1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 153: Nghi ngờ

      Gió biển mênh mông thổi đến! !

      thân thể nhắn tuyệt vọng treo ngược ở lan can boong thuyền, đón gió biển thổi mạnh!

      xa, xa boong thuyền trong tiếng sóng biển khổng lồ, đầu bên kia sàn nhảy vang lên tiếng nhạc du dương, tất cả khách quý cười, chỉ có tên vệ sĩ dọc theo mạn thuyền, ngay sau đó nghe được tiếng kêu khó hiểu, ngay lập tức nghiêm nghị cầm bộ đàm : "Dường như tôi nghe được tiếng kêu bình thường! ! Lập tức phái người lục soát toàn bộ thuyền!"

      "Vâng! !" Vệ sĩ lập tức đáp lời!

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn mất vía, thân thể treo lơ lững, hoảng sợ căng thẳng ngẩng đầu lên, khóc nhìn Như Mạt : "Đừng buông tay! Đừng buông tay! Tôi muốn chết! !"

      Như Mạt cố nén trái tim đè ép khó chịu, tay nắm chặt lan can tay nắm chặt bàn tay bé của Khả Hinh, dùng hết hơi sức, cắn chặt răng, nắm tay Khả Hinh thở hổn hển treo lơ lững dưới thuyền : " nắm chặt! ! Tôi buông tay! Cố gắng nghĩ biện pháp đừng để cho thân thể bay ra khoảng ! ! Mau! ! Nắm chặt lan can!"

      Đường Khả Hinh vừa rơi lệ khóc, vừa mạnh thở, đưa ra cái tay khác muốn nắm chắc lan can phía trước, chỉ chút nữa là chạm đến lan can màu trắng, Như Mạt choáng váng, cả người muốn rớt xuống dưới, ah tiếng, hoảng sợ đến thét chói tai khóc lớn: "Đừng buông tay, Như Mạt tiểu thư, đừng buông tay! ! Tôi cứu !"

      Như Mạt cắn chặt răng, dùng hết sức lực trong người, nắm chặt lan can, nắm chặt tay Khả Hinh, đè nén cảm giác trái tim sắp hít thở thông, : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . sợ chết! Dù sao trái tim của tôi thể sống lâu năm! ! kiên cường chút! ! Mau nắm chặt mạn thuyền! ! Mau! ! Sắp mười giờ rồi! ! Du thuyền này khởi động, chạy quanh thành phố! ! Đến lúc đó tua-bin quay! Mau! !"

      Khả Hinh nghe vậy, hoảng sợ nước mắt càng ngừng lăn xuống, liền cắn chặt răng, đón sóng lớn mặt biển, run rẩy vươn tay, vừa thở hổn hển với tới lên lan can trước mặt, vừa lo lắng : "Như Mạt tiểu thư, phải nắm chặt!"

      " yên tâm! Tôi sao!" Như Mạt cắn chặt răng, cố đè nén cảm giác trái tim càng lúc càng tê dại, nắm chặt tay Khả Hinh, lại phát sức cổ tay mình bắt đầu yếu dần, mắt nhìn thấy cổ tay Khả Hinh dần dần muốn trượt ra khỏi lòng bàn tay mình, cắn chặt răng, đón gió biển to càng lúc càng mãnh liệt, vừa nắm chặt bàn tay bé của , vừa quay về phía bên ngoài kêu to: "Cứu mạng ! ! Có người sắp rơi xuống biển rồi ! Cứu mạng! !"

      Vô số vệ sĩ, bước nhanh về mỗi hướng của du thuyền, tìm kiếm thanh kì lạ, lúc này, tiếng còi của du thuyền vang lên to, thuyền sắp chuyển lái, chạy về phía trước, mặt biển sóng lớn, lúc này càng thêm cuộn trào ngàn đợt sóng. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm thấy thuyền bắt đầu chuyển động, hoảng sợ thân thể rét lạnh run rẩy, nhanh chóng vươn tay, cắn chặt răng, đưa về phía thanh lan can màu trắng trước mặt, chỉ chút nữa là chạm đến, nhưng vẫn còn cách chút, mạnh thở hơi, chợt dùng sức để thân thể bay lên , nắm chặt lan can màu trắng kia, lại nghe được tiếng thét chói tai ah…., ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, khiếp sợ nhìn thân thể Như Mạt chợt nhanh chóng rơi xuống mặt biển sâu . . . . . .. . . . . .

      "A . . . . . . . " Tiếng kêu thê lương, tuyệt vọng từ phía dưới thân thuyền truyền đến!

      Khả Hinh kinh ngạc, hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lan can màu trắng, rốt cuộc ý thức được Như Mạt vì cứu mình mà rơi xuống biển, nhất thời sụp đổ hoảng sợ khóc lớn: "A . . . . . . . . . cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ."

      Lúc này, Đặc cảnh ở gần đó nghe được tiếng khóc, nhanh xông về phía bên này!

      "Cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ." Khả Hinh phát điên nắm chặt lan can, đón cơn sóng biển khổng lồ xoáy lên trung, sụp đổ kêu khóc .......

      ***

      bữa tiệc vui ca múa hát mọi người cười, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp làm bạn ở bên cạnh Thủ tướng càng thêm cười .

      Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, Đông và cảnh sát trưởng, cố kỵ xông vào, lo lắng : “ xong!!! Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển rồi! ”

      Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp đứng bật dậy, kịch liệt nhìn cái, tất cả đều phát điên xông ra ngoài ....

      Toàn bộ người ở trường sảnh tiệc đều khiếp sợ. Thủ tướng cũng dẫn cháu trai cùng các quan chức ra ngoài!!

      Tưởng Thiên Lỗi điên cuồng lao ra cửa sảnh đầu tiên, lập tức nhìn thấy rất nhiều đặc cảnh và đội lục soát chạy nhanh tới đầu kia, trực tiếp ra lệnh thuyền trưởng dừng lại du thuyền, để tránh tua – bin khổng lồ cuốn Thị trưởng phu nhân, nghe xong, trái tim chợt run lên, giọng tức giận quát to: “ Thị Trưởng phu nhân té xuống chỗ nào ... .... ”

      “ Ngã xuống từ cửa sau của nhà kho! ” đắc cảnh lập tức !

      Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nhìn về phía kia kêu to: “ Như Mạt ....... ”

      Trang Hạo Nhiên điên cuồng chạy gấp tới đầu kia, Tưởng Thiên Lỗi lại trợn to hai mắt, nhìn về phía kia, đúng vị trí mình ôm Đường Khả Hinh, tức giận trừng mắt, lộ ra ý muốn giết người cất bước chạy tới phía trước, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặt xám như tro tàn, ngã mặt sàn hoảng sợ khóc rống: “ Tôi nghĩ làm ngã ấy, xin lỗi, xin lỗi ..... ”

      Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, lập tức nắm chặt bả vai của , trợn trừng mắt nhìn , tức giận : “ mới vừa cái gì? lại lần nữa cho tôi!! Có phải đẩy Như Mạt xuống hay !! Có phải là hay ... cũng bởi vì nụ hôn, cho nên ấy điên cuồng!! ”

      Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu hoảng sợ, khóc : “ phải như vậy, phải như vậy! Là tôi cẩn thận rơi xuống biển, sau đó ấy vì cứu tôi, cho nên ... Bị tôi kéo xuống, tôi cố ý, tôi chỉ muốn nắm chặt lan can kia!! xin lỗi! xin lỗi! ”

      “ Tại sao tin tôi? ” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gào lên.

      “ Tại sao tôi phải tin !! hại chết Như Mạt, tôi muốn đền mạng. ” Tưởng Thiên Lỗi tức giận chỉ vào Đường Khả Hinh !!

      “ Rốt cuộc Như Mạt té xuống chỗ nào? “ Tần Vĩ Nghiệp lập tức tìm hiểu tình huống từ đặc cảnh ở đầu kia, gấp gáp, tức giận .

      Đường Khả Hinh vừa định quay đầu nhìn về phía lan can bên cạnh, Tưởng Thiên Lỗi nổi giận, níu cổ áo của Đường Khả Hinh, kéo lên, ném lên lan can, tức giận quát: “ ... ”

      “ Thiên Lỗi! ” Trang Hạo Nhiên lập tức tới, đón được thân thể của Khả Hinh, nhìn về phía người điên cuồng, gầm lên: “ làm cái gì? cẩn thận đẩy ấy xuống làm thế nào? ”

      ta chết có gì đáng tiếc!! ” Tưởng Thiên Lỗi chỉ vào Đường Khả Hinh gào lớn!!

      “ Thiên Lỗi!! thể chuyện như vậy!! ” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Khả Hinh, giận dữ mắng Tưởng Thiên Lỗi!!

      Tô Thụy Kỳ tức giận ngút trời chạy tới, nhắm về phía mặt của Tưởng Thiên Lỗi đấm quyền, tức giận kêu to: “ Rốt cuộc ai đáng chết?? ”

      Tưởng Thiên Lỗi xoay mặt chỗ khác, quay đầu lại tức giận nhìn Tô Thụy Kỳ!

      Tô Thụy Kỳ tức giận, lập tức kéo Khả Hinh khóc từ trong ngực Trang Hạo Nhiên, ôm vào trong ngực, tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi : “ Chuyện còn chưa ràng, phân biệt tốt xấu, mắng chửi người, tổn thương người! Ai có đủ lòng tự trọng để hứng chịu giày vò của hả? ”

      Tưởng Thiên Lỗi mất hết lý trí nhìn Tô Thụy Kỳ.

      .......

      “ Được rồi! ” Thủ tướng uy nghiêm lên tiếng : “ Bây giờ là lúc nào? Còn tranh cãi chuyện này! Trước tiên tìm hiểu chuyện cho ràng! tên là gì? ”

      Thủ tướng nhìn Khả Hinh trong ngực cháu trai, nghiêm nghị hỏi.

      Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ đến nước mắt tuôn ra, nhưng vẫn nghẹn ngào : “ Tôi ... Tôi tên là Khả Hinh ... ”

      “ Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì!! mau!! ” Thủ tướng hỏi tiếp.

      “ Mới vừa rồi tôi ... Tôi chuẩn bị trở về nhà kho, sau đó nhìn thấy Như Mạt tiểu thư làm rơi ly thủy tinh, tôi nhặt lên giúp ấy, sau đó trò chuyện với ấy lúc ... ” Khả Hinh hoảng sợ giải thích.

      Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng bên, nhìn Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, : “ Tại sao trò chuyện cùng ấy? ”

      ấy tâm trạng của ấy tốt, bảo tôi trò chuyện với ấy lúc ... Sau đó chúng tôi trò chuyện chút, ấy trái tim của ấy bị đau, tôi lo lắng đỡ ấy, muốn gọi bác sĩ, nhưng ngờ cả người ấy ngã vào tôi, kịp đề phòng, thiếu chút nữa cả người rơi xuống biển ... ấy ... ấy kịp thời túm được tôi, tôi cầu xin ấy đừng buông tay ... ấy liều mạng níu tôi lại, nhắc tôi nắm chặt lan can, tôi ... Tôi ... Tôi vừa dùng sức nắm được lan can, ngờ lôi ấy xuống ... Tôi phải cố ý ... Tôi cố ý ... ” Cả người Đường Khả Hinh ngã mặt sàn, hối hận thất thanh khóc rống lên: “ Tôi ... Tôi sai rồi ... Tôi sai rồi ... Là tôi tốt!! ”

      Tô Thụy Kỳ ngồi xổm người xuống, ôm chặt Khả Hinh, đau lòng thở dài.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lan can, nhìn biển rộng mênh mông từng đợt sóng mãnh liệt, nghĩ tới bóng dáng dịu dàng ở dưới đáy biển lạnh thấu xương, có thể khổ sở giãy giụa, cắn chặt răng, đau đến trái tim sắp vỡ ra!!

      Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào với đặc cảnh : “ Lập tức phái thợ lặn toàn thành phố lặn xuống biển tìm người!! ấy thể xảy ra chuyện gì!! Vợ của tôi, ấy thể xảy ra chuyện gì!! ”

      Cảnh sát trưởng lập tức tiến lên : “ Tôi khẩn cấp phái người xuống biển vớt tìm người! ”

      “ Nếu như Như Mạt có chuyện gì, tôi bỏ qua cho ! ” Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người, nhanh chóng phóng xuống boong thuyền, Trang Hạo Nhiên bước nhanh theo sát xuống dưới, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cứng rắn, vội vã của người đàn ông này, hiểu lúc này cũng thể được gì, thể làm được gì, thở dài, cũng vội vã phóng theo xuống thuyền ...

      Tần Vĩ Nghiệp cũng im lặng rơi lệ, nhanh chóng nhảy xuống thuyền!!
      Last edited: 17/5/15
      heo điên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 154: Có tình

      Mặt biển mênh mông, cuồng phong mãnh liệt!

      buổi tối đáng được ăn mừng như thế, câu lạc bộ đua ngựa của Tập đoàn Á Châu sắp tổ chức cuộc đua ngựa thế giới, buổi tối vinh dự như thế nhưng bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển mà đưa tới chấn động khắp thành phố, các ký giả rối rít xông tới trường, muốn phỏng vấn tình huống, mà ngoài khơi mặt biển cuộn trào mãnh liệt có chút nào giảm, gió lớn từng cơn ập tới, mãnh liệt đến nổi làm cho người ta chấn động!

      Vô số ca nô và đội đặc cảnh tìm kiếm, ở bên cạnh du thuyền khổng lồ, chiếu sáng ngọn đèn lớn, dùng dụng cụ tinh vi nhất, phái ra thợ lặn và người máy dưới nước, căng thẳng tìm kiếm, lúc nào cũng truyền đến tiếng dụng cụ kim loại lạnh lùng vô tình : "Chưa phát mục tiêu. . . . . . Chưa phát mục tiêu. . . . . ."

      Tần Vĩ Nghiệp đứng ở trong chiếc ca nô, nhìn về phía mặt biển mênh mông, nghẹn ngào gọi to: "Như Mạt . . . . . . Như Mạt . . . . . . em ở đâu vậy . . . . . . em luôn sợ lạnh . . . . . . em đừng làm sợ . . . . . . Như Mạt . . . . . . biết bơi, tại sao muốn cứu người?"

      Mặt biển cuộn trào mãnh liệt, tiếng kêu to nhưng lại quá quá , người phụ nữ từng được ba người đàn ông đặt ở trong lòng, người phụ nữ từng vui vẻ như bọt biển tan vào trong biển, ưu thương giống như Mỹ Nhân Ngư.

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đứng cùng chiếc thuyền, chỉ dẫn cho tàu biển chở khách chạy định kỳ chuyển hướng khác, nhìn mặt biển mênh mông, vô số đặc cảnh nhảy vào mặt biển, trồi lên, hướng tới bọn họ báo cáo, cũng có tìm được mục tiêu. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nắm chặt tay vịn, nhìn biển rộng vô tình, vô cùng mãnh liệt, nhớ lại quá khứ, mềm mại tựa vào trong ngực của mình, dịu dàng cười : " . . . . . . Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp hay em xinh đẹp?"

      "Em xinh đẹp. . . . . ."

      "Nhưng. . . . . . Nếu như có ngày, cũng giống như hoàng tử, có công chúa xinh đẹp, vứt bỏ em làm thế nào?".

      "Vĩnh viễn cũng có ngày này." ( xạo quá!)

      "Nếu quả ngày, em nhảy vào trong biển, biến thành bọt biển, giống như Mỹ Nhân Ngư, mãi mãi trông chừng hạnh phúc của . . . . . ."

      Chuyện cũ làm rơi nước mắt!

      Tưởng Thiên Lỗi, người đàn ông kiên nghị đứng ở mặt biển bồng bềnh, nghiêng nhìn mặt biển u ám, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, sâu kín gọi : "Như Mạt. . . . . . người khác. . . . . . vẫn luôn em . . . . . . Như Mạt. . . . . . Cả đời chỉ mình em. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đứng ở mặt thuyền, nghe Tưởng Thiên Lỗi những lời này, liền bất đắc dĩ : "Mặc kệ muốn bày tỏ cái gì? Vì trong sạch của ấy, bản thân nên nhẫn chút ."

      Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận : "Tại sao tôi phải nhẫn mình! ! Tất cả đều phải do tôi muốn !"

      "Vậy muốn cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn : "Hủy diệt tất cả, sau đó cùng ấy cao bay xa chạy! ! ? Tình phải là chuyện của mình ! Lúc ấy rất hay, muốn tôn trọng lựa chọn của ấy! nên đến gần ấy!"

      "Ban đầu nếu phải bởi vì cậu, tôi ra nước ngoài!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên !

      Trang Hạo Nhiên yên lặng phút, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : "Đó là trách nhiệm của tôi sao? Là bản thân quá tham lam!"

      "Năm ấy muốn tổ chức hôn lễ, cậu đừng với tôi, cậu biết? Mọi người cùng phối hợp gạt tôi ! Để cho tôi mất ấy! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận rống to! !

      " điên rồi!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu to: "Lúc đầu ấy gả cho , là lựa chọn của ấy! ! Tình giữa các người yếu ớt như vậy, trách được người nào? ”

      “ Tôi ấy!! Tôi ấy ... ” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chừng Trang Hạo Nhiên, tức tối rống to!!

      ấy cũng ... nhưng ấy rời khỏi ... nhiều năm rồi, đừng với tôi, chưa từng trách móc ấy yếu ớt? Tất cả tình của ấy đều dành cho !! Nhưng tình của chiến thắng được tình thân của mình!! Vậy trách ai? Nếu như năm đó quan tâm ấy nhiều hơn nữa, nhìn ra khoảng thời gian đó ấy cũng vui vẻ! bận đối phó tôi! cũng phải hết lòng! Tưởng Thiên Lỗi! ” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn chòng chọc !

      Tưởng Thiên Lỗi ầm ầm xoay người, giống như mãnh thú tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, níu cổ áo của !

      Đôi tay Trang Hạo Nhiên kìm chặt cổ tay của Tưởng Thiên Lỗi, chợt giật cái, tức giận : ” nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của , biết có bao nhiêu tham lam!! Nếu vì Như Mạt bất chấp tất cả, buông tha tất cả, năm đó mất ấy!! ”

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, tức giận rống to: “ Tình của chúng tôi, tới phiên cậu chuyện!! ”

      “ Vậy cũng đừng đem oán hận của trút lên người của người khác! Đừng cảm thấy tại chỉ có mình khổ sở! Tôi cũng rất khổ sở ... ” tay Trang Hạo Nhiên đẩy mạnh Tưởng Thiên Lỗi!!

      Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau hai bước, tức giận nhìn ...

      Trang Hạo Nhiên muốn nữa, chỉ đau lòng nhìn mặt biển mênh mông, suy nghĩ vẫn có chút tin tức của , trong lòng của đau nhói, hướng về phía trước kêu to: “ Như Mạt ... Như Mạt ... ở đâu vậy? ”

      Mặt biển bao la theo thời gian, rơi vào trong bóng đêm.

      Toàn bộ thế giới cũng rơi vào trong bóng đêm, bao gồm cục cảnh sát.

      Trại tạm giam, rất yên lặng, có náo nhiệt, bởi vì Thủ tướng ra lệnh nghiêm túc điều tra chuyện Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển cho nên từ chối tất cả người cầu thăm hỏi Đường Khả Hinh, bao gồm Nhã Tuệ vì Khả Hinh mà tan nát cõi lòng, đứng ở bên ngoài cục cảnh sát, nhìn đặc cảnh vây chặt chỗ đó, rơi lệ : “ Khả Hinh ... Tôi biết làm như vậy, nhất định biết làm chuyện như vậy, nhưng bên cạnh của có ai giúp , trò chuyện cùng , tin tưởng ... Khả Hinh ... thể vào nhà giam, như vậy tôi có cách nào giải thích với chú ... Tôi có cách nào ... Tại sao gặp phải nhiều chuyện như vậy? Sớm biết như vậy, lúc đầu tôi nên dẫn vào khách sạn, tôi nên để cho ở trong kho hàng, làm công việc như người bình thường, ít ra còn có thể sống an toàn a ... ”

      Nhã Tuệ khổ sở ngã mặt đất, bật khóc: “ Tôi rất muốn vào thăm chút ... ít ra còn có người cùng với ... ”

      Trong Cục cảnh sát có người ra, nhìn thấy Nhã Tuệ ngã mặt đất, thất thanh khóc rống, bọn họ bất đắc dĩ : “ Ở bên trong có chút thanh nào, ở bên ngoài lại khóc như vậy! Aiz! ”

      Nhã Tuệ vẫn ngã mặt đất, khóc đáng thương.

      Bên trong ... trại tạm giam!

      Đường Khả Hinh mình, sâu kín cuốn rúc vào mặt đất, giống như trầm trầm ngủ mê, chỉ là tròng mắt giống như chết nhìn về chỗ, cũng nhúc nhích, mặc cho tính mệnh rơi xuống địa ngục ...

      Tô Thụy Kỳ cầu xin ông nội đặc biệt cho phép mới vào được trại tạm giam, dựa lưng vào bên ngoài song sắt, ngồi đó, cũng im lặng lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nhìn lên bức tường cũ kỹ lấp kín trước mặt, vào nơi này bất quá chỉ mới lúc cũng cảm giác biển người tang thương, đột nhiên nghĩ tới lúc ấy cha vào nơi này, có phải trong lòng cũng tuyệt vọng hay cũng ra được, cuộc sống bị đoạn lìa, rũ xuống mặt đất, từ từ chờ sinh mạng kết thúc, đột nhiên kích động chớp hai mắt, nước mắt lăn xuống, nhớ tới cảnh tượng Như Mạt rơi vào biển kinh khủng, trái tim của chợt buộc chặt, chặt đến nổi muốn tràn máu, đột nhiên kích động run rẩy rơi lệ, cắn chặt môi dưới, uất ức khổ sở bật khóc ...

      Ánh mắt Tô Thụy Kỳ hơi lóe lên, cảm nhận được tiếng khóc, liền chậm rãi thở dài, đưa tay vào song sắt, nắm bàn tay bé lạnh lẽo ...

      Đường Khả Hinh nhịn được thân thể run rẩy, bật khóc ...
      Last edited: 17/5/15
      heo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 155: Lời khai làm chứng 1

      Tô Thụy Kỳ đau lòng nắm bàn tay bé, quay đầu lại nhìn về phía Khả Hinh cuốn rúc vào đất, nhìn bộ dáng đáng thương uất ức khổ sở, kéo nụ cười, an ủi : " có chuyện gì. có chuyện gì, đẩy ấy xuống, cho nên. . . . . . phải sợ. . . . . . luôn tồn tại, nếu như đến mức đó, tôi tìm luật sư giúp cho . . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt dính vào mặt đất lạnh lẽo, ngừng nức nở : "Bọn họ tin tôi sao? . . . . . . Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó. . . . . . Tôi giống như cha tôi, ngồi vào xe tù, đến địa phương đáng sợ đó phải ?"

      Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhớ tới cha, khổ sở bật khóc : "Tôi thể ngồi tù. . . . . . Tôi muốn ngồi tù. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Nếu tôi vào tù, cha của tôi nhất định sụp đổ, ông ấy khổ sở mà chết. . . . . . Bởi vì lúc ông ấy vào đây, tôi khổ sở muốn chết. . . . . . Tôi thể vào, tôi có đẩy ấy. . . . . . Tôi có. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, nắm chặt bàn tay bé, đưa lên khóe miệng hôn, cam kết : " ! Nhất định ! Có tôi đây! Yên tâm!"

      "Cứu tôi . . . . . Cứu tôi . . . . . Tôi có người thân rồi, tôi thể liên lụy Nhã Tuệ, Tô Thụy Kỳ, cứu tôi . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc.

      Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, thở gấp gáp, nhìn về phía cảnh sát ở đầu kia : "Mở cửa! Cho tôi vào ! Mở cửa!"

      Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ đứng ở bên, nhìn Tô Thụy Kỳ : " xin lỗi, Cậu chủ Tô. . . . . . Thủ tướng căn dặn cho dù là ai cũng thể vào. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ cắn răng nắm quyền đấm vào song sắt cái, tức giận ra lời!

      Người bên trong cục cảnh sát cũng hoảng sợ đến dám lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, khổ sở : "Tôi rất nhớ cha, tôi rất nhớ cha. . . . . . Tôi rất sợ ông ấy xảy ra chuyện, tôi rất muốn gặp ông ấy chút. . . . . . Tôi rất nhớ ông ấy. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nắm tay của , khổ sở : "Chờ sau khi ra ngoài, tôi cùng gặp ông ấy, hả?"

      "Tôi còn có thể ra ?" Đường Khả Hinh nhớ tới bộ dáng tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, dường như muốn giết mình, lại thất thanh khóc rống: "Tôi có thể giống cha của tôi, cả đời cũng ra được!"

      Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, cảnh sát trưởng lập tức cầm điện thoại lên, hỏi: "Có tin tức của Thị Trưởng phu nhân?"

      Đường Khả Hinh vừa nghe thấy lời ấy, từ dưới đất lập tức đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt, rơi lệ nhìn ra phía ngoài. . . . . .

      "Tìm được Thị Trưởng phu nhân rồi !" Có đặc cảnh, ở bờ đầu bên kia, rọi đèn, lớn tiếng kêu! !

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng Tần Vĩ Nghiệp vừa mới lên bờ, nghe tiếng kêu lớn, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy như bay về phía đầu kia bên bờ, thấy đông đảo đặc cảnh, vây quanh bóng dáng nhàn nhạt, mọi người vô cùng kích động vạch ra đám người, tới, đột nhiên thấy Như Mạt, tối nay mặc váy dài, giống như Mỹ Nhân Ngư sắp chết, thoi thóp nằm ở bờ cát, sắc mặt tái nhợt, tóc rối loạn, dính ở bờ cát, nhân viên cứu hộ lập tức ấn đôi tay vào vị trí trái tim của , ngừng nhấn xuống, vừa nhấn vừa làm hô hấp nhân tạo!

      Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào quỳ mặt đất, nhìn hai mắt vợ nhắm chặt, hai mắt ửng hồng, nắm lên bàn tay bé của Như Mạt thả vào bên môi, thâm tình hôn : "Như Mạt. . . . . . Em đừng có chuyện, mở mắt ra nhìn , bởi vì lúc em nhắm mắt lại, giống như áng mây, chút bay mất ... Như Mạt ... Mở mắt ra nhìn ... ”

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, mới vừa muốn bước lên trước, cổ tay bị người nắm mạnh, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ...

      Trang Hạo Nhiên nhìn , dùng ánh mắt ra hiệu cho .

      Tưởng Thiên Lỗi đè nén tâm trạng bi phẫn đứng ở bên, nhìn Như Mạt nằm đất đóng chặt hai mắt, nhớ tới buổi sáng sớm, mình mặc váy dài chiffon, nằm ở trong cánh hoa hồng đón ánh mặt trời, hai mắt nhắm lại, mình tới bên cạnh , nằm ở bụng của , mỉm cười nhìn , vươn tay vuốt cằm của cái, quét cổ của chút, vẫn cũng nhúc nhích ...

      Sắc mặt của có chút biến hóa, nhìn nằm ở trong cánh hoa, nhắm mắt lại, bộ dáng ngủ rất yên ổn, giống như có chút sinh khí, hai mắt của mãnh liệt chớp lóe, lập tức ngồi dậy, bưng mặt của , căng thẳng gọi: “ Như Mạt? ”

      vẫn nằm ở trong cánh hoa hồng, nhúc nhích.

      gấp gáp hoảng sợ nhìn , nhìn lâu lâu, rốt cuộc hoảng sợ cúi xuống, hôn mạnh môi của , đầu lưỡi xông vào, đẩy ra cánh môi lạnh lẽo, trong ánh mặt trời ấm áp, mặt của dần dần tràn lên nụ cười, cuốn đầu lưỡi rất , đón nhận nụ hôn của ...

      “ Oa ........... ” Dưới đè nén mạnh của nhân viên cứu hộ, Như Mạt đột nhiên phun ra ngụm nước biển, lại thêm vài ngụm nước biển, rốt cuộc khôi phục ý thức, mí mắt di động, cánh môi khẽ mở, thở mạnh.

      “ Như Mạt! ” Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nâng vợ, hai mắt nổi lên hơi nước, hôn gương mặt lạnh lẽo của , nghẹn ngào kích động : “ Em làm sợ muốn chết! ”

      Như Mạt sâu kín mở ra hai mắt sưng vù, xuyên qua ánh đèn sáng rực cũng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của mình, trong ánh sáng chói lóa, đè nén tình cảm khổ sở kích động nhìn mình, nước mắt của lăn xuống, tay chậm rãi nhắc tối, vịn ở sau lưng chồng, mềm nhũn còn hơi sức, hơi thở như tơ, an ủi chồng : “ Em sao ... ”

      “ Tại sao em ngốc như vậy? ” Tần Vĩ Nghiệp lại bưng mặt vợ, nhìn khuôn mặt bị nước biển ngâm tái nhợt, đau lòng kêu .

      Như Mạt chỉ hơi cười, cũng trả lời, chỉ cảm nhận có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nước mắt của lăn xuống, nhắm mắt lại.

      Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, đau lòng : “ Xe cứu thương tới rồi, mau đưa ấy lên xe!! Chuyện khác sau! ”

      Tần Vĩ Nghiệp lập tức bế ngang vợ, gấp rút chạy nhanh đến trước xe cứu thương, đặt vợ lên giường di động, sau đó y tá và bác sĩ cấp cứu nhanh chóng dời giường lên trong xe cứu thương. Tần Vĩ Nghiệp lập tức ngồi lên, phịch tiếng cửa đóng chặt!

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bờ biển, đau lòng nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa...

      thôi! Còn nhìn cái gì! ” Trang Hạo Nhiên nhìn cái, cũng nhanh chóng bước về phía trước, chuẩn bị ngồi lên xe!

      Trong khi mọi người gần như khỏi, rốt cuộc mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười buông lỏng, biết ơn, may mắn còn sống.

      Bên trong cục cảnh sát!!

      Đường Khả Hinh quỳ xuống bên trong cửa sắt, hai tay nắm song sắt, nhìn thấy cảnh sát trưởng : “ tìm được Thị trưởng phu nhân rồi, tiến hành cấp cứu cho ấy, tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, tại đưa đến bệnh viện kiểm tra theo dõi! ”

      nghe được câu này, đột nhiên oa tiếng, trong lòng chua xót, rất ủy khuất khóc.

      Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, vươn tay khẽ vuốt ve mặt của , lau nước mắt cho .

      “ Cảm ơn trời đất, ấy sống lại, tôi thể thiếu mạng người ... ” Đường Khả Hinh đau khổ lại bật khóc, nhớ tới năm đó cha mẹ tuyệt vọng quỳ mặt đất, sụp đổ khóc rống, bộ dáng đáng thương, nước mắt từng viên lăn xuống.

      Tô Thụy Kỳ lập tức quay mặt sang nhìn cảnh sát trưởng : “ Nếu Thị trưởng phu nhân được cứu sống, vậy tạm thời để Khả Hinh ra trước? ”

      “ Tạm thời thể! Thần trí của Thị Trưởng phu nhân còn chưa tỉnh, thể lấy lời khai chứng minh ấy trong sạch. Bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước là ! ” Cảnh sát trưởng vẫn giải quyết theo công việc.

      “ Cái gì? ” Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Cảnh sát trưởng.

      Đường Khả Hinh có chút lo sợ ngồi dưới đất, nắm song sắt, trong lòng có chút lạnh lẽo, phát , quyền sống chết, có lúc chưa chắc thuộc về Chúa tể!

      Cảnh sát trưởng vẫn với Tô Thụy Kỳ: “ Chúng tôi dùng thời gian nhanh nhất giải quyết tình huống của Đường tiểu thư, mời Thị Trưởng phu nhân hỗ trợ điều tra, ngài yên tâm! ”
      Last edited: 17/5/15
      heo điên thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 155: Lời khai làm chứng 2

      Bên trong bệnh viện!

      Thủ tướng nghe tìm được Thị Trưởng phu nhân, cũng tự mình đến bệnh viện thăm hỏi, nhất thời cả tất các nơi trong bệnh viện đều được đặc cảnh và bảo vệ canh giữ chặt chẽ!

      Phòng chăm sóc đặc biệt!

      Thủ tướng tự mình đứng ở trước mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng thân thể của Như Mạt, kiểm tra mọi mặt, cũng chứng minh thân thể có việc gì, nhưng vì sặc nước có khả năng bị viêm phổi, cho nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo dõi, Thủ tướng nghe như thế, liền nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất định phải chăm sóc tốt cho Thị Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng Tần làm quan phụ mẫu nhiều năm, vẫn tận trung cương vị công tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực, hôm nay phu nhân xảy ra chuyện này, nhất định phải chăm sóc tốt để cho Thị Trưởng yên tâm!

      Viện trưởng cùng các giáo sư, bác sĩ đứng ở bên, đáp lời: "Vâng"

      Thủ tướng gật đầu, liền cùng Tô Linh và thư kí trưởng vào đại sảnh phòng bệnh đặc biệt, quẹo trái, bên trong phòng bệnh là bốn bức tường thủy tinh thanh nhã, nhìn thấy Như Mạt tỉnh lại, tựa vào trong ngực chồng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên thăm hỏi, khẽ cười tiếng.

      "Thủ tướng. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp lập tức muốn buông Như Mạt đứng dậy.

      "Ngồi xuống, ngồi xuống, ở bên cạnh vợ là tốt rồi." Thủ tướng hơi giơ tay, hướng về phía Tần Vĩ Nghiệp : "Vợ như vậy, cậu cũng đừng trông coi lễ hội này, rất may Như Mạt có chuyện gì."

      Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm cười : "Thủ tướng. . . . . . Làm phiền ngài nhọc lòng."

      Thủ tướng cười : " có việc gì chính là an ủi lớn nhất của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy Tần Vĩ Nghiệp vì nghiệp quốc gia mà kích động như thế."

      Như Mạt nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng.

      Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười : "Thủ tướng. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên, im lặng lên tiếng, hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn chồng, ngay sau đó nắm chặt quả đấm lên tiếng.

      "Được rồi, tôi ở lại nơi này tiện, gặp Như Mạt rồi, tôi cũng quấy rầy nữa, nghỉ ngơi tốt." Thủ tướng nhìn về phía Như Mạt .

      Tô Linh cũng mỉm cười nhận lấy bó Hoa Bách Hợp do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Như Mạt, nhìn mỉm cười : "Như Mạt, may tỉnh lại, chúc thân thể sớm ngày bình phục."

      Như Mạt nhận lấy bó hoa này, nhìn Tô Linh, dịu dàng cười : "Cám ơn ."

      "Mọi người trò chuyện với Như Mạt , chúng tôi trước. . . . . ." Thủ tướng xong, liền muốn xoay người khỏi, cũng thấy cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn theo cấp dưới, mỉm cười tới, chào quân lễ với Thủ tướng!

      "Các người. . . . . ." Thủ tướng nhìn cảnh sát trưởng!

      Cảnh sát trưởng lập tức cung kính với Thủ tướng: "Thủ tướng! Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Đường Khả Hinh bị nghi ngờ mưu hại Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, vẫn bị giam giữ ở trong trại tạm giam. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe như thế, hơi nghiêng mặt!

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy cũng khẩn trương nhìn về phía Như Mạt, vô cùng trịnh trọng hỏi : “ Như Mạt! cho tôi biết, tối nay tại sao rơi xuống biển? Có phải có liên quan đến nhân viên phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Đường Khả Hinh hay ? Chuyện này quan hệ rất lớn. ”

      Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười tiến lên, với Như Mạt: “ Đúng vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi xuất phát từ tình huống nào bị rơi vào trong biển? Có phải người bị nghi ngờ là Đường Khả Hinh cố ý tạo ra tình thế hoặc làm ra động tác tay chân đẩy mạnh rơi vào trong biển hay ? ”

      Tưởng Thiên Lỗi cũng căng thẳng nhìn Như Mạt!

      Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng lắc đầu cái : “ có. Lúc ấy chúng tôi trò chuyện rôm rả, nhưng bởi vì trái tim của tôi có chút thoải mái, nên ngã vào người ấy, ấy đỡ tôi được, thiếu chút nữa bởi vì tôi mà trượt chân rơi vào trong biển, tôi túm được ấy, nắm chặt tay của ấy, bảo ấy nhanh chóng nắm chặt lan can trước mặt, trèo lên ... Lúc ấy ấy dùng sức kéo chặt lan can chân tôi đạp phải cái ly thủy tinh mặt sàn, tự mình ngã xuống ... Chuyện này có quan hệ chút nào với ấy, ông mau thả ấy , ấy là rất hiền lành, đừng làm ấy sợ. ”

      Trang Hạo Nhiên thở dốc hơi, mỉm cười nhìn Như Mạt : “ ... có chút quan hệ nào? ”

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp động.

      Như Mạt mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : “ Có chút quan hệ, cho cùng, là tôi liên lụy, tôi có lỗi với ấy! Mau thả ấy , có thời gian, tôi nhất định tự mình tới nhà xin lỗi. ”

      Cảnh sát trưởng nghe xong, cũng yên lòng mỉm cười : “ Cảm ơn Thị Trưởng phu nhân cho lời khai, kia trong sạch, khó được cậu chủ Tô bởi vì chuyện này, căng thẳng cả buổi tối. ”

      Thủ tướng chùng Tô Linh nhìn về phía cảnh sát trưởng : “ Ricky ở đó? ”

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát trưởng.

      “ Vâng! ” Cảnh sát trưởng lập tức : “ Cậu chủ Tô vẫn rất lo lắng cho vị Đường tiểu thư kia, luôn ở cùng với ấy. ra vị tiểu thư kia cũng rất hoảng sợ, lúc đầu lo lắng cho Thị Trưởng phu nhân gặp chuyện may, khóc rất đau lòng, cuối cùng khóc cũng ra tiếng nên nằm ở sàn nhà ngủ, cũng làm khó cho ấy ... Cho nên tôi muốn sớm làm , thể oan uổng người tốt, bắt người có tội ra trước công lý. ”

      Thủ tướng nghe xong liền gật đầu : “ Nếu tra thả đứa bé kia , đừng làm ấy sợ. ”

      Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu : “ Vâng! ”

      Tô Linh suy nghĩ chút, liền quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng mỉm cười : “ Nếu như chuyện này qua, để cho Ricky mau rời khỏi cục cảnh sát, dù sao thân phận đặc biệt của cậu ấy, nên ở nơi đó quá lâu. ”

      “ Vâng ” Cảnh sát trưởng lại gật đầu cũng lui ra ngoài.

      Thủ tướng và cháu cũng mỉm cười khỏi, Tần Vĩ Nghiệp lập tức đứng lên cùng với Thủ tướng ra ngoài, bởi vì theo Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có chuyện qua trọng căn dặn, liền rất dịu dàng với vợ: “ Em nghỉ ngơi lúc, trò chuyện cùng Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, ra ngoài tiễn chân Thủ tướng ... Lập tức trở về ... ”

      Như Mạt nhìn chồng, mỉm cười gật đầu, dịu dàng : “ Em biết rồi, . ”

      Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, liền nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cái, mới xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Trong phút chốc cả phòng bệnh còn lại ba người.

      Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, đôi tay khẽ cắm vào túi quần, hơi nghiêng mặt cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt ...

      Hai mắt Như Mạt cũng rưng rưng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng bước lên trước, tới bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của , ánh mắt lộ ra đau lòng, ngón tay hơi run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ, chạm vào sống mũi .

      Như Mạt mỉm cười cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn : “ Tại sao phải làm như vậy? ”

      Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt cũng nhìn về phía Như Mạt.

      Vẻ mặt của Như Mạt ửng đỏ, hai mắt di động, có chút biết xấu hổ : “ Em ... em ... em ghen ... ”

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , bất đắc dĩ cười tiếng, hai mắt lại lộ ra tình cảm nồng đậm cưng chìu, dịu dàng : “ Cho nên em tìm người chuyện phiếm? ”

      Như Mạt dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới: “ ... ... ”

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn , mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Tin tưởng

      Trang Hạo Nhiên thở dốc hơi, cũng bật cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : " bằng thẳng thắn chút! cho ấy biết, tối nay các người có hôn ?"

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên giường bệnh, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, nhớ tới nụ hôn mãnh liệt với Khả Hinh trong ngọn lửa cháy hừng hực, khuôn mặt hơi lạnh lùng, sâu kín : " có. . . . . ."

      Như Mạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt lộ ra chút mềm mại : "Có ?"

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, gật đầu lên tiếng trả lời.

      Như Mạt hài lòng cúi đầu mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Như Mạt, lại nhàng duỗi ngón tay sờ khuôn mặt lạnh lẽo, chân thực, thâm tình chậm rãi : "Đứa ngốc, sau này nên như vậy."

      Như Mạt mỉm cười lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên để ý đến bọn họ, chỉ nhắc cổ tay nhìn thời gian, : "Được rồi! Lúc này còn sớm, chúng ta cũng nên ."

      Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút muốn nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười, khẽ nâng bàn tay bé lạnh lẽo của Như Mạt, bóp ngón tay áp út, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, có chút đau lòng : "Tối nay nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai tới thăm em, nếu có cái gì thoải mái, đừng chịu đựng, cần lo y tá có ngủ được !"

      Như Mạt bất đắc dĩ cười tiếng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm nhũn gật đầu : "Vâng. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Như Mạt cái, mới xoay người ra ngoài trước khi Tần Vĩ Nghiệp trở về, Trang Hạo Nhiên đứng ở bên giường bệnh, cũng nhìn Như Mạt cái, trách cứ : "Bướng bỉnh!"

      Như Mạt biết xấu hổ cười tiếng.

      Trang Hạo Nhiên có cách nào thẳng bước ra ngoài, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhanh ra hành lang, bước chân nặng nề, cũng lạnh lùng theo sát, chậm rãi : "Thu lại vẻ mặt của !"

      Tưởng Thiên Lỗi chợt quay đầu, hung hăng nhìn !

      Tối nay Trang Hạo Nhiên hết sức mệt mỏi, muốn chuyện, liền lướt qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, sải bước khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo bóng lưng của , cũng im lặng lên tiếng, ra bệnh viện, thấy Đông đứng ở trước xe của mình, khom người chào mình, im lặng lên tiếng, từng bước từng bước xuống bậc thang, lắc mình ngồi vào bên trong xe, Đông đóng cửa xe, mình cũng ngồi vào xe, căn dặn tài xế lái xe, mới chậm rãi : "Tối nay xảy ra chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển, khống chế được truyền thông đăng tin tức , tôi mời bộ phận quan hệ xã hội xử lý nguy cơ."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hỏi tiếp: "Tình hình bên Hội đua ngựa thế nào?"

      "Chủ tịch hội đua ngựa hỏi thăm tình huống lần này, chắc chắn rất vui, trách chúng ta giám sát tốt mới để cho xảy ra chuyện này, ngày mai người phát ngôn của tập đoàn mở cuộc họp chiêu đãi ký giả, công bố chuyện này và có báo cáo, đến lúc đó, cũng mời Như Mạt tiểu thư và Cảnh sát trưởng giải thích chuyện này chút, chỉ là cổ đông nhằm vào việc khách sạn liên tiếp xảy ra chuyện, biểu có chút bất mãn. . . . . ." Đông liên tục báo cáo tình hình.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp lóe, tiếp: "Thông báo Đài Truyền Hình, tăng thời gian phát hình quảng cáo câu lạc bộ Jockey và khách sạn, mời truyền thông đến trường khách sạn, đến lúc đó, tôi đích thân mời chủ tịch hội đua ngựa ăn cơm trưa. . . . . . Căn dặn Hoắc Minh đến bộ phận dịch vụ phòng mở ‘phòng tổng thống' cạnh biển, mời chủ tịch hội đua ngựa vào ở, phái đầu bếp cấp và quản lý cao cấp tự mình phục vụ, nhất định phải thể chân thành nhất của khách sạn chúng ta."

      "Vâng!" Đông lập tức lên tiếng trả lời!

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lúc, nhìn xe chạy ra phía trước, ánh đèn chiếu rọi con đường u tối ở trước mặt, chậm rãi hỏi: "Đường Khả Hinh thế nào?"

      Đông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, dịu dàng : "Lúc nảy tôi có phái trợ lý đến xem ấy, lúc chưa ra, khóc đáng thương , nằm mặt đất nhúc nhích, liên tục gặp chuyện hoàn toàn liên quan đến mình, rất uất ức, may có cậu chủ Tô ở bên cạnh, nhưng… cuộc sống hèn mọn, càng có dũng khí tiếp nhận giúp đỡ của người khác, huống chi còn làm bạn, còn lâu mới có được tình bạn chân thành, có ý nghĩa.”

      Tưởng Thiên Lỗi hơi quay mặt nhìn về phía Đông .

      Đông nhỉn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đỏ mặt cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi : “ có lời gì muốn , cứ .”

      Đông suy nghi trong chốc lát, có mấy lời nuốt ở trong cổ, vui,liền bạo gan mở miệng : “ Tổng giám đốc, tôi biết Như Mạt tiểu thư, nhưng tôi muốn … tối nay đối xử với Khả Hinh như vậy, có chút quá mức, tâm trong sáng như gương, ra dựa vào đạo lý trí biết hiền lành như Khả Hinh tuyệt đối biết làm tổn thương người khác, huống chi, bởi vì má trái của ấy trọn vẹn, căn bản cũng có khả năng nhận được gì… người đối mặt với cuộc sống tuyệt vọng như vậy, tại sao thể có chút lòng thương xót? Lúc ấy tôi đứng ở sau lưng , nhìn ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía khàn giọng kêu khóc, hỏi tại sao tin ấy trong lòng tôi đột nhiên có chút chua xót, bởi vì ấy… tin tưởng , cho nên mới cầu xn hiểu ấy…”

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hơi quay đầu nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tới Khả Hinh đứng ở mép thuyền , tôi muốn… Ở lại khách sạn lớn mạnh, cũng thể quá ích kỷ… Bao gồm cả tôi… Bao gồm cả …, huống chi là …. Chủ trì tập đoàn lớn như vậy, nhất định rất mệt mỏi… Tôi lòng nể phục mới nghe lời của

      thở dốc hơi, nhớ tới chuyện xảy ra tối nay, Đường Khả Hinh ngồi ở dưới đất, uất ức đáng thương, khóc với mình: “ Tại sao tin tôi!”

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hỏi: “ Bây giờ ấy ở đâu?”

      Đông nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhàng : “ ấy được cậu chủ Tô đón , có thể về nhà, nhưng tối nay bị kinh sợ lón như vậy, đoán chừng tâm trạng rất khó khôi phục… … muốn thăm ấy ?

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, ngưng mặt suy nghĩ chút cũng lên tiếng.

      Đông nhìn vẻ mặt và thái độ của Tưởng Thiên Lỗi, liền quay đầu nhìn về phía tài xế : “ Lập tức quay xe đến nhà Đường Khả Hinh.”

      “ Vâng!” Tài xế lập tức chuyển tay lái, quay xe chạy về phía con đường khác!

      Chiếc xe Roll Royce màu đen ở trong màn đêm chạy tới phía trước trong sương mủ dày đặc làm cho người ta cảm giác mùa thu.

      Chiếc Land Rover màu đen dừng ở dưới căn lầu .

      Tô Thụy Kỳ lập tức đẩy xe ra xuống xe, sau đó về phía chỗ ngồi sau xe, mở cửa xe, nhìn Nhã Tuệ ôm Khả Hinh ngủ say, có chút mệt mỏi nhìn mình, mỉm cười cái, : “ Để cho tôi…”

      xong liền nghiêng người tới trước, đưa hai tay ôm lên Đường Khả Hinh vẫn ngủ say, ra xe, sau đó tới căn lầu , Nhã Tuệ cũng vội vàng xuống xe, theo sau lưng Tô Thụy Kỳ, vội vàng mở mật mã cửa, Tô Thụy Kỳ vừa ôm Khả Hinh ngủ say tới phía trước, vừa cúi đầu nhìn khuôn mât nhắn khóc mệt, chìm vào giấc ngủ, ôm vảo trong phòng khách…

      “ Bên này!” Nhã Tuệ vừa đóng cửa, vừa vội vàng dẫn Tô Thụy Kỳ vào gian phòng của các , sau đó nhanh chóng vén lên chăn màu hồng của Khả Hinh.

      ….

      Tô Thụy Kỳ cẩn thận đặt Khả Hinh lên giường, nhìn bộ dáng ngủ say, im lặng ngồi ở bên giường, vươn tay kéo chăn nhàng đắp lên cho , lai nhìn khuôn mặt nhắn của khóc mệt dính vào gối đầu màu hóng, vệt nước mắt rất ràng, đau lòng vươn tay, nhàng lau nước mắt cho , lại vén sợi tóc trán

      Nhã Tuệ đứng ở bên, nhìn bộ dáng quan tâm lo lắng của Tô Thụy Kỳ, hơi cười, trong lúc này nghe được tiếng chuông cửa vang lên, ngạc nhiên quay đầu lại, cũng nghe được tiếng của Đông : “ Lưu Nhã Tuệ… Khả Hinh có ở nhà ? Tổng giám đốc tới thăm Khả Hinh!”
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :