1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147: ấy muốn nhảy sao?

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn Cố Tình lúc, mới mỉm cười : " nên hỏi đàn ông như vậy, phụ nữ bị tổn thương."

      Cố Tình nhìn Tô Thụy Kỳ bật cười : "Đáp án của làm em bị thương sao?"

      Tô Thụy Kỳ tay nâng ly rượu, xoay người nhìn về phía mặt biển tối tăm phía trước, yên lặng lên tiếng.

      Cố Tình cầm ly rượu, dựa vào lan can, hơi ngửa người ra sau, đáng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mắt mí lại lóe lên, hỏi: " chán ghét em sao?"

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ vươn tay, nắm cánh tay Cố Tình, bật cười : " phải cẩn thận chút, té xuống cũng phải là chuyện đùa đâu, đây phải là du thuyền bình thường, đây chính là tàu chở khách chạy định kỳ, nếu là trước kia, nó có thể chở người từ quốc gia này đến quốc gia khác."

      Cố Tình lại nhìn Tô Thụy Kỳ, cười : "Giống như Tektronix?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Cố Tình, dịu dàng : "Dường như rất ưa thích tác phẩm kinh điển nước ngoài?"

      "Em chỉ nước ngoài học chút, cho nên sớm tiếp xúc với văn hóa nước ngoài." Cố Tình được Tô Thụy Kỳ nâng đở, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm u tối, : " cảm thấy thế nào?"

      "Hả?" Tô Thụy Kỳ hiểu nhìn Cố Tình, mỉm cười hỏi: "Cái gì thế nào?"

      Cố Tình vẫn nhìn bầu trời đêm, : "Tektronix!"

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ chuyện này, chỉ cười cười, cùng với tựa vào lan can, : "Quan điểm của đàn ông chúng tôi xem tác phẩm, có thể giống với quan điểm của các , cho nên. . . . . . biết thảo luận có thể cho ra kết quả gì hay ."

      " cảm thấy Ruth muốn nhảy xuống du thuyền sao?" Cố Tình hỏi.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười : "Chắc là phải."

      "Em rất thích cách mà ấy bày tỏ, cho nên ấy chiếm được tình , cũng được sống lại." Cố Tình mỉm cười xong, lại nghiêng mặt nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng rất tao nhã và đẹp trai, hơi thở của luôn tản ra từng chút, tự nhiên mê người. nhìn , sâu kín : "Nghe , trước kia bác sĩ thần kinh rất nổi tiếng?"

      Nhắc đến quá khứ của Tô Thụy Kỳ, hai tròng mắt khẽ chớp.

      Cố Tình nhìn , sau đó nghiêm trang : " ra em có chút ghét bác sĩ! Lúc em học ở quốc, có lần bị sốt đến bệnh viện xem bệnh, có bác sĩ người Đức rất đẹp trai, mượn cớ xem bệnh cho em, sau đó đè em lên tường, cường hôn em!"

      Tô Thụy Kỳ có chút căng thẳng quay đầu nhìn Cố Tình, : "Có ?"

      Cố Tình rất nghiêm túc nhìn nét mặt hơi căng thẳng và thể tin, giống như bác sĩ tuyệt đối làm như vậy, lúc đầu còn giả bộ, sau đó phốc tiếng, nhịn được ngửa đầu ha ha ha cười to : "Giả!"

      Tô Thụy Kỳ nhìn người này, cuối cùng cũng nhịn được, quay đầu, phì cười : "Tại sao có thể có bướng bỉnh như vậy?"

      "Em với nha, em có rất nhiều rất nhiều bản lãnh kể chuyện, em kể cho nghe!" Cố Tình lập tức xoay người hưng phấn, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, ho khan hai tiếng, cố nén lại : " con nai già, nó tới lui, càng chạy càng nhanh, cuối cùng nó biến thành xa lộ cao tốc! Ha ha ha ha ha!"

      Tô Thụy Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Cố Tình tay che miệng cười khanh khách vô cùng vui vẻ, rất nhập tâm, nhìn chăm chú, cuối cùng lại bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      " cảm thấy rất buồn cười sao? Em cảm thấy rất buồn cười a!" Cố Tình rất vui vẻ bật cười.

      Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía ngây thơ, lại nhịn được bật cười, nhìn ly rượu trong tay của : " uống xong rượu đỏ, tôi đổi ly cho ."

      "Cám ơn. Em muốn uống Red Lady!" Cố Tình nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng có chút khách sáo đưa qua ly rượu.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười cầm hai ly rượu rỗng, lên boong thuyền, về phía quầy bar lộ thiên mà bartender biểu diễn, đặt xuống hai ly , bưng lên ly Red Lady, vừa muốn xoay người khỏi, liền nghe có bartender : "Khả Hinh lên thuyền chưa?"

      "Lên thuyền rồi! ấy mau ký danh sách rượu đỏ, nếu , sau khi Laurence tiên sinh trở về, chúng ta phải đến Khách sạn Á Châu ký, rất phiền toái."

      "Được."

      Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nghe những lời này, hai mắt khẽ chớp.

      Đường Khả Hinh cầm bộ đàm theo phương hướng chỉ định, vào bên trong nhà kho, tới trung tâm kiểm tra, sau đó giao ra thẻ nhân viên của mình, sau khi đặc cảnh và Bảo vệ kiểm tra xong, lại trải qua thẩm tra viên đưa tư liệu của mình vào máy vi tính, sau đó để cho con chó đốm to, khỏe vòng xung quanh mình, làm cho trong lòng Khả Hinh có chút sợ hãi, đặc cảnh giao trả lại thẻ nhân viên cho Khả Hinh.

      Khả Hinh nhận lấy thẻ nhân viên, sau đó vào bên trong nhà kho, lập tức thấy rất nhiều đồng nghiệp, mặc các loại đồng phục, bận rộn di chuyển rượu, thậm chí còn có bartender thùng thùng thùng xuống, chạy vào cánh cửa , nhanh chóng lấy ra chai rượu màu hồng, lại thùng thùng thùng lên , mà ở giữa kho rượu, bày chiếc chuông cực lớn, Khả Hinh suy nghĩ xem nó dùng để làm gì, đột nhiên nhìn thấy chiếc chuông màu vàng buộc chiếc nơ con bướm đỏ thẫm, chiếc chuông vang lên, đồng nghiệp khác nhận được, lập tức vào cánh cửa , cuối cùng nhanh chóng đem ra cái hộp đựng rượu ướp lạnh lớn bằng bàn tay, đặt ở bên trong thang máy , đinh tiếng, thang máy nhanh chóng lên .

      Đường Khả Hinh nhìn tất cả đồng nghiệp, mọi người đều bận rộn, số người đem cánh hoa Violet, cẩn thận tỉa từng lá, đặt ở trong mâm thủy tinh, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, còn nhìn thấy đồng nghiệp tay cầm hóa đơn, ra ngoài, lẩm bẩm : "Quầy bar boong thuyền, cần 370 ly, kho rượu chỉ còn có 72 ly. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên hiểu lời của cha : " thế giới này, mỗi con người sống đều phụ thuộc lẫn nhau, ra khách sạn là nơi để cho người ta phát huy tài năng cao nhất. Mỗi nhân viên đều có trách nhiệm với cương vị của mình, đó là bày tỏ chân thành đối với khách, hơn nữa còn thể năng lực của mình. Chỉ cần có nơi thể , đều là vĩ đại. Cho nên cha rất công việc của cha, cám ơn Khách sạn Á Châu cho cha nền tảng, thể bản thân mình"

      Hai tròng mắt của đỏ bừng nhìn mọi chuyện trước mặt, trong lòng có chút chua xót, có chút kích động, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, dựa theo phương hướng được hướng dẫn, vào bên trong kho, vội vàng tới cầu thang xoắn ốc, thấy hai nhân viên phục vụ, vừa bận bịu ôm các loại ôm gối, vừa xách khăn trải bàn màu tím đậm, nhanh chóng lên, vừa vừa nghe bộ đàm: "Khách bên sòng bạc, cẩn thận làm đổ rượu bàn số bảy, số tám! Nhanh phái hai nhân viên theo tôi, Mau!"

      "Vâng!" Hai nữ đồng nghiệp mặc đồng phục màu trắng lập tức buông xuống việc trong tay, theo quản lý lên !

      Đường Khả Hinh hơi mỉm cười lên cầu thang, trong lòng suy nghĩ Tektronix từng mô tả cuộc sống của những con người dưới đáy xã hội, hôm nay thế kỷ thay đổi, loài người ngày càng tiến bộ, qua gần bốn tầng nhà kho, rốt cuộc nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng nhạc du dương, còn có tiếng cười của du khách, tâm trạng của khỏi phấn chấn, đôi tay vịn ở cạnh cửa, chậm rãi đẩy ra, ngay sau đó luồng ánh đèn pha lê rực rỡ phóng đến, hành lang dài màu vàng, phủ lên thảm đỏ thêu hoa ra ở trước mặt của mình, hai mắt của mở to, có chút hưng phấn vui vẻ mỉm cười, bước chân hơi có cảm giác kích động, bước lên tấm thảm màu tím đậm, vô cùng hồn nhiên : "Tương lai tôi kết hôn, tôi nhất định phải dùng thảm màu tím, về phía người chứng hôn."

      Đường Khả Hinh khỏi vui vẻ, bước chân có chút nhàng về phía trước, khi hết hành lang dài màu vàng, kinh ngạc nhìn thấy sòng bạc ở trước mặt, tập trung khách trong và ngoài nước, bọn họ tuân thủ quy tắc thuyền, chỉ chơi vui vẻ là chính, mọi người đều ngồi ở bàn quay, hoặc bàn dài màu xanh lá cây, lấy ra tiền cắc đặt cược, thậm chí ở chỗ này, nhìn thấy quản lý Trần Mạn Hồng, dẫn hai người đồng nghiệp, bưng qua vài ly Kê Vĩ Tửu, bước nhanh tới bên cạnh người khách tóc vàng mặc âu phục màu trắng, đặt rượu xuống, đôi tay nắm lại, mời khách dùng.

      biết vì sao, Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng rất vui vẻ là trong lòng yên tĩnh, nhịn được nở nụ cười, nhưng có quấy rầy Trần Mạn Hồng, mà xoay người về phía cầu thang màu vàng bên cạnh sòng bạc, lên tầng nữa liền nhìn thấy đại sảnh thuyền tráng lệ giống như khách sạn mặt đất, mà phòng sảnh tiệc cao cấp nhất thuyền ở đại sảnh lầu năm, cầu thang lên cửa lớn có mười mấy tên đặc cảnh, nghiêm trang đứng ở trước cửa, xử lý chuyện xảy ra bất cứ lúc nào, đài phun nước hình cầu trước cánh cửa thủy tinh khổng lồ, xoay tròn, trong đầu thoáng qua kí ức, giống như khi còn bé, mình mặc váy màu hồng, được người cha cao lớn dắt vào nơi có quả cầu nước thủy tinh rất hoa lệ, khi đó, có rất nhiều người vỗ tay đón chào cha. . . . . .

      sâu kín nhìn chỗ đó lúc lâu, hơi tỉnh thần, tâm trạng thoải mái cách khó hiểu, xoay người, khóe miệng nhịn được giơ lên, ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa thuỷ tinh màu tím đậm đối diện đối mình, nơi này chính là kho rượu, bên trong là bậc thầy mà mình vẫn sùng bái, Laurence! Ông ấy vẫn là bậc thầy rượu đỏ mà mình cực kỳ khát vọng được đến gần ở trong cuộc đời.

      Trong lòng khỏi sôi trào.

      Hai mắt Đường Khả Hinh ươn ướt, đột nhiên có chút xúc động cúi đầu, cầm danh sách rượu đỏ nho cây bút máy màu đen mình chuẩn bị, mở bút máy, dùng đầu ngọn bút nhàng vạch mu bàn tay của mình, hai mắt đỏ bừng nhìn đường vẽ màu đen, chờ lúc nữa, Laurence tiên sinh ký tên danh sách rượu đỏ, vẫn mong ông ta ký tên.

      Khả Hinh nặng nề thở ra hơi, chậm rãi tới trước hai cánh cửa, lấy dũng khí, đẩy ra! !

      "Ầm!" tiếng, chai rượu đỏ Laffey năm 1982, nện ở mặt thảm, miểng thủy tinh và dịch rượu màu đỏ thẫm văng lên tung tóe, ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148: Hoàng hậu tao nhã và Quốc vương bá đạo

      Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãng mạn ở bên trong kho rượu, tất cả chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên phục vụ đều kinh ngạc nhìn sang. . . . . .

      phụ nữ nhân viên phục vụ tay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mảng rượu đỏ thẫm và miểng thủy tinh, run rẩy hoảng sợ thốt nên lời, chỉ lẩm bẩm lui về phía sau bước, đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹn ngào.

      "Laffey năm 1982!" Đường Khả Hinh kêu khẽ tiếng, theo phản ứng xông tới, đứng ở trước mảnh thủy tinh còn chút rượu, vừa muốn vươn tay. . . . . .

      "Đừng động!" người già nhanh chóng bắt được tay Khả Hinh, nghiêm túc đứng ở trước chai rượu đỏ Laffey bị vỡ tan, nhìn mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, ánh mắt già nua của ông ta nhìn chăm chú giống như nhìn người lâu.

      Khả Hinh nhịn được quay đầu nhìn về phía ông già tóc bạc trắng, lúc này trang nghiêm giống như pho tượng, chăm chú nhìn dịch rượu sàn, lâu lâu sau, cảm thấy trong ánh mắt của ông ta lên bi thương.

      Khả Hinh nhìn ngây người.

      " xin lỗi, xin lỗi. Lúc nảy tôi cố ý, tôi cẩn thận đụng phải giá rượu, tôi quên mất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượu cồn, xin lỗi." Nữ nhân viên phục vụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đến nước mắt từng viên lăn xuống.

      " xin lỗi là được sao?" Johanna, chuyên gia hầu rượu hạng nhất Câu lạc bộ, là phụ nữ hơn hơn ba mươi tuổi, tức giận chỉ chai rượu đỏ đất : " biết chai rượu đỏ này là gì ? Đó là Laffey ! ! Laffey năm 1982 ! ! Năm tốt nhất ! thế giới này có mấy người có thể uống được! Lúc nảy chúng ta xuất kho, chuẩn bị đưa rượu đỏ cho Thủ tướng thưởng thức! ! Đặt ở trong giá thủy tinh cũng có thể làm ngã nó? dị ứng rượu cồn tại sao ? Làm nhân viên ở nhà hàng tây và quầy bar, phải kiểm tra qua điều này rồi sao? Tại sao có thể vào chỗ này! ! ?"

      " xin lỗi! ! xin lỗi! Bình thường có quá nghiêm trọng, nhưng lúc nảy biết tại sao lúc tôi tới, ngửi được mùi vị gì đó, đầu choáng váng, nên làm ngã đổ. xin lỗi" Nữ nhân viên phục vụ khóc lóc đến nổi ra tiếng.

      " câu xin lỗi có thể bồi thường sao? Đây là rượu đỏ dùng tiền cũng mua được! thế giới có mấy chai ! Rốt cuộc là chuyên gia hầu rượu nào phụ trách chai rượu đỏ này?" Johanna lại tức giận muốn tra .

      "Đừng ồn ào nữa." Rốt cuộc Laurence chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ mặt đất, phát ra màu đỏ lấp lánh, khuôn mặt già nua có vài nếp nhăn của ông ta, xẹt qua đau thương : "Chuyện xảy ra, tra hỏi cũng vô ích. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng đau lòng nhìn miểng thủy tinh đất, nhịn được : "Thơm quá . . . . . . mùi rất thơm. . . . . . Tôi tôi cảm giác mình trong khu rừng rậm hoang dã vào buổi sớm, đầy sương mù, nơi đó có dã thú hung mãnh, có Thỏ trắng ngây thơ, có hương hoa thơm ngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt, thậm chí tôi ngửi được loại hương hoa đặc biệt. . . . . ."

      Khả Hinh đột nhiên cuồng nhiệt đưa bàn tay bé nắm lên trong những mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, có chút vui vẻ cười : "Có mùi nhựa thông, nhưng ngửi cái, còn có mùi hoa mộc lan? Trời ạ, cấp bậc cao a, thay đổi nhanh, thần bí a. . . . . ."

      Laurence ngồi xổm mặt đất, khỏi quay đầu nhìn lên tóc ngắn ở trước mặt, hai mắt chớp động sáng ngời, giống như phát vật mới mẻ nhất thế giới này vô cùng cảm động và kích động, thậm chí ông ta có thể cảm nhận được trong lòng của loại cảm xúc mênh mông, mãnh liệt tràn ra theo dịch rượu, mất hồn mỉm cười để xuống mảnh thủy tinh đó, lại nhặt lên mảnh thủy tinh khác còn sót lại chút rượu, đưa lên mũi, hai mắt sáng lên, vui vẻ : "Trời ạ, trong rừng rậm đột nhiên nấu cơm, cháy rụi lá cây, đưa tới từng làn khói mù, mùi vị cháy rụi bay khắp trong rừng rậm, cũng hòa vào trong khí, cảm giác mùi khói ấm áp lắng đọng ở trong thân thể, thoải mái. . . . . . Cũng ưu thương. . . . . ."

      " là. . . . . ."

      Laurence giơ tay, ngăn Johanna ngạc nhiên lên tiếng ngăn cản, chỉ khẽ chớp hai mắt nhìn về phía trước mặt vẫn đắm chìm trong rượu đỏ Laffey, hai mắt của thế lộ ra nhàn nhạt đỏ thắm, muốn vươn tay cầm lên mảnh thủy tinh lớn nhất trong đó có chứa rượu, muốn thưởng thức chất lỏng cuối cùng, nhưng tay của lại bị bàn tay già nua nắm lấy, sửng sốt quay đầu nhìn về phía Laurence.

      Rốt cuộc mặt Laurence lộ ra vẻ hiền hòa, nhìn về phía Khả Hinh, nhàng : "Rượu đỏ có trải qua thời gian giải rượu, nên tùy tiện thưởng thức, bởi vì hiểu lầm mùi vị của nó. . . . . . rượu đỏ Laffey năm 82 chưng cất mười mấy năm, hấp thụ ánh mặt trời và nước mưa tốt nhất. . . . . . Lúc nảy có thể ngửi được những mùi vị rất dễ dàng, cũng đừng tùy ý thưởng thức, giữ cho nó chút tôn trọng cuối cùng."

      Đường Khả Hinh nhìn Laurence chằm chằm, ánh mắt ông già này lộ ra rất đau lòng, tối nay ông ta dự định nhân ngày vui của Tập đoàn Á Châu, mở chai Laffey năm 1982 này, cất ở trong thùng rượu hơn mười năm, thợ nấu rượu dốc hết tất cả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏ cực phẩm thế giới, để cho nó giống như hoàng hậu trong truyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinh điển đời đời. . . . . .

      tiếng thở dài sâu truyền đến.

      Mọi người im lặng nhìn về phía Laurence, nhìn về phía ông già dốc hết nhiệt tình cả đời thích rượu đỏ, hai mắt rối rắm, đau buồn thở dài, : "Đưa cái hộp cho tôi. . . . . ."

      Johanna lập tức xoay người, đem cái hộp gỗ lâu năm, đưa tới trước mặt của Laurence, Laurence nhận lấy hộp gỗ, cẩn thận kéo mở cái nắp , lấy ra khăn tay trắng, tự mình nhặt lên từng mảnh thủy tinh bỏ vào trong hộp gỗ, vừa nhặt vừa lưu luyến nhìn miểng thủy tinh đỏ sậm. . . . . .

      "Laurence tiên sinh, ngài cẩn thận bị đâm tay, để cho tôi!" Johanna cũng đau lòng lên trước, vừa muốn giúp tay.

      " cần. Chuyện này là lỗi của tôi . . . . ." Laurence nhặt lên từng mảnh thủy tinh, ngửi mùi vị Laffey năm 1982, tầng tầng lớp lớp tuôn ra trong hộp rượu, tràn ngập ưu thương và nặng nề.

      Mọi người yên lặng nhìn ông ta.

      Laurence nhặt từng miểng thủy tinh, rốt cuộc mở miệng: " là. . . . . ."

      Lúc nảy Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong ưu thương của Laurence, hai mắt mình cũng có chút đỏ bừng, nghe Laurence hỏi, còn chưa phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc nhìn ông ta nhặt miểng thủy tinh. . . . . .

      Rốt cuộc Laurence dừng lại động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tóc ngắn xinh đẹp đáng , hơi khôi phục tinh thần, mỉm cười hỏi: " , là ai? vào đây làm gì?"

      Lúc này Đường Khả Hinh hơi lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Laurence : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là nhân viên quầy bar câu lạc bộ đua ngựa, quản lý bảo tôi đưa cho ngài xem qua danh sách rượu đỏ, sau đó mời ngài tự mình ký tên."

      Laurence chỉ là bậc thầy rượu đỏ cao nhất, còn là người phụ trách kho rượu của Tập đoàn Á Châu, trong bữa tiệc trọng đại này, ông ta phải tự mình ký tên, quần bar mới có thể xuất rượu cung cấp cho bữa tiệc bên này.

      Laurence nghe như vậy liền gật đầu, ánh mắt già nua thâm trầm lộ ra chút nghi ngờ nhìn Khả Hinh : ". . . . . . Hiểu rượu đỏ?"

      "Tôi chỉ ưa thích, dám hiểu. . . . . . có hàng nghìn loại rượu đỏ, mỗi ngày đều có thể theo thời tiết, tâm trạng con người, thức ăn ngon mà phát ra mùi vị khác nhau, tôi dám hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức khiêm tốn . .

      Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn về phía này, thái độ thành khẩn và vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: "Lúc nảy tới, rượu mới ngã xuống, làm sao biết đây là Laffey năm 1982?"

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, : "Tôi nhìn thấy chai rượu."

      Laurence nghe vậy, chậm rãi mỉm cười, nếp nhăn mặt trở nên rất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậm rãi : "Ở thời đại này, có rất nhiều người nông nổi, người muốn ở trước mặt của tôi biểu bản thân giống như càng ít hơn."

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, cúi đầu, nhìn thấy còn dư lại mảnh thủy tinh , ra tất cả đều là bọt vỡ, vươn tay, nắm mảnh thủy tinh này bỏ vào trong hộp gỗ.

      "Đưa danh sách rượu cho tôi" Laurence mỉm cười thu hồi hộp gỗ, giao nó cho chuyên gia hầu rượu, mới đứng lên, .

      "Vâng" Khả Hinh lập tức từ trong túi tiền, móc ra danh sách rượu, mở ra đưa nó cho Laurence.

      Laurence mỉm cười nhận lấy, từ trong túi âu phục của mình, lấy ra mắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừa xem danh sách rượu, vừa căn dặn : "Dọn dẹp miểng thủy tinh đất, đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảm lên, dùng khăn lông lau, tránh để máy móc vào phòng rượu, ảnh hưởng nhiệt độ bên trong phòng."

      "Vâng!" Chuyên gia hầu rượu đáp lời, ngay lập tức mang theo mới vừa rồi đụng đổ rượu, ra ngoài, căn dặn quản lý tới đem người , sau đó cầm bộ đàm thông báo cho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp trường.

      Laurence cầm danh sách rượu từ từ vào bên trong gian rượu khác, ánh sáng bên trong gian phòng này trầm hơn, lộ ra mùi gỗ sồi rất nồng nặc, lúc Đường Khả Hinh theo vào tới, cũng cảm thấy mùi rượu rất lâu năm, giống như được bảo quản, trừng lớn con ngươi, nhìn từng chai rượu đỏ quý giá ở trước mặt, đặt nằm ngang ở trong giá rượu, hoặc đặt ở trong hộp giữ rượu đặc biệt, mỗi nơi thắp từng ngọn đèn , giống như giữ ấm từng chai rượu đỏ. . . . . .

      Khả Hinh nhịn được hưng phấn về phía giá rượu, có thể nhìn thấy được Latour năm 1970, kích động nở nụ cười.

      Laurence vừa xem danh sách rượu, vừa hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cũng có nhắc nhở này, nơi này được phép tiến vào, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khả Hinh, nhàng hỏi: " biết chai rượu đỏ này?"

      "Vâng!" Khả Hinh vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn chai Latour rất quý giá ở bên trong giá rượu, vui vẻ : "Đây là rượu đỏ Latour năm 1970, rượu đỏ Latour tốt nhất vào các năm 1945, 1949, 1961, 1970, 1982, 2000. . . . . . rượu đỏ Latour có cảm giác rất phong phú, mạnh mẽ và sâu sắc, làm cho những chuyên gia rượu đều thể điều khiển được, nếu như rượu đỏ Laffey là hoàng hậu tao nhã, vậy Latour chính là Quốc vương bá đạo."

      Hai tròng mắt Laurence phát ra vẻ kinh ngạc nhìn Khả Hinh.

      Chương 149: Chateau Latour

      "Kiến thức rượu đỏ của là ai dạy cho ?" Laurence cũng rất hứng thú hỏi Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn chai rượu đỏ giống như nhìn người , sâu kín : "Cha của tôi là đầu bếp, lúc tôi còn , ông ấy phát khứu giác của tôi đặc biệt nhạy bén, cho nên thích nấu món ăn ngon, mùi vị rất phong phú cho tôi thưởng thức, sau đó chỉ dạy và hướng dẫn cho tôi làm thế nào nếm ra mùi vị món ăn và từng loại gia vị. Đến khi tôi lớn chút, có ngày, tôi đến phòng của cha, đột nhiên nhìn thấy ly rượu đỏ đặt sát ở cạnh cửa sổ, màu sắc giống như hồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếu vào phát ra mùi thơm nồng nặc của đất, mùi hoa, mùi trái cây, mùi thơm cỏ non, tôi cảm thấy những mùi thơm đó quanh quẩn ở bên cạnh tôi . . . . . Đó là mùi thơm tuyệt nhất mà cả đời này tôi ngửi được vào buổi sáng đó. . . . . . Từ đó cũng có cách nào khắc chế."

      Laurence nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: "Sau đó sao?"

      "Sau đó. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ lại biến cố, liền cười khổ tiếng mới tiếp: "Sau đó cha của tôi cho tôi biết, trong chiếc ly cao cổ trong suốt rực rỡ đó là nước ép nho chưng cất thành rượu đỏ, chúng trải qua gió sương mưa tuyết, kết hợp với văn hóa và trí khôn của loài người gần ngàn năm nay, chưng cất thành rượu đỏ, lúc ấy cha với tôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị, chồng chất, đối lập nhau, nhưng mùi vị vĩnh viễn giống với mùi của giây trước đó. Đây là chỗ quyến rũ và thần bí của nó. Bắt đầu từ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra loại cảm giác kỳ diệu, giống như thích bẩm sinh. Rất rất , giống như người tình."

      Laurence nhìn Khả Hinh đến đây, giọng mềm mại xa xăm, giống như kể chuyện xưa với người khác, ông ta liền hỏi: "Lý do gì làm cho rượu đỏ nữa?"

      Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại chai rượu đỏ ở trước mặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên má trái của mình che giấu ở trong mái tóc ngắn, trong khoảng thời gian này, tóc lại dài thêm chút, hai mắt của đỏ bừng, lóe lên cái, mỉm cười : "Rượu đỏ cách quá xa thế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, dám đến gần nó. Tôi nếm đến, cũng chỉ là mùi vị của bản thân tôi mà phải mùi vị rượu đỏ. Chỉ là có thể thường xuyên nhìn thấy nó cũng cảm thấy thỏa mãn."

      Laurence mỉm cười, móc ra bút máy của mình, ký tên mình lên danh sách rượu, mới chậm rãi : "Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn để cho người ta thưởng thức. Giống như mới vừa , nếm thử nó, buông lỏng cảm xúc của mình, lâu ngày, có thể tạo ra linh hồn của nó, giống như tình ."

      Đường Khả Hinh nghĩ tới tình , liền cười : "Tình và rượu đỏ, đối với tôi mà , đều rất xa vời thể chạm đến."

      Laurence tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giao cho danh sách rượu, nhìn này kỹ, : "Ở Pháp, các đều hiểu lý lẽ, tìm kiếm tình là quyền lợi trời sinh, nếu như buông tha tình , chính là buông tha cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, theo đuổi tình cũng chính là theo đuổi bản thân mình. Đừng buông tha. Giống như rượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mới phân biệt được giá trị cao thấp như thế nào, mà rượu biết. Người tầm thường thưởng thức được nhiệt tình của rượu đỏ, phải ngang hàng với nó, mới có thể đạt được hương vị cuộc sống."

      Đường Khả Hinh quay đầu, từ từ nhìn Laurence, nhịn được vươn tay, nhận lấy danh sách rượu trong tay của ông ta.

      Laurence mỉm cười vươn tay, vỗ bả vai của , : "Cố gắng lên."

      Tối nay, bởi vì chai rượu đỏ Laffey, tâm trạng của Laurence cũng phải rất tốt, chỉ là nhìn thấy trẻ tuổi đối với rượu đỏ có tình thương sâu, ngược lại có chút an ủi.

      "Cám ơn ngài." Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn Laurence, mới vừa muốn , ông là người mà mình ngưỡng mộ từ lâu, lại nghe Johanna nhanh chóng từ bên trong ra, với Laurence : "Laurence tiên sinh, chủ tịch Hội đua ngựa muốn chai Latour năm 1970, Tổng Giám đốc Trang tiếp đãi ông ta. . . . . ."

      Laurence nghe xong, hiểu lập tức gật đầu, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười : "Xem ra, và chai rượu đỏ này rất có duyên. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng vui mừng nhìn về phía Laurence, : " tại ngài muốn mở nó ra sao?”

      “Rượu đỏ vốn là để cho người thưởng thức, cho nên nó được xưng là máu trong sinh mệnh.” Laurence chậm rãi cất xong bút máy, đeo lên bao tay trắng, hai mắt đột nhiên trầm ngâm nhìn trong giá rượu, từ hầm đất lấy ra chai Laffey, lúc lâu giống như người bảo vệ trung thành, suy nghĩ chút, mới tự mình đến mặt khác của giá rượu, đè xuống cái nút màu xanh lá cây, cửa kính thuỷ tinh trước giá rượu chậm rãi mở ra. Laurence tay cầm cổ chai, cẩn thận lấy xuống chai Latour năm 1970, nâng đặt lên bàn thuỷ tinh hình bầu dục, bàn có mười khăn lông trắng và dao giải rượu, cùng mười hai nút gỗ sồi……

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía Laurence, dường như nhìn thấy được sức sống của chai rượu đỏ sắp mở ra, cái loại đó hưng phấn và nhiệt tình, cách nào mô tả được.

      Laurence, vị thân sĩ tao nhã, năm tháng làm giảm bất kỳ sức hấp dẫn nào của ông ta, chỉ thấy ông ta tao nhã cầm cây nến đỏ trước bàn thủy tinh, dùng que diêm soạt tiếng, đốt nó lên, thắp đèn cầy, nhất thời giá rượu sáng lên ánh lửa kiều động lòng người, ông già khoảng hơn 70 tuổi, từ trong túi sách của mình, lấy ra dao mở chai chuyên dụng, mở lưỡi răng cưa, lưu loát hướng cổ chai quay vòng, nắp nhựa cao su (tức nắp bao ngoài cổ chai rượu đỏ) theo cổ tay của ông ta xoay tròn 360 độ, bung ra, đầu nhọn dao xoay tròn ghim vào trong nút gỗ sồi, vừa xoay vừa chậm rãi hỏi: “ biết tại sao năm xưa rượu đỏ phải xuất kho rượu trước hai ngày, đặt xuống thẳng đứng ?”

      Khả Hinh lập tức : “Vì để cho cặn rượu lắng hết xuống đáy chai…… Cho nên giữa đáy chai rượu đỏ nhô lên, bên ngoài có rãnh , chính là để cho cặn rượu đỏ và khác tạp chất dễ dàng lắng xuống.”

      Laurence thông qua nút gỗ, hỏi tiếp: “Làm sao nắm được thời gian giải rượu?”

      “Rượu đỏ càng lâu năm càng nặng, thời gian giải rượu càng dài, nhưng rượu cũ, ngược lại thời gian giải rượu nên quá dài! Chủ yếu là nồng độ của chai rượu đỏ này cao bao nhiêu, điều này cần phải có năng lực rất cao để nhận biết.” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng .

      Laurence chăm chú dùng cái khăn lông trắng, tay phải nắm chai rượu đỏ Latour, tay trái nắm thân bình giải rượu, đem dịch rượu đỏ trơn mềm như tơ, ở ánh nên chiếu xuống, chậm rãi đổ vào trong bình giải rượu, ánh mắt nheo lại, xuyên qua ánh nến, chăm chú quan sát dịch rượu biến hóa và có cặn lắng đọng hay , đồng thời trầm ngâm ngửi mùi rượu rót vào bình tỏa ra, lồng ngực bắt đầu khẽ phập phồng……

      Khả Hinh cũng nhịn được nghiêng người tới trước, hít mạnh mùi rượu đỏ Latour chưng cất mười mấy năm, quả nhiên khác với Laffey tao nhã nhưng nồng đậm, nhanh chóng tỏa ra mùi vị mạnh mẽ, đầy sức lôi cuốn, nồng độ quá mạnh, lập tức xông vào trong lỗ mũi và não làm cho người ta trong chớp mắt chống đỡ được, hai mắt Khả Hinh xốc xếch chợt lóe, hít mạnh hơi, thể bình tĩnh lại!!

      “Bình tĩnh! Điều hòa hơi thở của mình theo nhịp độ của rượu! nên bị mùi vị của nó làm sợ. Đừng sợ!” Laurence chậm rãi rót rượu, tiếp tục quan sát thay đổi của rượu trong bình giải rượu, cuối cùng, ông ta chậm rãi đưa tay, dựa vào kinh nghiệm, lấy ra cặn rượu ở trong chai, thuận tay đem nút gỗ mềm đóng vào chai rượu đỏ, ông ta lập tức cầm lên bình giải rượu, quan sát rượu màu đỏ sậm trong bình, ở dưới ánh đèn, phát ra màu sắc giống như viên ngọc ruby, khi treo bình dịch rượu như nước mắt tình người chậm rãi rơi xuống, ông vừa quan sát rượu, vừa nhịp nhàng xoay tròn 360 độ, ngửi mùi vị rượu lướt qua trong khí, tư thế kia tuyệt đẹp giống như vũ công, Khả Hinh nhìn ngây người, trong chớp mắt cảm nhận Latour từ từ giải rượu, lúc nảy có cảm giác rượu xông về phía mình, ngược lại bây giờ bay tới mùi vị hạt dẻ và hoa đào và truyền tới mùi vị ấm nóng trong bùn đất ẩm ướt, tàng trữ sâu, sâu……

      nhịn được muốn tiến tới gần……

      nên tới!” Laurence đột nhiên .

      Khả Hinh lập tức dừng bước, như hiểu nhìn về phía Laurence, bởi vì đối với rượu đỏ có tính mạnh mẽ, nếu như chưa đủ sức điều khiển, bị dịch rượu làm mê hoặc, thậm chí có thể tạo ra ảo giác.

      Laurence vừa xoay tròn vừa chậm rãi : “Latour Pháp, có ý nghĩa là cổng thành, logo của trang trại rượu là con sư tử cưỡi cổng thành! Nơi đó từng là địa phương binh lính chiến đấu, cho nên thợ nấu rượu cũng giống như võ sĩ, chưng cất được chai rượu, mạnh mẽ đầy sức sống, nồng độ mạnh, thời gian chưng cất ổn định, là loại rượu mạnh! Latour chưa đầy mười lăm năm trở lên, uống có giá trị!”

      Đường Khả Hinh lắng nghe nhiệt huyết sôi trào, kích thích gật đầu : “Tôi biết rồi.”

      “Nếu điều khiển được, cũng đừng để cho nó làm ảnh hưởng khứu giác của ! khứu giác loài người rất yếu! Nếu khứu giác của đặc biệt nhạy bén, phải quý trọng món quà Thượng Đế tặng cho , nó làm cho khác với người khác!” Laurence giải rượu xong, lập tức tự mình đem chai rượu cẩn thận đặt ở trong giá rượu, tính toán thời gian, cẩn thận ra ngoài, trước khi khỏi kho rượu, để lại câu : “Ở lại chờ tôi”

      Đường Khả Hinh sâu kín quay đầu về phía Laurence nhanh chóng cầm chai rượu giải xong, ra khỏi kho rượu, để lại dư hương hạt dẻ và hoa đào, thậm chí loại dư hương này rất sâu xa....... nhịn được trầm mê......

      Johanna lạnh lùng vào kho rượu, ôm vai tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn đáng chết : “ còn ở lại chỗ này làm gì?”

      “À?” Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Johanna : “Lúc này Laurence tiên sinh bảo tôi ở lại......”

      “Hắc...!” Johanna nở nụ cười, : “ đừng nằm mơ, biết trong năm có bao nhiêu người muốn ở trước mặt Laurence, giở trò...... hèn mọn này, tôi biết !! Nhưng tôi khuyên tốt nhất vẫn giữ yên bổn phận, bé quầy bar nho , tại sao xuất ở chỗ này? biết đây là đâu ? Chúng tôi là những người giỏi về rượu đỏ được tập đoàn Á Châu lựa chọn ra trong hàng ngàn tinh ở các trường học thế giới! là thứ gì? Ngay cả học đại học cũng có học!! Liền muốn ở chỗ này đắc chí? Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Cẩn thận chịu nổi!”

      Đường Khả Hinh nghe xong, trái tim chợt lạnh, nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt giống như lưỡi kiếm, nhìn mình chòng chọc, hết sức ác hung ác và dữ tợn, ánh mắt sâu kín khẽ chớp, nhớ lại câu của Tưởng Thiên Lỗi: chú ý thân phận của , nơi đây chỉ cho chút ánh mặt trời để thở, trong lòng có chút chua xót, nhớ tới má trái trọn vẹn của mình, liền cười khổ tiếng......

      Laurence tự mình đứng trước bàn tiệc của Chủ tịch Hội đua ngựa, sau khi buổi trình diễn kiệt tác Latour cho tất cả quý khách, ngay sau đó quay lại kho rượu, vào bên trong, nhưng thấy trống , ông ta giật mình hỏi: “ cùng tôi giải rượu lúc nãy ở chỗ này đâu rồi?”
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Có hôn 1?

      Johanna mỉm cười lên trước, hướng về phía Laurence dịu dàng : "Mới vừa rồi ấy có chuyện quan trọng, về trước. "

      Laurence nghe vậy, im lặng gì, lúc sau mới : " phải. . . . . . bảo ấy ở lại chỗ này chờ tôi sao?"

      "Có thể có chuyện quan trọng gì đấy? Tôi cũng bảo ấy ở lại, nhưng ấy được. . . . . ." Johanna lại cung kính .

      Laurence nghe vậy, bày tỏ hiểu ra, lại hỏi: " ấy thuộc về bộ phận nào? nhân viên quầy bar Câu lạc bộ đua ngựa?"

      "Tôi nhìn đồng phục của ấy giống như nhân viên quầy bar." Johanna cũng rất tò mò .

      Laurence nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu, nhân viên phục vụ cầm ly rượu đỏ Latour trân quý theo vào ở phía sau lưng, : "Rượu đỏ này. . . . . . uống ."

      "À?" Nhân viên phục vụ đó hơi kinh ngạc và hưng phấn cười : "Tôi sao?"

      "Ừ." Laurence gì thêm, về phía kho rượu, rồi chăm chú xem danh sách rượu bữa tiệc tối nay, Johanna đứng ở bên, lén nở nụ cười hả hê.

      Đường Khả Hinh sâu kín ra kho rượu, nhớ tới cơ hội mới vừa rồi, có chút cảm động, từ trong túi tiền móc ra tờ danh sách rượu, nhìn chữ ký Laurence đích thân ký tên, rất thân sĩ, rất phóng khoáng, đây là người già mà mình sùng bái, tối nay rốt cuộc gặp được ông ấy, cùng ông ấy đứng chung chỗ ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có may mắn nhìn thấy ông ấy giải rượu tuyệt với, nghe ông ấy đến rượu đỏ vẻ mặt đầy sức sống mạnh mẽ.

      Hai tròng mắt của có chút đỏ bừng, dọc theo kho hàng thuyền, ra cánh cửa, tới nơi người boong thuyền, luồng gió biển mãnh liệt đập vào mặt, mùi vị mằn mặn nồng đậm, giống như biển rộng mới vừa khóc, sâu kín vươn tay, vén mái tóc ngắn bị gió thổi phất lên, mở hai mắt mờ mịt nhìn về phía biển rộng mênh mông, nghẹn ngào : "Tôi muốn ở lại nghe ông ấy chút về rượu đỏ a, được nghe cảm thấy hạnh phúc. . . . . . Tôi cảm giác đến gần rượu đỏ, tôi biết nhiều chuyện đặc sắc hơn, sau này cuộc đời của tôi thay đổi, nhưng tôi còn có thể nhìn thấy kỳ tích giống như ảo thuật kia sao?"

      Khả Hinh cố nén nước mắt, đón gió biển mãnh liệt, lại
      Rượu nhìn chữ ký của Laurence, hít hít lỗ mũi đỏ bừng đột nhiên vươn tay, khẽ vuốt má trái, cảm thấy nó lồi lõm nhấp nhô rất đau buồn và tuyệt vọng.

      nặng nề thở dốc hơi, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ánh trăng treo bầu trời, muốn hét to nhưng hét ra tiếng, nước mắt lăn xuống, nắm chặt lan can, nhìn mặt biển rộng mênh mông phía dưới Du thuyền, có chút tuyệt vọng từ trong đáy lòng nảy sinh ra, loại ý niệm này chợt lóe lên, làm lập tức lui ra phía sau, đè chặt vị trí trái tim, nén ý niệm đáng sợ vào trong lòng, suy nghĩ nữa liền xoay người khỏi boong thuyền, chuẩn bị vào hầm thuyền, sau đó nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt trước mặt, sửng sốt.

      Tô Thụy Kỳ đứng ở boong thuyền, đón gió biển, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

      Khả Hinh ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ hơi bật cười,:”Tại sao …ở chỗ này?”

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh, đưa mắt nhìn lâu, mới chậm rãi cười:”Tôi..từ lúc lên chiếc thuyền này tôi biết ở đây…”

      “À?” Khả Hinh suy nghĩ, nhớ lại lúc nãy mình đứng ở cây cầu dài nhìn thấy và 1 tựa vào boong thuyền vừa vừa cười, hơi dừng lại lúc, sắc mặt của đỏ lên, có chút ít ngạc nhiên :”Tại sao biết, người đó chính là tôi?”

      có ai bộ nhìn đẹp mắt so hơn với . Bước có tiết tấu, giống như đầy tâm , nhàng, mềm mại…” Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, mỉm cười .

      Đường Khả Hinh cũng ngượng ngùng cúi đầu cười cười lại nhìn :”Vậy làm sao biết tôi ở nơi này?”

      Tô Thụy Kỳ nhịn cười, chậm rãi tới đứng ở bên cạnh , lại xoay người, hai tay chống vào lan can, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt chìm vào trong bóng đêm, khẽ chớp tròng mắt, mới dịu dàng :”Tôi muốn…tôi muốn tìm người, cũng khó, nếu tôi muốn tìm .”

      Đường Khả Hinh suy nghĩ 1 chút, đúng vậy, là cháu trai của Thủ tướng, chỉ cần mở mệng, tất cả mọi người đều hưởng ứng đáp lời cho , im lặng lên tiếng, ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần nhìn nửa khuôn mặt của , vẫn đẹp trai mê người như vậy, nhất là ánh mắt của rất đẹp, giống như hai vì sao đêm, lóe ra ánh sáng rất nhu hòa, lông mi dài, nhàng chớp mắt cũng rất hấp dẫn, cười cười :”Cảm ơn tìm tôi..”

      Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn , hai mắt xẹt qua chút thâm ý thể nắm bắt, cuối cùng mỉm cười xoay người, đôi tay ôm vai tựa vào lan can, :”Xem ra…thế giới này có rất nhiều thứ cũng thể tin tưởng, từng có những ngày vẫn còn ở nhà tôi làm sushi cho tôi ăn, tại chẳng còn gì nữa.”

      Khả Hinh im lặng lúc, ngẩng đầu nhìn , hơi mỉm cười :”Tại sao ? là cháu trai của Thủ tướng, muốn ăn cái gì cũng có thể.”

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn .

      Khả Hinh do dự lát, cảm giác tâm trạng có chút căng thẳng, liền ngẩng đầu nhìn , cố làm ra vẻ thoải mái cười :”Hôm nay bởi vì công việc, tôi mới lên du thuyền, tại..tôi phải về rồi. Chúc chơi vui vẻ buổi tối.”

      Tô Thụy Kỳ vẫn yên lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, sắp rời khỏi.

      Tô Thụy Kỳ đột nhiên lên trước, nắm cổ tay của , hơi dùng sức kéo trở lại, hay tay nắm bả vai của , đẩy tới trước lan can boong tàu, đôi tay vòng qua thân thể của , nắm chặt lan can, bao quanh Khả Hinh ở trước người của mình, im lặng nhìn về phía trước.

      Sắc mặt của Khả Hinh ửng đỏ, tựa vào trong ngực của , nghe mùi nước hoa rất quen thuộc, cúi đầu vén tóc ngắn bay phất xốc xếch trán, dịu dàng :” làm sao vậy?”

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, chỉ hơi tiến lên bước sát gần thân thể , mặt dán vào trong mái tóc , nhìn biển rộng phía trước, :” nghe chuyện mỹ nhân ngư chưa?”

      Khả Hinh sâu kín gật đầu :”Nghe rồi…”

      “Kết cục của mỹ nhân ngư là thế nào?” Tô Thụy Kỳ giống như thầy giáo, hỏi .

      Khải Hinh mỉm cười :”Dường như…vì tình , biến thành bọt biển…trở lại trong biển rộng chứ?”

      Tô Thụy Kỳ im lặng lúc, mới hỏi :” biết tại sao mỹ nhân ngư 1 lòng như vậy ?”

      Khả Hinh suy nghĩ 1 lúc, liền lắc đầu :” biết…có lẽ là quá sâu, quá đậm!”

      “Sai!” Tô Thụy Kỳ nhanh chóng !

      Khả Hinh cau mày, suy nghĩ 1 chút, có chút gian nan :”Vậy tôi cũng biết.”

      Tô Thụy Kỳ nghiêm trang :”Bởi vì ấy thể bắt cá hai tay.”
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      heo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Có hôn 2?

      Đường Khả Hinh trừng mắt, lập tức ngẩng đầu lên, đụng phải cằm của , ah tiếng, vừa kêu vừa cười : "Cái gì? thể bắt cá hai tay?"

      Tô Thụy Kỳ cũng nhịn cười được, vươn tay khẽ xoa xoa chỗ đụng trán , : "Kể cho nghe chuyện hài. . . . . ."

      Đường Khả Hinh liền nhịn cười lắng nghe.

      " con nai già, nó tới lui, càng chạy càng nhanh, cuối cùng nó biến thành xa lộ cao tốc. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhịn được cúi đầu, cằm dán vào bả vai Đường Khả Hinh, bật cười.

      Đường Khả Hinh cau mày, hơi quay mặt sang nhìn có thể cười vui vẻ như vậy, ngây người, phì cười : "Chuyện này. . . . . . Có gì đáng buồn cười?"

      Tô Thụy Kỳ càng càng buồn cười, cuối cùng vẫn cố nhịn cười : "Đây là chuyện mới vừa rồi vị tiểu thư kia kể cho tôi nghe."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, nhìn , nở nụ cười : "Chính là vị. . . . . . Cố tiểu thư kết thân với ?"

      Tô Thụy Kỳ cúi đầu nhìn Khả Hinh, dịu dàng : " ấy tên Cố Tình. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, : "Tôi nhìn thấy, rất đẹp, rất hoạt bát đáng , mắt mí, vừa nhìn chính là rất hiền lành."

      Tô Thụy Kỳ cũng đồng ý gật đầu : "Ừ, bé rất ưu tú, biết tâm trạng tôi phiền muộn quốc, ấy bảo tôi cởi xe đạp, chở ấy Cambridge, sau đó lúc chạy qua bên cạnh các xinh đẹp, ấy đánh vào mông các ."

      "Ha ha" Đường Khả Hinh cảm thán cười : " tốt, tốt đẹp, toàn bộ thế giới, tất cả đều là những thứ mộng mơ tốt đẹp, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, mặc váy xinh đẹp, làm những chuyện vui vẻ, còn có thể cười đùa."

      "Như thế rất tốt sao?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi.

      "Dĩ nhiên rồi. Đây cũng là cũng khát vọng của mỗi đấy?" Khả Hinh sâu kín nhớ lại tuổi thơ, có vài hình ảnh tốt đẹp nhưng chỉ là hình ảnh ngắn ngủi, rất ngắn ngủi.

      Tô Thụy Kỳ thở dài.

      Đường Khả Hinh nghe tiếng thở dài, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ cười hỏi: " than thở cái gì, có xinh đẹp kết thân với , kể chuyện cười cho nghe, còn biết đủ sao? ?"

      Tô Thụy Kỳ nhịn cười : " ra là như vậy . . . . . . Loại cảm giác này là như vậy. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hiểu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín : "Làm cho người mình quan tâm vui vẻ, cảm giác là như vậy. Lúc nảy tôi nghe, tôi cũng có cảm giác gì, cảm thấy cái này có gì đáng buồn cười? Nhưng sau đó kể cho nghe, tôi còn chưa

      hết, tôi nhịn được cười. ra là vì quá quan tâm người ở trước mặt của mình…"

      hai mắt Khả Hinh hơi lóe lên cái, có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ cũng cúi đầu, đón gió biển nhìn .

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, mới chắc lưỡi tiếng, : "Ai tin?"

      "…" Tô Thụy Kỳ dịu dàng cười .

      "Lúc nãy nhìn trò chuyện với ấy rất vui vẻ." Khả Hinh cười .

      " ấy cũng phải là làm cho người ta chán ghét, tại sao tôi phải lạnh lùng với áy? Chỉ là lúc nãy tôi muốn tìm lại bị ấy quấn lấy…" Tô Thụy Kỳ lại cúi đầu nhìn cười .

      "… Thích ấy sao?" Đường Khả Hinh ở trong ngực , xoay người, ngẩng đầu nhìn .

      Đôi tay của Tô Thụy Kỳ vẫn vòng quanh lan can, chiều cao mét chín, khẽ cúi đầu xuống nhìn , sâu kính hỏi: "Tối nay… ấy có hôn ?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn hai mắt dịu dàng của Tô Thụy Kỳ, chớp mắt, đỏ mặt.

      Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ nhíu lại nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín hỏi tiếp: "Hôn… hay hôn?"

      Đường Khả Hinh cúi đầu, lên tiếng.

      Tô Thụy Kỳ chậm rãi vươn tay, sờ cằm của , nâng mặt của , nhìn , hỏi tiếp: "Trả lời tôi…"

      Đường Khả Hinh nhìn cái, đột nhiên nhịn được nở nụ cười, : " có…"

      " có?" Tô Thụy Kỳ rất tò mò hết lời, đột nhiên ôm ngang Đường Khả Hinh, : "Nếu dối ném xuống biển!"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, đưa hai tay ôm cổ của , kêu lên mọt tiếng sợ hãi, : "Này! đừng làm loạn! Tôi rất sợ a!"

      "Mới vừa rồi có gạt tôi ?" Tô Thụy Kỳ ôm chặt Đường Khả Hinh, tới bên lan can, đột nhiên hiểu đượccử chỉ của Cố Tình lúc nãy, mặt của nở nụ cười càng đậm.

      "Tôi… có…" Đường Khả Hinh đón gió biển thổi mạnh, nhìn xuống dưới thuyền thấy mặt biển gào théo cuồng loạn, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, đôi tay ôm chặt cổ của Tô Thụy Kỳ, sợ hãi kêu : " mau buông tôi xuống á!"

      "Hôn hay hôn?" Tô Thụy Kỳ ôm Đường Khả Hinh làm bộ muốn ném xuống!

      "A…" Mặt của Đường Khả Hinh lập tức chôn ở cổ của Tô Thụy Kỳ, hoảng sợ đến kêu to: " thả tôi xuống… Thả tôi xuống… Tôi rất sợ…"

      Tô Thụy Kỳ cảm thấy Đường Khả Hinh ngọ nguậy ở trong ngực mình, càng cảm thấy buồn cười, mới vừa muốn lên tiếng…

      giọng lạnh lùng, sâu kín truyền đến… "Hôn…"

      Hai người sững sờ, đồng thời quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục lạnh lùng đứng ở boang thuyền, giống như dã thú núp nhìn sang, Khả Hinh hoảng sợ vội vàng giãy ra khỏi trong ngực Tô Thụy Kỳ, hơi đứng vững thân thể, rất nghe lời đừng rũ xuống ở bên…

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của , lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Tổng giám đốc Tưởng… đối với đáp án của … Tôi có hứng thú!"

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ : "Đáp án của tôi, phải là đáp án của ấy sao?"

      Tô Thụy Kỳ cười : "Tôi chỉ muốn đáp án của ấy!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ củ Đường Khả Hinh đứng ở bên, căng thẳng im lặng lên tiếng, lạnh lùng chớp mắt, hỏi: "Vậy… Đáp án của ấy là gì?"

      " ấy có!" Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ sáng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi .

      "Ồ!" Tưởng Thiên Lỗi đáp lời xong, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: "Chúng ta… có hôn môi ?"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt miễn cưỡng, nhớ lại câu của lúc ở ban công: nụ hôn này đối với có chút ý nghĩa. Án hmắt của sáng lên, nhìn : " có!"

      Rốt cuộc ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi có chút nghiền ngầm, có chút nguy hiểm nhìn .

      Khả Hinh giật mình, lập tức cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa chậm rãi : "Cậu chủ Tô có thời gian rảnh rỗi trò chuyện vui vẻ với nhân viên của tôi như vậy, tôi rất cảm ơn , chỉ là Thủ tướng và Tô tiểu thư cùng vị Cố tiểu thư kia, tìm khắp nơi muốn nghiêng trời lệch đất, hay là trở lại bữa tiệc chuyến…"

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Tôi cần hay , tự mình có tính toán."

      Chương 151: Đáp án của người nào quan trọng

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mặt lên nụ cười lạnh lẽo : "Xem ra Cậu chủ Tô cảm thấy rất hứng thú đối với nhân viên của tôi? thích ấy?"

      Những lời này. . . . . . Cũng hỏi được. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút gấp gáp nhìn Tưởng Thiên Lỗi, quát to tiếng: "Này!"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn : " tại tôi cần đáp án của !"

      mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra chút vui, mới vừa muốn , lại nhìn thấy mấy tên vệ sĩ, nhanh chóng sang bên này, nhìn mình : "Cậu chủ, Thủ tướng và tiểu thư tìm cậu. . . . . . Tìm lâu rồi. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dốc hơi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh : "Tôi có chút chuyện phải trước. . . . . . Chúng ta . . . . . liên lạc điện thoại? Hả?"

      Đường Khả Hinh liếc cái Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ : "Ồ. . . . . ."

      " trước nhé." Tô Thụy Kỳ vỗ bả vai Đường Khả Hinh, liền lắc mình khỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ xoay người bước khỏi, chớp mắt, cũng lặng lẽ bước , mặt lộ vẻ gì qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, mới vừa muốn lắc mình khỏi, ngờ sau cổ áo của mình bị người cứng rắn kéo lại, ah tiếng, cả người lui về phía sau mấy bước, trong cổ họng phát ra tiếng: "Ghìm chết tôi rồi"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nện Đường Khả Hinh vào cạnh cửa, đôi tay chặn hai bên người , híp mắt hỏi : " Tối nay. . . . . Chúng ta có hôn ?"

      Đường Khả Hinh thở hổn hển nhìn Tưởng Thiên Lỗi : " phải nụ hôn kia có ý nghĩa sao? Xem như có hôn ...!"

      Tưởng Thiên Lỗi giương khóe miệng, có chút kì lạ cười tiếng, : "Cái gì? Xem như có hôn?"

      Đường Khả Hinh cúi đầu lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức đưa ngón trỏ chạm mạnh vào cánh môi của , buộc ngẩng đầu lên, nhìn lạnh lùng : "Tôi có chạm vào nơi này sao?"

      Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ đẩy tay của , biết gì!

      Tưởng Thiên Lỗi lại cúi người xuống, cái trán thiếu chút nữa đụng vào trán của , ngón tay chạm mạnh vào môi của : "Tôi có chạm vào sao?"

      "Tổng Giám đốc. . . . . . Hay là bỏ qua cho tôi !" Khả Hinh ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, : "Tôi rất sợ a. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn .

      Đường Khả Hinh sâu kín ngẩng đầu lên nhìn , bất đắc dĩ : "Chỉ cần xuất , luôn nhắc nhở tôi..tôi là người rất hèn mọn, sau đó tôi phải nghe lời của , tôi mới có thể có đường sống, nhưng phải như thế."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn , lòng : " có cảm giác trong xương tôi có chút kiêu ngạo hay ?"

      Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ trong chốc lát, nhìn : "Còn có chút thần kinh!"

      Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, chân thành : "Là bởi vì. . . . . . Tôi . . . . . .nể phục mới có thể nghe lời của . . . . . . đến gần người khác, giữ điện thoại di động của . . . . . ."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng chấn động, ngay sau đó biến mất, nhìn .

      Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ cúi thấp đầu : " chỉ có quyền nắm giữ sống chết của tôi, còn nắm giữ tất cả công việc của tôi, nắm giữ sống chết của đồng nghiệp tôi, tôi muốn. . . . . . Ở lại khách sạn lớn mạnh, cũng thể quá ích kỷ. . . . . . Bao gồm cả tôi . . . . . Bao gồm cả . . . . . . Chính tôi ở lại nơi này vô tình học được rất nhiều thứ, Quản lý Trần chủ trì phòng ăn ngự tôn cũng rất mệt mỏi, có lúc nửa đêm tan việc, cả người dường như mệt lả, ngồi ở góc nào đó trong phòng ăn nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ muốn chuyện, sau đó Quản lý Tào đứng ở bên chân Quản lý Trần, rất lặng lẽ cởi xuống giày cao gót cho ấy, xoa bóp chân cho ấy. . . . . . Mặc kệ bọn họ ở trước mặt người khác hay sau lưng người khác, mọi biểu đều làm cho người ta rất cảm động. . . . . . Bọn họ cũng như vậy, huống chi là . . . . . . Chủ trì tập đoàn lớn như vậy,






      nhất định rất mệt mỏi… Tôi lòng nể phục mới nghe lời của … Mặc dù tôi có chút mất hứng…"

      từ đầu đến cuối, Tưởng Thiên Lỗi đều yên lặng nhìn , nhìn xong, những lời rất chân thành, giống như mọi chuyện đều suy nghĩ sâu sắc, hai mắt của khẽ lên nụ cười, chậm rãi hỏi: "Thế nào? Sợ tôi bắt gặp chuyện với Tô Thụy Kỳ, cho nên tìm lời tâng bốc tôi?"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Thân phận tôn quý của , mỗi ngày đều được người khác nhau tâng bốc phải ? Ngay cả Thủ tướng cũng khen chớ đừng chi là tôi. Tôi lòng…"

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua chút dịu dàng, đột nhiên vươn tay nắm hông của , buộc thân thể của dán vòa mình, cúi xuống nhìn hỏi: "Trả lời vấn đề của tôi lúc nãy! Tối nay chúng ta có hôn hay ?"

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, đôi tay chống lồng ngực kiên cố của , có chút gấp gáp : " đừng làm khó tôi. Nếu tôi có hôn cùng , bọn họ hỏi, hôn thế nào? nhàng hay sâu? Tất cả vấn đề hại chết tôi…"

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười tiếng, ôm chặt thân thể của : "Cùng tôi hôn môi có mất mặt như vậy sao?"

      " như vậy sao?" Đường Khả Hinh lập tức !

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : "Nếu ngại , tôi nhàng, tôi với mọi người chúng ta hôn nha? Còn hôn lưỡi!"

      "Đừng!" Đường Khả Hinh có chút gấp gáp .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn đỏ mặt, nhịn được nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh đón gió biển, ngẩng đầu lên tò mò nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, nhịn được hỏi: " cười cái gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ Khả Hinh như vậy, chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn : " nên trầm mê vào nụ hôn kia, đây chỉ là trò chơi."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, im lặng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn đôi mắt to linh động trong suốt của , nhàng chớp mắt, lộ ra chút dịu dàng và đáng , suy nghĩ, có mấy lời muốn nhu hơi do dự, rồi nhàng vương tay chạm vào cánh môi , mới xoay người khỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng của nhàn nhạt khỏi, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng, mới thở dài xoay người về phía bên kia, nhưng có phát bóng dáng dịu dàng núp ở chỗ hẻo lánh, cái ly thủy tinh trong tay đột nhiên rơi xuống boong thuyền, lăn đến bên chân của Đường Khả Hinh, Khả Hinh ngạc nhiên dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt nhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước, Như Mạt đứng ở đầu kia, có chút căng thẳng và đau lòng, nhưng vẫn mỉm cười nhìn mình, từng bước từng bước tới phía mình.



      Đường Khả Hinh nhìn thấy Như Mạt, trong lòng chợt căng thẳng, theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi có nhìn thấy cái gì hay ?

      Như Mạt mỉm cười tới trước mặt của Khả Hinh, xin lỗi : " xin lỗi… Lúc nãy tôi ngang qua, tay có nắm chặt, làm rơi cái ly."

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, lập tức khóm người cúi đầu, nhặt lên cái ly thủy tinh, sau đó đứng lên, lại nhìn thấy Như Mạt đứng ở trước lan can boong thuyền, nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm, hai mắt xẹt qua đau lòng, khẽ run lên chút, cầm cái ly tới bên cạnh Như Mạt, xin phép : " khỏe chứ, Thị trưởng phu nhân, cái ly này tôi cầm dùm được ?"

      Như Mạt quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhắn trong sáng đáng của Đường Khả Hinh, nhất là cặp mắt to nhấp nháy rất đáng , than tiếng, : " đáng … Trẻ tuổi tốt…"

      Đường Khả Hinh tự chủ nắm cái ly, nhìn .

      Tối nay tâm trạng của Như Mạt phải rất tốt, thở dài, nhìn mặt biển xa xăm phía trước, : "Tôi còn nhớ, tôi cũng có thời tuổi trẻ, khi đó, cả người đều tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, cảm thấy thích hợp, muốn xoay người khỏi, lại biết tìm lý do gì.

      "Trò chuyện với tôi, được ?" Như Mạt mỉm cười quay đầu nhìn Khả Hinh, chân thành .

      Đường Khả Hinh nghe vậy, miễn cưỡng cười cười, đành cất bước về phía lan can, cùng với nhìn về phía bờ biển xa xăm : "Nhưng ở tuổi giống như tôi cũng có cảm giác vui vẻ bao nhiêu a."

      Như Mạt quay đầu nhìn đơn giản này, tuy tâm : "Vui vẻ và đau buồn vốn cùng tồn tại. vĩnh viễn cũng có cách nào thoát khỏi hai loại này."

      Đường Khả Hinh biết nên gì, chỉ cảm thấy Như Mạt giống như rất đau buồn, đau buồn đến nỗi chưa từng có vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Bằng lòng với số mệnh

      Như Mạt khẽ thở dài, quay đầu cười : "Mỗi ngày tôi đều ở trong kẽ hở, xem có thể nhặt được chút vui vẻ hay , giống như lúc tôi còn , là nhi, tôi thích nhi viện, những đứa bé nơi đó, tất cả đều rất đáng sợ, tranh giành tình thương của nữ tu sĩ, tranh giành đồ chơi, tranh giành có mới ba mẹ, xem người nào nhận nuôi. . . . . . Ánh mắt của bọn họ sáng lên, phát ra loại ánh sáng rất đáng thương, rất đáng buồn, nhưng lại rất đáng sợ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhịn được nhớ tới lúc mình còn bé, may là có cả nhà Nhã Tuệ thương mình, nhịn được nhìn về phía Như Mạt.

      Hai mắt Như Mạt lên giọt lệ, khổ sở : "Tôi thích hoàn cảnh như vậy, tôi chưa bao giờ tranh đoạt với người khác, từ tôi hiểu , nhất định phải tranh tranh mới có được hạnh phúc, cho nên tôi rất biết bằng lòng với số mệnh, cho đến ngày. . . . . . Tôi còn rất , tôi bị gọi vào phòng của Mục Sư, ông ta bảo tôi cởi sạch quần áo, muốn vuốt ve thân thể của tôi . . . . ."

      Trái tim của Khả Hinh chợt run lên, căng thẳng nhìn về phía Như Mạt.

      Hai mắt Như Mạt thoáng qua run rẩy hoảng sợ, miễn cưỡng cười tiếng. . . . . ."Khi đó, tôi chịu cởi quần áo, tôi chết cũng cởi, ông ta bước tới vung tay tát mạnh vào mặt của tôi! Tát rất mạnh! ! Lúc tôi ngã mặt đất, khóe miệng đều là máu, lỗ tai kêu ong ong, toàn bộ thế giới đều bị đánh tan, ngay cả chỗ sống yên thân cũng có. . . . . . Tôi phát điên chạy trốn, ông ta nắm tóc của tôi, kéo tôi ra sau, tôi ngã tại góc giường, nơi trán có vết thương sâu sâu. . . . . . Khi đó, khắp thân thể của tôi đầy máu tươi, tôi cảm thấy rất ấm rất ấm. . . . . . Tôi phát ra chết chóc lại ấm áp như vậy. . . . . ."

      Hai mắt Khả Hinh mãnh liệt chớp nháy, có chút hoảng sợ thở ra hơi, chậm rãi đưa hai tay đè lồng ngực, đè ép buồn bực hít thở thông.

      Như Mạt cười khổ : "Nhưng chính máu tươi đó cứu tôi, Mục Sư thả tôi , với tôi, nếu tôi dám đem chuyện tối nay cho người khác biết, ông ta giết tôi, ông ta ném tôi với cả người đầy máu tươi ra bên ngoài phòng, tôi ngã xuống mặt đất, tự mình đè lại cái trán bị thương, sợ hãi nơi đó, tôi tự với mình, tôi nhất định nhất định phải chạy trốn! Nhất định phải chạy trốn! Tôi phát điên chạy ra khỏi tu viện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừa khóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò qua hàng rào, chạy ra bên ngoài! ! Tôi chân trần chạy ra, đến bao lâu, bầu trời đổ mưa, mình tôi núp ở bên đống rác, sợ hãi, sợ hãi. . . . . . Nhìn trái phải đều tối đen, giống như cảm thấy Mục Sư ngừng đuổi theo tôi. . . . . . Tôi muốn kêu la, tôi muốn khóc, nhưng tôi sợ người khác phát ra tôi, lại đưa tôi về chỗ đó. . . . . . Tôi còn rất , hoàn toàn có năng lực chống cự. . . . . . Mỗi buổi tối, núp ở góc tối phía dưới cầu thang, nghe tiếng người thang lầu, trái tim của tôi đập dữ dội. . . . . . Nghe có người chuyện, tôi lo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ở nơi có ánh mặt trời, mờ mờ, trong gian thu hẹp, buổi tối, chạy đến bên cạnh gian hàng trái cây, đứng ở góc tối, chờ người ta ném trái cây hỏng sang bên, tôi nhặt ăn như điên. . . . . . Sau đó trốn về cái hẻm , chờ người khác mở cửa, vào gầm cầu thang để ngủ. . . . . . Có lúc cứ có cảm giác mình tỉnh lại nữa. . . . . ."

      Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng xoay đầu lại nhìn .

      Như Mạt rơi nước mắt, cười khổ : "Cho đến khi tôi cho rằng cuộc đời của tôi phải sống nơi cầu thang nho đó, đột nhiên có buổi tối, mưa ướt đẫm, có ông chú rất hiền lành phát ra tôi . . . . . ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rất đáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơi nào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao mình ở chỗ này? Tôi trả lời, chỉ lắc đầu, theo bản năng cảm thấy ông chú rất thân thiện, nhịn được tin tưởng ông ấy. . . . . ."

      Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Như Mạt, đồng cảm với cảnh ngộ của , liền căng thẳng hỏi: "Này sau đó sao?"

      "Sau đó. . . . . ." Rốt cuộc mặt Như Mạt lên chút vui vẻ, : "Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi ra khỏi cái hẻm ẩm ướt đó, mời tôi đến phòng ăn rất đẹp rất đẹp, ăn bữa cơm, sau đó muốn đem tôi đưa đến Viện mồ côi rất tốt, lúc đó tôi hoảng sợ, tôi liều mạng lắc đầu, khóc tôi muốn , sau đó tôi quỳ gối trước mặt của ông ấy, xin ông ấy chứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi chén cơm ăn, tôi làm cái gì cũng được! cái gì tôi cũng chấp nhận. . . . . ."

      Khả Hinh vội vàng nhìn , : "Vậy ông chú đó. . . . . ."

      "Ông chú đó chính là cha nuôi của tôi, tại cha chồng của tôi" Như Mạt mỉm cười : "Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đó cuộc đời của tôi thay đổi long trời lỡ đất. Tôi trở thành con nuôi được cưng chìu nhất nhà họ Tần, có mấy người giúp việc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn có trai. . . . . . Khi đó, rất thương tôi . . . . . Tức là người chồng của tôi sau này. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe đến đó, nhớ tới quan hệ giữa và Tưởng Thiên Lỗi, có chút lúng túng cúi đầu, dám lên tiếng.

      "Khi đó, tôi rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộc sống giống như trong mơ. . . . . . Những ngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến biệt thự giống như tòa thành, lại mở ra cánh cửa tình mộng ảo. . . . . . Tôi gặp được Thiên Lỗi. . . . . ." mặt Như Mạt, rốt cuộc nở nụ cười ngọt ngào.

      Đường Khả Hinh sâu kín nhìn về phía .

      " biết , lúc tôi vừa bắt đầu biết Thiên Lỗi rất bá đạo rồi, ăn cái gì, ăn cái gì, muốn nơi nào, chỗ nào, mặc quần áo gì, cài tóc loại gì, ấy đều nhất định buộc tôi phải nghe theo ấy." Như Mạt nhớ lại Thiên Lỗi trước kia, mặt nhịn được sáng lên nụ cười dịu dàng, : "Nhưng tôi hạnh phúc, tự mình sai người làm xích đu cho tôi ngồi, phía phủ rất nhiều hoa hồng, tặng cho tôi đồ trang sức đẹp nhất, dắt tay của tôi vào khu rừng trúc, tựa vào trong ngực của ấy, lái xe, cuộc sống rong chơi buông thả. . . . . ."

      Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe.

      Như Mạt lại mỉm cười : "Tôi cho rằng. . . . . . Cuộc đời của tôi cứ trôi qua ngọt ngào như vậy, ở trong tình thương, che chở, bảo vệ của ấy. . . . . . Nhưng nghĩ tới. . . . . . . . ."

      gả cho Tần Vĩ Nghiệp.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Như Mạt.

      Như Mạt quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Mặc dù tại tôi kết hôn, nhưng tình giữa chúng tôi chưa kết thúc. . . . . . ấy điên cuồng chạy đến trường hôn lễ, mặc dù cuộc hôn lễ kết thúc ba ngày, nhưng phá vỡ trường hôn lễ kia, sáng sớm hôm đó, mình tôi ra ngoài, ấy lái xe liều mạng đuổi theo tôi, trong xe rống giận gọi to tên của tôi, rất đau thương: Như Mạt . . . . . . đừng tổn thương như vậy . . . . . . đừng rời xa . . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh xốc xếch chợt lóe.

      Hai mắt Như Mạt lên giọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thời mềm lòng, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào : "Tôi phải cố ý muốn tổn thương ấy, tôi cố ý, tôi rất thương ấy, tôi thấy ấy đính hôn, tôi sắp phát điên ! Tôi muốn phát điên ! Tôi hận, hận, hận tôi mình, hận tất cả tình , để cho tôi mất tình của Thiên Lỗi . . . . . . hận!"

      xong, đột nhiên cảm giác trái tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt. . . . . .

      Khả Hinh nhìn bộ dáng của , có chút lo lắng về phía , đôi tay đỡ cánh tay của : " sao chứ? đừng làm tôi sợ!"

      Trong lúc bất chợt nhớ tới, Nhã Tuệ từng , trái tim của Như Mạt có chuyện, ba năm trước đây lần ghép tim.

      " có việc gì. . . . . ." Sắc mặt Như Mạt đột nhiện tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, thở gấp tức, nhìn về phía Khả Hinh : " thích Thiên Lỗi sao?"

      Đường Khả Hinh lo lắng nhìn ánh mắt rời rạc của Như Mạt, bộ dáng dường như muốn mệt lả, liền vội vàng lắc đầu : " có! thích! Tuyệt đối thích! ấy , ấy mà! ..., ... nên xảy ra chuyện, tôi lập tức gọi bác sĩ!"

      " cần. . . . . . Tôi nghỉ ngơi lúc. . . . . ." Như Mạt vừa rồi dứt lời, đột nhiên trong đầu choáng váng, cả người ngã lộn ngược về phía Khả Hinh, đụng mạnh vào người , Khả Hinh thét chói tai, kịp đề phòng, thân thể lui về phía sau, té ngã, cả người rơi ra bên ngoài lan can . . . . . .

      "A . . . . . .. . . . . . " tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng, kinh khủng truyền đến! !
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :