1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1198: Thời gian
      Editor: Thanh Thủy

      Tám giờ hai mươi lăm phút tối!

      Bên trong phòng Tổng Thống, ánh đèn màu tím vẫn lãng mạn và nồng cháy như cũ. Ngay cả ngọn nến kia biểu đạt ràng tình ý như vậy. Trong phòng bếp truyền ra tiếng động, thế nhưng giữa phòng khách xa hoa rèm cửa màu tím bị kéo sang hai bên trái phải, chiếu ra vô hạn cảnh biển mênh mông, khiến cho người ta thấy vui vẻ thoải mái. Vòng đu quay khổng lồ phía xa xa, lại vào lúc này càng chạy càng xa, mang đến, chỉ là dải ánh sáng bảy màu.

      Phòng ăn, nơi nơi được trang trí xa hoa, cho đến bộ dụng cụ ăn uống bằng kim loại được khắc hoa, lụa mỏng màu tím.

      bóng người xuất ở trước bàn ăn.

      Trang Ngải Lâm mặc quần đùi màu trắng đeo thắt lưng cùng màu, tay bưng dĩa bò bít tết mà mình vừa làm, bước xuống ba nấc thang, vào phòng ăn xa hoa. Vừa rồi, dưới chỉ bảo của em trai, làm loạn trận ở trong bếp. Lúc này, đầu tóc của hơi tán loạn, trán lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay cắt trúng bảy ngón, nhưng Ngải Lâm chỉ đơn giản dùng băng dán cá nhân trong suốt thấm nước dán vào vết thương ngón tay. cứ như vậy đứng ở trong phòng ăn, hai mắt chuyển động, nhìn thấy bàn ăn đặt bánh mì nướng sốt cà chua Bác Dịch thích ăn, còn có salad hương tỏi và món khai vị trước khi ăn cơm, Ngải Lâm cuối cùng thở hơi, nghe Hạo Nhiên , đây đều là những món Bác Dịch thích ăn...

      Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ cổ treo tường, thời gian sai lệch lắm. vội đem hai phần bò bít tết đặt ở hai phía bàn ăn, lại cẩn thận từng li từng tí bày dao và nĩa, trong lòng oán hận nghĩ, vì người đàn ông này mà chính mình nữ vương lại làm những việc mất thể diện như thế này!! Mặc dù tâm nghĩ như vậy nhưng trong cơ thể lại có dòng nước ấm ngọt ngào len lỏi vào...

      Đồng hồ treo tường, đúng tám giờ ba mươi phút phát ra tiếng keng!



      Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lại đồng hồ treo tường, mặt của cuối cùng lên nét cười dịu dàng, biết Bác Dịch sắp tới, liền vội quay người ra phòng ăn, rẽ trái vào hành lang, hướng phòng cao nhất của chủ nhân bước lên...

      Cửa nhàng khép lại, sau đó lâu, truyền đến trận tiếng nước.

      Bên trong phòng ngủ xa hoa, giường ngủ được thiết kế theo phong cách cung đình, thêu hoa văn vô cùng xa hoa và sang trọng. Bộ váy dài cúp ngực màu hồng phấn để ở giữa giường, bên cạnh là bộ trang sức đắt tiền gồm dây chuyền, vòng tay kim cương,... đôi giày cao gót kim cương màu trắng, được đặt nhàng bên cạnh hộp gỗ đựng trang phục được chế tác bởi nhà thiết kế của hoàng gia, chế tạo bằng tay cách khéo léo, thế giới cũng chỉ có đôi!

      bao lâu, cửa gỗ phòng tắm chạm hoa nhàng mở ra...

      Trang Ngải Lâm tắm rửa xong, mặc nội y gợi cảm, bên ngoài khoác áo choàng tắm màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, chân trần bước ra. nhìn thấy giường mình đặt cái váy dài màu hồng cùng đôi giày cao gót... Hai mắt Ngải Lâm sáng lên, khuôn mặt lộ nét cười, cuối cùng chậm rãi tháo áo choàng tắm người mình xuống, mặc cho thân thể đứng trong căn phòng lãng mạn, cầm váy lên mặc vào, sấy khô mái tóc dài mềm mại rồi vén qua bả vai bên trái, ra vóc dáng mê người...

      Trang Ngải Lâm đến trước bàn trang điểm, lật gương lên, tay cầm dây chuyền kim cương, thong thả đeo vào. lấy thêm khuyên tai hình giọt nước, nhìn vào gương, hơi nghiêng khuôn mặt trái xoan, dịu dàng đeo lên, đưa tay chạm đến khuyên tai, truyền đến cảm giác đau đớn và ngứa ngáy. Ngải Lâm lại nhớ tới lúc ở vườn nho, Bác Dịch ôm ngang chính mình vào phòng, ở giường triền miên lúc. chăm sóc cho , vì mà tháo xuống khuyên tai kim cương, thậm chí là hôn rất mãnh liệt, làm rất xúc động...

      Tâm cứ như vậy có phần hơi dâng trào và nhộn nhạo...

      Cho dù bạn có là nữ vương như thế nào nhưng ở trước tình phụ nữ lúc nào cũng có thói quen sở hữu tất cả.

      Trang Ngải Lâm rốt cuộc đeo hết tất cả trang sức, dung nhan trang điểm tinh tế, mang đôi giày cao gót kim cương vào. Gần chín giờ, nhàng mà ưu nhã bước xuống, qua hành lang dài, về phía phòng ăn, trực tiếp ngồi ghế hoàng gia trước bàn ăn, nhìn về phía ánh nến nhàng ở chính giữa bàn ăn, kìm lòng được mỉm cười...

      Đồng hồ treo tường điểm chín giờ!!

      Tâm tình của Trang Ngải Lâm có chút kích động và cuồn cuộn, giống như có chút khẩn trương, biết bản thân mình làm đồ ăn như thế nào. Hai mắt chuyển động, liếc nhìn món ăn bàn, cứ như vậy mà yên lặng và ngọt ngào ngồi ghế chờ đợi...

      Thời gian từng chút từng chút cứ lãng mạn mà qua , ánh nến màu tím kia, càng trở nên mãnh liệt hơn, giọt nến từ từ xuống.

      Gương mặt Trang Ngải Lâm ái muội, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn thời gian đồng hồ treo tường, chín giờ ba mươi phút...

      Có khả năng Bác Dịch bận việc, bởi vì tối nay có bữa tiệc cung đình, quả cần phải tham gia.

      Trang Ngải Lâm gì thêm, mà chỉ vươn tay vuốt tóc rủ bên má trái của mình, để cho tóc dài tới eo, buông xuống phía trước ngực trái, hơi lộ ra bầu ngực gợi cảm, ánh sáng từ trang sức kim cương như như lóe lên...

      Giờ này, bên ngoài cửa sổ gió thổi nhàng, trời càng lúc càng lạnh, kim đồng hồ treo tường dần dần từ chín giờ ba mươi phút chạy tới mười giờ...

      Cả gian càng trở nên vắng vẻ.

      Trang Ngải Lâm cảm thấy lạnh lẽo, hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ của đồng hồ treo tường kia, chớp mắt, nghiêng mặt nghĩ, giờ trôi qua, có lẽ thực rất bận... Ngải Lâm nhàng kiềm chế nội tâm bất an của mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nghĩ tới lúc chờ Bác Dịch qua đây, thanh trầm thấp tức giận của , cũng có phận đầy mị lực.

      lại mỉm cười.

      Thời gian lại trôi qua, ánh nến còn mãnh liệt như lúc đầu nữa, từng giọt nến giống như nước mắt của người phụ nữ nhớ nhung, chậm rãi chảy xuống.

      Đồng hồ tường im lặng tiếng động hòa theo tiếng sóng biển trầm thấp mà tĩnh mịch, nay chạy tới mười giờ tối...

      Gương mặt Trang Ngải Lâm thay đổi, hai mắt khẽ chớp nhàn nhạt nhìn về phía cây nến cháy gần hết, trái tim từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, vẫn thể tin nổi Bác Dịch tới, lại bắt đầu có cảm giác ràng, mặc dù muốn tin tưởng...

      Trong đầu khỏi lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng, đầy đau lòng và lạnh lùng của Bác Dịch.

      Trang Ngải Lâm hơi giật mình, cả người dường như chìm đắm trong khung cảnh đơn, chính mình cũng trở nên yên lặng giống như chết...

      Biển rộng bao la, bọt sóng tung tóe, khoảng thời gian ở giữa vũ trụ có ý nghĩa sao? Có lẽ khi nhân loại xuất , mới giao cho nó ý nghĩa chân thực...

      Đồng hồ tường vang lên thanh "Cách cách" giữa đêm tối tĩnh mịch, nó từ mười hai giờ đêm chỉ đến giờ sang, hai giờ sáng, ba giờ... Nó cứ như vậy vô tình qua...

      Bóng dáng Trang Ngải Lâm độc ngồi ghế trước bàn ăn, gương mặt căng thẳng và mất mát, nhìn về phía ánh nến nhàng bàn cơm, đôi mắt vô hồn giữa gian, đồng hồ điểm năm giờ sáng, phòng ăn xa hoa càng thêm lạnh lẽo, thân thể của đông cứng, bờ vai trần trụi càng lạnh hơn...

      Ngải Lâm như vậy lẳng lặng nhìn ánh nến bị tắt, biết chuyện gì xảy ra, nét mặt kinh hoảng, sắc mặt hơi tái nhợt. chín giờ sáng, toàn bộ phòng ăn lập tức bị ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào, rất nhiều đồ trang trí trong nhà, những bộ dụng cụ ăn cao cấp, cả đêm bị nến rơi xuống nghe từng tiếng tích tích!

      Tình cảm kia cũng rất ràng rồi!!

      Khuôn mặt Trang Ngải Lâm tái nhợt, đôi mắt run rẩy khẽ chớp, nhìn những giọt nến kia, rốt cuộc cam chịu, mặc cho cơ thể ngày càng cứng ngắc, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo, mặt của bộc lộ nét cứng rắn và tư thái ràng, đem việc chờ đợi đêm qua, điểm ôn nhu cuối cùng còn thừa lại nuốt xuống, hoàn toàn biến mất!

      Chậm rãi...

      Trang Ngải Lâm hiểu được, nhanh chóng vươn tay, cầm điện thoại bàn, từng chữ lạnh lùng phân phó trợ lý : "Chuẩn bị thủ tục lên máy bay cho tốt, mười giờ chúng ta xuất phát quay về Pháp!"

      "Trang tiểu thư... Nhất định phải rồi à?" Trợ lý hỏi lại.

      Trang Ngải Lâm dừng lại lúc, gương mặt lên vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng nhàn nhạt trả lời: "Ừ..."

      Trợ lý lập tức : "Tôi biết rồi! Tôi nhanh chóng làm thủ tục!"

      Trang Ngải Lâm để điện thoại di động xuống bàn, biểu tình nhàn nhạt, lại liếc mắt nhìn những món ăn bàn, trách người, oán ai, ở trong tình , thua thua, thắng chính là thắng! liền thương... cứ như vậy đứng lên, xoay người cất bước nặng nề trở về phòng...

      Chín giờ ba mươi phút!

      Bác Dịch cùng số người trong hợp tác xã trồng nho Trung Quốc, đêm qua vẫn còn kích động cho tới sang sớm nay, lúc này mọi người lại có hẹn với Vitas tiên sinh, ở nhà hàng Ngự Tôn để dùng bữa sáng... Chỉ thấy Bác Dịch mặc âu phục đen, nhanh nhẹn đưa tay cầm tài liệu mà Tiêu Đồng đưa cho mình, cất bước ra xe hơi màu đen, cùng ông chủ vườn nho người Pháp từ từ hướng về phía đại sảnh khách sạn vào, vừa vừa chuyện về những nghiên cứu cách lên men rượu cũ và mới, mà bên cạnh vài người trong hợp tác xã cũng yên lặng lắng nghe chỉ dạy...

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra!

      Trang Ngải Lâm mặc váy caro trắng đen, bên ngoài khoác áo da màu đen, tóc xoăn cuộn sóng gợi cảm thả bên ngực trái. Dung nhan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, nghiễm nhiên giống như nữ vương, tay cầm túi xách Chanel cùng màu, cất bước ra thang máy, đằng sau là trợ lý và người hầu, nhao nhao tay kéo hành lý, cũng về phía trước...

      Bác Dịch có lẽ cảm giác được thanh ồn ào, lập tức nhìn thấy Trang Ngải Lâm, đôi mắt lóe lên, hơi giật mình...

      Vào lúc này, Trang Ngải Lâm cũng vừa nhìn thấy Bác Dịch như vậy giữa nhiều người. vô cùng đẹp trai, đầy mị lực đứng ở trong đám người, mặt lộ nét cười, lại nhanh chóng nhẫn mà , giống như thấy , cất bước về phía trước...

      Bác Dịch đứng mình giữa khách sạn, nghiêng mặt giống như nhìn thấy ,...

      Trang Ngải Lâm ngẩng cao mặt cất bước về phía trước, lúc qua bên cạnh , dừng lại, biểu tình nhàn nhạt, biết đối với Bác Dịch phải như thế nào: "Tôi phải về Paris ... Có lẽ... Vĩnh viễn cũng trở lại..."

      Bác Dịch bỗng nhiên căng thẳng, hai tay nắm chặt, suy nghĩ hồi, lúc này mới hơi xoay người, nhìn về phía bóng lưng của , gương mặt kiềm chế mà miễn cưỡng tươi cười, : "Vậy ư? Chúc em thuận buồm xuôi gió..."

      Tim vỡ vụn, cũng chỉ là phảng phất theo gió thoảng mà thôi...

      Trang Ngải Lâm chớp mắt, mặc cho mắt ngấn lệ, cũng theo gió biến mất, cứ như vậy, mình cất bước nhàn nhạt ra khỏi đại sảnh khách sạn...

      Bác Dịch chăm chú nhìn về phía bóng lưng của càng ngày càng xa, trái tim dường như bị bóp chặt, đau đến hít thở thông. nắm chặt tay, kiềm chế bản thân mình được xúc động, nhìn lạnh lùng ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, Bác Dịch biết tất cả kết thúc, muốn nhìn nữa, ngưng việc suy nghĩ xoay người, cảm giác được chính mình toàn thân vô lực, cứ như vậy lảo đảo về phía trước...

      Lúc này Trang Hạo Nhiên nhanh chóng theo vào bên trong thang máy kêu to: "Chị!! Chờ em chút!"

      Bác Dịch nghe được thanh này, thu lại thần sắc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm chị cậu làm cái gì? ấy lên xe rồi, ấy quay về Paris ..."

      "Bởi vì chuyện phỉ thúy kia!" Trang Hạo Nhiên hơi sốt ruột nhìn Bác Dịch, nhanh chóng : "Nhà thiết kế kia cho rằng chị tôi thực muốn trừng phạt ta, sợ đến muốn tự sát! ra chị của tôi mình bỏ vốn sắp xếp cho trang phục của ta ở Paris rồi !"

      Vào lúc này, tim Bác Dịch bỗng nhiên vang lên, đôi mắt đảo vòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: "Cậu... Cậu cái gì... Chuyện về Phỉ thúy?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1199 ngoài cửa sổ

      Edior: lam linh

      "Chính là ngọc phỉ thúy nha! !" Trang Hạo Nhiên trả lời rồi lập tức nhìn Bác Dịch. Thấy có việc gì, người đứng như bức tượng ở trong quán rượu. Kinh ngạc nhìn người này từ xuống dưới rồi . "Ôi ! ! Cậu sao lại ở đây? Chuyến này của chị tôi, khả năng trở về! Tối hôm qua hai người... có giảng hòa hay sao?"

      "Chờ chút!" Bác Dịch có điểm gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Tâm tình lập tức kích động, : " Cậu đây là phỉ thúy ! cho ràng ! ! Đây là loại phỉ thúy gì?"

      Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn về phía Bác Dịch, thẳng: "Đây là khối ngọc phỉ thúy màu xanh. biết vì sao chị của tôi thích nó vô cùng! Lần trước trong cuộc thi thời trang. Chị chỉ là đem nó tạm thời cởi ra. Nhưng chuẩn bị cái túi để đem cất. Nhưng ai biết nhà thiết kế nào đem nó cắt . Lúc đó chị của tôi như bị điên lên. Sai người đem toàn bộ người ở đó giết ! May mắn Mặc Hàn vào tra xét. Bị rơi vào đường cùng, nhà thiết kế kia đành phải vừa khóc vừa giao chiếc ngọc phỉ thúy gãy kia. Chị nhìn thấy viên ngọc bị như vậy, đau lòng đến khóc. , từ trước đến giờ. Tôi chưa bao giờ thấy chị thương tâm đến khóc như vậy. Làm tôi cũng cảm thấy sợ!"

      Bác Dịch sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Trái tim giống như vị người khác cho cú đấm, hít thở thông. Cổ họng phát ra thanh khàn khàn nhìn Trang Hạo Nhiên, ; " Đó là khối ngọc phỉ thúy màu xanh hình vuông. Có dây thừng màu đen!"

      "Đúng !" Trang Hạo Nhiên gật đầu. Kích động chỉ tay vào Bác Dịch kêu lên: "Chẳng lẽ... viên phỉ thúy kia, là đưa cho chị?"

      Bác Dịch cảm giác dường như mình bị choáng váng. Đôi mắt tràn ngập hối hận. Nhớ tới lúc ở vườn nho. Vì chuyện phỉ thúy. Mà chính mình lại với những câu nặng lời như vậy. Mà từ đầu đến cuối vẫn có thái độ gì chỉ tự mình đuổi theo xe để lời xin lỗi. Nghĩ đến đây trái tim bỗng quặn thắt..



      " hả??" Trang Hạo Nhiên tỉnh ngộ nhìn về phía Bác Dịch, kích động ; "Khó trách chị ta hôm qua tìm đến phòng chính. muốn vì mà làm bữa ăn. Hi vọng người kia tha thứ chính mình! Tôi còn cảm thấy kì lạ. Chị tôi là người nổi tiếng như vậy. Cho tới bây giờ chị chưa bao giờ ăn khép nép như vậy lại càng phải đến chuyện làm cho người khác bữa cơm! biết vì làm cơm cho mà mười ngón tay của chị đều có vết đứt, chị lại còn cảm thấy sợ hài lòng. Lúc từ vườn nho trở về lại mang theo ít rau chuẩn bị làm cho món rau dưa salad..."

      Bác Dịch nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên càng thanh càng thấp. Cuối cùng, khuôn mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc nhìn về phía Bác Dịch khẳng định : "Bác Dịch... chị của tôi ... ngươi !"

      Cả người Bác Dịch chấn động. Đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

      "Chị thực !Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua chị vì nam nhân mà trả giá đến như vậy!" Trang Hạo Nhiên khẳng định nhìn về phía Bác Dịch, lòng .

      "Ngải Lâm! ! Ngải Lâm ————" Bác Dịch chấn động. Đôi mắt của ngấn lệ. Xoay người chạy nhanh ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới Trang Ngải Lâm trước khi : Tôi phải về Paris ... Có lẽ... Vĩnh viễn cũng quay lại.. Tim của bỗng nhiên tê rần, tức khắc chạy nhanh ra ngoài nghẹn ngào kêu to: "Ngải Lâm! ! ! Ngải Lâm đừng ! !"

      hết. Tức khắc nhìn thấy Tô Lạc Hành vừa lái xe dừng ở đầu quán rượu. lập tức xông lên xe. Tô Lạc Hành còn chưa kịp được câu gì nổ máy nắm chặt tay lái xông thẳng ra ngoài ———— đạp chân ga mãnh liệt nhìn hướng Tân Hải mà lướt qua. Đau lòng hối hận nghẹn ngào kêu to: "Ngải Lâm! ! Đừng ! ! Chờ ! Hãy cho cơ hội để nhận lỗi!"

      m thanh kia như tên bắn vang rất xa. chiếc Lamborghini nhàng ra! !

      Lúc này, trong xe di động vang lên! !

      Bác Dịch có thời gian nghe điện thoại. Đôi mắt rưng rưng. Siết chặt tay lái. Nhấn ga phóng như tên lái hướng sân bay mà bay đến. Vượt qua biết bao nhiêu là đèn đỏ. Đau lòng nhớ tới thời khắc lúc cùng Trang Ngải Lâm quen biết. hay đều ràng. Cho đến bây giờ chưa từng muốn làm tổn thương bất luận kẻ nào. Nghĩ đến khi cha mẹ mất . luôn có cảm giác độc và thích tiếp xúc với người khác. Những thứ triền miên đêm hôm ấy chỉ nghĩ muốn mình làm bạn nhưng cho đến đêm qua. Có lẽ vì muốn tình này mà nỗ lực. chấp nhận . như vậy mà chấp nhận ! !

      Bác Dịch nước mắt chảy xuống. Vừa lái xe vừa hối hận, nghẹn ngào đau lòng kêu to: "Ngải Lâm! ! Ngải Lâm! ! xin lỗi em! muốn cho em . tại nhớ em đến phát điên rồi ! ! Đừng ! Cho cơ hội! !"

      Xe lao nhanh như mũi tên hướng thẳng ! !

      Bác Dịch nắm chặt tay lái. Rơi lệ nhìn sân bay mà lao xuống. lại nhìn thấy nhiều xe cộ. hơi giật mình, run rẩy được khẩn trương tạm dừng xe. Ngẩng đầu nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát phía trước điều tra xe cộ, đem đường chặn lại. sốt ruột vươn tay nghẹn ngào kêu to: "Ngải Lâm —————— "

      Trong nháy mắt Bác Dịch khẩn trương đẩy cửa xe ra nhanh chóng cởi áo khoác ném tới cái giá rồi chạy như bay về phía trước kêu to: "Ngải Lâm —————— Ngải Lâm ———————— "

      Sân bay vào lúc này. Có rất nhiều máy bay hạ cánh, máy bay cất cánh. đường cao tốc. Những chiếc xe vẫn chậm chậm. Mà có dâng người màu trắng chạy nhanh như bay. Nhìn có vẻ rất đáng thương.

      Bác Dịch cắn chặt răng răng. Dùng hết toàn bộ sức lực nhanh chóng vượt qua rất nhiều xe. Đôi mắt ngập nước chạy như bay nghẹn ngào kêu to: "Ngải Lâm —————— "

      Lúc này, bầu trốc xanh thắm bỗng có mây đen. Gió to mưa to sắp đến. Thời gian giống như hôm qua. Cái quá khứ lạnh lẽo mà lại vô tình ! !

      Bác Dịch ở đường chạy đến nữa giờ. Toàn thân tràn đầy mồ hôi cùng hòa lẫn với mưa. Nóng lạnh đan xen vào nhau. lại quan tâm đến. Chạy nhanh vào sân bay. Chạy qua các phòng. Đôi mắt ngập nước hoang mang nhìn những người thoáng qua. Lúc nhìn lên trời lúc nhìn xung quanh. Chuyến bay Paris còn có mười phút bay lên! !

      Hai mắt của chợt lóe. Nhanh chóng vào hướng phòng an ninh. Thở phì phò trước mặt của nhân viên. Đau lòng nghẹn ngào : "Xin chào! Tiểu thư! ! Tôi cùng với vị hôn thê của tôi có chút hiểu lầm! tại ấy muốn Paris, phiền ! ! Phiền giúp tôi! ! Tạm thời đừng để chuyến bay bay ! ! Tôi van cầu !"

      Người nữ nhân viên công tác kia mặc đồng phục màu đen ngẩng đầu nhìn về phía Bác Dịch, mặt mặc dù bộc lộ vẻ ngại ngùng, lại vẫn kiên trì : "Xin lỗi, ngài! Chuyến bay quốc tế sắp sửa bay lên. Chúng tôi thể làm được cái gì để ngừng bay!"

      " Tôi cầu xin ! ! Tôi thực có nhiều chuyện rất nhiều để với ấy !" Bác Dịch thân ướt nhẹp. Nắm chặt hai tay của kia. Đôi mắt ngập nước cầu xin" Kiếp này tôi cũng chỉ có thể như thế! Tôi thể để cho ấy ! ! ấy rồi, trở lại! Tôi bây giờ hối hận đến chết. Cầu xin hãy giúp tôi! !!"

      Nữ nhân viên nhìn về phía Bác Dịch. khuôn mặt đau thương thậm chí đôi mắt tràn đầy nước mắt.hai tròng mắt thậm chí tràn đầy sâu tình nước mắt. ngại ngùng. Cắn chặt môi liền cầm lên bộ đàm, lặng yên ít lời...

      Bác Dịch nặng nề thở đưa mắt lên nhìn về thời gian chuyến bay đến. lại đau lòng đấm vào cạnh tường phòng an ninh. Cúi đầu nức nở rơi lệ. Trong khắc tuyệt vọng đột nhiên nghĩ đến phương pháp khác. Liền hướng tới sân bay nhập khẩu mà chạy nhanh ————

      Người phụ trác sân bay gọi điện thoại. Vừa mới ra. Lại nghe thanh phát ra. m thanh vang vọng khắp sân bay. Bọn họ lập tức ngẩn ra! !

      Khu Phát thanh !

      Bác Dịch đau lòng đứng ở khu phát thanh. Những nhân viên phát thanh ở chuyến bay Pháp Paris nhường cho . lại nhanh chóng mà đau lòng gọi; "Ngải Lâm —————— "

      Pháp Paris chuyến bay. Những khách nhân đến, bọn họ .chọn được chuyến bay cho mình. Chuẩn bị máy bay bay lên lại nghe đến lời của người đàn ông xa lạ. khỏi ngạc nhiên, cảm thấy kỳ quái liền ngẩng đầu...

      Bác Dịch thân trang phục hỗn độn. Ướt nhẹp, tay cầm microphone. Đôi mắt đau lòng gọi; "Ngải Lâm! ! là Bác Dịch! Kỳ thực tối hôm qua cả đêm ngủ! nhớ em đến điên rồi. ngừng tìm người ở vườn nho để hỏi. Nhưng là bất luận họ như thế nào đều nghe. Bởi vì khi đó lòng của rất đau! Bởi vì rất lo lắng cho em.... rất nhớ em! Đêm qua từng nản lòng, nghĩ đến nếu như có em. Thế giới này dù có tốt đẹp vẫn có ý nghĩa ! Kỳ thực cho tới bây giờ, đều là mình ở do dự và lui bước nhưng em.vẫn ở đó. Cảm ơn em, cảm ơn em vì cho cho phép em. Em cho lại cơ hội được ! ! có em, dù có nhiều vườn nho hơn nữa cũng có bất kỳ ý nghĩa gì! Vì em, cam tâm nguyện ý mất tất cả! cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả! ! Chỉ cần nem đồng ý ở lại. Xin em! Cầu xin em ! sai rồi. Tha thứ cho . Viên phỉ thúy chung quy chỉ là vật chết.. mặc kệ trong thiên hạ tất cả đều vỡ tan chỉ cần em đồng ý ở lạ. dốc hết cả đời em, vĩnh viễn tin em, buông tha em! Ngải Lâm! Đừng ! ! Xin hãy cho cơ hội..."

      Nam tử này đến đây liền nghẹn ngào. Chịu được mà cúi đầu. Đau lòng co quắp rơi lệ, giọng khàn khàn : " rất nhớ em... nhớ em nghĩ đến muốn điên rồi... cầu xin em...cầu xin em... đừng ..."

      m thanh phát ra. Toàn trường đều im lặng. Mấy nhân viên mang y phục trắng nghe như thế đều lộ ra vẻ đồng tình.

      Phi cơ cùng tất cả các người khác. Tất cả đều trầm mặc, ngừng suy nghĩ. Người mà nam nhân này đến rốt cuộc là ai? ấy ở đâu?

      "Nếu như là tôi nghe như thế, nhất định quay đầu lại..." có du lịch Paris nghe những lời thâm tình này. Đôi mắt cũng ẩm ướt.

      Khu phát thanh. Có bị cảm động cũng khỏi rơi lệ .

      Bác Dịch vẫn như cũ mờ mịt tuyệt vọng nhưng vẫn là đau lòng chờ mong tay cầm microphone, rơi lệ chờ đợi...

      Thời gian trôi qua hồi, có lẽ chỉ là vài giây, cánh cửa ở phòng chợt mở.

      Trong nháy mắt Bác Dịch cảm thấy có hi vọng kích động ra bên ngoài nhìn, thâm tình gọi: "Ngải Lâm! ! !"

      Bỗng dưng có người bất đắc dĩ tiến đến.

      Trang Hạo Nhiên cuối cùng bất đắc dĩ xuất . đau lòng trầm trọng ngẩng đầu nhìn về phía người bạn trước mắt này cười khổ : " là. Ngay cả điện thoại cũng ngông nghe.. chị của tôi ngồi chính là máy bay tư nhân! ! Máy bay này năm phút trước bay lên... tại ngay cả góc máy bay cũng thể nhìn thấy"

      Trái tim vỡ nát!

      Bác Dịch nước mắt chảy xuống. Sắc mặt hồn tuyệt vọng nhìn về phía người trước mắt..

      Trang Hạo Nhiên cũng bất đắc dĩ nhìn về phía . Nặng nề thở hổn hển hơi. Xuyên qua khu thanh trong suốt kia, nhìn về phía bầu trời đầy mưa, dường như vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh màu trắng của máy bay. Dần dần biến mất ở phía xa...

      trận thanh ồ ạt xác thực ở chân trời nơi nào đó vang lên!

      Chiếc mây bay lao về phía mưa. Lao như ánh sáng để đến đất nước xa xôi kia. Có cánh cửa sổ hiển ra thân ảnh xinh đẹp. Chỉ thấy mặc váy dài hoa lệ cùng mái tóc dài ngang đến ngực trái. Mặt bộc lộ cảm xúc gì lại quay đầu. Nhìn về phía mây ngoài cửa sổ. Đôi mắt lóe ra giọt nước lấp lánh như kim cương. Sinh mệnh lần nữa được bắt đầu...

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1200 Bí
      Edictor: Bích Phạm
      Sân bay …
      Trang Hạo Nhiên lái chiếc xe Mercedes thể thao màu bạc dần dần từ sân bay Big Wheel đến đường cao tốc. liếc mắt nhìn sang Bác Dịch thấy ta sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn xa xăm biết suy nghĩ gì, nét mặt trầm mặt đến mức u sầu.
      Trang Hạo Nhiên cho xe lướt êm đường cao , trong lòng muốn lời an ủi Bác Dịch nhưng lại biết mở miệng từ đâu. Thiết nghĩ người là chị mình, người rất bướng bỉnh... suy nghĩ lúc, mở miệng chuyện: "Được rồi, đừng buồn nữa ,tất cả chẳng qua là hiểu lầm, giải thích được rồi... Hai người tạm xa nhau thời gian để bĩnh tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện..."
      Bác Dịch dường như còn chút sức lực nào, ánh mắt mơ màng chỉ im lặng và nhìn vô định...
      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng này của , lo lắng muốn tiếp tục an ủi Bác Dịch chuông điện thoại vang lên , tiện tôiy đeo dây phone vào tôii, nhàn nhạt trả lời :"alo!"
      Trong thành phố, đường cao tốc khác…
      chiếc Ferrari màu đen phóng như tên bắn, cứ như thế chạy thẳng về phía trước. Lãnh Mặc Hàn ngồi ở ghế lái, tay cầm điện thoại, tay lái xe, : "Tìm được Hách Dục Hải !"
      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên chợt sáng hẳn lên!
      Lãnh Mặc Hàn tay lái xe, tiếp tục : "Tôi chắc chắn biệt thự Như Mạt có Hách Dục Hải và cả nững tài liệu quan trọng. Điệp Y theo dõi họ, tôi lập tức đến đó ngay! !"
      Trang Hạo Nhiên lời nào, khuôn mặt chợt tối lại, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt linh hoạt.
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cúp điện thoại, hay tay giữ chác tay lái, chân nhấn ga, tăng tốc chạy thẳng về phía trước ——————
      Biệt thự…
      Bầu trời tối sầm, mây đen kéo đến, sấm chớp rầm vang cùng gió thổi mạnh. Trong khu rừng, biết quạ từ đâu bay đến rất nhiều, chúng bay tán loạn, nnuwngx con cú mèo từ phía xa, lấp lánh những ánh mắt màu xanh đáng sợ xuất cũng rất nhiều. Bỗng có cái bóng màu tím giống như bóng ma, đột nhiên từ trong rừng như mũi tên chạy thẳng vào hướng khu biệt thự!
      Ba bóng người màu đen đột nhiên theo nóc nhà nhảy ra, nhắm ngay hướng bóng màu tím có xu hướng tiến lại gần! !
      Điệp Y cả người ướt sẫm, đôi mắt tinh đứng ở giữa bụi cây chú ý quan sát, mặc cho những cành cây nhọn chỉa vào mình, để cho cơn mưa lạnh rơi cơ thể mà bất động...
      Những bóng đen nhanh di chuyển, chia ra cùng thề tìm cho ra được Điệp Y. Chợt có tiếng con mèo kêu lên, Điệp Y chợt giật mình, cả ba bóng đen ngẩng đầu nhìn…
      Điệp Y như con thú, rất nhanh lao thẳng về phía bọn họ. ————
      "A ——————" giữa cơn giông tố, truyền đến tiếng kêu lớn! !
      Bên trong biệt thự! !
      chiếc ghế sofa có bóng đen, khuôn mặt gầy gò , đôi mắt tinh ranh như mắt của con rắn, hai tay bắt chéo nhau lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh đầy mạng nhện, suy nghĩ rằng tài liệu chính là ở trong đó!
      Phốc!
      ta đột nhiên phụt máu, khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt…
      “ Ông chủ !” Mười người mặc đồ đen xung quanh lo lắng hướng nhìn ta.
      Cả nguuwoif ta run rẩy, lấy tay lau vết mau còn vướng môi, hia tay ôm lấy ngực mình. Nhìn bộ dạng của ta rất đau đớn, quằn quại rát khổ sở !
      Máu tiếp tục thẳng phun ra!
      Người này run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu nhớ đến sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Mặc Hàn lúc đấm mạnh vào ngực của ta mà gây nên chấn thương rất nghiêm trọng, chính là như muốn giết người giữa ban ngày.
      “ Ông chủ!” Những người mặt áo đen giọng khẩn trương :” Chúng ta nên rời khỏi đây ngay, bọn họ sắp đến rồi.”
      Hách Dục Hải đôi mắt phẫn nội nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn vô cùng oán hận, nắm chặt hai tay run rẩy nhìn về chung quanh, nơi đây còn treo rất nhiều hạt giấy, rốt cuộc tài liện đó ở đâu
      thanh mạnh mẽ truyền đến! !
      Điệp Y – cái bóng màu tím đánh bại những ngườì mặc áo đen ở ngoài biệt thự, ánh mắt nhanh nhạy, chạy hướng về Hách Dục Hải ————
      Hách Dục Hải hai mắt sắc nhọn nhìn Điệp Y, hai người bọn họ gằn nhau hồi. Sau đó ta dùng tất cả sức lực còn lại đẩy Điệp Y ra khỏi cửa.
      "Ông chủ!" Trong đó mấy người hướng nhào tới, có ý đuổi theo !
      "Đừng đuổi theo! Các người đánh lại ta!" Hách Dục Hải đón Điệp Y quyền, liền biết của lợi hại của , hai tay ôm lấy ngực, khẩn trương :” thôi”
      Ngoài cửa sổ mặc áo màu tím, vừa bị đánh văng xa...
      Điệp Y bị Hách Dục Hải đánh cú khá mạnh, nằm dài mặt đất. Bấy giờ trời vẫn mưa to, vươn hai tay gượng đứng lên, người lấm đầy bùn đất, chạy nhanh lên lầu hai của biệt thự.
      Phịch tiếng! !
      chạy lên căn phòng khi nãy, nhưng gian lại rất tĩnh lặng, chiếc ghế sofa vẫn còn ấm hơi người nhưng xung quanh lại bóng người, đảo mắt tìm khiếm xung quang...
      Đột nhiên có người chạy vào, Điệp Y nhanh nhẹn nắm lấy tay người đó rồi vặn ngược ra phía sau, tay nắm chặt lấy cổ ——————
      "Ah..là tôi…tôi là Mỹ Linh!" Mỹ Linh bị Điệp Y nắm chắc cổ, đè áp vào tường gần như thở được, hoảng sợ .
      Điệp Y hai tròng mắt căng thẳng, thấy là Mỹ Linh, mới buông tay ra
      Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cùng Thanh Bình nhanh chóng tới, nhìn về phía Điệp Y, khẩn trương hỏi: "Hách Dục Hảiđâu!"
      Điệp Y im lặng chỉ khẽ lắc đầu ————
      "ah..! ! vào đó?" Mỹ Linh nhìn về phía .
      " cần bận tâm! !" Lãnh Mặc Hàn lúc này đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi bước quanh căn phòng. nhìn gian xung quanh đầy những màn nhện lại nhìn về phía hạc giấy kia, chậm rãi, trầm mặc ; "Mọi người có nhận thấy những con hạc giấy này có gì đặc biệt ?”
      Mỹ Linh cùng Thanh Bình hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn với Lãnh Mặc Hàn; "Đặc biệt ư ? Chẳng phải là chỉ là những con hạc giấy bình thường sao?”
      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc, chăm chú quan sat những con hạt, lại hơi nhướng mày, suy nghĩ điều gì…
      Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhìn Lãnh Mặc Hàn bộ dáng này, liền cũng bắt đầu chú ý đến những hạc giấy,lại vươn tay sờ vào chúng. ban đầu cảm thấy có cái gì đặc biệt , sau lại nhìn thấy trời đan mưa nhưng hạt giấy lại bị ướt. "Có bí mật phải là hạc giấy bình thường! !" Lãnh Mặc Hàn trầm mặc ! !
      "Kia là cái gì?" Mỹ Linh cùng Thanh Bình quay mặt sang, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hỏi!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1201: Đừng đuổi theo
      Editor: Thanh Vũ
      chiếc Lamborghini màu lam đậm, giống như tên bắn chạy thẳng tới đỉnh núi, cuối cùng thắng gấp ở trước biệt thự! !

      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ căng thẳng, nhanh chóng xuống xe, lên tầng hai, xung quanh biệt thự toàn bộ xuất rất nhiều vệ sĩ cùng Tiêu Yên, Giang Thành và mọi người, mỗi người bọn họ phân đứng ở mỗi góc, nhìn khắp nơi xung quanh rừng rậm, đề phòng chút việc khẩn cấp phát sinh, mà bên kia Đường Khả Hinh, song bào thai nhận được mệnh lệnh, giữ chặt bảo toàn làm việc, để ngừa Hách Dục Hải lại có mưu đáng sợ gì đó! !

      "Bang bang bang bang phanh..." Đầy nhện cùng bụi hiên, truyền đến trận trận tiếng bước chân.

      Mỹ Linh cùng Thanh Bình vừa hỏi Lãnh Mặc Hàn chuyện hạc giấy, lại nghe thấy trận tiếng bước chân này, nhao nhao nghi ngờ xoay người, nhìn về phía người tới...

      Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai nhanh chóng lên phòng khách tầng hai, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cùng Mỹ Linh, khẩn trương cùng kinh ngạc hỏi: " có bắt được Hách Dục Hải sao?"

      "Điệp Y đuổi theo rồi!" Mỹ Linh nhanh chóng nhìn với bọn họ.

      "Vậy các người tại làm cái gì?" Tô Lạc Hành nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cậu ta chính là trầm mặt đứng ở trước cửa sổ sát đất treo hạc giấy trước mặt, hai tròng mắt nhanh chóng lóe ra, dường như nhìn thấu mỗi bí mật cùng tư duy, hai người cảm thấy kỳ lạ cùng khẩn trương qua, cùng với cậu ta cùng nhau nhìn về phía hạc giấy kia hỏi: "Tôi ! ! Cậu nhìn chằm chằm cái này nhìn làm gì?"

      Lãnh Mặc Hàn im lặng lên tiếng, chỉ là thong thả di động bước chân, từ từ xem lướt qua hạc giấy trước mặt, sợi chỉ màu hồng, màu vàng, màu xanh, màu trắng, được phân theo trình tự ở trước cửa sổ sát đất tiền, đầu tiên là trong lòng ám toán sợi chỉ để hạc giấy phiêu vẫy, lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, lấy mỗi góc độ, nhìn về phía Điệp Y vừa sở trảo quá cây thông, cành lá theo gió phiêu động, có vẻ mộng ảo mà thần bí, cuối cùng trầm giọng từng chữ từng chữ : " người cất giấu bí mật to lớn, chỉ riêng việc cất giấu chìa khóa kí ức lớn mấy chục năm, ấy tất nhiên là người rất thâm tư thục lự, ổn định, cũng sâu lường được!"



      "Đúng!" Tô Lạc Hoành nhận định gật đầu, lại hơi nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hỏi: "Cá tính của Như Mạt và hạc giấy này có quan hệ gì?"

      Lãnh Mặc Hàn mỉm cười, sâu hơn thâm trầm nhìn về phía Tô Lạc Hoành, nhàn nhạt : " cái biệt thự bỏ xó, với lại ấy mỗi lần tính cách biến dị trở về nơi này, cũng là chứng minh, nơi này là địa phương bí nhất của ! ! Cũng là tối thể cá tính nguyên thủy địa phương của chính ấy! ! Suy nghĩ thâm trầm cách như thế, ổn trọng, tuyệt đối đem mưu bại lộ ở trước người nữ nhân, nhà của ấy cư bày biện, nhất định lấy sắc điệu trầm là chủ đạo! ! Hoặc là màu tím sậm, hoặc là màu đỏ sậm! Loại màu sắc này luôn luôn an toàn lại bí !"

      Lời này vừa ra, Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có Mỹ Linh, nhìn gia cư bày biện của Như Mạt, quả nhiên cũng có quá trong sáng, xác thực thâm trầm mà vừa cảm thấy mười phần thần bí! !

      "Điểm ấy tôi cũng đồng ý! Sau đó sao! ?" Tô Lạc Hoành nhìn Lãnh Mặc Hàn nghi ngờ hỏi.

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, mặt lại lên nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt hơi chớp động thâm thúy, khẽ di động bước chân, qua hạc giấy nhàng theo gió, ở đó cảm giác có chút lạnh lẽo, mới kéo dài xuống : "Các người đều biết, Uyển Thanh là nhà tâm lý học, em ấy từng ở thời gian tốt nghiệp đại học, cùng tôi làm thí nghiệm, chính là đem có ba chân, bốn chân, năm chân, sáu chân, lại đến đồ án ghế gỗ bảy chân, phân biệt miêu tả ở sáu trương giấy A4 giấy, lại để cho nhân viên chọn loại hình ghế thí nghiệm! ! Mấy vị ở đây, nếu để cho các người được lựa chọn, các người chọn chân ghế nào?"

      Mỹ Linh cùng Thanh Bình nghe lời này, hai mắt của các trừng nghĩ nghĩ, cùng nhau ; "Bốn chân!"

      Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt nhìn về phía Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai...

      Tô Lạc Hành cùng Lâm Sở Nhai đồng thời mỉm cười nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, : "Chúng tôi là mỹ học gia, khẳng định chọn ba chân!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe , mặt tức khắc bộc lộ nhàn nhạt tươi cười, nhìn về phía hai người bọn họ : "Trắc nghiệm kết quả tâm lý! ! Người chọn ghế ba chân, là tâm tính cân bằng, có thể mình đảm đương người! ! Song con số phía trước còn mệt hơn, người chọn đến ghế bảy chân, chính là người khuyết thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng! ! Họ rất sợ ngã! Hơn nữa tính tình bắt đầu biến dị, phân biệt được thực cùng ảo tưởng! Tâm luôn luôn trống trơn ! Cảm giác được sinh mệnh tràn đầy cạm bẫy! Họ tự bảo vệ ý thức, thập phần thập phần cường liệt!"

      Mấy người nghe , liền trận trầm mặc, Lâm Sở Nhai nghĩ tới đây, lại nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn với Lãnh Mặc Hàn: "Kia... Tâm lý trắc nghiệm của người này cùng hạc giấy có quan hệ gì? Tôi vẫn là !"

      Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn về phía Lâm Sở Nhai, tiếp: "Cậu phải hiểu được, gia cư bày biện, trình độ dày đặc, cùng ấy chọn màu sắc trầm trang hoàng, đủ để tiết lộ ấy là người khuyết thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng! ! Như Mạt thậm chí có thời gian sợ chính mình bị tập kích cùng thương tổn người, tựa như tâm lý trắc nghiệm chung của người chọn bảy ghế ! người bí như vậy, chọn hạc giấy mộng ảo như thế treo ở trước cửa sổ sát đất, theo gió nhàng lung lay khả năng tính cơ hồ bằng ! Trừ phi ấy có ý tứ với mình!"

      Tô Lạc Hoành lúc này có chút hiểu, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kích động ; "Ý của cậu là... Hạc giấy này đại biểu cho..."

      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt lợi hại lóe ra : "Ý của tôi là... Hạc giấy này xác thực có giấu bí mật, thế nhưng bí mật này nhưng lại người hạc giấy!"

      "Có ý gì?" Mỹ Linh lại hồ đồ! !

      Lãnh Mặc Hàn mặt bộc lộ thần sắc băng lãnh, nhìn với Mỹ Linh: "Như Mạt thông minh như vậy! ấy lường trước được có ngày, chúng ta phát ra bí mật, tất nhiên đem ở đây toàn bộ tìm tòi! Thậm chí cũng có thể phá hủy nơi này! ! Thế nhưng vì sao Hách Dục Hải hai ba lượt tới đây, đó chính là ông ta tiếp nhận tin tức của con , biệt thự này có gì đó quan trọng! ! Đây là điểm thứ nhất! ! Điểm thứ hai, theo lý thuyết, Như Mạt rời xa nơi này lâu như vậy, vì sao hạc giấy này theo thời gian vẫn còn mới như vậy? Chứng minh Như Mạt cách mỗi khoảng thời gian, liền thay đổi hạc giấy mới! ! Mượn điều này tới nhắc nhở cha của mình, bí mật của được giấu ở hạc giấy! ! Đáng tiếc chính là, ấy ngàn tính vạn tính, nhung chưa từng nghĩ, chính mình tỉ mỉ như vậy tính kế ra đạo công thức này, lại có tính đến kế cha của mình là người giấu trong bóng đêm!"

      Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, càng nghe càng khẩn trương, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn lại sốt ruột : "Ô kìa, là cấp người chết ! ! Rốt cuộc là tình huống thế nào, cậu !"

      Lãnh Mặc Hàn tiếp tục bình tĩnh đứng ở giữa hạc giấy, lại hơi ngẩng đầu, ngưng nhìn ra cây thông cao to ngoài cửa sổ bị ưng trảo của Điệp Y lưu lại dấu vết, hai tròng mắt lại chiết xạ ra ánh sáng cường liệt : "Tôi vừa lúc tiến vào, đối với hạc giấy này chính là kỳ quái! ! Lại nhìn thấy Điệp Y phi thân nhảy ra ngoài, vừa vặn rơi xuống tán cây thông, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ! ! Mỗi người các cậu vào, có phát hay , mỗi hạc giấy bay lên, treo lên hình dạng, thành hình cong, hơn nữa góc độ này, vô luận mặt trời mọc cùng mặt trời lặn, nhắm ngay phía trước Điệp Y vừa để lại dấu vết cây thông, liền chiết xạ ra nhiều ánh sáng chiếu xuống in ra hình bóng cây, mỗi hạc giấy! ! Thành hình cung tiễn! !"

      " giả ? thể nào đâu?" Mỹ Linh cảm thấy thể tưởng ra kêu lên! !

      " tin? thử xem biết!" Lãnh Mặc Hàn trực tiếp mỉm cười nhìn về phía Mỹ Linh! !

      Mỹ Linh tin lời Lãnh Mặc Hàn, trực tiếp rút ra ánh đèn có chứa laser, giống như phi yến nhảy ra ngoài cửa sổ mưa to bay tán loạn, lại chạy như bay cây thông chỗ dấu vết Điệp Y vừa để lại, lợi dụng đạo ánh sáng theo ngay chính giữa cây bắn thẳng đến mà đến, quả nhiên phát , hình cong hạc giấy toàn bộ hội tụ thành mũi tên! Mà cây thông cao vút này, chính là mục tiêu trung tâm! !

      "Trời ạ! !" Tô Lạc Hoành thể tưởng ra nhìn về phía cây thông ngoài cửa sổ, kêu lên: "Cậu là thế nào phát ?"

      "Tôi phát thế nào quan trọng! ! Quan trọng là..." Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt chiết xạ ánh sáng lợi hại, nhìn về phía cây thông cao to kia, lại lạnh lùng : "Quan trọng là Hách Dục Hải mỗi lần trở về, đều là đêm đen nhánh trễ! ! Cho nên... Ông ta đoán trúng tâm ý nữ nhi! ! Ông ta càng liệu ngờ, vào khắc tự do cuối cùng hôm nay của ông ta, lại đến trong nhà nữ nhi, trời... Lại mưa ! !"

      Mỹ Linh trận ướt róc rách xông vào, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : " như vậy! Tư liệu quan viên tham ô cùng chìa khóa lớn tài phú, chính là giấu dưới tàng cây! ?"

      "Khả năng đó là chắc chắn! !" Lãnh Mặc Hàn cho hết lời, tức khắc nhanh chóng xuống lầu! ! Mọi người cũng vội vàng xuống theo, mọi người cùng dẫn nhau nhanh chóng tới chỗ Điệp Y vừa giấu dưới cây thông, phái mấy thuộc hạ đón mưa đếm ướt lịch, liều mạng ở dưới tàng cây thông tùng đào bùn đất, Lãnh Mặc Hàn khẩn trương giơ cây dù màu đen, đứng trước cây thông, thập phần sốt ruột nhìn...

      Mấy hắc y nhân, ngồi xổm bốn phía dưới cây thông, cầm xẻng, liều mạng đào ——————

      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Mỹ Linh và mọi người cũng bắt đầu khẩn trương nhìn.

      Rốt cuộc ——————

      Mỗi hắc y nhân hai tay mang thiết thủ bộ, rốt cuộc đẩy ra hộp sắt được chôn sâu ở dưới đất, kinh hỉ đem hộp sắt kia ôm ra, hô to tiếng: "Tìm được rồi ! ! !"

      Lãnh Mặc Hàn cuối cùng kinh hỉ cười, giữa lúc căng thẳng hơi thả lỏng, đột nhiên cảm thấy phía sau khí tức mãnh thú trực tiếp mà đến, mặt trong nháy mắt cứng rắn, thoáng cái đẩy thân thể Tô Lạc Hành ra, huy động cây dù màu đen trong tay, về phía trước trọng trọng quyền, kêu to: "A ———————— "

      Hách Dục Hải thân thể như ác ma chợt xuất , ông ta tốc độ ác độc nhanh như tia chớp, vung mạnh quyền về phía Lãnh Mặc Hàn! !

      Hai nắm tay ở trong mưa lại lần nữa nối! !

      Hai người quyền như dời núi lấp biển, mỗi người phun mạnh ngụm máu tươi, Hách Dục Hải trong nháy mắt lại ở miệng phun máu tươi, tay ấn lồng ngực, nhanh chóng xoay người biến mất ở trong rừng rậm, Tô Lạc Hoành và mọi người thấy Lãnh Mặc Hàn lại thổ huyết ngã vào tàn lá ướt lịch tràn đầy mặt đất, bọn họ khẩn trương về phía , thẳng kêu lên: "Mặc Hàn —————— "

      "Tôi muốn giết ông ta! ! !" Mỹ Linh trong nháy mắt rút súng lục ra, kích động run rẩy phẫn hận thẳng về phía trước muốn đuổi theo ————

      "Đừng đuổi theo! ! !" Lãnh Mặc Hàn miệng lại phun máu tươi, nằm ngã mặt đất, tay ấn lồng ngực cơ hồ nghẹn ngào gọi; " muốn... muốn... ... Đuổi theo! !"

      "Vì sao?" Mỹ Linh xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kích động kêu to! ! !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1202: Đòi lại
      Editor: Hien Eliza

      Trong rừng rậm, mưa bay lấp lánh.

      Hách Dục Hải giống như mãnh thú, từ trong rừng rậm u ám vọt được ra, theo sau ông ta là nhóm thuộc hạ giống như động vật siêu nhiên, tạo thành bóng đen bao quanh từ trong rừng rậm lao ra. Lúc này, ở trong rừng trong nháy mắt có vô số chim muông hoang thú kinh hoàng chạy toán loạn, chỉ có loài quạ đen phát ra thanh thê lương rồi vỗ cánh như cuồng phong bão táp bay thẳng lên bầu trời……..

      "Tới!"

      thanh ở trong rừng lạnh lẽo đến cực độ, lạnh lùng vang lên.

      Chỗ rậm rạp nào đó trong rừng, núp lượng xe SUV quân dụng màu xanh đen, người Tịnh Kỳ vẫn mặc bộ đồng phục màu đen, búi tóc đen trang nhã. Nghe được tiếng gọi kia, khuôn mặt lộ ra vẻ mặt quân nhân lạnh nhạt cứng rắn, nhiều liền trực tiếp rút súng lục bên hông ra, nhàn nhạt nghiêng mặt nhìn qua cửa sổ về phía kính chiếu hậu vỡ, đằng kia những bóng ảnh trong rừng rậm rục rịch ngóc đầu dậy, cười lạnh băng.

      chiếc xe khác mở cửa ra.

      Phương Di vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn, mái tóc dài đặc trưng xõa ra, khuôn mặt tỏ vẻ nhàn nhạt, cầm súng bắn tỉa liên tục bắn ra, vừa lạnh lùng nhìn về phía trước, vừa trong nháy mắt đem đạn nã pằng pằng, chậm rãi chờ đợi…



      chỗ khác trong rừng rậm.

      Bóng dáng Hách Dục Hải như linh thú vọt thẳng về phía trước, cuối rừng rậm có người chi viện cùng giao dịch với mình, chỉ cần đem văn kiện đưa vào trong tay người kia, kế hoạch rửa tiền của mình và con có thể thực được. Nghĩ tới đây, đôi mắt ông ta chợt lóe lên tia sắc bén, thân thể cứ thế lao nhanh về phía trước. Điệp Y ở phía sau giống như ma quỷ đuổi theo, thực tựa như mèo chín mạng biến thành vậy, bóng dáng nhanh như chớp khiến cho người khác kinh sợ…

      Hách Dục Hải cảm giác được Điệp Y ở phía sau truy đuổi tới nơi, ông ta nháy mắt sai khiến cho ba thuộc hạ phía trước dừng bước ngăn cản . Hai nam nữ lập tức lên tiếng đáp lại, đột nhiên xoay người, ngay lúc Điệp Y ở trong rừng rậm bay nhào tới, trong nháy mắt ngẩng đầu lên mang theo phi tiêu độc răng cưa chạy như bay tới huớng Y Điệp, ả đàn bà khác căm hận giơ súng lục lên nhắm ngay Y Điệp bắn hai phát……

      Điệp Y nghe tiếng súng vang lên, thân thể lập tức nhanh như chớp giống như chim nhạn ở trung lộn nhào ba trăm sáu mươi độ, thậm chí hai tay kẹp lấy bốn phi tiêu độc vòng xẹt qua má mình. Ngay lúc hạ người xuống đất trong nháy mắt phóng thẳng ra, trong số hắc y nhân trúng tiêu độc hộc máu ngã lăn ra đất, hai hắc y nhân còn lại trong lòng kinh sợ, tăng tốc độ chạy về phía trước….Mặt Y Điệp lộ ra ánh sáng lạnh băng, đứng dưới màn mưa bụi, đôi mắt tím sâu thẳm nheo lại, sau đó dần dần từng bước ngừng đuổi theo…..

      Hách Dục Hải thấy sắp đến cuối rừng rậm và ven hồ, đôi mắt ông ta nóng lên, lập tức lắc người mà , thậm chí khóe miệng phát ra tiếng chim hót kỳ lạ.

      Ven hồ có vài chiếc xe màu đen, bên trong có ít người, nghe được tiếng chim hót này, ta lập tức phái đoàn lính đánh thuê mặc quần áo màu đen lao ra. Tên cầm đầu là người hỗ trợ chi viện của Hách Dục Hải, chỉ thấy ta khoảng ba mươi tuổi, nhanh chóng đạp đá cuội ven hồ, khuôn mặt lộ thần khí tàn nhẫn, đôi mắt lóe lên sắc bén vừa vừa gọi lớn:

      “Hách Dục Hải! Hãy đem văn kiện đưa cho bọn tôi! Đây là văn kiện nơi náu của con ông!”

      Văn kiện kia tung bay ở trong mưa.

      Cả người Hách Dục Hải giống như mãnh thú phi thân ra, vừa tiếp nhận văn kiện ở trung, vừa nhìn về hướng người được phái đến ném ra trung cái va li của mình. Người đàn ông kia được hỗ trợ của lính đánh thuê, khuôn mặt ta lộ vẻ giống như ma quỷ nham hiểm, trong nháy mắt bắt lấy cái va li. ta quan tâm mưa bụi to bay lả tả, lập tức mở cặp va li ra, thấy bên trong tất cả đều là chứng cứ tội phạm kinh khủng của Hách Dục Hải ở nước ngoài. Đôi mắt ta chợt lóe lên, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hách Dục Hải : “Ông đùa bỡn tôi?”

      Tay Hách Dục Hải cầm được địa điểm náu của con , nghe được câu này, trong nháy mắt mặt tối lại.

      “Pằng……” loạt tiếng súng, phá vỡ chân trời, trực tiếp tấn công vào đám lính đánh thuê ở ven hồ. Tiếng của Phương Di, trong nháy mắt từ trong rừng truyền đến:

      “Hách Dục Hải! Lần này! Chúng ta hợp tác rất tốt!”
      Trong nháy mắt Hách Dục Hải hơi giật mình, khoảnh khắc lúc ngẩng đầu lên, thấy bầu trời bay tới lượng trực thăng. Mà lúc này Phương Di cùng Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng từ trong rừng lao ra, nhắm ngay vào mấy chục lính đánh thuê nổ súng pằng pằng pằng, hai bên lập tức vang lên tiếng giao chiến kịch liệt. Người đàn ông kia vừa núp vừa phẫn nộ hét to:

      “Hách Dục Hải………..Bọn tôi nhất định bỏ qua cho ông!”

      Tay Hách Dục Hải cầm văn kiện chỗ con núp, tức giận run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai bên quân đội đánh nhau, ông ta sau hồi trúng kế điên cuồng hét lên, nhìn vố số lính đánh thuê bị súng trực thăng quét loạn xuống. Mười thuộc hạ trung thành nhất của ông, lập tức ném đạn khói xuống, theo đó ầm tiếng nổ lớn vang lên, rồi hướng ông gọi lớn: “Chủ nhân! mau!”

      Hách Dục Hải nóng mắt nhìn mười thuộc hạ lần lượt bị thương ngã xuống, trong nháy mắt ông theo khói mù kia vọt thẳng vào, tức khắc biến mất trong rừng rậm…

      “Muốn chạy?” Mỹ Linh cùng Thanh Bình lao vào rừng rậm, muốn đuổi theo.

      “Chậm !” Lúc này Lãnh Mặc Hàn từ trong khói mù mặt mày căng thẳng bước ra. Mặc dù lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn tựa như vỡ ra vậy, nhưng vẫn tỉnh táo nhìn về phía phương hướng mà Hách Dục Hải vừa biến mất, bình tĩnh trực tiếp : “Cứ để ông ta ! Nơi đó tự nhiên có người chờ ông ta!”

      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành thở hổn hển ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn khiếp sợ kêu lên:

      “Ai da, lần sau lúc muốn diễn trò, có thể hay sớm thông báo tiếng? Lăn qua lăn lại được, chúng tôi còn tưởng rằng nghìn hạc giấy kia là do Như Mạt treo lên. Nhưng ngờ tới là quỷ kế của !”

      Lãnh Mặc Hàn lời nào, đôi mắt lóe lên tia sáng sắc bén, dừng lại lúc rồi lạnh lùng ra lệnh: “ thôi!”

      ***

      Cuồng phong bão táp, dường như muốn đem toàn bộ biển khơi mênh mông khuấy đảo lên, nó mang theo từng trận sóng mãnh liệt xông thẳng vào vách đá sừng sững cao ngất. Mấy con đại bàng bay chao liệng đón mưa rơi, giống như dũng sĩ đối kháng của đất trời. Lúc này vách đá cao ngất kia dường như cũng chịu nổi nước mưa xối xả điên cuồng gào thét. Từng trận, từng trận vô số đất đá sạt lở rơi xuống, trực tiếp đập vào biển rồi từng đợt sóng văng lên tung tóe….

      Thắt chặt bảo vệ Như Mạt đỉnh núi kín gió, số người áo đen, tay cầm súng máy đứng ở trong màn mưa, nghiêm túc mà cẩn thận nhìn ngó khắp nơi. Ngay lúc bọn họ trao đổi vị trí đứng gác nghe được loạt tiếng súng vang lên dội khắp đất trời. Khi người áo đen nào đó giơ súng giảm thanh nhắm ngay người được cử tới thân thể ta trúng đạn, máu tươi trào ra rồi ngã xuống đất…

      "Như mạt………... " loạt tiếng gào thét tựa như rung chuyển đất trời vang lên. Mưa bão điên cuồng gào thét cũng đủ để ngăn chặn tiếng ông ta điên cuồng rống giận, thanh của kẻ thua làm giặc. bao lâu, trong màn mưa trắng xóa, rốt cuộc ra bóng dáng màu đen, mặt ông ta gầy gò hung ác, cơ thể giống như man rợ, nhanh như chớp lao ra, ngay tức ông ta nổ súng làm người áo đen cuối cùng bị bắn trúng ngã xuống đất. Ông ta tức khắc kéo ra từ bên hông dây thép, cắm móc bạc nặng vào mặt đất, trong nháy mắt cơ thể rơi xuống, biến mất trước chỗ gồ ghề đều của vách đá cao vút. Mắt ông ánh lên tia run rẩy, tìm kiếm con bị hòn đá chặn lại ở cửa hang, rốt cuộc khi cơ thể ông ta rơi xuống bụi cây hoa lựu bên cạnh, mặt ông ta ướt đẫm lộ ra khiếp sợ. Mạnh tay bới lớp bùn bịt chặt cửa hang, nhớ tới cảnh tượng kinh khủng bản thân từng bị người khác chôn sống, cõi lòng ông ta bỗng nhiên đau đớn tê liệt, hai con mắt như rắn độc lúc này tràn đầy nước mắt kích động. Ông ta muốn con mình còn sống, lập tức rống giận lên tiếng, đưa quả đấm hướng tới vị trí cửa động bị bùn bịt chặt, mãnh liệt đánh từng quyền liên tục rồi gọi lớn: “Như Mạt…………..”

      Đáp lại tiếng gọi, chỉ có biển kia mênh mông cuồn cuộn sóng, chỉ có mưa bão kia điên cuồng thét gào!

      "Như mạt………. Con cha……….” Hách Dục Hải giơ quả đấm lên, sử dụng toàn bộ sức lực tính mạng liên tục đập tường đá, vừa đập vừa đau lòng gọi to: “Như Mạt………”

      Máu tươi từ quả đấm trực tóe ra, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng.

      Hách Dục Hải ngông cuồng tuyệt nhiên để ý, để cho cơ thể mình treo lơ lửng giữa trung, giơ quả đấm lên, cắn răng từng đợt điên cuồng nện vào tường đá. Mặc cho mu bàn tay nhô lên xương vỡ vách đá cao sắc nhọn, máu tươi theo nước mưa trượt xuống...Ông ta vừa đập vừa chịu đựng cơ thể đau đớn kịch liệt, đôi mắt đẫm lệ gọi to: “Con của cha……..”

      Loạt thanh của cha và con này, lẽ ra đáng nhận được đồng tình của trời cao, nhưng lại bị mấy con đại bàng chao liệng kia ngửi được mùi máu tanh, lũ lượt bay thẳng tới, mổ ngừng vào thân thể của Hác Dục Hải. Ông ta từng là thủ lĩnh của toàn bộ thế giới hắc ám nhưng lúc này tuyệt nhiên để ý, tiếp tục vung đấm vào mặt tường cứng như sắt kia….

      Chậm rãi, đỉnh núi xuất nhóm người…

      Trang Hạo Nhiên dẫn đầu. Tiêu Đồng chống đỡ cầm dù, mặt lộ ra thần sắc kích động căm giận, vừa che mưa cho Trang Hạo Nhiên, vừa nhìn vào vách đá chính giữa. Mà Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành, Lãnh Mặc Hàn, Tào Kiệt, Tịnh Kỳ, Trương Thục Dao cùng Phương Di và môt số người khác, cũng nhao nhao đứng ở đỉnh vách núi nhìn về phía người điên cuồng kia ở vách đá chính giữa kia...Điệp Y cũng theo lệnh của Lãnh Mặc Hàn, từ từ đứng ở đỉnh vách núi…

      Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong tận dụng lợi thế bản thân mặc áo sơ mi màu xanh ,vạt áo phía trước cài đóa hoa lụa sẫm màu. Dường như Hách Dục Hải vừa nhổ ra máu tươi vậy, nhìn thấy mà giật mình. Mặt lập tức bao phủ lạnh lùng, sâu kín nhìn về phía người điên cuồng kia, vẻ mặt đông cứng tựa như hồn lìa khỏi xác vậy. Đôi mắt thâm thúy hơi chuyển động, bỗng nhiên nhớ lại thời điểm bản thân bị treo ở vách núi lâu như vậy... tựa như trong nháy mắt biến thành người cam đảm, nhìn chằm chằm vào Hách Dục Hải dưới vách đá, mở miệng từng từ từng chữ lạnh băng :

      “Tôi …tôi phải chịu đựng tất cả trong quá khứ, hôm nay...tôi muốn đòi lại gấp đôi…”

      xong, đôi mắt chợt khẽ run, nghĩ tới ngày trước Tưởng Thiên Lỗi lúc đó vì cứu mình mà ngã xuống vách núi, bị sóng biển cuốn trong nháy mắt, tim như bị xé ra vậy, cả người hỗn độn run rẩy cùng luồng phẫn hận sâu sắc...Vừa tàn nhẫn vô tình nhìn về phía Hách Dục Hải ở dưới vừa nhớ lại chuyện cũ, giờ phút này bắt đầu trở nên lạnh lùng cứng rắn...Chậm rãi, mặt thực trầm lạnh xuống, vội vàng : “Mang ta ra đây!”

      loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới!

      Như Mạt mặc quần áo Souline ( hãng thời trang của Trung Quốc), toàn thân ướt đẫm nhếch nhách, mái tóc xoăn xõa ra rối bù, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt cùng khóe miệng tất cả đều là mồ hôi và máu, lại bị người khác nhét vào miệng miếng vải trắng. Nặng nề bị đẩy tới sườn vách núi, kích động run rẩy trong sợ hãi quỳ xuống, đón mưa gió, nhìn về phía bóng người ở vách đá chính giữa kia ngừng vung đấm nặng nề đánh lên cửa hang bị bịt kín vốn là chỗ mình bị giam, vừa vung đấm vừa đau lòng phẫn nộ gọi to: “Như Mạt! Con cha………..”

      đấm nặng nề vung xuống, bạch hoa xương cốt kia nhất thời vỡ vụn ở tường vách đá. Hách Dục Hải đau lòng rơi lệ quơ nắm đấm tay khác lên, ngừng nặng nề đập vào vách đá, vừa đập vừa gọi to: “Con cha………….Như Mạt………..”

      Đôi mắt của lập tức tràn đầy nước mắt nhìn về phía cha ở vách đá chính giữa. Lúc này cảm giác cả người như phát điên vậy, từng đợt từng đợt kích động, sụp đổ, đau khổ, oán hận, tiếc nuối, thất vọng, nghi ngờ...Tất cả, tất cả các cảm giác của con người, toàn bộ đánh vào thế giới của , chống đỡ cũng ngăn cản nổi thượng đế cứ như vậy vô tình hành hạ. khóc nổi, đau đến tê tâm liệt phế, chỉ có đôi tay nhoài lên mặt đất phía trước, đau đến co quắp, giống như linh hồn vỡ nát tan tành…

      “Con cha……………” Hách Dục Hải liên tục từng đợt vung đấm, nặng nề đập vách tường đá, mặc kệ cho xương tay kia vỡ vụn lại dùng tay bên này đập tiếp, vừa đập vừa gọi to: “Vẫn còn con của tôi………..”

      Từng đợt khóc nỉ non trong im lặng.

      Như Mạt co quắp cơ thể run rẩy của mình, miệng bị nhét vải trắng nhưng vẫn đón mưa to gió lớn, vươn hai tay đẫm máu ra, bò đến mép sườn núi, mặt lộ ra tia kích động nhưng thần thái đáng thương, đau lòng, sụp đổ. Nhìn cha cứ như vậy vung đấm nặng nề đập lên cửa hang chỗ mình bị giam, lần đầu tiên...lần đầu tiên cảm giác được mình có người máu mủ ruột thịt...lần đầu tiên cảm giác được mình là đứa trẻ có cha…

      “Cha...cha…”

      loạt ngôn ngữ thanh từ cơ thể run rẩy truyền tới, ngừng nhoài người mặt đất, đau lòng rơi lệ nhìn cha vì mình mà như vậy, nhưng vẫn còn nghi ngờ, bối rối, xé lòng hỏi trời hỏi đất, hỏi thế gian...Cha...Nếu cha quý trọng con như vậy tại sao lúc ấy lại muốn lợi dụng con...Hôm nay con tới bước đường này cũng là do cha ban tặng, cha tới cứu con, cha cứu được con nhưng liệu cha có cứu vớt được linh hồn của con

      tiếp tục nỉ non khóc trong im lặng…

      Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn sâu về phía Như Mạt co quắp mặt đất, nhìn về phía thân thể run rẩy kia bởi vì cha mà đau khổ, nhưng chỉ lạnh lùng sâu kín :

      “Tôi luôn luôn có nghi ngờ, chính là tên sát nhân khát máu như cha , rốt cuộc có phải hay còn coi trọng sinh linh con người! Vì tìm đáp án này, con đường hai cha con các người là khổ quá! cái thế giới này...chuyện tàn nhẫn nhất là lợi dụng chính người thân của mình để tổn thương người khác...Quá khứ của dùng phương thức đấy làm tổn thương bao nhiêu người rồi? Như chân với tay, đây là duyên phận khó có được thế gian này. nhìn chút , cha đấm bức tường đá kia ngay cả xương cốt đều vỡ vụn! Đây là loại đau đớn ra sao, hiểu được chứ?”

      Như Mạt nằm bò nhếch nhác mặt đất, nghe thấy lời của Trang Hạo Nhiên như vậy, lại tiếp tục đau lòng hướng chính giữa vách đá kia nhìn cha mình vẫn căm phẫn đau lòng đấm vào vách tường đá, máu tươi lũ lượt trượt xuống vách đá trơn nhẵn, bắn tung tóe lên cây hoa lựu... cơn đau đớn ập lên cả thể xác lẫn tinh thần làm khóc nức nở…

      “............” Trang Hạo Nhiên nhìn sâu về phía thân thể Như Mạt co quắp, rơi lệ thống khổ nhìn về phía cha. nhịn được nhớ tới việc mình thể nhận trai, đôi mắt kịch liệt chợt lóe rồi cười lạnh :

      “Tôi vì tìm câu trả lời cho huyết thống mà con đường cũng đau khổ...Tất cả những thứ này, khỏi bái lạy cha con các người ban tặng! Hôm nay rốt cuộc để cho tôi tận mắt thấy tất cả những thứ này, tôi rốt cuộc có nên cho hai cha con cơ hội nhận nhau ? Hay là để cho các người thiên đường hạ giới vĩnh viễn chia cách! lựa chọn này...là ở !”

      Cơ thể Như Mạt ngừng run rẩy, rơi lệ nhìn về phía cha treo lơ lửng giữa vách đá, tựa như dùng hết sức lực, hai quả đấm đập đến mức máu thịt lẫn lộn vỡ nát nhưng cơ thể run rẩy vẫn muốn đưa tay bới đống đá rốt cuộc cũng di động... Trái tim lại từng cơn đau đớn, nó ban đầu vốn núp trong con người khác của cơ thể , cuối cùng dường như cũng yếu ớt thức tỉnh. Đôi mắt kích động tràn lệ, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên tia sáng sắc bén nhìn về phía .

      Trương Thục Dao ngay lập tức bước lên, nhìn Như Mạt lạnh lùng :

      “Như Mạt, cất giấu chìa khóa tài sản kếch sù cùng danh sách hối lộ quan chức ở chỗ nào? Đưa ra đây, chúng tôi lập tức để cho hai cha con các người có cơ hội gặp nhau!”

      Như Mạt ngước cặp mắt ngừng rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên…

      Trang Hạo Nhiên cũng nhìn sâu Như Mạt, đôi mắt lạnh nhạt rồi ra lệnh: “Bỏ miếng vải trong miệng ta ra!”

      Lãnh Mặc Hàn lập tức bước lên, nhanh chóng lấy miếng vải trong miệng của Như Mạt ra, mới chịu uy hiếp giao ra danh sách quan chức. Trong thời khắc trời đất nghiêng ngả bất ngờ truyền tới loạt tiếng súng kinh khủng, đem cả thế giới triệt để xoay tròn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :