Chương 148: Hoàng hậu tao nhã và Quốc vương bá đạo
Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãng mạn ở bên trong kho rượu, tất cả chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên phục vụ đều kinh ngạc nhìn sang. . . . . .
phụ nữ nhân viên phục vụ tay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mảng rượu đỏ thẫm và miểng thủy tinh, run rẩy hoảng sợ thốt nên lời, chỉ lẩm bẩm lui về phía sau bước, đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹn ngào.
"Laffey năm 1982!" Đường Khả Hinh kêu khẽ tiếng, theo phản ứng xông tới, đứng ở trước mảnh thủy tinh còn chút rượu, vừa muốn vươn tay. . . . . .
"Đừng động!" người già nhanh chóng bắt được tay Khả Hinh, nghiêm túc đứng ở trước chai rượu đỏ Laffey bị vỡ tan, nhìn mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, ánh mắt già nua của ông ta nhìn chăm chú giống như nhìn người lâu.
Khả Hinh nhịn được quay đầu nhìn về phía ông già tóc bạc trắng, lúc này trang nghiêm giống như pho tượng, chăm chú nhìn dịch rượu sàn, lâu lâu sau, cảm thấy trong ánh mắt của ông ta lên bi thương.
Khả Hinh nhìn ngây người.
" xin lỗi, xin lỗi. Lúc nảy tôi cố ý, tôi cẩn thận đụng phải giá rượu, tôi quên mất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượu cồn, xin lỗi." Nữ nhân viên phục vụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đến nước mắt từng viên lăn xuống.
" xin lỗi là được sao?" Johanna, chuyên gia hầu rượu hạng nhất Câu lạc bộ, là phụ nữ hơn hơn ba mươi tuổi, tức giận chỉ chai rượu đỏ đất : " biết chai rượu đỏ này là gì ? Đó là Laffey ! ! Laffey năm 1982 ! ! Năm tốt nhất ! thế giới này có mấy người có thể uống được! Lúc nảy chúng ta xuất kho, chuẩn bị đưa rượu đỏ cho Thủ tướng thưởng thức! ! Đặt ở trong giá thủy tinh cũng có thể làm ngã nó? dị ứng rượu cồn tại sao ? Làm nhân viên ở nhà hàng tây và quầy bar, phải kiểm tra qua điều này rồi sao? Tại sao có thể vào chỗ này! ! ?"
" xin lỗi! ! xin lỗi! Bình thường có quá nghiêm trọng, nhưng lúc nảy biết tại sao lúc tôi tới, ngửi được mùi vị gì đó, đầu choáng váng, nên làm ngã đổ. xin lỗi" Nữ nhân viên phục vụ khóc lóc đến nổi ra tiếng.
" câu xin lỗi có thể bồi thường sao? Đây là rượu đỏ dùng tiền cũng mua được! thế giới có mấy chai ! Rốt cuộc là chuyên gia hầu rượu nào phụ trách chai rượu đỏ này?" Johanna lại tức giận muốn tra .
"Đừng ồn ào nữa." Rốt cuộc Laurence chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ mặt đất, phát ra màu đỏ lấp lánh, khuôn mặt già nua có vài nếp nhăn của ông ta, xẹt qua đau thương : "Chuyện xảy ra, tra hỏi cũng vô ích. . . . . ."
Đường Khả Hinh cũng đau lòng nhìn miểng thủy tinh đất, nhịn được : "Thơm quá . . . . . . mùi rất thơm. . . . . . Tôi tôi cảm giác mình trong khu rừng rậm hoang dã vào buổi sớm, đầy sương mù, nơi đó có dã thú hung mãnh, có Thỏ trắng ngây thơ, có hương hoa thơm ngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt, thậm chí tôi ngửi được loại hương hoa đặc biệt. . . . . ."
Khả Hinh đột nhiên cuồng nhiệt đưa bàn tay bé nắm lên trong những mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, có chút vui vẻ cười : "Có mùi nhựa thông, nhưng ngửi cái, còn có mùi hoa mộc lan? Trời ạ, cấp bậc cao a, thay đổi nhanh, thần bí a. . . . . ."
Laurence ngồi xổm mặt đất, khỏi quay đầu nhìn lên tóc ngắn ở trước mặt, hai mắt chớp động sáng ngời, giống như phát vật mới mẻ nhất thế giới này vô cùng cảm động và kích động, thậm chí ông ta có thể cảm nhận được trong lòng của có loại cảm xúc mênh mông, mãnh liệt tràn ra theo dịch rượu, mất hồn mỉm cười để xuống mảnh thủy tinh đó, lại nhặt lên mảnh thủy tinh khác còn sót lại chút rượu, đưa lên mũi, hai mắt sáng lên, vui vẻ : "Trời ạ, trong rừng rậm đột nhiên nấu cơm, cháy rụi lá cây, đưa tới từng làn khói mù, mùi vị cháy rụi bay khắp trong rừng rậm, cũng hòa vào trong khí, cảm giác mùi khói ấm áp lắng đọng ở trong thân thể, thoải mái. . . . . . Cũng ưu thương. . . . . ."
" là. . . . . ."
Laurence giơ tay, ngăn Johanna ngạc nhiên lên tiếng ngăn cản, chỉ khẽ chớp hai mắt nhìn về phía trước mặt vẫn đắm chìm trong rượu đỏ Laffey, hai mắt của thế lộ ra nhàn nhạt đỏ thắm, muốn vươn tay cầm lên mảnh thủy tinh lớn nhất trong đó có chứa rượu, muốn thưởng thức chất lỏng cuối cùng, nhưng tay của lại bị bàn tay già nua nắm lấy, sửng sốt quay đầu nhìn về phía Laurence.
Rốt cuộc mặt Laurence lộ ra vẻ hiền hòa, nhìn về phía Khả Hinh, nhàng : "Rượu đỏ có trải qua thời gian giải rượu, nên tùy tiện thưởng thức, bởi vì hiểu lầm mùi vị của nó. . . . . . rượu đỏ Laffey năm 82 chưng cất mười mấy năm, hấp thụ ánh mặt trời và nước mưa tốt nhất. . . . . . Lúc nảy có thể ngửi được những mùi vị rất dễ dàng, cũng đừng tùy ý thưởng thức, giữ cho nó chút tôn trọng cuối cùng."
Đường Khả Hinh nhìn Laurence chằm chằm, ánh mắt ông già này lộ ra rất đau lòng, tối nay ông ta dự định nhân ngày vui của Tập đoàn Á Châu, mở chai Laffey năm 1982 này, cất ở trong thùng rượu hơn mười năm, thợ nấu rượu dốc hết tất cả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏ cực phẩm thế giới, để cho nó giống như hoàng hậu trong truyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinh điển đời đời. . . . . .
tiếng thở dài sâu truyền đến.
Mọi người im lặng nhìn về phía Laurence, nhìn về phía ông già dốc hết nhiệt tình cả đời thích rượu đỏ, hai mắt rối rắm, đau buồn thở dài, : "Đưa cái hộp cho tôi. . . . . ."
Johanna lập tức xoay người, đem cái hộp gỗ lâu năm, đưa tới trước mặt của Laurence, Laurence nhận lấy hộp gỗ, cẩn thận kéo mở cái nắp , lấy ra khăn tay trắng, tự mình nhặt lên từng mảnh thủy tinh bỏ vào trong hộp gỗ, vừa nhặt vừa lưu luyến nhìn miểng thủy tinh đỏ sậm. . . . . .
"Laurence tiên sinh, ngài cẩn thận bị đâm tay, để cho tôi!" Johanna cũng đau lòng lên trước, vừa muốn giúp tay.
" cần. Chuyện này là lỗi của tôi . . . . ." Laurence nhặt lên từng mảnh thủy tinh, ngửi mùi vị Laffey năm 1982, tầng tầng lớp lớp tuôn ra trong hộp rượu, tràn ngập ưu thương và nặng nề.
Mọi người yên lặng nhìn ông ta.
Laurence nhặt từng miểng thủy tinh, rốt cuộc mở miệng: " là. . . . . ."
Lúc nảy Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong ưu thương của Laurence, hai mắt mình cũng có chút đỏ bừng, nghe Laurence hỏi, còn chưa phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc nhìn ông ta nhặt miểng thủy tinh. . . . . .
Rốt cuộc Laurence dừng lại động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tóc ngắn xinh đẹp đáng , hơi khôi phục tinh thần, mỉm cười hỏi: " , là ai? vào đây làm gì?"
Lúc này Đường Khả Hinh hơi lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Laurence : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là nhân viên quầy bar câu lạc bộ đua ngựa, quản lý bảo tôi đưa cho ngài xem qua danh sách rượu đỏ, sau đó mời ngài tự mình ký tên."
Laurence chỉ là bậc thầy rượu đỏ cao nhất, còn là người phụ trách kho rượu của Tập đoàn Á Châu, trong bữa tiệc trọng đại này, ông ta phải tự mình ký tên, quần bar mới có thể xuất rượu cung cấp cho bữa tiệc bên này.
Laurence nghe như vậy liền gật đầu, ánh mắt già nua thâm trầm lộ ra chút nghi ngờ nhìn Khả Hinh : ". . . . . . Hiểu rượu đỏ?"
"Tôi chỉ ưa thích, dám hiểu. . . . . . có hàng nghìn loại rượu đỏ, mỗi ngày đều có thể theo thời tiết, tâm trạng con người, thức ăn ngon mà phát ra mùi vị khác nhau, tôi dám hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức khiêm tốn . .
Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn về phía này, thái độ thành khẩn và vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: "Lúc nảy tới, rượu mới ngã xuống, làm sao biết đây là Laffey năm 1982?"
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, : "Tôi nhìn thấy chai rượu."
Laurence nghe vậy, chậm rãi mỉm cười, nếp nhăn mặt trở nên rất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậm rãi : "Ở thời đại này, có rất nhiều người nông nổi, người muốn ở trước mặt của tôi biểu bản thân giống như càng ít hơn."
Đường Khả Hinh dám lên tiếng, cúi đầu, nhìn thấy còn dư lại mảnh thủy tinh , ra tất cả đều là bọt vỡ, vươn tay, nắm mảnh thủy tinh này bỏ vào trong hộp gỗ.
"Đưa danh sách rượu cho tôi" Laurence mỉm cười thu hồi hộp gỗ, giao nó cho chuyên gia hầu rượu, mới đứng lên, .
"Vâng" Khả Hinh lập tức từ trong túi tiền, móc ra danh sách rượu, mở ra đưa nó cho Laurence.
Laurence mỉm cười nhận lấy, từ trong túi âu phục của mình, lấy ra mắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừa xem danh sách rượu, vừa căn dặn : "Dọn dẹp miểng thủy tinh đất, đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảm lên, dùng khăn lông lau, tránh để máy móc vào phòng rượu, ảnh hưởng nhiệt độ bên trong phòng."
"Vâng!" Chuyên gia hầu rượu đáp lời, ngay lập tức mang theo mới vừa rồi đụng đổ rượu, ra ngoài, căn dặn quản lý tới đem người , sau đó cầm bộ đàm thông báo cho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp trường.
Laurence cầm danh sách rượu từ từ vào bên trong gian rượu khác, ánh sáng bên trong gian phòng này trầm hơn, lộ ra mùi gỗ sồi rất nồng nặc, lúc Đường Khả Hinh theo vào tới, cũng cảm thấy mùi rượu rất lâu năm, giống như được bảo quản, trừng lớn con ngươi, nhìn từng chai rượu đỏ quý giá ở trước mặt, đặt nằm ngang ở trong giá rượu, hoặc đặt ở trong hộp giữ rượu đặc biệt, mỗi nơi thắp từng ngọn đèn , giống như giữ ấm từng chai rượu đỏ. . . . . .
Khả Hinh nhịn được hưng phấn về phía giá rượu, có thể nhìn thấy được Latour năm 1970, kích động nở nụ cười.
Laurence vừa xem danh sách rượu, vừa hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cũng có nhắc nhở này, nơi này được phép tiến vào, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khả Hinh, nhàng hỏi: " biết chai rượu đỏ này?"
"Vâng!" Khả Hinh vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn chai Latour rất quý giá ở bên trong giá rượu, vui vẻ : "Đây là rượu đỏ Latour năm 1970, rượu đỏ Latour tốt nhất vào các năm 1945, 1949, 1961, 1970, 1982, 2000. . . . . . rượu đỏ Latour có cảm giác rất phong phú, mạnh mẽ và sâu sắc, làm cho những chuyên gia rượu đều thể điều khiển được, nếu như rượu đỏ Laffey là hoàng hậu tao nhã, vậy Latour chính là Quốc vương bá đạo."
Hai tròng mắt Laurence phát ra vẻ kinh ngạc nhìn Khả Hinh.
Chương 149: Chateau Latour
"Kiến thức rượu đỏ của là ai dạy cho ?" Laurence cũng rất hứng thú hỏi Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn chai rượu đỏ giống như nhìn người , sâu kín : "Cha của tôi là đầu bếp, lúc tôi còn , ông ấy phát khứu giác của tôi đặc biệt nhạy bén, cho nên thích nấu món ăn ngon, mùi vị rất phong phú cho tôi thưởng thức, sau đó chỉ dạy và hướng dẫn cho tôi làm thế nào nếm ra mùi vị món ăn và từng loại gia vị. Đến khi tôi lớn chút, có ngày, tôi đến phòng của cha, đột nhiên nhìn thấy ly rượu đỏ đặt sát ở cạnh cửa sổ, màu sắc giống như hồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếu vào phát ra mùi thơm nồng nặc của đất, mùi hoa, mùi trái cây, mùi thơm cỏ non, tôi cảm thấy những mùi thơm đó quanh quẩn ở bên cạnh tôi . . . . . Đó là mùi thơm tuyệt nhất mà cả đời này tôi ngửi được vào buổi sáng đó. . . . . . Từ đó cũng có cách nào khắc chế."
Laurence nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: "Sau đó sao?"
"Sau đó. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ lại biến cố, liền cười khổ tiếng mới tiếp: "Sau đó cha của tôi cho tôi biết, trong chiếc ly cao cổ trong suốt rực rỡ đó là nước ép nho chưng cất thành rượu đỏ, chúng trải qua gió sương mưa tuyết, kết hợp với văn hóa và trí khôn của loài người gần ngàn năm nay, chưng cất thành rượu đỏ, lúc ấy cha với tôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị, chồng chất, đối lập nhau, nhưng mùi vị vĩnh viễn giống với mùi của giây trước đó. Đây là chỗ quyến rũ và thần bí của nó. Bắt đầu từ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra loại cảm giác kỳ diệu, giống như thích bẩm sinh. Rất rất , giống như người tình."
Laurence nhìn Khả Hinh đến đây, giọng mềm mại xa xăm, giống như kể chuyện xưa với người khác, ông ta liền hỏi: "Lý do gì làm cho rượu đỏ nữa?"
Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại chai rượu đỏ ở trước mặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên má trái của mình che giấu ở trong mái tóc ngắn, trong khoảng thời gian này, tóc lại dài thêm chút, hai mắt của đỏ bừng, lóe lên cái, mỉm cười : "Rượu đỏ cách quá xa thế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, dám đến gần nó. Tôi nếm đến, cũng chỉ là mùi vị của bản thân tôi mà phải mùi vị rượu đỏ. Chỉ là có thể thường xuyên nhìn thấy nó cũng cảm thấy thỏa mãn."
Laurence mỉm cười, móc ra bút máy của mình, ký tên mình lên danh sách rượu, mới chậm rãi : "Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn để cho người ta thưởng thức. Giống như mới vừa , nếm thử nó, buông lỏng cảm xúc của mình, lâu ngày, có thể tạo ra linh hồn của nó, giống như tình ."
Đường Khả Hinh nghĩ tới tình , liền cười : "Tình và rượu đỏ, đối với tôi mà , đều rất xa vời thể chạm đến."
Laurence tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giao cho danh sách rượu, nhìn này kỹ, : "Ở Pháp, các đều hiểu lý lẽ, tìm kiếm tình là quyền lợi trời sinh, nếu như buông tha tình , chính là buông tha cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, theo đuổi tình cũng chính là theo đuổi bản thân mình. Đừng buông tha. Giống như rượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mới phân biệt được giá trị cao thấp như thế nào, mà rượu biết. Người tầm thường thưởng thức được nhiệt tình của rượu đỏ, phải ngang hàng với nó, mới có thể đạt được hương vị cuộc sống."
Đường Khả Hinh quay đầu, từ từ nhìn Laurence, nhịn được vươn tay, nhận lấy danh sách rượu trong tay của ông ta.
Laurence mỉm cười vươn tay, vỗ bả vai của , : "Cố gắng lên."
Tối nay, bởi vì chai rượu đỏ Laffey, tâm trạng của Laurence cũng phải rất tốt, chỉ là nhìn thấy trẻ tuổi đối với rượu đỏ có tình thương sâu, ngược lại có chút an ủi.
"Cám ơn ngài." Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn Laurence, mới vừa muốn , ông là người mà mình ngưỡng mộ từ lâu, lại nghe Johanna nhanh chóng từ bên trong ra, với Laurence : "Laurence tiên sinh, chủ tịch Hội đua ngựa muốn chai Latour năm 1970, Tổng Giám đốc Trang tiếp đãi ông ta. . . . . ."
Laurence nghe xong, hiểu lập tức gật đầu, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười : "Xem ra, và chai rượu đỏ này rất có duyên. . . . . ."
Đường Khả Hinh cũng vui mừng nhìn về phía Laurence, : " tại ngài muốn mở nó ra sao?”
“Rượu đỏ vốn là để cho người thưởng thức, cho nên nó được xưng là máu trong sinh mệnh.” Laurence chậm rãi cất xong bút máy, đeo lên bao tay trắng, hai mắt đột nhiên trầm ngâm nhìn trong giá rượu, từ hầm đất lấy ra chai Laffey, lúc lâu giống như người bảo vệ trung thành, suy nghĩ chút, mới tự mình đến mặt khác của giá rượu, đè xuống cái nút màu xanh lá cây, cửa kính thuỷ tinh trước giá rượu chậm rãi mở ra. Laurence tay cầm cổ chai, cẩn thận lấy xuống chai Latour năm 1970, nâng đặt lên bàn thuỷ tinh hình bầu dục, bàn có mười khăn lông trắng và dao giải rượu, cùng mười hai nút gỗ sồi……
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía Laurence, dường như nhìn thấy được sức sống của chai rượu đỏ sắp mở ra, cái loại đó hưng phấn và nhiệt tình, cách nào mô tả được.
Laurence, vị thân sĩ tao nhã, năm tháng làm giảm bất kỳ sức hấp dẫn nào của ông ta, chỉ thấy ông ta tao nhã cầm cây nến đỏ trước bàn thủy tinh, dùng que diêm soạt tiếng, đốt nó lên, thắp đèn cầy, nhất thời giá rượu sáng lên ánh lửa kiều động lòng người, ông già khoảng hơn 70 tuổi, từ trong túi sách của mình, lấy ra dao mở chai chuyên dụng, mở lưỡi răng cưa, lưu loát hướng cổ chai quay vòng, nắp nhựa cao su (tức nắp bao ngoài cổ chai rượu đỏ) theo cổ tay của ông ta xoay tròn 360 độ, bung ra, đầu nhọn dao xoay tròn ghim vào trong nút gỗ sồi, vừa xoay vừa chậm rãi hỏi: “ biết tại sao năm xưa rượu đỏ phải xuất kho rượu trước hai ngày, đặt xuống thẳng đứng ?”
Khả Hinh lập tức : “Vì để cho cặn rượu lắng hết xuống đáy chai…… Cho nên giữa đáy chai rượu đỏ nhô lên, bên ngoài có rãnh , chính là để cho cặn rượu đỏ và khác tạp chất dễ dàng lắng xuống.”
Laurence thông qua nút gỗ, hỏi tiếp: “Làm sao nắm được thời gian giải rượu?”
“Rượu đỏ càng lâu năm càng nặng, thời gian giải rượu càng dài, nhưng rượu cũ, ngược lại thời gian giải rượu nên quá dài! Chủ yếu là nồng độ của chai rượu đỏ này cao bao nhiêu, điều này cần phải có năng lực rất cao để nhận biết.” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng .
Laurence chăm chú dùng cái khăn lông trắng, tay phải nắm chai rượu đỏ Latour, tay trái nắm thân bình giải rượu, đem dịch rượu đỏ trơn mềm như tơ, ở ánh nên chiếu xuống, chậm rãi đổ vào trong bình giải rượu, ánh mắt nheo lại, xuyên qua ánh nến, chăm chú quan sát dịch rượu biến hóa và có cặn lắng đọng hay , đồng thời trầm ngâm ngửi mùi rượu rót vào bình tỏa ra, lồng ngực bắt đầu khẽ phập phồng……
Khả Hinh cũng nhịn được nghiêng người tới trước, hít mạnh mùi rượu đỏ Latour chưng cất mười mấy năm, quả nhiên khác với Laffey tao nhã nhưng nồng đậm, nhanh chóng tỏa ra mùi vị mạnh mẽ, đầy sức lôi cuốn, nồng độ quá mạnh, lập tức xông vào trong lỗ mũi và não làm cho người ta trong chớp mắt chống đỡ được, hai mắt Khả Hinh xốc xếch chợt lóe, hít mạnh hơi, thể bình tĩnh lại!!
“Bình tĩnh! Điều hòa hơi thở của mình theo nhịp độ của rượu! nên bị mùi vị của nó làm sợ. Đừng sợ!” Laurence chậm rãi rót rượu, tiếp tục quan sát thay đổi của rượu trong bình giải rượu, cuối cùng, ông ta chậm rãi đưa tay, dựa vào kinh nghiệm, lấy ra cặn rượu ở trong chai, thuận tay đem nút gỗ mềm đóng vào chai rượu đỏ, ông ta lập tức cầm lên bình giải rượu, quan sát rượu màu đỏ sậm trong bình, ở dưới ánh đèn, phát ra màu sắc giống như viên ngọc ruby, khi treo bình dịch rượu như nước mắt tình người chậm rãi rơi xuống, ông vừa quan sát rượu, vừa nhịp nhàng xoay tròn 360 độ, ngửi mùi vị rượu lướt qua trong khí, tư thế kia tuyệt đẹp giống như vũ công, Khả Hinh nhìn ngây người, trong chớp mắt cảm nhận Latour từ từ giải rượu, lúc nảy có cảm giác rượu xông về phía mình, ngược lại bây giờ bay tới mùi vị hạt dẻ và hoa đào và truyền tới mùi vị ấm nóng trong bùn đất ẩm ướt, tàng trữ sâu, sâu……
nhịn được muốn tiến tới gần……
“ nên tới!” Laurence đột nhiên .
Khả Hinh lập tức dừng bước, như hiểu nhìn về phía Laurence, bởi vì đối với rượu đỏ có tính mạnh mẽ, nếu như chưa đủ sức điều khiển, bị dịch rượu làm mê hoặc, thậm chí có thể tạo ra ảo giác.
Laurence vừa xoay tròn vừa chậm rãi : “Latour Pháp, có ý nghĩa là cổng thành, logo của trang trại rượu là con sư tử cưỡi cổng thành! Nơi đó từng là địa phương binh lính chiến đấu, cho nên thợ nấu rượu cũng giống như võ sĩ, chưng cất được chai rượu, mạnh mẽ đầy sức sống, nồng độ mạnh, thời gian chưng cất ổn định, là loại rượu mạnh! Latour chưa đầy mười lăm năm trở lên, uống có giá trị!”
Đường Khả Hinh lắng nghe nhiệt huyết sôi trào, kích thích gật đầu : “Tôi biết rồi.”
“Nếu điều khiển được, cũng đừng để cho nó làm ảnh hưởng khứu giác của ! khứu giác loài người rất yếu! Nếu khứu giác của đặc biệt nhạy bén, phải quý trọng món quà Thượng Đế tặng cho , nó làm cho khác với người khác!” Laurence giải rượu xong, lập tức tự mình đem chai rượu cẩn thận đặt ở trong giá rượu, tính toán thời gian, cẩn thận ra ngoài, trước khi khỏi kho rượu, để lại câu : “Ở lại chờ tôi”
Đường Khả Hinh sâu kín quay đầu về phía Laurence nhanh chóng cầm chai rượu giải xong, ra khỏi kho rượu, để lại dư hương hạt dẻ và hoa đào, thậm chí loại dư hương này rất sâu xa....... nhịn được trầm mê......
Johanna lạnh lùng vào kho rượu, ôm vai tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn đáng chết : “ còn ở lại chỗ này làm gì?”
“À?” Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Johanna : “Lúc này Laurence tiên sinh bảo tôi ở lại......”
“Hắc...!” Johanna nở nụ cười, : “ đừng nằm mơ, biết trong năm có bao nhiêu người muốn ở trước mặt Laurence, giở trò...... hèn mọn này, tôi biết !! Nhưng tôi khuyên tốt nhất vẫn giữ yên bổn phận, bé quầy bar nho , tại sao xuất ở chỗ này? biết đây là đâu ? Chúng tôi là những người giỏi về rượu đỏ được tập đoàn Á Châu lựa chọn ra trong hàng ngàn tinh ở các trường học thế giới! là thứ gì? Ngay cả học đại học cũng có học!! Liền muốn ở chỗ này đắc chí? Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Cẩn thận chịu nổi!”
Đường Khả Hinh nghe xong, trái tim chợt lạnh, nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt giống như lưỡi kiếm, nhìn mình chòng chọc, hết sức ác hung ác và dữ tợn, ánh mắt sâu kín khẽ chớp, nhớ lại câu của Tưởng Thiên Lỗi: chú ý thân phận của , nơi đây chỉ cho chút ánh mặt trời để thở, trong lòng có chút chua xót, nhớ tới má trái trọn vẹn của mình, liền cười khổ tiếng......
Laurence tự mình đứng trước bàn tiệc của Chủ tịch Hội đua ngựa, sau khi buổi trình diễn kiệt tác Latour cho tất cả quý khách, ngay sau đó quay lại kho rượu, vào bên trong, nhưng thấy trống , ông ta giật mình hỏi: “ cùng tôi giải rượu lúc nãy ở chỗ này đâu rồi?”
Last edited by a moderator: 13/5/15