1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 135: Hỏa Liệt Điểu

      Tưởng Thiên Lỗi sải bước ra đại sảnh khách sạn, vừa vừa nghe Đông nhanh chóng báo cáo chuyện của câu lạc bộ Á Châu, chính phủ bố trí bộ phận chủ trì cuộc đua ngựa vào ở khu biệt thự của Câu lạc bộ, bộ phận tuyển thủ quốc gia bố trí vào ở làng Olympic, đây cũng là vì muốn tiết kiệm chi phí, nhân lễ hội tranh tài lần này, chính phủ phái nhân viên Bộ Tài Chính thành lập Tổ công tác chuyên môn để kiểm tra theo dõi việc sử dụng ngân sách.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi gật đầu, dừng ở trước quảng trường khách sạn, chờ xe của mình tới, lại căn dặn: "Số người vào ở trong khách sạn và câu lạc bộ rất có thể tăng nhanh trong thời gian ngắn, cho nên quản lý các nơi cẩn thận chút, đối với người chủ trì cuộc đua ngựa, Giám đốc câu lạc bộ đích thân chăm sóc."

      "Vâng!" Đông lập tức gật đầu.

      "Khi nào Thủ tướng đến?" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ chút, hỏi tiếp.

      Đông mỉm cười : "Bảy giờ tối nay Thủ tướng mang theo các quan chức chính phủ và cậu chủ Tô, Tô tiểu thư cùng đến câu lạc bộ đua ngựa, thăm quan tình hình trước trận đấu, nghe Tô tiểu thư rất thích cưỡi ngựa, đối với cuộc tranh tài lần này hết sức hào hứng, hơn nữa ấy từng cùng bạn học ở học viện Hoàng Gia đặc biệt ngồi máy bay tư nhân về mua nhiều chỗ VIP sang trọng của khách sạn chúng ta, bắt đầu từ tối nay mở party cho đến khi kết thúc cuộc tranh tài."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền gật đầu, nhắc cổ tay, nhìn thời gian còn sớm, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía đoạn đường bên kia khách sạn, tại sao hôm nay xe của mình còn chưa đến, ánh mắt hơi chuyển qua bên trái đằng trước chiếc xe chuyên dụng khách sạn, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xếp hàng.

      Đường Khả Hinh lập tức xoay người, núp sau nam đồng nghiệp, trái tim bị bóp chặt, nhớ lại đêm mưa bão mình ném điện thoại di động ở người , những lời đó, tại mới phát , mình ăn gan chó rồi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng đó nhanh chóng co lại, thậm chí muốn chen đến gầm xe, mặt lộ vẻ gì, hỏi: "Chiếc xe phía trước làm gì?"

      Đông cũng hơi nghi ngờ nhìn về phía chiếc xe buýt màu xanh dương ở trước mặt, hỏi trợ lý ở sau lưng: "Xe buýt phía trước làm gì?"

      Trợ lý lập tức tiến lên, nhàng : "Câu lạc bộ Á Châu, Câu lạc bộ rượu và người của phòng ăn đủ, cho nên điều động nhân viên khách sạn của chúng ta, có lẽ số nhân viên này được điều động sang hỗ trợ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lại thấy bóng dáng đó nhanh chóng co lại, nhìn chăm chú lên tiếng.

      Quản lý phòng ăn Câu lạc bộ Á Châu nhanh chóng tới, hướng về phía đám nhân viên vỗ vỗ tay : "Tất cả các vị đồng nghiệp, thời gian đến, mời lập tức lên xe!"

      Tất cả nhân viên được điều động nghe xong chỉnh tề xếp thành hàng, từng bước từng bước lên xe buýt sang trọng, Khả Hinh cũng hết sức cẩn thận thấp thỏm theo đồng nghiệp tiến lên. . . . . .

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn .

      luồng gió biển thổi mạnh, mang theo hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xông về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt của có chút tái nhợt, cố gắng chen vào trong đồng nghiệp, thậm chí chen ngang nhảy lên xe, phát điên tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, có chút căng thẳng tò mò nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn ánh mắt hoảng sợ bên trong cửa sổ, gì, im lặng xoay người, lên chiếc Rolls-Royce mới vừa lái tới, nghe tài xế lúc nảy có chút kẹt xe, Đông biết Tưởng Thiên Lỗi vui, lập tức : "Lần sau cẩn thận chút, lập tức đến Câu lạc bộ! !"

      "Vâng!" Tài xế lập tức nắm chặt tay lái, chạy .

      Xe buýt cũng chạy theo chiếc Rolls-Royce của Tổng Giám đốc và xe của đám vệ sĩ.

      hàng xe dài, vòng qua đường lớn Tân Hải dài và đường ven biển dài, chạy hơn mười phút cũng tới Câu lạc bộ hàng đầu thế giới do mười hai nóc tòa nhà màu trắng đặt cạnh nhau tạo thành, câu lạc bộ có hình dáng con chim biển bay lượn ở giữa bầu trời xanh biển biếc, vô cùng đồ sộ và kinh điển, vô số thuyền buồm biển đón gió ra biển, ca-nô lao mặt biển như mũi tên, văng lên bọt sóng màu trắng, thậm chí có thể nhìn thấy tòa nhà câu lạc bộ ở ven biển, có cây cầu dài Quan Hải màu trắng, bên kia là chiếc du thuyền sang trọng, vô số danh viện trong và ngoài nước, tiểu thư, minh tinh, hay công tử quý tộc trẻ tuổi cùng những người đàn ông lịch đẹp trai của Câu lạc bộ đứng ở trước du thuyền sang trọng, đón gió biển nhàng khoan khoái, nâng ly chè chén. . . . . . . . . .

      xa hoa kể xiết, cảnh đẹp lãng mạn.

      Tất cả đồng nghiệp xe buýt, rối rít ghé vào cửa sổ, nhìn cảnh đẹp trước mặt, lập tức kêu to: " đẹp a. . . . . . Ở câu lạc bộ náo nhiệt hơn nhiều so với khách sạn chúng ta."

      "Dĩ nhiên! Hơn nữa câu lạc bộ đua ngựa của chúng ta còn tổ chức cuộc tranh tài cưỡi ngựa quốc tế, làm sao náo nhiệt?" Có nữ nhân viên trẻ tuổi quầy bar, rất khao khát ghé vào trước cửa sổ xe, lúc xe chạy tới gần chiếc du thuyền thấy tóc vàng xinh đẹp, mặc quần áo tắm màu xanh biển, eo thon thắt khăn lụa Hawai rất phong tình mộng ảo, cầm ly rượu, tựa vào lan can ngoài biển, vui vẻ nâng chén uống, vô cùng hấp dẫn. . . . . . Nhân viên này lập tức ôm tay, tỏ vẻ hâm mộ : "Nếu tôi có thể lên du thuyền đó dù chỉ ngày thôi, tôi chết cũng cam lòng."

      "Tôi cũng thế." khác cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía đó : "Nghe chiếc du thuyền này là Chủ tịch của chúng ta mua tặng cho phu nhân, nhưng phu nhân cảm thấy mình độc chiếm chiếc Du thuyền là quá xa xỉ lãng phí, cho nên tặng nó cho Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta đặt ở Câu lạc bộ dùng để kinh doanh, bên trong thiết kế và bố trí giống nhau, có phòng nhảy đầm, có phòng nghỉ sang trọng, thậm chí còn có hồ bơi và sòng bạc . . . . . . Rốt cuộc những người có tiền, từ nơi nào tới vậy?"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều bật cười.

      Đường Khả Hinh ngồi ở bên cửa sổ cũng bật cười, nhớ tới đêm hôm đó, cùng Tưởng Thiên Lỗi mua bánh bao, mười mấy đồng tiền lẻ người này cũng muốn thu lại, chắc lưỡi tiếng.

      Chiếc xe của Tổng Giám đốc và chiếc xe buýt sang trọng cùng nhau lái vào bốn cửa hình trụ giống như cung điện của câu lạc bộ, dọc theo hàng rào hoa hồng gần cây số có sáu làn xe, chạy qua đại sảnh lộng lẫy của câu lạc bộ, quẹo trái tiếp tục chạy tới phía trước, chạy qua Câu lạc bộ thuyền buồm, Câu lạc bộ xì gà, tiệm spa, nhà khách Đại Dương, lại quẹo trái, chạy qua sân đánh Golf, càng chạy sâu vào càng nhìn thấy vô số vận động viên trong và ngoài nước tham gia cuộc đua ngựa lần này, kỵ sĩ, người chăn ngựa, còn có ký giả, tất cả tới lui, nhân viên trường đua và nhân viên phụ trách đua ngựa nhàn nhã giải trí, trong trong ngoài ngoài hết sức hết sức náo nhiệt.

      Tưởng Thiên Lỗi ra trước, Giám đốc Câu lạc bộ, cả đám lãnh đạo cấp cao và Trưởng Câu lạc bộ lập tức về phía , hơi giơ tay, nhanh chóng dẫn mọi người vào rào cảnh báo, tới đại sảnh Câu lạc bộ.

      Bọn người Khả Hinh cũng lập tức xuống xe, tiến vào gian phòng đến khu vực dịch bệnh, theo quy củ, thông qua chất tẩy trừ đặc biệt, tắm rửa gội đầu, sau đó thay mới đồng phục câu lạc bộ đua ngựa lần nữa, áo sơ mi tay ngắn màu trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen, ủng ngắn màu đen, vào khu vực dịch bệnh, nhìn thấy nhân viên chính phủ và nhân viên của tổ chức y tế thế giới, người mặc áo bác sĩ màu trắng, mang khẩu trang màu xanh nhạt, để cho Đường Khả Hinh đo nhiệt độ trước, lại trải qua xét nghiệm máu nhanh, xác định thân thể khỏe mạnh, thân thể có những thứ vi khuẩn khác, mới để cho vào rào chắn bằng gỗ của Câu lạc bộ, sau đó nhận lấy thẻ công tác đặc biệt của trường đua do nhân viên làm việc Câu lạc bộ đưa cho mình, đeo lên, mới biết hôm nay phải ở lại trường đua ngựa liên tục ba ngày, ba ngày sau mới có thể ra ngoài chuyến, sau khi trở lại phải tiếp nhận kiểm dịch lần nữa!

      vào khu vực thi đấu quốc tế, bắt đầu càng lúc càng căng thẳng và cẩn thận, dưới hướng dẫn của nhân viên làm việc câu lạc bộ, bọn họ cùng nhau về phía tòa nhà nóc đen tường xám khoảng ba mươi nghìn mét vuông, tới đại sảnh câu lạc bộ, nơi đó có vô số kỵ sĩ và người chăn ngựa ra vào, ở chỗ này ký giả bị nghiêm cấm tiến vào, cho nên mặt của bọn họ biểu lộ hết sức nhàn nhã và thoải mái, Khả Hinh theo phương hướng chỉ dẫn, qua đại sảnh Câu lạc bộ, lên lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy quầy bar to lớn, ánh đèn màu vàng nhạt ràng khác biệt với náo nhiệt dưới lầu, lúc này hầu như khách đều đến nhà hàng rồi, chỉ có vài người khách ngồi ở phòng ăn gỗ, lá dừa che lên ban công, vừa uống bia, vừa hưởng thụ tắm nắng. . . . . .
      dungggheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136: lưng của cha 1

      dám nhìn thêm, dưới hướng dẫn của nhân viên, mới vừa vào nhìn thấy có rất nhiều nhân viên bận rộn, ở trong quầy rượu gần trăm mét vuông trưng bày các loại ly tách, còn có trong phòng rượu trưng bày các loại rượu đỏ và các loại Whisky, người quản lý cầm quyển sổ bận rộn vội vàng ghi chép số lượng ly rượu, thấy Đường Khả Hinh lập tức : " là người mới tới?"

      "A. . . . . . Đúng vậy!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn người quản lý kia, có chút căng thẳng .

      Vị quản lý ngay: "Lập tức đến quầy bar, rót ly ‘Hỏa Liệt Điểu’ đưa đến trường đua ngựa số !"

      "Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức đáp lời, có chút căng thẳng hỏi: "Vậy. . . . . . Tôi đưa đến trường đua ngựa số , đưa cho vị khách nào?"

      " đến đó tự nhiên biết!" Người quản lý kia có thời gian để ý đến , tiếp tục điếm ly!

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhưng vẫn xoay người, lúc sắp ra ngoài quầy rượu lại nghe sau lưng người quản lý kia : "Quy định nơi này khác với khách sạn, câu lạc bộ là nơi bận rộn hơn và dạy linh hoạt, cho nên lúc làm việc, nhất định phải nhìn nhiều hơn, linh hoạt chút. Lúc nảy Trần Mạn Hồng gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi chăm sóc tốt cho ! Cố gắng lên!"

      Khả Hinh có chút cảm động quay đầu nhìn người quản lý trẻ tuổi kia mặc đồng phục màu đen, để mái tóc ngắn, khoảng hơn 20 tuổi, lưu loát điếm hết những cái ly khô, mới nhìn Khả Hinh nghiêm khắc : "Còn đứng ở đây làm gì? Làm việc !"

      "Vâng!" Vẻ mặt Khả Hinh kích động xoay người, nhanh chóng ra ngoài, tới trước quầy bar, nhìn người pha rượu : "Trường đua ngựa số , có khách gọi ly Hỏa Liệt Điểu."

      "Ừm!" Bartender lập tức cầm ba bình shaker (bình pha rượu), rót các dịch rượu vào bên trong bình shaker, đồng thời tay nắm ba bình shaker, ném lên trung xoay 360 độ, cuối cùng đưa hai bàn tay đón lấy ba bình shaker, đầu tiên cầm bình shaker, rót dịch rượu màu vàng vào cái ly cao cổ, tiếp đến cầm bình shaker khác rót dịch rượu màu hổ phách, sau đó rót dịch rượu màu đậm, ba tầng màu sắc liên quan nhau, ở trong ly rượu sáng lên màu sắc rất rực rỡ, rất chói mắt, Bartender thuận tiện cầm lát chanh chen vào mép ly, rồi cầm lấy đóa hoa Hỏa Liệt Điểu, cắm vào trong thịt quả kiwi gọt vỏ, lại đem miếng kiwi cắm vào mép ly.

      Phụ tá bartender lập tức xách tới cái hộp giữ lạnh, đem ly Hỏa Liệt Điểu bỏ vào trong hộp đậy lại, khóa chốt, đem bảng hiệu đặc biệt đưa cho Khả Hinh : "Mau! Cầm tấm bảng này, xuống lầu , tự nhiên có người tiếp ứng ! Trong vòng ba phút phải đưa đến, màu sắc rượu phát huy vừa đúng."

      "Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nhấc cái hộp, giữ thăng bằng cẩn thận xuống dưới lầu, qua rất nhiều khách khứa, vừa muốn ra đại sảnh, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng các vị lãnh đạo cấp cao ngồi ở đại sảnh, nghiêm túc gì đó, mà nghiêng mặt, mỉm cười nhìn về phía người trong hội đua ngựa, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh tay xách cái hộp, nhanh chóng ra, sắc mặt của cứng lại.

      Trong bầu khí này, Đường Khả Hinh có thời gian để ý đến , mà xách cái hộp bước nhanh ra đại sảnh, tài xế xe ngắm cảnh nhìn thấy Khả Hinh cầm bảng hiệu đặc biệt, ngay lập tức đón lấy : "Đem bảng hiệu cho tôi,"

      Khả Hinh lập tức tới đưa cho ta.

      "Lên xe!" Tài xế lập tức nổ máy xe, Đường Khả Hinh cẩn thận xách cái hộp bước lên xe, sau đó nhìn chiếc xe ngắm cảnh chạy tới con đường đến trường đua ngựa, dọc đường đến trường đua ngựa, lần đầu tiên trong cuộc đời được mở rộng tầm mắt nhìn thấy đường chạy hình bầu dục, vô số tuấn mã phi, bọn chúng giống như xuyên qua trung, lao thẳng tới phía trước, chúng nó cũng phấn khích ngẩng cao, vượt qua đường băng, chạy qua lớp lớp hàng rào bảo vệ, ngửa mặt lên trời hí dài. . . . . .

      Người chăn ngựa đứng ở dưới ánh mặt trời, trong quá trình huấn luyện ngựa, càng ngừng vung roi kêu gào! !

      Đường Khả Hinh nhìn thấy kích động và mất hồn, xe ngắm cảnh dừng ở trước trường đua ngựa số , ở trong hàng rào có vô số vệ sĩ, còn có nhân viên làm việc của Khách sạn Á Châu, thậm chí có Tào Kiệt, cùng mấy người đàn ông cao lớn, bọn họ kích động nhìn về phía đồng cỏ nơi xa. . . . . .

      Có chút ngạc nhiên xuống, vừa sững sờ gọi tiếng quản lý, cũng nghe được đồng cỏ nơi xa, truyền đến tiếng cười sang sãng. . . . . .

      luồng gió mãnh liệt, dọc theo đồng cỏ mênh mông bát ngát lùa tới.

      Đường Khả Hinh đón gió, hơi ngửa đầu nhìn ngắm, đầu tiên nghe tràng tiếng ngựa hí vang, nhộn nhịp truyền đến bên này, giọng nam cảm tính sảng lãng hô to: "Truy Phong! ! Chạy! !"

      Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương nhạt, quần thường màu đen, đẹp trai phong độ đứng ở bên cạnh tàu ngựa, tới phía trước hô to: "Còn phút!"

      luồng ánh sáng trắng từ đồng cỏ nơi xa nhanh chóng lao đến trong thiên nhiên xanh thẳm!

      người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần áo kỵ sĩ màu đen, mang giày bót màu đen, cưỡi lưng tuấn mã trắng như tuyết, cao lớn đẹp trai lao đến phía trước, ánh mắt giống như tia nắng ban mai, lúc này ở dưới trời xanh mây trắng, phóng ra ánh sáng nóng rực, môi mỏng hấp dẫn cong lên, nụ cười sảng lãng, phát huy vô tận lực lượng, dưới bầu trời bao la, đường nét khuôn mặt cũng tạo thành hình ảnh Truyền Kỳ.

      "Giá! !" nắm chặt dây cương trong tay, hai chân thúc bụng ngựa cái, tuấn mã phi lên phía trước, lốc cốc lốc cốc, tuấn mã giá bạc vạn, bộ lông trắng như tuyết, đón gió phất phơ bay, con ngựa lâu gặp chủ, hôm nay được theo, cao hứng tăng nhanh tốc độ, phóng như bay đến.

      Trang Hạo Nhiên vui vẻ hưởng thụ loại tốc độ này, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn phía trước tàu ngựa, tất cả cấp dưới đắc ý nhất của mình đứng đấy, hài lòng, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài rào chắn bảo vệ, bóng người bé màu đen, hai tròng mắt bén nhọn của chợt lóe, đột nhiên thúc bụng ngựa cái, kêu to: "Truy Phong! ! Qua!"

      Bọn Tào Kiệt và Lâm Sở Nhai nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đến đích nhưng bấm bảng hiệu dừng lại mà vọt tới hướng bên này, bọn họ nhanh chóng chạy , tuấn mã như tia chóp phóng về phía trước, cuối cùng nâng lên hai chân, lao về phía rào chắn.

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, mới chớp mắt cái thấy con tuấn mã nhanh như tia chớp quét tới trận gió, hướng về phía mình giương thẳng hai vó câu, bay đến, động vật thú tính mạnh mẽ, thoáng chốc mang theo mùi vị nồng nặc nhào về phía mình, hoảng sợ đến ruột gan đều muốn vỡ, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng ôm chặt hộp rượu, ngã sõng xoài mặt đất, dùng hết sức lực, há mồm khàn giọng kêu to: "A. . . . . ."

      Tuấn mã nhanh như tia chớp, chạy như bay qua Đường Khả Hinh, vó ngựa quét qua luồng gió đáng sợ phía người Khả Hinh!

      "A . . . . . ." Đường Khả Hinh lại rơi lệ kêu to! !

      Cùng lúc tiếng thét kinh khủng, lập tức có vô số vệ sĩ, đặc cảnh nơi xa, nhào tới rút súng lục lên nòng vây kín nhắm ngay Đường Khả Hinh, máy bay trực thăng quanh quẩn bầu trời cũng lập tức phân ra bao vây Đường Khả Hinh! !

      "A . . . . . . mẹ ơi . . . . . ." Đường Khả Hinh ở tại chỗ vừa thét lên, vừa nhịn được bật khóc.

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt dây cương, để cho con ngựa cưng xoay tròn vòng, nhìn Đường Khả Hinh vẫn còn nằm mặt đất khóc, hai mắt lên nụ cười trêu chọc.

      Tào Kiệt nghe thanh này, liền tò mò đẩy vệ sĩ tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh, liền mất hồn kêu : "Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh bị hoảng sợ thất thần, ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi, vừa chảy nước mắt vừa kêu : "Quản lý. . . . . ."

      Tào Kiệt thấy quả nhiên là Đường Khả Hinh, lập tức thở dốc hơi, liền muốn tới đỡ dậy, lại thấy ánh mắt sắc bén nơi xa bắn về phía mình, khỏi ngẩng đầu nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đành phải phất tay cho vệ sĩ và đặc cảnh khỏi, để cho những người này dọa hỏng Đường Khả Hinh. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, tay cầm dây cương, nhàng vung lên, con ngựa tiếp nhận được nhắc nhở của chủ nhân, tao nhã bước tới Đường Khả Hinh, thậm chí khẽ cúi xuống, dùng mồm ngựa khẽ liếm cổ của .

      "A . . . . . ." Đường Khả Hinh co rút thân thể vô cùng đáng thương, ngồi xổm ở dưới ánh nắng chói chang gào khóc.

      Trang Hạo Nhiên lại cười to, rồi thu lại nụ cười nhìn con ngựa cưng đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh ngồi ở cỏ, cuộn tròn thân thể nho , vô cùng yếu đuối, nhớ lúc ở phòng ăn ngự tôn đến rượu đỏ rất gọn gàng linh hoạt, mặt của khẽ lộ ra nụ cười thâm trầm, gọi : "Khả Hinh?"

      Vô cùng dứt khoát.

      Đường Khả Hinh giống như nghe có tiếng người gọi , mặc dù thần trí mơ hồ, nhưng vẫn nhịn được ngẩng đầu lên đôi mắt to đẫm lệ nhìn người đàn ông, vừa lúc che lại phân nửa ánh mặt trời chói chang phía trước, người đàn ông cao lớn nhìn mình mỉm cười, ánh mắt của nheo lại, ánh mặt trời quá mãnh liệt, chỉ thấy khuôn mặt của lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt lộ ra chút dịu dàng, dám nhìn nữa, chỉ vội vàng lau nước mắt, vẫn còn khiếp sợ, khẽ đáp: "Vâng . . . . . Trang tổng. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên hơi ngửa mặt, kéo chặt dây cương trong tay, nhìn về phía Khả Hinh ngồi xổm mặt đất, hơi nghiêm túc : "Ở học viện Hoàng gia , vì bồi dưỡng danh viện thục nữ, khi gặp chuyện sợ hãi, giữ vững tu dưỡng và thân thể, thường xuyên có buổi huấn luyện đặc biệt ở các bữa tiệc, làm ngã rớt cái ly, thể tạo ra cố , quan sát dáng vẻ và cử chỉ lúc bọn họ gặp chuyện, nay cách huấn luyện nhân viên này được lưu hành rộng rãi trong khách sạn, là nhân viên Khách sạn Á Châu, người mặc đồng phục khách sạn, tay nâng rượu cho khách, tại sao gặp chuyện lại luống cuống, hơn phút cũng chưa khôi phục?"

      Đường Khả Hinh ngẩn ra, viên nước mắt cuối cùng nhanh chóng chảy xuống, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên thoáng nụ cười tha thứ, : "Loại hành vi của , nếu như ở khách sạn quốc của tôi, có lẽ trong vòng mười năm cũng tiến vào được cửa chính khách sạn. Nếu thể làm cho mình trở thành danh viện thục nữ, ít nhất phải giữ vững phần tố chất chuyên nghiệp."

      Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô rát cái, mạnh thở hơi, ép buộc mình bình tĩnh ôm hộp rượu, đứng lên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt nhắn của , vừa nước mắt vừa mồ hôi, thậm chí tóc ngắn đen nhánh bên má trái hơi mở ra, thấy nơi gần khóe miệng có vết sẹo, ánh mắt của híp lại, sâu kín nhìn này : "Trong tay là Hỏa Liệt Điểu chứ? Nếu đưa đến trong vòng ba phút, thời giờ của vượt quá rồi."

      Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức kêu khẽ tiếng, đem hộp rượu để dưới đất, mở nắp hộp. Thấy ly Hỏa Liệt Điểu vẩy ra ngoài chút, ba tầng màu sắc từ từ lẫn vào nhau, trừng lớn con ngươi, kêu rên tiếng.

      "Ai gọi Hỏa Liệt Điểu?" Tào Kiệt che chở cho Đường Khả Hinh, có chút tức giận hỏi.

      "Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Kiệt : "Tôi khát nước."

      Đường Khả Hinh lập tức ngượng ngùng cầm ly Hỏa Liệt Điểu, có chút thấp thỏm đứng ở bên cạnh con tuấn mã thỉnh thoảng hí tiếng, cẩn thận : "Tổng Giám đốc. . . . . . xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . lúc nảy tôi cẩn thận cầm ly vẩy chút, xin lỗi. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Xem ra khá thông minh, dưới tình huống khiếp sợ như lúc nảy, còn lo nghĩ ôm chặt hộp rượu, tệ. . . . . . Ngựa của tôi . . . . . làm giật mình chứ?"

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ cầm ly Hỏa Liệt Điểu, lặng lẽ đứng ở bên cạnh con ngựa, chỉ cần nó nhúc nhích cái, thân thể của mình lại run rẩy.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy thoáng qua nụ cười đùa, nhìn , sâu kín : " cần sợ nó, đây là con ngựa tốt có thể để cho chủ nhân tùy ý phóng . . . . . . . Tôi dẫn chạy vòng, xem như bồi thường cho lúc nảy bị hoảng sợ"

      Đường Khả Hinh nghe câu sau cùng, liền có chút tò mò ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở lưng ngựa, hướng về phía mình vươn tay, sửng sốt.

      Tào Kiệt lập tức mỉm cười tiến lên, nhận lấy ly Hỏa Liệt Điểu trong tay Khả Hinh, : " . Tổng Giám đốc dẫn chạy vòng, vòng. . . . . ."

      "Ô, !" Đường Khả Hinh lập tức sợ hãi lui về phía sau bước, nhịn được ngẩng đầu nhìn hai mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, mặt của đỏ lên, cúi đầu : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi cám ơn ý tốt của Tổng Giám đốc, nhưng bây giờ tôi làm việc, tôi thể tùy ý nghỉ ngơi, làm chuyện ngoài công việc."

      Trang Hạo Nhiên hơi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, im lặng gì.

      "Khả Hinh! Đừng từ chối ý tốt của Tổng Giám đốc." Tào Kiệt nhìn về phía Đường Khả Hinh chớp mắt, nhắc nhở .

      "Tôi . . . . ." Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh nhìn quản lý, biết nên làm sao, vẻ mặt ngượng ngùng, Trang Hạo Nhiên đột nhiên kéo dây cương trong tay, để cho con ngựa nhấc hai vó câu, ngửa mặt lên trời hí tràng dài, lại trợn mắt nhìn con ngựa, sợ hết hồn, hét to tiếng.

      Trang Hạo Nhiên thừa dịp Khả Hinh sợ luống cuống, đột nhiên cúi người xuống, tay kéo chặt cánh tay của , dùng sức đàn ông nhanh chóng kéo lên ngựa, cánh tay rắn chắc vòng chặt vòng eo mảnh khảnh của , mạnh mẽ buộc dán chặt vào lồng ngực của mình!

      "A. . . . ." Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu to tiếng, thở hổn hển sợ hãi nhìn mình ngồi ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, cao nhìn xuống đất bằng, thấy quản lý và những người khác mỉm cười nhìn mình, tâm trạng của bình tĩnh lại, ánh mắt chậm rãi chớp cái, sau khi thở hơi, con ngươi sáng lên, ở lưng ngựa nhìn thấy phong cảnh xa hơn, rừng rậm nơi xa liên miên bất tuyệt, ngây ngốc : "Đẹp. . . . . . cao a . . . . . . Có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh đẹp a. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bị lời của làm cho buồn cười, ôm lấy eo của , khẽ kéo dây cương, : "Ngồi vững, tôi dẫn chạy vòng."

      "! chạy nhanh như vậy, tôi rớt xuống." Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối.

      Trang Hạo Nhiên hơi mỉm cười, khẽ thúc bụng ngựa, để cho con ngựa nhắc vó, chạy tới phía trước, mới : " xem TV thấy nhiều chứ."

      "À?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên đáp lời.

      "Con ngựa chở hai người dồn sức lao nhanh, rất hao tốn sức, nay thớt ngựa rất quý, hơn nữa rất ít xảy ra tình huống như thế." Trang Hạo Nhiên khẽ kéo dây cương, tay ôm vòng eo của Khả Hinh, cúi xuống nhìn , hai mắt phát ra ánh sáng hấp dẫn, dịu dàng : "Bây giờ nghe lời tôi, buông lỏng tâm trạng của , buông lỏng thân thể của , để cho thân thể ngồi thăng bằng ở lưng ngựa. . . . . . Khi còn bé có cưỡi lưng của cha ?"

      Khả Hinh nghe về con ngựa, đột nhiên lại nhắc tới cha, liền nhịn được nhớ đến, : "Cưỡi. . . . . . Cưỡi rồi. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hai mắt lóe sáng, nhìn mái tóc ngắn che giấu vết sẹo bên má trái , hơi mỉm cười hỏi: "Vậy có cảm giác thế nào?".

      Đường Khả Hinh nhớ tới khi còn bé, cha nằm ở giường, mình cưỡi lưng cha, thét lên để cho cha tiến ra phía trước, nhịn được bật cười : "Rất vui vẻ. Để cho thân thể tận lực phối hợp với nhịp điệu tiến của cha, ngồi vững thân thể."

      "Đúng vậy. . . . . . Chính là cảm giác này. . . . . . Tốt. . . . . . Bây giờ nghe theo tôi, từ từ tách ra hai chân của , ngồi mặt nhìn đầu ngựa, có việc gì, tôi ôm . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại .

      Đường Khả Hinh nghe xong, ngoan ngoãn cẩn thận tách ra hai chân ngồi ở lưng ngựa, nhất thời thân thể ngồi ở ngựa vững vàng hơn, nhịn được cười, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, thấy phong cảnh bao la bát ngát hơn.

      Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, trêu chọc : "Thông minh! Được rồi, đôi tay đỡ ở lưng ngựa, giống như khi còn bé cưỡi lưng của cha, chúng ta . . . . . . giá. . . . . ."

      Con ngựa nhận được lệnh của Trang Hạo, lập tức ngẩng đầu, cong gối, khẽ nhấc vó, chạy tới phía trước bước từng bước từng bước , dường như nó biết Khả Hinh sợ, nên chạy chậm hơn. . . . . .

      Đường Khả Hinh rất bất ngờ với loại cảm giác kỳ diệu này, tâm thần vừa thấp thỏm vừa vui vẻ, giống như làm chuyện mạo hiểm, rất kích thích a, từ chính là bé rất lạc quan vui vẻ, gặp phải chuyện vui vẻ cười khanh khách, tại tâm trạng càng thêm buông lỏng, rất ngạc nhiên, con ngươi tỏa sáng, nhìn con ngựa từng bước từng bước chạy vào trường đua ngựa, dọc theo đường băng chạy tới, cười : "Ồ. . . . . . thần kỳ a. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên cười sảng lãng, ôm lấy thân thể nhắn của , cùng với nhìn phong cảnh nơi xa, : "Cái này cùng cảm giác cưỡi lưng của cha, có phải giống nhau hay ?"

      Khả Hinh cười : "Giống nhau! Luôn sợ rớt xuống, trái tim đập thình thịch!"

      Trang Hạo Nhiên nghe tiếng dí dỏm, cũng nhịn được cười tiếng, lúc cúi đầu trong chớp mắt, thấy vết sẹo bên má trái , hai mắt lóe lên.

      chiếc xe ngắm cảnh phiên bản dài từ từ lái tới bên này.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, vừa xem bản đồ trường đua ngựa, vừa nghe Đông đến cuộc đua ngựa ngày hôm nay, chuyện tiếp đãi khách quý như thế nào, cũng nghe thông báo phong tỏa khu vực tranh tài, phải nhân viên câu lạc bộ và nhân viên chính phủ, được vào. . . . . . Mà khu vực đua ngựa vẫn còn mở cho các kỵ sĩ và khách của câu lạc bộ, hôm nay Trang tổng cũng đến trường đua ngựa.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi cứng lại, hơi nghiêng mặt hỏi: "Trường đua ngựa số ?"

      "Đến rồi, ở phía trước." Đông nhìn phía ngoài cửa sổ, mỉm cười .

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc xe ngắm cảnh chạy tới phía trước nhìn về phía trường đua ngựa số , sau đó nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc quần áo kỵ sĩ cưỡi lưng ngựa cưng, nắm dây cương, lại thấy Đường Khả Hinh ở trong ngực Trang Hạo Nhiên cười vui vẻ, ánh mắt kích động ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng trong suốt động lòng người, sắc mặt của thu lại!
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      dungggheo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Ôm 1

      Chiếc xe ngắm cảnh phiên bản dài chậm rãi dừng ở bên ngoài Trường đua ngựa số .

      Tưởng Thiên Lỗi xuống xe, hơi sửa sang lại âu phục, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ở trường đua ngựa, hai mắt thoáng qua ánh sáng thể nắm lấy, sắc mặt cứng lại, vào trong trường đua ngựa.

      Đông dẫn các vị lãnh đạo cấp cao và vệ sĩ cùng theo phía sau.

      Đám người Tào Kiệt và Lâm Sở Nhai xoay người lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng tới phía bên này, bọn họ hơi giật mình, nhưng vẫn đứng ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ đứng ở cửa vào trường đua ngựa nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn hưng phấn ôm Đường Khả Hinh ngồi ở ngựa, sảng lãng cười to, mà Đường Khả Hinh cưỡi ở lưng con ngựa cao ngất của Trang Hạo Nhiên cũng vui vẻ, khuôn mặt nhắn nhẫn thường ngày dưới ánh mặt trời, hết sức hết sức dí dỏm động lòng người, thậm chí tim phổi cười giống như ba năm trước đây, lạnh lùng nhìn , khẽ nắm quyền.

      Trang Hạo Nhiên giống như nghe cấp dưới khẽ gọi Tổng Giám đốc, chỉ cảm giác bộ dáng của Khả Hinh ở trong ngực cười vui vẻ đáng , hết sức buồn cười, liền dắt dây cương, để cho con ngựa đạp cỏ xanh mềm mại, tới sườn núi bên kia, chậm rãi hỏi: "Rất thích rượu đỏ sao?"

      Khả Hinh cảm giác thân thể con ngựa chuyển động, lộ ra thú tính mạnh mẽ, nghe Trang Hạo Nhiên hỏi, nhớ tới ngày đó ở phòng ăn ngự tôn, mình đề nghị rượu tuyết lợi bị bác bỏ, biết người hiểu phẩm tửu cực cao, liền khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên cảm giác im lặng ở trong ngực, cúi xuống, gần như dán vào khuôn mặt nhắn của , nhìn hai mắt nhẫn, mặt lên nụ cười hỏi: "Thế nào?"

      Khả Hinh cũng mỉm cười, dịu dàng : "Ngày đó từ chối tôi đề nghị rượu tuyết lợi. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên hiểu ý của , hơi mỉm cười ngẩng đầu nhìn rừng rậm trùng điệp ở trước mặt, hai mắt lộ ra xa xăm.

      Khả Hinh cũng cảm thấy im lặng, nhịn được ngẩng đầu nhìn .

      mặt Trang Hạo Nhiên thoáng qua nụ cười, chậm rãi : " biết ? Ngựa bị bệnh mù màu, tất cả màu sắc ở trong ánh mắt của nó nhìn thấy đều là bụi, đen, trắng."

      Nhất thời Khả Hinh có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn , kinh ngạc : "Có ?"

      "Ừ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Hơn nữa rất nhiều động vật đều bị bệnh mù màu, giống như loài người chúng ta đam mê màu sắc tình , cho nên màu sắc cũng chỉ gạt loài người chúng ta, giống như màu sắc rượu đỏ, rất giỏi lừa gạt chúng ta"

      Đường Khả Hinh yên tĩnh lắng nghe.

      " chuyên gia hầu rượu thể chỉ dựa vào nhìn màu sắc, phân biệt số năm là có thể lựa chọn chai rượu ngon, ra chỉ phản ảnh những gì trong lòng , ra có bất kỳ liên quan nào." Trang Hạo Nhiên mỉm cười .

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, nhịn được ngẩng đầu lên muốn nhìn người đàn ông trước mặt, Trang Hạo Nhiên lại hiểu cười tiếng, cũng cúi xuống nhìn : " hôn chưa?"

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới đêm tối ba năm trước đây, người kia mạnh mẽ xông vào trong miệng của mình, dường như muốn chiếm đoạt mạng của mình, mặt của đỏ lên, hơi lúng túng : "Tôi . . . . . Tôi . . . . ."

      "Nụ hôn kia phải muốn." Trang Hạo Nhiên nhìn cặp mắt xốc xếch, mới cười : "Chân chính thưởng thức rượu đỏ giống như hôn môi với người tình, khát vọng, thấp thỏm, mong đợi, ngọt ngào, dư vị bất tận. . . . . . . . . Nhưng được. Sau này thu hồi lại lý luận của , kiến thức của , tất cả ghi chép của , nhớ kỹ dụng tâm thưởng thức rượu đỏ, bản thân chưa nếm thử, tốt nhất nên khinh dịch giới thiệu cho khách. Bởi vì mùi vị theo mức độ giải rượu lúc đó, thành tựu lúc đó, tâm trạng của người ta lúc đó cũng sinh ra thay đổi giống nhau. Hiểu ?"

      Đường Khả Hinh yên tĩnh lắng nghe, khỏi gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đột nhiên kéo chặt dây cương trong tay : "Cùng chạy vòng như thế nào?"

      "À?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên : ". . . . . . . . . . . . đưa tôi chạy vòng rồi."

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên cất tiếng cười to : "Để cho hưởng thụ chút cảm giác tốc độ!"

      "À?"

      "Giá!"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên vung dây cương trong tay cái, khiến cho con tuấn mã đột nhiên ngửa đầu kích động nhấc hai chân phóng như bay về phía trước, quét lên trận gió mãnh liệt, Khả Hinh hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, lập tức nghiêng người sang, vươn tay ôm hông Trang Hạo Nhiên, kêu to: "A . . . . . . sợ quá . . . . . ."

      "Dũng cảm chút nhìn về phía trước! !" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên chợt lóe, kéo chặt dây cương trong tay, để cho con ngựa theo thanh lốc cốc phóng như bay về phía trước, trước mặt là đồng cỏ xanh xanh, thời gian như mũi tên bay lấp lánh, tuấn mã như tuyết, dường như cảm nhận được chủ nhân truyền tin tức cho mình, lại kích động nhấc chân vui vẻ phóng như bay về phía trước, hình ảnh ông vua cơ trí và con vật trung thành rất hoàn mỹ, lúc Trang Hạo Nhiên hưởng thụ tốc độ này, nhắc Khả Hinh ở trong ngực: "Ngẩng đầu lên . . . . . ."

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, giống như chỉ cần nhúc nhích mình rơi xuống ngựa, nhưng nghe Trang Hạo Nhiên gọi mình, nhịn được ôm chặt hông của , nhàng ngẩng đầu lên, cũng trong lúc này, con ngươi trừng lớn, nhìn con ngựa xông thẳng tới rào chắn, chỉ chút đụng vào, đột nhiên trừng lớn con ngươi, kêu to lên "A . . . . . . sắp đụng vào rồi . . . . . ."

      "Qua! !" Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, kéo chặt dây cương trong tay, quát tiếng.

      Con ngựa vừa nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, đầu ngựa mãnh liệt như mũi tên, gia tăng tốc độ chạy lấy đà, nâng chân lên để cho thân thể bay lên , phóng qua rào chắn . . . . . .

      "A . . . . . ." Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, cảm thấy mình thân thể theo thớt ngựa bay lên , vẽ đường cung ở trung, cuối cùng con ngựa thành công nhảy qua rào chắn, nhõm rơi xuống đất, hí to tiếng, muốn chủ nhân khen thưởng!

      "Ha ha ha . . . . . . tốt! !" Trang Hạo Nhiên cất tiếng cười sảng lãng, giục ngựa chạy vòng quanh trường đua ngựa, rồi chạy quay về, Khả Hinh sợ đến thất thần, cả người giống như bị chấn động vỡ nát, chỉ là ánh mắt rời rạc nhìn về phía trước, nhớ tới kinh hiểm mới vừa qua, cảm thấy kích thích chút nào, chỉ hoảng sợ đến nước mắt tuôn ra, muốn khóc a. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn bộ dáng kinh hoảng của Khả Hinh càng thêm buồn cười, chạy về phía lối vào trường đua ngựa, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở lối vào, lạnh lùng nhìn sang, đột nhiên vui vẻ cười gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

      Đường Khả Hinh mới vừa hoảng sợ đến mất hồn mất vía, lại nghe Trang Hạo Nhiên gọi tiếng, hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn mình chòng chọc, hoảng sợ, thân thể nhanh chóng cứng ngắc55.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Tổng Giám đốc Trang, hăng hái à?"

      Trang Hạo Nhiên thắng ngựa về phía trước, vừa vừa nhìn Tưởng T98hiên Lỗi cười : "Câu lạc bộ đua ngựa thể năng lực lãnh đạo của Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại của chúng ta."

      Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, nhìn Trang Hạo Nhiên trầm : "Tôi cho 27rằng cậu quên mất chuyện này, nếu , cậu làm sao vẫn ôm nhân viên quầy bar ở chỗ này cưỡi ngựa hào hứng bừng bừng như vậy? Bọn họ bận rộn đấy."

      Khả Hinh nghe xong, mặt đỏ lên.

      Trang Hạo Nhiên lập tức giải thích cho Khả Hinh: "Lúc nảy tôi huấn luyện ngựa, lúc xông qua hàng rào cẩn thận hù bé này, nên bồi thường dẫn ấy chạy vòng."

      Rốt cuộc ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, nhìn vẻ mặt lúng túng và sợ hãi của Khả Hinh, còn có bàn tay của vẫn ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, mới : "Cậu xác định ấy thích loại bồi thường này?"

      Đường Khả Hinh hé miệng lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cúi xuống gần như dán vào khuôn mặt của Khả Hinh, ánh mắt lóe lên nhìn , hỏi: " thích hay thích?"

      "Tôi . . . . ." Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh sửng sốt, mặt đỏ lên, dám lên tiếng.

      "Đừng làm khó ấy. Để cho ấy xuống." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn xuống ngựa, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi bước lên trước, tới bên cạnh thớt ngựa, tự mình vươn tay về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt nhìn , trong ánh mắt nhìn ra chút gợn sóng.

      Đêm hôm đó, gây gổ, làm hung dữ, thậm chí mình cầm điện thoại ném vào bờ vai của , lúc đó đứng ở trong mưa, cả người đều ướt đẫm.

      Khả Hinh ngồi ở lưng ngựa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đất bằng, đứng ở dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt thâm thúy nhìn mình chằm chằm, lòng bàn tay mở ra, đón gió chờ mình, lòng của khẽ căng thẳng, rất căng thẳng, nhưng biết làm sao cho tốt, tay ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên có chút buông lỏng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn hai người bọn họ bình tĩnh và do dự, liền mỉm cười, đột nhiên xuống ngựa, sau đó rất đẹp trai xoay người đưa hai tay ra, lúc Khả Hinh đề phòng, hai tay ôm hông của , kéo xuống ngựa.

      Bàn tay Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại ở trung, nhìn con ngựa và Trang Hạo Nhiên.

      Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn mỉm cười nhìn mình, cặp mắt nóng bỏng, dịu dàng, có chút đỏ mặt lui bước, yếu ớt : "Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . ."

      "Đừng khách sáo" Trang Hạo Nhiên vừa nhìn , vừa cởi bỏ da áo da của mình, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : "Hôm nay phải muốn kiểm tra lần cuối cùng sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi thu hồi bàn tay dừng trung, lạnh lùng : "Ừ, xem như là thế."

      Trang Hạo Nhiên đem bao da đưa cho trợ lý sau lưng, mới vỗ lông bờm con tuấn mã của mình, : "Xem ra Thủ tướng rất ưu ái đối với Tập đoàn Á Châu chúng ta, có thể tranh thủ được cuộc đua ngựa quốc tế dễ dàng."

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Khả Hinh đứng ở bên, thân thể có chút sợ hãi rụt rè, sâu kín : "Đây cũng là công do cậu gọi điện thoại cho Thị Trưởng Tần."

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, cũng , mới vừa muốn ra khỏi trường đua ngựa, lại thấy Khả Hinh vẫn ngây ngốc đứng ở bên, cười : ". . . . . . Còn có việc sao?"

      "À?" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của , liền cười : "Tôi hỏi còn có việc sao? Hay là suy nghĩ muốn cùng tôi chạy vòng nữa?"

      "." Khả Hinh lập tức sợ hãi .

      "Vậy còn trở về làm việc?" Trang Hạo Nhiên cười .

      Lúc này Khả Hinh mới tỉnh thần, lập tức có chút ngượng ngùng đỏ mặt : "Vâng! Hôm nay cám ơn Trang tổng dẫn tôi chạy vòng, tôi trước."

      Đường Khả Hinh dám nữa, cẩn thận bước, thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cổ tay bị người nắm chặt, sửng sốt quay đầu lại nhìn . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi gì, chỉ cứng rắn kéo Đường Khả Hinh khỏi trường đua ngựa, tới xe ngắm cảnh.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nhìn , mới vừa muốn kéo mở tay của , lại bị cứng rắn kéo mình về phía trước, vừa bị cứng rắn kéo , vừa có chút đỏ mặt lúng túng quay đầu, thấy mọi người mất hồn nhìn mình, lại nóng lòng xoay cổ tay của mình, : "Rốt cuộc muốn mang tôi đâu?"

      Tưởng Thiên Lỗi chỉ nghiêm mặt, ném cả người vào trong xe ngắm cảnh, buộc ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh , căn dặn tài xế : "Lái xe!"

      "Dạ!" Tài xế nghe xong, lập tức chuyển động tay lái, để cho xe chạy tới vùng đồng cỏ ở trước mặt.

      "Bọn họ có chuyện gì vậy? bé này đơn giản a." Lâm Sở Nhai mỉm cười .

      Tào Kiệt lập tức : " ấy chính là bé rất đơn giản! vô cùng đơn giản nhưng đối với rượu đỏ, có biết chút, người cả đời này tầm thường, phải là vì hiểu nhiều hơn chút so người khác sao?"

      Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : "Người khác tôi cũng mặc kệ, chỉ là Tổng Giám đốc Trang chúng ta, hôm nay thế nào vậy? Cho tới bây giờ đều đụng em trẻ tuổi, hôm nay đổi khẩu vị sao?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, hơi cười, quay đầu nhìn xe ngắm cảnh, hai mắt xẹt qua nghiền ngẫm. . . . . .

      gần ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn gay gắt, mặc dù gió rất dễ chịu nhưng mặt mỗi người có chút nóng bỏng rát.

      Đường Khả Hinh ôm hộp giữ rượu, lau mồ hôi trán, có chút hoảng sợ và ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng, nhìn ra chút cảm xúc, cặp mắt nhìn xe chạy lâu lâu, sắp đến gần rừng rậm, có sân đánh Golf , mặt hồ nước phản chiếu màu xanh lam, giống như ảo ảnh dưới ánh nắng chói chang, rốt cuộc chậm rãi mở miệng : " ."

      "À?" Đường Khả Hinh có chút mất hồn quay đầu nhìn cái, kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn đồng cỏ rộng lớn, sợ hãi : "Tôi . . . . . Tôi chỗ nào? ?"

      Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh băng, thoáng qua chút cảm xúc dễ dàng phát , : " muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?"

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn , dám lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đón nóng ran gió, có chút chán ghét quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, này quá tầm thường đơn giản, lại nghiêm túc hỏi: " muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?"

      Đường Khả Hinh 55suy nghĩ chút, đột nhiên biết sao.

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gọi: "Dừng xe!"

      Xe ngắm cảnh tạm dừng lại, tài xế ăn ý về phía đầu khác, đứng thẳng.

      Đường Khả Hinh càng thêm98 ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : ". . . . . . . . . . . . muốn làm gì?".

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh : "Nếu muốn ở lại chỗ này nh27ư vậy, bây giờ xuống xe, trở lại Câu lạc bộ trước khi mặt trời lặn, tôi để cho ở lại. Nếu trước khi mặt trời lặn, thể trở lại. trực tiếp khỏi Khách sạn Á Châu!"
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      heo điêndunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Bươm bướm xinh đẹp

      "Tại sao muốn đối với tôi như vậy?" Đường Khả Hinh biết nơi này rất xa rất xa, hơn nữa bây giờ hơn ba giờ, trở lại Câu lạc bộ, căn bản là thể! căng thẳng nhìn hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhất thời quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt phát ra bén nhọn, : "Từ bây giờ cho đến lúc hoàng hôn, tốt nhất suy nghĩ về bản thân mình chút! ! Vừa , vừa vừa nghĩ! ! Nếu tỉnh lại, vậy ở lại chỗ này cũng vô dụng!"

      Đường Khả Hinh gấp đến độ cặp mắt đầy lệ nhìn : "Rốt cuộc tôi phải tỉnh lại cái gì? Hôm nay tôi làm sai chuyện gì sao? phải tôi cố ý muốn cưỡi ngựa, là Tổng Giám đốc Trang muốn kéo tôi lên ngựa."

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay siết chặt cằm của , nhìn hai mắt nổi lên hơi nước, vết sẹo nơi má trái lộ ra trước mặt của mình, hai mắt nóng lên, tức giận : "Chia sẻ chút bí mật cho , như thế nào?"

      Đường Khả Hinh nhìn , đột nhiên có chút lo sợ : "Tôi muốn nghe!"

      " phải nghe!" Tưởng Thiên Lỗi .

      "Tôi muốn nghe! Nhất định là lời làm tổn thương tôi! Tôi muốn nghe. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt lăn xuống, ánh mắt lạnh lẽo, cứng rắn ngẩng mặt, ra từng chữ từng chữ: "Đừng chen vào trong cuộc đấu giữa hai người đàn ông, cũng chỉ là con cờ, ở trong tay của tôi, hay ở trong tay của cậu ta cũng chết có gì đáng tiếc, chúng tôi cũng chớp mắt, nhưng , tốt nhất vẫn nên quý trọng cái mạng của mình chút. Bắt đầu từ bây giờ, tôi là Tổng Giám đốc, là nhân viên, nếu muốn ở lại, lấy ra bản lãnh của , nếu có bản lãnh cút cho tôi! Đừng tùy ý đến gần bất cứ ai, ai cứu nữa! Tôi cũng thương hại nữa!"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng hết lời, buông ra, : "Xuống xe!"

      Đường Khả Hinh ngồi ở xe ngắm cảnh, ôm cái hộp giữ rượu bằng kim loại, hung hăng nhìn , đôi tay nắm chặt hộp giữ rượu, tức giận nổi gân xanh!

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua lạnh lẽo!

      Đường Khả Hinh tức giận tới mức thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía vùng rừng rậm nơi xa, núi rừng trùng điệp dứt, cắn chặt răng, chậm rãi bước xuống xe. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn nữa, lạnh lùng gọi: "Lái xe."

      Tài xế nhanh chóng tới, nhìn Đường Khả Hinh cái, liền ngồi lên chỗ tài xế, ở đồng cỏ xanh xanh, vòng tay lái chạy về phía trước.

      Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh nắng chói chang, cảm giác ánh mặt trời rất nóng, chiếu vào mặt rất bỏng rát, nuốt ngụm nước bọt, lau mồ hôi trán, nghĩ tới lời của Tưởng Thiên Lỗi mới vừa : Bắt đầu từ bây giờ, tôi là Tổng Giám đốc, là nhân viên, nếu muốn ở lại, lấy ra bản lãnh của , nếu có bản lãnh cút cho tôi! Đừng tùy ý đến gần cho dù là ai, ai cứu nữa! Tôi cũng thương hại nữa!

      Hai mắt của đầy lệ, lúc này nhìn đồng cỏ vô cùng rộng lớn, giống như trong trời đất chỉ còn mình mình, có cha, có mẹ, có bạn bè, chỉ có bầu trời xanh thẳm cùng đồng cỏ bao la vô tận, đột nhiên đau thương thở dốc hơi, rốt cuộc là bước hay dừng tại chỗ? ra ý của Tưởng Thiên Lỗi là nếu muốn về phía trước đứng ở chỗ này chờ người khác cứu, sau đó cuộc đời của , từ nay về sau cứ chờ người khác cứu vớt mới có thể sống! !

      "Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận đau lòng quay về phía vùng đồng cỏ trước mặt, cất tiếng kêu to: " là tên khốn kiếp! ! Tại sao lại phải đối với xử tôi như vậy? Ngay cả chút yếu ớt cũng cho tôi, Ngay cả chút tự tôn cũng chịu cho tôi . . . . . . đồ trời đánh! ! là tên xấu xa đáng chết! ! Tại sao tàn nhẫn vô tình như vậy?"

      Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn lại đồng cỏ bao la vô tận, tiếng đáp lại, đột nhiên khổ sở hướng về phía đồng cỏ xa xôi, cất tiếng kêu to: "Tôi muốn cứu tôi, tôi muốn mọi người cứu tôi cho dù là ai! Tự tôi trở về! ! Tự tôi . . . . . ."

      Đường Khả Hinh đột nhiên nặng nề cong người xuống, nâng hộp giữ rượu trong tay, lau nước mắt mặt, sải bước đón ánh mặt trời, nhắm đồng cỏ mênh mông bát ngát cất bước! !

      Gió thổi bồng bềnh cũng mang theo khí nóng gay gắt.

      Hôm nay phương nam trong mùa hè, lại là ngày nắng gắt.

      Ánh mặt trời bốc hơi sương đồng cỏ, màu sắc cỏ non cũng trở nên lu mờ.

      Phía trước náo nhiệt so với nơi này có chút quan hệ.

      Đồng cỏ xa xôi, mênh mông, chỉ có chấm đen nho , dưới ánh mặt trời chói chang, từng bước từng bước về phía trước.

      Thời gian trải qua bao lâu? giờ, hai giờ?

      Sắc mặt của Khả Hinh tái nhợt, trán, mặt, cổ, toàn bộ đầy mồ hôi, đồng phục cũng ướt đẫm, hai chân bắt đầu có chút tê dại, bồng bềnh, tay cầm hộp kim loại, mệt mỏi thở hổn hển về phía trước, vừa vừa nuốt cổ họng khô rát, trong đầu ngừng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra khi mình đến Khách sạn Á Châu, ánh mắt Nhã Tuệ thoáng qua đau lòng, Trần Mạn Hồng nghiêm nghị trách phạt, ánh mắt vô tình của Tưởng Thiên Lỗi, cắn chặt răng, cố đè nén thân thể mệt mỏi trôi bồng bềnh, hai chân đau nhức còn hơi sức, hai mắt choáng váng khó chịu, nuốt cổ họng khô rát về phía trước.

      Bầu trời xanh thẳm phía trước, sáng lên hình ảnh cha với nụ cười hiền hòa nhìn mình, ngay cả có thể nhìn thấy hình ảnh mình từng mặc váy màu hồng, dưới chăm sóc của hai người giúp việc, trong vườn hoa nho ở trước cửa nhà, đuổi theo con bướm xinh đẹp, sau lưng người giúp việc kêu : "Tiểu thư, nên chạy loạn khắp nơi, ngộ nhỡ té ngã làm thế nào?"

      Hình ảnh bé vẫn vui vẻ cầm chong chóng gió, chạy nhảy khắp nơi.

      Lúc này cha mới vừa trở về, ngay lập tức ngồi xổm người xuống, mở đôi tay, nghênh đón con đáng tới, ở mặt con hôn chút, mới : "Công chúa của cha, hôm nay có vui ?"

      "Hôm nay vui, bắt được bươm bướm."

      "Tại sao con thích bươm bướm như vậy?"

      "Bởi vì nó xinh đẹp a."

      "Nhưng con biết , trước khi bươm bướm ra khỏi kén tằm, rất xấu, rất xấu."

      bé Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn cha, : “Có ?"

      Cha ôm con ngồi ở xích đu, hiền hòa cười : "Trước khi bươm bướm ra khỏi kén tằm, nó chính là con sâu cuộn cuộn màu trắng, nằm yên ở trong kén, phải đợi thời gian mới có thể phá kén, mở ra đôi cánh xinh đẹp, cho nên thế gian tất cả thứ tốt đẹp đều phải trải qua thời gian rèn luyện, chịu đựng thời gian thử thách mới có thể phá kén tằm, hiểu chưa?"

      Khả Hinh nghe xong, lập tức vui vẻ cười : "Cha à, Khả Hinh là con bướm xinh đẹp chưa?"

      Cha cười : "Khả Hinh vẫn là con sâu cuộn cuộn màu trắng, ph55ải chờ tới khi trưởng thành, hiểu chuyện, chín chắn, mới có thể chính thức phá kén tằm ra, trở thành con bươm bướm xinh đẹp."

      Cái hộp kim loại trong tay rơi xuống đất.

      Đường Khả Hinh mệt98 mỏi nhìn ánh mặt trời chiều dần dần sắp biến mất ở chân trời, sắc mặt của tái nhợt, cặp mắt rời rạc, đôi môi khô nứt nhìn nơi xa, giống như nhìn thấy hình ảnh bé vui vẻ hạnh phúc với nụ cười ng27ọt ngào ở trong vườn hoa, giống như con bươm bướm bay tới bay lui, vui vẻ. . . . . . nhìn hình ảnh đó, đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngã xuống ở thảm cỏ, hai mắt nhắm nghiền.
      heo điêndunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Xin tha thứ cho tôi 1

      Ánh trời chiều phản chiếu màu đỏ thẫm.

      Câu lạc bộ đua ngựa.

      Vô số người trong Hội đua ngựa, Ủy ban đua ngựa, còn có quan chức chính phủ, rối rít ở bên ngoài khu vực thi đấu, nhân thời gian rảnh rỗi, thăm quan khắp nơi, mắt thấy sắp đến giờ tranh tài, các nhân viên làm việc của Câu lạc bộ càng thêm cẩn thận, nghe lúc hoàng hôn, Thủ tướng mang theo quan chức chính phủ đến Câu lạc bộ Á Châu, hai vị Tổng Giám đốc cùng ở lại Câu lạc bộ Á Châu, cùng Thủ tướng thăm Câu lạc bộ đua ngựa, cho nên các nhân viên càng cẩn thận, chỉ sợ có chút sơ xuất, thất lễ xúc phạm đến các quan chức xong đời, thậm chí là lãnh đạo cấp cao của khách sạn.

      Giám đốc câu lạc bộ Á Châu Nhậm Thiên Tề, Giám đốc Khách sạn Á Châu Hoắc Minh dẫn tất cả cấp dưới thân tín nhất nhanh chóng theo sau lưng Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam, cùng nhau bước nhanh ra bên ngoài câu lạc bộ đua ngựa, kiểm tra từng trường hợp, Trần Tuấn Nam vừa ra bên ngoài trường đua, nhìn đặc cảnh nghiêm nghị mang súng đứng ở bên, cho phép người ngoài vào, suy nghĩ lúc, cẩn thận hỏi: "Nhân viên hỗ trợ và nhân viên điều động hỗ trợ tạm thời câu lạc bộ chúng ta đều tới văn phòng cảnh báo rồi sao?"

      "Đúng vậy!" Nhậm Thiên Tề lập tức tiến lên, gật đầu : " đến đủ."

      "Lần này nếu để xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể mất mặt ngàn năm a. Phải cẩn thận chút." Trần Tuấn Nam xoay người tới Câu lạc bộ, vừa vừa hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"

      " tại Tổng Giám đốc Tưởng và chủ tịch Hội đua ngựa cùng ăn tối ở phòng cơm Tây của câu lạc bộ đua ngựa, Tổng Giám đốc Trang ở lầu cuối câu lạc bộ, sau khi tan tiệc, nghỉ ngơi chút xuống gặp Tổng Giám đốc Tưởng cùng đón tiếp Thủ tướng." Nhậm Thiên Tề lập tức .

      Trần Tuấn Nam nghe xong liền gật đầu cái, nhưng có chút yên tâm xoay người nhìn về phía Giám đốc khách sạn Hoắc Minh : "Hay là tối nay chú ở lại câu lạc bộ hỗ trợ Giám đốc Nhậm, bên khách sạn tôi bố trí Phó Giám đốc Tiếu tạm thời trực khách sạn."

      "Vâng!" Hoắc Minh lập tức .

      "Bữa tiệc tối du thuyền biển, bên khách sạn điều động mấy quản lý tới đây?" Trần Tuấn Nam hỏi.

      Hoắc Minh lập tức : "Bữa tiệc du thuyền biển tối nay do quản lý bộ phận sảnh tiệc Tào Ngọc Tinh tự mình phụ trách, Phó quản lý Lưu Nhã Tuệ hỗ trợ, phòng ăn tây do Kỳ Gia Minh phụ trách. . . . . ."

      Trần Tuấn Nam lập tức xoay người nhìn Hoắc Minh hỏi: "Tại sao để cho Trần Mạn Hồng phụ trách?"

      "Kể từ khi Phó tổng Tào Kiệt chuyển sang tập đoàn Hoàn Cầu, phòng ăn ngự tôn vẫn do Quản lý Trần mình phụ trách, nếu tối nay tôi điều động ấy tới đây, sợ rằng giúp được bên phòng ăn." Hoắc Minh lập tức .

      Trần Tuấn Nam suy nghĩ chút, trực tiếp căn dặn : "Lập tức bảo Trần Mạn Hồng tới đây, cùng quản lý Kỳ phụ trách phòng cơm tây! tối nay Phòng ăn ngự tôn do quản lý Lục Thúy Hiên tạm trông nom."

      "Vâng!" Hoắc Minh lập tức gật đầu.

      Trần Tuấn Nam nữa, liền vòng qua rừng dừa, về phía câu lạc bộ đua ngựa, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng với chủ tịch Hội đua ngựa ra đại sảnh Câu lạc bộ, Tưởng Thiên Lỗi hơi cười cùng chủ tịch bắt tay, dùng tiếng chút chuyện liên quan đến các hạng mục quan trọng của cuộc đua, cả hai bên đạt được đồng thuận, cùng gật đầu chào tạm biệt.

      Trần Tuấn Nam mỉm cười dẫn lãnh đạo cấp cao lên trước, cùng gật đầu chào hỏi vị khách kia.

      Tưởng Thiên Lỗi cùng , xoay người nhanh chóng hỏi: "Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?"

      Trần Tuấn Nam theo ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi : "Tất cả đều chuẩn bị xong. Toàn bộ nhân viên hỗ trợ khách sạn chúng ta đến phòng cảnh báo, bữa tiệc tối du thuyền biển, quản lý các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng, bảo vệ hỗ trợ đặc cảnh, cứ mười lăm phút báo cáo tình hình lần, nhân viên làm việc trong khu vực kiểm dịch 35 km vuông, gia tăng thời gian tuần tra, cứ hai giờ đổi tổ nhân viên. Về phần nghỉ ngơi, người của Hội đua ngựa ở phòng VIP, chủ tịch ở biệt thự sang trọng, tuyển thủ đua ngựa vào ở trong làng Olympic quốc gia, số ký giả truyền thông quốc tế vào ở Khách sạn Á Châu chúng ta, Từ Trạch Minh tương đối có kinh nghiệm, tận lực bố trí chỗ ở cho ký giả và người của Hội đua ngựa, cách xa hai khu! để cho ký giả dễ dàng quấy rầy người của Hội đua ngựa để phòng ngừa người có ý xấu, đăng tin ."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi suy nghĩ chút, liền hài lòng gật đầu, tới câu lạc bộ.

      Trần Tuấn Nam nhìn vào, liền với các quản lý ở phía sau lưng: "Hôm nay mọi người đều khổ cực, nghỉ ngơi trước lúc, chuẩn bị yến hội buổi tối."

      Chúng quản lý lập tức gật đầu, lui xuống.

      Trần Tuấn Nam theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi cùng lên quầy bar lầu hai, thấy trực tiếp ra ban công quầy bar, đón ánh chiều tà, ngồi ở ghế sa lon hình bầu dục, gọi: " ly Whisky."

      Trần Tuấn Nam ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Tổng Giám đốc như có tâm , mỉm cười : " cần về nghỉ chút sao? Tối nay còn có nhiều chuyện bận rộn đấy."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, chỉ nghiêng mặt nhìn đồng cỏ mênh mông bát ngát phía trước mặt, ánh nắng chiều chiếu xuống giống như tấm thảm màu vàng.

      Trần Tuấn Nam tò mò nhìn về phía đồng cỏ mênh mông, liền mỉm cười : "Thế nào? còn cảm thấy vùng đất bát ngát ở trước mặt thuộc về sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, im lặng lên tiếng nhìn về phía đồng cỏ.

      Đông cẩn thận đem ly Whisky khẽ đặt ở mặt bàn, mới : "Lúc nảy Như Mạt tiểu thư gọi điện thoại tới đây, tối nay tham gia bữa tiệc."

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi biểu gì, nâng lên ly Whisky, hớp ngụm .

      Trần Tuấn Nam có chút đoán được tâm của , ngẩ42ng đầu nhìn Đông .

      Đông cũng nhìn về phía , bất đắc dĩ cười tiếng, lần trước Tổng Giám đốc và Như Mạt tiểu thư gây gổ, chừng mấy ngày rồi bọn họ có gặp mặt, thậm chí Tổng Giám đốc19 từ chối nghe điện thoại của Như Mạt tiểu thư, giống như muốn cắt đứt tất cả, mà Tổng Giám đốc nán lại ở trong phòng tổng thống của Tiểu thư Tử Hiền càng nhiều hơn, giống như cảm tình của hai ngư73ời có tiến triển, nhưng cuối cùng là như thế này, Tổng Giám đốc vẫn vui vẻ, giống trước kia, ở bên cạnh Như Mạt tiểu thư, luôn có thể nhìn thấy dịu dàng thõa mãn mỉm cười.

      Chương 139: Xin tha thứ cho tôi 2

      "Mọi người có ai nhìn thấy Đường Khả Hinh ?" Quản lý quầy bar Tần Hà có chút ngạc nhiên tóm lấy nhân viên, chuẩn bị gọi nhân viên điều động đến phòng ăn dùng cơm, hôm nay bận rộn cả ngày nhìn thấy Khả Hinh, tìm gần giờ, bắt đầu có chút bận tâm trở lại quầy bar, hỏi nhân viên làm việc.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, hai mắt phát ra tia lạnh lùng.

      " có a. Xế chiều hôm nay Đường Khả Hinh kêu ly Hỏa Liệt Điểu, vẫn chưa thấy trở về, đúng ?" Người pha rượu hỏi phụ tá.

      "Đúng vậy!" Tần Hà cầm cổ tay của nhân viên đó, cho ta xem hình Khả Hinh, : "Sau khi đưa rượu cho khách, có còn thấy ấy hay ?"

      " có." Tất cả nhân viên trong quầy bar cũng rối rít lắc đầu.

      " ấy đâu?" Tần Hà bắt đầu lo lắng hỏi.

      " phải là lười biếng chứ?"

      " thể nào!" Tần Hà gần như khẳng định : "Ánh mắt bé kia rất bình tĩnh và hiểu chuyện, giống người lười biếng, huống chi, ra khỏi cửa này, phải tiếp nhận kiểm tra, ấy muốn , còn phải được tôi cho phép?"

      "Vậy. . . . . . Nếu , thông báo cho bảo vệ tìm xem chút?" Người pha rượu cũng có chút lo lắng : " ấy từ khách sạn bên kia tới, chưa quen thuộc nơi đây, hơn nữa đồng cỏ lại lớn, tới lui rồi lạc đường chứ?"

      Tần Hà càng nghĩ càng lo lắng, người này là Trần Mạn Hồng đặc biệt căn dặn phải chăm sóc, lập tức cầm bộ đàm, vừa xuống cầu thang, vừa thông báo cho bảo vệ tìm người.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, lạnh lùng nhìn về phía đồng cỏ xanh biếc.

      trận gió mang theo hơi lạnh trời chiều nhàng phất phơ thổi đến.

      đồng cỏ mênh mông, thoáng chốc tối sầm, màu sắc có chút tịch mịch ghé vào mặt cỏ như tấm thảm màu vàng.

      Mặt trời chiều dường như muốn lặn, vẫn phát ra ánh sáng đỏ rực, quét qua đồng cỏ xanh xanh, quét qua má phải tái nhợt của .

      . . . . . . Giống như ngủ say rồi, mặt dính vào đồng cỏ mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài bao trùm mí mắt dưới, cũng nhúc nhích, trận gió thổi qua, phất lên sợi tóc ướt đẫm trán cũng rất khô, có chút đau thương mơ hồ rũ xuống cánh mũi, hai tay của nắm chặt bụi cỏ, đột nhiên khẽ nhúc nhích, mí mắt cũng hơi run rẩy, chậm rãi. . . . . . Chậm rãi. . . . . . rốt cuộc mềm nhũn còn hơi sức, tái nhợt mở hai mắt, trước mắt lộ ra ngọn cỏ màu xanh nhạt, lờ mờ nhìn đồng cỏ mênh mông bát ngát phía trước, mặt trời chiều sắp sửa xuống núi, ánh mắt thoáng qua vội vàng, mặc dù cả người đau đớn, theo bản năng nắm chặt cỏ non đất, thở dốc hơi, đôi tay run rẩy chống mặt đất, khẽ cắn răng, ngồi dậy, đứng ở trong trời đất, gian nan nuốt cổ họng khô rát, nhìn về phía trước, Câu lạc bộ ở trước mắt. . . . . .

      Hai mắt của đầy lệ, đón gió nhìn tòa nhà, bắt đầu mệt mỏi, ngờ vực, nghẹn ngào gọi: "Cha. . . . . . Con ở lại chỗ này đúng hay sai? Cha hi vọng con ở lại chỗ này sao?"

      Nóc tòa nhà màu vàng ở trước mắt. . . . . .

      Khả Hinh đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện sau khi mình tới Khách sạn Á Châu, khổ sở khó chịu hướng về phía đồng cỏ, đón gió sâu kín : "Có phải con nên quan tâm chịu đựng bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu sai lầm để ở lại chỗ này? Nhưng. . . . . . con mệt quá. . . . . . con rất mệt mỏi. . . . . ."

      Khuôn mặt hiền hòa của cha lại ra bên kia bầu trời, xe tù chạy về phía trước, ánh mắt tuyệt vọng của cha lộ ra rất nhiều mong đợi và lo lắng.

      Ánh mắt kia, đến nay Khả Hinh có cách nào quên được.

      Đôi mắt đầy lệ của Khả Hinh chợt lóe lên, chút kiên định từ trong đáy lòng sinh ra, nghĩ quá nhiều, cắn chặt răng, cúi người xuống nhắc hộp rượu , nuốt cổ họng khô rát, cố nén thân thể đau đớn mềm nhũn, di chuyển bước chân, đạp mặt cỏ xanh xanh, dọc theo ánh nắng chiều, từng bước từng bước về phía trước.

      Trời chiều kéo bóng dáng dài!

      Vô cùng tịch mịch, vô cùng đơn, vô cùng đau thương.

      Quầy bar.

      Tần Hà khẩn cấp chạy lên quần bar, nhìn đồng nghiệp hỏi: "Đường Khả Hinh về chưa?"

      " có" Mọi người cùng nhau trả lời.

      Đông quay đầu sang nhìn quản lý quầy bar căng thẳng gấp gáp tìm người, cũng có chút lo lắng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Tổng Giám đốc. . . . . . hôm nay phải và Khả Hinh khỏi sao? có tin tức của ấy ?".

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía phương xa, cảm giác phong cảnh trước mặt sắp biến mất theo ánh hoàng hôn và chìm vào trong bóng đêm, hai mắt hơi xoay tròn, mới vừa nghĩ muốn cho Đông biết Khả Hinh ở đâu lại thấy nơi xa có bóng đen nhàn nhạt, mệt mỏi tiến về phía bên này, chớp mắt, nhìn bóng dáng nho nơi phương xa vẫn lung lay xách theo hộp giữ rượu mệt mỏi bước về phía này, vừa thân thể vừa ngừng lung lay. . . . . . . . .

      Rốt cuộc vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi dịu lại, nhìn về phía bóng dáng nho đó.

      "Hả?" Có nhân viên quầy bar, đứng ở bên ban công dọn dẹp bàn, đột nhiên nhìn về phía đồng cỏ nơi xa, sợ hãi kêu: "Có phải quản lý tìm nhân viên đó hay ?"

      Tần Hà nghe vậy lập tức chạy đến bên cạnh ban công, thấy Khả Hinh mệt mỏi xách theo cái hộp , tròng trành lắc lư đứng ở trong đồng cỏ phía trước, tới Câu lạc bộ, thân thể kia giống như chạm cái ngã, kêu tiếng ôi chao, : "Con bé này phải lạc đường chứ? Mau! Tìm mấy người tới đỡ ấy!"

      Mấy nam đồng nghiệp quầy bar cùng Tần Hà chạy ra ngoài Câu lạc bộ, khi bọn họ ra đại sảnh thấy Khả Hinh thần sắc tái nhợt, cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt rời rạc vô thần, cả người đổ mồ hôi, ôm hộp rượu đứng ở dưới cây dừa, nhìn bọn người Tần Hà chạy tới, thở dốc hơi, cả người gần như mắt hoa nhìn bọn họ, suy yếu : ". . . . . . xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi về trễ. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      "Nhanh, nhanh, mau đỡ ấy!" Tần Hà lập tức bảo nhân viên pha rượu lên trước, bế lên thân thể mệt mỏi của Khả Hinh, lên quầy bar.

      Đông nhìn đám người Tần Hà vội vàng ôm Tần Khả Hinh lên lầu, cũng lập tức tới, quan tâm hỏi: "Tình hình của Khả Hinh ra sao?"

      Tần Hà đưa Khả Hinh vào trong phòng nghỉ ngơi, hơi có chút ngạc nhiên nhìn Đông : "Đoán chừng là lạc đường cho nên về hơi mệt mỏi, chúng tôi đưa ấy đến phòng cứu thương nhưng ấy chịu nên phải trở lại, nhất định phải trở lại."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nghiêng mặt nghe những lời này, đột nhiên đứng dậy, hơi sửa sang lại âu phục, lắc mình muốn qua bên cạnh Khả Hinh, xuống lầu, nhưng cổ tay bị bàn tay nhàng nắm chặt, ngừng lại, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực người pha rượu, sắc mặt tái nhợt, đầy mồ hôi, mệt mỏi, hai tròng mắt tán loạn, nhìn mình. . . . . . nhàn nhạt nhìn cái.

      Mọi người có chút căng thẳng nhìn bọn họ.

      Khả Hinh cũng chú ý đến ánh mắt của người khác, cặp mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên định nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi tỉnh lại rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ."

      " sai ở chỗ nào?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , hai mắt hơi thoáng qua chút ánh sáng, chậm rãi hỏi.

      Đường Khả Hinh thở hổn hển, suy yếu : "Tôi là nhân viên khách sạn, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng phải giữ vững vị trí công việc, cho dù là ai cầu tôi làm chuyện gì ngoài công việc, tôi đều thể đồng ý, thể lấy bất kỳ lý do gì tùy ý chấp nhận cầu vô lý của người khác. Sau này cho dù làm bất cứ chuyện gì, phải lấy danh dự khách sạn làm trọng, tuyệt42 đối hủy hoại hình ảnh khách sạn. Bởi vì hình ảnh khách sạn là thành quả do tôi cùng tất cả đồng nghiệp nỗ lực xây dựng, tôi thể dễ dàng để cho những cố gắng của bọn họ bị hủy trong chốc l19át."

      Tất cả đồng nghiệp quầy bar, đột nhiên chằm chằm nhìn Khả Hinh.

      Ánh mắt Đông cũng sáng lên nhìn .

      Rốt cuộc sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu lại, hai mắt thoáng qua tán thưởng nh73ìn .

      "Tôi lỗi. . . . . . Xin tha thứ cho tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nắm chặt cổ tay Tưởng Thiên Lỗi, cặp mắt còn hơi sức mang theo tia van xin nhìn .
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :