1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Trang Hạo Nhiên 3

      Bên trong thang máy.

      Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.

      khí rất căng thẳng đáng sợ tràn ngập ở trong gian thu hẹp.

      Trang Hạo Nhiên đem trước mặt , kể cả người và bình hoa Bách Hợp xinh đẹp, vây ở bên trong thang máy, cúi xuống, hai mắt xẹt qua ánh sáng xúc động, cách bình hoa Bách Hợp, loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhắn.

      Đường Khả Hinh ôm chặt bình hoa Bách Hợp, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt dính vào vách tường thang máy, cách bình hoa Bách Hợp, cũng cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của truyền đến hơi thở nóng hừng hực phối hợp mùi nước hoa Hoàng thất quốc, cả khuôn mặt đỏ lên, trán rịn ra từng viên mồ hôi lớn, dọc theo khóe mắt phải, lăn xuống.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên ngưng lại, cảm thấy bộ dáng trong ngực hoảng sợ run run, mặt của tràn qua nụ cười mập mờ, đột nhiên chậm rãi đưa ngón trỏ, nhàng đẩy ra đóa hoa Bách Hợp trắng tinh che chắn giữa bọn họ sang bên, nhìn thấy đôi mắt to trong trẻo, trợn tròn vo nhìn mình, cái mũi hếch lên, hôi hột giọt, cánh môi màu hồng như hoa đào khẽ run run hé mở, hàm răng màu trắng loáng thoáng ra, trong miệng truyền ra hương thơm. . . . . .

      Hai mắt của lóe lên chút mập mờ, vui vẻ, ngón tay nhàng chạm vào cánh môi hồng của , rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, trong lúc Khả Hinh kịp đề phòng, ngón tay thon dài đẹp mắt của đột nhiên duỗi tới bảng tên nơi trước ngực , nhàng chỉ bảng tên viết ba chữ Đường Khả Hinh bị chổng ngược, lúc này ngay ngắn, rũ mắt nhìn tên bảng tên, : "Nhớ kỹ! Ở chỗ này, cái gì cũng có thể chổng ngược, chỉ có tên của thể chổng ngược."

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người đàn ông trí tuệ, đẹp trai ở trước mặt, hai mắt sáng rực, tràn đầy nhiệt tình, sống mũi lai người , rất hấp dẫn, đôi môi mím chặt, lộ ra cố chấp làm cho phụ nữ nhịn được mơ đến nụ hôn của , lúc nhìn người giống như kìm chặt linh hồn của người ta, chớp mắt, dám nhúc nhích, loại cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong thân thể.

      Trang Hạo Nhiên nhìn nữa, chỉ là mặt biến mất vẻ sắc bén, lên nụ cười có chút mập mờ, hơi chỉnh sửa âu phục, ngón tay nhàng nhấn nút thang máy.

      Thang máy chậm rãi mở ra.

      Mọi người kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn biết chuyện gì xảy ra, hơi mỉm cười ra ngoài, hai mắt lóe lên chút mập mờ vui vẻ, giống như mới vừa rồi kết thúc nụ hôn triền miên thâm tình, rất nhiều nhìn ánh mắt này của cũng khỏi đỏ mặt.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng, hai mắt nhìn vào bên trong thang máy, có thể thấy vẻ mặt Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run run đứng ở thang máy, mồ hôi đầm đìa, dám nhúc nhích, nhíu mày.

      Trang Hạo Nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn nét mặt kinh ngạc của mọi người, mỉm cười xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười : "Ra ngoài nào!"

      Đường Khả Hinh chớp đôi mắt to, hoảng sợ nhìn cái, càng khiếp sợ khi mới có vài ngày nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn mình, các vị lãnh đạo cấp cao ở sau lưng cũng kinh ngạc nhìn mình, mặt của lại nhanh chóng đỏ lên, tại sao lại có cảm giác vụng trộm? rất muốn khóc, run run giống như con gà con, ôm hoa Bách Hợp, thấp thỏm ra khỏi thang máy.

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , lại mập mờ cười tiếng.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, hơi nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh mất hết mặt mũi, ôm bình hoa Bách Hợp, cúi đầu, cũng dám lời nào.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của liền nhịn được cười tiếng, rất mập mờ cất bước tới bên cạnh , sau đó nắm nhụy của đóa hoa Bách Hợp, thả vào trong mũi ngửi cái, nhắm mắt lại hưởng thụ hương hoa tỏa ra người mình, mỉm cười đưa tay rút cành hoa Bách Hợp, đưa đến trước mặt của Đông , : "Tặng cho ."

      "À?" Đông có chút sững sờ nhận lấy cành hoa Bách Hợp.

      Trang Hạo Nhiên gì, mình ngẩng khuôn mặt tươi cười, rất đẹp trai thoải mái về phía tòa nhà hành chánh, Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rồi im lặng cất bước về phía trước, các vị lãnh đạo cấp cao cùng thư ký cũng nhanh chóng theo hai người Tổng Giám đốc, vừa vừa có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tim đập thình thịch, khuôn mặt khổ não, cảm giác đám người ở trước mặt qua ào ào, rốt cuộc thở phào nhõm.

      Tòa nhà Hành chánh.

      Phòng hội nghị gần ngàn người !

      Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu ngồi đầy phòng, màn hình tinh thể lỏng LCD xung quanh đại sảnh sang trọng nhất thời sáng lên xuất hình ảnh các vị lãnh đạo cấp cao các quốc gia thế giới, cùng các cổ đông của khách sạn, ở trong phòng hội nghị Phó Tổng Giám đốc và Giám đốc, thư ký và trợ lý của hai tập đoàn lớn nhanh chóng tới lui chuẩn bị tất cả tài liệu, Đông căng thẳng dẫn thư ký, kiểm tra con chip lưu trữ tài liệu trong phòng ghi hình, xác định lần cuối.

      Các vị lãnh đạo cấp cao bàn tán xôn xao về dự án khách sạn dưới nước kéo dài lâu, nghĩ rằng có thể có câu trả lời quyết định ngày hôm nay! !

      "Hai vị Tổng Giám đốc đến" Bên trong đại sảnh truyền đến tiếng hô.

      Các vị lãnh đạo cấp cao lập tức dừng lại tiếng bàn tán, cùng đứng lên nhìn về phía hai cánh cửa màu nâu sậm!

      Hai cánh cửa ầm ầm mở ra!

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai nhân vật truyền kỳ được toàn thế giới chú ý, cùng hiên ngang bước vào trong ánh mắt mong đợi của mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng khí thế về phía vị trí trung ương của phòng hội nghị, lên ba bậc thang, nhìn lãnh đạo cấp cao toàn trường cái.

      "Tổng Giám đốc. . . . . ."Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu cùng khom người cung kính chào.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên phân ra ngồi vào chỗ của mình, nghe tiếng chào, ánh mắt chậm rãi quét nhìn nhân viên bên đối phương lại lần nữa, biết cuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơi cười tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ, tao nhã khí phách ngồi xuống, thông báo hội nghị chính thức bắt đầu. . . . . .

      Toàn trường tĩnh lặng tiếng động!

      Đông nhìn toàn trường, ngay lập tức căn dặn các đồng nghiệp, trước hết mở hạng mục đầu tiên của dự án khách sạn dưới nước, bắt đầu phát hình số liệu thiết kế hình ảnh khách sạn dưới nước, kỹ sư thiết kế lên đài giải thích tương lai khách sạn dưới nước trở thành trào lưu Thế Kỷ mới, cầu tốn rất nhiều thời gian cần thiết xây dựng công trình khách sạn khổng lồ, ước tính tổng giá trị dự án là 100 tỉ đô, dĩ nhiên nhận được chữ kí của bộ phận cổ đông và Tưởng Thiên Lỗi, trước mắt xin ý kiến của Trang Hạo Nhiên, người đứng đầu khác của tập đoàn Á Châu, chờ đợi quyết định của !

      Toàn trường lại rơi vào yên lặng, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở bản kế hoạch, nụ cười nhàng vui vẻ khuôn mặt biến mất, hai mắt chậm rãi xem từng mục từng mục trong bản kế hoạch. . . . . .

      Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi.
      dungggheo điên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Bác bỏ 1

      Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua.

      Cả phòng hội nghị vẫn tĩnh lặng tiếng động.

      Trang Hạo Nhiên tiếp tục xem số liệu từng mục từng mục dự án 100 tỷ đô, hai mắt nhìn ra chút ý tứ nào, giống như chút lo lắng, thỉnh thoảng còn đem nó đặt ở mặt bàn, cùi chỏ chống tay vịn ghế làm việc Tổng Giám đốc, tay chống cằm, ở xa xa nhìn số liệu trong bản kế hoạch, hai mắt lên cảm giác có chút hứng thú. . . . . .

      Lãnh đạo cấp cao trong Phòng hội nghị bắt đầu có chút kì quái nhìn Trang Hạo Nhiên, yên lặng cách khó hiểu mười lăm phút, vẫn có đồng ý hay phản đối.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hết sức tao nhã mở phần tiếp theo của nội dung buổi họp, chăm chú nhìn, cũng chút gấp gáp.

      Trang Hạo Nhiên đổi lại tư thế, khuỷu tay phải chống tay vịn ghế Tổng Giám đốc, lại dùng tay nâng cằm lên, vẫn có chút nhàm chán xem nội dung dự thảo hội nghị, ngón tay khẽ gãi cằm.

      Tất cả mọi người sửng sốt, ngắm nhìn Tổng Giám đốc Trang Hạo Nhiên, bộ dáng liên quan tới tôi, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng lên tiếng, bộ dáng hết sức chăm chú xem văn kiện, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ, tất cả mọi người đều ngây ngốc.

      Đông đứng bên, cũng hơi quay đầu liếc về phía hai vị Tổng Giám đốc ở bên cạnh vẫn duy trì bộ dáng của mình, vẻ mặt lộ ra bất đắc dĩ.

      Thái Hiền, nam thư ký đắc lực nhất của Trang Hạo Nhiên, mặc âu phục màu đen, đứng ở bên, bình tĩnh im lặng lên tiếng, chỉ là hơi nhắc mí mắt nhìn ba vị Phó Tổng Giám đốc: Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn dưới đài, ba này từng là người thần bí đứng phía sau màn nắm giữ tài chính của tập đoàn Á Châu, hôm nay là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hoàn Cầu, bọn họ đồng thời im lặng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đài, vẻ mặt cũng bình tĩnh, mà nữ thư ký của Trang Hạo Nhiên, Tiêu Đồng hơi lộ ra vẻ mặt đùa giỡn, ngẩng đầu lên nhìn lão đại.

      Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Du, Tiếu Nại, Tô Lạc Trạch của khách sạn Á Châu, bốn người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua.

      Bên dưới đài, lãnh đạo cấp cao bắt đầu có chút thanh xì xào bàn tán, đều khó hiểu im lặng của Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn phần tài liệu kia, im lặng lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh xem phần bản kế hoạch.

      Thời gian trôi qua 45 phút, những kĩ sư thiết kế, kĩ sư xây dựng, chuyên gia lập đề án 100 tỉ và đám lãnh đạo cấp cao của các bộ phận đều hết sức căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, thậm chí kế toán trưởng và Trưởng ban quản lý dự án cũng lặng lẽ lấy ra khăn tay lau mồ hôi trán.

      "Trước khi tôi từ quốc trở về, nghe Thị Trưởng Tần gác lại tài liệu chúng ta xin đầu tư xây dựng khách sạn dưới nước?" Lúc mọi người còn kiên nhẫn được nữa rốt cuộc Trang Hạo Nhiên để văn kiện xuống, vẻ mặt mỉm cười nhìn mọi người.

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu.

      Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam mỉm cười đứng lên : "Thị Trưởng Tần từng chất vấn chúng ta về vấn đề bảo vệ môi trường khi xây khách sạn dưới nước, kĩ sư môi trường của chúng ta đích thân trình lên chính phủ dự án xây dựng khách sạn dưới nước gây ô nhiễm, nay tuy rằng tài liệu còn chưa ký, nhưng trình lên để xem xét, có lẽ rất nhanh có kết quả."

      "Rất nhanh?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Trần Tuấn Nam, hỏi: "Tại sao là rất nhanh?"

      Trần Tuấn Nam sớm có chuẩn bị, cười : " ra tài liệu được phê duyệt là bởi vì gần đây xuất tin đồn Tập đoàn Á Châu của chúng ta mua được Hải Cảng, phát có dầu hỏa, cho nên Thị Trưởng mới tạm thời ngưng lại, chúng ta có chuyên gia dự đoán, đối với việc này đưa ra biện pháp giải quyết."

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, cầm văn kiện xem kỹ số liệu lúc nữa, mới : "Tổng Thống Maldives, Mohamed Nasheed, ba năm trước đây từng triệu tập các quan chức quan trọng trong chính phủ, vào tháng 10 lặn xuống đáy biển, mở cuộc hội nghị nội các dưới nước lần đầu tiên thế giới về tượng nóng lên của trái đất, kiện đó nhắc nhở người ta rằng, nơi từng dự kiến là Thiên đường xinh đẹp nhất nhân gian, được Khoa học gia công bố báo cáo nghiên cứu mới nhất, chỉ ra rằng 1192 hòn đảo tạo thành các quốc gia, rất có thể tượng nóng lên của trái đất biến mất trong thế kỷ này. Từ đó đối với địa phương xinh đẹp này, chúng ta chỉ còn lại hồi ức. . . . . ."

      Mọi người im lặng, yên tĩnh lắng nghe.

      Trang Hạo Nhiên tỉnh táo nhìn tất cả lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị, đột nhiên cười, : "Dĩ nhiên, sau khi mở cuộc hội nghị này, ngành du lịch Maldives nhanh chóng phát triển, nền kinh tế vượt xa trước đây. Nhưng trước mắt, chuyện quan trọng hàng đầu của toàn thế giới vẫn thể tách rời tượng trái đất nóng lên cùng khí thải -ô-xít các-bon, thậm chí quốc gia chúng ta muốn loại bỏ số lượng lớn các-bon- ô-xít phải bỏ ra số tiền kếch xù, mua gian phát thải khí. thế giới đề tài bảo vệ môi trường vào thời điểm nhạy cảm như vậy gây tranh cãi, trong lúc các công ty lớn trong nước chúng ta ra sức cắt giảm khí thải ô-xít các-bon, để nhận được công nhận của chính phủ và thế giới, chúng ta lại khởi công dự án xây dựng khách sạn dưới nước, khỏi ngược lại với chương trình bảo vệ môi trường của thế giới. Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu của chúng ta quan hệ mật thiết, đều thuộc về công ty con của tập đoàn Toàn Cầu, chúng ta là công ty có tầm nhìn thế giới, dĩ nhiên tất cả phát triển, phải phù hợo với xu hướng của thế giới."

      Các vị lãnh đạo cấp cao lắng nghe kiện này, cúi đầu bàn tán.
      heo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Bác bỏ 2

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, rốt cuộc bình tĩnh ngẩng mặt, nhìn mọi người.

      Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người, rồi trịnh trọng : "Cho nên đối với chương trình hội nghị lần này, trước khi tôi trở về nước, vì dự án xây dựng khách sạn dưới nước, gọi điện thoại cho Thị Trưởng Tần hỏi lý do ta chấp thuận phải bởi vì dầu hỏa mà hoàn toàn băn khoăn về vấn đề bảo vệ môi trường. Nếu bảo vệ môi trường, thực chỉ là vấn đề ô nhiễm sao?"

      Trần Tuấn Nam im lặng, vươn tay, ngón tay tùy tiện gõ lên tài liệu, lên tiếng.

      Vẻ trịnh trọng khuôn mặt Trang Hạo Nhiên buông lỏng, khẽ nở nụ cười, : "Tôi bác bỏ dự án 100 tỉ đô này cũng phải vì tôi phản đối Tổng Giám đốc Tưởng, mà đối với chuyện này, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa để lấy được ủng hộ của chính phủ, thậm chí là ủng hộ của các cổ đông thế giới. Bảo vệ môi trường còn là cuộc chiến và thủ đoạn kinh doanh của công ty chúng ta, mà đây là mức độ hợp tác với chính phủ. Chúng ta phải bỏ ra thành tâm thành ý, cam kết xây dựng bảo vệ môi trường, để cho chính phủ nhìn thấy cố gắng của chúng ta. Trong tương lai, chúng ta phải đầu tư tiền bạc nhiều hơn, thành lập Viện nghiên cứu bảo vệ môi trường, nghiên cứu phương hướng phát triển khách sạn bảo vệ môi trường trong tương lai, với thời gian có sức thuyết phục hơn để xây dựng khách sạn dưới nước, đây mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta! Kinh doanh khách sạn đặc sắc nhất là tâm nguyện chung của tôi và Tổng Giám đốc Tưởng. Nhưng hôm nay. . . . . . Tôi tạm thời giữ nguyên ý kiến. Xin mọi người ủng hộ. Trong tương lai, tôi rất muốn nhìn thấy, kĩ sư môi trường của công ty chúng ta xây dựng khách sạn dưới nước, dự báo được phương án gây ô nhiễm, nếu có thể thực được, thậm chí sau khi trải qua loạt tính toán thực tế, rồi quyết định tiếp! Đây chính là ý kiến của tôi hôm nay."

      Toàn bộ lãnh đạo cấp cao cúi đầu bàn tán chuyện này.

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nghe Trang Hạo Nhiên xong mới ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ lãnh đạo cấp cao, mỉm cười : "Tổng Giám đốc Trang nêu ra vấn đề này, kĩ sư môi trường của tập đoàn Á Châu chúng ta tốn thời gian gần bảy tháng đề xuất phương án được cơ quan bảo vệ môi trường quốc gia công nhận, dĩ nhiên, khách hàng ở tại Khách sạn Á Châu có cảm giác giống như ở nhà, mỗi đêm yên ổn vào giấc mộng, là nơi nghỉ ngơi giải trí, cho nên chúng ta càng phải suy tính đến phát triển con người trong tương lai, bởi vì con người, mới là mục đích đến của Á Châu khách sạn chúng ta. Nếu Tổng Giám đốc Trang vẫn còn nghi ngờ dự án xây dựng khách sạn dưới nước, chúng ta cần phải có số liệu chính xác thuyết phục tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân chúng ta. Trong tương lai, tập đoàn Á Châu chúng ta tiếp tục cố gắng tập trung vào dự án đầu tư 100 tỉ đô, mà thời gian sau này Tổng Giám đốc Trang cũng tạm ở lại trong nước, cùng tôi giám sát kế hoạch triển khai khách sạn dưới nước. Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu sắp bước kỷ nguyên mới của toàn cầu. Các vị, sau này cần phải nổ lực hơn."

      Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười từ chỗ ngồi đứng lên, đầu tiên nhìn toàn trường cái, rồi cùng nhau xoay người nhìn đối phương, ở trong thời khắc lịch sử này mỉm cười vươn tay bắt tay nhau.

      Tất cả người của Nhà họ Tưởng và nhà họ Trang, trong chớp mắt nhìn hai người bọn họ ở đài bắt tay cũng khẽ buông lỏng.

      Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ra phòng hội nghị, nội dung của buổi họp lúc nảy xong, nhàng đùa, ai hiểu được giữa bọn họ là bạn hay là đối thủ thầm tranh đấu lẫn nhau.

      "Cậu mới vừa trở lại, liền triệu tập hội nghị khẩn cấp như vậy, vất vả cho cậu rồi." Tưởng Thiên Lỗi vừa về phía trước, vừa mỉm cười .

      Trang Hạo Nhiên cười : "Còn phải do làm việc điên cuồng cũng cho tôi nghỉ ngơi sao."

      "Đây là lỗi của tôi sao?" Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      "Tôi rất muốn chết no bụng lão đầu bếp làm món cá biển hấp hoa quế, hành tây cắt lát a!" Trang Hạo Nhiên vừa cười thoải mái, vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : "Cha và chú thiên vị, bắt tôi ở nước ngoài gặp được ai, chỉ có ở nơi này ăn chơi thoải mái a?"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cười : "Sở thích của cậu luôn đặc biệt, cha và chú Trang cũng vì biết cậu thích cái gì, mới ném cậu đến địa phương xa xôi kia, trông coi cả sản nghiệp ở Mỹ và châu Âu."

      Trang Hạo Nhiên cố ý cau mày nhìn cái, đột nhiên cười tiếng, lắc đầu cái, tiếp tục cùng Tưởng Thiên Lỗi về phía trước.

      Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, ba Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu theo hai vị Tổng Giám đốc ở phía trước, nghe bọn họ cố tình như vậy đều nhịn được bật cười, Lâm Sở Nhai là người đàn ông nho nhã ôn hòa, nhìn về phía hai đồng bạn khác, có chút ngạc nhiên : "Đúng rồi, ngày quan trọng như vậy, sao lại thấy Kiệt?"

      Lời này vừa ra, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng dừng bước xoay người nhìn về phía Lâm Sở Nhai, nhất là Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe sáng, giống như mới vừa nhớ tới nhân vật như vậy nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : "Đúng vậy. Tôi bảo Kiệt sau khi tốt nghiệp tại quốc đến Khách sạn Á Châu học hỏi , cậu ta còn tốt đó chứ?"

      "Cậu ta quản lý phòng ăn ngự tôn, quản lý nhà hàng rất ngăn nắp, là nhân tài hiếm có." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      "Hả? Vậy tôi thăm cậu ta chút. ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười khẽ giơ tay cùng Tưởng Thiên Lỗi về phía phòng ăn ngự tôn.

      ***

      Từ trong thang máy Cát Lệ nhanh chóng ra, sau đó vọt vào nhà hàng tây, vẻ mặt lo lắng nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đứng ở trước cửa sổ sát đất trò chuyện với cùng ông già người Pháp về món ăn mới hôm nay, sau đó nhìn thấy Cát Lệ vội vã xông tới, bọn họ cau mày, liền nghe Cát Lệ thở hổn hển gấp rút : "Mấy phút nữa Tổng Giám đốc Tưởng cùng Tổng Giám đốc Trang muốn đến phòng ăn chúng ta dùng cơm!"

      "À?" Trần Mạn Hồng giật mình kêu .

      Vẻ mặt Tào Kiệt lại kích động mỉm cười.
      heo điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Chị lớp

      Phòng ăn ngự tôn!

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kíp nhà hàng cùng nhau căng thẳng đứng chờ ở bên cạnh thang máy, vốn muốn dọn vắng trường để cho hai vị Tổng Giám đốc an tâm dùng cơm, nhưng Tổng Giám đốc Trang , cần thiết quấy rầy khách hàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được. Người chưa tới, khí thế cũng càn quét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữ bình tĩnh chờ đợi, dám để mắc chút sai lầm.

      Mấy người phục vụ, cầm khay, vừa về phía quầy rượu, vừa quay lại ngắm nhìn, suy nghĩ vị Tổng Giám đốc trong truyền thuyết trở về lúc nào?

      Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên, con số từ lầu , từng tầng từng tầng lên , mọi người nhìn thấy con số bảng điều khiển thang máy tăng lên, ngay lập tức sửa sang lại đồng phục của mình, khẽ ho khan, tiếp tục đứng, Tào Kiệt nhìn chòng chọc cửa thang máy, hai mắt lộ ra ánh sáng kích động.

      Cửa thang máy ầm ầm mở ra.

      "Hoan nghênh Tổng Giám đốc Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến phòng ăn ngự tôn!" Mọi người lập tức kích động nhìn về phía cửa thang máy, gấp eo xuống 90 độ, trung thành và cung kính cùng kêu lên.

      Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, nhìn hai vị quản lý, đầu bếp trưởng và trưởng kíp hướng về phía cửa bên mình gấp eo xuống 90 độ, cung kính chào mình như vậy, trợn tròn mắt nhìn mọi người.

      Trước mặt chút tiếng động.

      Mọi người tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, muốn nặn ra nụ cười, miễn cưỡng nhìn mọi người, bọn họ thở phào nhõm, nhìn chằm chằm, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don. com, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Trần Mạn Hồng thấy Đường Khả Hinh lập tức nổi giận, gần đây bởi vì gây họa quá nhiều, nhất là chuyện của Nhậm Tử Hiền lần trước, Trần Mạn Hồng càng thể tha thứ, cho nên vẫn luôn để ý đến , mặc cho Khả Hinh dùng mọi cách cầu xin tha thứ nhưng để ý liền để ý, quyết tâm xem Khả Hinh như khí, như sương mù! !

      " đứng lỳ ở đây làm làm gì? Hôm nay có lớp, giờ làm việc tại sao ở hầm rượu?" Trần Mạn Hồng khàn tiếng, buông lời trách mắng Đường Khả Hinh!

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn đứng ở góc thang máy, có chút đáng thương giải thích: "Bởi vì lúc nảy tôi tan học trước, lúc trở lại gặp phải Quản lý Tào, ấy nhờ tôi giúp đem bình hoa Bách Hợp đưa đến du thuyền Club, tôi liền ."

      Trần Mạn Hồng vừa nghe, cặp mắt nóng lên, nhanh chóng hỏi: "Quản lý Tào nào?"

      "Chắc chắn phải là tôi a " Tào Kiệt mỉm cười .

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành lẩm bẩm : "Là . . . . . là . . . . . quản lý Tào Ngọc Tinh."

      Trần Mạn Hồng hừ tiếng, cười lạnh : " đến tên của ta, cà lăm cái gì? Cũng bởi vì cà lăm, cho nên ta mới khi dễ ! Người của bộ phận sảnh tiệc chết hết sao? Sai bảo người của tôi làm gì? Nếu gây ra họa gì, ai chịu trách nhiệm? Con gà mái chết tiệt kia, có phải có ý xấu hay ?"

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, thấy Tào Kiệt dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, nhàng ra thang máy, mới vừa muốn tiến đến nhà hàng, chuẩn bị chạy về hầm rượu, ngờ lúc này bên cửa thang máy mở ra, Trần Mạn Hồng có lưu ý, cắm đầu mắng: " còn đứng lỳ ở đây làm gì? Còn bò trở lại cho tôi? Tôi vừa nhìn thấy buồn bực! !"

      Mọi người phía trước vừa nhìn thấy, lập tức kinh hãi.

      Trần Mạn Hồng cũng khách khí nhìn vào bên trái thang máy, trợn mắt thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai người cùng đứng ở bên trong thang máy, người mỉm cười, người lạnh nhạt, vẫn vô cùng khí thế nhìn mình, sau lưng tất cả lãnh đạo cấp cao và thư ký cũng ngạc nhiên nhìn mình, trong lúc nhất thời, hít vào ngụm khí lạnh, bước chân hơi loạng choạng, căng thẳng, sắc mặt tái nhợt đứng ở bên, mặt đỏ lên, cùng đồng nghiệp khác cung kính gọi: "Hoan nghênh Tổng Giám đốc Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến phòng ăn ngự tôn!

      Trang Hạo Nhiên cười như cười liếc mắt nhìn Trần Mạn Hồng nhưng nhịn được bật cười thoải mái : "Cách mà Quản lý Trần chào đón tôi, là nhiệt tình a."

      Vẻ mặt Trần Mạn Hồng lập tức đau khổ, như Nhật Bản gấp eo 90 độ, vô cùng ngượng ngùng : " xin lỗi, Trang tổng, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi vô cùng xin lỗi."

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn nhau cái, cùng mỉm cười ra thang máy, nhưng Trang Hạo Nhiên mới vừa ra thang máy, cặp mắt tự nhiên sáng lên, quay đầu nhìn về phía tóc ngắn bên cạnh, khẽ cau mày, bằng vào trí nhớ vô cùng tốt của mình, gọi: "Đường. . . . . . Khả Hinh?"

      Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh giống như gặp tà ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ ngây ngốc đáp : "Vâng?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như bọn họ rất quen thuộc nhau.

      Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rũ mắt nhìn bảng tên trước ngực , hài lòng cười : "Lần sau cẩn thận chút. Nhớ lời tôi với ."

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

      Đồng nghiệp cả phòng ăn cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, suy nghĩ rốt cuộc và Tổng Giám đốc Trang có quan hệ thế nào?

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cái.

      Đường Khả Hinh nhìn mọi người, vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, lắc đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên gì thêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìn Kiệt ở bên cạnh, giống như biết ta, cùng Tưởng Thiên Lỗi vừa vừa cười vào phòng ăn, vừa vào phòng ăn, vừa nhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn, thiết kế nghiêm trang thanh lịch, lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển có gì sánh được, thậm chí còn có thể nhìn thấy khinh khí cầu mặt biển, văng lên bọt sóng màu trắng xóa, hài lòng cười cười : "Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tào có cách quản lý mới làm cho phòng ăn này trở nên sinh động."

      "Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ." Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt lập tức tới bên cửa sổ, theo vị trí chỉ định, khẽ kéo ra ghế cho hai người, Trang Hạo Nhiên mỉm cười cùng Tưởng Thiên Lỗi về phía cửa sổ, qua đôi mẹ con người ngồi ở trong nhà hàng dùng cơm, có bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váy công chúa màu trắng, chải bím tóc xoăn xinh đẹp, cầm cái muỗng muốn ăn nước đá, lúc này nhìn thấy khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đẹp trai giống như bạch mã hoàng tử, bé lập tức ngây người, nhịn được bị chú đẹp trai trước mặt hấp dẫn.

      Trang Hạo Nhiên vừa tới chỗ ngồi, vừa nhìn thấy bé con, mắt ngơ ngác nhìn mình, đột nhiên cười tiếng, nhìn bé mập mờ đá lông nheo.

      thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt trong chớp mắt đỏ lên, cái muỗng trong tay rớt xuống.

      "What’swrong?" Bà mẹ người ngạc nhiên nhìn con , kêu .

      Trang Hạo Nhiên bước đến chỗ ngồi, nhàng phong độ ngồi xuống, thấy ở đầu kia vẫn còn đỏ mặt liếc về phía mình, mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy bộ dáng kia của , cũng mỉm cười ngồi xuống, cầm lên khăn ăn khẽ vẫy ra, mới : "Sở thích vẫn khiến người ta khó hiểu như vậy."

      Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cố ý cười : "Thế nào? Tôi vẫn cảm thấy quan điểm thẩm mỹ của tôi rất tốt."

      "Đoạn thời gian trước, có tin đồn cậu lui tới rất thân với Bá tước góa phụ?" Tưởng Thiên Lỗi mở khăn ăn, Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt liền tự mình mang bao tay trắng, đặt xuống ba cái ly thủy tinh kiểu dáng khác nhau, từ cao xuống thấp, rót chút nước ấm, nước đá và nước lọc.

      "Đó là xì căng đan!" Trang Hạo Nhiên cười xong, liền cởi ra âu phục trắng của mình giao cho Trần Mạn Hồng, đưa tay tự mình mở cúc áo trước ngực, lại dùng ngón tay thon dài, cuốn lên cánh tay áo sơ mi, vừa cuốn vừa cười : "Chẳng qua trước khi tôi trở về nước, quả để lại chút tiếc nuối nho ".

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười : " ấy là nữ họa sĩ người Trung Quốc, hơn ba mươi tuổi, đoạn thời gian trước mới vừa tổ chức xong triển lãm tranh, ấy dùng thân thể của mình, thực loạt tác phẩm. Ngày ấy, đúng lúc tôi đưa Công Tước tham gia triển lãm tranh, kì lạ phát ra người phụ nữ xinh đẹp này, đối với ấy, tôi vô cùng thưởng thức, cuối cùng tôi cảm thấy phụ nữ trưởng thành rất sexy và có sức hấp dẫn rất lớn, những trẻ tuổi cách so sánh được."

      "Ừ" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đáp lời, cầm nước ấm uống..., từ trước đến giờ đối với sở thích muốn khen tặng.

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cau mày cười : " đồng ý với ý kiến của tôi sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, người đàn ông này trí tuệ sáng như mặt trời, gần 30 tuổi, : "Tôi có đồng ý lời của cậu hay , điều này có quan trọng ? Quan trọng là từ lúc học mẫu giáo, cậu chỉ thích chị lớn ở mẫu giá, đến Mĩ học trung học theo đuổi chị ở Havard. Tôi như thế nào đây?"

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Thiên Lỗi, chính cũng nhịn được bật cười : " nên như vậy. Tôi cảm thấy tôi thưởng thức phụ nữ, có thể khác với thưởng thức của mọi người."

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi muốn để ý tới .

      Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn cái, nhịn được cười : "Hôm nay tôi trở về, tại sao thấy chị dâu tốt của tôi vậy?"

      " ấy rất bận rộn." Tưởng Thiên Lỗi hời hợt, sau đó cảm giác trước mắt có bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên, hơi rũ mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh thở gấp ra khỏi nhà hàng tây, tới lát, lại ôm bó hoa Bách Hợp, mồ hôi đầm đìa vào, sau đó biến mất ở quầy bar.

      "Nghe tháng sau các người đính hôn?" Trang Hạo Nhiên nhận lấy menu Trần Mạn Hồng đưa tới, vừa mở vừa .

      "Ừ" Tưởng Thiên Lỗi cũng nhận lấy menu mở ra, vừa xem vừa : "Phòng ăn ngự tôn đủ nhân viên sao? Tại sao nhân viên phụ trách hầm rượu đỏ, lại chuyển hoa?"
      heo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: ấy gì?

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt sững sờ, quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu lại từ trong quầy bar ra, chuẩn bị xách từng bó từng bó hoa Bách Hợp về phía hầm rượu, sắc mặt của Trần Mạn Hồng có chút lúng túng : "Tổng Giám đốc, rất xin lỗi. Bởi vì Khả Hinh là nhân viên mới, tiếp nhận học bổ túc cho nên còn chưa làm chính thức, bình thường lúc ấy có chuyện gì làm cũng ở lại nhà hàng giúp đỡ đồng nghiệp."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, lật tờ thực đơn, : "Tại sao trong giờ làm việc lại làm việc này?"

      Trần Mạn Hồng lập tức giải thích: "Bởi vì hôm nay bộ phận cây cảnh giao hoa chậm trễ. Mà nhà hàng phải cắm hoa Bách Hợp buổi tối, cho nên mới tăng thời gian, ngài chờ chút, tôi lập tức bảo các ngưng việc."

      Mạn Hồng xong liền xoay người về phía Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, tiện tay cầm nước ấm uống hớp , để cho dòng nước trong lành dịu dàng chảy tràn trong khoang miệng, giống như lơ đãng hỏi: "Như Mạt có khỏe ?"

      Tưởng Thiên Lỗi ngừng tay, nhìn món ăn nổi tiếng, nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười : "Lúc trước, ấy vẫn nhắc tới cậu với tôi. Tôi cũng thiếu chút nữa quên mất, lúc cậu học mẩu giáo, vừa đúng ấy học lớp ."

      Trang Hạo Nhiên dừng lại, hơi mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười nhìn .

      "Đói bụng." Trang Hạo Nhiên lập tức mở ra thực đơn, nhanh chóng xem tên món ăn, gọi số món ăn tây nổi tiếng, canh cá Marseilles, khoai tây om thịt cừu, tôm càng nướng, gan ngỗng chiên, súp Macaroni, Tưởng Thiên Lỗi cũng chọn hai món ăn, Trần Mạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơn tới phòng bếp, Tào Kiệt mỉm cười tiến lên : "Hai vị Tổng Giám đốc muốn uống chút rượu gì ?".

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt : " cần rượu, các người họp mặt bạn cũ ."

      Tào Kiệt nghe vậy, lên tiếng liếc Trang Hạo Nhiên cái.

      Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên hơi mỉm cười nhìn Tào Kiệt, trước khi trở về nước vẫn là tên nhóc trẻ trung, trải qua ba năm rèn luyện, cũng luyện được mấy phần chững chạc và trưởng thành, tán thưởng : "Quả nhiên là Tổng Giám đốc Tưởng có cách lãnh đạo, mới trở về ba năm cũng chững chạc trưởng thành như vậy."

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Cậu ta tốt nghiệp ở Học viện khách sạn Hoàng Gia, lấy bằng cấp loại giỏi, được phân công đến Điện Buckingham, lại trở lại nhà hàng tây chịu thua thiệt, lãng phí nhân tài. . Bình thường tôi rất nhiều công việc, cũng có thường xuyên đích thân tiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tự dạy dỗ cậu ta . Khách sạn Á Châu chúng ta cần loại nhân tài hàng đầu. Cậu ta cũng ở nhà hàng tây ba năm rồi cũng tới lúc nên thể tài năng."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy khẽ mỉm cười nhìn nhìn về phía Tào Kiệt.

      Tào Kiệt đứng ở bên, giả bộ có chút đáng thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cười : "Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi, tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiền toái cho ."

      Vào lúc này điện thoại di động vang lên, Tưởng Thiên Lỗi im lặng lấy điện thoại di động ra, vừa vặn thấy là điện thoại của Như Mạt, liền nhìn Trang Hạo Nhiên, cho ánh mắt xin lỗi, mới nhận lấy điện thoại, đáp lời: "Ừ."

      "Nghe Hạo Nhiên trở lại?" Như Mạt có chút vui sướng hỏi.

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi chỉ nhàn nhạt đáp.

      "Xe của em vừa lúc qua khách sạn, em muốn qua thăm cậu ấy chút." Như Mạt mỉm cười .

      "Tốt." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt lên tiếng trả lời, liền cúp điện thoại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười : " chút nữa Như Mạt đến, muốn cậu ở đây chờ ấy."

      " sao?" Trang Hạo Nhiên nghe vậy, rất vui vẻ, đứng lên, cười : "Vậy tôi phải chọn chai rượu ngon cho ấy, ấy thích uống rượu tuyết lợi nhất."

      Tào Kiệt lập tức : "Cần chuyên gia hầu rượu ?"

      " cần. Tự tôi chọn." Trang Hạo Nhiên mỉm cười xong, liền liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi: " muốn uống rượu gì?"

      "Đến quầy rượu của tôi, lấy Xích Hà Châu năm 1997 ." Tưởng Thiên Lỗi .

      "Dạ!" Tào Kiệt lập tức gật đầu, sai người gọi điện thoại đến bộ phận lễ tân, lúc sau bộ phận lễ tân liên lạc ‘phòng tổng thống', lấy chai rượu đỏ năm 1997 cho Tổng Giám đốc, mới nhận thực đơn, giao cho đầu bếp trưởng ở bên, đầu bếp trưởng lập tức cầm thực đơn, bước nhanh tới phòng bếp.

      Đằng sau quầy bar!

      Tiểu Nhu cầm cây kéo, vừa cắt bỏ cành lá hoa Bách Hợp, vừa ngẩng đầu lên, có chút thần thần bí bí nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng cầm cây kéo giúp lưu loát cắt cành lá hoa Bách Hợp, vừa cắt bỏ vừa nhìn Tiểu Nhu, bật cười : "Chuyện gì vậy?"

      "Lúc nảy Tổng Giám đốc Trang vào thang máy, với , mọi người chúng tôi đều rất tò mò, cho tôi biết, tôi cho ai đâu, Tổng Giám đốc Trang thầm cái gì với ?" Tiểu Nhu trợn mắt nhìn chằm chằm nhìn Đường Khả Hinh, khe khẽ hỏi.

      ". . . . . . có. . . . . . có. . . . . . có a. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút lo sợ nhìn Tiểu Nhu .

      Tiểu Nhu cố ý dừng lại, nhìn cái, mới : "Tôi tin. ấy và giống như rất quen thuộc, còn thân thiết gọi tên của , còn nhớ lời các người với nhau."

      " có đâu." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, nhìn Tiểu Nhu : "Đó là lúc tôi xuống tặng hoa, bảng tên của tôi bị chổng ngược, bị Tổng Giám đốc Trang nhìn thấy nên ném tôi vào thang máy, sau đó cho tôi biết, ở chỗ này, cái gì cũng có thể chổng ngược, chỉ có tên của tôi thể chổng ngược."

      "Chỉ như vậy thôi sao?" Tiểu Nhu cầm lên bó hoa, mới vừa muốn cắt bỏ, nhưng lại phát đóa hoa này thiếu cánh hoa, tức giận lầu bầu : "Bộ phận cây cảnh chỉ biết khi dễ người ta, biết hoa của chúng ta phải đặt ở phòng ăn, cho nên lấy hết hoa tốt, để lại cho chúng ta hoa tốt, tôi cắt mười cành, tối thiểu có hai cành thiếu cánh hoa, đáng ghét."

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhặt cành Hoa Bách Hợp thiếu cánh, cẩn thận đặt ở trong bó Hoa Bách Hợp bị loại, : "Tất cả đều cho tôi . Tôi đưa đến hầm rượu, tìm chai rượu rượu tuyết lợi, cắm nó vào."

      "Vậy lúc ấy có căng thẳng ? Má trái của . . . . . ." Tiểu Nhu dám nhắc tới chuyện này, bởi vì ra đồng nghiệp trong nhà hàng bọn họ đều biết chuyện má trái của Khả Hinh, nhưng bởi vì Trần Mạn Hồng cảnh cáo, cũng vì tình cảm giữa đồng nghiệp rất tốt, tất cả mọi người cẩn thận muốn đến.

      "Có gì căng thẳng? Giữa tôi và ấy, có tiếp xúc." Đường Khả Hinh nhìn hoa Bách Hợp cũng cắt gần xong rồi, liền ôm lấy bó hoa bách hợp của mình, đứng lên, nhưng phát vai trái của mình đau nhói, đau đến nổi kêu ra tiếng.

      " làm sao vậy?" Tiểu Nhu ném Hoa Bách Hợp, nhìn Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

      Đường Khả Hinh tay ôm Hoa Bách Hợp, đau đến người vặn vẹo đổ mồ hôi, khó khăn thở hơi, vươn tay khẽ đặt ở vai trái : "Đau quá. Vai trái của tôi có vết thương, từng bị đao cắm vào nhưng vết thương lâu cũng có tái phát, biết tại sao hôm nay đột nhiên lại đau."

      " nên bác sĩ xem chút ?" Tiểu Nhu lo lắng .

      " có việc gì. Trong túi xách của tôi có rượu thuốc, tôi về trước đây." Đường Khả Hinh dứt lời liền nâng lên hoa Bách Hợp, có chút khó chịu dời bước muốn rời khỏi.

      "Tôi đưa về." Tiểu Nhu lập tức .

      " cần. Đợi lát nữa quản lý gặp , lại chúng ta lười biếng." Đường Khả Hinh yếu ớt xong, liền ôm Hoa Bách Hợp loại bỏ, thở hổn hển thoải mái, dời bước vào nhà hàng tây, trở lại hầm rượu mồ hôi đầm đìa, cố nén đau đớn, vội vàng để xuống Hoa Bách Hợp, nhào tới cái bàn trước mặt, cầm thuốc giảm đau, cẩn thận nhìn đồng nghiệp phía ngoài căng thẳng bận rộn, đau đến chịu nổi, liền nhanh chóng đóng cửa lại, nghĩ tới khu vực rượu đỏ có lệnh của quản lý người có phận được vào, liền ôm chặt bả vai bước nhanh vào, run rẩy đến giá rượu mà Tiểu Nhu tránh được cameras, hơi quỳ xuống, nhanh chóng cởi cúc áo com lê, chịu đựng đau đớn thấu tim phổi, buông lỏng mấy cúc áo áo sơ mi trắng, lộ ra bả vai trắng nõn, thở hổn hển, cầm thuốc giảm đau, đổ lên vị trí sau vai, đau đến thở hổn hển xoa xoa. . . . . .

      Cửa hầm rượu đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng tao nhã tự nhiên tiến vào, mang giày da màu trắng, bước tới phía trước.

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, chai thuốc cầm trong tay, phịch tiếng rớt xuống.

      Trang Hạo Nhiên dừng ở trước chai rượu đỏ, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, lập tức nhìn thấy bên cạnh giá rượu tuyết lợi, có bóng người chớp động, lặng lẽ thả chậm bước chân tới.

      Đường Khả Hinh tái mặt, đôi tay run rẩy vừa cài cúc áo sơ mi trắng, vừa từ dưới đất đứng dậy, dám thở mạnh muốn né tránh cái bóng dáng kia, ngờ mới vừa xoay người, áo sơ mi còn chưa cài chặt, trước mặt có bóng người đột nhiên chớp động trước mặt của mình, hoảng sợ hai tay ôm đầu, kêu lên tiếng sợ hãi: "A. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, nắm chặt eo nhắn của Khả Hinh, ôm vào trong ngực, vươn tay bưng chặt cái miệng nhắn của , cúi đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn .

      Tiêu Đồng bước tới đẩy cửa, dẫn hai vệ sĩ tới, nhanh chóng hỏi: "Tổng Giám đốc, tôi nghe có tiếng thét chói tai, sao chứ?"

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cười như cười, cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, giống như con chó nhìn mình, rất tức cười, dám tiếng nào, đột nhiên cười tiếng, sâu kín : "Lúc nảy làm ảnh hưởng đến nhân viên làm việc ở nơi này. Bây giờ sao. Các người ra ngoài trước ."

      Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn tầng tầng giá rượu, nhưng chút tiếng thở, suy nghĩ chút, chỉ đành phải thối lui khỏi giá rượu.

      Cả khu vực rượu đỏ, rơi vào khí tĩnh lặng mập mờ.

      Đường Khả Hinh thở gấp, dám động đậy, đôi tay nắm thành quả đấm , đặt cơ ngực căng đầy của , biết chỉ cần buông lỏng tay, cúc áo sơ mi của mình bung ra, tức lộ cảnh xuân!

      Trang Hạo Nhiên vẫn ngưng mắt nhìn nửa bên mặt lâu, có chút kí ức xuyên vào trong não của , lúc này, nghe được ngoài cửa có tiếng động, Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị vào khu vực rượu đỏ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :