1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Người này

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt, liền nhìn lại cảnh quan, giả bộ ngu : "Tôi nhìn thấy ấy nhào tới tôi, thần trí có chút mơ hồ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi a tiếng, cười lạnh : "Như vậy, liền kết luận tôi hút bạch phiến, hút ma túy?"

      Đường Khả Hinh có chút chột dạ : "Tôi . . . . . trong quán rượu chúng tôi, có rất nhiều loại khách này! Đương nhiên có thể suy nghĩ đến phương diện này a!"

      Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, nở nụ cười lạnh, nhìn : "Nếu tôi hít thuốc phiện, bây giờ thần trí tôi còn tỉnh táo ngồi ở chỗ này hỗ trợ điều tra sao? thấy người hít thuốc phiện có nhanh chóng khôi phục ?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng.

      Cảnh sát cũng cảm thấy có chút ổn, nhìn hỏi: "Rốt cuộc có nhìn thấy hay , Tưởng Tiên Sinh hút bạch phiến, hút ma túy? Tận mắt nhìn thấy sao?"

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, lầu bầu : "Tôi . . . . . ra tôi nhìn thấy. . . . . . nhưng cảm thấy, ấy có chút giống. . . . . . người hút bạch phiến, hút ma túy. . . . . ."

      Lần này Cảnh quan hơi tức giận nhìn Đường Khả Hinh : "Em , dường như cảnh sát nhàn rỗi có chuyện gì làm sao? Buổi tối cần ngủ sao? Báo cảnh sát đùa giỡn? có đóng thuế đúng ?"

      Đường Khả Hinh lập tức có chút ủy khuất cúi đầu, lầu bầu : "Có đóng a. . . . . . Tôi mỗi tháng cũng đóng 23 đồng tiền thuế."

      Cảnh quan lập tức để xuống bút máy, nhìn .

      Đường Khả Hinh vội vàng sợ hãi, từ chỉ sợ cảnh sát.

      Tưởng Thiên Lỗi rất nhịn được, nhắc cổ tay xem đồng hồ, ngay: "Nếu phát tôi phạm tội khác! Vậy mau hủy bỏ tố cáo, tôi muốn về nghỉ?"

      " muốn hủy bỏ tố cáo ?" Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ lúc có chút bất đắc dĩ : "Nếu chỉ là. . . . . . Hiểu lầm. . . . . ."

      "Đây vốn chính là hiểu lầm!" Tưởng Thiên Lỗi nhắc !

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, "Vậy hủy bỏ bản án thôi. . . . . ."

      Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh cái, bất mãn lắc đầu, nhưng vẫn cho hai người bọn họ kí tên hủy bỏ bản án.

      Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi kí tên vào tài liệu của cảnh sát, có chút lo lắng nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cục cảnh sát, chỉ sợ mấy người đàn ông áo đen vẫn còn ở bên ngoài, có chút lo sợ quay đầu, nhìn cảnh sát : "Chú cảnh sát, trong cục cảnh sát này có chỗ cho người ta nghỉ ngơi chút hay ? Tôi chờ đến trời sáng mới !"

      Viên cảnh sát cầm bút máy, cười như cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Có. . . . . ."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh lập tức sáng lên.

      "Nhà giam! muốn ?" Viên cảnh sát nhìn .

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, nhìn chằm chằm viên cảnh sát này.

      " có việc gì, sớm chút ! Đừng giằng co!" Cảnh sát muốn để ý tới nữa, chẳng qua ký tên xong, cục trưởng cục cảnh sát tiễn Tưởng Thiên Lỗi ra ngoài.

      Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cũng lập tức theo phía sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cùng ra khỏi cục cảnh sát, hai người cùng đứng ở trước bậc thang cục cảnh sát.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý tới Đường Khả Hinh nữa, mặt lạnh về phía Rolls-Royce màu đen phiên bản dài!

      Đường Khả Hinh chút khách khí liếc nhìn , cũng muốn xoay người ra ngoài, nhưng con ngươi trừng lớn, nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đuổi giết mình lại đứng ở chỗ tối gần đó, mặt sắc trầm nhìn mình, thở dốc vì kinh ngạc, hai lời, liền từ sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, vọt vào trong xe của , phịch tiếng, còn giúp kéo cửa xe!

      Tưởng Thiên Lỗi tin nổi, nhăn mặt nhìn người bên cạnh!

      Chương 11: Dây Dưa Ngớt

      " làm gì đấy?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đổi lại vai, cố gắng tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt chứa lửa giận!

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ cái, đột nhiên nhíu mày chặt, giống như đầu đau, vươn tay, chống trán của mình, thở mạnh, hơi thở yếu ớt : "Ôi chao, đầu đau quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ tới, lúc ấy dường như phát giấu bọc bạch phiến ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ."

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại, nhìn người này.

      "Còn có a. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đưa tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đau khổ : "Dường như tôi còn nhớ . . . . . . còn có túi ma túy, giấu ở trong bình sứ màu lam. . . . . ."

      Mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên vươn tay, nắm chặt bả vai của , để cho tựa vào trong ngực của mình, nhìn , vẻ mặt co quắp : " muốn dây dưa ngớt với tôi sao?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn đống thuốc nổ mặt , có chút chột dạ cười : "Ôi chao, phải ý này á. Nhưng biết, trí nhớ của tôi nhất định rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén nhạy, suy nghĩ lại , tôi làm trong quán rượu, nhất định đụng phải số khách hút bạch phiến, hút ma túy, có lúc, bọn họ

      muốn giấu vài thứ, chúng tôi nhất định biết! Nhưng mà…… Trí nhớ của tôi quá tốt, nhớ của người khách nào để, tôi tùy tiện người…… ai có thể bắt tôi a……

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động của , chợt nhíu mày lông hỏi: “Cho nên thế nào?”

      Đường Khả Hinh lập tức liếm liếm môi, nhìn , ngọt ngào, mềm mại, lấy lòng cười : “Đưa tôi đoạn đường!”

      Tưởng Thiên Lỗi hiểu nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, hơi miễn cưỡng cười, : “Tôi có tiền thuê xe, trễ thế này, có cách nào……”

      “Ý của là……” Tưởng Thiên Lỗi nghe Đường Khả Hinh xong, nhìn : “Lúc nãy nhầm vào phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh sát tôi vô lễ với , sau đó còn kiện tôi hút bạch phiến, hút ma túy, sau khi giằng co với tôi buổi tối, bây giờ muốn tôi tiễn về nhà? Còn có……Nếu như tôi tiễn về nhà, muốn vu cáo tôi giấu bạch phiến?”

      “Còn có lén giấu ma túy!” Đôi mắt to của Đường Khả Hinh sáng lên, nhắc nhở .

      “A……Như vậy sao……” Tưởng Thiên Lỗi gật đầu cái, giống như hiểu, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn , lông mày nhướng lên : “ có bệnh à?”

      “Tôi rất khỏe……” Đường Khả Hinh lập tức nhún nhún vai cười .

      “Tôi khuyên khoa tâm thần xem chút! có bản lãnh vào cục cảnh sát, tôi bảo đảm có về. Xuống xe!” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tài xế lập tức xuống xe, mở cửa xe, cứng rắn lôi kéo Đường Khả Hinh xuống xe……

      “Đừng!!” Đường Khả Hinh ngã xuống đất, lại liều mạng nắm chặt cửa xe, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe mặt đen thui, bộ dáng vô cùng kiên quyết, gấp gáp nhìn mấy đàn ông nơi bóng tối, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần mình rơi vào trong tay bọn họ, đem mình băm ra! Dưới tình thế cấp bách, bị buộc bất đắc dĩ, lại lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn gương mặt đẹp trai của Tưởng Thiên Lỗi, lập tức lệ nóng doanh tròng, hướng về phía đưa ra năm ngón tay, khóc lớn: “Thân ái…… cần ……”

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu, tròng mắt hơi híp có chút hiểu nhìn tâm tình đột nhiên tan vỡ!

      Đường Khả Hinh liều mạng nắm chặt cửa xe, giống như tình thâm nồng đậm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt tràn đầy đau thương, đột nhiên khóc lớn: “Em mang thai con của , em dễ dàng sao? đối xử với em như vậy! Quá công bằng!”

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, nhìn người này!

      Vệ sĩ xung quanh, còn có thư ký theo đến cửa, cùng nhau giật mình nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh giống như bị bệnh tâm thần, chuyện này có chút ngoài ý muốn.

      nổi điên làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm.

      Đường Khả Hinh khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa mới muốn chuyện, đột nhiên dạ dày trào lên, tay che miệng, nôn mửa ngã ngồi cạnh cửa xe, vừa nôn vừa lệ như suối trào, hai mắt nhìn về phía phương xa, giống như thấy câu chuyện tình xinh đẹp, nức nở, đáng thương khóc : “Em cũng có trông cậy có thể cùng vĩnh viễn ở chung chỗ. Mỗi ngày em ở trong quán bar, chờ trở về liếc nhìn em cái, em đủ hài lòng, nhưng trong mắt của vẫn có em…… trái tim của em rất đau……”

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cứ ngăn ở bên cửa xe, ở trước mặt gần trăm vệ sĩ và thư ký của mình, xé rách mặt mình, cũng phá hủy danh dự của mình chỉ vì chút tiền tắc xi?

      Người thư ký thân cận của Tưởng Thiên Lỗi là Đông , mặc đồng phục màu đen cùng hai người thư ký khác đứng ở bên cạnh xe hơi, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh tiếp tục lau nước mũi nước mắt ngồi ở mặt đất lạnh lẽo, lại liều chết vịn cửa xe, giống như nắm được cái phao cứu mạng, tiếp tục xúc động khóc : “Nhưng cho dù vô tình đối với em như thế nào, cũng thể chú ý con của …… Hổ dữ ăn thịt con a! nên đối với em và con như vậy, em ……Thiên ………………Lỗi……”

      Tưởng Thiên Lỗi nhắm lại hai mắt, cắn chặt răng, từng đám lửa ở sau lưng của mình bắt đầu cháy rừng rực.


      Chương 12: Chai rượu đỏ

      "Thiên. . . . . . Lỗi. . . . . . nên như vậy đối với em . . . . . Em van xin . . . . . . Em van xin , cần buổi tối như vậy, bỏ rơi em . . . . . Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh ô ô ô đôi tay che mặt, lên tiếng khóc rống, nước mắt cũng từ giữa kẽ tay, lăn ra.

      Bi thiết muốn chết như vậy, cảm động lòng người như vậy! !

      Đông và hai người thư ký kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả vệ sĩ làm thành bức tường người cũng có chút phân tâm quay đầu liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh ngã tại mặt đất, khóc đến đau thấu tim phổi.

      Bên cạnh, cảnh sát tới lui, cũng đứng ở đó đầu châu đầu ghé tai.

      Nơi xa, mấy đàn ông áo đen càng thêm nghi ngờ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, thầm : này phải là người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi chứ?

      Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, lồng ngực tức giận đến muốn nổ tung ngồi ở trong xe Rolls-Royce, hai mắt rối rắm rũ xuống, mới rốt cuộc mở miệng : "Lên xe!"

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh thu lại ngẩng đầu lên, có chút thể tin nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, đột nhiên cảm động cười tiếng, nước mắt từ hai bên má chảy xuống, vừa cười vừa khóc, ôm chai rượu đỏ, giống y như con chó leo lên xe, nhào tới trong ngực của : "Em biết ngay đối với em như vậy! !"

      Ô ô ô ô ô, lại kích động lên tiếng khóc rống, tay còn muốn ôm cổ của , ở trong lòng cọ cọ! Diễn trò cho đủ!

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng!

      Rốt cuộc xe chậm rãi khởi động, từ từ lái rời khỏi cục cảnh sát.

      Lúc này Đường Khả Hinh, rốt cuộc dài thở phào nhõm, tránh ra khỏi Tưởng Thiên Lỗi chút, phát điên quay kính xe xuống, thò đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía xa như có điều cố kỵ đứng bên ngoài bức tường vệ sĩ, nghi ngờ nhìn mình, lại dám vượt qua hàng rào nửa bước!

      Máy bay trực thăng vẫn còn lẩn quẩn bầu trời cục cảnh sát, theo đường xe của Tưởng Thiên Lỗi, bảo đảm an toàn của , để cho bất luận kẻ nào đến gần chiếc xe!

      Đường Khả Hinh hắc tiếng, cười vui vẻ, đột nhiên rất vui vẻ vươn tay, hướng về phía mấy người đàn ông kia vẫy vẫy, thậm chí còn đưa tay, ném cho người ta nụ hôn gió, kêu to: "Bái bai! ! Bái bai! Có thời gian tới chơi! !"

      hả hê lùi đầu vào, ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn thấy gương mặt của Tưởng Thiên Lỗi chôn đống thuốc nổ, cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, mặt lạnh nhìn xe hơi chạy dọc theo con đường tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn , cặp mắt sáng lên giống dã thú, trầm giọng hỏi: " muốn đâu?"

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, trái tim của mình khỏi run rẩy, mới ha ha cười : "Ách. . . . . . ở phố xá sầm uất phía trước, dừng lại là được rồi. . . . . ."

      Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lại cứng ngắc, giống như điềm báo trước bão táp, khẽ động môi : "Tiễn về nhà chứ? Mẹ đứa bé. . . . . . Nếu , chút nữa lại mất trí nhớ, làm bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở lại cục cảnh sát!"

      Đường Khả Hinh liếm môi của mình nhìn , ha ha ha : " cần á. Ách. . . . . . Mọi người phải rất quen, mới vừa rồi tôi rất bất đắc dĩ! ném tôi xuống ở phía trước là được rồi. . . . . . cần khách khí, tại tinh thần của tôi rất tốt, tuyệt đối! ! cục cảnh sát! Tôi bảo đảm!"

      Chi . . . . . .

      Chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở khu vườn chuối bên lề đường, Đường Khả Hinh ah tiếng, quả bị người ném xuống xe, lăn mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của Tưởng Thiên Lỗi quả bạo phát, thể nhịn được nữa, lúc đẩy Đường Khả Hinh xuống xe, còn muốn đưa tay kéo tây trang ôm trong ngực!

      " cho tôi cái này !" Đường Khả Hinh liều mạng buông tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về, vừa kéo vừa kêu to: " có tiền như vậy còn muốn để ý đến tây trang à?"

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tay chợt buông lỏng! !

      "A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã ngồi đất, chai rượu đỏ kia đột nhiên từ trong tây trang rơi xuống lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng đường, ánh sáng đèn xe chiếu rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô cùng quỷ dị!
      Nhược Vânbornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Thế nào?



      Đường Khả Hinh nhìn chai rượu đỏ kia, trong lòng chợt lạnh sắc mặt tức trắng bệch.

      Tưởng Thiên Lôi cũng quay đầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia, chút kí ức tức khắc lóe lên trong đầu, giống như ánh sáng quỷ dị!

      “Làm phiền mang chai rượu đỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổng tài khách sạn Á Châu. Nhớ kỹ! nhên qua tay người khác! Người thân cũng cho phép! Ông ta nhất định đền đáp cho ! Tôi thề! Đây là tiền đánh cược cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ !”

      Đường Khả Hinh nhớ tới những lời này, trong đầu lại lóe lên hình ảnh người đàn ông kia ngã vào trong vũng máu, lập tức nhào tới trước xe, ôm chai rượu đỏ kia vào trong ngực, ôm rất chặt, có chút cố kỵ nhìn Tưởng Thiên Lôi bên trong xe : “Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là của tôi!”

      Tưởng Thiên Lôi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặp mắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàn toàn khác với nét giảo hoạt trước đó, im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏ ôm trong ngực…

      Đường Khả Hinh lập tức đem rượu đỏ giấu ở phía sau, mới nhìn , : “Chuyện này… Chuyện này… Đây là thứ tôi trộm được từ trong quán rượu, vất vả trộm được…”

      Tưởng Thiên Lôi lạnh lùng nhìn , đột nhiên bước ra khỏi xe, dưới ánh đèn của đoàn xe dài, tới trước mặt , cúi xuống, nhìn chai rượu kia!

      Đường Khả Hinh cúi thấp hơn, đôi tay ở phía sau eo nắm chặt chai rượu đỏ kia, hoảng sợ đến trái tim lạnh lẽo, đoán có lẽ chai rượu này nhất định có bí mật lớn kinh thiên động địa, có bắt đầu có chút lo sợ bí mật lớn này.

      Tưởng Thiên Lôi nhìn chòng chọc lâu, đột nhiên vươn tay, gõ lên trán , nâng khuôn mặt nhắn của , lạnh lùng : “Từ cục cảnh sát thuê xe trở về nhà bao nhiên tiền?”

      “Ách… 20 đồng…” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lôi giống như dã thú trong đêm tối, tùy thời uy hiếp tinh thần người khác, chỉ thấy vẫy tay, thư ký lập tức cho đưa tới vài trăm đồng, tay nắm lấy tiền, lập tức vứt lên gương mặt trơn mềm của Đường Khả Hinh!

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh sững sốt, dám lên tiếng, mắt to nhìn chằm chằm vài trăm ngàn đỏ thẫm rơi xuống mặt đất bùn tối tăm.

      Tưởng Thiên Lôi tức giận : “Cầm số tiền này, cút xa chút, về sau, đừng lấy bất kỳ lý do gì xuất trước mặt của tôi, phải mỗi lần đều may mắn như vậy!”

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, dám lên tiếng.

      Bởi vì tối nay, Tưởng Thiên Lôi lãng phí thời gian, nên có thời gian để ý tới nữa, xoay người ngồi vào xe, bảo người lái xe.

      Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rời , ngay sau đó bầu trời rơi xuống cơn mưa phùn lả tả, vẩy vào người của Đường Khả Hinh, quay đầu, nhìn đoàn xe xa, rốt cuộc chậm rãi thở phào nhõm, nhớ tới tất cả mọi chuyện trả qua tối nay làm cho đột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguy hiểm tối nay cũng qua rồi chứ?

      chậm rãi cúi đầu, nhìn chai rượu đỏ trong tay, ở trong màn đêm càng sậm màu, có chút bất đắc dĩ thở dài, sâu kín : Người kia thông minh, biết tôi là người rượu, biết tôi tùy tiện chà đạp chai rượu đỏ, huống chi là rượu đỏ trăm năm. Nhưng phải làm gì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lão Tổng tài đây? Tôi nên giao nó cho ai? quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?

      Đường Khả Hinh có chút mờ mịt quay đầu nhìn đoàn xe của Tưởng Thiên Lôi dần dần xa đường tối tăm chỉ còn lại mình, mưa rơi càng lúc càng lớn, bị buộc phải đành chịu, nhặt lên âu phục rơi mặt đất, che ở đầu của mình, đón thời tiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ở đường tối tăm, từng bước từng bước về phía trước…

      Cũng lúc này, điện thoại di động vang lên.

      Đường Khả Hinh lập tức tới trước vườn chuối, mượn ba lá chuối che mưa cho mình, vội vàng cầm điện thoại lên, kêu : “Thế nào?”

      nghe xong điện thoại, lập tức đáp tiếng, liền gấp gáp vọt vào trong mưa, chạy về phía trước!
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: tiền sao?

      Ông trời vẫn cảm thông, mưa trở nên thê lương mịt mờ, chung quanh càng thêm quạnh quẽ.

      Ánh đèn của tiệm mì nhà nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.

      Bên trong có mấy người, ngay cả chút cảm giác ấm áp cũng có.

      Đường Khả Hinh đội mưa, bước nhanh đến trước tiệm mì, lộ ra cửa sổ thủy tinh, thấy bên trong có người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám nhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đôi tay đan xen vào nhau, có chút hoảng sợ, có chút mất hồn, còn có chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nếp nhăn mặt bà, càng tăng thêm vẻ tang thương, làm cho bà trông yếu đuối và đáng thương.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, chậm rãi đứng tới bên cửa sổ, tay đỡ cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhàng quét qua, giống như khẽ vuốt mặt của mẹ, chịu vào. . . . . .

      Bà chủ tiệm tới trước mặt của mẹ, hỏi: "Hôm nay bà muốn ăn gì? Hay là đồ hộp?"

      Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn bà chủ vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ, có chút ngượng ngùng cười : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chờ con tới, tôi ăn. . . . . ."

      Bà chủ lạnh lùng nhìn bà cái mới xoay người rời .

      Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống, nước mắt nhịn được lăn xuống, rồi nhanh chóng lau nước mắt mặt, bước nhanh vào tiệm mì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia : "Bà chủ! ! Tôi muốn chén mì thịt nạm! Thêm năm đồng thịt bò nạm!"

      Lý Tú Lan lập tức ngẩng đầu lên nhìn con , cặp mắt đỏ lên lại vội vàng cúi đầu.

      Đường Khả Hinh nhìn mẹ cái, mới chậm rãi tới ngồi ở trước mặt mẹ, có chút đau lòng : " chén mì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồng thôi, đói bụng ăn trước a. . . . . ."

      " có. . . . . ." Lý Tú Lan vội vàng cười khổ nhìn con : "Muốn đợi con ăn chung."

      Đường Khả Hinh lại hiểu mẹ : " tiền sao?"

      Lý Tú Lan dám lên tiếng, nhưng có chút đau lòng cúi thấp đầu, đôi tay căng thẳng xoa ngón tay, mỗi lần như lúc này, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với con . đầu kia

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng mẹ bất đắc dĩ như vậy, muốn gì đó nhưng vẫn im lặng lúc, đem chai rượu đỏ đặt lên bàn, từ trong đồng phục của mình, móc ra tiền lương tháng này, nhàng đặt ở mặt bàn, đẩy tới trước mặt mẹ, mới : "Người đàn ông kia. . . . . . Đối với mẹ tốt ?"

      "Tốt. . . . . ." Hai mắt mẹ run rẩy nước mắt, dám khóc, chỉ : "Chỉ là có lúc trong nhà có tiền, mẹ . . . . . mẹ bỏ công việc, ông ấy có chút tức giận, chê mẹ kiếm được tiền. Hôm nay. . . . . . Đuổi mẹ ra ngoài, muốn mẹ nhất định phải mang tiền trở về, nếu cho mẹ vào nhà. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hiểu, gật đầu : "Hiểu rồi. . . . . . tiền bàn, mẹ đem . nhiều lắm, đủ cho mẹ chống đỡ thời gian, đến lúc đó con tìm việc làm mới, cho mẹ. Ông ta. . . . . . Còn đánh mẹ sao?"

      Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giá với tay cờ bạc, chưa được năm ba năm đánh mẹ rồi.

      ". . . . . ." khuôn mặt già nua của mẹ nở nụ cười đáng thương.

      Đường Khả Hinh nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tức trào nước mắt, nghẹn ngào : "Mẹ. . . . . . Nếu chịu nổi, chúng ta cùng nhau sống , cần theo ông ta nữa, được ? Con nhất định chăm sóc cho mẹ tốt! Tên khốn kia. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: đôi mắt lạnh lùng xa xa

      ". . . . . ." Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con đau lòng : "Mẹ theo con, chỉ làm cho con chịu khổ và mệt mỏi, mẹ theo ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy còn có chút cơm cho mẹ ăn. Mẹ . . . . . có ý định sống mình. tại mẹ sợ cuộc sống mình. Đều do mẹ tốt, liên lụy con thể lên đại học, con vốn là đứa bé rất thông minh, trai cần tới con, mở quán ăn, mời con qua ăn bữa cơm."

      Đường Khả Hinh chỉ a tiếng, cúi đầu cười : " ấy có thể sống được là tốt rồi. Công việc là hết, con có thể yên tâm a. Mẹ cầm tiền này về nhà, đừng quét đường phố nữa, rất bụi, đối với sức khỏe tốt, biết ? Con cố gắng kiếm tiền, tương lai tìm được công việc khá hơn, là có thể cho mẹ tiền nhiều chút, hả?"

      Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn con , chỉ đành phải im lặng gật đầu cái, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy tiền kia, nhìn con , vốn muốn gì đó nhưng vẫn nhịn được muốn đứng dậy. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thiết tha nhìn mẹ : "Mẹ à? ăn sao? phải đói bụng sao?"

      " ăn. . . . . . Mẹ . . . . ." Lý Tú Lan ngước mắt đong đầy lệ nhìn con : "Con nhanh về nghỉ ngơi , mẹ quấy rầy con. Mẹ nha. . . . . ."

      "Mẹ! !" Hôm nay Đường Khả Hinh gặp gỡ biến cố, tâm tình rất khủng hoảng và sợ hãi, nhìn mẹ, nghẹn ngào : "Mẹ thể ở lâu lát sao? cần mỗi lần cầm tiền ? Con . . . . . con . . . . . Trong khoảng thời gian này. . . . . . rất. . . . . . Nhớ. . . . . ."

      "Mẹ còn mặt mũi nhìn con! Cũng mặt mũi nào nhìn cha của con! Mẹ là người vô dụng, liên lụy mọi người! Nếu như con muốn cho mẹ tốt hơn, cũng đừng giữ mẹ lại. . . . . ." Lý Tú Lan đột nhiên cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào .

      "Chúng tôi đều có trách mẹ a! Trừ trai, con và cha có trách mẹ!" Đường Khả Hinh nước mắt lăn xuống, khổ sở : "Nhưng. . . . . . Mẹ cần mỗi lần tới lại muốn gấp gáp như vậy, mẹ thể ở lâu lát sao? Chúng ta trò chuyện. . . . . . Được ?"

      Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con hai mắt rưng rưng, mặt mũi tiều tụy buồn bã nhìn mình, trong lòng của bà đau nhói, đột nhiên cố nén khóc thút thít, ra khỏi tiệm mì. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi yên tại chỗ, cặp mắt rơi lệ nhìn vị trí trống phía đối diện, còn có đôi đũa chưa động đậy, trong lòng chợt đau nhói, đành lòng đứng dậy đuổi theo.

      Đường Khả Hinh lao ra tiệm mì, đứng ở trong mưa bay, lòng chua xót thôi nhìn mẹ vào trong mưa đêm thê lương, bước chân có chút gấp rút và dồn dập, thân thể còng xuống, dần dần muốn biến mất ở trong bóng đêm, lòng của chợt đau nhói, mới vừa muốn chạy đuổi theo phía trước, nhưng dừng lại, nhớ lại mấy lần đón mẹ bị đánh thảm xuất viện, muốn đem mẹ về bên cạnh, nhưng mẹ luôn lén lút trở lại bên cạnh đàn ông kia, cho dù mình liều chết giãy giụa như thế nào, nhưng có cách nào giữ lại mẹ!

      hiểu mẹ, nhưng thắm thía cảm giác khổ sở mình cũng bị ném bỏ, rất khổ, rất khổ. . . . . .

      thở dài nặng nề, mới vừa muốn xoay người, cũng nghe người bạn thân Nhã Tuệ gọi điện thoại tới : "Bây giờ ở chỗ nào? Vẫn chưa trở lại?"

      "Tôi . . . . . Tôi đưa tiền tới cho mẹ tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh sửng sốt chút, trong lòng có chút chua xót, .

      Nhã Tuệ im lặng chút tiếp: " mau trở lại, ngày mai khách sạn chúng ta tuyển dụng chuyên gia rượu đỏ lần duy nhất! ngàn vạn lần được bỏ qua cơ hội này! Đây là cơ hội duy nhất! Hiểu chưa? Mau trở lại! Có thể tranh thủ thời gian học tập! Các loại rượu đỏ, tôi cũng chuẩn bị sẳn rồi!"

      Lúc này, Đường Khả Hinh mới tỉnh cơn mơ : "Trời ơi, tôi quên mất ngày mai phải khách sạn phỏng vấn! Tôi lập tức trở về!"

      hai lời, liền vội vàng tắt điện thoại, đứng ở trong mưa đêm nhìn quanh khắp nơi có còn tắc xi hay , nhưng có lưu ý xa xa có chiếc xe Ferrari dừng lại, bên trong có đôi mắt lạnh lùng nhìn mình chòng chọc.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Tôi biết gì hết

      " ta là người. . . . . . xảy ra quan hệ với Thiên Lỗi? Hơn nữa. . . . . . Còn mang thai đứa bé của Thiên Lỗi?" với mái tóc quăn quyến rũ, mắt phượng lóe lên, khẽ mím đôi môi hấp dẫn, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim cương 13 Karla, chạm vô lăng xe, mười ngón tay sơn màu đen, ở trong toa xe, lóe lên ánh sáng quỷ dị, hai mắt lộ ra vui .

      "Đúng vậy!" Có thanh trong bóng tối truyền đến.

      chớp mắt, ánh mắt lộ ra ánh sáng kì quái, vô hạn tàn nhẫn và chiếm đoạt, môi đỏ mọng hé mở, nhàn nhạt : "Phá hủy gương mặt của ta cho tôi! Tôi muốn xem ta có còn dám quyến rũ Thiên Lỗi hay ! ! Đạp bỏ đứa bé kia cho tôi! !"

      Người trong bóng tối quay đầu, có chút do dự nhìn , : "Phá hủy? Tạm thời vẫn chưa xác định, đến cùng ta có quan hệ với Tưởng Tiên Sinh hay . . . . . . Nếu như bây giờ phá hủy, Tưởng Tiên Sinh. . . . . ."

      "Làm ngay! Làm được để lại dấu vết! Để cho ta chết cũng biết xảy ra chuyện gì!" đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, gấp gáp nhìn quanh giống như chỉ là hạt bụi thế giới này, bỏ , đối với cái thế giới này cũng chút ảnh hưởng.

      "Dạ!" Người đàn ông trong bóng tối nhất thời đẩy cửa ra xe, xuống xe, ném tàn thuốc trong tay, nhìn về phía mấy người đàn ông nơi xa, gật đầu cái! Bọn họ đứng ở bên cũng gật đầu cái!

      Đường Khả Hinh lo lắng đứng ở trong mưa, ngắm nhìn xung quanh đường cái vẫn có xe cộ nào, khẽ cắn môi dưới, mới vừa cất bước tới ngã tư đường phía trước, lại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, đột nhiên kỳ quái dừng bước, nhìn con đường tối tăm phía trước, đáy lòng có cảm giác sợ hãi khiến cho ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, thở gấp tức. . . . . .

      Bước chân sau lưng giống như linh hồn Đoạt Mệnh nơi địa ngục, từ từ truyền đến, mấy bóng đen đáng sợ ở dưới ánh đèn hơi yếu, dần dần xuất xung quanh Đường Khả Hinh.

      Cổ họng của Đường Khả Hinh khô rát, con ngươi trừng lớn, nhìn bóng đen kéo lê dài đất, lộ ra lạnh lẽo đáng sợ làm cho đáy lòng chợt lạnh, cắn răng cái nhanh chóng xoay người vừa nhìn mấy đàn ông sắc mặt dữ tợn trước mặt, giống như thần chết lạnh lùng nhìn mình, nhất thời nghe lạnh thấu xương, giật mình ôm chai rượu đỏ : "Các người muốn làm gì? Các người là ai, tôi biết các người! Tại sao cả tối vất vả đuổi theo tôi ?"

      người cầm đầu đàn ông, im lặng lên tiếng, chỉ nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng : "Hôm nay cho chút dạy dỗ, để cho biết lợi hại, xem còn dám giành đồ của người khác hay !"

      ta xong, đột nhiên vặn nấp bình thủy tinh trong tay, đồng bạn ở sau lưng, cũng nghiêng người lấy ra vài khăn lông trắng!

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn bình thủy tinh đàn ông trước mặt nắm trong tay, chất lỏng trong suốt đung đưa, hoảng sợ đến mức ánh mắt hoảng loạn, hồn vía lên mây, nước mắt run rẩy lăn xuống, nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ, từng bước từng bước lui về phía sau, vừa lui vừa khóc : "Đừng tới đây, tôi biết các người. Tôi biết gì hết, tôi biết gì hết! ta chỉ bảo tôi bảo vệ chai rượu đỏ, tôi biết gì hết . . . . . ."

      vừa xong, đột nhiên sợ xoay người, ôm chai rượu đỏ, phát điên chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: "Cứu mạng a! ! Cứu mạng a . . . . . . có người muốn giết tôi a . . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :