấy có chút dịu dàng, liền thừa dịp mềm mỏng : "Ôm em "

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn cái, biết hôm nay chịu uất ức, liền tiến lên bước, bồng lên, Tử Hiền vui vẻ vươn tay ôm cổ của , thừa dịp đề phòng, đột nhiên hôn mạnh lên môi !

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi xuống nhìn !

      "Nếu em quên được tình của , chính là người chồng chưa cưới hoàn hảo nhất của em!" Tử Hiền tùy hứng hết những lời này, lại nghiêng người tới trước, hôn mạnh môi ! !

      "Được rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cười, ôm ngang Tử Hiền từng bước từng bước lên cầu thang xoắn ốc. . . . . .

      Tử Hiền vẫn rất mê luyến nhìn khuôn mặt đẹp trai của , đột nhiên cúi đầu, mặt chôn vào cổ của , lặng lẽ : " bằng. . . . . . Em cởi nửa cái. . . . . ."

      " được"

      "Cởi quần áo ngủ, mặc đồ lót ngủ!"

      " được"

      "Ghét!" Tử Hiền tức giận!

      Tưởng Thiên Lỗi để ý tới , chỉ mỉm cười ôm , tới phòng ngủ của mình. . . . . .

      "Vậy tối nay ôm em ngủ. . . . . ." Tử Hiền lại làm nũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : "Phải ôm chặt! Hả? Phải chặt! Em muốn tựa vào cánh tay của ngủ!"

      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp: "Ừ."

      Hai mắt Tử Hiền sáng lên nhìn , đột nhiên cười : " biết ? có tiến bộ. . . . . . Bởi vì ôm em về phía phòng của , phải trở về phòng của em . . . . . đối với em, có tiến bộ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, cúi đầu nhìn cái.

      Tử Hiền cũng mỉm cười nhìn cái, tức giận : "Ôm ! vào này!"

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cái, mới ôm vào phòng ngủ của mình, Tử Hiền thuận thế đóng cửa phòng lại, tránh cho ngày mai những người giúp việc khốn kiếp biết tối nay mình ngủ chung với mà quấy rầy hai người. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ôm qua phòng khách, tới phòng ngủ thủy tinh, Tử Hiền liền thừa dịp nhàng trợt áo bả vai của mình. . . . . . liếc trộm cái.

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cúi đầu nhìn . . . . . .

      dường như có chút nhàm chán kéo áo lên. . . . . .

      mỉm cười, ôm người đặt lên giường, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn khuôn mặt say lòng người của , lên tiếng, kéo chăn đắp người của , phủ kín đến ngực , liền xoay người, để cho đầu gối ở cánh tay kiên cố của mình, nằm nghiêng ở bên cạnh , mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Tử Hiền cũng nghiêng mặt nhìn , đôi tay nhịn được ôm hông của , cũng nhắm mắt lại.
      Last edited: 23/5/15
      heo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: Ngủ chung (chưa beta)

      Sáng sớm.

      Bầu trời xanh lam, mấy con hải âu bay qua, phát ra tiếng kêu vui vẻ, sóng biển màu nâu xô vào bờ cát vàng.

      Tia nắng mặt trời giống như màn lụa mỏng chiếu rọi giường nệm màu tím ‘phòng tổng thống'.

      Tử Hiền nằm ở giường nệm, mặt dán gối đầu mềm mại, lông mi nhàng rũ xuống, yên tĩnh ngủ ngon.

      loạt tiếng thay đồ nhanh chóng truyền đến.

      Ở trong mông lung, Tử Hiền chậm rãi mở mắt, lim dim, xuyên qua ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn thấy bóng dáng to lớn cao ngạo mặc quần tây dài đen, nửa người rắn chắc, cầm cái áo sơ mi trắng, quay lưng về phía mình mặc vào, trận gió quét qua, cũng rất hấp dẫn, thậm chí mang theo chút mập mờ, cười có chút thỏa mãn, mở mắt mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, đối mặt với kính toàn thân trước giường xa, tay cài cúc áo sơ mi. . . . . .

      dịu dàng khẽ mỉm cười nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi vừa cúi đầu, tay cài cúc áo sơ mi, vừa nghiêng mặt nhìn cái, trầm giọng : "Tỉnh sớm vậy? Tối hôm qua giày vò đến quá nửa đêm mới chịu ngoan ngoãn ngủ. . . . . . ngủ đủ giấc, lại mắt bị quầng thâm. . . . . ." .

      Tử Hiền nhịn được nở nụ cười, hơi chuyển động thân thể có chút mệt mỏi, vén mái tóc xoăn trán, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, cầm hộp thuốc lá pháp đặt ở bên cạnh mép giường, từ bên trong lấy ra điếu thuốc xì gà dài, ngậm trong miệng, bật cái bật lửa bạch kim, đốt thuốc, hít hơi, mới phun ra, nhìn bóng dáng có chút bận rộn, thanh có chút khàn khàn : "Tại sao ngủ thêm chút nữa?"

      "Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải xử lý đống vấn đề" Tưởng Thiên Lỗi cài xong cúc áo sơ mi, mới vừa nhìn về phía bộ dáng Tử Hiền, tựa vào trước giường, tỉ mỉ hút thuốc lá, nhớ tới lời đêm liền chậm rãi tiến lên, ngồi ở bên giường, hơi nghiêng người nhìn về phía .

      Ngón tay của Tử Hiền kẹp điếu thuốc dài, có chút quyến rũ nhìn , mỉm cười nâng cái thon dài, đặt xuống ở đùi , : "Tối hôm qua ngủ chung với , biết có phải nửa đêm đè ép em hay , phát chân có chút tê nha, xoa bóp cho em ?"

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn , vừa đưa tay đặt ở đầu gối , dùng sức đàn ông bóp mạnh cái!

      "A!" Tử Hiền đau đến kêu tiếng, dùng cái chân khác, đạp xuống hông của , tức giận : "Muốn mưu hại vợ, cưới vợ hả!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền cười như cười vươn tay gõ mạnh lên trán của , muốn để ý đến nữa, chợt đứng lên. . . . . .

      Tử Hiền lại từ phía sau lưng ôm hông của , mặt dính vào phía sau lưng của , dịu dàng cười : "Ở bên cạnh em lúc nữa. . . . . . Có được ?"

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên giường, cảm thấy vợ chưa cưới ôm chặt mình, suy nghĩ trong chốc lát, mới đưa hai tay ra đặt ở hai tay , : " có thời gian. . . . . . Hôm nay làm rất nhiều việc."

      "Tối nay ăn bữa cơm với em. . . . . ." Tử Hiền len lén tấn công.

      " phải em thích ăn tối với em sao, buồn chán?" Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt hỏi.

      Tử Hiền bướng bỉnh cười : "Buồn chán cũng phải tiếp nhận tình ! Ai bảo là chồng tương lai của em?"

      Đối với những lời này Tưởng Thiên Lỗi từ chối cho ý kiến, chỉ kéo mở đôi bàn tay bé của , chậm rãi : "Được rồi, phải làm."

      Tử Hiền chỉ đành phải buông lỏng đôi tay, cầm thuốc lá, hít hơi mới ngồi trở lại giường, nhìn về phía khuôn mặt có chút vô tình nói: “Đúng rồi, Đường Khả Hinh bị bắt ở cục cảnh sát được thả ra chưa?”

      “Ừ.” mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ vẻ gì, cầm âu phục mặc vào, hỏi: ‘Tại sao em cảm thấy hứng thú với ấy như vậy?”

      “Dù nói thế nào, ấy cũng là người Ricky quan tâm, tự nhiên chính là bạn bè của em. Có thể biết, mặc dù mặt ngoài Ricky rất dễ nói chuyện, nhưng cũng là người kiêu ngạo, có tư cách có tu dưỡng, hơn nữa bởi vì gia ̀nh nghiêm khắc, sẽ dễ dàng gây ra tin tức lôi thôi, vẫn là motjt người đàn ông có đạo đức tốt…”

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày, nhìn về phía Tử Hiền, ánh mắt thoáng qua trêu cợt và nghi ngờ…

      Tử Hiền nhịn cười, nhìn về phía chồng chưa cưới nói: “Là thật! ấy là một người đàn ông rất tốt, hơn nữa sẽ tùy tiện quan tâm người nào… Hay thích người nào. Trừ một đoạn tình cảm kia ra, rất nhiều năm rồi, em mới nhìn thấy ấy đau lòng cho Đường Khả Hinh… Có thể thấy được ở trong lòng của ấy, Đường Khả Hinh có vị trí rất quan trọng.”

      Tưởng Thiên Lỗi vừa cài cúc áo âu phục, vừa nhìn vè phía nói: “Theo như em nói, ấy thích Đường Khả Hinh sao?”

      Tử Hiền suy nghĩ một chút, liền bật cười nói: “Vậy cũng đến nỗi. Lấy đoạn tình cảm quá sâu trước kia, em nhìn ra Đường Khả Hinh có khả năng này, có thể cũng chỉ là hồng nhan tri kỷ thôi… Nhưng chuyện như vậy, cũng rất khó nói, giống như Như Mạt, rất điên cuồng, em cũng thể hiểu nổi…”

      Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn về phía .

      Tử Hiền rũ mắt hắng giọng một cái, dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy vào trong tủ áo, cầm lấy một chai nước hoa hoàng thất quốc, dùng ta mở nắp, ngửi một cái, hài lòng ra ngoài, tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, ở ̉ nhẹ nhàng phun xuống, nghiêng người tới trước, ngửi Tưởng Thiên Lỗi một cái, hơi thở đàn ông mới vừa tắm rửa và mùi nước hoa kết hợp với nhau hết sức mê hoặc chết người, động lòng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, xoay người vừa muốn khỏi…

      “Hôn một chút!” Tử Hiền đột nhiên tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, mới vừa muốn nhón chân lên muốn hôn , Tưởng Thiên Lỗi lập tức cau mày đả ra nói: “ thích mùi thuốc lá của em.”

      Tử Hiền tức giận nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi để ý đến , mà xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      Tử Hiền nhìn theo bóng lưng của , đảo mắt một cái, cầm điếu thuốc xì gà bên mép giường, ngửi một cái, mới cau mày nói: “ biết! Rất dễ chịu mà! Tại sao thích vậy?”

      suy nghĩ một chút, ngay lập tức ngã xuống giường, cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại của Tô Thụy Kỳ, đã nghe tiếng chuông đổ, có chút căng thẳng chờ đợi, bởi vì đây là lần đầu tiên Tưởng Thiên Lỗi bày tỏ cảm xúc thích mình.

      Điện thoại tiếp thông, truyền đến thanh rất cảm tính và có chút ngái ngủ của Tô Thụy Kỳ… “Alô…”

      “Ricky!” Tử Hiền nắm điện thoại, thật căng thẳng xoay người, nhìn về phía hoa văn trần nhà màu trắng ở trước mặt, nói: “ nói xem… Đàn ông thích phụ nữ hút thuốc lá à?”

      Đầu điện thoại bên kia truyền đến một loạt tiếng động…

      “Này! ! Tỉnh lại một chút cho tôi! Tôi rất nghiêm túc hỏi đấy!” Tử Hiền tức giận nắm điện thoại nói.

      Đầu điện thoại bên kia truyền đến từng đợt thở dốc nặng nề, yên lặng một lúc, thanh khàn khàn nói: “Thân ái… là một nhà thiết kế quốc tế, đến nỗi hỏi chuyện ngu ngốc này chứ? Bạn nữ bên cạnh hút thuốc lá cũng rất nhiều, có chuyện đàn ông tuyệt đối ghét phụ nữ hút thuốc lá…”

      “Nhưng Thiên Lỗi vừa mới nói, thích mùi thuốc lá của tôi!” Tử Hiền đau lòng nói.

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, ý thức vẫn còn mơ hồ nói: “Chẳng qua là chồng thích, có nghĩa là người khác thích…”

      “Vậy tôi nên làm thế nào?” Tử Hiền lại căng thẳng hỏi.

      “Nếu để ý đến lời của ấy thì từ bỏ , nếu cảm thấy sao cả, tương lai có thể tiếp nhận, cứ tùy tiện…” Tô Thụy Kỳ thật sự rất buồn ngủ.

      Tử Hiền có chút nóng nảy nói: “Tôi… Tôi hút đã mấy năm, nói bỏ là bỏ được sao? Tôi cai được thì làm thế nào?”

      “Vậy thì cai…”

      “Nhưng ấy thích mà!”

      “Vậy thì cai …”

      “Nhưng tôi cai được!”

      “………..” Tô Thụy Kỳ muốn nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, trầm trầm ngủ.

      làm cái gì? Hiện tại cũng đã chín giờ, bình thường lúc này, đã đeo tai nghe ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi!! Tại sao hôm nay còn ngủ? Có phải vì Đường Khả Hinh hay ? ấy sao chứ?” Tử Hiền hỏi một tràng, nả vào đầu.

      Lúc này, Tô Thụy Kỳ mới chậm rãi khôi phục chút ý thức, mở mắt nhìn thấy một gian phòng nhỏ hẹp, cùng một cái tủ treo quần áo màu hồng, sau đó nhìn bức rèm che trước phòng, thật yên tĩnh rủ xuống, cuối cùng hai mắt an xoay tròn, khôi phục một chút ý thức, cảm giác mỉnh nửa nằm ở giường, sau đó tay phải vắt ngàng một bên, có chút tê dại… mệt mỏi và choáng váng tỉnh lại từ trong giấc mộng, cúi đầu, nhìn Khả Hinh trong ngực, co rúc giống như con mèo, nghiêng người về phía mình, giống như đứa bé ngủ say…

      sửng sốt!

      “Tô Thụy Kỳ! làm gì? Sao kỳ quái vậy? đừng nói với tôi, bây giờ ở trong phòng ngủ của gái nào đó nha? Giọng nói của thật kì quái!” Tử Hiền có thói quen chạy tới chỗ vui chơi tình nam nữ, tự nhiên rất nhạy cảm.

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, nhẹ cúp điện thoại, dịu dàng cúi đầu, nhìn Khả Hinh vẫn nhắm mắt lại ngủ say sưa, một tay khoác lên bụng mình, nhẹ nắm áo sơ mi, khuôn mặt gần như dán vào bên hông của , một nửa chôn ở bên trong thân thể của , nhìn bộ dáng của , mặt hiện lên nụ cười, nhưng vẫn ngạc nhiên nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra đêm qua…

      Đêm qua vẫn ở bên cạnh , chỉ sợ vì kinh sợ quá độ mà nửa đêm khóc rống, hoặc lo lắng sợ hãi, để tránh lúng túng, Nhã Tuệ chủ động cầm gối đầu và chăn chạy đến bên ngoài ngủ… Quả nhiên đến bao lâu, Khả Hinh bắt đầu gặp ác mộng liên tiếp, cả người co quắp lo lắng, bắt đầu khóc thút thít, căng thẳng ngồi ở mép giường, nhẹ nắm đôi tay nhỏ bé của , ́ gắng trấn an

      Nhưng… tại sao mình lại… Nửa nằm ở giường của , ngủ chung với ?

      Tô Thụy Kỳ thật sự rất ngạc nhiên chuyện này, cau mày, theo bản năng ́ nhớ lại, nhưng cảm thấy thân thể nhỏ nhắn trong ngực nhẹ nhàng xê dịch, liền cúi đầu, hai mắt có chút dịu dàng nhìn
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: rồi? (chưa beta)

      Khả Hinh nhíu mày cái, cảm giác ánh mặt trời có chút chói mắt, người hơi lạnh, vươn tay khoác lên hông của Tô Thụy Kỳ, giống như đứa bé, ôm hông của chặt hơn, thân thể nhích đến bên cạnh chút.

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn , hai mắt giống như thấp thoáng nụ cười.

      Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở ghế sa lon bên ngoài phòng khách, trải qua giày vò đêm qua, dường như quá mệt mỏi, đầu gần như gát lên thành ghế sa lon, cũng biết cảm giác.

      Tô Thụy Kỳ giữ yên tư thế cả buổi tối cảm thấy thân thể mình tê dại đau đớn, nên muốn xê dịch hai chân, nhìn thấy, ngay cả giày da của mình cũng cởi ra, hai chân cùng đắp chung trong chăn với Khả Hinh, lặng lẽ nở nụ cười, tay bao trùm ở bàn tay của , sau đó xê dịch thân thể cái, xoa dịu chút mệt nhọc. . . . . . .

      Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên nhúc nhích, giống như ý thức được cử động, khuôn mặt của khẽ nhúc nhích nhưng vẫn ngủ say.

      Qua lúc, giống như có chút tiếng động.

      Mặt của hơi nhíu lại, lông mi khẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, tiếp xúc được luồng ánh nắng phía trước mặt, vẩy vào trước bàn máy vi tính của mình, phảng phất có chút hơi ấm còn chưa tan , loại cảm xúc khác thường bay khắp trong gian , có chút mê man nhìn cả gian phòng trống trơn, cảm giác cả người mình rất mệt mỏi, chợt nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, loại cảm giác mệt lả xông tới. . . . . .

      nằm ở giường sâu kín nhìn hoa văn trang trí trần nhà, buồn ngủ mệt mỏi nhắm mắt lại, theo thói quen kêu tiếng: "Nhã Tuệ. . . . . ."

      Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng ngáp.

      Nhã Tuệ ngủ ghế sa lon buổi tối, lúc này đau lưng ôm gối và chăn, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ lim dim vào phòng, ngáp mạnh cái nhìn Khả Hinh, thanh khàn khàn : " tỉnh rồi hả ?"

      Khả Hinh nằm ở giường, nhìn Nhã Tuệ cười khẽ nhưng vẫn còn có chút mơ màng : "Ừ. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . . vất vả rồi. . . . . ."

      Nhã Tuệ ôm cái chăn và gối đầu ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn : " tốt chứ?"

      Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía bạn thân, gật đầu : "Ừ. . . . . . Tốt."

      " cũng biết tối hôm qua rất đáng sợ? Ngủ thiếp , còn ngừng gặp ác mộng, may có Tô Thụy Kỳ ở bên cạnh … trông chừng cả buổi tối… Hả? ấy đâu rồi?” Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ tới người kia, quay đầu nhìn giường nệm trống , ngạc nhiên : “ Tối hôm qua tôi nếu ấy mệt mỏi nằm ngủ giường mà?”

      Khả Hinh có chút giật mình nhìn Nhã Tuệ, : “ Tô Thụy Kỳ…. Tối hôm qua trông chừng tôi cả đêm?”

      “ Đúng vậy! mình trông chừng cả buổi tối! Ở bên cả buổi tối, trấn an cả buổi tối? ấy rồi?” Nhã Tuệ kêu lên tiếng sợ hãi.

      Dưới lầu mật mã khóa nới lỏng, cửa mở ra.

      Tô Thụy Kỳ vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đêm qua, có chút mệt mỏi bước ra ngoài, qua bên cạnh gốc cây Mộc Lan cao lớn, đạp lá khô vỡ ra. qua căn lầu , quẹo cua liền nhìn thấy phía trước mặt có tiệm bánh bao đông đúc, bà chủ hơi mập đứng ở trước lồng hấp nóng hổi, cầm cây cắp, nhìn về phía những người khách ngồi ở dưới tang cây cao lớn bên ngoài, lớn tiếng : “ Ba bánh bao thịt, hai bánh bao đậu, ly đậu nành! Lập tức tới ngay!”

      xong, bà chủ lập tức cầm cây gắp, kẹp , hai, ba cái bánh bao thịt, đặt ở trong dĩa sứ trắng, lại tiếp túc mở lồng hấp khác, gắp lên hai cái bánh bao đậu, chồng lên ba cái banh bao, hết sức đẹp mắt để cho con học cấp hai của mình đưa đến cho khách, mới tám tuổi cũng mang theo cái bình nhôm nặng nề, bước nhanh đến trước mặt khách, đặt xuống ly thủy tinh, rót đầy sữa đậu nành vào trong ly, sau đó cầm lấy ba đồng tiền của khách vào.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn vào cảnh tượng, cất bước tới…

      con phố xưa này, mọi người sống rất bình thường, cho dù thiếu đẹp trai, nhưng người đàn ông vóc người cao gầy, cả người phát ra vô cùng cao quý và nho nhã lịch giống như Tô Thụy Kỳ, cũng chưa từng thấy, cho nên khi xuất trước tiệm bánh bao, những người khách trong tiệm, nam nam nữ nữ, bao gồm cả bà chủ cũng nhịn được nhìn về phía , thậm chí con của bà chủ đứng ở bên canh lồng hấp cũng nhìn ngây ngốc, mặt đỏ rần.

      Tô Thụy Kỳ có ý thức được việc này, chỉ mỉm cười lễ phép nhìn về phía bà chủ : “ Chào bà, làm phiền bà cho tôi …. Sáu cái bánh bao đậu, bồn bánh bao thịt, à …. Còn có hai cái bánh ngọt trứng…3 chai sữa đậu nành…”

      “ Được!” Bà chủ vừa cầm lấy túi nhựa trong suốt, kẹp bánh bao bỏ vào bên trong, vừa nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ cho bà chủ nụ cười đẹp trai.

      Bà chủ vừa nhìn thấy trai đẹp liền choáng váng, đưa tám cái bánh bao đậu, sáu bánh bao thịt, bốn bánh ngọt trứng, 3 chai sữa đậu nành cho , : “ bảy đồng!”

      “………….”Tô Thụy Kỳ vừa móc bóp ra, từ bên trong rút ra 100 đồng đưa cho bà chủ.

      Bà chủ vừa nhìn Tô Thụy Kỳ vừa kéo hộc tủ, từ bên trong rút ra 95 đồng đưa cho Tô Thụy Kỳ…

      “ Mẹ!” Con nhìn mẹ phát điên, vôi vàng kêu bà tiếng.

      Tô Thụy Kỳ nhìn bà cầm 95 đồng trong tay, liền mỉm cười vươn tay nhận lấy tiền trong tay bà, sau đó rút ra 20 đồng, đặt ở bành, tiếng cám ơn, về phía trước.

      “ Aiz!!! Cậu trả nhiều tiền thế!” Bà chủ lập tức nhìn theo lưng Tô Thụy Kỳ bỗng kêu to.

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, chỉ mĩm cười về phía trước, vừa lúc thấy bên sân kia có bán hoa, trong hai thùng, thùng chưa bó lớn hoa hồng búp rất đẹp, thùng sen mày hồng phấn rất tươi, mỉm cười qua đường cái, ngồi xổm ở trước mặt bé , vươn tay khẽ vuốt đầu của bé, hỏi hôm nay tại sao học, hôm nay là chủ nhật, mỉm cười gật đầu, thiều tiền cho người ta 50 đồng, cầm ba cành hoa sen, liền đứng lên băng qua đường, về phía tiệm gốm sứ …..

      Nhã Tuệ mặc đồ ngủ, mới vừa tắm xong, tóc ướt đẫm cầm lên áo lót màu tím của mình đứng ban công muốn phơi, nhất thời sửng sốt nhìn thấy chiếc SUV Land Rover dưới đường, nhíu mày, nắm áo lót nho , lầu bầu : “ Người này … Vẫn chưa sao?”

      Phòng khách lập tức truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

      Nhã Tuệ kinh ngạc cầm đồ lót của mình, vào phòng khách, trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ xách theo bữa ăn sáng, cầm ba cành hoa sen, giống như đàn ông trong nhà, vào, trong tay còn móc chìa khóa, bỏ vào túi quần của mình.

      “ A!” Nhã Tuệ thu hồi áo lót của mình ra sau lưng, căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ, ra lời!

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ : “ tỉnh ngủ? Đêm qua ngủ ghế salon, mệt mỏi ?”

      Nhã Tuệ miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đầu bên kia, cửa phòng tắm mở ra, Khả Hinh mới vừa tắm xong, cầm cái khăn lông lớn màu trắng bao bọc thân thể mình, lộ ra bả vai trắng nõn nhẵn bóng hấp dẫn và đôi chân dài trắng nõn mê người, vừa cầm cái khăn lông mày xanh dương, lau tóc ướt đẫm của mình, vừa ra ngoài hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Khăn lông rơi mặt sàn!!!

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mỉm cười đứng ở trước mặt mình ….

      “ A…” Đường Khả Hinh kêu lên tiếng, đụng vào cửa tủ lạnh cái, lại nhào vào phòng, phịch tiếng, đóng cửa lại, kêu to: “ Tại sao ở chỗ này?”

      “ Con bé chết tiệt kia! Người ta giữ buổi tối, sau đó mua cho bữa ăn sáng, lại lới lễ phép!” Mặt của Nhã Tuệ cũng đỏ lên,vội vàng cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ : “ ngồi , vất vả rồi, chúng tôi thay quần áo ra ngay!”

      xong, lập tức vọt vào gian phòng, cũng phịch tiếng đóng cửa lại, thấy Khả Hinh đứng ở trước tủ treo quần áo, cầm cái T-Shirt màu trắng có mũ đội đầu, nhanh chóng mặc vào,lại giật xuống cái váy ngắn màu đen, kéo lên căng thẳng : “ phải ấy rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết!”

      “ Tôi cho rằng ấy ! ra ấy mua bữa ăn sáng!” Nhã Tuệ cũng vội vã kép cái váy ngắn liền quần màu vàng mặc vào, mới .

      Khả Hinh dừng lại động tác trong tay, nhớ tới mới vừa rồi trong tay Tô Thụy Kỳ quả thực có túi bánh bao…. tò mò đến trước cửa phòng, nhàng hé màn, thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở trước bàn ăn phòng khách, lấy ra cái đĩa màu trắng, đặt ở bàn, sau đó đặt bánh bao vào đĩa, lại mỡ chai sữa đậu nành, rót sữa đậu nành ra ly thủy tinh trong suốt, lại lấy các món ăn mà mình tới chợ mua về, bỏ vào trong dĩa màu xanh…

      Hai mắt của dịu dàng chăm chú làm những thứ này, nhất là ngón tay thon dài, nhàng đem cháo trong bình thùy, trút vào trong tô lớn, để xuống muỗng múc cháo, cảm giác giống như cha….

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng cao gầy của , mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :