1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 123: với ai?

      Đường Khả Hinh nghe như thế, lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn ra phía ngoài.

      Tất cả cảnh sát và quan chức chính phủ lập tức căng thẳng ra ngoài, Tưởng Thiên Lỗi cũng nhúc nhích ngồi ở tại chỗ nhìn Đường Khả Hinh.

      Trong đêm tối, bão vẫn gào thét cuồng loạn!

      Chiếc Land Rover màu đen lao nhanh trong mưa gió chạy tới, sau đó thắng gấp ở trước cửa cục cảnh sát, Tô Thụy Kỳ kịp đợi che dù, lập tức xuống xe ra bên ngoài, Nhậm Tử Hiền cũng vội xuống xe vào trong, ngờ nhìn thấy đông đảo cảnh sát và quan chức chính phủ, thậm chí Tần Vĩ nghiệp cũng bước nhanh ra ngoài, sững sờ, có chuyện nghiêm trọng sao?

      "Cậu chủ! Cậu đâu? Ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư ở nhà trong sốt ruột chờ đợi. Tối nay cậu bỏ vệ sĩ, là. . . . . ." Nam quản gia nhà họ Tô gần bốn mươi tuổi, lập tức dẫn mấy người giúp việc tiến lên, gấp gáp nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi.

      Tô Thụy Kỳ trầm mặt lên tiếng, trong ánh mắt của các quan chức và cảnh sát cùng cung kính gọi cậu chủ Tô sải bước vào cục cảnh sát trong bảo vệ của ba vệ sĩ, liếc mắt liền thấy cả người Đường Khả Hinh quỳ gối ở trong song sắt, nhét từng khối sushi vào miệng, bộ dáng ăn như hổ đói, vô cùng đáng thương, tim của chợt đau nhói, kêu to: "Khả Hinh! !"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa cục cảnh sát, trong miệng nhai đống lớn sushi, rốt cuộc ngửa đầu khóc to.

      Tô Thụy Kỳ đau lòng lên trước, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đứng ở ngoài song sắt, nhìn Đường Khả Hinh còn quỳ mặt đất, giống như Tiểu Nhu, ngửa mặt khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống, tức giận quay mặt sang, lần đầu tiên tức giận như vậy, nhìn chằm chằm quản gia, quát lên: "Ông làm chuyện gì cũng điều tra ràng, động chút là báo cảnh sát! lung tung! Giống kiểu gì hả?"

      Quản gia đứng ở bên, cúi đầu dám lên tiếng.

      "Còn mở cửa cho tôi ?" Tô Thụy Kỳ nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía viên cảnh sát ăn hại đứng ngây người ở bên gầm lên!

      "Vâng!" Cục trưởng Cục cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tức giận, hoảng sợ , ra lệnh cho cấp dưới xông lên trước, cầm chìa khóa mở cửa sắt! !.

      Tô Thụy Kỳ lập tức vào trong song sắt, nửa ngồi ở trước mặt của Đường Khả Hinh nhìn vẫn khóc đến thở ra hơi, trong miệng nhai sushi, vất vả nuốt xuống, nhưng nuốt quá gấp làm cho chảy nước mắt, mặt đỏ lên, rồi ho khan, bộ dáng rất đáng thương, đau lòng tiến lên ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, khẽ vuốt ve phía sau lưng của : " sao, sao. Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, chịu khổ rồi. xin lỗi. xin lỗi."

      Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, cảm nhận được hơi ấm của , càng kích động hơn, tủi thân khóc to.

      Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh khóc đến đáng thương như vậy, nhớ tới tối nay mình chịu tội, cũng tủi thân ngửa mặt khóc lên: "Oa. . . . . ."

      Cảnh sát và các quan chức cấp cao vừa nghe đến thanh này, lập tức chán ghét lui về phía sau mấy bước.

      Tô Thụy Kỳ ôm Khả Hinh, có chút ngạc nhiên xoay người nhìn về phía bên cạnh khóc to, còn có vẫn yên lặng rơi lệ, hiểu hỏi: "Các là. . . . . ."

      Khả Hinh khóc đến nổi nín được, vừa mệt mỏi vừa khóc : "Các ấy là bạn thân của tôi, bởi vì cũng bị tình nghi mưu hại cho nên cũng bị bắt. . . . . . oa . . . . . . "

      hết lời, lại chôn mặt ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, khóc lớn.

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, vừa buồn cười vừa trìu mến nâng khuôn mặt nhắn của , lau nước mắt mặt , đau lòng nhìn khóc đến đôi mắt to sưng lên giống như hột đào, dịu dàng : "Nhìn xem, khóc đến nổi mắt sưng lên rồi."

      Tâm trạng Khả Hinh hơi bình tĩnh lại nhưng vẫn uất ức, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ lại ôm vào trong ngực, khẽ xoa lưng của .

      Người cả cục cảnh sát đều nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, bàn tán xôn xao.

      Chỉ có người!

      người!

      vẫn giống như tượng Phật, ngồi ở ghế sa lon, hai mắt giống như dã thú, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh tựa và trong ngực Tô Thụy Kỳ khóc thút thít, rất đáng thương, rất buồn bã, rất buồn nôn!

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? phải chỉ mới mấy giờ thấy sao? Lại lao sư động chúng như vậy! Các người có phung phí tiền thuế hay ?" Có giọng trong trẻo, từ bên ngoài cục cảnh sát truyền tới.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, có chút nghi ngờ nghiêng mặt nhìn về phía lối vào, quả nhiên là vợ chưa cưới của mình, ăn mặc hết sức hấp dẫn tới, mặt trang điểm đậm, dưới ánh đèn huỳnh quang, càng cảm thấy kiêu ngạo, nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thụy Kỳ trong phòng giam, trong chớp mắt hiểu ra. . . . . .

      " chơi rất vui vẻ, làm cho tôi phải từ bỏ. . . . . ." Nhậm Tử Hiền từ đầu kia cục cảnh sát tới, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đông , ánh mắt chợt lóe, lập tức xoay người, hết sức kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế, lạnh lùng nhìn mình chòng chọc, hắc tiếng, thể tin nổi : "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Đông lập tức tiến lên giải thích với Tử Hiền: "Nhậm tiểu thư, ba người bạn của cậu chủ Tô là nhân viên . . . . . khách sạn Á Châu chúng ta, cho nên Tổng Giám đốc muốn đích thân tới tìm hiểu tình hình."

      Nhậm Tử Hiền vừa nghe, cười : " sao?"

      lập tức nhìn về phía ba trong song sắt, sau đó thấy Đường Khả Hinh ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, giật mình : "Là ?"

      Tô Thụy Kỳ có thời gian để ý tới ai, chỉ ôm Khả Hinh, liếc mắt nhìn đống sushi cá sống, bạch tuột tươi ở trước mặt, đau lòng : ". . . . . . đói sao? Phải ăn nhiều bạch tuộc như vậy?"

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt của híp lại, cặp mắt vẫn còn treo nước mắt, : "Tôi rất đói. . . . . ."

      "Đói cũng cần ăn nhiều như vậy? Bể bụng làm thế nào?" Tô Thụy Kỳ nhìn ba đĩa sushi, có đĩa giải quyết xong, càng ngạc nhiên : "Hơn nữa, phải thích ăn sushi cá sống, bạch tuột tươi sao? làm cả ngày cũng có ăn mà"

      "Tôi . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh lại liếc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn hai mắt của tràn đầy ý muốn giết người, chớp mắt, lập tức ủy khuất : "Hôm nay tôi rất thích ăn. . . . . ."

      "Vậy bây giờ còn đói ?" Tô Thụy Kỳ quan tâm hỏi.

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại muốn chuyện, nhưng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt lên vô cùng tức giận, lập tức mím môi : "Tôi còn đói. . . . . ."

      xong, lại gian nan đưa tay qua cầm khối sushi bạch tuộc bỏ vào trong miệng nhai.

      Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng nhịn được cảm giác buồn nôn nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn ăn, ngay lập tức cẩn thận đở dậy : "Rốt cuộc đói bụng mấy ngày mà ăn như vậy?, chúng ta ra ngoài, sao. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vừa nghe, nước mắt lại lăn xuống, mới vừa muốn đứng lên, lại phát dưới chân tê rần, a tiếng, thân thể mềm nhũn, Tô Thụy Kỳ lập tức bồng lên, sải bước ra ngoài, lại tức giận với người bên ngoài: "Còn vào đỡ hai tiểu thư ra ngoài? Đứng đó làm gì?"

      "Vâng, vâng, vâng!" Cục trưởng dẫn mấy tên cảnh sát cùng vào trong song sắt đỡ Tiểu Nhu và Nhã Tuệ ra.

      Tô Thụy Kỳ tức giận lườm bọn họ cái, tiếp tục ôm Đường Khả Hinh tới, lúc này mới phát Tưởng Thiên Lỗi cũng ở tại trường, lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, cũng dừng bước lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Hai đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, cứ nhìn nhau như vậy cũng có ai buông lỏng.

      khí có chút ngột ngạt.

      Khả Hinh liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, trái tim đập thình thịch, ngay lập tức giãy giụa người, có chút ngượng ngùng đứng tại chỗ, dám lên tiếng.

      Ngược lại Nhậm Tử Hiền hơi mỉm cười tiến lên, chen vai, có chút khó tin nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Chuyện gì vậy? Ngày mưa bão, hai người các người muốn ăn sống nhau à?"

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu nhìn về phía vợ chưa cưới : "Ngày bão, tại sao em ở nhà nghỉ ngơi? Lại muốn làm phiền cậu chủ Tô nghỉ ngơi?"

      " quấy rầy." Tô Thụy Kỳ ôm khẽ Khả Hinh vào trong ngực .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bình tĩnh : "Cậu chủ Tô và vợ chưa cưới của tôi là bạn thân, các người hẹn nhau ra ngoài giải trí thoải mái, tôi gì. Nhưng nếu là cháu trai cưng của Thủ tướng, an toàn của liên quan rất rộng, trao đổi điện thoại di động với cấp dưới của tôi tại sao nghĩ tới làm liên lụy đến mấy ăn cơm tù?"

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, cười khẽ, : "Trong lúc bất chợt, tôi cũng quên Khả Hinh là nhân viên khách sạn Á Châu các người, tôi chỉ nhớ, ấy là hồng nhan tri kỹ của tôi, nghĩ quá nhiều, hôm nay xảy ra chuyện này, xin lỗi, còn khiến đích thân tới đây, xin lỗi. . . . . . Sau này tôi chú ý. . . . . ."

      xong, liền muốn đỡ Khả Hinh khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, ngẩng mặt lên, đè nén lửa giận : "Cậu chủ Tô, cám ơn hôm nay chạy tới, giải thích chuyện hiểu lầm này. Nhưng vì đây là chuyện của nhân viên tôi, tôi nhất định phải làm chân tướng. Đối với người này, tôi tạm thời tin tưởng."

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi.

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, mặt lên nụ cười , : "Ý của là, tôi muốn dẫn người , chấp nhận?"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi quay mặt sang, hai mắt cũng xẹt qua ý cười : " có gì gọi là chấp nhận hay chấp nhận, chỉ cần bây giờ ấy vẫn là nhân viên khách sạn Á Châu, tôi phải mang ấy , nếu ấy phải là chuyện khác! Đường Khả Hinh. . . . . . có phải là nhân viên khách sạn Á Châu hay ?"

      xong, liền lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Con ngươi Đường Khả Hinh khẽ chớp, đầu muốn nổ tung.

      Chương 124: Tôi cũng đổi 1

      "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là. . . . . . Là nhân viên của khách sạn Á Châu. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ lên tiếng trả lời, trả lời xong có chút căng thẳng cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín : "Trả lời rất miễn cưỡng như vậy, hay là làm nữa?"

      Đường Khả Hinh lập tức trừng lớn con ngươi, nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng gật đầu giống như băm tỏi, : "! Tôi..tôi, tôi là nhân viên của Khách sạn Á Châu! Tôi hết sức vinh hạnh trở thành thành viên Khách sạn Á Châu."

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt.

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười : "Tổng Giám đốc Tưởng quan tâm nhân viên, tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ cảm xúc của Khả Hinh ổn định, phải nên để cho ấy trở về nghỉ ngơi tốt sao?"

      "Tôi đưa ấy về nghỉ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .

      Rốt cuộc ánh mắt Tô Thụy Kỳ có chút lạnh lùng.

      Nhậm Tử Hiền và Đường Khả Hinh lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh.

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng có chút cứng rắn.

      Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ : "Tô Thụy Kỳ, . . . . . . đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của ba người chúng tôi, chúng tôi phải nghe lời của Tổng Giám đốc, cám ơn tối nay tới giúp tôi giải thích, tôi sao, mà. . . . . . có việc gì!"

      Tô Thụy Kỳ quay đầu, bất đắc dĩ nhìn .

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nắm chặt cánh tay của , ánh mắt lộ ra van xin, nuốt ngụm nước bọt, giọng : "Tôi sao. mà, có việc gì. Chuyện này dừng lại ở đây, hả?"

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, thái độ vẫn dịu lại.

      Nhậm Tử Hiền cũng cười : "Chuyện gì vậy? người là chồng chưa cưới, người là bạn thân của tôi, các người muốn gây gổ sao? phải là ba chết tiệt kia sao! Tại sao vậy?"

      "Cậu chủ Tô, tối nay xúc phạm." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xong, liền nhìn Khả Hinh cái, : " theo tôi"

      Đường Khả Hinh và bọn Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến tim đập thình thịch, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặt quả đấm bước , Khả Hinh vừa vừa quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút xin lỗi.

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn Khả Hinh cái, mới quay đầu sang, vẻ mặt hiểu nhìn Tử Hiền : "Tôi . . . . . . Đàn ông của muốn mang phụ nữ , thái độ cứng rắn như thế, cũng ghen sao?"

      "A!" Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ cười : "Chẳng lẽ tôi cho rằng chồng chưa cưới của tôi thích con bé kia? Nhất định ấy có lý do của mình, tình địch của tôi chỉ có ! Những người phụ nữ khác, tôi đều để vào mắt!"

      xong, cũng thoải mái xoay người ra ngoài.

      Tô Thụy Kỳ , nhìn theo bóng lưng Tử Hiền, cũng xoay người ra ngoài, trước khi , liếc mắt nhìn Tần Vĩ nghiệp im lặng , khách khí gật đầu cái, mỉm cười : "Thị Trưởng Tần, hôm nay làm phiền nhọc lòng."

      Tần Vĩ nghiệp lập tức cười : "Nào có, đây là chuyện tôi nên làm. Tối nay Thủ tướng vô cùng lo lắng."

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, im lặng lên tiếng, bởi vì lo lắng cho Khả Hinh, bước nhanh ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa cục cảnh sát, nhìn bão quét ngang trong đêm, yên lặng chờ xe của mình lái tới, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ rất uất ức đáng thương cúi thấp đầu, thỉnh thoảng gió thổi vào mặt làm ướt đẫm cũng dám lên tiếng, vừa muốn bước đến, cũng thấy chiếc Rolls-Royce chiếu đèn, nhanh chóng lái tới.

      Lúc này Nhậm Tử Hiền đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi mỉm cười : "Em làm thế nào?"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng : "Em muốn cùng cũng được!"

      Nhậm Tử Hiền lập tức nhăn mặt, đôi tay xua mặt trước, nhìn vẻ mặt , lấy lòng cười : "Hay là làm chuyện của "

      Tưởng Thiên Lỗi gì, tay nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, kéo vào trong đêm mưa gió, sải bước tới trước xe của mình, nhét cả người vào, ngay sau đó mình cũng ngồi vào, ra lệnh, lái xe!

      Xe nhanh chóng chạy !

      Tiểu Nhu thở phào nhõm cười với Nhã Tuệ: "Có phải chúng ta hết chuyện rồi ? Chúng ta có thể trở về nhà đúng ?"

      Nhã Tuệ lo lắng, cũng thấy chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước mặt của hai người, vệ sĩ xuống xe, chống cây dù nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài : "Đừng suy nghĩ quá nhiều, theo Tổng Giám đốc thôi. Aiz."

      "À? Tôi muốn. . . . . ." Tiểu Nhu rất sợ hãi, khóc .

      " thôi!" Nhã Tuệ kéo Tiểu Nhu, đầu tiên xoay lại khom người với Nhậm Tử Hiền và Tô Thụy Kỳ: "Cám ơn Cậu chủ Tô hôm nay tới cứu chúng tôi, cám ơn Nhâm tiểu thư, chúng tôi trước."

      Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, vẫn có chút lo lắng : "Lúc trở về, làm phiền chăm sóc ấy, với ấy tôi gọi điện thoại cho ấy."

      "Vâng" Nhã Tuệ xong, liền lôi kéo Tiểu Nhu cùng vào trong mưa, ngồi vào xe, khỏi.
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 124: Tôi cũng đổi 2

      Tô Thụy Kỳ nghĩ đến thái độ cứng rắn của Tưởng Thiên Lỗi lúc nảy vẫn có chút lo lắng cho Khả Hinh nhưng miễn cưỡng xoay người, vừa đúng nhìn thấy Nhậm Tử Hiền nhìn mình đầy thâm ý, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Nhìn tôi làm gì?"

      Nhậm Tử Hiền ôm vai, nở nụ cười, : "Khó được a, cậu chủ Tô tiếng tăm lừng lẫy, cậu chủ Tô dính khói bụi trần gian lại có thể để ý như vậy, sớm biết bắt đầu ăn mặn rồi, phải với tôi chút. Tôi có rất nhiều chị em để ý lâu."

      Tô Thụy Kỳ a tiếng, để ý đến mà nhận lấy cây dù vệ sĩ đưa tới, mở ra, đỡ bả vai của về phía trước, : " thôi. nghĩ ra, chồng chưa cưới của mình chạy mất, còn tôi phải đưa về nhà."

      Nhậm Tử Hiền sảng khoái cười tiếng, liền cùng bước .

      Tối nay bão gào thét quét qua thành phố, vẫn giảm bớt chút nào.

      chiếc Rolls-Royce màu đen lao trong đêm.

      Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe hoảng sợ dám động đậy, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh phía ngoài, mảnh đen tối, thỉnh thoảng thấy nước mưa tạt qua, nuốt ngụm nước bọt, quay đầu liếc về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẫn nghiêm mặt, hai mắt đông lạnh nhìn về phía trước, biết tức giận đến cỡ nào, hai tay của run rẩy nắm chặt quần áo đùi, khẽ : "Xin. . . . . . Xin. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Điện thoại vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại lên, nghe: "Ừm!"

      Giọng của Đông lập tức truyền đến: "Quả nhiên lúc nảy có truyền thông rình rập xung quanh cục cảnh sát, chuẩn bị nhắm vào chuyện này để tung tin, hơn nữa chúng tôi phát , thậm chí có truyền thông muốn thêu dệt mâu thuẫn giữa Thủ tướng và Tập đoàn Á Châu chúng ta, chúng tôi mời trưởng cục cảnh sát ở trước mặt truyền thông giải thích chuyện này, cũng mời Thị Trưởng Tần ra mặt giải quyết. May mắn. may mắn là cậu chủ Tô cũng tới nhanh. Nếu , báo chí đưa tin, cho dù muốn giải thích cũng phải chờ ngày mai."

      Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, cúp điện thoại, tiếp tục ngẩng mặt lên, nhìn xe lái vào phố xá sầm uất.

      "Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng ta . . . . . Phải nơi nào ?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lo sợ .

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi ý kiến của : " muốn đâu? Muốn tiệm sushi ?"

      Đường Khả Hinh lập tức khoát tay, hoảng sợ : ". . . . . . . . . . . . . . . . . . muốn. . . . . . tiệm sushi đóng cửa rồi. . . . . ."

      "Tôi biết có mấy khách sạn , bạch tuộc nơi đó ăn rất ngon, cơm nắm cũng ngon! Hay là ăn cá tươi!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn .

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, nhìn vẻ mặt tức giận của : "Tôi xin lỗi. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . . Tôi biết ấy là cháu trai của Thủ tướng! Tôi thực biết! Tôi cầu xin tha thứ cho tôi ! Tôi sai rồi. Tôi thể ăn cá tươi nữa."

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận quay mặt sang nhìn khuôn mặt nhắn của , ở trong toa xe hơi tối, thỉnh thoảng nhìn thấy đôi mắt to của lóe lên sợ hãi, trong lúc nhất thời, hung hăng vươn tay siết chặt cằm của , : " mình chết có gì đáng tiếc! Nhưng thể phá hỏng chuyện lớn của tôi!"

      Đường Khả Hinh trợn mắt, hiểu nhìn .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút nóng nảy nhìn Đường Khả Hinh, lúc lâu, mới chậm rãi mở ra môi mỏng hỏi: "! ! và Tô Thụy Kỳ quan hệ thế nào?"

      "Bạn bè" Đường Khả Hinh dám lừa gạt , vội vàng .

      "Bạn bè dạng gì?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào , hỏi.

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút. . . . . .

      "Trả lời tôi" Tưởng Thiên Lỗi cho thời gian suy nghĩ.

      "Là. . . . . . bạn tốt và bạn bè bình thường. . . . . ." Đường Khả Hinh dùng đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, .

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, vui : "Nếu chỉ là người bạn tốt, vậy tại sao chụp nhiều hình thân mật như vậy?"

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm : "Những tấm hình kia coi là thân mật sao? ôm, hôn môi, chỉ ngang qua cầu treo, ấy nắm tay của tôi, lo sợ tôi té xuống nha, giữa tôi và ấy có xảy ra cái gì, mà, mà, tôi thề. Huống chi, có người nào thích người như tôi?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn , vẻ mặt đau khổ : " phải tin tưởng tôi. có. Hôm nay chỉ là chuyện hiểu lầm, ngày ấy, chúng tôi chơi trò chơi trao đổi điện thoại di động cho đối phương trong ba ngày. . . . . . Xem ai nhịn được, người đó thua. Chỉ như vậy thôi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi buông cằm ra, xoay người ngồi tại chỗ, ngưng mặt sửa sang âu phục chút, đột nhiên từ trong túi của mình lấy ra điện thoại di động màu đen màn hình siêu lớn, xoay chút, lắc ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn , lại nhìn điện thoại di động, mặt lộ ra vẻ hiểu. . . . . .

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi biểu gì, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh : "Tôi cũng trao đổi điện thoại di động với ba ngày!"
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 125: Khi nào ? 1

      "À?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức nhăn nhó nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Tổng Giám đốc. . . . . . đừng hại tôi nữa. Tôi có bản lãnh này, giày vò hết cảnh sát, lại đến bảo vệ của khách sạn chúng ta! bỏ qua cho tôi . Có lẽ, thích tôi làm việc ở kho rượu, tôi rửa toilet cũng được."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, : "Chúng tôi cần người ngu ngốc như rửa toilet!"

      "Vậy muốn tôi làm sao?" Đường Khả Hinh nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm tối nay, hoảng sợ đến ruột gan đều vỡ, khóc : "Huống chi, điện thoại di động của tôi ở chỗ của Tô Thụy Kỳ, tôi có đồ trao đổi với đâu."

      "Vậy càng đơn giản?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhướng mày nhìn Đường Khả Hinh : "Đổi người của cho tôi là được."

      "Gì?" Đường Khả Hinh kinh hoảng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sợ hãi : " có ý gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh : "Bắt đầu hôm nay, điện thoại di động của tôi là của , cho dù là ai tìm , cũng phải thông qua số di động của tôi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện đều phải nghe tôi, cho đến khi trò chơi kết thúc."

      Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận : "Tại sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn , rất đơn giản : " có thể lựa chọn chơi trò chơi này, sau đó trực tiếp ra khỏi cửa chính khách sạn Á Châu, tôi đưa cho năm tiền lương! phải cút càng xa càng tốt cho tôi!"

      Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng lập tức run lên, cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , hỏi tiếp: "Đồng ý hay đồng ý?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thành thực nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Tổng Giám đốc, hay là bỏ qua cho tôi . Điện thoại của những người khác, tôi cảm thấy có thể nhận được, nhưng vợ chưa cưới của gọi tới, phải chỉnh chết tôi sao? có tức giận cũng thể đối với tôi như vậy a."

      "Bọn họ gọi!" Tưởng Thiên Lỗi thoải mái .

      Đường Khả Hinh khổ sở, thở dài hơi.

      "Cầm lấy!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên giơ điện thoại trong tay, vẻ mặt cứng rắn.

      Đường Khả Hinh liếc cái, vẻ mặt đau khổ, vươn tay run rẩy nhận lấy điện thoại di động, nhìn màn hình điện thoại di động cực lớn, đặt ở trong lòng bàn tay, cảm thấy lo sợ thế nào, hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thở dài, đành phải bất đắc dĩ : "Tổng Giám đốc, tôi . . . . . cũng nghe lời rồi, điện thoại di động của cũng cầm rồi, bây giờ có thể cho tôi biết, chúng ta phải nơi nào hay ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : "Đến rồi!"

      Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động nhìn ra phía ngoài, xe chạy nhanh đến dưới lầu nhà của mình, hiểu quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Về nhà?"

      "Bằng đâu?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      Đường Khả Hinh thở phào nhõm, : ". . . . . . thả tôi về nhà hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn : " muốn trở về cũng được! Chúng ta có thể khách sạn !"

      "Lập tức về nhà!" Đường Khả Hinh muốn từ bên này đẩy cửa xe ra, nhưng ngẩn người nhìn Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh ra ngoài, nhận lấy cây dù tài xế đưa tới, đón bão cấp mười ba, vòng qua xe, tự mình đến mở cửa xe cho Đường Khả Hinh, ánh mắt nóng bỏng nhìn .

      Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho có chút lo sợ : " cần đưa tôi..tôi tự về."

      Tưởng Thiên Lỗi gì, cúi người xuống kéo cả người ra ngoài, ôm vào trong ngực, cùng nhau đứng ở dưới dù, vào trong, thỉnh thoảng bão quét tới, Tưởng Thiên Lỗi nghiêng người che gió cho Khả Hinh, ôm lấy tới tiệm bánh bao đóng cửa, mặt của Khả Hinh đỏ bừng vừa định giãy giụa thoát ra lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, lại thấy Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng cùng nhau theo về, mọi người nhìn hai người. . . . . .

      " thôi!" Tưởng Thiên Lỗi hết sức quen thuộc đường đến nhà Đường Khả Hinh, ôm vòng qua tiệm bánh bao, đón gió mưa tới mật mã trước cửa, cúi đầu nhìn : "Mở cửa!"

      Ở trong cây dù, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Nhã Tuệ và Tiểu Nhu ở xa xa, trái tim đập thình thịch : "Tổng Giám đốc, chúng tôi tự về nhà là được."

      "Tôi hứa với người khác đưa về nhà nghỉ ngơi." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh như là chuyện đương nhiên.

      " cần phiền toái như vậy. . . . . ."

      "Mở cửa. . . . . ."

      "Đinh đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhấn mật mã khóa, sau đó cả người mình bị Tưởng Thiên Lỗi vặn giống như con Gà vào cầu thang, ngã dưới cầu thang tối tăm, nhanh chóng thu cây dù, ném cho vệ sĩ ở bên cạnh, : " lên!"

      Khả Hinh khiếp sợ đứng ở cửa cầu thang nhìn Tưởng Thiên Lỗi phủi vòng nước mưa tây trang, tự mình qua bên cạnh bước lên , hết sức hết sức hiểu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, hỏi tại sao?

      Bọn họ cũng hiểu gì, Tiểu Nhu hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Nhã Tuệ : "Quản. . . . . . Quản. . . . . . Quản lý Lưu, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . ."

      "Về nhà cái gì?" Bản thân Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến muốn chết, nắm chặt cánh tay Tiểu Nhu, : "Hôm nay phải muốn ngủ chung với tôi sao? ngủ chung!"

      ra muốn bắt nhiều người để thêm can đảm.


      Chương 125: Khi nào ? 2

      Tiểu Nhu muốn khóc vội vàng lắc lắc đầu!

      " lên!" Nhã Tuệ dùng dáng vẻ quản lý, ra lệnh cho .

      Cứ như vậy, ba thấp thỏm chất thành đống, từng bước từng bước lên lầu, mới vừa vài bước, cửa thang lầu bằng sắt bị vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài, đóng cái ầm nặng nề! !

      "A . . . . . ." Ba cùng nhau ngã tại cầu thang, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn cánh cửa kia đóng chặt, nhất thời bọn họ đưa tay đè ngực, hoảng sợ đến vỡ mật, tối nay trải qua loạt chuyện như vậy, bọn họ gần như mất mật rồi. . . . . .

      "Lên . . . . . ." Nhã Tuệ vừa thở hổn hển, vừa kéo hai người lên , đột nhiên nhìn thấy bóng dáng to lớn kiêu ngạo nghiêm nghị của Tưởng Thiên Lỗi mình đứng ở giữa hai cánh cửa lầu hai, dời ánh mắt dã thú, nhìn sang. . . . . .

      Nhất thời bọn họ sợ hết hồn, đứng ở bậc thang thứ hai trở xuống, cũng dám động đậy.

      "Mở cửa!" Tưởng Thiên Lỗi lại ra lệnh!

      Nhã Tuệ nuốt ngụm nước bọt, bây giờ có biện pháp, tới trước bước, run rẩy lấy chìa khóa, cẩn thận mở cửa, vừa vào, vừa nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhúc nhích.

      Đôi mắt to của Tiểu Nhu chợt lóe, cũng cẩn thận thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, vào trong nhà.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhúc nhích.

      Đường Khả Hinh nuốt ngụm nước bọt, hoảng sợ đến trán đổ mồ hôi, từng bước từng bước lên thang lầu, qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cũng dám nhìn , bước vào trong nhà. . . . . .

      Cửa phía sau phịch tiếng.

      Ba cùng yên lòng thở phào nhõm, vẻ mặt tươi cười xoay người, lập tức tiếp xúc với ánh mắt dã thú của Tưởng Thiên Lỗi, các ah tiếng, lại chồng lên nhau ngã xuống sàn.

      Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn xem như nhà của mình, cởi bỏ âu phục màu đen, chỉ mặc áo sơ mi trắng, tới ghế sa lon ngồi xuống.

      Bọn Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi, đứng ở phía sau nhìn bộ dáng của Tưởng Thiên Lỗi, sợ choáng váng.

      ". . . . . . . . . . . . ấy ở lại chỗ này làm gì? phải là qua đêm chứ?" Nhã Tuệ hạ thấp giọng, thể tin nổi .

      Mặt của Tiểu Nhu lại bị táo bón, căng thẳng nắm Khả Hinh : "Khả Hinh. . . . . . nhanh hỏi Tổng Giám đốc chút. . . . . ."

      "Hỏi cái gì?"

      "Hỏi khi nào ấy ?"

      "À?" Mặc dù Đường Khả Hinh thông minh nhưng biết hỏi Tổng Giám đốc khi nào như vậy, phải đào hố nhảy xuống sao? quen thuộc à?

      "Đúng vậy! Hay là hỏi chút." Nhã Tuệ cũng đẩy Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nuốt ngụm nước bọt, mới vừa muốn cất bước, cũng thấy Tưởng Thiên Lỗi cầm lên hộp điều khiển sô pha màu vàng nhạt, mở ti vi, chuyển đến kênh tin tức, xem vô cùng chăm chú, nhìn bóng lưng của cái, run sợ dời bước tới trước mặt của , như đứa bé ngồi xổm ở bên chân của , khoanh hai tay : "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng tôi an toàn về đến nhà rồi, chúng tôi nên quấy rầy . . . . . . Hay là về nghỉ ngơi sớm chút."

      Tiểu Nhu và Nhã Tuệ liền vội vàng gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi giống như chồng người ta, đưa ra bàn tay, bắt chước Tô Thụy Kỳ xoa đầu Đường Khả Hinh : " phải tôi rồi sao, chờ nghỉ ngơi xong, tôi về. . . . . ."

      "Vậy. . . . . . Vậy đến bao giờ?" Đường Khả Hinh để mặc cho xoa đầu, căng thẳng muốn đổ mồ hôi nhìn .

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, chuyển tay bóp cằm của , : "Lúc ngủ."

      "A. . . . . ."

      "Còn tắm ngủ?" Tưởng Thiên Lỗi bảo .

      Nhã Tuệ và Tiểu Nhu vừa nghe, lập tức vọt vào phòng ngủ, hai người cầm bộ áo ngủ của mình, như tên lửa, phóng đến toilet, còn thiếu điều tắm rửa chung! !

      Đường Khả Hinh biết động tác của hai người bạn thân ở sau lưng, hoảng sợ đến dám nhúc nhích nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      "Tôi khát nước. . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vừa xem TV, vừa lạnh lùng .

      " muốn uống nước gì?" Đường Khả Hinh giương mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.

      "Nước!"

      tại, Đường Khả Hinh có biện pháp, đứng lên, từng bước từng bước về phía phòng bếp, cầm chai nước suối nho , mở nắp đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn , liền nhận lấy chai nước suối uống..., vừa uống vừa : "Còn tắm?"

      Đường Khả Hinh nhìn cái, ồ tiếng, liền vào gian phòng của mình, cầm lên cái áo ngủ màu hồng, có thêu hình con vịt Donald, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ, sau đó tới phòng tắm, cũng thấy Tiểu Nhu tắm xong, Nhã Tuệ cũng nhanh chóng tắm xong, vừa muốn chạy ra ngoài, khiếp sợ hỏi: "Các người tắm xong nhanh vậy?"

      "Đúng! ! cũng mau tắm ! Chúng ta cùng lên giường ngủ, ấy có thể rồi! Tôi chịu nổi! !" Nhã Tuệ xong, cũng cùng Tiểu Nhu giống như hỏa tiễn vọt ra khỏi phòng tắm, sau đó muốn xông vào phòng ngủ, trong chớp mắt thắng lại tại cửa ra vào, cách bức rèm che lay động, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi quay lưng về hướng mình, ngồi ở bên giường Khả Hinh, mở xem tạp chí rượu đỏ nào đó . . . . .

      Năm ngón tay của Tiểu Nhu cắm vào trong miệng, hoảng sợ đến chảy nước mắt! (hahaha, cười chảy nước mắt nà)

      Nhã Tuệ càng chịu nổi suy nghĩ: xảy ra chuyện gì vậy?

      "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi ngủ sa lon!" Tiểu Nhu đột nhiên lui về phía sau bước, nhanh phóng tới ghế sa lon! !

      Nhã Tuệ cũng nhìn nữa : "Tôi cũng ngủ ghế sa lon."

      cũng tới cái ghế sa lon dài khác, cứng rắn tranh đoạt chiếc gối ôm với Tiểu Nhu!

      Đường Khả Hinh cũng vội tắm xong, cầm khăn lông khô, vừa lau tóc của mình, che phân nửa tầm mắt, : "Tôi tắm xong rồi."

      bước , từ từ cũng kịp nhìn kỹ, liền vén rèm che, vào phòng ngủ, ngờ tròng mắt trợn trừng, khăn lông trong tay rớt xuống, nhìn bả vai rộng lớn mạnh mẽ của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt hở ra, lui ra sau bước. . . . . .

      "Vào ! Nằm giường!" Tưởng Thiên Lỗi lật tờ tạp chí, !
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 126: So chiêu 1

      Khả Hinh run rẩy đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, trừng lớn con ngươi quay đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nằm ở ghế sa lon, chỉ lộ ra nửa mắt nhìn mình, mặt của đỏ lên, nơi cổ họng đột nhiên khô khốc, chân nhịn được nhũn ra, hết sức khó khăn, yếu ớt : "Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi xem hay là tôi. . . . . . ra ngoài ghế sa lon ngủ vậy. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức buông tạp chí xuống, cũng đứng lên, lạnh lùng muốn ra ngoài.

      " muốn làm gì?" Khả Hinh có chút hoảng sợ ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, trợn to hai mắt hỏi.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thay đổi nhìn : " phải muốn ngủ ghế sa lon dài sao? Tôi cùng ?"

      " cần. . . . . ."

      Từ sau lưng truyền đến tiếng kêu rên của hai nguời Nhã Tuệ và Tiểu Nhu.

      Tròng mắt Khả Hinh lóe lên vẻ đáng thương, vẻ mặt đau khổ : " cần, tôi ngủ trong phòng."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, xoay người lại, lần này ngồi ở giường nữa mà đưa tay kéo cái ghế ở trước bàn máy vi tính, chuyển đến vị trí, tới, cả người hết sức tao nhã ngồi ở chỗ đó, tiếp tục xem tài liệu rượu đỏ, thậm chí ở trong mỗi phần tài liệu rượu đỏ, xem thấy Khả Hinh ghi chép đoạn về trang trại rượu đỏ, biến hóa của dịch rượu trong mười năm qua, phía có mùi vị, màu sắc và tình trạng phản ứng terroir . . . . . ..

      Hai mắt hết sức chậm rãi lướt qua chữ viết xinh đẹp của , : "Còn nằm xuống?"

      Khả Hinh hết sức hết sức miễn cưỡng dời bước tới bên giường, vừa nhìn , vừa cẩn thận ngồi ở bên giường, đối mặt với , đôi bàn tay bé, nhàng kéo váy đầu gối, khẽ cắn môi dưới. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, lật xem tài liệu rượu đỏ. . . . . ."Có muốn tôi ôm lên giường hay ?"

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng : ". . . . . . . . . . . . cần. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lại lật xem tờ tạp chí, mới : "Vậy còn ngủ? muốn tôi đúng ?"

      "A. . . . . ." sửng sốt, biết trả lời thế nào? Trả lời là. . . . . . Đúng . . . . . hay đúng?

      hết sức phiền não nhìn cái, sau đó : "Vậy tôi ngủ đây."

      "Ừ."

      bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, khẽ dời thân thể, cẩn thận thu hai chân, bàn tay bé kéo qua ga giường màu hồng, chậm rãi dời người, nằm xuống, vừa nằm vừa đỏ mặt kéo váy của mình, liếc .

      Dường như Tưởng Thiên Lỗi có thời gian này để ý đến , hết sức chăm chú xem xong quyển tài liệu rượu đỏ, lại nghiêng người tới trước, từ giá sách lấy xuống quyển tài liệu rượu tuyết lợi để xem. . . . . .

      Rốt cuộc Khả Hinh nằm ở giường, đầu gối lên gối đầu mềm mại, trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà dán là nhiều ngôi sao dạ quang, mình và Nhã Tuệ tốn cả buổi tối dán lên, nếu như tắt đèn, còn có ánh sao cùng với chúng ta . . . . .

      Tối nay bão đặc biệt lớn, càng ngừng vỗ vào bệ cửa sổ đóng có chút chặt ở trong gian phòng, tiếng rầm rầm vang dội, có chút đáng sợ ngay cả có thể nghe được tiếng mưa rào rào tạt vào cửa sổ thủy tinh, Khả Hinh có chút hoảng sợ, cũng biết sợ cái gì. . . . . .

      Hai bên ngoài phòng khách cũng lo sợ, cách bức rèm che lẳng lặng buông xuống, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi hơi cử động, thỉnh thoảng lật sách cũng có làm gì khác.

      "Quản lý Lưu. . . . . . Tổng Giám đốc chúng ta có thể gây bất lợi cho Khả Hinh hay ?" Tiểu Nhu có chút lo lắng .

      Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng : "Tôi cũng lo lắng chuyện này, nhưng tôi nghĩ thể, trong nhà chúng ta có ba người phụ nữ, phía dưới còn có rất nhiều vệ sĩ và mấy đặc cảnh theo, hơn nữa ấy đường đường là Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu chúng ta, đến nỗi làm như vậy."

      Tiểu Nhu suy nghĩ chút thấy cũng đúng nhưng vẫn nằm ở ghế sa lon, biết từ lúc nào, trong tay cầm lấy vỏ chai rượu đỏ hôm nay mới vừa uống xong, ôm vào trong ngực.

      " làm gì đấy?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm người này.

      Tiểu Nhu mím môi, vẻ mặt vô cùng lẫm liệt như tráng sĩ ra quay lại : "Nếu Tổng Giám đốc dám làm loạn với Khả Hinh, tôi . . . . . . . . . . . . xông vào đánh cho ấy bất tỉnh."

      "Như vậy sao. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn , khẽ : "Thay vì làm như vậy, bằng bây giờ vào ngủ với ấy?"

      " cần. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức mím môi, : "Tôi rất sợ Tổng Giám đốc"

      Nhã Tuệ thở dài, cũng sợ, sau đó hai người cùng nhau xoay người, mệt mỏi gần chết dựa chung chỗ, tạm thời nhắm mắt lại.

      Chỉ còn lại thanh lật sách.

      Đường Khả Hinh khẽ đảo mắt, đôi tay kéo chăn đến trước ngực, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhắm mắt lại, thở đều đều : "Tôi ngủ rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn tài liệu, vừa : " sao? Có nằm mơ ?"

      Đường Khả Hinh sâu kín : "Nằm mơ. . . . . ."

      "Có nằm mơ thấy ăn bạch tuộc hay ? Hay là nằm mơ chúng ta cùng nhau đến khách sạn ăn bạch tuộc hả." Tưởng Thiên Lỗi cho ý kiến.

      Đường Khả Hinh lập tức trợn to hai mắt, : " cần. Tôi tỉnh."

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, đột nhiên buông tạp chí xuống, đứng dậy, tới trước cửa sổ, dùng sức đàn ông kéo cánh cửa sổ, ầm tiếng, lần này chốt rất chặt.
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 126: So chiêu 2

      Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên nhìn , sau khi đóng lại chặt kín cửa sổ cũng cúi đầu nhìn mình. . . . . . Mặt của ửng đỏ, nằm xuống, chậm rãi kéo chiếc chăn màu xanh dương, đắp lên mặt của mình, rốt cuộc lên tiếng: "Tại sao muốn như vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi lại ngồi xuống, thong thả : "Tôi muốn xác định ngủ say, tối nay gây thêm họa cho tôi!"

      Đường Khả Hinh từ từ kéo chăn xuống, lộ ra ánh mắt giống như con thỏ nhìn , có chút đáng thương . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đưa ra tạp chí, vỗ xuống mặt của chút.

      "A!" Đường Khả Hinh khẽ kêu tiếng, rốt cuộc có chút khách khí nhìn chằm chằm, : "Rất đau a. . . . . ."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua ý cười, tiếp tục lật xem tạp chí, : "Bình thường rất thích xem tạp chí rượu đỏ sao?"

      "Ừ." Đường Khả Hinh tiện tay lấy ra con cá heo màu xanh dương, ôm vào trong ngực.

      "Tại sao ghi chú nghiêm túc như vậy?"

      "Bởi vì có nếm thử." Đường Khả Hinh lầu bầu xong, liền vặn vây con cá heo.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, lật tờ tạp chí, phía là hình ảnh ly rượu sâm banh màu vàng nhạt óng ánh, trong ly rượu có rất nhiều bọt khí mộng ảo bay lên vô cùng xinh đẹp, xem tên loại rượu sâm banh, lại thấy chữ viết xinh đẹp của Khả Hinh viết: tại sao tất cả đều thích bọt khí sâm banh? Là bởi vì nó vui mắt? Nó mộng ảo? Nhưng mọi người biết sao? Đó là lượng đường thuần túy ngọt như mật của sâm banh, trong quá trình bốc hơi, sinh ra bọt khí . Người khác đều , sau khi xoay tròn rượu đỏ ở trong ly, giọt rượu rơi ra mép ly là: nước mắt đa tình đa cảm của người tình. Nhưng rượu sâm banh vĩnh viễn cho bạn cảm giác ngọt ngào. Chỉ mong người trong thiên hạ có tình, thành người thân thuộc, cùng hưởng bọt khí xinh đẹp trong sâm banh.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chữ phía , đột nhiên hỏi: "Lúc và Tô Thụy Kỳ chung với nhau cảm giác thế nào?"

      "À?" Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hiểu những lời này của .

      "Là rượu đỏ hay sâm banh?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, mới : "Sâm banh."

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.

      Đường Khả Hinh cảm giác có hơi lạnh bắn tới người của mình, có chút hoảng sợ nhìn , : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sai sao?

      Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn chuyện, lại nghe được điện thoại di động trong phòng khách vang lên, ánh mắt lóe lên cái.

      Khả Hinh cũng hơi ngồi dậy, suy nghĩ xem lúc này, ai gọi điện thoại tới?

      Đây là điện thoại của Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ cũng ngạc nhiên nhận lấy điện thoại, nhận máy, alô tiếng. . . . . .

      "Chào . . . . . ." thanh trầm thấp dịu dàng vang lên.

      Nhã Tuệ lập tức nhận ra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, kinh ngạc : "Cậu chủ Tô?"

      "Đúng vậy!" Tô Thụy Kỳ mỉm cười .

      Nhã Tuệ hơi sửng sốt, tự chủ : "Làm sao biết số di động của tôi?"

      Tô Thụy Kỳ ngồi ở ghế sa lon, hơi mỉm cười lên tiếng.

      Nhã Tuệ biết là cháu trai của Thủ tướng, muốn biết của người nào được? bất đắc dĩ cười khổ tiếng, : " muốn tìm Khả Hinh phải ?"

      "Đúng vậy" Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: " ấy ngủ rồi sao?"

      Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, dám lên tiếng, đầu tiên liếc nhìn vào trong, cách rèm cửa sổ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc mình, lòng của chợt lạnh, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, qua phòng khách, vào phòng nhìn Khả Hinh nằm ở giường, trừng lớn con ngươi, dám lên tiếng nhìn mình, cũng dám lên tiếng, chỉ cẩn thận đưa điện thoại di động cho Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      mặt Tưởng Thiên Lỗi lên vẻ cười như cười, nhận lấy điện thoại di động, giơ tay lên. . . . . .

      Nhã Tuệ dám lên tiếng, nhìn Khả Hinh cái, rồi nhàng ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, ngồi xuống, nghe điện thoại, đáp lời. . . . . ."Alô. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ ngồi ngay ngắn, nắm điện thoại: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

      "Ừ" Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe điện thoại, vừa nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh tiếp thu được tin tức trong ánh mắt của , dám lên tiếng, nhưng vẫn muốn duỗi tay lấy điện thoại. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay bé của Khả Hinh đưa tới, chậm chạp thả vào bên môi hôn , sau đó nắm ngón giữa cắn mạnh cái.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh nhăn nhó, trong miệng chất đầy chăn, đau đến hai chân cũng chà giường!.

      "Khả Hinh đâu?" Tô Thụy Kỳ nhăn mặt hỏi.

      "Ngủ rồi. Lúc nảy còn mớ, nằm mơ thấy mình ăn bạch tuộc." Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười .

      Tô Thụy Kỳ im lặng lúc, mới : "Tổng Giám đốc Tưởng, đêm khuya, vẫn còn ở trong phòng của phụ nữ, tốt lắm."

      "Tôi rồi, tôi đưa ấy về nghỉ." Tưởng Thiên Lỗi .

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng.

      "Xin hỏi cậu chủ Tô tìm ấy có chuyện sao? trễ thế này. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, hỏi.

      Tô Thụy Kỳ im lặng lúc, mới : "Tôi chỉ lo lắng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho ấy căng thẳng và sợ hãi, nghỉ ngơi tốt."

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười : "Tình trạng của ấy rất tốt, về đến nhà, thúc giục tắm, mặc bộ áo ngủ màu hồng, có thêu con vịt Donald rất xấu, ngủ rồi. Cảm xúc có gì bất ổn. Cám ơn cậu chủ Tô quan tâm nhân viên của tôi."

      Tô Thụy Kỳ lại im lặng.

      " còn có việc sao?" Tưởng Thiên Lỗi hết sức hết sức thong thả hỏi.

      Tô Thụy Kỳ có cách nào, chỉ đành phải : " có. . . . . ."

      "Hẹn gặp lại." Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp cúp điện thoại, hơi phách lối nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức nhảy lên giường, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, hận nghiến răng nghiến lợi kêu lên: ". . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn , khách khí chút nào!

      Khả Hinh nhìn bộ dáng của , tức giận đến phát run, mới vừa muốn , lại thấy trước bàn máy vi tính, chiếc điện thoại di động màu đen khác vang lên . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt nhìn thấy số điện thoại di động, sắc mặt thay đổi, vươn tay cầm di động. . . . . . bàn tay khác nắm điện thoại di động. . . . . . quay đầu lại bình tĩnh nhìn . . . . . .

      Đường Khả Hinh chặn lại, tay kia nắm điện thoại, trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngón cái nhấn mạnh phím kết nối cái, trước mặt , dịu dàng trả lời: "Alô. . . . . ."

      Như Mạt nắm điện thoại, sửng sốt. . . . . .
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :