1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97: Ông trời ơi 1

      Mùa hè.

      Tại nơi xa hoa cũng có ve sầu kêu khe khẽ.

      con đường dài, vài chiếc đèn đường dịu dàng chiếu xuống, ánh sáng màu xanh lam, mơ hồ chiếu lên hoa cỏ non mềm ở trong màn đêm và chiếu đến cây tương tư.

      chiếc ghế dựa hình bán nguyệt, được đặt ở dưới tàng cây tương tư.

      Lúc này sắc mặt Tô Thụy Kỳ bình tĩnh ngồi ở ghế, đôi tay khẽ đặt ở sau chiếc ghế bán nguyệt, nhìn phía xa có đôi khách nước ngoài, ngồi ở trong xe ngắm cảnh, dựa vào nhau dựa chung chỗ, nhìn bọn họ mặc quần áo theo phong cách Hawai, đoán chừng từ bờ biển mới vừa trở lại, mỉm cười cái, từ sau lưng truyền đến tiếng động , tiếng bước chân rất nhịp nhàng, ánh mắt dừng lại, hơi xoay người, ngẩng đầu.

      Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương và váy ngắn màu đen, bả vai treo túi xách màu trắng, vô cùng mát mẻ trong sáng đứng ở trước mặt của mình, cười có chút trách mình.

      Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhìn bộ dáng đứng ở trong bóng tối, càng tăng thêm dịu dàng nữ tính, hai mắt dần dần lộ ra dịu dàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, : "Được rồi, ngồi. Đừng nóng giận, tôi chỉ vừa đúng dịp nhìn thấy bộ dáng của như vậy, nên trêu chọc thôi."

      "Dọa như vậy làm người ta chết khiếp đó." Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn cái, mới mỉm cười vòng qua ghế tròn, ngồi ở bên cạnh , đem túi xách đặt ở đùi, mệt mỏi vỗ .

      Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt của Đường Khả Hinh ở trong màn đêm, có chút bận tâm hỏi: "Tại sao khóc? Sáng nay gọi điện thoại cho , còn rất tốt, rất vui vẻ."

      Đường Khả Hinh khẽ thở dài hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía xa có gốc cây dừa, dưới bầu trời đêm đón gió biển, nhàng đung đưa, sâu kín : "Mới vừa rồi, tôi trải qua chuyện rất kinh hiểm, rất đáng sợ."

      Tô Thụy Kỳ nghiêm nghị nhìn .

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh buông lỏng cúi thấp đầu, lắc lắc dây xách tay, : "Thiếu chút nữa tôi chết."

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, đưa ra cánh tay thon dài, đặt ở sau ghế chỗ dựa vào, nhìn .

      mặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười biết ơn, chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn vài ánh sao bầu trời tối tăm, : "Tôi cho rằng sau khi khuôn mặt của tôi bị hủy, cuộc đời của tôi xong rồi, giấc mộng của tôi cũng xong rồi, tất cả mọi chuyện của tôi đều xong rồi. Tôi cũng cảm thấy, kiến thức tôi học được trước kia sinh ra hiệu quả như thế nào đối với tôi hôm nay. Tôi cho rằng công việc hàng ngày là phải lau ly, kiểm tra rượu trong hầm, có thể nhìn rượu đỏ mà tôi rất quý. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, tôi đột nhiên hiểu ra, số mạng để cho tôi tới cuối cùng, là muốn cho tôi biết, quá khứ, tôi từng cố gắng, chỉ cần tôi muốn buông tha, tất nhiên bọn chúng trở thành sinh mệnh của tôi, là bè gỗ nổi lên lớn nhất, lúc tôi sắp hít thở thông, giúp tôi chống đỡ ngẩng đầu hướng lên trời hít thở hơi."

      Tô Thụy Kỳ yên lặng lắng nghe.

      Đường Khả Hinh thở dài hơi, đột nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ : " ra tôi cố gắng phấn đấu, từ kho hàng lạnh lẽo, tranh thủ chút ánh mặt trời, nhận được niềm vui như vậy. Niềm vui phải là chút ánh mặt trời, mà là cố gắng của tôi. Trong ba năm, tôi làm ít việc để kiếm sống, lúc ở kho hàng kiểm hàng, lúc ở bến tàu chặt nước đá, giao thức ăn nhanh vào mỗi buổi sáng, đưa sữa tươi, tất cả công việc cũng liên quan đến ánh mặt trời. Tôi sắp quên, cố gắng sống, là vì cái gì? Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên phát , tôi có cầu khẩn bất luận kẻ nào, tự tôi dựa vào bản thân mình, vượt qua số cửa ải khó khăn, tôi rất biết ơn, biết ơn cha mẹ của tôi, thậm chí biết ơn bản thân tôi, ra . . . . . . cần buông tha, nó rất quan trọng, rất quan trọng."

      viên nước mắt kiên cường, từ mặt lăn xuống.

      Hai mắt Tô Thụy Kỳ xẹt qua chút đau lòng.

      "Cho nên, tôi tới rồi! sống lại!" Đường Khả Hinh xong quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười tiếng.

      Tô Thụy Kỳ cũng bất đắc dĩ mỉm cười, rồi lại cố ý nhíu nhíu mày, : "Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì mà nghiêm trọng như thế? tốt đến trong tiệm của tôi làm, tôi tạo điều kiện cho ăn ở, chỉ cần mỗi ngày làm sushi cho tôi là được."

      Phốc!

      Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu, mỉm cười.

      Tô Thụy Kỳ Khước có chút lòng nhìn Khả Hinh cười : "Tôi ."

      "Được rồi, nên đến ăn nữa, tôi đói bụng lắm, hôm nay tôi muốn nhìn thấy quản lý, có thể lỗ tai tôi cũng bị ấy nhéo hỏng mất, tôi chỉ gửi cho ấy tin nhắn tôi sao, tôi liền thay quần áo, chạy tới. Nhưng. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi: "Tại sao biết. . . . . . Tới khách sạn chúng tôi vậy? có chuyện gì sao? cần theo tôi, mình tôi về nhà là được rồi."

      "Tôi theo " Tô Thụy Kỳ .

      Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, nhịn được cười : "Bởi vì đói bụng, nên tôi muốn đến tìm làm sushi cho tôi ăn. Tôi chờ được nữa rồi, cho nên mới tìm ."

      "Sau này nên như vậy. Nơi này rất nhiều chuyện thị phi, có người đẹp trai đứng lỳ ở đây, tôi khẳng định bị người xấu, nếu sau này muốn ăn, gọi điện thoại cho tôi..tôi làm xong đưa qua cho ." Đường Khả Hinh lòng .

      Tô Thụy Kỳ lại nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, nhịn được vươn tay, véo khuôn mặt của : "Rất ngoan hiền a, như vợ ."

      Đường Khả Hinh cố ý trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ cái, đột nhiên cười : " khoan hãy , cha của tôi tương lai người nào cưới tôi, người đó có phúc."

      Tô Thụy Kỳ nhịn được cười ra tiếng, lại đưa ra tay véo má phải của , mới : "Ôi chao, xem da mặt mịn trơn mềm, ngờ da mặt dày, thôi."

      " đâu?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Tô Thụy Kỳ đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Làm sushi ăn a."
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97: Chúa ơi 3

      Nhất thời Đường Khả Hinh cũng cảm thấy đói bụng liền sảng khoái đứng lên, hai người cùng nhau dọc theo con đường của khách sạn, vừa vừa cười về phía trước, ngờ Đường Khả Hinh mới vừa được vài bước, lại nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc đồng phục cũng dọc theo con đường , chuẩn bị tới phía bên này, thở hốc vì kinh ngạc, trong chớp mắt xoay người lại, hoảng sợ dám nhúc nhích, Tô Thụy Kỳ lui về phía sau bước, nhìn cười hỏi: "Sao vậy?"

      "Quản lý của tôi ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi tại dám gặp ấy, nếu ấy nhìn thấy tôi, nhất định ấy lột hết da tôi." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, .

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy cũng tò mò quay đầu nhìn phía trước mặt có vóc người nóng bỏng, xinh đẹp động lòng người, tuổi hơn 30, mặc đồng phục quản lý, về phía con đường mòn bên này, vừa thỉnh thoảng vừa cúi đầu nhìn xuống chân, cảm giác hôm nay có gì đúng, lập tức xoay người, vươn tay kéo Khả Hinh vào trong ngực, sau đó từ phía sau nắm bàn tay bé của , ôm qua bên hông khỏe mạnh của mình, nhàng hôn lên tóc của , : ". . . . . . về phía trước. . . . . ." .

      Đường Khả Hinh sửng sốt từ trong ngực của ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng tự nhiên của Tô Thụy Kỳ, tay của để ngang hông của , có chút tê dại, ngón tay nhàng nắm chặt, cách lớp áo sơ mi mỏng tiếp xúc được bắp thịt nơi hông của , mặt của trong chớp mắt đỏ lên.

      " về phía trước, ấy tiến tới đây." Tô Thụy Kỳ nhắc nhỡ Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lấy lại tinh thần, ngay lập tức để cho Tô Thụy Kỳ ôm lấy thân thể của mình về phía trước, vừa vừa gấp gáp : " ấy có nhìn sang hay ."

      " biết." Tô Thụy Kỳ ôm chặt Đường Khả Hinh, giống như đôi tình nhân, tiếp tục dọc theo con đường mòn tối tăm tới.

      Trần Mạn Hồng đứng ở sân cỏ tòa nhà nhân viên, nhìn bóng lưng đôi tình nhân xa, cau mày, tại sao cảm giác bóng lưng nàng này có chút giống Khả Hinh? muốn cất bước theo nhưng cảm thấy rất có khả năng, cho nên thể làm gì khác hơn là xoay người vào trong tòa nhà dành cho nhân viên, chuẩn bị thay đồng phục, tan việc, : "Nếu để cho tôi bắt được, tôi nhất định chặt ra hầm với Tôm hùm!"

      Đường Khả Hinh núp ở trong bụi chuối tây, nhìn Trần Mạn Hồng vào tòa nhà dành cho nhân viên, thở dốc hơi mới quay đầu về phía Tô Thụy Kỳ lén lút trốn cùng với mình : " dọc theo đại sảnh ra ngoài trước, tôi là nhân viên khách sạn, sau khi tôi quét thẻ xong, còn phải để bảo vệ kiểm tra và quét tia UV mới có thể dọc theo lối dành cho nhân viên ra ngoài."

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, liền với Khả Hinh: "Vậy tôi dừng cách khách sạn xa chờ . nhất định phải ra, được cho tôi leo cây, bởi vì tôi thích ăn cơm mình."

      "Biết rồi! ! Yên tâm!" Đường Khả Hinh thề!

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền mỉm cười đứng lên, thong dong tới đại sảnh khách sạn, vừa vừa quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, dùng ngón tay trỏ và ngón giữa ra dấu tay rời khỏi.

      Đường Khả Hinh lập tức ra dấu ok với , sau đó chui vào trong rừng chuối, dọc theo con đường dành cho nhân viên chạy như bay về phía cửa ra vào trạm kiểm tra.

      Tô Thụy Kỳ vừa về phía trước, vừa xoay người nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh chạy như bay ở bóng đêm, nhàn nhạt cười, mới xoay người tiếp tục về phía trước, vòng qua trung tâm giải trí, vào đại sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy , lập tức theo sát phía sau, : "Tô tiên sinh, ngài cần dùng xe?"

      Tô Thụy Kỳ ."Ừ. lái xe tới đây cho tôi" Tô Thụy Kỳ ra ngoài đại sảnh sang trọng, vào lúc này điện thoại di động vang lên, cầm điện thoại di động thấy số điện thoại của Tử Hiền, mỉm cười nhận điện thoại : "Xin chào."

      "Tại sao đến?" Từ trước đến giờ Tử Hiền chuyện rất thẳng thắn.

      "Hôm nay có chút việc, cho nên tới. Lần sau ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười .

      " luôn như vậy! chịu trách nhiệm, cho tôi leo cây, vị trí khách quý tôi cũng để lại cho ! !" Nhậm Tử Hiền có chút tức giận .

      "Cúp đây." Tô Thụy Kỳ cúp điện thoại, nhìn nhân viên tiếp tân lái chiếc xe Land Rover của mình tới, nhanh chóng vòng qua xe, ngồi lên ghế lái, cầm tay lái, mở khóa, đạp chân ga, xe chạy ra phía trước, dừng ở cách Khách sạn Á Châu xa, tắt máy, quay kính xe xuống, đón gió biển, hai mắt nhắm lại mỉm cười.

      Trạm kiểm tra!

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi : "À? Máy cà thẻ bị hỏng?"

      "Đừng có gấp, xong ngay thôi." Bảo vệ vô cùng bình tĩnh mở máy cà thẻ bị hỏng, kiểm tra lại đường dây nối.

      Đường Khả Hinh lo sợ, vội vã xoay người nhìn con đường lớn dành cho nhân viên, suy nghĩ biết lúc nào Trần Mạn Hồng ra ngoài? lập tức xoay người, nhìn bảo vệ, vẻ mặt đau khổ : "Làm phiền nhanh lên chút! Tôi có việc rất vội! Làm ơn!"

      " xong rồi!" Bảo vệ rất bình tĩnh xong, đem dây điện nào đó nối lại xong, sau đó vặn đinh ốc.

      Đường Khả Hinh gấp đến độ dậm chân, theo quán tính quay đầu nhìn về phía con đường lớn dành cho nhân viên, vào lúc này, nhìn thấy Trần Mạn Hồng thay váy ngắn màu đỏ thẫm bó sát người, mái tóc xoăn buông lấy đến eo, vặn túi xách Chanel, phong tình vạn chủng về phía bên này, hoảng sợ trừng lớn con ngươi, xoay người nhìn bảo vệ sửa xong máy cà thẻ, nhấn nút power màu đỏ, thời gian tính giờ tan việc lên, run rẩy cầm thẻ cà, quét thẻ cái, lại qua cửa kiểm tra UV, xác định có mang vật phẩm riêng ra cửa, mới để cho qua.

      dám quay đầu lại, nhanh vòng qua đoạn đường mờ tối bên ngoài khách sạn, chạy về phía trước.

      Trần Mạn Hồng thông qua kiểm tra, liền trực tiếp về phía bãi đậu xe, ngồi lên chiếc BMW mến , nổ máy xe, cầm tay lái chạy ra bên ngoài.

      Đường Khả Hinh thở hổn hển gấp gáp chạy như bay dọc theo bên ngoài khách sạn, vừa chạy vừa nhìn trạm dừng xe phía trước xa, chiếc Suv Land Rover dừng ở bên cạnh đèn đường đối diện Đường lớn ven biển, phản chiếu ánh sáng kim loại đen bóng, buông lỏng cười tiếng, vừa định tiếp tục tiến về phía trước, ngờ lúc mới vừa băng qua đường cái rộng rãi, về phía chiếc Land Rover, lại nghe vang lên tiếng thắng xe ‘chi’ tiếng, hoảng sợ muốn lên ruột, quay đầu nhìn thấy quản lý của mình bị chiếc xe thể thao húc vào đuôi ở giữa đường, Trần Mạn Hồng đau lòng ra, tới phía sau xe . . . . . . .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ lập tức ngồi xổm người xuống, dùng túi xách che mặt, núp ở rào chắn ven đường, từ từ di chuyển về phía chiếc Land Rover, vừa ra phía trước, vừa nghe Trần Mạn Hồng cùng chủ chiếc xe thể thao tranh cãi ở sau lưng, rốt cuộc là báo bảo hiểm, hay là như thế nào, Đường Khả Hinh gấp đến mồ hôi đầu đầy, tiếp tục ngồi xổm xuống, di chuyển từng bước từng bước, cảm thấy mình sắp đến gần vị trí chiếc Land Rover, nhìn thấy thân xe màu đen còn cách hàng rào chắn, hai lời, chui qua hàng rào chắn này, đưa tay của mình, mở cửa xe, sau đó lời gì leo lên xe, mới : "Nguy hiểm a, lúc nảy tôi ra ngoài nhìn thấy quản lý của tôi, thiếu chút nữa tôi bị ấy bắt được. . . . . . . ."

      Nhưng Đường Khả Hinh bỗng nhiên giật mình, trừng lớn con ngươi, tại chỗ mười ngón tay đặt lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, cuối cùng, người từng trải qua vô số mưa gió như vậy, ở trước mặt của thượng đế, con ngươi cũng chớp, giờ phút này, hai mắt lóe lên, môi mỏng mím chặt khẽ mở, câu: "Chúa ơi"
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Duyên phận lần thứ ba 1

      Đường Khả Hinh cảm thấy choáng váng, lập tức cho rằng mình lại xuyên rồi, nhất thời hoang mang lo sợ ngẩng đầu lên, cách cửa sổ mông lung phía sau xe, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe, cầm tay lái nhìn ra phía ngoài khách sạn, vẻ mặt đau khổ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lầu bầu thốt ra: "Hôm nay phải muốn nghỉ ngơi sớm chút sao? ra ngoài làm gì ?"

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi vừa thu lại, nhìn , biết nghe được mình và Nhậm Tử Hiền chuyện ở ‘phòng tổng thống', cười trào phúng : "Cho nên tôi muốn về nhà, sao?"

      Giống như hai người rất quen thân.

      "Tôi . . . . . Tôi cũng muốn về nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh sắp khóc .

      "Có phải thói quen, khi muốn về nhà, cũng tùy tiện bò vào xe của người khác hay ? Ba năm trước đây như thế này, ba năm sau cũng như vậy!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút vui, ngồi ở sau xe ngồi nhìn Đường Khả Hinh.

      "Tuyệt đối phải! ! Tôi lập tức xuống xe! Tôi nhầm thôi!" Đường Khả Hinh hoảng sợ nhìn sắc mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, vừa định đẩy cửa xe ra, nhưng vừa nhìn bên ngoài cửa sổ, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt và biểu của , cũng lạnh lùng quay mặt sang, ánh mắt cứng lại, nhìn thấy Nhậm Tử Hiền mặc áo khoác theo phong cách thời trang Paris, mang giày cao gót, muốn thẳng tới xe của mình, bình tĩnh vươn tay, kéo eo của Đường Khả Hinh cái, khi a tiếng nằm ở đùi của mình!

      Đường Khả Hinh hoảng sợ, chôn mặt ở giữa bụng Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay nắm chặt góc tây trang của , hoảng sợ đến mất hồn mất vía, hôm nay vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, tuyệt đối muốn xảy ra chuyện. nghĩ tới đây, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra.

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, nhìn hoảng sợ như vậy, liền tỉnh táo căn dặn tài xế: "Lái xe."

      "Vâng" Tài xế lập tức mở khóa, từ từ nổ máy xe, đột nhiên rẽ ở trước mặt, chạy về phía cây cầu dài đường ven biển.

      Tô Thụy Kỳ nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, có chút gấp nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời thấy chiếc Rolls-Royce màu đen chạy qua trước mặt của mình, sau đó nhìn thấy Đường Khả Hinh hoảng sợ từ trong ngực Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, lại bị Tưởng Thiên Lỗi ôm vào trong lòng, ấn đầu của dính vào lồng ngực của mình nơi, sắc mặt của ngưng tụ, nhìn hình ảnh này, nhất thời làm tin vào mắt của mình.

      Gió biển có chút mát mẻ.

      tựa lưng vào ghế ngồi, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khẽ thở dài hơi, lúc này nghe thấy tiếng Nhậm Tử Hiền trò chuyện với biên tập viên của tạp chí quốc tế nổi tiếng đến xem buổi trình diễn thời trang, vẫn sáng chói như vậy, sắc bén như vậy, cá tính như vậy, khẽ mỉm cười, tạm thời quên chuyện của Khả Hinh, đẩy cửa xe xuống xe, tựa vào trước xe, mỉm cười nhìn Nhậm Tử Hiền ở đường cái phía đối diện.

      Nhậm Tử Hiền chuyện với biên tập viên của tạp chí, dùng tiếng Pháp lưu loát về buổi trình diễn thời trang tối nay tổ chức rất thành công, mới vừa muốn cùng biên tập viên của tạp chí vào khách sạn, đột nhiên đứng lại tại chỗ, sắc mặt thay đổi, cuối cùng xoay người, cách đèn đường màu đỏ băng qua đường cái, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn đẹp trai, phong cách, tao nhã tựa vào bên cạnh xe, mỉm cười nhìn mình.

      nhìn trách móc cái, rồi mỉm cười.

      đường phố xe cộ lui tới.

      Nhậm Tử Hiền và Tô Thụy Kỳ hai người ở trước đại sảnh khách sạn, ôm nhau chặt, thậm chí Tô Thụy Kỳ ôm chặt hông của , bế cả người lên, : "Lại gầy rồi!"

      Nhậm Tử Hiền cố ý trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ cái, cười : " phải tới sao? cứ như vậy, động chút là cắt điện thoại của phụ nữ!"

      Tô Thụy Kỳ lập tức đưa hai tay bóp mặt của , : " phải tôi tới rồi sao?"

      "Tại sao tôi có cảm giác, chỉ ngang qua?" Nhậm Tử Hiền có chút tin nhìn .

      Tô Thụy Kỳ nhìn Nhậm Tử Hiền, khẽ cười tiếng, biết giải thích thế nào, cũng muốn giải thích, chỉ : "Dù sao tôi tới đây."

      " xem show thời trang của tôi chút! Lần trước các chuyên gia thiết kế của chọn lấy ít tác phẩm của tôi. Ánh mắt càng ngày càng tốt." Đôi tay của Tử Hiền nhét vào trong khuỷu tay của Tô Thụy Kỳ, mềm mỏng .

      Tô Thụy Kỳ mỉm cười, cùng với vào đại sảnh.

      Mọi người rối rít ghé mắt, bọn họ cũng dám chú ý nhiều, nếu là người quen thuộc bọn họ, cũng biết mối quan giữa bọn họ vô cùng tế nhị, dễ dàng phá vỡ.

      Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

      Nhậm Tử Hiền nghe được, lập tức từ trong túi Tô Thụy Kỳ, lấy ra điện thoại di động, ấn nút nghe, : " cần biết vị kia là ai! Tối nay Tô Thụy Kỳ là của tôi, cho nên, vị kia gặp sau ."

      dứt lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

      "Này!" Tô Thụy Kỳ nhận lấy điện thoại di động, đột nhiên nở nụ cười : " lại ngang bướng như vậy."

      "Đời này, những ngày có thể chung với nhiều lắm. Tại sao lại thể ngang bướng?" Nhậm Tử Hiền hơi ngữa mặt, phách lối .

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cái, cúi đầu mở màn hình điện thoại di động, nhìn thấy số của Khả Hinh, sắc mặt của hòa hoãn suy nghĩ chút, rồi nhàn nhạt hỏi: "Chồng chưa cưới của đâu?"

      " về rồi." Tử Hiền .

      "Còn nhanh kết hôn, sinh đứa bé cho ấy?" Tô Thụy Kỳ cất điện thoại di động, đùa.

      "Sau này còn nhiều thời gian sanh con, bây giờ tôi có thời gian dành cho ấy, dù thế nào nữa tại cũng phải là của tôi." Nhậm Tử Hiền dẫn Tô Thụy Kỳ vào thang máy.

      Tô Thụy Kỳ vào thang máy, im lặng nhìn Tử Hiền, vẫn xinh đẹp, vẫn động lòng người, vẫn xuất sắc.

      "Nhìn tôi làm gì?" Nhậm Tử Hiền thẳng thắn : " đời này, cũng phải chỉ có mình tôi thích tranh đấu."

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười.



      Chương 98: Duyên phận lần thứ ba 2

      Chiếc Rolls-Royce xuyên trong màn đêm.

      Khả Hinh cầm điện thoại di động, vẫn ngơ ngác ngồi ở sau xe, suy nghĩ tới giọng của mới vừa rồi, sao rất quen thuộc như vậy? suy nghĩ giọng của mới vừa rồi sao mập mờ như vậy? chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, vốn muốn với , chờ tôi chút, tôi . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh mất hồn chán nãn, cũng lạnh lùng : "Hẹn người ăn sushi sao?"

      "Làm sao biết?" Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên .

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thay đổi : "Lần trước đến nhà hàng sushi với tôi, bộ dạng phải chưa ăn no sao?"

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm, : "Tại sao tôi ăn no? Bởi vì tôi ăn rất nhiều mù tạt"

      mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh tức giận quay mặt , sau đó nhìn xe lái vào khu phố xá sầm uất, : "Làm phiền cho tôi xuống ở trước mặt."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, vẻ mặt vui : "Tôi ném xuống phía trước, sau đó ném cho mấy trăm đồng tắc xi, sau đó má phải của bị hủy, ba năm sau, lại trốn vào hầm rượu của tôi lau ly, làm quấy rầy đến Thủ tướng, tôi muốn ném vào trong biển làm mồi cho cá mập!"

      Đường Khả Hinh lặng thinh, trực tiếp : "Số 02 phố Tây Hoa."

      Xe chạy đến phố Tây Hoa, chạy qua con phố náo nhiệt, có rất nhiều rất nhiều món ăn vặt và bánh ngọt, mọi người tới lui, ăn uống vô cùng vui vẻ.

      Đường Khả Hinh đói bụng muốn đứt từng đoạn ruột, hôm nay nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền ăn bữa tiệc lớn, làm cho mình chết thèm, nhìn đám người di chuyển đường ngoài cửa sổ, có vài người cầm đũa lên, gắp bánh bao nhân thịt, để ý tới ai, bỏ vào trong miệng, nước thịt rỉ ra ngoài, thơm quá a, mặt của phồng lên, càng ngừng nuốt nước miếng, lại nhìn bánh tiêu tươi ngon nhô ra ngoài, vàng óng ánh làm cho người ta chết thèm ! !

      thể nhịn được nữa.

      "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi rất đói . . . . . . Tôi có thể xuống xe mua cái bánh bao hay ?" Đường Khả Hinh có chút đáng thương quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      " được!"

      Đường Khả Hinh chán nản ngồi ở trong xe.

      "Dừng xe!"

      Xe ngừng lại.

      Ánh mắt của sáng lên, lập tức vui mừng quay đầu nhìn khuôn mặt buộc chặt của Tưởng Thiên Lỗi, cười rộ lên : "Tôi chút, trở lại ngay!"

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nở nụ cười duyên dáng đẩy cửa xuống xe, cũng để ý xe cộ lui tới, chạy thẳng tới tiệm bánh bao kia, vừa móc ví tiền, vừa gấp gáp cười : "Ông chủ! Cho tôi ba cái bánh bao nhân thịt, ly sữa đậu nành nóng! Xách mang ! Cám ơn!"

      "Được rồi!" Ông chủ lập tức cầm lên túi nhựa màu trắng và cây gắp, kẹp bánh bao nhân thịt cho , thuận tiện gọi vợ bỏ bao sữa đậu nành.

      "Hôm nay bánh bao rất tươi sao?" Khả Hinh vừa lục lọi ví trong túi xách của mình, vừa cười hỏi.

      "Dĩ nhiên! Bánh bao ở tiệm của tôi, vị trơn mềm, thơm ngon, rất tươi nơi nào bằng!" Ông chủ cười .

      "Đúng đúng đúng!" Đường Khả Hinh tiếp tục lục tìm ví tiền, vừa lật trong lòng vừa có chút ỉu xìu, phải hôm nay quên mang ví tiền chứ? thể nào! ! tiếp tục lật trái lật phải.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, lạnh lùng, đợi lúc lâu, rốt cuộc quay đầu nhìn Đường Khả Hinh phía ngoài cửa sổ đưa lưng về phía mình, cúi đầu thấp lật tìm cái gì.

      "Tổng Giám đốc. . . . . . ấy. . . . . . ấy làm sao vậy?" Tài xế cũng có chút tò mò.

      " nhìn ra sao? ấy lật tìm ví tiền." Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, có thời gian, bất đắc dĩ xuống xe, sau đó vừa băng qua đường, vừa móc ra ví tiền của mình, nhanh chóng từ bên trong rút ra 100 đồng đưa cho ông chủ : "Nhanh chút."

      Ông chủ tiệm bánh bao nhất thời ngẩng đầu lên nhìn thấy trai đẹp, mặc âu phục rất đắt tiền, đứng ở trước tiệm bánh bao, dáng vẻ nghiêm nghị, trong chớp mắt thu hút ánh mắt của mọi người.

      Đường Khả Hinh cũng ngơ ngác quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi : ". . . . . ."

      "Nhanh lên" Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở .

      "Ồ! Ông chủ làm phiền ông thu tiền, sau đó xách bánh bao! Nhanh!" Đường Khả Hinh có chút biết ơn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý tới .

      Ông chủ tiệm bánh bao lập tức xách túi bánh bao và sữa đậu nành, kể cả tiền thối 90 đồng cũng đưa cho Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh mới vừa muốn đưa tay nhận 90 đồng này nhưng trong chớp mắt bị người cầm , ngơ ngác quay đầu nhìn sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh đem 90 đồng cất vào túi quần của mình, cười tiếng, nhận lấy bánh bao, vừa muốn xoay người, ngờ túi xách vừa động, có ví tiền màu xanh nhạt rơi ra ngoài, trợn mắt nhìn ví tiền của mình đất! ! !

      Tưởng Thiên Lỗi định xoay người, nhưng nhìn thấy ví tiền, lông mày nhảy lên, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vội vàng nhìn , lắc đầu muốn vội chối bỏ, hận cái ví tiền này thể phải là của mình.

      Tưởng Thiên Lỗi giễu cợt cười tiếng, để ý tới , băng qua đường cái trở về trong xe.

      Đường Khả Hinh muốn khóc, khom người xuống, nhặt lên ví tiền của mình, nhét vào trong túi, cũng vội vàng băng qua đường cái, ngồi lên xe của .

      Xe chậm rãi khởi động.

      Đường Khả Hinh vừa hút sữa đậu nành, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý tới , ngửa mặt ngưng mắt nhìn điểm nào đó ở phía trước, hai mắt đông lạnh chợt lóe.

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn vẻ mặt của , vừa cầm cái bánh bao nhân thịt, cắn mạnh cái, phụt tiếng, nước thịt trong bánh bao này, trong chớp mắt bắn tới mặt và áo sơ mi Tưởng Thiên Lỗi, kêu lên ah tiếng.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng thay đổi, có chút chán ghét cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình.

      " xin lỗi, xin lỗi." Đường Khả Hinh căng thẳng buông bánh bao trong tay, tiện tay kéo cái nơ trước vạt áo của , vẫy ra thành khăn tay màu trắng, muốn nghiêng người tới trước, lau chất lỏng mặt cho . . . . . .

      Bàn tay bé bị người nắm chặt.

      Đường Khả Hinh sững sờ nhìn bàn tay Tưởng Thiên Lỗi, nắm cứng bàn tay bé của mình, kéo mạnh, mình cứ như vậy đổ vào trong ngực của , mặt của đỏ lên, tựa vào trong ngực của , có chút luống cuống nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cúi xuống, nhìn vào mặt , ràng có thể nhìn thấy vết sẹo bên má trái giống như là vết sẹo số mệnh, ánh mắt hơi lộ ra nhu hòa, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào vết sẹo này, Đường Khả Hinh lập tức kinh hoảng nắm chặt cổ tay của , nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại cho kháng cự mà cúi mạnh người xuống đè ghế sau, mu ngón tay, khẽ chạm vào vết sẹo này.

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, để ý đến nước mắt của , chỉ là hai mắt trầm ngâm nhìn vết sẹo lớn như bàn tay, nhàng dùng ngón tay, chậm rãi chạm vào đường lồi lõm đồng đều, giống như có thể cảm nhận trước khi bị hủy khuôn mặt, từng đau đớn giãy giụa, khổ sở gào khóc, ngón tay của lại nhàng di động vết sẹo.

      " rất ích kỷ." Đường Khả Hinh đột nhiên nghẹn ngào , nước mắt từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, im lặng nhìn đôi mắt đẫm lệ của .
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Duyên phận lần thứ ba 3

      " biết tôi rất muốn che giấu nó để lộ ra, hận thể che giấu vĩnh viễn, cũng để người nhìn thấy. Trong ba năm này, tôi từng cùng nó trốn tránh. Tại sao mỗi lần gặp mỗi lần lại mở nó ra, biết tôi rất khó chịu ? Ở trước mặt của , để lộ ra vết sẹo của mình, tôi khó chịu biết bao nhiêu, biết ? bóc trần tự ái của tôi, có phải cảm giác rất sảng khoái hay ? Rốc cuộc ba năm trước đây, hận tôi đến độ nào?" Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , chậm rãi buông lỏng thân thể của , ngồi dậy, nhìn xe lái vào con đường lớn cây Mộc Lan, Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao tay ngắn màu trắng, đứng ở trước tiệm đèn điện nào đó, ngừng nhìn nghiêng, giống như chờ người nào, liền lạnh lùng : "Dừng xe."

      Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước mặt của Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ Nhất sững sờ, ngạc nhiên khom người xuống muốn nhìn chiếc xe khi nhìn thấy biển số xe, mới phát là xe của Tổng Giám đốc, nhất thời giật mình, sau đó cửa xe mở ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh chậm rãi xuống xe, trừng lớn con ngươi, có chút tin nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn Tổng Giám đốc ngồi sau xe, lạnh lùng căng thẳng, nhất thời đại não tê dại, hoảng sợ đứng thẳng người, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe khom lưng chào.

      Đường Khả Hinh cũng xách theo bánh bao và sữa đậu nành, xoay người, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, hơi gấp eo.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nhìn , : "Lái xe."

      "Dạ!" Tài xế xong, cầm tay lái, chậm rãi cho xe chạy thẳng về phía trước khoảng xa, rồi chuyển hướng, chạy thẳng.

      Nhã Tuệ cẩn thận đứng ở bên, nhìn thấy xe của Tưởng Thiên Lỗi chạy thẳng, lập tức kích động tới trước mặt của Đường Khả Hinh, kêu to: "Này! lại có chuyện gì nữa?"

      Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Rất xin lỗi."

      "Hôm nay tôi về nhà ngủ ngon giấc, hơn bảy giờ thức dậy làm bữa ăn tối, liền nhận được điện thoại của Mạn Hồng nả vào đầu, mắng xối xả, thuận tiện mắng luôn cả tôi, tôi mới biết lại chõ mõm vào việc của người khác rồi ! bảo tôi làm sao với bây giờ? Thề cũng được. muốn hiến thân cho Khách sạn Á Châu sao? Được rồi, vất vả, chuyện Nhâm tiểu thư qua, sau đó đảo mắt để cho Tổng Giám đốc đưa về? phải tôi hoa mắt chứ?" Nhã Tuệ càng càng bất đắc dĩ, càng càng kích động.

      "Nhã Tuệ. . . . . ." Khả Hinh cũng rất bất đắc dĩ lên trước, nắm tay bạn, vẻ mặt đau khổ : "Đừng tức giận mà..., hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi biết xảy ra những chuyện này. Nhưng mà tôi rất cẩn thận rất cẩn thận rồi. Mới vừa rồi Tổng Giám đốc đưa tôi trở lại, chỉ là chuyện trùng hợp, ngay cả tôi cũng biết tại sao lại. . . . . . Xui xẻo như vậy!"

      Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi nghi ngờ nhìn Khả Hinh, lên tiếng.

      " mà! !" Khả Hinh kích động khẳng định .

      Nhã Tuệ cố ý nhìn cái, thở dài, biết truy hỏi cũng vô ích, liền hỏi: " ăn cơm chưa?"

      "Chưa." Khả Hinh nuốt cổ họng khát khô, vẻ mặt đau khổ : "Tôi đói bụng đến nổi ruột muốn đứt từng khúc, sau đó ở đường mua mấy bánh bao ăn, sau đó nước thịt trong bánh bao bắn tới người của Tổng Giám đốc, cho nên tôi dám ăn nữa. tại tôi đói bụng đến nổi có thể nuốt hết con trâu."

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ cười tiếng, nhìn : "Ai bảo ! Cho dù ấy muốn đưa ... cũng phải từ chối chứ!"

      "Tôi có cách nào từ chối." khẽ thở dài, liền cùng Nhã Tuệ đến bên dưới căn lầu mà bọn họ thuê, mở mật mã khóa, qua cầu thang tối, lúc về phía trước vẫn khổ não : " phải tôi đạp trúng môn thần chứ? Hôm nay gặp ấy rất nhiều lần, tôi nghĩ tới cũng sợ"

      Nhã Tuệ a tiếng, cũng cười khổ lên tới lầu hai, dùng chìa khóa mở cửa, nhất thời thấy phòng khách màu hồng xinh đẹp, trang bị ghế sa lon, ti vi LCD, bàn ăn , cùng cái tủ lạnh lớn, bên trái là ban công, phía bên phải là phòng bếp, nhìn phía bên trong là gian phòng lớn treo bức rèm hạt pha lê, có hai giường nệm phủ drap giường màu xanh dương, bề ngang đặt bàn máy vi tính, còn có kệ sách.

      Khả Hinh cởi giày vào phòng, đem túi xách đặt ở ghế sa lon, ngồi xuống, thở mạnh hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút.

      Nhã Tuệ nhìn cái, cũng tới, qua cái tủ lỗi thời, đem chìa khóa đặt xuống đầu tủ, có chai rượu nho đỏ rất cũ kỹ khóa ở trong tủ kính, thời gian qua ba năm, nó vẫn nguyên vẹn, được bảo vệ rất tốt.

      "Nghe , trong ngày, nếu có trải qua tình huống sắp đặt, có thể có duyên gặp gỡ ba lần, tương lai rất có thể phát triển trở thành người ." Nhã Tuệ thấy Khả Hinh trở về cũng có chút yên tâm, liền ngồi ở ghế sa lon, nhìn đùa.

      Đường Khả Hinh nhất thời quay mặt sang nhìn bạn thân, rất nghiêm túc : "Ai những lời vô trách nhiệm như vậy! ! ?"

      Nhã Tuệ tựa vào ghế sa lon, cười : "Vậy xem, có phải hai người các người rất khéo hay ? Buổi sáng vô cớ gặp nhau, buổi chiều vô cớ gặp nhau, buổi tối lại vô cớ gặp nhau!"

      "Hàng ngày tôi gặp con trai của bà chủ tiệm bánh bao, qua lại gặp mặt mười lần, chẳng lẽ tôi và ấy là người trời định mấy ngàn đời?" Đường Khả Hinh cố ý lườm cái, đứng lên : "Tôi đói quá! Tôi muốn ăn cơm, xong, liền muốn qua phòng bếp, lại qua cái tủ lỗi thời nhìn thấy chai rượu đỏ, đặt yên ổn, biết vì sao a, hôm nay đặc biệt xúc động khi nhìn thấy nó, qua nhiều năm như vậy, khi mình có tâm , hoặc lúc tâm trạng tốt đều đứng ở trước mặt của nó, từ từ ngưng mắt nhìn nó, nhìn nó đứng ở trong tủ kính yên tĩnh, cũng cảm thấy được an ủi.

      "Lại nhìn nó ngẩn người!" Nhã Tuệ cũng đứng lên, tới trước chai rượu đỏ kia, nhìn chai rượu đỏ này trải qua bao nhiêu năm, vẫn muốn biết bí mật của chai rượu đỏ này nhưng Khả Hinh vẫn chịu với mình.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chậm rãi vươn tay, nhàng chạm mặt kính thủy tinh này, ngón tay xẹt qua vị trí chai rượu đỏ, sâu kín : "Tôi cũng biết tại sao, cứ có cảm giác nó rất quan trọng với cuộc đời của tôi, tôi cũng hận nó, cũng trách nó, cảm thấy nó giống như máu ở trong sinh mệnh của tôi, chống đỡ để tôi tiếp tục sống sót. . . . . ."

      Nhã Tuệ thở dài, : "Trong ba năm này, mỗi ngày đều nhìn chai rượu đỏ, lời linh tinh, cho dù tôi cũng nghe hiểu câu nào. Tôi chỉ biết mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm coi chừng chai rượu như vậy, làm cho tôi rất buồn bực, rất buồn bực, ngày nào đó, tâm trạng của tôi tốt, mở ra uống nó!"

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu lại, nghiêm túc căng thẳng nhìn bạn thân.

      Nhã Tuệ nhịn được cười.

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được cười, hai người xúc động cùng nhau cười, sau đó lại kêu đói ầm ĩ, khỏi chai rượu đỏ kia.

      Ở trong kính thủy tinh, chai rượu đỏ lóe lên màu sắc trầm u ám, nó trải qua thế kỷ gió mưa, xoay chuyển vận mạng của trở nên bi thảm, giờ phút này vẫn bình yên nằm ở bên trong sao? Vạn Vật trong đất trời, tồn tại ở trong thế giới này đều có lý do và duyên phận khác nhau, nếu như bạn từng vì nó mà cố gắng, có lẽ ngày nào đó trong tương lai, nó từ trong vũ trụ này, thoát ra, tới trước mặt của bạn.
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Trang Hạo Nhiên 1

      quốc, Luân Đôn.

      Sáng sớm.

      quốc sương mù ẩm ướt, đêm qua cơn mưa trút xuống, mặt trời phá vỡ những tầng mây, chiếu ánh nắng ban mai.

      Mùa hè, bầu trời bị mây che, mưa nhiều, ở trong mắt của người , có được ánh mặt trời mới là điều thú vị.

      Giao lộ Piccadilly- Circue, xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm, ở đường phố náo nhiệt, chậm rãi lái tới, chạy qua tòa kiến trúc cổ kính lâu đời, các cách cửa kính phát ánh đèn vàng nhạt, tạo nên cảm giác mới mẻ và lãng mạn. Khắp nơi đường phố hoa nở rực rỡ, đặc biệt là hoa hồng mà bọn họ thích nhất, theo truyền thuyết máu của chúa Jesus sinh trưởng thành đóa hoa, đóa hoa truyền thuyết xinh đẹp động lòng người.

      Đối với người , truyền thống là chuyện bọn họ kiêu ngạo nhất.

      Khách sạn Hoàng Gia quốc, tọa lạc ở trung tâm náo nhiệt nhất nước , sáng sớm có khách các quốc gia lui tới, ngồi xe hơi phiên bản dài, ra ra vào vào. Luân Đôn, tòa nhà Trung tâm tài chính Âu châu, Khách sạn Hoàng Gia, tập trung văn hóa các nước.

      ‘Phòng tổng thống'.

      Gian phòng xa hoa, choáng ngợp cảm giác phóng túng đêm qua, rèm cửa sổ nửa mở ra, gian u tối, sàn nhà chủ yếu trải thảm màu tím đậm, chứa đầy dấu vết thần bí quỷ dị, nam sĩ mặc âu phục, bên trong là áo sơ mi, nằm vắt ở ghế sa lon hìn bầu dục màu xám tro, bàn trà trước ghế sa lon, để hai cái ly cao cổ, có cái đặt nằm ngang trước quyển tạp chí nào đó, mặt dùng tiếng , viết ra câu chuyện truyền kỳ của doanh nhân Trung quốc trẻ tuổi tại Âu châu, phía bìa mặt là khuôn mặt của , theo thói quen nụ cười tràn đầy năng lượng và nhiệt tình, ly rượu vừa vặn đặt nằm ngang mặt của , chỉ thấy chiếc cằm trí tuệ.

      Sáng sớm ánh mặt trời lên, nhiệt độ cao dần, bên trong căn phòng hơi lạnh dần dần tan biến, căn phòng yên tĩnh rải rác hơi thở mập mờ đêm qua.

      giường đệm cổ xưa màu vàng nhạt, người đàn ông nằm lỳ ở giường ngủ say, chăn nệm đắp lên phía dưới hông , phơi bày phần lưng trần, bắp thịt màu đồng, đường nét nhu hòa ràng, mặt dính vào giường nệm mềm mại, chỉ thấy con mắt bên trái, lông dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, sống mũi cao thẳng, hít thở lên xuống, kéo theo thân thể khẽ phập phồng, môi mím chặt, cảm giác lộ ra tia cố chấp.

      Bên trong gian phòng có chút lung tung.

      Trong mộng, mơ thấy dường như thân thể mình nổi lên sợ hãi, đột nhiên mở mắt, bắn ra ánh sáng nhạy bén, nhanh chóng nhìn mọi thứ trước mặt, tất cả đều bài biện đồ trang trí nội thất xa hoa, hơi nghi ngờ, nhanh như tia chớp lật người, nhìn xung quanh ‘phòng tổng thống' to lớn, còn lưu lại hơi thở rất hấp dẫn và vui vẻ mập mờ đêm qua, trong khí còn phảng phất tất cả hình ảnh triền miên xảy ra đêm qua, vậy hôm nay người đâu rồi?

      Ánh mắt nghi ngờ và chợt lóe, quả nhìn thấy chiếc bàn bằng vàng ròng bên giường, để tấm thẻ tỏa mùi thơm hoa hồng!

      với tay, cầm lấy tấm thẻ , mở ra, mặt dòng chữ màu xanh viết bằng tiếng : tôi nha.

      dấu môi son đỏ thẫm, in lên ba chữ này, lộ ra mùi vị phóng khoáng, ngón tay cái của quét qua ở dấu môi son, chưa khô.

      Ánh mắt của nóng lên, lập tức kéo khăn tắm màu trắng, quấn chặt bên hông, chân tới bên cửa sổ, khom người mở rèm cửa sổ màu trắng, quả nhiên nhìn thấy , người mặc váy ngắn màu hồng, mái tóc xoăn hấp dẫn, mang giày cao gót, bả vai treo túi xách Chanel, bước chân chậm rãi có cảm giác đặc biệt tuyệt vời của England, về phía đường phố bên kia, nhíu mày, hai lời, xoay người chân nhắm bên ngoài chạy như bay!

      Đại sảnh khách sạn, khách lui tới ngày càng tăng lên.

      Cửa thang máy đinh tiếng mở ra, có bóng dáng nhanh như điện chớp từ bên trong chạy như bay ra, trong miệng lớn tiếng kêu: "Malisa! !"

      "Oh my god!" Mọi người bên trong đại sảnh xoay người nhìn thấy người đàn ông khoác khăn tắm chạy ra, mặc dù biết thân thể rất đẹp, nhưng tất cả đều kinh ngạc kêu lên, nhân viên tiếp tân đại sảnh người Trung Quốc, cùng trợ lý đại sảnh cũng kinh ngạc nhìn .

      "Malisa. . . . . " chạy như bay, sáng sớm đường phố quốc dần dần náo nhiệt, thở hổn hển đứng ở giữa ngã tư đường, nhìn bóng dáng khêu gợi của Malisa ngồi vào tắc xi, tắc xi chậm rãi chạy ! !

      "Haiz...!" bất đắc dĩ thở hổn hển cười tiếng, để trần nửa người , có chút nào quan tâm ánh mắt của người khác, nhìn tắc xi xa, thất vọng lắc đầu cái, lại thầm hiểu cười tiếng, tia ánh mặt trời rực rỡ chiếu ở mặt !

      Quản lý đại sảnh Godorn nhanh chóng từ bên trong khách sạn ra, đưa điện thoại di động màu đen, : "Tổng Giám đốc, điện thoại của ngài."

      Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở đường phố, tiện tay cầm qua di động nhấn nghe, đáp lời: "Ừm!"

      Đối phương truyền đến giọng nữ mềm mại, cung kính : "Tổng Giám đốc, Tổng Công ty gọi điện thoại tới cho ngài, mời ngài nhanh chóng trở về nước xử lý chuyện khẩn cấp!"

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, cầm điện thoại di động, nhìn chiếc tắc xi phía trước biến mất ở đường phố lịch sử, hai mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, đáp lời: "Biết rồi."

      ***

      Tập đoàn liên doanh khách sạn Á Châu.

      Tổng Công ty.

      Điện thoại của phòng thư kí, trong chớp mắt vang lên.

      Thư kí trưởng nhanh chóng cầm điện thoại lên, : "Xin chào. Tập đoàn liên doanh khách sạn Á Châu xin nghe "

      yên lặng nghe xong, sau đó khuôn mặt hơi kinh ngạc, lập tức : "Tôi biết rồi! Tôi lập tức thông báo cho Tổng Giám đốc."

      Phòng thư kí Tổng Giám đốc.

      Điện thoại lại nhanh chóng vang lên.

      Đông nhận điện thoại, dịu dàng : "Xin chào. Phòng thư kí Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu xin nghe."

      "Xin chào, đây là Tổng Công ty liên doanh Á Châu, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của Tổng Công ty quốc, 12 giờ hôm nay Tổng Giám đốc tới Khách sạn Á Châu, triệu tập hội nghị triển khai dự án 100 tỉ khách sạn dưới nước!" Thư kí trưởng nhanh chóng .

      Đông lập tức nhắc tới đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, 11 giờ 30 phút, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng xoay người với mười lăm người đồng nghiệp trong phòng thư kí : "Các vị đồng nghiệp cẩn thận chuẩn bị chút, Tổng Công ty quốc Tổng Giám đốc Trang sắp đến Khách sạn Á Châu, muốn triệu tập hội nghị triển khai dự án 100 tỉ bất cứ lúc nào! Cho nên tạm thời mọi người nghỉ trưa, chuẩn bị đầy đủ tài liệu để họp bất cứ lúc nào."

      Trong lúc tất cả thư ký rối rít khiếp sợ, Đông xoay người nhanh chóng ra ngoài phòng thư kí, đến trước Văn phòng Tổng Giám đốc, gõ cửa.

      "Mời vào" thanh trầm thấp vang lên.

      Đông lập tức đẩy cửa vào Văn phòng, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi hôm nay mặc áo sơ mi sọc màu đen, phong độ đẹp trai nghiêm nghị ngồi ở trước bàn làm việc, nghiêm túc chăm chú phê duyệt tài liệu.

      "Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi mới vừa nhận được điện thoại, mấy ngày trước Tổng Giám đốc Trang ngồi máy bay tư nhân trở về nước, còn 20 phút nữa sắp đến đại sảnh khách sạn chúng ta." Đông nhanh chóng .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đông .

      Chương 99: Trang Hạo Nhiên 2

      Bầu khí cả đại sảnh khách sạn lập tức nghiêm trang, bọn người Từ Trạch Minh và Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ mới vừa giao ban, chuẩn bị hẹn cùng nhau đến phòng ăn ăn cơm trưa, nhưng trong chớp mắt nghe điện thoại trước bàn, điện thoại đại sảnh, tất cả đều vang lên, nhân viên tiếp tân nhanh chóng nghe điện thoại, ngay lập tức ngẩng đầu lên với Từ Trạch Minh: "Quản lý! Nhận được thông báo của bộ phận hành chánh, Tổng Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Cầu lập tức tới khách sạn chúng ta, mời nhanh chóng kiểm tra các bộ phận."

      Từ Trạch Minh, Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, tất cả bộ đàm của quản lý cũng nhanh chóng vang lên thông báo của bộ phận hành chánh, bọn họ biến sắc, nhanh chóng tới các bộ phận!

      Nhất thời, cả khách sạn, các bộ phận đều sôi nổi vang lên tiếng điện thoại, truyền đạt thông báo của trung tâm hành chánh, mời tất cả quản lý cùng trưởng kíp, nhanh chóng kiểm tra!

      Còn có mười lăm phút!

      Trợ lý đại sảnh nhanh chóng tới trước đến trước quần tiếp tân, kiểm tra mười nhân viên tiếp tân, mọi người mặc đồng phục màu trắng, đeo bảng tên màu vàng, đôi tay chồng lên nhau đặt bên bụng trái, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mặc dù mặt lộ ra nụ cười, nhưng sắc mặt vẫn có chút căng thẳng cứng ngắc, trợ lý đại sảnh có chút lo lắng, lui ra sau mấy bước, nhìn kỹ các chi tiết trước quầy tiếp tân, lại nghe được thang máy đại sảnh vang lên ‘đinh’ tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc vào âu phục màu đen, mặc dù cổ áo mở ra, nhưng phát ra khí thế vô hạn, dẫn các lãnh đạo cấp cao cùng thư ký bước nhanh ra thang máy, đám người vừa muốn tới đại sảnh khách sạn, người còn chưa đến cũng nghe được bên ngoài khách sạn truyền đến tiếng cười sảng lãng.

      Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại bước chân, cùng mọi người nhìn về phía cửa ra vào.

      "Khách sạn Á Châu quả nhiên phát triển cực nhanh!" giọng nam sĩ rất êm tai từ ngoài cửa truyền đến, nhanh chóng mang theo cơn gió nóng của mùa hè, tất cả mọi người ở trong khí căng thẳng, người đàn ông mặc âu phục màu trắng tao nhã, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, thân cao 1,9m, mang phong cách lịch của đàn ông Âu Mĩ, khí thế mạnh mẽ, nhanh chóng xuất tại đại sảnh, trời sinh có khí thế Vương Giả, nhìn về phía mọi người nụ cười cuồng nhiệt rạng rỡ, so với dấu ấn lịch sử sáng lạn nơi đại sảnh, còn muốn đặc sắc vạn phần, khuôn mặt England đẹp trai, hai mắt thâm thúy, lúc mỉm cười nhìn về phía mọi người nhanh chóng cất giấu ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, người mang phần tư dòng máu quý tộc quốc.

      Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt nhìn , hai mắt thâm thúy, lóe lên ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó biến mất, mặt khẽ nhếch nụ cười, dẫn mọi người về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên dẫn nam nữ thư ký của cùng ba cánh tay đắc lực gồm Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, còn có các vị lãnh đạo cấp cao, lâu gặp nhau, nở nụ cười rất cảm động, nhanh chóng về phía Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay, cố ý cao giọng gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe được thanh này, cười bất đắc dĩ vươn tay đón lấy Trang Hạo Nhiên, : "Tổng Giám đốc Trang. . . . . ."

      " nên gọi tôi như vậy, nơi này là địa bàn của , tôi phải cẩn thận chú ý chút." Trang Hạo Nhiên cố ý trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi, dừng lại ba giây!

      Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Bốn con mắt nhìn nhau, bắn ra ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấu của ba năm trước đây.

      Cuối cùng. . . . . . Hai người cùng nhìn đối phương, nắm chặt tay của đối phương, mỉm cười!

      "Tổng Giám đốc Trang"

      "Tổng Giám đốc Tưởng"
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :