1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1274: Đại kết cục(XIV)
      Editor: Minh Thư
      " cây châm?" Tất cả khách mời nhìn về phía cây châm dài màu vàng chói trong tay Tô Linh, bầu khí trở lên quái dị nên lời!

      Hai nhà Tưởng Trang, bao gồm Ân Nguyệt Dung cùng đám người Trang Ngải Lâm, toàn bộ nghi hoặc hiểu nhìn về phía cây châm trong tay Tô Linh, dưới ánh đèn, lóe ra ánh quang lấp lánh, thế nhưng cũng nghĩ ra được, rốt cuộc cây châm có thể có ngụ ý gì, dựa vào cái gì chống lại được ý trời! ! Đường Chí Long vốn là người từng trải, cũng phải ngẩng đầu, hơi nghi hoặc nhìn về phía cây châm mai sắc bén kia! !

      Mỗi người lý, chỉ có Trương Bồi Viên ngồi vị trí phía , hai mắt lợi hại nhìn ngoài cửa!

      "Châm?" Trang Hạo Nhiên đứng ở ngoài cổng hoa, cách khe hở kia nhìn về phía ngón tay thon dài của Tô Linh cầm giữa châm kia, hơi dương môi cười đầy mị lực, sau đó nhàn nhạt đọc lên chữ này, mới tiếp tục : "Tô tiểu thư ý của chị là?"

      Đường Khả Hinh cũng nắm chặt túi xách, hơi nhìn về phía Tô Linh.

      Tô Linh khẽ nhếch môi cười thần bí, mọi người ai cũng mang ánh mắt rất lạ, đưa châm lướt qua trước mắt, mới nhàng : "Châm! Ở thời cổ từng dùng "Châm" để trang trí, để cứu người cũng có thể để giết người! Giám đốc Trang câụ thân là người quyết định tối cao của Hoàn Cầu, chỉ nắm đại cục, rất có con mắt chiến lược, tương lai nhất định ở thế long đằng hổ gầm, so với các vị trước, khẳng định có thế nghịch thiên hơn! Mặc dù tôi vừa nghe cậu với Khả Hinh có tình cảm động đến thiên địa như vậy, nhưng cậu nên biết, thế gian vạn vật biến hóa khôn lường! Bất luận giám đốc Trang cậu có hứa hẹn như thế nào, nhưng cũng khó đảm bảo có ngày, theo thời gian thay đổi, mà đánh mất niềm tin cùng tình cảm trong lòng! ! Cho nên tôi hôm nay mới lấy ra cây "Châm", đầu tiên là nhắc nhở cậu, mặc dù có tự tin siêu phàm cùng ý chí nghị lực, nhưng từ xưa có điển cố , từ "Châm" tới "Châm" là chuyện chỉ trong nháy mắt! !"

      Tô Linh hết lời, hai mắt lợi hại liếc sang Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về ánh mắt nóng rực của Tô Linh, tự nhiên thấu đạo lý trong lời , kìm lòng đậu quay mặt sang, nhìn thấy Trương Bồi Viên ngồi ở chủ vị, vẻ mặt quả nhiên đổi, tương lai cậu dám đối với Khả Hinh tốt, tôi tức khắc hận cậu tới chết!



      Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh Trương Bồi Viên, nhìn Trang Hạo Nhiên cứ như vậy đứng ở ngoài cổng hoa, nghiêm nghị nhưng nghiệt bởi dáng điệu của , lòng của lập tức thấy cảm động, lại đau lòng, chậm rãi cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, cảm giác điểm ngọt như mật kia lại lên men.

      Tô Linh lại mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt từng chữ; "Tình coi trọng hiến dâng! Khả Hinh của chúng tôi lại là viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm hiếm có. Tình của ấy vượt qua cả quy luật biến hóa của trời đất! Vì cậu, vì thực lời hứa trong lòng cùng niềm tin, ấy từng chịu đựng đau đớn, tách xương lấy đạn, để lại gốc "Châm" kia, máu lưu thông trong thịt tươi động kíp nổ! Cần nghị lực cùng nhẫn nại rất lớn mới có thể trong thống khổ chờ tới ngày sinh hoa kết quả như vậy! ấy chưa từng vào thánh đường làm lễ cưới, là vì cậu trước bước trong quá trình từ "Châm" tới "Châm"! Cậu có biết, đối mặt với vị hôn thê như vậy, Khả Hinh xác thực dùng tính mạng để cậu! Còn dùng mạng sống đó bảo vệ "Châm ngôn " giữa hai người!

      Lời này vừa ra, Đường Khả Hinh liền nhớ tới trước trận thi đâú Rượu đỏ, Tô Thụy Kỳ vì khóc, cái loại đau đớn đó, đến nay nhớ lại, vẫn cảm giác thân thể tê buốt vô lực, kinh hoàng bất an, hai mắt phiếm hồng, cúi đầu thêm gì nữa.

      Cũng vào lúc này, Đường Chí Long xoay người nhìn về phía con của mình, đau lòng nên lời.

      Mọi người, nhất là Tô Thụy Kỳ, nhớ tới Đường Khả Hinh lúc đó chịu đựng thống khổ, nụ cười kia so với hoa còn đẹp hơn, trái tim của khẽ nhúc nhích, hai tay nắm chặt.

      Trang Hạo Nhiên lúc này, cũng chăm chú nhìn về phía bộ dáng ôn nhu của Đường Khả Hinh, hận thể tức khắc ôm vaò lòng mà che chở cùng san sẻ nỗi đau âý.

      "Giám đốc Trang!" Tô Linh đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, chặn tầm mắt của , khẽ nhếch môi cười: " Hôm nay tôi cả gan ở trước mặt tân khách cùng thân quý, làm người xe chỉ luồn kim, nhìn giám đốc Trang cậu bản lĩnh phi phàm thế nào, lợi dụng cây "Châm", để xem biểu chân thành của cậu! Lợi dụng cây "Châm", để bước vào nơi cao quý này! Vị hôn thê của cậu ngồi ở vị trí cao sân khấu này, ấy phải chịu nghiêm khắc nhất, thậm chí là những cuộc khảo nghiệm tàn khốc nhất! Vượt qua con đường đó, người người xem thấy đều phải chấn động! Tô Linh hôm nay làm khó dễ cậu, muốn cùng chúng tôi dùng "Tâm" cùng "Tâm" đọ sức, cậu chỉ cần dùng "Tâm" làm chúng tôi rung động là đủ rồi!"

      Tô Linh đúng là người con đẹp số Trung Quốc, lời của từng chữ sinh hoa, cần nghĩ cũng thấy kiều diễm mê say, tất cả người nghe toàn bộ kích động sôi trào, cũng khỏi nôn nóng chờ phần tiếp theo như lời đề mục, lộ nồng hậu hứng thú, ngay cả Đường Khả Hinh cũng tò mò nhìn!

      "Cái gì gọi là dùng "Tâm" làm rung động?" Trang Hạo Nhiên đứng ở cổng hoa, hai mắt chợt lóe, nhìn hướng Tô Linh tươi cười, xin chỉ giáo vấn đề này!

      Tô Linh nhìn về phía , cũng cười thần bí, lúc này mới chậm rãi mà khí thế xoay người, tiếng hô lên tiếng: "Đến a! ! Đem những gì tôi phân phó trình lên !"

      Quản gia Tô nghe Tô Linh phân phó, ông tức khắc dẫn hai người hầu , ở trước cái nhìn trừng trừng của mọi người, khí thần bí bao trùm khán phòng, đầu tiên là tiến vào trong phòng, sau đó bao lâu, bưng khay bằng gỗ lim khắc cửu long ra, bên là chén ngọc màu trắng đựng nước, tất cả bình tĩnh bước lên, đầu tiên là tới trước mặt chúng tân khách, để mọi người liếc qua, quả chén nước, sau đó mới để người làm chậm rãi cẩn thận từng li từng tí vươn ngón tay thon đem chén nước này đặt ở phía sau ghế gỗ cửu long của Trương Bồi Viên, do nhân vật tôn kính kia với khí thế ngất trời đem chén nước này che lấp vững vàng !

      Tô Thụy Kỳ ngồi đưa lưng về cổng hoa đối diện, cũng khỏi thiếu kiềm chế mà nhìn về phía cử động của chị, có chút ! !

      Mọi người cũng hiểu, nhất là Trang Ngải Lâm híp mắt nhìn về phía trong chén nước kia, rốt cuộc ấy muốn làm gì?

      Tô Linh lại giải thích cho mọi người, chỉ giơ tay lên giữa châm dài, động tác ưu nhã giao cho người người làm bên cạnh, lại cho người làm đem châm này cất vào hộp ngọc chạm khắc rồng, lại đem hộp ngọc này cẩn thận từng li từng tí đưa ra cho Trang Hạo Nhiên ngoài cổng hoa, ngay khi người làm giao cho , mới khẽ cười với Trang Hạo Nhiên; "Nghe giám đốc Trang từng , nữ nhân bên cạnh rượu ngon cũng hấp dẫn cậu ngoài vị hôn thê kia! ! Như vậy Tô Linh hôm nay liền muốn nhìn chút, giám đốc Trang thực có hay khả năng nhìn thấu, phân biệt đạo lý tình như rượu, hôn nhân như nước! ! Ở phía sau Trương Bồi Nguyên, bày chén nước, lúc này nó lặng như gương, hề gợn sóng, tôi hi vọng giám đốc Trang cậu tiếp nhận trong tay "Châm", nghĩ biện pháp, thế nào để chén nước này kích thích chút rung động! Làm cho mọi người chúng tôi lĩnh giáo chút bản lĩnh phi phàm của giám đốc Trang! !"

      Lời này vừa ra, mọi người lập tức kinh hô lên, ngay cả Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng xoay người, nhìn về phía Trương Bồi Viên phía sau chén nước kia, điều này sao có thể làm được?

      Đường Chí Long là người bình tĩnh nhất, nhưng ông cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Trương Bồi Viên ở sau chén kia, hai mắt lóe lên, làm thế nào giải quyết vấn đề này đây!

      Đường Khả Hinh cũng mở to mắt, nhìn về phía Trương Bồi Viên, chỉ là mặt chén tĩnh như gương, điểm sóng gợn cũng có, trái tim bỗng nhiên nhảy loạn, cảm giác mình có khả năng ai thèm lấy mất .

      Lúc này!

      mặt Trang Hạo Nhiên đều là bình tĩnh, chậm rãi vươn tay, theo đó lộ ra ngói lưu ly tươi đẹp dưới khe hở ánh đèn, dần dần nhận lấy châm trong hộp ngọc kia, cả người từ từ đắm chìm trong hơi thở thấm nhuần tri thức cùng trí tuệ. dần dần dùng ngón tay thon dài của mình mở hộp kim châm, cầm châm dài lên, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén, ai cũng có thể nhìn ra người đàn ông này văn phong khí khái, làm người ta khát khao chờ mong...

      Bên trong phòng! !

      Bầu khí có chút căng thẳng.
      Trương Bồi Nguyên vẫn như cũ hai tay chống trước bàn ăn, khuôn mặt là biểu tình có chút ngang ngạnh, hai mắt lợi hại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại thở dài hơi phân phó: "Các người ai cũng cho ! ! Ai cũng cho thở mạnh! ! Nếu như ai dám làm kinh động tới chén nước kia, tôi liền buông tha cho người đó! ! Bất kể ai cũng chút lưu tình!"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả Tô Triệu Thần cũng cố nín cười, dường như chỉ có ông mình nhàn nhã cầm thìa lên, lặng yên uống canh hạt sen.

      "Người đâu! ! Đem đồ lại cho tôi!" Tô Linh thừa dịp mọi người trầm mặc, lại phân phó! !

      Hai người làm tới dưới ánh mắt kì lạ của mọi người, đưa tới khay song phượng hoàng màu vàng, đặt ở chính giữa bàn ăn, giữa khay ràng là khối băng trắng, như chén canh lớn, chính giữa bốc lên hơi lạnh...

      Tô Linh lại xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch môi khí thế ; "Giám đốc Trang, khối băng bàn cơm, là vì cậu chuẩn bị! Chỉ cần cậu có thể trong thời gian nó tan, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Như vậy dù cho cậu có cầu hôn thành công hay , giả như cậu thể trong thời gian băng tan mà nghĩ ra biện pháp, cậu vẫn phải hết lòng tuân thủ lời hứa với Trương Bồi Viên, trong vòng ba năm được bước vào cánh cửa này cầu hôn! Chúng ta quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy(*)! !"

      Trang Hạo Nhiên nghe hết những lời này, lập tức giơ chiếc châm trong tay lên, đem nó xoay tròn, cẩn thận cảm nhận sắc nhọn này...

      (*)Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy : lời ra khỏi miệng như ngựa thả cương vô phương kéo lại được, nuốt lời.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1275: Đại kết cục (XV)

      Editor: Hoàng Thủy.

      đạo nan đề như thế hơn nữa còn là do nhân vật như Trương ủy viên trấn quan trấn giữ! !

      Tất cả nhân viên khách sạn Á Châu đều biết chuyện này tò mò hiếu kỳ nhiệt tình đàm luận cảm thấy vị tổng giám đốc phu nhân này là khó cưới. Nhiều nhân viên tan việc đều vui vẻ chạy đến Du Long trốn dưới lá chuối bị mưa tí tí tách tách xối đều hướng bên trong nhìn, chỉ thấy phòng ăn chí tôn trái trái phải phải trong trong ngoài ngoài đều được bảo tiêu nghiêm nghiêm mật mật đứng canh. "Vân ảnh thường" chín tầng song sa toàn bộ che khuất chỉ là lộ ra quang mang tươi đẹp bao quanh, cảm giác tổng giám đốc phu nhân tương lai ở ngay trong đó tự phụ chờ đợi ...

      Bên ngoài Du long cũng là vô số người tràn đầy thực lực chỉ thấy tổng giám đốc Trang đứng bên ngoài cổng hoa lan thân mị lực vẫn mê người như vậy khỏi khiến người khác tâm động. Mấy phó tổng cũng đứng cạnh biết lảm nhảm chuyện gì.

      "Chúng ta lên chút nghe xem bọn họ chuyện gì?" Có nữ nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu trắng đầu tí tí tách tách nước mưa đẩy lá chuối muốn bước lên bãi cỏ ẩm ướt tiếp cận đám người Trang Hạo Nhiên. Ba nữ nhân viên tiếp tân khác cũng hết sức tò mò theo phía sau chân bước tới, ai biết mấy người mới vài bước vén đám lá chuối lên lập tức nhìn thấy thân ảnh nữ quỷ màu tím tóc dài ẩm ướt sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm sâu khủng bố sợ hãi nhìn về phía mình! !

      "A ——————" Mấy nữ nhân viên sợ đến sắc mặt tái nhợt thét chói tai vội vã lảo đảo chạy trốn! !

      Trang Hạo Nhiên cầm đoản châm trong tay nghe thấy trận tiếng thét chói tai, mặt hơi trầm ngưng đôi mắt lợi hại nhìn ra ngoài, chỉ thấy mấy nữ nhân viên đường lảo đảo chạy về phía trước mà Điệp Y giống như u linh canh giữ cách mình khoảng cách an toàn đón mưa bay bình tĩnh nhìn bọn họ kinh hoàng chạy xa. có thời gian nhiều để ý tới cái này chỉ là lại xoay tròn đoản châm nghĩ biện pháp.



      Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt, Tiêu Đồng bọn họ thập phần sốt ruột sáp đến đứng bên người Trang Hạo Nhiên, xuyên qua khe hở cổng hoa lan nhìn vào buồng trong ngồi đám người đông nghịt, mỗi người thân phận đều tôn quý nhất là Trương ủy viên bộ dáng uy phong lẫm lẫm như Nhạc Sơn đại Phật ngồi vị trí chính giữa hai mắt lợi hại đến độ có thể đông lạnh chết người. Tô Lạc Hoành hai mắt mở lớn khoa trương kêu lên: "Ai nha, mẹ ơi! thực chứng minh chị kia cũng phải là kẻ dễ bắt nạt! Lão đại, tôi sao lại có loại cảm giác lúc đó nếu phải là Tô thiếu gia đủ thân sĩ chỉ bằng cái miệng chị ta chừng tiểu Đường Quả liền là con dâu Tô gia rồi !"

      Trang Hạo Nhiên cầm đoản châm nghiêng mặt nhìn ! !

      Lãnh Mặc Hàn cũng trừng Tô Lạc Hoành chậm rãi đến trước cổng hoa lan nhìn qua khe hở nhìn Trương ủy viên thái độ cường ngạnh cũng cảm thấy độ khó cực cao: "Này quả là cực kỳ phiền toái! Chén nước kia ngay phía sau Trương ủy viên sao có thể nghĩ ra biện pháp khiến đoản châm kích khởi điểm rung động? Huống chi dù cho có bắn trúng chúng ta vào như thế nào? Cửa này thế nhưng có chín khóa tâm chế thành đồng khóa! !"

      "Đúng vậy!" Tiêu Đồng cũng trực tiếp tiến đến chỗ khe hở nhíu mày : "Đây ràng chính là muốn làm khó người khác! Tô tiểu thư là cố ý ! !"

      Bác Dịch đứng ở ngoài phòng mặt bộc lộ thần tình lo lắng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên muốn cho ít ý kiến thế nhưng vấn đề này xác thực phải sở trường của !

      Tô Lạc Hoành đột nhiên sáp đến nhìn về phía Trang Hạo Nhiên phấn khởi, mắt chợt lóe : "Tôi ngược lại có biện pháp! !"

      Lời này vừa ra mọi người cùng nhau tiến sát về phía rất hưng phấn hỏi: "Có biện pháp gì? !"

      Trang Hạo Nhiên cũng hơi nghiêng mặt nhìn .

      Tô Lạc Hoành bộ dáng cao thủ võ lâm đẩy Lâm Sở Nhai tiến đến trước cửa phòng vừa nhìn Trương ủy viên bộ dáng uy phong lẫm lẫm cũng làm bộ biểu tình hưng tợn : "Vì lão đại! ! Chúng ta liền phái người võ công cao cường cầm trong tay trường châm sử dụng nhất chỉ thần công trực tiếp phát lực xuyên qua ngực Trương ủy viên chừng trong nháy mắt là có thể bắn trúng chén nước kia! ! Biện pháp này thế nào?"

      Phốc! !

      Lãnh Mặc Hàn bộ biểu tình muốn chết nhịn xuống đoàn khí trong ngực nhìn về phía từng chữ từng chữ hỏi: "Cậu cảm thấy phái cao thủ võ lâm làm loại chuyện này!"

      Tô Lạc Hoành mắt mở to quay đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn cao giọng : “Cậu!"

      muốn huynh đệ phi châm, ám sát... con mẹ nó ăn mật gấu thêm dầu cống ngầm rồi! ! !

      Lãnh Mặc Hàn mặc dù nghĩ vì huynh đệ hiến thân cũng nhịn được vươn tay kéo cổ áo Tô Lạc Hoành nện vào gian phòng gần cửa phòng ăn VIP đạp mấy đá vào người . Lâm Sở Nhai và Tào Kiệt cũng cùng nhau vọt vào phát điên xé y phục muốn đem trói gô treo ngược lên đánh chết, ngay cả Tiêu Đồng cũng chạy vào đạp mấy đá! !

      "Ai ai ai! Đừng đá!" Tô Lạc Hoành cả người bị đánh đến nổ đom đóm mắt. vừa dùng tay cản trở quyền đấm cước đá vừa điên cuồng ngửa đầu kêu lên: "Tôi chỉ là cảm thấy có khả năng hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới đùa chút thôi!"

      "Chỉ bằng cái đầu heo của cũng biết nghĩ ra biện pháp! ! chính là con lợn chết!" Tiêu Đồng hai lời sống chết quỳ mặt đất phát tiết lên người Tô Lạc Hoành! !

      "Ai nha, đừng đánh! ! Khẩn trương nghĩ biện pháp !" Tô Lạc Hoành bị đánh đến sợ nhanh chóng kêu lên.

      Bác Dịch đứng ở bên nhìn bốn nam nhân trong phòng trách mắng kêu loạn lăn qua lăn lại thành như vậy. bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này mới chậm rãi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên nhìn trầm giọng hỏi: "Cậu có biện pháp nào ? Đây đúng là chuyện rất khó. Cậu xem khối băng trước mặt sắp hòa tan!"

      Trang Hạo Nhiên nghe Bác Dịch cũng nặng nề lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía khối băng cửu long bàn cơm từ từ dâng lên sương mù mà khối băng bắt đầu từ từ tan ra, nước tan ra giống như thời gian lặng yên tiếng động chảy xuống, nếu như cẩn thận lưu ý chú ý tới xung quanh khối băng bắt đầu tràn đầy nước. Đôi mắt lợi hại nhìn kỹ khối băng...

      Đường Chí Long cũng ngồi bên bàn ăn nhìn về phía khối băng bắt đầu từ từ tan, sương mù dần dần bốc lên càng ngày càng cao. Ông đột nhiên phát điểm manh mối đôi mắt lóe lên.

      Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh cha tâm tình sốt ruột nhìn về phía khối băng chậm rãi tan. cắn chặt môi dưới khẩn trương phiền muộn vươn tay khẽ động tay áo cha thanh tinh tế mềm "Ba... Nghĩ biện pháp... Con... Con... Con muốn lập gia đình."

      Phốc!

      Đường Chí Long nghe con vậy khỏi mỉm cười chậm chạp cúi người nhìn về phía con mang bộ dáng xấu hổ cùng khẩn trương. Đôi mắt ông lóe lên lại chậm rãi quay mặt sang muốn nhìn Trang Hạo Nhiên phía ngoài phòng...

      Tô Linh lúc này khẽ chớp mắt ngắm Đường Chí Long nhấc mắt lúc này mới nhịn được cười rộ lên: "Đường chủ tịch, Tô Linh từng nghe ông nội ngài trí tuệ hơn người, nhất là mười mấy năm trước càng luyện thành hỏa nhãn kim tinh, tương lai Tô Linh muốn hảo hảo thỉnh giáo ngài làm thế nào mới có thể nuôi dưỡng được nhân vật như tổng giám đốc Trang!"

      "Cháu còn cần bồi dưỡng?" Trương ủy viên cũng khách khí nhìn về phía Tô Linh nhịn được : "Ta lại sợ cháu thông minh quá lại ai thèm lấy ! Cũng biết ông nội cháu thế nào dưỡng ra cháu hay làm khó dễ người khác!"

      Tô Triệu Thần thiếu chút nữa phun nước chè ra. Ông vừa cầm khăn tay chà lau khóe miệng vừa khoái trá vui cười : "Tôi thế nhưng tốn ít tâm tư người nó. Nó còn thông minh hơn Thụy Kỳ, ba tuổi cũng cãi nhau ầm ĩ với quạ cửa sổ rồi !"

      "Ông nội! !" Tô Linh cố ý oán trách nhìn ông nội, nhịn cười : "Ông xấu! Cháu lúc ba tuổi nhà chúng ta còn chưa có quạ. Ông ràng chính là ngầm cười chế nhạo cháu hồi bé thời gian theo ông học sơn tranh thủy mặc liền biến nhà mình thành loạn thất bát tao đen sì sì giống quạ đen, cháu là quỷ gây !"

      "Biết là tốt, còn ra." Tô Triệu Thần lại nổi lên mấy phần tiếu ý .

      Tô Linh hung hăng xem xét ông nội chút lúc này mới nhìn về phía khối băng cửu long bàn cơm, bắt đầu từng điểm từng điểm hòa tan. đột nhiên tâm tình khoái trá vươn tay chống má cố ý thở dài : "Ôi, xem ra khối băng này cũng nhanh hòa tan! Ta còn khát vọng tổng giám đốc Trang có bản lĩnh thông thiên có thể hóa giải nan đề nho này của ta! Sớm biết như vậy, ta lúc đó nên đem hết thủ đoạn giúp em trai theo đuổi Khả Hinh mới đúng!"

      Lời này vừa ra, Trang Ngải Lâm ngồi đó ngẩng đầu trầm mặt trừng Tô Linh biết là châm chọc mình có năng lực hỗ trợ em trai. trong lồng ngực chôn đống bom lại có chỗ phát tiết!

      Hai nhà Tưởng Trang ngồi đó cũng bắt đầu có chút khẩn trương, chỉ có Tuyết Nhi thân váy ngắn rối bù ôm gấu bông của mình cũng nhìn về phía khối băng, đôi mắt trừng lớn lớn, bởi vì gần đây được Uyển Thanh dùng tiềm thức làm trị liệu khôi phục cho cho nên trạng thái tinh thần và lý trí giờ của cũng gần khôi phục chỉ là ít năng lực dự đoán còn chưa xuất , chỉ thấy trừng lớn hai mắt giống như nhìn thấy hình ảnh nhưng lại ràng, đầu càng lúc càng nghiêng...

      ai cẩn thận lưu ý bộ dáng của chỉ là ngồi ở vị trí của mình lo lắng chờ đợi...

      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ mình người cầm đoản châm đứng bên ngoài cổng hoa nhìn kỹ đoản châm sắc bén lóe ra cường liệt quang mang. Lãnh Mặc Hàn đánh Tô Lạc Hoành xong lúc này mới chậm rãi tới nhìn : "Mình vừa nhìn chút tình huống xung quanh, toàn bộ phòng ăn đều bị vây kín dù cho mình thủ pháp tốt cũng cách nào tìm được góc độ thích hợp phi châm tới chén nước trừ phi thực xuyên qua người Trương ủy viên!"

      Trang Hạo Nhiên nhấc mí mắt tức giận nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn cũng bất đắc dĩ cười.

      Trang Hạo Nhiên lại nhíu chặt mi tâm nắm chặt đoản châm giống như vẫn suy nghĩ chuyện gì, thế nhưng lúc này dường như nhớ tới cái gì có chút nghi hoặc kinh ngạc hỏi: "Đúng rồi! ! Tổng giám đốc Tưởng đâu! ! Sao thấy ta?"

      Vừa dứt lời cửa phòng VIP dứt khoát mở ra chỉ thấy Đông vẻ mặt bất đắc dĩ làm bạn bên cạnh mà Tưởng Thiên Lỗi như người bị đói lâu mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen ngồi sô pha, tay trái cầm chén cơm, tay phải cầm đũa đưa về phía đĩa lạc gắp từng củ lạc đưa vào trong miệng nhàn nhã nhai...

      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên rốt cuộc chấn kinh trừng mắt nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi bụng oán khí, tay cầm chén cơm ở trước mắt bao người nhìn súc sinh Trang Hạo Nhiên này tàn bạo thẳng: "Tôi biết vừa ra tôi có chuyện tốt! Nhưng tôi ngờ báo ứng tới nhanh như vậy! Bữa cơm cũng cho người ta ăn no!"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1276: Đại kết cục (phần mười sáu)
      Editor: Hien Eliza

      Mưa rơi càng ngày càng lớn, những giọt mưa nặng hạt, đập xuống rồi nẩy lên thành những đợt gợn sóng trầm lặng.

      "Cái miệng lợi hại này của cậu, hôm nay coi như là gặp phải đối thủ rồi!" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp buông đũa xuống, vẻ mặt đầy giễu cợt, bất đắc dĩ tới rồi nhìn hướng Trang Hạo Nhiên :

      "Tô Linh có thể được xem như tài trí hơn người, nghe lúc ấy mới năm tuổi thuộc lòng hết bộ quốc học hoàn chỉnh, tuổi bộc lộ được ngôn ngữ mạch lạc. Hơn nữa là ấy lập tức luyện được kỹ năng hội họa, tranh thủy mặc của ấy cũng là hạng nhất, nay người đến cửa cầu vẽ cũng nườm nượp dứt. Chỉ số EQ và IQ của ấy, cơ hồ đều người nào có thể đạt được. Qua nhiều năm như vậy, tôi tiếp xúc cùng với ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy ấy câu chữ vô nghĩa nào. ấy đưa cho cậu câu hỏi của vấn đề này, tôi xem cậu phải làm thế nào để giải?"

      Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này của Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, khuôn mặt hơi lộ ra nụ cười bí . nhìn về phía Tô Linh ngồi ở bên trong, cùng ông nội và Ủy viên Trương nhàng thảo luận, khối băng bàn ăn kia, chậm rãi tỏa ra khí lạnh…

      Tưởng Thiên Lỗi cũng tiến lên trước, nhìn về phía phòng khách bên trong, Ủy viên Trương canh giữ ở chính giữa, đem chén nước kia ngăn cản chặt chẽ. Đầu tiên sâu kín suy nghĩ kỹ lúc rồi mới : "Tô tiểu thư quả người lợi hại! ấy biết đem chén nước kia ngăn cản ở phía sau Ủy viên Trương, chúng ta cũng có bất cứ biện pháp nào để tóm được ấy."

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ cái vấn đề này chút, lúc này mới xoay người, nhăn trán nhíu mày nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi: "Này! Tôi hỏi , ổ khóa kia là do chín khóa tâm đánh thành?"

      "Phải!" Tưởng Thiên Lỗi gật đầu trả lời.



      "Ai bày ra cái ý tưởng thối hoắc này, đem kéo ra ngoài trực tiếp làm thịt!" Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên làm bộ hung dữ.

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận : "Cậu đến lúc này rồi mà vẫn còn có tâm trạng để đùa giỡn? Cậu nhìn tảng băng ở giữa bàn ăn chút , nó cũng gần như muốn hòa tan rồi!"

      "Mọi chuyện đều luôn có biện pháp giải quyết!" Trang Hạo Nhiên lần nữa nở nụ cười hấp dẫn nóng bỏng, điệu bộ kia trông vẻ như trong lòng có dự tính, để cho đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

      "Vậy cậu có biện pháp gì chưa?" Tưởng Thiên Lỗi hơi cao giọng nhìn về phía người này rồi : "Nếu cậu nghĩ ra được biện pháp nào, Hoàn Cầu phải tài trợ công cộng dưới ba năm, tôi ôm cậu cùng nhau tìm đến cái chết!"

      " nên cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ về công việc !
      Chẳng trách cưới được vợ!" Trang Hạo Nhiên chán ghét nhìn cái, lúc này mới cười rộ lên : " hãy cho tôi suy nghĩ chút làm cách nào để giải quyết chuyện này!"

      "Ngược lại tôi có biện pháp!" Lúc này Trương Thục Dao xoay người thong thả bước tới, mở miệng .

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía .

      "Biện pháp gì?" Tiêu đồng và mọi người cùng nhau khẩn trương nhìn về phía .

      Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, tới trước song cửa kia, đầu tiên là nhìn vào mọi người chờ bên trong nhà, sau đó nhìn về phía dáng vẻ mạnh mẽ kia của Ủy viên Trương, mới chậm rãi lên tiếng: "Hãy suy nghĩ chút, đó cũng chỉ là chén nước trong vắt mà thôi, cầu muốn lão đại dùng cây đoản châm phi trúng vào nước trong vắt ở phía sau Ủy viên Trương, đây quả nhiệm vụ bất khả thi! Tuy nhiên, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp khác. Ví dụ như sử dụng đội trống năm mươi người mạnh mẽ, thông qua các rung động thanh, được gây ra bởi môi trường xung quanh để đạt được kết quả là lực cộng hưởng từ! Trường hợp này giống như động đất vậy, từ đó tạo ra các vòng gợn sóng trong chén nước trong vắt kia."

      “Ohhhhh! Thục Dao, cái biện pháp này của được đó!" Tiêu Đồng kinh ngạc mừng rỡ vui vẻ tớ trước mặt Trương Thục Dao, đưa tay ra sâu nặng bắt cánh tay , cười rộ lên: " là rất lợi hại!"

      Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn về phía mọi người: "Biện pháp thứ hai. Tô tiểu thư cố ý chừa lại ở song cửa này khe hở, ngược lại là có thể giúp chúng ta tận dụng gió mạnh, quét từ bên ngoài vào bên trong. chén nước trong vắt kia có bao lực ổn định, chừng chút gió thôi cũng có thể dễ dàng để cho nó tạo ra các gợn sóng nhàng."
      Tiêu Đồng trong lúc này, thở gấp gáp vì kinh ngạc, hết sức hết sức bội phục nhìn Trương Thục Dao cười rộ lên, rất ngạc nhiên mừng rỡ : "Thục Dao, là quá tuyệt vời! Chúng ta dùng cái biện pháp này!"

      Đám người Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt nghe thấy lời này của Trương Thục Dao, cũng cảm thấy có thể xem là biện pháp tốt, vội vàng xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười
      rộ lên: "Lão đại, cảm thấy như thế nào? Năm mươi người năm mươi trống này, chúng tôi có thể chuẩn bị ngay lập tức. Ngay cả trăm người trăm trống cũng thành vấn đề nhé!"

      Trang Hạo Nhiên mình vào phòng khánh tiết VIP mà vừa rồi Tưởng Thiên Lỗi mới ăn cơm nghỉ ngơi. Đầu tiên là đặt cái đoản châm kia xuống, rồi chậm rãi tiêu sái nới lỏng nút áo âu phục của mình, cởi ra rồi đem nó đặt ở bên. Sau đó thong dong nhàn nhã ngồi ghế sa lon lùn, nâng lên bát cơm mà Tưởng Thiên Lỗi chưa ăn xong, cầm lên đôi đũa dùng qua kia, trực tiếp kẹp từng viên đậu phộng lên để ăn, sau đó nhàng khêu chút cơm thơm dẻo bỏ vào trong miệng, rất thoải mái và nhàn nhã nhai...

      Tất cả mọi người nhìn về phía dáng vẻ này của đều ngây ngẩn cả người, nhất là Tiêu Đồng tới, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kinh ngạc : "Lão đại, thế nào? cảm thấy biện pháp vừa rồi kia thể dùng được sao?"

      Mọi người cũng quái lạ nhìn về phía .

      "Đúng vậy! chớ bày ra cái dáng vẻ này, thời gian sắp còn kịp nữa rồi!" Đám người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng sốt ruột gần muốn chết. Lúc này Nhã Tuệ nghe được tin tức Trang Hạo Nhiên bị thử thách, sau đó cũng qua để xem xét tình hình, nhưng cũng nghi ngờ cùng kinh ngạc nhìn về phía !

      Đầu tiên là Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt bưng bát cơm lên, sau đó
      nhàng khêu chút cơm bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi chậm rãi nuốt xuống cổ họng. Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tường ngăn ở cửa phòng VIP có đống người, bật cười rộ lên: "Gấp cái gì? Đúng rồi, mấy người còn chưa có ăn cơm hả? Mau vào đây, và hai, đậu phộng này tệ, ngọt ngào giòn rụm, dùng muối bảy sắc để rang!"

      "Ôi chao, lão đại à! như thế nào mà vẫn còn ăn được chứ? Vợ này cưới à?" Lâm Sở Nhai có cách nào bắt chẹt được .

      " bậy!" Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hung ác trợn mắt nhìn Lâm Sở Nhai cái rồi mới : "Ai bảo
      cưới! Chậm ngày cũng được!"

      "Vậy tại làm gì vậy hả? Khối băng kia sắp tan thành nước rồi!" Tô Lạc Hoành rất là gấp gáp nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn ngược lại hết sức điềm tĩnh đứng ở bên ngoài sảnh phòng VIP, nhìn về phía dáng vẻ thong thả nhàn nhàn nhã
      nhã kia của Trang Hạo Nhiên, ngược lại phải ấy có biện pháp ?

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sảnh bên ngoài phòng VIP, nhìn bộ dáng kia của Hạo Nhiên, ngược lại cũng hết sức trầm tĩnh lại.

      Trang Hạo Nhiên chuyện nữa, mà ở dưới quái lạ của mọi người cùng những ánh mắt sốt ruột, tay bưng bát cơm, vươn đũa gắp từng viên từng viên đậu phộng bỏ vào trong
      miệng nhai, sau đó đem cơm thơm dẻo ăn từng chút . Trong lúc nhai cơm, tâm trí nhanh chóng suy nghĩ thoáng qua chuyện mà Tô Linh vừa rồi mới : “Nghe Tổng giám đốc Trang từng , phụ nữ bên cạnh ngài đều như quỳnh tương ngọc dịch (rượu tiên), cũng phải là vị hôn thê của ngài có điểm hương hoa làm hấp dẫn người khác. Vậy nhân tiện hôm nay Tô Linh muốn xem chút, Tổng giám đốc Trang là hay có sức mạnh xuyên thấu mãnh liệt, nhận ra đạo lý tình như rượu, hôn nhân như là nước!”

      chậm rãi suy nghĩ những lời này, cúi đầu nhanh hơn nữa đem tất cả cơm trong bát toàn bộ ăn sạch .

      Mọi người khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhìn về phía người đàn ông này.

      "Ăn no!"

      Trang Hạo Nhiên trực tiếp đặt bát đũa xuống, thuận tiện thèm để ý tới mọi người nữa, mà trầm mặc kéo âu phục, bước theo nhịp hết sức tiêu sái mà đẹp trai ra khỏi phòng khánh tiết VIP. Sau đó nhanh chóng tới bên ngoài song cửa hoa văn, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú khối băng cửu long ở bàn ăn, khối băng kia giống hệt như mỡ dê vậy trắng như tuyết, từng chút bốc lên sương khói. khẽ mỉm cười, liền xoay người hướng hành lang Du Long tới, thậm chí bóng dáng tiêu sái đẹp trai kia cũng sắp dần dần biến mất ở giữa chùm ánh sáng của mái ngói lưu ly tuyệt đẹp...

      "Lão đại! muốn đâu vậy?" Tô Lạc Hoành khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên rồi lập tức kêu lên.

      Tất cả mọi người cũng đều sốt ruột gần chết nhìn , ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng của , sắp dần dần biến mất giống như bông hoa trôi ở giữa
      dòng nước suối mộng ảo vậy...

      "Về nhà tắm và thay quần áo đây!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ rất xa ở bên kia truyền tới!

      "Hả? tắm?" Mọi người đồng loạt khẩn trương kêu lên.

      Tịnh Kỳ cùng Phương Di vẫn mực yên lặng canh giữ ở bên ngoài, họ nhìn bóng dáng tiêu sái kia của Tổng giám đốc Trang
      quả biến mất ở hành lang Du Long, khuôn mặt các cũng lộ ra vẻ mặt kỳ dị lạ lùng.

      Bên trong phòng.

      Ủy viên Trương và mọi người nghe thấy ở bên ngoài có chút náo động, nhất là Tô Linh định ra lệnh cho quản gia chuẩn bị bàn cờ để ông nội tới chơi. Ai ngờ nghe thấy ở bên ngoài ít thanh khoa trương, liền nhàn nhã mỉm cười rồi mới với Trần Mạn Hồng dừng lại tới bên cạnh cửa hỏi thăm tình hình chút. Trần Mạn Hồng ngay lập tức trong bầu khí căng thẳng ở nơi này, nhanh chóng tới bên khe cửa, cùng Tịnh Kỳ ở ngoài cửa giọng chuyện lúc. Sau đó mới gấp rút vội vàng tới bên cạnh Tô Linh, giọng với :

      "Tô tiểu thư, bên ngoài nhà... Ưm... ... có chuyện gì... Chẳng qua là... Tổng giám đốc Trang rồi…”

      " rồi?" Đường Khả Hinh thở ra hơi lạnh lẽo, trợn to hai mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Mạn Hồng, sợ hãi kêu lên; " ấy... nơi nào?"

      Vẻ mặt Tô Linh cũng lộ ra mấy phần nghi ngờ cùng kinh ngạc, nhìn về phía Trần Mạn Hồng.

      mặt Ủy viên Trương cũng đầy vẻ vui, sâu xa nhìn chằm chằm Trần Mạn Hồng.

      Khuôn mặt Trần Mạn Hồng lộ ra vẻ lúng túng, chút nhẫn, lúc này mới ấp a ấp úng : "Đúng vậy... Có vẻ như... Trở về... Về nhà tắm!"

      Đường Khả Hinh cơ hồ như bị người ta điểm huyệt vậy, cả người cố định ở tại chỗ ngồi, cõi lòng đầy tan nát.

      "Cái thằng súc sinh này!" Trang Tĩnh Vũ hơi nặng nề đập tay xuống thành ghế, tức giận bốc hỏa : "Nó rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc này rồi còn trở về nhà tắm rửa?"

      Trang Ngải Lâm cùng những người khác ở hai nhà Tưởng Trang, toàn bộ cũng gấp gáp tới độ ra lời.

      "Tổng giám đốc Trang đây là có ý gì? ta rốt cuộc có tới hay là ?" Gương mặt Ủy viên Trương căng thẳng trực tiếp hỏi.

      Trần Mạn Hồng cũng phải hết sức ràng, liền khẩn trương trả lời: "Ưm... Tôi... Chúng tôi cũng biết ràng lắm... Chỉ biết là... ấy rời ... Cũng... Cũng có để lại nửa lời..."

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh thực muốn khóc.

      Ngược lại Đường Chí Long lúc này mới tỉnh táo lại, hai tròng mắt ông đảo quanh phòng, với hiểu biết của mình đối với Trang Hạo Nhiên, ông sâu sâu xa nhìn về phía khối băng ở bàn ăn, nó dần dần tan chảy thành nước, giống như nước mắt vậy từng viên từng viên rơi xuống...

      Tô Linh lúc này, ngược lại hơi thu lại biểu của mình, lóe lên ánh mắt lấp lánh, suy đoán về việc này.

      "Nếu như nó dám cứ như vậy mà bỏ !" Vẻ mặt Trang Ngải Lâm đầy hung tợn, tức giận đến mức sắp bóp vỡ quả đấm của mình : "Trước tiên tôi ra ngoài, đem xương cốt của nó phá hủy!"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1277: Đại kết cục (mười bảy)
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Tất cả đều trầm mặc!
      Bầu khí từng chút từng chút trở nên khẩn trương!
      Bên trong phòng!
      Ánh đèn phượng hoàng giữa phòng ăn Chí Tôn, chiết xạ ra ánh sáng óng ánh tươi đẹp, nhất là trong lúc xoay tròn tỏa ra ánh sáng đến ngac nhiên, giống như màu sắc tiên cảnh xinh đẹp nhất. Ngay chính giữa bàn cơm bằng gỗ lim được điêu khắc tinh xảo ở Cửu Long, để ly dương chi bạch ngọc, khối băng để giữa bàn kia kéo dài mà thong thả bốc lên khí lạnh. Thời gian dường như trôi qua nhanh chóng, khối băng ngày càng chảy ra nhanh hơn.
      Kỳ thực coi như có thời gian.
      Trương Bồi Viên ngồi ở vị trí đầu não, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, bầu khí xung quanh cũng giống như theo khối băng kia bốc khói mà càng lúc càng đọng lại, ai cũng bắt đầu trầm mặc ngồi ở vị trí của mình, được lời nào. Ngay cả Tô Triệu Thần cũng dần dần trở nên trầm mặc, chỉ là hai tròng mắt vẫn có thể nhìn ra, lên chút ý cười nhõm. Người hai bên gia đình Tưởng Trang ràng thoạt nhìn có chút kiềm chế được lại dám lên tiếng. Hai cha con Đường Chí Long cũng vô cùng yên lặng ngồi. Tô Thụy Kỳ ho khan tiếng, cũng thở hơi, hai tay khuỷu tay khỏi tựa bàn cơm, ngón tay xoa cằm, hai tròng mắt hơi lóe ra, nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc nghĩ như thế nào .
      Tô Linh ngồi ở vị trí, mặt mặc dù còn bộc lộ nụ cười , lại có thể ràng cảm giác được bầu khí này càng lúc càng quỷ dị.
      Quả nhiên.
      bao lâu sau, Tịnh Kỳ cùng Phương Di canh giữ ngoài phòng nghe thấy loạt tiếng bước chân tinh tế, các có vẻ tò mò xoay người trực tiếp nhìn thấy hai người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên của khách sạn, biểu mặt các vô cùng chuyên nghiệp lại cẩn thận, lặng yên tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, đầu tiên là đối với vô cùng tôn kính khom lưng chào hỏi, lúc này mới nâng tay che lại khuôn mặt, ở bên tai tinh tế mấy câu.
      Thần sắc Tưởng Thiên Lỗi lạnh đến thấu xương, hai tròng mắt lóe ra tinh nhuệ, nghe nhân viên truyền tin, mặt đột nhiên lên điểm thần bí tươi cười, lại rất mau chóng biến mất, gật đầu.
      Hai nữ nhân viên lại lập tức cúi người chào Tưởng Thiên Lỗi, sau đó mới trầm mặc xoay người ly khai .
      Phương Di cùng Tịnh Kỳ cùng nhau híp mắt lại, có chút kỳ quái nhìn .
      Mấy người Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt, còn có Lãnh Mặc Hàn cùng nhau trầm mặc mà khó hiểu nhìn về phía .
      Tưởng Thiên Lỗi thế nhưng chỉ ho mấy tiếng mới trầm mặt tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, lấy thân phận tổng giám đốc thần bí mà cẩn thận phân phó mấy câu. Lãnh Mặc Hàn lẳng lặng nghe, sau đó lập tức cung kính gật đầu, tức khắc hướng đến hành lang bên kia của Du Long trầm mặc đến. Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt bọn họ mở trừng hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn rất nhanh xoay người, có chút khoa trương kêu: "Uy! Chuyện này là thế nào? cái gì vậy! muốn nơi nào a?"
      Bên trong phòng!
      Trần Mạn Hồng tinh tế về phía Tô Linh, từ từ thông báo tình huống, hơi nhíu mi tâm, mang theo điểm nghi hoặc cùng kỳ quái muốn biết rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có kế hoạch gì. Mà mọi người ngồi trong phòng cũng lại dần dần bắt đầu dướn cơ thể cố gắng nhìn ra bên ngoài. Lúc này trong phòng mang theo điểm gió , mặt nước vẫn như cũ yên lặng như gương, chỉ có mấy nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trầm mặc mà ổn định giữa chủ nhân châm trà, dâng bánh ngọt.
      Đường Khả Hinh cảm giác trái tim mình giống cái trống, đập bang bang , sốt ruột mà khẩn trương nghĩ Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đâu rồi?
      Lúc này, phòng tổng thống! !
      Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước "Róc rách", rất nhàn nhã thong thả!
      Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao đứng chờ bên ngoài, đều vội vàng muốn chết. Bác Dịch theo qua đây, cũng để lý giải nhìn về phía cửa phòng tắm, nghĩ người này rốt cuộc muốn làm gì?
      lát sau, cửa phòng tắm rốt cuộc mở ra! !
      Trang Hạo Nhiên mặc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo hơi mở ra đẻ lộ những vân da màu đồng quyến rũ, tay vuốt vuốt mái tóc ngắn ướt sũng. bên cất bước ra, thân ảnh ổn trọng mà hữu lực, đẹp trai tiêu sái, lại vẫn như cũ lên tiếng, để ý mấy người trong phòng nghĩ gì mà cất bước vào gian quần áo, trước mặt gần nghìn bộ âu phục quý báu mà chị mình chuẩn bị, từ từ mà yên lặng xem lướt qua...
      "Lão đại! rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Khôi băng ấy sắp tan hết, còn ở đây nhàn nhã tắm và chọn quần áo!" Tiêu Đồng là khẩn trương theo phía sau lão đại, sốt ruột kêu.
      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần trá dị nhìn về phía Tiêu Đồng lên: "Chẳng lẽ tôi được tắm sao? Chẳng lẽ tôi được thay quần áo sao?"
      " biết ý của tôi phải như vậy!" Tiêu Đồng là gấp muốn chết !
      "Biết rồi!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhanh chóng nâng tay, kiên nhẫn phân phó: "Ra ngoài ! Tôi muốn thay quần áo cũng theo vào, biết xấu hổ à!"
      "Lão đại!" Tiêu Đồng thấy có cách nào, chỉ phải ngoan trừng mắt cái, lúc này mới quay người ra ngoài!
      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười nhìn Tiêu Đồng xoay người ly khai, phịch tiếng đóng cửa lại, mới thu lại sắc mặt, hai mắt bắt đầu càng lúc càng tinh nhuệ. thêm gì nữa mà là trịnh trọng trạm tới trước môi bộ âu phục chậm rãi xem chút, rốt cuộc chọn bộ âu phục màu xanh đậm của hoàng thất quốc, lại lấy ra chiếc áo sơ mi trắng, nhanh chóng vào phòng thay đồ.
      bao lâu sau, của phòng thay đồ mở ra, Trang Hạo Nhiên như quý tộc quốc với chiều cao mét chín, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng , cổ áo hơi mở ra. hiên ngang ra, cả người đứng trước gương, hơi cúi xuống phía dưới khuy lại nút ống tay áo, mới phân phó: "Thục Dao, đem châm hoa chuẩn bị mang tới đây cho tôi."
      Trương Thục Dao đầu tiên là nghi ngờ nhìn cái, sau đó mới chậm rãi xoay người vào gian để đồ, quả nhiên thấy bên trong giá thủy tinh xa hoa là những hộp nhung màu lam đựng những chiếc châm hoa ddue loại màu sắc. lên tiếng mà là cẩn thận từng li từng tí cầm chiếc châm hoa lên rồi trầm mặc cất bước ra, tới trước mặt Trang Hạo Nhiên đeo lên ngực chiếc châm hoa hoa hồng trắng, trong nháy mắt tỏa ra khí thế long trọng và mị lực của người đàn ông.
      Trang Hạo Nhiên đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, tinh thần sáng láng, thần thái phấp phới, rốt cuộc bộc lộ vẻ đắc ý mà cảm thán, bất đắc dĩ : "Quá đẹp trai ! là quá đẹp trai!"
      Chậc chậc chậc!
      Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao mắt lé nhìn người này, Bác Dịch đứng ở bên có chút nhịn được cười.
      " thôi! !" Trang Hạo Nhiên tự tin, trực tiếp câu liền trực tiếp hướng ngoài phòng ngủ ra.
      " muốn nơi đâu?" Tiêu Đồng theo sát phía sau , nhanh chóng hỏi.
      "Thúy Trúc hiên! Còn có thể đâu?" Thanh Trang Hạo Nhiên ở phía trước truyền đến, mấy người Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao vội vã khẩn trương theo ra.
      Bên trong phòng Trương Bồi Viên chờ người, rốt cuộc chờ đợi có chút kiên nhẫn, thậm chí có chút tân khách ngồi tại chỗ, các loại ngôn ngữ động tác cái gì cũng có. Khối băng để giữa bàn kia bắt đầu nhanh chóng tan ra, lúc đầu to bằng hai nắm tay lớn giờ cũng chỉ còn nắm tay . Đường Khả Hinh mở to mắt nhìn về phía khối băng sắp tan kia, đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm với Trương Bồi Viên; " bằng cứ để chúng con kết hôn ? Con vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người!"
      Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc cùng trêu chọc nhìn .
      Trương Bồi Viên đảo mắt cứng rắn nhìn Đường Khả Hinh : "Có thể! Chờ tổng giám đốc Trang qua cánh cửa này, hôn lễ được cử hành long trọng, các ngươi kết hôn mấy lần cũng sao cả!"
      Phốc!
      Tô Triệu Thần nghe lời này, lại nhịn được cười.
      Đường Chí Long nghe những lời ngu ngốc của con mình, cũng khỏi nở nụ cười.
      Đường Khả Hinh cả người nhụt chí cúi xuống dưới, cắn môi, hai tay trong bóng tối túm chặt túi xách trân châu, lại ngầm mắng Trang Hạo Nhiên, rốt cuộc là mua cái nút gì chứ? luôn chứ? !
      Nhưng vào lúc này!
      Ngoài hành lang Du Long hội tụ tân khách càng ngày càng nhiều, bọn họ đứng ở gian dài mà xa hoa này vô cùng nghi hoặc cùng tò mò nhìn xung quanh. bao lâu sau, rất nhiều lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hoàn Cầu cũng chỉnh tề như quân đội tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cúi người chào rồi mới trầm mặc mà chỉnh tề có trật tự đứng thẳng hàng, mà rất nhiều nhân viên trực ban của khách sạn Á Châu càng mạo hiểm việc bị cắt chức cũng chen đến, hết sức tò mò cùng khẩn trương nhìn quanh!
      Phương Di cùng Tịnh Kỳ nhìn tình hình này càng lúc càng lớn, đều có vẻ có chút kinh ngạc! !
      Bên trong phòng mỗi vị tân khách nghe bên ngoài truyền đến những thanh nhao nhao, toàn bộ đều tò mò nhao nhao ghé mắt ra, bắt đầu thảo luận nghĩ phát sinh chuyện gì. Đường Khả Hinh càng kỳ quái ngẩng đầu, mở to mắt nhìn về phía khe cửa, bên goài có rất nhiều bong người, tâm tình kích động nghĩ rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Trang Ngải Lâm trực tiếp đứng lên tới cạnh cửa, qua khe hở nhìn đám người đông nghịt đứng bên ngoài, thậm chí thanh càng lúc càng ầm ỹ, nhíu mày nghĩ em trai mình rốt cuộc muốn làm gì vậy?
      Trương Bồi Viên vẻ mặt căng lên, hai tay nặng chống bàn ăn, thái độ vẫn cứng rắn và nghiêm nghị như cũ.
      đến hồi, khối băng mặt bàn chỉ còn lại như ngón tay.
      Tưởng Thiên Lỗi đứng bên ngoài cánh cửa, thần sắc nghiêm nghị nâng tay nhìn thời gian sai biệt lắm, liền hướng Đông gật đầu. Đông tức khắc hiểu được ý tứ của , mình nghiêm túc tới ngay chính giữa hành lang, giữa hành lang lớn chụp lại ba vị thủ trưởng. Trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn mình dẫn nữ vũ công mặc bộ váy dài cổ điển màu đỏ, chậm rãi từ trong bóng tối thần bí mà diễm lệ tới, chỉ thấy tươi đẹp giữa hành lang, dường như ngón tay nhàng di động, vũ công nổi tiếng từng làm dậy song Tô Hàng.
      Tình hình này khiến mọi người đều ồ lên.
      Mười hai nhân viên lễ nghi của khách sạn mặc bộ sườn xám màu hồng, mỗi người các đều sở hữu khuôn mặt thanh tú, mái tóc búi lên tao nhã. Giữa ánh mắt thán phục của mọi người ở đây cùng nhau thần bí mà trầm mặc ra, vũ công dẫn đầu vừa ra liền xoay vòng tựa như những cánh hoa, sợi tơ hồng theo cũng kéo vòng, sau đó liền như vậy về phía trước hướng tới phòng ăn Chí Tôn.
      Vũ công kia ngừng xoay tròn thân thể, tùy ý để cho sợi tơ hồng kia dưới váy mình bay theo! !
      Phương Di cùng Tịnh Kỳ kỳ quái nhìn màn này, "Tiểu Hinh Hinh" vẫn còn bị treo ở phía cao, vừa lộn qua lộn lại, nó dường như tuyệt vọng mà chuẩn bị ngủ, thế nhưng lúc này ánh mắt của nó đột nhiên trừng lớn nhìn về phía sợi tơ hồng kia, trong nháy mắt bắt đầu vung cánh lên, kích động... Các tân khách càng ồ lên lớn, ngoài phòng náo động lớn như vậy, bên trong phòng mỗi người bao gồm Trang Tĩnh Vũ, Ân Nguyệt Dung, Tưởng Vĩ Quốc còn có Diệp Mạn Nghi, Trang Ngải Lâm, nghe Hoắc Minh báo cáo tình huống bên ngoài, vẻ mặt của bọn họ cũng khó hiểu. Đường Khả Hinh nghe lời này càng kích động mở to mắt, chỉ có Đường Chí Long nhàn nhạt nhìn về phía khối băng giữa bàn kia, mỉm cười...
      Tô Linh lẳng lặng ngồi bàn cơm, nghe tình huống bên ngoài, cũng híp mắt nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc muốn làm gì!
      ai phát chén nước phía sau Trương Bồi Viên dường như lặng yên thay đổi, mặt nước phẳng lặng như gương mặc dù ràng lên phản chiếu của chiếc đèn lồng phượng hoàng, những bắt đầu chậm rãi kích động.
      Lãnh Mặc Hàn đứng bên ngoài cửa phòng ăn Chí Tôn nhìn mười hai nhân viên lễ nghi nhanh chóng đưa những sợi tơ hồng dài đến trước mặt mình. hướng về phía nhân viên phục vụ Thúy Trúc hiên gật đầu, các tức khắc hội ý, hai tay đẩy bàn dùng cơm của Trang Hạo Nhiên ra dưới ánh đèn lưu ly tươi đẹp. Cây trâm thừa dịp thời gian Trang Hạo Nhiên tắm rửa thay quần áo mà mang xát muối, lợi dụng nguyên lý tương hỗ hấp thụ, rốt cuộc mang cây châm bảy màu xát đầy muối mang ra.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1278: Đại kết cục (mười tám)
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Các tân khách cũng đồng thời nhìn về phía chiếc "Châm" ngắn kia, tất cả đều khỏi ồ lên nghi ngờ.
      Lãnh Mặc Hàn vào giờ khắc này tức khắc mời nhân viên lễ nghi nhanh chóng cầm lên chiếc kim châm ngắn bảy màu xát muối, xuyên qua lỗ kim nhanh chóng kéo sợi tơ hồng kia hướng đến chỗ khác của hành lang. Dưới ánh đèn xinh đẹp động lòng người xoay tròn, sợi dây tơ hồng kia tiếp tục nhanh chóng thoát ra.
      Lúc này, toàn bộ nước mưa dường như kim cương mà hạ xuống, vang lên thanh khắp gian.
      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị đứng trước các lãnh đạp cấp cao, tay giơ lên! !
      Các lãnh đạo cấp cao khách sạn Á Châu thấy chỉ thị, tức khắc đứng sang hai bên bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu, chỉnh tề có trình tự vỗ tay! Ba ba! Ba ba! Ba ba! Ba ba! Ba ba! Ba ba ————
      Lãnh Mặc Hàn lúc này sắc mặt trầm đứng ngay chính giữa, hai tròng mắt lợi hại lóe ra nhìn mấy nữ lễ nghi dã thuận lợi đem đỉnh đầu cây châm đến trước nữ vũ công khác. Vũ công kia tiếp tục động lòng người tiếp tục nâng vòng eo thon gọn xoay vòng, xinh đẹp mà mộng ảo. đứng ở phía xa liếc mắt nhìn bong dáng màu đỏ kia, lúc này mới nhàng dần vươn tay dừng trung
      Hai nữ nhân viên cẩn thận từng li từng tí đem cây kim châm bảy màu ngâm muối kia đưa đến trong tay Lãnh Mặc Hàn. Cả người bắt đầu toát ra khí thế vô hạn, theo dặn dò của Trang Hạo Nhiên, từ từ cầm kim châm trong tay tới trước cánh cửa lộ ra ánh sáng tươi đẹp, qua khe cửa hé ra dần dần ngẩng đầu, hai tròng mắt lợi hại nhìn về phía chiếc đèn xoay tròn phượng hoàng treo giữa bàn ăn cửu long, chỉ thấy hình ảnh con phượng hoàng rất sống động, khí phái mà tư thái xoay tròn
      Tô Linh rốt cuộc bình tĩnh nổi, trong nháy mắt đứng lên, hai tròng mắt nhiệt liệt mà là khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa! !
      Trang Ngải Lâm cùng mọi người cũng khỏi đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Mặc Hàn bên ngoài khe cửa, suy nghĩ rốt cuộc cậu ta muốn làm gì. Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần lúc này cũng khỏi ngưng lại khí tức nhìn về phía ngoài cửa. Phương Di cùng Tịnh Kỳ thầm nắm tay, nếu như Lãnh Mặc Hàn dám đối với hai nhân vật chí tôn bên trong phòng làm ra hành động bất kính liền lập tức xuất thủ ngăn lại.
      Lãnh Mặc Hàn lại trong nháy mắt này, giữa những ánh mắt khó hiểu của mọi người, sắc mặt căng ra, tay cầm chiếc châm ngâm muối, qua khe hở của cánh cửa, lực đạo nhanh như chớp phi về phía chiếc đèn lồng xoay tròn, mọi người bên trong phòng trận kinh hô, tất cả đều ngẩng đầu nhìn sợi dây tơ hồng mang theo kim châm trong nháy mắt đâm vào đầu phượng hoàng, theo ánh đèn chói mắt và xinh đẹp bắt đầu dần dần xoay tròn...
      Nhiều người đứng lên ngạc nhiên nhìn về phía cây châm kia, theo đèn phượng hoàng xoay tròn, những muối dính vào chiếc châm theo quá trình xoay tròn mà rớt xuống ít, số lượng tuy it nhưng vẫn là rơi mặt nước đa. Đường Khả Hinh mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc kim châm chiếc đèn phượng hoàng kia. Tô Thụy Kỳ cùng mọi người cũng khẩn trương nhìn, chỉ có Tô Linh mang theo vẻ quái dị ràng nhìn về phía cây châm ngắn kia, hai mắt càng lúc càng sáng! !
      Vũ công áo đỏ trong nháy mắt cây trâm đâm vào đèn lồng phượng hoàng, dường như thân thể nhiễm máu, bắt đầu kịch liệt di động thân thể xinh đẹp động lòng người như tiên tử, trông nom trong cuộc sống có ngàn vạn loại tình duyên, hai tay càng trước sau nâng lên nắm lấy sợi tơ hồng kia, bắt đầu hướng phòng ăn xoay tròn đến, làn váy tung bay như hoa như mộng.
      Mưa rơi càng lúc càng lớn! !
      trận tiếng bước chân ổn trọng nhanh chóng truyền đến! !
      Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu xanh lam, khí thế hiên ngang, hai bên trái phải là vệ sĩ bảo vệ nhanh chóng bước dọc theo Thúy Trúc hiên đến. Nước mưa thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt kiên nghị của , hai tròng mắt mị lực nóng rực dường như có thể hòa tan vạn vật, bao gồm cả cây châm ngắn đâm vào lồng đèn phượng hoàng kia.
      Lãnh Mặc Hàn quả nhiên chạm tới ngoài cửa, qua khe hở kia nhìn thấy cây châm bảy màu dính muối kia quả nhiên bắt đầu theo nguyên lý tương hỗ hấp thụ, giọt nước to như hạt đậu dần dần ngưng tụ khóe mắt phượng hoàng. Mọi người ồ lên nhìn cảnh tượng này, ngay cả Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẫn yên lặng dừng ở giữa chén ngọc mặt bàn, dần dần lên ảnh phản chiếu chiếc đèn lồng, bao gồm "Giọt nước" xoay tròn lướt qua...
      Đường Chí Long ngay trong nháy mắt nhìn cảnh này, nhìn "Giọt nước" nhất định phải lướt qua chén ngọc, ông cũng yên lặng!
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lợi hại nhìn chằm chằm mà này, trong nháy mắt vung tay lên, vũ công váy hồng kia tiếp nhận chỉ thị nhanh chóng xoay người, vươn ngón tay ngọc kéo chặt sợi dây, sơi dây tơ hồng nhàng bắn ra, nguyên lý chấn động bắt đầu phát huy tác dụng cực nhanh, theo đầu ngón tay truyền tới phía cây trâm đâm chiếc đèn lồng phượng hoàng kia. Giọt nước như "Nước mắt" kia quả nhiên trong nháy mắt bị kích thích chảy xuống con mắt trái phượng hoàng, lại dần dần dọc theo chén xuống trong suốt như giọt sương ————
      Dường như "Leng keng" tiếng, mang đến thế gian tối tăm tiếng động, mặt nước yên lặng như gương trong nháy mắt khơi dậy rung động! !
      Mọi người ồ lên, bao gồm Đường Khả Hinh cũng kích động, nhanh chóng đứng lên đến phía sau ủy viên Trương, hai tay chống bàn vui mừng nhìn chiếc ly kia, ai biết mặt nước yên lặng như gương kia, giọt "Nước mắt" kỳ thực biết rơi vào hướng nào, oa tiếng khóc lên ————
      "Khả Hinh! ! Đừng khóc!" Tô Linh nhanh chóng đứng lên nhìn về phía Đường Khả Hinh kêu lên sợ hãi .
      Ai biết lúc bé này tuyệt vọng khóc rống lên, viên nước mắt trong suốt lia lại chảy xuống giữa chén dương chi bạch ngọc trung, chân chính khơi dậy " rung động!"
      "Tôi phải gả cho Trang Hạo Nhiên! ! Tôi phải gả cho Trang Hạo Nhiên! Tôi mặc kệ, tôi phải gả cho Trang Hạo Nhiên! Tôi muốn làm vợ của ấy!" Đường Khả Hinh lại lần nữa khóc rống lên, ai cũng hiểu bé này rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông này, ai cũng biết ngày ngóng đêm trông rốt cuộc cũng thấy được người được tự do, cũng thể lý giải, vì giờ khắc này, mang biết bao tương tư! !
      Tất cả mọi người trầm mặc nhìn về phía bé này, ngay cả Tô Linh hai tròng mắt cũng rưng rưng nhìn về phía bé này, nhìn tuyệt vọng, còn vì tình mà khóc rống lên, là bao nhiêu nàng kia tuyệt vọng cùng chạy hội, còn có vì khóc rống, là bao nhiêu tình cảm chứa trong đó.
      Trận vỗ tay mang theo tiết tấu kia, kèm theo tiếng khóc tuyệt vọng rốt cuộc nghênh đón người đàn ông thâm tình kia.
      Thân ảnh Trang Hạo Nhiên như vậy xuất ở hành lang, hai tròng mắt cũng rung động ngấn lệ, qua vô số người nhanh chóng về phía trước, hơi cao giọng : "Cảm ơn Tô tiểu thư nhắc nhở tôi, "Châm ngôn" tức là "Châm muối", "Châm" tự hóa giải ra, phía là trúc, mà phía dưới là mặn, thành phần tức là tạo thành đau đớn "Thứ!" . Mà rung động chính là vị mặn trong nước mắt"Lệ" ! Đúng là lấy "Biến hóa" vì chân lý thời đại, thời gian là cho tất cả! Chúng tôi có thể làm được chính là quý trọng, thời gian trôi qua cùng người đáng quý trọng đời đời kiếp kiếp! Tôi có thể làm được có lẽ ở thế giới đó tạo thành dông tố, kích thích chiếc ly kia chút rung động cùng khiếp sợ, thế nhưng hôn nhân là kiên cố, là kéo dài, hôn nhân là loại gắn bó vượt qua cảnh giới của tình !"
      Lời này thâm tình mà từ từ ra !
      Đường Khả Hinh ngạc nhiên, quay mặt sang kích động nhìn về phía bên ngoài cửa, nước mắt chảy xuống...
      Mọi người cũng như vậy kinh ngạc nghe lời này, Đường Chí Long lại càng hài lòng cùng công nhận gật đầu cười.
      Trang Hạo Nhiên lại kích động cất bước , dáng vẻ thâm tình kia, mỗi cái nháy mắt, mỗi dấu vết đều cuối cùng rơi vào trong quá khứ, lại vào giờ khắc này chỉ mong khắc lưu cho người phụ nữ mình mến, lại : "Mỗi cuộc hôn nhân đều cần chứng kiến, cần trời đất chứng kiến, cha mẹ chứng kiến, trưởng bối chứng kiến, bằng hữu chứng kiến, chỉ có loại chứng kiến hôn nhân này càng thể thể tình và hôn nhân đích thực nhất! Hôm nay tôi rốt cuộc nghênh đón thời khắc trân quý này, mong cha mẹ cùng người thầy tôi tôn kính nhất, cùng các vị trưởng bối chứng kiến tất cả! !"
      Lời này vừa ra, người hai nhà Tưởng Trang cùng nhau nhìn về phía Trang Hạo Nhiên gật đầu mỉm cười. Hai tròng mắt Trương Bồi Viên cũng lóe ra ý tứ tán dương, Tô Triệu Thần cũng hài lòng cười. Đường Chí Long giờ khắc này, nội tâm cũng kích động vô cùng... . . .
      Đường Khả Hinh khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt tới trước Chí Tôn Bảo, cách những cây hoa và cây lan cảnh, hai tròng mắt nhiệt liệt mà thâm tình nhìn thấy than ảnh như hoa như mộng tươi đẹp dưới ánh đèn của vị hôn thê của mình, linh hồn dường như bị lửa thiêu đốt bao quanh cuộc sống của mình, lại lần nữa động lòng người : "Ước định của tôi và ấy chính là hạnh phúc sau cùng! Vì ước định này, chúng tôi vẫn chịu đựng thống khổ cùng chia lìa. Hôm nay, chúng ta rốt cuộc phá tan chướng ngại cuối cùng kia! Cho nên còn có bất luận cái gì có thể chí cắt chúng tôi, ngay cả Tô tiểu thư, cũng được! ! !"
      Lời này vừa dứt cả người như gió lên phía trước, vươn hai tay đẩy hai cánh cửa ra, cửa lớn phịch tiếng, cư nhiên mở ra rung động đến trời, theo đó là sức gió mãnh liệt kịch liệt thổi về phía mọi người. Người đàn ông này mặc âu phục màu xanh lam thình lình xuất sau cánh cửa, như vậy thâm tình kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh...
      Đường Khả Hinh cũng chậm rãi đứng lên, hai tròng mắt vẫn còn vương lại nước mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Linh ngạc nhiên đứng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cư nhiên như vậy đẩy cửa ra vào!
      Tất cả mọi người, bao gồm người hai nhà Tưởng Trang, Trang Ngải Lâm, Tô Thụy Kỳ đều đứng lên, ngạc nhiên và vui mừng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thần kỳ nghĩ rốt cuộc cậu ta làm cách nào mà đẩy cửa vào được? !
      Trương Bồi Viên lúc này vẻ mặt mới căng ra nhìn về phía Tô Linh, khí thế tràn đầy ; " thế giới này, chỉ có tôi mới có khóa Cửu Long, trừ tôi ra ai cũng có! ! Cái trò chơi này là đưa ra, thế nhưng người quyết định, là tôi! !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :