1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1203: Ăn bữa cơm
      Editor: Thanh Vũ
      Buổi trưa!

      Tưởng Thiên Lỗi vừa họp xong hội nghị quan trọng, tay cầm phần văn kiện, lúc trở lại phòng làm việc của mình, hơi ngưng, đứng ở cạnh cửa, cư nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước cửa sổ sát đất bên cạnh bàn ăn, mặt bộc lộ biểu tình trầm tĩnh, tay trái cầm chén cơm, tay phải cầm đôi đũa, đối diện bàn ăn mỹ thực kiểu Trung Quốc, gắp lên miếng thức ăn, yên lặng như vậy nhai...

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mi tâm, sâu bểu tình dừng ở động tác kỳ quái của người này, suy nghĩ cậu ta lại phát bệnh thần kinh gì, dừng lại hồi, rốt cuộc cất bước qua...

      Trang Hạo Nhiên dường như chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực, lại nghe đến cước bộ chìm nổi, hơi giật mình, quay mặt sang nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cất bước tới, đột nhiên dương mặt cười, ; " trở về? Ăn cơm ?"

      Nơi này dường như lại là địa phương của cậu ta.

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận liếc mắt xem xét người này cái, mới chậm rãi tới trước bàn ăn, liếc cái những món ăn trước bàn ăn kiểu Trung Quốc, có mực tươi xào cần tây, sò biển, tôm, cá hầm đậu phụ... vừa nhìn món ăn này, vừa từ từ cởi nút áo âu phục của mình, cởi ra tùy ý để ở sau ghế, lúc này mới mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ngồi ở bàn cơm, dường như vô ý trầm mặt hỏi; "Văn Phong lại làm sai chuyện? Hôm nay phải năm mươi mỹ thực địa phương, lại là vừa hát ra?"

      Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ biểu tình nhàn nhạt, sâu liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, mới có nửa điểm bất đắc dĩ cùng bật cười : " lời này! Mỗi ngày cùng chống đối, lại thể có điểm hài hòa? bàn bất quá bày món ăn thích sao

      "Cho nên mới cảm thấy khủng bố!" Tưởng Thiên Lỗi hai tay trực tiếp hơi ôm vai, nhíu mày sâu dừng ở Trang Hạo Nhiên, hơi theo thói quen cười chế nhạo cùng trừu cười : "Cậu luôn luôn làm chuyện tốt! ! Làm nhất định có mục đích!"



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vừa cười gắp khối cá tuyết bỏ vào trong miệng nhai, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhịn được đùa : "Có như thế ràng?"

      " ! ! xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp mặt lạnh nhìn cậu ta, muốn lời vô ích!

      Trang Hạo Nhiên lại trận bất đắc dĩ bật cười, dùng chiếc đũa khơi mào điểm cá hầm đậu phụ bỏ vào trong miệng khẽ mím môi, thịt cá trơn mềm cùng mùi thơm, lúc này mới phảng phất có điểm hồi ức chuyện cũ, nhàn nhạt : "Có thể có chuyện gì? Chính là muốn cùng ăn bữa cơm. Thế nhưng tôi vừa lúc ăn cơm, đột nhiên mới nhớ tới... Hình như là người dạy tôi cách dùng đũa !"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt tức khắc lại bộc lộ nụ cười chế nhạo, nhìn với Trang Hạo Nhiên; "Đừng nhắc tới việc này! Nhắc tới tôi liền hối hận! Tôi dạy cậu cách dùng đũa, tôi gắp cái gì, cậu liền gắp cái đó! Sau đó tôi có mà ăn!"

      Trang Hạo Nhiên nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười.

      Tưởng Thiên Lỗi lại để ý tới người này, mà là mặt trầm lại tay nâng lên chén cơm và cầm lên đôi đũa bày ở chính mình trước bàn ăn, hơi cúi người gắp cá hầm đậu phụ mà mình thích ăn nhất, bỏ vào trong miệng mím môi...

      " ngày người luôn có lớn lên!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại bật cười : "Vậy có thể mỗi ngày cướp vật của ? Huống chi quan hệ của chúng ta, cũng có tà ác đến cái loại tình trạng này. đôi đũa, hai người, giữa vận mệnh chúng ta, vốn bất đắc dĩ cho nhau quấy rầy cùng chỗ, tựa như huynh đệ. Bởi vì Hoàn Cầu, định trước có cách nào phân được quá ràng!"

      "Huynh đệ?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp mặt lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : "Từ đến lớn! Cha vẫn giáo huấn tôi phải đối tốt với cậu! Giáo huấn tôi phải khoan dung cậu! Giám sát cậu! Thời gian tôi chín tuổi, ngồi ở trước phòng họp nghe nghị giảng! Cậu và các bằng hữu lại chơi trốn tìm! Mỗi ngày đều điện chạy đuổi theo thỏ! Tôi chưa từng nghĩ cậu là đối thủ của tôi! Hơn nữa còn là đối thủ nhân sinh trọng yếu như vậy! Mặc kệ là nghề nghiệp hay tình , vận mệnh của tôi luôn luôn vô tình buộc tôi và cậu cùng chỗ, bất đắc dĩ nhường nhịn cậu, nhân nhượng cậu! Bị cậu xâm lấn thế giới của tôi, để tôi phẫn nộ và phát điên! Tôi chỉ có ở việc, cảm giác mình là an toàn ! Chính là tôi cùng cậu có quan hệ huyết thống! !"

      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt run nhè , mặt chậm chạp trầm xuống, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẫn như cũ mang theo nghi ngờ hỏi " có... Hận tôi như vậy? Tôi cho rằng... Ít nhất tôi đối với ... Là loại khác ý nghĩa làm bạn..."

      "Làm bạn?" Tưởng Thiên Lỗi cười chế nhạo chút, mới nhìn với Trang Hạo Nhiên: "Cho nên hôm nay để tôi như thế độc sao?"

      Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi hiển thâm trầm, lưu chuyển hai tròng mắt nhớ tới tiếng súng vách núi kia, hai tròng mắt lại hơi run rẩy, toàn bộ mạch suy nghĩ dường như bay, lại buộc tính mạng của có vẻ như vậy trầm trọng, rốt cuộc... Thanh khàn khàn, phảng phất từ cổ bên trái gian nan, rất khó chịu xé rách ra điểm chân tướng kia, yếu ớt : "Tôi đúng là người tàn nhẫn, vì có thể trở thành đối thủ của , tôi vẫn ngừng nỗ lực... Nỗ lực quên ít quá khứ ký ức quá nặng nề!"

      Tưởng Thiên Lỗi hai mắt híp lại, nghi hoặc thâm trầm nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên mặt hơi cường ngạnh, lại lộ ra mấy phần cảm xúc cười khổ, hai tay giao nắm cùng chỗ, yếu ớt : "Tôi tình nguyện người nhiều năm trước rơi vào vách núi là tôi! Như vậy tôi liền cần đứng ở đỉnh núi, thấy hết thảy trước mặt của tôi! Tôi tình nguyện bị sóng biển vô tình mà mơ hồ cuốn , như vậy nhân sinh của tôi và có thể ràng như nhau! Tôi hâm mộ đối đãi hận tình thù, như vậy tiêu sái vô cùng! Tôi hận cái chân tướng kia nên đẩy rơi xuống vách núi! Tôi hận cái để tôi thừa thụ hai mươi mấy năm trầm trọng cùng áy náy ! Tôi vì chân tướng này, được là thống khổ... Nhưng là hôm nay phát sinh tất cảchuyện này, tôi mới hiểu được... Tất cả nỗ lực này, còn quan trọng bằng cùng ăn bữa cơm..."

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt kịch liệt chợt lóe, hơi hiển ngưng trọng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu, kiềm chế tâm đau đớn cùng mạch suy nghĩ, thiên ngôn vạn ngữ dường như hóa thành vô hạn tái nhợt...

      "Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức hơi có vẻ trầm trọng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

      Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ mấy phần bi thương, có số việc, nghĩ thay người kia làm, có vài người, nghĩ thay người kia quyết định, muốn vì ấy bảo lưu hoàn chỉnh tâm tình... Nhưng là mình thực nỗ lực... Khuôn mặt lại nhẫn mấy phần áy náy cùng bi thương, chậm rãi... Chậm rãi... trận trầm mặc im lặng đứng lên...

      "Hạo Nhiên! ! !" Tưởng Thiên Lỗi thoáng cái đứng lên, vươn tay nắm chặt tay cậu ta, khẩn trương cùng trầm trọng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

      Trang Hạo Nhiên sâu quay đầu, nhìn về phía mặt Tưởng Thiên Lỗi thâm trầm cùng lo lắng, lời của nhẫn mấy phần, cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu, : " có việc gì... Tôi chỉ là có điểm cảm khái... Cảm khái hai mươi mấy năm trước, tôi thất thủ đem đẩy xuống vách núi... Tạo cho chúng ta cả đời cừu hận! Giả như... Giả như... Tôi ở khi đó, chậm rãi hướng giải thích tôi hiểu lầm, tôi tin . Giả như tôi ở cuộc sống tương lai, hướng chậm rãi giải thích, lý tưởng của tôi, hoài bão của tôi. Tôi tin, cùng tôi cộng đồng tiến thoái. ràng có nhiều thời khắc như vậy... Lại phải chờ tới người kia lúc thừa thụ tuyệt đối độc, mới nghĩ tới điểm... Mặc kệ hận tôi thế nào! yên tâm, tôi cứ làm việc lại hèn hạ vô sỉ, tuyệt đối ... Cũng có tư cách tiến vào gia đình của , cướp giật điểm ấm áp cuối cùng kia của !"

      "... ... . . ." Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, vẫn như cũ sâu nhìn về phía cậu ta.

      "... ... . . ." Trang Hạo Nhiên thâm trầm nhớ tới hôm nay phát sinh tất cả, thiên ngôn vạn ngữ lại nuốt ở nơi cổ họng, vô pháp đối diện tiền nhân ra chân tướng... Bởi vì từng như vậy thương sâu sắc nữ nhân kia... Nữ nhân còn hơn cả tính mạng của ... Cũng là tính mạng lớn nhất của ... Chính là bởi vì hồi ức như vậy, là trầm trọng cùng mệt mỏi...

      Tưởng Thiên Lỗi lúc này, cũng chỉ là đau lòng cùng trầm mặc, vẫn như cũ nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

      Trang Hạo Nhiên muốn nữa, chỉ là trầm mặc xoay người, kéo âu phục màu trắng của mình, mặt còn cất giấu vết máu, vai của mình còn cất giấu viên đạn, đó là căn bản nên vì Như Mạt đỡ viên đạn kia... vì cái gì khác , chỉ vì ca ca điểm hoàn chỉnh tâm tình... Thế nhưng cuối vô lực vãn hồi... Yếu ớt , yếu ớt ... hơi có vẻ mệt mỏi cùng vô lực tay cầm âu phục, giấu điểm vết máu, chậm rãi về phía cửa lớn phòng làm việc...

      "Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi lại nghi hoặc cùng lo lắng nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên! !

      Trang Hạo Nhiên muốn chuyện, mà là như vậy trầm trọng cùng bất đắc dĩ ra ngoài...

      Tưởng Thiên Lỗi nhưng chỉ là nghi ngờ đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên, cuối cùng vô lực luận cái gì...

      ***

      Mưa rền gió dữ, chúng vách núi xử phi thiểm mà đến, trận tiếng súng, rung trời vang động lên...

      Trang Hạo Nhiên thân thể có vết thương do đạn bắn, trong nháy mắt lại ôm chặt Như Mạt trúng đạn, cúi xuống phía dưới, đau lòng mà khẩn trương nhìn về phía , kêu to: "Như Mạt —————— "

      Như Mạt sắc mặt tái nhợt, miệng tràn ra máu tươi, hai tròng mắt chiết xạ ra ngày đó lệ quang, yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay run run rẩy rẩy tay cầm góc âu phục của , thân thể cuối cùng lại co quắp, kịch liệt chịu đựng thống khổ, rơi lệ khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thống khổ hối hận... Run run rẩy rẩy từng chữ từng chữ : " cho Thiên Lỗi... tôi ấy... Tôi ấy... Tôi dùng linh hồn đời đời kiếp kiếp, đổi ấy điểm tịch mịch cùng độc... Thỉnh từ nay về sau, hảo hảo mà làm bạn nam nhân này... Tôi sai rồi... Tôi... Sai rồi... Chỉ mong tôi cùng với ấy muôn đời giữa luân hồi, bao giờ gặp gỡ nữa..."

      Như Mạt kiếp này xong, khóe mắt cuối cùng chảy xuống nước mắt, tay liền vậy rơi vào giữa nước mưa...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1204: Nguyện vọng
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Tiểu khu màu trắng!

      Nhã Tuệ dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa, mặc trang phục ở nhà màu hồng phấn, ra khỏi phòng mình, trực tiếp xuống lầu, đứng tại chỗ rẽ cầu thang, nhìn thấy Lạp Lạp cùng Tiên Nhi vừa vừa cười cầm khăn lau màu trắng, lau món đồ sứ thanh hoa, còn Thi Ngữ đem tổ yến chưng cùng đông trùng hạ thảo mà Diệp Mạn Nghi cử người đưa tới, cẩn thận đặt trong hộp gỗ cổ, lại lưu ý phòng bếp canh tuyết lê muốn tặng cho Đường tiểu thư, chưng xong hay chưa...

      Nhã Tuệ mỉm cười nhìn về phía mọi người, vừa xuống lầu vừa cảm kích : " là vất vả mọi người, vừa mới cùng Khả Hinh từ khách sạn trở về, lại phải bận trước bận sau như vậy."

      " có! Chúng tôi làm đều rất vui vẻ!" Lạp Lạp cùng Tiên Nhi xác thực rất thích theo Khả Hinh, liền vội vàng cười rộ lên , rất bắt kịp xu hướng thiên chân vô tà của Tiểu Nhu.

      "Đúng vậy..." Thi Ngữ cẩn thận bưng hộp gỗ cổ đặt lên giá cổ phía sau bàn ăn, mới mỉm cười : "Đây là việc chúng tôi phải làm. Chỉ cần Đường tiểu thư thoải mái, chúng tôi cũng vui vẻ."

      "Thực rất cảm kích các .." Nhã Tuệ mỉm cười xong, lại hơi nghi ngờ nhìn toàn bộ phòng khách, kỳ quái hỏi: "Đúng rồi. Khả Hinh đâu? Sao lại thấy ấy?"

      Thi Ngữ cũng dừng lại, nghĩ nghĩ, mới nhìn Nhã Tuệ : " ấy hình như sau khi dùng xong bữa tối, thẳng lên lầu, vẫn chưa xuống..."

      "A?" Nhã Tuệ kỳ quái, nghĩ trận thi đấu lớn vừa kết thúc, sao cũng xuống lầu nghỉ ngơi chút? nghi hoặc trầm mặc xoay người, cất bước lên lầu, tới rèm cửa trắng trước phòng Đường Khả Hinh, vươn tay nhàng gõ, mới mềm giọng gọi: "Khả Hinh?"



      "Tiến vào..." giọng dịu dàng, nhàng đáp lời.

      Nhã Tuệ liền mỉm cười đẩy cửa ra, thế nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, lại bị mọi thứ trước mắt dọa sợ ngây người, thể tin nổi dừng lại, nhìn về phía toàn bộ mỗi góc của căn phòng, cư nhiên tất cả đều phủ kín vé máy bay khắp nơi thế giới, có Paris, Italy, Đức, sông Rhine... chỉ là nhìn thấy vé máy bay này, cũng khỏi trận cảm xúc dâng trào, lại từ từ cất bước vào trong phòng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng sau khi tắm rửa xong, mái tóc dài mềm mại mà ẩm ướt, để lộ đùi thon dài trắng nõn của , hai tay ôm đầu gối, ngồi sô pha bí đỏ hình tròn bên cạnh giá sách, ngẩng đầu, nhìn về phía 30 tấm vé máy bay Luân Đôn mở ra treo vách tường, mỗi nét chữ vé máy bay, đều có vẻ như tình ý triền miên, mặt khỏi bộc lộ nụ cười ngọt ngào mà mộng ảo, hai tròng mắt thỉnh thoảng ánh lên dịu dàng, dường như ngượng ngùng tưởng niệm người nào đó...

      "... ... ..." Nhã Tuệ mặt bộc lộ vẻ quái dị, tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn về phía ngốc nghếch như vậy, nhịn cười được, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Chị ! Đây là có chuyện gì? Ở đâu lại có nhiều vé máy bay như vậy a? Đây là bao nhiêu tiền a?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nhưng chỉ ôn nhu ngọt ngào nhìn về phía , mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng như đưa trẻ hỏi: "Nhã Tuệ! Cuộc đời của chị, có muốn nơi nào hay ! ? Chính là đột nhiên nhắm mắt lại, nghĩ muốn nơi nào?"

      Nhã Tuệ trận cười bất đắc dĩ ý nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      " mau!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, gần như nũng nịu .

      Nhã Tuệ đứng trước mặt Đường Khả Hinh, tạm dừng nghĩ nghĩ, mới nhìn , mang theo chút hướng tới, mỉm cười : "Chị muốn California! Chị nghe nơi đó có ánh mặt trời đẹp nhất thế giới! Chị muốn cất bước trong vườn cam trĩu quả, hưởng thụ ánh mặt trời như nước trái cây kia... Cho cuộc sống từng có những gian khổ của chúng ta, lại chưa đầy ánh sáng mặt trời!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt sáng ngời, bỗng chốc đứng lên, cúi người xuống nhìn xung quanh, rốt cuộc mỉm cười bàn học của mình, vươn tay, cầm lên vé máy bay trải ra mặt đất, ra trước mặt Nhã Tuệ, quả nhiên là vé máy bay California ở Mỹ, cảm xúc dâng trào, rất nhanh mà cảm động cười : "Ở vùng Sonoma bang California nước Mỹ, có trang viên nổi danh thế giới, tên là trang viên Jorrdan... Nó năm ở thung lũng Alexander! Vườn nho kia rất đẹp, đại lộ rộng lớn mà bằng phẳng, hai bên là cây sồi thẳng tắp, rừng cây um tùm, bên ngoài trang trại rượu xinh đẹp, còn có hàng rào cây xanh leo đầy, nở hoa đỏ thẫm... bãi cỏ rộng xanh mướt rộng lớn, khỏi làm người ta vui vẻ thoải mái... Đó là nơi rất rất đẹp... Đó là trang trại rượu rất rất đẹp..."

      "... ... ..." Nhã Tuệ trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm nhận được này có chút hạnh phúc và vui sướng dễ có được, khỏi mỉm cười, hai tròng mắt hơi hồng hào...

      "Chị có phát ?" Đường Khả Hinh lại cảm động cùng kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, : "Chị có phát ra bí mật của những tấm vé máy bay kia chưa?"

      Nhã Tuệ hiểu, chậm rãi cúi người, nhìn về phía vé máy bay trải ra mặt đất, cũng nhìn ra có cái gì ổn, liền ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi; "Bí mật gì?"

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt đẫm lệ, nhìn về phía Nhã Tuệ, kích động : "Những vé máy bay ấy, đến mỗi rượu trang xinh đẹp nhất thế giới này, chỉ có ! !"

      Nhã Tuệ sâu nhìn về phía ...

      Tim Đường Khả Hinh bỗng nhiên đau nhói, lại đau đến mức hạnh phúc nhìn về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào : " ấy biết, cả cuộc sống của em vẫn ấp ôm nguyện vọng thuộc về rượu nho! ấy hiểu , em khát vọng như thế, thân mình đến những trang viên ấy... Bất kể là vùi trong gió tuyết, hay là đạp lên ánh mặt trời... ấy đều hi vọng em có tự mình cảm nhận phần trí tuệ thuộc về mình kia, đặc sắc của chính mình, chút hương hoa của chính mình kia tốt... ấy em... ấy nguyện ý vì cha em, chịu đựng quạnh kia... ấy nguyện ý vì lý tưởng của em... Chịu đựng đơn kia... ấy vẫn ở sân bay chờ em... Chờ đợi ngày em có thể cùng ấy ..."

      Đôi mắt Nhã Tuệ đẫm lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh!

      "Chị mau cho em biết! Những tấm vé máy bay này có phải vậy hay ? Chút hạnh phúc ấy, có phải hay ?" Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên rất kích động nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi.

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đối mặt với hạnh phúc, lại căng thẳng như vậy, vươn tay, ôn nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của trước mặt, mới cúi xuống dưới, lòng : "Nha đầu ngốc. Nếu như quá khứ em gian khổ như vậy mà vẫn tới, lại càng gian khổ hơn nữa... Như vậy tất cả có ý nghĩa gì? Hạnh phúc cuối cùng trở lại... Mộng tưởng cũng cuối cùng đạt được..."

      Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, sâu tha thiết nhìn về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào hỏi: " vậy sao?"

      Nhã Tuệ cơ hồ khẳng định mà mỉm cười gật gật đầu, sau đó vỗ về Đường Khả Hinh ngồi sô pha bí đỏ, thở dốc hơi, mới ôm lấy thân thể , mềm giọng : "Đừng cứ nơm nớp lo sợ như vậy . Mọi thứ, đều là do em cắn răng kiên trì lấy được, tương lai... . . . Mặc kệ chú Đường là vì nguyên nhân gì phản đối hai người, nhưng còn gì so với tình có thể hạnh phúc hơn? Còn gì có thể chống lại khảo nghiệm khoảng cách gian và thời gian, tốt đẹp hơn? Tôi tin, hai người mặc kệ là thân mình, tách biệt mỗi người nơi, đều nhau như vậy... Đây là tình càng trưởng thành hơn! Càng đẹp hơn..."

      Đường Khả Hinh tựa vào lòng Nhã Tuệ, hai tròng mắt run run ngấn lệ...

      " hạnh phúc ! Chị tin..." Nhã Tuệ lại ôm lấy Đường Khả Hinh, chân thành mà xúc động .

      Đường Khả Hinh dần có chút tin, hai tròng mắt bộc lộ ôn nhu, nhìn những tấm vé máy bay trải đầy mặt đất, khỏi xúc động mà cười...

      Nhã Tuệ cũng mỉm cười nhìn về phía những tấm vé máy bay kia, mềm giọng : "Chị ... Nếu như thi đấu xong, mặc kệ kết quả thế nào, em muốn nhất đến nơi nào?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, lại chậm rãi nhìn lướt qua những tấm vé máy bay mặt đất, nhớ tới Trang Hạo Nhiên từng ở Provence nơi xinh đẹp lãng mạn, trong nhà bày ra giấy viết thư màu lam cùng hoa hồng, trong lòng bỗng có chút ngọt ngào, mới tựa vào lòng Nhã Tuệ, mềm giọng : "Em muốn Provence... Bắt chước người kia mình khắp phố lớn ngõ , sau đó ở nhà nhà bày ra giấy viết thư màu lam cùng hoa hồng, cho mọi người ở nơi đó... rằng em ấy..."

      Nhã Tuệ nhịn được bật cười, : "Người ở trấn kia, phải rất bận? Vì tình của hai người..."

      Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng cười...

      "Còn nữa... Vừa mới thi đấu xong, có nguyện vọng gì?" Nhã Tuệ cố gắng hỏi vài chuyện vui vẻ.

      Đường Khả Hinh tựa và lòng Nhã Tuệ, trầm mặc nghĩ nghĩ, rốt cuộc mới bộc lộ vẻ thần bí ngọt ngào, cười : "Em... Em muốn... Đến ngủ trong nhà của Trang Hạo Nhiên!"

      "A?" Nhã Tuệ nghe lời này, kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười : "Em cái gì?"

      Đường Khả Hinh lập tức dường như đứa trẻ, mở to mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ thẳng thắn : "Em muốn ngủ trong nhà ấy! ! Chính là cái nơi... Có cha mẹ và chị ấy! ! Đầu tiên tối hôm đó, chúng ta người nhà vừa vừa cười dùng xong bữa tối, sau đó em tắm, rồi Trang Hạo Nhiên có lẽ cùng cha mẹ và chị chuyện cười đùa, hoặc có thể ở phòng ngủ, bận chuyện công ty! Sau khi em tắm xong, mặc áo ngủ màu hồng phấn ra, tới trước phòng của chị , rất hiền tuệ : Chị... . . . Em ngủ... Chúc ngủ ngon..."

      xong, cả khuôn mặt tựa như nằm mơ, mở to mắt, ngốc như chú vịt, rất ngọt ngào...

      "... ... ..." Nhã Tuệ thể tin nổi mở to mắt, há to mồm, nhìn người này...

      "Sau đó..." Đường Khả Hinh vẫn chưa xong, lập tức bộc lộ điểm cấp thiết cuộn hai chân lại, tựa vào lòng Nhã Tuệ, mang theo chút kích động cùng sôi trào cười rộ lên : "Sau đó, em như con dâu ngoan hiền nhất trong thiên hạ, tới trước cửa phòng cha mẹ chồng, nhàng gõ gõ cửa, sau đó mặt tươi cười, đẩy cửa vào, hướng về phía bọn họ ... Cha mẹ... Con ngủ... Chúc ngủ ngon!"

      Phốc!

      Đường Khả Hinh thoáng cái vươn hai tay, vô cùng xấu hổ che mặt, đắc ý cười : "Em có thể cảm giác được, bọn họ nhất định rất vui vẻ với em chúc ngủ ngon! Sau đó em trở về phòng ngủ của mình, lập tức giống như nhảy cầu quán quân, nhào vào lòng Trang Hạo Nhiên, lúc đó, ấy có thể bận việc, em ngủ trước! Phốc!"

      Thân thể có chút run rẩy, xấu hổ cúi xuống, vui vẻ run run cười! !

      "... ..." Nhã Tuệ mặt bộc lộ vẻ dở khóc dở cười, nhìn về phía dáng vẻ này của Đường Khả Hinh, lập tức... bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bật cười : "Được rồi... Chị rốt cuộc có thể yên tâm kết hôn..."

      "A?" Đường Khả Hinh mặt còn chút xấu hổ mà mơ mộng, lại bộc lộ chút nghi ngờ, nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi: "Vì sao?"

      "Vì sao?" Nhã Tuệ trực tiếp vươn tay, đập vào vai Đường Khả Hinh cái, mới có điểm mất mát kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia! ! Lúc chia tay với Tổng giám đốc Tưởng, thời điểm cãi nhau với Tổng giám đốc Trang, mỗi ngày ầm ĩ chị được lập gia đình, em muốn cùng chị vĩnh viễn cùng chỗ! ! Hỏi nguyện vọng em sau khi thi đấu là gì? Em lại là đến nhà người khác ngủ! ! Trong mắt em căn bản có chị! Cánh cứng cáp rồi, có đàn ông rồi, liền cần bạn bè nữa!"

      "Ôi! nên như vậy! Em cũng đem chị theo!" Đường Khả Hinh thoáng cái nhõng nhẽo ôm lấy Nhã Tuệ, mặt đỏ bật cười !

      "Chị tại sao muốn cùng với em! ?" Nhã Tuệ làm bộ muốn đẩy ra, bật cười : "Chị phải cảm ơn Tổng giám đốc Trang! nhiều năm như vậy, chị cuối cùng cũng có thể đem em cái người này bán ra được rồi!"

      " nên như vậy!" Đường Khả Hinh lại nũng nịu ôm lấy Nhã Tuệ.

      " chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Thi Ngữ bưng canh tuyết lê mỉm cười vào phòng, cũng kỳ quái bởi căn phòng đầy vé máy bay này, bởi vì đây là kết quả mà Đường Khả Hinh sai Tiên Nhi cùng Lạp Lạp bận rộn cả ngày, nhưng nhìn về phía các vui vẻ như vậy, liền tò mò hỏi.

      " chuyện đến nhà người khác ngủ! Cái thứ biết xấu hổ!" Nhã Tuệ nhịn cười được.

      Đường Khả Hinh nhất thời mặt đỏ hồng nhìn về phía Nhã Tuệ, xấu hổ...

      Thi Ngữ mỉm cười lên tiếng, lại bưng canh tới trước mặt Đường Khả Hinh, mềm giọng : "Đường tiểu thư... Canh tuyết lê hầm xog rồi, uống trước ..."

      "Canh tuyết lê?" Đường Khả Hinh nhất thời mở to mắt, nhìn về phía Thi Ngữ, quan tâm : "Hôm nay lúc trở lại, thấy Tiểu Vi lái xe, giọng khàn khàn, nếu như hầm nhiều canh, bưng qua cho ấy chén..."

      "Được ..." Thi Ngữ mỉm cười gật đầu.

      Lúc này, đêm lạnh như nước, mưa lớn vừa qua , khí lạnh như băng ...

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà lúc đứng ngoài biệt thự, nét mặt căng thẳng, nhìn tình hình xung quanh, thỉnh thoảng cùng Đỗ Uy và Khương Vĩ liên lạc, đột nhiên bóng đen nhanh như tia chớp lủi qua, hai mắt sắc bén của các lóe lên, thân thể nhanh như chớp bay ra ngoài ————

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1205
      Editor: Bích Phạm
      " con mèo!"

      Trong bóng tối, hai mặc đồ đen ôm sát vào người, tóc buộc cao, ánh mắt lạnh lùng í cẩn thận quan sát xung quanh.... Hai người ngày chợt dừng ánh mắt chỗ con mèo đen đôi mắt màu sáng lấp lánh cành cây đào. Con mèo dường như cũng e sợ chậm rãi bước qua, sau đó nhanh chóng nhảy vọt qua cành cây rồi biến mất trong bóng tối.
      " thôi..." Tiểu Hà ánh mắt sắc nhọn nhìn em . Sau đó hai người xoay người, rất nhanh tiến đến gần biệt thự. Họ rất đề cao cảnh giác, di chuyển nhàng…

      Hai người đến trước cửa biệt thự, chỉ vài bước nữa thôi là vào trong. Những bước chân của họ chợt dừng lại. Giữa gian tĩnh mịch, bỗng thanh truyền đến, họ xoay người nhưng chỉ thấy cái bóng, cái bóng di chuyển như cơn gió . Họ thể nhìn thấy được gì hơn…

      Hai đảo mắt nhìn cung quanh nhưng chưa kịp nhìn thấy gì … như có bóng ma lao về phía họ. bàn tay to khỏe nhanh chóng vặn lấy cánh tay bẻ ngược về phía sau ——————

      "A ——————" Cả người Tiểu Vi vừa giật mình vừa đau đớn mà kêu to tiếng. cái bóng khát nhanh chóng dùng dao đâm thẳng vào bụng , hai chân khụy xuống, máu chảy ra rất nhiều.

      “ Tiểu Vi…!” Tiểu Hà đánh nhau với đối thủ thấy em mình ngã xuống, gọi thảm thiết, hai khóe mắt long lanh. Trong lúc này có 5 bóng đen lao tới, trong tổ chức được huấn luyện,Tiểu Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chạy lên lầu hai đến lầu của Đường Khả Hinh để bảo vệ .
      bóng đen lao về phía biệt thự nhanh chóng tiến lên đối phó với 5 bóng đen kia ở trước cửa biệt thự. chợt lên tiếng: “ Là lính đánh thuê.”
      Khương Vĩ nhanh như chớp tiến đế phía trước Tiểu Hà, giúp đánh vào người đối thủ cú rất nặng, làm ta lăn xuống cầu thang. dùng hết khả năng của mình cố ngăn cho bọn sát thủ tiến lên lầu 2 đến gần Khả Hinh.——————
      Sau vườn, từ trong bụi cây chạy ra mười tên sát thủ lao về phía Khương Vĩ. Từ trung, những chiếc máy bay trực thang sẵn sàng bắn đạn. Khắp biệt thự bị bao vây, nếu xông ra ngoài bây giờ bị trúng đạn cũng bị hít phải khí độc mà chết! !
      người đàn ông mặc âu phục màu đen, mở kính đen tiến lên, ánh mắt ta lạnh lùng đến đáng sợ————

      Tiếng con mèo kêu lên! !
      bóng người mặc áo tím lao tới với tốc độ ánh sáng, tốc độ vượt khỏi người thường, ánh mắt sắc nhọn, tay nắm chắc mười cái phi tiêu tẩm thuốc đâm trúng cả mười người mặc áo đen.
      Trong nháy mắt bọn người đó lùi lại, hàng trăm lưỡi móc cá sấu sắc nhọn phun ra như mưa. Điệp Y xoay người vươn chân mang gót giày được trang bị con dao sắc nhọn đâm thẳng vào người đàn ông sau lưng.

      Cùng lúc đó, bóng đen chỉa khẩu súng lục qua khe cửa nắm về phía Khả Hinh nhắm lấy mục tiêu, chuẩn bị bóp còi súng. Nhìn thấy như vậy, Điệp Y nhanh nhẹn chạy tiến đến… Phốc…Viên đạn vừa rồi xuyên vào người Điệp Y, máu đỏ phun ra. Cảm giác đau đớn, gần như rất khó thở, ánh mắt sắc nhọn, nhìn về phía tay súng kia. dùng hết sứt lực còn lại lấy quả bom ném về phía bọn sát thủ ——————



      "Bùm ————————" thanh chấn động giữa màn đêm tối mịch, ngọn lửa bùng lên! !

      " xảy ra chuyện gì?"

      Bên trong gian phòng Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ và mọi người nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa tiếng vang liền giật mình. Lạp Lạp vừa định đẩy cánh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài Thi Ngữ lại rất nhanh mà khẩn trương : " được mở! ! Nhanh đóng cửa lai! ! Đây là cửa kính chống đạn thủy tinh, bên rất nguy hiểm.”
      Vừa hết lời, chợt có người đẩy của chạy vào…
      Tịnh Kỳ lúc này, mặc bộ đồ màu thở chạy vào nhìn xung quanh khắp phòng liếc mắt cái, liền mới bước nhanh về hướng Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Đường tiểu thư! ! Bên ngoài xác thực là có chút việc, nhưng đó là sơ sót của chúng tôi, nhanh chóng ổn thỏa cả thôi. đừng lo lắng…xin trở về khách sạn...”
      Khả Hinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi xoay người với mọi người:” Chúng ta nhanh chóng thu dọn rời khỏi đây thôi. Nhã Tuệ cùng với tôi…”

      "Vâng!" Thi Ngữ và Lạp Lạp nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

      Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, dường như lo lắng, khẩn trương nhìn về phía Tịnh Kỳ...

      Tịnh Kỳ có lẽ chú ý tới biểu Đường Khả Hinh , giúp Đường Khả Hinh thu thập tư liệu, liền xoay người, nhìn về phía nàng, lại an ủi cười : " cần lo lắng... ổn cả thôi.”

      "... ... ..." Đường Khả Hinh vẫn như cũ nhìn về phía , cố gắng lấy lại bình tĩnh mặc áo khoác bước ra ngoài.
      Cửa phòng nhanh chóng mở ra! !

      Tịnh Kỳ nắm lấy tay Đường Khả Hinh, phía sau là Thi Ngữ Nhã Tuệ, còn có Lạp Lạp Tiên Nhi theo, nhanh chóng xuống lầu. Nơi đây ánh sáng hắt hiu, lập lòe. Lạp Lạp đẩy cửa lớn, khí lạnh lẽo ở ngoài vườn tràn vào, mọi thứ ở đây rất hoảng loạn.
      Tịnh Kỳ gì, chỉ là nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh bước đến chiếc xe đen đậu ở đằng kia. Đây là loại xe chống đạn thuộc loại siêu đẳng thế giới được thiết kế rất tỉ mỉ vì vậy khá an toàn.
      Đường Khả Hinh vừa lên xe, run như cầy sấy nhìn về phía Tịnh Kỳ hỏi: "Tiểu Vi và Tiểu Hà đâu?"

      Tịnh Kỳ mỉm cười ngồi vào trong xe, sâu nhìn nàng cái, lúc này mới tay nắm lấy tay Khả Hinh, : "Đừng lo lắng, họ đối phó với bọn người kia, ôn thôi mà.
      "... ... ..." Đường Khả Hinh cảm giác bất an im lặng nhìn về phía Tịnh Kỳ.

      Tịnh Kỳ nắm chặt tay mình xuống giọt máu, nhàn nhạt bảo tài xế: "Lái xe! Khách sạn Á Châu!"

      "Vâng!" Tài xế cho xe chạy! !
      Đường Khả Hinh bất an, hai tay run rẫy, ánh mắt nhìn xa xăm, cả người thẩn thờ.
      "Đường tiểu thư, làm sao vậy?" Thi Ngữ ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dáng này Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi.

      Nhã Tuệ cũng lo lắng kêu: "Khả Hinh! ! làm sao vậy?"

      Tịnh Kỳ quay mặt sang, quan sát Khả Hinh cách tính tế thấy cả người phát run, khóe mắt long lanh, mồ hôi lạnh chảy xuống, Cánh tay bên phải dường như mượn áo khoác muốn che lấp cái gì đó... Tịnh Kỳ phát ổn, nàng tức khắc nhanh chóng kéo áo khoác màu đen của Khả Hinh ra, phát vai bị trúng đạn, máu chảy ra rất nhiều ướt cả áo.

      "Đường tiểu thư! !" Thi Ngữ khóc kêu lên: " sao có thể trúng đạn rồi! ?"

      "Khả Hinh! ! !" Nhã Tuệ cũng đau lòng khóc kêu lên: "Đây là chuyện gì?"

      Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng nhìn về phía ! ! !

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chỉ là thở nặng, cả người toát mồ hôi, hai mắt mơ hồ nhớ tới mình đứng trước cửa sổ khi muốn đóng cửa lại bị viên đạn bắn trúng bả vai... đứng trước cửa sổ cơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Điệp Y ngã xuống...

      Điệp Y chạy đến trước cửa sổ, muốn đỡ lấy viên đạn giúp Khả Hinh nhưng ngờ viên đạn lại có thể xuyên qua người Điệp Y, đâm thẳng vào bã vai của Đường Khả Hinh. Vừa lúc này dường như còn gắng gượng nữa, nắm lấy tay Tịnh Kỳ, nặng thở dốc, khó khăn : "Đừng... ... cho... ... Hạo Nhiên... ..."

      vừa hết lời … ngất ,hôn mê bất tỉnh! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1206: Chúc ngủ ngon
      Editor: Thanh Vũ
      Khách sạn Á Châu! !

      Ngọn đèn huy hoàng ở phòng khách, vốn là cao nhất câu lạc bộ, lúc này ba gian phòng khách lầu chót xa hoa nhất, trang hoàng theo phong cách khách sạn Dubai, chỉ thấy vòng tròn điện sảnh, rơi xuống hiệu ứng vũ đạo 3D theo kiểu cung điện Châu Âu, mà ba cánh cửa màu trắng phòng khách VIP, gắt gao đóng, chia ra làm nơi nghỉ ngơi của ba chuyên gia hầu rượu ! Hai gian phòng khách khác, còn có thể truyền đến điểm tiếng vang nhạc, chỉ có phòng nghỉ của Đường Khả Hinh, chính là im lặng! !

      chiếc Landrover màu đen, thắng gấp ở trước cửa khách sạn, Tô Thụy Kỳ mặt bộc lộ thần tình đau lòng khẩn trương, nhanh chóng nhảy xuống xe, đóng cửa xe phịch tiếng, y tá theo sau, cùng hòm thuốc thần bí màu lam đậm, nhanh chóng từ bên cánh cửa khác xuống, nghe bác Phúc được Tịnh Kỳ bí mật đưa đến khách sạn, vào mật đạo, tim của bỗng nhiên tê rần, cước bộ lại nhanh chóng nhanh hơn, chạy nhanh vào bên trong! !

      Thang máy trong nháy mắt nhanh chóng mở ra cao xa hoa nhất! !

      Tô Thụy Kỳ bỗng nhiên lao ra thang máy, nặng nề thở phì phò, đứng ở gian xa hoa, nhanh chóng xem lướt qua các cánh cửa phòng, rốt cuộc nhìn thấy chữ tiếng phòng nghỉ ngơi của Đường Khả Hinh, tim của tê rần, tức khắc nhanh chóng cất bước về phía cánh cửa kia, nặng nề gõ, vừa gõ vừa gọi: "Khả Hinh! ! Khả Hinh —————— "

      Bên trong điểm tiếng vang cũng có! !

      "Khả Hinh. . . ——————" Tô Thụy Kỳ lại nhanh chóng gõ cửa phòng, mặt bộc lộ thần sắc lo lắng khẩn trương! !

      bao lâu, Lạp Lạp rốt cuộc vừa khóc vừa mở cửa, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, lập tức nghẹn ngào gọi: "Tô thiếu gia! ! Cậu mau vào xem Đường tiểu thư! ! Mau "



      Tô Thụy Kỳ tâm bỗng nhiên trận đau, nhanh chóng vào gian phòng, lập tức phát phòng khách to lớn xa hoa, bị mành sa màu tím sậm nhàng kia, đảo qua cảm giác dày đặc tối tăm, trận mùi thuốc đông y, nhanh chóng theo bên trong gian phòng bay tới, tức khắc xoay người, gửi mùi thuốc, kịch liệt từ bên trong gian phòng ây tới, trong nháy mắt đương tới, hai tròng mắt tức khắc nóng lên, đau lòng nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc bộ thể thao màu trắng, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, thân thể thống khổ co quắp nằm ở đệm giường màu tím sậm, máu tươi nhiễm đỏ trước ngực áo của tảng lớn, nhìn thấy mà giật mình, lại nghe thấy trận tiếng bước chân truyền đến, hơi quay đầu, cả người vô lực, mềm yếu như tơ nhìn về phía , hai tròng mắt tràn đầy lệ gọi: "Tô... . . . Tô Thụy Kỳ..."

      Hai tròng mắt Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt tràn đầy lệ, nhanh chóng về phía Đường Khả Hinh, ngồi xuống, cũng ra được, chỉ là nắm chặt bàn tay bé băng lãnh của , cúi xuống phía dưới, nhẫn phẫn nộ cùng đau lòng, nặng nề hôn bàn tay bé của , nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống...

      Đường Khả Hinh mặt cũng bộc lộ buồn bã, nhưng vẫn là kiên kiết thần sắc, vô lực nhìn về phía Tô Thụy Kỳ...

      Tô Thụy Kỳ biết thời gian nhiều, trận đau lòng qua , tức khắc ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Khả Hinh! ! Nhân sinh tổng có nhiều trách nhiệm! ! Nhưng mỗi án oan luôn có ngày đêm triều rơi, chân tướng theo thời gian chậm rãi lên! ! hi vọng em lúc này có thể dừng lại! muốn lại thi đấu ! Độc tố người của em từ từ khuếch tán, rất dễ nguy hiểm cho sinh mệnh! muốn lại thi đấu ! Được ? Vòng thi đấu thứ ba này, càng lúc càng nguy hiểm! cũng dám dự đoán tiếp theo gặp phải chuyện gì! Em xem em bây giờ thống khổ như vậy, nhưng ngay cả người dấu nhất tới trước mặt em lời cũng có!"

      Lúc này, Tịnh Kỳ cùng Phương Di cũng mang đến lời của Tủ tướng cùng ủy viên Trương, các lúc nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng : "Đúng vậy! Đường tiểu thư! Chuyện này đúng là chúng tôi làm được tốt! thể bảo vệ tốt ngài! Chúng tôi nguyện ý tiếp thu quân lệnh xử phạt! Thế nhưng giờ khắc này, ý tứ của Trương ủy viên cùng Thủ tướng, mong tương lai là hi vọng ngài có thể dừng lại, rời khỏi thi đấu! ! Tương lai tất cả việc, liền giao cho chúng tôi ! !"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức cảm thấy thân thể co quắp thống khổ, cơ thân giống như bị hỏa thiêu, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, lại yếu ớt quay mặt sang, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ mặt như hoa đào cười rộ lên, nghẹn nghẹn ngào nắm bàn tay , thân thể mềm mại như tơ, thanh khàn khàn chậm : "Ai ... Tôi thống khổ như vậy... Tôi ngay cả người dấu nhất tới trước mặt của tôi ngay cả cơ hội ... Cũng có? phải... Người em dấu nhất sao?"

      Tô Thụy Kỳ dừng lại, rơi lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh thần sắc tái nhợt, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, thân thể lại suy yếu cười cười, mới : " vẫn là người em ... Chưa từng có thay đổi... có thể hiểu em , đúng hay ?"

      "Khả Hinh! !" Tô Thụy Kỳ lại đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nước mắt trận trận lướt qua khuôn mặt băng lãnh, lại chậm rãi quay mặt sang, nhìn về phía Tịnh Kỳ cùng Phương Di, yếu ớt : "Thỉnh... Thỉnh... Thỉnh hai vị thay tôi báo lại... Trương ủy viên... Còn có Thủ... Mọi người... Xác thực cũng có trách nhiệm... . . . Nhưng là chúng ta sinh hoạt tại có thống lĩnh giả quốc gia, tổng muốn... Đem sinh mệnh hòa bình cùng an bình giao cho số người... Lại có thể nghĩ tới... Đối mặt hết thảy tất cả thế gian... Người người có trách... Tôi có vì ai hi sinh... Tôi chỉ là... Cá nhân độc lập làm ra, nên chuyện cần làm... Điều này cũng có gì... Rất đáng giá khuyến cáo cùng đau lòng ! So với tôi, những người là vật hi sinh, càng đáng giá tôn kính! !"

      bé này biết song bào thai xảy ra chuyện, trận nức nở khóc lên! !

      Phương Di cùng Tịnh Kỳ đồng thời, hai tròng mắt hồng lên nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

      "Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ lại trận đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nước mắt lại run rẩy chảy xuống...

      Đường Khả Hinh lại vào lúc này, nước mắt lại trận trận chảy xuống, tay run rẩy nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, đau lòng cẩn thận nghẹn ngào khẩn cầu..."Tô Thụy Kỳ! ! Cứu em! ! Van cầu ... Cứu em! Em nghĩ muốn sống sót! Em còn có cuộc tranh tài!"

      "Khả Hinh..." Tô Thụy Kỳ cầm ngược tay Đường Khả Hinh, lại đau lòng nhìn về phía này!

      " nhất định có thể cứu em , đúng hay ! ?" Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào khẩn cầu hỏi! !

      Tô Thụy Kỳ lưu chuyển hai tròng mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh như vậy, đành phải hứa hẹn chậm rãi gật gật đầu...

      Lúc này, Thi Ngữ cùng Nhã Tuệ càng khóc đem ra nước thuốc do bác Phúc phân phó, nhanh chóng đến, hầu hạ Đường Khả Hinh uống trước, bác Phúc ở bên trong phòng bếp cùng Tiểu Bạch nghiên cứu thuốc, mà Hàn Văn Kiệt được Tô Thụy Kỳ xin nhờ, nhanh chóng chạy tới, khi vào phòng ngủ, nhìn thấy Đường Khả Hinh mắt liễm, bên tai, cánh mũi và vị trí thất khiếu, lên màu đen, nhanh chóng tới, trước theo bên trong y phục thông qua ngân châm, vì khống chế độc tố khuếch tán trong cơ thể, vừa hạ châm, vừa khẩn trương : "Rốt cuộc người nào, hạ thủ ác độc như vậy! ?"

      Tô Thụy Kỳ cũng vào lúc này, nhanh chóng nâng mặt Đường Khả Hinh, phát mặt của càng lúc càng đen, tim của bỗng nhiên nhảy lên, tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Kỳ hỏi: "Đạn còn ở trong thân thể ấy sao?"

      "Vâng! ! Cơ hồ là xuyên qua! !" Tịnh Kỳ đau lòng nhìn với Tô Thụy Kỳ: "Thiếu chút nữa xuyên qua bả vai của ấy , liền dừng ở xương vai!"

      Bác Phúc lúc này tức khắc cầm gói thuốc trong tay ra, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ ngưng mặt khẩn trương : "Mau! ! Chờ cậu lâu ! Lập tức đem viên đạn vai bé lấy ra, bác bắt đầu dùng dược giải độc!"

      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, tức khắc gật gật đầu, nhanh chóng để mở hòm thuốc, phân phó trước nhanh chóng dìu thân thể Đường Khả Hinh, để ấy thay y phục, chính mình nhanh chóng lấy ra thuốc tê...

      " thể gây tê! !" Hàn Văn Kiệt nhanh chóng nhắc nhở Tô Thụy Kỳ, khẩn trương : " ấy ngày kia phải thi đấu! ! đôi tay quá trọng yếu! Nếu như tại gây tê, vô cùng có khả năng tổn thương bắp tay của ấy! ! Dù cho tổn thương gì, nhất định cần phải có thời gian, mới có thể tiêu trừ cảm giác tê buốt này! !"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, tức khắc thở dốc, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nhanh chóng : "Kia... Vậy cần gây tê..."

      " được! !" Tô Thụy Kỳ đau lòng cầm kim gây tê trong tay, nhìn về phía Đường Khả Hinh khẩn trương kích động : "Em biết việc này có bao nhiêu đau ? Đạn này vô cùng có khả năng là kẹp ở xương vai em! ! phải ở xương vai của em lấy đạn ra! ! Đầu tiên phải dùng dao giải phẫu rạch thịt của em ra, còn muốn lấy ra những thịt vụn nát! ! Khả Hinh, cần cố chấp như vậy! Được ! !"

      Đường Khả Hinh lại thoáng cái cố chấp nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, cả người trong nháy mắt kích động rơi lệ kêu lên: "Em mất sinh mệnh, mất lý tưởng như vậy đau ? Em có quá khứ hơn mười năm khổ sở mất phụ thân, như vậy đau ? Có những oan hồn chết như vậy đau ? Tiểu Vi bị đâm đao vào giữa bụng trung như vậy có đau ? Còn cả Điệp Y khả năng thân thể bị nổ tung như vậy đau có ? Em cho biết! ! Tô Thụy Kỳ! Em bây giờ căn bản rảnh bận tâm thân thể của em có bao nhiêu đau! Nếu như sinh mệnh các ấy có thể trở về , em có thể thừa thụ được càng nhiều! ! Em van cầu , muốn còn như vậy, hạ dao ! Em muốn gây tê! Nếu như dám làm như vậy, em hận ! !"

      "Đứa ngốc... Kia thực rất đau a..." Tô Thụy Kỳ đau lòng tràn đầy lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      "Em sợ! !" Đường Khả Hinh cắn chặt răng nhịn đau, mặt sâu ngưng nằm ở giường, lại dũng cảm nhanh chóng : "Hạ dao ! !"

      Tô Thụy Kỳ lại đau lòng do dự nhìn về phía Đường Khả Hinh...

      "Hãy tôn trọng ý kiến của ấy! Mau!" bác Phúc nhìn thời gian sắp còn kịp nữa, tức khắc tay cầm gói thuốc, thúc giục Tô Thụy Kỳ...

      Tô Thụy Kỳ giờ khắc này, có cách nào, đành phải nhẫn biểu tình, chậm chạp buông kim gây tê xuống, đau lòng cầm dao phẫu thuật sắc nhọn, lượng ở dưới ánh đèn, trằn trọc sắc bén nhìn nó, nhìn nhìn, hai tròng mắt lặng yên rơi lệ... Cuối cùng nghẹn ngào : "Em thắng... Khả Hinh... Em thắng..."

      Đường Khả Hinh thống khổ vô lực nằm ở giường, hai tròng mắt hơi lóe ra, nước mắt chảy xuống...

      " thầy thuốc..." Tô Thụy Kỳ nuốt chặt nơi cổ họng, tay cầm cái thanh tiểu đao sắc bén này, lại cảm giác được trái tim kiềm chế trận trận, bất đắc dĩ mà đau lòng : "Bọn sớm đối với ít bệnh nhân sinh lão bệnh tử, dường như tê dại ... Thế nhưng lúc này! Em thắng! Trái tim của ... Thực rất đau !"

      Đường Khả Hinh nhẫn sau đó khả năng muốn đối mặt thống khổ kịch liệt, muốn thêm nữa, chỉ là nghẹn ngào phân phó: "Bắt đầu ..."

      Tô Thụy Kỳ nhìn cái, mới chậm chạp đứng trước người ,, chậm rãi... Cảm giác được chính mình tàn nhẫn ... Từng chút từng chút rơi đao, ở điểm mềm mại da thịt!

      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ thoáng cái cúi người xuống, rơi lệ ôm chặt thân thể của , tay che mặt của lại, đau lòng : "Nếu như hồi em cảm thấy đau, hãy cắn chị!"

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, tùy ý để lệ chảy xuống, lại kiên quyết lên tiếng...

      Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh cái, biết thời gian kịp, liền có lôi kéo, trước hết để cho y tá vì khử trùng vết thương, Hàn Văn Kiệt lại tự chuẩn bị dao phẫu thuật khác, nhờ mọi người mở đèn đại lên, Tô Thụy Kỳ nhìn tất cả đều chuẩn bị xong, liền đành phải thở dốc, cắn chặt răng, trước mang găng tay, tự mình cầm chai nước khử trùng, đau lòng trực tiếp trước hướng miệng vết thương của Đường Khả Hinh nhanh chóng xuống, bọt màu trắng tức khắc theo giữa miệng vết thương tác tác tiếng vang...

      "A..." Đường Khả Hinh đau đến thân thể dường như bị vỡ ra, bỗng nhiên xoay ga giường, trọng địa co quắp, mồ hôi lạnh trận trận chảy xuống...

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi thấy kinh hãi khiếp đảm...

      Tô Thụy Kỳ gì thêm, mà là cầm lên dao phẫu thuật sắc bén, cắn chặt răng theo giữa miệng vết thương vai của Đường Khả Hinh, đâm thẳng xuống, dao trực tiếp nhanh nhẹn cắt vào thịt của nơi có viên đạn, thậm chí bắt đầu cắt lọc tới phần thịt bị hoại tử, máu tươi chảy ra ————

      "... ..." Đường Khả Hinh sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, đau đến lỗi gần như muốn ngất , thân thể càng đau hơn, cảm giác tuyệt vọng ngửa mặt co quắp, mồ hôi lạnh trận trận chảy xuống, lại vẫn như cũ thở dốc rơi lệ, cắn răng chịu đựng , chỉ là liều mạng phát ra điểm tiếng kêu rên...

      "Khả Hinh..." Nhã Tuệ rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh thừa thụ như vậy thống khổ, đau lòng ôm chặt bé này mặt tái nhợt, khóc lên! !

      Tô Thụy Kỳ hai tròng mắt cũng tràn đầy nước mắt, lại nhẫn đau lòng, phân phó y tá đưa kéo...

      Y tá tức khắc kinh hãi khiếp đảm đưa kéo đến...

      Tô Thụy Kỳ trán toát mồ hôi lạnh tiếp nhận kéo, đè nén nội tâm đau như điên, chậm rãi ở miệng vết thương của , đau lòng cắn răng do dự hồi, cuối cùng nhẫn tâm cầm kéo cắt bắp thịt bị hoại tử ————

      "... ... ..." Đường Khả Hinh lại cảm thấy trận đau tê tâm phế liệt, tập kích cả người lại muốn ngất , đại não nhanh chóng thiếu dưỡng khí, trận chịu nổi nặng nề thở dốc, trong nháy mắt chính mình phải đả đảo cầu xin, lại quay đầu, rơi lệ nặng nề thở dốc hỏi Tô Thụy Kỳ..."Tô Thụy Kỳ! !"

      "Uhm..." Tô Thụy Kỳ lại hạ dao xuống, lại từ từ cắt tới bắp thịt bị hoại tử, vừa cắt, vừa rơi lệ...

      Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống, lại ở sinh mệnh thể thừa thụ chi lúc đau, nghẹn ngào hỏi; " ... Sinh bảo bảo... Có hay đau như thế?"

      Tô Thụy Kỳ tâm bỗng nhiên tê rần, lại vì đổi kéo, vừa cắt lọc thịt ở vết thương bị hoại tử, vừa kiềm chế nhẫn : "Có..."

      "Kia..." Đường Khả Hinh mặt lại như hoa đào, ở trận trận nước mắt chảy xuống, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ hạnh phúc cười ; "Kia... Em khả năng còn muốn lại thừa thụ đến hai lần thống khổ như thế... Loại cảm giác này... hạnh phúc... Em nghĩ vì Trang Hạo Nhiên sinh bảo bảo... Sinh con trai giống như ấy... Còn sinh con giống như em..."

      Tô Thụy Kỳ rốt cuộc nhìn thấy viên đạn kia, kẹp ở giữa xương bả vai, hai tròng mắt lóe ra, bất đắc dĩ rơi lệ gật đầu, nghẹn ngào đáp: "Tốt..."

      "Cho nên... Em tại muốn sớm thừa thụ cảm giác hạnh phúc này... ... cần khổ sở..." Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào ! !

      Tô Thụy Kỳ nước mắt chảy xuống, nhìn về phía nghẹn ngào cười, thừa dịp thời gian nét mặt tươi cười như hoa, rốt cuộc hạ dao, trong nháy mắt cắn răng đâm thẳng xuống giữa xương bả vai ——————

      Đường Khả Hinh khuôn mặt tươi cười, theo trận lớn này thống khổ co quắp, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, bàn tay giống như sinh mệnh rơi xuống ga giường màu tím sậm! !

      Tô Thụy Kỳ lại vào lúc này, tay vẫn như cũ nắm dao giải phẫu, đau đến nước mắt trận trận chảy xuống, thanh ngẹn ngào khàn khàn : "Ngủ ... Tỉnh ngủ em cảm thấy, tất cả đều qua..."

      "Khả Hinh! ! !" Nhã Tuệ lập tức ôm Đường Khả Hinh mặt tái nhợt, đau lòng khóc rống lên, nhớ tới bé này đêm nay còn như vậy hạnh phúc lãng mạn miêu tả về hoa hồng Provence, còn có thanh chúc ngủ ngon, lại khóc lên như xé lòng——————

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1207 gánh vác

      Editor: lam linh

      Sáng sớm ngày hôm sau trong phòng chính !

      chén trà nóng bị ném xuống mặt đất vang lên những thanh của mảnh vỡ thủy tinh !

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh. nằm giường, chiếc áo sơ mi trắng che lấp vết thương ở sát vai. Đôi mắt đỏ ngầu sắc bén lóe ra tia hoang mang.Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người ở trước mặt. Từng chữ yếu ớt hỏi: "Cậu.. Cậu.. cậu cái gì?"

      Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng còn có Lâm Sở Nhai đứng ở trước mặt đau lòng nhìn. Do dự lúc lâu, Lãnh Mặc Hàn mới tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ trầm giọng : "Khả Hinh... Về nhà khi vai ngươi bị trọng thương. Động tác của bọn họ quá nhanh. Chỉ mới mấy giây phá hỏng được hệ thống rồi mới xông vào bên tròn! Nhưng ổ trục kia phât ra tín hiệu thông báo cho nên bị đánh lén! Tung tích Điệp Y cũng có! Khả Hinh bị trúng đạn. Vì lo lắng da thịt bị tê buốt và để lại di chứng nên chịu đau để cho Tô Thụy Kỳ đem hai viên đạn đó ra. Cuối cùng đau đến ngất . Từ đêm hôm qua đến giờ là còn hôn mê chưa tỉnh!"

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nằm ở giường. Khuô. Mặt lạnh lẽo thậm chí còn có tức giận. Đôi mắt bắt đầu ra tia sát khí. Lồng ngực đập mạnh, thở hổn hển như muốn hủy diệt tất cả. Hai tay chậm rãi nắm chặt ga giường màu trắng. mu bàn tay lên gân xanh. Trong nháy mắt. Những vết thương bị trúng đạn mở ra. Máu đỏ tràn ra nhanh chóng nhuộm cả tấm vải màu trắng. !

      "Đại ca!" Tiêu Đồng đau lòng đến. Đau lòng xử lí lại vết thương cho ...



      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng bực tức đưa tay lên chặn lại. Đôi mắt ra vẻ đau lòng lẫn tức giận. Mặc kệ chiếc vai đau rát. Yếu ớt : " viên đạn hôm qua lấy tròn xương cốt của tôi... Cho nên tôi biết có bao nhiêu là đau đớn!"

      "... ... ..." Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên cảm giác lửa giận còn đau đớn hơn cả vết thương kia. Nhưng vết thương mất nhiều máu làm như dần ngất . Chỉ cần run rẩy chút lại nhớ đến Đường Khả Hinh chịu những đau đớn này. Cả người lập tức muốn báo thù, khuôn mặt lại đầy sát khí! !

      "Trước tiên là ngươi hình tĩnh chút " Lãnh Mặc Hàn hiểu Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng kêu to ! !

      "Tôi cần bình tĩnh! ! Cậu bình tĩnh là vì cậu hiểu chuyện này. tại có chuyện gì có thể ngăn cản tôi muốn trả thù bọn họ! !" Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới Khả Hinh gặp nhiều đau đớn như vậy. Độ mắt lại nóng lên. Khuôn mặt lộ phần sát khí lập tức chịu đựng đau đớn mà lấy chiếc áo màu đen bên kia mặc vào. muốn nhìn Khả Hinh. Nặng nề thở dốc bước xuống, lạnh lẽo hỏi: "Đối phương là những ai..."

      Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người theo ra ngoài, mới : "người đánh thuê Quốc Tế! Đỗ Uy cùng Khương Vĩ hôm qua cùng bọn họ đánh nhau. Phát bọn họ ai cũ và cao thủ. Mà lại dùng vũ khí đẳng cấp nhất. Toàn bộ đều là ở học viện quốc tế khoa học kĩ thuật. hoàn thành mục đích tất nhiên bọn bỏ qua. Nhất định phải lấy được tính mạng của Đường Khả Hinh ! Theo dự đoán là trong cuộc thi đấu lần này có che dấu kế hoạch nhưng có điều lại bị phát nê mới nghĩ đến cách này để buộc Khả Hinh dừng thi đấu!"

      Phịch! tiếng mở cửa lớn! !

      Trang Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt ra ngoài. Đôi mắt run run nhớ tới Khả Hinh chịu đựng đau đớn tim của lại rỉ máu... vừa nhanh chóng vào thang máy vừa đem những lời căm hận "tôi phải đem toàn bộ những người này chặt thành thịt vụn. Tôi cho bọn họ chịu đựng đau đớ từng chút từng chút ?"

      "... ... ..." Lãnh Mặc Hàn và Trang Hạo Nhiên đứng phía sau. Nhớ tới bào thai của Điệp Y. Tim của cũng bỗng nhiên tê rần. Cả người cũng dâng lên lửa giận. Siết chặt bàn tay lúc lâu rồi nặng nề : "Bất kể như thế nào! ! Tôi với cậu cùng bọn họ chiến đấu tới cùng!"

      "Đúng ! ! Nhất định phải chiến đấu tới cùng! trả lại cho bọn họ đau đớn mà Khả Hinh phải chịu gấp trăm lần. Tôi tin trả được mối thù này" Tô Lạc Hành cùng mọi người tức giận .

      Trang Hạo Nhiên biên nắm chặt tay. Những suy nghĩ cứ tới dồn dập. Vừa nghĩ đến Đường Khả Hinh bị đau. Tim của lại xé rách...

      Cửa thang máy chợt mở! !

      Trang Hạo Nhiên dẫn đầu dẫn mọi người ra thang máy. Khuôn bộc lộ biểu tình gấp gáp qua biết bao nhiêu là cây phong cùng những loại đá cuội khác nhau. Muốn tiếp lại nghe đến. tiếng kêu giận dữ. Hai mắt của nháy cáu. Mặc dù muốn chanh chóng về phía trước nhưng vẫn là thở dốc tức giận rồi dừng lại...

      Tưởng Thiên Lỗi lúc này cũng dẫn phó tổng qua những cây phong lớn tới trước mặt Trang Hạo Nhiên , tức giận gọi: " cậu muốn đâu ?"

      Trang Hạo Nhiên cả người bỗng nhiên run rẩy. Đôi mắt kiên quyết tức giận xoay người mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...

      Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. chỉ vừa mới biết tin tức Đường Khả Hinh. Tim của cũng đau đớn cũng tức giận nhưng cuối cùng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh đến gần Trang Hạo Nhiên sốt ruột : "Khả Hinh gặp phải chuyện như vậy, tôi hiểu cảm giác của cậu Thế nhưng ấy ngày mai phải thi đấu. Còn bước quan trọng nữa ! Cậu nhẫn nhịn ! Đại là quan trọng! Bình tĩnh !"

      Trang Hạo Nhiên cả người bỗng nhiên đau đớn. Came giác được vết thương vai của mình bóc cháy. Nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt đầy sát khí, cắn chặt răng đến gần : "Tưởng Thiên Lỗi! Cậu có thể hiểu được cảm giác của tôi hay sao? Nếu như tôi tại bình tĩnh, tôi đến nơi này. Tôi đem tất cả làm hỏng! Có lẽ những người đó xem thường bản lĩnh của Trang Hạo Nhiên này rồi? tại có gì có thể ngăn cản tôi vào nhìn Khả Hinh! ! người... phải chịu đựng để lấy viên đạn biết bao nhiêu là đau đớn? ! ấy chỉ là đơn giản có rất nhiều mơ ước. ấy cũng chìa người bình thường. Tôi muốn vào xem ấy chút! Tôi nhất định phải vào xem! Mặc kệ có bao nhiêu trận thi đấu. Mặc kệ có trách nhiệm lớn như thế nào tôi chỉ muốn vào xem ấy ! Tôi biết ấy cần tôi ! Cậu nên ngăn cản tôi! Lần này mặc kệ ai cũng ngăn cản được! Lạc Hành! ! Đứng ở đây quản. cho bất cứ ai vào! !"

      cho hết lời, tức khắc phẫn nộ vào trong! !

      "Trang Hạo Nhiên! ! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận gọi lớn Trang Hạo Nhiên. Thậm chí nhanh chóng tới trước mặt , sinh khí ; "Đừng tưởng rằng toàn thế giới này chỉ có mình cậu lo lắng ấy! ! Chúng ta đều biết chân tướng, cũng rất đau lòng, rất thương tâm! ! Tôi biết cậu có bản lĩnh này vào gian phòng kia mà bị bất luận kẻ nào phát ! Nhưng cậu coi tôi là ích kỷ cũng tốt! Vô tình cũng tốt! Cậu so với tôi biết còn hơn. người đứng đầu trong các tuyển thủ. Đối mặt với trận thi đấu lớn tầm cỡ thế giới như vậy mà chỉ dựa vào lời được sao ! là vì mọi người mà nỗ lực thi đấu! ấy còn vì cậu mà nỗ lực thi đấu! lúc này mặc kệ có bao nhiêu đau đớn nhất định phải cắn chặt răng mà bước tiếp! ! ấy tại cần bất luận kẻ nào. Người mà ấy cần chính là bản thân mình vì tại người duy nhất có thể dựa vào chính là bản thân ấy.! Bởi vì đây trận thi đấu lớn! !"

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên đỏ bừng, khuôn mặt run rẩy. Hai tay nắm chặt kiềm chế tức giận cũng đau lòng. Viết thương lại lần nữa chảy máu. Máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống men theo bàn tay từng chút từng chút xuống ...

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng kinh ngạc cúi đầu nhìn Trang Hạo Nhiên. Đôi mắt ngấn lệ bất đắc dĩ : "Tôi biết Như Mạt hôm qua ...."

      Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nhìn con người của ...

      Tưởng Thiên Lỗi cảm giác được thân thể của mình bỗng nhiên run rất nhưng vẫn kiềm chế chậm rãi bắt lấy cánh tay cuat Trang Hạo Nhiên,yếu ớt : "Tôi , tại ngàn vạn lần khôn nên manh động. Chúng ta chỉ cần sai bức là có thể bị đánh bại! Mặc dù ta biết tình là cao nhất! Nhưng ta với ngươi giống nhau? Đây là trận tri đấu quan trọng mà tất cả chỉ có thể dựa vào Khả Hinh ! Chúng ta còn có trách nhiệm của chúng ta, cậu quên rồi sao?"

      Trang Hạo Nhiên nét mặt căng thẳng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !

      Tưởng Thiên Lỗi cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kiềm chế đau lòng :" Muốn đấu trí so dũng khí mới khó khăn! Mưu sát họ ta thấy thoải mái. Mà cái này căn bản cần trí tuệ! Bây giờ ! Chúng ta nên làm chuyện nam nhân nên làm! tại nên do dự bằng chúng ta chậm trễ! !"

      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ. Hai tay tức giận nắm chặt mặc kệ dòng máu đỏ tươi hướng theo tay mà xuống tí tách. Rồi giật mình cất bước. Trách nhiệm của còn rất nhiều. . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên giảm bớt phần tức giận. Thở thở dài cái. Vươn tay nắm lấy cánh tay , trầm trọng : "Trở về ... Trước hết là xử lí vết thương rồi mới bàn kế hoạch của chúng ta. Còn thiếu bước nữa. Khả Hinh bị thương. Chúng ta từ từ đòi lại!"

      Trang Hạo Nhiên cố nén kích động, đôi mắt nặng trĩu nghe lời của Tưởng Thiên Lỗi lời, cuối cùng cũng kiềm chế tức giận cùng đau đớn mà chậm chạp xoay người...

      "Mấy người cái gì? Lần này thi đấu, Khả Hinh còn phải gánh vác người kế hoạch khác?"

      thanh lạnh lùng truyền đến.

      Bọn họ đồng thời giật mình ngẩng đầu. Nhìn thấy ông Vitas khuôn mặt lạnh lùng lẫn tức giận đứng ở cây phong hạ, phẫn nộ nhìn qua...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :