1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: chút quá khứ của Tô Thụy Kỳ

      Tưởng Thiên Lỗi nghe giọng van xin kia, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, vươn tay gõ trán, chậm rãi : "Nếu có lòng hối cải, có còn nhớ gì ?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, sâu kín buông lỏng ra cổ tay của , lòng bàn tay bé của mình giơ về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu nhìn này lòng bàn tay hồng hồng bé, ánh mắt chợt lóe.

      Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt lên chút dịu dàng, : " đưa. . . . . . Điện thoại di động. . . . . . Cho tôi . . . . ."

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn , nhìn kiên định trong ánh mắt , do dự lát, từ trong túi âu phục của mình, móc ra điện thoại di động màu đen mới tinh, đưa tới trong tay Đường Khả Hinh.

      Cặp mắt Đường Khả Hinh có chút kích động đỏ bừng, nắm chặt điện thoại, : "Tôi . . . . . phải giữ nó mấy ngày?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng mệt mỏi như vậy, liền lạnh nhạt : "Cho đến khi thực trở thành thành viên Khách sạn Á Châu."

      Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động của chậm rãi để xuống nơi ngực, cầm chặt, chặt.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng như vậy, liền im lặng xoay người khỏi, vừa xuống bậc thang, vừa căn dặn: "Mời bác sĩ nhanh tới xem cho ấy."

      "Vâng!" Đông gật đầu, nhìn Khả Hinh cái, ngay lập tức nhanh chóng theo, tách ra tìm bác sĩ.

      Lúc nảy Tần Hà cùng nhân viên quầy bar còn lo lắng, bây giờ nhìn thấy Tổng Giám đốc , cũng kịp suy nghĩ đến quan hệ giữa Khả Hinh và Tổng Giám đốc mà nhanh chóng đưa Khả Hinh vào phòng nghỉ ngơi, lúc này hai mắt Khả Hinh rưng rưng tay ôm chặt điện thoại, nhớ tới khi còn bé cha mỉm cười với mình: "Nghề khách sạn giống với bất kỳ ngành nghề nào, người phục vụ chuyên nghiệp, đối đãi với khách phải thỏa hiệp ngay từ đầu. . . . . ."

      nhớ tới lời của cha, mím chặt môi, nước mắt lại lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi sải bước ra Câu lạc bộ, chuẩn bị ra ngoài trường đua ngựa, vừa ra phía trước, vừa chậm rãi : "Có lời cứ ."

      Từ đầu đến giờ, Trần Tuấn Nam cũng có lên tiếng, nghe Tưởng Thiên Lỗi như vậy, liền mỉm cười : " khó được a, có thể để ý bé này như vậy."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt : "Tôi chỉ nợ ấy đoạn đường mà thôi."

      "Hả?" Trần Tuấn Nam ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười : " có ý gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi gì thêm, qua đám người náo nhiệt, lúc Câu lạc bộ sáng lên ánh đèn rực rỡ khỏi câu lạc bộ đua ngựa.

      " đưa điện thoại di động cho Khả Hinh, đến lúc Như Mạt tiểu thư tìm , làm thế nào?" Trần Tuấn Nam

      Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, hơi trầm ngâm suy nghĩ chút, lại tiếp tục về phía trước.

      Trong khuôn viên tĩnh mịch.

      Lầu

      Ánh đèn đuốc sáng rực, vô số đặc cảnh canh gác tầng tầng, thỉnh thoảng máy bay trực thăng ở cao lượn quanh.

      Lầu hai.

      Phòng ngủ hơn ba trăm mét vuông thiết kế theo phong cách Châu Âu, thảm lụa màu vàng nhạt, ghế sa lon màu trắng sữa, cửa sổ dài sát đất cao ba mét, qua kẽ hở thấp thoáng bầu trời đêm, sau lưng là chiếc giường nệm màu vàng nhạt cực lớn, bố trí dưới ngọn đèn chùm pha lê trần nhà, chính giữa ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

      giường nệm bằng phẳng rộng rãi bày ra các loại váy đẹp, còn có điện thoại di động màu trắng, lúc nảy gọi có rất nhiều rất nhiều cuộc cũng có người nghe, cho nên tiếp tục gọi nữa.

      Phòng thay quần áo truyền đến tiếng thay đồ cực nhanh.

      Rốt cuộc, bức rèm tự động khẽ mở ra, tối nay Như Mạt mặc đồ dạ hội màu trắng thanh lịch tinh khiết, đổi lại mặc chiếc váy dài cúp ngực màu vàng óng, vòng eo mảnh khảnh thắt đóa hoa vàng cực lớn, chân váy dài kết hợp với từng viên trân châu màu vàng, mang giày đính viên kim cương màu trắng, khi tới phía trước, chuỗi ngọc nơi chân váy va chạm vào nhau rất vui tai, vô cùng bắt mắt. . . . . . rất hài lòng đứng trước kính toàn thân, đong đưa thân thể thanh tao lịch , cảm giác tối nay mình hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Như Mạt nở nụ cười ôn nhu động lòng người, giống như từ trong kính toàn thân, thấy có người đàn ông cao lớn trí tuệ, mặc áo sơ mi trắng, từ phía sau lưng khẽ ôm mình, cúi đầu hôn , mặt của ửng đỏ, cúi đầu khẽ nở nụ cười, giống như cảm nhận Tưởng Thiên Lỗi ở hôn môi mình, suy nghĩ nữa, mà là tới trước gương trang điểm, cầm lên cây trâm cài tóc bằng vàng ròng đính viên ruby đỏ, cuốn lại mái tóc dài hôm nay tiệm salon làm tóc cho mình, nới lỏng búi tóc, cắm cây trâm vào giữa mái tóc xoăn, lóe ra ánh sáng rực rỡ.

      hài lòng tạo hình ngày hôm nay, cầm lên túi xách Chanel màu vàng, bỏ vào điện thoại di động và son môi ... của mình, mới xoay người ra phòng ngủ, qua hành lang theo phong cách Châu Âu, đôi tay kéo chiếc váy dài, xuống cầu thang xoắn ốc, vừa vừa nghe tiếng của chồng cùng quan chức chính phủ vẫn còn bàn công việc, hai mắt của khẽ xốc xếch, kéo váy dài, tiếp tục xuống lầu.

      Tần Vĩ Nghiệp vẫn như thường ngày, mặc âu phục màu đen, cùng quan chức bàn công , nghe quản gia thiếu phu nhân xuống lầu, đóng lại công văn, ngẩng đầu lên nhìn thấy tối nay vợ mình rất xinh đẹp động lòng người, mặt của lên nụ cười vui vẻ : "Vợ của hôm nay rất đẹp."

      Như Mạt dịu dàng mỉm cười, xuống cầu thang, đưa tay đặt trong ngực chồng, dịu dàng : "Lúc nào lên đường?"

      "Bây giờ." Tần Vĩ Nghiệp cười : "Mới vừa nhận được tin tức, tối nay cậu chủ Tô tham gia tiệc tối, cho nên chúng ta phái thêm số người."

      Như Mạt nghe vậy, liền nhìn Tần Vĩ Nghiệp có chút ngạc nhiên : " là. . . . . . Cậu chủ Tô là cháu trai của Thủ tướng vẫn chấp nhận lộ diện trước mặt truyền thông, xác định tham dự tiệc tối? phải ấy luôn tham gia vào những hoạt này động sao?"

      "Cậu chủ Tô luôn làm việc rất kì lạ. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp cũng nhiều, chỉ đỡ vợ ra cửa chính nhà họ Tần, cha mẹ du du lịch vòng quanh thế giới vẫn chưa về, cho nên công việc của công ty cũng phải phụ trách, hai người cùng nhau mỉm cười lên xe, chiếc xe chuyên dụng của chính phủ chậm rãi chạy tới trước, lúc bọn họ tới đường lớn tài xế chậm rãi dừng lại, với Tần Vĩ Nghiệp: "Thị Trưởng, Thủ tướng ở phía sau, phía trước có đèn báo hiệu, chúng ta tạm thời nhường đường."

      "Ừ." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười đáp.

      Như Mạt rất ít nhìn thấy Cậu chủ Tô, liền tò mò nghiêng người tới trước, thấy rất nhiều xe đặc cảnh chạy phía trước, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe màu đen của Thủ tướng, cắm cây cờ , chạy tới phía trước, xuyên qua cửa sổ thủy tinh màu đen, thấy bên trái cửa sổ xe người đàn ông nho nhã, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương nhạt, khuôn mặt trí tuệ sinh động, thậm chí hai tròng mắt thâm thúy khẽ chớp cũng hết sức dịu dàng, có chút sững sờ : " nghĩ tới, Cậu chủ Tô lại là nhân vật như vậy."

      Sau khi xe Thủ tướng chậm rãi chạy qua, xe Thị Trưởng cũng chậm rãi tới phía trước.

      Tần Vĩ Nghiệp cẩn thận giải thích : "Vào mấy năm trước, cậu chủ Tô tranh cãi với Thủ tướng, có gần ba năm trở về nhà, thậm chí liên lạc với người nhà, quan hệ của ấy và Thủ tướng cũng mới có chút hóa giải vào đầu năm nay."

      Như Mạt ngạc nhiên : "Vì chuyện gì vậy? Thủ tướng là người khoan dung hòa nhã với người ngoài, Tô lão và phu nhân cùng Tô tiểu thư đều là người vô cùng có tố chất giáo dưỡng, làm sao gia đình xảy ra tranh cãi như vậy?"

      Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười : "Có lẽ em biết thân phận trước kia của Cậu chủ Tô nhỉ?"

      "Hả?" Như Mạt ngạc nhiên nhìn chồng hỏi: " phải ấy mở tiệm tạo mẫu sao?"

      " ấy từng là bác sĩ thần kinh giỏi nhất nước, sau này bởi vì , đổi sở trường dùng dao mổ, trở thành bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng nhất, bởi vì chuyện này, Thủ tướng nổi giận, phải biết Thủ tướng kỳ vọng rất lớn đối với Cậu chủ Tô nhưng nghĩ tới cậu chủ Tô có tư chất thông tuệ lại vì có dáng dấp hết sức xấu xí, buông tha tiền đồ tốt, cho nên dùng biện pháp chế tài kinh tế đối với Cậu chủ Tô, thậm chí dùng tất cả quan hệ, buộc ấy ở trong giới chỉnh hình có đường , muốn để cho ấy thỏa hiệp, ngờ vào lúc này, lại xảy ra chuyện khác." Tần Vĩ Nghiệp im lặng lúc.

      Như Mạt yên lặng nhìn Tần Vĩ Nghiệp.

      "Cậu chủ Tô vì kia buông tha tất cả, sau khi giúp ta chỉnh hình xong, kia lại biến mất. Đây là chuyện hết sức kì lạ, nghe chết hay bỏ gì đó, dù sao chuyện này, đến nay vẫn là , hơn nữa cậu chủ Tô bị đả kích rất lớn, suốt năm ấy tự giam mình, cũng vì nguyên nhân này, Thủ tướng vì quan tâm cháu trai, cho nên nối lại quan hệ với cháu trai lần nữa, đồng thời khích lệ ấy cầm dao giải phẩu, nhưng vẫn buông tha tất cả, mở tiệm tạo mẫu, bởi vì có quan hệ với Thủ tướng, cũng bởi vì ấy kinh doanh hết sức thông minh, nghĩ tới tiệm tạo mẫu làm ăn thành công vang dội, thậm chí có hơn ba mươi chi nhánh trong cả nước, ở Paris và Myanmar, Tokyo Nhật Bản và những nơi khác đều có chi nhánh của mình, nhưng cho dù thế nào, từng là thiên sứ áo trắng lại kinh doanh, là người suy nghĩ cho quốc gia, Thủ tướng hy vọng cháu trai có cống hiến cho giới y học, luôn là chuyện đáng tiếc." Tần Vĩ Nghiệp giải thích ràng.

      Như Mạt nghe xong, cũng hiểu, liền dịu dàng : " đời này, có cha mẹ nào đấu thắng con cái? thiên tài trời sinh như cậu chủ Tô có thể vì buông tha nghiệp cả đời cũng tình thâm nghĩa trọng."

      "Chuyện phụ nữ suy nghĩ luôn theo cảm tính, nhìn thấy xa." Tần Vĩ Nghiệp tán thành, cười cười : "Cho nên đàn ông mới có thể làm chuyện lớn."

      Như Mạt nhìn chồng cái, cũng có đáp lại, chỉ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhớ lại những năm trước, mình mới tròn mười tám tuổi, mặc váy dài lông cừu trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, ở trong buổi lễ trưởng thành được tổ chức long trọng tại nhà họ Tần, vây xung quanh mình đều là công tử, cậu ấm nổi tiếng trong chính giới, ngượng ngùng nâng chén, cùng mỗi người cụng ly, thậm chí cùng bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng chờ đến khi vừa muốn trở về phòng cánh tay mạnh mẽ nắm chặt tay của mình, kêu lên tiếng, xoay người nhìn thấy Thiên Lỗi cúi đầu nhìn mình, ngang ngược : " chuẩn bị tiếp nhận công ty, là người thành công nhất đời này. Tương lai sau khi tiếp nhận tập đoàn Hoàn Cầu, cưới em! cho phép em chuyện cùng đàn ông khác! Cũng cho nhìn bọn họ cười!"

      Lúc ấy ngây ngốc nhìn .

      "Đây là món quà sinh nhật tặng cho em trong tương lai! Chờ , chờ tiếp nhận Hoàn Cầu!" Tưởng Thiên Lỗi xong, hôn sâu môi của mình. (con này có chồng mà ngày đêm mơ tưởng đến trai an phận, vậy còn ác như thú, ghét)
      dungggheo điên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Sư tử cái, sư tử đực

      Câu lạc bộ Á Châu!

      Phòng VIP xa hoa

      Trong phòng ngủ sang trọng rực rỡ truyền đến tiếng động , Đông đứng mặt thảm đỏ thẫm, yên lặng chờ đợi.

      Rốt cuộc, Tưởng Thiên Lỗi mặc quần tây thẳng màu đen, áo sơ mi trắng, vẻ mặt trầm lặng ra phòng thay quần áo, đứng trước kính toàn thân, nâng tay trái cài khuy tay áo sơ mi.

      Đông lập tức tới giường ngủ, nhắc âu phục màu đen, đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhìn cài xong khuy áo tay phải, liền giúp mặc vào âu phục, lại mở ra hộp nhung màu tím đậm giường trước kính, lấy ra đóa hoa cài áo màu đỏ, cẩn thận cài vào trước cổ áo bên trái của Tưởng Thiên Lỗi, bình thường nếu phải là hội nghị quan trọng, cũng thích mang cài áo.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía kính toàn thân, tự mình chỉnh sửa âu phục chút, cài lại hai cúc áo ở giữa bụng, mới hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      "Bảy giờ mười phút. Xe của Thủ tướng, hẹn bảy giờ bốn mươi phút đến, trước thăm Câu lạc bộ đua ngựa, sau đó mới đến du thuyền biển, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối nho với vua ngựa, ra hôm nay dụng ý của ngài ấy chỉ như thế, nghe Tô tiểu thư vì muốn giới thiệu thiên kim của Lưu đổng cho Cậu chủ Tô quen biết, cho nên mặc dù bận rộn nhưng Thủ tướng dành thời gian tham gia bữa tiệc, là rất dụng tâm." Đông đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay quét xuống, xác định âu phục kẻ thẳng thớm, chỉnh tề.

      Tưởng Thiên Lỗi khỏi nghĩ tới chuyện của Tô Thụy Kỳ và Khả Hinh, hơi trầm ngâm.

      Đông phát Tưởng Thiên Lỗi có chút đúng, liền hỏi: "Tổng Giám đốc, có băn khoăn gì sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ xoay người ra ngoài, Đông nhìn theo bóng lưng của cái, cũng ra ngoài.

      Ở ngoài cửa phòng VIP, chờ mười mấy người thư ký và Nhậm Thiên Tề chờ đợi, Tưởng Thiên Lỗi vừa tới hành lang dài, vừa hỏi: "Tổng Giám đốc Trang đâu?"

      " ra ngay." Nhậm Thiên Tề lập tức .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng vào thang máy, nhìn cửa dần dần đóng lại, nhớ tới từng ở trong buổi tiệc sinh nhật cũng náo nhiệt như thế, tận mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, vui vẻ đeo sợi dây chuyền kim cương cho Như Mạt, sau đó hôn lên trán của , chớp mắt lạnh lùng, gì.

      Gió biển ào ạt thổi bay về phía tầng chót Câu lạc bộ.

      Ngoài ban công hình bầu dục cực lớn, ánh đèn màu xanh dương tỏa sáng.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở ghế màu trắng, tay nâng ly rượu đỏ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng nhìn về phía mặt biển, im lặng lên tiếng.

      Bên trong cửa có tiếng động.

      Thái Hiền cùng Tiêu Đồng nhàng vào, nhìn Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi ở đó, ngón tay tiếp xúc chân ly, bọn họ mỉm cười tiến lên : "Thủ tướng sắp đến, tại sao còn ngồi ở đây? Chuẩn bị xuống. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng đêm, đột nhiên hai mắt lộ ra ánh sáng sinh động, đón gió biển thong thả : "Hai người ngửi thấy chưa?"

      "Hả?" Bọn Thái Hiền hiểu nhìn .

      mặt Trang Hạo Nhiên lên nụ cười, giống như hưởng thụ cơn gió ngọt ngào mát mẻ, : "Hai người ngửi thấy chưa? kết hợp của rượu đỏ và gió biển, nghe được mùi vị gì vậy?"

      Thái Hiền và Tiêu Đồng tò mò lên trước, đứng ở gần rượu đỏ, hít mạnh hơi, Thái Hiền rất vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên : "Tôi ngửi thấy."

      Trang Hạo Nhiên hết sức vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hiền.

      Thái Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười : "Đó là mùi chao"

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn .

      Tiêu Đồng nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

      "Uổng cho tôi vất vả vun bồi cho cậu trở thành như vậy, là nghiệp chướng!" Trang Hạo Nhiên tức giận đứng lên vào phòng ngủ, cầm lên tây trang màu trắng rất tức giận mặc vào, Tiêu Đồng nhịn cười đến bên giường, cầm lấy cái hộp màu trắng, mở ra nhìn tấm vải lụa mỏng màu trắng thắt thành cài áo hình con bướm trắng, muốn cài lên cho Trang Hạo Nhiên, lập tức đoạt lấy bươm bướm trong tay Tiêu Đồng, hung hăng lườm cái, tự mình cài lên vạt áo, : "Các người đều xa tôi chút! Người ta bày ra vẻ mặt đẹp trai như vậy, lại mùi chao, hiếm khi cho các người ra ngoài! Lại lời ghê tởm."

      "Tôi chưa gì cả mà." Tiêu Đồng nhịn được bật cười.

      "Đó là mùi chao mà." Thái Hiền phục .

      Trang Hạo Nhiên xoay mặt sang, hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta cái, mới xoay người ra khỏi phòng VIP xa hoa, lại nhìn thấy đống vệ sĩ đợi mình, lại bị giật mình, vừa nhìn thấy bọn họ liền buồn bực : " phải bảo mọi người có việc gì cần canh giữ ở cửa sao? Lúc nào cũng như vậy, vừa mở cửa lại bị hù chết! Tôi có quan trọng như vậy sao? Cũng phải ngày nào đều đóng phim trinh thám, ở đâu tới nhiều người xấu chứ! là!"

      Bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu.

      im lặng sải bước về phía trước, vừa vừa hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại đâu?"

      "Tưởng tổng tại đại sảnh Câu lạc bộ rồi." Thái Hiền .

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy lại vui vào thang máy : "Lúc nào cũng chịu khó như vậy, làm cho tôi muốn lười biếng cũng được, cho nên tôi muốn trở về nước!"

      "Bây giờ là núi hai hổ đấy." Tiêu Đồng bấm thang máy, mỉm cười .

      "Tôi thích con hổ, tôi thích sư tử, lúc sư tử nhúc nhích, cũng rất tao nhã" mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, .

      Thái Hiền lại nhịn được cúi đầu cười.

      "Cậu cười cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Thái Hiền tức giận hỏi.

      " biết sao?" Thái Hiền lại nhịn được tổn hại : "Bình thường Sư tử cái mới ra ngoài săn mồi, cho nên đàn ông thích sư tử tương lai sợ lão Hổ."

      "Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chỉ vào Thái Hiền, tức giận đến ra lời!

      Phốc! Tiêu Đồng nhịn được bật cười.

      "Cậu cút về quốc cho tôi! ! Cút ngay! Tôi cắt năm tiền lương của cậu, tôi để cho cậu có tiền lấy vợ!" Trang Hạo Nhiên vừa mắng xong, cửa thang máy mở ra, bọn Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt bốn người đứng ở đại sảnh chờ đợi, lạnh lùng lên tiếng ra thang máy, tới cửa chính! !

      " ấy làm sao vậy?" Lãnh Mặc Hàn mặc âu phục màu đen, bên trong kết hợp áo sơ mi màu đen, quanh người lộ ra lạnh nhạt, thích nhiều, sau khi dùng máy vi tính hack vào quốc hội Mĩ, chỉnh sửa mật mã giao cho người ta, về sau lại bị Trang Hạo Nhiên tóm được, đầu hàng làm cấp dưới đắc lực nhất.

      Tiêu Đồng nhịn được cười : "Mới vừa rồi Thái Hiền ấy sợ vợ, nên ấy tức giận."

      Lâm Sở Nhai mặc âu phục màu xanh dương nhạt, cài bông hoa tơ tằm màu trắng, phong độ, tao nhã thân sĩ về phía trước, vừa vừa cười to : " ấy sợ vợ là đúng! Nhìn ấy mỗi ngày rất chịu khó lái xe thể thao đón nhà văn mỹ nữ làm? Hơn nữa người ta muốn ăn táo, ăn bánh ngọt, ăn thức ăn nhanh, ăn bò, mặc kệ là họp hay ngủ, trước tiên đưa đồ tới cho người ta! Là người tốt nha!".

      Trang Hạo Nhiên dừng bước ở đại sảnh, tức giận xoay người nhìn Lâm Sở Nhai : "Cậu cái gì người tốt? giống như tôi và ấy có gian tình vậy. Tôi cưới ấy làm vợ đấy!"

      "Cho nên từ đây về sau có thể đừng thích phụ nữ tuổi lớn hay ? thích chừng mười mấy hai mươi tuổi, bọn họ nhất định gả cho ! Mà phải mỗi buổi sáng đều để lại tấm thẻ, chạy mất chịu nổi áp lực. Còn phải làm phiền mặc áo ngủ xinh đẹp, chạy đuổi theo, đuổi đến ngoài đường phố." Lâm Sở Nhai là trong những người rất có lá gan trêu chọc Trang Hạo Nhiên.

      "Các người cũng có ánh mắt thưởng thức rồi !" Trang Hạo Nhiên tao nhã xoay người, ánh mắt hết sức hấp dẫn, dịu dàng : "Phụ nữ ba mươi mấy tuổi rất hấp dẫn các người có biết ? Họ thông minh, nữ tính, có tu dưỡng, chuyện từng trải, mang theo chút mùi rượu cam dịu ngọt, chan chát. Các người cho rằng bọn họ ba mươi mấy tuổi xấu hổ sao? đáng sao? ra rất đáng , càng động người, đến buổi tối rất ấm áp. . . . . . trong đôi mắt bọn họ có chút quyến rũ, các trẻ tuổi có cách nào so bì, bốn mươi tuổi càng động lòng người, từng cử chỉ giống như đóa hoa lan tỏa ra hương thơm thấm sâu vào hơi thở." Trang Hạo Nhiên vừa tới phía trước, vừa nhớ đến bạn họa sĩ, mặt nhịn được nở nụ cười, tiếp tục : "Cậu biết tôi ấy cái gì ? ấy cũng e ngại thời gian, ở mặt của ấy có nếp nhăn, cười lên cũng rất gợi cảm. . . . . . Chỉ có phụ nữ như vậy mới có thể làm cho đàn ông , mới có thể chinh phục đàn ông!"

      Tô Lạc Hoành mặc âu phục màu xám tro, vạt áo trước cài nơ hoa hồng. Tào Kiệt mặc âu phục nhung màu đỏ sậm, từng là thiên tài học viện khách sạn Hoàng Gia , rất giỏi nghiệp vụ kinh doanh khách sạn, người đàn ông đẹp trai hơn 28 tuổi, nghe Trang Hạo Nhiên như vậy, nhịn được nữa : "Tôi muốn lại nghe. . . . . . yên tĩnh lát ."

      "Tôi thích nhất, ấy mặc áo chẽn màu trắng, quần yếm màu xanh dương, cầm cây cọ, đứng ở tường, quyến rũ vung cọ lên. . . . . . Aiz. . . . . . chịu nổi. . . . . . rất đẹp. . . . . . Những vẻ đẹp này, trẻ tuổi có sao? thể nào." Trang Hạo Nhiên lại đắm chìm vào trong thế giới của mình, rất xúc động, những lời kích động.

      Năm người đàn ông ở sau lưng cũng chịu nổi, cùng nhau dừng bước, nhìn nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai ở trước mặt, bước về phía trước, Tô Lạc Hoành tức giận : "Rốt cuộc có phải đầu người này bị lừa đá hay ?"

      "Có cách nào?" Lâm Sở Nhai bật cười : " phải Tổng Giám đốc Tưởng cũng ? Lúc ấy nhà trẻ cũng thích chị lớp lớn ở nhà trẻ, đây là trời sanh. có cách nào."

      "Chẳng lẽ tương lai ấy thích trẻ tuổi? Tôi cũng tin!" Tào Kiệt cười .

      "Như vậy !" Lâm Sở Nhai ho khan tiếng, đứng ở trước mặt của Tào Kiệt, hơi nghiêm túc : "Cậu tương đối trẻ tuổi, tối nay chạy tới nhà ấy, sau đó thay bộ áo ngủ màu xanh dương, đội tóc giả đẹp, nằm ở giường, xem ấy có xúc động với cậu hay ? Chỉ cần ấy thích cậu nhất định thích trẻ tuổi! Bởi vì cậu giả làm phụ nữ còn giống hơn phụ nữ !"

      Mọi người vừa nghe, tất cả đều nhịn được bật cười.

      Tào Kiệt lại tức giận nhìn Lâm Sở Nhai : " cho rằng rất hài hước sao? lời như vậy!"

      " xin lỗi, ngày hôm qua tôi vào phòng của cậu, thấy bộ dạng cậu nằm giường, thiếu chút nữa tôi nhào qua rồi!" Lâm Sở Nhai bật cười vội vàng chạy ra phía trước.

      "Ha ha ha ha ha. . . . . ." Bọn Tô Lạc Hoành cũng cười lớn, bước .

      Tào Kiệt tức giận cũng vội vàng theo.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đại sảnh Câu lạc bộ chờ Thủ tướng, nghe đám người Trang Hạo Nhiên vừa vừa cười tới, lạnh lùng lên tiếng.

      "Bọn họ cười cái gì vậy?" Trần Tuấn Nam đứng ở bên nhìn thấy Tổng Giám đốc Trang tới tất cả nhân viên Câu lạc bộ, lập tức dừng công việc trong tay, đôi tay đặt trước bụng bên trái, khom lưng cúi chào, thoải mái vung tay lên với mọi người tiếng, làm việc vất vả, sau khi xong việc có phần thưởng xứng đáng, mới mỉm cười tới . . . . .

      "Có cấp như thế, làm sao vui?" Từ trước đến giờ Tưởng Thiên Lỗi dễ dãi đối với phương thức quản lý kinh doanh của Trang Hạo Nhiên.

      Trần Tuấn Nam suy nghĩ chút, cũng cười : " có đâu, lúc tôi và chung với nhau cũng vui vẻ mà."

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn về phía Trần Tuấn Nam : "Khách sáo như thế a."

      Trần Tuấn Nam và Đông nhịn được bật cười.

      "Tán gẫu cái gì vui vẻ thế?" Trang Hạo Nhiên vượt lên đầu bước thẳng tới, hiếm thấy cấp dưới của Tưởng Thiên Lỗi bày ra dáng vẻ tươi cười, liền tò mò hỏi.

      Trần Tuấn Nam và Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu cùng các trưởng bộ phận lập tức đứng bên, khẽ gật đầu chào, mới cười : "Chúng tôi nhìn thấy các vị bên Tổng Giám đốc Trang vui vẻ như vậy, muốn chia vui chút"

      Bốn người Lâm Sở Nhai đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cùng gật đầu cung kính gọi : "Tổng Giám đốc Tưởng."

      Tối nay Tưởng Thiên Lỗi khó được nhõm, liền nhìn về phía bốn người bọn họ, hơi mỉm cười : "Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, nhất định là cùng sếp tán gẫu về đề tài phụ nữ?"

      "Phốc!" Bốn người Lâm Sở Nhai lại nhịn được nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Ở trong mắt , tôi chỉ biết cùng cấp dưới tán gẫu về đề tài phụ nữ sao?"

      "Tán gẫu đề tài phụ nữ gì đó?" Tối nay Nhậm Tử Hiền mặc váy dài tơ tằm màu đỏ bó sát người, tóc xoăn tách qua bên trái, từ trán tới sau ót đeo đồ trang sức bạch kim, trán rũ xuống viên kim cương 13 Karla trong suốt, tay cầm túi xách màu đen, hết sức tao nhã phong tình về phía bên này, có chút lười biếng hỏi.

      "Nhậm tiểu thư. . . . . ." Tất cả Giám đốc, Phó Giám đốc, trưởng bộ phận, nhân viên tại đại sảnh Câu lạc bộ cùng rối rít chào hỏi.
      heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: Ngồi hay ngồi? 1 (chưa beta)

      "Ừ." Nhậm Tử Hiền giống như nữ hoàng, khẽ đáp tiếng, mới dựa vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đưa tay nhét vào cánh tay của , : "Trang Hạo Nhiên, đề tài phụ nữ có gì hay mà ? thích phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi còn có chuyện gì tán gẫu? Trẻ tuổi nhấc lên sóng gió luôn là đề tài của đàn ông, chỉ là ngoại lệ!"

      "Nhậm đại tiểu thư. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn được cười, tổn hại : " quay ngược lại được thời gian, tôi đưa nửa giang sơn cho chồng chưa cưới của ?"

      "Lời này nghiêm trọng. Nửa giang sơn tương lai cũng nhất định là của ." Nhậm Tử Hiền nhịn cười dựa vào Tưởng Thiên Lỗi, .

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận : "Này! Vợ chưa cưới của khi dễ tôi"

      "Cậu cũng có thể khi dễ ấy!" Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, thấy phía trước vang lên đèn báo động, chiếc xe của chính phủ chậm rãi chạy tới Câu lạc bộ, liền nghiêm nghị cùng Trang Hạo Nhiên nhìn nhau cái, hai người cùng đứng ngay ngắn, chỉnh sửa âu phục, cùng bước xuống cầu thang, tới bên trái, vô cùng phong độ đứng chung chỗ, ngẩng mặt hơi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe của Thủ tướng trong ánh đèn báo hiệu, chậm rãi dừng ngoài đại sảnh.

      Đám đặc cảnh, đứng thẳng ở bên ngoài đại sảnh Câu lạc bộ, nghe các nơi truyền tới báo cáo, tất cả bình thường, cảnh trưởng lập tức nghiêm nghị tới trước xe Thủ tướng, tự mình mở cửa xe, Tô Thụy Kỳ ra đầu tiên, ăn mặc đơn giản, chút để ý đến quang cảnh nghiêm túc tại trường, vẫn giữ thái độ tự nhiên, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt tay ngắn, quần dài màu đen, mái tóc cắt cao, vô cùng trí tuệ, vô cùng tao nhã!

      hơi mỉm cười, đầu tiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, coi thường ánh mắt nghịch ngợm của Tử Hiền, mới tự cúi người đỡ ông nội Thủ tướng của mình ra ngoài.

      Thủ Tướng Tô mỉm cười xuống xe, hôm nay có cháu trai ở bên cạnh, có vẻ hết sức vui vẻ nhìn về phía mọi người.

      "Thủ tướng, hoan nghênh ghé thăm." Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cung kính gật đầu, chào hỏi.

      Thủ tướng mỉm cười, nhìn cháu Tô Linh ở cửa xe bên kia, người mặc váy dài cúp ngực màu trắng, cuốn búi tóc thanh nhã, mỉm cười xuống xe, tao nhã, đoan trang tự nhiên về phía ông nội, hai cánh tay nhét vào khuỷu tay của ông nội, khẽ cười tiếng, Thủ tướng dẫn hai người cháu cưng cùng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng mỉm cười tiến lên, hết sức vui vẻ cung kính gọi: "Thủ tướng, rất vinh hạnh ngài ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."

      Thủ tướng mỉm cười xem nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Lần này tổ chức đua ngựa cấp quốc tế ở Câu lạc bộ Á Châu, Tổng Giám đốc Tưởng hết lòng ra sức. cậu vất vả rồi."

      "Vẫn là Thủ tướng ra sức tuyên truyền ủng hộ mới để cho tập đoàn Hoàn Cầu có cơ hội tổ chức cuộc thi đấu mang tính thế giới như vậy." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      "Vẫn là cậu vất vả." Thủ tướng xong, vui vẻ nở nụ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : "Trang tổng, lâu gặp cậu. Có cơ hội, tới đánh cờ chuyến, lần này thua cũng thể lại."

      Tất cả mọi người trong Câu lạc bộ đều nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên bật cười : "Thủ tướng, mấy năm trước, ngài giữ chặt hồ sơ của Hoàn Cầu tôi phê duyệt, sau đó với tôi, đánh ván cờ, tôi thua, ngài cũng kí cho tôi..tôi có cách nào. . . . . . Vì công ty, tôi thể chừa thủ đoạn nào."

      "Ha ha ha. . . . . ." Thủ tướng nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý cười : "Vẫn đứng đắn như vậy."

      "Tôi quanh năm ở nước , Thủ tướng thương tôi nữa, huống chi, còn có cháu trai rất đẹp trai, sớm quên mất tôi và Thiên Lỗi rồi." Trang Hạo Nhiên mỉm cười xong, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay : "Ngưỡng mộ đại danh của Trang tổng lâu."

      "Ngưỡng mộ lâu." Trang Hạo Nhiên vươn tay, mỉm cười bắt tay với .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén.

      Tô Thụy Kỳ cảm nhận được, liền khẽ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cũng hơi mỉm cười vươn tay, với : "Tưởng tổng, chúng ta lại gặp mặt. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Đúng vậy, lại gặp mặt, khó được hôm nay ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười, : "Tổng Giám đốc Tưởng có cách quản lý kinh doanh, khiến khách đến ở trong khách sạn đều có cảm giác như ở nhà, đều khiến người ta lưu luyến quên về. Hi vọng
      Thụy Kỳ và Khả Hinh, hơi trầm ngâm.

      Đông phát Tưởng Thiên Lỗi có chút đúng, liền hỏi: “Tổng giám đốc, có băn khoăn gì sao?”

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ xoay người ra ngoài, Đông nhìn theo bóng lưng của cái, cũng ra ngoài.

      Ở ngoài cửa phòng VIP, chở mười mấy người thư ký và Nhậm Thiên tề chờ đợi, Tưởng Thiên Lỗi vừa tới hành lang dài, vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Trang đâu?”

      ra ngay.” Nhậm Thiên Tề lập tức .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng vào thang máy, nhìn cửa dần dần đóng lại, nhớ tới từng ở trong buổi tiệc sinh nhật cũng náo nhiệt như thế, tận mắt nhìn thấy Trang hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, vui vẻ đeo sợi dây chuyền kim cương cho Như Mạt, sau đó hôn lên trán của , chớp mắt lạnh lùng, gì.

      Gió biển ào ạt thổi bay về phía tầng chót Câu lạc bộ.

      Ngoài ban công hình bầu dục cực lớn, ánh đèn màu xanh dương tỏa sáng.

      Trang Hạo Nhiên mặt áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở ghế trắng, tay nâng ly rượu đỏ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng nhìn về phía biển, im lặng lên tiếng.

      Bên trong cửa có tiếng động.

      Thái Hiền cùng Tiêu Đồng nhàng vào, nhìn Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi đó, ngón tay tiếp xúc chân ly, bọn họ mỉm cười tiến lên : “Thủ tướng sắp đến, tại sao còn ngồi đây? Chuẩn bị xuống…”

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng đêm, đột nhiên hai mắt lộ ra ánh sáng sinh động, đón gió biển thông thả : “Hai người ngửi thấy chưa?”

      “Hả?” Bọn Thái Hiền hiểu nhìn .

      mặt Trang Hạo Nhiên lên nụ cười, giống như hưởng thụ cơn gió ngọt ngào mát mẻ, : “Hai người ngửi thấy chưa? kết hợp giữa rượu đỏ và gió biển, nghe được mùi vị gì vậy?”

      Thái Hiền và Tiêu Đồng tò mò lên trước, đứng ở gần rượu đỏ, hít mạnh hơi, Thái Hiền rất vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên : “Tôi ngửi thấy.”

      Trang Hạo Nhiên hết sức vui vẻ ngẩn đầu lên, nhìn Thái Hiền.

      Thái Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười : “Đó là mùi chao”

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn .

      Tiêu Đồng nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

      “Uổng cho tôi vất vả vun bồi cho cậu trở thành như vậy, là nghiệp chướng!” Trang Hạo Nhiên tức giận đứng lên vào phòng ngủ, cầm lên tây trang màu trắng rất tức giận mặc vào, Tiêu Đồng nhịn cười đến bên giường, cầm lấy cái hộp màu trắng, mở ra nhìn tấm vải lụa mỏng màu trắng thắc thành cài áo hình con bướm màu trắng, muốn cài lên cho Trang Hạo Nhiên, lập tức đoạt lấy bươm bướm trong tay Tiêu Đồng, hung hăng lườm cái, tự mình cài lên vạt áo, : “Các người đều xa tôi chút! Người ta bày ra vẻ mặt đẹp trai như vậy, lại có mùi chao, hiếm khi cho các người ra ngoài! Lại lời ghê tởm.”

      “Tôi chưa gì cả mà.” Tiêu Đồng nhịn được bật cười.

      “Đó là mùi chao mà.” Thái Hiền phục .

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái, mới xoay người ra khỏi phòng VIP xa hoa, vừa nhìn thấy bọn họ liền buồn bực : “ phải bảo mọi người có việc gì cần canh giữ cửa sao? Lúc nào cũng như vậy, vừa mở cửa lại bị hù chết! Tôi có quan trọng như vậy sao? Cũng phải ngày nào đều đóng phim trinh thám, ở đâu tới nhiều người xấu chứ! là!”

      Bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu.

      im lặng sải bước về phía trước, vừa vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại đâu?”

      “Tưởng tổng tại đại sảnh Câu lạc bộ rồi.” Thái Hiền .

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy lại vui vào thang máy : “Lúc nào cũng chịu khó như vậy, làm cho tôi muốn lười biếng cũng được, cho nên tôi muốn trở về nước!”

      “Bây giờ là núi hai hổ đấy.” Tiêu Đồng bấm thang máy, mỉm cười .

      “Tôi thích hai hổ, tôi thích sư tử, lúc sư tử nhúc nhích, cũng rất tao nhã.” mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, .

      Thái Hiền lại nhịn được cúi đầu cười.

      “Cậu cười cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn Thái Hiền tức giận hỏi.

      biết sao?” Thái Hiền lại nhịn được tổn hại : “Bình thường Sư tử cái mới ra ngoài săn mồi, cho nên đàn ông thích sư tử tương lai sợ lão Hổ.”

      “Cậu…” Trang Hạo Nhiên chỉ vào Thái Hiền, tức giận đến ra lời!

      Phốc! Tiêu Đồng nhịn được bật cười.

      “Cậu cút về quốc cho tôi!! Cút ngay! Tôi cắt năm tiền lương của cậu, tôi để cho cậu có tiền lấy vợ!” Trang Hạo Nhiên vừa mắng xong,cửa thang máy mở ra, bọn Lâm Sơn Nhai, Tào Kiệt bốn người đứng ở đại sảnh chờ đợi, lạnh lùng, lên tiếng ra thang máy, tới cửa chính!
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      heo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: Ngồi hay ngồi 2 ?

      Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này, vì cuộc tranh tài nhân viên Câu lạc bộ hết sức bận rộn, cho nên hủy bỏ tất cả lễ tiết, vào đại sảnh Câu lạc bộ, cũng có cho người thông báo trước mà cùng mọi người vừa vừa cười lên quầy bar lầu hai, vừa vừa Tổng Giám đốc phu nhân thích quầy bar Hawai lãng mạn, đáng tiếc đến trễ, hưởng thụ được tắm nắng.

      Nhậm Tử Hiền nắm chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười : "Bản tiểu thư thích phơi da thành màu đồng, bởi vì Ricky thích!"

      Ricky dẫn Nhậm Tử Hiền lên cầu thang, nhìn cười : "Tôi thích thế nào cũng có quan hệ với ."

      "Tôi vẫn cảm thấy có thời gian, thích tôi," Tử Hiền tự tin cười .

      Tô Thụy Kỳ để ý tới , chỉ cùng mọi người vừa vừa cười lên cầu thang, lại nghe được lầu hai có người : "Khả Hinh! ! Mau thu dọn mười hai cái ly bàn, chúng ta phải rửa sạch, để khử trùng đưa vào giá rượu rồi."

      Sắc mặt của cứng lại, đứng ở chỗ cao nhất đầu cầu thang, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên cái bàn bên ngoài quầy bar, mặc đồng phục Câu lạc bộ, đôi tay bận rộn nhanh chóng cầm ly thủy tinh, đặt lên khay, sau đó trong miệng còn cắn tờ giấy ghi chú, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nâng lên cái khay đựng gần mười hai ly bia lớn, mới vừa muốn tới quầy rượu, lại nhìn thấy trước mặt nhóm người đông nghẹt, Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên đầu, yên lặng nhìn mình, hai mắt của trừng to, tờ giấy ghi chú trong miệng rớt xuống, ngây ngốc nhìn bọn họ.

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ xốc xếch chợt lóe, có chút gấp gáp nhìn . Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ bộc lộ thân phận của mình, chính thức gặp mặt.

      Đường Khả Hinh cũng nhìn Tô Thụy Kỳ cái, kể từ sau ngày đó gặp mặt, hai người còn liên lạc nữa, trái tim bị buộc chặt, tự chủ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tiếp xúc được hai mắt lạnh lùng của người đàn ông này, lập tức cầm khay, đứng ở bên, cúi đầu, im lặng lên tiếng.

      Lúc này, Tần Hà mới biết hai vị Tổng Giám đốc dẫn các vị khách quý lên tới quầy bar, căng thẳng từ trong quầy rượu ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu : "Tổng Giám đốc, thực xin lỗi, biết các đến, cho nên có sắp xếp trước chỗ ngồi."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, : " cần hết sức, thời gian này mọi người rất bận rộn, ngồi ở bên ngoài ban công nghỉ ngơi lúc là được. Đừng ảnh hưởng đến khách."

      "Vâng!" Tần Hà lập tức dẫn năm nhân viên phục vụ tới bên ngoài ban công, nhanh chóng kéo xuống khăn trải bàn chiếc bàn dài hình chữ nhật màu trắng dành cho mười hai người ngồi, có nhân viên phục vụ lập tức tay cầm khăn trải bàn màu tím đậm, dùng độ mạnh yếu và phương pháp đặc biệt, chuyên nghiệp vung lên mặt bàn vài mét, khăn bàn mới tinh, soạt tiếng, thuận lợi trượt tới đầu bên kia bàn ăn, đồng nghiệp ở đầu bên kia bàn ăn nhanh chóng tiếp được, Tần Hà tự mình nhanh chóng mang lên đèn cầy được đặc chế bằng vỏ dừa và khay thủy tinh, nhàng đặt bảy ngọn đèn cầy lên mặt khay, nhanh chóng đốt lên.

      Năm nhân viên phục vụ lưu loát xếp ghế chỉnh tề thành nửa vòng tròn, mỗi cái ghế nhanh chóng đặt xuống gối dựa màu tím đậm.

      Tần Hà lập tức mời Tổng giám đốc cùng tất cả khách ngồi, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, ngồi vào trước bàn ăn dài, Như Mạt và Tô Linh ngồi chung bên trái, Tô Thụy Kỳ và Tử Hiền ngồi bên phải, đám người Tào Kiệt cũng tự lựa chọn ngồi.

      “Xin hỏi hai vị Tổng giám đốc cùng các vị khách quý, muốn uống loại rượu nào?” Tần Hà hơi cúi đầu hỏi.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, biết là từ lúc nào trong tay xuất cái bật lửa bạch kim, hai ngón bắn ra, cái bật lửa ném trung, Tần Hà thuận lợi tiếp được, lập tức mỉm cười : “Tôi biết rồi. Xin chờ chút, tôi lập tức chuẩn bị!”

      Đường Khả Hinh thấy Tần Hà nháy mắt tới, hiểu ý, lập tức cầm khay rượu, muốn vào trong.

      Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, hai mắt có chút căng thẳng nhìn bóng lưng của .

      Nhậm Tử Hiền khẽ mìm cười, hiểu ý, có chút lười biếng gọi : “Đường Khả Hinh…”

      Khả Hinh cầm khay có chút căng thẳng dừng tại chỗ, trừng lớn con ngươi, suy nghĩ chút, dám nhúc nhích.

      Mọi người cùng tò mò nhìn Nhậm Tử Hiền.

      Nhậm Tử Hiền ho tiếng, nhịn cười : “Đường… Khả… Hinh… tôi gọi đấy.”

      Vẻ mặt của Khả Hinh khổ sở vo thành nắm.

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn chừng bóng lưng .

      Tần Hà nhìn thấy vợ của Tổng giám đốc gọi Khả hinh, ngay lập tức nháy mắt bảo đồng nghiệp nhận lấy chiếc khay trong tay , nắm chặt cánh tay : “Tổng giám đốc phu nhân gọi đấy! Mau qua !”

      Đôi tay Khả Hinh trống trơn, trái tim chợt lạnh, nhớ tới xế chiếu hôm nay bộ vài giờ đường, cắn chặt răng, nhắm mắt xoay người lại, bước tới bàn ăn bên ngoài, hai tay buông thỏng bên, giọng : “Tổng giám đốc phu nhân, có gì căn dặn?”

      Tô Thụy Kỳ ngồi đối diện Khả Hinh, lần đầu tiên nhìn bộ dáng làm việc, nghiêm chỉnh và đáng , hai mắt lên nụ cười dịu dàng.

      Tô Linh phát em trai dường như rất để ý đến này, cũng hơi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại phát tóc ngắn này hết sức khéo léo xinh đẹp.

      Tử Hiền hơi mỉm cười nhìn , : “Lần trước chia tay ở cục cảnh sát, có khỏe ?”

      Mặt của Khả Hinh đỏ lên nhưng vẫn gian nan khó khăn : “Cám ơn Nhậm tiểu thư quan tâm, gần đây… tôi rất khỏe.”

      “Nghe và Ricky là bạn thân, duyên phận hiếm có. Hôm nay mời mọc bằng ngẫu nhiên gặp được, tới đây uống ly rượu với chúng tôi .” Nhậm Tử Hiền nhìn về phía , dùng dáng vẻ vợ của Tổng giám đốc cười .

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn vợ chưa cưới.

      Như Mạt nghe Tử Hiền vậy cũng hơi tò mò xoay người nhìn về phía Khả Hinh mặc đồng phục đứng ở bên, có vẻ rất nhắn và điềm đạm đáng , ngạc nhiên này lại có bản lãnh làm bạn với cháu trai của Thủ tướng?

      Trang Hạo Nhiên nhịn cười, chỉ ngồi ở bên, ho tiếng.

      Khả Hinh nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, ngay lập tức nhàng : “Nhậm tiểu thư, rất cám ơn ý tốt của , chỉ là bây giờ là thời gian làm việc, cho nên tôi thể đồng ý cầu của , rất xin lỗi.”

      Tưởng Thiên Lỗi hơi ngửa mặt, bình tĩnh nhìn .

      Trang Hạo Nhiên hơi liếc mắt nhìn .

      Tử Hiền đột nhiên cười : “ làm lúc nào?”

      “Tôi… Tôi làm lúc mười hai giờ…” Đường Khả Hinh lập tức .

      Tử Hiền nhìn đồng hồ quầy bar, 8 giờ 13 phút, liền cười : “Vậy bây giờ vừa đúng lúc tan việc, cũng là thời gian cá nhân của , lại đây ngồi .”

      Đường Khả Hinh nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có chút nóng nảy : “Nhậm tiểu thư, bởi vì gần đây có cuộc đua ngựa, cho nên…”

      Sắc mặt của Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn lạnh lùng : “Tôi muốn qua đây uống ly rượu với tôi, có khó mời như vậy sao?”

      Khả Hinh có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt hỏi , tôi nên ngồi… hay ngồi?
      heo điên thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 143: Đoán người tình 1

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới cái, mặt lộ vẻ gì ho khan tiếng.

      Đường Khả Hinh cẩn thận theo dõi ánh mắt của , giống như lộ ra tin tức cho phép, nhưng dám quá chắc chắn, do vậy dám nhúc nhích, rất sợ .

      Trang Hạo Nhiên nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh cười : "Tổng Giám đốc phu nhân bảo ngồi, cứ ngồi! Đừng nơm nớp lo sợ như vậy! Tới đây! Tới đây, ngồi chỗ này với tôi, tôi chen cho chỗ."

      "Tại sao phải chen chỗ? ấy cũng phải nhân viên Hoàn Cầu của , cũng phải là bạn của Ricky ! coi chừng bạn họa sĩ của trước !" Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười tiếng, sau đó bảo nhân viên phục vụ bày ra cái ghế ở giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, mới ngửa mặt nhìn : "Ngồi !"

      Đường Khả Hinh liếc nhìn vị trí kia, ngẩn người.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhịn được nhìn vợ chưa cưới cái, rồi nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lên chút dịu dàng.

      "Qua !" Tần Hà đứng ở kế bên Đường Khả Hinh, chọc mạnh cái!

      Thân thể Đường Khả Hinh mềm nhũn nhưng vẫn cẩn thận vòng qua cái bàn, chậm rãi tới tới giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, liếc mắt nhìn cái ghế trống, suy nghĩ chút, vẫn thở hơi, nhàng chuyển người từ từ ngồi xuống, nhất thời cảm thấy hơi thở đáng sợ của hai đàn ông phà vào mặt, làm cho má trái và má phải của đều đỏ lên, nhịn được cúi đầu.

      Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi chỉnh sửa âu phục chút xê dịch về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười : " đừng chen qua, bên tôi có chỗ trống."

      Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm nhìn người này!

      "Ngồi xích sang bên kia chút! Mau!" Trang Hạo Nhiên lại thúc giục !

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cái, nhịn được xê dịch vị trí, tay vẫn tránh khỏi đụng phải bàn tay bé của Đường Khả Hinh đặt ở ghế, Khả Hinh lập tức rút trở lại, nhịn được nắm cái bàn nhích tới gần bên cạnh Tô Thụy Kỳ, lại đụng phải cánh tay ấm áp của Tô Thụy Kỳ, nhịn được ngẩng đầu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng nhìn .

      Có vài lời, cần .

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, lại dịch sang bên kia chút.

      Tô Linh ngồi ở phía đối diện, nhìn ba người bọn họ cứ lấn tới lấn lui như vậy, liền ngạc nhiên cười : "Mọi người. . . . . . nóng sao?"

      Bọn Trần Tuấn Nam và Lâm Sở Nhai cùng đứng lên, muốn nhường ra vị trí cho sếp mình.

      "Ngồi xuống" Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mở miệng.

      Mấy
      người bọn họ chỉ đanh im lặng ngồi xuống.

      Như Mạt nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, thậm chí có chút tự nhiên, lòng của nhịn được căng thẳng, có chút lo sợ, sau lưng cảm giác lạnh lẽo.

      “ Đúng rồi, lúc nãy kêu loại rượu gì, tại sao cho chúng tôi, cứ tuỳ tiện làm càn như vậy? Quá tôn trọng Tô tiểu thư và cậu chủ Tô rồi.” Nhậm Tử Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

      Tô Linh lập tức mỉm cười : “ có việc gì, tôi và Ricky đều rất tuỳ ý, mọi người thoải mái là được.”

      Tô Thuỵ Kỳ cũng mỉm cười : “ Đúng vậy. Đối với thức ăn và rượu, tôi cầu quá cao.”

      Trang Hạo Nhiên thần thần bí bí cười : “ Bảo đảm mọi người hài lòng, hôm nay lúc tôi đến đây cùng bartender vui vẻ phen.”

      “ Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy giống Tổng Giám đốc.”

      Nhậm Tử Hiền lại nhịn được tổn hại , : “ Vẫn là chồng chưa cưới của tôi có sức hấp dẫn.”

      Như Mại nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tử Hiền ở phía đổi diện.

      Tử Hiền cũng lạnh lùng nhìn , giống như cây đinh, đóng đinh !

      Như Mạt dám lên tiếng, chỉ cúi xuống khẽ cắn môi dưới.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt cái, sảng lãng cười : “ Tôi giống như cái gì, tôi là Tổng Giám đốc là được rồi.”

      “ Tổng Giám đốc Trang chúng ta tận sức kinh doanh nghiệp khách sạn, đối với tất cả lĩnh vực cũng tự mình nghiên cứu thí nghiệm, tinh thần lãnh đạo như vậy là may mắn cho Hoàn Cầu.” Tưởng Thiên Lỗi .

      Trang Hạo Nhiên đắm đuối đưa tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi : “ Quả nhiên là hiểu tôi nhất”

      Tưởng Thiên Lỗi tưc giận nhìn Trang Hạo Nhiên cái, rồi quay mặt sang chỗ khác. luôn có cách nào làm khó dễ người này.

      Tần Hà dẫn ba bartender và năm nhân viên phục vụ, bước nhanh tới, cung kính khom lưng chào hỏi mọi người, trong đó có người mặc bành tô, hết sức đẹp trai phong độ đến trước bàn ăn, khẽ lịch gật đầu, đột nhiên gõ ngón tay cái!!

      Toàn bộ ánh đèn quầy bar tắt ngấm.

      Mấy người phụ nữ hoảng sợ.

      ở giữa trung đột nhiên sáng bên ngọn lửa màu xanh lam.

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn chớp mắt.

      Nhà ảo thuật ở trong bóng tối, xa xa dùng lời sâu kín thần bí: “ Truyền thuyết, ngọn lửa màu xanh làm là ngọn lửa tình , che giấu tầm mắt người tình, thần bì thể nắm lấy........Giống như ma thuật....”

      Phụt!

      Nhà ảo thuật đột nhiên gõ ngón tay, ngọn lửa màu xanh lam bay lên ở bàn ăn, giống như bó tư tưởng nho , thiêu đốthừng hực.

      “ Chúng ta đặt đam mê vào ngọn lửa, chúng ta đặt tình cảm vào ngọn lửa, chúng ta đặt dịu dàng vào ngọn lửa, còn có cái gì có thể dập tắt tình của chúng ta?” Nhà ảo thuật chậm rãi đưa ra ngón tay thon dài lên phía trước nâng ngọn lửa màu xanh lam nho , đột nhiên di chuyển bước chân, vòng qua toàn bộ khách quý bàn ăn, sau cùng đến trước mắt của Đường Khả Hinh, mỉm cười : “ Trong lòng có tình ?”

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Nhà ảo thuật, hai mắt mãnh liệt chớp loé, nhìn mọi người cái, ngây ngốc lắc đầu cái.

      có tình ?” Nhà ảo thuật hết sức kinh ngạc nhìn : “ Vậy....thổi tắt ngọn lửa màu xanh lam này!! Thổi tắt nó !”

      Đường Khả Hinh cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt loé lên, nhìn tất cả mọi người đều yên lặng nhìn mình, chớp chớp mắt to, khỏi có chút hoảng sợ nghiêng người tới trước, phồng má nhàng thổi, nhưng ngột lửa đột nhiên bướng bỉnh chạy bàn ăn, ngạc nhiên nhìn ngọn lửa màu xanh lam...

      Nhà ảo thuật lộ ra vẻ mặt đẹp trai như hoàng tử, : “ Nó muốn dập tắt, thay tìm bạch mã hoàng tử.”

      “ À?” Khả Hinh kinh ngạc nhìn Nhà ảo thuật, kêu : “ Có ý gì?”

      “ Màn ảo thuật này được là gọi là đoán người tình, nếu ngọn lửa màu xanh lam rơi vào trước mặt của nam sĩ nào, mời đứng lên, tạm thời hôn tình này, cho ấy lực lượng.....Trợ giúp ấy sống tiếp......”

      cần!!” Khả Hinh lập tức hoảng sợ kêu to!

      ‘ Nhất định cần!” Hai mắt nhà ảo thuật nóng lên nhìn Đường Khả Hinh.

      Phụt tiếng, trước mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên xuất ngọn lửa màu đỏ!! ah tiếng, hoảng sợ ngửa người ra sau, trong chớp mắt Tô Thuỵ Kỳ nắm chặt tay của , cũng có chút căng thẳng nhìn Nhà ảo thuật.

      “ Trò chơi bắt đầu, bây giờ laflusc chứng kiến kỳ tích duyên phận....” Nhà ảo thuật đột nhiên nhàng đưa ra ngón tay giữa và ngón cái, bắn về phía ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên trôi nổi trungmojt lúc lâu rồi chạm rãi bay tới trước mặt của Khả Hinh., tinh nghịch nhảy nhót mấy cái, sau đó di chuyển vị trí, bay tới trước mặt của Tô Thuỵ Kỳ, dừng lại chút...
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :