1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1235

      Editor: Hoàng Thủy.

      Cửa hiệu trang sức cao cấp nhất thành phố!

      chiếc Pikes Peak siêu khốc dừng trước bậc thang cửa hiệu. Quản lý cửa hiệu dẫn vài nhân viên nhanh chóng đẩy cửa kính ra thập phần tôn kính khẽ gật đầu thăm hỏi. Trang Hạo Nhiên tuấn ngồi vị trí ghế lái toàn thân tỏa ra mị lực thời thượng, trong phạm vi vài chục thước tỏa ra quầng sáng cường đại khiến người qua đường rối rít nhìn chăm chú. dường như lại cảm thấy mình gây ra chú ý chậm rãi quay mặt sang đôi mắt lóe lên quang mang cường liệt nở nụ cười ái muội nhìn sang bên cạnh...

      Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cũng nhìn về phía mỉm cười.

      " thôi!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp trước bước xuống xe hiển lộ chiều cao người mẫu mét chín có lẻ cường thế của mình, cấp tốc tiêu sái tới cửa cạnh ghế lái, tự mình khom người mở cửa xe, đỡ Đường Khả Hinh ra cưng chiều ôm vào trong lòng...

      Đường Khả Hinh tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên hơi xấu hổ nhưng vẫn thuận theo ôm cùng vào cửa hiệu! !

      Cửa hiệu trang sức Hoàng Đình là tiệm trang sức cao cấp nhất toàn cầu, mặc dù được gọi là Hoàng Đình nhưng thiết kế lại lấy màu đen đại thời thượng làm chủ. mặt tường phục cổ treo đầy ảnh chụp của các vương tử đến từ nước , nước Pháp đeo trang sức của tiệm còn có ảnh chụp của người sáng lập ra cửa hàng trang sức Hoàng Đình! !



      Hai nhân viên nhìn thấy thân ảnh hai khách hàng tôn quý vào trong cửa hàng lập tức mỉm cười vươn tay đem thẻ bài mạ vàng "CLOSE" treo giữa cửa tiệm. Quản lý mặc đồng phục màu đen cũng theo tới tôn kính mời Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh hướng phía trước an vị, mà hơn mười nhân viên mặc đồng phục Hoàng Đình váy đen đeo găng tay nhung đen từ từ theo thang lầu xoay tròn xuống, tay nâng các khay đồ cổ trân quý chân thành bày ra nhẫn cưới kim cương đặt lên bàn xoay màu tím sậm giữa sảnh, nhẫn cưới từ ba đến mười ba karla chân thành rực rỡ muôn màu, mộng ảo tinh xảo phi phàm...

      Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh tới giá xoay, mặt tươi cười cưng chiều nhìn về phía thâm tình ái muội hỏi: "Thích ?"

      Đường Khả Hinh mặc dù đối với trang sức quá cảm thấy hứng thú, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời chọn nhẫn cưới nên có vẻ kích động vô cùng, mở to hai mắt tiến về phía giá xoay màu tím sậm chậm rãi xoay tròn các chiếc nhẫn cưới, có viên kim cương tám karla thực lớn đến kinh người lóe ra ánh sáng thập phần tôn quý và khí phách...

      nhịn được mỉm cười nhìn những chiếc nhẫn hoa lệ này liền vô thức nhớ tới chiếc nhẫn mình nhìn trúng tại cửa tiệm trang sức phổ thông hôm qua...

      Trang Hạo Nhiên ánh mắt lóe lên nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh ngọt ngào mà nhẫn. cực độ cưng chiều ôm lấy eo nhắn của mỉm cười : "Thế nào? thích?"

      "Thích... Đều rất đẹp..." Đường Khả Hinh ôn nhu cười, ngọt ngào .

      Trang Hạo Nhiên lại hiểu ánh mắt , chậm chạp cười, liền lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh rất quen thuộc đến cầu thang...

      " vào trong đó?" Đường Khả Hinh nghi ngờ theo sau Trang Hạo Nhiên mỉm cười hỏi.

      "Theo đến biết!" Trang Hạo Nhiên đổi thẻ ôm lấy lên lầu. Quản lý cửa hàng và hai nhân viên cũng lập tức theo sau! !

      Lầu hai sảnh khách quý!

      Cấm môn thiết kế cung đình tạo cho người khác cảm giác bầu khí khẩn trương và long trọng. Theo khách nhân bước tới mà tự động từ từ mở ra, gian u tối mà thần bí nơi nơi treo danh họa thế giới. Từ mặt tường đến thảm toàn bộ đều được phủ vải nhung màu tím sậm. Lúc mọi người cất bước tiến vào chút tiếng động giống như vì sợ làm kinh tỉnh (giật mình tỉnh giấc) các châu báu truyền đời kia...

      Lúc Đường Khả Hinh được Trang Hạo Nhiên dắt vào gian xa hoa mà thần bí này đôi mắt lập tức trừng lớn. nhạc thần bí tựa như đến từ thiên đường đột nhiên vang lên, giữa sảnh thình lình sáng lên ba quầy thủy tỉnh chống đạn, bên trong mỗi quầy đều là trân bảo truyền đời thần bí mà kinh điển, trong đó có bộ trang sức nổi danh thế giới "Nam cực quang", dưới ánh sáng mỏng manh lại tỏa sáng thế giới với nguồn sáng nguyên thủy nhất, trong đó có vòng cổ kim cương thần bí nặng mười ba karla viền được khảm hoàng ngọc. Khi giá thủy tinh xoay tròn bạn có thể cảm giác được ánh sáng tinh xảo mà xa hoa giống như nắng ban mai tỏa sáng giống như loại hào quang truyền kỳ huyễn lệ ——

      Bậc thầy thiết kế trang sức từng bất luận là kim cương cao quý nhất thế giới hay thủy tinh tinh xảo đều phải được nghệ thuật tôi luyện trang sức mới có thể mang theo linh hồn...

      Đường Khả Hinh cất bước lên lầu ba sảnh khách quý mới phát trang sức chân chính là như thế nào, cần phối hợp với bất luận cái gì chói mắt nhưng vẫn mình tỏa sáng... giá xoay đen sẫm giữa sảnh bên bày rất nhiều nhẫn cưới, có chiếc chỉ là bạch kim, có chiếc chỉ gồm đường vân đơn giản, có chiếc nhẫn cưới cũng chỉ được khảm viên kim cương thế nhưng người xem khi nhìn những chiếc nhẫn đơn giản mà tinh xảo này đều tự chủ được cảm động... hiểu sao cảm thấy viền mắt ươn ướt...

      "Đẹp quá a..." Đường Khả Hinh mặt rốt cuộc bộc lộ tươi cười như hoa đào. kìm lòng được tiến đến gần giá xoay màu đen giữa sảnh nhìn những nhẫn cưới này đều được đặt trong hộp trang sức ngân lam tinh hà khiến người xem có thể cảm giác được nhẫn cưới mang vẻ đẹp thuộc về vũ trụ vĩnh hằng! còn là lần đầu tiên nhìn thấy cửa hàng trưng bày nhẫn cưới như vậy! Kinh ngạc đến mắt mở to lại từ từ xem lướt qua...

      Quản lý mang găng tay đen mỉm cười tới giải thích: "Khách nhân! Trước mắt ngài là nhẫn cưới do bậc thầy chế tác trang sức thế giới thiết kế, đây là độc quyền của cửa hàng được chế tác thuần thủ công, là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị toàn thế giới!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này tâm tình càng kích động hơi cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn trước mặt chân thành đơn giản lại tâm động vô cùng... Đích thực luôn luôn cuộc sống xa hoa càng cần phải đến những chiếc nhẫn hoa lệ như vậy mang ở tay nhìn thấy mà ghê người...

      "Hạo Nhiên nhìn chútm chiếc nhẫn này đẹp quá!" ôn nhu kêu lên!

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc đứng giữa sảnh nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng trước giá xoay thập phần mê li nhìn những chiếc nhẫn cưới, sắc mặt dần dân thu lại mạch suy nghĩ bay xa nhớ tới tin tức vừa mới nghe từ Lãnh Mặc Hàn lồng ngực dần thở gấp và nặng giống như cảm giác dời núi lấp biển, giống như mãnh thú muốn xông ra! !

      Càng ngày càng kịch liệt... Càng ngày càng kịch liệt...

      Mặt dần dần run rẩy điểm quang mang cường liệt mà thần bí... Chậm rãi... trong nháy mắt đến phía sau , hai tay kích động ôm chặt eo nhắn của cúi đầu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn trơn mềm mới gợi cảm khàn khàn hỏi: "Thích ?"

      "Ừm..." Đường Khả Hinh mặt bộc lộ tươi cười lại muốn từ từ nhìn xuống...

      Trang Hạo Nhiên vậy mà cố kỵ vươn hai tay khẽ vuốt bầu ngực của , nặng nề xoa nắn, thậm chí cảm giác được tròn đầy và đàn hồi cảm xúc quá vẹn toàn. hưởng thụ cảm giác này thở khẽ kêu lên...

      "Này!" Đường Khả Hinh tâm nhảy dựng mặt mắc cỡ đỏ bừng kề sát vào lòng Trang Hạo Nhiên, lúng túng nhìn quản lý dẫn hai nhân viên cửa hàng rời khỏi gian phòng nhưng vẫn kêu : " làm gì vậy? Nhỡ lát nữa bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ?"

      " ..." Trang Hạo Nhiên nhớ tới tin tức kia, thân thể lại dâng lên vô hạn kích động, hơi cúi khẽ hôn vành tai của , hai tay cách lớp quần áo nặng vỗ về bầu ngực , ngón tay chuẩn xác bắt được điểm phần hồng của , nặng nề xoa nắn... Vừa chà xát vừa dường như mê loạn : "Đây là cửa hiệu của chị ! có bất kỳ người nào xông tới quấy rầy chúng ta..."

      Đường Khả Hinh tâm lại càng nhảy dựng cả người nhiệt huyết dường như sôi trào, giữa đôi chân nhanh chóng xuất dòng nước xiết liên tục kích thích thân thể!

      "Khả Hinh thực rất em..." Trang Hạo Nhiên xong từ phía sau hôn lên cổ , vừa mút điểm da thịt thơm ngọt vừa nhanh chóng nặng vỗ về bầu ngực , từng đợt nắm lấy nặng nề hưởng thụ. Thứ giữa hai chân nhanh chóng dựng lên chạm vào mông thậm chí ngừng đùa chọc ...

      "... ... ..." Đường Khả Hinh ngửa mặt lên nhắm lại hai mắt thậm chí có chút khát vọng nặng nuốt hơi nơi cổ họng khô cạn...

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh bộ dạng ngửa mặt mê loạn. Trong nháy mắt bá đạo xoay thân thể lại cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào thậm chí liên tục mút lấy môi dưới của ... . . . Đường Khả Hinh cũng giống như mời chào lộ ra đầu lưỡi cùng đầu lưỡi cường liệt dây dưa chỗ... Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ôm chặt thân thể mềm mại, mạnh tay nắm chặt mông ép kiễng chân dán chặt vào chính mình. tràn đầy dục vọng nặng hôn vừa dây dưa hút lấy vừa thở ra dục vọng mãnh liệt giống như chìm đắm...

      Đường Khả Hinh cảm thấy mặt thoáng cái đỏ bừng vội dừng lại động tác, đôi mắt phấn hồng mơ màng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, trong nháy mắt bá đạo ôm chặt trước mặt, xoay người áp vào tường. Hai tay cảm giác được Trang Hạo Nhiên bình thường, trong lòng sôi trào dục vọng, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía hỏi: "Hạo Nhiên... làm sao vậy?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1236: Nhớ kỹ chính mình

      Editor: Hoàng Thủy.

      gian u tối, duy chỉ có quang mang lóe ra từ châu báu đặc sắc mà cao điệu! !

      Bầu khí càng lúc càng thần bí, hô hấp càng lúc càng trầm thấp, chút ái muội đó trong nháy mắt mang đến cho bạn loại khát vọng cực hạn...

      Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh núp trong bóng tối dường như vì tin tức nào đó mà sôi trào. dần cúi đầu muốn khẽ hôn lên đôi môi mọng đỏ ngọt ngào của nhưng lại muốn nếm cảm giác này quá sớm nên cứ để mặc máu trong cơ thể như dòng nước xiết. Mặt lên ý cười cảm thán, nặng nề thở dốc, tay nhịn được khẽ vuốt ve bầu ngực Đường Khả Hinh, trận trận xoa nắn có tiết tấu hưởng thụ bầu ngực dần căng trướng sau lớp nội y….

      Đường Khả Hinh trong nháy mắt cảm giác thân thể của mình vì bị trêu chọc mà nổi lên cảm giác. nuốt hơi nơi cổ họng khô khốc hưởng thụ chà sát xoa nắn thậm chí cắn chặt môi dưới, có mấy phần e thẹn vươn tay đặt lên mu bàn tay hơi nắm lại hi vọng tăng thêm chút lực...

      Trang Hạo Nhiên khẽ nâng mí mắt ái muội ngắm ! !

      Đường Khả Hinh cảm giác được trái tim mình bang bang nhảy, cảm nhận máu toàn thân mình kịch liệt sôi trào, hai tai xấu hổ đỏ bừng, mặt nóng ran khó chịu... khát vọng cực độ run run rẩy rẩy vươn tay đặt lên mu bàn tay Trang Hạo Nhiên tăng lực đạo theo tay ấn xuống... Trang Hạo Nhiên mặt lên ý cười cúi đầu áp lên trán , dường như còn có thể nghe thấy trái tim bang bang nhảy, nhìn tay mình phủ lên bầu ngực ngừng xoa nắn, nhào nặn, xúc cảm đàn hồi chân thực khiến bản thân muốn phiêu phiêu dục tiên ( nhàng lên tiên)...

      đột nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, khàn khàn cố gắng : " được! thể như vậy!"

      "Vì sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên cảm giác giữa hai chân mình nhanh chóng xuất dòng nước ấm khiến cả người giống như bốc cháy.

      "Như vậy cảm giác khoái hoạt chết !" Trang Hạo Nhiên vẫn cúi đầu áp lên trán , khàn khàn xúc động câu hai nghĩa! !

      Đường Khả Hinh chậm chạp ngẩng đầu nhìn ...

      Trang Hạo Nhiên dường như cảm giác được đạo ánh mắt kia mang theo ôn nhu cùng khát vọng, chỉnh mặt đối diện với chính mình, lồng ngực cũng vì thở gấp mà sinh ra nhiệt khí, tay lại bắt đầu xoa nắn bầu ngực chậm rãi hưởng thụ xúc cảm này, nhất là đàn hồi và tròn đầy bàn tay của , tốt đẹp đến nỗi có chút chân thực giống như cái tin tức vừa rồi... nặng nề thở dốc tay tăng thêm lực đạo xoa nắn muốn xác định có phải chân thực hay thậm chí có phần tàn bạo niết điểm phấn hồng kia!

      "A!" Đường Khả Hinh có chút đau kêu lên.

      Thanh mềm yếu, chân thực xông vào trong óc kích thích cực hạn khoái hoạt trong . trong nháy mắt nặng nề nắm chặt bầu ngực, thậm chí còn nhéo mạnh điểm phấn hồng kia! !

      "A! !" Đường Khả Hinh kích thích kêu lên! !

      "Đau ?" trong nháy mắt căng thẳng đôi mắt kịch liệt lợi hại nhưng lại ái muội nhìn về phía trước mặt.

      "Đau..." Thân thể kề sát mặt tường, mặc dù đau nhưng vẫn khát vọng sâu nhìn về phía , mềm giọng : "Đau quá... . . .

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1237: Đào kiền
      Edit: Hương Giang
      Khách sạn Hoàng đình !
      Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể mềm yếu của Đường Khả Hinh trầm mặc ra sảnh lớn, nhìn người con trong lòng kích tình qua , mắc cỡ đỏ bừng mặt, xấu hổ xuống lầu, lại bá đạo trong nháy mắt ôm chặt eo nhắn của , phủ đầu khẽ hôn khuôn mặt nhắn ửng hồng của , tay kia dò vào trong tây trang của , cách sơ mi khẽ vuốt hông , cảm tính khàn khàn : "Thế nào? Xấu hổ?"
      "!" Đường Khả Hinh tâm phanh nhảy, tựa ở trong lồng ngực nóng cháy của , phủ mặt ngọt ngào cười.
      "Bà xã của xấu hổ!" Trang Hạo Nhiên lại mị lực cười, tuy lệnh ngọt ngào kích tình, thân thể mình dục vọng lại vẫn như cũ phiên giang đảo hải, cưng chiều ôm lấy từ từ xuống thang xoay tròn, tay vẫn như cũ dò vào trong tây trang của , cách sơ mi mỏng vuốt ve hông , nhưng vẫn cẩn thận chú ý đến vết thương vai phải của , mặc dù Tô Thụy Kỳ dán cao giảm đau cho , dẫn tới cánh tay chỉ hơi tê buốt chút, nhưng vẫn muốn cẩn thận xử lý, lúc triền miên, vẫn tránh đụng đến tay phải của
      "Đừng như vậy..." Lúc Đường Khả Hinh cất bước xuống thang xoay tròn thang, lại bị Trang Hạo Nhiên khiêu khích cho mặt đỏ tới mang tai...
      " chút thôi..." Trang Hạo Nhiên ở chỗ khúc quanh thang lầu, đột nhiên lại nắm cằm của , phủ đầu mút đôi môi đỏ mọng no đủ của , thậm chí lộ ra mị lực đầu lưỡi cùng ngượng ngùng nóng cháy dây dưa cùng chỗ, lồng ngực giống như chuẩn bị bạo phát ra khí tức, hai tay ma sa sát bên hông gợi cảm của , chậm chạp vỗ về chơi đùa, nắm chặt bên mông của , bắt nơi ẩm ướt của tiếp xúc với thân thể mình...
      "Ai..." Đường Khả Hinh mặt bá thoáng cái lại đỏ, hai tròng mắt lóe ra mơ màng, nhưng vẫn bất đắc dĩ vươn tay, chống lên lồng ngực nóng cháy của ; "Đừng như vậy... Mọi người nhìn thấy bây giờ?"
      " hận thể để toàn thế giới nhìn thấy chúng ta ngọt ngào!" Trang Hạo Nhiên chậm chạp ôn nhu nắm lấy đôi tay bé của , đặt bên môi mình, phủ đầu hôn, lúc này mới mỉm cười ôm lấy hông của , cùng nhau xuống lầu...
      "Chúng ta... chọn nhẫn sao?" Đường Khả Hinh mỉm cười theo Trang Hạo Nhiên xuống lầu, vừa vừa mềm giọng hỏi .
      Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của xuống lầu, gật đầu chào nhân viên cùng quản lý, mới mị lực vô hạn cười rộ lên, vừa tới hiệu đá quý, vừa cưng chiều : "Đứa ngốc, em phải gả cho người là Tổng giám đốc Hoàn Cầu! Em tương lai là bà xã của thương gia châu báu lớn nhất thế giới! Sao có thể chọn nhẫn cưới cách tùy tiện?! ? Hôm nay chỉ là mang em đến nhìn chút! Cho em cảm thụ chút bầu khí này!"
      "... ..." Đường Khả Hinh theo Trang Hạo Nhiên ra hiệu đá quý, lập tức được gì nhìn về phía , cười rộ lên ; " rảnh đấy? Còn đùa giỡn em?"
      Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh đứng ở trước cầu thang, nhìn chiếc xe con màu đen chậm rãi từ phía trước lái tới, liền dừng lại động tác, chỉ là hai tay đỡ bả vai của , phủ mặt nhìn về phía khuôn mặt ngọt ngào của người con phía trước, cưng chiều nhìn lâu lâu, bàn tay lại ngứa ngày muốn đụng vào, lại vẫn như cũ ngừng thở, ép chặt sinh mệnh khí tức, mang theo cảm động nhìn về phía người con trước mặt, nhẫn mấy phần, mới mỉm cười ; "Khả Hinh... rất hi vọng nhân sinh của em có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh hạnh phúc... Đến lúc đó, và em nhất định nhảy điệu nhảy! Thuộc về nhân sinh hoàn mỹ nhất điệu nhảy! muốn xem thân ảnh em xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ hạnh phúc ..."
      Đường Khả Hinh dừng lại động tác, ngưỡng mặt lên, hai tròng mắt chiết xạ ôn nhu cùng động tình quang mang, nhìn về phía .
      "Trở về ... hôm nay quả có chút bận..." Trang Hạo Nhiên thấy ánh mắt này của , liền mỉm cười, có chút bất xá lại ôm khuôn mặt nhắn của , yếu ớt : "Đêm nay lại điện thoại cho em, được ?"
      Đường Khả Hinh sâu nhìn về phía , dừng lại hồi, hiểu được mỗi làm chuyện cũng có lý do của mình, liền cười gật gật đầu, lúc này mới trầm mặc quay người , tới chỗ xe con màu đen, nhìn tài xế mở cửa xe cho mình, lại xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Trang Hạo Nhiên! lời phải giữ lời! Chờ đến hôn lễ của chúng ta, nhất định phải cùng em nhảy điệu nhảy! được chống chế!"
      Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cầu thang, sâu nhìn về phía bé này, mỉm cười! !
      Đường Khả Hinh nhìn cười tươi như vậy, lúc này mới có chút yên tâm, cũng bộc lộ mỉm cười ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, phân phó tài xế lái xe...
      Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ mỉm cười đứng ở trước cầu thang, nhìn Đường Khả Hinh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, xe con màu đen lái ... Sắc mặt của mới chậm rãi thu lại, hai tròng mắt bỗng nhiên chiết xạ thần bí mà kịch liệt quang mang, hỗn thân tình tự dường như phiên giang đảo hải vọt tới, càng lúc càng hung mãnh, càng lúc càng hung mãnh... vẫn như cũ yên lòng, căng thẳng sắc mặt, chậm rãi xuống cầu thang, đứng ở ven đường ngăn nắp sạch , ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc xe con kia chạy nhanh biến mất ở ngã rẽ, lúc này mới cho phép chính mình kinh ngạc! lúc này mới cho phép chính mình kích động! !
      Khí tức càng lúc càng trầm suyễn, càng lúc càng trầm suyễn...
      dường như đứng ở đỉnh thế giới phong vân gợn sóng, theo nghi hoặc thế giới mê mang xoay tròn, lại chỉ nghe được tin tức Lãnh Mặc Hàn vừa truyền đến... Hạo Nhiên, tôi cùng với Uyển Thanh căn cứ vào chứng cứ, phân tích buổi tối, có lẽ hung thủ... Thực có khác người này!
      Trang Hạo Nhiên xác thực xác thực nghe được câu này, hai tròng mắt run rẩy kịch liệt, hơi lóe ra nước mắt, nhìn toàn bộ thế giới vật, như vậy ràng có màu sắc! ! tức khắc ngồi vào xe của mình tọa, khởi động Pikes Peak chạy về phía trước, nhanh chóng gọi cho Lãnh Mặc Hàn, lại đè xuống tai nghe bluetooth ! !
      Chuông điện thoại di động vang lên, Lãnh Mặc Hàn ấn gọi điện thoại, thanh truyền đến..."Ân..."
      "Lời vừa rồi, vô cùng xác thực?" Trang Hạo Nhiên hai tay nắm tay lái, phi như tên bắn, nhanh chóng hỏi.
      "... ... ..." Lãnh Mặc Hàn dừng lại hồi, thanh mới rốt cuộc chậm rãi truyền đến ; "Đúng vậy... Mặc dù tôi cùng với em cũng có chứng cứ thực chính xác, tra ra ai là thủ phạm của vụ án phóng hỏa, nhưng chúng tôi cơ hồ có thể khẳng định... Thủ phạm phóng hỏa, phải Đường chủ tịch!"
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt lóe ánh lệ, hai tay cấp thiết nắm chặt tay lái, lấy tay thử đấm mình cái, ra sức xua hình ảnh Đường Chí Long ngồi trong ngục giam tang thương cúi mặt, ngừng thở, giữ chặt chân tướng trong trái tim mình, nghẹn ngào nuốt, mới cảm kích bức ra câu ..."Huynh đệ! Cám ơn cậu!"
      "... ... ..." Lãnh Mặc Hàn trầm mặc hồi, mới tiếp tục hỏi: "Cậu bây giờ tức khắc qua đây! Tôi tình huống cụ thể cho cậu! !"
      "! Tôi tại muốn gặp người trước!" Trang Hạo Nhiên tức khắc cúp điện thoại, hai tay nắm chặt tay lái, chân nặng đạp chân ga, tăng tốc xe phóng ——————
      Phòng bệnh! !
      Đường Chí Long sắc mặt tiều tụy bán nằm giường bệnh, giống như cây khô, sau khi thân thể khôi phục, đôi tay già nua yếu ớt bị còng lại, hai tròng mắt dại ra, yếu ớt nhìn về phía trước...
      Đường Khải Văn bảo bà xã ở bên ngoài chờ, mặt bộc lộ điểm cười chế nhạo tiếu ý, nhìn về phía phụ thân : "Ba! Con biết ba cả đời này rất vất vả, ba cũng nuôi con và Khả Hinh khoảng thời gian! Thế nhưng ba biết , ba hoàn thành trách nhiệm của người ba! Trong mắt của ba chỉ có Hoàn Cầu! Còn con và mẹ a..."
      Đường Chí Long mặt ai oán run rẩy đau đớn quang mang...
      Đường Khải Văn cũng thập phần khó khăn nhìn về phía Đường Chí Long, lại nắm chắc nhìn thời gian, nhanh chóng : "Con mười mấy năm gặp ba! Cũng phải muốn đòi hỏi ba cái gì! Ba cũng có cái gì cho con ! Chỉ là con biết, trước lúc ba ngồi tù, để lại vài thứ cho Khả Hinh! Vậy con so đo! Thế nhưng... Khả Hinh tại và Hoàn Cầu Trang tổng giám đốc cùng chỗ! Người xác thực mới thực dài mặt! ! Trang tổng cũng , muốn đầu tư cho con quán cơm trưa! Hôm nay lại còn có ký giả phỏng vấn con! Ba ... Bọn họ liền hỏi cha và mẹ của ta! Con... Con lúc đó do dự chút... Nhưng mẹ đều ba chết! Con... Con thể nào... Con cũng chỉ có thể ba chết!"
      Đường Chí Long ánh mắt run run rẩy rẩy đau đớn, ai oán nên lời...
      "Ba! Ngài thử nghĩ xem! Khả Hinh thế nhưng là quán quân cuộc thi phục vụ rượu lớn nhất thế giới! Nó phải gả vào hào môn ! Nó thể có người cha ngồi tù! Nếu như... Nếu như ra, đường đường phu nhân tổng giám đốc lại có người cha tù tội! phải là sỉ nhục sao? Còn có thể ảnh hưởng chuyện hôn này! Cho nên hôm nay con tới, chỉ là muốn cho ngài biết tiếng, dù sao ngươi kiếp này ra được, là phải ở trong đây an hưởng lúc tuổi già! Đừng dây dưa với bọn con nữa! Đừng có nhận Khả Hinh làm con ! Trong khoảng thời gian này, con muốn cùng nó ăn cơm, dần dần bồi dưỡng lại cảm tình! Nó cũng sắp kết hôn rồi! Ba! ! Được ? Con van ngài, con van cầu ngài đừng tới làm phiền con và Khả Hinh nữa!"
      Đường Khải Văn càng càng hận, đến cuối cùng, ngụy trang nổi nữa, ngoan độ : "Chúng tôi thể lại bị ông liên lụy ! Hi vọng ông có thể nghĩ cho em tôi! Nếu có ký giả tìm ông, ông phải , ông quen biết cũng tôi ! !"
      cho hết lời, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, tức khắc liền bị quở trách, giọng nữ sắc bén ở bên ngoài kêu: " có chuyện gì, biết nhanh lên chút à? khỏi phải , ông ta cũng biết chuyện gì xảy ra? Ông ta còn dám liên lụy chúng ta a? Nếu ông ta có mặt lời, lại nhận Khả Hinh! Khả Hinh của chúng ta là Hoàn Cầu phu nhân tổng giám đốc! So với địa vị của ông ta trước đây ở Hoàn Cầu còn cao hơn! Tôi là muốn ông ta chết sớm siêu sinh sớm ! xem lại mình , đến chỗ như thế này mang về thân xui xẻo! Về nhà tắm rửa sạch chớ bị ông ta dính xui xẻo! !"
      Đường Chí Long ai ai oán oán bán nằm ở giường bệnh, nghe thanh bên ngoài dần dần rồi biến mất, ông run rẩy khuôn mặt tiều tụy, tràn đầy thống khổ, hai tròng mắt dại ra lại rơi nước mắt...
      Con dao giấu trong chăn chậm rãi lóe ra ánh sáng sắc bén.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1238: Chỗ thiếu hụt
      Edit: Hương Giang
      Sau giờ ngọ !
      Chiếc Pikes Peak màu trắng phi như tên bắn, vào trước đài phun nước ở bệnh viện, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, mặt căng gấp cất bước tới cầu thang, lúc ngang qua đài phun nước màu trắng, nhìn thấy chiếc con màu đen trông rất bình thường dần dần rời khỏi bệnh viện, cửa sổ xe dường như lộ ra thân ảnh quen thuộc ——— tình khỏi dừng bước lại, nhìn về phía chiếc xe từ từ biến mất, trầm mặc nghi ngờ hồi, nhưng vẫn là để ý xoay người cất bước mà ...
      Khu nội trú vẫn như cũ ít người đến người , chính là thời điểm bác sĩ cùng y tá giao ban giao, nhưng vẫn là so với lúc trước có mấy phần vắng vẻ...
      Trang Hạo Nhiên gương mặt căng thẳng, hai tròng mắt run rẩy kích động, từ từ dọc theo trường mà uyển chuyển cất bước về phía trước, xa xa nhìn về phía cánh cửa màu trắng cuối lối , , cánh cửa kia dường như theo thân ảnh chính mình di động, cũng chân thực di động, dường như chỉ cần mở cánh cửa kia, là có thể nhìn thấy mười mấy năm trước trúc xanh san sát, cảnh tượng khói xanh quanh quẩn sáng sớm, có nam nhân trung niên đứng có trong hồ sơ trước đài, khom người cầm trong tay bút lông rơi đại tự, khí thế nghiêm nghị tùy bút tích như lực lượng xoay mang mềm rủ xuống, đứa bé đứng ở bên, dường như cũng bị hình ảnh này hấp dẫn, mắt to nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn về phía người phủ thân viết chữ tích, cặp con ngươi chuyên chú mà cơ trí, mang theo lực lượng sinh mệnh thần bí...
      Đứa trẻ khi đó, sâu nhìn lão nhân gia, có liên quan với kính dâng lời, kèm theo hình ảnh tuyệt mỹ, vẫn tiếng vọng trong thế giới nho của chính mình, sau khi lớn lên mới hiểu được, lão nhân gia khi đó cho tất cả, kỳ thực sớm làm cho thế giới của mình... Xuân về hoa nở...
      Cửa phòng bệnh, truyền đến khí tức trầm suyễn...
      Trang Hạo Nhiên chậm rãi tới cửa phòng bệnh, cách cửa sổ thủy tinh, nhìn về phía người đàn ông trung niên từng rung trời chuyển đất bây giờ đầu bạc hoa râm, ấm đệm chăn ngủ say ở giường bệnh, nếp nhăn già nua mặt kia, lộ ra vô hạn tang thương... liền như vậy sâu nhìn người bên trong phòng bệnh, ngủ say như vậy, dường như theo ánh sáng thiên đường, bị nhiếp linh hồn...
      Tay, ấn ở cửa, chậm rãi mở.
      Trang Hạo Nhiên sau khi được cảnh sát đặc biệt cho phép, trầm mặc đứng trước cửa phòng bệnh, hai tròng mắt run rẩy đau đớn quang mang, sâu nhìn về phía lão nhân gia ngủ say, dường như mình cũng bị nhiếp linh hồn, thong thả cất bước tới bên giường... Mỗi bước, càng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của ông... Mỗi ột bước đến gần tim lại bị gõ cái ...
      Thân ảnh dần dần tới gần giường bệnh...
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt rưng rưng ngồi ở trước giường bệnh, dám ngẩng đầu nhìn lão nhân gia, chỉ là phủ mặt tùy ý trầm mặc cùng đau đớn, dần dần khuếch tán, khuếch tán...
      Đường Chí Long dường như ý thức được có người ở bên cạnh mình ngồi xuống, đau đớn tư tưởng tràn ra xung quanh hảo cấp tốc, khuôn mặt tiều tụy của ông run nhè chút, hai tròng mắt cuối cùng vô lực mở điểm dư quang, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước mặt của mình, trầm mặc đau đớn phủ mặt... Ông hơi giật mình, dừng ở trước mặt người trẻ tuổi, cũng nên lời...
      Trang Hạo Nhiên ngồi trước giường bệnh, vẫn như cũ đầu cũng nâng, chỉ là phủ mặt nhẫn do dự lâu, mới kiềm chế nghẹn ngào : "Con... con... con nhớ trước đây, bác trai ngài từng ... Nhân sinh vì nghiệp nỗ lực tất cả, cầu kính dâng, hi sinh, cầu hồi báo, chỉ cầu tương lai nhân sinh lúc bình tĩnh, có thể có vò án đài cùng kỷ trụ cao hương làm bạn tiếng vọng nhân sinh... Khi đó con còn , cho rằng ngài chẳng qua là lư hương lý vài yên..."
      Đường Chí Long hai tròng mắt cấp tốc tràn đầy lệ, mặt run nhè , kích động nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt …
      Trang Hạo Nhiên trầm thở cái, tận lực kiềm chế chính mình, hơi ngạnh mặt, ép buộc chính mình đau đớn ra câu : "Hôm nay để Hạo Nhiên mấy câu bất kính đối với ngài bất! ! Nếu như bác trai có ngày thực trăm năm Quy lão, căn bản vài yên đủ tiếng vọng quá khứ kia rung trời chuyển đất nhân sinh của ngài! Dù cho Khổng Tử trước miếu cối cây, Gia Cát từ tiền bách cây, cũng thể cùng ngài đánh đồng! !
      Đường Chí Long run run rẩy chấn động rớt xuống lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
      Trang Hạo Nhiên kiềm chế trước mặt Đường Chí Long, hai tròng mắt khỏi lại run rẩy mấy phần đau lòng lệ quang, trầm trọng khổ sở ; "Chẳng lẽ... Theo đạo phụ trong mắt, Hạo Nhiên chỉ là học sinh của ngài sao? Nhưng Hạo Nhiên vẫn đối đãi ngài như cha mình ... Ngài có biết hay , ngài xảy ra bất cứ chuyện gì, Hạo Nhiên cũng đau đớn giống như con của ngài, mặc kệ ngồi tù, vẫn có những người oan khuất vào tù! Con rất đau... Con thực rất đau... Con cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, nên hồi báo ngài như thế nào, con chỉ nghĩ giờ khắc này, hảo hảo mà làm bạn ngài… Mặc kệ bao nhiêu hoàng hôn... Con nguyện ý hồi bé để ngài dắt tay như vậy, đỡ con trong ánh mặt trời... Con hồi báo được tất cả, uổng cả đời này con làm người! !"
      Người đàn ông này run rẩy nghẹn ngào xong, người trầm trọng phủ đầu rơi lệ...
      Đường Chí Long hai tròng mắt lại bộc lộ đau tâm quang mang, nhìn về phía đứa trước mặt ...
      "Bác trai! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn hai tay, dừng ở trước giường bệnh, dám động vào thân thể lão nhân gia, mà là nghẹn nghẹn ngào nuốt lại rơi lệ : "Tư tưởng của ngài, là chuyện cả đời con muốn bảo vệ! Con tuyệt cho phép bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì hoen ố nó! Bao gồm chính con! ! Con trải qua ba mươi năm nhân sinh ... Bác trai! Vô luận con là nhân vật thế nào, vẫn như cũ dám tiếp nhận bút trong ngài... Thậm chí dám lỗ mãng, ở công tích vĩ đại của ngài, nhiều thêm khoản! cầu lấy lòng mọi người, chỉ cầu cho ngài thấy hình ảnh chân thực và ràng, làm cầu người! Hi vọng ngài có thể tác thành Hạo Nhiên!"
      Đường Chí Long nặng nề lặng yên rơi lệ, an ủi nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt, hai mắt cơ trí mà buồn bã, lóe ra vui sướng mà an ủi quang mang, cuối cùng run run rẩy rẩy rút tay già nua ra khỏi đệm chăn, dần dần nắm tay , thanh khàn khàn mà nghẹn ngào gọi..."Hạo Nhiên a..."
      Trang Hạo Nhiên lúc này mới ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía bác trai...
      Đường Chí Long nghẹn nghẹn ngào nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trầm mặc kiềm chế lâu, mới rốt cuộc đau lòng run rẩy : "Con hãy chăm sóc Khả Hinh tốt..."
      Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn về phía Đường Chí Long! !
      Đường Chí Long nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngữ hai ý nghĩa, lại cuối cùng nghẹn ngào rơi lệ, kích động : "Bác cứ người con như vậy... Con phải đáp ứng bác trai hảo hảo đối đãi Khả Hinh... Đừng phụ tấm chân tình của nó đối với con... Bất kể là nghiệt duyên, nhưng cuối cùng là duyên. Con ta trải qua tước cốt đau đớn, trải qua vô số thống khổ và kiếp nạn, cũng còn có thể kiên trì cho tới hôm nay... Là do người cha này xem thường nó… Xem thường tình cảm của các con... Có lẽ các con nhau... Chỉ cần các con thấy bản chất sinh mệnh cùng chân tướng, xác thực mỗi người cũng có người đường ... Mà mỗi bước đều tự phụ! Mỗi tuyển trạch, tất nhiên có ý nghĩa cùng đạo lý... Các con trưởng thành, con đường của mình ... Ta... Ta chúc phúc các con..."
      "Bác trai!" Trang Hạo Nhiên quả thực thể tin được khi nghe thấy tin tức này, anhtức khắc nắm chặt tay Đường Chí Long , kích động : "Ngài... Ngài sao? Ngài... Ngài thực đáp ứng chúng con?"
      Đường Chí Long run rẩy, nước mắt chảy xuống, lại chậm rãi gật gật đầu...
      "Bác trai!" Trang Hạo Nhiên lúc này mừng như điên nên lời, chỉ là run rẩy run rẩy nắm chặt tay bác trai, nên lời…
      "... ... ..." Đường Chí Long thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở nơi cổ họng, chỉ là hai tròng mắt run rẩy nước mắt, run rẩy nắm tay Trang Hạo Nhiên, mặc dù có rất nhiều tâm , mặc dù có nhiều chuyện vẫn giao cho, mặc dù thể khoác tay con bước thảm đỏ, ông lại ép chặt nội tâm đau đớn, tùy ý để nước mắt từng giọt chảy xuống, mới nghẹn ngào cười : "Khả Hinh là người con tốt... Con là đứa hiếu thuận... Tất cả thành tự của các con hôm nay, cũng vì nhân sinh của ta, thêm vào khoản đẹp nhất! Ta rất an ủi... Rất kiêu ngạo... Rất tự hào... Đây mới là hình ảnh mà ta khát vọng..."
      "Bác trai!" Trang Hạo Nhiên lại kích động gọi ông!
      Đường Chí Long nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt cũng run rẩy đau lòng tươi cười, nghẹn ngào : "Phải nhớ , sinh mệnh có cái gọi là duy mỹ, đây chẳng qua là loại chạy trốn thực tưởng tượng, chỗ thiếu hụt mặc dù tàn nhẫn, lại chân thực tin cậy... Các con chỉ cần tác thành khát vọng nhân sinh là đủ rồi..."
      Lão nhân này gia vừa , biên đau lòng run rẩy rơi lệ...
      "Bác trai, ngài yên tâm! Con nhất định đối đãi Khả Hinh tốt! ! Nhất định!" Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay Đường Chí Long, đau lòng nghẹn ngào .
      Đường Chí Long lặng yên gật đầu, lại run rẩy rơi lệ..." , cho Khả Hinh cái tin tức tốt này... với nó, người cha này chúc phúc nó tìm tới nam nhân tốt đội trời đạp đất cái thế giới này cái thế giới này!"
      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía Đường Chí Long!
      " ... Lần sau... Các con cùng đến thăm ta... Mang bó hoa bách hợp đến thăm ta..." Đường Chí Long nghẹn ngào xong, cũng nắm tay Trang Hạo Nhiên tay, bảo rời khỏi ...
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nghẹn ngào nước mắt, có lẽ nghĩ đến tình thuận lợi như thế, trầm thở cái, nhìn Đường Chí Long dường như thân thể mệt mỏi, nhắm lại hai mắt ngủ say, khẽ run rẩy tươi cười, để tránh quấy rầy lão nhân gia nghỉ ngơi, đành phải chậm rãi đứng lên, lại sâu nhìn về phía khuôn mặt tiều tụy, nhớ tới cái chân tướng kia, cắn chặt răng đem kiện điều tra kiện, mà là chậm rãi xoay người, từ ra khỏi phòng bệnh...
      Cửa, nhàng khép lại.
      Đường Chí Long tiều tụy thống khổ nằm ở giường, đôi mắt già nua roi nước mắt, nhớ tới bộ dáng thiện lương ngọt ngào của con , nhớ tới bộ dáng con thâm tình rơi lệ, tâm nguyện cuối cùng của ông nhắm mắt lại, tùy ý cắt đường vào cổ tay, máu tươi từng giọt chảy xuống tụ lại thành vũng làm cho người ngoài nhìn cũng thấy giật mình...
      Trang Hạo Nhiên mình người cấp tốc ra ngoài, vừa mới bắt đầu mặt còn vui sướng tươi cười, lại biết vì sao, trái tim hiểu bị người nặng đấm chút! ! hai tròng mắt nhanh chóng lưu chuyển, từ từ bắt đầu cảm thấy có chút ổn...
      " ... Lần sau... Các con cùng đến thăm ta... Mang bó hoa bách hợp đến ..."
      Những lời này, yếu ớt, ai ai oán oán truyền đến.
      Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, sắc mặt căng thẳng, hai tròng mắt càng nhanh chóng lóe ra, dường như nghe thấy tiếng máu tươi tí tách mặt đất, trong nháy mắt nhanh chạy về phía trước , rơi lệ kêu to: "Bác trai —————— "

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1239: Gắn bó
      Editor: Thanh Thủy

      chiếc Mercedes màu đen chạy nhanh đường chợt thắng gấp dừng ở trước quán cơm trưa!

      Đôi mắt Đường Khả Hinh tràn đầy lệ, run rẩy xuống xe, cố nén phẫn nộ, thân thể như bốc cháy lên hừng hực nhanh chóng vào trong quán cơm trưa náo nhiệt, nhìn vòng các vị khách ngồi xung quanh. Lúc đó, muốn tìm chỗ ngồi lầu hai, chợt nghe thấy có người kêu tên của mình, gương mặt Khả Hinh căng thẳng, mở to mắt nhìn người phía trước!!

      "Khả Hinh, em tới rồi!! Ôi, em cầu trai tới nơi này, nhưng sao lại thông báo tiếng!" Đường Khải Văn mặc áo trắng cùng với quần tây, tay cầm khăn lau, nhanh chóng đến chỗ Đường Khả Hinh nở nụ cười kêu lên.

      Đường Khả Hinh tức giận đến cả người run lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nhìn trai mình cao hứng như vậy gương mặt tươi cười ra. Trong nháy mắt, vung tay lên, tát cái lên mặt Khải Văn. "Bốp" tiếng, hết thảy căm giận và oán hận dồn nén lại trong nháy mắt được phát tiết trong cái tát này. Trong quán ăn, rất nhiều vị khách và nhân viên lập tức dừng lại động tác, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Đường Khải Văn sững sờ mở to mắt, má trái bị tát trở nên đau rát, bên tai vang lên tiếng ong ong. ————

      chuyện gì xảy ra, nhìn chăm chú về phía Đường Khả Hinh!!

      Đường Khả Hinh tức giận đến gần trai mình, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng đáng chết này của mình. Lúc này, mới nghẹn ngào : "Hôm nay, rốt cuộc gì với ba để cho ông ấy nghĩ quẩn như vậy? Em biết, hôm nay chắc chắn với ba số lời mới có thể khiến ông ấy kích động như vậy!! thể để cho ba nghỉ ngơi chút được hay sao? Cho dù ông ấy để lại cho cái gì, nhưng ít ra ông cho cuộc đời này, nuôi đến năm mười tám tuổi!! Như thế nào mà lại tàn nhẫn như vậy?"

      Đường Khải Văn mở to mắt, sắc mặt căng thẳng nhìn em mình!



      Nước mắt của Đường Khả Hinh lại nhanh chóng rơi xuống, khuôn mặt run rẩy, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn mình. nắm chặt tay cắn răng : "Em phải vì ba vào tù, hay vì ông ấy phản đối tình em, mà có bất kỳ bất mãn nào! Em cũng phải vì từ rời khỏi khỏi ông ấy mà cảm thấy oán hận! Bởi vì em tin ba cuả mình! Em tin tưởng mỗi lựa chọn của ông ấy đều có đạo lý!! Em cảm ơn ông ấy cho em cuộc sống này! Cũng chính vì điều này, mặc kệ ba mẹ có làm chuyện gì, em tuyệt đối có bất kỳ lý do gì để oán hận, để bác bỏ hay trách cứ! Nếu như có bọn họ, căn bản có cơ hội mở mắt ra nhìn thấy thế giới này!! Ngày đó bọn họ mang tới, cũng trải qua đau đớn rất lớn, chờ mong, mâu thuẫn và giãy giụa!! Trái tim của ba mẹ, về điểm này phận làm con rốt cuộc có thể biết được bao nhiêu? tại em chỉ hận bản thân mình biết được quá ít!!"

      Đường Khải Văn cắn răng, nắm chặt khăn lau, gương mặt căng thẳng lên tiếng!!

      Đường Khả Hinh nhớ tới ba của mình, lòng đau đớn, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào qua , mới khóc rống : "Cứ mỗi lần... Mỗi lần mình em trốn ở góc tối, cho dù là gió lạnh thổi qua, hay phải chịu đói em vẫn luôn , Ba... Ba chờ con chút... Ba chờ con chút...Con nhất định nỗ lực sống! Trong tương lai con nhất định làm ba an tâm về mình, cho ba bận tâm, cho ba lo lắng!! Mặc dù cuộc sống kia có công bằng hay , mọi chuyện có suôn sẻ hay nhưng điều đáng quý là vẫn còn có máu mủ ruột rà! Bây giờ em phải tranh thủ từng ngày, từng ngày... Mong muốn ba mẹ đều ở bên cạnh em... Em muốn khi mình hạnh phúc mà phải khóc, sau đó nhìn lên những vì sao trời...Tưởng niệm ba mẹ! Kia mới đúng là con người độc nhất! Vĩnh biệt đau khổ nhất! Lại thể hối hận đời!!"

      Khuôn mặt Đường Khải Văn vẫn như cũ, cúi đầu lên tiếng!!

      "Chỉ có loại người vô ơn như ...!!" Đường Khả Hinh thống khổ rơi lệ, mới căm giận oán hận : "Chỉ có loại vô ơn như vậy, mới những lời làm cho ba mẹ mình tìm cái chết! Em cảnh cáo , Đường Khải Văn!! có việc gì lại đến gần ba ! ngay cả người thân nhận, tại sao lại muốn em nhận người này? Từ nay về sau, em với cắt đứt liên hệ, vĩnh viễn cũng từ người của em, lấy được bất cứ thứ gì!! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ em!!"

      Trong nháy mắt, Đường Khải Văn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng tức giận : "Lòng em thực độc ác như vậy sao?"

      " tự hỏi lương tâm của chính mình ! rốt cuộc có bao nhiêu độc ác!!" Đường Khả Hinh oán giận, mắt mở to rơi lệ liếc Khải Văn cái, lúc này mới xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Đường Khải Văn cắn chặt răng nhìn em cứ như vậy vô tình xa, hừ tiếng, bỏ khăn xuống, mau chóng vào nhà bếp!

      Đường Khả Hinh ngồi vào chỗ phía sau xe, thanh lo lắng hạ thấp, nhanh chóng thúc giục tài xế: "Mau!! Đến bệnh viện!!"

      Tài xế nghe xong, lập tức nổ máy, thẳng về phía trước!!

      Tại bệnh viện!!

      Mấy chiếc Rolls-Royce xe nhanh chóng lái vào sân bệnh viện, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, còn có Tưởng Thiên Lỗi mọi người cùng nhau mau chóng xuống xe, dẫn theo đám người chậm rãi hướng phòng cấp cứu đến. Tưởng Vĩ Quốc vừa về phía trước, vừa căng thằng, rất hiếm khi ông khẩn trương như vậy, nghiêm trọng : "Mọi việc qua, mọi người đều bình an thuận lợi, nhưng chủ tịch Đường tại sao lại như vậy?"

      Trang Tĩnh Vũ cùng Đường Chí Long vẫn qua lại thân thiết, nghe thấy tin tức này, mặt ông bộc lộ biểu tình nghi hoặc, lúc vừa vào trong, vừa : "Đúng vậy, Chí Long luôn luôn là người bình tĩnh cơ trí, cho dù ở trong tù, tôi đều tin tưởng ông ấy tự có cảm nhận của chính mình. tại chính là khoảng thời gian ông ấy vui vẻ về con mình, có chuyện gì mà ông ấy lại nghĩ thông vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi đỡ ba mình, gương mặt bộc lộ biểu tình thâm trầm, cùng nhau nhanh chóng vào phòng cấp cứu!

      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có đám người Tiêu Đồng, đứng ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng chờ đợi, vừa nghe tiếng bước chân, liền nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ bọn họ đều tới. Mấy người mau chóng đứng dậy đối với bọn họ tôn kính gật đầu.

      "Hạo Nhiên đâu? phải nó phát ra chủ tịch Đường tự sát sao?" Trang Tĩnh Vũ trong lúc đến, nghe trong điện thoại biết được Đường Chí Long cấp cứu, liền nghi ngờ tìm con trai.

      "Thời gian chủ tịch Đường cắt cổ tay tự sát, xuất huyết rất nhiều!! nghĩ được nhóm máu của hai người có thể trùng nhau!" Tiêu Đồng trực tiếp nhìn về phía mấy vị chủ tịch, : " ấy lấy máu, tại cũng sắp trở về rồi!"

      Đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi mở to, nhìn về phía Tiêu Đồng nhanh chóng hỏi: "Nhóm máu của chủ tịch Đường và Hạo Nhiên có thể trùng nhau? Hạo Nhiên nhóm máu gì?"

      Gương mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía con trai : "Con nghi ngờ cái gì? Huyết mạch hai nhà Tưởng và Trang tuyệt đối có khả năng nhầm lẫn đâu!! Chủ tịch Đường là người đầu đội trời chân đạp đất, có chí khí hơn người! Con những lời này rất bất kính!"

      "Ba, con lời này có ý gì khác!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn ba mình, hơi bất đắc dĩ .

      "Con có ý tứ gì khác?! Con chính là có ý này! Con có biết trong quá khứ xảy ra việc gì sao? Quá khứ của mỗi người, mỗi chuyện đều rất nghiêm túc! Mỗi người đều rất cẩn thận để đưa ra quyết định! Hơn nữa còn rất dễ hi sinh!! Nếu như con hoàn toàn biết gì cả, ở đây liền tới phiên con chuyện!" Tưởng Vĩ Quốc khó có lúc tức giận như vậy, nhìn con trai mình cao giọng mắng!!

      Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, tức khắc im lặng lên tiếng.

      Mấy người Lâm Sở Nhai đứng ở bên, thấy Tưởng Vĩ Quốc nổi giận như vậy, cũng dám lên tiếng.

      Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên, trầm mặc lúc, lo lắng cho Đường Chí Long rất nhiều, hơi phất tay cái để cho Tiêu Đồng dẫn đường, trước tiên xem con trai mình... Tiêu Đồng nghe xong, lập tức gật đầu, trầm mặc dẫn ông về phía trước...

      Khu hiến máu.

      gian màu trắng, pittong ép khí ngừng lên, máu trong ống theo cánh tay to lớn truyền đến...

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc vươn tay, mặc cho y tá tiếp tục lấy máu ở cánh tay của mình, từng chút từng chút ra ngoài, vì mấy ngày nay cơ thể bị trúng đạn, thể lực chống đỡ hết nổi, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt mang theo tia áy náy, lúc mình vào phòng bệnh, nhấc lên tấm chăn màu trắng kia, nhìn thấy tay trái của Đường Chí Long, bị còng ở giường sắt, mà máu tươi cứ xuống. lão nhân gia như ông ấy cuộc đời còn khỏe mạnh như vậy, cuối cùng lại vì chảy từng giọt từng giọt máu như vậy đau thương mà trầm tĩnh chìm vào giấc ngủ...

      Nghĩ tới đây, tim lại quặn thắt!!

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên rưng rưng, để mặc ý tá ngừng lấy máu ở cánh tay của mình, áy náy nhớ tới, Đường Chí Long từng lấy cái chết uy hiếp con tách ra, sao hôm nay có thể vô cùng sảng khoái như vậy đáp ứng? Nếu như có thể sảng khoái như vậy? Ông ấy tuyệt đối nghĩ đến con đường chết này!! Là mình bức tử ông ấy! Là mình!! Nghĩ tới đây, cắn chặt răng, thực nghi hoặc rốt cuộc chân tướng là cái gì đây?

      Nghĩ như vậy...

      Trang Hạo Nhiên nuốt xuống nghi hoặc trong lòng, đôi mắt lóe lên, mau chóng lấy điện thoại bấm số của Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng : "Mặc Hàn!! Tôi lập tức muốn biết chân tướng vụ án này! mau cho người đều tra tất cả sau đó cho tôi biết! Tôi muốn tự mình phân tích!"

      Lãnh Mặc Hàn cầm di động, nhìn chân dung giữa màn hình máy tính trước mặt, gật đầu, : "Được!"

      Thời gian quay trở lại thời điểm lúc tám giờ tối qua, hình ảnh trong nháy mắt chuyển tới bên trong phòng bệnh!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :