1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115: mình

      Tô Thụy Kỳ chậm rãi giơ điện thoại di động, nhìn màn hình màu xanh liên tục reo vang, lui về phía sau mấy bước, ngồi ở giường nệm mềm mại màu trắng của mình, hai mắt lóe lên, rốt cuộc nhận điện thoại, nghe: "Xin chào."

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, nắm điện thoại, mặt cau lại, tin nổi.

      mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra nét cười như cười, chậm rãi : "Xin hỏi vị nào gọi điện thoại cho Khả Hinh?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, cầm điện thoại di động, im lặng lúc, rốt cuộc dùng giọng lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: "Đường Khả Hinh đâu?"

      Tô Thụy Kỳ lạnh nhạt : " ấy nấu cơm, có thời gian."

      " là?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

      mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra nụ cười ôn nhu : "Bạn của ấy."

      Đường Khả Hinh đột nhiên cầm khối sushi bạch tuộc vui vẻ vào, đem sushi nhét vào trong miệng của : "Thử xem bạch tuộc sushi tôi làm ! Mau lên!"

      Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ vẫn thay đổi, nắm điện thoại, há miệng ra ăn khối sushi kia, nhai khẽ khối sushi : "Ăn ngon. Bạch tuộc rất mềm."

      "Có ? Vậy sau này, tôi thường làm cho ăn." Khả Hinh vui vẻ nở nụ cười, sau đó cũng có phát điều gì, ra ngoài.

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi đông lại, giống như khí toàn bộ xung quanh đống băng đáng sợ.

      "Xin lỗi." Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, nuốt xuống khối sushi kia, mỉm cười : "Lúc nảy Khả Hinh cầm thức ăn trong tay, cho nên có biện pháp nghe điện thoại, có chuyện gì, cần tôi chuyển lời ?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hai mắt xoay tròn lúc, cũng có bất kỳ biểu lộ gì, chậm rãi : " cần. Tôi gọi điện thoại chỉ muốn nhắc nhỡ ấy chút. tại cần."

      Tô Thụy Kỳ nở nụ cười, vẻ mặt lộ ra buông lỏng, : "Nếu như vậy, hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi cúp điện thoại, để điện thoại di động xuống, ngưng mắt nhìn cả phòng làm việc rộng lớn, nhớ tới lúc mới gặp Đường Khả Hinh, quỳ gối trước mặt của mình, khóc : tôi chỉ muốn tìm việc làm, muốn tìm công việc ban ngày, có thể nhìn thấy ánh mặt trời mà phải cả ngày núp ở trong kho hàng lạnh lẽo chờ đợi cuộc sống rửa nát! ! xin lỗi! ! Tôi xin lỗi ! !. . . . . .

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng, giống như vẫn nhìn thấy ở trong phòng làm việc này có , quỳ mặt sàn, bộ dáng khóc lóc rất đáng thương, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng trầm giọng mở miệng: "Vào ."

      Đông cẩn thận đẩy cửa tới, chậm rãi đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi đem tư liệu đặt xuống trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi : "Tổng Giám đốc. Đây là tài liệu muốn, nếu sau khi xác định xong, chúng ta có thể đem tư liệu của Khả Hinh trình lên."

      "Hủy bỏ ." sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, mở tài liệu, bắt đầu xem nội dung.

      Đông sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới nội dung trong tờ giấy ngày hôm qua . . . . . . , có chút nghi ngờ : "Hủy. . . . . . hủy bỏ?"

      "Ừ" Tưởng Thiên Lỗi vẫn cúi đầu xem văn kiện.

      Lần này Đông có chút hiểu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi dừng ở điểm, bút máy cũng hơi dừng lại ở tài liệu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đông .

      Đông lập tức xin lỗi cúi đầu, cầm lên tài liệu của Đường Khả Hinh, : "Vậy tôi quấy rầy ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng.

      Đông cầm tài liệu của Khả Hinh, khẽ xoay người ra ngoài, đóng cửa lại đứng ở cạnh cửa phòng Tổng Giám đốc, có chút tiếc nuối lấy ra tư liệu của Khả Hinh, nhìn tấm ảnh của , nụ cười ngọt ngào xinh đẹp đáng , thở dài hơi.

      ***

      Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười mở ví tiền của Khả Hinh, thấy ví có mấy đồng tiền lẻ, có tấm hình Khả Hinh chải hai bím tóc, mặc đồng phục màu đỏ, tựa vào bên cạnh quán bar, ánh mắt to sáng ngời vui vẻ, hoạt bát, có chút kinh ngạc nhìn tấm hình này, phát ra lúc trước người hoạt bát động lòng như vậy? nhịn được nở nụ cười.

      tính lật xem ví tiền của , nhàng cất hình vào, ngờ vào lúc này, rơi ra tờ giấy , nhặt lên, có nhìn kỹ, chỉ muốn đặt lại trong ví tiền, ngờ bị chữ viết tờ giấy kia hấp dẫn, nhịn được xoay góc, liếc mắt nhìn: Cúng tế hỏa hoạn ngày 13 tháng 7.

      Tờ giấy cũ kỹ này, chứa đựng đau thương sâu.

      "Ăn cơm !" Bên ngoài phòng, truyền đến tiếng của Đường Khả Hinh.

      Tô Thụy Kỳ vẫn nhìn chằm chằm tấm tờ giấy này.

      Đường Khả Hinh vui vẻ đem sushi mình làm xong, từng loại bày ra bàn, sau đó đem rượu trắng mua về đặt ở bàn ăn, nhìn đủ loại sushi rực rỡ bắt mắt, rất hài lòng mỉm cười, lập tức vui vẻ chạy tới trong phòng của Tô Thụy Kỳ, vừa vào vừa kêu lên: "Có thể bắt đầu rồi! ! Ăn sushi !"

      đứng ở cửa bên, sững sờ, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ nửa nằm ở giường, nhắm mắt lại, ngủ say, nhíu mày, nhàng tới bên giường, khom người xuống nhìn bộ dạng Tô Thụy Kỳ ngủ say sưa, hạ thấp giọng : "Hôm nay rất mệt mỏi sao? Lúc này mới chỉ bốn giờ chiều, liền ngủ mất rồi sao?"

      càng càng cúi đầu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ đột nhiên mở mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ hết hồn, vừa muốn đứng lên, ngờ Tô Thụy Kỳ lập tức nắm chặt cổ tay của , kéo cả người lên giường mềm mại, vui xoay người đè ở người của , cúi xuống, nhìn chằm chằm nằm ở giường, đôi mắt to lóe sáng, : "Tại sao muốn nhìn lén tôi ngủ?"

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn bộ dáng rất nghiêm túc của Tô Thụy Kỳ, đột nhiên thốt nên lời.

      Tô Thụy Kỳ cúi đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt căng thẳng của , bộ dáng vốn vẫn nghiêm túc, rốt cuộc nhịn được bật cười, thậm chí cúi xuống, chôn ở vai của cười ra tiếng.

      Đường Khả Hinh trừng mắt, cảm thấy Tô Thụy Kỳ cười đến run người, tức giận đẩy ra, đứng lên : "Thiệt là! Dọa chết người, nên đùa như vậy!"

      "Được rồi, tôi xin lỗi." Tô Thụy Kỳ giơ hai tay lên, cười .

      Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái, cũng nhịn cười bước thẳng ra ngoài.
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 115: mình 2

      Tô Thụy Kỳ cũng vội vàng theo ra ngoài, qua phòng khách, nhìn Khả Hinh bước rất tức giận, lại nhịn được cười, xuống hai bậc thang, tới bên trái phòng bếp, dựa vào bức tường thủy tinh trong phòng ăn, quả nhìn thấy bàn ăn màu trắng bày các loại sushi đẹp, có sushi cuốn dưa chuột, sushi cá hồi cắt rất đẹp mắt, có sushi bạch tuộc chín hết sức tinh xảo, còn có sushi cuốn salad bắp, sushi thịt cua, sushi bạch tuộc tươi, sushi tôm thịt. . . . . .

      "Oa." mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, cười : " rất lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn làm rất nhiều sushi, hơn nữa nhìn rất ngon."

      Đường Khả Hinh ở đầu kia phòng bếp, vừa gian nan cởi dây tạp dề, vừa : "Tôi cố ý làm nhiều chút, ăn hết đặt ở trong hộp giữ tươi, cất vào tủ lạnh, buổi tối lúc xem bóng đá có thể ăn."

      "Tối nay ở lại sao?" Tô Thụy Kỳ nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, đột nhiên .

      Đường Khả Hinh ngừng lại động tác trong tay, sâu kín xoay người nhìn về phía Tô Thụy Kỳ bàn ăn, ngây người.

      Tô Thụy Kỳ dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Tối nay ở lại ."

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm, a tiếng, cười : " đúng là biết xấu hổ, để độc thân ở lại, nhàng như vậy sao. Đến khuya muốn tôi cùng xem bóng đá? Có phải thuận tiện làm cho bát mì nóng thêm vào chút ớt đỏ và măng ngâm hay ?"

      "Đúng vậy." Tô Thụy Kỳ cười .

      " thôi ." Đường Khả Hinh tiếp tục cởi dây tạp dề, : " biết suy nghĩ như thế nào, sợ người khác xấu à? Bây giờ chúng ta cũng phải rất thân quen, làm sao tôi có thể ở lại trong nhà của ? Mặc dù ở chỗ này rất đẹp. Nhưng được! Sau này nên như vậy a."

      Tô Thụy Kỳ có chút thất vọng nhìn Đường Khả Hinh, cười tiếng nhưng vẫn tới phía sau lưng của , vươn tay cẩn thận cởi xuống tạp dề cho : "Chúng ta thoải mái được sao? Chỗ tôi có ba phòng khách, có thể tùy chọn. Nếu ngày mai muốn làm, tôi dậy sớm lái xe đưa ."

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, lên tiếng, cảm thấy đôi tay Tô Thụy Kỳ dịu dàng đặt ngang lưng mình, di chuyển, lúc cởi dây ra nhàng kéo người mình chút, khẽ nhúc nhích, tiếp tục cảm nhận hơi thở đàn ông từ thân thể Tô Thụy Kỳ phát ra, rất hấp dẫn chứ? cười khổ cái.

      Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ cởi xong dây tạp dề, tiến tới gần sát, cúi đầu tháo xuống tạp dề cho , lại nhìn thấy đột nhiên im lặng, có chút quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh lặng yên trong chốc lát, mới xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ cười : " có gì, chỉ muốn cám ơn ."

      Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ cười khúc khích : "Sau này, tôi thường xuyên làm cho là được. Để cám ơn tin tưởng tôi. đó."

      Tô Thụy Kỳ nhìn , mỉm cười : "Có lớn lao như vậy sao?"

      "Có!" Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn cái, rồi : "Nhanh ăn . Tôi còn đặc biệt đem ra rượu trắng. Tối nay ăn xong cũng đừng lái xe ra ngoài. chút nữa tự tôi ra ngoài, ngồi xe buýt."

      " ra ngoài?" Tô Thụy Kỳ nhìn , bật cười .

      "Ừ. ra ngoài." Đường Khả Hinh mỉm cười tới bàn ăn, : " ra khỏi rừng Phong, chính là công viên rồi, lúc nảy tôi nhìn thấy có xe buýt tuyến số 18, tự tôi ra ngoài, uống rượu, ở trong nhà nghỉ ngơi tốt."

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười tiến lên ngồi vào bàn ăn, giống như lơ đãng : "Phụ nữ quá độc lập, ngại đàn ông bị tổn thương sao."

      "Cho tới bây giờ tôi cũng có nghĩ đến sống chung cùng với đàn ông." Đường Khả Hinh mỉm cười đem đĩa sushi bạch tuộc đặt xuống ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ, .

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn , cười : "Sống mình?"

      "Ừm! Sống mình!" Đường Khả Hinh ngồi xuống ghế, sau đó nhìn thức ăn ngon trước mặt, bắt chước Tô Thụy Kỳ kêu oa tiếng, bật cười : " rất ăn ngon a. "

      Tô Thụy Kỳ nhìn , nhàn nhạt hỏi: "Tại sao. . . . . . Muốn sống mình?"

      Đường Khả Hinh chỉ cười cười, cầm đũa lên, gắp khối sushi cá hồi, chấm chút nước tương mù tạt, bỏ vào trong miệng của mình, nhai mạnh, kích động che miệng cười : " rất ăn ngon a."

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn bộ dáng vui vẻ của Khả Hinh, thậm chí lúc cười lên lúm đồng tiền bên má phải như như , mái tóc ngắn che vết sẹo bên má trái, chỉ lộ ra cái cằm nhọn, hết sức động lòng người, chậm rãi : "Tôi từng , có người nào có thể xinh đẹp cả đời, cần bởi vì chút vết sẹo mà hủy bỏ tình sau này của ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười : " từng xem qua bộ tiểu thuyết nước ngoài có tên là “Nếu như cuộc đời của tôi chỉ còn là kí ức” chưa?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn , im lặng lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 116: biết ?

      Đường Khả Hinh cầm lên ly rượu trắng, uống hớp, cảm giác có men cay kích thích cổ họng mình, giống như nước mắt đau khổ, thở mạnh hơi, cười : "Nếu nhìn thấy tên của bộ sách này, nhất định cho rằng đây là câu chuyện xưa?"

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười.

      Đường Khả Hinh ngây ngốc cười : "Lúc tôi nhìn thấy tên bộ sách này cũng bị mắc lừa, cho rằng đó là câu chuyện xưa, sau này mới biết, bởi vì nữ chính làm chuyện gì đó khiến cho cuộc đời gặp phải vô cùng thống khổ, đường, ngừng tự với mình, nếu như cuộc đời của tôi chỉ còn là kí ức, tôi muốn là đoạn kí ức kia? Thậm chí cắn răng cố gắng về phía trước, rất vất vả, rất khổ sở, rất kiên trì."

      Trong đầu Tô Thụy Kỳ vang lên giọng thống khổ: Ricky, em muốn quá khứ của em, em muốn chút nào, bởi vì quá đau khổ.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười : "Còn nhớ từng hỏi tôi rốt cuộc quá khứ tôi là người thế nào, tôi với , tôi quên rồi."

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ hơi xoay lại nhìn .

      Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng ươn ướt, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười : " biết ? Gần đây tôi từ từ tiếp xúc với quá khứ của mình, thậm chí cùng bạn thân, chút chuyện vui trong quá khứ."

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn .

      Đường Khả Hinh thở dốc hơi, nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào : "Tôi dám tiếp xúc với quá khứ bởi vì tôi vẫn chưa chấp nhận được thực tế, hôm nay tôi dám tiếp xúc, mỗi khi thử đưa tay ra, ngón tay lại bị đâm rất đau đớn a, nhưng vẫn muốn đưa tay chạm vào. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ chớp mắt cái, nhìn , ánh mắt lộ ra chút đau lòng.

      "Tôi muốn sống mình là bởi vì. . . . . . Tôi đối mặt với thực tại của tôi, má trái tôi bị hủy" mặt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ run rẩy khổ sở, rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười mạnh mẽ. . . . . ."Có lúc nửa đêm tỉnh lại, tôi nhìn vào gương thấy má trái cũng có cảm giác rất sợ hãi. Thậm chí có lúc tôi muốn chạm vào nó cũng dám chạm vào, bởi vì quá bi thương. Nhưng tôi vẫn cắn chặt răng tự với mình, tôi muốn đối mặt. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định phải đối mặt. Cho nên. . . . . . Tôi biết , thế giới này có người đàn ông nào thích khuôn mặt của tôi, cũng có người đàn ông nào thích tôi"

      Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn .

      "Tôi muốn mình nằm mơ, mơ mộng thực tế. Nhất là loại người như chúng tôi, nằm mơ hủy diệt tôi. Tôi muốn kiên cường sống tiếp, sống mình tốt, kiếm chút tiền để cho mẹ tôi sống khá hơn chút, để cho cha tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ngưng mắt nhìn nơi xa, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng cha ngồi ở trong song sắt u tối cúi đầu. . . . . . khẽ chớp mắt, hốc mắt hơi đỏ lên, cười khổ cái, sâu kín : "Để cho cha tôi được yên lòng. . . . . ."

      Trong ba năm này, Tô Thụy Kỳ thấy mỗi lần Đường Khả Hinh nhắc tới người nhà, đều rất nhẫn và khổ sở, lúc này chia sẻ chuyện trong lòng, rốt cuộc mở miệng: "Có thể cho tôi biết, rốt cuộc trong nhà của xảy ra chuyện gì hay ? Ba năm trước đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Tô Thụy Kỳ, mỉm cười : "Tôi muốn , phải bởi vì tin , chỉ là tôi hy vọng người khác đồng tình với tôi. Tôi muốn làm bạn bè với ."

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy khẽ gật đầu, tôn trọng ý kiến của , cười : "Tốt. Tôi chỉ cảm thấy sống mình trôi qua khó khăn. Vừa chị em. . . . . ."

      "Tôi có người trai." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ .

      Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, có chút kinh ngạc cười : " còn có người trai?"

      "Ừ." Đường Khả Hinh gật đầu cười : "Nhiều năm trước, ấy cũng mở ra nhà hàng Trung Quốc, nhận được chỉ dạy của cha tôi, nhà hàng làm ăn rất tốt, có người chị dâu rất đẹp, hai đứa bé đáng , gia đình rất hạnh phúc. Chỉ là. . . . . . Tôi và ấy có liên lạc nhiều, chị dâu có chút thích tôi. Tôi muốn gây khó khăn cho trai, cho nên thường vào lễ mừng năm mới, chúng tôi mới gọi điện thoại."

      Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ khẽ thu lại nhìn .

      Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ : "Có lúc tôi cũng nhớ đến trai, nhớ khi còn bé, trai cõng tôi lên núi hái dâu. Ngày có cha mẹ cùng trai rất tốt. Trước đây làm cho tôi có cảm giác giống như trai tôi."

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, lập tức ho tiếng, cầm đũa lên gắp cuốn dưa chuột ăn.

      "Tôi có bảo nhận tôi làm em , làm gì căng thẳng như vậy?" Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn cái.

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn Khả Hinh cười : "Tại sao tôi phải nhận làm em , tôi cũng phải là trai ruột của , tôi muốn làm trai của ."

      "Tôi rất kém sao?" Đường Khả Hinh cũng cười .

      Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn Đường Khả Hinh lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng : " rất tốt. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn , nhịn được mỉm cười, cầm đũa lên gắp khối sushi cá hồi, bỏ vào trong đĩa Tô Thụy Kỳ, cười : "Ăn ."

      Tô Thụy Kỳ cũng cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nhìn Đường Khả Hinh : "Dường như, cho tới bây giờ cũng có gọi tên tôi"

      " phải lúc trước mới biết tên của sao? Hơn nữa, tôi cũng biết gọi như thế nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ cười .

      Tô Thụy Kỳ cười cầm đũa lên, vừa ăn sushi vừa : "Tùy . Tên gì cũng được, nhưng đừng kêu trai."

      Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn cái, : "Gọi là gì?"

      Tô Thụy Kỳ nghĩ chút, liền cười : " gọi tên ."

      Đường Khả Hinh cười : "Tô Thụy Kỳ?"

      "Ricky. . . . . ."

      "Tô Thụy Kỳ! Tên dễ nghe!" Đường Khả Hinh cười xong, liền cầm đũa gắp khối sushi thịt cua, nhét vào trong miệng Tô Thụy Kỳ, : "Ăn , ăn ! Ăn no chút, lần sau tôi lại tới làm món ăn cho ."

      Tô Thụy Kỳ vừa nhai sushi, vừa nhìn bộ dáng khéo léo của , cũng nhịn được cười.

      "Đúng rồi!" Đường Khả Hinh vừa ăn sushi, vừa ngẩng đầu nhìn : "Mới vừa rồi. . . . . . Tôi thấy cầm điện thoại của tôi, nghe điện thoại đúng ?"

      "Ừ" Tô Thụy Kỳ giống như hời hợt, cầm lên ly rượu hớp ngụm, tiếp tục ăn, hôm nay ăn ngon miệng.

      "Điện thoại của ai?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, hỏi.

      Tô Thụy Kỳ cầm đũa, suy nghĩ chút, mới nhìn , lắc đầu cái : " lắm, tôi hỏi ấy tìm có chuyện gì, ấy , chỉ là muốn nhắc nhỡ , là người đàn ông, giọng rất lạnh nhạt."

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên suy nghĩ chút, mới lầu bầu : "Ai vậy? Tôi biết bao nhiêu người đàn ông a. Đàn ông biết số điện thoại của tôi cũng chỉ có thôi."

      Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, mặt dần dần tràn ra nụ cười, dịu dàng : "Có ?"

      "Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, sau đó lại cau mày, suy nghĩ chút, : "Rốt cuộc là ai vậy?".

      Tô Thụy Kỳ để đũa xuống, từ trong túi của mình, móc ra điện thoại của Khả Hinh, đem số điện thoại mới vừa gọi tới mở cho Khả Hinh nhìn, : "Chính là mã số này. xem chút?"

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên nghiêng người tới trước, liếc mắt nhìn số màn hình, mở trừng hai mắt, : "Đây là người nào vậy?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dạng ngây ngốc của , nhịn cười : " biết, dù sao tìm có chuyện gì."

      "À." Đường Khả Hinh thèm để ý nữa, hai người cùng ăn sushi, ăn vô cùng vui vẻ, đến chuyện vui, hai người cùng nhau bật cười, lâu Tô Thụy Kỳ cũng có vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng thấy Khả Hinh ăn cơm, bị dính cơm, vươn tay nhàng lấy xuống cho , rồi dính ở mũi của .

      "Này!" Đường Khả Hinh vừa phủi hạt cơm, vừa nhìn chằm chằm.

      "Ha ha" Tô Thụy Kỳ lời nào, cầm ly rượu lên cùng Đường Khả Hinh chạm cốc, uống ít rượu trắng. Nhưng tửu lượng của người khác có chút chịu nổi, sau khi mấy chai rượu trắng xuống bụng, dáng vẻ hơi lung lay, lúc nhìn Khả Hinh cũng có chút mơ hồ, liền tựa người tại chỗ nghỉ ngơi.

      " say sao? phải chứ? tại chỉ mới mấy chai thôi?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, .

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười : " có. Chỉ là rất lâu có uống rượu nên như vậy. Ngồi chút hết."

      "A." Khả Hinh có chút lo lắng nhìn cái, vội vàng đứng lên : "Tôi thu dọn cho xong lập tức rời khỏi, để cho nghỉ ngơi tốt. tại cũng chiều rồi, tôi cũng ở nơi này quấy rầy ."

      "Tôi đưa ." Tô Thụy Kỳ vươn tay nắm tay của , nhìn mỉm cười .

      " cần. cũng mệt rồi" Đường Khả Hinh lập tức mở tay của , nhanh chóng thu dọn thức ăn bàn ăn, rửa xong, thuận tiện quét nhà sạch cho , giống như con kiến cần cù, chạy đến boong thuyền nhà Tô Thụy Kỳ, bất chấp ánh nắng chiều, hái số lá sen, trong miệng lẩm bẩm ngày mai Tiểu Nhu muốn tới nhà ăn cơm, làm cơm lá sen cho .

      Tô Thụy Kỳ nhìn bóng dáng nhắn của tới lui ở sàn thuyền, hái rất nhiều lá sen, sau đó ngồi xổm xuống dùng sợi dây buộc chúng nó lại, mới đứng lên, đứng ở trước cần câu cá, cá nhà thông minh, cũng chịu cắn câu, mỉm cười muốn đứng lên ra ngoài, tới sau lưng Khả Hinh, khẽ luồn đôi tay, nửa ôm thân thể của , hai tay chống ở lan can, khẽ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chiều sắp lặn xuống ở trong rừng phong đỏ rực, : "Ngày mai. . . . . . Là ngày 13 tháng 7. . . . . ."

      Thân thể Đường Khả Hinh cứng ngắc.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Tìm được đối phương 1

      Có lẽ Tô Thụy Kỳ hơi say, cúi đầu, mặt khẽ dán tóc , dịu dàng hỏi: "Ngày mai ngày mấy?"

      Đôi tay Đường Khả Hinh nắm chặt lan can, hai mắt đột nhiên cứng lại nhìn điểm, giống như nhìn thấy được bi kịch, thân thể của bắt đầu hơi run rẩy.

      Tô Thụy Kỳ cảm thấy thân thể của hơi run rẩy liền cúi xuống, nghiêng mặt nhìn đôi mắt to sáng ngời, căng thẳng nhìn về phía trước, ngập tràn nước mắt bi thương, hai mắt của xẹt qua đau lòng, chậm rãi đưa hai tay ra ôm lấy bả vai của , để cho dựa vào lồng ngực của mình, bất đắc dĩ : "Được rồi. Xem như làm trai của buổi chiều."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, ngay sau đó nước mắt lăn xuống, cả người bắt đầu kích động run rẩy, tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, nước mắt từng viên chảy ra.

      Tô Thụy Kỳ siết chặt đôi tay, từ phía sau ôm lấy , cảm thấy thân thể của cách nào trút hết bi thương, đành : "Nếu có chuyện đau lòng khóc ."

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn về phía rừng Phong xinh đẹp đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt sinh mạng, khóc ra tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía rừng phong nơi xa, lặng lẽ rơi lệ.

      Người ta , trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.

      Tô Thụy Kỳ thừa dịp trời chiều còn chút sắc đỏ, đẩy chiếc xe đạp mình thường dùng để tập thể dục, quay đầu nhìn Khả Hinh từ trong phòng khách, hào hứng chạy theo ra, trong tay ôm mấy chiếc lá sen, chạy đến sau lưng Tô Thụy Kỳ nhìn .

      Hai người cùng cười, mượn ánh sáng trời chiều qua cầu treo dài, sau đó Tô Thụy Kỳ ngồi lên xe đạp, Khả Hinh cũng vui vẻ ôm lá sen, ngồi ở sau xe Tô Thụy Kỳ, kêu to: "Lên đường!".

      Tô Thụy Kỳ cười, tay nắm xe đạp, dưới chân vừa dùng sức đạp rới phía trước, dọc theo con đường rừng Phong chạy ra ngoài.

      Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn khắp cảnh hồ trước mặt, thậm chí nhìn thấy được con cò trắng bay xuyên qua mặt hồ, bay nhanh tới phía trước, lập tức kêu lên oa tiếng, cười : "Nhìn kìa! ! Cò trắng!"

      Tô Thụy Kỳ quay đầu lại cũng nhìn con cò bay , mỉm cười, cố gắng tăng sức đạp để cho xe chạy như bay về phía trước, chạy qua từng phong cảnh, rốt cuộc tới trước công viên có trạm xe màu xanh dương.

      Đường Khả Hinh vui vẻ ôm lá sen, đeo túi xách, nhảy xuống xe đạp nhìn Tô Thụy Kỳ cười : "Cám ơn . Hôm nay tôi rất vui."

      Tô Thụy Kỳ vịn xe đạp, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Nhớ giữa chúng ta, còn có ước hẹn. Ba ngày sau. . . . . ."

      "Biết rồi!" Đường Khả Hinh rất vui vẻ đưa ra điện thoại di động và ví tiền của , vui vẻ : "Xem ?"

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn , chậm rãi : " biết làm sao tìm được đối phương ?"

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, bật cười : " cho tôi là đứa ngốc à? Tìm , chính là tìm tôi a."

      Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn vui vẻ của , : "Phải, tìm tôi chính là tìm . Nhớ lời này đấy."

      Đường Khả Hinh cảm giác trong lời của ý gì, liền hiểu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn thấy chiếc xe buýt màu trắng tuyến số 18 chậm rãi lái tới, liền vỗ bả vai của , : "Xe tới rồi."

      "Ồ." Đường Khả Hinh quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy xe buýt tới, ngay lập tức ôm lá sen của mình, đón xe buýt dừng lại, nhảy lên xe, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức kéo ra cửa sổ xe nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, cười : "Mau trở về . Cám ơn ! Khi về nhà, phải cởi xe cẩn thận."

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu.

      Xe buýt chậm rãi chạy .

      Đường Khả Hinh vẫn cười ngọt ngào ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, giống như nở, nhìn bóng dáng của trong tầm mắt, dần dần , mới ngồi ngay ngắn, ôm bó lá sen, nghĩ tới lời của Tô Thụy Kỳ lúc nảy, có chút hiểu lặp lại: tìm tôi chính là tìm . . . . . Đây là ý gì?

      suy nghĩ hoài hiểu, liền có chút tò mò lấy điện thoại của Tô Thụy Kỳ, suy nghĩ dò tìm mã số của mình, mới vừa bấm đến con số thứ mười tắt điện thoại, cầm điện thoại di động, bỏ vào trong ngực, mới lầu bầu : "Chậc! Tôi mới đần như vậy đâu? Đúng là lúc muốn tìm gọi vào số điện thoại của tôi mà! Rất đơn giản! là!"

      Xe buýt vẫn chạy thẳng đường cái chạy tới phía trước.

      Tô Thụy Kỳ vẫn nhìn đường cái dài, mỉm cười quay xe đạp lại, mình chậm rãi chạy dọc theo con đường cũ về nhà.

      Ngày mai là ngày 13 tháng 7 rồi.

      Có lẽ Tô Thụy Kỳ nhìn thấy trong ví tiền của mình.

      Đường Khả Hinh cố ý che giấu điều gì, chẳng qua khi về đến nhà muộn, thấy Nhã Tuệ cũng chuẩn bị xong ít trái cây cùng nguyên liệu làm món ăn chuẩn bị cho ngày mai, ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Khả Hinh, có chút đau lòng mỉm cười.

      Đường Khả Hinh ôm bó lá sen, cặp mắt cũng ươn ướt mỉm cười.

      Buổi tối hôm đó.

      Nhã Tuệ ngồi ở sa lon phòng khách cẩn thận đem các loại trái cây đặt ở trong hộp giữ tươi, quay đầu nhìn Khả Hinh tự mình nghiền các loại đậu, đặt ở trong mâm lớn, rồi lấy cục bột mì đặt ở mặt bàn trải xong, chuẩn bị làm bánh đậu xanh, bên cạnh để bánh hạt dẻ cùng bánh bao đậu, bánh đậu đen làm xong, ba túi đường, mọi thứ cũng đầy đủ.

      Khả Hinh cầm cây cán bột mì, đặt ở phía viên bột mì, hai bàn tay đè xuống phía dưới, càng ngừng lăn cây cán, để cho bột bánh được cán dẹp ra, Khả Hinh vừa làm vừa vươn tay lau mồ hôi trán, hơi thở nặng nề. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . . hay là nghỉ ngơi lúc. làm mấy giờ rồi. Bây giờ đến gần rạng sáng." Nhã Tuệ cầm quả dưa đỏ, tiếp tục gọt vỏ, .

      " cần." Đường Khả Hinh tiếp tục cán bột mì, ánh mắt kiên định .

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của , chỉ đành phải thở dài, đột nhiên tùy ý : "Khả Hinh. . . . . . hạnh phúc ."

      Khả Hinh vừa cán bột mì, vừa thở gấp : "Tám tuổi tôi biết, hạnh phúc chính là tự mình tranh thủ lấy. Dựa vào số mạng là vô dụng. Nhưng bây giờ tôi hy vọng hạnh phúc xa vời. Bởi vì còn có rất nhiều người vẫn có hạnh phúc."

      Cặp mắt Nhã Tuệ ửng đỏ, thêm gì nữa, tiếp tục gọt vỏ dưa đỏ.

      Thời gian từng giờ trôi qua. Ánh đèn của từng nhà gần như toàn bộ tắt ngấm. Chỉ có ánh đèn tại cửa sổ phòng bếp căn lầu chiếu sáng, cho đến khi bầu trời đêm tan , ánh bình minh dần dần ló dạng. . . . . .

      Tiếng cửa mở, dần dần vang động.

      Rốt cuộc lúc bầu trời còn mờ mịt, Khả Hinh mang theo giỏ thức ăn cực lớn đầy màu sắc, mặc áo sơ mi màu đen, váy ngắn màu đen, mang giày đen, sắc mặt mệt mỏi, thở hổn hển xuống cầu thang, sau đó mình đến trạm xe bus.

      Nhã Tuệ đứng ở bên cạnh sân thượng, nhìn theo bóng lưng Khả Hinh xa, nhiều năm rồi, luôn kiên trì mình, cho dù đồ nặng bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu.

      Xe buýt chạy tới.

      Lên xe rồi.

      Bởi vì suốt đêm qua Khả Hinh vội vàng làm những thức ăn này, lại mệt mỏi gục đầu bên cửa sổ, ôm giỏ thức ăn, chậm rãi ngủ say.

      Xe buýt chạy thẳng tới trước, cho đến khi chạy đến nhà ga chỉ mới sáu giờ sáng.

      Khả Hinh xoa cặp mắt mông lung, xách theo giỏ thức ăn nặng nề, nóng nực đến đầu đầy mồ hôi xuống xe, về phía trạm xe lửa, mua vé đến tây thành phố, tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, nhìn bầu trời vẫn mịt mờ, sắc mặt của tĩnh lặng, nhớ đến cha, lộ ra nụ cười.

      Xe lửa bắt đầu chuyển bánh.

      Chạy về hướng đường núi.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Tìm được đối phương 2

      Khả Hinh thở hổn hển thở xách theo giỏ thức ăn nặng nề, dọc theo vườn vải leo lên bậc thang đá, tiếp tục tới gia đình đỉnh núi, vừa vừa ngẩng đầu lên nhìn vài gian nhà đỉnh núi, trong đó có gian nhà có khói bếp bay lên, nuốt cổ họng khát khô, đôi tay nhắc giỏ thức ăn nặng hơn hai mươi cân, tiếp tục trèo lên hơn ba trăm bậc thang phía trước, rất nhiều rất nhiều năm rồi. . . . . .

      Cũng giống như những năm trước đây, rốt cuộc tới trước bậc thang đá của ngôi nhà lợp ngói đỏ, buông xuống giỏ thức ăn trong tay, ánh mắt rưng rưng nhìn hai cánh cửa sắt cao chót vót ngăn ở trước mặt, kích động gọi : "Thím ơi. . . . . . Cháu tới đây. . . . . ."

      Cũng như những năm trước, bên trong nhà truyền đến tiếng khóc và tiếng kèn trống cúng bái.

      Đường Khả Hinh nghe tiếng khóc, nước mắt lập tức lăn xuống, quỳ gối đường đầy đá vụn, nức nở : "Thím ơi, cháu tới đây. . . . . . Cháu đưa tới món ăn mà chú thích. . . . . ."

      Hàng xóm gần đó nghe tiếng gọi quen thuộc của vội vàng ra quở trách nhưng nhìn thấy cũng lên tiếng.

      "Thím ơi, đừng đóng cửa, thím cho cháu vào cúng bái chú. Cháu rất thành tâm thành ý đến tìm thím, hi vọng thím tha thứ cho cha của cháu . . . . . Chúng tôi có lỗi, gia đình chúng tôi xin lỗi thím. . . . . ." Đường Khả Hinh quỳ trước song sắt, hai tay nắm song sắt, khóc : "Thím ơi. . . . . . Mở cửa ra . . . . . ."

      Cửa két tiếng mở ra.

      bà thím hơn sáu mươi tuổi ra cả người mặc quần áo màu đen, mái tóc hoa râm, vẻ mặt rưng rưng đứng ở bên cửa, nhìn thấy Đường Khả Hinh, tức giận khóc : "Tại sao còn tới? nhiều năm rồi? Tại sao còn tới? Tôi mặc kệ muốn tới mấy lần, tôi cũng tuyệt đối tha thứ cho cha ! ! Tuyệt đối ! !"

      Đường Khả Hinh nhìn mái tóc bà thím hoa râm rất nhiều, đau khổ nức nở : "Thím ơi, cháu biết là lỗi của nhà cháu, cháu cũng muốn hy vọng xa vời điều gì, chỉ mong thím cho cháu vào cúng bái chú chút, cháu làm rất nhiều món ăn mà chú thích, còn có hạt dẻ, trái cây gọt vỏ rồi, cháu còn mang theo chút tiền tới đây để cho thím mua chút thức ăn. . . . . . Cháu biết năm nay mùa vải trong nhà của thím chắc là có người hái giúp, cháu tới hái cho thím, thím đừng tức giận, đừng tức giận. . . . . ."

      Bà thím nghe những lời này, lập tức khổ sở khóc lóc, đứng ở trong sân , ngồi xuống, vỗ mặt đất cứng ngắc, kêu to: "Ông trời ơi, tôi tạo ra nghiệt gì đây? Tại sao gặp phải thứ người như thế? Tôi thể sống yên ổn sao? Tôi muốn nhìn thấy đứa con của người hại chết chồng tôi ở chỗ này giả vờ cầu xin tôi tha thứ, nhiều năm rồi, ông năm ơi, ông ra còn người khác ở trong nhà giam, ít ra còn được sống. Bạn già đáng thương của tôi, ông cứ như vậy sao."

      Nước mắt của Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, lui ra sau hai bước, quỳ mặt đất, hai tay chống mặt đất, dập đầu xuống, vừa dập đầu vừa khóc : "Thím ơi, cha của cháu có lỗi với thím, cả nhà của cháu có lỗi với thím, xin lỗi."

      " cút ! ! cút ! ! Cút cho tôi ! Tôi muốn nhìn thấy !" Bà thím đột nhiên tức giận ra, mở cửa sắt, nhìn thấy giỏ thức ăn mà Khả Hinh vất vả làm được, đạp xuống bậc thang !

      "Thím ơi. . . . . ." Khả Hinh khóc nhìn những thứ bánh ngọt và trái cây mình làm cả buổi tối lăn bên bậc thang, có số bị vỡ ra, có số lăn xuống chân núi, đau lòng rơi lệ : "Những thứ đó. . . . . . Là cháu chuẩn bị cho chú. . . . . ."

      "Chát! !" Bà thím ra sức tát cái mặt Khả Hinh, rơi lệ níu lấy tóc của kéo xuống đất, ngừng ra sức đánh vào bả vai của , thân thể , vừa đánh vừa khóc lớn: " cho tôi! ! Tôi muốn gặp ! Năm sau nếu còn trở lại, tôi giết ! Cút! ! Tôi vĩnh viễn cũng tha thứ cho ! ! ! ! cút cho tôi! !"

      Bà thím xong, tiếp tục liều mạng đánh vào người Khả Hinh.

      Cả người Khả Hinh cuộn rúc mặt đất, khóe miệng nứt ra, để mặc cho bà thím kéo mái tóc ngắn của mình, đánh vào thân thể của mình, nước mắt của lăn xuống, nhớ tới cha ở trong nhà giam khóc : cả đời cha hề có lỗi với bất cứ ai, chỉ có lỗi với A Hùng. Trận hỏa hoạn kia phá hủy ông ấy và người nhà của ông ấy. Nếu như kiếp này người nhà của ông ấy thể tha thứ cho cha, hãy để cho cha xuống địa ngục chuộc tội.

      Khi đó, vẻ mặt của cha tuyệt vọng đáng thương, đến nay vẫn ràng trước mắt, vì vậy mở to hai tròng mắt tràn đầy nước mắt trong veo, cuộn rúc mặt đất, chịu đựng thân thể đau đớn, trong lòng kiên cường nghĩ tới: "Cha. . . . . . Cha yên tâm, chuyện cha làm được, con làm cho cha. Cha chuộc tội được, con chuộc tội cho cha. . . . . ."

      " cút cho tôi! ! Cút! !" Bà thím liều mạng đánh thân thể của , sau đó muốn đẩy thân thể của xuống bậc thang.

      "Đừng đẩy nữa..., đẩy xuống nữa con bé này chết đấy." Có bà lão nhìn thấy Khả Hinh bị đánh đến cả người đầy vết thương, mặt, cánh tay, tất cả đều máu bầm, bà đau lòng vội vã ra, ngăn ở trước mặt bà thím, đưa bàn tay đầy nếp nhăn, nắm cánh tay gầy yếu của Khả Hinh, đau lòng : "Đứa bé, đừng đến nữa. Tới nữa, cháu mất mạng thôi. Lỗi lầm của cha cháu, cần cháu nhận lãnh, mau trở về thôi. Nhặt những món ăn này về, hả! ?"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chống thân thể đau đớn, cắn chặt răng, run rẩy bò dậy, cặp mắt rưng rưng quỳ xuống hướng về phía ông chú trong nhà, dập đầu nghẹn ngào : "Chú, sang năm cháu trở lại viếng chú. Chỉ mong chú ở trời được mạnh khỏe, phù hộ cho thím thân thể khỏe mạnh. Cả nhà của cháu xin lỗi chú. xin lỗi. . . . . . . . . xin lỗi. . . . . . Tiền cháu đều đặt ở trong giỏ xách, sau khi cháu , hi vọng thím nhận số tiền này. Sau này cháu lại . . . . . ."

      Bà thím quay mặt , ôm mặt khổ sở khóc.

      Khả Hinh dám nữa, chỉ chống thân thể đau đớn, cắn chặt răng, run rẩy xoay người lại, cổ họng khô khốc, cảm giác khóe miệng có mùi máu tanh, rất bi thương, nước mắt của lăn xuống, cũng giống như những năm trước, từng bước từng bước xuống bậc thang đá. . . . . .

      Bà lão ở đỉnh núi, nhìn bóng dáng gầy của Khả Hinh từ từ bước xuống thềm thang đá, bà tới đến trước mặt của bà thím, bất đắc dĩ : " ra nhiều năm rồi, chúng tôi cũng biết bà rất đau lòng, nhưng đây là đứa bé rất khó có được, hàng năm để mặc bà la hét, để mặc cho bà đánh, chưa bao giờ đánh trả. Đó cũng là cái phúc của lão đầu bếp kia, sinh được con hiếu thuận hiểu chuyện như vậy, nếu có thể, hãy vì đứa bé đáng thuơng kia mà tha thứ cho cha của nó , dù sao bây giờ ông ta cũng chịu tội."

      Bà thím khóc nhìn về phía bậc thang đá, cái bóng dáng màu đen vẫn giống như những năm trước, dần dần biến mất, bà quay đầu chỗ khác, khổ sở lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Friendangel2727heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :