1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107: Tâm trạng màu hồng

      Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mọi người, im lặng hồi lâu, cảm nhận có bóng dáng lạnh lùng phát ra hơi thở đáng sợ xông về phía mình, lòng của khỏi căng thẳng, ánh mắt chớp cái, ràng muốn lùi bước. . . . . .

      Nhậm Tử Hiền tò mò nhìn thái độ của hôm nay cùng với ngày hôm đó thay đổi 180 độ, hơi nghi ngờ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên và Như Mạt ngồi cũng lẳng lặng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn như người ngoài cuộc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra chút tình cảm.

      Tâm trạng Đường Khả Hinh càng lúc càng căng thẳng, cặp mắt ngừng lóe lên, lại nhớ tới lời của Tưởng Thiên Lỗi, hai tròng mắt của nhịn được rưng rưng, mơ hồ nhìn chai rượu amontillado bàn ăn, phát ra sánh sáng màu xanh lục, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. sâu kín nhìn điểm sáng này, nhớ tới lời cha hiền hòa : con thích rượu đỏ đó là bởi vì rượu đỏ có thể mang đến cho con cảm giác hạnh phúc, con có thể cho rượu đỏ cảm giác hạnh phúc, đây chính là bí mật và ăn ý giữa chuyên gia hầu rượu và rượu đỏ, vượt qua cấp bậc, vượt qua mọi thứ.

      Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, cảm giác cả người mình cũng mãnh liệt run rẩy, chớp mắt, đột nhiên dịu dàng hỏi: "Vậy xin hỏi Nhâm tiểu thư, hôm nay tâm trạng của như thế nào?"

      Trang Hạo Nhiên nghe được câu này, hai mắt lóe lên cái, hơi nghiêng mặt nhìn .

      Nhậm Tử Hiền mỉm cười suy nghĩ chút, mới : "Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, vô cùng ngột ngạt, hơn nữa từ buổi sáng loại cảm giác mê man nặng nề, làm cho trong lòng người ta thoải mái. Nhưng mặc dù tâm trạng tốt, nhưng cảm giác miệng của tôi tốt, nghiêng về rượu đỏ nặng mùi chút."

      Đường Khả Hinh nghe xong, lại dịu dàng hỏi: "Vậy xin hỏi chọn món ăn gì?"

      Nhậm Tử Hiền mỉm cười : "Tôi chọn món ăn gan ngỗng kiểu hoàng gia, thịt gà hầm rượu đỏ, trứng cá muối đen, dây tây lửa."

      Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Nhậm Tử Hiền, cố ý loạn thứ tự món ăn, dĩ nhiên để kiểm tra phản ứng chuyên gia hầu rượu.

      Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, chăm chú lắng nghe Nhậm Tử Hiền , rồi dịu dàng : " còn có món ăn nguội, hẳn là ức vịt xào cần tây kết hợp với nước sốt táo, kế đến là trứng cá muối đen, tiếp theo là cá cuộn kiểu pháp, rồi đến gan ngỗng hoàng gia, sau cùng là dây tây lửa. . . . . ."

      mặt Nhậm Tử Hiền lên vẻ hài lòng mỉm cười : " biết tôi chọn món ăn?".

      " hôm nay tâm trạng của buồn bực, mà trong món ăn tây, nước sốt táo có tác dụng điều chỉnh tâm trạng của con người, bản thân hương táo cũng có hiệu quả làm ổn định tinh thần, Truyện được dịch trực tiếp tại le quy don mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. lần trước tôi phục vụ dùng cơm, phát đối với thức ăn cầu rất cao, luôn cầu 100% hương vị hoàn mỹ, người đối với thức ăn có cầu cao, tất nhiên tận dụng món ăn để đem đến cho mình hương vị tốt nhất." Đường Khả Hinh nhanh chóng .

      Nhậm Tử Hiền mỉm cười : "Tốt. Vậy chọn cho tôi chai rượu đỏ loại gì?"

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, rồi : "Xin chờ chút, tôi chọn rượu."

      "Tốt! Tôi chờ ! Nếu hôm nay làm cho tôi hài lòng, tăng lương 50%, thăng lên trưởng kíp!" Nhậm Tử Hiền mỉm cười .

      Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng có cảm giác hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Hai mắt Đường Khả Hinh trong trẻo lạnh lùng, khẽ chớp cái, gật đầu, sau đó lui về phía sau hai bước, xoay người vào rượu khu.

      Trần Mạn Hồng có chút lo lắng hướng nhìn bóng lưng gầy của Đường Khả Hinh, do dự lát, ngay lập tức lui ra phía sau hai bước, xoay người sải bước khỏi phòng ăn, qua hành lang dài, thấy có phụ bếp, tay bưng món ăn cho vị khách người về phía trước, nhanh chóng qua bên cạnh của bọn họ, vào phòng bếp, cả phòng bếp bây giờ nóng lên, lò lửa vang lên tiếng tí tách, lão đầu bếp mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, nghiêm túc đứng ở trước món ăn nguội, nhận lấy cái đĩa phụ bếp đưa tới đột nhiên ông ta cau mày, cúi đầu, nhìn cái đĩa trong tay, kêu to: "Tiểu Lý Tử! ! phải tôi mới vừa với cậu ! ! Cái đĩa để trứng cá muối nhất định phải ướp lạnh, cậu hiểu phải ?"

      Tiểu Lý Tử lập tức căng thẳng đứng ở bên, nhìn sư phụ muốn xin lỗi!

      "Cút cút cút! Đồ vô dụng!" Lão đầu bếp tức giận đem cái đĩa cho ném sang bên, mới vừa muốn phụ bếp cầm cái đĩa khác, ngờ nhìn thấy Trần Mạn Hồng gấp gáp vào, ông ta tức giận gỡ xuống cái mũ đầu bếp, nhìn Trần Mạn Hồng, hét lớn: "Mới vừa rồi Tào Kiệt vào, trêu chọc tôi còn chưa đủ, lại vào nổi điên đúng ? Mặc kệ là ai tới, ông đây cũng đối xử như nhau! Cho dù là ông trời, có việc gì cút ra ngoài cho tôi, đừng hở tí liền vào phòng bếp quát tháo! Nơi này phải là chỗ của các người quát tháo!"

      Trần Mạn Hồng lập tức đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn lão đầu bếp, : "Ôi chao, đây là bữa ăn của Tử Hiền Tiểu thư, đương nhiên tôi căng thẳng a. Lão đầu bếp, ông nhất định phải làm nghiêm túc hả."

      "Lúc nào tôi có nghiêm túc? ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài." Sau khi Lão đầu bếp đuổi người, cũng thấy phụ bếp thịt cắt thịt ức vịt thành từng sợi, đặt ở trong cái đĩa trong suốt, ông ta lập tức tới, quan sát những sợi thịt vịt, xem có bị sợi dài, sợi ngắn, sợi to hay , ông ta vươn tay, bỏ vào trong chén, kiểm tra sợi thịt vịt, sau khi nghiên cứu tới lui, mới hài lòng xoay người, thấy người phụ bếp khác đem quả táo gọt vỏ, cắt thành từng lát từng lát mỏng giống như tờ giấy, chỉ là dường như người phụ bếp này sợ cắt đứt lát táo, nên động tác hơi chậm chút.

      "Để cho tôi làm, tốc độ của cậu đến chừng nào cậu mới có thể làm đầu bếp hả?" Lão đầu bếp nhanh chóng nhận lấy con dao của học trò, lập tức đẩy học trò tránh ra, cầm dao, hai mắt ngưng thần, ngón tay và ngón trỏ kìm quả táo, soạt soạt soạt soạt, kỹ thuật dao nhanh như gió cắt rời từng lát táo, gần như trong chớp mắt, tất cả các đầu bếp trẻ há miệng nhìn lão đầu bếp chỉ soạt vài cái cắt xong từng lát quả táo rồi, thậm chí lúc bọn họ còn chưa phản ứng kịp, lão đầu bếp cũng đem những lát quả táo này cắt thành sợi gọn gàng.

      "Lên đĩa!" Lão đầu bếp hô tiếng.

      đầu bếp trẻ lập tức đưa cái đĩa cho sư phụ.

      Lão đầu bếp cầm trái đĩa ướp đá, cẩn thận cầm muỗng, múc lên ba muỗng táo sợi đặt xuống đáy đĩa, kết quả tạo thành sắc màu rất đẹp, hơn nữa bốn mặt sợi táo vài giọt nước sốt đỏ. . . . . .

      Ở phòng bếp bận rộn, Trần Mạn Hồng lại nhanh ra ngoài, bước nhanh vào khu vực rượu đỏ, gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh mình đứng ở phía trước, hôm nay cực kỳ tỉnh táo nhìn hàng loạt loại rượu đỏ ở trước mặt, mím chặt môi, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng tinh tế nhìn về phía rượu đỏ.

      "Khả Hinh!" Trần Mạn Hồng tới bên cạnh Đường Khả Hinh, căng thẳng : " khẳng định có thể lựa chọn rượu đỏ Nhâm tiểu thư thích uống sao? Tôi cho biết a, cũng đừng làm loạn, ấy cũng phải là dễ chọc, ấy bỏ qua cho ần đầu tiên, nhưng chưa chắc có lần thứ hai !"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chỉ đeo lên bao tay trắng, nắm chai Phẩm Lệ Châu Laffey Pháp năm 2000, Xích Hà Châu năm 1883, tiếp theo lấy thêm chai rượu trắng Lauquita Chardonnay USA, đem ba chai rượu cùng đặt xuống xe thức ăn.
      " làm cái gì vậy? Lần trước đưa ba chai rượu lên lầu, xảy ra bao nhiêu chuyện biết ?" Trần Mạn Hồng có chút tức giận nghiêm nghị với Đường Khả Hinh,.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chỉ căng thẳng với Tiểu Nhu: "Tiểu Nhu, mau! Đến quầy bar, ép cho tôi ly nước táo có vỏ có hạt, sau đó đưa đến cho tôi"

      Tiểu Nhu ở trong kho rượu, căng thẳng đứng đấy, nghe thấy Khả Hinh gọi , lập tức ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

      "Con bé chết tiệt kia. . . . . ." Trần Mạn Hồng nhìn Tiểu Nhu vọt ra bên ngoài, vừa muốn mắng cũng thấy Khả Hinh đẩy xe thức ăn ra ngoài, mặc dù Trần Mạn Hồng cũng khẩn trương, nhưng vẫn sốt ruột theo ra ngoài, vừa vừa : "Tôi nha, theo như con gà mái già chết tiệt Tào Ngọc Tinh từng , có suy nghĩ cũng đừng đội cái mũ quá lớn đầu! nhìn lại ! !"

      Đường Khả Hinh có lên tiếng, chỉ nhanh chóng đẩy xe thức ăn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa lên món ăn cho mọi người, cuối cùng người bưng món ăn ức vịt xào cần tây kết hợp nước sốt táo đưa đến trước mặt của Nhậm Tử Hiền, Đường Khả Hinh nhìn thấy, ngay lập tức đẩy xe thức ăn, cẩn thận tới trước bàn ăn.

      Bốn người cùng nhau nhìn , bao gồm Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng cũng khẽ liếc mắt nhìn .

      " chọn ba chai rượu, có ý tứ gì?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh, hiểu hỏi.

      Trang Hạo Nhiên ngồi, hơi nghiêm túc nhìn cái, thấy đẩy tới xe rượu đỏ, Phẩm Lệ Châu năm 2000, Xích Hà Châu năm 1883, rượu trắng Lauquita Chardonnay USA.

      Đường Khả Hinh đứng trước bàn ăn, giọng : "Sau khi quả nho trải qua gió, sương, nước mưa, hái xong ép lấy nước, lọc, lại trải qua nhiều công đoạn mới được bỏ vào trong thùng gỗ sồi, căn cứ tình trạng thể rượu, cho dù trải qua mười năm, mấy mươi năm, thậm chí trăm năm, nhưng vô luận như thế nào, rượu đỏ chỉ có loại, nhưng khẩu vị của mỗi người đều thay đổi vô chừng, tâm trạng cũng thay đổi vô chừng, cho nên tại. . . . . . Bằng vào kinh nghiệm của mình, tôi lựa ra loại rượu đỏ thích hợp mang đến cho tâm trạng màu hồng."

      Nhậm Tử Hiền nghe được câu này, liền nhìn chăm chú rồi chậm rãi mấy chữ: "Tâm trạng Màu hồng?"

      "Đúng vậy!" Đường Khả Hinh gật đầu.

      Tất cả nhân viên phòng ăn đều tò mò nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn bình thường mỏng manh yếu đuối, chỉ thích im lặng, tại sao đột nhiên xuất bên trong phòng ăn, phục vụ cho người chủ cao nhất khách sạn?

      Nhậm Tử Hiền suy nghĩ chút, lại ngẩng đầu nhìn , cười : "Tốt! Vậy bắt đầu thôi."

      "Vâng!" Đường Khả Hinh gật đầu lập tức lên tiếng trả lời, mới vừa muốn xoay người, lại nhìn thấy chai Amontillado mà Trang Hạo Nhiên chọn lúc nảy, lòng của khỏi nao núng, nhưng vẫn kiên định xoay người tới trước bàn ăn, cầm lên dao mở chai. . . . . .
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      truyện này dài lê thê a~~ bao nhiêu chương vậy bạn @banglangtrang123
      heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Quyết định

      Trong nhà hàng tây vang lên khúc nhạc giao hưởng, tiếng nhạc du dương trầm bổng.

      Ở nơi này, từng có ông lão bỏ ra tâm huyết cả đời, hôm nay con mang theo nửa khuôn mặt trọn vẹn tới nơi này, bị nghi ngờ mọi điều, nhưng hình ảnh của người cha mất vẫn nhìn đứa con nở nụ cười từ ái.

      Đường Khả Hinh cầm dao mở chai, cầm chai Phẩm Lệ Châu năm 2000, đứng trước bàn ăn, tay trái cầm thân chai, tay phải cầm dao xoắn ốc nhanh chóng cắt vị trí cổ chai rượu, mở nắp rượu, lại dùng dao xoắn ốc, đâm vào trong nút gỗ sồi, gia tăng tốc độ xoay tròn, lại dùng sức khẽ vặn, cầm nút gỗ sồi, đưa vào mũi ngửi cái, xác định thể rượu đổi, mùi vị nguyên vẹn, đặt sang bên, đè xuống đồng hồ giải rượu rồi nhanh chóng cầm lên chai Xích Hà Châu năm 1883, sau khi khui nút rượu, tiếp tục giải rượu. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn động tác của , im lặng lên tiếng.

      Đường Khả Hinh im lặng, lúc đối mặt với rượu đỏ, linh hồn của tỏa sáng, cầm lên chai Lauquita Chardonnay USA, cũng nhanh chóng mở nắp chai, đặt vào bên giải rượu.

      Tiểu Nhu nhanh chóng đưa tới chiếc ly Tulip, loại ly này có mép ly thu lại bên trong, tập trung mùi rượu rất hiệu quả, để cho rượu đỏ phát huy độ chua quá sớm, Khả Hinh nhận lấy cẩn thận đặt ở bàn, kiểm tra lại thời gian giải rượu, thời gian Phẩm Lệ Châu đến, nhanh chóng cầm chai Phẩm Lệ Châu, tay cầm đáy chai, rót vào ly phần năm dịch rượu, rồi cầm ly rượu lên xoay tròn 360 độ trung, nhìn màu sắc rượu đỏ bên trong ly, màu đỏ lấp lánh giống như viên ngọc ruby lóe sáng dịu dàng, im lặng để ly xuống, nâng lên chai Xích Hà Châu năm 1883, hai tay nắm đáy chai, dịch rượu Xích Hà Châu chậm rãi chảy ra vài giọt. . . . . .

      Mọi người hết sức ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh.

      Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lên ý cười.

      Đường Khả Hinh cũng để ý tới ánh mắt của mọi người, cầm lên chai rượu trắng Lauquita Chardonnay USA cuối cùng có tên gọi là hoàng hậu, cẩn thận xoay tròn mép ly 360 độ, rót dịch rượu trắng vào trong ly rượu đỏ tươi, dịch rượu như máu trong chiếc ly trong suốt sôi lên, từng lớp bọt khí nhàng bao quanh hòa tan vào màu sắc vốn có, từ từ chuyển đổi thành loại rượu màu hồng vô cùng tươi đẹp.

      Nhậm Tử Hiền khỏi nở nụ cười.

      mặt Như Mạt cũng nở nụ cười ôn nhu, bất kỳ thiếu nữ nào cũng thích màu hồng.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm lên ống hút trong phòng bếp, ba giọt nước táo mặt rượu, cẩn thận bưng ly rượu màu hồng đưa đến trước mặt của Nhậm Tử Hiền, để xuống, sau đó sắc mặt bình tĩnh khẽ gật đầu, : "Rượu xong, mời thưởng thức."

      Tâm trạng Nhậm Tử Hiền khỏi trở nên tốt hơn, sau đó hài lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Tôi biết ly rượu này có thích hợp với tôi hay , nhưng tâm trạng của tôi thay đổi tốt hơn, đây phải là màu rượu vốn có lúc ban đầu, trải qua bàn tay điều chế ra, tôi cảm nhận được dụng tâm của đối với tôi, cho nên tôi cảm động. Có lẽ bởi vì cảm động, mùi vị cũng sinh ra biến hóa mạnh mẽ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, hai mắt chớp lệ, lại cố nén tâm trạng căng thẳng.

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệ cùng nhân viên phục vụ trong phòng ăn, bao gồm khách ngồi ở bên, đều hết sức tò mò nhìn sang.

      Trong lúc mọi người yên tĩnh, rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt .

      Nhậm Tử Hiền im lặng lên tiếng, cầm muỗng ăn miếng ức vịt xào cần tây nước sốt táo, nhàng nhai lúc, rồi nâng ly rượu màu hồng, trong cái nhìn của mọi người khẽ uống ngụm , ánh mắt của đột nhiên sáng lên, ba giọt nước táo hòa vào dịch rượu đỏ, kèm với nước sốt táo, hai loại mùi vị kết hợp lại thành , có cảm giác giống nhau, hơn nữa dịch rượu màu hồng cùng với thể rượu Lauquita Chardonnay rót vào Xích Hà Châu làm cho người ta cảm giác có chút ưu thương, thể rượu Phẩm Lệ Châu ổn định, vào trong khoang miệng, giống như nhiều loại tâm trạng đan xen nhau, sau khi thưởng thức, mặt như trải qua chuyện xưa nào đó, có cảm giác bình tĩnh, đây chính là thái độ và cách nhìn của người phụ nữ trưởng thành nên có.

      cầm rượu đỏ khẽ đặt ở mặt bàn, ngưng mắt nhìn điểm xa xa, trong lòng vơi bớt ngột ngạt và buồn bực.

      Mọi người căng thẳng bình tĩnh nhìn .

      Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhịn hơi nghiêng đầu nhìn về phía .

      Nhậm Tử Hiền trầm ngâm lâu, lâu, rốt cuộc mặt lên nụ cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thưởng thức, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : " muốn cái gì?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, có chút nghi ngờ nhìn .

      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi mỉm cười hỏi: " muốn cái gì?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhớ lại tất cả mọi chuyện ba năm trước đây, lại nhớ tới câu vô tình của Tưởng Thiên Lỗi ở trong kho rượu sau ba năm, nghẹn ngào lắc lắc đầu.

      Ánh mắt Trần Mạn Hồng nóng lên, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

      " cần? Hay chưa nghĩ kỹ?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh, lộ ra thái độ bà chủ, hỏi.

      Đường Khả Hinh run run cắn chặt đôi môi, cố nén tâm trạng kích động, sâu kín : " món ăn được đầu bếp tỉ mỉ kết hợp mọi thứ nguyên liệu để chế biến thành, ra tại thời điểm đó, có lẽ trong lòng của bọn họ có suy nghĩ nào khác, thậm chí bọn họ kịp suy nghĩ, rốt cuộc khách có thích hay thích? Bọn họ chỉ biết suy nghĩ làm thế nào mới có thể phát huy tốt nhất mùi vị món ăn, tâm trạng của chuyên gia hầu rượu và đầu bếp cũng giống như vậy, từ lúc chúng tôi bắt đầu đối mặt với công việc của mình, phải giữ vững tâm trạng vui vẻ, nếu có tâm trạng vui vẻ, vậy thức ăn và rượu cũng mất mùi vị cần có của nó. Vào lúc ấy, chúng tôi cũng quên bản thân mình, chỉ muốn làm thế nào để đưa đến trước mặt thực khách những món ăn ngon và rượu ngon để bày tỏ tâm ý món ăn và rượu. Chúng tôi cần phải tìm cách lấy được thứ gì, cũng có ý đồ muốn cướp đoạt thứ gì. . . . . . Bởi vì điều đó đơn giản chỉ là tấm lòng của chúng tôi muốn chuẩn bị món ăn và rượu đỏ cho thực khách. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, hai mắt nhanh chóng lóe lên cái.

      Trang Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

      "Cha của tôi từng , đầu bếp tuyệt vời có đôi lúc rất thể tự chủ được bản thân, bởi vì chúng ta làm ra mùi vị hoàn mỹ nhất nhưng tâm trạng của người khác có chút tốt, phá hư linh hồn của món ăn. Tôi từng hỏi cha, làm sao mới có thể làm cho đối phương quý trọng linh hồn của món ăn? Hôm nay rốt cuộc tôi tìm được đáp án. . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt , thanh xa xăm, yếu ớt.

      Mọi người cùng nhau nhìn .

      Đường Khả Hinh chớp hai mắt đỏ thắm, rốt cuộc nghẹn ngào : "Đó chính là. . . . . . Tôn trọng. . . . . ."

      Mọi người cùng nhìn .

      "Lúc chúng tôi mời khách uống rượu quý, hỏi khách tiếng, hôm nay tâm trạng ngài có tốt ? Vui vẻ ? Thoải mái ? Khổ sở ? Sau đó, chúng tôi cố gắng thay đổi tâm trạng của bọn họ để cho bọn họ thấy được tâm ý của chúng tôi, phải tôn trọng lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể làm cho món ngon được lưu truyền" Khả Hinh sâu kín .

      Mọi người yên lặng suy nghĩ, yên lặng lúc lâu, Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Tâm trạng của , suy nghĩ của , chúng tôi cũng cảm nhận được, mặc dù muốn tôi khen thưởng cho , nhưng tôi được là làm được, tôi nhất định thưởng cho ."

      " cần." Hai mắt Đường Khả Hinh trong suốt, mang theo chút kiên quyết, : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Quyết định. . . . . . Làm xong hôm nay. . . . . . rời khỏi Khách sạn Á Châu. . . . . ."

      Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn !

      "Tại sao?" Nhậm Tử Hiền hơi có vẻ tò mò nhìn : " phải biết, thông qua hôm nay, cuộc đời của khác ."

      "Tôi có ngày đó, thậm chí ngay cả nghĩ đến ngày đó, tôi cũng dám nghĩ. Hôm nay cám ơn giúp tôi hoàn thành giấc mộng. Cám ơn . Tạm biệt." Đường Khả Hinh nghẹn ngào xong, khom người sâu về phía Nhậm Tử Hiền, rốt cuộc nước mắt lăn xuống nhưng cố nén xúc động, kiên quyết xoay người khỏi.

      "Khả Hinh!" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên nhìn bóng lưng gầy của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, hai mắt rưng rưng, kiên quyết bước , qua bên cạnh rất nhiều đồng nghiệp, ra khỏi nhà hàng tây.

      " ấy có chuyện gì vậy?" Nhậm Tử Hiền ngạc nhiên nhìn mọi người hỏi.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên cái, đột nhiên ném xuống khăn ăn : "Mọi người ăn từ từ, tôi có chút chuyện ra ngoài chút."

      " đâu?" Nhậm Tử Hiền hơi ngạc nhiên hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt đứng lên, cài xong cúc áo âu phục, vừa ra ngoài, vừa : "Có chút công việc phải xử lý."

      Như Mạt cũng hết sức ngạc nhiên nhìn về phía bóng lưng hơi vội vã, trái tim khỏi bị níu chặt.

      Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, hai mắt xẹt qua ý cười.

      Bên ngoài nhà hàng.

      Đường Khả Hinh vừa lau nước mắt mặt, vừa bấm nút mở cửa thang máy.

      Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh ra khỏi nhà hàng tây, im lặng lên tiếng đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cùng với đứng chung chỗ, chờ thang máy.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, chớp mắt đầy lệ, muốn xoay người lối cầu thang bộ, ngờ cánh tay bị người mạnh mẽ nắm chặt, nhanh chóng quay đầu lại khách khí nhìn chằm chằm, muốn thoát khỏi kiềm chế!

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng kéo mạnh cánh tay của , nhìn cửa thang máy mở ra, lại kéo mạnh vào trong.

      " làm gì đấy? buông tôi ra!" Đường Khả Hinh rơi lệ kêu , càng ngừng giãy giụa cánh tay.

      Tưởng Thiên Lỗi dùng sức đàn ông, vứt vào bên trong thang máy, sau đó nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy ầm ầm đóng lại! !
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      heo điênNhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Giấy nghỉ phép

      Tầng lầu 100, thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ầm ầm mở ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt bàn tay bé của Đường Khả Hinh, kéo thân thể của , sải bước ra thang máy.

      " buông tay, muốn mang tôi đâu? Tôi muốn đến gần ! buông tay! ! Để cho tôi !" Đường Khả Hinh vừa rơi lệ vừa kéo lại bàn tay bé của mình, vừa khóc vừa kêu: " muốn mang tôi đâu?"

      Đông nghe được thanh, bước nhanh ra khỏi phòng thư kí, cùng đồng nghiệp bộ phận hành chánh kinh ngạc nhìn Tổng Giám đốc kéo nhân viên nhà hàng tây, về phía phòng Tổng Giám đốc.

      " buông tay! kéo tôi đau !" Đường Khả Hinh rơi lệ, càng ngừng xoay bàn tay bé của mình, ủy khuất khóc thút thít.

      Tưởng Thiên Lỗi chú ý khóc thút thít, lại dùng sức lôi cả người vào phòng Tổng Giám đốc, sau đó đưa lưng về phía sau, cánh cửa phịch tiếng đóng lại!

      " muốn làm gì ?" Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi ném ở ghế sa lon, rơi lệ nhìn : " kéo tôi vào đây làm gì? Tôi và hề có chút quan hệ! Ba năm trước đây, là lỗi của tôi, được chưa? Là lỗi của tôi! Tôi nên vì chai rượu đỏ, chạy vào trong phòng của ! ! Là lỗi của tôi được chưa? bỏ qua cho tôi ! Tôi có loại năng lực vĩ đại để chống lại , tôi cũng có ý đồ muốn lấy cái gì, tôi chỉ muốn cầu xin nơi bình yên mà thôi! !"

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở bên sa lon, tức giận nhìn .

      Đường Khả Hinh muốn thêm lời nào nữa, chỉ rơi lệ muốn đứng lên, ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của , vứt cả người lên ghế sa lon lần nữa.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt từng viên lăn xuống, vết sẹo màu hồng bên má trái mang ưu thương sâu, lộ ra trước mắt , đau khổ rơi lệ : "Tôi mặc kệ muốn làm gì! ! Nhưng tôi cho có cơ hội sỉ nhục tôi nữa ! ! biết đối với tôi rượu đỏ quan trọng như thế nào ? Nó giống như máu trong sinh mạng tôi! ! Chống đỡ cho tôi sống tiếp! Tôi có ý đồ khác! ! Tôi có thể có ý đồ gì? Má trái của tôi bị hủy, tôi có tư cách hy vọng bất kì người đàn ông nào thương! Tôi cũng nghĩ tới! ! Hôm nay , ngày mai cũng ! !"

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn , im lặng lên tiếng.

      Đường Khả Hinh càng càng suy sụp, khổ sở khóc : "Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Đem má trái của tôi ra sỉ nhục tôi ? có biết bởi vì nó tôi chịu đựng bao nhiêu đau khổ ? Tương lai của tôi, vẫn phải tiếp tục ngừng chịu khổ! ! Tại sao tàn nhẫn như vậy? Nếu sớm biết đối với tôi như thế này, lúc ấy tôi nên cám ơn thu nhận tôi ! Cuộc sống của tôi, mặc dù nghèo khó, khốn cùng, nhưng ít nhất tôi còn có lòng tự trọng! ! Đó là nguyên tắc làm người căn bản của tôi! Tại sao muốn chà đạp nó?"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên xốc xếch, nhìn hai mắt lăn xuống nước mắt, đột nhiên có cảm giác phiền não, nhanh chóng mở cúc áo âu phục của mình, cởi ra âu phục.

      Đường Khả Hinh lắc mình, khóc muốn ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi vứt bỏ âu phục, tay nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của , gấp gáp kéo cả người, sau đó dùng sức xoay cái, buộc đối mặt với mình, tức giận siết chặt cằm của , nâng khuôn mặt nhắn của , : "Thoạt nhìn giống lúc trước! Nhưng vẫn như vậy!"

      Thân thể Đường Khả Hinh run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống nhìn !

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, siết chặt cằm của , nhìn giọt nước mắt lăn xuống, lại : "Vẫn giống như ba năm trước đây, chút cũng chịu thua! Muốn ở lại nơi này, chịu chút uất ức lại đòi sống chết rồi!"

      "Tôi đòi sống chết!" Đường Khả Hinh khóc .

      " nhìn lại , bây giờ giống cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt : "Còn nơi này thấy được ánh mặt trời, rất hay nhưng cũng giống như ba năm trước đây, đáng tin tưởng! ! có má trái, chính xác là ! đúng sao?"

      Đường Khả Hinh nhất thời oán hận nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chịu thua chút nào, lại : "Nếu dám đối mặt, người khác gây tổn thương cho được! ! Bây giờ dám đối mặt, cho nên tôi mới có thể tổn thương ! Hơn nữa hoàn toàn tổn thương!"

      Đường Khả Hinh đau lòng muốn thoát khỏi kiềm chế của , lại bị kéo mình nhào tới trong ngực của , ngẩng mặt lên, rơi lệ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống nhìn này đứng ở trước mặt của mình, ba năm trước đây là xinh đẹp dí dỏm, lúc cười lên, luôn lộ ra hai lúm đồng tiền trông rất đáng , lúc này mang theo vết thương đầy người xuất trước mặt của mình, trong đầu lên hình ảnh ba năm trước đây đứng ở giữa con đường tối tăm, hơi bất đắc dĩ thở dốc, rốt cuộc có chút khó khăn : "Tôi xin lỗi."

      Đường Khả Hinh đột nhiên dừng lại, hai hàng nước mắt lả chả nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có có bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , khẽ nhíu mày, : "Tôi xin lỗi. Lời của tôi lúc xế chiều hôm nay, chính xác bị kích động."

      Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, nước mắt lại từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi thấy vẫn rơi lệ như vậy, liền chán ghét : "Ba năm trước đây, sớm biết yếu đuối như vậy, có lẽ tôi tiễn đoạn đường, đưa đến nhà."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đột nhiên đau xót, nhớ lại tất cả mọi chuyện mình gặp phải ba năm trước đây, trong lòng của chợt đau nhói, nhịn được vươn tay, hung hăng đánh lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi đấm! !

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng tại chỗ để mặc cho đánh!

      Đường Khả Hinh nhịn được, đôi tay che mặt bật khóc, nước mắt từ trong kẽ tay lăn ra. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn như vậy, đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây, giả vờ làm người của mình, thậm chí còn giả vờ là mẹ đứa bé, sau đó chết sống ngồi ở xe bên ngoài, che mặt khóc rống, nước mắt liền từ giữa kẽ tay lăn ra, khỏi bật cười.

      Đường Khả Hinh thả tay xuống, cả khuôn mặt đều là nước mắt, ngây ngốc nhìn nụ cười mặt Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nức nở : " cười cái gì? còn cười được? có tính người hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi muốn nhắc tới, nhưng vẫn nhịn được cúi xuống cười khẽ.

      " còn cười!" Đường Khả Hinh ngừng khóc, lại đưa ra tay đánh lồng ngực mấy cái.

      Tưởng Thiên Lỗi nhàng nắm hai bàn tay bé của , đặt ở ngực, vươn tay ôm thân thể nhắn của , chậm rãi dùng sức ôm chặt vào trong ngực, tay dịu dàng đặt mái tóc ngắn của .

      Đường Khả Hinh sửng sốt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay khẽ đặt ở nơi lồng ngực của , có chút mềm yếu.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, tay khẽ vuốt mái tóc ngắn của , nhớ tới ba năm trước đây, lúc báo cảnh sát bắt mình vẫn còn mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đong đưa trong trung, sợi tóc trán bay múa, buông xuống dưới, giắt lên cánh môi rướm máu, im lặng, ngón tay thon dài vuốt tóc .

      Đường Khả Hinh cảm nhận được động tác của Tưởng Thiên Lỗi, lập tức đẩy thân thể ra, lui về phía sau bước, có chút đề phòng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn , thấy dần dần bình tĩnh lại, liền : "Nếu tâm trạng bình tĩnh rồi ra ngoài làm việc , xem như chuyện hôm nay chưa xảy ra."

      Đường Khả Hinh sững sờ, suy nghĩ chút, lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ như vậy, lại : "Hôm nay tôi kích động, tôi có nguyên nhân của mình nhưng phải vì . cần thiết vì chuyện của tôi mà bỏ công việc này. ở lại hay đối với tôi có ảnh hưởng, nhưng cần phải suy nghĩ kỹ, quy định của khách sạn, bước ra khỏi cánh cửa này trong vòng ba năm được trở lại làm nữa, đây là quy củ, tôi thể sửa đổi vì bất cứ ai."

      Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện xảy ra ở trong phòng ăn hôm nay, biết có cách nào lại nơi này nữa, cũng biết mình rời khỏi, nếu cứ ở lại chỗ này, cho dù mình biết xấu hổ, Nhã Tuệ cũng mất hết mặt mũi, vẫn kiên định với suy nghĩ của mình lúc ban đầu, : "Tôi vẫn . . . . . ."

      "Cho nghỉ phép." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người về phía bàn làm việc, cầm lên bút máy viết loạt chữ tiếng tờ giấy nào đấy, kéo xuống, nhanh chóng xoay người, liếc mắt nhìn tờ giấy, quyết định : "Cho nghỉ phép tuần lễ có hưởng lương, xem như bồi thường hôm nay bị uất ức."

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh sững sốt, cũng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đem tờ giấy nghỉ phép đưa tới trước mặt của mình, ngây ngốc nhìn loạt chữ tiếng ở phía , biết nên gì.

      Tưởng Thiên Lỗi thấy bộ dáng kia, liền cầm tờ giấy nghỉ phép, gõ cái lên trán của .

      Đường Khả Hinh giật mình chớp mắt cái, nhìn lại tờ giấy nghỉ phép vẫn còn do dự.

      "Cầm, ra ngoài . Tôi rất bận việc" Tưởng Thiên Lỗi xoay người về phía bàn làm việc, ngồi xuống mở văn kiện ra.

      Đường Khả Hinh vẫn cầm tờ giấy , nhìn phía loạt chữ tiếng phía , do dự lúc lâu, hai mắt hơi lóe sáng, cẩn thận cất bước, tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhàng để tờ giấy ở trước tài liệu của . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt cứng lại, mới vừa muốn chuyện.

      Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . chữ tiếng là gì vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm, : "Cầm ra ngoài giao cho Đông , ấy giải thích cho nghe."

      Đường Khả Hinh lại nhìn cái, thái độ có chút cứng rắn, liền im lặng cầm tờ giấy , xoay người, vừa nhìn chữ tiếng phía , vừa ra ngoài cửa. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của .

      Đường Khả Hinh nhàng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đông mỉm cười đứng ở cửa, mặt của đỏ lên, đứng ở cạnh cửa phòng Tổng Giám đốc, khẽ cắn môi dưới, đưa tờ giấy trong tay cho Đông : "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . là Tổng Giám đốc tôi giao cho . . . . . . giúp tôi nhìn xem, phía này viết cái gì vậy?"

      "Được." Đông mỉm cười nhận lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn, liền mỉm cười, nhìn Khả Hinh : "Chúc nghỉ phép vui vẻ, chút nữa có thể tan việc, sau khi thay thường phục, đến phòng ăn nhà khách Đại Dương, lúc đó, tự nhiên có người cho biết phải làm sao."

      Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy có chút mất mặt, : "Nhưng. . . . . . ràng . . . . . tôi ở trước mặt nhiều người từ chức, tôi cũng dám trở về. . . . . . Tôi sợ. . . . . ."

      Đông nghe vậy cũng an ủi, chỉ : "Nếu như cảm thấy có chút ngượng ngùng, vậy lần sau cũng đừng hành động bừa bãi như vậy. Nhưng. . . . . . Mặc kệ lúc nảy cam kết điều gì, chọn khỏi hay vẫn là quyết định của , liên quan đến người khác."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, chỉ đành cúi đầu mỉm cười, sau đó liếc nhìn tờ giấy ghi chép bằng tiếng trong tay Đông , có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn Đông hỏi: "Xin hỏi. . . . . . loạt chữ tiếng kia là viết cái gì vậy?"
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      dunggg, heo điênNhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110: Cá mập

      Đông mỉm cười liếc mắt nhìn mấy dòng chữ tiếng , đùa: "Tôi xem hiểu, đọc hiểu sao?"

      Đường Khả Hinh nhìn Đông , ngây ngốc lắc đầu.

      "Cho nên nghe tôi là được rồi. Nhanh quẹt thẻ tan việc thôi." Đông mỉm cười thúc giục Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh chỉ đành phải gật đầu cái, nhìn Đông tiếng cám ơn, liếc tờ giấy nghỉ phép cái, mới xoay người từng bước từng bước khỏi.

      Đông nhìn theo bóng lưng , sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay khẽ mỉm cười.

      ***

      Phòng ăn ngự tôn.

      Cửa thang máy ầm ầm mở ra, Khả Hinh lo lắng yên ra thang máy, vào phòng ăn, liền nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, cùng các đồng nghiệp và Tiểu Nhu im lặng nhìn mình, mặt của đỏ lên, đứng ở trước mặt mọi người, đột nhiên muốn mở miệng câu. . . . . .

      "Được rồi. Hôm nay mọi người cực khổ, hai vị Tổng Giám đốc tới cũng tới, các vị phục vụ rất tốt, trở về làm công việc của mọi người ! " Trần Mạn Hồng nhìn mọi người, vỗ tay dứt lời liền xoay người muốn rời khỏi, qua bên cạnh Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn cái, mới : " còn đứng lỳ ở đây làm gì? quẹt thẻ tan việc a! phải được nghỉ tuần lễ sao? Nghỉ ngơi tốt , làm món gì cho Nhã Tuệ ăn. Cút xa chút."

      xong, liền xoay người khỏi.

      Tào Kiệt cũng mỉm cười đến trước mặt của Khả Hinh, nhìn cái, liền vươn tay đè đầu của xuống, mới xoay người khỏi.

      Các đồng nghiệp giống như có chuyện xảy ra, vội làm việc của mình, Tiểu Nhu cũng nhìn Đường Khả Hinh, len lén cười : " may là , cần lo sợ, hai vị quản lý có mắng . Để cho nghỉ phép tuần lễ, ngày mai tôi cũng nghỉ, tôi đến nhà chơi. Tôi đem Long Nhãn qua, loại Long Nhãn nhà chúng tôi, ăn rất ngon đấy"

      Đường Khả Hinh cảm động nhìn Tiểu Nhu mỉm cười, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp phòng ăn, bọn họ cũng gì, chỉ là chú tâm vào công việc, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn mình, tất cả đều mỉm cười nhìn mình, trong lòng của ấm áp, cảm giác có chút nhõm, tâm trạng đột nhiên buông lỏng, lúc này mới nhớ tới lời của Đông , liền nhanh chóng quẹt thẻ, xoay người ra nhà hàng tây, dọc theo tòa nhà dành cho nhân viên tới.

      đường rất nhiều đồng nghiệp, bọn họ vừa vừa cười chuyện của mình, lâu lâu, còn chút bạn trai của mình hôm nay đến đón mình, Đường Khả Hinh xoay người nhìn bóng lưng bọn họ xa, hơi buông lỏng mỉm cười, vội vàng bước nhanh tới tòa nhà của nhân viên, vào phòng thay quần áo, tắm cái, thay lại quần áo bình thường của mình, áo sơ mi màu vàng, váy ngắn màu trắng, mang giày Italy màu trắng, xách theo túi xách của mình, bước nhanh về phía phòng ăn nhà khách Đại Dương.

      Phòng ăn nhà khách Đại Dương nằm ở phía sau vườn hoa khách sạn trong quần thể kiến trúc hình bán nguyệt, thông qua toà nhà nghỉ ngơi khác của khách sạn, qua đại sảnh tráng lệ, nhìn rất nhiều khách quý mặc quần áo theo phong cách Hawai, mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, tản bộ, còn thấy số khách có lẽ mới vừa lặn xong xuống nước, thân thể hơi ẩm ướt, mặc quần áo nghỉ ngơi về phía trước, cảm giác hoàn toàn khác với uy nghiêm và trang trọng của khách sạn Á Châu.

      tò mò vừa quan sát qua đám người, vừa về phía trước, sau đó đột nhiên nhìn thấy khung thủy tinh gần mười ngàn mét vuông, nâng hòn non bộ khổng lồ, ngôi tiểu đình, trong lâm viên, nuôi hai con cọp trắng, cùng ba con hạc trắng, bọn chúng nhìn mọi người, thỉnh thoảng lại, thỉnh thoảng ngủ đông, thân thể nằm ở nơi nào đó sân cỏ, nhìn ngây người, đôi tay chống lên kính thủy tinh, xuất thần nhìn con hổ trắng bên trong lườm ánh mắt có chút dữ tợn và lười biếng nhìn người đường tiến vào khách sạn, lòng của khỏi run lên, nhịn được nhớ tới ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, tại sao lại giống ánh mắt của con hổ này vậy?

      lập tức ôm đôi cánh tay có chút lạnh lẽo, trợn mắt nhìn con cọp kia cái, mới xoay người dọc theo vách tường thủy tinh tiến về phía trước, bước, liếc mắt nhìn con hổ trắng kia cái, lại run lần.

      ***

      Phòng ăn nhà khách Đại Dương.

      Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, kích động dọc theo lối có đèn pha lê màu xanh về phía trước, bước qua sàn nhà thủy tinh dài, vô số cá nhiệt đới xinh đẹp, dưới sàn vui vẻ bơi lội, nhanh chóng ra nhà khách Đại Dương, nhìn thấy Khả Hinh mặc quần áo bình thường của mình, ôm túi xách, có chút lo lắng đứng ở lối vào.

      "Trời ạ! sao!" Nhã Tuệ khiếp sợ tới trước mặt bạn thân, dùng ánh mắt rất kinh ngạc nhìn .

      Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, cũng có chút nghi ngờ cười : "Tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ là Thư kí Lưu của Tổng Giám đốc hôm nay tôi cần làm, để cho tôi thay quần áo xong, tới nhà khách Đại Dương biết."

      Nhã Tuệ nhìn kỹ Đường Khả Hinh cái, bất đắc dĩ mỉm cười, vươn tay nhét vào trong khuỷu tay , : " thôi."

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Khả Hinh hết sức tò mò.

      Nhã Tuệ thở dài, mỉm cười muốn chuyện, chỉ dẫn Đường Khả Hinh vào lối dài nhà khách đại dương, vừa vừa : " vào biết."

      Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên càng lúc càng sâu vào nhà khách Đại Dương, cảm nhận lòng bàn chân có cái bóng gì kì quái, liền cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy con cá mập khổng lồ há to mồm nhìn mình. . . . . . A . . . . . . hoảng sợ đến hét lên tiếng, cả người ngã cửa kính, sắc mặt tái nhợt chỉ vào con cá mập lớn, hô to: "Có cá mập!"

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh cười : "Đây là phòng ăn nhà khách Đại Dương, vốn là tòa kiến trúc thủy tinh dưới đáy biển, xung quanh đỉnh đầu, dưới chân, hai bên trái phải, tất cả đều là sinh vật nhiệt đới.

      "À?" Đường Khả Hinh thở hơi, trừng lớn con ngươi, quay mặt sang nhìn về phía tường thủy tinh mình đụng tới, phát ràng con rùa biển cực lớn tối thiểu có mấy trăm năm, rất nhàn nhã nhìn mình, hoảng sợ kêu ah tiếng, hét ầm lên, lại ngã ngồi xuống chỗ khác, nơi bàn tay chống, bơi lại hàng ngàn hàng vạn con cá nhiệt đới lớn , có đường kẻ màu vàng, giống như từng đốm lửa, dưới đáy nước sáng lên màu sắc kỳ ảo.

      "Ha...!" có chút kinh ngạc nhìn về phía cá ở dưới bức tường thủy tinh, đột nhiên tâm trạng từ từ thay đổi, cười hỏi: "Đây là cá gì vậy, xinh đẹp?".

      "Có lúc tôi cũng nhớ ra được. Bởi vì quá nhiều loại giống nhau. Đứng lên ." Nhã Tuệ mỉm cười đỡ bạn thân dậy, lại dọc theo lối đến phòng ăn nhà khách Đại Dương.

      Đường Khả Hinh vừa ngạc nhiên về phía trước, vừa ngẩng đầu lên nhìn rất nhiều, rất nhiều cá cảnh nhiệt đới vô cùng xinh đẹp, bơi qua bơi lại đỉnh đầu mình, giống như mình ở trong thủy cung, tâm trạng của càng ngày càng kích động, dưới hướng dẫn của Nhã Tuệ, tới phòng ăn nhà khách Đại Dương gần mười ngàn mét vuông, cả phòng ăn nhà khách Đại Dương toàn bộ xây dựng ở dưới biển, thiết kế rất thanh nhã đường hoàng, vô số cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp kỳ lạ bơi qua bơi lại phía phòng ăn, loại cảm giác thần kỳ, thoát tục, tuyệt vời.

      Phụt!

      đốm lửa từ chỗ ngồi nào đó sáng lên.

      Đường Khả Hinh giật mình, tò mò nhìn về phía bàn bên kia, thấy gia đình người ngoại quốc dùng cơm, nhìn món hải sản tươi ở trước mặt, bàn tay vỗ , ngọn lửa màu xanh lam cháy lên, đầu bếp mặc đồng phục màu xanh nước biển, tay đặt ngang lưng giống như thân sĩ, tay cầm nắp màu vàng, nhàng đậy lên đĩa hải sản, ngọn lửa bị dập tắt, sau đó nhanh chóng lấy ra, tay đặt cái nắp xuống bàn, ngay lập tức chuyên nghiệp cầm lên miếng chanh, bóp cái, chất lỏng rưới hải sản, vị tươi của hải sản lập tức tỏa ra.

      Ồ! cậu bé trai ngoại quốc mười ba tuổi, thấy rất thần kỳ, kêu lên tiếng!

      Đường Khả Hinh cảm thấy rất mới mẻ, rất hào hứng.

      " thôi." Nhã Tuệ dẫn Khả Hinh tới bức tường thủy tinh, chọn vị trí tốt nhất. Quản lý phòng ăn Nhà khách Đại Dương, Kỳ Gia Minh, người đàn ông đẹp trai gần ba mươi lăm tuổi, nhanh nhẹn hoạt bát bước tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh, liền hết sức cung kính và lễ phép cười : " tới rồi? Lúc nảy chúng tôi nhận được thông báo của phòng thư kí, Tổng Giám đốc căn dặn hôm nay mời dùng cơm trưa ở nhà khách Đại Dương. muốn ăn cái gì, hay muốn uống thức uống gì, xin cứ việc căn dặn là được."

      "À?" Đường Khả Hinh nghe những lời này, ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ cũng mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, bất đắc dĩ : "Con bé chết tiệt, tôi biết làm chuyện gì, nhưng tôi cho biết, ăn ở chỗ này bữa, có thể phải trừ hết năm tiền lương của ."

      Đường Khả Hinh nhìn người bạn thân, trong lúc nhất thời ra lời, suy nghĩ tại sao Tưởng Thiên Lỗi phải làm như vậy?

      Kỳ Gia Minh nhìn hai người chút, nhiệt tình cười : "Được rồi, mặc kệ là chuyện gì. là bạn bè tốt của Nhã Tuệ, là bạn bè tốt của trợ thủ đắc lực nhất của tôi, tôi thết đãi món kem lửa, được chứ?"

      Đường Khả Hinh biết trả lời làm sao, theo bản năng nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ mỉm cười với quản lý: "Quản lý, nghe theo là được rồi."

      "Được, hôm nay dùng cơm, tôi tới chuẩn bị." Kỳ Gia Minh lập tức đứng dậy, mỉm cười xoay người, tự mình vào trong phòng bếp.

      Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh có chút luống cuống ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhã Tuệ, Nhã Tuệ cũng nhìn thần bí mỉm cười, nhìn vật thể bên ngoài bức tường thủy tinh, giơ cằm, ngạc nhiên quay đầu lại, thân thể chợt ngửa ra sau chút, thấy dưới đáy nước có bảy con cá Mỹ Nhân Ngư tóc vàng mắt xanh, bọn chúng vẫy hai cái mang xinh đẹp, dựng đứng dưới đáy nước, đong đưa mộng ảo vui tươi nhìn mình, thậm chí có con Mỹ Nhân Ngư, nhảy lên, uốn lượn vòng eo hấp dẫn, xoay quanh con cá voi khổng lồ, xoay tròn 360 độ dưới đáy nước.

      "Trời ạ. . . . . . là đẹp a. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, hai tay chống ở bức tường thủy tinh, trừng lớn con ngươi, nhìn con Mỹ Nhân Ngư trước mắt, bơi lội thoả thích dưới đáy nước rất xinh đẹp, thả lỏng tất cả nhiệt tình trong thân thể, gợi lên nụ cười trong thế giới trẻ thơ, cảm động nở nụ cười.
      dungggheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :