1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103: Thân phận chân 1

      "Hạo Nhiên?" Tưởng Thiên Lỗi cất bước vào giá rượu.

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh chóng đưa tay chạm vào giữa ngực , cài lại cúc áo sơ mi cho .

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấy Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cài xong cúc áo sơ mi cho mình, mất hồn và kinh ngạc động tác của người đàn ông này quá nhanh, Trang Hạo Nhiên đưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầy của , kéo người qua, thân thể lập tức xoay lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đầu bên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùng cao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìn mình!

      chợt giật mình loạng choạng cái ngã giá rượu, thiếu chút nữa chống lên chai rượu đỏ năm 1973, giống như con châu chấu vội vàng đứng thẳng người, mặt cũng đỏ lên, lo lắng dùng tay vuốt tóc ngắn của mình, áo sơ mi của mình, khẽ kéo váy đen của mình, sau đó chớp mắt cái, nhìn thấy com lê màu đen, tròng mắt trợn to, hít vào hơi, dám nhúc nhích.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng rũ mắt liếc nhìn com lê màu đen kia, lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kì quái nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên muốn giải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn cười.

      Đường Khả Hinh nuốt ngụm nước bọt!

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh cái, trầm mặt từ từ tới.

      Đường Khả Hinh cảm thấy cái bóng đen của Tưởng Thiên Lỗi dần dần vượt lên, giật mình, sợ hãi dời người sang bên, vẻ mặt run rẩy dám nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi tới bên cạnh com lê màu đen nho , cúi đầu nhìn, hai mắt xẹt qua chút ý vị cũng thể nắm bắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên com lê nho tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa tới trước mặt , im lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút đề phòng nhìn .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn nét mặt của Tưởng Thiên Lỗi, dường như thấy định trách phạt mình, bàn tay bé run rẩy cầm lấy com lê, nhìn hai người đàn ông cái, cuối cùng rất mất mặt, ở trước mặt bọn họ lúng túng mặc vào com lê đen.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, nhìn cài xong từng cúc áo, mới chậm rãi hỏi: "Chọn rượu xong chưa?"

      "À?" Đường Khả Hinh nhìn , khẽ đáp tiếng.

      " có hỏi ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt .

      Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, xoay người nhìn chai rượu tuyết lợi trước mặt, mỉm cười : "Tôi còn tưởng rằng nơi này có Oloroso Tây Ban Nha năm 1755"

      Tưởng Thiên Lỗi giương mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Thế nào? Nhìn ánh mắt của , hiểu oloroso sao?".

      Đường Khả Hinh nhìn giá rượu tuyết lợi, sắc mặt trở nên bình tĩnh nghiêm túc, ra đặc điểm của loại rượu này: "Oloroso Tây Ban Nha được gọi là rượu tuyết lợi tuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gian thử nghiệm, thậm chí thợ chưng cất rượu cũng dễ dàng làm cho những mùi vị khác che giấu mùi vị đặc trưng của nó. Nhưng rất nhiều người thích tuyết lợi cũng cảm thấy mùi thơm của nó rất nồng, có chứa mùi hạch đào ràng, nếu uống từ từ cảm nhận được thể rượu êm dịu, mềm mại như tơ lụa, chậm rãi chảy vào bên trong thân thể, cho người ta có cảm giác thỏa mãn sâu. Mà oloroso đứng đầu bởi vì có trăm năm lịch sử lâu đời, cho nên có số người thích cảm giác quá khô lạnh, mà thích cho thêm chút đường vào ly, rượu tuyết lợi tỏa ra mùi vị cam tươi. Loại rượu tuyết lợi này dùng để kết hợp với món ăn rau củ hạt, hoặc có thể kết hợp với món hầm có mùi vị vô cùng tinh tế. Nó còn được đặt tên là sherry, ngoài Tây Ban Nha, ở cũng rất được ưa chuộng, thậm chí được gọi là "Vương tử", mà Shakespeare cũng gọi nó là: "Ánh mặt trời Tây Ban Nha trong chai"

      Trang Hạo Nhiên nghe Đường Khả Hinh nhanh chóng ra đặc điểm của rượu tuyết lợi như vậy, đột nhiên cười tiếng, chậm rãi : "Nếu như hôm nay có oloroso năm 1755, chọn cho chúng tôi rượu gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh bình tĩnh : "Tôi muốn xem trước thực đơn."

      Trang Hạo Nhiên nhìn , từ tốn tên vài món ăn.

      Đường Khả Hinh nghe xong liền xoay người, chuyên nghiệp đeo lên bao tay trắng, nhìn lướt qua từng loại rượu tuyết lợi, nhanh chóng chọn chai rượu tuyết lợi năm 2002, tay nắm cổ rượu, tay nắm đáy chai, chuyên nghiệp mở nhãn chai rượu, đứng ở giữa hai người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, nhàng giải thích : "Rượu tuyết lợi năm 2002, đến từ Gibraltar Tây Ban Nha, vùng đất này rất giàu đá vôi, vào mùa mưa có thể nhanh chóng hấp thu nước, đến lúc đất khô ráo tạo thành lớp vỏ cứng, ánh mặt trời phản chiếu xuống cây nho, đồng thời cung cấp dưỡng khí cho rể cây nho. Cho nên thể rượu ngọt ngào, kết hợp với món ăn hôm nay có gì bằng, nhưng nếu cẩn thận để đạt được hiệu quả, tôi đề nghị, trước tiên đưa ly rượu này vào phòng bếp, để cho đầu bếp nếm thử, nhất định nấu món ăn thích hợp với tâm ý của thực khách."

      Trang Hạo Nhiên bình thản lắng nghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sau đó im lặng ra ngoài.

      Chương 103: Thân phận chân 2

      Sau khi Tưởng Thiên Lỗi chờ Trang Hạo Nhiên khỏi, liền nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      " muốn cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mở miệng.

      "À?" Đường Khả Hinh có chút hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, tiến lên bước nắm chặt cằm của , nâng mặt của , nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn, đanh giọng : "Tôi hỏi muốn cái gì?"

      ". . . . . . . . . . . . có ý gì?" Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi môi run run, hỏi.

      "Tôi có chút thương hại là bởi vì ba năm trước đây, tôi nợ đoạn đường, làm cho khuôn mặt của trở nên như vậy, nhưng tôi cho phép người má trái trọn vẹn, ở khách sạn của tôi có chứa ý đồ!" Nhất thời ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra tia sáng rất đáng sợ.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt rưng rưng nhìn , nghẹn ngào hỏi: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hình dáng này của tôi, còn có thể có chứa ý đồ gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, buông lỏng chiếc cằm nhắn của , : "Nếu còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tốt nhất nên để lộ ra chút tài năng như vậy. Cũng đừng tự mãn! biết người lúc nảy là ai ?"

      "Trang. . . . . . Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn chảy nước mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, nở nụ cười chế giễu, : "Đừng tự cho rằng hiểu chút rượu như vậy dám ở trước mặt người ta múa rìu! Thu hồi trò hề của ! ai để cho dễ dàng nhảy lên xe của cậu ta! như ba năm trước đây đâu, ba năm trước từng vứt bỏ cơ hội thi chuyên gia hầu rượu lần đó vì má trái của bị phá hủy! Tỉnh táo chút ! có cởi bỏ mấy cúc áo, cũng có bao nhiêu tác dụng!"

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cái, rồi im lặng ra ngoài.

      Đường Khả Hinh ngã mặt sàn, mặt vẫn cảm giác đau đớn, muốn nghĩ đến lời mới rồi của Tưởng Thiên Lỗi nhưng ngừng vươn tay run rẩy lau nước mắt mặt.

      "Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng sải bước tới.

      Đường Khả Hinh nghe gọi, ngay lập tức đứng dậy, lau khô nước mắt, nghẹn ngào đáp tiếng: "Ai."

      Trần Mạn Hồng tới nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, ngạc nhiên hỏi: " làm sao vậy?"

      " có việc gì. Mới vừa rồi bụi bay vào mắt." Đường Khả Hinh lập tức trả lời.

      Trần Mạn Hồng nghe vậy nên cũng để ý tới, : "Vậy tốt."

      xong liền đeo lên bao tay trắng, tiện tay cầm chai rượu tuyết lợi Amontillado, nhắc tới quan sát màu sắc, sau khi hài lòng, liền xoay người ra ngoài.

      Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn quản lý cầm chai Amontillado mười năm bước nhanh ra ngoài, cũng mờ mịt đuổi theo Trần Mạn Hồng ra ngoài, mới vừa ra đến quầy bar, thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, nhàng cười , ngạc nhiên nắm tay Trần Mạn Hồng, cẩn thận hỏi: "Quản lý. . . . . . Tôi có chuyện muốn nhờ giải đáp chút"

      Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      "Tổng Giám đốc Trang của chúng ta, ấy là ai? ấy còn có thân phận khác ?" Đường Khả Hinh cảm thấy câu của Tưởng Thiên Lỗi có ý khác, nên tò mò hỏi.

      Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câu hỏi của Đường Khả Hinh, nhưng vẫn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, bộ dáng giống như hoàng tử, nâng lên ly nước ấm hớp ngụm , mỉm cười xoay người nhìn cảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch đẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cũng có chút say mê cười : "Có phải cũng cảm thấy ấy rất đẹp trai hay ? chỉ đẹp trai, còn thưởng thức rất tốt. nhìn đồng hồ Omega màu đen cánh tay gợi cảm của ấy kia, có phải rất mê người hay ? Tôi thích nhất đàn ông đeo đồng hồ."

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên cái, miễn cưỡng : " phải tôi muốn biết những thứ này. Ngoại trừ ấy có thân phận là Tổng Giám đốc và đẹp trai, ấy còn có thân phận khác ? Ví dụ như. . . . . . ấy. . . . . . ấy hiểu rượu đỏ ?"

      Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên cười : " cái gì? ấy hiểu rượu đỏ ? Chuyện gì vậy? biết ấy là ai ? ấy là người thừa kế tương lai tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe lúc mười tuổi, ấy cũng có thể ngửi được trăm loại rượu đỏ rồi, cho tới bây giờ cũng có người nào dám ở trước mặt của ấy nhắc tới rượu đỏ! Nếu , làm sao ấy tay trông coi sản nghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Pháp và Tây Ban Nha, ấy có trang trại rượu, đếm xuể! rất nhiều rượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũng xuất từ trang trại rượu của ấy."

      Đường Khả Hinh ngây người, sâu kín quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, biết nghe Tưởng Thiên Lỗi gì, lại cười to, rất nhàn nhã tự tin, phong cách hiên ngang, chân của đột nhiên mềm nhũn, tay tự chủ đụng phải cái đồng hồ của người nào đó để quầy bar.

      Đồng hồ để bàn rớt xuống.

      Vang lên tiếng động nho .

      Lúc này Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túng của Khả Hinh, lặng lẽ mỉm cười.

      "Như Mạt tiểu thư tới." Có tiếng kêu khẽ.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      heo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: Đừng nên

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía lối vào phòng ăn.

      Hôm nay Như Mạt mặc váy ngắn màu hồng có tay, bên hông mảnh mai thắt đai lưng màu đen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉ đen, mang giày cao gót màu hồng khảm viên kim cương đen, tay cầm túi xách Gucci, dịu dàng tao nhã tới, nét mặt tươi cười.

      Trang Hạo Nhiên vui vẻ đứng lên, ngẩng khuôn mặt đẹp trai mê người tươi cười về phía Như Mạt, giang hai cánh tay, : "Tôi nhớ muốn chết."

      Như Mạt đỏ mặt nhưng cũng hết sức kích động bước nhanh nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông của , dịu dàng : "Tôi cũng nhớ ."

      Trang Hạo Nhiên lại cười vui vẻ, ôm lấy Như Mạt vào trong ngực, : "Gần đây khỏe ?"

      "Khỏe. . . . . . Rất khỏe. . . . . ." Như Mạt mỉm cười gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế , nhìn Như Mạt tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như nước, liền im lặng bưng ly nước, hớp ngụm .

      "Ngồi đây! Lúc nảy tôi chọn món ăn thích ăn, tôi còn đặc biệt chọn "Amontillado" cho , Trang Hạo Nhiên mỉm cười đỡ hông của Như Mạt, cùng đến chỗ ngồi, sau đó ở giữa hai người, hết sức lịch kéo ra chỗ ngồi. . . . . .

      "Cám ơn" Như Mạt ngồi xuống, dịu dàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : " vẫn săn sóc rất chu đáo. So với Thiên Lỗi tốt hơn nhiều"

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay mặt sang, nhìn về phía Như Mạt hôm nay trang điểm hết sức mềm mại động lòng người, ăn mặc thanh nhã hơn so với bình thường, hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mê người, hai mắt lên dịu dàng, : " đối với em có gì tốt? Cậu ta quốc nhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghế cho em tốt sao ?"

      Như Mạt quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt cũng lộ ra chút ngọt ngào.

      Trang Hạo Nhiên nhìn hai người bọn họ liền bật cười : "Tôi dịu dàng săn sóc, cũng bởi vì tôi quốc bao nhiêu năm mà biến mất. Có trời mới biết, tôi thương Như Mạt nhất."

      Như Mạt nghe được câu này liền quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mấy năm gặp rất trưởng thành và đẹp trai, có dòng máu tao nhã quý tộc của người , nhưng vẫn rất thuần chất, xúc động cười : " chuyện vẫn như vậy. Tôi lớn hơn tuổi đấy."

      "Là lớn mười tháng." Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt, ràng vui vẻ.

      Như Mạt bất đắc dĩ nở nụ cười, : "Hôm nay lúc tôi ra ngoài cha vẫn còn hỏi, lúc nào đến nhà chuyến để đánh ván cờ với ông ấy?"

      " thể!" Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, hơi mỉm cười : " tại là lúc nhạy cảm, chúng tôi thể tiếp xúc nhiều với người nhà của ."

      Như Mạt hiểu những lời này, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Trần Mạn Hồng cẩn thận dẫn nhân viên phục vụ, nhàng khom người chào hỏi rồi để cho Cát Lệ cẩn thận đem ly rượu Tulip đặt xuống ở trước mặt bọn họ, sau đó đem "Amontillado", mỉm cười mở trước bàn ăn của hai vị Tổng Giám đốc và Thị Trưởng phu nhân, : "Đây là Amontillado Tây Ban Nha năm 1999."

      Đây là rượu tuyết lợi Như Mạt thích uống nhất, mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , nở nụ cười rồi.

      Trần Mạn Hồng tự mình đeo lên bao tay trắng, nhận lấy rượu tuyết lợi, dùng dao mỏng cắt ngang cổ chai rượu vòng, mở nắp rượu, lại dùng dao xoay tròn, nhanh chóng xoay nút gỗ, thông qua nút gỗ, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. giơ nút gỗ ngửi cái, xác nhận thể rượu nguyên vẹn mới làm theo lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên, cần giải rượu, tay cầm khăn tay màu trắng, tay nắm đáy chai, cẩn thận châm nửa ly rượu tuyết lợi cho Như Mạt, rồi châm nửa ly rượu tuyết lợi cho Trang Hạo Nhiên, sau đó dùng khăn tay trắng lau miệng chai, cẩn thận cầm nút gỗ đóng vào chai rượu, ngay sau đó cắm vào trong thùng đá.

      Tào Kiệt lập tức tiến lên, mang ly pha lê để trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, mở chai rượu đỏ năm 1997, cẩn thận rót ra, lui về phía sau bước, lau miệng chai, đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồi mỉm cười lui về phía sau bước.

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt, ba từng từ lớn lên, cùng giơ ly rượu, sau khi cẩn thận chạm cốc, mút , tất cả đều vui vẻ mỉm cười.

      Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họ hài lòng uống rượu, ngay lập tức xoay người về phía phòng bếp, chuẩn bị mang thức ăn lên.

      "Lúc nảy. . . . . ." Như Mạt vẫn có quên đề tài lúc nảy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng hỏi: "Các người đến chuyện của Vĩ Nghiệp, xảy ra vấn đề gì sao?"

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thay đổi nhìn về phía Như Mạt, : "Đây là chuyện làm ăn, có liên quan đến em."

      "Nhưng em muốn biết có liên quan đến chuyện ấy trúng đạn ?" Như Mạt có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt quan tâm của , giọng có chút cứng rắn: " có!"

      "Vậy vì chuyện gì?" Như Mạt dịu dàng vội vàng hỏi.

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Như Mạt, ở mặt biến mất vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi, uống ngụm , nghĩ tới chọn Oloroso ở trong kho rượu lúc nảy. . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua ánh sáng vui, : " ta tạm thời gác lại dự án khách sạn dưới nước của Tập đoàn Á Châu chúng tôi."

      Như Mạt hơi sửng sốt, nghĩ tới là chuyện này, im lặng cúi đầu.

      Lúc này, Trang Hạo Nhiên nâng lên khuôn mặt tươi cười, phá tan bầu khí : " thả lỏng chút, đôi khi doanh nghiệp và chính phủ chút mâu thuẫn. Hôm nay tôi cũng hủy bỏ dự án này."

      Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút xin lỗi nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ nâng lên rượu đỏ, ngửa mặt uống hơi cạn sạch!

      Như Mạt đau lòng khẽ cắn môi dưới, nhìn , vừa định gì nhưng ngại sai, chỉ đành miễn cưỡng cười : "Chuyện Vĩ Nghiệp trúng đạn lần trước, làm em sợ hãi. Cha và mẹ đều hết sức lo lắng, em cũng rất. . . . . . rất. . . . . . Rất lo lắng. . . . . ."

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, thấy Tào Kiệt rót rượu đỏ, từ chối.

      Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, : "Hiếm thấy vợ chồng các người tình cảm, tự nhiên phải quan tâm."

      Như Mạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, giờ phút này ở trong mắt chỉ có Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, chỉ cầm rượu đỏ uống hơi cạn sạch.

      "Đừng uống nữa. . . . . ." Như Mạt đau lòng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

      Đông cầm điện thoại Tưởng Thiên Lỗi, sau khi nghe xong liền bước tới trước mặt của , dịu dàng : "Tổng Giám đốc, bên Nhật Bản gửi tài liệu khẩn cấp, muốn ký."

      "Xin lỗi tiếp được." Tưởng Thiên Lỗi xong, liền lạnh lùng ném khăn ăn, xoay người ra khỏi phòng ăn.

      Như Mạt có chút căng thẳng xoay người, nhìn theo bóng lưng khỏi, hai mắt rưng rưng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của , mỉm cười : " ."

      Như Mạt nhìn Hạo Nhiên. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên khẽ thở hơi, ngón tay vuốt mép ly, bất đắc dĩ nhìn từng là hồng nhan tri kỹ, cười : " , có thể an tâm ăn bữa cơm với tôi sao?"

      "Tôi chút trở lại." Như Mạt lập tức cầm túi xách đứng lên, ra ngoài phòng ăn.

      Trang Hạo Nhiên mình, tao nhã ngồi tại chỗ, nhìn mặt biển xanh bao la ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh liệt, gió thổi sóng xô, bọt sóng bắn lên trắng xóa, khẽ mỉm cười.

      Văn phòng điều hành của Tổng Giám đốc.

      Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Tưởng Thiên Lỗi sải bước ra thang máy, về phía Văn phòng của mình.

      Như Mạt ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù rất vội vàng nhưng vẫn phải thả chậm bước chân, mỉm cười chào nhân viên bộ phận hành chánh, sau đó mới theo Tưởng Thiên Lỗi vào Văn phòng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cởi áo khoác màu đen, ném ghế sa lon, giống như nhìn thấy Như Mạt, ngồi ở trước bàn làm việc, thấy tài liệu để ở trước mặt, nhanh chóng mở ra, xem nội dung phía . . . . . .

      Đông dám tự tiện tiến vào, lui về phía sau bước, nhàng đóng cửa lại.

      Như Mạt rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng với mình, liền đau lòng nghẹn ngào : " thông cảm cho em chút được sao?"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra tia ánh rất bén nhọn, nhanh chóng nhìn tài liệu trước mặt.

      Như Mạt đau lòng nhìn người đàn ông mình mến nhất ở trước mặt, khó khăn : "Em là đứa bé được cha mẹ nhận nuôi, nếu có hai người già bọn họ, có thể em sớm chết đói ở đầu đường, kể từ khi em vào nhà họ Tần, cha rất tốt với em, mẹ rất tốt với em, Vĩ Nghiệp đối với em tốt hơn, bọn họ xem em giống như người thân . . . . . . Nếu phải bởi vì đâu xảy ra chuyện thể quay lại được. Mỗi đêm đối mặt với Vĩ Nghiệp, em đều rất áy náy. Nhưng em có cách nào. . . . . . Bởi vì em . . . . . ."

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Như Mạt, bây giờ khóc thành người lệ, nắm chặt bút máy : "Ở trong mắt em, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn mạng Tần Vĩ Nghiệp! Ngày đó ta trúng đạn, em đừng , em có nghi ngờ chứ?"

      Như Mạt ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi đè nén cảm xúc, cố nén tức giận : "Tưởng Thiên Lỗi muốn phụ nữ, đến nỗi phá hủy người kia để có được ấy! ! Nếu phải là bởi vì tôn trọng em, để cho em nằm ở giường người đàn ông khác! Mặc dù ta có cách nào động tới em!"

      Như Mạt im lặng cúi đầu, nước mắt từng viên lăn xuống.

      "Em cần thẳng thắn thừa nhận, trong lòng của em, ta có vị trí nhất định, như vậy chúng ta cũng đừng suy nghĩ quá nhiều." Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh lùng .

      "Điều này đối với em công bằng!" Như Mạt bật khóc : " phải cũng có vợ chưa cưới sao? Tương lai của chắc chắn giống như em, mình phòng gối chiếc, mà muốn cùng ấy hàng đêm chung đụng, đó là chuyện dễ dàng, em nhìn các người sắp đính hôn, lòng của em đau sao?"

      "Đây là do em lựa chọn!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhắc nhở !

      Như Mạt nghe như thế, lòng như đau cắt, nước mắt từng viên lăn xuống, khổ sở : "Em lựa chọn? Em lựa chọn được sao? Em có lựa chọn khác! Em bị cha mẹ vứt bỏ, được cha mẹ nuôi nhận nuôi, lại bị ép gả cho ấy, em có thể lựa chọn sao? Sai lầm lớn nhất trong đời này của em chính là !"

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía Như Mạt, nhẫn tâm : "Vậy đừng nên !"

      Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng rất vô tình của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng của đau nhói, buồn bã xoay người bước nhanh về phía trước, đôi tay nắm chặt tay cầm cửa, khổ sở kéo cửa ra, Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng ở giữa cửa, nghiêng người ôm vai nhìn thẳng. . . . . .

      Như Mạt kinh ngạc đến ngây người nhìn , nước mắt lăn xuống.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105: Trọn đời mãn kiếp 1

      "Tử. . . . . . Tử. . . . . . Tử Hiền. . . . . ." Như Mạt cố kỵ nhìn , chớp mắt lệ.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong Văn phòng, nghe gọi như thế, mặt cứng lại, cũng có ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.

      Tử Hiền ôm vai, cười như cười quay đầu nhìn về phía Như Mạt, khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, nhìn thế nào thế cũng động lòng người, đột nhiên mỉm cười, : "Tại sao lại khóc vậy?"

      "Tôi . . . . ." Như Mạt vội vàng lau nước mắt mặt, nhàng : "Chỉ chút chuyện nhạy cảm, cho nên. . . . . ."

      Tử Hiền thở dốc hơi, có chút bất đắc dĩ : "Cho dù cha mẹ của tôi cũng có cách nào đối với tôi, tôi rất tỉnh táo đối mặt với vấn đề, dễ dàng rơi lệ, nhưng phụ nữ yếu ớt, có lúc đáng , làm cho người ta rất thương tiếc, nhất là muốn đàn ông ."

      Mặt của Như Mạt đỏ lên.

      Tử Hiền bật cười nhìn về phía Như Mạt, : " đúng là nhiều khi phụ nữ tình nguyện làm thiên sứ khổ sở, mà phải dũng sĩ kiên cường!"

      "Có chuyện gì vào ." Giọng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.

      Tử Hiền ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong, Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở bàn làm việc, lạnh lùng phê duyệt tài liệu, lại nhìn về phía Như Mạt, người phụ nữ đáng chết này, ngay cả sau khi mình xuất cũng chấp nhận rời khỏi người đàn ông này nửa bước, chính là muốn đơn độc sống chung cùng người đàn ông này, ngày ngày vụng trộm chạy trốn, hừ lạnh tiếng, hơi khinh bỉ nhìn Như Mạt : " muốn ra ngoài, hay muốn vào? Nếu ra ngoài, tôi tránh đường cho , để cho . Nếu vào chúng ta cùng nhau vào! Như thế nào?"

      "Tôi . . . . ." Như Mạt nắm chặt Túi xách, biết nên làm sao, hai mắt bối rối.

      Tử Hiền a tiếng, cười lạnh, nhướng mày, thể tin nổi nhìn người phụ nữ biết xấu hổ!

      "Tôi . . . . ." Như Mạt nhịn được ngẩng đầu lên, tiếp xúc ánh mắt mãnh liệt của Tử Hiền, trái tim chợt đập mạnh, hoảng sợ đến nhịn được lui về phía bước.

      Tử Hiền thu lại nụ cười, khẽ cắn răng, hai mắt lóe lên oán hận, nhưng vẫn ôm vai, giống như nữ chủ nhàng cất bước vào Văn phòng, hôm nay mặc váy ngắn màu đen đeo dây thắt lưng màu vàng gắn hạt châu to, buộc tóc đuôi ngựa cao, giày bót ý màu đen, dáng vẻ cao ngạo, ngồi ở ghế sa lon, dựa vào thành ghế, cặp đùi đẹp thon dài bắt chéo, giống như con mèo, lười biếng tao nhã.

      Như Mạt đứng ở cửa bên, nhất thời cảm giác như sinh mạng của mình mỏng manh hèn mọn, đứng ở góc nào đó trong thế giới, cũng thể chịu nổi tác động, tròng mắt khẽ chớp, nhớ tới lúc , mình được Tần Trung dẫn tới biệt thự giống như tòa lâu đài, lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy tòa nhà họ Tưởng cao to hùng vĩ, ngăn nắp chỉnh tề, người giúp việc xinh đẹp nhưng vẻ mặt chút tình cảm, mọi người lần lượt lướt qua thân thể yếu của mình, những hình ảnh kia từng mảng lóe lên, những khuôn lạnh lùng đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức, từng món ăn tinh xảo, từng đóa hoa xinh đẹp mềm mại, mình hoảng sợ núp ở trong ngực cha nuôi, đôi mắt to sáng ngời, nhìn mọi thứ trước mặt, bàn tay nhịn được níu chặt.

      Sau đó ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng khách sang trọng.

      bóng dáng tao nhã chợt tiến vào trong phòng khách.

      Tất cả người giúp việc, tay bưng món ăn, cung kính chào . Nghe là con trai trưởng của nhà họ Tưởng, sáu tuổi được cha đưa lên vị trí đứng đầu công ty, tham gia vào các cuộc hội nghị có yếu tố quyết định sách lược thế giới, nghe người trai rất đẹp trai, trái tim bé của khỏi có chút tò mò, núp ở trong ngực cha nuôi, mặt dính vào cánh tay, hai mắt to nhìn người trai kia, dưới ánh mặt trời chiếu vào, cất bước tiến về phía trước, chiếc bóng đen kéo dài cũng trở nên nghiêm túc, nhưng sợ, chỉ tò mò nhìn về phía người kia. . . . . .

      Nhớ lại chút quá khứ, đóa hoa xinh đẹp mềm mại, món ăn tinh xảo, nội thất sang trọng, cũng ràng như vậy, chỉ có tia nắng mặt trời kia có vẻ mơ hồ.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, dường như cảm thấy trái tim Như Mạt dần dần rời xa, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra nóng bỏng, nhìn về phía bóng lưng yếu ớt dễ bị tổn thương bên cạnh cửa.

      Nước mắt Như Mạt lăn xuống, đầu ngón tay run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, đột nhiên dâng lên lạnh lẽo, cảm giác thở nổi làm cho cắn chặt răng, dời bước thẳng ra ngoài, khỏi phòng làm việc.

      Tử Hiền cao ngạo ngẩng mặt lên.

      Tưởng Thiên Lỗi tay cầm bút máy, nhìn về phía cánh cửa trống , sau đó nhìn Tử Hiền. . . . . .

      Tử Hiền giống như có việc gì, cười khẽ nhìn !

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn để ý đến , cúi đầu, tiếp tục thẩm duyệt tài liệu.

      Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cố ý lắc chân dài đứng dậy, ôm vai từng bước về phía Tưởng Thiên Lỗi, tới trước bàn làm việc của , cúi người xuống, chớp mắt nhìn .

      "Em vi phạm ước định giữa chúng ta" Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, lạnh lùng .

      Tử Hiền nhìn chằm chằm, nhớ tới cuộc ước định năm năm trước, lên tiếng, cũng hối hận.

      Tưởng Thiên Lỗi muốn thêm, cầm lên bút máy ký tên mình tài liệu, sau đó lạnh lùng đứng dậy, qua bên cạnh Tử Hiền, cầm âu phục ghế sa lon, lặng lẽ mặc vào, cài xong cúc áo âu phục. . . . . .

      Tử Hiền vẫn đưa lưng về phía , hai mắt sáng ngời, biết mình cần cái gì, rất sảng khoái xoay người tới bên cạnh nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng, sửa sang âu phục, cũng thèm nhìn tới , nhưng tay cầm bàn tay bé của , dắt ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      heo điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105: Trọn đời mãn kiếp 2

      Cửa chính Phòng Tổng Giám đốc mở ra.

      Tưởng Thiên Lỗi dắt tay Tử Hiền xinh đẹp ra ngoài, có thể bọn họ là đôi trai tài sắc xứng đôi nhất thế kỷ này, nam mạnh mẽ trí tuệ, nghiêm nghị đẹp trai, nữ hấp dẫn xinh đẹp, tao nhã động lòng người, cùng chỗ tỏa sáng rực rỡ.

      Phòng ăn ngự tôn

      Phong cảnh bên ngoài, trời xanh biển biếc, sóng ngầm mãnh liệt. con chim biển màu trắng, xuyên qua bọt sóng bay lên.

      Trang Hạo Nhiên ngồi nhìn phong cảnh trời xanh biển biếc ngoài cửa sổ lúc, mở ra tài liệu Thái Hiền đưa cho mình, xem xét ý kiến của Hội Đồng Quản Trị Âu Mĩ đối với khách sạn dưới nước lần này, cho nên ở dưới ý kiến, hai mắt đột nhiên giống như chim ưng, lóe lên ánh sáng sắc bén, trong đó thành viên Hội Đồng Quản Trị có ý kiến đối với dự án xây dựng khách sạn dưới nước, : rốt cuộc chúng ta có thể xây dựng hơn hẳn tòa nhà khách sạn Dubai thế giới hay ? Khách sạn Dubai được xem là toà nhà có quy mô to lớn nhất thế giới, hoành tráng nhất, được xây dựng mặt biển bao la, được xem là tòa nhà mạo hiểm hàng đầu, nó may mắn có đội ngũ kiến trúc sư mạnh mẽ nhất, sáng tạo nhất, với vẻ độc đáo của gạch ống đặt nền móng là vôi hoá cát, nhưng khi chúng ta hướng người thế giới thể dự án vĩ đại của chúng ta chúng ta bị thế giới chú ý, thành công hay thất bại, đều bị ghi vào sử sách, đáng sợ nhất là 100 tỷ đô này, chiếm hết 10% cổ phần tập đoàn Hoàn Cầu. vượt ra khỏi phạm vi dự báo nguy cơ của chúng ta.

      Trang Hạo Nhiên bình tĩnh cầm phần tài liệu khác, lần nữa xem lại dự toán 100 tỉ, bao gồm huy động vốn lưu động của nhiều nước khi triển khai dự án khách sạn dưới nước, ánh mắt sắc bén của phân tích tất cả số liệu, mỗi con số, giống như có thể nhìn ra các chuyên gia kế toán rất tỉ mỉ đem số liệu sắc bén nhất, che giấu dưới danh mục hóa đơn.

      Tào Kiệt, tiến sĩ kinh tế học Havard, hai mươi tuổi tốt nghiệp thành tích xuất sắc, nghe lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên, đến học viện Hoàng Gia quốc học ngành khách sạn, sau đó trở về Khách sạn Á Châu, được bổ nhiệm quản lý nhà hàng tây, nhưng ra là Trang Hạo Nhiên tin tưởng vào cách nhìn của , ta đứng ở bên cạnh chỗ ngồi Trang Hạo Nhiên, vừa rót cho ly rượu tuyết lợi, vừa : "Dự án 100 tỉ đô này, nếu như thành công, Tổng Giám đốc Tưởng mang đến cho Hoàn Cầu chúng ta 10% cổ phần. Tôi xem dự toán phương án xây dựng khách sạn, khắp chỗ đều là mưu, từng quá trình triển khai, ta muốn di chuyển nhân tài hàng đầu và cổ đông có thực lực mạnh nhất của tập đoàn Hoàn Cầu.

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe vừa xem số liệu.

      Tào Kiệt tiếp: "Nếu như dự án này được triển khai thành công, Hoàn Cầu chúng ta. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi nâng lên rượu tuyết lợi, hớp ngụm , Kiệt căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc. . . . . .

      " chuyện gì thú vị như vậy?" thanh trầm thấp, từ phía sau lưng truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười khép lại tư liệu họp cổ đông, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng với Tử Hiền xuất bàn ăn, lập tức mỉm cười đứng lên, : "Có liên quan đến ý kiến của cổ đông Âu Mĩ của dự án khách sạn dưới nước."

      Nhậm Tử Hiền bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dứt khoát : "Trong lúc dùng cơm có thể đừng tới công việc hay ? Các người đều là người điên cuồng công việc!"

      Trang Hạo Nhiên nghe Tử Hiền như vậy, ngay lập tức nhìn về phía , cười : " năm 365 ngày, ở lại bên cạnh chồng chưa cưới của tới ba mươi ngày, thể tôi như vậy, Hơn nữa có việc gì, liền la hét tịch mịch trống vắng, cầm rượu đỏ, từ Paris bay qua quốc sương mù cầu tôi chứa chấp , tôi chưa bao giờ cứng rắn từ chối."

      "Đó là chuyện phải làm!" Nhậm Tử Hiền cười .

      "Trong mắt , chỉ cần cảm thấy đúng, chuyện gì cũng cần để ý đến đúng sai." Trang Hạo Nhiên ngẩng khuôn mặt tươi cười, giơ tay về phía Tử Hiền : "Ngồi , bà Tưởng."

      " cần khách khí như thế. Hi vọng thích mùi vị của phụ nữ, mau sớm điều chỉnh cho tốt, cũng rất nhanh có bà Trang thôi." Nhậm Tử Hiền cùng Tưởng Thiên Lỗi, ngồi đối diện Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn Nhậm Tử Hiền cái, nhịn cười.

      Nhậm Tử Hiền cũng buồn cười nhìn Trang Hạo Nhiên : "Thế nào? Nhìn vẻ mặt của , đoán chừng có phụ nữ ba mươi lăm tuổi trở lên, vào buổi sáng nào đấy để lại cho bóng lưng xinh đẹp, sau đó ưu buồn khỏi chứ?"

      Khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn Nhậm Tử Hiền.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cười lặng lẽ, cầm khăn ăn, tiện tay mở ra.

      "Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười hỏi.

      Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, đưa bàn tay ngọc thon dài, khẽ đặt ở thân ly cao cổ trong suốt, Tào Kiệt lập tức rót cho rượu tuyết lợi màu xanh nhạt, trong suốt, nổi lên bọt nho , dính vào ly trong suốt, nhìn rất đẹp mắt, tay khéo léo để ly rượu dán mặt bàn, nhàng xoay tròn 360 độ, mỉm cười : "Đàn ông đẹp trai, có tiền, có quyền, có thế, gia thế hiển hách, lại có dòng máu quý tộc quốc giống như , người phụ nữ ba mươi lăm tuổi kia dám trọn đời mãn kiếp với sao?"
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106: Linh hồn

      Trang Hạo Nhiên nhìn Tử Hiền, bật cười, : "Ở trong mắt , tôi thành công mọi thứ, trái lại làm cho phụ nữ chùn bước?"

      "Chứng minh con người tệ cho nên phụ nữ đến gần , thích con người hơn thích tiền của !" Nhậm Tử Hiền nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, cười .

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chuyện này lúc, sau đó nhịn cười nhìn Tử Hiền, : "Ý của , vì các thích tôi, cho nên mới rời khỏi tôi? Cho nên, tôi nên cảm thấy may mắn?"

      Nhậm Tử Hiền ôm vai nhìn Trang Hạo Nhiên cười : " lý thuyết có thể như vậy! Hơn nữa, hiểu như vậy, phải rất tốt sao?"

      Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Nhậm Tử Hiền cái, sau đó nhịn được nở nụ cười, nhưng có chút kì quái nhìn hai người bọn họ thân mật ngồi chung chỗ như thế, liền ngạc nhiên hỏi: "Như Mạt đâu? Lúc nảy khỏi lát, sao lại thấy?"

      "Tôi làm sao biết? ấy làm chuyện gì, tôi làm sao hiểu ." Nhậm Tử Hiền vừa xong, nhấc mí mắt nhìn thấy cả người Như Mạt giống như lau sậy tới, mặt bình tĩnh, cả người tràn ngập đau buồn, thậm chí loại đau buồn này hoà vào trong khí cho người ta cũng đau lòng.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận Như Mạt xuất , chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Trang Hạo Nhiên theo ánh mắt của bọn họ, quay đầu nhìn thấy Như Mạt hơi mỉm cười vào, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng lộ ra nhẫn và yếu ớt, im lặng lên tiếng, nhìn bộ dáng bị thương.

      Tào Kiệt lập tức kéo ghế ngồi.

      "Cám ơn. . . . . ." Như Mạt mỉm cười ngồi xuống, nhìn mọi người : " xin lỗi, tới chậm, lúc nảy vào toilet chút."

      khí trở nên yên lặng lúc.

      Nhậm Tử Hiền cầm lên thực đơn mở ra nhìn những món ăn đặc sắc, thuận miệng : " rất lâu Phòng ăn ngự tôn có đưa ra món ăn mới?".

      Trần Mạn Hồng sững sờ cùng Tào Kiệt nhìn nhau, lập tức cẩn thận : "Tuần lễ trước có đưa ra món ăn mới."

      "Kết quả như thế nào?" hỏi tiếp.

      "Kết quả tệ. Món ăn mới lấy tình cảm làm chủ." Trần Mạn Hồng có cảm giác, khí trong phổi muốn nổ tung, lúc nào ấy cũng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của người khác.

      "Kết quả tệ? quen dùng đáp án lập lờ nước đôi để trả lời vấn đề của người khác sao? chỉ đáp ứng cho người này, còn đáp ứng cho người khác, là nhân viên tốt. Truyện được dịch trực tiếp dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Đôi khi, mạnh mẽ phản bác người khác mới thể dũng cảm hơn." Nhậm Tử Hiền lại thuận miệng . Giống như phá hủy tự ái của người khác đối với là bữa ăn sáng.

      Trong chớp mắt, sắc mặt của Trần Mạn Hồng trắng bệch, miễn cưỡng cười : "Vâng, sau này tôi chú ý."

      Nhậm Tử Hiền tiếp tục lật xem thực đơn, đột nhiên lại : "Lần trước nữ nhân viên ở lại phục vụ tôi trong phòng tổng thống, có ở đây ?"

      Trần Mạn Hồng nhanh chóng suy nghĩ chút, cẩn thận hỏi: "Nhâm tiểu thư, người kia là Tiểu Nhu hay Đường Khả Hinh?"

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, nâng lên rượu đỏ uống ngụm .

      Trang Hạo Nhiên nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Hiền.

      Tử Hiền để xuống thực đơn, suy nghĩ chút, mới : "Chính là tóc ngắn, tôi cảm thấy ấy hầu rượu tệ. Tư tưởng trẻ, giống chuyên gia hầu rượu lớn tuổi, luôn đem đến cho chúng ta hương vị nhàm chán, về lâu dài, có lẽ tư tưởng của bọn họ nổi mốc thôi. Dĩ nhiên, trừ Laurence!"

      Trần Mạn Hồng nghe vậy, lập tức trả lời: " ấy gọi là Đường Khả Hinh, là nhân viên kho rượu chúng ta."

      "Tôi nhớ ra rồi. Là ấy." Nhậm Tử Hiền hài lòng để xuống thực đơn, nhìn về phía Trần Mạn Hồng mỉm cười : "Để cho ấy ra đây."

      "Vâng!" Trần Mạn Hồng có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, xoay người lui ra ngoài.

      "Đường Khả Hinh. . . . . . Cái tên này. . . . . . Rất quen. . . . . ." Như Mạt suy nghĩ chút, .

      Tử Hiền nhìn Như Mạt, cười : "Tôi cho rằng là người xinh đẹp như tiên, ăn món ăn của người phàm tục, thậm chí bỏ mặc tình thù hận và vui buồn của người phàm tục".

      Như Mạt lập tức cúi đầu, im lặng lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn bộ dáng Như Mạt như vậy, có chút vui cau mày, hơi nghiêng mặt nhìn Tử Hiền ở bên cạnh.

      Tử Hiền lạnh lùng, ngón tay khẽ chạm vào chất lỏng trong ly thủy tinh, thái độ kiêu ngạo.

      Ngón tay thon dài của Trang Hạo Nhiên chuyển động ly rượu bàn, nhớ tới trong kho rượu, để lại cho mình cảm giác có chút đau đớn, cau mày ngạc nhiên với loại cảm giác này.

      Kho rượu.

      Cả người Đường Khả Hinh mềm nhũn còn hơi sức, ôm đầu gối ngồi đất núp ở giá rượu, đầu dựa vào chai rượu đỏ, hai mắt sâu kín nhìn về phía trước, nhớ tới lúc nảy Tưởng Thiên Lỗi siết chặt cằm của mình, tàn nhẫn để lại câu : Tôi có chút thương hại là bởi vì ba năm trước đây, tôi nợ đoạn đường, làm cho khuôn mặt của trở nên như vậy, nhưng tôi cho phép người má trái trọn vẹn, ở khách sạn của tôi có chứa ý đồ. Nếu còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tốt nhất nên để lộ ra chút tài năng như vậy. Cũng đừng tự mãn!

      Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên khỏi để cho Trần Mạn Hồng chọn chai rượu Amontillado, đột nhiên phát thế giới này có hàng vạn người đều am hiểu rượu đỏ, hàng vạn người đều có tài năng, thế giới của bọn họ rộng lớn hơn so với mình, có lẽ cha dạy mình chỉ là phần rất , mình cũng chỉ là trong hàng vạn hạt bụi thế giới này . . . . . .

      Nghĩ tới đây, Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình đơn, lâu lâu có loại cảm giác đơn này, cúi xuống, mặt dính vào đầu gối, nước mắt lăn xuống.

      "Khả Hinh!" Trần Mạn Hồng bước nhanh vào, gọi .

      "Ai!" Khả Hinh vội vàng lau nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, đứng lên, kéo váy đồng phục ra khỏi giá rượu, thấy quản lý nhìn khắp nơi tìm mình, kì quái tới, hỏi: "Quản lý, tìm tôi có việc sao?"

      "Mau! Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc, Nhâm tiểu thư muốn tìm ." Trần Mạn Hồng bước nhanh đến trước mặt của Khả Hinh, sắc mặt căng thẳng .

      Đường Khả Hinh sững sờ, lập tức nhớ tới buổi hầu rượu ở ‘phòng tổng thống' lần trước, ánh mắt Nhậm Tử Hiền hài lòng, do dự lát, lại nhớ tới lời giận dữ của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng của chùn xuống, sâu kín : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi dám ra ngoài. . . . . . Mặt của tôi như vậy, ngộ nhỡ bị phát làm thế nào?"

      Trần Mạn Hồng nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh : "Mặc kệ mặt của biến thành dạng gì, bây giờ phải ra ngoài! có người nào dám từ chối Nhâm tiểu thư! cũng được."

      Khả Hinh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng cái, trong lòng sợ hãi, nhớ tới lời của Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới chai rượu Amontillado, hai tròng mắt của đỏ bừng.

      "Mau! ! nên do dự nữa." Trần Mạn Hồng liền !

      Khả Hinh nhất thời cảm thấy làm người rất thể tự chủ được bản thân, đột nhiên nhớ tới cha từng : "Khả Hinh, đầu bếp tuyệt vời có đôi lúc rất thể tự chủ được bản thân, bởi vì chúng ta làm ra mùi vị hoàn mỹ nhất nhưng tâm trạng của người khác có chút tốt phá hư linh hồn của món ăn."

      "Vậy nên làm sao?"Giọng trong vắt của nhiều năm trước truyền đến.

      "Con cảm thấy thế nào? Con từ từ suy nghĩ, làm sao để thay đổi. . . . . . Cuộc sống phải ngừng thông qua tự suy nghĩ chúng ta mới có thể tiến bộ, mới có thể kiên cường, mới có thể dũng cảm. . . . . ." Lời của cha như ánh nắng mai nhàng soi đến.

      "Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, : " vẫn còn do dự cái gì? Mau ngay! !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, đành phải cất bước theo quản lý, cẩn thận khỏi kho rượu, qua quầy bar, đến phòng ăn xa hoa, qua hai bàn ăn có khách cười vui vẻ, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, tao nhã ngồi ở ghế, nghe Tử Hiền kể chuyện ở nước , nâng lên nụ cười mê người, cả người vô cùng thoải mái, lộ ra tư thế có chút lười biếng, ngược lại càng để cho lộ ra hơi thở quý tộc và thân sĩ.

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe tới đoạn thú vị, mỉm cười nâng lên ly rượu, lại cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cảm thấy bóng dáng kia sắp đến gần, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

      Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh mỉm cười tới trước mặt của bốn người, cung kính : "Hai vị Tổng Giám đốc, Nhâm tiểu thư, Thị Trưởng phu nhân, Đường Khả Hinh tới rồi."

      Bốn người nghe như thế, liền cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhất là Như Mạt, hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, phát này vô cùng xinh đẹp, lúc này mới nhớ tới, chính là thét to ở trong buổi tiệc của Thủ tướng, sau đó Thiên Lỗi xin Thủ tướng tha thứ, muốn mang , Như Mạt nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng, từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi ở bên, lên tiếng.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng bình tĩnh đứng ở bên, dám nhìn thẳng khách, chỉ nhún nhường cúi thấp đầu, cung kính làm cho người khác cảm giác có chút lạnh lùng.

      Nhậm Tử Hiền hết sức hứng thú nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười : "Lần trước ở trong ‘phòng tổng thống' hầu rượu rất tốt. Hôm nay cảm giác của tôi rất tốt, muốn uống tuyết lợi, đề cử loại nào?"

      Trần Mạn Hồng ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn thể tin được còn có tài năng này.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :