Chương 117: Tìm được đối phương 1
Có lẽ Tô Thụy Kỳ hơi say, cúi đầu, mặt khẽ dán tóc , dịu dàng hỏi: "Ngày mai ngày mấy?"
Đôi tay Đường Khả Hinh nắm chặt lan can, hai mắt đột nhiên cứng lại nhìn điểm, giống như nhìn thấy được bi kịch, thân thể của bắt đầu hơi run rẩy.
Tô Thụy Kỳ cảm thấy thân thể của hơi run rẩy liền cúi xuống, nghiêng mặt nhìn đôi mắt to sáng ngời, căng thẳng nhìn về phía trước, ngập tràn nước mắt bi thương, hai mắt của xẹt qua đau lòng, chậm rãi đưa hai tay ra ôm lấy bả vai của , để cho dựa vào lồng ngực của mình, bất đắc dĩ : "Được rồi. Xem như làm trai của buổi chiều."
Đường Khả Hinh chớp mắt, ngay sau đó nước mắt lăn xuống, cả người bắt đầu kích động run rẩy, tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, nước mắt từng viên chảy ra.
Tô Thụy Kỳ siết chặt đôi tay, từ phía sau ôm lấy , cảm thấy thân thể của cách nào trút hết bi thương, đành : "Nếu có chuyện đau lòng khóc ."
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn về phía rừng Phong xinh đẹp đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt sinh mạng, khóc ra tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía rừng phong nơi xa, lặng lẽ rơi lệ.
Người ta , trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
Tô Thụy Kỳ thừa dịp trời chiều còn chút sắc đỏ, đẩy chiếc xe đạp mình thường dùng để tập thể dục, quay đầu nhìn Khả Hinh từ trong phòng khách, hào hứng chạy theo ra, trong tay ôm mấy chiếc lá sen, chạy đến sau lưng Tô Thụy Kỳ nhìn .
Hai người cùng cười, mượn ánh sáng trời chiều qua cầu treo dài, sau đó Tô Thụy Kỳ ngồi lên xe đạp, Khả Hinh cũng vui vẻ ôm lá sen, ngồi ở sau xe Tô Thụy Kỳ, kêu to: "Lên đường!".
Tô Thụy Kỳ cười, tay nắm xe đạp, dưới chân vừa dùng sức đạp rới phía trước, dọc theo con đường rừng Phong chạy ra ngoài.
Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn khắp cảnh hồ trước mặt, thậm chí nhìn thấy được con cò trắng bay xuyên qua mặt hồ, bay nhanh tới phía trước, lập tức kêu lên oa tiếng, cười : "Nhìn kìa! ! Cò trắng!"
Tô Thụy Kỳ quay đầu lại cũng nhìn con cò bay , mỉm cười, cố gắng tăng sức đạp để cho xe chạy như bay về phía trước, chạy qua từng phong cảnh, rốt cuộc tới trước công viên có trạm xe màu xanh dương.
Đường Khả Hinh vui vẻ ôm lá sen, đeo túi xách, nhảy xuống xe đạp nhìn Tô Thụy Kỳ cười : "Cám ơn . Hôm nay tôi rất vui."
Tô Thụy Kỳ vịn xe đạp, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Nhớ giữa chúng ta, còn có ước hẹn. Ba ngày sau. . . . . ."
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh rất vui vẻ đưa ra điện thoại di động và ví tiền của , vui vẻ : "Xem ?"
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn , chậm rãi : " biết làm sao tìm được đối phương ?"
Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, bật cười : " cho tôi là đứa ngốc à? Tìm , chính là tìm tôi a."
Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn vui vẻ của , : "Phải, tìm tôi chính là tìm . Nhớ lời này đấy."
Đường Khả Hinh cảm giác trong lời của có ý gì, liền hiểu nhìn .
Tô Thụy Kỳ nhìn thấy chiếc xe buýt màu trắng tuyến số 18 chậm rãi lái tới, liền vỗ bả vai của , : "Xe tới rồi."
"Ồ." Đường Khả Hinh quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy xe buýt tới, ngay lập tức ôm lá sen của mình, đón xe buýt dừng lại, nhảy lên xe, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức kéo ra cửa sổ xe nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, cười : "Mau trở về . Cám ơn ! Khi về nhà, phải cởi xe cẩn thận."
Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu.
Xe buýt chậm rãi chạy .
Đường Khả Hinh vẫn cười ngọt ngào ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, giống như nở, nhìn bóng dáng của trong tầm mắt, dần dần , mới ngồi ngay ngắn, ôm bó lá sen, nghĩ tới lời của Tô Thụy Kỳ lúc nảy, có chút hiểu lặp lại: tìm tôi chính là tìm . . . . . Đây là ý gì?
suy nghĩ hoài hiểu, liền có chút tò mò lấy điện thoại của Tô Thụy Kỳ, suy nghĩ dò tìm mã số của mình, mới vừa bấm đến con số thứ mười tắt điện thoại, cầm điện thoại di động, bỏ vào trong ngực, mới lầu bầu : "Chậc! Tôi mới đần như vậy đâu? Đúng là lúc muốn tìm gọi vào số điện thoại của tôi mà! Rất đơn giản! là!"
Xe buýt vẫn chạy thẳng đường cái chạy tới phía trước.
Tô Thụy Kỳ vẫn nhìn đường cái dài, mỉm cười quay xe đạp lại, mình chậm rãi chạy dọc theo con đường cũ về nhà.
Ngày mai là ngày 13 tháng 7 rồi.
Có lẽ Tô Thụy Kỳ nhìn thấy trong ví tiền của mình.
Đường Khả Hinh cố ý che giấu điều gì, chẳng qua khi về đến nhà muộn, thấy Nhã Tuệ cũng chuẩn bị xong ít trái cây cùng nguyên liệu làm món ăn chuẩn bị cho ngày mai, ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Khả Hinh, có chút đau lòng mỉm cười.
Đường Khả Hinh ôm bó lá sen, cặp mắt cũng ươn ướt mỉm cười.
Buổi tối hôm đó.
Nhã Tuệ ngồi ở sa lon phòng khách cẩn thận đem các loại trái cây đặt ở trong hộp giữ tươi, quay đầu nhìn Khả Hinh tự mình nghiền các loại đậu, đặt ở trong mâm lớn, rồi lấy cục bột mì đặt ở mặt bàn trải xong, chuẩn bị làm bánh đậu xanh, bên cạnh để bánh hạt dẻ cùng bánh bao đậu, bánh đậu đen làm xong, ba túi đường, mọi thứ cũng đầy đủ.
Khả Hinh cầm cây cán bột mì, đặt ở phía viên bột mì, hai bàn tay đè xuống phía dưới, càng ngừng lăn cây cán, để cho bột bánh được cán dẹp ra, Khả Hinh vừa làm vừa vươn tay lau mồ hôi trán, hơi thở nặng nề. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . . hay là nghỉ ngơi lúc. làm mấy giờ rồi. Bây giờ đến gần rạng sáng." Nhã Tuệ cầm quả dưa đỏ, tiếp tục gọt vỏ, .
" cần." Đường Khả Hinh tiếp tục cán bột mì, ánh mắt kiên định .
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của , chỉ đành phải thở dài, đột nhiên tùy ý : "Khả Hinh. . . . . . hạnh phúc ."
Khả Hinh vừa cán bột mì, vừa thở gấp : "Tám tuổi tôi biết, hạnh phúc chính là tự mình tranh thủ lấy. Dựa vào số mạng là vô dụng. Nhưng bây giờ tôi hy vọng hạnh phúc xa vời. Bởi vì còn có rất nhiều người vẫn có hạnh phúc."
Cặp mắt Nhã Tuệ ửng đỏ, thêm gì nữa, tiếp tục gọt vỏ dưa đỏ.
Thời gian từng giờ trôi qua. Ánh đèn của từng nhà gần như toàn bộ tắt ngấm. Chỉ có ánh đèn tại cửa sổ phòng bếp căn lầu chiếu sáng, cho đến khi bầu trời đêm tan , ánh bình minh dần dần ló dạng. . . . . .
Tiếng cửa mở, dần dần vang động.
Rốt cuộc lúc bầu trời còn mờ mịt, Khả Hinh mang theo giỏ thức ăn cực lớn đầy màu sắc, mặc áo sơ mi màu đen, váy ngắn màu đen, mang giày đen, sắc mặt mệt mỏi, thở hổn hển xuống cầu thang, sau đó mình đến trạm xe bus.
Nhã Tuệ đứng ở bên cạnh sân thượng, nhìn theo bóng lưng Khả Hinh xa, nhiều năm rồi, luôn kiên trì mình, cho dù đồ nặng bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu.
Xe buýt chạy tới.
Lên xe rồi.
Bởi vì suốt đêm qua Khả Hinh vội vàng làm những thức ăn này, lại mệt mỏi gục đầu bên cửa sổ, ôm giỏ thức ăn, chậm rãi ngủ say.
Xe buýt chạy thẳng tới trước, cho đến khi chạy đến nhà ga chỉ mới sáu giờ sáng.
Khả Hinh xoa cặp mắt mông lung, xách theo giỏ thức ăn nặng nề, nóng nực đến đầu đầy mồ hôi xuống xe, về phía trạm xe lửa, mua vé đến tây thành phố, tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, nhìn bầu trời vẫn mịt mờ, sắc mặt của tĩnh lặng, nhớ đến cha, lộ ra nụ cười.
Xe lửa bắt đầu chuyển bánh.
Chạy về hướng đường núi.
Last edited by a moderator: 16/4/15