Chương 142: Ngồi hay ngồi? 1 (chưa beta)
"Ừ." Nhậm Tử Hiền giống như nữ hoàng, khẽ đáp tiếng, mới dựa vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đưa tay nhét vào cánh tay của , : "Trang Hạo Nhiên, đề tài phụ nữ có gì hay mà ? thích phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi còn có chuyện gì tán gẫu? Trẻ tuổi nhấc lên sóng gió luôn là đề tài của đàn ông, chỉ là ngoại lệ!"
"Nhậm đại tiểu thư. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn được cười, tổn hại : " quay ngược lại được thời gian, tôi đưa nửa giang sơn cho chồng chưa cưới của ?"
"Lời này nghiêm trọng. Nửa giang sơn tương lai cũng nhất định là của ." Nhậm Tử Hiền nhịn cười dựa vào Tưởng Thiên Lỗi, .
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận : "Này! Vợ chưa cưới của khi dễ tôi"
"Cậu cũng có thể khi dễ ấy!" Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, thấy phía trước vang lên đèn báo động, chiếc xe của chính phủ chậm rãi chạy tới Câu lạc bộ, liền nghiêm nghị cùng Trang Hạo Nhiên nhìn nhau cái, hai người cùng đứng ngay ngắn, chỉnh sửa âu phục, cùng bước xuống cầu thang, tới bên trái, vô cùng phong độ đứng chung chỗ, ngẩng mặt hơi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe của Thủ tướng trong ánh đèn báo hiệu, chậm rãi dừng ngoài đại sảnh.
Đám đặc cảnh, đứng thẳng ở bên ngoài đại sảnh Câu lạc bộ, nghe các nơi truyền tới báo cáo, tất cả bình thường, cảnh trưởng lập tức nghiêm nghị tới trước xe Thủ tướng, tự mình mở cửa xe, Tô Thụy Kỳ ra đầu tiên, ăn mặc đơn giản, chút để ý đến quang cảnh nghiêm túc tại trường, vẫn giữ thái độ tự nhiên, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt tay ngắn, quần dài màu đen, mái tóc cắt cao, vô cùng trí tuệ, vô cùng tao nhã!
hơi mỉm cười, đầu tiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, coi thường ánh mắt nghịch ngợm của Tử Hiền, mới tự cúi người đỡ ông nội Thủ tướng của mình ra ngoài.
Thủ Tướng Tô mỉm cười xuống xe, hôm nay có cháu trai ở bên cạnh, có vẻ hết sức vui vẻ nhìn về phía mọi người.
"Thủ tướng, hoan nghênh ghé thăm." Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cung kính gật đầu, chào hỏi.
Thủ tướng mỉm cười, nhìn cháu Tô Linh ở cửa xe bên kia, người mặc váy dài cúp ngực màu trắng, cuốn búi tóc thanh nhã, mỉm cười xuống xe, tao nhã, đoan trang tự nhiên về phía ông nội, hai cánh tay nhét vào khuỷu tay của ông nội, khẽ cười tiếng, Thủ tướng dẫn hai người cháu cưng cùng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng mỉm cười tiến lên, hết sức vui vẻ cung kính gọi: "Thủ tướng, rất vinh hạnh ngài ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."
Thủ tướng mỉm cười xem nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Lần này tổ chức đua ngựa cấp quốc tế ở Câu lạc bộ Á Châu, Tổng Giám đốc Tưởng hết lòng ra sức. cậu vất vả rồi."
"Vẫn là Thủ tướng ra sức tuyên truyền ủng hộ mới để cho tập đoàn Hoàn Cầu có cơ hội tổ chức cuộc thi đấu mang tính thế giới như vậy." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .
"Vẫn là cậu vất vả." Thủ tướng xong, vui vẻ nở nụ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : "Trang tổng, lâu gặp cậu. Có cơ hội, tới đánh cờ chuyến, lần này thua cũng thể lại."
Tất cả mọi người trong Câu lạc bộ đều nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên bật cười : "Thủ tướng, mấy năm trước, ngài giữ chặt hồ sơ của Hoàn Cầu tôi phê duyệt, sau đó với tôi, đánh ván cờ, tôi thua, ngài cũng kí cho tôi..tôi có cách nào. . . . . . Vì công ty, tôi thể chừa thủ đoạn nào."
"Ha ha ha. . . . . ." Thủ tướng nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý cười : "Vẫn đứng đắn như vậy."
"Tôi quanh năm ở nước , Thủ tướng thương tôi nữa, huống chi, còn có cháu trai rất đẹp trai, sớm quên mất tôi và Thiên Lỗi rồi." Trang Hạo Nhiên mỉm cười xong, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay : "Ngưỡng mộ đại danh của Trang tổng lâu."
"Ngưỡng mộ lâu." Trang Hạo Nhiên vươn tay, mỉm cười bắt tay với .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén.
Tô Thụy Kỳ cảm nhận được, liền khẽ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cũng hơi mỉm cười vươn tay, với : "Tưởng tổng, chúng ta lại gặp mặt. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Đúng vậy, lại gặp mặt, khó được hôm nay ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, : "Tổng Giám đốc Tưởng có cách quản lý kinh doanh, khiến khách đến ở trong khách sạn đều có cảm giác như ở nhà, đều khiến người ta lưu luyến quên về. Hi vọng
Thụy Kỳ và Khả Hinh, hơi trầm ngâm.
Đông phát Tưởng Thiên Lỗi có chút đúng, liền hỏi: “Tổng giám đốc, có băn khoăn gì sao?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ xoay người ra ngoài, Đông nhìn theo bóng lưng của cái, cũng ra ngoài.
Ở ngoài cửa phòng VIP, chở mười mấy người thư ký và Nhậm Thiên tề chờ đợi, Tưởng Thiên Lỗi vừa tới hành lang dài, vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Trang đâu?”
“ ra ngay.” Nhậm Thiên Tề lập tức .
Tưởng Thiên Lỗi im lặng vào thang máy, nhìn cửa dần dần đóng lại, nhớ tới từng ở trong buổi tiệc sinh nhật cũng náo nhiệt như thế, tận mắt nhìn thấy Trang hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, vui vẻ đeo sợi dây chuyền kim cương cho Như Mạt, sau đó hôn lên trán của , chớp mắt lạnh lùng, gì.
Gió biển ào ạt thổi bay về phía tầng chót Câu lạc bộ.
Ngoài ban công hình bầu dục cực lớn, ánh đèn màu xanh dương tỏa sáng.
Trang Hạo Nhiên mặt áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở ghế trắng, tay nâng ly rượu đỏ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng nhìn về phía biển, im lặng lên tiếng.
Bên trong cửa có tiếng động.
Thái Hiền cùng Tiêu Đồng nhàng vào, nhìn Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi đó, ngón tay tiếp xúc chân ly, bọn họ mỉm cười tiến lên : “Thủ tướng sắp đến, tại sao còn ngồi đây? Chuẩn bị xuống…”
Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng đêm, đột nhiên hai mắt lộ ra ánh sáng sinh động, đón gió biển thông thả : “Hai người ngửi thấy chưa?”
“Hả?” Bọn Thái Hiền hiểu nhìn .
mặt Trang Hạo Nhiên lên nụ cười, giống như hưởng thụ cơn gió ngọt ngào mát mẻ, : “Hai người ngửi thấy chưa? kết hợp giữa rượu đỏ và gió biển, nghe được mùi vị gì vậy?”
Thái Hiền và Tiêu Đồng tò mò lên trước, đứng ở gần rượu đỏ, hít mạnh hơi, Thái Hiền rất vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên : “Tôi ngửi thấy.”
Trang Hạo Nhiên hết sức vui vẻ ngẩn đầu lên, nhìn Thái Hiền.
Thái Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười : “Đó là mùi chao”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn .
Tiêu Đồng nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
“Uổng cho tôi vất vả vun bồi cho cậu trở thành như vậy, là nghiệp chướng!” Trang Hạo Nhiên tức giận đứng lên vào phòng ngủ, cầm lên tây trang màu trắng rất tức giận mặc vào, Tiêu Đồng nhịn cười đến bên giường, cầm lấy cái hộp màu trắng, mở ra nhìn tấm vải lụa mỏng màu trắng thắc thành cài áo hình con bướm màu trắng, muốn cài lên cho Trang Hạo Nhiên, lập tức đoạt lấy bươm bướm trong tay Tiêu Đồng, hung hăng lườm cái, tự mình cài lên vạt áo, : “Các người đều xa tôi chút! Người ta bày ra vẻ mặt đẹp trai như vậy, lại có mùi chao, hiếm khi cho các người ra ngoài! Lại lời ghê tởm.”
“Tôi chưa gì cả mà.” Tiêu Đồng nhịn được bật cười.
“Đó là mùi chao mà.” Thái Hiền phục .
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái, mới xoay người ra khỏi phòng VIP xa hoa, vừa nhìn thấy bọn họ liền buồn bực : “ phải bảo mọi người có việc gì cần canh giữ cửa sao? Lúc nào cũng như vậy, vừa mở cửa lại bị hù chết! Tôi có quan trọng như vậy sao? Cũng phải ngày nào đều đóng phim trinh thám, ở đâu tới nhiều người xấu chứ! là!”
Bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu.
im lặng sải bước về phía trước, vừa vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại đâu?”
“Tưởng tổng tại đại sảnh Câu lạc bộ rồi.” Thái Hiền .
Trang Hạo Nhiên nghe vậy lại vui vào thang máy : “Lúc nào cũng chịu khó như vậy, làm cho tôi muốn lười biếng cũng được, cho nên tôi muốn trở về nước!”
“Bây giờ là núi hai hổ đấy.” Tiêu Đồng bấm thang máy, mỉm cười .
“Tôi thích hai hổ, tôi thích sư tử, lúc sư tử nhúc nhích, cũng rất tao nhã.” mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, .
Thái Hiền lại nhịn được cúi đầu cười.
“Cậu cười cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn Thái Hiền tức giận hỏi.
“ biết sao?” Thái Hiền lại nhịn được tổn hại : “Bình thường Sư tử cái mới ra ngoài săn mồi, cho nên đàn ông thích sư tử tương lai sợ lão Hổ.”
“Cậu…” Trang Hạo Nhiên chỉ vào Thái Hiền, tức giận đến ra lời!
Phốc! Tiêu Đồng nhịn được bật cười.
“Cậu cút về quốc cho tôi!! Cút ngay! Tôi cắt năm tiền lương của cậu, tôi để cho cậu có tiền lấy vợ!” Trang Hạo Nhiên vừa mắng xong,cửa thang máy mở ra, bọn Lâm Sơn Nhai, Tào Kiệt bốn người đứng ở đại sảnh chờ đợi, lạnh lùng, lên tiếng ra thang máy, tới cửa chính!
Last edited by a moderator: 3/5/15