1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1284: Đại kết cục (hai mươi tư)
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Đêm khuya, mặt trăng vẫn như cũ bị mây đen che lấp, biến mất đâu đó nơi chân trời.
      Chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi theo bóng đêm xen kẽ mà đến, sau đó theo sát là số xe con màu đen khác, long trọng mà thong thả về phía trước. Đèn xe chỉ chiếu sáng đoạn đường ngắn, có thể nhìn được rang, rời xa nơi phồn vinh đô thị, nơi đây là nơi với những ngôi nhà cổ xưa, có nhiều hẻm tối tăm, lộ ra loại tịch mịch vô hình.
      Đường Chí Long ngồi phía sau, cách cánh cửa sổ xe nhìn về phía con hẻm mà chiếc xe chạy qua, lộ ra khí tịch mịch mà đau thương. Hai tròng mắt ông ngấn lệ, vẻ mặt khó kiềm chế được, trái tim dường như lại cảm thấy nặng nề, cách thiên sơn vạn thủy, cách mười năm tư sầu, nhìn thấy so với tưởng tượng thực còn đáng sợ hơn. Ngòi phía sau song sắt đáng sợ, tàn nhẫn nhất chính là tư tưởng tuyệt vọng.
      Đường Khả Hinh ngồi bên người ông, nhìn về phía dáng vẻ đau lòng cùng áy náy của cha mình, hai tròng mắt cũng khỏi rưng rưng, chậm rãi vươn hai tay nắm cánh tay ông, kêu ; "Cha..."
      Đường Chí Long lên tiếng, chỉ là sâu nhìn xe chạy lướt qua những con đường cũ, rốt cuộc chậm rãi dừng lại trước ngõ lầy lội phía trước, cuối hẻm le lói lên ánh đèn vàng yếu ớt. Vệ sĩ trầm mặc ra đứng bên cạnh xe, mà tài xê nhanh chóng mở cửa xe, Đường Khả Hinh trước bước xuống xe, lại cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Chí Long...

      Đường Chí Long khom người chậm rãi đứng trước ngõ hẻm lầy lội, ông đầu tiên là lặng lẽ nhìn về phía những viên gạch vỡ, những mảng tường xi măng lở ra. Hai tròng mắt ông lại rưng rưng, nhớ tới thời điểm chính mình gặp được vợ, là lúc phòng bếp nổi lửa, bà bị dọa, bê bàn thức ăn ngã song soài sàn nhà lạnh lẽo, khi đó chính mình lần đầu tiên lớn tiếng trách cứ thuộc hạ cùng công nhân, nhưng chỉ là trầm mặc nhìn về phía người phụ nữ khẩn trương trước mặt, cứ như vậy... Lẳng lặng nhìn...

      Đến nay, ông vẫn như cũ có thể nhớ tới lúc bà cúi đầu xuống, khuôn mặt thanh khiết, ôn nhu như hoa...

      Đường Chí Long chậm rãi trầm mặc mà đau đớn quay mặt sang, nhìn về phía con trong bóng đêm.

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, cũng đau lòng nhìn về phía cha mình.

      Đường Chí Long cứ như vậy sâu nhìn về phía khuôn mặt như hoa của con , đúng là bản sao của mẹ mình, thế nhưng vợ ông từng như hoa tiêm ảnh, vẫn phản chiếu trong thế giới của con .... Ông cứ như vậy trầm mặc lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, đối với năm tháng thấy tiếc nuối, đối với năm tháng tạo ra vết thương, đối với năm tháng hối hận, ông lại chỉ có thể kiềm chế cùng nhẫn, muốn run rẩy nâng giơ tay về hướng con hẻm sâu thẳm kia, cũng vô lực rơi uống, còn mặt mũi nào đối mặt, rưng rưng cúi đầu nghẹn ngào : "..."

      Đường Khả Hinh vội vã rưng rưng gật đầu, tức khắc đỡ cha mình từ từ cất bước vào trong hẻm ...

      Hai cha con men theo ánh đèn vàng yếu ớt, bóng hai người kéo lê dài trong con hẻm . Thi Ngữ cùng mọi người đứng đầu ngõ này tức khắc im lặng lên tiếng nhìn về phía thai cha con Đường Khả Hinh từ từ về phía trước...



      Trời thu, cái lạnh càng sau, nơi nào cũng thổi tới tầng sương mù nhàn nhạt.

      tiếng bước chân trầm trọng mà đau thương truyền đến.

      Đường Chí Long cuối cùng được con đỡ đến trong góc tối u, nhìn thấy chỗ ở cửa vợ mình, hai tròng mắt ông càng thêm đau lòng ngấn lệ. căn phòng , xung quanh là những bức tường loang lổ, mữa xuống bốc lên vị tanh dày đặc, qua bức tường ngắn nhìn thấy trước phòng, còn treo hai chiếc yếm Xuân Thái, cũng ố vàng.
      Trái tim đau đớn đến hít thở thông.
      Lão nhân gia này lập tức đứng vững, cả người khom lại cúi xuống sâu, hối hận cùng áy co quắp rơi lệ. có người nào có thể hiểu được, hơn mười năm vợ chồng, từng ăn ý cùng thâm tình như vậy, lại chính vì chút tâm tư của ông mà tạo nên đau khổ cho người mình , ai hiểu rốt cuộc đau đớn bao nhiêu.
      "Cha..." Đường Khả Hinh nghẹn ngào đỡ cha mình, cũng nức nở đau lòng : "Con từng vô số lần muốn mẹ về ở cùng con, thế nhưng bà vẫn luôn chịu... căn bản có biện pháp mặt đối với chúng ta... Con khóc, quỳ quá, cầu xin... Thế nhưng bà vẫn chịu đáp ứng con..."

      "Cái này cũng trách con được... Đều là cha tốt... Là cha hại các người thành như vậy..." Đường Chí Long thống khổ kiềm chế vươn tay nắm tay của con , kiềm chế rất lâu mới từ từ cất bước, run rẩy về phía trước. Cho đến khi ông tới trong sân trước cánh cửa , hai cánh cửa vững chắc cư nhiên lộ ra khe hở, ông liền nhìn thấy người phụ nữ trong đêm khuya, than thể gầy gò, tvaof lúc trời lanh giá này chỉ mặc bộ quần áo cũ, búi tóc mất trật tự ngồi bước chiếc bàn , đem trúc la lý thái kiền, toàn bộ phần phần chuyên chú thu lại, đáp khởi đến, chỉnh tề có tự tượng tòa núi ...

      Đường Chí Long nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt ông rớt xuống nước mắt, đau lòng rơi lệ...

      Nhớ ra lúc ban đầu, vợ ông ở giữa yến tiệc, có cách nào đem chiếc bánh ngọt bày chỉnh tề, mỗi lần đến đỉnh phần giữa lại rơi xuống. Cứ đến mỗi lúc thế này, khuôn mặt bà lộ vẻ ảo não, cho đến lần kia, bàn tay chậm rãi vươn ra, dung lực đạo nhàng lại có tiết tấu, đem bánh ngọt bày đến vị trí cao nhất.
      Bà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

      Chính ông cũng sâu nhìn về xinh đẹp trước mặt này.

      Nhân duyên thế gian này, đều là vận mệnh ông trời an bài.

      Đường Chí Long nhìn về phía than thể gầy gò của vợ mình, bong lưng tiều tụy, tang thương, tịch mịch làm cho người khác đau lòng. Trái tim của ông cũng dau đớn theo, chỉ là tùy ý để nước mắt rơi xuống, cách cánh cửa, rang là có điều muốn , muốn cầu xin tha thứ, rang vẫn còn nhiểu tình cảm vẫn chưa ra. Thế nhưng ông chỉ vô lực đứng bên, cúi đầu nức nở rơi lệ...

      Đường Khả Hinh đứng bên, nhìn về phía bong lưng của mẹ mình, cũng đau lòng nức nở, chút thanh kia chìm đắm trong làn sương mù, đau thương tràn ngập.

      Lý Tú Dung nguyên bản chuyên tâm chỉnh lý thái kiền, bởi vì lúc trước nhớ kỹ chuyện chồng mình cùng vị hôn phu của con ra tù nên vẫn chưa kịp trở về nhà để chỉnh lý. trượng phu cùng con vị hôn phu ra tù chuyện, vẫn luôn chưa kịp về nhà chỉnh lý. Bà thừa dịp buổi đêm tối khó có được chút yên tĩnh, đem hàng cuối cùng thu lại thời gian, lại hiểu sao nghe thấy phía sau có tiếng người cha và con khóc, bà trong nháy mắt ngạc nhiên xoay người, cư nhiên qua khe cửa nhìn tháy dáng vẻ đau lòng rơi lệ của chồng mình, hai tròng mắt bà tức khắc rưng rưng, trái tim đau đớn, gần như hít thở thông nên lời, nhưng vẫn là nghẹn ngào kích động kêu tiếng: "Ai ở bên ngoài?"

      Đường Chí Long nhanh chóng đau lòng ngẩng đầu, qua khe cửa nhìn vẻ kích động khuôn mặt có chút già nua của vợ mình, trái tim ông lại đau như dao cắt, muốn chút gì lại thể mở lời...

      Lý Tú Dung rất nhanh mà kích động tới trước cửa, bịch tiếng mở cửa ra, quả nhiên thấy chồng mình sau mười mấy năm có qua song sắt, thể đối diện với chính mình, nước mắt bà run rẩy chảy xuống, lại nghẹn ngào gọi: "Ông tới đây làm cái gì?"

      Thanh này, run rẩy mà lạnh lung làm cho người khác tuyệt vọng.

      "Mẹ..." Đường Khả Hinh đau lòng nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình khóc lên ; "Chúng con tới thăm người chút... Chúng con muốn đón mẹ về nhà..."

      Lý Tú Dung run rẩy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, năm tháng qua, bà bao giờ quay trở về là người phụ nữ như trong quá khứ. Bà đè nén suy nghĩ, nhìn về phía người chồng già nua trước mặt, bây giờ mặc âu phục, mặc dù tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí thế của ngày xưa. Bà trong nháy mắt quay mặt sang, cắn chặt răng căn nghẹn ngào ; "Còn xem làm cái gì? Lại phải là thấy qua? Nên khóc, nên , nên mắng cũng mắng, giữa chúng ta còn gì tốt để mà ... . . ."

      Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía vợ mình tiều tụy như vậy, trái tim ông lại như bị xé rách, nghẹn ngào kêu tiếng: "Tú Dung..."

      tiếng kêu này chứa đựng bao nhiêu hối hận cùng thâm tình.

      Lý Tú Dung hai mắt run rẩy ngấn lệ, lại vẫn như cũ quay mặt nhìn ông, nghẹn ngào : " muốn ông gọi tôi như vậy... Tôi với ông gặp mặt hoàn toàn là bởi vì con . Bởi vì tôi và ông đều thiếu nợ con , nhưng tôi và ông còn quan hệ gì? !"

      "Tú Dung..." Đường Chí Long đau lòng khẩn trương muốn về phía trước bước, áy náy hối hận nhìn về phía vợ mình, kích động run rẩy : "Tôi cũng dám khẩn cầu bà tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ của tôi, ngay cả bù đắp cũng thể bù đắp hết những năm tháng ấy, chỉ là nhân sinh có mấy lần quen biết, chúng ta mặc dù quả có chút nặng nề, nhưng người vợ này tôi chưa bao giờ quên lãng... Mười mấy năm ngồi trong song sắt này, đơn có lúc làm cho con người ta tuyệt vọng, tất cả thành tựu huy hoàng cũng thể sánh được những hồi ức cùng với vợ mình.... Bây giờ tôi cũng biết tư cách đứng trước mặt bà, nhưng là chúng ta tóc bạc trắng, năm tháng mai sau biết sắp sửa dẫn chúng ta đâu... Liền thừa dịp trước mắt này, chúng ta khi vẫn còn sống, cho tôi cơ hội ..."

      Lý Tú Dung sớm muốn khóc lại được khóc, chỉ là hai tròng mắt vẫn như cũ kiên quyết, tùy ý nước mắt chảy xuống.

      "Mẹ!" Đường Khả Hinh nhìn cha mẹ như vậy, đau đến tê tâm liệt phế, cũng kìm lòng được lên phía trước, vươn tay nắm lấy tay của mẹ mình, rơi lệ khóc : "Mẹ tha thứ ba ! Con muốn thấy cả nhà ta đoàn viên, mẹ theo chúng con trở về . Con hơn mười năm có cha mẹ ở bên, rất khát vọng có cha mẹ bên người... Ngay cả khi ôm chút cũng cảm thấy rất hạnh phúc... Xin mẹ ... Mẹ..."

      Lý Tú Dung đau lòng run rẩy nắm tay con , thống khổ rơi lệ ngừng, ngẩng đầu kích động nhìn về phía Đường Chí Long khóc ; "Ông tại sao muốn đối với tôi như vậy? Ông tại sao muốn mang theo con tới gặp tôi? Ông thông minh, thấy tất cả, chẳng lẽ hiểu , trong sinh mệnh, cũng co muốn nghĩ lại hồi ức, muốn đối mặt chuyện cũ sao? Tôi và ông vẫn tự chui đầu vào rọ, chôn giấu hết thảy tất cả! Tôi oán hối hận để cho ông làm tất cả, bao gồm việc ôm Khả Hinh mới bảy tháng, ăn viên nho kia... Chúng ta sáng sớm liền nhất định, làm ra chuyện hi sinh con ! Sở dĩ đó là thượng đế đối với chúng ta trừng phạt! Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì ở cùng chỗ! ? Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì đoàn viên?"

      Đường Chí Long nghe vợ mình đến đây, trái tim của ông đau đến nên lời đến... . . .

      "Ông xem lại ông chút coi!" Lý Tú Dung lần nữa nhìn về phía chồng mình đầu sớm bạc, khuôn mặt tiều tụy, khóc thành tiếng : "Đều là người tóc bạc trắng, muốn như vậy tới lui. Tôi có hận ông, cũng còn là vợ chồng tình thâm, mỗi người con đường cho đến cuối đời .! !"

      "Tú Dung..." Đường Chí Long lại lần nữa đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn về phía bà.

      Lý Tú Dung quay mặt sang, vừa khóc rống lên vừa : " muốn ở trước mặt của con số lời làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc! Ông còn ngại con bé chưa đủ tội à? Tôi muốn lại thêm nữa..."

      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh đau đến khóc lóc kêu mẹ mình.
      "Để tôi ích kỷ chút! Mười mấy năm qua dám gần con , tại các người cũng xem như tôi chết !" Lý Tú Dung thoáng cái muốn xoay người, khóc lóc đem cửa mạnh mẽ đóng lại.
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy cửa ra, khóc kêu: "Đừng cự tuyệt chúng con, đừng cự tuyệt ba! Con van cầu người! Con nhìn thấy hai người như vậy liền rất đau lòng!"

      "Chuyện gì ầm ĩ như vậy! ?" Có thanh thô lỗ từ phía trước ngõ hẻm truyền đến.

      Vài vệ sĩ tức khắc xoay người, nhìn về phía trước có người đàn ông vóc người cũng cao to, say rượu loạng choạng tới, bộ dáng trông ai cũng vừa mắt, bọn họ tức khắc cấp tốc mà trầm mặc đứng chắn trước mặt người đàn ông kia, cho qua!

      Đường Chí Long xoay người, nhìn về phía ngõ hẻm sâu thẳm, dường như có thể đoán được mấy phần, ông tức khắc xoay người đau lòng nhìn về phía vợ mình.

      Lý Tú Dung muốn nữa, đem chồng cùng con đẩy ra ngoài, khóc : "Các người thôi! muốn trở về ... thôi! mau!"

      "Mẹ!" Đường Khả Hinh thoáng cái quỳ mặt đất, hai tay sống chết chống cánh cửa kia, hai tay nắm lấy bên chân bà, ngẩng đầu rơi lệ : "Mẹ! ! Con sắp sửa kết hôn, cũng sắp sửa làm vợ, làm mẹ! Tương lai con cũng có con của mình, con biết nên làm như thế nào mới là điều tốt nhất cho chồng và con của mình ! Thế nhưng mẹ cho tương lai con chút hi vọn , dạy con tất cả những gì người biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, giữa vợ chồng duyên phận là cùng nhau gánh chịu, cùng nhau thực lý tưởng, và cùng nhau gánh chịu mọi khổ đau ! Cũng mong người dung tình lớn lao này tha thứ cùng khoan dung! Cấp cho con tấm gương tốt, cấp cho con chút hi vọng .. Van cầu mẹ... Cầu xin mẹ... Mẹ... muốn trong cuộc sống của con lại có chút tiếc nuối, con đường này con đủ mệt mỏi rồi... Mẹ..."

      "Khả Hinh..." Lý Tú Dung như vậy đau lòng nhìn về phía con .

      "Tú Dung!" Đường Chí Long cũng đau lòng run rẩy vươn tay, nặng nề nắm tay bà, nghẹn ngào rơi lệ ; "Theo chúng ta về nhà ."

      Lý Tú Dung vẫn như cũ mình khóc nức nở, hai tròng mắt lóe ra bất đắc dĩ, vẫn như cũ chậm rãi lắc đầu.

      "Tú Dung..." Đường Chí Long nắm chặt tay vợ mình, đau lòng nhìn về phía dáng vẻ tiều tụy của bà, nghẹn ngào run rẩy : "Chúng ta trở về ! Cho tôi cơ hội, để tôi tốt bồi thường mười mấy năm qua, dù cho ngày mai tôi xuống hoàng tuyền, cũng để cho tôi nhìn bà tốt..."

      "Ông nhìn ông chút! ! vất vả mới lời lại làm cho người ta tuyệt vọng, đây phải là muốn cho người khó chịu sao?" Lý Tú Dung nhanh chóng lau nước mắt mặt, làm ra quyết định ; "Các người về trước , chuyện tương lai, tương lai lại , Khả Hinh muốn kết hôn, đây là chuyện tốt... Tôi làm mẹ nó, tự nhiên cũng chúc phúc! Đến lúc đó gặp lại , đến lúc đó rồi hãy !"

      "Tú Dung..." Đường Chí Long lại lần nữa nắm chặt tay vợ mình, vạn phần muốn kêu.

      "Trở về !" Lý Tú Dung còn là kiên quyết giãy khỏi tay Đường Chí Long, đem cha và con đẩy ra, bà lại muốn xoay người nhanh chóng đóng cửa lại...

      "Tú Dung..." Đường Chí Long nhìn vợ mình sắp đóng cửa lại, ông lập tức cảm giác ngực mình có trận huyết khí dâng lên, toàn bộ ý nghĩ trận đen kịt, nhiều ngày kiềm chế cùng cảm xúc lo lắng sầu muộn làm ông cơ hồ hoa mắt.

      "Cha! ! Cha làm sao vậy ?" Đường Khả Hinh thoáng cái đỡ cha mình, sợ đến khóc rống lên.

      Cửa phịch tiếng mở ra! !

      Lý Tú Dung khóc ra, nhìn về phía chồng mình cư nhiên vì kích động mà hoa mắt ngã xuống, bà lập tức đau lòng tiến lên đỡ ông, khẩn trương : "Chí Long, ông sao vậy? Chỗ nào thoải mái?"

      Đường Chí Long cả người tiều tụy, hơi đứng vững lại, nhìn về phía dáng vẻ quan tâm của vợ mình, trái tim của ông tê rần, chậm rãi vươn tay cầm lấy tay vợ mình, lại lần nữa khẩn cầu: "Tú Dung... Chúng ta về nhà ... Về nhà ... Theo tôi trở về ... Mười mấy năm qua, tôi rất nhớ bà.."

      Lý Tú Dung nhìn dáng vẻ này của ông, bà đầu tiên là bất đắc dĩ rơi lệ, mới vừa đõ người ông vừa nghẹn ngào : " có cách nào cự tuyệt ông... Tôi trước cùng ông trở về... Chờ thân thể ông khỏe lại rồi hẵng ..."

      Đường Chí Long nghe vợ mình lời này, lập tức kinh hỉ nghẹn ngào cười.

      Đường Khả Hinh cũng kích động rơi lệ cười, vội vã nâng bên tay cha mình, mới : "Cha mẹ, chúng ta về nhà! Hạo Nhiên chuẩn bị nhà mới cho chúng ta, còn ngày mai tới thăm hai người.. Nhanh lên chút trở lại, con có nhiều điều muốn với hai người!"

      Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung nhìn về phía con hiểu chuyện, cũng kìm lòng được mà nở nụ cười.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1285: Đại kết cục (25)

      Editor: Hoàng Thủy.

      Bóng đêm thâm sâu, gió thu dễ chịu.

      Đoàn xe Rolls-Royce lại lần nữa nhanh chóng xuyên qua phố xá sầm uất, lướt qua công viên và rừng trúc rồi vòng qua tập đoàn tài chính Hàn thị, "Thế kỷ hào đình", "Ôn tuyền biệt quán" cùng các khu nhà cao cấp bậc nhất, cuối cùng lái vào con đường sâu thẳm phượng vĩ chỉ thấy kiến trúc cao nhất kiểu Trung Quốc dựa vào núi, hai bên là rừng trúc thiết kế phục cổ mà truyền thống tiết lộ chủ nhân là người điệu thấp mà nội liễm, đôi đèn lồng du long cổ xưa lóe ra quang mang chiếu rọi hai bên rừng trúc lá theo gió nhàng bay múa...

      Quản gia dẫn vô số người hầu mặc đồng phục đen chờ đợi từ sớm ở bên ngoài cổng hoa lan, nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce rốt cuộc chậm rãi dừng trước cửa biệt thự, mọi người nhao nhao khom người tôn kính gật đầu thăm hỏi.

      Ba người Đường Chí Long chậm rãi xuống xe, nhất là Đường Khả Hinh càng là dựa vào bên người cha mẹ ngẩng đầu nhìn về phía đại trạch trúc tiết sâu thẳm lộ ra hàng rào sắt, thấy được bên trong hoa viên đặt ngọc bát phun nước như suối, mà đoạn trúc dài ưu nhã theo tiếng chuông chùa xa xôi nhàng bay múa, bầu khí trận trận vui mừng dào dạt sắp theo cổ trạch ưu nhã phóng thích. ràng kích động mở to mắt nhìn cảnh trí trước mặt kinh hỉ nên lời ... . . .

      Lúc này, Tô Linh là "người nhà " cử Tịnh Kỳ, Dĩnh Hồng và Chu di tới. Tịnh Kỳ cười ngọt ngào qua lớp lớp người hầu bên cạnh tới trước mặt người Đường gia, trước sâu gật đầu thăm hỏi: "Đường chủ tịch, Đường phu nhân, Đường tiểu thư, Tô tiểu thư tự mình chuẩn bị yến hội nên phái tôi, Dĩnh Hồng và Chu di hai vị quản gia đắc lực tạm thời trước hầu hạ chủ tịch và phu nhân, đồng thời cũng giúp đỡ Đường tiểu thư tới khi tiệc cưới kết thúc! Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ lễ tiết hôn lễ của Đường tiểu thư đều do Tô tiểu thư tay xử lý. Trương ủy viên và lão gia phái người đưa tới lô gỗ mun cửu đỉnh cũng được bày tại chính giữa cung điện, ngọc bát mỹ tửu cũng bắt đầu từ tối nay xuống từng giọt cam lộ! Tất cả" liên tiếp cao" phú quý trúc cũng toàn bộ thành đôi, tiệc cưới và "Thạch ma" năm phút trước cũng lệnh thợ chế tác nổi tiếng nhất chế tạo! Nếu có điểm nào thỏa đáng thỉnh Đường chủ tịch chỉ điểm."

      Đường Chí Long thông kim bác cổ nghe được chuẩn bị này tự nhiên cảm kích vui sướng, mặt bộc lộ kích động tươi cười.



      Đường Khả Hinh nghe lời này liền sửng sốt thần sắc quái dị hiểu nhìn cha hỏi: "Cha! Con còn chưa xuất giá chuẩn bị những thứ này làm gì? Ngọc bát, thạch ma đều có điển cố gì sao?"

      Đường Chí Long chậm rãi quay đầu nhìn bộ dáng con ôn nhu nghi hoặc liền nhịn được vươn tay vỗ khuôn mặt nhắn của mới chậm rãi giải thích: "Nha đầu ngốc, phàm là con trước khi xuất giá ở trước gia môn thường treo dây đỏ, tục xưng "đeo hồng", mà ngọc bát chứa mỹ tửu đại biểu nhà có con mới lớn, lúc ngọc bát đầy chính là ngày xuất giá ngụ ý tạt nước ra ngoài. Con cái nhà bình thường thường dùng chén sứ, Tô tiểu thư thương con thân kiều ngọc quý tự nhiên chuẩn bị ngọc bát, mà tiếng chuông thiền viện xa xa xem con như "thiên chi kiều nữ". Từ trước đến nay gia đình đế vương đều có riêng chùa chiền muôn đời cầu phúc cho con cháu. Đây là quý lớn nhất của Trương ủy viên và Tô lão đối với con."

      Đường Khả Hinh nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích mặt lại kích động đến đỏ bừng.

      "Vậy thạch ma và gậy trúc là có ý gì?" Lạp Lạp mở to mắt nhìn về phía Đường Chí Long bất chấp lễ tiết tò mò hỏi.

      Tịnh Kỳ lập tức nhìn về phía Lạp Lạp khỏi cười trách cứ: "Đều người biết có tội, thân phận như Đường chủ tịch với vấn đề như vậy cũng biết xấu hổ hỏi lên! ? Thạch ma, gậy trúc và chuyện cửu long đỉnh đều là chuyện nhà tổng giám đốc Trang chúng ta! tạm thời cần hỏi tới, bắt đầu từ mai nên thể tấm lòng của mình !"

      Lạp Lạp vẫn có chút chưa từ bỏ ý định muốn biết nhưng bị Tịnh Kỳ trừng mắt đành phải im lặng cúi đầu lên tiếng.

      Đường Khả Hinh tâm tình kích động dâng trào ngẩng đầu nhìn về phía đại trạch kiểu Trung Quốc cổ kính ưu nhã khắp nơi đều treo đèn lồng mà dây đỏ nào cũng buộc thành “nơ bướm” trông thập phần sống động trông giống như hồ điệp bay phất phới. nhịn được lại nhớ tới buổi tối tại khách sạn Á Châu thâm tình ôm Trang Hạo Nhiên cảm xúc lại ngọt ngào như bôi mật...

      Giữa mặt cỏ hoa viên bày "Cửu long đỉnh" rồng uốn lượn như nhảy múa trông khí phái!

      Đường Khả Hinh liếc nhìn qua rồi liền theo cha mẹ vào phòng khách xa hoa ưu nhã, đồ cổ vô giá bày giá chín tầng mà tấm bình phong Cửu long tượng trưng thân phận cùng khí thế hôm nay tạm thời do Tịnh Kỳ theo Trang gia thỉnh trở về, sau khi đối đãi tam thư hành lễ mới theo Đường Khả Hinh gả tới Trang gia, chỉ thấy tấm bình phong Cửu Long được đặt trước bức bích họa rộng lớn “Tam quốc chí”, chính giữa là "tiểu hồ ly" lúc này trông có vẻ tự phụ...

      Đường Khả Hinh cứ như vậy ôn nhu nhìn về phía "tiểu hồ ly" kia lúc này còn muốn nâng ngọc thủ thon dài chạm vào tấm bình phong tuyết trắng "Xe chỉ luồn kim" .

      Tưởng gia cử quản gia Lý thúc tới đầu tiên là chỉ huy người hầu trong trong ngoài ngoài chuẩn bị trà quả điểm tâm mà vài người hầu khác ôm đệm ngồi màu đỏ hồng khảm noãn ngọc đặt ở giữa sô pha. Dĩnh Hồng trước hầu hạ vợ chồng Đường Chí Long an vị còn Tịnh Kỳ mỉm cười với Đường Khả Hinh: "Đường tiểu thư, lẽ ra vào thời khắc này tôi nên quấy rầy cùng Đường chủ tịch và phu nhân đoàn tụ, chỉ là tại đêm khuya sáng mai tám giờ còn cùng hai vị chủ tịch phu nhân đến Hoằng Pháp tự dâng hương cho nên xin mời nghỉ ngơi trước, sau này còn nhiều thời gian trò chuyện..."

      Đường Khả Hinh nghe Tịnh Kỳ xong lập tức xoay người nhìn về phía cha mẹ.

      Đường Chí Long và Lý Tú Dung cũng dừng giữa phòng khách nhìn con mỉm cười : " nghỉ ngơi ..."

      Đường Khả Hinh ngại ngùng cười, đầu tiên là do dự tự hỏi mấy phần sau mới chậm rãi tới trước mặt cha mẹ vươn hai tay nắm mỗi người tay nhàng nắm chặt hồi rồi mềm giọng : "Kỳ thực cho dù là nhiều phòng ở hay chỉ là ngôi nhà như nhà chúng ta trước kia chỉ cần người nhà ở cùng chỗ chính là hạnh phúc lớn nhất. Trước kia con vẫn luôn nghĩ nếu có cha mẹ ở bên thể có hạnh phúc. Hôm nay rốt cuộc được như nguyện. Vốn muốn hảo hảo trò chuyện với cha mẹ thế nhưng quả thực đêm khuya, cha mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, sáng mai con kính trà cho cha mẹ."

      Phốc!

      Tịnh Kỳ thực là chân truyền của Tô Linh, nghe Đường Khả Hinh xong liền nhịn được cúi đầu cười rộ lên: "Tôi Đường tiểu thư, nhanh chóng muốn gả mọi người chúng tôi đều biết, chỉ là chuyện kính trà này có phần quá sớm hay gia còn chưa có vào cửa đâu!"

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu mặt đỏ bừng nhìn về phía Tịnh Kỳ.

      Đám người hầu trong nhà đều cười, vợ chồng Đường Chí Long càng âu yếm nhìn con mỉm cười : "Được rồi, biết con ngoan, về phòng nghỉ ngơi trước . Ngày mai chắc chắn rất bận, thời gian cùng hai vị phu nhân dâng hương nhất định lễ tiết cấp bậc lễ nghĩa phải tốt. Hai nhà Tưởng Trang dâng hương là chuyện đại !"

      "Vâng! Con biết!" Đường Khả Hinh nghe lời này lập tức ngoan ngoãn hiểu chuyện cười.

      " ..." Đường Chí Long mỉm cười thúc giục con .

      Đường Khả Hinh nghe lời cha lại chăm chú nhìn cha mẹ, lúc này mới kích động nhào tới trước thoáng cái ôm cha mẹ vào trong lòng, ôm chặt lúc lâu mới nghẹn ngào : "Cha mẹ, con về phòng trước ."

      Vợ chồng Đường Chí Long mỉm cười gật đầu.

      Đường Khả Hinh lúc này mới lưu luyến rời xoay người rời khỏi theo Dĩnh Hồng và Thi Ngữ về khuê phòng.

      Đường Chí Long nhìn bóng lưng con ngoan ngoãn dần biến mất ở hành lang ông mới chậm rãi xoay người nhìn vợ mình mang theo khẩn cầu : "Tú Dung... Chúng ta cũng trở về phòng ..."

      Lý Tú Dung đứng tại chỗ vẫn còn có chút do dự.

      Đường Chí Long nhìn bộ dáng do dự của vợ mình liền lập tức tỏ vẻ cường ngạnh kéo bả vai bà : "Trở về phòng ... Hơn mười năm vợ chồng tôi có rất nhiều chuyện muốn với bà..."

      Lý Tú Dung ngẩng đầu nhìn chồng mình lúc này mới trầm mặc theo ông xoay người lên lầu.

      "Cây rừng trùng điệp xanh mướt hiên "

      Đường Khả Hinh cùng Tịnh Kỳ và Dĩnh Hồng trở lại khuê phòng. Sau khi tắm rửa thay y phục mặc váy dài chiffon đeo đai, dùng trâm "Ngọc hồ điệp" vấn sơ tóc chân trần cất bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Thi Ngữ và Dĩnh Hồng chỉnh sửa chăn giường vừa len lén cười... hiểu nhìn mọi người rồi cũng nhịn được cười rộ lên: "Mọi người...cười cái gì?"

      Thi Ngữ nghe thấy Đường Khả Hinh chuyện lúc này mới cố ý thu hồi sắc mặt cầm cái gối màu lam nhàng đặt ở giữa giường rồi : "Cái gối này thực là mấy lần dọn nhà! hồi ở nhà trọ, hồi ở trong phòng tổng giám đốc Trang, hồi lại tới nơi này, chừng qua thời gian lại phải dọn nhà!"

      Phốc!

      Lạp Lạp và Tiên Nhi nghe lời này đều nhao nhao nhịn được cười rộ lên.

      "Muốn chết!" Đường Khả Hinh mặt lại mắc cỡ đỏ bừng nhìn về phía mấy người Thi Ngữ thực là mất hết mặt mũi nhịn được giọng kêu lên: "Chỉ bởi vì việc như thế mà mọi người lại tôi đến ba trăm năm có phải hay ? Muốn chết quá!"

      Phốc!

      Mấy người Thi Ngữ nghe lời này đều kìm lòng được cười ha ha.

      "Chuyện gì buồn cười như vậy? Tôi cũng muốn nghe..." Tịnh Kỳ mỉm cười vào khuê phòng Đường Khả Hinh hỏi.

      " có! Mọi người đều ra ngoài , mình muốn ngủ !" Đường Khả Hinh mắc cỡ nên lời trực tiếp nghĩ muốn nhào tới giường!

      "Chờ chút!" Tịnh Kỳ thần thần bí bí giơ lên chiếc di động màu trắng, nhìn về phía Đường Khả Hinh híp mắt cười : "Đường tiểu thư, có người tìm ... đoán xem là ai?"

      Đường Khả Hinh lập tức xoay người nhìn về phía Tịnh Kỳ!

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1286: Đại kết cục (phần 26)
      Editor: Hien Eliza

      "Nhất định là Tổng giám đốc Trang rồi!" Lạp Lạp đứng ở bên cạnh, hết sức phấn khởi.

      "Chẳng lẽ..." Tối nay Thi Ngữ cũng vô cùng vui vẻ, khỏi bật cười lên rồi : "Tổng giám đốc Trang phát nhà mình thiếu mất cái gối nên mới nhằm vào người nào đó để đòi?"

      "Này!" Đường Khả Hinh là bất đắc dĩ giậm chân dứt khoát nhìn về phía Thi Ngữ, trực tiếp càu nhàu : "Các cứ tiếp tục đùa giỡn tôi như vậy, muốn tôi kết hôn có phải hay ?"

      "Điều đó có khả năng sao? luôn kêu trời than đất chuyện phải kết hôn, mọi người toàn thế giới đều biết cả, lấy chồng là có được!" Tịnh Kỳ trực tiếp đem chiếc di động đưa cho Đường Khả Hinh: " hãy cứ nhanh chóng nghe điện thoại , người chờ ở bên kia có thể có việc gấp, chừng nếu nghe người đó hỏi để đòi lại gối!"

      Mọi người lại được trận cười nữa, Thi Ngữ vội vàng đẩy hết mọi người ra ngoài, Dĩnh Hồng đứng ở bên cạnh, cũng chẳng hề hiểu tình huống này cho lắm, vội vàng cười rộ lên: "Chao ôi! Phu nhân Tưởng căn dặn tôi hầm canh trần bì trăm năm cùng vỏ đậu xanh, tại sao còn chưa thấy mang vào chứ?"

      "Còn chưa ăn canh đậu xanh, đợi lát có thể nhanh chóng tràn ra tất cả ngọt ngào!" Hai tay Tịnh Kỳ kéo mạnh bả vai của Dĩnh Hồng, đem vừa cười vừa đẩy ra rồi : "Hãy cứ để cho bọn họ chuyện tốt , chừng có người nửa đêm ngủ được, lại gõ cửa phòng ai đó tốt..."

      Cửa ầm tiếng rồi đóng lại, tiếng cười bên ngoài vẫn còn từ từ truyền đến.



      Đường Khả Hinh là vô cùng bất đắc dĩ cầm chiếc di động, nhìn đám người này từ từ hết ra ngoài, hết sức mất thể diện ném xuống nền nhà. nặng nề thở dài, mặc dù trong lòng ngọt ngào như mật, nhưng vẫn chút khách khí cầm di động lên, hơi cao giọng : "Lúc này gọi điện thoại tới làm gì? Làm hại người ta bị mọi người chê cười! đừng tưởng rằng như vậy em tùy tiện tha thứ cho !"

      Tô Thụy Kỳ cầm di động, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay lập tức khẩn trương hỏi: "... làm sai chuyện gì sao?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh mở to trừng trừng, cơ thể trong nháy mắt cứng ngắc lại, nhất thời khuôn mặt ngượng ngùng. Lúc này mới cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lại là Tô Thụy Kỳ gọi tới, bản thân bị Tịnh Kỳ đùa bỡn, là… Đầu tiên là nặng nề thở hơi sâu, sau đó mới nở nụ cười áy náy, vội vàng trả lời Tô Thụy Kỳ: "À! có gì, xin lỗi, em linh tinh, xin lỗi !"

      Tô Thụy Kỳ khẽ mỉm cười, nghe những thanh thả lỏng như vậy, cũng chợt cảm thấy dễ chịu: "Nghe được giọng thả lỏng của em như vậy là tốt… Trước đó liền kém muốn đưa em mang ra ngoài hành tinh. . ."

      Đường Khả Hinh nghe được những lời này của Tô Thụy Kỳ, nhớ tới lúc xảy ra chuyện, nhớ tới dáng vẻ đau lòng của , hơi đau lòng cười : "Cám ơn ... Tô Thụy Kỳ..."

      Tô Thụy Kỳ nắm di động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ sát đất, mây đen dần dần tản , mặt trăng từ từ hơi tỏa ra ánh sáng mềm mại, khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng xúc động : "Khả Hinh... Tối nay em đẹp… gần như có thể nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc nhanh chóng tỏa ra tia sáng lấp lánh của em. chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, như vậy cũng cảm thấy hạnh phúc… Cho nên em vẫn phải luôn luôn hạnh phúc... mãi mãi ở cạnh bên em, để giữ gìn lau chùi những hình ảnh lúc đầu chúng ta mới quen biết kia, em là “Ngôi sao” sáng lấp lánh nhất trong cuộc đời của .

      Điều này tựa như thể là lời tuyên bố, hơn nữa thậm chí đó là lời tuyên bố bất diệt.

      Đường Khả Hinh nắm chặt di động, đôi mắt thông suốt, cảm động đến mức lên lời...

      "Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ cầm di động, lần nữa lòng : "Hôn lễ! Chị tâm tổ chức! Em yên tâm! Đến lúc đó em nhất định có thể rất hạnh phúc xuất giá! ở bên cạnh cùng em, bảo vệ em lên thảm đỏ, nhìn em vào lễ đường kết hôn... cùng cha em, giống như người nhà của em vậy, căng thẳng đến gần nghẹt thở, liền sau đó đọc tuyên bố trong hôn lễ của em, để cùng em chúng ta cùng nhau rơi lệ..."

      Nước mắt khỏi trượt rơi xuống.

      Đường Khả Hinh nắm di động, cúi đầu xuống, khóc thành tiếng.

      "Đừng khóc..." Tô Thụy Kỳ tựa như đứng ở trước mặt này, chậm rãi đưa tay ra, thay lau nước mắt mặt , rồi cứ như vậy thâm tình yếu ớt : "Muốn ôm ấp mong đợi nhất trong tim, về phía lễ đường hạnh phúc, bởi vì em như vậy đáng giá được cả toàn thế giới chúc phúc. Trong lúc em được gả làm vợ, ôm em thắm thiết, ôm mà trong cuộc đời thích nhất... Xem có thể hay hẹn trước duyên phận ở kiếp sau..."

      Cả người Đường Khả Hinh khóc lóc run rẩy, nước mắt lăn xuống dọc theo giữa các ngón tay…

      Tô Thụy Kỳ cầm di động cũng hơi cúi đầu run rẩy khóc thổn thức, có lẽ nghe được tiếng khóc im lặng nghẹn ngào của này: “ xin lỗi, Tô Thụy Kỳ, kiếp sau em vẫn có cách nào cùng ở chung chỗ được…”

      cắn hàm răng, nắm chặt di động, cố nén đau đớn mất mát, hơi ngửa mặt lên nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt dọc theo gương mặt lăn dài... Nếu như kiếp này kiếp sau vẫn được... Có thể hay để cho hóa thành cơn gió ở trong thế giới của em, áng mây hay chỉ là bọt biển của hạnh phúc. nguyện ý vì em hạnh phúc mà tan vỡ trong thế giới của em...

      Trong thực tế, chúng ta vẫn luôn ra sức khát vọng về tình rất rất xa vời, tựa như ngoài tầm với. Đó chính là tình sâu sắc nhất, vô hạn nhất, mạnh mẽ nhất... ra tình chân thành... Chỉ đơn thuần là được bên cạnh mà thôi...

      Phòng Tổng thống.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, cầm chiếc di động, bấm số điện thoại của Đường Khả Hinh, nghe được bên kia truyền tới tín hiệu thanh báo bận. Sắc mặt hơi thu lại, tựa như có thể cảm giác được vị hôn thê ở bên kia thương tâm sùi sụt khóc, và trong thế giới khác người đàn ông thâm tình bên kia rơi lệ ngắm nhìn tha thiết. sâu sắc hiểu được loại cảm giác này, loại mất mát này. dần dần rũ tay xuống, đôi mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt cùng đau lòng, nhìn về phía ngôi sao rất xa kia, thở hơi nặng nề...

      Bên ngoài truyền đến cơn ho khan.

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc hơi xoay người, theo bản năng lắng nghe thanh này...

      Quả nhiên, tiếng ho khan lần nữa từng đợt từng đợt truyền tới.

      Ngay lập tức Trang Hạo Nhiên hơi căng thẳng xoay người, ra khỏi phòng. nghe thấy tiếng ho khan từ thư phòng truyền tới, lập tức bước tới trước cửa phòng, đưa tay nhàng gõ cái, mới quan tâm gọi: "Cha..."

      Tiếng ho khan kèm theo tiếng thở hổn hển nặng nề, lát sau người ở bên trong mới lên tiếng đáp lại: "Vào ..."

      Trang Hạo Nhiên đẩy cửa vào bên trong, nhìn về phía cha mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm ngồi ở trước bàn đọc sách. Sắc mặt ông hơi có vẻ tiều tụy mệt mỏi, đeo đôi kính gọng đen, đối diện với bóng đèn bàn yếu ớt, cúi đầu nhìn về phía văn kiện trước mặt, vừa xem vừa ho khan chừng mấy tiếng. Ạnh vội vàng chạy tới, hết sức lo lắng hỏi: "Cha... Bệnh ho khan của cha lại tái phát sao? Làm sao cha lại gọi bác sĩ?"

      " có gì đáng ngại, tối nay gió mạnh lên có chút dữ dội." Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía con trai cũng chỉ mặc áo phông ngắn tay màu trắng ngắn cùng quần ở nhà màu trắng, mặt ông hơi có vẻ quan tâm: "Trời lạnh như thế này, con thế nào lại mặc áo ngắn tay? Nếu để cho dì Tưởng của con nhìn thấy, lại muốn mắng con! Suốt ngày cậy giữ được cơ thể cường tráng, biết quý trọng bản thân mình!"

      Trang Hạo Nhiên nghe xong chẳng qua chỉ lặng lẽ cười tiếng, tới cạnh ghế xô pha, cầm lên áo khoác nhung màu xanh đậm, chậm rãi tới phía sau cha, vì ông mà choàng lên…

      Trang Tĩnh Vũ hơi dừng động tác lại, từ từ ngẩng đầu lên, tằng hắng mấy tiếng nhìn về phía con trai.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, chẳng qua chỉ đưa tay ra chậm rãi vỗ mấy cái vào phía sau vai cha, thậm chí còn xuôi xuống dọc theo sống lưng của ông rồi mới :

      "Ngài mới phải chiếu cố mình tốt, được muốn nghỉ hưu."

      "Súc sinh!" Trang Tĩnh Vũ lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn con trai.

      "Con chân thành..." Trang Hạo Nhiên tiếp tục xuôi dọc theo đằng sau tấm lưng của cha, nhàn nhạt : "Cha là ngọn núi lớn phía sau thế giới của con! Con có nghĩ qua chuyện người già! Cha luôn luôn muốn mình khỏe mạnh như bây giờ để tiếp, như vậy con mới có thể có thêm dũng cảm để tiến về phía trước. Cả đời này con rất quý trọng cha cho con cái tên "Trang Hạo Nhiên", bởi vì cách tự nhiên cha và con gắn bó với nhau chặt chẽ nhất. Chỉ cần con nhớ tới ba chữ "Trang Hạo Nhiên” này con liền thấy tự hào sâu sắc, với tư cách là con trai của cha, con sâu sắc tự hào..."

      Trang Tĩnh Vũ im lặng lên tiếng, ông hơi cúi đầu thấy cái bóng của con trai ngả xuống văn kiện đối diện trước mặt. Đôi mắt ông thâm thúy, kiềm chế nhẫn hồi lâu rồi mới khôi phục được trạng thái của thanh rồi : "Tốt lắm! nên ở chỗ này khua môi múa mép, về sớm nghỉ ngơi chút, con cũng sắp sửa cử hành hôn lễ rồi, đống chuyện lớn cần có con để quyết định! Còn nữa, mai vẫn còn vòng quan trọng mới của hội nghị khách sạn dưới nước cần khai mạc, con hãy biểu tốt chút!"

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu về phía bóng lưng của cha, đôi mắt nhấp nháy ánh nước nhưng vẫn nhàn nhạt cười tiếng, rồi mới : " Được, vậy con nghỉ trước. Biết cha ho khan thích uống thuốc, nhưng nếu có chuyện gì cha cứ gọi con, con biết cha muốn mẹ Lý có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."

      "Ừ!" Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng trả lời.

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc bước ra ngoài, sau đó vì cha nhàng khép cửa phòng lại, thời điểm khép cánh cửa lại nhàng buông câu ..."Cha... Con cha."

      Trang Tĩnh Vũ dừng động tác lại, vốn là có thể đè nén lại ở trong lòng, nghe được những lời này của con trai, ông thể kìm hãm được cúi đầu rơi lệ...

      Cửa phòng ngủ nhàng mở ra.

      Trong lúc Trang Hạo Nhiên chậm rãi vào phòng của mình, đối diện với yên tĩnh tràn khắp cả căn phòng tĩnh, hồi tưởng lại thời gian mình vào tù kia, thu hoạch được vô số tình cảm của mọi người. Đôi mắt lấp lánh ánh nước mỉm cười, từng bước tới * bên cạnh, ngược lại * của mình nằm cái. chậm rãi mở hai mắt ra, mệt mỏi nhìn về trần nhà phía trước mặt càng ngày càng xoay tròn, tâm tư căng thẳng ngày liền rốt cuộc cũng có thể nặng nề thở nhõm. Thời điểm khi cơ thể giải tỏa mệt mỏi kia, lập tức cứ như vậy chậm rãi chìm vào giấc ngủ…

      Có lẽ, phải gánh vác quá nhiều, quá mệt mỏi.

      Dần dần theo thời gian, những cơn gió thu thổi càng ngày càng dữ dội, căn phòng càng ngày càng lạnh.

      Trang Hạo Nhiên nằm ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cơ thể cảm thấy có chút lạnh lẽo, liền chậm rãi mở mắt ra, muốn kéo qua chút chăn mỏng. Nhưng ở trong gian thấy u ám cách khó hiểu, nhìn thấy người đàn bà mặc váy trắng dài, khuôn mặt mờ ảo trong mái tóc dài xõa tung, tựa như chậm rãi trừng trừng đôi mắt dữ tợn hướng về phía mình. bị hù dọa hét to tiếng, vội vội vàng vàng vươn tay bật đèn bàn lên, quát: "Ai?"

      người n Nguyệt Dung mặc chiếc váy ngủ hoàng gia bằng chiffon, mái tóc xoăn kiểu quý tộc xõa xuống, khuôn mặt bà nhạt nhòa đầy nước mắt, hết sức ngạc nhiên nhìn về phía vẻ mặt con trai khiếp sợ. Bà vội vàng lôi khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào quan tâm hỏi: "Con trai! Con thấy thế nào rồi? Gặp ác mộng sao?"

      Cơ thể Trang Hạo Nhiên cứng đờ, hai mắt trợn to, nửa mạng treo lên cao, nhìn về phía mẹ mình khóc bộ dáng như hoa lê ướt mưa. là bị me hù dọa đến choáng váng, đặt mạnh tay lên ngực mình rồi trực tiếp bất đắc dĩ kêu lên: "Ôi chao, mẹ! Mẹ như vậy làm hù chết người, dọa chết người đó! Nửa đêm khuya khoắt thế này sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?"

      Ân Nguyệt Dung dẹt miệng ra, rơi nước mắt nhìn dáng vẻ của con trai, lại tiếp tục kích động nghẹn ngào : "Mẹ có chút thể tưởng tượng nổi con trở về, rời khỏi nhà tù! Lúc mẹ vừa mới trở về liền ngủ thiếp , cho rằng mình chỉ ở trong giấc mộng, liền vội vàng vào đây xem chút! Nhìn chút xem con có hay vẫn còn ở đây? Mẹ thiếu chút nữa thậm chí đem chính bắp đùi của mình véo nát!"

      "... ..." Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, đôi mắt hơi lộ ra chút đau lòng, nhìn về phía mẹ mình.

      "Huhuhuhu... Tôi phải nằm mơ! Con trai của tôi trở lại... . . ." Ân Nguyệt Dung xong, đột nhiên bà đem con trai ôm chặt vào trong lòng, khóc lóc : "Cục cưng, mẹ sau này bao giờ mắng con nữa! Sau này con đều phải ngồi lên bàn ăn cơm! Con phải sống tốt, có bất cứ chuyện gì, mẹ đứng ra chịu đựng. Con đều biết rằng mẹ con biết bao nhiêu! Lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy con, nhìn thấy bảo bối này có ánh mắt sáng ngời, lỗ mũi cao, hai tay nắm chặt, lúc khóc con lên, thanh vang dội sáng chói, như vậy là đáng ."

      Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười xúc động bất đắc dĩ, chậm rãi đưa tay ra, cũng nhàng ôm lấy mẹ: "Mẹ... nên tổng hợp số thứ lại, những lời này tựa như con phải con ruột mẹ vậy, mỗi lần nghe con đều đau lòng, loại đau đớn rất mất mát, rất khó chịu..."

      Ân Nguyệt Dung nghe những lời này, trong khoảnh khắc bà giãy giụa ra khỏi cái ôm, rơi nước mắt nhìn về phía con trai rồi : "Có ?"

      "Đương nhiên là !" Trang Hạo Nhiên chậm rãi đưa tay ra, vì mẹ nhàng lau nước mắt của bà rồi lòng : "Ai cũng con có dáng vẻ đẹp trai, ai cũng con giống mẹ! Mẹ mực nhấn mạnh, phải là để cho con cảm thấy rất thương tâm sao? Ngay cả ông bà ngoại cũng , con cùng với mẹ có dáng vẻ giống nhau như đúc!"

      Ân Nguyệt Dung nghe những lời này của con trai, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống...

      "Được rồi, mẹ đừng khóc..." Trang Hạo Nhiên đau lòng vươn tay ra ôm mẹ vào trong lòng, an ủi: "Con trở về, sau này con đâu hết, mực ở bên cạnh cha mẹ... Được chứ?"

      Ân Nguyệt Dung nghe con trai đến đây, bà mới thoáng cảm giác thấy giấc mộng này có chút chân thực. Bà vừa sụt sịt nước mắt nước mũi, vừa nghẹn ngào : "Mẹ biết con trở về! Đây phải là giấc mộng! Con trở về! Vậy... Lâm Sở Nhai cùng vị Lưu tiểu thư kia mang thai, cũng là ?"

      Ầm….! Chiêng trống vang trời!

      Trang Hạo Nhiên nghe mẹ xong, ngay lập tức cơ thể cứng ngắc lại, đằng sau ót lại bị thượng đế nặng nề đánh cho phát chảo, đầu đau còn hơn cả nổ tung!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1287: Đại kết cục( 27)

      Sáng sớm.

      Sương mù tràn ngập, xa xa tiếng chuông xuyên qua màn sương mù dày đặc truyền đến, dường như thanh này đánh thức những sinh linh bé hay những linh hồn còn ngủ say, mùa thu luôn luôn là trong bốn mùa lãng mạn nhất, tư thái chính nồng kết hoa, còn chưa kịp tạ lễ, bắt đầu tranh phân đoạt diễm đầy khắp núi đồi Tây Dương, mà đến cả "Lan hồ điệp" "Hoa phù dung " "Hoa thảo" cũng đua nhau nở, dựa vào núi thủy thi công dựng lên hào trạch cao nhất, khắp nơi dệt kết "Hồng ti thằng", tượng trưng "Hôn lễ" tức "Hôn lễ" đèn đồng đen, lúc này theo thời gian trôi qua từng chút , đoàn xe thần bí mà long trọng, chậm rãi lái về phía đường lớn Phượng Hoàng, dẫn đầu là nữ tử tay cầm hộp nhung màu đỏ, mặt được che phủ mảnh vài màu tím! !

      Tịnh Kỳ tức khắc dẫn mọi người nhanh chóng triển khai rào chắn trước cửa lớn của Đường gia, hơn mười nữ giúp việc mặc đồng phục váy ngắn màu đen, nhanh chóng ra xe con, phân đứng ở hai bên cánh cửa sắt, thập phần tôn kính chờ đợi , bầu khí nồng đậm mà thần thánh từ từ tản mạn ra...

      "Cây rừng trùng điệp xanh mướt "

      Bên trong phòng ngủ "Giường quý phi " màu tím để mỗi bản thư tịch rượu nho, đồ cổ án trước đài nước trà kiền , nhưng vẫn là tràn ngập hương khí hhoa nhài phiêu phiêu trong khí, thỉnh thoảng trận gió nhàng thổi tới, kéo cửa sổ sát đất ôn nhu lung lung lay lay, nằm ở người, ràng cảm thấy bầu khí nồng đậm này, chậm rãi mở hai tròng mắt mông lung, lại nhìn thấy đoàn sương mù màu trắng dày đặc, hai trong mắt lại chớp chớp, rốt cuộc nhìn thấy Thi Ngữ cúi người mỉm cười, đối với mình ôn nhu : "Tiểu thư, nên dậy thôi, giờ lành dâng hương sắp tới rồi."

      Đường Khả Hinh sâu nhìn về phía , mỉm cười.

      Đường gia lúc này bắt đầu bận bận rộn rộn, theo Đường Khả Hinh rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, ba giờ sáng Tô Linh phái tới tám nữ đầu bếp làm thức ăn chay, bắt đầu bận rộn ở phòng bếp, nhao nhao đem " Phật thủ tô " "Hồng hoa lê" "Bánh hương đàn" "Phượng hoàng tô" cùng đĩa đôi bày thành hình đỉnh tháp, được người bỏ vào mỗi hộp gỗ khắc ngạo mai hồng, lại cẩn thận từng li từng tí triển khai bày bàn vuông ở giữa hoa viên, mà Dĩnh Hồng dẫn ba người hầu đem bảy sợi tơ vàng của hoàng thất ra ngoài phòng, xếp thành hình dạng thập phần đẹp mắt, mà Tiên Nhi cùng Lạp Lạp mỗi người ôm lấy lọ dầu vừng thượng hạng, cũng xếp chỉnh tề đặt ở giữa hoa viên, mệt được thở dốc...

      Đường Khả Hinh mặc váy dài tơ tằm màu tuyết lam, vén búi tóc thập phần tinh xảo, mang theo bao tay màu trắng, mặt bộc lộ thần sắc ngạc nhiên, dùng xong trai thái sớm chút, hỏi qua phụ mẫu thân vẫn còn nghỉ ngơi, lúc này mới dọc theo hoa viên rộng lớn vào bên trong phòng khách, thấy bầu khí hoa viên mảnh náo nhiệt, cũng có chút bị sợ, lúc này mới nhớ tới đêm qua phụ thân , hai nhà Tưởng Trang dâng hương là việc đại nhất gia tộc, đây càng là tượng trưng cho thân phận!



      Dì Chu lấy tư cách là người lớn tuổi nhất trong mọi người, Tô Linh cắt cử dì Tần trước nhậm chức, bà tạm thời nắm quyền, lập tức mỉm cười về phía Đường Khả Hinh tôn kính : "Đường tiểu thư, giờ lành dâng hương sắp tới, ngài chuẩn bị cho tốt, chúng ta lên đường!"

      cho hết lời, người hầu hai nhà Tưởng Trang lập tức thập phần tôn kính có lễ hơi cúi người về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đội ngũ người hầu chỉnh tề, đứng ở ngoài cửa viện, khí tức cuồn cuộn mênh mông như vậy, liền khẽ gật đầu.

      Chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái tới, tài xế lập tức mở cửa xe phía sau cho Đường Khả Hinh, Thi Ngữ tự mình nâng ngồi vào trong xe, mà người hầu nhanh chóng đem các loại tiến phẩm cầm lên xe sau, vì Tô Linh cho rằng Đường Khả Hinh chưa là người cùng nhà với Tưởng Trang, cho nên tự bị kinh quả, dầu vừng, tơ lụa cống phẩm thượng hạng, tượng trưng cho thân phận của !

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi sau khi chuyển xong dầu vừng, thói quen nghĩ muốn chen lên xe, Thi Ngữ trừng mắt, bộ dáng các buồn thiu, đành phải ngồi xe sau theo.
      Đường Khả Hinh cùng Thi Ngữ, còn có dì Chu ngồi ở trong xe, nhìn về phía hai người bọn họ người kìm lòng được cười.

      Rolls-Royce chậm rãi chạy ra khỏi đường lớn Phượng Hoàng, hướng về phía trung tâm náo nhiệt chạy tới, Hoằng Pháp Tự ở điểm sơn cảnh cao nhất toàn thành phố, do tiên hồ vờn quanh, nghe lúc ở đỉnh tháp chúng ta có thể nhìn thấy phật quang thần kỳ, Hoằng Pháp Tự vì vậy mà nổi tiếng toàn quốc, hương hỏa vẫn thịnh! Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sau, nhìn về phía xe cộ chạy qua nội thành phồn vinh xa hoa, rồi lại dần hướng về phía con đường hẻo lánh nhiều thực vật ở ngoại thành chạy tới, nghe chuyến này là vì cầu phúc cho hôn của mình cùng Trang Hạo Nhiên, nghĩ tới đây, lòng của dường như nhưỡng mật, ngọt ngào cười rộ lên, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía hộp nhung được che phủ bằng tấm vải màu tím sậm trong tay mình, đó là thiếu nữ vừa dẫn đầu đưa cho mình, ánh mắt của mị, muốn vươn tay, lật tấm vải để nhìn xem bên trong là cái gì...

      "Ba!" Có người vươn tay, vỗ bàn tay bé của .

      Thi Ngữ cố ý nhịn cười, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu nhìn về phía bộ dáng này của , chỉ đành lấy lòng cười, lại đành phải quy quy củ củ ôm hộp nhung này, lúc nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ hai vị chủ tịch phu nhân biết tới chưa?

      Tiên Mật Hồ bắt đầu được bảo vệ nghiêm ngặt, vô số vệ sĩ san sát trong đó, mang theo tai nghe nhìn ra khắp nơi, vì hôm nay người phát ngôn Hoàn Cầu xác thực công bố Tổng giám đốc Trang cùng thiên kim của Đường chủ tịch sắp sửa cử hành hôn lễ thế kỷ tối long trọng kiểu Trung Quốc, sáng sớm lúc bảy giờ mười lăm phút vô số ký giả lấy được tin tức này, chia ra các tuyến đường hùng dũng chạy tới trước cửa, thậm chí có ít ký giả nhận được tin tức, Tưởng phu nhân cùng Trang phu nhân sắp sửa đến Hoằng Pháp Tự vì muốn hôn lễ của hai người tiến hành thuận lợi mà cầu phúc, nhiều ký giả tụ tập ở bên ngoài rào chắn Tiên Mật Hồ của cảnh vệ, nhao nhao nhìn ra xa chụp ảnh.

      Quả nhiên, bao lâu sau đoàn xe theo đoạn đường trung tâm phồn hoa thong thả chạy tới trước Tiên Mật Hồ, vì chưa tới canh giờ, cho nên thấy tăng lữ, vô số người trong gia tộc Tưởng Trang, bao gồm Tưởng Văn Phong và mọi người ở bên trong, toàn bộ nhao nhao xuống xe, hôm nay các phận bối thấp hơn Tưởng Thiên Lỗi trở xuống , lúc này đều phải tham dự nghi thức cầu phúc, vô số người hầu, bắt đầu nhao nhao đem các loại cống phẩm tinh xảo nhất, dầu vừng, gấm hoàng kim, tơ lụa thượng hạng nhanh chóng chuyển xuống xe, chúng ký giả nhìn tình thế này, nhao nhao chụp ảnh!

      Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, đệ nhất phu nhân của hai gia tộc, được quản gia cùng người hầu nâng đỡ xuống, chậm rãi xuống xe, mà chiếc xe Rolls-Royce của Đường Khả Hinh ở giữa chúng ký giả lóe ra ánh đèn, chạy đến trước sân cảnh tiên mật hồ, Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ nhanh chóng lên phía trước, tôn kính lễ độ mở cửa xe, Thi Ngữ trước bước đến, lại chậm rãi nâng Đường Khả Hinh ôn nhu xinh đẹp động lòng người... . . .

      Tưởng Văn Phong đứng ở giữa đám người trong gia tộc, nhìn thấy bóng hình ôn nhu xinh đẹp kia của Đường Khả Hinh, hai mắt của sáng ngời, trong nháy mắt ôn nhu mà thần bí cười.

      Đường Khả Hinh nhiệt liệt đứng ở giữa tia nắng ban mai, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cảnh tiên hồ phương xa, còn có bảo tháp phiêu dật lung linh cao nhất, khẽ cười , trước đúng mức có lễ độ tới trước mặt Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, hơi gật đầu chào hỏi, sau lại liếc mắt nhìn đám người chung quanh, hỏi: "Ân? Thế nào thấy Tuyết Nhi, còn có chị Trang?"

      "Đúng vậy!" Ân Nguyệt Dung cũng kỳ quái nhìn ra phía trước, cũng kêu lên: "Ngải Lâm đâu?"

      Lời vừa mới dứt, phía trước chậm rãi lái tới chiếc Rolls-Royce màu xanh ngọc, chiếc xe chí tôn kia dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng kim loại thập phần khí phách, bao lâu sau cửa xe chậm rãi mở ra, Trang Ngải Lâm lập tức xuống xe, mặc tiểu tây trang màu đen bó sát người rất lưu hành tại Paris năm nay, đôi giày cao gót màu đen mười hai cm, đầu mang mũ dạ màu đen cực lớn, mặt bộc lộ biểu tình thập phần bất đắc dĩ cùng cực độ buồn chán, được người hầu đưa tới đôi găng tay màu đen mang lên!

      Phốc!

      Mọi người nhìn thấy bộ dáng này của , tất cả đều khiếp sợ mở to mắt, nhất là Diệp Mạn Nghi người thành tâm lễ Phật, bà đầu tiên là khách khí liếc mắt trừng Ân Nguyệt Dung cái, lúc này mới nhìn về phía Trang Ngải Lâm dần dần đến, bất đắc dĩ : "Dì Ngải Lâm! Cháu đây là tới tảo mộ hay là dâng hương a?"

      Ân Nguyệt Dung cũng ngại mất thể diện nhìn về phía nữ nhi, tức giận thể đưa được cái nha đầu chết tiệt kia bỏ vào trong miệng nhai!

      Trang Ngải Lâm thoáng cái đem chiếc kính râm màu đen cực lớn mang lên mặt, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, vẻ mặt thẳng thắn ; "Điều này có khác nhau sao? Thần phải là sau khi chết, mới được gọi là thần ! ?"

      Lời này có đạo lý!

      "... ..." Diệp Mạn Nghi là vạn phần bất đắc dĩ nhìn về phía .

      Ân Nguyệt Dung nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía nữ nhi, nắm chặt nắm tay kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia, tại ít nhất cũng thành thần a!"

      "Vậy mẹ muốn con phải làm sao bây giờ?" Trang Ngải Lâm thực là thập phần bất đắc dĩ nhìn về phía mẫu thân, giống như nữ Lưu Mân : "Ngài bảo con ăn mặc trắng trong thuần khiết chỉnh tề chút! Nhưng y phục của con, nếu phải là lộ lưng chính là lộ ngực, cũng chỉ có duy nhất cái lễ phục trắng trong thuần khiết này năm ngoái tham gia lễ tang hoàng thất, chỉnh tề nhất! Lúc đó nữ hoàng thiếu chút nữa trao giải cho con ! Tán thưởng hết lời với con!"

      Phốc!

      Đường Khả Hinh và mọi người khỏi cúi đầu cười.

      Diệp Mạn Nghi thực có cách nào với người này : "Cháu muốn xuyên thành như vậy cũng có thể! Đem mũ và kính râm của cháu lấy xuống!"

      " hồi phơi..." Trang Ngải Lâm lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Điệp Y giống như quỷ như vậy đứng ở cách đó xa, tức khắc thu hồi sắc mặt, chậm mà bất đắc dĩ tháo mũ và kính râm xuống, làm cho tuyệt thế dung nhan của mình bại lộ ở trước mặt mọi người, lẩm bẩm : Nếu có Phật , còn cần cảnh sát làm cái gì?

      "Cháu cái gì?" Diệp Mạn Nghi lập khắc xoay người nhìn về phía Trang Ngải Lâm! !

      "... gì?" Trang Ngải Lâm bộ dáng buồn chán xong, lại ở lúc xoay người, nhìn thấy người phía trước kia, sắc mặt của thu lại! ! ! !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1288: Đại kết cục (28-)

      Tia nắng ban mai chậm chạp chiếu xuống.

      chiếc xe con màu đen chạy nhanh đến rồi dần dần chậm dừng ở trước mặt mọi người, Bác Dịch mặc T-shirt màu đen cùng quần thường, cất bước ra xe chỗ ngồi phía sau, thói quen lạnh lùng của , lúc ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, còn là bộc lộ biểu tình khiêm tốn, tôn kính gật đầu, lại ở lúc xoay người đối mặt Trang Ngải Lâm, hai tròng mắt của hơi ngưng, cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn.

      Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm xoay người, hai mắt mị, nhìn chặt mẫu thân!

      Hai mắt Ân Nguyệt Dung chợt lóe, tức khắc nhấc tay làm động tác đầu hàng, làm bộ thập phần vô tội : "Con nên nhìn mẹ, lần này liên quan tới mẹ!"

      "Là dì gọi cậu ấy tới..." Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn về phía Trang Ngải Lâm, thẳng: " Thời gian hôm nay dì qua đây cầu phúc, nhà chùa vốn tạm tiếp đãi khách hành hương, thế nhưng nguyên lai biết được Bác Dịch tiên sinh và lão phương trượng lại có quan hệ thân thiết giống như tình phụ tử, hơn nữa nghe hôm nay cậu ấy muốn tới bái kiến chủ trì, dì liền để cậu ấy qua đây, cùng chúng ta vào."

      Mặt Trang Ngải Lâm lập tức bộc lộ nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng khách khí, lại biết lửa khí này nên đối với người nào triệt.

      Bác Dịch lại vào lúc này, mặt bộc lộ biểu tình xấu hổ, tôn kính đối Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung chậm thanh gật đầu ; "Hai vị chủ tịch phu nhân, cháu quấy rầy các người, cháu theo mọi người từ hậu viện vào, chúc các vị lễ Phật thuận lợi."

      xong, liền mình xoay người hướng trong đám người vào.



      Diệp Mạn Nghi nhìn Bác Dịch đứng trong đám người, lúc này bà mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía bộ dáng tức giận bất bình kia của Trang Ngải Lâm, liền lạnh nhạt ; "Thu hồi bộ dáng vô lễ bất kính kia của cháu lại, vào núi lễ Phật, phải có thái độ thành kính khiêm tốn, mặc kệ tín ngưỡng của cháu thế nào, nếu như cái thế giới này nơi có thể làm cho cháu tâm tình yên lặng, cháu làm thế nào để thấy nội tâm của mình là nghĩ thế nào? Trong đám người nhiều là ít nịnh hót cùng xôn xao chúng thủ người, nhất là thiên kim quý thể như cháu!"

      Trang Ngải Lâm nghe lời này của thấy Diệp Mạn Nghi, sắc mặt lập tức hơi thu lại nhìn về phía bà.

      Diệp Mạn Nghi có thời gian để ý tới , mà là xoay người ngẩng đầu, nhìn về phía sơn đạo kéo dài quấn quanh tối sâu thẳm nồng đậm kia, cuối cùng truyền đến trận tiếng chuông thần thánh mà xa xưa, dường như trong nháy mắt là có thể đánh bại nhền những phiền muộn trong lòng mỗi người, mang đến cảm giác thanh tỉnh cùng trùng sinh, nhưng vào lúc này tiếng tụng kinh niêm phật của các tăng lữ, những lo lắng xa xa lại bất ngờ mà đến, người nghe, đều trầm tĩnh yên lặng, trang nghiêm kính cẩn...

      Nhưng vào lúc này hai quản gia nhà Tưởng Trang, tức khắc dẫn theo các người hầu phía sau, nhao nhao chuẩn bị các cống phẩm để mang vào trong chùa, còn có tơ lụa gấm bạch kim thượng hạng, xếp thành đội ngũ chỉnh tề, mà vào giờ khắc này Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, cũng nhao nhao thu hồi vui đùa thần sắc có vẻ căng thẳng, đứng đường chuẩn bị vào núi Tiên Hồ, Thi Ngữ cũng nhận chỉ thị, đỡ Đường Khả Hinh đứng giữa Trang Ngải Lâm và Tuyết Nhi, sau đó Tịnh Kỳ lại đưa tới nén hương...

      Đường Khả Hinh chưa từng thấy qua nén hương lớn như vậy, tâm tình có vẻ có vài phần khẩn trương thở dốc, chậm rãi vươn hai tay nắm chặt nén hương.

      Diệp Mạn Nghi chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh điềm đạm mà mỉm cười hỏi: "Khả Hinh, thừa dịp này giờ lành chưa tới, dì hỏi hỏi con, biết vì sao thế nhân muốn vào chùa thắp hương ?"

      Đường Khả Hinh tay cầm nén hương, chậm mà hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi...

      Diệp Mạn Nghi ở thời khắc tiếp nhận nén hương kia liền mỉm cười, cuối cùng yếu ớt : "Hương hỏa đại biểu cho loại tín hiệu, là loại thức phương thức có thể làm cho sở niệm suy nghĩ trong lòng người như được cứu rỗi, có thể buông ra. Thời cổ đại có xây dựng đài báo động phong hỏa khói, hôm nay có chiếc lư hương, tượng trưng ngừng truyền lại cùng kéo dài! Nhưng dâng hương kỳ thực còn có hàm nghĩa sâu xa khác, như loại truy cứu trong đó, đó là năm phần pháp thân hương, tức là giới hương, định hương, tuệ hương, giải thoát hương, giải thoát biết thấy hương, ngũ hương này có chung hàm nghĩa, đều làm cho con người ta tự hạn chế, thanh tu, nhận bản tâm chính mình, nhận thức thiện cùng ác. Chúng ta chỉ có cần làm cho mình nhận thiện ác, còn cần vì những thứ phạm sai lầm của người ấy, dạy họ nhận thiện ác."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, giờ mới hiểu được ý tứ chuyến này của bà.

      Diệp Mạn Nghi mặt bộc lộ biểu tình cảm thán, yếu ớt ; "Hết thảy tất cả, cuối cùng cũng đem cát bụi trở về với cát bụi. Sở dĩ người phạm sai lầm, nhất là những linh hồn ở trời, chúng ta đều phải khoan dung cùng tha thứ..."

      Đường Khả Hinh tay cầm nén hương, hai tròng mắt khỏi rưng rưng, nhớ tới chính mình vào khách sạn Á Châu, trải qua rất nhiều biến cố, rốt cuộc tử thương bao nhiêu người? Nhất là Như Mạt, ấy có lẽ vẫn là người trong lòng Tưởng Thiên Lỗi tiếc nuối sâu sắc nhất cùng đau nhất...

      Diệp Mạn Nghi lại lo lắng xoay người, đối Đường Khả Hinh : "Hôm nay để chúng ta hảo hảo mà siêu độ hơn ba trăm oan hồn chết kia, còn có những linh hồn thiện ác còn lưu lại trời, chúng ta nhất định phải mang tâm tình thành kính nhất. Cũng qua loại phương thức tế điện như vậy, nhắc nhở tương lai làm người của chúng ta nên nghĩ lại cùng tự xét lại."

      Người trong gia tộc hai nhà Tưởng Trang, nhao nhao gật đầu.

      " thôi..." Diệp Mạn Nghi nhìn canh giờ đến, liền cùng Ân Nguyệt Dung dẫn đầu, dẫn mọi người cầm trong tay trường hương, nhao nhao chậm rãi về phía trước, lúc này gió mát trận trận từ từ thổi tới, xa xôi núi rừng theo tia nắng ban mai xuất , mây mù dường như cánh tiên tử, cuối cùng chậm rãi triển khai, trình mảnh tia nắng chiếu xuống cảnh sắc xung quanh! ! Yên lặng như gương tiên hồ, lá rụng bay tán loạn, khói xanh duy mỹ quấn quanh, tựa hồ như tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành chậm rãi xuất , thời khắc đó theo mọi người dâng hương tùy bước lên núi, linh hồn của nàng rốt cuộc vẫn hạ xuống tán ra tia nắng khắp núi rừng.

      Chùa được đặt ở đỉnh núi, do trăm hai mươi mốt bậc thang đến đỉnh, mà lúc này trong viện chúng lữ tăng người khoác cà sa, đứng ở cầu thang thứ hai, chủ trì tuổi chừng bảy mươi người khoác cà sa bảo thạch hồng, đứng hướng chính phật vị, hai tay thành kính tạo thành chữ thập, chờ đợi khách hành hương đến... bao lâu sau, đám Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung liền hạo hạo đãng đãng lên núi dâng hương, hoạt động tế điện bắt đầu long trọng.

      Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung đầu tiên tiến điện dâng hương, đem nén hương được đốt cắm vào giữa kim đàn, Đường Khả Hinh cùng Trang Ngải Lâm và mọi người cũng bắt đầu chậm rãi tiến vào trong điện quỳ lạy, mà Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, Tiên Nhi và những người khác được nhập điện, liền chờ ở ngoài điện, LẠp Lạp tại thời khắc trang trọng cùng nghiêm túc này, ngẩng đầu liếc nhìn đám người chung quanh, liền hết sức tò mò nhìn về phía Thi Ngữ, thấp giọng hỏi; " Chị Thi Ngữ, xin hỏi chút, vì sao ngày hôm nay tế điện lớn như vậy, Tổng giám đốc Trang và Tổng giám đốc Tưởng thấy đến?"

      Thi Ngữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phía trước cái, lúc này mới hơi hạ giọng ; "Phu nhân luôn luôn coi trọng lễ phật, thủ giới luật, nhưng siêu độ bậc này, nguyên bản chính là siêu sinh tử, cộng phi ngạn, do "Duyên người" tự mình quỳ lạy, nhưng đây là bản án cũ mấy mười năm trước liên lụy đến bây giờ, Tổng giám đốc Tưởng và Tổng giám đốc Trang thân phận tôn quý, phu nhân tự nhiên rất thương bọn họ nên tự mình đến đây, trước hai vị tổng giám đốc, các tiểu thư cùng thiên kim, bao gồm Đường tiểu thư nhà chúng ta, đều phải canh giữ ở bên ngoài, chỉ có hai phu nhân cùng phương trượng ở trong điện, chỉ làm nghi thức quỳ lạy."

      Lạp Lạp nghe lời này liền hiểu .

      Chủ trì ở sau nghi thức quỳ lạy của chúng khách hành hương, liền cầm lên nước thánh thào , lại từ từ hướng đầu các tưới, lúc qua bên người Trang Ngải Lâm tưới nhiều hơn chút, thoáng cái nhắm mắt lại, mặt lại bắt đầu run run rẩy rẩy rất thoải mái, so với lúc trước mới lên núi, còn là hơi hiển mấy phần yên lặng, nặng nề thở hổn hển hơi, giữa lúc buồn chán, cư nhiên nhìn thấy Bác Dịch đứng ở bên cạnh tượng Phật, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía mình...

      Trang Ngải Lâm mắt mị nhìn , nhanh miệng niệm: Người này bình thường là người có thể giết trâu mổ bò, ăn gan ngỗng mắt cá bao tử heo, người đến rau dại cũng buông tha, cư nhiên cũng dám chạy vào nơi thần thánh này, còn đứng bên cạnh tượng Phật! ta đáng lẽ nên bị năm ngựa xé xác mới phải!

      Lời này vừa ra, chén nước thánh trong tay phương trượng cư nhiên phịch tiếng, rơi đổ sàn nhà bóng loáng, khuôn mặt ông lập tức bộc lộ thần sắc kinh hãi, Diệp Mạn Nghi lập tức ngẩng đầu, mặt bộc lộ biểu tình uy nghiêm, quét ngang qua đám người trẻ tuổi, muốn nhìn xem ai ở trước mặt thần linh ăn độc mồm độc miệng như vậy ! ?

      Trang Ngải Lâm tức khắc cúi đầu, làm bộ thái độ thả lỏng khoan dung!

      Đường Khả Hinh mặt bộc lộ thần sắc kinh hãi, nhìn về phía chén nước thánh vừa mới rơi ở trước mặt của mình, lòng của phanh nhảy lên! phải có chuyện gì sắp xảy ra chứ? ! vội vã cúi đầu thấp trước Phật tổ niệm, con phải lập gia đình! Con phải lập gia đình! Con phải lập gia đình! Con phải lập gia đình! Con phải lập gia đình! Con phải lập gia đình!

      Tưởng Văn Phong quỳ ngay bên cạnh cống phẩm, tay hái quả lại quả đào cùng nho đến ăn, thoải mái sảng khoái ăn, nhìn thấy hai vị phu nhân cùng nhau quay đầu lại, tức khắc ho hai tiếng, vội vã quy quy củ củ! !

      Diệp Mạn Nghi nhìn đám người tuổi trẻ từ trong ra ngoài, trừ Đường Khả Hinh bên ngoài hơi có điểm thành kính, bà nặng nề thở dốc cái, lại mời phương trượng tiếp tục vì mọi người phất xong nước thánh, liền để đám người hầu đem những người này bắn ra xa! Bác Dịch bất đắc dĩ mỉm cười liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm cái, lúc này mới bất đắc dĩ mà chậm xoay người, về phía nơi ở của lão phương trượng, ai biết trải qua thanh tu thánh địa kia, lúc sắp sửa rảo bước tiến lên cầu thang, cư nhiên vào lúc này có tiểu hòa thượng, đứng ở bên ngoài cầu thang, hai tay hợp thập đối Bác Dịch ; "Thí chủ! Lão phương trượng hôm nay thân thể khó chịu, tạm tiếp khách, ngài chỉ bảo tôi lại câu này cho thí chủ."

      Bác Dịch hơi giật mình nhìn về phía tiểu hòa thượng.

      "Lão phương trượng bảo tôi lại với thí chủ, tâm vô lượng, sinh phúc báo vô cực hạn, vô cực hạn, sinh lợi tức tương liên. Nếu là duyên, vị đắng cũng là ngọt, nếu vô duyên, cưỡng cầu nữa cũng là giận dữ. Vì sao quân làm như thấy? Quy củ sớm định rồi phạm vi. Chỉ có buông, mới có thể ngộ tính, ngộ cảm thấy, Ngộ ."

      Bác Dịch mặt bộc lộ thần tình tuyệt vọng đau lòng, nhìn về phía tiểu hòa thượng.

      "Thí chủ mời trở về ." Tiểu hòa thượng xong câu đó, trực tiếp nhàn nhạt xoay người, chậm rãi vào trong.

      Bác Dịch cả người mềm vô lực, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, đôi chân loạng choạng lui về phía sau hai bước, lại thiếu chút nữa đụng đến viên gạch mặt đất, ngã sấp xuống bên, tim của như bị khối đá lớn đè lên, kiềm chế cảm giác vô lực tiếp tục về phía trước... Nhưng vẫn là chỉ phải chậm rãi... Chậm rãi xoay người... xuống dưới chân núi...

      Lúc này Trang Ngải Lâm bị Diệp Mạn Nghi đuổi ra, muốn đứng ở dưới tàng cây long nhãn nghỉ ngơi, mắt lại mị, nhìn thấy cả người Bác Dịch như vậy tiều tụy thất lạc ra ngoài, đối tất cả mọi thứ xung quanh, đều làm như thấy...

      Mi tâm của nhíu chặt, nhìn về phía người này, nghĩ biết làm sao vậy?

      Bác Dịch quay đầu lại, mà là tiếp tục tiều tụy như vậy về phía trước, lúc đến đường đất dưới chân núi, thân ảnh từ từ biến mất đường...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :