1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1208: Thuần túy
      Edit: Hương Giang
      "Vitas tiên sinh!" Mọi người khẩn trương kêu lên!
      Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở bên, mặt hơi khẩn trương, nhìn về phía Vitas! !
      Vitas lại lạnh mặt, hai tròng mắt thâm thúy hai tròng mắt nhìn chăm chằm học sinh, thở gấp giận dữ, dám tin vào tai mình! ! Lại nhanh chóng cất bước, tới trước mặt học sinh, biểu tình nhẫn, phẫn nộ hỏi: "Con cho ta biết! ! tình vừa rồi, có phải ? Khả Hinh cuộc so tài lần này... Có tình!"
      Trang Hạo Nhiên biết lão sư nhìn mình chằm chằm, hai tròng mắt lóe lên mấy phần do dự, biết thể giấu giếm nữa, liền chậm rãi nắm chặt nắm tay, để máu xuống, thu ở trong lòng bàn tay, mới chậm mà bất đắc dĩ hướng lão sư thẳng thắn bày tỏ bí mật của Hoàn Cầu cùng Tưởng gia, bao gồm những thôn dân chết oan cùng bình rượu thế kỉ ra...
      Vitas kinh ngạc cùng đau lòng, nghe Trang Hạo Nhiên thanh trầm trọng giao cho tất cả bí mật, còn có Đường Khả Hinh lần này dự thi phải nhận trách nhiệm lớn, để rồi nhận hết nguy hiểm cùng thống khổ, dẫn đến vai trúng đạn, đau đớn nguy kịch... Ông nghe được trái tim từng đợt đau, mặt co quắp thống khổ, lập tức cảm giác được mùi máu tươi tràn đầy cổ họng, ông trong nháy mắt mạnh tay ấn chặt lồng ngực, hai tròng mắt lóe lệ quang, cắn chặt răng kiềm chế, mặt lại bộc lộ thống khổ thần sắc, miệng phun mạnh ngụm máu tươi, người ngã xuống...
      "Vitas tiên sinh! !" Mọi người nhào tới chỗ thân thể ngã xuống, đau lòng kêu lên!
      ***
      Buổi trưa!
      Phòng nghỉ VIP dành cho phục vụ rượu.
      Rèm nhung màu tím, nhàng rung, mùi thuốc phiêu đãng trong khí, Thi Ngữ cùng Nhã Tuệ và mọi người ở trong phòng khách hơn dặm bận rộn , bên trong gian phòng trận u tĩnh, dường như nội bộ truyền đến điểm khí tức, Lạp Lạp lại vào lúc này, bưng bát thuốc mà Phúc bá bảo nấu, khẩn trương vào gian phòng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh sau khi gỡ xuống viên đạn kia, vẫn như cũ sắc mặt tái nhợt, dường như vẫn rơi hoa hồn bàn, nằm ở giường màu tím sậm...
      Tô Thụy Kỳ nhàn nhạt ngồi ở bên giường, từ đêm qua đến giờ, đều trầm mặt chờ đợi, thỉnh thoảng nhớ tới đêm qua đau đớn câu kia: Ai có người bên người, phải ở bên cạnh em sao? Nghĩ tới đây, đột nhiên trận đau đớn lại cảm động cười, thở dốc, mệt mỏi thay đổi tư thế ngồi, ghế tựa cách thanh vang lên...
      Đường Khả Hinh hai mắt khẽ rung, mặt tái nhợt rốt cuộc nhàng rung động, đôi môi trắng bệch, như sắp chết hơi mở ra, chậm rãi... Chậm rãi... Đại não của nhanh chóng khôi phục điểm ý thức, hai tròng mắt mở, tức khắc cảm giác được thân thể chính mình bẫng, bị cực hạn đau đớn lẻn quá mỗi căn mạch máu, từng trận đau đớn thâm trầm, vẫn như cũ dường như ác mộng, kích thích được ý thức của mình nhanh chóng khôi phục, lồng ngực rốt cuộc nặng nề thở dốc ...
      Tô Thụy Kỳ nghe thấy tiếng thở dốc kia, hai mắt của trong nháy mắt mở, kinh hỉ nhìn thấy Đường Khả Hinh cuối cùng từ trong hôn mê cùng đau đớn tỉnh lại, thở phào nhõm cười, tức khắc hơi cúi thân thể, phủ mặt nhìn về phía bé này, đau lòng gọi; "Khả Hinh... tỉnh rồi?"
      Đường Khả Hinh nằm ở đệm giường mềm mại, nháy hai tròng mắt, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Thụy Kỳ, tức khắc nở nụ cười tiều tụy, thanh khàn khàn : "Tôi... Có phải hay sống lại..."
      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, trong lòng tê rần, nhưng vẫn là sâu gật đầu, : "Đúng vậy! rất kiên cường..."
      Đường Khả Hinh mặt tái nhợt cười, chậm rãi lắc lắc đầu, : " sao ... đau..."
      "... ..." Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt khỏi lại ẩm ướt.
      Đường Khả Hinh thở dốc, nhìn thần tình khổ sở củaTô Thụy Kỳ, thở ra, vươn tay nắm tay , yếu ớt : " biết ? Tôi vừa nằm mộng... Mơ thấy lão sư đứng dưới cây phong, rất đau lòng nhìn tôi, lão sư chưa từng nhìn tôi như vậy... Ông ấy vẫn cầu rất nghiêm ngặt đối với tôi, bộ dáng làm tôi muốn khóc..."
      "... ..." Tô Thụy Kỳ hơi giật mình nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
      Đường Khả Hinh hai tròng mắt phiếm lệ, nuốt nuốt nơi cổ họng, mạc danh kỳ diệu cảm thụ được bi thương kia, càng lúc càng thống khổ...
      " đừng suy nghĩ nhiều... Có lẽ là bởi vì hôm qua phẫu thuật, xác thực quá đau, thời gian đau đớn, mới bi quan nghĩ vậy..." Tô Thụy Kỳ vội vã đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, quan tâm vì trước kéo đệm chăn, lại vươn tay, gảy tóc trán , mới mềm giọng : " trước nghỉ ngơi chút, ghi nhớ kỹ muốn tâm tình yên lặng, ngày mai phải trận thi đấu lớn ! ! Bất kể là vì mình, hay là vì người của , nhất định phải cố lên!"
      Đường Khả Hinh kiên nghị tiều tụy tươi cười, hai tròng mắt rốt cuộc chiết xạ điểm quang mang, ép buộc chính mình nhẫn xuống thống khổ, mới nhắm mắt lại...
      Ngoài phòng khách ti vi tinh thể lỏng truyền đến thanh của phóng viên : "Các vị người xem bằng hữu! ! tại có thông tin cực kỳ khẩn cấp! ! Cách trận thi đấu tới 24 tiếng đồng hồ, mà giám khảo cùng quan chủ khảo quan trọng nhất của cuộc thi, Vitas tiên sinh người Pháp nguyên lão rượu nho vì tâm quản sưng tấy, mà được khẩn cấp đưa bệnh viện thành phố cấp cứu! Mà cuộc thi phục vụ rượu nho rất có thể vì giám khảo rời khỏi mà phải điều chỉnh lại lần nữa! !"
      Đường Khả Hinh chậm chạp mở hai tròng mắt, nước mắt nóng hổi, theo nỗi khiếp sợ cùng thể tin được rơi xuống...
      Tô Thụy Kỳ cũng trong nháy mắt khiếp sợ đứng lên, nhanh chóng ra phòng khách, cùng Nhã Tuệ và mọi người thể tin được nhìn tin tức thứ nhất tin tức...
      Đường Khả Hinh thân thể bỗng nhiên đau đớn, sắc mặt của tái nhợt, thần sắc run rẩy gập thân lại động tới tay phẫu thuật, cắn chặt răng căn, nhanh chóng nhấc lên đệm chăn, chân trần xuống giường, mặt đất băng lãnh, lại bởi vì mất máu quá nhiều, cả người trận mắt hoa nằm bò ngã mặt đất...
      "Khả Hinh!" Nhã Tuệ cùng Tô Thụy Kỳ trận gấp nhào vào đến chỗ Đường Khả Hinh, đau lòng kêu!
      "Buông tay ra! được đỡ tôi, tôi tự mình tới..." Đường Khả Hinh thần sắc run rẩy, tùy ý nước mắt chảy xuống, lại bỗng nhiên đứng dậy, muốn hướng bên ngoài loạng choạng xông ra, người cơ hồ kích động chạy gọi: "Tôi muốn tìm lão sư... Tôi muốn tìm lão sư..."
      "Khả Hinh! ! yếu như vậy sao được a?" Tô Thụy Kỳ đau lòng đỡ Đường Khả Hinh, kêu to! !
      Đường Khả Hinh cả người dường như trở lại cảnh cha vào tù năm ấy đau đến tê tâm liệt phế nên lời, kích động xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ khàn khàn rơi lệ kêu lên: "Lão sư nhất định đợi tôi! ! Ông ấy nhất định đợi tôi! Tôi nhất định phải gặp ông ấy! ! Ông ấy đợi tôi ———— tôi biết ông ấy đợi tôi! Tôi vừa nằm mơ thấy ông ấy, tôi liền biết xảy ra chuyện! !"
      "Khả Hinh! !" Tô Thụy Kỳ đau lòng kêu Đường Khả Hinh! !
      "Tin tôi! Ông ấy nhất định đợi tôi! Ông ấy có lời muốn với tôi! Tôi biết ông ấy có lời muốn với tôi! Tôi muốn gặp lão sư! ! Tôi muốn gặp lão sư ————" Đường Khả Hinh lại cầm lấy áo Tô Thụy Kỳ khóc cầu ! !
      Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh gần như điên cuồng, tim của bỗng nhiên tê rần, liền đành phải nhanh chóng đỡ thân thể của ra ngoài ————
      Xe cứu thương ở đường vang báo động, thông hành trở ngại phi như bay về phía trước ! !
      "Lão sư! !" Trang Hạo Nhiên thần sắc kích động ngồi ở trong xe cứu thương, phủ thân nắm chặt tay Vitas thoi thóp hơi, mang mặt nạ oxy, nhìn lão nhân gia mặt bộc lộ kia thần sắc thống khổ, đôi con ngươi lại lâu tình nguyện nhắm lại, là thống khổ nặng nháy, trong miệng ngừng nặng nề thở dốc, phảng phất có lời muốn ...
      Hàn Văn Kiệt lại trong nháy mắt này, ngăn cản Trang Hạo Nhiên đẩy ra dưỡng khí khẩu trang, để lão nhân gia dụng ý thức chống khoảng thời gian, lại nhanh nhẹn thông qua trường châm, hướng Vitas thân thể các huyệt vị, trước khẩn cấp dưới đất châm, tạm thời giảm bớt thân thể thống khổ cho ông...
      Trang Hạo Nhiên khẩn cấp ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Văn Kiệt! !
      Xe cứu thương nhanh chóng theo đường Đồng Du rộng lớn phóng thẳng vào sân bệnh viện, vô số bác sĩ cùng y tá chạy ra... cửa xe cứu thương trong nháy mắt mở!
      Bác sĩ cùng y tá, còn có Hàn Văn Kiệt cùng Trang Hạo Nhiên nhanh chóng giúp đỡ nhân viên y tế, đem thân thể Vitas mang ra khỏi xe cấp cứu, lại nhanh chóng thúc thân thể ông vào trong, thanh bước chân cùng cấp cứu vang khắp đường , đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên, toàn bộ bác sĩ giỏi của bệnh viện nhao nhao mặc áo phẫu thuật, đẩy Vitas đến gần phòng bệnh...
      bàn tay run rẩy nắm lấy tay Trang Hạo Nhiên ...
      Nháy mắt trước khi xe chạy vào phòng cấp cứu Trang Hạo Nhiên, đầu tiên là dừng lại, nhìn về phía lão sư hôn mê, cố mở hai tròng mắt, tràn đầy đau đớn, dùng hết thân thể ý thức, chậm chạp lắc lắc đầu, dường như muốn vào phòng phẫu thuật...
      "Lão sư, có chuyện gì phẫu thuật xong lại !" Trang Hạo Nhiên đau lòng lại muốn làm thế đẩy Vitas đến phòng phẫu thuật!
      Vitas lại thống khổ lắc lắc đầu, thân thể run rẩy cố chống lại, lắc lắc đầu...
      "Lão sư! !" Trang Hạo Nhiên có cách nào, chỉ phải hơi lấy ra mặt nạ ôxi, nghiêng mặt đau lòng nghe... . . ."Lão nhân ngài gia có lời gì muốn ..."
      Vitas vẫn như cũ nhắm hai tròng mắt, dùng tất cả khí lực, chậm rãi mở miệng..."Nhưng... Nhưng... Khả Hinh..."
      "Lão sư!" Trang Hạo Nhiên tâm bỗng nhiên trận đau đớn, nhìn về phía bộ dáng lo lắng của lão nhân gia, hai tròng mắt khỏi đỏ lên, trực tiếp sốt ruột : "Ngài có lời gì muốn với Khả Hinh ! ! Phẫu thuật xong lại ... Được ?"
      Vitas sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu, khóe mắt xuống nước mắt, dường như vô luận như thế nào đều phải chờ học sinh đến...
      "Trước đừng bận tâm! !" Viện trưởng rất nhanh khẩn trương ; "Lập tức đưa vào phòng cấp cứu! ! Bệnh nhân có nguy hiểm!"
      cho hết lời, mọi người trong nháy mắt muốn đẩy Vitas vào phòng phẫu thuật ————
      "Lão sư! ! !" tiếng khóc nhu nhược, đột nhiên từ hành lang dài vang đến.
      Mọi người kích động xoay người, cư nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh được Tô Thụy Kỳ cùng Nhã Tuệ nâng, sắc mặt tái nhợt, bị thương rơi lệ nhào tới...
      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dáng này của Đường Khả Hinh, tức khắc đau lòng gọi! !
      "Lão sư! ! Lão sư..." Đường Khả Hinh cố nén đau vết thương, sắc mặt tái nhợt, trán tất cả đều là nhẫn thống khổ mồ hôi, nặng nuốt nơi cổ họng, hai tròng mắt chảy xuống nước mắt vọt tới bên giường Vitas, run rẩy đau lòng nắm tay lão nhân gia tay, thanh khàn khàn nghẹn ngào gọi: "Lão sư! ! Con tới! Con là Khả Hinh, con tới "
      Vitas nhìn thấy học sinh đau lòng chạy tới, ông an ủi gật gật đầu, khóe mắt lại xuống nước mắt, run rẩy nắm tay học sinh, dường như muốn đem học sinh kéo đến trước mặt...
      Đường Khả Hinh tức khắc đau lòng phủ phía dưới, áp tai vào bên mỗi lão sư, nước mắt chảy xuống, khóc : "Lão sư, người có lời gì muốn với con..."
      Vitas nặng nề thở gấp thống khổ, dường như có thể cảm giác được học sinh vì cái chân tướng đáng sợ kia, mà dốc hết tất cả, trả giá tất cả... Tim của ông bỗng nhiên tê rần... Cuối cùng thanh khàn khàn thâm trầm yếu ớt : "... Lão... Lão sư... Hi vọng con... Có thể làm cho linh hồn mình... Thuần túy tham gia thi đấu... Mới uổng công con từng... Như vậy thuần túy vì rượu nho... Nỗ lực tất cả... Đây là nhân sinh của con... Duy nhất kiêu ngạo..."
      Đường Khả Hinh nghe lời này, tâm bỗng nhiên tê rần, hai tròng mắt thống khổ nhắm lại, nước mắt lăn xuống đến... trận thống khổ áy náy xin lỗi ôm chặt thân thể lão sư, khóc : "Lão sư! Con biết! Con biết ———— con thuần túy, dụng tâm thi đấu! ! ! Người yên tâm! Kỳ thực con cho tới bây giờ chưa từng quên người giáo dục! ! Mặc kệ có hay cái chân tướng kia! Kỳ thực con vẫn luôn ! ! Vẫn luôn dụng tâm ! ! Con để vực sâu chôn giấu chính con! !"
      Vitas nghe lời này, rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại, mặt kia co quắp cùng thống khổ dường như ở từ từ chậm lại...
      Mọi người lại bắt đầu nhanh chóng thúc Vitas vào phòng cấp cứu...
      "Lão sư! !" Đường Khả Hinh lại vội vàng thống khổ cùng bất xá nắm chặt Vitas tay, muốn theo vào phòng phẫu thuật, Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, đau lòng : "Khả Hinh! Lão sư may mắn được cấp cứu đúng lúc, mọi người chăm sóc cho ông ấy tốt! Thân phận em bây giờ, thể ở đây được ! ! Sau đây người của hiệp hội phục vụ rượu, đến! ! nhanh !"
      Đường Khả Hinh vẫn như cũ đau lòng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chính ở chỗ này rơi lệ khóc rống...
      " thôi!" Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh rời khỏi, trong nháy mắt khi xoay người, vậy mà nghe thấy tin tức kinh người: Vitas tiên sinh là trúng độc mới dẫn đến bệnh nguy kịch! !
      trong nháy mắt đau lòng thất kinh thốt lên: "Trúng độc?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1209: Chờ ngài lâu rồi
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Hoàng hôn, bảy giờ! !

      Bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu tụ tập vô số nhóm người, bao gồm đoàn người của Hiệp hội rượu đỏ rất quan tâm đến bệnh tình Vitas tiên sinh. Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên cũng vô cùng sốt ruột, lo lắng chờ đợi ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Về phía phóng viên truyền thông bị vệ sĩ trực tiếp xách ra bên ngoài khu vực phòng bệnh rồi, bọn họ nhốn nháo muốn nhanh nhất lấy được thông tin quan trọng từ bên trong đây mà !

      Mọi người đều biết, Vitas là vị nguyên lão cực kỳ có tiếng tăm trong giới rượu đỏ. Ông cũng là vị giám khảo cùng quan chủ khảo quan trọng trong trận thi đấu phục vụ rượu mang tầm quốc tế như thế này. Bây giờ ông ấy bị bệnh, liệu có thể ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc thi đấu hay , cho đến bây giờ, phía ban tổ chức thi đấu vẫn có công bố câu trả lời! Việc thi đấu tiếp theo như rơi vào trong sương mù vậy! Mà nay tuyển thủ có khả năng nhất là Đường Khả Hinh, lại là học trò xuất sắc nhất của Vitas, biết rồi việc này có ảnh hưởng tốt đến khả năng phát huy của trong trận thi đấu hay ??! !

      Vài vị phóng viên to gan, ôm máy ảnh về phía hành lang bệnh viện, nhìn về phía phu nhân George cùng đoàn người trong Hiệp hội rượu đỏ, : "Xin lỗi các vị, tôi biết lúc này đưa ra câu hỏi là đúng, nhưng tôi rất tò mò vấn đề! Nghe là trước trận thi đấu lớn, dù có bất cứ chuyện gì các tuyển thủ cũng được gặp quan chủ khảo cùng giám khảo. Thế nhưng, có người từng tận mắt thấy tuyển thủ Đường Khả Hinh vào bệnh viện, cũng thời gian ngắn gặp mặt Vitas tiên sinh. biết việc này có được tính là trái với quy tắc của trận thi đấu hay ?!"

      Tất cả thành viên của Hiệp hội rượu đỏ, bao gồm cả phu nhân George nghiêm mặt nhìn về phía vị phóng viên kia, kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Tuyển thủ Đường Khả Hinh từng xuất ở bệnh viện?"

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở bên, ánh mắt chợt lóe! !

      "Bên phía chúng tôi từng có phóng viên qua đây, xác thực là có nghe thấy được tin đồn này! Nhưng chúng tôi cũng có chứng kiến qua! Nếu như các ngài cầu bằng chứng, có lẽ cần xem lại hệ thống camera giám sát!" Vị phóng viên kia tiếp tục cầm máy ảnh, nhìn về phía phu nhân George .

      Phu nhân George mặc dù thương Đường Khả Hinh, thế nhưng được tôi luyện dưới những luật lệ hà khắc trong giới rượu nho, bọn họ mỗi người đều vô cùng tuân thủ nguyên tắc. Bất cứ ai cũng thể khiêu chiến với quy tắc này, nhất là trong trận chung kết, Vitas tiên sinh lại là người đưa ra đề thi! ! Nếu như Vitas trong lúc ốm đau mà để phong phanh bất cứ tin tức gì, điều này cũng dẫn đến thất bại của cuộc thi đấu phục vụ rượu lớn thế giới này! !



      David ngưng mặt suy tư hồi, mới phân phó cho Hách Lệ : "Hách Lệ, phiền lập tức trở lại khách sạn, điều tra chút lịch trình của tuyển thủ Đường Khả Hinh đêm nay, rồi báo cáo cho tôi, chữ cũng được bỏ sót! Thậm chí việc ấy hẹn gặp người nào, lúc nào rời khỏi phòng nghỉ ngơi, đều báo cáo cho tôi tất cả!"

      "Vâng!" Hách Lệ lên tiếng trả lời, sau đó nhàn nhạt xoay người, dẫn ba nhân viên phục vụ, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện...

      "Tổng giám đốc Tưởng!" David xoay người, cất bước về phía Tưởng Thiên Lỗi, trầm mặt nghiêm túc : "Xin ngài giúp tôi, quan sát cẩn thận những người đư Vitas tiên sinh hôm nay vào viện!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai tròng mắt chợt lóe, trong nháy mắt nhìn về phía David, mặc dù muốn cự tuyệt, lại biết cự tuyệt được, chỉ nhàn nhạt cười ; "Đều Trung Quốc là đất nước của lễ nghi, mặc dù đối với quốc tế hành vi của chúng tôi, có khen có chê, thế nhưng xác thực giờ khắc này... Chúng tôi thực làm được, lúc sinh mệnh của người bị đe dọa, chất vấn tất cả!"

      David sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù cũng hiểu được cảm giác này, nhưng vẫn đành phải bất đắc dĩ cố chấp!

      thông đạo dài mà tối khác! !

      Lãnh Mặc Hàn cùng đám người Phương Di, mặt lộ vẻ ngưng đọng, nhanh chóng từ phía trước mở đường, Đường Khả Hinh cùng với Đỗ Uy và Khương Vĩ, sắc mặt tái nhợt, hơi chút tiều tụy cùng loạng choạng về phía trước, nhớ tới vừa rồi từ trong miệng Tô Thụy Kỳ, biết được chân tướng, thầy là trúng độc dẫn đến biến chứng khối u, ông lão ấy bị trúng độc, là loại chất độc được chế ra từ loài muỗi độc nơi rừng rậm nhiệt đới, nó màu mùi, nhưng chỉ cần độc của nó đâm vào bộ phận cơ thể, bộ phận đó hội tụ rất nhiều những loài sâu bọ, từng có người châu Phi bị muỗi độc chích bị thương, tứ chi bị liệt đến mức cưa rụng, mới bảo toàn mạng sống! May mắn Vitas lúc trúng độc, là đàn vi khuẩn bị biến đổi, tại chỉ cần cắt bỏ khối u sưng trướng, là tạm thời giảm bớt đau đớn, sau đó 12 giờ, sắp xếp đến bệnh viện, mới có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u đợt thứ hai! !

      Phương Di vừa cùng Đường Khả Hinh về phía trước, vừa nhận điện thoại bí mật đến từ Đông , tức khắc xoay người, nhìn Đường Khả Hinh : "Đường tiểu thư! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, bởi vì việc đến bệnh viện, bị rò rĩ tin đồn! ! nay thư ký trưởng hiệp hội rượu nho muốn quay về khách sạn tìm !"

      Đường Khả Hinh khoác áo choàng màu đen, hơi giật mình đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn về phía ! !

      "!" Phương Di hai lời, lại đỡ Đường Khả Hinh về phía trước, Nhã Tuệ ở bên ngoài xe chờ, lúc bọn họ ra khỏi cửa sau bệnh viện, hiểu sao nghe thấy tin tức người chủ trì bên kia phòng bệnh truyền đến, giọng điệu có phần khẩn trương cùng kích động , ngày mai là ngày quan trọng trong việc tuyển cử quan chức toàn quốc, vô số người hai giới chính thương đều thập phần quan tâm việc này, bởi vì thời khắc ngày mai, quyết định rất nhiều chuyện tương lai, thậm chí có vài người, vài tập đoàn, lần nữa được tẩy trừ...

      Đường Khả Hinh dừng bên cạnh cửa xe, hai tròng mắt lóe lên, biết tối nay vô số người trong bóng tối muốn tính mạng của mình, thậm chí nghĩ thông suốt việc thầy bị độc phát tác muốn ngăn cản chính mình tiến hành thi đấu! Nội tâm sau hồi nhẫn, rốt cuộc vẫn quyết định nhanh chóng lên xe, trước chạy về khách sạn... Lãnh Mặc Hàn, Phương Di, Đỗ Uy cùng Khương Vĩ tức khắc theo lên xe, phân phó tài xế chạy theo con đường bí mật rời ! !

      Phía trước bệnh viện, Hách Lệ cũng nhanh chóng cất bước, ngồi lên xe của mình, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tài xế : "Đến khách sạn Á Châu! Nhanh lên!"

      Tài xế tức khắc đạp số, chiếc xe con màu đen nhanh chóng lao ! !

      chiếc SUV cũng rất nhanh, cơ hồ cùng chiếc xe con màu đen kia lủi , hướng khách sạn Á Châu nhanh chóng chạy tới, Phương Di ngồi cạnh cửa sổ, trong khoảnh khắc rút ra súng lục đùi, nạp đạn, trượt lên xuống, nheo mắt thấy còn vài viên đạn màu vàng ròng, bá tiếng, cài súng lục, ngưng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lãnh Mặc Hàn ngồi chiếc xe khác, mở ra phần mềm thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành, sáng lên ba mươi hai màn ảnh xung quanh xe Đường Khả Hinh, Mỹ Linh cùng Thanh Bình theo thói quen thường ngày, bắt đầu lắp ráp súng trường...

      "Các làm gì vậy?" Lãnh Mặc Hàn vừa nhàn nhạt nhìn về phía màn ảnh , vừa hỏi.

      "Chuẩn bị súng a!" Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : " hồi, chuyện lớn gì xảy ra đều chưa xác định được! Ngày mai phải tuyển cử sao? Hôm nay hẳn là ai cũng muốn Đường tiểu thư sống sót?"

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặt quan sát từng hình ảnh giữa màn ảnh, thỉnh thoảng vươn tay, chạm vào kia màn hình, thay đổi hình ảnh, mới nhàn nhạt : "Bọn họ nếu như muốn ra tay, các cho dù có hai trăm khẩu súng trường cũng đối phó được! Chúng ta hôm nay cũng có thời gian chời đùa cùng bọn họ!”

      Mỹ Linh cùng Thanh Bình hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!

      Lãnh Mặc Hàn lên tiếng, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, nhìn về phía hình ảnh ồn ào náo động xe cộ qua lại kia, còn có hoạt động của đoàn người, hai tròng mắt lóe ra, lặng yên tính kế...

      Chiếc SUV, thuận lợi lao nhanh đường phố náo nhiệt chút trở ngại, Phương Di thậm chí từ trong túi rút kẹo cao su ra, mở giấy, tay cầm niết kẹo cao su, chậm rãi đưa cho Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ, hỏi; "Có ăn kẹo cao su ?"

      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ ngồi trong bóng đêm, cúi xuống phía dưới, nhìn kẹo cao su từ tay Phương Di đưa tới, có lẽ làm khối ngành nghề về ẩm thực lâu, nhìn tay sạch , cầm viên kẹo kia, cũng khỏi nhàn nhạt lắc lắc đầu, hai người cũng thực có tâm trạng ăn thứ gì... Phương Di hơi lưu chuyển hai tròng mắt, nhìn các muốn, liền mình đem kẹo cao su bỏ vào bên trong đôi môi khêu gợi nhai, vừa nhai vừa nhìn thoáng qua tình hình ngoài cửa sổ...

      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ nhìn thấy thái độ của như vậy, mặt bộc lộ nặng nề, thêm gì nữa.

      Phương Di tựa vào cửa sổ xe, thậm chí cảm thấy bên trong buồng xe có chút ngột ngạt, liền đưa tay gạt cửa xe xuống, đón gió cuối thu, dường như thập phần hưởng thụ chút se lạnh ấy, mỉm cười thở dốc, vừa nhai kẹo cao su, vừa hơi nghiêng mặt, hình như trong lúc lơ đãng nhìn thấy xe của Hách Lệ cách mình mười thước bên ngoài, mặt lộ vẻ nhàn nhạt, như tự hỏi hồi, mới trong chốc lát đem kẹo cao su trong miệng, sau đó làm bộ ném!

      Ầm —————— trận tiếng nổ mạnh, lập tức truyền đến! Cả tuyến đường giao thồn, theo trận nổ kia vang lên, mà trở nên bị chắn ngang, tiếng kèn trận trận vang lên!

      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ lại hơi khẩn trương cùng khiếp sợ nhìn về phía Phương Di, Nhã Tuệ thậm chí ra vài phần kiềm chế cùng thể tin nổi hỏi; "! ! ... mới vừa rồi là phải đem kẹo cao su nhổ ra, ném ra ! Vậy... Vậy..."

      "Đúng! Đó là bom! Bên trong có bom như hình hạt gạo! Nhai đến mười lăm phút, liền tự động nổ tung! Nhai mạnh chút cũng nổ!" Phương Di lại tỏ vẻ nhàn nhạt, nhìn về phía Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ! !

      "... ... ..." Nhã Tuệ sợ đến nên lời, Đường Khả Hinh hai tròng mắt cũng cứng lại nhìn Phương Di! !

      Lãnh Mặc Hàn lại bộc lộ vẻ yên lặng, nhàn nhạt ngồi bên ghế bên cạnh tài xế, cũng cảm giác thùng xe có chút ngột ngạt, liền phân phó: "Mở cửa sổ, thở chút!"

      Mỹ Linh cùng Thanh Bình lập tức mở to mắt, dường như muốn khóc, : "Đây là muốn biểu diễn mất mạng sao?"

      "Mở cửa sổ!" Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt phân phó, tại thời khắc này, cầm lên điện thoại di động của mình, vừa chậm rãi bấm mã số xa lạ, nghe tiếng chuông vang lên hồi thứ hai, tức khắc đẹp trai đưa điện thoại di động tung lên trung ———— chiếc di động kia theo tiếng chuông vang lên thứ ba, phịch tiếng, di động ở giữa bầu trời đêm, bỗng nhiên nổ tung lên, mà mười hai chiếc xe kề sát xe Đường Khả Hinh, cũng đồng thời liên hoàn vang lên tiếng nổ mạnh! !

      "A ——————" Nhã Tuệ bị tiếng nổ lớn này làm cho chấn động, sợ đến mức ôm chặt người Đường Khả Hinh cúi xuống, thét chói tai!

      Đỗ Uy cùng Khương Vĩ trong nháy mắt cầm súng trường trong tay, hướng về phía bầu trời bỗng nhiên bắn ra, chỉ thấy trận khói lửa như lựu đạn, hướng về bầu trời kinh ngạc khuếch tán ra, người cản đường ta! Chết!

      Tất cả hành động trong bóng đêm đột nhiên dừng lại! !

      Chiếc SUV ngay trong phút chốc này, lại đạp mạnh chân ga, lủi qua con đường ồn ào náo động, dũng mãnh phóng nhanh như bay, xông quá cây cầu lớn ven biển, tòa nhà khách sạn Á Châu huy hoàng kia, cứ như vậy lấp lánh ở thế giới này, ba đường ánh đèn laser ngút trời, bắt đầu thay thế tuần sát toàn thành, Phương Di mắt thấy xe Hách Lệ, dưới tình huống ngăn cách bởi giao thông, cứ như vậy thẳng đường chạy về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, thậm chí lúc xe dần dừng lại, mỉm cười xuống xe... . . .

      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ nhìn đến giờ phút này, cũng khỏi trận khẩn trương.

      " đường nhà kho!" Phương Di mắt thấy Hách Lệ biến mất ở trước thảm đỏ khách sạn, dự đoán về phía tòa nhà, liền để cho xe chạy về phía nhà kho đối diện ————

      Tài xế lên tiếng trả lời gật đầu, lại đạp mạnh chân ga, để chiếc SUV xông vào con đường lớn chuyên dùng cho xe vận tải của khách sạn Á Châu, sau khi đưa ra giấy tờ có hiệu lực, lại nhanh chóng chạy về phía cửa lớn nhà kho, nhà hát thủy tinh vì ban ngày tổ chức thi đấu lớn, tối nay đèn đuốc vẫn sáng trưng như vậy, xe thắng gấp trước nhà kho, Phương Di cùng tài xế tức khắc xuống xe nấp, Nhã Tuệ nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh xuống khỏi chiếc SUV, đầu tiên là chỉnh sửa y phục cùng áo choàng đen của , liền vội vàng đỡ tiều tụy mệt mỏi, nhanh chóng về phía tòa nhà...

      "Đường Khả Hinh tiểu thư! Ngài làm gì?" thanh , mang theo uy nghiêm, nhàn nhạt truyền đến!

      Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh tim bỗng đập rộn, sắc mặt đồng thời có vẻ tái nhợt, nghe này thanh quen thuộc, các chậm rãi... Chậm rãi xoay người, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy xuống nhìn về phía người tới...

      Quả nhiên! !

      Hách Lệ đứng trước mặt hai người, mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc nhưng cũng tươi cười tôn kính, nhìn về phía hai người, thập phần ngọt ngào ôn nhu hỏi: "Đường Khả Hinh tiểu thư... trễ thế này... Ngài muốn nơi nào? Hay là... Vừa mới trở về?"

      "... ... ..." Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh khẩn trương nhìn về phía , lập tức nuốt nơi cổ họng khô cạn, biết nên đáp lại thế nào!

      Hách Lệ lẳng lặng đứng trước mặt hai người, hai tròng mắt cuối cùng có chút sắc bén lóe ra, mới chịu cất bước...

      "Đường tiểu thư... Ngài toilet, tại sao lại lâu như thế..." thanh ngọt ngào, mỉm cười truyền đến.

      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía người tới...

      Hách Lệ cũng vào lúc này, mặt bộc lộ vẻ nghi hoặc, xoay người, nhìn về phía mặc chế phục màu lam đậm trước mặt, trông thập phần thanh lệ thoát tục...

      Tịnh Kỳ mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào động lòng người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi dương tay, nghênh về phía nhân vật hiển hách nhất kia, mềm giọng ; "Thủ tướng chờ ngài rất lâu... Vừa trò chuyện trà đạo, vẫn chưa xong đâu!"

      Đường Khả Hinh mặt lại bộc lộ vẻ quái dị, trái tim phịch tiếng vang, thể tin nổi ngẩng đầu, cư nhiên thực nhìn thấy Thủ tướng, quả nhiên đứng trước mặt cỏ nhà hát, mặt bộc lộ vẻ cơ trí, sâu dừng ở nhà hát, thân ảnh vĩ ngạn kia khiến bất luận kẻ nào cũng dám nhìn thẳng, xung quanh vô số đặc công cùng máy bay trực thăng bảo vệ bầu trời chặt chẽ thủ hộ, lại hết sức uy nghiêm ————

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1210: Xuân về hoa nở

      Editor: Hoàng Thủy.

      Buổi tối gió thổi, ánh đèn từ các khách sạn phát ra ôn nhu mà lãng mạn chiếu xuống sân cỏ xanh xanh….

      Tối nay Thúy Trúc hiên diễn tập "Vòng chỉ nhu", chỉ thấy mười thiếu nữ mặc sườn xám màu trắng tóc búi sơ ưu nhã ngồi hai bên giá thêu, khuôn mặt cổ điển tươi cười ngọt ngào, ngón tay ngọc thon dài cẩn thận tỉ mỉ châm từng mũi dứt khoát rút nhanh sợi chỉ màu hồng phấn đâm vào khung thêu tạo thành bức "Mẫu Đơn đồ". Cùng lúc bên cạnh là bàn trà cổ trăm năm trà hương “Quân Sơn ngân châm” xa xưa phiêu lãng quanh quẩn quanh đình Hồ Nam, trà này xuất xứ từ thời nhà Đường nổi tiếng đến hậu thế, lúc Văn Thành công chúa xuất giá liền lựa chọn mang theo quân sơn ngân châm nhưng thường bị mọi người hiểu lầm thành "Bạch hào ngân châm" ra mầm Quân Sơn trà thường dài nhọn càng ra vẻ đẹp "Vàng ngọc"...

      trận tiếng bước chân nhàng truyền đến.

      Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng khoác áo ngoài màu đen che khuất quần áo nhuốm máu vì phẫu thuật, sắc mặt tái nhợt, bước chân vô lực mặt cỏ mềm mại tiều tụy nghi hoặc về phía Thủ tướng, vẫn như cũ dám tin ông tới đây vào lúc này...

      Thủ tướng vẫn như cũ khuôn mặt trầm ngưng híp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt khí định thần nhàn bộc lộ ưu nhã vẻ xinh đẹp thêu bức "Mẫu Đơn đồ". Khi ông nghe thấy tiếng bước chân mềm mại vô lực truyền đến, đôi mắt ông hơi động chậm như Thái sơn xoay người. Dưới ánh đèn nhu hòa của buổi đêm nhìn thấy Đường Khả Hinh sắc mặt tiều tụy, đôi mắt tràn đầy nước mắt, thân thể mềm mại đứng trong gió rét, dù cho vẫn luôn chăm chú nhìn kỹ chính mình nhưng vẫn dám tin tưởng vào thời khắc tại... Lão nhân gia ông sâu nhìn về phía đứa bé này, có lẽ hiểu được suy nghĩ của nên nở nụ cười từ ái chậm rãi vươn tay về phía

      Đường Khả Hinh tim đập nhanh và mạnh đứng cỏ ẩm ướt nhìn tay Thủ tướng vươn ra dừng lại trong bóng đêm...



      Thủ tướng nhìn Đường Khả Hinh lại nở nụ cười ấm ấp cổ vũ.

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lại tràn đầy nước mắt nhìn về phía đôi tay dừng giữa trung. Sau khi do dự mấy lần rốt cuộc kích động chậm rãi vươn ra bàn tay bé lạnh lẽo mà run rẩy vì thương tổn của mình. Khi bàn tay bé của đặt trong lòng bàn tay ấm ấp kia trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, cái loại cảm giác an toàn đó dường như đánh mất ngàn năm nay lại trở về. khỏi ngẩng đầu cảm ơn nhìn về phía Thủ tướng...

      Thủ tướng cười từ ái thu hồi bàn tay ấm áp nhàng bao lấy bàn tay bé lạnh lẽo của bé này coi như con cháu dắt về phía trước...

      Đường Khả Hinh cũng khỏi cất bước về phía trước theo Thủ tướng.

      Thủ tướng thong thả dắt Đường Khả Hinh bước bãi cỏ mềm mại về phía trước mục đích vừa vừa nhàn nhạt hỏi: "Khả Hinh luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện có hiểu biết gì về ngũ sơn trà của nước ta hay ..."

      Đường Khả Hinh hơi cúi đầu cố gắng chịu đựng thân thể dần cảm thấy đau đớn, tiều tụy nghi hoặc tự hỏi rồi mới mềm giọng đáp: "Đàn tế Ngũ sơn trà là biểu tượng ngũ sơn trà trong lòng mọi người, là tượng trưng cho nghiệp ngũ sơn trà, có thể hứng lấy năng lượng của trời, hấp thu năng lượng của đất, tập trung linh khí của thiên địa. Nó tập hợp linh khí của năm ngọn núi, tinh hoa của năm con sông dùng để tế điển tiên hiền (cúng tế những người tài khuất) an ủi chúng sinh!"

      Thủ tướng nghe lời này hài lòng gật gật đầu, mỉm cười : "Đàn tế đúng là tín ngưỡng, nó muốn hứng lấy năng lượng của trời, hấp thu năng lượng của đất, như vậy... phải như thế nào mới có thể hứng lấy năng lượng của trời, hấp thu năng lượng của đất?"

      "... ... ..." Đường Khả Hinh chậm rãi tự hỏi vấn đề này...

      Thủ tướng từ từ quay mặt sang, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn bé này. Sau khi trải qua biến đêm qua và hôm nay, đôi mắt vốn ràng kia lúc này trở nên đờ đẫn vô lực, mặt dần ra bất đắc dĩ và mỏi mệt đối với cuộc sống đen tối này... Ông trầm ngưng nửa khắc nhưng vẫn mỉm cười dắt Khả Hinh bước bãi có đến trước bàn trà cổ kia nhìn nghệ nhân pha trà bắt đầu dùng cổ pháp pha trà, ông cuối cùng mới chậm rãi : "Nhân tâm có thể rộng lớn vô biên nhưng muốn theo đuổi loại mộng tưởng, đạt được thành tựu đáng ngưỡng mộ nhất định phải trải qua vô số khảo nghiệm xác định bản thân phải đối mặt với cuộc sống biến thiên và đau đớn vẫn có thể bình tĩnh mà ung dung, lúc này mới gọi là đạt được tu vi, trước thành tựu tu vi sau mới có thể luyện thành "Vòng chỉ nhu", gấm dệt vạn tú giang sơn!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này trong lòng đột nhiên chảy xuôi dòng nước ấm, ngẩng đầu đôi mắt ngập nước cấp thiết nhìn về phía Thủ tướng.

      Thủ tướng nhàn nhạt nhìn về phía nghệ nhân pha trà vươn ngón tay ngọc thon dài cầm lên kẹp trà, chậm mà có tiết tấu kẹp lên lá trà non "Quân sơn ngân châm", bày bỏ vào trong chén trà thủy tinh trong suốt, trước dùng nước sôi bảy mươi độ đổ đầy phần hai chén trà, đợi lá trà nóng lên mới chậm rãi đổ thêm tám phần nước sôi. Lá trà Quân Sơn cuối cùng chậm như măng mọc mùa xuân nổi lên mặt chén...

      Thủ tướng lại mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi giơ tay hướng "Quân sơn ngân châm" từ tốn mà hữu lực : "Cháu nhìn xem trà vừa được thêm nước liền tạo thành quân sơn ngân châm, như lưỡi ngậm châu ngọc, đong đưa hạ xuống rồi lại nổi lên mặt nước nhưng nó vừa mới bốc lên lại thong thả rơi xuống, cứ như vậy... trải qua chợt thăng chợt trầm sau ba nổi ba chìm mới rốt cuộc như đao thương san sát, như măng mọc mùa xuân trầm dựng thẳng dưới đáy chén hình thành đống lá xanh mướt trùng điệp! ! Khả Hinh... Ngay cả lá trà sống cũng phải trải qua ba chìm ba nổi mới có thể tạo thành giá trị huống chi là mộng tưởng, chân ái và tín ngưỡng mà cháu theo đuổi?"

      Đường Khả Hinh sinh mệnh dường như mới vừa được thức tỉnh, đôi mắt trong nháy mắt lóe sáng kinh ngạc nhìn về phía Thủ tướng! !

      Thủ tướng chậm chạp nhìn về phía Đường Khả Hinh lại nở nụ cười từng chút phá giải huyền cơ trong lá trà sâu kín : "Tất cả….bất quá chính là... đạo lý nổi, nặng chìm! Cháu nếu muốn hoàn thành mộng tưởng, đạt được thành tựu nhất định phải chịu đựng vượt qua tất cả khảo nghiệm! Chúng ta tự nhiên vô pháp ngăn cản thế gian gây đau khổ cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể quyết định thân thể mình đau như thế nào, đau bao nhiêu... Tình cảm bản thân… Có bao nhiêu sâu nặng! !"

      Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía Thủ tướng! !

      Thủ tướng sâu xa nhìn về phía Đường Khả Hinh lại mỉm cười : "Khả Hinh quả đúng là hài tử ham học hỏi, có mộng tưởng phi thường rộng lớn hiểu giá trị sinh mệnh và ý nghĩa thời gian làm người khác phi thường thưởng thức, chỉ là muốn thực những lời mình nhất định phải kiên nghị dùng hành động chứng minh. Cháu ngày mai vào cung điện chân chính của mộng tưởng ông muốn cho cháu câu: Trà chỉ có thể phẩm mới có thể hiểu được thuần hương! Người phải trải qua đau thương mới có thể hiểu được tình cảm chính mình có bao nhiêu sâu nặng! Cháu nếu muốn đạt thành mộng tưởng phải kính dâng chính mình, vậy nếu cháu chỉ có mảnh lá cây cháu có thể vì mọi người phủ xanh rừng rậm? Nếu như cho cháu giọt nước cháu có thể tạo ra nguồn suối hồi báo thế giới? ! Nếu như cho cháu mảnh lá đỏ cháu có thể hay để trời thu lạnh lẽo trở nên ấm áp, tràn ngập hi vọng? Nếu như vận mệnh cho cháu bốn mùa cháu có thể làm cho thế gian... Xuân về hoa nở! ?"

      Đường Khả Hinh sinh mệnh trong nháy mắt phấn chấn nhìn về phía Thủ tướng! !

      Thủ tướng nhìn về phía Đường Khả Hinh thần sắc kích động cùng kiên nghị, ông cuối cùng mới từ từ bộc lộ tiếu ý: " tại... cháu còn đau ?"

      Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống lại cảm kích nhìn về phía Thủ tướng, lắc đầu nghẹn ngào cười đáp: " đau!"

      "Vẫn còn chứ?" Thủ tướng lại mỉm cười hỏi.

      "Rất rất !" Đường Khả Hinh hơi cao giọng nhìn về phía Thủ tướng, cười rộ lên !

      "Còn mệt mỏi ?" Thủ tướng hỏi lại.

      " mệt! Lúc này... Cảm ơn thế giới!" Đường Khả Hinh lại cười rộ lên, cảm kích nghẹn ngào ! !

      Thủ tướng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cuối cùng hài lòng gật đầu vươn tay nắm bả vai bị thương của từ ái cười : "Ông hi vọng vô luận sinh mệnh Khả Hinh tiếp thu biến thiên thế nào đều phải khắc sâu nhớ kỹ đêm qua cháu trải qua đau đớn là thời khắc trân quý nhất trong sinh mệnh của cháu thành tựu xuân về hoa nở! Cảm tạ cháu kiên trì vì mọi người! Chúc cháu thi đấu ngày mai thành công! Mang theo tình ... dũng cảm về phía trước..."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía Thủ tướng gương mặt nhợt nhạt cười rộ lên sâu gật gật đầu!

      Lúc này khắp thế giới gió thu thổi khoán khoái nhàng thấu hiểu lòng người, những thứ ấy đều thuộc về thế giới xuân về hoa nở, mọi người đều hiểu nếu muốn đón được tia nắng ban mai phải phá tan điểm trọng yếu của thế giới đen tối.

      chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm dừng trước khách sạn cách đó xa lóe lên loại quang mang tôn quý! !

      Trang Hạo Nhiên mặc âu phục trắng áo sơ mi màu lam nhạt, hoa cài áo màu màu lam đậm mang theo khí phách, khí tức tôn quý mạnh mẽ phát ra. Trong tay nắm thứ mang từ quốc về nhìn qua giống như mai tiền xu, mặt bộc lộ thần tình kiên quyết ngưng trọng, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần thắm thiết chờ đợi nhìn về phía đoàn người ra vào khách sạn...

      Rốt cuộc Tiêu Đồng ngồi cạnh Trang Hạo Nhiên chậm rãi để điện thoại di động xuống, có chút khẩn trương xoay người nhìn sâu kín : "Tổng tài... Khả Hinh an toàn... ở cùng Thủ tướng!"

      Trang Hạo Nhiên thần sắc sâu lãnh nghe lời này đôi mắt chợt lóe gật đầu : "Được... Bắt đầu !"

      Tiêu Đồng lại đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

      "Bắt đầu!" Trang Hạo Nhiên trầm giọng phân phó, gió đêm tối tăm chợt nhanh chóng đảo qua. Tại tầng cao nhất của khách sạn có bóng dáng màu tím sậm tay nâng súng trường, ánh mắt híp lại, nhắm ngay thân ảnh bên cửa sổ xe Rolls-Royce cả người tạo thành đường thẳng, tiếp nhận mệnh lệnh lập tức ngón tay động đưa vào vị trí cò súng, đầu tiên có chút do dự sau đó rốt cuộc khuôn mặt trở nên quỷ mị bỗng nhiên bóp cò! ! !

      "Đoàng ————————" trận tiếng vang rung trời đập tan toàn bộ thế giới đen tối đồng thời dường như cũng đánh thức ngôi sao băng đến từ thế giới khác kia chạy ngang qua mang theo tia nắng ban mai! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1211: Trận chung kết ()
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Sáng sớm hôm sau! !

      Đêm qua tiếng súng chấn động trời đất vang lên, truyền đến tin tức tổng giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu trúng đạn, Tịnh Kỳ nhanh chóng báo với Thủ tướng lúc đó thưởng trà tại khách sạn Á Châu, Thủ tướng phẫn nộ chất vấn thị trưởng đương nhiệm và quan viên địa phương, bao gồm trưởng cục cảnh sát, cho rằng tập đoàn Hoàn Cầu từng vô số lần giúp đỡ đất nước những cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế, thậm chí lần này đem cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu lớn tổ chức sinh động như vậy, hai vị tổng giám đốc là người có những cống hiến quan trọng, cho nên hôm nay bắt đầu, phải tra hung thủ, thậm chí điều động vô số cảnh sát, muốn lục soát toàn thành phố này! !

      Phương Di lập tức dẫn thuộc hạ theo, hướng về phía Thủ tướng trình lên đầu đạn bị bắn trúng, cùng với sợi tóc của lính đánh thuê có liên quan, trưởng cục cảnh sát lập tức dẫn cảnh sát toàn thành, căn cứ theo bằng chứng được cung cấp chính xác, dùng cảnh sát giao thông cùng nhiều bộ phận tiến hành truy nã, còn hai cận vệ của tổng giám đốc Trang là Nhã Mộng cùng Oánh Oánh, dẫn theo vệ sĩ Hoàn Cầu, từ đêm qua vẫn theo cảnh sát đuổi bắt đến tận bây giờ, thề phải bắt được hung thủ! !

      Lúc này khách sạn Á Châu, vì trận chung kết cuộc thi hầu rượu lớn đêm hôm trước, lại xảy ra việc đấu súng, bất luận là đe dọa đến quốc tế, hay là với nguyên tắc quốc gia, đều phải xuất động vũ lực, đem toàn bộ người trong hội trường thi đấu lớn như vậy, trọng trọng bao vây lại, bảo đảm an toàn của mọi người trong trường thi, mà tòa cao ốc nơi nghỉ ngơi của hiệp hội rượu nho cùng phục vụ rượu, lại càng tầng tầng cảnh sát vũ trang, mặc âu phục màu đen, nghiêm mật canh phòng! !

      Biển rộng, lúc này đón ánh mặt trời màu tím, mạnh mẽ hướng bờ biển, sức mạnh như dời núi lấp biển, sắp sửa nhằm về phía khách sạn Á Châu! Lúc này, tòa nhà kiến trúc màu trắng này, theo vô số câu chuyện xưa truyền kỳ của nó, bắt đầu giữa những tia nắng mai chói lóa, chiết xạ ra ánh nắng vạn lý kinh sợ, trước quảng trường khách sạn, kéo lên lá cờ của đất nước cùng với lá cờ dệt biểu tượng tập đoàn Hoàn Cầu, còn có lá cờ của khách sạn Á Châu, đồng thời kinh ngạc đón gió phiêu động! !

      Vô số nhân viên khách sạn mặc chế phục, lúc những tia nắng an mai xuyên thấu tầng mây, nhao nhao tinh thần phấn chấn bắt đầu làm việc, hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết cuộc thi hầu rượu, Tổng quản lý Hoắc Minh cùng Nhã Tuệ và các vị quản lý, suốt đêm qua, phối hợp với nhân viên hiệp hội rượu nho diễn tập màn thi đấu đặc sắc, bọn họ mặc dù được tự tiện xâm nhập vào, nhưng vẫn nghiêm cẩn canh giữ ở bên ngoài nhà hát, sắp xếp dịch rượu và an bài nhân viên ngày mai làm việc, mặc dù đêm ngủ, hay bởi vì khắc khẩn trương này, mà tinh thần phấn chấn, nghiêm túc cẩn thận! Cũng như vòng thi đấu thứ hai, nhân viên nhà hát cùng các nhân viên lễ tân, sáng sớm, vào thời khắc sương mù còn chưa thành giọt, cũng hăng hái sắc nhung màu, vây quanh ở phía ngoài nhà hát! !

      thảm đỏ thẫm, hôm nay nối thẳng hướng tòa nhà hiệp hội rượu nho cùng phục vụ rượu, tại đại sảnh huy hoàng mạ vàng kia, lúc này cảnh sát nghiêm mật canh phòng, bên trong có vẻ lặng yên tiếng động, ngay cả người trong hiệp hội phục vụ rượu và hiệp hội rượu nho vẫn chưa thấy ai, lúc này mới bảy giờ năm mươi phút, chỉ thấy vô số nhân viên phục vụ cao cấp, đẩy các loại điểm tâm đặc sắc vào bên trong! !

      Hôm nay mỗi người đều khẩn trương! Bởi vì dưới phần thi khó nhất thế giới này, mới sinh ra được quán quân của phục vụ rượu! Đây là thời khắc vượt thời đại! Bất luận là người tranh cử, hay là người tuyển chọn, đều mang trong mình trọng trách, đều phải vì lịch sử rượu nho, bút vẽ nên bức họa quan trọng! !



      Hội trưởng hiệp hội rượu nho David, đêm qua đêm ngủ, cùng Duran tiên sinh cho tới tận ba giờ sáng, còn George phu nhân ở phòng tập thể thao, chạy bộ tập thể hình đến mức mồ hôi nóng nhễ nhại, đám người Fenain ngược lại vẫn còn ổn, cũng khỏi trở nên trầm mặc, Laurence bởi vì cảm tình giao hảo cùng Vitas tiên sinh, đêm qua ở bệnh viện đến ba giờ sáng, lúc trở lại, cũng là vẻ mặt nặng nề cùng tiều tụy! !

      Trận chung kết vẫn có hơn bốn ngàn ghế, cơ bản có bất luận điều chỉnh nào! ! Chỉ là có thay đổi vị trí của vài phóng viên! Mà trung gian có đoạn nhạc đệm , cũng biết là hay ? Cũng biết có nên như vậy hay ! Mọi người đều coi như đó phải là , chung làm như vậy là đúng! Giống như nếu muốn giải rượu nho đỏ quá hạn, có thể bí mật tăng thêm chút rượu Porter, có thể làm cho dịch rượu khôi phục lại, giữa người Trung và người phương Tây cũng có bướng bỉnh của chính mình. Nhưng thực hình như xảy ra! Chính là lúc phóng viên Trung Quốc đem hết toàn lực vọt vào hành lang bệnh viện, dò hỏi Đường Khả Hinh có hay trái với quy định thi đấu, hôm nay hình như thể đến trường, nghe là bị vài phóng viên Trung Quốc tức giận đem ta đánh trận, ném vào trong thùng rác !

      Đây thực chỉ là đoạn nhạc đệm, thực !

      Tòa nhà vẫn im ắng như vậy, thế nhưng từ 8h10 sáng hôm nay, ta dường như có thể nghe thấy bên trong tòa nhà truyền đến thanh va chạm vào nhau của bộ đồ ăn ưu nhã, bọn họ dường như dùng điểm tâm, còn David muốn trước chín giờ, mời dự họp quan trọng lần cuối cùng, khẳng định đề thi của Vitas tiên sinh cùng Tổng giám đốc Trang, do bọn họ đều bị thương, cho nên thể tham gia thi đấu, nên đại hội quyết định, George phu nhân lại lần nữa từ quan chủ khảo biến thành giám khảo, tiến hành chấm điểm! !

      Mà tầng cao nhất nơi nghỉ ngơi phục vụ rượu, cửa, vẫn đóng chặt, đây là thời khắc thần bí như vậy, bọn họ sắp sửa hướng tới thế giới biểu diễn màn phục vụ rượu đỉnh cao, tất nhiên phải thu được quan tâm tối cao!

      Thời gian gần đến tám giờ ba mươi phút, ánh nắng ban mai chiết xạ đến, phóng viên càng lúc càng đông tụ tập hai bên thảm đỏ, bọn họ nhao nhao cầm máy ảnh nhìn ra xa, phấn khởi nhìn đại sảnh huy hoàng, Hách Lệ lúc này mới mặc chế phục màu trắng, mặt theo thói quen nghiêm túc nở nụ cười ưu nhã, thỉnh thoảng xuất ở đại sảnh, thế nhưng rất nhanh liền biến mất... bao lâu sau, rốt cuộc nhìn thấy vài nhân viên hai nước Pháp, chậm rãi cất bước ra đại sảnh, kéo vải nhung đỏ thẫm, vừa đẩy mảnh vải nhung, vừa ngẩng đầu, nhìn về phía nhà hát bên kia! !

      Nhà hát thủy tinh, thời khắc này chiết xạ ra ánh sáng bảy màu chói mắt, lúc này hai vị thần rượu Dyonysus cùng Bax, lại bắt đầu chìm trong thời khắc lịch sử, chậm rãi mở mắt ra, hoạt động thân thể điêu khắc cao mười thước, dáng vẻ như nghiêm túc nhưng lại như say, giơ ly rượu đỏ thẫm lên cao, bắt đầu hướng trong thân thể của mình uống rượu, nhưng dịch rượu đỏ thẫm này, cư nhiên dùng hiệu ứng công nghệ 3D, theo thảm đỏ nhà hát lãng mạn mà chậm rãi lưu chuyển hướng về ngay chính giữa đại sảnh tòa nhà ————

      Vô số người xem, lại lần nữa phấn khởi chờ đợi bên ngoài nhà hát, đối với trận thi đấu lần trước, vẫn còn vui vẻ sôi nổi, đều khẩn trương mà hưng phấn dự đoán quán quân rượu rốt cuộc là ai! Tất cả mọi người cho rằng đó là cuộc tranh tài của Alex cùng Đường Khả Hinh, nhưng Geston lại là người tài đứng đầu trong lĩnh vực ẩm thực! ! Cuộc thi đấu này, lại bắt đầu trở nên đầy mê hoặc! Mà người xem, còn chờ mong có thể nhìn thấy rượu đỏ kinh thế... Giữa ý kiến thảo luận, thanh rung trời chuyển đất kia, thậm chí bay tới mỗi căn phòng của phục vụ rượu! !

      Phòng nghỉ VIP thứ ba! !

      đường ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu rọi vào phòng khách xa hoa, bộ trang sức xanh hoàng đế vô giá kia, vẫn như cũ đặt sô pha hồng nhung, vải nhung đen theo tia nắng ban mai, cũng lóe ra chút sắc vàng, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi sáng sớm liền ở phòng khách bận rộn, thế nhưng tới lui, lại cũng biết khẩn trương cái gì, nghe thi đấu qua , lần thứ nhất quan chức được chọn tiến hành đến chúc mừng tuyển thủ quán quân, nghe trận chung kết hôm nay, những đầu bếp ưu tú nhất thế giới phát huy tiềm lực của bản thân, cống hiến những món ngon gây mê hoặc lòng người, nghe hôm nay trận chung kết, vài vị khách quý thần bí xuất , cho từng vị tuyển thủ mỗi người khảo nghiệm thần bí! !

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đồng thời cảm giác lồng ngực của mình sắp sửa bị chặn bới đoàn khí, kìm lòng được nhìn về phía cách cửa đóng chặt kia, Đường Khả Hinh từ đêm qua sau khi cùng Thủ tướng tâm trở về, liền tự mình trầm mặc trở về phòng, đóng cửa, bất luận kẻ nào đều nên quấy nhiễu, cho đến lúc này, vẫn ở trong đó chút tiếng động cũng có!

      Thi Ngữ cũng bộc lộ mấy phần khẩn trương, chậm rãi cất bước tới trước cửa phòng, vươn tay, nhàng gõ gõ, mới mềm giọng gọi: "Đường tiểu thư... tại gần chín giờ, nên dùng bữa sáng, sau đó xuất phát..."

      Bên trong chút tiếng động cũng có!

      Thi Ngữ hơi giật mình, đứng ở bên, chờ đợi...

      Bên trong phòng! !

      Cửa sổ sát đất kéo rất chặt, chỉ lộ ra đoàn ánh sáng như đá quý hồng, chiếu lên bóng dáng thướt tha động lòng người kia, cứ như vậy đứng trước gương, mặc chế phục màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ trang điểm , cũng có chút tinh thần, hai gò má xinh đẹp, hai tròng mắt trong veo, ràng cảm giác được như chưa năng lượng bên trong đó, thập phần sáng chói động lòng người...

      Đường Khả Hinh lúc này mím chặt đôi môi, mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc cùng kiềm chế, nhìn chằm chằm mình trong gương, dường như sâu xem xét, mặc kệ mọi thứ trong cơ thể như đnag dời núi lấp biển, lại chậm rãi nắm chặt nắm đấm, tùy ý gân xanh nơi cánh tay kéo căng vết thương nơi bả vai, truyền đến trận trận đau đớn, kiềm chế cảm xúc trong lòng như muốn tuôn ra, hai tay chậm rãi nắm chặt, lại chậm rãi buông ra... Bắt đầu vô thức kiểm tra đo lường độ linh hoạt cùng lưc ngón tay và cổ tay...

      Đau, từng đợt truyền đến!

      nét mặt căng thẳng, tùy ý trán mồ hôi lạnh tuôn ra, hai tròng mắt lại lóe ra ánh nhìn kiên nghị, nhìn về phía mình trong gương, lại chậm rãi hoạt động mười ngón tay... Để mười ngón tay dường như bắt được lực bao quanh... Nhớ tới lời cha, dịch rượu kỳ diệu đẹp nhất, là như người khi nhấm nháp chút ánh sáng mặt trời, chút hương khí kia, như câu chuyện xưa, thậm chí có thể cảm giác được tầng sức mạnh chậm rãi mà hồi sinh, kích thích ta ngẫm lại cuộc đời... . . .

      Tiếng gõ cửa vang lên!

      Đường Khả Hinh lúc này mới nghe được tiếng gõ cửa truyền đến, sắc mặt khẽ ngưng, trầm mặc như ngưng kết tư tưởng, nhưng vẫn thong thả xoay người, về phía trước cửa phòng, mở ra...

      Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi cùng nhau khẩn trương chặn ở cửa phòng, có chút khiếp sợ nhìn về phía !

      Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía bọn họ, chậm chạp cười!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1212: Trận chung kết (phần 2)
      Editor: Hien Eliza

      Nhà hát cùng với bài hát “She is my sin” làm phấn chấn lòng người, kéo ra màn che cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu cấp cao bậc nhất. Quả cầu pha lê với thiết kế khổng lồ, giờ phút này khúc xạ ánh sáng tỏa ra bảy sắc màu rực rỡ. Trong nháy mắt, toàn bộ khách sạn Á Châu giống như nhà hát lớn, khắp nơi bên trong bên ngoài sân khấu đều chật ních khán giả, bọn họ rối rít tay cầm vé mời, theo thời gian đến gần từ từ tiến vào bên trong.

      Tổng giám đốc Hoắc Minh dẫn Nhã Tuệ và các giám đốc khác, giờ phút này chỉ được đứng ngoài sân khấu với các nghi thức cùng nhau tiếp đón quan khách vào trong. Thỉnh thoảng xoay người nhìn lại, nhưng cũng chỉ thấy bóng người thần bí của Hách Lệ thỉnh thoảng xuất trong khu vực nội bộ rộng lớn. Tuy nhiên, đến nay các loại hiệu ứng sân khấu đặc biệt, trừ mọi người trong hiệp hội rượu nho ra, những người còn lại ai có thể biết được.

      Đặc công mặc quân phục rằn ri, lần đầu tiên quy mô lớn nghiêm túc cầm súng, tuần tra khắp nơi, sau khi Tổng giám đốc Trang bị trúng đạn, giờ phút này ai dám buông lỏng nơi này!

      bóng dáng màu tím, mãnh liệt như luồng mây tím, từ ngõ hẻm dài thần bí nào đó thoát ra. Nhã Mộng cùng Lý Doanh nhanh chóng như chim én bay theo gót bóng dáng kia, nhanh như gió hướng ngõ hẻm dài kia chạy tới. Họ vừa mới lấy được tin tức, nhóm lính đánh thuê mới núp ở ngõ hẻm nào đó ở khu phía Bắc, chuẩn bị cơ hội để hành động.

      Điệp Y cùng Nhã Mộng ba người ở vị trí gần đây, nhanh như gió truy đuổi tới. Điệp Y mặc váy dài tím, má trái bị rạch vẽ ra vết máu, mặt tái nhợt như ma quỷ nhưng người vẫn nhanh như động vật siêu nhiên, mái tóc dài ngang vai xõa ra. Mới vừa rồi muốn mình xông vào con ngõ hẻm nào đó nhưng cảm giác được phía sau có trận sức gió rất lớn, giống như chó sói vậy lao thẳng tới, nghiêng người xoay lại, bên trái có găng tay màu đen cầm con dao sắc nhọn vọt tới, hung ác đâm thẳng về phía trước trượt .

      Hai tên lính đánh thuê từ nóc đằng sau của ngõ hẻm bay vọt ra, quăng như bay châm độc ruồi, hướng Điệp Y hung ác phóng tới. Điệp Y lấy địch mười, trong giây nhanh chóng lắc mình né tránh. Má trái và cánh tay của toàn bộ găm đầy châm độc, mũi châm nhanh chóng phun ra chất độc hòa tan da thịt xương cốt cơ thể. Chất độc sắp lan ra toàn bộ cơ thể nhưng Điệp Y tựa như khinh thường nó, trong nháy mắt nhanh như mèo nhảy dựng đứng lên, sử dụng móng nhọn của , lấy tốc độ nhanh như chớp duỗi ngang chân ra đá văng mười tên lính đánh thuê. nhớ kĩ mệnh lệnh của Trang Hạo Nhiên, lúc quét ngã tên lính đánh thuê cuối cùng, giương quả đấm chứa năm con dao sắc nhọn, hướng tới xương sống phía sau của tên đó đâm xuống, trong nháy mắt cắt đứt tất cả kinh mạch của cơ thể.

      loạt tiếng kêu la thống khổ vang lên, đám lính đánh thuê đồng thời cùng nhau hướng Điệp Y mãnh liệt nổ súng. Điệp Y tóm chặt cơ thể của tên lính đánh thuê vừa bị đâm kia, như vầng trăng khuyết ngăn cản từng loạt đạn bắn tới. Nhã Mộng cùng Lý Doanh nhanh chóng từ tầng thượng bay người xuống, trong tay cầm kiếm sắc, bản lĩnh cao nhanh như chớp trong nháy mắt giải quyết xong hai tên. Lý Doanh tự nhiên nảy sinh ác độc giương đao sắc lên xuyên thẳng vào xương bả vai của tên lính đánh thuê kia.



      bóng đen, giống như sói lớn lao thẳng về phía ba người Điệp Y, muốn dùng tia độc lướt qua mặt các . bóng đen khác, khí thể giống như đại hồng thủy mãnh liệt vọt tới, Lãnh Mạc Hàn gào thét rống giận tiếng, vung nắm đấm đánh quyền mạnh vào tim của bóng đen người sói kia. Miệng tên kia phun mạnh ra ngụm máu tươi, mặt lộ ra đau đớn nện người vào tường. Thanh Bình cùng Mỹ Linh tung người nhảy lên, bay qua Lãnh Mặc Hàn nhắm ngay vào tên lính đánh thuê vừa ngã xuống, vung đao sắc đâm mạnh vào xương bả vai của tên đó.

      Trong lúc đó đám người đột nhiên xông vào gian phòng ống nước cũ, nhất thời làm nước văng ra khắp nơi!

      Lãnh Mặc Hàn mặc y phục đen, tay cầm đoản đao, mặt thâm trầm cứng lại, đôi mắt sắc bén vô tình đối diện với càng ngày càng nhiều thuộc hạ xông vào trong lúc đánh nhau, trầm tĩnh và tàn nhẫn ra lệnh: “ người hai người đem bọn chúng tháo xương tháo cốt ra cho tôi!”

      “Được!” Tiêu Yến, Giang Thành cùng những người khác cùng xông vào đánh nhau.

      Lãnh Mặc Hàn thở dốc, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh bọn họ đánh nhau vừa bình tĩnh xoay người, đưa mắt nhìn thời gian cổ tay, thời gian từ giờ đến trận chung kết còn nửa tiếng nữa. nhanh chóng lách mình lục soát, nhóm lính đánh thuê khác rất có thể trà trộn vào trận chung kết. Vừa lách mình về phía trước vừa thông báo cho Tô Lạc Hoành, đợi sau mười lăm phút nữa có thể để cho Phương Di cùng Tĩnh Kỳ đến ngõ hẻm phía Bắc bắt người.

      Tô Lạch Hoành phía trước vừa chuyển động các ngón tay, chú ý đến tình trạng giao thông của khách sạn Á Châu, vừa nhìn hướng Lãnh Mặc Hàn :

      “Thời gian phải nhanh hơn nữa! Cố gắng lái xe quay lại chỗ trú ngụ của bọn chúng, phải đem chứng cứ quan trọng lục soát ra. Như vậy mới có thể cắt đứt kế hoạch xông vào trường cuộc tranh tài của bọn chúng.”

      Lãnh Mặc Hàn câu nào, nhanh chóng tung người lao về phía trước.

      Thảm đỏ dài quy tụ vô số phóng viên, thậm chí nhà hát còn có mười năm phút nữa đóng cửa nhưng bọn họ vẫn đứng đó chờ đợi trong lo lắng. Quả nhiên lâu sau, Đới Lập Duy dẫn các thành viên của hiệp hội rượu nho đến, người người đều mặc đồng phục màu đen, vạt áo trước đeo phù hiệu chùm nho bằng vàng ròng, mặt lộ vẻ nghiêm túc cẩn thận nhưng vẫn rất lịch nở nụ cười, từ từ bước lên thảm đỏ hướng tới nhà hát tới, theo sau là loạt ánh đèn flash lóe lên mãnh liệt.

      Chủ tịch hiệp hội chuyên gia hầu rượu Dylan cũng dẫn các thành viên đứng đầu của hiệp hội đến, vẻ mặt lộ ra phấn khích cao độ, dần dần di chuyển ra khỏi đại sảnh huy hoàng, bước lên thảm đỏ. Đôi mắt ông càng ngày càng lóe lên ánh sáng thiêng liêng, sau cuộc tranh tài này, sắp sửa thực được chứng kiến chuyên gia hầu rượu khu vực khác với chuyên gia rượu đẳng cấp, khoảnh khắc thể sức mạnh toàn diện! Theo sau là ba Pháp xinh đẹp, các đều mặc váy ngắn màu trắng, tay bưng ba hộp gấm sắc màu rực rỡ, bên trong chia ra bày ba loại huy chương chuyên gia hầu rượu vàng, bạc và đồng; còn có tặng thưởng giấy chứng nhận cho phép tiến vào giới chuyên gia hầu rượu thế giới. Trong tương lai, người dành được chức vô địch, có thể chỉ trong bước giành được chức vụ Phó chủ tịch hiệp hội chuyên gia hầu rượu thế giới. Từ đây, trong giới rượu nho thế giới, chói mắt như thế in đậm tên tuổi của () ấy. Từ đây, chỉ với câu của () ấy, có thể tác động đến dịch ép của quả nho sau đó là hương vị của rượu nho thế giới, giành được tôn trọng cùng tiếp đãi của mỗi người thế giới.

      Điều này, đúng là khoảnh khắc thiêng liêng!

      Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ, cùng nhóm quản lí quen thuộc cùng chờ Đường Khả Hinh, vẻ mặt của họ cũng khỏi kích động chen chúc đến cạnh hai bên thảm đỏ, cứ thế khẩn trương ngẩng đầu ngóng chờ phía trước. Cuối cùng lúc các thành viên của hiệp hội từ từ bước lên thảm đỏ, ba nhân viên công tác người Pháp bước ra trước, cùng với loạt đèn flash của phóng viên sáng rực lên. Rốt cuộc, lấy Đường Khả Hinh làm lựa chọn để dẫn đầu, người người mặc đồng phục đen, vạt áo đeo huy hiệu chưa lên cấp chùm nho màu bạc, từ từ bước ra đại sảnh huy hoàng, tinh thần sung mãn cùng khuôn mặt tươi cười bước lên thảm đỏ tới nhà hát.

      “Khả Hinh!” Nhã Tuệ trong thời khắc này, liều lĩnh chen chúc ở giữa đám phóng viên, đôi mắt ướt kich động nhìn về phía Đường Khả Hinh dẫn đầu, nghẹn ngào mà gọi lớn:

      “Khả Hinh! Bất kể hôm nay em đạt được kết quả gì! Giờ phút này, chị vì em mà kiêu ngạo! Cảm ơn em đường giữ vững kiên trì! Cố lên!”

      Đường Khả Hinh giẫm thảm đỏ, cảm nhận được vô số ánh đèn flash rơi xuống người mình, nghe vô số phóng viên đặt câu hỏi nhưng chỉ lắng nghe thấy duy nhất tiếng của Nhã Tuệ. nhìn sâu về phía người chị em tốt đau lòng kích động trong đám người chen đẩy kia, khuôn mặt lộ ra nụ cười cảm động nhưng dám ở nơi này làm chậm trễ thời khắc của cuộc tranh tài. đưa cho chị ấy bất kỳ lời cam kết nào, chỉ đơn giản hơi chút đè nén cảm giác biết ơn gật đầu cái, rồi mình bước lên phía trước.

      "Cố gắng lên! Đường Khả Hinh!” Vô số phóng viên của Trung Quốc còn có các đồng nghiệp của khách sạn Á Châu, rối rít nhìn về phía bóng lưng kiên cường của này, kích động gọi lớn.

      Đường Khả Hinh từ từ bước về phía trước, nghe tiếng vỗ tay ở phía sau, nặng nề thở ra hơi, kiềm chế cảm giác áp lực thể hít thở, kiên định ngẩng mặt về phía trước…

      Alex cùng Gosedon cũng trở thành hạng hai và ba, từ từ bước theo Đường Khả Hinh, bề ngoài nghiêm túc về phía trước…Trong khoảnh khắc này, khoảnh khắc kích động này, ai ai cũng muốn có tiếng vỗ tay!

      Nhã tuệ vẫn vội vàng đứng ở đầu kia của thảm đỏ, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh từ từ xa, đôi mắt lại ướt, lòng nghẹn ngào :

      “Mạn Hồng, tôi rất hy vọng Khả Hinh, có thể trong khoảnh khắc này vẫn giữ nguyên được vị trí dẫn đầu. Tôi rất khát vọng rất khát vọng, ấy trong trận đấu hôm nay sáng lên nóng lên! Ông trời ơi, xin hãy phù hộ!”

      !” Trân Mạn Hồng nhàng ủng hộ Nhã Tuệ, mặc dù chắc chắn, nhưng cũng chăm chú nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh xa, khoảnh khắc này cũng kích động đến hai con mắt đẫm lệ, mặc dù khẩn trương, nhưng vẫn ôm hy vọng mà cảm thán: " ấy nhất định cố gắng! Nhất định !"

      Nhã Tuệ phát mình lá gan đủ lớn để vào xem cuộc tranh tài…

      "Vào thôi!" Trần Mạn Hồng hiểu Nhã Tuệ, vẫn dìu mềm mỏng :

      "Bất kể như thế nào! Chúng ta vì ấy cùng bầu bạn cho đến giây phút cuối cùng! biết rằng để được xem cuộc tranh tài này, có biết bao nhiêu phóng viên tha thiết ước mơ đâu!"

      Đúng vậy!

      Đám phóng viên chen chúc vỡ đầu mới xin được ghế ngồi nho phía sau. Giờ phút này, nhìn thời gian gần tới chín giờ năm mươi phút, cửa nhà hát sắp sửa đóng kín, bọn họ vội vàng phát điên giơ máy ảnh lên, hướng cửa nhà hát xông thẳng tới…Hách Lệ lần cuối cùng, tay cầm văn kiện bước ra trước cửa nhà hát, nhấc cổ tay, nhìn thấy còn mười giây, sắp đóng kín cửa, chậm chạp đếm giờ: Mười... chín... tám…

      "Chờ chút! Chờ chút!” Có vài phóng viên tay cầm máy ảnh, ở thời khắc cuối cùng, gắng hết sức lực vọt vào cửa nhà hát. Có người cơ thể suýt chút nữa bị cửa kính kẹt phải, ta gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, gắng hết sức ở thời khắc cuối cùng cứng rắn chen vào,Nhã Tuệ cùng Mạn Hồng vào lúc này cũng nhanh chóng vào theo lối VIP. nhạc phấn chấn lòng người kia cũng từ từ ngừng lại, trong thời khắc cánh cửa kia rốt cuộc đóng chặt, trong chớp mắt hai thần rượu đứng ở trời cao, ngửa mặt lên uống thỏa thích sinh mạng rượu nho.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :