1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1245: Vì sao?
      Editor: Thanh Thủy
      "Ý của là..." Trong nháy mắt Trương Thục Dao có phần hiểu ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kích động : "Trước khi phát sinh cố có người liền đụng qua khí than?!"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Thục Dao, nhanh chóng : "Tôi thể trước được, khí than này rốt cuộc là có trong chuyện lần này ! Bởi vì khí than bị phá hư, vì sao có thể như vậy, cũng có thể là do nhân tố tự nhiên ảnh hưởng! Giả sử như bộ phận giám sát khí than kiểm soát được, có lẽ từ phần còn lại ở đường ống làm cho hỏa hoạn! Thế nhưng chỉ cần điều tra nguyên nhân khách quan khí than bị buông lỏng, là có thể tìm ra vụ Đường chủ tịch và căn cứ chuyện phóng hỏa chính xác có quan hệ!"

      Trương Thục Dao nghe lời này, tức giận nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : "Bây giờ chúng ta lập tức điều tra bộ phận giám sát có liên quan đến khí than từ mười hai năm trước! Bởi vì hồ sơ liên quan đến việc giám sát đường ống khí than, chính phủ nhất định có ghi lại! Sau đó, trước khi chúng ta tìm hiểu vụ phóng hỏa, cần triệu tập tất cả những người bị tình nghi trong nhà bếp!"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn Trương Thục Dao gật đầu!!

      Uyển Thanh vội vàng đứng lên, đôi mắt dường như nhìn thấu tình cảnh phương xa, yếu ớt : " tại chúng ta gần như có thể kết luận sơ bộ, Đường chủ tịch và vụ án phóng hỏa có quan hệ gì với nhau! Như vậy chúng ta có thể bắt đầu đặt giả thiết chuyện thứ hai, rốt cuộc ai ở phía ngoài phòng bếp phóng hỏa? Là ai làm cho phòng bếp sang trọng phải đóng cửa!! Bởi vì lúc đó nguyên liệu nấu ăn chính xảy ra vấn đề, mà phòng thu mua tùy thời tới nghiệm chứng về nguyên liệu nấu ăn, như vậy Đường chủ tịch tuyệt đối có khả năng đóng cửa nhị trọng môn! ra là ai? Là ai?"

      xong hai câu cuối cùng, sau đó nhìn về phía Thanh Bình và Mỹ Linh...

      Thanh Bình và Mỹ Linh tay vẫn còn nhanh chóng thao tác bàn phím, bắt đầu giải mã từng chút từng chút , lúc này mới giải đến trong mắt độ kim hồi lan. Nếu như biết trong mắt của có hai người, liền phải đem tư liệu ngày mọi người ra vào khách sạn chứng minh, nhập tiến trình tin tức khả năng này có thể tốn mất thời gian!!

      Lãnh Mặc Hàn ngồi sô pha, nhìn các bận rộn như thế, lúc này mới chú ý đến ánh sáng ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào tấm rèm cửa màu trắng bóng. nhớ tới đêm qua đáp ứng Trang Hạo Nhiên sáng nay cho ta kết quả. Lãnh Mặc Hàn mệt mỏi lấy điện thoại ra, bấm số của Trang Hạo Nhiên, lấy kinh nghiệm nhiều năm phá án của bản thân, kể sơ bộ ngoại trừ việc Đường Chí Long là thủ phạm trong vụ án phóng hỏa, đơn giản là chút công đạo, nghe Hạo Nhiên muốn trước nhìn người, liền tạm thời cúp điện thoại, lần nữa cầm lên toàn bộ tư liệu bên trong khách sạn, còn có phía sau vụ án phóng hỏa, lại nhanh chóng xem lướt qua, nguyện ý buông tha điểm tung tích...



      Uyển Thanh tiếp tục điều tra danh tính của mười hai người chết trước khi mất tung tích, bao gồm ảnh chụp kỷ niệm của bọn họ. thong thả xem lướt qua đến đầu bếp mười tám tuổi, miệng mỉm cười đứng ở vườn hoa khách sạn, mặc đồng phục đầu bếp, hai tay ôm vai chụp ảnh. Dường như chúc mừng cho chính mình sau phần làm việc thứ nhất, vẫn còn vui sướng, Uyển Thanh hơi tiếc nuối, bất đắc dĩ nhìn về phía người thanh niên đứng ở giữa kia, môi nở nu cười. vừa thả tấm hình xuống, nhưng lập tức đôi mắt trở nên sắc bén!

      Trong lúc này, Lãnh Mặc Hàn cũng lật xem đến góc của trường vụ án phóng hỏa, đôi mắt lập tức sáng lên,lồng ngực đập thình thịch!

      Trương Thục Dao vừa muốn đứng lên, lấy ly sữa uống, lại nhìn thấy gương mặt hai người này đồng thời thể biểu tình kỳ quái, liền nghi ngờ hỏi: "Tôi ...Vẻ mặt của hai người vậy là sao? phát ra cái gì mới à?"

      Uyển Thanh nhanh chóng về phía trước cầm máy tính xách tay lên, dùng tay phóng to vị trí gốc cây tùng thấp phía sau chỗ đầu bếp đứng. Ngay lập tức phát bóng dáng màu trắng, nhìn chặt thân ảnh màu trắng kia, mắt mí, lập tức nhớ lại tài liệu mà lúc đó cảnh sát cung cấp, tuy thể chứng thực bóng dáng màu trắng kia, rốt cuộc là phản chiếu ánh sang hay là bóng dáng màu trắng... Nhưng bởi vì lúc đó phòng bếp có hai đầu bếp trẻ tuổi, đều tầm mười tám tuổi, cho nên cảnh sát liền suy đoán thân ảnh kia có thể là đầu bếp trong số đó! Bởi vì trước khi xảy ra vụ án phóng hỏa gần như cũng có người khác xuất trong bếp!

      Lúc này, Lãnh Mặc Hàn, cầm hình ảnh của vụ án phóng hỏa giơ lên, hơi nghi hoặc đưa mắt, nhìn về phía khói bay ra từ góc tường. nghi ngờ, lên tiếng hỏi: "Vì sao... Vì sao lúc trước có báo cáo chứng cứ này?"

      " Báo cáo chứng cứ gì?" Trương Thục Dao nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kinh ngạc hỏi!!

      Uyển Thanh tay cũng tạm thời thả xuống, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía trai, hỏi; "! nhìn thấy gì sao?"

      Lãnh Mặc Hàn tay cầm tấm hình này, hai mắt lóe ra tia sáng, nhìn chằm chằm lâu vào tấm hình, sau đó mới chậm rãi đem tấm hình đó thả xuống, đảo ngược hướng đối khí mà Mỹ Linh hết sức quen thuộc, chậm rãi hỏi: "Mỹ Linh!! cho tôi biết!! Cho dù phòng bếp hỏa hoạn, nhưng có thể phân biệt được hay , dụng cụ xông ra từ nơi này là cái gì?"

      Mỹ Linh nghe lời này, liền dừng lại động tác trong tay, hơi ngẩng đầu nhìn về phía bên lúc. liếc mắt nhìn, liền : "Đây là camera chụp hình P26! Mười hai năm trước vừa mới ra, có thể ghi nhận dây, thế nhưng khoảng cách nhất định phải gần!! Mười hai mét vòng! Hơn nữa nó có ưu điểm, là nhiệt độ cao!! thấy đó, chút khói đen bay ra, chính là sản phẩm đặc chế, có tác dụng điều hòa hết sức ràng! Còn có, nó truyền hồi phóng là tức thời, so với camera của khách sạn bình thường phải chạy nhanh hơn!!"

      Uyển Thanh nhìn tấm hình này, mau chóng : "Camera P26 này vô cùng có khả năng chụp được ít hình ảnh quan trọng, thế nhưng camera này phản chiếu đường bộ thông tới hướng đó?"

      Lãnh Mặc Hàn tức khắc cầm lên di động, gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành, nhanh chóng phân phó: "Lạc Hoành!! Cậu lập tức tra cho tôi chút về bản đồ phân bố mạng lưới tín hiệu của Uy Tư Đinh từ mười hai năm trước!!"

      " tại?" Tô Lạc Hoành trở lại bệnh viện, Đường Chí Long cấp cứu thành công, hai vị chủ tịch mời luật sư lấy lý do là Đường Chí Long mắc bệnh nặng, nên có thể phải tiến vào phòng VIP để được chăm sóc đặc biệt, Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh lo lắng làm bạn ở bên, trực tiếp lấy di động, nhanh chóng hỏi: "Thực rất gấp lắm sao?"

      "Rất gấp!" Lãnh Mặc Hàn liền để điện thoại di động xuống, trong nháy mắt lại cầm lên tấm ảnh nhìn chăm chú!!

      Uyển Thanh nhanh chóng đưa máy tính xách tay tới trước mặt trai, nhanh chóng : "!! xem chút người đầu bếp phía sau trong tấm hình này!"

      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm máy tính xách tay, kiểm tra đầu bếp này đứng ở trong hoa viên chụp ảnh, xác thực bên cây tùng thấp có bóng dáng màu trắng. Bằng trực giác của mình có dự cảm, thân ảnh ấy trốn đằng sau có chút bình thường. Thế nhưng, trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn chú ý tới điểm khác! vươn tay chỉ hướng bụi cây tùng ngay tầng trệt khách sạn, chỗ đó có thân ảnh màu hồng bạch, lập tức : "Em nhìn thấy chưa? Từ góc độ đối diện tầng trệt này, bóng người màu hồng bạch, ràng chính là nhắm ngay vào thân ảnh màu trắng kia!! Em biết người đó!"

      "Trời ạ!" Trương Thục Dao cũng qua đây, nhìn về phía tấm ảnh kia, nhịn được cười rộ lên, : " khách sạn đẳng cấp 5 sao, sau khi biết được đây phải là điều bình thường sao?"

      Uyển Thanh lại trầm giọng dừng ở cây mộc tùng thấp phía sau bóng dáng màu trắng kia, yếu ớt : "Thế nhưng lại bỏ qua điểm!"

      "Cái gì?" Trương Thục Dao nhìn về phía Uyển Thanh hỏi.

      Uyển Thanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Thục Dao : "Sau cây mộc tùng thấp, chính là cửa lớn thông với phòng bếp trong vụ án phóng hỏa!!"

      Trương Thục Dao nghe xong những lời này, mới mở to mắt, khẩn trương nhìn về phía bóng dáng đứng ở giữa ảnh chụp kia!!

      " hãy mau làm chuyện của mình !!" Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Thục Dao nhanh chóng phân phó!!

      Trương Thục Dao đành phải gật đầu, nặng nề thở dài, mới lần nữa ngồi trở lại vị trí, bắt đầu giở lại kết quả chính phủ kiểm tra đường ống khí than mười hai năm trước! bắt đầu nhìn phần báo cáo, đó là phần báo cáo chọn lọc của khách sạn trong tháng. Tại đó, Thục Dao bắt đầu kiểm tra đơn báo cáo, thấy nhãn mạo kim tinh, ý nghĩ ảm đạm, đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ có ăn cái gì!!

      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nâng máy tính xách tay lên, tự mình động thủ sử dụng bản đồ mà Tô Lạc Hoành chế tạo vừa lập trình giải mã, bắt đầu phân giải hình mặt bên của người này...

      Ngay lúc hoàng hôn, chiếc máy vi tinh khác vang lên tiếng truyền tin báo cáo!!

      Lãnh Mặc Hàn dừng lại động tác trong nháy mắt, để chuẩn bị tiếp nhận báo cáo kia...

      " tìm được!!" Đôi mắt Trương Thục Dao lóe lên, ngón tay dừng con trỏ bàn phím, chuyển động phương hướng, nhìn Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh, : "Báo cáo kiểm nghiệm này ở vụ án phóng hỏa vào tám giờ sáng ngày đó, tổng bộ công ty kiểm tra từ đường ống khí than cho đến phòng bếp cho thấy là có vấn đề!! Kết quả kiểm tra này là bên trong phòng bếp có bất kỳ tình huống gì, thế nhưng ở phòng bếp ngoài bộ kèn, lại phát thêm giá bát bị buông lỏng, đoán chừng là có người vì lý do nào đó mà làm ra. Thế nhưng việc kiểm kê đơn biểu tại, đại tu lại và sau khi khôi phục, tất cả đều sử dụng bình thường! tồn tại đường ống khí than, công ty có bất cứ trách nhiệm nào!"

      Lãnh Mặc Hàn lại phóng to hình ảnh đơn kiểm tu, mau chóng : " nên nhìn mặt ngoài của việc như vậy!! Hãy mau chóng điều tra thân phận và bối cảnh của nhân viên kiểm chứng! Còn có người cùng ta ký tên lên văn kiện chủ yếu là ai!!

      "Được!" Trương Thục Dao lập tức nghe phân phó của , nhanh chóng gõ bàn phím, bắt đầu điều tra cơ sở dữ liệu hắc đạo về thân phận của nhân viên kiểm chứng!!

      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cúi người, chờ tiếp nhận bản đồ mạng lưới tín hiệu phân bố khách sạn mười hai năm trước mà Tô Lạc Hoành gửi đến, quả nhiên ngoài dự đoán của , trong camera chính là phòng làm việc giám sát chuyên dụng của Đường Chí Long. Vì bình thường ông ta làm việc cẩn thận, mặc dù tin tưởng cấp dưới, nhưng nếu có các hoạt động lớn ở khách sạn, ví như tiếp đón lãnh đạo quốc gia, có lẽ khách sạn Xuân Trà tôn trọng đông đảo khách quý, camera đều phải hoạt động, chính mình phải làm rất nhiều việc, chú ý toàn bộ các tình huống bên trong phòng bếp!!!

      "Vì sao?" Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía phần tài liệu vừa tới tay này, kỳ quái hỏi: "Vì sao phần tài liệu này lúc trước có?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1246: thể nào!
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Uyển Thanh nhanh chóng tự hỏi vấn đề này, tức khắc nhìn về phía trai : "Chúng ta suy nghĩ chút! ! Chủ tịch Đường mới là tổng giám đốc ngầm của khách sạn! Lúc đó tất cả tư liệu cung cấp cho cảnh sát, tất nhiên ông ấy đều là người ràng nhất! Nhất là hồ sơ cá nhân! Nhưng mấu chốt là chủ tịch Đường là người bị tình nghi phạm tội! Cho nên theo quy định của pháp luật, chỉ cần cảnh sát có lệnh bắt người hợp pháp, hoặc là lệnh lục soát, cũng có thể tịch thu tất cả văn kiện của ông ấy! Nhưng vấn đề là... Chuyện chủ tịch Đường ngày hôm sau mới nhận tội, cho nên ông ấy có đầy đủ thời gian, hủy diệt chứng cứ! ! !"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong khoảnh khắc lại mở ra chương trình giải mã camera P26 của Tô Lạc Hoành, nhìn thấy cảnh sát niêm phong cất vào kho băng ghi hình số hiệu 26, tức khắc cũng lợi dụng kỹ năng máy tính thành thạo của mình, theo những vi deo mà Tô Lạc Hoành lấy ra được từ sở cảnh sát, tìm được video số 26, bỗng chốc kích động mở ra xem, lại nhìn thấy giữa hình ảnh đen trắng kia, cũng chỉ là hình ảnh phát hình 5 phút trước khi vụ phóng hỏa xảy ra, ngay cả bóng người qua lại cũng có, hai tròng mắt nhanh chóng lóe ra, thở hổn hển hơi...

      Mỹ Linh lại vào lúc này, trước hết dừng động tác trong tay, tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, vươn tay chỉ vào giữa hình ảnh sống động, hình ảnh 5 phút kia cứ chậm rãi phát, lưu chuyển hai mắt, tinh tế nhìn hình ảnh...

      Lãnh Mặc Hàn biết so với Tô Lạc Hoành cũng là cao thủ máy vi tính, liền trầm mặc để cho nhìn.

      Mỹ Linh nhìn lần hình ảnh kia, lại cho tua lại, liên tục quan sát, lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... trong nháy mắt mới : "Hình ảnh này có thể bị thay thế! ! Còn có hình ảnh bị che khuất vào giây cuối cùng! !"

      "Cái gì?" Lãnh Mặc Hàn lập tức quái dị nhìn về phía Mỹ Linh, nhanh chóng ; "Làm sao biết?"

      "Thứ đồ chơi này chúng tôi thường xuyên chơi mà!" Mỹ Linh lập tức ngồi bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, lại vươn tay di chuyển con trỏ của máy tích xách tay, lại từng chút từng chút hoạt động hình ảnh, : " xem chút! Hình ảnh này thoạt nhìn, dường như có vấn đề gì! Chỉ là hình ảnh bình thường! Thế nhưng đối với cao thủ máy vi tính mà , có thể đem hình ảnh trong ba phút, và hình ảnh 2 phút khác nhau hoàn toàn ghép lại cùng chỗ! !"

      Lãnh Mặc Hàn bỗng chốc nhìn về phía Mỹ Linh, nhanh chóng : "Ý của là... Chúng ta giả thiết hình ảnh này có năm phút đồng hồ! ! Sau đó hình ảnh 3 phút trước là hình ảnh chân , còn hình ảnh 2 phút sau bị cắt , tiếp theo, đem hình ảnh hai phút sau và ba phút, ghép lại cùng chỗ! Vậy là hợp thành hình ảnh năm phút hoàn chỉnh!"



      "Đúng!" Mỹ Linh gật đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : "Nhưng như vậy phải là nhân tài vô cùng vô cùng giỏi về máy tính, mới có thể làm được điểm này! ! Nhất là vào mười hai năm trước! Điều này cần quá trình biên tập rất hoàn chỉnh cùng nghiêm mật! !"

      "Chúng ta có cách nào có thể chứng minh điểm này ?" Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn về phía Mỹ Linh nhanh chóng hỏi! !

      "Đương nhiên là có cách! Chỉ cần chúng ta hoài nghi nó là bị ghép! tại mọi người đều là IT, chúng ta lại dùng nó tách ra, chỉ cần phát trong quá trình phân tích biên trình, xuất khe hở hoặc là tạm dừng, như vậy là có thể chứng minh, đây chính là bị ghép lại!" Mỹ Linh nhanh chóng .

      "Mau! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra lệnh cho Mỹ Linh!

      Mỹ Linh mệt đến mức thở dốc khó chịu, nhưng vẫn đành phải thở dài hơi mới ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng vươn hai tay, tải xuống công cụ giải mã trong kho tài liệu của Tô Lạc Hoành, lại đem hình ảnh truyền vào, vừa truyền vào vừa ấn cổ : "Lão đại! Việc này xong, tôi muốn nghỉ ngơi a! Mệt chết được!"

      Lãnh Mặc Hàn có thời gian để ý tới lời , mà là nhanh chóng nghiêng người tiến sát lại, nhìn về phía màn hình máy tính mà Mỹ Linh chuyển nhập giải mã biên trình, Uyển Thanh cũng vào lúc này, khẩn cấp tiến sát vào, nhìn màn này...

      Đoạn ghi hình 5 phút giữa màn hình máy vi tính nhanh chóng lưu chuyển, phần mềm kia bắt đầu phân tích mỗi phút thu hình, dần dần dường như con trỏ di chuyển về phía trước, số liệu thập phần thuận lợi trượt quá phút đồng hồ, hai phút , ba phút, bốn phút...

      Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh thất vọng nhìn màn này...

      Mỹ Linh cũng khẩn trương nhìn phần mềm đem hình ảnh phân tích đến bốn phút ba mươi giây, bốn phút bốn mươi giây, trong nháy mắt, số liệu chợt dừng lại, thậm chí sáng lên đèn báo động màu đỏ, nhanh chóng : "Trời ạ! ! Quả nhiên là bị ghép ! ! Hình ảnh này giấu trong hai mươi giây hình ảnh chân thực! !"

      Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh càng xác minh Đường Chí Long phải là hung thủ, bọn họ thở hổn hển hơi! ! !

      Trương Thục Dao lại vào lúc này, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ nghi ngờ : "Nhưng mặc dù là như vậy! ! Hình ảnh này bị ghép, vậy có thể lên điều gì? Hình ảnh chân thực, khẳng định bị xóa !"

      Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh yếu ớt quay mặt sang, nhìn Trương Thục Dao : "Xác thực hình ảnh bị xóa ! Nhưng xác minh chuyện khác, chính là biết được chân tướng vụ phóng hỏa, trừ hung thủ, chủ tịch Đường, còn có người thứ ba, chính là ... Kỹ sư máy tính kia!"

      "Đúng vậy!" Trương Thục Dao cảm giác đại não nhất định là mệt muốn chết rồi, mới có nghĩ đến! !

      "Mau! Chúng ta tức khắc phải tra ra, mười hai năm trước bên trong khách sạn còn có kỹ sư máy tính cao cấp nào khác hay , hoặc là sau vụ phóng hỏa, tất cả các nhân viên ra vào đái ảnh khách sạn, bối cảnh gia đình toàn bộ phải điều tra cho ràng! Bởi vì sau chân tướng vụ phóng hỏa, cảnh sát đem toàn bộ bên trong khách sạn tiến hành phong tỏa, ông ấy có lẽ có cách nào đem chứng cứ ra ngoài! Có thể nhân vật Đường Chí Long này, ông ấy muốn điều động hai cao thủ máy tính đến theo mệnh lệnh của ông ấy, hoàn toàn có thể! !"

      Thanh Bình vừa mồ hôi đầm đìa hoàn thành giải mã của mình, thớ dốc, lại nghe Uyển Thanh muốn lần nữa điều tra gần ngàn người ra vào khách sạn trong ngày, da đầu đều rất nhanh muốn tê dại , trực tiếp muốn khóc ; "Chị Uyển Thanh! Có thể hay mời nhiều người hơn đến giúp tôi?"

      Uyển Thanh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh Bình, yếu ớt ; "Được! Mời nhiều người đến giúp! Làm cho cả thế giới đều biết chúng ta lén trộm sữ liệu của sở cảnh sát! Thậm chí còn xâm nhập vào hệ thống bí mật!"

      "... ... ..." Thanh Bình cam chịu gì nhìn hồi, liền đành phải nặng nề thở cái, nâng lên tách cà phê uống ngụm lớn, lúc này mới lại tiếp tục bắt đầu làm việc! ! !

      Uyển Thanh thừa dịp trai gia tăng thời gian phân tích ảnh chụp trợ lý đầu bếp mười tám tuổi phía sau, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Mỹ Linh bên cạnh tiếp tục phân tích báo cáo, nhanh chóng hỏi; "Còn bao lâu nữa, bên phía mới xong?"

      Mỹ Linh vừa nhanh chóng hoạt động ngón tay, vừa mồ hôi đầm đìa : "Còn sớm!"

      Uyển Thanh liền hỏi nữa, mà lần nữa lại bắt đầu điều tra các khoản số liệu...

      Lúc này, thời gian bất tri bất giác bận rộn mà khẩn trương trôi qua, Uyển Thanh cùng Lãnh Mặc Hàn thỉnh thoảng dừng công việc, cầm bút chì tới trước bàn vẽ vẽ, đem vụ án từng lần từng lần suy luận lại, phân tích, lại tự mình bắt chước những chi tiết, bao gồm Đường Chí Long cùng thư ký, còn suy đoán thời gian có thể khi ông rời phòng làm việc, đúng là cảm xúc tốt, bởi vì lúc ông rời , phía sau cửa cũng có đóng...

      Lãnh Mặc Hàn lại cầm bút chì, giả thiết cánh cửa này có đóng, có thể có người vào hay , thế nhưng thư ký lại canh giữ trước cửa lớn phòng làm việc, có khả năng có người vô thanh vô tức mà vào...

      Hai người cứ như vậy bắt đầu suy đoán phân tích, Trương Thục Dao cùng Mỹ Linh, còn có Thanh Bình cũng nhanh chóng thao tác hình ảnh máy vi tính...

      Thời gian qua chút, chân trời từ đen sẫm lấp lánh ánh sao đầy trời lại đến sao kim sáng lên, Uyển Thanh vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn phân tích tính toán các khả năng có thể xảy ra của vụ phóng hỏa, đến cuối cùng mặt dần lên suy nghĩ đáng sợ, thậm chí cảm giác được trái tim mình hoảng loạn như bị trúng đạn, tay cầm bút chì thô cứng kia, đứng trước bảng trắng, nhìn về phía trước yếu ớt : "Chủ tịch Đường tại sao lại muốn giấu giếm chân tướng? Ông ấy liều mạng cũng phải giấu giếm chân tướng, nếu như liên quan đến kiện rượu đỏ, như vậy... Nhất định với người thân nhất của ông ấy... Có liên quan! tại chúng ta chờ hình ảnh cuối cùng kia, còn có kỹ sư máy tính kia cho chúng ta xác minh cuối cùng ! !"

      Lãnh Mặc Hàn mặt trầm lạnh, sâu nhìn !

      Bình minh ấm áp cuyên qua tầng mây, chiết xạ ánh sáng chói lóa xuống mặt đất. Rèm cửa bệnh viện trắng tuyết đột nhiên quét qua ánh sáng màu vàng kim, vô cùng chói mắt ! !

      Giữa hai màn hình máy vi tính, sáng lên giải mã biên trình phút đồng hồ cuối cùng! !

      Mọi người trong nháy mắt ngẩng đầu, mở to mắt nhìn về phía phần mềm giải mã bắt đầu từ sáu mươi giây giwuxa màn hình máy tính kia, năm mươi giây, bốn mươi giây, ba mươi giây, hai mươi giây, mười giây... Chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, ! ! ! !

      Màn hình máy vi tinh chợt sáng lên hình ảnh! ! !

      "Phanh ————————"Năm tách cà phê nóng bỏng trong nháy mắt rơi mạnh xuống mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh cùng cà phê bắn tung tóe khắp nơi ! Trương Thục Dao mở to mắt, dường như bị khiếp sợ lớn nhất trong đời mình, thể tin nổi nhìn về phía hình ảnh giữa màn hình máy vi tính kia, cả người nhanh chóng như rơi vào hầm băng! ! Uyển Thanh cùng Lãnh Mặc Hàn nhìn thấy hình ảnh này, cũng trong nháy mắt khiếp sợ đến ngẩn người ngay tại chỗ, trái tim rét lạnh !

      Tất cả chứng cứ cùng toàn bộ đều lên! !

      " thể nào ——————" Trương Thục Dao khiếp sợ kêu lên! ! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1247: Chiếu cố
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Mười hai năm trước, đêm hôm trước khi vụ hỏa hoạn diễn ra.
      Sắc trời tối, vô số ánh sao lấp lánh, ôn nhu có bất kỳ dự kiến nào...
      Khách sạn cao cấp năm sao nằm giữa trung tâm thành phố, ràng có thể thấy giữa những tầng kiến trúc, mái vòm hình bán cầu tỏa ra ánh đèn như dãi ngân hà. Vô số những vị khách quý ra vào, ngày mai tổ chức buổi tiệc trà xuân của khách sạn, có số nhân viên công tác tối nay đem những quả cầu hoa hình tròn cẩn thận từng li từng tí vào thang máy, nhấn nút tầng tám, đó chính là tầng chứa phòng tổ chức yến tiệc lớn nhất. Có ông lão đầu bếp tuổi chừng ngoài sáu mươi, mặc áo may ô màu xám, dáng vẻ phúc hậu, tóc bạc trắng, cầm trong tay quyển sổ , bên ghi chép bên lẩm bẩm: Ngày mai năm giờ chiều tổ chức tiệc trà xuân của khách sạn! Toàn thể đầu bếp trưởng cùng trợ lý đầu bếp bốn giờ ba mươi phút tập trung!Mật mã cửa 282879!
      Lời vừa mới dứt!
      Trước sân khấu có số nhân viên tiếp tân, mặt bộc lộ mỉm cười về hướng lão đầu bếp, ; "Lão đầu bếp! ! Lần trước ông giúp tôi nấu canh trị ho cho con tôi, uống rất tốt! Thế nhưng hôm qua tôi cẩn thận đem tờ công thức làm mất rồi, ông có thể viết lại cho tôi bản ?"
      "A! Được..." Lão đầu bếp cười đáp ứng, cũng từ trước sân khấu cùng với nhân viên tiếp tân về hướng quầy lễ tân, trực tiếp dùng quyển sổ của mình viết công thức canh trị ho cho đồng nghiệp, vừa viết vừa cười : "Canh trị ho này thực ra cũng phải của tôi, là của bếp trưởng! Đoạn thời gian trước trong chúng tôi có đồng nghiệp ho rất lợi hại, ông ấy liền chính mình mân mê phương thuốc này, ngờ chúng tôi uống vào rất tốt! Phía sau hoa viên của khách sạn, còn có rất nhiều cây quýt của ông ấy!"
      Nữ nhân viên tiếp tân vẻ mặt cảm kích nhìn về phía lão đầu bếp, hâm mộ cười rộ lên ; "Những đồng nghiệp trong khách sạn chúng ta đều , những đầu bếp theo tổng bếp Đường là hạnh phúc nhất! Mặc kệ là phương diện phối hợp hay chăm sóc, đều là tốt nhất!"
      Lão đầu bếp cười đem công thức canh trị ho viết xong, xé ra tiwf giấy đưa cho nữ đồng nghệp, mới : " đem công thức này cất ! Đừng cho đứa uống nhiều thuốc tây, đối với than thể tốt."
      "Cảm ơn lão đầu bếp!" Nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười nhận lấy tờ công thức kia! !
      " cần khách khí!" Lão đầu bếp xong liền muốn cất quyển sổ .
      "Lão đầu bếp! ! !" Có người ở đại sảnh hơi cao giọng kêu to! !
      "Ai!" Lão đầu bếp còn chưa có cất được quyển sổ liền xoay người, nhìn thấy trợ lý mới tuổi tầm mười tám nhanh chóng tới sốt ruột ; "Những người bên phòng thu mua lại làm chúng ta khó xử , tờ danh sách hôm qua của chúng ta có hai mươi cân hải sâm! Thế nhưng tôi rang viết rồi..."
      "Nhất định là tiểu Lưu kia! cố ý, chính là muốn chúng ta khó xử!" Lão đầu bếp vừa nghe lời này, tức khắc tức giận sổ cũng cần, liền lập tức cùng trợ lý hướng đến phòng thu mua! !
      Toàn bộ đại sảnh xa hoa rực rỡ sắc xanh vàng, vẫn như cũ người đến người , trước quầy lễ tân cũng nhao nhao bận rộn , quyển sổ kia cũng như vậy im lặng ở chỗ này...
      Tổng bộ phòng bếp tầng thứ tám, đèn vẫn sáng trưng, hề có đầu bếp nào tan tầm, bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc tại khách sạn. Nhưng đầu hành lang cùng bộ phận hành chính ánh đèn tắt, chỉ có khe giữa hai cánh cửa phòng làm việc lớn nhất, chiết xạ ánh đèn vàng ôn nhu, có vẻ tịch mịch cùng thâm trầm! !
      Bên trong phòng làm việc!
      gian u ám, ở chỗ ánh đèn vàng cũng chỉ bày biện đơn giản, ở giữa phòng đặt chiếc sô pha màu đen còn là hang thanh lý của phòng yến tiệc đưa tới, bàn uống trà màu cà phê được đặt theo kiểu quán vỉa hè, cửa sổ sát đất mở ra, thể nhìn thấy cảnh biển phía xa, lại có thể nhìn thấy nơi xa xa là tòa nhà khách sạn Á Châu cao chọc trời, ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng chói mắt! Chiếc bàn làm việc màu rám nắng bên dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông trung niên mặc mặc âu phục văn kiện mặt bàn, bên trong có chứa bút tích hào hùng của ông nội Tưởng.
      Hai gia đình cùng điều hành tập đoàn Hoàn Cầu, chính là lấy ước mơ cùng tưởng tượng của chúng tôi lúc trước, từng bước bay vọt về phía trước. Chỉ là nghiệp phát triển bồng bột đến hoàn cảnh này cũng có thể trước khi lâm chung cùng cậu uống ly! Nhớ năm đó hùng tâm tráng chí theo gió bay , tôi khẳng định muốn xuống mười tám tầng địa ngục tiếp nhận trừng phạt! Chỉ là vận mệnh theo dòng nước, đẩy chúng tôi về phía trước , còn là cá nhân mà là vận mệnh! Hai đứa Hạo Nhiên cùng Thiên Lỗi nhất định phải gánh vác tập đoàn Hoàn Cầu trong tương lai, bao gồm bí mật cùng trách nhiệm! Đây là hai đứa sinh ra trong gia đình hào môn, có lựa chọn nào khác! Chỉ là chúng tôi tuổi tác cao, có đôi khi cũng hối hận lúc trước, khiến mẹ con bọn họ cốt nhục chia lìa, em tranh chấp, đúng là chuyện tàn nhẫn đến cực điểm! May mà Hạo Nhiên được cậu dạy dỗ, tâm tính tự do, hoạt bát biết điều, dần dần mang người khí phách của tổng giám đốc, ông nội như tôi cũng thập phần được an ủi, bản than Thiên Lỗi chính là đứa mang trong mình dã tâm lớn. Nhưng trong tương lai... Còn là hi vọng sau phong ba lắng lại, cậu đối cới hai đứa này giáo dục nhiều hơn! Dù sao cha mẹ trách phạt còn thua ân sư nghiêm khắc câu! Chí Long... Cậu mặc dù cùng Vĩ Quốc, Tĩnh Vũ tuổi chênh nhau là bao nhiêu, nhưng tôi lại coi cậu như tri kỷ, thời gian suy nghĩ mọi việc luôn có cậu bên cạnh làm bạn cùng thấu hiểu, thậm chí tràn đầy hào kiệt trợ giúp tôi điều hành tập đoàn Hoàn Cầu, thực đó là điều vui mừng trong cuộc đời tôi! Tương lai, hai đứa tất nhiên phải đối với cậu như cha ruột mới uổng công cậu vì hoàn Cầu mà lao khổ cả đời! Hôm nay thân thể tôi mang bệnh, ho rất nghiêm trọng, biết cuộc sống của mình còn nhiều nhưng tôi cũng quy thiên, chỉ mong Hoàn Cầu trong tương lai có thể chân chính quang minh phát triển..
      "... ... ..." Đường Chí Long ngồi ghế da, vẻ mặt trầm trọng cố gắng kiềm chế biểu tình, cúi đầu nhìn câu cuối cùng trong phong thư, chuyện quy thiên...
      Tiếng gõ cửa vang lên.
      Đường Chí Long chậm rãi gập tập văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai cánh cửa đóng kia, nhàn nhạt tiếng: "Vào ..."
      Cửa, chậm rãi mở ra.
      cậu thiếu niên mười tám tuổi, mặt bộc lộ nụ cười nhìn về phía người trung niên trước mặt, vui mừng gọi; "Cha nuôi!"
      Đường Chí Long ngạc nhiên nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt, kinh ngạc kêu tiếng: "Hạo Nhiên? Lúc này sao con có thể qua đây?"
      Cậu thiếu niên tướng mạo xuất chúng, tinh quang trong hai tròng mắt lóe ra, tươi cười sức sống xán lạn, cậu lén lút vào phòng làm việc, nhìn về phía cha nuôi, mang theo chút cảm giác thần bí ; "Người yên tâm! Con biết con đường bí mật đến nhà bếp, ai biêt con tới đây ! Trước lúc còn tiến vào bí mật quấy nhiễu camera ! Con phát những thứ công nghệ cao này, tương lai nhất định chịu tải nửa bầu trời khách sạn! Nếu như con có cơ hội, nhất định kết giao bạn bè với cao thủ máy tính lợi hại, cùng cậu ấy học tập!"
      Đường Chí Long bất đắc dĩ nhìn về phía than thể cậu thiếu niên kia lặng yên tiến vào, vốn muốn trách cứ nhưng lại chỉ cần nghe thấy chút lời tưởng tượng kia lại khỏi bộc lộ thương cùng nụ cười tự hào, chậm rãi ; "Kết giao em, quý ở tri kỷ. Nếu như con kết giao em chỉ là vì đạt được lợi ích, như vậy con cần kết giao cũng được!"
      "Đương nhiên ! Tương lai con nhất định có những người em nặng tình nặng nghĩa như cha và ông nội, em sinh tử có nhau!" Cậu thiếu niên tới, lại nở nụ cười nhiệt tình đầy tự tin!
      Đường Chí Long sâu nhìn về phía cậu thiếu niên, khoảng thời gian thấy cậu lại cao hơn rồi, phong độ cùng khí phách cơ hồ còn hơn cha mình cùng ông nội, cùng trai khác là mấy nhưng so với trai lại hơn điểm là có nụ cười tươi rất tự do và nhiệt tình, có lẽ chính là em trai trời sinh được hưởng chút quyền lợi... Ông tháo kính mắt, thu dọn chút văn kiện mặt bàn, mới sâu xa ; "Thời gian con đến đây, có cho cha mẹ con biết .. Còn có ông nội?"
      " có!" Cậu thiếu niên tới trước mặt cha nuôi mình, dừng lại dưới ánh đèn ấm áp, mới tươi cười ; "Con , vì sao ông nội và cha con cho phép con gặp cha?"
      Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai đứng dưới ánh đèn ấm áp kia, mỉm cười : "Hạo Nhiên... Con mười tám tuổi rồi... Nếu như con nguyện ý đảm đương chức tổng giám đốc phụ trách mấy trăm vạn công nhân, ở số lúc phải thu lại chút cảm tính. Nghĩ lại đều là lỗi của cha nuôi rồi, trời sinh cha chính là người vẫn còn có chút cảm tính..."
      "Cha đừng có nhắc tới. Con có thể học được phần mười của cha nhất định mắc sai lầm!" Cậu thiếu niên cười rộ lên .
      " thôi... Đừng có ở chỗ này nữa, bị người khác phát ..." Đường Chí Long vì kiện rượu đỏ, mọi người đều ở giữa những hiềm nghi, bao gồm mình cũng tránh được có quan hệ, vì an toàn của Hạo Nhiên, có thể tạm thời tránh gặp nó.. Chỉ thấy người đàn ông trung niên này, mặt còn bộc lộ nụ cười vui mừng, vươn tay kéo tay cậu, hai người cùng nhau trầm mặc ra ngoài, né các quýtera, dọc theo con đường cầu thang thang xuống dưới...
      Đằng sau hoa viên khách sạn, đêm lạnh như nước, nhóm cây quýt cuối cùng của mùa xuân, trong bóng đêm dần rụng xuống.
      Đường Chí Long đứng dưới hàng cây quýt, sắc mặt trầm tĩnh, hai tròng mắt cơ tríđang ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng hái mấy quả quýt, từng quả đặt vào trong chiếc túi.
      "Cha nuôi, người hái mấy quả quýt này làm gì?" Cậu thiếu niên kỳ quái đứng bên cạnh Đường Chí Long hỏi.
      Đường Chí Long vẻ mặt bộc lộ nụ cười thương, lại hái quả quýt bỏ vào trong túi to, mới chậm rãi ; "Thế nào? Cùng cha tới nơi này hái quýt, muốn?"
      "Đâu có! Con qua đây chính là muốn ở cùng cha, chuyện với cha, con rất vui vẻ! Cha con suốt ngày chỉ biết đánh con, cho con vào bàn ăn cơm" Cậu thiếu niên nhắc tới việc này, kỳ thực có chú ý gì mà là cười ...
      Đường Chí Long cũng kìm lòng được mỉm cười, chậm rãi ; "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha con mặc dù đánh, thế nhưng ông ấy rất thương con.."
      "Con hiểu! ! Chút tâm tư của cha mẹ, chúng con là đứa quả thực cũng biết chút! Con hảo hảo hiếu thuận cha mẹ !" Cậu thiếu niên cười .
      "Ừ..." Đường Chí Long hài lòng gật đầu, lại hái xuống trái quýt, mới dặn dò: "Con trực tiếp lấy cái bật lửa cha đưa con, dựa vào cây bên cạnh căn phòng , đào cái hố rồi châm lửa đốt... Đợi lát cha muốn nướng quýt!"
      "Tại sao cha lại muốn nướng quýt?" Cậu thiếu niên kỳ quái hỏi Đường Chí Long.
      "Bởi vì có người ho khan, mãi thấy khá hơn... Cậu ta luôn luôn ho, đều là ăn quýt do cha nướng..." Tay Đường Chí Long dừng quả quýt, nhớ tới lá thư vừa rồi, trái tim của ông liền cảm thấy trận đau đớn...
      “Ai ho khan vậy ạ?" Cậu thiếu niên hỏi lại.
      "Con nên hỏi nhiều ... Mau ..." Đường Chí Long dặn dò cậu.
      "Vâng!" Cậu thiếu niên nghe lời cầm cái bật lửa về hướng cái cây kia, dựa vào kinh nghiệm chính mình rất nhiều lần được huấn luyện cùng cha nuôi bên ngoài, rất nhanh liền đào cái hố rồi châm lửa, khi cậu bật chiếc bật lửa lên, hai mắt lập tức sáng ngời, nhìn ánh lửa từ chiếc bật lửa kia, cười rộ lên ; "Oa! Cha, cái bật lửa này cuả cha đẹp..."
      "Đây là lần đầu tiên đầu tiên cha vào bếp, sư phụ đưa cho cha ! Thích ?" Đường Chí Long tay cầm túi quýt, còn có cầm lên chiếc hộp giữ tươi, mỉm cười tới hỏi.
      "Thích!" Cậu thiếu niên đối với cha nuôi cũng chút giấu giếm.
      "Vậy tặng cho con ..." Đường Chí Long mỉm cười ngồi trước hố lửa, trước tiên đem hộp mở ra, lại từ trong túi lấy quýt ra để lên chiếc hố, đơn giản như vậy nướng quýt...
      "Cảm ơn cha nuôi!" Cậu thiếu niên cười xong, cầm lấy di động nhìn cha nuôi cứ như vậy nướng quýt, cậu liền nghi ngờ hỏi; "Cha nuôi! Nướng quýt như vậy, thực có thể trị ho sao?"
      "Ừ... Thế nhưng thể chất mỗi người đều có khác nhau, ít nhất... Với cậu ta là có thể dùng ..." Đường Chí Long xong câu đó, hai tròng mắt ông mơ hồ lại lóe lên mấy phần lo lắng..
      "Cha nuôi, cha có tâm ?" Cậu thiếu niên nhìn về phía cha nuôi mình hỏi.
      Đường Chí Long chậm rãi quay mặt sang nhìn về phía cậu thiếu niên mỉm cười : "Hạo Nhiên... Chờ sau khi con trưởng thành, nhất định phải tìm cho mình hai tri kỷ. Nếu như được, ai có thể hiểu được những ước mơ của con, rất đơn, thậm chí thống khổ... Cuộc sống có cái gọi là so đo trả giá, quan trọng là, khi chúng ta mệt mỏi, đêm khuya yên tĩnh, có thể có người bạn cùng con chuyện... Loại cảm giác này, có đôi khi so với người nhà, so với người , còn quan trọng hơn..."
      Cậu thiếu niên nghĩ ngợi, liền nhìn Đường Chí Long : "Vậy con tìm người bạn , hiểu lý tưởng của con, gánh vác cùng con, lúc con đơn làm bạn với con! Như vậy cũng cần phân chia ràng như thế !"
      Đường Chí Long trực tiếp vươn tay ở ánh lửa thay đổi quả quýt, nghe lời ngu ngốc này, nhịn cười được...
      "Cha nuôi! Con về nước mấy ngày này... Thế nào... thấy em ?" Cậu thiếu niên nhớ tới lanh lợi đáng , ngọt ngào kia, tâm tình của cậu liền cảm thấy vui vẻ.
      Đường Chí Long nghe lời này, tức khắc vẻ mặt mang điểm nghiêm tức nhìn về phía cậu thiếu niên!
      Cậu thiếu niên lập tức hé miệng lời nào, cũng học cha nuôi, muốn dung tay đổi quả quýt.
      "Ai! Cẩn thận phỏng tay!" Đường Chí Long cầm lấy tay cậu vuốt vuốt, đau lòng cười rộ lên.
      Cậu thiếu niên nhịn được cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn về phía cha nuôi, so với chính mình trước lúc xuất ngoại liền già chút, hai bên tóc mai điểm chút tóc bạc ... Sắc mặt cậu thu lại, yếu ớt : "Cha nuôi... Chờ cha già rồi... Con nhất định chăm sóc cha cùng em tốt!"
      Đường Chí Long là người ôn nhu như thế, nghe thấy lời này liền nhịn được mà cười thất thanh.
      Chân trời, đè xuống cái lạnh ngày xuân, cuối cùng bị xua tan bởi phụ tử, thầy trò tình thâm, tiếng cười kia như vang đến chân trời...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1248: Xé rách
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Sáng sớm ngày hôm sau!
      Mặt cỏ xanh biếc trải ra như tới tận chân trời, mùa xuân cành lá đâm chồi nghênh hướng bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhàng bay. con chim ưng giống như tên bắn bay thẳng về phía trước qua mỗi tòa nhà. Hai bên trái phải tòa nhà có vô số hoa cỏ, hoa nhài bốn mùa cũng đón những cơn gió đung đưa, tỏa ra hương thơm ngát.
      cậu thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng, tâm tình khoái trá, tươi cười xán lạn ra khỏi tòa nhà, ngón tay ngoắc vào trong miệng gọi vật nuôi của mình được vòng quanh núi rừng. Cậu bỗng nhiên phát hoa nhài hai bên tòa nhà nở rộ đẹp, hai mắt của cậu chợt lóe, nhớ tới bố già rất hoa sơn trà, liền tức khắc cất bước tới dưới cây trà, lá xanh mơn mởn, dừng trước mặt cậu Cậu Cậu thiếu niên đẹp trai kia. Hai tròng mắt cậu như bắn ra tinh quang, sống mũi cao như người đàn ông phương tây thần bí, vô luận cậu đến nơi nào cũng được mọi người nhìn kỹ, sâu thưởng thức! !
      Cây trà lay động.
      Cậu thiếu niên vung lên nụ cười xán lạn, vươn tay hái bó hoa sơn trà xuống cầm trong lòng bàn tay, nhìn chúng nó như vậy cao ngạo sạch , huyến lệ ôn nhu, khỏi nhớ tới nụ cười từ ái của cha nuôi, tâm trạng lại tốt lên. Cậu lập tức bỏ qua ngăn cản của cha và ông nội, liền cầm bó hoa kia gặp cha nuôi.
      thanh rít lên truyền đến.
      con ngựa trắng như gió như tuyết từ mặt cỏ phía trước phi đến, cậu thiếu niên trong nháy mắt dùng tư thế oai hùng tỏa sáng, nhanh chóng nắm chặt yên ngựa phi người trèo lên, thúc ngựa để nó mang mình xuống núi. Giấu giếm được cha mẹ tới dưới chân núi, lại trực tiếp ngồi xe buýt công cộng, sau khi xuống khỏi chiếc xe buýt công cộng kia đường bộ có thể trực tiếp đến của sau của khách sạn! !
      Thời gian trôi qua như bầu trời xanh thẳm, nước chảy mây trôi...
      Lúc xế chiều! !
      Cậu thiếu niên cầm bó hoa sơn trà đứng nấp ở cửa sau khách sạn, thỉnh thoảng hai tròng mắt lợi hại kiếc nhìn thời gian gần đến bốn giờ chiều, cảnh vệ thay ca, quả nhiên cảnh vệ thay ca ở bên trong phòng nghỉ, ăn bữa chiều. Vẻ mặt cậu lập tức vô cùng đắc ý cười, nhanh chóng tới phía sau, nháy mắt tung người vào, lúc hai chân cậu đạp cỏ, thân ảnh cậu nhanh chóng trốn vào phía sau hang cây quýt, cậu nghiêng đầu liếc nhìn về phía đám đông cảnh vệ vẫn còn cúi đầu ăn cơm chiều, lập tức thở phào nhõm, vẻ mặt tươi cười lại cầm bó hoa sơn trà làm bộ như có việc gì về phía trước.
      "Bếp trưởng Đường hôm nay hình như thoải mái a?" Phía sau hoa viên liền vang lên câu . .
      Cậu thiếu niên kia ôm bó hoa, tới phía sau tảng đá cao, nghe thấy lời này cậu hơi giật mình, vô thức trốn nghe trộm.
      "Hình như là! Hôm nay ho có chút nghiêm trọng! biết có phải tối hôm qua hóng gió ..." Có đầu bếp trẻ tuổi quan tâm xong, liền càng càng xa...
      Cậu thiếu niên nghe lời này liền nhanh chóng nhớ tới đêm qua Đường Chí Long đón gió nướng quýt. Ông cởi bỏ tây trăng, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, đêm qua bởi vì nghe mình kể chuyện ở nước ngoài, mệt mỏi mà lửa lại tắt, gió lại thổi .Dự đoán chính là như vậy nhiễm lạnh! Tâm tình của cậu hơi khẩn trương, nhớ tới cha nuôi bị hen suyễn, nếu như ho khan rất khó chịu...
      Nghĩ tới đây!
      Cậu tức khắc tư duy linh hoạt xoay người, đem kia bó hoa sơn trà đặt bên cạnh cây quýt, học tập cha nuôi hái ba quả quýt xuống cầm trong tay. Nghĩ đến thanh thiên bạch nhật ở bên ngoài đốt lửa, nhất định bị bắt được, thế nhưng cậu nhớ tới bốn giờ chiều, kỳ thực phòng bếp chắc là còn chưa có làm, nướng mấy quả quýt hẳn là rất nhanh. Vẻ mặt cậu liền tươi cười, cầm mấy quýt nhanh chóng qua những con đường quen thuộc trong khách sạn, lắc mình mấy cây tùng về phía trước, hướng tới con đường bộ thẳng lên tầng tám.... . . .
      Bốn giờ chiều, tất cả mọi người trong phòng bếp bởi vì buổi tiệc trà xuân của khách sạn mà sớm tới phòng bếp báo danh. Thế nhưng thời gian đầu bếp trẻ tuổi tới phòng bếp liền nhìn thấy Đường Chí Long vẻ mặt nghiêm trọng, cúi đầu nhìn về phía hai mươi cân hải sâm bày trước mặt, hải sâm kia có con cao, vừa trơn bóng lại lớn, ông nhíu chặt mi tâm : "Lão đầu bếp a! Hôm qua phải tôi dặn ông sao? Khách sạn chúng ta chọn hải sâm, muốn mua đồ ăn phải cùng người của phòng bếp chúng ta chọn! Ông xem chút, muốn hải sâm tự nhiên, thế nhưng mấy con hải sâm này nhìn qua là biết được người ta nuôi lớn!"
      Lão đầu bếp vẻ mặt áy náy xin lỗi, nhìn Đường Chí Long ; "Xin lỗi, bếp trưởng! Tôi theo dặn dò của ngài, tám giờ liền đến chuẩn bị cùng người của phòng thu mua ra ngoài mua đồ ăn! Thế nhưng tiểu Lưu tên khốn kia, phút đồng hồ cũng chờ tôi, tôi ở phía sau gọi cũng kịp! chính là cố ý !"
      Đường Chí Long là người khoan dung, thế nhưng đối với nguyên tắc làm việc luôn luôn nghiêm khắc. Ông cúi đầu nhìn về phía hải sâm trước mặt, suy nghĩ hồi mới dặn dò: "Tiểu Đổng! Bộ phận phòng bếp chúng ta còn có năm cân hải sâm ở phòng thu mua, cậu xem có vấn đề gì ! Nếu như có vấn đề, chúng ta lấy hợp đồng hỏi tội bọn họ! Bởi vì vốn dĩ khách sạn có quy tắc, nếu như nguyên liệu nấu ăn mà phòng thu mua mua bên ngoài đều phải cùng người của phòng bếp chúng ta cùng .!"
      "Vâng!" Tiểu Đổng tức khắc gật đầu!
      "Đợi hải sâm đưa tới, mua đồ ăn cũng còn kịp rồi! Hôm nay những món chính tôi đảm nhận, mấy người nhanh chóng đem hải sâm rửa sạch, đừng để lộ ra! Tôi ra ngoài trước thay đồng phục rồi lập tức quay lại! !" Đường Chí Long xong lập tức vươn tay cởi nút áo âu phục của mình, bước nhanh ra khỏi cửa bếp đầu tiên. Hai cánh cửa đầu tiên tự động đóng lại, ông lại nhanh chóng ra khỏi cánh cửa thứ hai, cuối cùng bước ra khỏi phòng bếp...
      Ông vừa vừa cảm thấy lồng ngực khó chịu, liền trận ho...
      Cậu thiếu niên kia lúc này cầm quýt vừa chuồn êm đến lầu tám, liền nhìn thấy Đường Chí Long bên về phía trước, bên cúi đầu ho. Vẻ mặt cậu bộc lộ đau lòng, tức khắc lén lút xoay người vào bên trong hai cánh cửa phòng bếp, bỏ quýt xuống, cầm lên chiếc khay inox , đem ít than bỏ vào, lại dung bât lửa đốt lên, sau đó trực tiếp bỏ quýt vào lên , núp ở góc nướng quýt.
      Phương pháp này có lẽ nhanh hơn mà hữu hiệu hơn! !
      Cậu thiếu niên nhìn ánh lửa này dần dần thiêu cháy, tức khắc rất an ủi cùng cười vui vẻ...
      "Mùi gì vậy?" Bên trong phòng bếp cư nhiên vang lên thanh! !
      Cậu thiếu niên lập tức giật mình ngẩng đầu, cách cánh cửa trung gian cư nhiên nhìn thấy bên trong cánh cửa khác có bóng người di chuyển, cậu giật mình nghĩ, làm sao lại có người ở bên trong? Cậu trong nháy mắt hoảng sợ, tức khắc vươn tay đem khay inox vẫn còn than đỏ vội vội vàng vàng nhét vào trong tủ, chính mình nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, trong nháy mắt chạy ra, đôi tay còn linh hoạt nhấn mật mã xuống, cho những người kia chạy ra sớm phát mình.
      Chính cậu nhanh chóng hướng đến con đường bộ ra.
      Cửa thang máy mở ra, Tiểu Đổng, người phụ tá đầu bếp kia từ bên trong thang máy ra, có chút hồ đồ nghĩ rốt cuộc tổng vừa rồi bếp trưởng là năm cân, hay là mười cân? Nếu như mình , phòng thu mua lại đùa giỡn làm sao bây giờ? Cậu ta vừa muốn hướng phòng bếp đến, trong nháy mắt lại nghĩ tới hình như là năm cân, ta lại xoay người muốn gọi điện trả lời, trong nháy mắt xoay người cảm giác được phía trước cửa phòng bếp vang lên tiếng động, vẻ mặt ta quái dị, nhìn thấy phía trước có cậu thiếu niên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp.
      Mặc dù ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫ là xoay người tiếp tục vào thang máy nhấn xuống tầng trệt.
      Đường Chí Long ngồi bên trong phòng làm việc, chuẩn bị thay quần áo, lại nhìn thấy ông kính camera P26 vừa mở ra, Hạo Nhiên cư nhiên ở bên trong phòng bếp phóng hỏa đốt đông tây, hơn nữa ngay khi bị đầu bếp bên trong phát còn đem chậu inox còn than đỏ cư nhiên bỏ vào bên cạnh đường ống khí than, vẻ mặt ong kinh ngạc, quát to tiếng: "Hạo Nhiên ———————— "
      Cậu thiếu niên rất nhanh xuống lầu ra khỏi khách sạn trong nháy mắt, dường như cậu nghe thấy có người gọi mình liền mỉm cười, trong nháy mắt tung mình nhảy ra khỏi bức tường đằng sau vườn hoa, : "Cha nuôi! Con biết cha sau khi phát mắng con! Lần sau... Lần sau con tới nhất định nướng được quýt cho cha !"
      Lý Tú Dung mặc váy đồng phục màu đỏ sậm, tay bê nước canh muốn cất bước lên tầng, nhưng lại nhìn thấy cậu thiếu niên cực nhanh ra khỏi khách sạn, lúc bà còn nghi hoặc…...
      "Bùm ——————————————" trận thanh lớn lập tức vang vọng toàn bộ khách sạn, thậm chí thủy tinh văng khắp nơi, đem vô số linh hồn bay lên thiên đường!

      **

      Cửa, phanh tiếng mở ra! !
      Lãnh Mặc Hàn cả người thần sắc run rẩy, gần như hoang mang loạng choạng ra cửa phòng bệnh, vẻ mặt thể tưởng tượng ra, trầm trọng giống như sinh mệnh dần bị rút cạn. Hai tròng mắt run rẩy, mất trật tự nhìn loạn về phía trước, toàn bộ tư duy mảng tái nhợt... Tay run rẩy chống lên khung cửa, ép buộc bản than mình phải bình tĩnh, thế nhưng dường như chân tướng lên ngay trước mắt, kinh hoàng đến trái tim như bị xé rách đau đớn cùng lạnh lẽo.
      Bên trong phòng bệnh, Uyển Thanh vô lực ngã xe lăn, thể tưởng tượng ra mở to mắt nhìn về phía màn hình máy tính, hình vẽ toàn bộ đều là khuôn mặt cùng bong lưng của Trang Hạo Nhiên lúc còn trả, trái tim của chợt cũng đau đớn, gần như hít thở thông! ! !
      " có khả năng! có khả năng! Tuyệt đối có khả năng! !" Trương Thục Dao vẫn như cũ đối với màn hình máy vi tính kia, hình ảnh toàn bộ đều chỉ Trang Hạo Nhiên, sợ đến trận thất thanh khóc rống lên! !
      Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng trợn to mắt, hai tay run rẩy che chặt miệng nhìn về phía hình ảnh giữa màn hình máy tính kia, ràng là hình ảnh của Trang Hạo Nhiên lúc còn trẻ, hơn nữa kỹ sư máy tính lâu năm, sắp tới năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch run rẩy ngồi xe lăn, nhìn về phía ảnh chụp cậu thiếu niên giữa màn hình máy tính kia, hai tròng mắt ngấn lệ, trầm trọng kiềm chế yếu ớt ; "Liền... Liền... Chính là cậu ta..."
      Lãnh Mặc Hàn gần như ngã quỵ ngay cạnh cửa, lại vào lúc này nghe thấy loạt tiếng bước chân, vẻ mặt run rẩy yếu ớt nghẹn ngào ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, phía sau là đám người Tô Lạc Hoành nhanh chóng dọc theo hành lang dài tới bên này. vô lực nhìn về phía trước, hai tròng mắt vẫn như cũ run rẩy thể tưởng tượng ra...
      "Thế nào ? Tra được cái gì rồi?" Trang Hạo Nhiên nghe thấy Lãnh Mặc Hàn gọi điện thoại bảo mình nhanh chóng qua đây, nghe ngữ khí trầm trọng của bạn tốt liền tạm thời rời khỏi Đường Chí Long chạy tới đây, sốt ruột hỏi.
      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, vẫn là thể tin tưởng nhìn về phía bạn tốt nhất đời này của , nghiêm nghị mà nhàng đứng trước mặt mình, kỳ thực đổi lại chính mình cũng có thể thay thế ngồi tù... Hai tròng mắt gần như hồng hào, ôm lấy tia hi vọng cuối cùng, yếu ớt hỏi: "Hạo Nhiên... Cậu cho tôi biết, mười hai năm trước, cậu có phải hay ... Từng đến khách sạn của chủ tịch Đường, tại đó ở trong phòng bếp... Nhóm lửa..."
      Mấy người Tô Lạc Hoành nghe lời này, lập tức có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
      Trang Hạo Nhiên sắc mặt căng thẳng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hiểu sao trái tim đập mạnh, yếu ớt gật đầu : "Đúng..."
      "Vì sao..." Lãnh Mặc Hàn giống như kéo tơ hỏi.
      "Bởi vì lúc đó cha nuôi ho khan, tôi liền muốn nướng quýt cho ông ấy, thế nhưng tôi biết bên trong phòng bếp có người... Bên trong phòng bếp, thời gian nổi lửa rất ầm ỹ nên hiệu quả cách tương đối tốt, tôi ở bên ngoài cánh cửa thứ hai có nghe được... Thế nhưng tôi..." Trang Hạo Nhiên sâu nhìn chằm chằm vào Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt nhanh chóng run rẩy chút, mới có vẻ mấy phần khẩn trương : "Khi tôi phát bên trong phòng bếp có người, tôi tức khắc dập lửa rồi cất , sau đó lập tức ra ngoài!"
      "Cậu xác định dập hết lửa sao?" Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt gần như rơi lệ nhìn về phía an hem tốt của mình.
      Trang Hạo Nhiên trầm mặc , hai tròng mắt run rẩy nhìn vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn run run chán nản, lập tức nên lời... phải truy cứu vấn đề kia, mà là khẩn trương hỏi vấn đề khác..."Ý của cậu là... Hung thủ của vụ án phóng hỏa kia... Là... Là..."
      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lập tức rưng rưng nhìn chằm chằm vào em tốt của mình trước mặt, như vậy kiềm chế nghẹn ngào bất đắc dĩ, run rẩy do dự lúc lâu mới rốt cuộc ; "Là cậu..."
      Tô Lạc Hoành mọi người trong nháy mắt la hoảng lên! !
      Trang Hạo Nhiên mở trừng hai mắt, trái tim như bị búa tạ đập vào, toàn bộ thế giới dường như tất cả đều lạnh lẽo dừng lại! !
      Lãnh Mặc Hàn trái tim vỡ tan đau đớn, đè xuống nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào : "Chủ tịch Đường... Là vì... Thay cậu gánh tội mới tiến ngục giam! Ông ấy... Là vì cậu mới ngồi tù! !"
      Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt như bị xé rách thành vô số những mảnh , ngẩng mặt nhìn về người phía trước, hai tròng mắt run rẩy khiếp sợ! !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1249: Xin lỗi
      Editor: Hien Eliza

      Sau buổi trưa, ánh nắng hoàng hôn dần dần chiếu rọi đến bên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt.

      Đường Khả Hinh người vẫn mặc quần áo của đêm qua, gương mặt lộ ra chút mệt mỏi tới bên cạnh giường bệnh. Đôi mắt run rẩy ánh lên chút nước mắt, nhìn sâu về phía thần sắc tiều tụy của cha nằm ở giường bệnh. Đôi mắt già nua của ông khép chặt, lồng ngực di động theo nhịp thở hổn hển, biểu rằng ông ngủ rất say… cứ như vậy nhìn sâu về phía cha trầm trầm say ngủ, cảm nhận được tồn tại của ông qua từng hơi thở, thể kìm hãm được mỉm cười, nước mắt rơi xuống...

      Mặc dù cha được đặc biệt cho phép đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng ông vẫn phải dựa theo quy định, tay trái vẫn bị còng lại ở song chắn mép giường bệnh, lộ ra đoạn da bị tổn hại… Đường Khả Hinh đau lòng cùng dịu dàng đưa hai tay ra khẽ vuốt đoạn cổ tay bị còng của cha, ngón tay nhàng đau lòng lướt qua chỗ bị sưng lên. Nước mắt từng giọt ngừng rơi xuống nhưng lại nhanh chóng hít mũi cái, đưa tay lên run run rẩy rẩy lau nước mắt mặt, cố gắng kiềm chế đáy lòng đau đớn cùng khó chịu. Sau đó cúi đầu sâu, nhìn về phía cổ tay già nua kia của cha, nhớ tới hồi bé cha dắt tay mình, ngắm nhìn mình rồi khuôn mặt lộ ra nụ cười từ ái, tay của cha ấm áp...

      "Cha... Cha ơi..." Đáy lòng Đường Khả Hinh đối với cha vĩnh viễn kính trọng hết lòng cùng thương vô hạn. Sau khi nhàng gọi ông, từ từ cúi đầu xuống để cho hơi ấm mặt của mình nhàng sát vào tay kia mang còng tay lạnh như băng, u uất mà nghẹn ngào rơi lệ : "Cha...Con người...Con người... Hy vọng người có thể sống vĩnh viễn, mỗi ngày... lần nghe con ...Con cha..."

      này nhớ tới mới vừa rồi cha bị đưa vào phòng cấp cứu, thời điểm bác sĩ cha mình vẫn còn sống, cảm ơn trời đất... chăm chú vuốt ve bàn tay kén tằm già nua vừa dày vừa nặng của cha, sau đó nhàng thổn thức...

      Cửa phòng bệnh trong nháy mắt bị đẩy ra.

      Nét mặt Lý Tú Dung bộc lộ run rẩy, đôi mắt bà run run ánh lên nước mắt, khẩn trương đau lòng nhìn về phía chồng mình thoi thóp nằm giường bệnh, thống khổ nhắm chặt đôi mắt già nua lại. Bà khóc lóc nhào vội tới, nhào tới bên cạnh chồng ngủ say, ngửa mặt rơi lệ khóc :
      "Tôi cho rằng khi ông đưa ra cái quyết định này, trong lòng ông kiên quyết thể lay chuyển. Lúc ấy tôi quỳ xuống đất, cứ như vậy khóc lóc van xin ông, ông vẫn làm như thờ ơ. Nếu ông lựa chọn con đường này ít nhất bất kể điều gì ông vẫn phải tiếp tục bước tiếp chứ, cần gì phải bởi câu hai câu nóng giận của tôi mà tìm cái chết hả.... Nếu quả ông muốn chuộc tội, ít nhất ông phải sống để cho tôi mắng mỏ ông chứ. Nhiều năm vợ chồng như vậy rồi chẳng lẽ ông còn hiểu tôi sao? Người trở lại lén nếm trộm nho là tôi, người điều tra kiện rượu nho là tôi, người dám gặp con là tôi, tất cả đều là tôi, ông có có lỗi gì với con . Qua nhiều năm như vậy, tôi cũng đến thăm ông, bởi vì tôi biết ông áy náy, nếu ông gặp tiếp tục bước tiếp được. Nếu chúng ta đều lựa chọn con đường như vậy bất kể điều gì cùng nhau nhẫn tâm tiếp túc tiếp chứ!"



      Mẹ! " Đường Khả Hinh khóc lóc nhìn về phía mẹ

      Lý Tú Dung khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, đau lòng nhào vào trong ngực chồng, vừa rơi lệ vừa khóc : "Chồng ơi, thời điểm lúc ông đưa ra cái quyết định này, tôi ủng hộ ông, tôi ủng hộ ông... Nếu như phải tôi chịu đựng chân tướng này trong im lặng qua nhiều năm như vậy..."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh mờ mịt rơi nước mắt, đầu tiên là đưa mắt nhìn cha ngủ say, sau đó lo lắng mờ mịt nhìn về phía tiếng khóc thất thanh của mẹ, khỏi cảm thấy đau đớn. Vừa nghẹn ngào vừa rơi nước mắt hỏi: "Mẹ, mẹ mới vừa rồi chân tướng cái gì? Chân tướng điều gì? cho con biết rốt cuộc qua nhiều năm như vậy xảy ra chuyện gì? Hãy cho con!"

      Hai tay Lý Tú Dung vây chặt quanh thân thể hôn mê của chồng, nhưng bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía con khóc lóc, nghẹn ngào đau lòng : "Khả hinh à...Con có người cha vĩ đại nhất thế giới, tất cả những điều này có lẽ đối với con công bằng, đối với gia đình chúng ta cũng công bằng, nhưng cha con đúng... Ít nhất đối với vô số người ở Hoàn Cầu, cha con đúng"

      "Mẹ………….. " Đường Khả Hinh khẩn trương khóc nức nở nhìn về phía mẹ, nhanh chóng rơi nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Mẹ rốt cuộc cái gì vậy? Cha làm chuyện gì? Cha rốt cuộc làm cái chuyện gì?"

      Lý Tú Dung lên lời, chỉ mặt nhào vào trong ngực chồng, thất thanh đau đớn khóc nấc lên..."Chí Long chồng tôi... Tôi xin lỗi ông! Tôi nên ông như vậy! Chỉ cần ông sống lại, cho dù chúng ta ngăn cách qua song sắt, tôi cũng vẫn chấp nhận, chồng ơi..."

      loạt tiếng khóc thắm thiết bi thương, nghiền nát nhân tính, nghiền nát hy vọng, nghiền nát tất cả mọi thứ.

      Đường Chí Long vẫn nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp thống khổ ngủ say. Nhưng khuôn mặt ông già nua tràn đầy nếp nhăn, che giấu từ tha thứ đến hoài bão của ông, hy sinh hiến dâng nhân tính... Thời điểm lá thư này theo ông vào tù, giống như cọng lông hồng, nhàng bay đến bầu trời xanh thẳm... Chủ tịch Tưởng, Chí Long bởi vì mắc phải sai lầm thể nào tha thứ, lần nữa bất lực tòng tâm chứng kiến tương lai Hoàn Cầu thịnh vượng năng động như rồng bay hổ gầm, ngài từng qua, chuyện quy thiên... Đây là bản thân Chí Long tôi đối với ngài sùng kính nhất, mình gánh vác hy vọng nặng nề của tập đoàn cùng tương lai của hàng triệu nhân viên. Chủ tịch Tưởng, ràng ngài có thể từ trời xuống dưới đất chiếu rọi khắp mọi nơi nhưng lại đến chuyện quy thiên... Cho nên việc hy sinh cùng hiến cống của ông bất quá cũng chỉ là ý tưởng chớp nhoáng, quan tâm đến công lao vĩ đại. Cho nên vì Hoàn Cầu, Chí Long ông có thể làm tất cả mọi thứ, oán thán hối hận, chẳng qua là đối với đứa bé Hạo Nhiên kia, ông cảm thấy hổ thẹn trong lòng... Dẫu sao cuộc sống quan trọng nhất là cao thượng, rằng ông thỉnh cầu muốn dùng cả đời mình, rời cũng vì Hạo Nhiên để sáng tỏ này. Nhưng lại nghĩ rằng ông bất ngờ bị hủy diệt trong trận hỏa hoạn ở chỗ chủ tịch Tưởng, vì đứa bé Hạo Nhiên kia, vì lòng tự trọng cuối cùng của bản thân, ông mời ngài cùng hai nhà Tưởng Trang nhất định phải giấu giếm tội lỗi cuối cùng của cuộc đời mình, hãy để cho người cha nuôi của con theo làn khói bay ...

      chiếc xe thể thao Ferrari màu đen, thắng gấp ở trước cổng bệnh viện.

      Trang Hạo Nhiên thèm đếm xỉa đến cái nhìn chằm chằm của Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt chính run rẩy, nhào xuống từ chỗ ngồi kế bên tài xế, nhưng bởi vì đứng vững, cả người té ngã xuống mặt đất lạnh như băng.

      "Lão đại" Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhào tới, đau lòng đỡ lấy .

      Nhưng lúc này vẻ mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, đôi mắt run run ứa nước mắt, tất cả khí lực hỗn tạp toàn thân đều bị chân tướng rút sạch. Nhưng vẫn nặng nề thở hổn hển, tay nắm chặc Tô Lạc Hoành đến mức gân xanh muốn nổ tung, tinh thần nhẫn đau đớn đến hít thở khó khăn, lảo đảo lao thẳng vào bên trong bệnh viện.

      "Xoảng!" Hai tách trà nóng hổi, nặng nề rơi xuống vỡ nát mặt đất. Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ ngồi ở trong phòng viện trưởng, trong nháy mắt cực kỳ khiếp sợ đứng lên, nhìn về phía Tiêu Đồng tức giận kêu lên: " cái gì? lại lần nữa."

      Hai mắt Tiêu Đồng tràn đầy nước mắt, khóc lóc cùng hơi thở đứt quãng nhanh chóng kêu lên: "Mới vừa rồi... Mới vừa rồi Thục Dao gọi điện thoại tới... ... Tổng giám đốc là hung thủ phóng hỏa năm đó, chủ tịch Đường vì Tổng giám đốc gánh tội thay nên mới bị bắt vào tù."

      Tưởng Vĩ Quốc nghe những lời này xong, đôi mắt ông chợt lóe lên dữ dội, vẻ mặt ông thống khổ run rẩy cùng thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt lên lời...

      Trang Tĩnh Vũ trong nháy mắt đưa tay lên, nặng nề đè chặt trái tim mình, vẻ mặt ông lộ ra thống khổ cùng kích động...

      "Chủ tịch "Tiêu Đồng khóc lóc bổ nhào về phía Trang Tĩnh Vũ, khẩn trương kêu lên.

      " cần để ý đến ta... Hạo Nhiên... Hạo Nhiên đâu rồi?" Trang Tĩnh Vũ nặng nề đặt tay ghìm chặt ngực mình, thống khổ nghẹn ngào hỏi.

      "Đoán chừng bây giờ đến bệnh viện." Tiêu Đồng lập tức trả lời.

      “Nhanh! Nhanh! Nhanh đến đó xem chút! " Trang Tĩnh Vũ nhiều, liền đồng thời cùng Tưởng Vĩ Quốc khiếp sợ ra ngoài.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kích động run rẩy cùng mờ mịt thống khổ, đôi mắt xốc xếch nước mắt, toàn bộ thế giới đều trống rỗng. Tay vừa chống đỡ mặt tường trắng như tuyết, vừa loạng choạng về phía trước, run run rẩy rẩy nhớ tới nụ cười từ ái kia của cha nuôi cả đời vì mình, còn có những điều đếm xuể dạy bảo cùng thương luyến tiếc. Trong nháy mắt, trong đôi mắt nước mắt nhanh chóng lăn dài rơi xuống, cả người lảo đảo nhào tới trước cửa phòng bệnh, cả người trải qua cho phép cảnh sát, cũng té ngã xuống mặt đất lạnh như băng.

      "Hạo Nhiên…….. " Đôi mắt Đường Khả Hinh chấn động rơi nước mắt, đau lòng gọi to từ xa tới, muốn đỡ Trang Hạo Nhiên dậy...

      Tưởng Vĩ Quốc cùng Tang Tĩnh Vũ lúc này cũng nhào vào phòng bệnh. Đầu tiên hai người khiếp sợ cùng đau lòng nhìn về phía bóng dáng Trang Hạo Nhiên thống khổ rơi lệ, sau đó ngẩng đầu lên, kìm nén nhìn vào bên trong Đường Chí Long ngủ mê mệt, rồi cả hai cùng đồng thời đau lòng áy náy kêu lên: "Chí Long... Chí Long..."

      Trang Hạo Nhiên khẽ đẩy tay Đường Khả Hinh ra, rồi run run rẩy rẩy chống đỡ bò dậy, đôi chân vừa mới đặt mạnh mặt đất lại loạng choạng vô lực ngã xuống... mặt run rẩy kìm nén nước mắt thống khổ tột cùng, nhớ tới chân tướng tàn nhẫn, tiếp tục như vậy cắn chặt hàm răng hai tay chống đỡ dọc theo mép giường sắt nặng nề đứng lên bò tới. run rẩy đứng ở bên giường bệnh, cứ thế sâu nặng cùng đau lòng nhìn về phía con người Đường Chí Long vẫn như vậy tang thương tiều tụy nằm ở giường bệnh, nhắm chặt hai mắt tựa hồ tiết lộ oán thán hối hận vì hy sinh và cống hiến... Người đàn ông này cứ như vậy nhìn sâu về người cha nuôi kia, trong lòng đau đớn tựa như máu thịt chia cách, trong nháy mắt cả người nặng trĩu quỳ xuống trước giường người cha nuôi này, cúi gằm nghẹn ngào cùng tiếng khóc nức nở kêu lên: "Cha nuôi……. "

      Đây có lẽ đối với số người khác thế giới này chính là thanh êm tai nhất...

      Đường Chí Long mơ màng nằm ở giường bệnh, nghe thấy có người như vậy nặng nề nghẹn ngào gọi mình, hiệu quả thuốc dần dần ngấm hết, đôi mắt ông run rẩy mở ra, theo thanh biến mất kia hơi quay mặt sang, có thể nhìn thấy cả người Trang Hạo Nhiên quỳ xuống trước mặt mình, cứ thế ăn năn hối hận rơi nước mắt… Mặt ông hơi giật mình, nhìn về phía đứa bé khóc này, đôi mắt ông cũng run rẩy ứa nước mắt, thanh nghẹn ngào nơi cổ họng, sâu kín khàn khàn gọi: "Hạo Nhiên...Con thế nào rồi..."

      Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành và mọi người tới, Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi cùng những người khác cũng ở giữa đường như bay chạy tới… Lúc này Đường Khả Hinh rơi lệ đứng ở trước mặt của mọi người, nhìn vẻ mặt mọi người nhẫn, nhịn được đau lòng kêu lên: "Chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là như thế nào?"

      "Bốp" Trang Hạo Nhiên đè nén thống khổ mặt chính mình, đưa tay trái ra phẫn nộ vung cho mình cái bạt tai.

      "Hạo Nhiên..." Đường Chí Long nhìn như vậy, lập tức đau lòng kêu lên: "Con..."

      "Bốp" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt lại vươn tay phải ra, hướng lên mặt mình tức giận vung cái bạt tai, nước mắt rơi xuống, nhưng lại tiếp tục vươn tay trái tay phải ra tức giận liên tục vung mười mấy bạt tai lên mặt mình. tự đánh cho mình trận bạt tai nổ vang chan chát, mặt đau rát, hận thể chết luôn, khóc nức nở kiềm chế rơi nước mắt :

      "Kim đâm thịt, biết thịt đau. Cha thương con

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :