1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: Đoán người tình

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới cái, mặt lộ vẻ gì ho khan tiếng.


      Đường Khả Hinh cẩn thận theo dõi ánh mắt của , giống như lộ ra tin tức cho phép, nhưng dám quá chắc chắn, do vậy dám nhúc nhích, rất sợ .


      Trang Hạo Nhiên nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh cười : "Tổng Giám đốc phu nhân bảo ngồi, cứ ngồi! Đừng nơm nớp lo sợ như vậy! Tới đây! Tới đây, ngồi chỗ này với tôi, tôi chen cho chỗ."


      "Tại sao phải chen chỗ? ấy cũng phải nhân viên Hoàn Cầu của , cũng phải là bạn của Ricky ! coi chừng bạn họa sĩ của trước !" Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười tiếng, sau đó bảo nhân viên phục vụ bày ra cái ghế ở giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, mới ngửa mặt nhìn : "Ngồi !"


      Đường Khả Hinh liếc nhìn vị trí kia, ngẩn người.


      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhịn được nhìn vợ chưa cưới cái, rồi nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh.


      Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lên chút dịu dàng.


      "Qua !" Tần Hà đứng ở kế bên Đường Khả Hinh, chọc mạnh cái!


      Thân thể Đường Khả Hinh mềm nhũn nhưng vẫn cẩn thận vòng qua cái bàn, chậm rãi tới tới giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, liếc mắt nhìn cái ghế trống, suy nghĩ chút, vẫn thở hơi, nhàng chuyển người từ từ ngồi xuống, nhất thời cảm thấy hơi thở đáng sợ của hai đàn ông phà vào mặt, làm cho má trái và má phải của đều đỏ lên, nhịn được cúi đầu.


      Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn .


      Tưởng Thiên Lỗi hơi chỉnh sửa âu phục chút xê dịch về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên.


      Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười : " đừng chen qua, bên tôi có chỗ trống."


      Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm nhìn người này!


      "Ngồi xích sang bên kia chút! Mau!" Trang Hạo Nhiên lại thúc giục !


      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cái, nhịn được xê dịch vị trí, tay vẫn tránh khỏi đụng phải bàn tay bé của Đường Khả Hinh đặt ở ghế, Khả Hinh lập tức rút trở lại, nhịn được nắm cái bàn nhích tới gần bên cạnh Tô Thụy Kỳ, lại đụng phải cánh tay ấm áp của Tô Thụy Kỳ, nhịn được ngẩng đầu nhìn .


      Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng nhìn .


      Có vài lời, cần .


      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, lại dịch sang bên kia chút.


      Tô Linh ngồi ở phía đối diện, nhìn ba người bọn họ cứ lấn tới lấn lui như vậy, liền ngạc nhiên cười : "Mọi người. . . . . . nóng sao?"


      Bọn Trần Tuấn Nam và Lâm Sở Nhai cùng đứng lên, muốn nhường ra vị trí cho sếp mình.


      "Ngồi xuống" Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mở miệng.


      Mấy người bọn họ chỉ đành im lặng ngồi xuống.


      Như Mạt nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, thậm chí có chút tự nhiên, lòng của nhịn được căng thẳng, có chút lo sợ, sau lưng cảm giác lạnh lẽo.


      "Đúng rồi, lúc nảy kêu loại rượu gì, tại sao cho chúng tôi, cứ tùy tiện làm càn như vậy? Quá tôn trọng Tô tiểu thư và cậu chủ Tô rồi." Nhậm Tử Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười hỏi.


      Tô Linh lập tức mỉm cười : " có việc gì, tôi và Ricky đều rất tùy ý, mọi người thoải mái là được."


      Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười : "Đúng vậy. Đối với thức ăn và rượu, tôi cầu quá cao."


      Trang Hạo Nhiên thần thần bí bí cười : "Bảo đảm mọi người hài lòng, hôm nay lúc tôi đến đây cùng bartender vui vẻ phen."


      "Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy giống Tổng Giám đốc." Nhậm Tử Hiền lại nhịn được tổn hại , : "Vẫn là chồng chưa cưới của tôi có sức hấp dẫn."


      Như Mạt nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tử Hiền ở phía đối diện.


      Tử Hiền cũng lạnh lùng nhìn , giống như cây đinh, đóng đinh !


      Như Mạt dám lên tiếng, chỉ cúi xuống khẽ cắn môi dưới.


      Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt cái, sảng lãng cười : "Tôi giống như cái gì, tôi là Tổng Giám đốc là được rồi."


      "Tổng Giám đốc Trang chúng ta tận sức kinh doanh nghiệp khách sạn, đối với tất cả lĩnh vực cũng tự mình nghiên cứu và thí nghiệm, tinh thần lãnh đạo như vậy là may mắn cho Hoàn Cầu." Tưởng Thiên Lỗi .


      Trang Hạo Nhiên đắm đuối đưa tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Quả nhiên là hiểu tôi nhất"


      Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên cái, rồi quay mặt sang chỗ khác. luôn có cách nào làm khó dễ người này.


      Tần Hà dẫn ba bartender và năm nhân viên phục vụ, bước nhanh tới, cung kính khom lưng chào hỏi mọi người, trong đó có người mặc bành tô, hết sức đẹp trai phong độ đến trước bàn ăn, khẽ lịch gật đầu, đột nhiên gõ ngón tay cái! !


      Toàn bộ ánh đèn quầy bar tắt ngấm.


      Mấy người phụ nữ hoảng sợ.


      Ở giữa trung đột nhiên sáng lên ngọn lửa màu xanh lam.


      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn chớp mắt.


      Nhà ảo thuật ở trong bóng tối, xa xa dùng lời sâu kín thần bí: "Truyền thuyết, ngọn lửa màu xanh lam là ngọn lửa tình , che giấu tầm mắt người tình, thần bí thể nắm lấy. . . . . . . . . Giống như ma thuật. . . . . ."


      Phụt!


      Nhà ảo thuật đột nhiên gõ ngón tay, ngọn lửa màu xanh lam bay lên ở bàn ăn, giống như bó tư tưởng nho , thiêu đốt hừng hực.


      "Chúng ta đặt đam mê vào ngọn lửa, chúng ta đặt tình cảm vào ngọn lửa, chúng ta đặt dịu dàng vào ngọn lửa, còn có cái gì có thể dập tắt tình của chúng ta?" Nhà ảo thuật chậm rãi đưa ra ngón tay thon dài lên phía trước nâng ngọn lửa màu xanh lam nho , đột nhiên từ từ di chuyển bước chân, vòng qua toàn bộ khách quý bàn ăn, sau cùng đến trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Trong lòng có tình ?"


      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Nhà ảo thuật, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, nhìn mọi người cái, ngây ngốc lắc đầu cái.


      " có tình ?" Nhà ảo thuật hết sức kinh ngạc nhìn : "Vậy. . . . . . thổi tắt ngọn lửa màu xanh lam này! ! Thổi tắt nó !"


      Đường Khả Hinh cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên, nhìn tất cả mọi người đều yên lặng nhìn mình, chớp chớp mắt to, khỏi có chút hoảng sợ nghiêng người tới trước, phồng má nhàng thổi, nhưng ngọn lửa đột nhiên bướng bỉnh chạy bàn ăn, ngạc nhiên nhìn ngọn lửa màu xanh lam. . . . . .


      Nhà ảo thuật lộ ra vẻ mặt đẹp trai như hoàng tử, : "Nó muốn dập tắt, thay tìm bạch mã hoàng tử."


      "À?" Khả Hinh kinh ngạc nhìn Nhà ảo thuật, kêu : "Có ý gì?"


      "Màn ảo thuật này được gọi là đoán người tình, nếu ngọn lửa màu xanh lam rơi vào trước mặt của nam sĩ nào, mời đứng lên, tạm thời hôn tình này, cho ấy lực lượng. . . . . . Trợ giúp ấy sống tiếp. . . . . ."


      " cần! !" Khả Hinh lập tức hoảng sợ kêu to!


      "Nhất định cần!" Hai mắt nhà ảo thuật nóng lên nhìn Đường Khả Hinh.


      Phụt tiếng, trước mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên xuất ngọn lửa màu đỏ! ! ah tiếng, hoảng sợ ngửa người ra sau, trong chớp mắt Tô Thụy Kỳ nắm chặt tay của , cũng có chút căng thẳng nhìn Nhà ảo thuật.


      "Trò chơi bắt đầu, bây giờ là lúc chứng kiến kỳ tích duyên phận . . . . . ." Nhà ảo thuật đột nhiên nhàng đưa ra ngón tay giữa và ngón cái, bắn về phía ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên trôi nổi trung lúc lâu rồi chậm rãi bay tới trước mặt của Khả Hinh, tinh nghịch nhảy nhót mấy cái, sau đó di chuyển vị trí, bay tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, dừng lại chút. . . . . .


      Tô Thụy Kỳ nhìn ngọn lửa màu xanh lam ở trước mặt của mình, nhàng sáng lúc lâu, lại di chuyển vị trí bay tới trước mặt của Trần Tuấn Nam, sau đó bay tới trước mặt của Tô Lạc Hoành, lại bay tới Tào Kiệt, rồi đến Lâm Sở Nhai, Lãnh Mặc Hàn, rốt cuộc chậm rãi trôi dạt đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi ngừng lại, nó ở trước mặt giống như đứa bé bướng bỉnh, bay tới bay lui, bay tới bay lui, chịu .


      Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn ngọn lửa màu xanh lam này hoảng sợ đến thở hổn hển.


      Trang Hạo Nhiên cảm thấy chơi vui, bật cười, nhìn ngọn lửa màu xanh lam bay tới bay lui ở trước mặt của mình, ánh lửa xanh lam chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai và hai mắt nóng bỏng của , ở dưới ánh sáng, đúng là rất đẹp trai mê người, rất thích ngọn lửa này, theo bản năng muốn vươn tay nâng ngọn lửa, ngờ ngọn lửa nhàng bay , trôi dạt đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, lại nhàng nhảy nhót ở trước mặt của , bướng bỉnh chịu , thắp sáng khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, hai mắt thâm thúy, môi mỏng hấp dẫn mím chặt.


      trán của Khả Hinh rịn mồ hôi, tích tích tuôn ra, từng giọt dọc theo khóe mắt chảy xuống, hoảng sợ tim đập thình thịch!


      Như Mạt có chút căng thẳng vặn chặt khăn ăn, nhìn ngọn lửa này.


      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh lam vẫn còn ở trước mặt của mình, bướng bỉnh nhảy nhót, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, cũng hơi xốc xếch nhìn nó.


      " thể nào?" Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười tiếng, chút cũng giống vợ chưa cưới của người ta, đổi tư thế ngồi, hết sức hết sức hứng thú : "Chờ chút, tôi đột nhiên có chút tò mò quy tắc trò chơi này."


      Nhà ảo thuật hết sức thân sĩ nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, khẽ mỉm cười.


      " mới vừa . . . . . . Ngọn lửa bay tới trước mặt người nào, người đó phải hôn tình . . . . . . Vậy. . . . . . Là hôn nơi nào?" Tử Hiền ngẩng đầu nhìn Nhà ảo thuật, cười hỏi.


      Nhà ảo thuật khẽ gật đầu, mỉm cười : ". . . . . . Môi. . . . . ."


      Đường Khả Hinh thở hốc vì kinh ngạc, lại hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu, muốn cần, lại nhìn thấy ánh mắt thần bí sắc bén của Nhà ảo thuật, nghĩ tới ngọn lửa lúc nảy, nuốt nước miếng dám lên tiếng.


      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn này ngọn lửa, nó chịu !


      Trang Hạo Nhiên phốc tiếng, che miệng cúi đầu nhịn cười!


      Ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, lại tinh nghịch nhảy nhót.


      Như Mạt nhất thời thở phào nhõm, cúi đầu nắm chặt ly nước.


      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ngọn lửa trở lại nữa, đột nhiên cất tiếng cười to lên : "Chẳng lẽ. . . . . . Nó thích tôi?"


      "Duyên phận vốn kỳ diệu như vậy, muốn bắt xong, muốn đoán, đoán ra. . . . . ." Nhà ảo thuật đột nhiên nhàng .


      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, cúi xuống, nắm ly nước ấm, mới vừa uống hớp, ngọn lửa màu xanh lam phản chiếu ở ly nước, đột nhiên trở lại trước mặt của , nhíu mày để xuống ly nước, nhìn ngọn lửa màu xanh lam ở trước mặt mình càng cháy càng lớn thành quả cầu, cuối cùng phát ra tiếng lách tách, phụt tiếng, trái cầu lửa dập tắt, còn sót lại ngọn lửa màu đỏ thẫm, giống như cánh hoa, rơi xuống trong ly nước của , giống như trái tim mong manh phát sáng ! !


      lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhà ảo thuật hỏi: "Chuyện gì vậy?" Ngọn lửa nữa.


      "Chuyện này còn hiểu à?" Tử Hiền nhìn cười : "Ý là phải tạm thời hôn Đường Khả Hinh!"


      Đường Khả Hinh cứng ngắc tại chỗ, trợn mắt hốc mồm, trong lòng của nghĩ, tại sao chuyện gì cũng liên quan tới tôi vậy?


      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn về phía Nhà ảo thuật.


      Nhà ảo thuật mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Ngọn lửa ở trước mặt của ngài, mời tạm thời hôn tình , tiếp thêm cho ấy lực lượng. . . . . ."


      " ấy cần người khác cho ấy, ấy cũng có rất nhiều lực lượng! Tôi còn ngại ấy dư thừa tinh lực !" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn .


      Lời này vừa ra, người bàn ăn lộ ra vẻ mặt khác nhau, có người ho khan, có người cười , có người im lặng, Tử Hiền cảm thấy buồn cười, hai mắt Như Mạt run rẩy đau lòng, tay vẫn vặn chặt khăn ăn, sắc mặt Tô Thụy Kỳ vẫn bình tĩnh nhìn về phía Khả Hinh.


      Đường Khả Hinh cũng nhúc nhích, hoàn toàn hóa đá.


      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.


      Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi : " nhìn tôi làm gì? Cho rằng tôi muốn tình kì diệu này à? muốn nụ hôn này, tôi muốn!"


      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nhìn , biết sao cho phải!


      Như Mạt căng thẳng nhìn .


      Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy có ánh mắt dịu dàng nhìn về phía mình, lạnh lùng lên tiếng, ngồi tại chỗ, khuôn mặt căng thẳng.


      Lúc này, Tô Linh lại cảm thấy thú vị bật cười : "Tôi cảm thấy trò chơi này thú vị."


      Tô Thụy Kỳ nhịn được nhìn về phía chị .


      Tô Linh suy nghĩ chút, mới : "Lúc nhà ảo thuật bắt đầu trò chơi này cũng cho chúng ta biết phải thực như thế nào để cho chúng ta tự chủ rơi vào, sau đó với chúng ta, đây là ngọn lửa tình , ngọn lửa duyên phận, giống như mê cung, chúng ta đều rất ngoài ý muốn, mơ hồ, thậm chí hiểu, cho tới bây giờ, có đáp án. . . . . . Duyên phận chính là như thế, thể dự đoán trước. Trình diễn hết sức đặc sắc. Tổng Giám đốc Tưởng, nếu đồng ý tiếp nhận kết quả trò chơi duyên phận này có vẻ có thành ý."


      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tô Linh cái, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhìn Đường Khả Hinh.


      Đường Khả Hinh như bị người rút hết ba hồn bảy vía, ngồi tại chỗ nhúc nhích.


      Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh nhịn được cười : "Mọi người nhìn xem tình chút, người bị hút khô hơi sức, cần lực lượng. . . . . ."


      Phốc! Tào Kiệt cúi đầu nở nụ cười!


      Lúc này, Tô Thụy Kỳ mở miệng : "Mặc kệ như thế nào, hai người xa lạ nhau, phải hôn nhau tốt lắm đâu?"


      Tô Linh là hết sức thông minh, có chủ kiến cũng dịu dàng quyến rũ, nhìn về phía em trai mỉm cười : "Em trai, trò chơi duyên phận, nếu tiếp nhận có được hạnh phúc, nên buông tha hay nắm lấy, là đàn ông nên thẳng thắn chút."


      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhìn về phía Tô Linh, : "Lời của Tô tiểu thư hướng về phía Thiên Lỗi."


      Tô Linh hai mắt sáng ngời nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng : "Tôi chỉ rất thưởng thức màn trình diễn ảo thuật này thôi, tôi hi vọng có thể để cho nó thăng hoa và kết thúc viên mãn. Nhưng . . . . . . Nếu vợ tương lai của Tổng Giám đốc Tưởng để ý, vậy là chuyện khác rồi, chúng ta cần làm người khác khó chịu."


      Mọi người cùng nhau tò mò nhìn về phía Nhậm Tử Hiền.


      Nhậm Tử Hiền suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhịn được nhìn mọi người : " , tôi có chút ghen! Nhưng biết tại sao, tôi vẫn muốn nhìn cảnh tượng này! Tôi ủng hộ lời của Tô tiểu thư, để cho màn trình diễn ảo thuật đặc sắc này thăng hoa và kết thúc viên mãn."


      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cái vợ chưa cưới : "Em là làm tận sức à!"


      Nhậm Tử Hiền nâng lên ly nước, uống hớp, mới tự nhiên cười : "Nếu như em để ý tới nụ hôn, có thể trở về bên cạnh em, cho dù em nghiền nát Đường Khả Hinh cũng muốn ngăn cản chuyện này."


      Thân thể Đường Khả Hinh chợt chấn động mạnh, gan vỡ nát!
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: Hai người lửa khói

      "Nhưng. . . . . . nụ hôn có thể giải quyết vấn đề sao?" Tử Hiền chợt liếc mắt nhìn Như Mạt ở trước mặt.

      Sắc mặt của Như Mạt trắng bệch, cúi đầu, đôi tay run rẩy nắm ly nước.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhìn cái, vui, đổi tư thế ngồi.

      Tất cả mọi người lên tiếng, nhìn hai người bọn họ, ngoại trừ Như Mạt, ai cũng nén cười.

      Nhà ảo thuật mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dùng giọng xa xăm, mơ hồ đoán số mệnh con người, : "Mời thân sĩ có ngọn lửa màu xanh lam, đứng lên. . . . . . Tiếp nhận cuộc hành trình duyên phận kỳ diệu."

      Tưởng Thiên Lỗi thở dốc hơi, nhìn Đường Khả Hinh cái.

      Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn cái.

      Ánh mắt sắc bén của chợt lóe, trầm ngâm suy nghĩ chút, vẫn hết sức nghiêm nghị đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, đứng ở bên, vóc dáng to lớn cao ngạo và hấp dẫn.

      Nhà ảo thuật giống như bạch mã hoàng tử thâm tình chân thành cất bước tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức trìu mến vươn tay về phía : " tạm thời tình , mời tiếp nhận cuộc hành trình hạnh phúc kỳ diệu lần này. . . . . . . . . . . . Đưa tay cho tôi . . . . . Đừng sợ hãi, dũng cảm lên nào. . . . . ."

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn ánh mắt thần bí của Nhà ảo thuật, trái tim của nhảy đến cổ họng, nhưng chỉ đành nuốt ngụm nước bọt, run rẩy đưa ra bàn tay bé đặt vào trong tay Nhà ảo thuật, Nhà ảo thuật nhìn , xúc động nở nụ cười hấp dẫn, : "Đừng sợ, theo tôi . . . . . Hưởng thụ khoảnh khắc kỳ diệu này."

      Chậm rãi, chậm rãi. . . . . .

      Nhà ảo thuật nắm tay Khả Hinh, từ từ dắt tới dãy hoa bách hợp bên ban công, ta xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười : "Thân sĩ. . . . . . Mời tạm thời dời bước tới đây trấn an tinh thần của này."

      Đây là khoảnh khắc kỳ diệu thần bí, có loại khí rất quỷ dị lại làm cho người ta nhịn được trầm mê.

      Vào lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng lại, thậm chí quản lý và nhân viên trong quầy bar cũng dán vào bên bức tường thủy tinh nhìn cảnh tượng này.

      Tưởng Thiên Lỗi nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng tối, duyên dáng kiều, in xuống bóng đen nho , lộ ra hơi thở làm người thương , hai mắt trở nên dịu dàng, chậm rãi cất bước vững vàng về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu nhìn , hai mắt xốc xếch chớp lóe.

      Cuối cùng Tưởng Thiên Lỗi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi đầu, xuyên qua ánh sáng màu lam nhìn chừng khuôn mặt nhắn của , trong bóng tối thấp thỏm lo âu, ánh mắt như
      mang theo ma lực ngắm nhìn .

      « Màn ảo thuật này kết thúc chưa ? » Nhà ảo thuật đột nhiên tới trước mặt mọi người, thần bí : « Ở trong khoảng khắc kỳ diệu này, thể kết thúc, bởi vì bây giờ tất cả chỉ mới bắt đầu… »

      Mọi người có chút kinh ngạc nhìn Nhà ảo thuật !

      Nhà ảo thuật đứng ở trong bóng tối nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh : « Nụ hôn này, các người có mong đợi ? »

      Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh hai người cùng đứng chung chỗ, im lặng tò mò nhìn ta.

      « Tôi rồi, đây là cuộc hành trình kỳ diệu ! » Nhà ảo thuật xong, đột nhiên đưa đôi tay giơ lên trung, ngẩng đầu lên : « Hãy ban cho tôi lực lượng… để cho tình sống lại ! »

      ta xong, lúc mọi người trầm ngân nghi hoặc, bàn tay của ta đột nhiên bắt luồng ánh sáng trong bóng đêm, vẫy về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hình, : « Tôi trộm chút màu sắc hạnh phúc của Thượng đến tặng cho !! »

      xong, phía đỉnh đầu của Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh xuất chiếc cầu vồng bảy màu giống như mưa bụi và sương mù lả tả rơi rơi, mơ hồ mộng ảo vây xung quanh hai người.

      « Trời ạ. » Mọi người hoảng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh giống như đứng ở trong bong bóng khổng lồ đầy màu sắc, làn hương thơm len vào bóng tối bay tới, làm người ta tức khắc mê say, tất cả mọi người vỗ tay.

      Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh càng thêm kinh ngạc đứng ở trong mưa bụi và sương mù kỳ diệu thơm ngát, ngẩng đầu nhìn nhau, nghi ngờ, đột nhiên Nhà ảo thuật di chuyển về phía Đường Khả Hinh : « xinh đẹo, lúc có tình , đơn ? Trống vắng ? Khổ sở ? »

      Đường Khả Hinh nhìn Nhà ảo thuật, dám lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn ta.

      Nhà ảo thuật nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên nở nụ cười thần bí, mở đôi tay, thanh « Phụt » vang lên, trong tay ta có thêm hai ngọn lửa màu xanh lam, chỉ thấy ta từng bước lui về phía sau Đường Khả Hinh : « phải nhớ, chỉ cần ngọn lửa trong tim bất diệt, tương lai nhất định Dục Hỏa Trọng Sinh, Phượng Hoàng giương cánh ! »

      Hai ngọn lửa phụt tiếng, rơi xuống mặt sàn !!

      Oanh tiếng, ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên từ bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh nhanh chóng vọt lên !!

      « A ! » Đường Khả Hinh hoảng sợ tức đến nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm khẽ hông của , cùng với nhìn kỹ ngọn lửa đỏ thẫm sàn tạo thành đám lửa hình trái tim cháy hừng hực, chăm chú nhìn đám lửa cháy hừng hực sàn, nhịn được cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh…

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , cũng nhịn được ngẩng đầu nhìn .

      Nhà ảo thuật đột nhiên lướt qua đám lửa hình trái tim, tới trước mặt hai người bọn họ, đôi tay lại vỗ « bốp » thanh vang lên, hai ngọn lửa màu xanh lam cháy hừng hực ở trong lòng bàn tay của ta, oanh tiếng, ánh lửa dập tắt, ở trong lòng bàn tay Nhà ảo thuật xuất hai ly rượu cocktail « Lam điểu » đưa về phía bọn họ, : « Uống xong ly Lam điểu này, thỏa thích hưởng thụ nụ hôn ! Chúc phúc hai người ! »

      Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh mê man ở trong ánh lửa của nhà ảo thuật, bọn họ cảm giác thân thể nhàng, như hòa vào khí kỳ diệu, vươn tay của mình bưng ly rượu màu xanh dương, nhìn nhau, uống hơi cạn sạch ly rượu màu xanh dương, rượu cồn trong thân thể vọt lên hừng hực giống như ngọn lửa, hai người nhìn đối phương chằm chằm, Nhà ảo thuật lui về phía sau bước, : « Khoảng khắc này là của hai người… Hôn … Giống như khát vọng người … »

      ngọn lửa hình trái tim thiêu đốt hừng hực.

      Mùi thơm kỳ diệu vẫn tràn ngập trong bóng tối.

      Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Đường Khả Hinh, nhờ ánh lửa, nhìn hai tròng mắt sáng rực của trước mặt thoáng qua chút ngượng ngùng, thỉnh thoảng lo sợ chớp mắt, lộ ra quyến rũ và hấp dẫn, cánh môi hồng bé đầy đặn mê người lóe ra màu sắc khiêu gợi, khẽ mở, ở trong ánh lửa, hai mắt phát ra chút dịu dàng, nhịn được, đôi tay vòng chặt eo của Đường Khả Hinh, để cho dán sát vào mình, nhìn hai tròng mắt mê ly của , chậm rãi cúi xuống, vừa muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của

      Nhà ảo thuật lại che chắn trước mặt hai người bọn họ, nhìn về phía mọi người xúc động : « Đây là khoảnh khắc thuộc về hai người ! Hai người lửa khói ! Hãy dành cho bọn họ thế giới thần bí này … »

      Ngọn lửa vây xung quanh Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh hừng hực bay lên, hoàn toàn che khuất bóng dáng của hai người bọn họ.

      Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Đường Khả Hinh, khẽ mút… mút đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của , cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi tay ở eo thon của , nắm chặt người , dùng đầu lưỡi đầy ma lực xông vào trong cái miệng , cùng với cái lưỡi của quấn lấy nhau…

      « Ưhm… » Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đôi tay nhịn được nắm chặt âu phục trước ngực , ngẩng đầu lên, nhịn được đón nụ hôn của , cảm thụ nụ hôn hấp dẫn có chút bá đạo và đầy dịu dàng, hai mắt của nhịn được ươn ướt, cái lưỡi hơi chuyển động, lần nữa bị đầu lưỡi của nhàng quấn lấy… chọc cho mặt hồng tim đập, thân thể nhịn được ngửa ra sau, lại bị hai tay mạnh mẽ ôm chặt, để cho thân thể dán sát vào , mặt của đỏ lên, tiếp tục đón nhận nụ hôn của , dodoio tya nhịn được ôm cổ của .

      Tưởng Thiên Lỗi giống như nhận được khích lệ, lại ôm thân thể nhắn của , cúi đầu mãnh liệt, bá đạo hôn đầu lưỡi của , đôi tay ở hông của nhàng vuốt ve, cảm giác nơi này đầy hấp dẫn, làm… khơi dậy dục vọng nguyên thủy của đàn ông…

      Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy hừng hực.

      Mọi người ngồi ở bên ngoài, nhìn đám lửa này hỏi kinh ngạc hỏi : « Có hôn ? »

      Tô Thụy Kỳ và Như Mạt nhìn chừng đám lửa này !

      Nhậm Tử Hiền cũng hơi buồn cười nhìn đám lửa đỏ thẫm, cuối cùng có chút tò mò lắc đầu : « Màn ảo thuật này là… »

      Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của Đường Khả Hinh, lại cúi đầu hôn môi mềm của , càng mút càng cảm thấy có loại cảm giác kỳ diệu kịch liệt sản sinh trong thân thể làm nhịn được quấn lấy hết lần này đến lần khác, dây dưa lẫn nhau, cuồng nhiệt hôn…

      Nhà ảo thuật đứng ở trước mặt mọi người : « Thời gian từng phút trôi qua, ngọn lửa cháy hừng hực cuối cùng phải tắt, chỉ mong lửa tình trong lòng bọn họ bất diệt… Hẹn gặp lại… khoảnh khắc kỳ diệu này… »

      tiếng bốp vừa vang lên đám lửa cháy hừng hực trong tay Nhà ảo thuật nhất thời dập tắt, từng cánh hoa hồng ở trung nhàng rơi xuống, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía trước…
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      heo điên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 145: Phương hướng của Nhà ảo thuật

      Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh ở trong hoa hồng rối rít rơi xuống, nhìn đối phương.

      Toàn bộ xung quanh giống như yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên tĩnh, cứ kỳ lạ nhìn hai người bọn họ.

      Tần Hà dẫn hai nhân viên quầy bar vừa tới, chứng kiến màn ảo thuật kỳ diệu lúc nảy của Nhà ảo thuật ngoại quốc cũng nhìn ngây người.

      "Mới vừa rồi. . . . . ." Tào Kiệt nhìn hai người bọn họ, dường như đắm chìm trong ma thuật, hỏi: "Rốt cuộc bọn họ có hôn hay ?"

      Như Mạt hai mắt căng thẳng rưng rưng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ cũng trầm ngâm, hơi căng thẳng nhìn Khả Hinh.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trong cánh hoa nhàng bay bay, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng có chút đỏ mặt nhìn . . . . . .

      Nhậm Tử Hiền nhìn hai người này, đột nhiên hắc tiếng, cười có chút miễn cưỡng : "Chuyện này. . . . . . rốt cuộc có hôn hay ?"

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, nghe được lời của vợ chưa cưới, liền lạnh lùng lên tiếng, hơi xoay người trở về vị trí ngồi xuống, sửa lại âu phục, mặt cũng lộ vẻ gì.

      Đường Khả Hinh nhìn cái, trái tim vẫn nhảy thình thịch, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, chậm rãi trở về vị trí, mới vừa ngồi xuống, cảm thấy hơi thở của Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh mạnh mẽ phà về phía mình, mặt của đỏ lên.

      Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ rất nghi hoặc nhìn , nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, muốn mở miệng. . . . . .

      "Có hôn ?" Tử Hiền đột nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng hỏi.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn Nhậm Tử Hiền, thoải mái : " phải lúc nảy em rất nhõm sao?"

      " ngờ bị đám lửa che mất! Em nhìn thấy! Tưởng tượng của em rất đáng sợ!" Lúc này Nhậm Tử Hiền bắt đầu có chút đố kỵ.

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhạo báng : "Sớm biết mình ghen như vậy, mới vừa rồi đừng quá cố chấp."

      "Tôi . . . . ." Nhậm Tử Hiền lập tức đứng dậy, nhìn thấy mọi người nhìn mình xem kịch vui, ho khan tiếng, vén tóc xoăn nơi cổ.

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, cúi đầu.

      "Vậy rốt cuộc có hôn hay hôn hả?" Lâm Sở Nhai nhịn được tò mò cười hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hai mắt cũng nhịn được nhìn về phía Như Mạt. Như Mạt cúi xuống, hai mắt xốc xếch lóe ra, đôi tay níu chặt khăn ăn màu trắng. "Thần bí như vậy, nhất định là hôn." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười .

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười : "Cũng nhất định. Ảo thuật luôn lấy giả làm , lấy làm giả, cho dù lúc nảy hôn , có lẽ cũng chỉ là ma pháp, ra tất cả đều là giả, bao gồm nụ hôn kia."

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt xốc xếch lóe lên cái.

      mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn lộ vẻ gì, hết
      sức bình tĩnh.

      Lúc này Tô Linh mới cười ngọt ngào : “Lúc này giống như hết sức khó hiểu, nhưng chúng ta quên mất chuyện.”

      Mọi người cùng nhau nhìn .

      “Chúng ta nên tặng cho Nhà ảo thuật vĩ đại tràng vỗ tay.” Tô Linh mỉm cười vung tay lên vỗ , mọi người cũng rối rít nhìn về phía Nhà ảo thuật vỗ tay vô cùng cuồng nhiệt.

      Nhà ảo thuật hết sức thân sĩ đứng trước bàn ăn, trong tay cầm cây gậy màu đen, khom người cám ơn các vị thưởng thức.

      Lúc này Trang Hạo Nhiên cao hứng, ho khan hai tiếng, lập tức ngồi thẳng người : “Tôi cũng muốn chơi! Mới vừa rồi phải tôi còn chưa chơi sao?”

      Nhà ảo thuật khẽ mỉm cười, khôi phục ma thuật như lúc ban đầu, lễ phép cung kính nhìn Trang Hạo Nhiên : “Chúng ta cũng thể quá mức hy vọng xa vời số mạng chăm sóc chúng ta, ngài có duyên phận trong trò chơi, thể chơi lần thứ hai.”

      “Vậy tôi!” Lâm Sở Nhai hơi sửa sang lại âu phục, biết cỡ nào hứng thú, cười .

      “Phụt” tiếng, bàn tay Nhà ảo thuật xuất ngọn lửa xanh lam, thổi về phía Lâm Sở Nhai, mới thong thả : “Tìm người có duyên kế tiếp, dựa vào số mệnh làm chuyện nên làm.”

      Lâm Sở Nhai nghe xong cũng biết có bao nhiêu lực lượng, ngẩng khuôn mặt tươi cười, nhìn quả cầu lửa trước mặt, ngọn lửa màu xanh lam lóe lên đáng , trong lúc hết sức vui vẻ, vứt bỏ thông minh và tiền đồ nghiệp của mình, nhưng có ai nhắc nhở cho , bốn người phụ nữ ngồi, người hôn lúc nảy, là vợ tương lai của Tổng Giám đốc, là cháu của Thủ tướng, cũng là vợ tương lai của Tổng Giám đốc khác, Như Mạt là Thị Trưởng phu nhân! muốn hôn ai vậy?

      Bọn người Tô Lạc Hoành cũng cúi đầu nhịn cười.

      Trần Tuấn Nam nhịn được cười, nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Sở Nhai : “Tôi…..Tôi…..Tôi có lời muốn , Lâm phó tổng, ở trong cuộc hành trình kỳ diệu này, muốn hôn vị giai nhân nào ngồi ở đây?”

      Sắc mặt Lâm Sở Nhai thu lại, lập tức nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, Tô Linh, Như Mạt, còn có Khả Hinh, lúc này mới phát ra phiền toái của mình, lập tức miễn cưỡng cười ha ha ha, : “Ồ……Tôi……Tôi…..lúc nảy đùa giỡn, tôi chơi…….”

      thể chơi!” Ánh mắt của Nhà ảo thuật chợt lóe, ánh lửa lao thẳng về phía Lâm Sở Nhai, làm hoảng sợ lui ra sau.

      “Trò chơi bắt đầu, thể quay đầu lại, giống như thời gian thể quay ngược lại…..” Nhà ảo thuật nữa, ngón tay đột nhiên đưa về phía ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh, từ bên trái lướt đến, thoáng qua Tô Lạc Hoành, thổi qua Trần Tuấn Nam, sau đó bay tới trước mặt Như Mạt, sắc mặt Như Mạt đỏ lên……

      Lâm Sở Nhai căng thẳng ra lời.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cái, ánh mắt lóe lên.

      Ngọn lửa màu xanh lam lại nhàng trôi dạt đến trước mặt của Tô Linh.

      Ngược lại Tô Linh dự đoán trước, nhìn ngọn lửa màu xanh lam khẽ cười.

      Lâm Sở Nhai mở nút cổ áo của mình, lấy khăn tay lau mồ hôi trán, đây chính là cháu của Thủ tướng.

      Ngọn lửa lại nhàng thổi qua trước mặt của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, lại nhàng rơi vào trước mặt của Đường Khả Hinh, lần này làm cho Khả Hinh sợ hãi, lập tức giật lùi ra sau, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn ngọn lửa này, nhìn thấy nó sợ.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi của hơi liếc tới, nhìn chừng ngọn lửa kia.

      Đối với đồ vậy này, Tô Thụy Kỳ có hảo cảm rồi!

      may, vô cùng may mắn, ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi dời vị trí, bay về phía Tô Thụy Kỳ, sau đó bay tới trước mặt Nhậm Tử Hiền, Tử Hiền lạnh lùng nhìn nó chằm chằm…….

      Lâm Sở Nhai cũng hoảng sợ muốn vỡ tim nhìn ngọn lửa này.

      Phốc! Tào Kiệt nhìn ngọn lửa dừng ở trước mặt Nhậm Tử Hiền, cúi đầu, bỏ đá xuống giếng cười muốn run người!

      Ngọn lửa màu xanh lam ở trước mặt của Tử Hiền, nhàng bay, nhàng bay, đột nhiên như mũi tên xông vào bên trong ly nước của Tào Kiệt, sáng lên ngọn lửa màu đỏ thẳm.

      “Oh, my god!” Tào Kiệt cảm giác trước mặt chợt lóe sáng, nhìn ngọn lửa mong manh bên trong ly nước của mình, hoảng sợ đến bật ra phía sau kêu to: “Này, sao lại thế này!”

      tốt quá!” Lâm Sở Nhai rất cảm động nhàng thởra .

      điên a!” Tào Kiệt tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, kêu to: “ tốt cái gì? coi tôi là phụ nữ hả?”

      “Ha ha ha ha ha……….” Ở trong bóng tối, mọi người bao gồm cả nhân viên quầy bar, tất cả đều nhịn được cười.
      Last edited by a moderator: 6/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Phương hướng của Nhà ảo thuật 2

      Đường Khả Hinh càng thêm mừng rỡ, đôi tay che miệng cười, vừa cười vừa hơi quay đầu, lại thấy ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi nhìn mình, mặt của đỏ lên, thả tay xuống, lại cẩn thận đụng phải mu bàn tay , trái tim của run lên, vội vàng rụt trở về, ho khan tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng lên tiếng, cúi đầu.

      Như Mạt nhìn cảnh tượng này, trái tim như rỉ máu.

      "Tôi chơi! ! Tôi tuyệt đối chơi!" Tào Kiệt lập tức nhảy dựng lên : "Chẳng lẽ tôi phải cùng người đàn ông như vào Hoa Bách Hợp hôn môi sao? ghê tởm!"

      "Tôi có vấn đề gì! Tôi cũng chưa từng xem cậu là đàn ông! phải tôi , so với phụ nữ cậu còn giống hơn phụ nữ sao?" Lâm Sở Nhai chỉ cần hôn mấy người phụ nữ ngồi ở đây, chết cũng chấp nhận, huống chi hôn đàn ông?

      "Tôi rồi!" Tào Kiệt tức giận đứng lên.

      Trang Hạo Nhiên mặc kệ, nóng mắt nhìn Tào Kiệt, dùng dáng vẻ của Tổng Giám đốc, tức giận : " thể chơi! ! Lúc nảy Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại cũng dâng hiến nụ hôn lần đầu tiên trước mặt mọi người! Khả Hinh cũng dũng cảm đón nhận! Ngay cả phụ nữ, cậu cũng bằng sao? Cậu làm đúng ? Cút ra khỏi Hoàn Cầu!"

      Tào Kiệt đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu lên: "Tại sao lại phải đối với tôi như vậy? Cũng bởi vì tôi giống như phụ nữ sao?"

      "Tôi là cấp , làm gương tốt, sau này làm sao người khác? Tổng Giám đốc Tưởng người ta cũng tự mình dẫn đầu chứng tỏ sức mạnh của bản thân rồi ! Cậu làm như vậy, phải hủy kế hoạch của tôi sao?" Trang Hạo Nhiên lại tức giận , vô cùng cố chấp!

      mặt Tưởng Thiên Lỗi biết nên bày ra vẻ mặt gì, cũng chỉ ho khan tiếng.

      "Tổng Giám đốc Tưởng, có đúng ?" Trang Hạo Nhiên chịu bỏ qua cho !

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, tức giận nhìn cái, đáp lời: "Ừm!"

      "Đúng ! Nhìn !" Trang Hạo Nhiên lại nhìn Tào Kiệt : "Cậu mau cùng Sở Nhai đến dãy Hoa Bách Hợp phía trước để cho Nhà ảo thuật trình diễn ma thuật, sau đó bắt chước bọn họ thâm tình hôn môi!"

      "Bọn họ có thâm tình hôn môi" Nhậm Tử Hiền nhắc nhở tên đáng chết này!

      "Vậy tùy tiện hôn môi!" Trang Hạo Nhiên lập tức chỉ vào hai người đàn ông : "Nhanh lên! Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong chốc lát, lấy tiền lương của tôi cao như vậy cũng làm cái gì rồi? coi tiền của tôi vô ích sao?"

      "Tốt!" Lâm Sở Nhai hai lời đứng lên, trong khí đè nén, cởi xuống âu phục màu xanh dương của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây lam nhạt vô cùng đẹp trai đến nỗi khiến cho các gái động lòng, về phía dãy hoa bách hợp, quay mặt sang nhịn cười nhìn Tào Kiệt nói: “Đến đây , thân ái. Come-baby!”

      “Trời ạ!” Tào Kiệt ở bên bàn ăn, rất tức giận nói: “Đây là trò ảo thuật quái gì! Đây là mưu!”

      “Nói như cậu! Mới vừa rồi Tổng Giám đốc Tưởng và Khả Hinh thâm tình hôn môi là bị người thiết kế?” Trang Hạo Nhiên lập tức nói!

      “Bọn họ có thâm tình hôn môi! Trang Hạo Nhiên, đừng buộc tôi duỗi móng vuốt!” Nhậm Tử Hiền lại tức giận nói.

      “Được được được!” Trang Hạo Nhiên lại nhìn Tào Kiệt nói: “Mau! Lập tức!”

      Tào Kiệt suy nghĩ một chút, tức giận cởi bỏ âu phục màu đỏ của mình, cam lòng về phía ban công bên kia, khuôn mặt thối, hận được ôm Lâm Sở Nhai nhảy xuống, cùng chết!

      “Nhà ảo thuật!” Lâm Sở Nhai lập tức cười nói: “Lát nữa làm phiền làm cho ngọn lửa kia cao một chút! Tôi muốn cùng cậu ta ở bên trong hôn lưỡi! Hôn lưỡi rất kích tình!”

      Ha ha ha ha ha!

      Tất cả mọi người đều nhịn được bật cười!

      Tào Kiệt có chút hoảng sợ, chỉ vào Lâm Sở Nhai nói: “Đợi lát nữa, dám vươn đầu lưỡi ra ngoài, tôi nhất ̣nh cắn đứt lưỡi !”

      Lâm Sở Nhai nghe vậy, đôi tay khẽ chống lan can, cúi đầu cười điên cuồng.

      Tất cả mọi người cũng cười to.

      Cuối cùng, lúc Nhà ảo thuật muốn về phía hai người đàn ông, lại nghe được có người thông báo: “Thủ tướng tới…”

      Mọi người sững sờ, Tào Kiệt nghe xong lời này, giống như được giải cứu, lập tức nhào về phía Thủ tướng nói: “Thủ tướng tới, mọi người cũng đừng theo đuổi loại chuyện tồi tệ này nữa, tránh cho Thủ tướng giật mình.”

      Trang Hạo Nhiên cười chỉ vào Tào Kiệt nói: “Cậu đừng chạy!”

      “Chạy cái gì?” Lúc này, quả thật Thủ tướng và Tần Vĩ Nghiệp cùng vào quầy bar.

      Tất cả mọi người đều đứng lên, đón chào Thủ tướng.

      Tô Linh hết sức vui vẻ tới bên cạnh ông nội, đôi tay nhét vào trong khuỷu tay của ông nội, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc nãy chúng cháu xem một màn ảo thuật rất đặc sắc, màn ảo thuật này gọi là đoán người tình một ngọn lửa màu xanh lam xuất phát từ nơi người chơi chính, sau đó tìm kiếm người có duyên…”

      Thủ tướng nghe xong, im lặng cười nói: “Nếu như vậy, có lẽ người này cũng phải là người thật sự có duyên.”

      Mọi người sửng sốt nhìn Thủ tướng.

      Thủ tướng cũng biết trường hợp đặc biệt của Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh, chỉ mỉm cười nói: “Bởi vì ảo thuật vốn chính là hướng dẫn người khác nhìn về phía sai lầm.”

      Tường Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh nghe nói như thế cũng nhịn được nhìn về phía đối phương…

      “Nếu giống như lời của Thủ tướng…” Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, nhịn được cười nói: “Chẳng lẽ người Khả Hinh muốn hôn là tôi?”

      Tường Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi nhíu mày nói: “Cậu đừng để cho tôi phát hiện, trò ảo thuật này là cậu giở trò quỷ.”

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, liền bật cười nói: “Chính chiếm tiện nghi còn kêu oan! Bây giờ ngay trước mặt của Thủ tướng, nói thẳng thắn, lúc nãy có hôn Khả Hinh hay ?”

      Vẻ mặt Tường Thiên Lỗi thay đổi nhìn người này nói: “Hôn hay hôn có quan trọng sao? Trong mắt của tôi, nụ hôn này có chút ý nghĩa nào.”

      Đường Khả Hinh nghe nói như thế, trong lòng khỏi chìm xuống, hai mắt xốc xếch chợt lóe, cúi đầu.

      Như Mạt trừng mắt nhìn chằm chằm.

      Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh và Như Mạt, đột nhiên bật cười đưa tay nhét vào trong khuỷu tay Tường Thiên Lỗi, giống như có chút nhàm chán nói: “Được rồi! Cái này chỉ là một trò chơi mà thôi, cãi nhau làm gì? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, bằng chúng ta mời Thủ tướng dời bước sang du thuyền, nghe nói tối nay sẽ có một giai nhân xinh đẹp chờ cậu chủ Tô, lại học chung với tôi ở học viện Thiết kế thời trang quốc, tôi hết sức mong đợi nhìn thấy em học chung này.

      Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, im lặng lên tiếng, chỉ nhìn về phía Khả Hinh đứng trong bóng tối, im lặng lên tiếng.

      Tô Linh mỉm cười tới bên cạnh em trai, đưa tay nhét vào trong khuỷu tay của , mỉm cười: “Em trai của tôi rất đẹp trai, lịch sự nho nhã, cậu ấy vẫn luôn là niềm kêu ngạo lớn nhất trong đời tôi, tối nay hi vọng vị ́ tiểu thư kia để cho tôi thất vọng.”

      “Dĩ nhiên sẽ .” Tử Hiền nhắc tới bạn học chung với mình, quên than thở cười nói: “Những nhà thiết kế từ học viện Thiết kế thời trang ra ngoài, mọi người đều là nhân tài ưu tú nhất.”

      “Như vậy tôi hết sức mong đợi.” Tô Linh mỉm cười nói xong, liền ngẩng đầu nhìn em trai nói: “ thôi, Ricky. Hi vọng tối nay có thể hoàn thành cho cậu một đoạn nhân duyên tốt đẹp.”

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Nếu như

      Sau khi màn ảo thuật kết thúc, sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, nhìn ra chút gợn sóng.

      Tô Thụy Kỳ gì, dẫn chị xoay người bước .

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh Thủ tướng, nhìn hai người Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, im lặng lúc, cũng tự mình mời Thủ tướng xuống lầu.

      Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ cái, vô cùng hâm mộ cười với Tô Linh: "Có người em trai như vậy, có phải có cảm giác rất hạnh phúc hay ? Bởi vì Ricky người đàn ông rất biết chăm sóc người khác, ngay cả tôi ở bên cạnh ấy cũng rất an tâm thoải mái."

      Tô Linh cười ngọt ngào dựa vào bên cạnh em trai, : "Côi cũng biết, mặc dù bình thường cậu ấy về nhà, nhưng chỉ cần cậu ấy về nhà, tới phòng của tôi trước, bình thản chuyện với tôi chút, luôn lo lắng cho tôi bởi vì chuyện của công ty, gặp phải dư luận mà được vui vẻ, hết sức hết sức thân thiết, so với chồng và cha, em trai còn thân thiết hơn. Cho nên có lúc, mặc dù tôi hy vọng cậu ấy có người ở bên cạnh, nhưng nếu bên cạnh cậu ấy có người, có thể tôi có chút ghen."

      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, có chút bất đắc dĩ nhìn chị, cười : " như vậy sao còn giới thiệu cho em biết?"

      "Hạnh phúc của cậu là hạnh phúc lớn nhất của chị." Tô Linh nhìn về phía em trai, thương cười .

      Đường Khả Hinh lặng yên lắng nghe, nhìn Tô Thụy Kỳ kéo chị bước , vô cùng tùy ý thoải mái, cả người phát ra phong cách của công tử quý tộc, nghĩ tới ba năm qua mình cùng chung đụng, chỉ là người đàn ông tao nhã, nhưng có nghĩ đến lại là người có thân phận tôn quý như vậy, tối nay vừa nhìn thấy, rốt cuộc cảm giác có chút chân , cười khổ tiếng, hiểu khoảng cách quá xa, giống như vận mệnh sắp đặt.

      khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn ban công trống vắng, Nhà ảo thuật, mùi thơm thoang thoảng, ngọn lửa đỏ thẫm, ly rượu "Lam điểu", ngọn lửa màu lam, toàn bộ biến mất, còn sót lại ánh trăng mùa hè lạnh lẽo treo cao, lặng lẽ nhìn tất cả, nhịn được nghĩ tới nụ hôn ở trong ngọn lửa cháy bừng bừng mới vừa rồi, khi mình đứng ở trong ngọn lửa, thể tin được trừng mắt nhìn , lại khẽ chớp mắt, chậm rãi cúi người xuống, nhàng chạm vào cánh môi của mình, dòng điện từ trong thân thể xông lên, đưa tới cảm giác kịch liệt, thậm chí khi ôm chặt mình, lúc đầu lưỡi ướt át

      giống như thân thể hòa tan với nhau…

      Đường Khả Hinh cười khổ tiếng, mới vừa muốn di chuyển bước chân, lại cúi đầu, nhìn cánh hoa hồng bên chân, đây có lẽ là màn ảo thuật cuối cùng tối nay, sâu kín ngồi xổm người xuống nhặt lên cánh hoa, ở trong màn đêm, nhìn màu sắc của nó rất ảm đạm, nhịn được cười, mới vừa muốn khỏi, lại thấy rất nhiều đồng nghiệp sau khi tiễn chân Thủ tướng, bọn họ chạy thùng thùng thùng xông lên, nhào ra ban công, nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: “Như thế nào! Mới vừa rồi ngọn lửa che mất chúng tôi cũng nhìn thấy!! Rốt cuộc có hôn ? Có hôn ?”

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, mọi người vây xung quanh nhìn mình giống như muốn chảy nước miếng, phù tiếng lắc đầu cái : “ có. có hôn!”

      ? Giả?” Có nhân viên nữ trông coi rửa ly, rất tiếc nuối nhìn Đường Khả Hinh : “ có hôn sao? Trời ạ! Phải hôn chứ!!”

      “Hôn cái gì?” Lúc này Tần Hà tới, tức giận nhìn các nhân viên hỏi: “ tại ngại nhàn rỗi đúng ? Nếu mọi người báo cáo kiểm kê trước cho tôi?”

      Mọi người vừa nghe, vội vàng im lặng đứng yên dám lên tiếng.

      Tần Hà nhìn mọi người : “Tối nay du thuyền Câu lạc bộ của chúng ta có bữa tiệc quan trọng, tất cả nhân viên quầy bar rút ba người qua hỗ trợ, hầm rượu cũng ba người. Khả Hinh, tối nay có thể giúp thêm chút ?”

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn quản lý mỉm cười : “Có thể! Tôi đồng ý ở lại giúp tay!”

      Tần Hà hài lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh cười : “Tốt! Vậy làm phiền chạy chân lần nữa, cầm danh sách rượu đỏ đến khu vực rượu đỏ bên sảnh tiệc du thuyền, tìm Laurance, mời ông ấy xem qua danh sách, sau khi ông ấy kí tên, có thể trở về.”

      “Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

      “Được rồi! Mọi người mau lên!” Tần Hà xong, liền bảo tất cả nhân viên bắt đầu thu dọn.

      Đường Khả Hinh cũng theo hai người phụ tá bartender cùng ra phía trước Câu lạc bộ, lúc qua đường, sau đó tới trước rào chắn hoa màu vàng bên trái Câu lạc bộ, chỉ thấy trước hàng rào chắn dài mười mét, hiếm thấy mở ra toàn bộ, rất nhiều du khách trung quốc và nước ngoài ở trong ánh đèn đêm rực rỡ, mặc dạ phục hoa lệ, rối rít vào bên trong vườn hoa rộng lớn, đài phun nước hình dáng cánh buồm, ở trong bầu trời đêm náo nhiệt, phun lên bọt nước đầy màu sắc hướng lên trung.

      Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cảnh này ngây người.

      thôi.” Bartender xong, liền dẫn Đường Khả Hinh qua rào chắn hoa màu vàng, đưa ra thẻ nhân viên, qua đài phun nước mười cây cột ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi ban công to hình bán nguyệt, ban công các thành viên ban nhạc trình diễn nhạc giao hưởng lãng mạn tuyệt vời động lòng người, qua ban công lấp lánh, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt có chiếc du thuyền màu trắng to lớn, thân thuyền khắc chữ Câu lạc bộ Á Châu, đậu mặt biển cuộn trào mãnh liệt, cây cầu Quan Hải dài cây số, từ ban công bắc về phía du thuyền, vô số tân khách vừa vừa cười lên cây cầu dài, về phía du thuyền.

      Đường Khả Hinh đứng ở ban công, nhìn chiếc du thuyền này, suy nghĩ nơi này rốt cuộc đem đến cho mình bao nhiêu kinh ngạc?

      thôi!” Bartender gọi, Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh về phía cây cầu dài!

      Đường Khả Hinh dám quan sát phong cảnh xinh đẹp lâu, chỉ lướt qua từng người khách, lúc càng rời tới gần chiếc Du thuyền, nó càng lộ ra vẻ khổng lồ hùng vĩ, ngay cả có thể nhìn thấy các minh tinh, chính khách nổi tiếng boong tàu cầm ly rượu, ở trong tiếng nhạc du dương, nhàng cười , vừa nhìn vừa sững sờ về phía trước, lúc đồng nghiệp quầy bardẫn qua nhánh bên trái cây cầu dài về phía lối dành cho nhân viên Du thuyền, đột nhiên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ tay nâng ly Kê Vĩ Tửu, tựa vào lan can boong thuyền, nhìn về phía dáng dấp xinh đẹp, hoạt bát, mắt mí, hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, thậm chí có thể nhìn thấy Tô Thụy Kỳ nghiêng mặt mỉm cười vô cùng hấp dẫn ở Du thuyền…

      liền dừng bước lại, sâu kín nhìn .

      Tối nay Cố Tình mặc chiếc váy trễ ngực màu trắng mềm mại, mái tóc tết bên, dùng vòng trân châu màu trắng, cẩn thận buộc chặt dáng cầm ly rượu, ái mộ nhìn Tô Thụy Kỳ cầm ly rượu, người mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần thường màu đen, đứng trước lan can, so với các công tử nổi tiếng, càng nổi bật và hấp dẫn, nhìn , bỗng nhiên có chút mặt hồng tim đập : “Nếu lần sau em quốc, em gặp , có cởi xe đạp chở em Cambridgehay ?”

      Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười nhìn Cố Tình : “Cởi xe đạp ?”

      “Ừm!!” Cố Tình hoạt bát đáng nhìn Tô Thụy Kỳ : “Lúc qua những danh viện, em vươn tay vỗ mông các ! Để cho các kêu to: oh, my god!!”

      “Ha ha ha.” Tô Thụy Kỳ bị dí dỏm đáng chọc cười, cầm ly Kê Vĩ Tửu xoay người, mới vừa muốn uống, lại nhìn về phía bên kia cây cầu dài Quan Hải có bóng lưng rất quen thuộc, sắc mặt hơi thu lại, híp mắt, né ra trụ sáng, nhìn về phía bóng dáng nho kia, biến mất ở cạnh cầu, về phía cánh cửa tầng hầm…

      nhìn cái gì?” Cố Tình cầm rượu đỏ, tay vịn lan can màu trắng, cả người “Cẩn thận!” Tô Thụy Kỳ có chút căng thẳng đỡ cánh tay của , lo lắng nhìn : “Phía dưới chính là mặt biển rét lạnh…”

      Cố Tình được Tô Thụy Kỳ nâng đỡ, vẫn khéo léo cười : “Em sợ! Lúc em còn rất , chỉ thích cầu độc mộc, ngồi ở ban công nhà bên cạnh, ngồi ở lan can kí túc xá học viện thiết kế thời trang, cầm máy vi tính xem “Bữa ăn sáng Tiffany”, hết sức hết sức thoải mái.

      Tô Thụy Kỳ nghe Cố Tình vậy, bất đắc dĩ cười cười : “Nếu có thể nên làm như vậy. Có gì ngoài ý muốn, hối hận kịp nữa.”

      ! yên tâm! Đúng rồi, lúc này nhìn cái gì?” Cố Tình hơi nghiêng người ra ngoài thuyền, nhìn về phía cây cầu dài, ngạc nhiên hỏi: “ biết kia sao?”

      có, có. mau xuống .” Tô Thụy Kỳ đỡ thân thể của , để cho cẩn thận đứng vững mặt sàn, sau đó Cố Tình đứng ở trước mặt Tô Thụy Kỳ, ngọt ngào nhìn về phía : “Mẹ em , bởi vì em luôn nghịch ngợm, cẩn thận té ngã, cẩn thận bị trầy xước tay, cẩn thận bị đụng đầu, nhưng vẫn còn muốn tiếp, tương lai nhất định đàn ông rất ưa thích em, rất quan tâm em… Tối nay em… Rất vui vẻ…”

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn , nghe nghịch ngợm này kể chút chuyện thú vị, chậm rãi nở nụ cười.

      … Chán ghét em sao?” Cố Tình cầm ly rượu đỏ, mắt mí rất trong sáng, động lòng người, nhìn Tô Thụy Kỳ có chút mất hồn, hỏi.
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :