1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1174: Vấn đỉnh
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Toàn bộ phòng khách, mảnh u ám.

      Thân ảnh Diệp Mạn Nghi dường như dừng trước cửa sổ sát đất, gương mặt sâu lạnh, lúc nhìn chằm chằm trước mặt, hơi thở cường thế, giống như dịch rượu đầy thâm trầm mà lường được, từ từ tản mạn khắp gian đầy tĩnh lặng này, thân phận phu nhân chủ tịch tôn quý, khiến người bình thường dám nhìn thẳng vào bà, cho tới bây giờ, chỉ có bà cao nhìn xuống bất cứ kẻ nào...

      Hai tròng mắt sắc bén của bà, vẫn cường liệt chiết xạ về phía trước mặt! !

      Đường Khả Hinh đứng trước cửa phòng u ám, lập tức cảm nhận được trận sâu nặng nề áp tới, khiến chớp hai tròng mắt, nặng thở phì phò, cúi đầu, tiếng dám ừ hừ!

      Bầu khí trở nên có chút khẩn trương.

      Thi Ngữ vào lúc này, bình tĩnh đứng trước khí căng thẳng này, lúc này mới lệnh cho Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đem đèn trong phòng khách bật lên, lại nghiêm chỉnh huấn luyện, mặt bộc lộ mỉm cười về phía Diệp Mạn Nghi, tôn kính : "Phu nhân, người trễ như thế qua đây, sao lại thấy người nào bên cạnh hầu hạ? Mời ngồi bên này, tôi tức khắc cho người chuẩn bị trà hoa nhài cho người..."

      " cần..." Thanh sâu yếu ớt truyền đến.

      Thi Ngữ hơi đánh trống ngực đứng trước cầu thang cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi thân phận tôn quý cùng ưu nhã.



      Diệp Mạn Nghi chỉ bộc lộ vẻ nhợt nhạt, xoay người thong thả xuống bậc thang, chiếc váy dài kim tuyến màu đen kia, từ từ theo bà trượt xuống bậc thềm, chỉ thấy bà nghiễm nhiên như nữ chủ nhân của căn phòng này, tùy ý ngồi sô pha kiểu Âu bên cạnh, mặt lại bộc lộ vẻ khó nắm bắt nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn vâng dạ đứng ở cạnh cửa, đôi mắt bà có chút lạnh, mới mềm giọng dặn dò: "Ngồi ..."

      Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng vẫn tối tăm như cũ, bên sô pha có chiếc đèn bàn phục cổ, chiết xạ ra thân phận ưu nhã mà lợi hại của Diệp Mạn Nghi, bà sâu nuốt chút nơi cổ họng, mới dưới ánh mắt ra hiệu cùng nâng đỡ của Thi Ngữ, tới trước người Diệp Mạn Nghi, lại cũng ngồi xuống, mà hơi lễ phép mỉm cười, tôn kính ; "Phu nhân... Ngài... Ngài trễ như thế lại qua đây, có phải là có chuyện gì hay , cần cháu làm... Hay là..."

      Diệp Mạn Nghi chỉ ngồi sô pha, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh duyên dáng kiều, đứng dưới ánh đèn màu quả quýt, cặp mắt thập phần trong veo cùng thiện lương, bà cứ như vậy sâu nhàn nhạt nhìn lúc, sắc mặt mới dần thả lỏng, lấy tư thái trưởng bối, nhàn nhạt hỏi: "Thi đấu chuẩn bị thế nào rồi ? Có lòng tin chứ?"

      Lời này xác thực lộ ra quan tâm dò hỏi.

      Đường Khả Hinh hơi đánh trống ngực nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, nhất thời nghi hoặc đến mức biết nên cái gì.

      "Cháu nếu như là loại tư thái này, sao có thể thi?" Diệp Mạn Nghi ngẩng đầu, tiếp tục dường như giáo huấn, nhìn .

      Đường Khả Hinh nhất thời nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, phát bà đến thời khắc này, thái độ có chút thay đổi.

      Diệp Mạn Nghi cũng hơi lưu chuyển hai tròng mắt, nhìn quanh căn phòng khách tinh xảo mà ấm áp này, ngữ khí chậm lại nhàn nhạt hỏi: "Ở đây quen chưa? Có thể hay lúc thi, có người thân, cùng ở bên người, cảm thấy quen và sợ hãi?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lại có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lần này tâm tình lại ràng thả lỏng, tức khắc mặt bộc lộ khẩn trương cùng kiềm chế tiếu ý ; "Rất tốt. Bởi vì cháu từ đến lớn, đa số là mình, cho nên cảm thấy đơn và tịch mịch. Hơn nữa trận thi đấu lớn là chuyện hết sức nghiêm túc, cháu có quá nhiều, suy nghĩ những chuyện khác."

      Diệp Mạn Nghi nghe lời này, mặt lại hơi bộc lộ vẻ tán dương, nhìn về phía Đường Khả Hinh, tạm dừng lúc lâu, mới thâm trầm tươi cười ; "Điểm ấy cùng với ta có chút giống nhau. Tính tình ta hiếu thắng, từ tới lớn, mặc kệ làm chuyện gì, cũng quen mình hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả có người bên cạnh, ta cũng đặc biệt ỷ lại vào người ấy. Phải biết, phu nhân tổng giám đốc... dễ đảm nhiệm."

      Đường Khả Hinh hơi ngước mắt, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.

      Diệp Mạn Nghi cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt lại bộc lộ tiếu ý, ; "Muốn làm đơn vị xí nghiệp, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn, mặc dù cần quyết sách cả tập đoàn, nhưng ít nhất phải hiểu, vinh nhục và vất vả cực nhọc của trăm vạn công nhân, có bao nhiêu quan trọng. Ngay cả khi bình thường có rất nhiều lý do, cần chồng mình làm bạn, đều phải hiểu, cuộc đời của ta, cũng chỉ có ta... Phải dằn lại được tịch mịch này, vứt bỏ vài tư duy và suy nghĩ của người bình thường, ở trong thế giới thuộc về mình, tiếp tục thăng hoa trí tuệ cùng cuộc sống, biểu ra mặt đặc sắc mà độc đáo."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nội tâm hiểu như bị đánh trúng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi...

      Diệp Mạn Nghi tiếp tục sâu nhìn về phía bé này, lại từ từ giáo huấn ; "Đừng thấy dì Ân nhà cháu, bình thường cười đùa, nhưng bà ấy lại là người có tâm hồn của nhà thiết kế đứng đầu, bao nhiêu người cũng hiểu được tài năng qua vẻ ngoài ngốc nghếch của bà ấy, bà ấy lại có mặt khiến nhiều người vì đó mà khiếp sợ. phụ nữ, nếu trong cuộc sống, từhôn nhân bước ra cuộc sống, chính mình cũng có chút lờ mờ, càng cần phải đến chồng mình. Cháu tương lai nếu như muốn làm vợ người khác, phải ghi nhớ kỹ điểm này. Đừng có việc gì, liền hướng về phía chồng mình đưa ra quá nhiều cầu vô lý và tùy ý khóc náo lên. Ỷ lại là chuyện lãng mạn, thế nhưng quá mức liền có vẻ vô dụng. Cháu phải nắm bắt đúng chừng mực. Tùy thời ở trước mặt chồng cháu, bộc lộ mặt xinh đẹp cùng thiện lương của cháu, tình , tự nhiên đến."

      Đường Khả Hinh nghe như vậy, hai tròng mắt hiểu hồng hào, nội tâm dường như lướt qua dòng nước ấm, kích động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi...

      Diệp Mạn Nghi lúc này, sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh thiện lương cùng khôn ngoan như vậy, bà lại tươi cười ; "Đường chủ tịch quả nhiên có cách dạy dỗ con , cháu vẫn luôn mộc mạc cùng thiện lương, dù cho đối mặt với vận rủi của sinh mệnh, đối mặt với trách mắng của ta, cháu cũng có thể thiện lương bình thản như vậy... Trong long ta còn áy náy, nhưng cũng hi vọng, cháu có thể tha thứ cho ta người làm mẹ, nhìn con trai mình bên bờ sinh tử, trong long ta có nhiều kích động... Ta bao giờ có thể chịu đựng chuyện như vậy nữa ..."

      trận đau thương, hiểu tỏa ra khắp phòng khách ấm áp.

      Đường Khả Hinh lại bộc lộ vài phần cảm động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.

      Diệp Mạn Nghi biết thời gian qua, cũng quấy rầy hơn nữa, chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt, hơi nghiêng người, từ bên cạnh sô pha mà mọi người đều chú ý, cầm lên chiếc hộp nhung màu lam đậm, thong thả đặt bên cạnh chiếc đèn bàn phục cổ, lại nhàn nhạt : "Phần lễ vật này, coi như là ta từng thương tổn cháu trước đây, mượn vật này để diễn tả áy náy của ta đối với cháu. Còn có tất cả tâm ý mà cháu vì hai nhà Tưởng – Trang mà trả giá. Hi vọng cháu có thể nhận lấy."

      Đường Khả Hinh lập tức quái dị nhìn về phía chiếc hộp nhung màu lam đậm đặt chiếc đèn bàn phục cổ, mặt nhung của chiếc hộp, chiết xạ ra ánh sáng thập phần tôn quý, mà quanh thân hộp đều cơ hồ mạ vàng và thủy tinh kết hợp mà thành, vừa nhìn chính là trang sức giá trị xa xỉ hoặc là gần như thế, tức khắc hơi cất bước, tới trước mặt Diệp Mạn Nghi, thẳng thắn nhanh chóng : "Phu nhân! ! Cháu cảm ơn ngài có ý tốt, và thương cảm cho phần tấm long của cháu, chỉ là quá khứ, cháu có thể hiểu phần tấm long người làm mẹ của ngài đối với tổng giám đốc Tưởng. Ngài lúc đó đánh cháu, cháu có thể hiểu được, đổi lại bất cứ người mẹ nào, cũng có cách nào kích động và đánh mất lý trí. Thế nhưng tổng giám đốc Tưởng có việc gì, đây là ông trời cho cháu phần lễ vật tốt nhất. Cháu... Cháu thực cần bất cứ trang sức hay châu báu gì cả, cháu bình thường cũng có thói quen đeo những thứ này, xin ngài thu hồi lại... Tâm ý của ngài, cháu nhận được."

      Diệp Mạn Nghi nghe lời này, dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn về phía bé này, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, đầu tiên là phân phó ; "Trước tiên cháu ngồi xuống ... Đem hộp này mở ra..."

      "Phu nhân!"

      "Ngồi xuống..." Mệnh lệnh nhàn nhạt.

      Đường Khả Hinh nhìn về phía mệnh lệnh của Diệp Mạn Nghi như vậy, hai mắt trái phải lóe ra, nhưng vẫn đành lộ vẻ ngượng nghịu, ngồi sô pha bên cạnh cheiéc hộp nhung, chậm rãi vươn ngón tay thon ngọc, tiếp xúc được mặt hộp, lại cẩn thận mở chiếc khóa thủy tinh kia, đem chiếc hộp này bất ngời mở ra, lập tức trận tia sáng chói mắt, nhanh chóng chiếu ra, bên trong chiếc hộp nhung đen, thình lình đặt bộ trang sức phỉ thúy đế vương vô giá, trong đó có chiếc vòng cổ phỉ thúy đế vương do mười hai viên kim cương khảm thành, khuyên tai giọt nước, hai chiếc lắc tay, trâm phỉ thúy hồ điệp dài và lớn, còn có chiếc nhẫn phỉ thúy cao cấp nhất! ! Bộ phỉ thúy đế vương này, là phỉ thúy có giá trị cao nhất thế giới, mức độ sáng xanh từng được xã hội thượng lưu phương tây xưng là thần quang, chỉ thấy từng viên kim cương khảm bên ngoài phỉ thúy đế vương này, kim cương mặc dù ánh sáng rực rỡ, nhưng dưới ánh sáng đầy khí phách của phỉ thúy đế vương này, cách nào sánh bằng...

      Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đứng ở bên, lập tức nhìn thấy trọn bộ trang sức từ vòng cổ đến khuyên tai phỉ thúy đế vương kia, tất cả đều nhao nhao sáng lên hai mắt, nội tâm khỏi ồ lên, chỉ riêng nhìn thấy ánh sáng xanh này, đều cảm giác sinh mệnh cuộn trào vô số năng lượng, càng cần phải đeo vào, đây chính là khắc tôn quý biết bao a! ! Nghĩ tới đây, các tất cả đều hưng phấn nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

      Đường Khả Hinh cũng mở to mắt, nhìn về phía bộ trang sức phỉ thúy này, nhất là chiếc vòng cổ đế vương kia, phỉ thúy phía dưới vòng cổ, ước chừng to bằng hai ngón tay cái, mức độ lấp lánh ánh xanh, đều dường như cảm giác được có nước lóng lánh bên trong phỉ thúy, tỏa ra ánh sáng tuyệt đối tôn quý, nhất thời cảm xúc dâng trào, thể tin nổi kêu lên: "Đây... Dây chuyền này... Trang sức này..."

      "Đây là phỉ thúy đế vương..." Diệp Mạn Nghi nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt lại bộc lộ vẻ nhàn nhạt, ; "Nó tính đến nay, hơn năm trăm năm, có bất kỳ người nào đeo qua, đến lúc đến tay mẹ chồng ta, tức là lão phu nhân đời thứ nhất của Tưởng gia, truyền đến nay. Tổng cộng có hai bộ, thuộc về chi bảo gia truyền của Tưởng gia chúng ta, ta tại đem bộ này tặng cho cháu! Chỉ tính riêng cái này giá trị gần tám tỷ! Có thể là món trang sức quý giá nhất thế giới này."

      "Phu nhân! ! Lễ vật quý trọng như vậy, ta sao có thể nhận?" Đường Khả Hinh tức khắc kích động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lập tức đem bộ trang sức đẩy lại trước mặt bà! !

      Diệp Mạn Nghi lại vươn tay, ấn trang sức kia, chậm rãi ngẩng đầu, sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi hiển vài phần trầm thấp : "Ta mặc dù phải rất thích Hạo Nhiên, cảm thấy đứa bé này tựa hồ được quản giáo nghiêm, quá thích đùa giỡn náo nhiệt, lại nghe lời. Nhưng nó dù sao cũng là bậc kế thừa của Trang gia, là người cùng vinh cùng nhục với Tưởng gia chúng ta! Trong trăm vạn nhân viên tập đoàn Hoàn Cầu, cũng có tâm huyết cùng nỗ lực của nó. Ta biết nó cùng với Thiên Lỗi luôn luôn hòa thuận, thế nhưng sinh ra duyên phận như vậy, cũng là trời định trước. Hai bên tương hỗ giám sát và nhắc nhở lẫn nhau, như vậy cũng tốt. Tập đoàn Hoàn Cầu, chịu trách nhiệm tương lai của rất nhiều người, chúng ta nhìn những thứ phú quý này bị vận mệnh trói buộc e rằng cách nào nhõm trút bỏ được, cũng chỉ có thể dựa vào chút tâm ý xem như trang sức danh quý này kéo dài. Hi vọng tương lai hai nhà Tưởng Trang có thể tiếp tục hòa thuận cùng nhau hơn nữa... Bây giờ ta đem phần lễ vật này giao cho cháu, cũng xem cháu như phần tử của hai nhà Tưởng Trang, tương lai ta có cách nào, giống... Giống như mẹ chồng, uống ngụm trà ấm của cháu. Nhưng nếu như cháu có thể gả cho Hạo Nhiên... Ta giống như mẹ chồng, lòng tràn đầy vui mừng, chúc phúc các cháu..."

      "Phu nhân..." Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, hiểu kích động xót xa trong lòng nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.

      Diệp Mạn Nghi hai tròng mắt ra chút lệ, nhưng vẫn rất nhanh nuốt xuống, chỉ bộc lộ chút kiềm chế mà ôn nhu tươi cười, lại đem hộp trang sức kia đẩy tới trước mặt Đường Khả Hinh, chậm rãi ; "Đem trang sức này nhận lấy ... Tương lai... Hạo Nhiên liền dựa vào chăm sóc của cháu... Bất luận như thế nào, chúng ta hai nhà Tưởng Trang đều là người nhà. Tương lai, cháu làm phu nhân Hoàn Cầu, cần đảm đương , còn có rất nhiều, đừng ngại ngùng với thứ trang sức bảo vật đáng quý này. Ta... Ta trước sau cũng sánh kịp vẻ hoạt bát kia của cháu, có rất nhiều những thứ quý báu, đây chỉ là phần nho tâm ý của ta..."

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt kích động run rẩy ngấn lệ, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi...

      Diệp Mạn Nghi cũng sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, giống như người mẹ, lại giống như thân phận người khác... Thế nhưng thế nào, bà cũng chỉ là người ngoài, trong lúc nhất thời, cảm xúc mất mát kia lắng xuống khiến cả người đều đau thương, bất đắc dĩ, đành phải thu lại tâm tình kích động bi thương, nhìn thời gian cũng còn sớm, liền cúi mặt, chớp đôi mắt đẫm lệ, mới qua loa ; "Được rồi. Ta ở đây, cũng quấy rầy cháu chút thời gian . Ngày mai còn phải thi đấu, đừng quá căng thẳng... . . . Nghỉ ngơi sớm chút... Chúng ta đều ở bên cạnh cháu..."

      cho hết lời, liền hơi tiều tụy đứng lên...

      "Phu nhân! ! Chờ chút!" Đường Khả Hinh đột nhiên vươn tay, hơi nắm cổ tay , nhanh chóng .

      Diệp Mạn Nghi dừng lại động tác, hơi nghi ngờ nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh nhẫn nước mắt xuống đáy lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía dáng vẻ tịch mịch tiều tụy kia của Diệp Mạn Nghi khiến người ta ấm áp, đáy lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc, do dự hồi, vẫn nhanh chóng ; "Người khát nước sao? Cháu cho người chén trà nóng..."

      Diệp Mạn Nghi giật mình nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống, hiểu đau thương thúc đẩy làm như vậy, lại kích động thanh run rẩy hỏi; "Người khát nước sao? Cháu rót cho người chén trà nóng..."

      Diệp Mạn Nghi lần này rốt cuộc nghe , hai tròng mắt lập tức đẫm lệ, lóe ra vô cùng bi thương mà ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía trước mặt... Bà nhẫn lâu, mới dường như cho phép chính mình kích động hỏi: "Ta... Ta có thể uống ngụm trà nóng của cháu ư?"

      "Đây là vinh hạnh của cháu!" Đường Khả Hinh nhanh chóng lau nước mắt mặt, tự mình tới bàn trà trước sofa, rót chén trà hoa nhài mà Thi Ngữ vừa pha, dùng tách sứ , hai tay tôn kính nâng lên, hai tròng mắt lại đẫm lệ, nhìn về phía người như mẹ chồng này, tối nay cho mình những lời căn dặn, chậm rãi tới trước mặt bà, do dự hồi, cuối cùng hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ trà nóng lên cao, kích động mà nghẹn ngào gọi: "Phu nhân... Mời dùng trà..."

      Diệp Mạn Nghi cuối cùng nước mắt lăn dài, tim như muốn nổ tung, đau đến nên lời, vui mừng đến nên lời, nhìn về phía hiểu chuyện trước mặt...

      "Phu nhân... Người dùng trà..." Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào rơi lệ gọi...

      Diệp Mạn Nghi ngồi giữa sô pha, đối diện với chén trà nóng, rốt cuộc nhịn được nhớ tới đứa con trai ba mươi năm qua của mình, cúi mặt kiềm chế run run khóc...

      "Tương lai... Cháu nhất định chăm sóc Hạo Nhiên tốt... Người yên tâm..." Đường Khả Hinh lại kích động nâng chén trà, khóc .

      Diệp Mạn Nghi thân thể run run nên lời, nhưng vẫn tùy ý nước mắt run rẩy lăn dài, gật gật đầu...

      "Người dùng trà..." Đường Khả Hinh lại giống như con dâu, khóc thỉnh trà...

      Diệp Mạn Nghi vừa khóc lại cười kích động gật đầu, lúc này mới nhận lấy tách trà nóng kia, uống hớp trà nóng mà ấm lòng, lại khóc thành tiếng, giống như mẹ chồng gật đầu, nghẹn ngào vui mừng đáp lại: "Ngoan... Ngoan..."

      Đường Khả Hinh cũng lập tức cười, nhưng chẳng biết tại sao bỗng đau thương, thân thể dần dần tới gần, đầu dựa vào đùi Diệp Mạn Nghi, nước mắt từ khóe mắt lăn dài...

      Diệp Mạn Nghi cũng ôn nhu mà kích động đưa tay lên mặt khôn ngoan, lại tiếc rơi lệ cười...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1175 Thi đấu ()
      Editor: Minh Ngọc
      Sáng sớm, sương mù vẫn chưa tan hết, vẫn còn quyến luyến với màn đêm yên tĩnh, toàn bộ khách sạn Á Châu đều bị bao phủ bởi lớp sương mù trắng xóa, gian yên tĩnh như vậy còn có thể nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua sao? Mỗi khi tới cuối thu, mở cửa sổ ra luôn cảm nhận được yên tĩnh, thư thái như làn sương mù trắng xóa kia, cũng cảm thấy đơn, tâm lạnh mà nghĩ tới mùa đông.
      Sóng biển vỗ vào bờ ầm tiếng, tạo thành làn sóng rất mạnh đánh vào đường ven biển. Ở cái thành phố xa hoa mỹ lệ này, cây cầu hình cung như bức tranh vẽ mà được những tia nắng ban mai chiếu tới, phản chiếu cả bầu trời xanh thẳm trong trung mờ sương giống như nữ thần cùng dải lụa mỏng từ từ hướng về phía thiên cung! !

      Đại lộ Tân Hải vô cùng to và rộng, ở hai bên là các nhân viên phục vụ rượu tuyên truyền, năm vị phục vụ rượu cũng được ánh sáng mặt trời soi vào dần trở nên ràng. Trong khi đó có vô số xe của các phóng viên, ký giả đều hướng khách sạn Á Châu mà tới. Bảo vệ cũng phải cẩn thận kiểm tra mới dám để cho họ qua. Những người đến đây tham quan cũng bao gồm cả các chuyên gia thế giới về rượu nho, còn có cả những người chưng cất rượu nho nổi tiếng ở Trung Quốc, cùng những người phụ trách các tập đoàn rượu...

      Từ tám giờ sáng, trước cửa khách sạn Á Châu bắt đầu có những đoàn người chen chúc, nối đuôi nhau, nhao nhao bắt đầu nhận thư mời, vào đến bên trong của khách sạn, vẫn chỉ thấy tấm thảm đỏ đêm qua dược trải cỏ, cứ cách đoạn lại có nhân viên tiếp tân mặc bộ đồng phục màu đen chờ đón khách, nhao nhao giơ tay xin ý kiến của khách đến nhà hát!

      Đồng hồ điểm tám giờ!

      Nhà hát thủy tinh được ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở hai bên sân khấu dần lên dàn thanh 3D Hy Lạp cao mười thước, lên hai bức tượng về thần rượu Dionysus và Bax giơ chén rượu nho ra, đứng ở hai bên thảm cỏ của nhà hát, say sưa mà hai chén rượu tạo thành những dòng chảy màu đỏ như máu tươi chảy xuống mà lập tức quả cầu thủy tinh của nhà hát khúc xạ lóe sáng! !

      Các vị quan khách trước mặt đều nhìn thấy cảnh tượng này, họ lấy làm kỳ lạ rồi quay sang thầm to ! !

      Hoắc Minh Lĩnh cùng các quản lý của khách sạn bao gồm Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Từ Trạch Minh vừa mới thay xong bộ đồng phục màu đen liền lập tức tới tầng chính của khách sạn. Họ qua thảm cỏ cách chậm rãi và có trật tự, khi Hoắc Minh đến nơi, ngẩng đầu lên thấy trước thảm đỏ của nhà hát có rất đông quan khách ở đó mà cũng có hơn 10 mặc những bộ trang phục màu đỏ cùng với kiểu búi tóc nhàng thanh nhã, mặt luôn xuất những nụ cười ngọt ngào, hai tay nhàng đặt lên bụng đứng ở cửa nhà hát mời khách vào. Còn những nhân viên mặc đồng phục màu đen đưa tay ra để ngăn cản những phóng viên đến từ đài truyền hình muốn theo vào nhà hát! !

      Mọi người chen chúc nhau giẫm đạp lên thảm cỏ, tất cả các vị khách ngày hôm nay dường như đều là những chuyên gia về rượu, đều là những tay lão làng về rượu, họ chỉ cần nếm chút rượu cũng biết rồi! Bọn họ mỗi người cầm trong tay loại thư mời, tính toán thời gian, ước chừng còn có hơn mười phút là có thể vào! !



      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng chờ quản lý bất chợt có đám người nhao nhao vào phía bên trong nhà hát. Họ vừa mới vào bầu trời lập tức trở nên u ám, chỉ thấy các loại đèn trong khán phòng vẫn chưa được bật lên, mà toàn bộ sân khấu màu trắng đều được những chiếc đèn thủy tinh chiếu xuống tạo nên ánh sáng vô cùng chói mắt. Thư ký trưởng của Hiệp hội rượu đỏ Hách Liên vẫn mặc bộ trang phục màu trắng như cũ, búi tóc cao, đứng ở vị trí trung tâm tay cầm văn kiện, giao việc cho cấp dưới để chuẩn bị trình bày kế hoạch cho các vị giám khảo. Trong khi đó hơn mười nhân viên nhanh chóng đặt các thiết bị tính điểm vào đúng vị trí cho giám khảo. sân khấu chỉ có ba máy chụp ảnh, vài nhiếp ảnh gia được phép quay phim chụp ảnh ở đài truyền hình trong cánh gà và vô cùng nghiêm túc làm việc. Người chủ trì đeo bảng tên của mình, tay cầm microphone cỡ đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, chỉ vào sân khấu, bàn về cách bố trí như thế nào mới có thể chụp được những bức ảnh tốt nhất.

      Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ nhanh chóng tới sân khấu, vừa đúng lúc thấy ba nam nhân viên của khách sạn mặc bộ đồng phục màu đen nghiêm túc đẩy xe để vô số các ly thủy tinh với kiểu dáng óng ánh trong suốt ra. Còn các nhân viên khác cố gắng nhanh chóng hoàn thành công việc trong hậu trường của mình, họ xếp cái bàn dài màu trắng ra rồi lại đem nhiệt kế, hộp điều hòa nhiệt độ, dụng cụ mở nắp chai tiếp sau đó là các vật phẩm chuyên dụng… tất cả đều được nhanh chóng bày lên, mà những chiếc khăn màu trắng có dấu ấn của khách sạn cũng sẵn sàng.

      Tám giờ ba mươi phút! !

      Các lễ tân đồng loạt mở cửa, lập tức nở nụ cười, cung kính mời các vị khách bước vào, nhìn về phía mọi người dùng giọng ngọt ngào : "Chào quý khách, rất xin lỗi để mọi người phải đợi lâu, trận thi đấu rượu năm 2013 sắp bắt đầu, tại mời mọi người về chỗ ngồi được ghi thiếp mời. Vì lần này số lượng khách mời lên đến ba nghìn tám trăm người cho nên xin mọi người trật tự, tuân thủ theo đúng quy định của khách sạn và xin mọi người chậm chút để tránh xảy ra chuyện hay. Ngoài các nhân viên của nhà hát còn có nhân viên của hiệp hội rượu nho, cảm ơn mọi người."

      xong liền cùng các tiếp tân khác cúi chào các vị khách lại đồng thời tách thành hai hàng, mỉm cười mời mọi người bước vào và ôn nhu ngọt ngào : "Mời mọi người vào trong, mong các vị được vui vẻ."

      Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều cầm thư mời tay, chen nhau vào nhà hát.

      Chỗ ngồi của nhà hát lập tức sáng lên khiến mọi người thấy chói mắt, ở chỗ của mỗi người đều bừng sắc hồng, cầu thang dần lên trước mặt mọi người mà những nhân viên trong nhà hát liền nhanh chóng cầm đèn laser đưa khách theo hai hướng về vị trí của mình, còn cẩn thận nhắc nhở chậm. Trong khi đó, phía dưới sân khấu VIP liền có hai hàng nhân viên mặc trang phục màu trắng, các là bộ phận tiếp tân cao cấp ở Hoàn Cầu, chỉ thấy mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười ôn nhu ngọt ngào, vừa vừa lấy ý kiến của khách hàng và sắp xếp những chỗ ngồi tốt, ở đây được phân ra làm nhiều khu vực: là nơi các chuyên gia về rượu nho ngồi, là chỗ của chủ các vườn nho, tổng giám đốc hiệp hội rượu đỏ quốc tế, ban lãnh đạo khách sạn Á Châu, cùng Hiệp hội rượu nho Trung Quốc... tất cả mọi người tìm chỗ cho mình.

      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng vẫn đứng ở trước đài phía sau bức màn nhưng lại vô cùng bận rộn, đeo găng tay màu trắng vào cùng các nhân viên trong khách sạn kiểm tra lại lần nữa ly thủy tinh, độ ẩm bên trong ly. Còn cho nhân viên tùy trường hợp tới gần chỗ ngồi của quan khách nghiêm ngặt khống chế những vị khách sáng nay kích động, có lẽ điều này cũng làm ảnh hưởng tới tâm tình của các nhân viên.

      Nhiếp ảnh gia nhanh chóng đem camera, mang tới hai bên sân khấu. Bên trái là quan chủ khảo, phía bên phải là ban giám khảo, cộng với ba mươi người chưa tới, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, chỉ là chỗ ngồi trống trơn kia lại lộ ra bầu khí vô cùng nghiêm túc! !

      Chúng tân khách vừa an tọa, vừa đồng thời nhìn về phía sân khấu được bao phủ bởi luồng ánh sáng chõi rọi kia, còn có vị trí trống trơn của các vị giám khảo,...Họ đều hưng phấn nghị luận,...! !

      Hách Lệ đứng ở sân khấu bên cạnh, cầm văn kiện trong tay, hơi ngửa mặt nhìn cách bố trí của căn phòng, xem mọi người ngồi vào vị trí chưa, lập tức cầm bộ đàm gọi các nhân viên phục vụ rượu về sau sân khấu chuẩn bị, cũng mời luôn các vị khách quý vào sảnh nghỉ ngơi đợi ban giám khảo vào! !

      Các nhân viên ở đây vô cùng bận rộn ! !

      Phục vụ rượu hôm nay thể so với đêm qua vắng vẻ được. Vẫn có hàng loạt người chen chúc: đầu tiên là vô số ký giả cùng những chiếc camera của họ đứng ở hồ bơi nhanh chóng quay chụp, mà mỗi lần nhân viên phục vụ lên, đều hỏi xem họ có dùng điểm tâm , sức khỏe của họ ra sao, xác định xong họ mới để cho người của đài truyền hình chủ trì cùng nhiếp ảnh gia tiếp tục lên lầu, chuẩn bị phỏng vấn các vị chuyên gia về rượu! !

      Mở cửa phòng VIP đầu tiên là vị chuyên gia đến từ Pháp Gosedon, chỉ thấy người đàn ông trung niên đến từ Pháp này vô cùng thích thú với đồ ăn và rượu ngon, đêm qua ông uống cocktail cho đến gần sáng mới thôi, vậy mà bây giờ tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, bộc lộ tự tin cùng nhiệt tình tươi cười, lịch nhìn ống kính rồi hơi giơ tay ra. Lúc mới ra khỏi phòng, muốn xuống lầu, người chủ trì vội thừa dịp này để hỏi ông về trận thi đấu như thế nào! !

      Gosedon mặc dù sảng khoái trực tiếp , nhưng chỉ là hơi cười chút, dừng lại lúc lâu, mới dùng tiếng Pháp trả lời: "Bất kể như thế nào, tôi cũng chờ mong lần thi đấu này. Sau khi thi đấu xong, tôi mời mọi người uống cocktail."

      Cả hai cùng tươi cười.

      Toàn bộ chỗ này chật ních ký giả cùng nhiếp ảnh gia, những ánh đèn lóe ra từ khắp nơi, trừ Gosedon, các cửa phòng phục vụ rượu khác đều đóng chặt. Cuối cùng cũng có cánh cửa khác mở ra, cánh cửa đó có dùng dây nho quấn quanh đề tên chủ nhân căn phòng:"Đường Khả Hinh"! !

      Trong phòng! !

      Rèm cửa mở ra, hộp trang sức vô giá vẫn nằm bàn trà, sô pha có vài cuốn sách về rượu nho, còn có tấm thảm lông màu xám và chén trà táo tàu đêm qua uống còn lại.. tất cả khiến gian ở đây trở nên vô cùng căng thẳng, cứ như vậy khiến mọi người bị phân tâm! ! Vào giờ khắc này, bất luận có quý người nhà thế nào nữa, có người thế nào nữa, có tình cảm tốt đẹp với bạn bè thế nào nữa đều hoàn toàn còn ý nghĩa gì nữa! Bởi vì ở thế giới này thi đấu là phải dựa vào chính bản thân mình mà giành chiến thắng! !

      Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, còn có Thi Ngữ mới vừa cùng Đường Khả Hinh ra nhưng lời nào. Dù có nhiều đồ ăn ngon nhưng mặt vẫn vô cùng đăm chiêu ngồi ở bàn ăn, đôi mắt chăm chú nhìn nhưng đầu lại nghĩ về chuyện khác, chỉ là biết vô tình hay cố ý xé miếng bánh sandwich vô vị kia từng chút từng chút bỏ vào trong miệng nhai, vừa nhai vừa im lặng khiến mọi người biết nghĩ gì, khiến cho ba người ngồi cạnh nhau mà dám gì.

      khí như vậy cũng quá ngột ngạt rồi.

      Đường Khả Hinh lúc này mới khôi phục lại tinh thần nhưng người vẫn như vô hồn đứng lên, vào phòng thay quần áo. bao lâu sau sắc mặt liền tái nhợt trong khi mặc bộ quần áo phục vụ rượu theo tiêu chuẩn tính quy chế đơn vị đo lường quốc tế, áo sơ mi trắng cùng váy đen ngắn, bên ngoài khoác cái áo may-ô màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương, suy nghĩ về trận đấu mảnh hỗn độn, chỉ là mắt mở trừng trừng nhìn vào mình trong gương, biết suy nghĩ gì. dù sao cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

      Lạp Lạp biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có lẽ quá vội vàng, vì bầu khí hòa hoãn, bất giác cầm cái điều khiển TV lên mở kênh tin tức thế giới chiếu đến cảnh sân khấu lớn của trận thi đấu rượu, chỉ thấy khoảng hơn bốn ngàn người sân khấu, khắp nơi mọi người chen chúc nhau, khiến bầu khí càng trở nên nóng nực, ánh đèn lóe ra, dưới khán đài xuất khách khứa cùng chuyên gia rượu nho mặt ai cũng đều mỉm cười.

      Đường Khả Hinh nhìn thấy cảnh này TV, liền thở dài hơi, hai tròng mắt nặng trĩu, rốt cuộc cảm giác được sắp sửa bước vào trận thi đấu. căng thẳng đến nỗi gần như sắp hít thở thông, kìm lòng được : "Tôi... rất khẩn trương a..."

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1176: Thi đấu(Phần 2)
      Editor: Hien Eliza

      Tại nhà hát Pha Lê, khi thời gian sắp đến gần, ngay lập tức nó lại tỏa sáng như thứ dịch rượu mang sắc màu chói lọi. Thậm chí cùng với sự kích thích của đại nhạc hội, dịch rượu kia bắt đầu lưu chuyển. Một trinh nữ tế thần hiện ra, mặc chiếc váy dài thời Hy Lạp ̉ đại, treo dây nho cao hơn mười mét cùng với ly rượu thánh, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh, có khoảng hai thần rượu nho, cũng lập tức giống như uống rượu, ngửa mặt lên, đem dịch rượu kia uống vào bụng…

      Nhà hát truyền đến thứ nhạc làm say mê lòng người, thính phòng đầy tiếng nói cười sôi nổi, mọi người rối rít cầm trong tay thư mời. Hôm nay còn có hạng mục tranh tài của các chuyên gia hầu rượu, họ bàn luận sôi nổi thông tin của các tuyển thủ. Hách Lệ dừng lại ở ghế khách quý phía dưới, đẩy kính mắt lên, ngẩng lên nhìn về toàn bộ phía trước, rồi căn dặn vị chủ trì người bố trí ổn thỏa, dò hỏi tình trạng các chuyên gia hầu rượu.

      Tòa nhà Bộ rượu.

      Hai nhân viên làm việc người , nhanh chóng đến phòng nghỉ ngơi phía trước của Đường Khả Hinh, lộ ra sự nghiêm túc gõ cửa một cái. Lúc này Á Lạc, người mặc bộ đồng phục màu đen, cũng nhanh chóng đến trước phòng nghỉ ngơi, đưa tay hơi gõ cửa một cái, chăm chú lắng nghe thanh bên trong rồi gọi nhẹ nhàng:

      “Đường tiểu thư? chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải lên đường!”

      Lời này vừa nói ra, Kerry và Alex đã thay xong đồng phục của chuyên gia hầu rượu, hết sức đẹp trai ra khỏi phòng, tất cả các phóng viên cùng nhiếp ảnh gia nhào tới. Bon họ cùng nhau ở trong những đợt đèn flash liên tục, nhìn nhau từ xa, cuối cùng mặt họ đều lộ ra nụ cười lo lắng nhưng vẫn ấm áp. Ở trước ống kính, họ hơi gật đầu một cái rồi trầm mặc để cho trợ lý dẫn đường lên phía trước.

      Lúc này Mộc Tử Linh, người cũng mặc đồng phục của chuyên gia hầu rượu, gần giống hệt đồng phục của Đường Khả Hinh. Tóc đuôi ngựa buộc lên thật cao, khác với trước đây luôn lộ ra nụ cười tự tin, giờ đây hiện ra vẻ mặt hết sức nặng nề cùng nghiêm túc. Đứng ở trước cửa, trả lời câu hỏi trước ống kính của phóng viên, mặt mới hiện lên một chút nụ cười, lễ phép gật đầu một cái nói:



      “Có thể tìm hiểu và học hỏi lẫn nhau trong cuộc so tài này thì tôi thấy đây thực sự là một cơ hội tốt.”

      có niền tin chiến thắng ?” Người chủ trì vội vàng giơ microphone lên nhìn về phía Mộc Tử Linh hỏi.

      Mộc Tử Linh nghe những lời này, đôi mắt chợt lóe, mặt hơi nghiêng, nhìn chăm chú về phía cửa phòng đóng chặt. Lúc này mới hiện lên một nụ cười sâu lắng nói:

      “Mỗi người...đều có cơ hội chiến thắng!”

      Bên trong phòng.

      Toàn thân Đường Khả Hinh đứng trước gương, nghe được câu nói này, đôi mắt của lập tức sáng lên, gương mặt căng thẳng lúc này mới hơi chậm rãi giãn ra. Thầy Vitas cũng đã từng nhắc với mình về người học trò này, ấy thuộc tuýp tuyển thủ có tính chiến đấu, nhưng mà quá khác biệt so với tuýp tuyển thủ háo thắng. Trong quá trình tranh giải ấy có thể vừa hưởng thụ chuyện tranh tài, vừa có thể lợi dụng tuyển thủ để điều chỉnh chính bản thân mình. ấy thậm chí thuốc tuýp, nếu đối phương càng mạnh thì ý chí chiến đấu của ấy lại càng mãnh liệt.

      Có người từng phỏng vấn Vitas, đối với ngài việc học trò của ngài có thể thắng giải, có cơ hội đó ?

      Vitas dừng lại một lúc, khuôn mặt sâu lắng trầm ngâm rồi nói:

      “Mỗi người...đều có cơ hội chiến thắng!”

      Hai mắt Đường Khả Hinh hơi lưu chuyển, hơi thở nặng nề hổn hển, nhìn toàn thân duyên dáng kiều của mình trong gương, dáng vẻ thật căng thẳng. Nhìn chăm chú lâu thật lâu, điều này giúp ngăn chặn áp lực nặng nề ở trong ngực. Mặc dù vẫn cảm thấy có chút nghẹt thở nhưng tâm tình điều chỉnh xong, khuôn mặt căng thẳng của dần dần tràn ra ánh sáng rực rỡ. ́ gắng quên tất cả thành tích của cuộc tranh tài, sắc mặt hơi trầm xuống, nắm nhẹ đầu ngón tay, xoay người nhanh chóng về phía cửa phòng nói: " thôi!"

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lập tức đứng xung quanh hai bên, trong nháy mắt mở cửa cho .

      Một trận ánh đèn flash lóe lên cùng đám phóng viên xông tới, người chủ trì thậm chí tay cầm mircophone, nhắm ngay Đường Khả Hinh hỏi:

      “Đường tiểu thư! ra sân cuộc tranh tài này coi như là tuyển thủ có số điểm cao nhất, tình thế từ từ vượt qua đương kim vô ̣ch tuyển thủ hấp dẫn Alex. Ở trong vòng hai của cuộc tranh tài, cảm thấy có triển vọng gì ? Có thể đón thêm sự khích lệ nữa ?”

      Hai nhân viên làm việc người ngay lập tức trở lên nghiêm túc, bao xung quanh bảo vệ Đường Khả Hinh ở bên trong, để các phóng viên chen đến . Sau đó cẩn thận từng li từng tí giúp dọc nơi trống trải để tới thang máy. Mặt Đường Khả Hinh cũng gần như biểu hiện trạng thái căng thẳng, nói một lời, một mình nghiền ngẫm tâm tư, ép buộc bản thân tập trung tinh thần về phía trước…

      “Đường tiểu thư, hãy nói một câu !”

      Người chủ trì chịu buông tha theo ở phía sau, đuổi theo về phía trước.

      Đường Khả Hinh bên cạnh kìm nén hơi thở hổn hển về phía trước, vừa nghe thấy người chủ trì vất vả đuổi theo như vậy, bèn cảm thông với sự vất vả của người khác, dừng bước lại, hơi để tâm trước microphone, ngọt ngào và nhẹ nhàng nói:

      “Thời gian trước tôi từng được điểm số cao, đã lật trang rồi! Tôi có ý ̣nh nhớ tới, nên hy vọng mọi người đem ánh mắt mình hướng vào thời khắc này. Bất kỳ cuộc tranh tài nào, nó đều có sự tuyệt vời cùng tính chất chắc chắn. Tôi hy vọng mọi người cùng nhau mong đợi mỗi tuyển thủ đều biểu diễn một cách xuất sắc, hết mình. Dĩ nhiên bao gồm cả tôi nữa, cảm ơn mọi người.”

      nói xong, ngay lập tức được hai chàng trợ lý người cùng Á Lạc cùng nhau hỗ trợ vào thang máy, theo sau là từng đợt đèn flash lóe lên, cánh cửa bỗng nhiên đóng lại.

      Thang máy nhanh chóng xuống, cuối cùng ngừng ở tầng một rồi mở ra.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng cùng sự trợ giúp hai trợ lý ra thang máy. Ngay lập tức nhìn thấy Gosedon cùng Alex, Kerry đứng trước bãi cỏ, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Mộc Tử Linh đứng bên cạnh. Đôi mắt của lập tức ánh lên ánh sáng sắc bén cùng mãnh liệt, nhìn về những người trước mặt.

      Mộc Tử Linh đứng bên cạnh bãi cỏ, có lẽ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Đường Khả Hinh ném tới, hết sức bình tĩnh cùng thâm trầm. Tựa như thể nhìn ra suy nghĩ gì nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt của tràn ra một nụ cười tự tin, nhìn ra một chút manh mối.

      Đường Khả Hinh chậm rãi về phía , mặt cũng lộ ra sự ung dung nhưng khó đoán hơn.

      Nhân viên của Hiệp hội rượu nho thấy các chuyên gia hầu rượu đã có mặt đầy đủ, ngay lập tức để các trợ lý cùng bọn họ trực tiếp vào nhà hát bằng lối dành cho khách V.I.P. Trực tiếp dọc theo lối này, có thể lên tầng hai của hậu trường sân khấu vào phòng chờ dành cho khách quý, bên trái dành cho tuyển thủ, bên phải dành cho hội đồng giám khảo cùng những người giám khảo chính khác. Bên trong đương nhiên có chủ tịch của hiệp hội rượu sư, chủ tịch hiệp hội rượu nho, phu nhân George, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng những người khác...Nhưng mà bọn họ giám khảo chính cùng hội đồng giám khảo có thân phận khác nhau nên ngồi ở những phòng chờ khác nhau.

      Đường Khả Hinh cùng các chuyên gia hầu rượu khác vào nhà hát sôi động, náo nhiệt, mặc dù bản thân ở lối yên tĩnh rộng rãi, nhưng vẫn cảm nhận được bầu khí sôi động phía trước ở sân khấu. Đây là bao gồm khán giả cùng giám khảo và các ghế ngồi khác, sân khấu đạt tới bốn nghìn người, tất ánh mắt, giờ phút này tập trung tất cả sự chú ý vào các tuyển thủ. Năm tuyển thủ đẳng cấp thế giới, mặc dù đã một đường tiến vào vòng trong, nhưng đến giờ phút này, sắc mặt mọi người khỏi căng thẳng. Ngay cả Gosedon, lần đầu tiên đối mặt với cuộc tranh tài này cũng thể căng thẳng.

      Hách Lệ vào hậu trường sân khấu, nhìn thấy các chuyên gia hầu rượu đã đến, hơn nữa sắp vào phòng chờ, ngay lập tức tại thời điểm này, thông báo cho nhân viên hậu trường sân khấu, kính mời các giám khảo lên sân khấu.

      Nhân viên làm việc lập tức tay cầm bộ đàm, nhanh chóng về phía chỗ của giám khảo trong phòng chờ, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng một cái, dùng tiếng kính mời các giám khảo chuẩn bị lên sân khấu…

      Đường Khả Hinh cùng các tuyển thủ khác, mới vừa rồi dọc theo hành lang tới cạnh cửa phòng chờ, nghe những lời này, biết rằng đoàn giám khảo sắp ra, họ rối tít đứng lại chờ đợi ở một bên......

      Phòng chờ của giám khảo mở ra.

      gian huyền bí và trang nghiêm, chủ tịch hiệp hội rượu nho Đới Lập Duy từ từ ra, Phó chủ tịch Pereno, phó chủ tịch hiệp hội rượu sư Paby, chủ tịch tiên sinh Dylan, Jackson, Fernando, tân quán quân mùa trước của cuộc thi chuyên gia hầu rượu Luke, nhà bình luận nổi tiếng tiếng thế giới Robert.

      Đường khả hinh đứng ở bên, hơi ngẩng đầu lên, liếc nhẹ một cái nhìn những người này, họ đều là các bậc tiền bối thân phận hiển hách trong giới rượu nho. Tâm lý của mặc dù căng thẳng, nhưng vẫn suy nghĩ rằng sau đó có thể nhìn thấy thầy giáo, mặt hiện lên một chút nụ cười buông lỏng.

      Nhưng mà!

      Đoàn ban giám khảo từ từ bước ra ngoài, nhưng bóng dáng quen thuộc kia trước sau vẫn thấy. Đường Khả Hinh khẽ run, sau đó cách khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đoàn hội đồng giám khảo ba mươi người, toàn bộ đã ra khỏi phòng chờ, sắc mặt tái nhợt như muốn hỏi: “Thầy đâu rồi?”

      Hách Lệ liếc chuyên gia hầu rượu một cái, lúc này mới chậm rãi về phía trước cửa phòng chờ của ban giám khảo chính, nhỏ nhẹ gõ một cái.

      lâu sau, cửa bỗng nhiên mở ra.

      Bên trong vẫn là một bầu khí nghiêm túc và căng thẳng. Bên trong bất ngờ đầu tiên là Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi ra, nét mặt của bọn họ nghiêm túc, đôi mắt lộ ra một chút ánh sáng thể đoán được. Cầm bài thi trong tay, liếc nhìn Đường Khả Hinh đứng bên cạnh một cái, có chút kín đáo hiện lên ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng vẫn trầm mặc về phía trước. Tiếp theo mọi người ở bên trong liên tiếp ra, nhà phê bình rượu nổi tiếng thể giới Palley, dựa vào một câu nói của ta khi nếm rượu, đủ để quyết ̣nh sự sống còn của một trang trại rượu. Còn có chủ tịch hiệp hội sản xuất rượu nho, phụ trách tuyên truyền, chuyên gia nếm thử vị rượu nho nổi tiếng thế giới Lang Cách tiên sinh.

      Đường Khả Hinh vẫn trầm mặc đứng một bên, lo lắng muốn biết rốt cuộc thầy giáo đâu. Nhưng ngay tại thời điểm này, bên trong áp tới một bóng đen sâu đậm, vốn là chỗ ngồi của giám khảo Bác Dịch, từng nhân vật trang nghiêm thay nhau làm giám khảo chính từng bước ra khỏi phòng chờ, ngoại trừ ông ấy, nhân vật thay đổi người, còn có phu nhân George, Laurence...Mọi người cùng nhau trơn mắt há mồm, cuối cùng một người cứ như thế ra…

      Vitas lạnh lùng như Ying (phần màu đen trong biểu tượng dương), bóng dáng thẳng tắp, quả nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng chờ, gương mặt thâm trầm, nhìn về phía trước.

      Đại não của Đường Khả Hinh lập tức nổ tung, tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, nhìn về phía Vitas, mình tôn kính nhất thầy nhưng hôm nay lại trở thành những người hoàn toàn đối lập nhau. Hơn nữa ở chính giữa hội trường của cuộc so tài, tất cả những ấn tượng tốt của Đường Khả Hinh với hội đồng giám khảo, toàn bộ hóa thành giám khảo chính, lại rất có thể bị đuổi ra khỏi cuộc tranh tài. Toàn bộ máu của nhanh chóng đông lại, cảm giác được mình loạng choạng thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1177 Thi đấu (III)

      Editor: Hoàng Thủy

      Nhà hát! !

      Chín giờ hai mươi phút! Hội đồng giám khảo và giám khảo chính theo thứ tự lên sân khấu, dưới ánh đèn nhiệt liệt chói mắt mỗi người lần lượt ngồi vào vị trí. Chủ tịch hiệp hội rượu nho Đới Lập Duy trước hết an bài vị trí cho giám khảo chính, tiếp theo là Reynolds, mà vị trí giám khảo chính là người nổi danh thế giới về phẩm rượu, thân uy nghiêm, lãnh liệt và cường ngạnh Vitas. Ông nghiêm mặt lên chí công vô tư, đứng ở vị trí của mình, ánh đèn thủy tinh chiếu lên đôi mắt lẫm liệt có chút vô tình.... Tiếp theo đó là Laurence, Yorkshire, Bác Dịch, George phu nhân... Bà hôm nay thân đồng phục nghiêm túc váy ngắn màu đen cùng búi tóc tao nhã theo thói quen, vừa mở tài liệu vừa quay mặt sang mỉm cười nhìn phía dưới hơn ba ngàn người xem náo nhiệt...

      Phía dưới sân khấu hơn bốn ngàn người bao gồm đoàn giám khảo khách quý. Khi bọn họ nhìn thấy hội đồng giám khảo và giám khảo chính lần nữa được điều chỉnh đều nhao nhao ồ lên! Trận thi đấu còn chưa bắt đầu cũng có thể cảm thán trận thi đấu lần này vô cùng tỉ mỉ, nghiêm cẩn đến mỗi chi tiết đều cho toàn thế giới biết bọn họ dễ dàng đối với bất kỳ khảo nghiệm nào của các tuyển thủ, càng vì công bằng của mỗi người mà cho điểm công chính! !

      Dưới đài cũng có ít người xem châu Á tay cầm thiếp mời che khuất nửa khuôn mặt giọng chuyện: "Điều chỉnh như thế chứng tỏ người châu Âu căn bản là coi trọng tuyển thủ Trung Quốc!"

      Người xem Trung Quốc và châu Á cũng bởi vì điều chỉnh này mà tất cả đều bộc lộ biểu tình thất vọng, cảm thấy hội đồng giám khảo và giám khảo chính an bài như thế là công bằng. Ngay cả thị trưởng và quan viên chính phủ tại hàng ghế phía trước theo dõi trận thi đấu cũng đều giọng đánh giá cơ hội Đường Khả Hinh có thể vào ba vị trí đứng đầu lớn. Đại diện các thương hiệu như LV đều bộc lộ biểu tình căng thẳng, lời nào! !

      Thời gian bắt đầu trận thi đấu sắp đến, người chủ trì tuổi chừng năm mươi cầm microphone trong tay cất bước tới giữa sân khấu dùng tiếng chào hỏi mọi người. Sau đó khen ngợi đơn vị tổ chức tổ chức rất thành công trận thi đấu chuyên gia hầu rượu này, tiếp đó lại tươi cười với các chuyên gia hầu rượu trong trận thi đấu, trận thi đấu này chỉ mang tinh thần thi đấu thể thao mà còn thông qua kiến thức của các tuyển thủ giúp chúng ta mở ra chuyện xưa lãng mạn của mỗi loại rươu. Phương tây có câu khi bạn bước vào thế giới rượu nho nếu được uống giọt rượu bạn chân chính bước vào lịch sử rượu nho thế giới! Mà chuyên gia hầu rượu vừa vặn chính là những người thấu hiểu nhất tâm tư của rượu! ! Để chúng ta có thể tham gia các trận thi đấu, để nghề này phát triển mạnh mẽ toàn thế giới!



      trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm! !

      Hách Lệ cũng thừa dịp người chủ trì tạm dừng chuyện thực đúng chức nghiệp của mình ôn nhu tươi cười nhìn những tuyển thủ đứng ở phía sau đài : "Chúc mừng các vị tiến vào vòng thi thứ hai của trận thi đấu chuyên gia hầu rượu! ! Vì tranh thủ thời gian chúng tôi hủy bỏ nghi thức chiêu đãi ký giả công bố nội dung thi đấu mà đổi thành công bố nội dung tại trường rồi sau đó thi đấu ngay. Cho nên hi vọng các tuyển thủy sau khi lên thi đấu dựa vào đề mục của giám khảo chính mà điều chỉnh tâm tính của mình cho thích hợp. Phải biết rằng dù năng lực có giỏi đến đâu tại cũng chưa xác định được điều gì! Mà trận thi đấu hôm nay ngoài vị giám khảo chính của các vị các vị giám khảo khác được phép thảo luận hay cho điểm! Các bạn chỉ cần chuyên nghiệp cẩn thận trả lời vấn đề của bọn họ là được! ! Chúc các bạn thi đấu thành công!"

      Hách Lệ vừa mới xong tại sân khấu phía trước người chủ trì cũng vừa kết thúc màn giao lưu với mọi người liền lập tức nhiệt liệt mời các tuyển thủ lên sân khấu, màn hình lớn nhanh chóng sáng lên hiển thị trình tự các tuyển thủ lên sân khấu! !

      Tiếng vỗ tay như sấm trận trận vang lên tựa sóng triều từng đợt tiếp nối từng đợt truyền đến như muốn vang vọng khắp thiên địa! ! Các vị khách quý đến từ các quốc giá toàn thế giới và các vị khách VIP phía trước bao gồm các đại diện thương hiệu LV, Chanel… bọn họ tất cả đều nhiệt liệt vỗ tay tươi cười. Vì lần này là trận thi đấu chuyên gia hầu rượu mang tầm quốc tế cho nên người xem Trung Quốc ở đây do sợ mất lễ nghi nên dám ồn áo náo động cổ vũ tuyển thủ Đường Khả Hinh, vị trí khách quý người Nhật Bản cũng nôn nóng khẩn trương nhìn ra xa! !

      Vô số nhiếp ảnh gia rối rít điều chỉnh máy chụp ảnh hướng về vị trí chính giữa sân khấu. Họ mang biểu tình nghiêm túc, hết sức chăm chú chờ đợi các tuyển thủ lên sân khấu! !

      bao lâu sau các tuyển thủ dự thi chuyên gia hầu rượu thống nhất thân đồng phục quốc tế thuần sắc, trước vạt áo cài huy chương màu bạc. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt toàn bộ biểu chuyên nghiệp ôn hòa tươi cười, triển lộ khí chất độc nhất chỉ thuộc về riêng họ từ từ cất bước lên sân khấu, dẫn đầu chính là Gosedon nhiệt tình tươi cười theo thói quen, tiếp đó là Kerry và Alex đều mang khí tức quý tộc mà thần bí, lại đến Mộc Tử Linh, Đường Khả Hinh...

      Năm người bọn họ là nhân vật chính chói mắt nhất ngày hôm nay, từ vòng đấu loại đến trận chung kết năm thời gian đường tranh đấu cho đến hôm nay! Cho nên khi bọn họ đứng sân khấu đèn flash lóe lên hòa cùng ánh sáng toát ra từ người bọn họ càng đặc sắc chói mắt! !

      Tiếng vỗ tay như sấm lại lần nữa vang lên! !

      Các chuyên gia hầu rượu hướng ống kính tươi cười bộc lộ khiêm tốn cùng cẩn thận, mà các nhiếp ảnh gia nhanh chóng điều chính giá đỡ hướng vị trí các tuyển thủ chụp lại tinh thần diện mạo bất đồng của bọn họ. Đường Khả Hinh đứng ở giữa sân khấu cảm thụ ánh đèn nhiệt liệt chiết xạ lại giống như kích động đôi mắt lóe lên nhìn về phía người xem đến từ mọi quốc gia thế giới. Trong mắt bọn họ đều ánh lên nhiệt liệt mà chờ mong. trường tràn ngập thanh kích động cũng khiến trở nên kích động theo lập tức quên mất khẩn trương và tê buốt khi biết chuyện thầy trở thành giám khảo chính, bỗng dưng cơ thể tràn đấy cỗ lực lượng tuyệt đối! !

      Nhiếp ảnh gia lập tức đem ống kính nhắm ngay Đường Khả Hinh khiến cho khuôn mặt lập tức xuất trước màn hình ti vi của muôn vàn người dân trong nước trở thành thời khắc mang tính lịch sử của Trung Quốc!

      Trong căn phòng màu trắng to lớn trang nghiêm mà cung kính!

      Trong thư phòng u bày ít đồ cổ, thư ký trầm mặc vào chậm chạp bật chiếc tivi từ thập niên chín mươi lên, Trương ủy viên vừa nghiên cứu văn kiện vừa trầm ngưng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy màn ảnh truyền hình hình ảnh Đường Khả Hinh mang bộ dáng ôn nhu mà nội liễm nhất là đôi mắt trong sáng ánh lên vẻ cơ trí, ông nhíu mày chăm chú nhìn sâu.

      Tổng Lý phủ.

      Tịnh Kỳ cũng từ từ cất bước vào thư phòng trầm mặc bật tivi màn hình tinh thể lỏng phía trước. Tổng Lý mặc thường phục màu thâm lam, mang kính mắt viền đen hề ngẩng đầu chỉ chăm chú thẩm duyệt (xem xét và phê duyệt) công văn và ghi chú vào quyển sổ lên tiếng... liền nhàng nhìn rồi lại trầm mặc lui ra ngoài...

      Phòng làm việc của Chủ tịch! !

      Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cảm thấy vô cùng khẩn trương ngồi ghế sô pha xa hoa ngẩng đầu nhìn màn này! ! Đây là vòng thi đấu cực kỳ quan trọng! ! Chỉ cần qua cửa ải này các vòng thi đấu phía sau cho đến chung kết thuận lợi rất nhiều! !

      Tại nhà hát tiếng trống trang nghiêm mà rung động vang lên! !

      Trong màn hình lớn phía sau sân khấu, hai tượng thần rượu Hy Lạp và La Mã canh giữ hai bên cánh cổng thời gian, dưới chân là tất cả là những thánh đồ hành hương còn có tranh vẽ diễn tả lịch sử gần vạn năm của rượu nho. cánh cổng thời gian hiển thị chín giờ năm mươi lăm phút sai biệt lắm, đôi mắt của hai tượng thần rượu vẫn khẽ nhắm như cũ, tay cầm chùm nho, tay nâng chén rượu. Bầu khí càng ngày càng khẩn trương, càng lúc càng nghiêm túc! !

      Người chủ trì lập tức cầm microphone kích động với mọi người: "Trận thi đấu chuyên gia hầu rượu lớn nhất thế giới lập tức bắt đầu. Ở thời khắc quan trọng này mời các vị khách quý cùng các vị tuyển thủ đồng thời chú ý. màn hình lớn tự động chạy các con số tượng ứng với các chuyên gia hầu rượu. Hệ thống dừng lại tại con số nào đó chính là trình tự lên sân khấu của họ!"

      Lời này vừa ra đoàn khách quý và các tuyển thủ rối rít ngẩng đầu nhìn thời gian cánh cổng. Thình lình tên các tuyển thủ sáng lên, phía dưới vừa đủ năm con số ngừng lưu chuyển! !

      Đường Khả Hinh đôi mắt nóng lên nhìn về phía con số dưới tên mình. khỏi cảm thấy căng thẳng, cắn chặt môi dưới, tay nắm chặt, cảm nhận trái tim mình bang bang nhảy, ngàn vạn lần nên thứ nhất! ! Ngàn vạn lần nên thứ nhất! ! Ngàn vạn lần nên thứ nhất! Ngàn vạn lần! ! Ngàn vạn lần! Ngàn vạn lần! ! nên thứ nhất!

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, các con số sau ba mươi giây luân chuyển bắt đầu từ từ dừng lại, các con số chậm chạp di chuyển, rốt cuộc... rốt cuộc ở trước mặt mọi người dừng lại. Phía dưới tên Đường Khả Hinh ràng sáng lên số Ả Rập: !

      Đôi mắt mở to, đại não như bị đánh trúng, tê buốt!

      Mộc Tử Linh số năm, con số có lợi nhất! !

      Gosedon thứ hai, Alex thư ba, Kerry thứ tư! !

      Đường Khả Hinh cả người giống như lông chim, bay bay trung, sắc mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi...

      Nhưng ngay tại thời khắc này, toàn trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khi giây cuối cùng đến cánh cổng thời gian được hai vị thẩn rượu Hy Lạp và La Mã thủ hộ từ từ mở ra. Bên trong bay ra vô số nữ tế ti cầm chén rượu từ các nơi thế giới theo hiệu ứng 3D hướng người xem biểu diễn. Mà lúc này hai dãy bàn phủ khăn vàng dần được sắp xếp từ hai bên cánh gà sân khấu, bàn bày đặt vô số ly thủy tinh trong suốt đựng các loại rượu nho đến từ mọi quốc gia thế giới, những ly rượu ánh lên quang mang tôn quý hồng đen, lam, lục! !

      Hách Lệ vào lúc này lại lấy thân phận thư ký Chủ tịch Hiệp hội rượu nho cầm trong tay văn kiện tươi cười ra sân khấu nhìn về phía Hội đồng giám khảo và người xem dần dần yên tĩnh. dùng loại thanh trầm ổn ; "Vòng thi thứ hai của trận thi đấu chuyên gia hầu rượu sắp bắt đầu! ! Mời tuyển thủ Đường Khả Hinh chuẩn bị! !"

      "Bang bang bang bang bang bang" đèn thủy tinh giữa sân khấu và trong khán phòng lập tức vụt tắt thay vào đó là chùm sáng trắng lớn chuyên nghiệp. Toàn bộ sân khấu mảnh trắng xóa chỉ còn lại duy nhất Đường Khả Hinh đứng sững sờ ở rìa sân khấu vì thứ tự thi đấu đột ngột này! dường như vẫn chưa chuẩn bị tốt bị đẩy lên sân khấu ! !

      Từng giọt mồ hôi lạnh chậm chạp xuống!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1178: Ngươi xác định sao?
      Edit: Hương Giang
      Đây là trận thi đấu lớn nhất thế giới! Theo bầu khí càng ngày càng khẩn trương, vô tình lộ ra cảm giác hít thở thông, cổ họng dường như bị bóp nghẹt lại, làm cho người ta cơ hồ thở nổi! !
      Toàn bộ sân khấu, trong nháy mắt vắng vẻ, người xem bị bắt buộc phải cất hết di động cùng máy ảnh quay chụp, được làm điểm tiếng vang, nhất là đối với người nhiệt tình với rượu nho người, bình rượu ngủ say giật mình tỉnh giấc, có lẽ Như công chúa, có lẽ như Bàn Cổ phục tỉnh, mang ý nghĩa bất đồng cùng bầu khí! ! Nhưng vô luận như thế nào, bình rượu, ít nhất phải hai ba năm mới nhưỡng thành, lâu mười mấy năm, cho nên khắc khi mở ra, mọi người đều vô thức nín thở ! !
      Trang viên rượu nho thế giới mấy chục vạn, riêng Bordeaux trang viên liền đạt mấy vạn! ! Làm cấp phục vụ rượu thế giới, bạn chỉ phải có sức cảm hóa tuyệt đối, còn phải có trí nhớ tuyệt hảo, ghi nhớ hết được nhân tình phong thổ của các nước thế giới, văn hóa trường, mỗi trang viên đặc sắc, mỗi khoản rượu tinh túy, chỉ đơn giản là ngửi ra mấy chục loại sâm panh hương nguyên đơn giản như vậy! Nó còn là khảo nghiệm tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối nghiêm ngặt hơn nữa gần như tàn nhẫn! !
      Ba mươi danh quan chủ khảo cùng giám khảo, nhao nhao cúi đầu mở tư liệu về Đường Khả Hinh, đây mới là tiểu tổ thi đấu vòng thứ nhất, vòng thứ nhất khảo đề, do chúng quan chủ khảo bỏ phiếu, làm ra đề chính thức! ! Sau, mới là mỗi giám khảo cá nhân khảo nghiệm, thời gian tổng trưởng vì hai mươi phút, máy chụp ảnh nhao nhao nhắm ngay các quan chủ khảo nghiêm túc, nhất là Vitas, hỗn thân thả ra khí tức, ngưng lãnh như quan thẩm phán quan...
      Bầu khí càng ngày càng gấp trương, vũ giữa đài bắt đầu nhanh chóng bày triển vòng tròn lớn cùng bàn vuông màu trắng, mặt để thùng đá cùng khăn mặt, còn có dụng cụ mở chai, Trang Hạo Nhiên làm quan chủ khảo, ngồi ở chỗ ngồi thứ bảy, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía khăn ăn được xếp thành hình hoa trong đó, chợt nhớ lại sáng nay nhìn cái kia là tôn kính người...
      Bệnh viện, tản mác ra khí tức mềm yếu, kia điều trị tăng cường phòng bệnh của Đường Chí Long, sáng nay vì thân thể đột nhiên xuất huyết nhiều, mà thiếu chút nữa tuyên bố tử vong, nhưng khi Tô Thụy Kỳ cấp cứu xong, rốt cuộc tạm tỉnh, sắc mặt ông tái nhợt, khắp thân thể đau đớn cùng vô lực, mở mắt ra, nhìn thấy kia bó hoa sơn trà tươi đẹp, còn có mấy bình trang sa thủy tinh, lúc ông nghi hoặc, vì được đối đãi đặc biệt, trước mặt LCD, thình lình phát hình ảnh trực tiếp của cuộc thi phục vụ rượu cấp thế giới, vẻ mặt của ông tức khắc kích động, chống tay xuống khẽ nhổm dậy, hai tròng mắt bộc lộ khẩn trương cùng sốt ruột…
      Ở giữa đài, càng lúc càng vắng vẻ! !
      Rốt cuộc, người chủ trì trong bầu khí vắng vẻ, từ từ cất bước ra giữa đài, mời Đường Khả Hinh và số tuyển thủ tức khắc lên sân khấu! !
      Đường Khả Hinh đứng ở hậu trường u, mặc dù nhân viên công tác đông đảo, lại bị hai danh tịch trợ lý, mà phân đứng ở trái phải, để tránh những người khác quấy rầy, sắc mặt của căng thẳng, ngừng nặng nề thở dốc, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, ngừng với mình, mặc kệ sớm tham gia thi đấu hay trễ tham gia thi đấu, tóm lại đằng nào cũng phải tham gia thi đấu! ! Vô luận như thế nào, đây là việc mình phải đối mặt! ! Thế nhưng vì sao, đại não trận tái nhợt tê buốt, dường như tất cả những thứ học giờ bay biến mất hết ! !
      Hách Lệ lộ ra điểm uy nghiêm, lập tức xuất trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn về phía mỉm cười : "Đường tuyển thủ! Mời!"
      Đường Khả Hinh nghe được câu này, biết tránh cũng được, rốt cuộc thần tình căng thẳng, cắn chặt môi dưới, hơi chỉnh lý quần áo, nặng nề thở hổn hển hơi, rốt cuộc cất bước ra hậu trường, hướng về vũ đài nghiêm túc đến, khi ra ngoài, càng cảm thấy những ánh đèn cường liệt, hung hăng chiếu hết vào người mình, hai tròng mắt của của nhanh chóng lóe ra, mặt lại bộc lộ điểm căng thẳng, cuối tới bên cạnh bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về gần bốn ngàn người xem trước mặt, đại não tê buốt của hướng phía người xem gật gật đầu, lại hướng giám khảo tịch gật gật đầu, lại hơi nghiêng người hướng quan chủ khảo, gật gật đầu...
      Hoa hồng phu nhân cười ôn hòa với , Vitas như trướcmặt lạnh nhìn về phía đệ tử... Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi, Bác Dịch ba người đều lời nào, cúi đầu nhìn về phía tư liệu...
      Đường Khả Hinh đứng ở nơi này dường như chỉ còn lại chính mình sân khấu, chỉ là nhìn thấy màu trắng bàn cơm, để ly thủy tinh cùng khăn mặt, lại thấy chút rượu nào, có chút nghi hoặc suy nghĩ, đệ nhất khảo đề rốt cuộc là cái gì...
      Dưới đài chúng khách quý, cũng ồ lên ngẩng đầu, nhìn về phía màn này, chờ đợi.
      Rốt cuộc, người chủ trì ở trầm mặc tới trước mặt chủ tịch hiệp hội rượu nho, nghe người đó trầm mặc câu , tức khắc gật gật đầu, ; "Phục vụ rượu thi đấu đợt thứ hai bắt đầu! Thỉnh đường tuyển thủ nhìn phía sau màn hình lớn!"
      Đường Khả Hinh tức khắc mặt bộc lộ mấy phần lăng nhiên biểu tình, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình lớn màu đen, kỳ quái nghĩ: "Khảo đề là gì?"
      Lúc toàn thế giới trở nên vắng vẻ, nghi hoặc, rốt cuộc màn hình tối đen kia xuất quốc suất kinh kịch của Trung Quốc, chính là 《 kích trống mắng tào 》, giác đán, mặc chiến sĩ y phục, đeo mặt trắng đen xuất ở văn hóa lầu canh, từng tiếng trống, nhị hồ, thiết đĩa thanh, truyền đến, tức khắc đem này kiểu Âu nồng hậu thi đấu , mang vào Trung Quốc cổ văn minh lịch sử.
      Người xem trừng mắt ngạc nhiên há hốc miệng, Đường Khả Hinh càng thể tin được mở to mắt, nhìn về phía nhân vật kinh kịch này, tiếp tục hát mắng tào ca, toàn bộ lập tức ầm ầm nổ tung, có chút lăng ngốc ! ! !
      Mà... Ở nơi này mọi người ồ lên trong khắc! !
      Quan chủ khảo Khăn Lợi khi chúng tân khách lặng yên nhập thần, gương mặt biểu tình, căng thẳng mở ra từng trang tư liệu, nhanh chóng hỏi; "Đường tiểu thư! Đây là kinh kịch của người Trung Quốc! Là lịch sử văn hóa! Nhưng có biết nhân vật này diễn cái gì?"
      Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng ngời, nhìn về phía người màn hình lớn vẫn diễn hát kinh kịch, mà phía sau cùng loại thiên - an - môn lâu tọa kia, thoạt nhìn quen thuộc lại có điểm xa lạ, mi tâm nặng thấu, vô ý thức muốn xem thanh kia cổ lâu, cũng ngay vào lúc này, mười tên mặc nhân viên tạp vụ, nghiêm chỉnh huấn luyện nữ nhân viên công tác, các nhao nhao tay ôm rượu nho được bọc trong kim miên bố bao, mặt bộc lộ mỉm cười ra sân khấu, từng bước đem hai mươi bình rượu, cẩn thận từng li từng tí bày triển bàn cơm! !
      "Đường tuyển thủ! ! Phàm là ở rượu nho văn hóa trung đại, thập phần coi trọng văn hóa của quốc gia mình! Hơn nữa rượu nho mỗi phiến phong thổ, lộ ra trí tuệ của mỗi nước! Thỉnh xem người hát kia hát cái gì! ? Lại từ từ qua phương thức thưởng thức rượu mơ hồ, thử đoán được từng loại rượu của từng quốc gia, tìm ra khoản cùng nên màn hình bối cảnh tương xứng với rượu! Nhưng hãy lưu ý, mỗi khoản trong rượu, cũng có rượu nho của nước !" Pabu thập phần nhanh mà lạnh lẽo ! !
      Đường Khả Hinh nhìn về phía Pabu, hai tròng mắt chợt lóe! !
      Vitas ngồi ở vị trí, sâu ngưng biểu tình, nhìn về phía đệ tử! ! So với việc những tuyển thủ khác, người học sinh này trải qua quá khứ gian khổ, làm có cơ hội tiếp xúc thế giới rượu, dù cho mình vẫn giáo dục nghiêm ngặt, thế nhưng đợt thi đấu thứ hai, vẫn là yếu hạng của ! !
      "Thỉnh nắm chắc thời gian! chỉ có năm phút đồng hồ! !" Pabu xong, liền để ý tới nữa, mà là nhanh chóng cúi xuống, dường như nhắm vào trả lời được đề này, Trang Hạo Nhiên cùng Bác Dịch, tại lúc này, rốt cuộc khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía , bao gồm trường người xem, đều nghĩ, thế nào đề thứ nhất làm cho người ta phải nghẹt thở?
      Mộc Tử Linh đúng lúc này, thân ảnh xuất ở hậu trường, bộc lộ lợi hại mà ác độc quang mang, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
      Bọn Alex cũng khẩn trương xuất ở hậu trường, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
      Đường Khả Hinh lại gì, cũng có thời gian bận tâm cái khác, nhanh chóng ở trước mặt mọi người, tới bàn ăn trước mặt, đầu tiên là hơi duyên dáng kiều đứng, lại ôm đồm lên dụng cụ mở chai màu đen, đầu tiên là nhanh chóng cầm lên đệ nhất bình mơ hồ bố kim bình rượu, thủ pháp ưu mỹ mà nhanh nhẹn vươn xoay tròn đao, nhanh chóng xoay tròn bình rượu, đem kỳ xé mở, lại nhanh chóng đâm vào quay về đao, lại xoay bình rượu lượt, lập tức ngửi thấy được mùi hương dâu thuần thục, cùng khí tức của khoáng vật, hai tròng mắt của nháy mắt nhớ kỹ trạng thái tư vị trong này, lại trong nháy mắt ngay trước hơn ba ngàn người xem mặt, cầm lên chén rượu đỏ đặc thù, rượu này độc nhất ở chỗ, ở phía dưới chén rượu, còn có chiếc cốc đong đo rượu nho
      rất nhanh lấy mở chai rượu dưới đáy, tại thời khắc hoảng loạn này, chưa từng quên lời lão sư , mặc kệ thi đấu khẩn trương thế nào, đối mặt thế nào khốn cảnh, nhất định phải lưu ý bảo trì tư thái, nhất là thân là phục vụ rượu... Mặt của bộc lộ biểu tình căng thẳng, hơi cao vút đứng thẳng thân thể, cẩn thận từng li từng tí rót rượu ra ly...
      Tất cả người xem khẩn trương nhìn, chúng quan chủ khảo cùng giám khảo cũng tất cả đều ngẩng đầu, thập phần trầm mặc nhìn, chỉ có Pabu vẫn có ngẩng đầu...
      Đường Khả Hinh lại nhanh chóng cầm lên đệ nhất bình, đệ nhị bình, đệ tam bình rượu nho, mở hết toàn bộ, lại đem mỗi loại đổ vào cốc đong khác nhau, thời gian qua bốn phút, cơ hồ dùng loạt kĩ thuật siêu nhanh khai hoàn hai mươi ly rượu, nhượng mỗi chén rượu ở trạng thái tĩnh, ngửi ngửi trạng thái cố định vị đạo, lại trầm mặc mà thần bí ở đó ràng sắc viên bàn cơm, toàn bộ phô ra khăn lông trắng hơi mỏng ... ...
      Mọi người đều nhìn về phía , phu nhân George thậm chí mở to hai tròng mắt, kỳ quái nhìn về phía người con Trung Quốc này!
      Pabu cũng rốt cuộc tại bầu khí vi diệu này, kìm lòng được ngẩng đầu, sâu ngưng khuôn mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
      Đường Khả Hinh hai lời, liền đem hai mươi chén rượu, toàn bộ đặt ở khăn mặt, vì rượu rất ít, cho nên rượu cũng có tràn ra, mà là thập phần yên tĩnh nằm ở trong ly, bé này trước ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt tới bàn rượu ngay trước, vươn tay đem hai mươi chén rượu dịch toàn bộ làm bộ đẩy, hai mươi ly thủy tinh, toàn bộ lóe ra đồng nhất quang mang đỏ hồng, hướng về bên kia bàn duyên lăn mà , kia dập dờn hồng quang, thậm chí ở toàn bộ hội trường, chiết xạ ra thập phần lãng mạn mà mơ màng quang mang...
      Đường Khả Hinh nhanh chóng đứng ở trước bàn rượu, ràng hai tròng mắt lợi hại nhìn về phía mỗi chén lướt qua trước mắt mình như máu đỏ hồng, còn có rượu thể đều đều lướt qua thân ly, toát ra hương rượu, thập phần bình ổn thổi qua khứu giác nhạy bén của , hai tròng mắt của tức khắc đóng chặt, nặng thở dốc, nhượng thân thể của mình lắng xuống, chuyên tâm ngửi mùi rượu từ mỗi chén lướt qua mặt mình, hít sâu vào phổi, mặt lập tức bắn lên kia trí tuệ quang mang...
      Có chút người xem có lẽ hiểu, muốn biết phẩm rượu có hi vọng nghe thường! ! Chén rượu nhập rượu, trước quan kỳ sắc, ở khi rượu thể rắn, đọng lại hương khí, lại thong thả lay động thân ly, nhượng rượu dịch lướt qua thân ly, nhìn từng giọt rượu lay động, kiểm tra đo lường rượu thể trọng lượng, cồn, độ ngọt độ, lại ngửi thấy mùi hương còn đọng lại được giấu kín trong từng giọt rượu, xoay tròn thân ly , bởi lực lượng bất đều, mà rượu lệ có nồng có mỏng, như vậy ngang chén thân, ở bàn lăn, có thể cho rượu thể ở chén thân hình thành thập phần cân xứng màng, có lợi cho việc rượu thả ra thập phần hoàn chỉnh hương khí! Hơn nữa nếu như hai mươi chén rượu, đồng thời cùng uống, đối với hậu kỳ nhũ đầu có tác dụng kích thích rất lớn, như vậy liền có cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn quá tiêu chuẩn phán đoán hương khí! !
      Thời gian còn có hai mươi giây! !
      Đường Khả Hinh trán ra mồ hôi, nhìn về phía mỗi chén lăn quá trước mặt mình, lúc rốt cuộc đếm ngược đến chén rượu thứ mười tám, khuynh khắc cầm lên ly rượu có màu đỏ như máu, ở trước mặt mọi người, hơi nghiêng mặt đem rượu uống hớp, nhanh chóng dùng vị giác cảm nhận rượu trong miệng, mới tức khắc cầm lên thùng rượu, đổ rượu ra, cảm nhận được trận trận mùi hương xích hà châu cùng hạt kê đen lộ ra, cùng vị khoáng vật dày đặc kích thích nhũ đầu của chính mình trong nháy mắt thức tỉnh, kia mạnh chát độ cùng cồn độ dày, nhanh chóng khuếch tán trong khoang miệng của chính mình, nhưng vị đạo thu về được thập phần thập phần mau, tức khắc kích động tay giơ chén rượu này rượu dịch, mặt hướng Pabu, mỉm cười : "Đáp án của tôi ! ! Chính là ly này ! ! !"
      Pabu trong nháy mắt chặt ngưng khuôn mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: " xác định?"
      "Tôi xác định! !" Đường Khả Hinh nhìn về phía Pabu, nhanh chóng ! ! !
      " ra lý do của !" Pabu cởi kính mắt, biểu tình hết sức nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
      Đường Khả Hinh tức khắc cầm chén so với sắc điệu thập phần nồng nặc rượu nho, đầu tiên là bình tĩnh giơ nó, dùng khăn lông trắng đặt dưới, lại lần nữa quan sát cái khác ; "Hai mươi bình rượu này, toàn bộ là đến từ tân cũ thế giới xích hà châu! Xích hà châu rượu thể nổi danh hậu cùng trầm, cái kia trình độ toan cùng chát cũng thập phần mạnh, bình thường nữ tính chiêu chịu nổi! Cũ thế giới xích hà châu, cơ hồ lúc còn trẻ dùng để uống tốt lắm! ! Thế nhưng nó được phối hợp cùng Bordeaux, có hương sữa cùng khoáng vật vị rất roc ràng! ! Điểm đặc tính ấy, nhất là thể ở Bordeaux! ! Cũ thế giới rượu đỏ, rượu thể trầm hậu hữu lực, lại nội liễm được vừa mới bắt đầu thả ra kỳ hương khí, nhưng khi nó thả ra hương khí, lại lâu muốn tan , mà tân thế giới xích hà châu, như nước Mỹ cùng Chi Lê thiên chất lượng thường rượu, hương vị thập phần trực tiếp, quả hương nồng nặc! Thế nhưng dư kính chưa đủ, vừa thể hoàn mùi rượu, nó cũng nhanh chóng thu về hương khí. Làm cho người ta thất vọng!"
      Mọi người thập phần trầm mặc nhìn về phía bé này, xem ấy định giải thích như thế nào.
      Đường Khả Hinh lúc này, rốt cuộc mặt bộc lộ tự tin mà ngọt ngào mỉm cười, nhìn về phía Pabu lại nhanh chóng giải thích: "Trung pháp hợp doanh vương triều rượu nho bắt đầu xây với năm 1980, là Thiên Tân đệ nhất gia trung pháp hợp tư công ty, ở 1980, có đôi phu thế trẻ tuổi người Pháp da El, theo Pháp xa độ trùng dương, tới Thiên Tân vương triều tập đoàn, chuẩn bị sản xuất rượu nho Trung Quốc! Mà ở Pháp Bordeaux, xích hà châu cùng mỹ lạc xưng vương, xích hà châu càng phổ biến, bởi nó đòi hỏi bất cứ điều kiện gì, hết sức dễ dàng trồng! ! Chính bởi vì như vậy, Thiên Tân tới về sau toàn Trung Quốc đều phổ biến trồng xích hà châu! Ngay lúc đó vương triều tập đoàn, dưới hướng dẫn của phu thê da El, từ từ gây thành bình rượu nho bậc nhất thuộc về quốc nội, thậm chí lúc sau còn đạt được giải thưởng, mà vương triều rượu dịch mặc dù thể so với Bordeaux, nhưng bởi vì khi chưng cất rượu, còn là ràng mang theo vài vị giống Pháp! ! Chỉ là bởi vì Pháp tôn trọng tượng thùng gỗ lên men cùng lâu năm, thế nhưng quốc nội tới nay, đều lựa chọn điều tiết nhiệt độ cương thùng lên men, cho nên thiếu ít tầng tầng lớp lớp thùng mộc hương khí! ! Mà chén đặc chế kiền hồng rượu nho, có ràng hắc giấm túc, hương khí việt quất, thế nhưng ớt xanh vị ràng, nhất định là rượu nho ít tuổi, rượu trong chén sắc cũng tím như màu bảo thạch! Càng xác minh ý nghĩ của tôi! Đây là chén vương triều tập đoàn đặc biệt cấp cho kiền hồng rượu nho! ! Mà phía sau màn hình lớn, là Thiên Tân phi thường trứ danh ———— lầu canh! ! !"
      bé này cho hết lời, tay giơ rượu nho, kích động hướng thành cổ văn hóa của Trung Quốc chào! !
      Toàn trường người xem nhìn về phía bé này, nhao nhao ồ lên kêu lên, chúng giám khảo cùng quan chủ khảo cũng vào thời khắc này, toàn bộ ngửa mặt nhìn về phía , hai tròng mắt chiết xạ ra cường liệt quang mang...
      " xác định sao?" Pabu lại ngưng mặt nhìn về phía , hỏi! !
      Đường Khả Hinh hai tròng mắt nóng cháy nhìn về phía người kia, gật đầu, : "Tôi xác định! ! Thỉnh công bố đáp án! ! !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :