1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118: Chai rượu này? 1

      Xe lửa bắt đầu chạy.

      Khả Hinh mình về nhà, trong tay cầm 100 đồng tiền trị vết thương, khóe miệng rỉ máu, má phải bị trầy xước có vài vết máu, đầu tóc rối bời tựa vào bên cửa sổ xe lửa, giống như còn hy vọng, ngưng mắt nhìn điểm ở phương xa.

      xe lửa, chỉ có vài người khách, bọn họ cũng lộ vẻ gì, có người đọc báo, có người sửa sang lại hành lý.

      Ánh mắt Khả Hinh hơi chuyển động, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nhàng lau tia máu ở khóe miệng, lại phát tia máu sớm đọng lại, hai mắt của nổi lên hơi nước, cố lau chùi hết, tránh cho khi về nhà, Nhã Tuệ nhìn thấy lo lắng, vừa cúi đầu lau vết máu, vừa lấy ra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, mở màn hình màu xanh dương, gọi số điện thoại của Nhã Tuệ.

      Điện thoại nối thông.

      "Alô. . . . . ." Nhã Tuệ cũng biết chuyện Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ trao đổi điện thoại di động, có chút nghi ngờ nhận máy.

      "Là tôi . . . . ." Khả Hinh mệt mỏi còn hơi sức đáp lời.

      " xài số điện thoại di động của người nào?" Nhã Tuệ lập tức lo lắng : "Có phải xảy ra chuyện hay ? Có phải bà thím kia lại đánh nữa hay ? Bây giờ ở chỗ nào?"

      " có việc gì." Khả Hinh lập tức mỉm cười : "Bây giờ tôi xe lửa, chuẩn bị trở về."

      Nhã Tuệ thở phào nhõm, sau lúc trầm ngâm, mới giọng hỏi: "Bà thím còn đánh ?"

      Khả Hinh cười : " có."

      Nhã Tuệ có chút tin lời của ..., nhưng vẫn "Vậy nhanh trở lại , năm trước cũng ăn sáng, xách theo đồ nặng như vậy, đường xa như thế, lúc trở lại, ngay cả bánh bao cũng gặm nổi, ngủ thiếp . Năm nay còn hứa cho Tiểu Nhu tới chơi hôm nay, phải tìm phiền toái cho mình sao?"

      Khả Hinh cầm điện thoại di động, mỉm cười nhìn xe lửa chậm rãi khởi động, : "Tiểu Nhu là người bạn đầu tiên của tôi ở Khách sạn Á Châu, hơn nữa ấy cũng rất quan tâm tôi, hôm nay ấy tới nhà cũng là muốn an ủi tôi..tôi biết. Làm sao tôi có thể từ chối ý tốt của ấy? Huống chi, năm trước vào ngày này, chỉ có và tôi..tôi biết trong lòng của cũng chịu nổi, bằng năm nay có thêm người trò chuyện với ."

      Hốc mắt Nhã Tuệ đỏ thắm : "Con bé chết tiệt kia, so với , tôi tính là gì? Chỉ cần muốn làm thế nào làm như thế thôi. Có lẽ ba giờ ấy đến, về nhanh , chuẩn bị chút. Tối nay. . . . . . Chúng ta ăn ngon chút."

      "Ừ." Khả Hinh để điện thoại xuống, quay đầu nhìn rừng núi trùng điệp bên ngoài xe lửa, sắp biến mất ở đáy mắt mình, hai tròng mắt của u buồn mờ mịt, biết đường đời, còn có con đường xa phải .

      ***

      Ba giờ chiều.

      Có chút gió.

      co đường cây Mộc Lan đong đưa theo gió, che ánh mặt trời cao, chỉ chiếu xuống vài tia nắng. Có mấy ông già ở dưới bóng cây, mở bàn mạt chược, đánh mạt chược, bà chủ nhà trọ vẫn giống như thường ngày, ngồi xổm ở cửa, cầm cây hành tây chấm tương ăn, con ve sầu ở cây kêu ve ve, càng kêu càng da diết, càng kêu càng da diết!

      Vào lúc này, giống như có chút tẻ nhạt.

      chiếc xe buýt số bảy màu xanh lá cây, chậm rãi từ phía trước lái tới, tạm ngừng ở dưới tàng cây đa già cỗi trăm năm, trước công viên .

      Tiểu Nhu mặc quần liên thể cao bồi (dạng áo liền quần bằng vải jeans), buộc tóc đuôi ngựa cao, lộ ra cái trán chải đáng , mang theo cái túi nhựa lớn màu xanh, màu đỏ, màu trắng chỉ ngây ngô xuống xe, trong tay cầm địa chỉ, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc nhìn thấy tiệm bánh bao Khả Hinh , nhà các ở ngay lầu hai tiệm bánh bao, mỉm cười rất vui vẻ, lập tức xách hơn mười cân Long Nhãn, từ từ tới đường cái đối diện, về phía căn lầu .

      Khả Hinh và Nhã Tuệ mua thức ăn và đồ uống trở lại, Nhã Tuệ vừa rửa rau, vừa nhìn Khả Hinh lần này trở về người đầy vết thương, thở dài, dùng tay mở vòi nước, đem rau rửa sạch, mới : "Có lúc, tôi biết sao với , người khác đánh cũng đưa tay đỡ sao? Lại để cho khuôn mặt giống như cái bánh bao. . . . . ."

      "Ôi chao! Đừng nữa. Cũng qua rồi." Khả Hinh cầm cái sạn, đem đầu hành tây và rau thơm bỏ vào trong dầu sôi sùng sục, dầu hành nổ thơm ngát, vừa đảo hành tây trong dầu sôi, vừa hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Nhu mấy giờ tới đây?"

      "Cũng sắp tới rồi? Tôi hỏi, có cần đón ấy hay , ấy cần, tự mình tìm được, Mạn Hồng cũng với tôi về ấy, ấy cái gì cũng được, nhưng cũng bởi vì quá cố chấp, cho nên có thể phân biệt được đường ." Nhã Tuệ nhịn được nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh nghe vậy cũng cười ha ha ha.

      Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên.

      "Chắc là tới rồi. Tôi mở cửa." Nhã Tuệ vội vàng buông việc trong tay, ra phòng bếp, qua phòng khách, mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nhu đứng ở cửa, bên chân để túi lớn màu đỏ dầy, nhìn mình ngây ngốc cười : "Chào quản lý Lưu."

      Lưu Nhã Tuệ tựa vào cạnh cửa, dùng thái độ chủ nhà, liếc cái, cười : " tới đây là được rồi, tại sao còn mang đồ tới đây?"

      Tiểu Nhu lập tức khéo léo cười : "Đây là Long Nhãn nhà tôi, tôi với mẹ tôi, có mấy lần Khả Hinh cứu tôi, còn để cho tôi tăng thêm tiền lương, mẹ tôi rất vui a, lập tức hái Long Nhãn ngọt nhất cây nhà chúng tôi, đưa cho Khả Hinh ăn."

      " ra cho Khả Hinh ăn à?" Lưu Nhã Tuệ nhịn được trêu chọc , cười hỏi.

      Tiểu Nhu lập tức căng thẳng nhìn Lưu Nhã Tuệ : "Cũng cho quản lý Lưu ăn. Các người ở cùng chỗ nha, nhất định ăn chung a."

      "Chậc!" Nhã Tuệ trừng mắt nhìn , cười tránh ra cửa : "Vào . vất vả rồi."

      " vất vả, vất vả." Tiểu Nhu kéo túi lớn, cười hì hì tới.

      Chương 118: Chai rượu này? 2

      "Tiểu Nhu? Tới rồi hả! vất vả cho , thể đón được." Khả Hinh vui vẻ từ trong phòng bếp ra, trong tay còn dính bột mì, chuẩn bị rán cá.

      " có, nhà các người rất dễ tìm, tôi tìm đường nhất lợi hại." Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh, mặt mày hớn hở .

      Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn Tiểu Nhu kéo túi Long Nhãn to, cũng bật cười : "Trời ạ, nhiều Long Nhãn như vậy sao?"

      "Phải, là mẹ tôi và chị tôi cùng nhau hái. Lựa chọn quả to ngọt. Ha ha, nhìn xem!" Tiểu Nhu xong, vô cùng nhiệt tình khom người xuống, mở chiếc túi lớn màu xanh, từ bên trong lấy ra quả Long Nhãn to, lột vỏ quả Long Nhãn lớn đưa tới khóe miệng Khả Hinh : "Đây, ăn quả."

      Hai người bọn họ ở phòng ăn, cùng nhau đùa giỡn.

      Khả Hinh cũng khách sáo chút nào, ăn trái Long Nhãn kia, nhất thời cảm thấy thịt quả nhiều nước ngọt, con ngươi sáng lên, nhìn Tiểu Nhu vui vẻ cười : " rất ngọt a."

      "Ngọt chứ?" Tiểu Nhu cười đến híp mắt, : "Tôi biết ngay là thích ăn. lựa ít bỏ vào trong tủ lạnh, lựa ít đưa cho các bạn hàng xóm, đợi lát nữa cầm cái rổ lựa ít, tôi còn làm cho Long Nhãn sấy khô. Sau này rãnh rỗi, đọc sách, xem TV cũng có thể ăn."

      "Được" Khả Hinh mỉm cười .

      Nhã Tuệ nhìn hai nguời này giống như hai chị em sinh ra cùng mẹ, cùng cười ngây ngô, nhịn được nở nụ cười : "Được rồi. Nhìn các người rất vui vẻ nha. Tiểu Nhu, nghỉ ngơi lúc , chúng tôi đem ít Long Nhãn xuống đường cho các ông cụ và các dì, bình thường bọn họ rất quan tâm đến hai chúng tôi đây."

      "Tôi cùng với hai người nha" Tiểu Nhu lập tức nhiệt tình .

      " cần. nghỉ ngơi lúc , mùa hè nóng. Tôi và Khả Hinh xuống là được." Nhã Tuệ xong, liền lấy ra cái rổ , chọn mấy cân Long Nhãn, cùng Khả Hinh xuống lầu dưới.

      "Tốt nhất nên nghỉ ngơi, xem như nhà của mình. Lúc nhàm chán mở ti vi xem. Tôi về ngay" Khả Hinh sắp ra ngoài, nháy mắt cười với Tiểu Nhu.

      "Ừm, ừm ừm. Tôi biết rồi." Tiểu Nhu cũng khách khí cười .

      "Đúng rồi." Nhã Tuệ đứng ở bên cửa với Tiểu Nhu: "Lúc nào khát nước, trong tủ lạnh có coke và Sprite, nếu có thời gian, lấy chai rượu đỏ trong tủ lạnh mở ra, giải rượu, đến bao lâu chúng tôi trở về là có thể bắt đầu."

      "Biết rồi" Tiểu Nhu lập tức cười đáp lời, nhìn Nhã Tuệ và Khả Hinh cầm Long Nhãn ra ngoài, hết sức khách khí : " cần trở về gấp đâu, tôi xem như nhà của mình là được. Yên tâm, cần lo lắng cho tôi"

      xong, cũng thấy bọn Khả Hinh đóng cửa lại, mỉm cười quan sát gian phòng trọ màu hồng, nhịn được ồ tiếng, hâm mộ : "Quản lý vẫn quản lý, ở nhà trọ, mặc dù chút, nhưng rất tươi đẹp và thơ mộng, còn có máy điều hoà nhiệt độ, mát mẻ a, giống nhà chúng tôi, lầu dưới toàn bộ nuôi heo. rất bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, đầu tiên nhìn phòng khách mấy lần, lại mở màn cửa sổ, chạy vào gian phòng, xem phòng quản lý và Khả Hinh hai người chút, thấy trước bàn máy vi tính để rất nhiều sách, oa tiếng, nhìn bên trong có rất nhiều bộ sách, : "Rất nhiều sách a, khó trách Khả Hinh và Quản lý Lưu chút ngốc nghếch."

      lại từ trong phòng ra, cảm thấy có chút khát nước, liền vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra chai Sprite, vặn mở nắp, liền trực tiếp đưa lên miệng uống ừng ực, sau đó mới nhớ tới quản lý căn dặn mình phải khui chai rượu đỏ trong tủ lạnh, a tiếng, nhìn vào trong tủ lạnh ngó trái ngó phải, nhìn thấy rượu đỏ ?

      ngạc nhiên nhìn xung quanh ở trong phòng bếp, nhìn thấy, liền chạy ra phòng khách, tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy trước tủ kính trong phòng khách để chai rượu đỏ, tròng mắt sáng lên, cười lên : " ra mày ở nơi này!"

      Tiểu Nhu hai lời, liền chạy tới muốn đẩy cửa tủ kính, ngờ cửa tủ khóa, a tiếng, nhíu mày, liếc nhìn xung quanh xem cái chìa khóa ở nơi nào, tay lơ đãng kéo ra ngăn tủ , thấy chiếc chìa khóa nho đặt ở bên trong, oa tiếng, cười : " ra mày ở nơi này."

      cười hi hi hi, lấy chìa khóa thử dùng cái chìa khóa ấn vào trong ỗ khóa tủ kính, bắt đầu nhàng xoay tròn, tách tiếng, ổ khóa mở ra, tròng mắt sáng lên, đưa tay vào lấy ra chai rượu đỏ kia, mới phát bên trong lại là cái hộp nho ổn định nhiệt độ, dùng để giữ chai rượu này, Tiểu Nhu cầm chai rượu đỏ này, ồ tiếng cười : "Khả Hinh rất lợi hại a. Thậm chí trong tủ kiếng, cũng có máy ổn định nhiệt độ. Rất chuyên nghiệp a. Rượu đỏ này. . . . . ."

      híp mắt nhìn số năm phía chai rượu đỏ, nhớ kỹ: "17. . . . . . 17. . . . . ."

      nhìn thấy .

      bật cười cầm chai rượu đỏ, tin : " thể nào? Làm sao Khả Hinh có thể có rượu đỏ năm …17…, có thể là con số bị trầy xước, tôi nhìn . Nhanh mở nó ra thôi!"

      Tiểu Nhu hai lời, trước tiên đem chai rượu đỏ đặt ở bàn trà, liền chạy vào phòng bếp, tìm dao mở chai, ngồi ở ghế sa lon, ôm chai rượu đỏ kia, xoay dao , ngón cái đặt ở mặt chao, dùng sức cắt xuống!
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      heo điên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: Cành ô liu 1

      Nhã Tuệ và Khả Hinh hai người cầm Long Nhãn mời bà chủ tiệm bánh bao cùng mấy ông cụ mua bữa ăn khuya ở bên cạnh, thuận tiện đùa với mọi người chút, sau đó có bà dì, nhà mở sòng mạt chược, còn lôi kéo Nhã Tuệ muốn giới thiệu con trai của mình cho , mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.

      Đường Khả Hinh cũng ở bên che miệng cười, lột Long Nhãn thả vào đĩa sứ trắng, đưa cho bà cụ ở bên cạnh ăn.

      "Được rồi, nữa." Nhã Tuệ vội vàng từ trong đám các bà dì, bà thím chạy ra ngoài, chuẩn bị muốn về nhà, ông cụ cười : "Nhã Tuệ a, khi nào các cháu ủ rượu đỏ? Lần trước chúng tôi uống đều cảm thấy ngủ ngon hơn nhiều."

      "Có ?" Khả Hinh nghe thế, rất nhiệt tình cười : "Vậy tốt, lần sau chúng cháu ủ cho ông chút. Nếu , đợi lát nữa về nhà ăn cơm, chúng cháu chuẩn bị mở chai rượu đỏ, cầm nửa chai xuống cho ông nếm thử chút?"

      "Được, được, tốt" Ông cụ cười .

      "Vậy chúng cháu về trước ha. Nhanh ăn Long Nhãn này , rất ngọt." Nhã Tuệ và Khả Hinh xong, liền cùng nhau đứng dậy, vào trong nhà, Nhã Tuệ vừa vừa với Khả Hinh : "Lần sau ủ rượu đỏ, ủ nhiều hơn chút, nếu các ông cụ thích uống, đưa nhiều chút."

      "Biết rồi. Đợi lát nữa sau khi mở chai, tôi cầm nửa chai mời bọn họ uống. Đúng rồi, lần này mang về rượu gì?" Khả Hinh cười hỏi Nhã Tuệ.

      " đoán thử xem?" Nhã Tuệ thần bí cười xong, sắc mặt của chợt thay đổi, dừng ở dưới tàng cây ngọc lan, cặp mắt lo lắng phía trước trợn lên nhìn, giống như thấy được chuyện rất đáng sợ và kinh khủng.

      " làm sao vậy?" Khả Hinh nhìn bộ dáng của , liền ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Lúc này Nhã Tuệ chợt nhớ tới, sáng nay đưa Khả Hinh xuống lầu, mình chuẩn bị lấy sữa tươi trong tủ lạnh để uống nhưng bởi vì thức ăn quá nhiều, cẩn thận thiếu chút nữa làm ngã chai rượu đỏ USA năm 2000 trong tủ lạnh xuống sàn nhà, cho nên cẩn thận đem chai rượu đỏ cất vào ngăn kéo bên trong phòng bếp, biết vì sao trong lòng của đột nhiên run lên, ánh mắt run rẩy sợ hãi.

      "Rốt cuộc làm sao vậy?" Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, đột nhiên cũng có chút hoảng sợ hỏi.

      Nhã Tuệ gấp rút xoay người nhìn Khả Hinh : "Phiền toái rồi! ! Sáng hôm nay tôi đem chai rượu đỏ trong tủ lạnh cất ở chỗ khác, lúc nảy tôi bảo Tiểu Nhu mở chai rượu đỏ ở trong tủ lạnh, tôi sợ ấy tìm được. . . . . . ấy . . . . . ."

      Đường Khả Hinh sững sờ, nhớ lại mình cất chai rượu đỏ kia ở phòng khách, sắc mặt của trong chớp mắt trắng bệch, cùng Nhã Tuệ nhìn nhau cái, hai người lập tức phát điên chạy lên lầu!

      " có việc gì, có việc gì, thể nào, thể nào, thể nào!" Vành mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhào tới lên cầu thang, cố gắng chạy tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra, run rẩy nhét vào ổ khóa, phát điên vặn cái, tách tiếng, mở cửa ra, hai người vọt vào trong nhà, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhu cầm dao mở chai, muốn cắt xuống cổ chai rượu . . . . . .

      "Đừng . . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh kêu lên.

      Tiểu Nhu giật mình, tay nhất thời mềm nhũn ra, quay đầu nhìn Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh kích động chạy như bay tới, nước mắt tuôn ra, nhào tới trước mặt của Tiểu Nhu, lập tức nắm chặt rượu đỏ và đoạt lấy dụng cụ mở chai trong tay , chỉ nghe soạt tiếng, dao nhọn mở chai đâm trúng vào lòng bàn tay Khả Hinh, kêu lên tiếng a, nhìn máu tươi trào ra trong lòng bàn tay mình . . . . . .

      ‘Phòng tổng thống'.

      Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt mở ra, ngẩng đầu lên nhìn bày trí xung quanh, lạnh lùng ngưng mắt nhìn điểm phía trước, giống như nhìn thấy chuyện nào đó xảy ra ở nhiều năm trước, thân thể của mơ hồ nhói đau, ở trong gian yên tĩnh, hai mắt tìm kiếm hình ảnh nhiều năm trước nhưng có cách nào tìm ra.

      chậm rãi buông lỏng trạng thái thân thể cứng ngắc, nằm ở giường nệm trắng như tuyết, thở dốc hơi, rốt cuộc ngồi dậy, ga giường trắng tinh khẽ khoác lên trong bụng, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh đầy nam tính, cánh tay to lớn, đặt ở bên khẽ nắm chặt quả đấm, trán rịn mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc, chút hình ảnh nhanh chóng thoáng qua trong đầu nhưng vẫn cách nào nắm bắt được. . . . . .

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Ánh mắt lóe lên, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, cầm lấy cái áo sơ mi trắng, khoác vào . . . . . .

      Trong phòng khẽ truyền đến tiếng động.

      "Vào . . . . . ."

      Cuối cùng Tào Kiệt thay đồng phục khách sạn, mặc âu phục màu hồng, nở nụ cười đầy nam tính cùng với Lâm Sở Nhai mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị tới, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cau mặt muốn vào phòng tắm, Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt nhìn Tào Kiệt cái, mặt lộ ra vẻ cười như cười, : "Làm tôi giật mình, tôi tưởng là phụ nữ."

      "Phốc!" Lâm Sở Nhai là người đàn ông rất hài hước, từng có đoạn hôn nhân ngắn ngủi với nữ hầu tước , đến nay độc thân.

      " cười cái gì? muốn khuôn mặt này của tôi cũng được ! đố kỵ sao!" Tào Kiệt cố ý trừng mắt liếc nhìn cái.

      "Được, cậu xinh đẹp như hoa." Lâm Sở Nhai nở nụ cười, hai người cùng nhau tới phòng khách bên trái phòng ngủ, người giúp việc nào vào phục vụ, bọn họ tự nhiên ngồi ở ghế sa lon tới chuyện lúc nảy tiến vào, quản gia và người giúp việc cũng canh giữ ở bên ngoài, dám lên tiếng, từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên cũng thích bị quá nhiều người phục vụ.

      Trang Hạo Nhiên rửa mặt xong, chỉ mặc áo sơ mi trắng tay ngắn đơn giản, quần thường màu đen, mặt hơi lộ vẻ uể oải, chậm rãi lười biếng ra phòng tắm, mặc dù quần áo đơn giản như thế, cũng lộ ra phong cách tao nhã lịch của quý ông, từng được quan chức phe bảo thủ quốc, cho rằng là người đàn ông Phương Đông điển hình, giấu thâm trầm, mặc dù dưới ánh mặt trời, mỉm cười ngạo nghễ.

      Chỉ thấy người đàn ông mang theo vẻ lười biếng, để mặc cho hai cấp dưới đùa, im lặng tới trước quầy ba, rót ly Whisky, thêm đá, ngưng mắt nhìn viên đá ở bên trong ly rượu màu hổ phách, trôi lơ lửng. . . . . . . . .

      Chương 119: Cành ô liu 2

      Lâm Sở Nhai quay đầu, nhìn về phía bóng lưng lặng lẽ của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười : " làm sao vậy?"

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, nâng ly Whisky xoay người ngồi vào ghế sa lon theo phong cách Châu Âu, uống hớp , ngậm rượu ở trong khoang miệng mấy giây, mới ngẩng đầu lên, tựa vào ghế sa lon, để cho hương vị lan ra khắp cả người.

      Lâm Sở Nhai nhìn , dịu dàng : "Chivas 12? ( trong những loại rượu Whisky)" .

      "18. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, mở miệng .

      Tào Kiệt nhìn bộ dáng của lão đại, liền ngạc nhiên hỏi: " có chuyện gì? Nhắm mắt lại làm gì? Còn chưa tỉnh ngủ sao?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng lúc lâu, mới thong thả : "Tôi muốn nhìn thấy người có khuôn mặt giống . Tôi sợ tôi nhịn được muốn. . . . . ."

      "Phốc!" Lâm Sở Nhai nhịn được cúi đầu cười.

      Rốt cuộc Tào Kiệt chịu nổi : " nhịn được muốn làm gì?"

      "Đánh cậu." Trang Hạo Nhiên sảng khoái .

      Lâm Sở Nhai lại nhịn được cười, nhưng nhìn thấy vẫn ngửa mặt tựa vào ghế sa lon, nhắm mắt lại, trạng thái yên lặng này làm cho Lâm Sở Nhai nhịn được : "Lại nghĩ tới chuyện gì?"

      Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, sâu kín : "Tôi nghe có tiếng gọi, giống như tiếng gió. . . . . ."

      Tào Kiệt nhìn Trang Hạo Nhiên, hiểu : "Chuyện ba năm trước đây, vẫn có chút ấn tượng nào sao?"

      Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, nâng ly Whisky trong tay, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén, theo đuổi chuyện ba năm trước đây nữa, chỉ chậm rãi hỏi: "Tình hình bên quốc như thế nào?"

      "Sau khi biết trở về, thị trường chứng khoán rung chuyển đến mấy lần." Lâm Sở Nhai cười .

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng.

      Lâm Sở Nhai tiếp tục : "Gần đây tôi lưu ý tờ tạp chí Mỹ, có nữ ký giả tên là Ruth vẫn theo dõi viết tin tức về rất lâu rồi, là người Mỹ gốc Hoa, nhắm vào chuyện lần này trở về nước hợp tác với Tổng Giám đốc Tưởng, vào lúc mười hai giờ Mĩ, công bố tin tức, hợp tác với Tổng Giám đốc Tưởng, nhìn như là bước hợp tác mói nhưng ra là cuộc chiến đáng sợ, điều này đưa tới loạt bàn luận về mối đe đọa Phương Đông, thậm chí còn đầu năm nay, thị trường chúng ta đầu tư xuống dốc là bằng chứng đe dọa khiến cho quan chức chính trị hai nước Mỹ có lý do nghi ngờ chúng ta là gián điệp."

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên rất hứng thú nhìn Lâm Sở Nhai, mỉm cười : " sao?"

      "Ừ." Lâm Sở Nhai gật đầu, cũng cười : " vô cùng xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt Á Đông, da trắng, lại nhuộm tóc vàng, hết sức hết sức hấp dẫn, thường tích cực hoạt động trong tiệc rượu của giới xã hội thượng lưu và quan chức cấp cao, ấy vẫn mượn cơ hội đến gần , nhưng lúc đó bên cạnh có mỹ nữ hoạ sĩ, cho người ta cơ hội. Từ đó, ấy nhắm vào xuống tay."

      "Ác như vậy?" Tào Kiệt có chút thể tin nổi, .

      Lâm Sở Nhai quay đầu sang nhìn về phía Tào Kiệt cười : "Chờ đợi ở phòng ăn ngự tôn, làm cho cậu ngu si rồi hả ? ấy làm việc cho người ta."

      Tào Kiệt nhìn về phía Lâm Sở Nhai, cau mày, hiểu.

      "Chỗ ký giả cũng chỉ là tung hỏa mù thôi. Đây chính là bọn người xấu trong chính giới bỏ ra nhiều tiền để mua. ấy từng ném ra cành ô liu cho lão đại, có lẽ ấy xem trọng Tổng Giám đốc Trang vĩ đại của chúng ta, nếu người nào đó chấp nhận lấy bắp thịt khêu gợi của mình quyến rũ ấy..., có lẽ ấy có thể che giấu, thậm chí cho ấy chút chỗ tốt, ấy quay lại làm việc cho Trang tổng, nhưng đáng tiếc a. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhịn được cười .

      "Điều tra nguồn gốc của ấy chút." Trang Hạo Nhiên nâng ly Whisky, uống hớp.

      "Tôi điều tra, để cho tôi phát là ai làm, tôi rất muốn cùng bọn họ chơi đùa phen. Chỉ là. . . . . . Có tin tức thú vị. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên cười : "Nghe Tổng Giám đốc Tưởng và Nhâm tiểu thư dường như cố ý gấp rút tổ chức hôn để gia tăng số cổ đông tham gia dự án khách sạn dưới nước, chuyện lần này giống như Tổng Giám đốc Tưởng ở vào tình thế buộc phải làm."

      Trang Hạo Nhiên nghe như thế, ánh mắt lại lên ý cười.

      Tào Kiệt a tiếng, cười : "Xem ra, Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại, muốn nuốt chửng Hoàn Cầu, làm trái với lời hứa năm đó."

      Lâm Sở Nhai mỉm cười : "Người trời sinh có tướng làm Hoàng đế, tự nhiên có dã tâm thống nhất thiên hạ, đây là chuyện dễ hiểu, nhiều năm kềm chế lẫn nhau, ai cũng ngột ngạt. Chỉ là, tin tức này đối với lão đại, cũng phải là tin tức xấu."

      "Có ý gì? Có phải tôi rời khỏi ba năm còn ăn ý với các người hay ? Lời luôn làm cho tôi khó hiểu!" Tào Kiệt có chút tức giận.

      Lâm Sở Nhai nhìn Tào Kiệt cười : "Cậu từng chơi bài chưa?"

      Tào Kiệt gật đầu.

      "Biết làm sao mới có thể thắng đối phương triệt để ?" Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn Tào Kiệt hỏi.

      Tào Kiệt suy nghĩ chút, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Cũng trong lúc này Trang Hạo Nhiên mình đứng dậy tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ đến chuyện khác khi trở về nước.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: Ngủ dậy bị bắt 1

      Cả người Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ kia, ngã ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, nước mắt điên cuồng lăn xuống.

      Tiểu Nhu hoảng sợ ra lời, nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt cái, dám thở mạnh.

      Nhã Tuệ cũng sợ choáng váng, mệt mỏi ngồi dưới đất thở hổn hển, nuốt nước bọt : "Làm tôi sợ muốn chết, may con bé đáng chết này có mở chai rượu, mở ra xong rồi."

      Tiểu Nhu nghe lời này, mặt lập tức đỏ lên, gấp gáp đứng ở trước mặt của Khả Hinh, hoảng sợ hỏi: "Khả Hinh. . . . . . Xảy ra chuyện gì? Tôi làm sai rồi sao? Tôi . . . . . Tôi cố ý. . . . . . Tôi nghe quản lý muốn khui rượu đỏ. . . . . . Tôi liền. . . . . . Tôi liền. . . . . ."

      càng càng sợ, đôi mắt to cuộn đầy nước mắt.

      Khả Hinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Nhu, miễn cưỡng cười : " có việc gì, có việc gì. yên tâm. Chỉ là chai rượu đỏ này phải là chai muốn mở, đây là chai rượu đỏ đặc biệt, bởi vì tôi hứa với người giữ nó ba năm rồi, có thể nó vĩnh viễn theo tôi. . . . . . Cho nên. . . . . . Nó đối với tôi rất quý trọng."

      Tiểu Nhu nghe vậy càng thêm hoảng sợ đến nước mắt chảy xuống, mím môi khóc: " xin lỗi, tôi cố ý. Tôi . . . . . Tôi . . . . . Lúc nảy tôi có mở, mau nhìn xem."

      Ánh mắt . Khả Hinh mỉm cười đưa bàn tay bé đầy máu tươi, nhìn thoáng qua chai rượu đỏ vẫn đầy đủ sứt mẻ, yên lòng cười : " có việc gì, tôi nhìn thấy rồi, có mở. Cám ơn . . . . . . xin lỗi, lúc nảy làm sợ."

      Tiểu Nhu vội vàng lắc đầu cái, nhìn tay của Khả Hinh, khóc : " có việc gì, có việc gì, mau cất chai rượu rồi băng bó tay. Chảy máu rất nhiều."

      Nhã Tuệ lập tức xoay người nhìn về phía Khả Hinh, lúc này mới nóng lòng : "Ôi chao! chảy ít máu, mau lên. Băng bó chút, đem chai rượu đỏ cất trước ."

      "Ừ." Khả Hinh lập tức đứng dậy, đem chai rượu đỏ cẩn thận đặt trở về tủ kính, đóng cửa kính, khóa kỹ, đè xuống mấy sưởi, điều chỉnh tốt nhiệt độ chống lạnh, rồi quan sát độ ẩm bên trong, sao, mới thở phào nhõm.

      Nhã Tuệ lập tức cầm lấy thuốc khử trùng, sát trùng cho Khả Hinh, sau đó băng bó cho .

      Tiểu Nhu nhịn được tới trước chai rượu đỏ kia, nhìn chai rượu đỏ có gần trăm năm lịch sử, liền lầu bầu : "Mới vừa rồi tôi còn suy nghĩ, chai rượu đỏ quý giá như vậy, tại sao các người bảo tôi mở ra? Tôi lại nghĩ quá nhiều. Chai rượu đỏ này rất quý giá sao? Mới nhìn giống như rất lâu năm."

      Khả Hinh mỉm cười nhìn chai rượu đỏ bên trong tủ kính, thong thả : "Tôi cũng biết, bởi vì lịch sử quá lâu, nhãn chai và số năm cũng bị mờ, chỉ mở đầu con số 17, có thể phán đoán số năm lâu."

      "Ba năm nay, vì sợ chai rượu đỏ này ngã, bị trầy xước, tổn hại, mất mát, hư hao, ấy tốn bao nhiêu tâm tư?" Nhã Tuệ vẫn có chút tức giận nhìn Tiểu Nhu : "Riêng hộp ổn định nhiệt độ cho chai rượu cũng là ấy dùng năm tiền lương làm việc ở trong kho hàng để mua. Để ở vị trí này, vừa vặn đủ ánh sáng, lúc chúng tôi làm, rèm cửa sổ trong nhà cũng tự động đóng lại. Nếu lúc nảy cẩn thận uống, ấy khóc, tôi cũng muốn khóc, có trời mới biết, tôi theo ấy, vì chai rượu đỏ này, bị bao nhiêu tội?"

      Tiểu Nhu nghe vậy, lại ảo não cúi đầu, im lặng lên tiếng.

      Khả Hinh quay đầu sang nhìn về phía Tiểu Nhu, mỉm cười : " có việc gì, có việc gì. Đều qua. tại phải rất tốt sao, xem, phải nó vẫn nằm yên ở bên trong sao?"

      Tiểu Nhu cắn môi dưới rất đáng thương, nhìn chai rượu đỏ kia, biết bảo bối nằm trong tủ kính kia đáng giá bao nhiêu, hối hận : "Lần sau tôi tới, mua chút nhang để cầu nguyện cho nó."

      Phốc!

      Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nở nụ cười, chịu nổi người này.

      "Được rồi, được rồi, chuyện vui qua. Tôi cũng chết đói rồi, làm cơm nhanh lên." Nhã Tuệ hào hứng .

      "Ừ!" Tiểu Nhu lập tức lấy lòng hai người bọn họ, cười : "Tôi giúp hai người tay, tay của Khả Hinh bị thương, tôi làm cho, nhất định tôi có thể làm rất tốt, hai người yên tâm."

      "Tốt." Khả Hinh cũng có khách khí , sau đó mấy cùng vào phòng bếp, vừa vừa cười rất bận rộn, qua lúc lâu, liền dọn bàn món ăn ra ngoài, sau đó Nhã Tuệ mở tủ ở trong phòng bếp, lấy ra chai rượu đỏ muốn mở, cầm dao mở chai, rất gọn gàng mở ra, : "Chai rượu đỏ năm 2000 này của tôi cũng có mười hai năm lịch sử phải ? Nó cũng được ủ ở trong thùng gỗ sồi thời gian ngắn phải ? Ai muốn uống chai rượu trăm năm kia chứ? Tôi dám khẳng định nó rất khó uống."

      Khả Hinh nghe Nhã Tuệ như vậy cũng nhịn được cười, đem món Cá Lư hấp cuối cùng dọn bàn, mới : "Món ăn phải kết hợp với rượu đỏ, đây phải là uống lộn xộn sao?"

      " như cần uống gì hết" Nhã Tuệ để ý tới , lấy ra ly cao cổ, sau đó rót cho mỗi người ly, các ngồi vào trước bàn lớn món ăn, nâng ly rượu đỏ, cùng nhau cười kêu to: "Cạn ly!"

      "Hôm nay say về." Tiểu Nhu cười còn nhiệt tình hơn so với ai khác.

      " về, ngủ ở đâu?" Nhã Tuệ lại đùa với Tiểu Nhu.

      "Tôi . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt : "Tôi . . . . . Tôi ngủ ghế sa lon."

      "Ngủ ghế sa lon cái gì, ngủ với tôi!" Khả Hinh lập tức nhìn Tiểu Nhu cười .

      "Ừ!" Tiểu Nhu cười rất ngọt, gật đầu.

      "Nào! ! Cạn ly! Uống xong rượu đỏ, đợi lát nữa còn có bia, để chúc mừng Khả Hinh chúng ta thuận lợi tiến vào Khách sạn Á Châu, để chúc mừng hôm nay Khả Hinh chúng ta làm chuyện quan trọng, mặc dù vất vả, mặc dù mệt mỏi, nhưng làm người hề hối hận, để cho tôi rất nể phục! để chúc mừng người sống cố gắng sống, mỗi người đều có thể tràn đầy hạnh phúc! !" Nhã Tuệ giơ cao ly rượu!

      Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng giơ cao ly rượu, ba người cùng nhau cụng ly, cùng nhau uống rượu đỏ, Khả Hinh ngậm rượu đỏ trong miệng, lùa qua lại mấy lượt, mới hé cái miệng , để cho khí tràn vào trong khoang miệng, rượu kết hợp với khí, kích thích vị giác tận hưởng đầy đủ hương vị quả nho mang đến cho mình, rồi chậm rãi nuốt xuống, hít sâu, cười ngọt ngào : "Rượu đỏ này có 65% phẩm Lệ Châu, 20% Xích Hà Châu, 15% Xà Long Châu phối hợp chưng cất, cho dù chưng cất trong thời gian ngắn, nhưng rượu hơn hẳn, lại thêm vào Xích Hà Châu ổn định tính bình hòa của Phẩm Lệ Châu và đắng chát của Xà Long Châu, tính chất rượu xuất sắc, có cảm giác đặc biệt nguyên thủy. Sau khi uống vào, có chút dư vị ngọt ngọt, chua chua, chát chát, theo thời gian, từ từ khuếch tán, kéo dài. . . . . ."

      "Ồ. . . . . ." Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh rất sùng bái : " rất lợi hại a. Chỉ ở kho rượu đỏ mấy ngày, xem chút sách là có thể hiểu nhiều như vậy, giỏi!"

      Nhã Tuệ nên lời nhìn Tiểu Nhu, phải là con bé ngốc bình thường.

      Khả Hinh cũng cười cười, lại giơ lên ly rượu đỏ, : "Cạn ly!"

      "Cạn ly!" Ba cùng nhau vui vẻ cụng ly, sau đó hưng phấn cầm đũa lên, vừa ăn thức ăn bàn, vừa chuyện cười, Tiểu Nhu nhiệt tình ăn thịt gà rán do Khả Hinh làm, vừa ăn vừa : "Đúng rồi. Tôi có chuyện quên với , lần trước Laurence tiên sinh muốn cử tôi học tập rượu đỏ, tôi từ chối rồi."

      "Tại sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu ăn, có chút hiểu hỏi.

      Tiểu Nhu cười khúc khích, ăn miếng thịt gà, cảm thấy có chút cay, liền uống hớp rượu đỏ, mới : "Đây cũng phải là năng lực của tôi có được, mặc dù tôi muốn , nhưng tôi biết , tôi có khả năng đó. Tôi cần ! Tôi cũng muốn có lỗi với , loại cảm giác này giống như ăn trộm đồ của ."

      Khả Hinh dừng lại, nhìn ngốc Tiểu Nhu đưa đũa gắp khối thịt Cá Lư, đưa đến trong chén mình, bất đắc dĩ cười : " ăn , tại sao gắp cho tôi?"

      Tiểu Nhu cười : " rất gầy, ăn nhiều chút. ngạc nhiên a, tại sao biết làm món ăn, lại gầy như vậy ?"

      Chương 120: Ngủ dậy bị bắt 2

      Khả Hinh cúi đầu, nhìn khối thịt cá tươi ngon trong chén mình, phía chút hành lá cắt , suy nghĩ lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu : "Tiểu Nhu. . . . . . Có có hứng thú học rượu đỏ ? Học đàng hoàng, sau này dựa vào năng lực của mình, thưởng thức rượu đỏ." (Tiểu Nhu là nhân vật chính trong phần 2).

      Tiểu Nhu gắp khối đầu cá thả vào trong chén mình, nghe Khả Hinh hỏi, liền cười : "Tôi . . . . . Tôi rất ngốc, học được đâu."

      " cần quan tâm đến chuyện này, nếu muốn học, tương lai vẫn có cơ hội nhận được ủng hộ của Laurence tiên sinh. Nếu khát vọng như vậy, tôi hết sức nghiêm túc dạy cho thưởng thức rượu đỏ." Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nghiêm túc .

      Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Khả Hinh.

      Tiểu Nhu cầm đũa, rất nghiêm túc nghĩ vấn đề này.

      "Tôi biết thích rượu đỏ, tôi có thể cảm nhận được. người rất hưởng thụ cuộc sống, nhất là hưởng thụ vui vẻ, người như vậy, nhất định có thể nếm ra mùi vị rượu đỏ. chấp nhận học ?" Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu .

      Tiểu Nhu nghe Khả Hinh vậy, con ngươi càng ngày càng sáng lên, cuối cùng sáng lấp lánh nhìn Khả Hinh : "Tôi có thể ?"

      Khả Hinh cười gật đầu : "Ừm!"

      Tiểu Nhu do dự lúc, rốt cuộc cười : "Tốt! Nhưng tôi rất ngốc, phải từ từ dạy tôi a, tôi có gì cả, nhưng sau này tôi làm giúp việc cho , kêu tôi làm gì tôi cũng chấp nhận, tôi đem Long Nhãn của nhà tôi cho ."

      "Đừng với tôi Long Nhãn nữa ! Hôm nay bởi vì Long Nhãn, thiếu chút nữa hại chúng tôi thảm rồi." Nhã Tuệ cười : "Cạn ly !"

      "Cạn ly! Vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, cạn ly! !" Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ nâng ly rượu đỏ, hướng về phía mọi người cạn ly, cười .

      Ba lại cụng ly lần nữa! uống hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, lại vui vẻ cầm đũa lên, ăn món ăn bàn, trò chuyện vô cùng vui vẻ, Nhã Tuệ còn đặc biệt hát vài khúc hát vui vẻ, mấy người cùng nhau vỗ tay, cùng uống rượu..., đến cuối cùng tất cả mọi người cảm giác uống chưa tận hứng, lại mang bia uống tiếp, uống đến say ngất, Tiểu Nhu ngã ở ghế sa lon trước tiên, Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng ngã ở ghế sa lon, mặt đỏ lên, tất cả đều say, muốn ngủ thiếp. . . . . .

      Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

      Tiểu Nhu mơ mơ màng màng mở mắt, thở dốc hơi, đầu óc choáng váng, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy có điện thoại di động ở bàn trà, màn hình sáng lên màu xanh, trong lòng của lẩm bẩm là điện thoại của ai vậy? liếc nhìn Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người giống như miếng bánh ga-tô chồng lên nhau, ngủ ngon lành, gian nan đưa tay, cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhận máy, đầu óc choáng váng đáp lời: "Alô. . . . . ."

      "Xin chào, xin cho gặp cậu chủ Tô. . . . . ." Có tiếng của người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giọng rất cung kính.

      Tiểu Nhu cau mày, híp mắt, liếc mắt nhìn điện thoại di động và dãy số này, nhưng số ID lên, mang theo cảm giác say, mơ hồ : "Nơi này có cậu chủ Tô, ông là ai? Gọi nhầm rồi?"

      "Đây chính là số của cậu chủ Tô! là ai, tại sao giữ điện thoại di động của cậu ấy?" Giọng của người đàn ông này bắt đầu cứng rắn.

      "Nơi này có cậu chủ Tô, chỉ có ba , chúng tôi cũng biết ấy, ông đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi buồn ngủ. . . . . ." Tiểu Nhu choáng váng muốn cúp điện thoại.

      "Lập tức cho chúng tôi biết, tại sao giữ điện thoại cậu chủ Tô!" Đột nhiên người đàn ông này dùng giọng nghiêm nghị nhanh chóng hỏi!

      "Tôi rồi, nơi này có cậu chủ Tô, cho dù có, tôi cũng. . . . . ." Tiểu Nhu tới chỗ này, đột nhiên cảm giác say xông lên đầu, lòng bàn tay mềm nhũn, điện thoại di động rơi mặt đất. . . . . .

      "Alô. . . . . . alô. . . . . . alô. . . . . ." Tiếng điện thoại kéo dài, sau đó đối phương truyền đến tràng thanh dồn dập : "Cậu chủ có thể gặp nguy hiểm! Lập tức thông báo cho ông chủ!"

      Trong điện thoại truyền đến thanh rất hỗn loạn, thế nhưng trong phòng ba đều ngủ say sưa, hoàn toàn biết gây ra họa lớn gì, bọn họ cứ ngã đầu ngủ mê.

      Trời tối. Nghe tối hôm nay có bão đổ bộ vào đất liền vào lúc gần tám giờ tối, lúc ban đầu có gió ít, cây cối lay động mấy lượt, sau đó bầu trời càng lúc càng ướt sủng, chợt trận gió lớn quét khắp thành phố, mưa to bắt đầu ập đến, càn quét !

      Ở trong mưa gió bão táp, xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ chạy lẫn vào trong thành phố, sau đó căn cứ hệ thống vệ tinh, rất nhanh tới chỗ nào đó, vô số đặc cảnh và Cục trưởng Cục cảnh sát nhanh chóng xuống xe, trong lúc Thị trưởng thành phố và số quan chức cao cấp khác còn chưa tới, lập tức xông về phía tòa lầu !

      Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !

      Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !

      Mấy ngủ ở ghế sa lon, từ ghế sa lon ngồi dậy, nghe tiếng gõ cửa kinh khủng, mới phát gió lớn lẻn trong nhà lạnh lẽo, thậm chí gió thổi cuốn lên góc rèm cửa sổ, các mở to đôi mắt mơ hồ, vẫn biết xảy chuyện gì, : "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai gõ cửa à? Gõ lớn tiếng như vậy?"

      Đầu óc Tiểu Nhu rất ngốc nghếch giống như heo, mái tóc rối loạn, phát huy bản lãnh của người làm, đứng lên trước, muốn chạy đến cạnh cửa mở cửa cho người ta, ngờ người mới vừa tới cửa, tay còn chưa cầm khóa, cửa phịch tiếng, bị đẩy ra! !

      a tiếng, vẫn chưa hết, cả người giống như con ruồi, bị ép tới tường!

      " được nhúc nhích! !" Mười mấy tên đặc cảnh tràn vào, cầm khẩu súng màu đen, chỉ vào Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, đạn lên nòng! !.

      Nhã Tuệ và Khả Hinh hoảng sợ đến con ngươi muốn rớt ra, đôi tay biết làm sao, loạn xạ giơ lên đầu hàng. . . . . .

      Nhất định đây là đêm bình thường.

      Hơn nữa, có quy định bình thường, ban đêm nhiễu loạn bình thường, đây là chuyện gì? Chính là nội quy của Khách sạn Á Châu, phàm là nhân viên cấp quản lý trở lên, trong thời gian còn làm việc, khi xảy ra tranh chấp pháp lý và hình , muốn nộp tiền bảo lãnh ra ngoài phải có chữ ký của Tổng Giám đốc xác nhận tình huống, mới có thể phái luật sư cố vấn khách sạn chuộc người! Mà Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, lần trước được Tổng Giám đốc đề bạt sớm tiến vào giai đoạn xét duyệt cấp quản lý, có nghĩa là, người này chỉ bước nửa chân vào hàng ngũ quản lý, cho nên trong 10 phút ngắn ngủi, Trưởng phòng hành chính mở cuộc họp đầy tranh cãi, quyết định báo cáo lên Tổng Giám đốc, chuyện Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, xin ý kiến của Tổng Giám đốc.

      Đông nghe điện thoại, mặt biết lộ ra vẻ gì, thậm chí cho rằng mình nghe lầm, hỏi lần nữa: ". . . . . . . . . . . . cái gì? quản lý Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu Nhã Tuệ bị tình nghi có hành vi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, thậm chí có có thể hành động mưu hại rồi bị bắt vào cục cảnh sát?"

      "Đúng vậy!" Trưởng phòng hành chính bất đắc dĩ trầm trọng : "Còn có hai nhân viên khác của khách sạn chúng ta, người tên Đường Khả Hinh, người tên Ninh Tiểu Nhu, họ cũng bị bắt rồi."

      Ánh mắt Đông thoáng xốc xếch chợt lóe lên, cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Để điện thoại xuống, ra phòng thư kí, cũng thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phong độ nghiêm nghị cài xong cúc áo âu phục, ra ngoài, có chút căng thẳng gọi : "Tổng Giám đốc. . . . . . Phòng hành chánh đột nhiên có việc gấp."

      Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa Văn phòng, ngưng mặt nhìn , chậm rãi hỏi: "Việc gì?"

      Đông rất bất đắc nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn .

      Đông nhanh chóng : "Lưu Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh, còn có Ninh Tiểu Nhu nhân viên của nhà hàng tây bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị cảnh sát bắt rồi."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên nhìn !
      heo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121: Cháu trai của Thủ tướng

      buổi tối bình thường vẫn kéo dài. . . . . .

      Bão táp và mưa to vẫn kéo dài, ngay cả có thể nhìn thấy trong cơn mưa điên cuồng, bọt nước tung trắng xóa.

      Trong phòng giam, cảnh sát ra ra vào vào, tối nay cũng đặc biệt căng thẳng, lâu lâu, thấy cảnh sát đứng ở trước cửa cục cảnh sát, cầm điếu thuốc hút, vừa hút vừa hỏi đồng nghiệp bên cạnh, ba ở trong đó như thế nào?

      cảnh sát trẻ , còn có thể như thế nào ? Khóc xong, lại ngẩn người, ngẩn người xong, lại khóc tiếp, có thể bị mang tới phòng tra xét đặc biệt, đến chỗ đó phiền toái.

      "Dường như Thị Trưởng và Cục trưởng căng thẳng bàn chuyện gì, nếu như tìm được cháu trai của Thủ tướng, phải tăng cường báo động khắp thành phố. . . . . ."

      "Tôi vào xem chút." cảnh sát ném điếu thuốc, sải bước vào cục cảnh sát sáng lên ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy rất nhiều quan chức chính phủ và đặc cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như thảo luận chuyện gì, sau đó viên cảnh sát này nhìn về phía ba ở trong song sắt phòng tạm giam, các đều chảy nước mắt ngừng, hơn nữa có tóc ngắn, ôm đầu gối, nước mắt vẫn còn ào ào lăn xuống, hoảng sợ đến phát run, ta nhíu mày.

      "Chuyện gì vậy?" Có đồng nghiệp, cầm tài liệu vụ án, tới hỏi.

      "Rốt cuộc tôi cảm thấy này. . . . . . Giống như gặp qua ở nơi nào." Viên cảnh sát này hơn 30 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, nhìn Đường Khả Hinh, có chút nghi ngờ .

      " thể nào?" Đồng nghiệp cười : "Chẳng lẽ ấy từng vào cục cảnh sát?"

      Cảnh sát này nghe vậy, cau mày suy nghĩ chút, nhưng cảm thấy thể có khả năng, liền cười cười khỏi, sau lưng lại bỏ lại câu chuyện xưa. Đúng vậy, bọn họ từng gặp nhau, ba năm trước đây, Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh bởi vì chuyện hiểu lầm cãi nhau ầm ĩ, bị đưa vào cục cảnh sát do viên cảnh sát này đích thân tra hỏi.

      Chỉ tiếc, Khả Hinh nghĩ ra, nếu nhớ tới có lẽ có thể van nài, để cho câu mà phải trực tiếp bắt ba mang tới nơi này.

      tại Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt vẫn chảy ào ào, suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Tôi nghĩ ra!" Nhã Tuệ ngồi ở đất phòng tạm giam, lại nhịn bật khóc : "Trong ba người chúng ta, ai biết cháu trai của Thủ tướng? Làm sao đột nhiên bị bắt? Chúng ta có ý đồ xấu sao? Hay làm tổn thương ta sao?"

      "Oa . . . . . ." Lúc này Tiểu Nhu nhịn được há to mồm, ngửa đầu lớn tiếng khóc: "Tôi có ý gây bất lợi đối với cháu trai Thủ tướng, tôi biết gì cả ! Mẹ ơi . . . . . ."

      Trong cục cảnh sát, cảnh sát vừa nghe tiếng khóc này, mọi người cũng phiền não vô cùng, thể nhịn được : "Lại tới! Khóc buổi tối, có phiền hay hả? !"

      "A . . . . . ." Tiểu Nhu lại khóc lớn, nước mắt ào ào lăn xuống : "Mẹ ơi . . . . . . cứu con , tôi có làm việc gì sai! Tôi biết cháu trai của Thủ tướng."

      Bây giờ Nhã Tuệ và Khả Hinh có hơi sức ngăn cản khóc, bản thân cũng phiền não.

      Nhã Tuệ càng suy nghĩ chuyện này, càng thấy ổn, : "Rốt cuộc trước khi chúng ta uống rượu say, xảy ra chuyện gì hả? Các người nhanh nghĩ lại chút!"

      Khả Hinh lau nước mắt, nghẹn ngào : "Tôi làm sao biết ? Ăn uống say khướt, sau đó hát hò rồi gục ở ghế sa lon ngủ!"

      Nhã Tuệ nghe vậy, bản thân mình cũng nghĩ ngợi lúc, cảm thấy mình có chỗ nào ổn, ngay lập tức nhào tới trước mặt của Tiểu Nhu, ra sức vỗ bả vai của cái, che miệng của , gấp gáp : " đừng khóc nữa. nghĩ lại chút cho tôi, lúc uống rượu say, xảy ra chuyện gì?"

      " có xảy ra chuyện gì a, tôi cũng ngủ thiếp !" Tiểu Nhu mím môi lại khóc oa oa, vừa khóc vừa : "Lúc tôi nhìn hai người uống rượu xong, ngủ thiếp , tôi cũng ngủ thiếp . . . . . . Sau đó tôi. . . . . ."

      khuôn mặt đầy nước mắt của đột nhiên sững sờ, nghẹn lại!

      Nhã Tuệ và Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn , hỏi: " nghĩ ra chuyện gì?"

      Tiểu Nhu sửng sốt nhìn bọn họ : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như nhận cuộc điện thoại."

      "Điện thoại của ai?" Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau hỏi.

      "Điện thoại màu đen." Tiểu Nhu .

      Khả Hinh suy nghĩ chút, ngay lập tức : "Đó là Tô Thụy Kỳ!"

      "Đúng đúng đúng, bọn họ muốn tìm Tô Thụy Kỳ" Tiểu Nhu lập tức tỉnh thần .

      "Tô Thụy Kỳ là ai vậy? phải là cháu trai của Thủ tướng chứ?" Nhã Tuệ hoảng sợ, trong lòng chợt lạnh lẽo.

      " phải!" Đường Khả Hinh lập tức : "Chính là ông chủ tiệm tạo mẫu thường cắt tóc cho tôi. có liên quan đến cháu trai Thủ tướng!"

      "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt chúng ta, cho chúng ta , cho chúng ta uống nước..., muốn làm gì? Phải cho chúng ta lý do chứ! Làm sao vô duyên vô cớ bắt người như vậy?" Nhã Tuệ tức giận, lập tức đứng dậy, đôi tay nắm chặt song sắt, nhìn cảnh sát bên ngoài kêu to: "Thả chúng tôi, chúng tôi bị oan! Các người thể tùy tiện bắt người như vậy! Chúng tôi cũng biết cháu trai của Thủ tướng! ! Thả chúng tôi ra"

      Tiểu Nhu cũng bò đến song sắt, khóc đến nước mắt ào ào chảy : "Chúng tôi bị oan, chúng tôi bị oan! ! Chúng tôi hoàn toàn biết cháu trai của Thủ tướng! Tôi thề! Tôi thề . . . . . Ba người chúng tôi, quen gặp ấy dù chỉ lần!"

      nhân viên đặc cảnh vừa mới từ trong tổ kiểm tra chứng cứ tới, cầm trong tay phần tài liệu, giao cho cảnh sát, cảnh sát lập tức mở ra xem, vừa nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt lập tức nóng lên, chỉ vào gào khóc, Lạnh lùng : "Còn dám chối sao? tại có chứng cứ vô cùng chính xác, dám dối! ! !"

      Cảnh sát dứt lời, liền muốn đem chứng cứ đưa cho quan chức chính phủ xem, chuẩn bị mở cuộc tra hỏi, lại nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền tới: "Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"

      Bọn Nhã Tuệ, Khả Hinh vừa nghe, lập tức hoảng sợ ngã sõng xoài mặt đất, sợ hết hồn hết vía, Nhã Tuệ càng lẫn trốn, che mặt khóc : "Lần này xong rồi! Lần này xong rồi, chuyện này ảnh hưởng đến Tổng Giám đốc, chúng ta còn có thể sống sao?"

      Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ tựa vào tường, hoảng sợ đến nước mắt ào ào chảy xuống.

      Bên ngoài cục cảnh sát vẫn mưa to gió lớn, thậm chí cơn bão ập tới!

      Chiếc Rolls-Royce màu đen cấp tốc dừng ở trước cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi cũng chờ Đông kéo cửa xe cho , nhanh chóng ra, Đông lập tức che dù, từ bên kia ra, che gió mưa cho Tưởng Thiên Lỗi, mới gấp gáp hỏi: "Tổng Giám đốc, chúng ta có nên mời đoàn luật sư tới hay ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng vào trong, trầm mặt : "Mời luật sư làm gì? tại bọn họ bị tình nghi mưu hại cháu trai của Thủ tướng, mời luật sư có tác dụng gì?"

      Đông sững sờ, nắm cây dù nhịn được ngừng lại, cũng thấy Tưởng Thiên Lỗi tự mình dẫn hai lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn khách sạn Á Châu và ủy viên chính trị cùng nhau vào bên trong Cục cảnh sát, bóng dáng to lớn cao ngạo vội vả, nặng nề thở dài, cũng che dù nhanh chóng vào trong.

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, thái độ cứng rắn sải bước vào cục cảnh sát, thấy Tần Vĩ nghiệp cũng vừa tới cục cảnh sát, trong tay cầm phần chứng cứ, sắc mặt nghiêm túc xem, dừng bước, liếc mắt nhìn, liền tiến lên, kêu : "Thị Trưởng Tần."

      Tần Vĩ nghiệp, người đàn ông ôn hòa nho nhã, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức có chút nặng nề, mỉm cười : "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

      Đây là dáng vẻ bên ngoài của bọn họ.

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, lên trước, cũng chào hỏi với bất kỳ quan chức chính phủ nào, sau đó nhận lấy chứng cứ Tần Vĩ nghiệp đưa cho mình, rút ra, lập tức nhìn thấy hình của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe vừa vừa cười, ánh mắt lạnh lùng của lóe lên cái, sau đó nghe Tần Vĩ nghiệp bất đắc dĩ cười : "Ba này, vừa rồi cũng ngừng mình nhận ra cháu trai của Thủ tướng."

      Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, im lặng lên tiếng, chân chậm rãi bước , vừa nhìn từng ấm hình thân mật của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, vừa về phía phòng tạm giam.

      Ba trong phòng tạm giam, thấy Tưởng Thiên Lỗi bước tới, lập tức cúi đầu, đến bên trong co lại cục, Đường Khả Hinh cũng mất hết mặt mũi ngồi xổm bên song sắt, cúi đầu hoảng sợ nước mắt chảy ào ào.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, vừa vặn tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tiếp tục rút ra xem hình của Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ở trong tiệm vừa vừa cười, còn thấy Tô Thụy Kỳ vươn tay khẽ xoa đầu Khả Hinh, sau đó thấy ở trước tiệm sushi, Tô Thụy Kỳ đỡ Khả Hinh xuống xe, sau đó thấy hai người bọn họ cùng dạo phố, cùng nhau mua thức ăn giống như đôi tình nhân, rồi trở về nhà, tay trong tay qua cầu treo, cuối cùng là hình Tô Thụy Kỳ cởi xe đạp, chỡ Khả Hinh chạy dọc theo con đường rừng phong dài. . . . . .

      Hai người rất tình cảm, thân mật, mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong phòng tạm giam.

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khóc : "Tôi biết cháu trai của Thủ tướng, biết."

      Mặt của Tưởng Thiên Lỗi biểu gì, thở dốc hơi, cầm tấm hình trong đó, càng xem, lồng ngực càng phập phồng ngừng, qua lúc lâu, rốt cuộc lạnh giọng : "Sớm biết như thế cho 180 triệu, để cho cút càng xa càng tốt, hôm nay đến nỗi để cho giày vò tới mức này."

      Đường Khả Hinh nhất thời ngây người, ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào lăn xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : ". . . . . . có ý gì?"

      Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nhìn về phía bộ dáng mờ mịt biết của Đường Khả Hinh, vội vã bò qua, gấp gáp : "Tổng Giám đốc, gì vậy? Trong này nhất định có hiểu lầm."

      "Hiểu lầm?" Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, đem hình trong tay ném tới trước mặt Đường Khả Hinh : " xem chút làm chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng quỳ mặt đất, nhặt đống hình đất, vừa nhìn vẫn mờ mịt biết. . . . . .

      "Biết người trong hình ?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.

      "Biết a. Tô Thụy Kỳ a. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc ra ba chữ, ở đầu bên kia, quan chức chính phủ và cảnh sát đột nhiên yên lặng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt , lồng ngực như có đốm lửa, muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt vẫn cố đè nén, chậm rãi : " biết ta là ai ?"

      Đường Khả Hinh ngây ngô : "Là ông chủ tiệm tạo mẫu a."

      "Đó là cháu trai của Thủ tướng! Đường Khả Hinh!" Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, bất đắc dĩ !

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng trừng lớn con ngươi, lại lần nữa hoảng sợ đến hóa đá!.
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 122: Cho ăn đồ tươi

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . . cái gì? Tô Thụy Kỳ là cháu trai của Thủ tướng?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn vẻ mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, nhất thời hoảng sợ đến mất hồn, vỡ mật.

      Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe như thế, cũng kinh hãi ra lời.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , cố nén lửa giận, chậm rãi : " người đàn ông thân mật như vậy, chụp loại hình mập mờ như vậy, sau đó biết ta là ai?"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, khóc : "Tôi biết. . . . . ."

      "Con bé chết tiệt kia." Bình thường Nhã Tuệ nở mắng Khả Hinh, nhưng hôm nay gấp gáp chụp bả vai của , tức giận : "Bình thường chung với người ta như thế nào? Ngay cả thân phận người ta là gì, cũng biết, tới lui cái gì? Còn chụp ảnh thân mật như thế, nếu Tô Thụy Kỳ có chuyện gì, lấy nước rửa cũng sạch! !"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ khóc : "Ai nghĩ tới người giúp tôi cắt tóc, gội đầu là cháu trai của Thủ tướng chứ, tôi hoàn toàn nghĩ tới a. Tôi quen biết ấy ba năm, nhưng mấy ngày trước mới biết được tên của ấy mà."

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn chằm chằm người này, nhanh chóng : "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì, tại quan trọng nhất là biết làm thế nào để tìm được ta ?"

      Lúc này Tần Vĩ nghiệp cũng tới, vẻ mặt nghiêm túc : "Mau sớm nghĩ lại chút, làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng, nếu , lúc nữa các người có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch, đây là tội lớn! Tại sao giữ điện thoại của cậu chủ Tô? Lý do là gì?"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hết hồn vía, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, gấp gáp : "Tôi biết cách tìm được ấy!"

      Lời này vừa ra, mọi người lập tức tới, thậm chí có cảnh sát tức giận : " biết làm sao tìm được ấy, bây giờ mới , có ý đồ gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, hai mắt giống như dã thú, thoáng qua vẻ vui.

      Tần Vĩ nghiệp nhìn thấy thái độ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, liền ho khan tiếng, nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh : "Mau! , làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng!"

      "Cho tôi mượn điện thoại di động! Mau lên!" Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh cái, mới chậm rãi rút điện thoại của mình đưa cho , chậm rãi : "Cứ như vậy có thể tìm được ta?"

      "Đúng vậy" Đường Khả Hinh vội vàng run run nhận lấy điện thoại di động, đầu đầy mồ hôi cũng quên lau, ở màn hình điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhấn số điện thoại của mình. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi xoay người lại có thể nhìn thấy màn hình điện thoại to lớn của mình xuất số di động của Đường Khả Hinh, lạnh lùng : " giở trò gì vậy? Đây là số di động của ?"

      Đường Khả Hinh dừng tay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao biết đây là số điện thoại di động của tôi?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ im lặng của cũng hỏi đến cùng nữa, nhanh chóng bấm mã số điện thoại, sau đó run rẩy quỳ mặt đất, cầm điện thoại di động nghe máy.

      dòng điện nhanh chóng truyền , sau khi kết nối, rốt cuộc điện thoại vang lên!

      Đường Khả Hinh lập tức kích động rơi nước mắt, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình reo lên, hoảng sợ đến nghẹn ngào : "Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ! Nghe điện thoại! ! Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ!"

      Tất cả mọi người cũng căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh quá kích động, tất cả đều ngưng thần chờ đợi.

      Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, muốn biết rốt cuộc muốn giở trò gì.

      Điện thoại tiếp tục đổ chuông. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . .

      Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch chờ đợi, trong hốc mắt di động nước mắt.

      "Reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . Ừm. . . . . ." đột nhiên trong điện thoại truyền đến thanh dịu dàng. . . . . .

      Đường Khả Hinh cùng mọi người nhất thời sững sờ, kích động oa tiếng, khóc lớn: "Oa. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ ngồi ở quầy bar tại quán bar, cầm điện thoại di động, nghe Đường Khả Hinh khóc lớn, ngay lập tức căng thẳng hỏi: "Khả Hinh! làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh quỳ mặt đất, khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt rào rào chảy: " mau tới đây, tại tôi ở cục cảnh sát! ! Bọn họ tôi có mưu hại , bắt tôi và hai người bạn !"

      Tô Thụy Kỳ giật mình, lập tức cúp điện thoại di động, mới vừa muốn đứng dậy ra ngoài, lại thấy Tử Hiền, mái tóc xoăn xõa như sóng lượn, mặc áo cúp ngực màu đen, quần dài màu đen chữ T, bên ngoài khoác áo chẽn màu trắng, tay nâng ly BLUELOVER về phía bên này, liền ngạc nhiên hỏi: "Này này này! lại muốn đâu? Rất dễ dàng bắt được , lại dám chạy?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn Nhậm Tử Hiền căng thẳng : " người bạn của tôi bởi vì tôi, bị cảnh sát bắt rồi, tôi phải chạy nhanh qua, hôm nay tôi thoát khỏi đám vệ sĩ, bọn họ thể tìm được tôi, chuyện này có chút phiền toái!"

      "Vậy tôi cùng với ." Nhậm Tử Hiền cũng vội vàng để ly xuống, cùng với Tô Thụy Kỳ ra ngoài.

      Bên ngoài bão vẫn tán loạn! Mưa to bay ngang! !

      Cả cục cảnh sát và số quan chức chính phủ, bởi vì tìm được Tô Thụy Kỳ cũng thở phào nhõm, đều yên lặng chờ đợi.

      Cả người Tưởng Thiên Lỗi giống như ông Phật, ôm vai ngồi ở ghế cục cảnh sát, đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh sợ ngây người, ánh mắt vẫn đông cứng, thái độ dịu lại.

      Đường Khả Hinh cuộn rúc đất, dám nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chỉ là cảm giác giống như nằm mơ, Tô Thụy Kỳ lại là Cháu trai của Thủ tướng? nhịn được nhớ tới nụ cười hấp dẫn của Tô Thụy Kỳ, luôn lộ ra khoảng cách như gần như xa, nhất là cử chỉ lịch nho nhã của , ra quá giống người trong giới thượng lưu. . . . . . gì tựa vào tường, suy nghĩ tại sao mình lại xui xẻo như vậy?

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trong song sắt, cả người hoảng sợ đến run cầm cập, cánh tay, mặt có nhiều vết thương, nghĩ đến cho người này nghỉ phép bảy ngày, lúc này mới ngày thứ hai người giống người, quỷ giống quỷ rồi !

      Đông nhìn ba ở bên trong rất đáng thương, liền khom người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ : "Tổng Giám đốc, bọn họ bị giam hết buổi tối, rất tội nghiệp, hay là chúng ta với Cục trưởng, trước tiên thả bọn họ ra ngoài nghỉ ngơi chút?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, lên tiếng.

      Đông nhìn bộ dáng của , chỉ đành im lặng ngẩng đầu lên, có chút đau lòng nhìn ba người Khả Hinh.

      Tiểu Nhu giống như con mèo, ngồi xổm mặt đất, lộ ra ánh mắt đáng thương nhìn những cảnh sát và quan chức phía bên ngoài, nhìn Nhã Tuệ lầu bầu : "Quản lý. . . . . . Tôi rất khát nước. . . . . . đói a. . . . . ."

      Nhã Tuệ nhìn chằm chằm : "Lúc nảy khóc to như vậy, nước mắt người của cũng bốc hơi hết rồi, thể chừa chút sức lực sao?"

      Tiểu Nhu mím môi, dám lên tiếng, cúi đầu, bàn tay bé chụp giày của mình, yếu ớt : "Hai người khát nước sao? đói bụng sao?"

      Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hai người vừa nghe cũng ngồi xổm ở đất, nuốt ngụm nước bọt, im lặng cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, liền lạnh lùng : "Cho các chút nước và thức ăn."

      "Vâng!" Đông lập tức ra ngoài, lâu cũng bảo trợ lý đưa tới cho các ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương.

      Tiểu Nhu và Nhã Tuệ cùng nhìn ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương ngoài cửa sắt, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt băng bó của Tưởng Thiên Lỗi, bọn họ lập tức cúi đầu, cầm lấy nước và mì sốt tương, Nhã Tuệ bưng mì sốt tương, cầm đũa lên, : "Tiểu Nhu, ăn phần, tôi và Khả Hinh đói lắm, hai chúng tôi ăn phần"

      " ấy tự có đồ ăn, cần quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở xa xa đầu kia, lạnh lùng .

      Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe vậy, rối rít cầm mì sốt tương, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên đứng dậy nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt người này vẫn băng bó, đầy ắp lửa giận, biết nghĩ cái gì, dám lên tiếng, mới vừa muốn cúi đầu, cũng nghe được bên ngoài trợ lý Tổng Giám đốc : "Món ăn của tới. . . . . ."

      nhịn được ngẩng đầu lên, đột nhiên trừng lớn con ngươi, nhìn trợ lý vô cùng vội bưng tới ba đĩa lớn sushi bạch tuộc tươi, lốm đốm đầy ắp trước mặt của mình, a tiếng, hoảng sợ, thân thể lui về phía sau bước, chỉ vào đĩa sushi, lớn tiếng kêu: " phải đâu! ? Nhiều sushi như vậy, làm sao tôi ăn hết?"

      " phải rất thích ăn bạch tuộc sao?" Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên sáng lên, nhìn Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi .

      "Tôi nào có! Tôi ưa thích chút nào!" Đường Khả Hinh núp ở góc tường, liếc nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ muốn khóc lên : "Tôi muốn ăn! Tôi chết cũng muốn ăn! Nhiều như vậy, tôi ăn xong rồi, no chết à?"

      "Dù sao sau khi về cũng phải ăn! Hôm nay ăn lần cho no chứ? Đừng phiền phức!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng ! (tên này ghen vãi)

      " muốn. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu cái, chịu ăn.

      Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, lạnh lùng : " ăn cũng được, tối hôm nay, tối ngày mai, thậm chí tối ngày mốt, cũng ở lại nơi này cho tôi!"

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt của như bị táo bón, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cầm mì sốt tương thơm ngào ngạt, nhìn mình thương tiếc, cũng rất ủy khuất cúi đầu, bị ép buộc, bất đắc dĩ bò đến cạnh cửa sắt, ủy khuất vươn tay cầm lấy đĩa sushi bạch tuộc, hết sức gian nan bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa ghê tởm muốn nôn. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , hừ tiếng, mới : " từ ăn từ , lúc nào ăn xong lăn ra đây cho tôi."

      Đường Khả Hinh mím môi, lại ủy khuất vươn tay, nắm khối sushi nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa ủy khuất nhìn .

      Ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe.

      lập tức cúi đầu, lại vươn tay, lại cầm lên khối sushi bỏ vào trong miệng, lại muốn nôn mửa, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn cố nuốt xuống, lúc gian nan ăn sushi đột nhiên nghe tiếng của cảnh sát vui mừng : "Cậu chủ Tô đến rồi! !"
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :